Ngôn Tình [dịch] Cựu Cung Hoang Nguyệt - A Tinh

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi mèo ghét cá, 7 Tháng bảy 2020.

  1. mèo ghét cá

    Bài viết:
    11
    Meme315, vonhungThần thoại thích bài này.
    Last edited by a moderator: 9 Tháng bảy 2020
  2. mèo ghét cá

    Bài viết:
    11
    Chương 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày đầu tiên mà Thanh Triều gặp Lục Huống, là một ngày bất bình thường.

    Ngay cả sách liên sử cũng không bỏ qua ngày đó, thái sử theo mệnh lệnh của Lục Huống miêu tả đi miêu tả lại, trong sử sách của nhà Thanh cũng được ghi lại, nói lên nỗi đau trong lòng vị quân vương nọ.

    Người phụ nữ mà hắn ta yêu đã rời bỏ hắn.

    Nhưng ai cũng biết, đây chính là món quà mà phụ thân của Thanh Triều – Diệp thái sư ban tặng.

    Thanh Triều không bao giờ quên ngày hôm đó, đêm đầu đông lạnh lẽo, lác đác mưa phùn, cửa điện sơn đỏ bị đẩy ra phát ra âm thanh khàn khàn, nàng nhấc váy sải bước dài qua ngưỡng cửa điện Vị Ương, trước mắt là hình bóng cao lớn của phụ thân nàng.

    Tầm mắt hướng về phía sau phụ thân, đúng lúc thấy một người quỳ trên mặt đất. Nàng chưa bao giờ gặp qua dung mạo thánh thượng, mà chỉ nghe người xung quanh nói, nhưng một thân y phục màu đen, đội miện vàng đã tỏ rõ thân phận của anh ta, chỉ là thần sắc bi thương trên mặt hắn lúc đó, nhưng cùng với hoàng đế uy nghi mà nàng tưởng tưởng như một trời một vực.

    Vừa bước ra khỏi cửa điện, nàng liền nghe thấy hắn khóc thương tâm.

    A Doanh

    Nàng nhìn người con gái trong ngực hắn, không tính là tuyệt sắc, có điều dáng người hạng trung, đặc biệt gầy gò quá độ, chỉ có phần bụng có hơi nhô lên.

    Nếu đứa trẻ được bình an sinh ra, đó sẽ là trưởng tử của hắn.

    Giờ đây một xác hai mạng, ngay cả Thanh Triều cũng cảm thấy không chịu đựng nổi, ngay cả với Ngụy hoàng hậu vốn không quen biết với nàng cũng như vậy, có thể tưởng tượng được nỗi thống khổ trong tim hắn, cho nên sau này Lục Huống luôn hận bản thân mình, cô vẫn luôn cảm thấy chính đáng.

    "Bệ hạ" Diệp thái sư nhìn thấy nữ nhi đến gần, chỉ vào Thanh Triều đối Lục Huống bẩm báo, "Đây là tiểu nữ Thanh Triều, ngày sau sẽ là hoàng hậu của người rồi".
     
    Last edited by a moderator: 7 Tháng bảy 2020
  3. mèo ghét cá

    Bài viết:
    11
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người người đều nói Thanh Triều mệnh tốt.

    Diệp thái sư một đời thăng trầm, từ một vị võ tướng nho nhỏ đến một vị quan chuyên quyền trong triều. Trong thời loạn thế từ nam ra bắc, trải qua nhiều lần không câu nệ chuyện sinh tử, mới có thể nắm lấy thiên hạ trong tay.

    Cùng anh trai Thanh Thiệu từ nhỏ cùng phụ thân lang bạt bên ngoài không giống nhau, từ lúc nàng ra đời, Diệp thái sư phá phủ trầm châu (đập nồi dìm thuyền, quyết đánh đến cùng, dựa theo tích Hạng Vũ đem quân đi đánh Cư Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng), chiếm giữ miền bắc, do đó kiểm soát toàn bộ trung nguyên.

    Đó là chiến thắng quan trọng nhất trong cuộc đời của Diệp thái sư, khiến cho sự ra đời của cô con gái nhỏ được ông coi là vận may, coi nàng như báu vật.

    Làm đích nữ Diệp gia, Thanh Triều từ nhỏ đã theo các nữ quan trong cung học lễ nghi, ngay cả các bá tánh ở các quận huyện đều hiểu rõ, nữ nhi của Diệp gia sớm muộn gì cũng sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ.

    Cho nên Thanh Triều chưa bao giờ nghĩ, cuộc đời này sẽ cùng với Lục Huống kết thành phu thê.

