Cổ Đại [Dịch] Cung Son - Nguyệt Dao

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Khủng Long nhỏ, Jun 23, 2025 at 10:23 PM.

  1. Tên Truyện: Cung Son

    Tác giả: Nguyệt Dao

    Thể loại: Cổ trang - Tình Cảm - Ngôn tình - Cung đấu - Gương vỡ không lành - Ngược - Chiếm hữu

    Editor: Khủng long nhỏ - Duyên Tròn Mộng Lành

    Tình trạng: Đang edit

    [​IMG]

    Văn án

    Ta sinh ra trong cảnh nước mất, lớn lên giữa hoàng cung lạnh lẽo, nơi bên ngoài là cẩm y ngọc thực, bên trong lại là nước mắt, là từng đêm thắt tim trong tịch mịch.

    Từ khi sinh ra, định mệnh đã trói chặt ta vào lồng son. Mỗi bước chân là một sợi dây xiềng xích, mỗi ánh nhìn là một vết cào trên da thịt.

    Có người yêu ta, yêu như giữ lấy giấc mộng đẹp, không cho ai chạm vào, yêu như món bảo vật luôn giữ bên mình, yêu đến mức muốn giam ta mãi mãi trong bóng tối của hắn.

    Nhưng tình yêu của hắn như ngọn lửa cháy ngược, vừa ấm áp, nhưng lại vừa thiêu rụi ta từng chút một. Ta oán hận, cũng đã từng giãy giụa. Nhưng càng vùng vẫy, lại càng bị trói chặt.

    Nếu kiếp này là một giấc mộng, thì tình yêu hắn dành cho ta chính là mộng đẹp hóa thành ác mộng.

    Ta chỉ mong, trong giấc mộng ấy, có một lối thoát dành riêng cho ta.
     
  2. Đăng ký Binance
  3. Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    1

    Mẫu hậu vừa sinh ra đã rất xinh đẹp, đẹp đến nỗi Hoàng đế nước Tây Quốc phải dẫn binh tấn công nước Mạn vì muốn cưới bà ấy. Dù mẫu hậu ta đã mang thai sáu tháng, Hoàng đế Tây Quốc cũng không ngần ngại chút nào, thậm chí còn thoái vị Hoàng hậu để mẫu hậu làm chủ Trung cung.

    Chính vì vậy, mẫu hậu vừa đến Tây Quốc, bà lập tức trở thành đối tượng bị thiên hạ khắp nơi chửi rủa..

    Mẫu hậu có danh phận Hoàng hậu, nhưng lại bị Ý phi, nguyên phối của tiên hoàng, cũng là con gái Thái sư Tây Quốc, chèn ép đến nỗi không bằng một cung tần hèn mọn. Phía sau Ý Phi là vị Thái sư như mặt trời ban trưa, còn phía sau mẫu hậu là nước Mạn bại trận.

    Trong hoàn cảnh chật vật đó, mẫu hậu đã hạ sinh ta và đệ đệ, chúng ta vốn nên mang họ Quỳ giờ phải lấy họ Vệ.

    Ta tên Vệ Như Tinh, đệ đệ ta tên Vệ Lưu Quang.

    Đây là cái tên mà mẫu hậu đã bàn bạc với cha lúc vừa mới mang thai: "Nguyện ta tỏa sáng như sao như trăng, hằng đêm tỏa sáng lấp lánh lung linh." Cái tên này gây chú ý với tất cả mọi người trong cung, nhưng chỉ có Hoàng đế Tây Quốc là không để tâm.

    Ông ta biết mẫu hậu không thương mình, mà ông ta cũng không yêu mẫu hậu.

    Chẳng qua thứ ông ta yêu là thân xác kiều diễm quá đỗi ấy mà thôi.

    Vì vậy, sau khi có được mẫu hậu, thậm chí ông ta còn rủ lòng tốt cho ta và đệ đệ của ta danh phận vào lúc chúng ta sáu tuổi.

    Ta trở thành Hòa Dương công chúa của Tây Quốc, Lưu Quang danh chính ngôn thuận trở thành Cửu hoàng tử của Tây Quốc.

    Ngày mà chúng ta chính thức trở thành hoàng thất của Tây Quốc hôm đó, mẫu hậu đã khóc. Bà ấy khóc cuồng loạn, khóc khàn giọng, khóc sưng cả mắt.