    Vận mệnh thường là một cây bút vô căn cứ, lúc đó vị quân vương đang ngồi trên ngai vàng vẫn còn là Hoài đế, vị thiên tử hèn nhát đang run rẩy trước mặt nàng kia, cuối cùng bị một nhóm thái giám nhốt trong cung điện nho nhỏ tại hành cung Sóc Hà, lúc chết ngay cả y phục cũng không có để che thân, cả người bẩn thỉu, trông vô cùng thảm khốc.

    Phu quân tương lai của nàng đã chết trong sự sỉ nhục như thế, khi phụ thân dẫn binh đi diệt trừ đám hoạn quan xấu xa từ Sóc Hà trở về thăm nàng, dỗ dành nói: "Thanh Nhi chớ sợ, vi phu sẽ lại tìm một phu quân tài mạo song toàn cho con".

    Giờ đây giang sơn cần một vị quân vương mới, nàng cần một phu quân mới.

    Phụ thân nói thật dễ nghe, nhưng nàng biết chẳng qua chỉ để dỗ dành làm nàng bình tâm lại mà thôi, bọn họ làm sao sẽ chọn người có tài mạo song toàn, Diệp gia làm sao có thể thừa nhận vị thiên tử mới có tài đức.

    Lại qua vài ngày, trong triều mới có tin tức, quần thần thương định, chào đón Lâm Tri Vương Lục Huống vào kinh đăng cơ.

    Nói là các quần thần thương định, thực chất chẳng qua đều là ý của Diệp thái sư.

    Gia nhân trong nhà ở trước mặt nàng cư nhiên không biết mệt ca ngợi vị Lâm Tri vương này tài năng hơn người, nàng cũng cư nhiên biết chúng hạ nhân xu nịnh quen miệng sẽ có mấy phần thật giả, nghĩ đến Lâm Tri Vương, khẳng định không phải là người sẽ khiến cha và đại ca kiêng dè.

    Vậy nào có thể có tài năng?

    Nhưng ai cũng có lúc nhìn sai, kể cả Diệp thái sư có thể một tay che trời kia.

    Chọn quân vương mới đối với Diệp thái sư cũng là chọn con rể mới, Lâm Tri vương Lục Huống lúc còn là hoàng tử, không hề nổi bật giữa các huynh đệ, ngay cả tên hoang dâm như tiên hoàng cũng đều đánh giá hắn là tầm thường không có đầu óc, không chịu sử dụng hắn, người ta nói điều duy nhất làm hắn nổi danh là dung mạo so với nữ nhân còn muốn tinh xảo đẹp đẽ hơn.

    Không có tài năng chỉ có dung mạo, đối với Diệp thái sư xem ra cư nhiên sẽ là ứng cử viên phù hợp nhất.

    Điều duy nhất khiến Diệp thái sư không vừa ý là Lục Huống thế nhưng đã có chính thất.

    Trong hai năm đó, Thanh Triều chưa bao giờ gặp qua vị vua mới, đến tận đêm làm lễ đăng cơ, thì mới được diện kiến vị đã từng là vương phi của Lâm Tri, sau này trở thành hoàng hậu Ngụy Doanh.

    Theo buổi lễ, buổi tối hôm đó các mệnh phụ phải đến Trường Thu cung để vấn an, nàng cùng mẫu thân nhập cung, vẫn chưa vào đến điện Tiêu Phòng, các vị phu thân triều thần nghênh đón chào hỏi nhau, so với vị chủ nhân mới của Trường Thu cung kia vẫn phải kính cẩn.

    Chiếu chỉ phong hậu chưa hạ, Ngụy hoàng hậu lúc đó cũng chỉ là Ngụy quý nhân, các mệnh phụ trong lòng đều hiểu rõ, cái vị trí trung cung này sớm muộn gì cũng rơi đến trên đầu Thanh Triều, đều dựa theo nghi thức của quý nhân để hành lễ.

    Thanh Triều thế nhưng là người duy nhất trong đêm đó, dựa theo lễ nghi của hoàng hậu đến trước mặt bái lạy.

    Ngụy quý nhân hơi sững sờ, lại nhanh chóng giấu đi thần sắc kinh ngạc, hơn nữa còn tiến gần đến, đỡ nàng đứng dậy, chân mày cũng tràn ngập ý cười, chỉ đem nỗi e sợ giấu trong lòng.

    Có điều Thanh Triều không biết, Ngụy quý nhân tối hôm đó đã đề cập đến mình với Lục Huống.

    "Hôm nay thần thiếp có gặp qua Diệp phu nhân và vị tiểu thư Diệp gia kia" cung nhân trong điện dù đều bị đuổi ra ngoài, nàng vẫn là đè thấp thanh âm.

    Chỉ có trước mặt nàng, Lục Huống mới mất cảnh giác, giống như các cặp vợ chồng bình thường, chầm chậm nắm lấy tay phu nhân, không để tâm hỏi: "Thế nào?"

    "Không hổ là đích nữ của thái sư"

    Chỉ một câu này, từ đó Lục Huống chưa bao giờ bỏ xuống sự cảnh giác đối với Diệp Thanh Triều.
     
    Nguyennguyen219121Thần thoại thích bài này.
    Last edited by a moderator: 7 Tháng bảy 2020
  4. mèo ghét cá

    Bài viết:
    11
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì phải tổ chức nghi lễ sắc phong tân hậu, đám tang của Ngụy hoàng hậu toàn bộ rất đơn giản, ngay cả các mệnh phụ vào cung đã sắp sửa khóc cũng phải nin nhịn, đại khái đây có lẽ là vị hoàng hậu mệnh khổ nhất Đại Ngu này.

    Thanh Triều lần thứ hai gặp Lục Huống, là tại trong Tư Thiện Đường.

    Xa xa có thể nghe thấy tiếng tụng kinh của các nhà sư, âm thanh của mõ hòa lẫn với tiếng than khóc của các cung nhân, những người này đang quỳ bên ngoài điện, nội điện chỉ có một mình hắn, một bộ đồ trắng tinh khiết trơ trọi ngồi trên mặt đất trước Tử Cung đó.

    Đó là hình bóng bi thương nhất mà nàng từng thấy trong đời.

    Nội thị nhắc nhở về sự xuất hiện của nàng, chúng cung nhân nhao nhao phủ phục hành lễ, cuối cùng làm kinh động đến hắn, từ từ quay người lại, ánh mắt vượt qua đám chúng nhân hướng nàng nhìn tới.

    Trong mắt là hận ý không nguôi, mà nỗi hận thù đó sau này vắt ngang qua mỗi tấc thời gian của bọn họ, trở thành băng tuyết mãi mãi không tan chầm chậm thấm ướt quang đời còn lại của nàng.

    Thanh Triều dừng lại, có lẽ không có ai tin tưởng nàng chỉ là muốn đến thắp nén hương cho người quá cố, hắn cũng sẽ không tin.

    Lục Huống quay đầu đi, dường như ngay cả nhìn nàng một cái cũng không cách nào nhẫn nại, "Diệp Thanh Triều, ngươi bỏ qua nàng đi, ngươi có thể đi đến bất cứ nơi nào trong cung điện này, chỉ có linh đường của nàng, đừng đến nữa."

    Nàng cụp mắt xuống, gật đầu, đột nhiên nghĩ đến hắn ngay cả mắt ánh mắt cũng không nguyện ý rơi xuống người mình, sợ hắn không nhìn thấy, bèn nhẹ nhàng đáp: "Được."

    Khi hoàng đế mới đăng cơ, Diệp thái sư không như chúng nhân dự tính sau khi đưa tân đế lên ngôi vua thì nữ nhi của bản thân trở thành hoàng hậu, bởi vì khi ấy Thanh Triều vẫn không ổn, Ngự sử đài những kẻ xương cốt cứng rắn đó ép buộc hắn theo lệnh chư hầu, thanh trừng triều đình và trong dân chúng, bình định phản loạn tứ phương, thời gian hai năm bỗng chốc qua đi.

    Nhưng trong hai năm đó, rõ ràng là người vợ kết tóc của Lục Huống, Ngụy Doanh thế nhưng từ đầu đến cuối cũng chỉ là một quý nhân.

    Thẳng tới khi trong cung truyền ra tin tức y mang thai, Lục Huống không thèm đếm xỉa tới tất cả muốn sắc phong hậu, ai ngờ Diệp thái sư rốt cuộc lại chấp nhận.

    Buổi lễ sắc phong rất lớn, ngay cả Thanh Triều cũng không hiểu được tâm ý của phụ thân, Diệp thái sư thế nhưng lại nói với nàng: "Thanh nhi đừng lo, cái gì của con, thì không ai có thể cướp đi."

    Cái dự cảm xấu trong lòng đó, cuối cùng cũng trở thành sự thật vào một tháng sau, Ngụy hoàng hậu qua đời tại Tiêu Phòng Điện.