    Ngày nào ta cũng phải chịu đựng sự tủi nhục cùng chà đạp ở Tây Quốc. Nơi cung điện âm u, không có nơi nào che chở được tỷ đệ chúng ta, mỗi người chúng ta đều bị đạp một cước lún sâu vào vũng bùn.

    Ngày nào mẫu hậu cũng bị Hoàng đế Tây Quốc cấm túc ở cung Bạch Ngọc, không được đối xử tử tế. Bạch Ngọc trắng tỏ, sau đó ta mới biết đến Bạch Ngọc Điểu. Mà Bạch Ngọc Điểu lại là tên của một loài chim. Mẫu hậu chẳng qua chỉ là con chim vàng bị nhốt trong lồng son, thân mình còn khó bảo toàn, nói chi đến chuyện bảo vệ ta với đệ đệ được?

    Nếu không phải vào năm ta chín tuổi ấy, Ý Phi suýt chút nữa đã đoạt mạng đệ đệ Lưu Quang của ta, suýt nữa bức chết mẫu hậu thì Hoàng đế Tây Quốc cũng sẽ không bảo vệ tính mạng của hai tỷ đệ ta.

    Mẫu hậu là hoàng hậu hữu danh vô thực, ai cũng có thể ức hiếp. Ta với đệ đệ mang danh công chúa hoàng tử dã chủng, ngay cả đại nô tài trong cung chỉ cần nhíu mày một chút cũng lấy được nửa cái mạng của bọn ta.

    Vào năm ta mười bốn tuổi, Hoàng đế Tây Quốc say rượu bóp chết mẫu hậu trên giường chỉ vì mẫu hậu thủ thỉ một câu trên giường:

    Quỳ Hạo Văn.

    Đó là tên của phụ thân.

    Tang lễ của mẫu hậu vô cùng long trọng, chẳng qua Hoàng đế Tây Quốc chỉ muốn chôn mẫu hậu ở hoàng lăng, trăm năm sau còn có mỹ nhân bầu bạn bên cạnh. Được chôn ở hoàng lăng, quy củ có cả, tang lễ của mẫu hậu cũng không tính là đơn sơ mộc mạc.

    Ngày hạ táng mẫu hậu, ta và Lưu Quang đứng trước lăng mộ, trông theo quan tài bị hạ xuống từng chút từng chút một, từng xẻng đất vàng phủ lên, phủ kín màu đen của ván gỗ. Nhất thời ta cảm thấy lớp đất đó như đang đắp lên người mình, một tấc một tấc che mất chân ta, eo, cổ, đến mức không thể thở nổi.

    Ta quay đầu, nhìn về phía Lưu Quang, ánh mắt đầy tuyệt vọng của ta đối diện với đôi mắt trong sáng của đệ ấy: "Tỷ tỷ, mẫu hậu bà ấy được giải thoát rồi phải không?"

    Đúng vậy, mẫu hậu được giải thoát rồi, còn chúng ta thì sao đây?

    Trước đây ta cho rằng cuộc sống có khó khăn mấy cũng chỉ như vậy.

    Nhưng không ngờ rằng sau khi mẫu hậu chết, cuộc sống của ta và Lưu Quang càng thêm gian nan.

    Hoàng đế Tây Quốc vẫn cho chúng ta ở lại cung Bạch Ngọc, ngày nào ông ta cũng đến, nhưng ánh mắt đầy thú dục mà ông ta nhìn mẫu hậu lúc trước nay lại quay sang ta.

    Mẫu hậu là đệ nhất mỹ nhân nước Mạn, cha ta cũng là công tử anh tuấn nhà nhà đều biết của nước Mạn, tất nhiên tướng mạo của ta và Lưu Quang đều hậu sinh khả úy, sắc đẹp càng thêm nổi bật.

    "Sao càng trổ mã càng đẹp ra thế này." Hoàng đế Tây Quốc ngồi trên giường, ánh mắt đầy tính chiếm hữu lướt qua từng tấc da thịt của ta. Ông ta thấy ta hơi run rẩy, cứ như khơi dậy hứng thú, đứng dậy đi về phía ta.