    Phụ thân mang thân binh tiến cung, ca ca đuổi cùng giết tận tam tộc Ngụy gia, lúc Thanh Triều bước vào Tiêu Phòng Điện, Ngụy Doanh nằm trong lòng trượng phu, cơ thể lạnh lẽo, không còn sự sống.

    Tất cả những bằng chứng về việc Ngụy gia tạo phản chính là thư tay của cha và huynh tự tay viết, việc vu oan giá họa này không có chút đạo lí nào, Ngụy gia làm sao có thể tạo phản vào lúc này.

    Nàng hỏi đại ca tại sao phải đuổi cùng giết tuyệt, Diệp Thiệu nói nàng là một phụ nhân nhân từ.

    "Bởi vì y đã có người kế vị hoàng tộc, đây là lý do khiến y phải chết." Diệp Thiệu thận trọng nhìn muội muội mình, "Chỉ có hài tử của muội mới có thể trở thành hoàng tử của Đại Ngu, Thanh Nhi, Lục Huống không xứng mới muội, xứng với muội là giang sơn của hắn."

    Thanh Triều lắc đầu, Ngụy Doanh ban đầu nói nàng không hổ là đích nữ của thái sư là không đúng, nàng không giống là nữ nhi Diệp gia, nàng sợ sự tham vọng của cha và huynh mình, đạo lý của sự phồn vinh, nàng nhìn quá rõ rồi.

    Sự hổ thẹn của nàng đối với Ngụy Doanh không có chút giả dối, đó là món nợ của Diệp gia, Thanh Triều nghĩ, cả cuộc đời này nàng dù thế nào cũng phải thay cha và huynh trả.

    Di vật liên quan đến tiên hoàng hậu trong Tiêu Phòng Điện sớm đã được dọn sạch, nhưng nàng vẫn không thích ở nơi này, Lục Huống cư nhiên cũng không nguyện đặt chân đến, nhưng mỗi tháng đều sẽ có vài ngày như thế, hắn phải lâm hạnh trung cung.

    Bị cưỡng ép gần gũi với nữ tử mà bản thân tột cùng chán ghét, Thanh Triều không biết giữa bọn họ, ai mới là người đáng thương nhất.

    Nàng đã nghe thấy hăn ở trong mộng hô nhỏ, một tiếng lại một tiếng, toàn bộ đều là A Doanh của hắn.

    Thanh Triều cảm thấy, điều tàn nhẫn nhất đối với hắn chính là người mà hắn nhìn thấy mỗi khi tỉnh mộng lại chính là mình.

    Nhưng điều tàn nhẫn nhất đối với một nữ tử, chẳng gì hơn việc phải sống trong cái bóng của một nữ tử khác suốt đời.

    Dường như để quên đi nỗi đau, hắn bắt đầu đắm chìm trong thanh sắc khuyển mã (ca vũ, nữ sắc, nuôi chó, cưỡi ngựa), các buổi lễ đi săn cả ngày, là cái tên ngu xuẩn khắp thiên hạ đều biết.

    "Phụ thân con nhìn hắn như ngày hôm nay, cảm thấy rất yên tâm." Diệp phu nhân thường vào cung thăm nữ nhi, và bà nói về những vết nhơ trong mấy ngày gần đây của Lục Huống, nói xong bà lại thở dài, "Chỉ là cái bụng của con, làm nào vẫn không có tin gì.."

    Đó là năm thứ ba nàng gả cho hắn, rõ ràng là phu thê, hai người thế nhưng lại hét sức xa lạ.

    Cuối cùng đến năm thứ năm, Diệp gia không thể ngồi yên nữa rồi.
     
    Nguyennguyen219121 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 7 Tháng bảy 2020
  5. mèo ghét cá

    Bài viết:
    11
    Chương 4.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nương nương! Nương nương!" tiếng hô truyền tới từ ngoài cung, là Lục Huống cùng với nội thị Vương Hỉ đang hầu hạ trước mặt, ngay khi vào điện đã ùm một tiếng quỳ tới trước người Thanh Triều, "Thỉnh nương nương di giá Vị Ương cung, bệ hạ, bệ hạ người.."

    Xe kéo tiến thẳng tới Vị Ương cung, xa xa thì thấy mang vũ lâm vệ bao vây chính điện, nhìn rõ thì chính là huynh trưởng của nàng.

    Xông vào nội điện, đầu bên này thái y đang phân phó mười mấy vị y chính (điều dưỡng) kia, có những tiếng rì rầm run rẩy, Diệp thái sư trên mặt có tia lạnh lẽo, thấy Thanh Triều đột ngột lao vào, tức giận nói: "Con đến làm gì?"

    Các y chính nhìn thấy nàng đột nhiên đến như nhìn thấy phao cứu sinh, vội vàng quỳ lạy hướng nàng cầu xin, người trong điện, chỉ có Lục Hoàng từ đầu đến cuối thần sắc nhàn nhạt, từ lúc nàng tới, mí mắt cũng không thèm nhấc lên một chút.

    "Phụ thân nguôi giận".

    "Nguôi giận?" Diệp thái sư nghiến răng nói: "Con nhưng có biết những người này làm cái gì không?"

    Nguyên do của rắc rối ngày hôm nay, trên đường đi Vương Hỉ đã nói với nàng, nàng thần sắc không biến, "Bọn họ cũng chỉ là phụng mệnh hành sự."

    "Con nói đúng.. Bọn họ chỉ phụng mệnh hành sự, ai dám cho hoàng hậu uống canh ngừa thai, Bệ Hạ.." Diệp thái sư cười lạnh, nhìn Lục Huống, "Người nói, bọn họ phụng mệnh của ai?"

    Ai không nguyện ý hoàng hậu có thai nhất, đáp án vậy nhưng dễ thấy, Thanh Triều năm năm kghông có tin gì, Diệp thái sư sớm đã nghi ngờ.

    Trong mắt Lục Hoàng là một mảnh thờ ơ, nhàn nhạt đáp: "Nếu hôm nay chính lệnh cũng là do thái sư đưa ra, hoàng vị phế truất, với thái sư mà nói dễ như trở bàn tay, hơn nữa trẫm tính mạng không đáng nói đến, cũng do thái sư định đoạt, thái sư nói gì thì là như thế."

    "Tốt, rất tốt.."

    "Phụ thân!" Thanh Triều đột nhiên lên tiếng, "Những người này đều là phụng mệnh, là ý của nữ nhi."

    "Thanh nhi!" Diệp Thiệu thanh âm căm giận, "Muội nói hồ đồ cái gì!"

    "Nữ nhi không có nói hồ đồ," nàng quỳ xuống trước người Diệp thái sư, "Phụ thân nếu muốn trách tội, thà cứ trách tội lên đầu nữ nhi."

    Thanh Triều ngẩng đầu, nhìn thần sắc phẫn nộ của phụ thân, "Phụ thân không tin? Đứa trẻ này, đích xác là nữ nhi tự mình không muốn, người biết tại sao không?"

    Diệp thái sư thất kinh nhìn nàng, Thanh Triều gượng cười nói: "Bởi vì nữ nhi sợ, sợ có đứa con này, thì sẽ mất đi trượng phu của mình."

    Như lời Lục Huống, hoàng vị phế truất, nếu ngày hôm nay với Diệp thái sư mà nói cũng không phải là khó, nếu nàng thật sự sinh một hoàng tử, lập một đứa trẻ lên ngôi chính là lựa chọn tốt nhất của Diệp gia.

    "Tất cả rút lui!" Diệp Thiệu hô lớn.

    Người trong nội điện đều rút lui hết, Thanh Triều quay đầu nhìn Lục Huống, nhẹ nhàng nói: "Phụ thân, từ ngày gả cho hắn, nữ nhi không chỉ là hoàng hậu của thiên hạ này, mà còn là thê tử của Lục Huống hắn."

    Thanh Triều có thai, là vào đầu xuân năm sau.

    Các cung nhân dều không biết ngày đó trong Vị Ương cung phát sinh chuyện gì, chỉ biết từ ngày đó, thái độ của bệ hạ đối với hoàng hậu, cuối cùng cũng có chuyển biến tốt, đặc biệt là sau khi hoàng hậu có thai.

    Vừa vào hạ, hắn bèn mang theo nàng đi hành cung nghỉ mát. Còn có nữ nhi của Diệp Thiệu cùng đi trước, cháu gái nhỏ Hồng Anh của nàng.

    Hồng Anh thích nhất cô mẫu, đối với đứa trẻ trong bụng của Thanh Triều cũng mong đợi không kém, mỗi ngày đều cẩn thận từng li từng tí vỗ về phần bụng hơi nhô lên của nàng hỏi: "Tiểu đệ đệ hôm nay có thể nghe lời, không có đạp cô mẫu?"

    "Anh Anh nghĩ muốn đệ đệ?"

    Hồng Anh dùng lực gật đầu, lại hỏi: "Cô mẫu thì sao?"