    Ta khẽ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm ông ta, không muốn khuất phục.

    Lúc bàn tay của Hoàng đế Tây Quốc chạm vào xương quai xanh của ta, Lưu Quang lập tức kéo ta về phía sau.

    Lưu Quang mười bốn tuổi chỉ cao hơn ta hai tấc, từ nhỏ chúng ta thiếu ăn thiếu mặc, Lưu Quang cũng chẳng cao lớn bằng nam nhi khác.

    "Bệ hạ." Lưu Quang trầm giọng gọi một câu: "Như Tinh có dáng dấp na ná mẫu hậu, nhưng dẫu sao cũng không phải mẫu hậu, nàng ấy là Hòa Dương công chúa."

    Hòa Dương công chúa là tước hiệu Hoàng đế Tây Quốc ban cho ta. Lúc ban cho ta tước hiệu này thể hiện rằng ông ta đã thừa nhận ta là hoàng thất, là công chúa của Tây Quốc, là nữ nhi của ông ta. Hôm nay ông ta còn muốn động vào ta là định ý muốn có quan hệ bất chính sao.

    Lưu Quang đang cảnh cáo ông ta.

    Đúng như dự liệu, ta nhìn thấy Hoàng đế Tây Quốc nheo mắt lại, khẽ vân vê ngón tay, bước từng bước đến gần Lưu Quang và ta.

    Ông ta bước đến một bước, bọn ta bèn lùi một bước, cho đến khi lưng ta đụng phải tủ gỗ lê hoa màu vàng, không thể lui được nữa, họa tiết điêu khắc khiến lưng ta đau nhói. Lưu Quang chắn trước mặt ta, dang hai tay bảo vệ ta.

    Lưu Quang gầy yếu, căn bản không địch lại nam nhân cường tráng trưởng thành, vậy nên đệ ấy dễ dàng bị Hoàng đế Tây Quốc hất sang một bên.

    Hoàng đế Tây Quốc không ngừng tiến đến trước mặt ta, nhất thời sự tuyệt vọng dâng lên trong lòng: E là hôm nay ta khó thoát một kiếp rồi.

    "Phụ hoàng, quả nhiên người ở đây." Giọng nói của thiếu niên ở bên ngoài vang lên, một chàng trai lững thững đi vào, mặt mày thanh tú sáng sủa, nhưng đôi mắt lại thâm trầm khiến người ta khó chịu, là Tam hoàng tử Vệ Lê Mân: "Thái sư đang đợi người ngoài điện để bàn quốc sự."

    Trước khi Hoàng đế Tây Quốc rời đi, ông ta vẫn nhìn chằm chằm ta một cái, ánh mắt đắc chí khiến lòng người run sợ.

    Sau khi Hoàng đế Tây Quốc rời đi, Vệ Lê Mân vốn đang tỏ vẻ cung kính bỗng trở mặt, để lộ phong thái của kẻ đi săn, đứng trước mặt ta: "Như Tinh, đừng làm bẩn mình."

    Vệ Lê Mân không chạm vào ta nhưng lại khiến ta sợ hãi. Ánh mắt của hắn khi nhìn ta giống y hệt ánh mắt của phụ hoàng hắn, Trong ánh mắt ấy là sự điên cuồng, độc chiếm, cực kỳ hỗn độn.

    Sau khi mẫu hậu qua đời, mọi sự bẩn thỉu và u tối trong cung này đều đổ dồn hết lên người ta.

    "Như Tinh, đừng sợ." Lưu Quang nhẹ nhàng lấy y phục sạch lau đi giọt lệ trên mặt ta: "Ta sẽ bảo vệ tỷ."

    "Như Tinh, từ nay về sau để ta làm ca ca đi, tỷ và ta chỉ kém nhau một khắc, tỷ đã bảo vệ ta mười bốn năm rồi, từ nay về sau đổi thành ta bảo vệ tỷ."

    Ta nhìn đôi mắt kiên định của Lưu Quang, đột nhiên cảm thấy an lòng, cuối cùng ta vẫn còn có đệ ấy để dựa vào.

    Sau chuyện đó, hoàng đế Tây quốc bỗng dưng mười mấy ngày không tới Bạch Ngọc cung, ta tạm thời tránh được sự xâm phạm.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...