    Thanh Triều cười vỗ nhẹ đầu của tiểu cô nương, "Cô mẫu nghĩ muốn một cái muội muội xinh đẹp như Anh Anh."

    Nội giám sau lưng muốn lên tiếng nhắc nhở, Lục Huống đứng sau lưng nàng không xa vẫy tay ra hiệu im lặng.

    Đột nhiên nghĩ tới một ngày đó, nàng quỳ trong nội điện, kéo ý phục của phụ thân cầu xin: "Nữ nhi và hắn đã là vợ chồng, thì sẽ sống chết cùng nhau".

    Lời của nàng mang theo sự quyết tuyệt, thậm chí ép Diệp thái sư không ngăn được động lòng mà hứa: "Phụ thân đáp ứng con, chỉ cần con sinh hạ hoàng tử, đế vị này cũng sẽ không thay đổi."

    Nhưng ngay cả như vậy, hôm nay nàng vẫn là nói, nàng nghĩ muốn một nữ nhi.

    Nếu là nữ nhi, đối với hắn mà nói mới là vô lo.
     
    Nguyennguyen219121 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 7 Tháng bảy 2020
  6. mèo ghét cá

    Bài viết:
    11
    Chương 5.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người dường như thật sự trở thành phu thê bình thường, hắn đối xử với nàng, kỹ càng chu đáo thân mật, ấm áp.

    Cũng chính là một năm này, bốn quận phương Nam khở binh, Diệp thái sư đích thân đi về phương Nam bình phản, mặc dù bình định phản loạn rồi, nhưng thân mang trọng thương, lúc được thuộc hạ đưa về đế kinh vẫn hôn mê bất tỉnh.

    Diệp gia hỗn loạn, toàn bộ triều chính cũng long trời nở đất.

    Lúc đó phần tháng của Thanh Triều cũng đã lớn rồi, toàn bộ mu bàn chân cũng phù ra, muốn quay về nhìn phụ thân cũng không thể.

    Buổi tối hôm nay nổi bão, tiếng sấm sét khiến mọi người không thể an giấc, khi nội giám xông vào, Thanh Triều vẫn chưa ngủ.

    "Nương nương! Có người mang binh sát vào hành cung, rất nhanh sẽ tới bên này rồi."

    Hoảng loạn chỉ trong nháy mắt, nàng rất nhanh trấn tĩnh lại, chỉ chăm chú nhìn nội gián đó hỏi: "Bệ Hạ ở đâu?"

    Người tự ý xuất binh là đường đệ của Thanh Triều Diệp Huy, y từ nhỏ cùng với thúc phụ Diệp thái sư thảo phạt tứ phương, còn ít tuổi đã nắm trong tay trọng binh.

    Từ khi Hoắc gia bại trận, trong đám con cháu Diệp gia, có vài kẻ khuyên Diệp thái sư tự mình trở thành hoàng đế, nhiều năm lại bị Diệp thái sư áp chế, mới không dám có động thái gì.

    Hiện giờ Diệp thái sư sống chết không rõ, các thế lực rục rịch ngóc đầu dậy, Diệp Huy liền khuyên Diệp Thiệu thừa cơ giết Lục Hoàng và sớm xưng đế, trước xuống tay mạnh mẽ. Y là một tên vũ phu nội tâm lại đơn giản, thấy Diệp Thiệu không nghe thì tự mình động tay.

    Lúc Diệp Huy mang binh sát đến Cần Chính điện, thấy binh sĩ trước mặt không ai dám động, tiến lên trước nhìn mới thấy đơn độc một mình đứng nơi cửa điện liền là đường tỷ của y, hoàng hậu hiện giờ của Lục Huống.

    "Diệp Huy, ngươi nếu muốn tiến vào, liền giết ta trước đi". Thanh Triều nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt không chút sợ sệt.

    "Nguyên lai Bệ Hạ chẳng qua cũng chỉ là kẻ nhu nhược núp sau lưng phụ nhân," Diệp Huy lành lạnh mở miệng, "A tỷ, tỷ sợ là sau khi gả cho hắn liền quên mất bản thân là người Diệp gia rồi".

    Y mặc dù nói như vậy, nhưng thực tế mấy người huynh đệ kia của Diệp gia, ai không phải bảo hộ Thanh Triều từ nhỏ, ai lại dám thật sự đối với nàng động thủ.

    Lúc Diệp Thiệu nghe được tin thì lập tức đến hành cung, Diệp Huy đã xông vào Cần Chính điện, những thị vệ ở nghị tiền đều bị giết chết, chỉ nhìn thấy bên ngoài góc điện, Thanh Triều hai tay cầm kiếm, đem Lục Huống bảo hộ sau thân.

    Trên đất là ngổn ngang xác chết, nàng mạnh mẽ nhìn chằm chằm Diệp Huy, sắc mặt tái mét, hai chân run rẩy.

    "Thanh Nhi" Diệp Thiệu hô, thế nhưng lại thấy nàng chĩa kiếm vào hắn.

    "Tất cả rút lui!" Hắn quát lên với binh sĩ thuộc hạ xung quanh Diệp Huy, lại nhìn đến muội muội, "Muội yên tâm, ta sẽ không động đến hắn, bỏ kiếm xuống."

    Vết máu trên kiếm nàng rất rõ ràng, cho thấy trước khi hắn đến nàng đã vất vả chống đỡ như thế nào.

    "Ca ca," Thanh Triều nhỏ giọng mở miệng, khẽ cầu cứu, "Đừng làm hắn bị thương.."

    Đôi môi nàng đã không còn sắc máu, cả người lung lay sắp đổ, Diệp Thiệu vội vàng gật đầu đáp ứng, nhưng thoáng qua thân hình nàng sắp ngã xuống, nửa thân dưới chiếc váy đã nhuộm đầy máu tươi.

    Đứa trẻ cư nhiên không thể lưu lại, thậm chí ngay cả tính mạng của nàng chẳng qua cũng là mạo hiểm kéo về từ quỷ môn quan, thái y vẫn nói nàng, nghĩ đến mà sợ là không cách nào lại có thai nữa.

    Cùng với đứa trẻ kia cùng rời bỏ nàng, còn có phụ thân nàng.

    Chính là một năm đó trở đi, Diệp Thiệu bắt đầu thay phụ thân, chấp chưởng Diệp gia và toàn bộ triều chính.

    Mấy năm đầu, đích thực là triều cục không ổn, nhưng một năm đầu chức uy Diệp thái sư vẫn còn đó, đến năm thứ hai Diệp Thiệu cũng không nhàn rỗi, cuối cùng dần dần ổn định lại cục diện, triều trước và hậu cung, đầu do Diệp gia nắm giữ.

    Ba năm sau, có cung phi sinh hạ hoàng tử, chưa được đầy tháng, liền bị báo đến Trường Thu cung, do Thanh Triều nuôi dưỡng, coi như do hoàng hậu sinh ra.

    Lục Huống đặt tên cho đứa trẻ là Vi Trừng, mặc dù là trưởng tử của hắn, hắn thế nhưng không để tâm, lúc đó hắn mỗi ngày chỉ gửi gắm tình cảm trong thư họa, cả ngày ở cùng với các nho sinh họa viện, toàn bộ bên ngoài không thèm đếm xỉa.

    Cho nên Lục Trừng là do một tay Thanh Triều nuôi lớn, thân mẫu của hắn sau khi hắn ra đời không lâu liền chết, từ khi hắn còn nằm trong nôi, Thanh Triều khắp nơi lo liệu không để người giả nhân giả nghĩa ra tay.

    Trừng Nhi biết nói rồi, Trừng Nhi niết đi rồi, Trừng Nhi bắt đầu đọc sách tập luyện, Trừng Nhi lại được sư phụ khen ngợi.. Lục Hoàng mỗi lần cười với nàng, đều là có lien quan tới đứa trẻ này.

    Nàng nghĩ nếu đứa trẻ này là do mình sinh, hắn có giống như thế, lại không quan tâm việc trong triều, nghĩ mọi chuyện đều có ca ca lo liệu.

    Diệp Thiệu còn đó, cư nhiên thiên hạ an bình.
     
    Last edited by a moderator: 7 Tháng bảy 2020
  7. mèo ghét cá

    Bài viết:
    11
    Chương 6.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Thiệu chết vào năm thứ 10 hắn chấp chưởng Diệp gia.

    Thanh Triều là người cuối cùng biết tin, Lục Huống động thủ trước, phái người đem nhốt nàng trong Trường Thu cung, ngay cả Vi Trừng cũng không được gặp.

    Đợi đến khi nàng được thả ra, đã là một tháng sau.

    Thế lực của Diệp gia sớm đã bị nhổ đi, triều đình bị máu rửa sạch, còn lại, tàn dư của Diệp gia cũng chỉ còn hoàng hậu nàng.

    Nguyên lai Lục Huống ẩn nhẫn nhiều nă như vậy, tỏ ra thờ ơ với triều chính, nhưng lại bí mật lien lạc với các triều thần, đưa tin thông qua các nho sinh họa viện, lien hợp ở vùng sa mạc phía bắc, lại hãm chân binh lực ở phía bắc Diệp gia lúc động thủ, khiến Diệp Thiệu ở đế kinh đơn độc không được viện trợ.

    Mắt của Thanh Triều từ sau khi biết Diệp Thiệu qua đời đêm nào cũng khóc rất nhiều, sau đó thấy cái gì cũng không rõ ràng, các cung nhân thì không dám nói cho nàng thật tình, nhưng thực ra, Diệp Thiệu là bị loạn tiễn bắn chết, lúc chết trông rất đáng sợ, ngay lúc Hồng Anh vừa xuất giá, cũng bị phu gia ép phải tự sát.

    Diệp gia đầy nhà, một đêm đã không còn ai.

    Liên quan đến việc làm thế nào xử lý nàng, các triều thần tranh luận không ngơi, nhưng những lời khuyên Lục Huống được ủng hộ nhất, đều là đã nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc.

    Thanh Triều nghĩ, Lục Huống cũng không muốn lưu lại mình, lúc đầu nàng vào Vị Ương cung, hắn ôm thân thể Ngụy Doanh, hướng về nàng để lại một ánh mắt đó, nàng hiểu rõ hận ý trong đó sợ rằng lần này một đời đều sẽ không tiêu trừ được.

    Phu thê mười mấy năm, sau này hắn đối tốt với nàng, chẳng qua là làm cho cha và huynh nhìn, nàng cũng là cái phao cứu sinh của hắn, hắn đối với nàng giả tình giả nghĩa có thể đổi lấy sự chăm sóc và tình cảm thật tâm của nàng.

    Nàng không phải không biết, nhưng biết thì biết, trước sau đều thân bất do kỷ.

    Nhưng là nằm ngoài dự liệu của mọi người, Lục Huống chỉ là đem nàng giáng xuống thành phi.

    Ngày đó rời khỏi Trường Thu cung, Lục Huống đích thân đến xem nàng, thù mới hận cũ, hôm nay hai người đã không thể nói rõ ai nợ ai nhiều hơn.

    "Nàng yên tâm, trẫm chí ít sẽ để nàng một đời an ổn," hắn nhàn nhạt nói, dường như không muốn nhìn nàng, ánh mắt chỉ rơi ở nơi khác, "Chỉ là ngày đó ở Cần Chính điện nàng cứu mạng trẫm."

    Nhưng thật ra nàng cứu hắn, không chỉ một lần.

    Nàng thế nhưng chỉ cười nói: "Ta ngược lại rất nguyện ý đi cùng mẫu thân và ca ca."

    Lúc Lục huống rời đi, ngoảnh đầu nhìn nàng một cái, nữ nhân đã cùng hắn làm phu thê mười mấy năm.

    Hắn nhớ khi nàng còn nhỏ dung nhan mỹ lệ, vang danh đế kinh, trước đây cùng hắn chung sống sớm tối, nhìn hàng chân mày kinh diễm đó, luôn khiến người khác ngẩn ngơ đến trầm luôn, nhẫn nại không muốn trong lòng sinh ra tình cảm yêu thương sâu đậm, nghĩ muốn đem chân tâm nàng nắm trong tay, khiến hắn không thể không vô số lần phải nhắc nhở bản thân, hết lần này đến lần khác đem tình cảm trong tim bóp chết.

    Nhưng hôm nay, nàng dường như chớp mắt đã già đi, dung nhan đã từng khiến người người ca ngợi cũng đã tàn phai, mới ở cái tuổi này, vậy mà có tóc hoa râm lác đác hai bên thái dương.

    Trên miệng là mượn cớ thiên y vô phùng (không chê vào đâu được), nhưng thật ra, hắn căn bản không biết nên làm thế nào nắm được nàng.

    Chỉ là nhìn nàng đứng trước mặt như thế này, trong tim lại loạn thành một mảnh.

    Như vậy liền không cần tạm biệt nữa, hắn quay đầu đi, bước ra khỏi điện.

    Từ nay về sau, nữ nhân này, liền không còn là thê tử của hắn..
     
    Last edited by a moderator: 7 Tháng bảy 2020
  8. mèo ghét cá

    Bài viết:
    11
    Chương 7.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hậu thế nhắc đến Hiếu Nhân hoàng hậu Diệp Thanh Triều, ai cũng biết, là nàng không được Minh đế yêu thích, sau khi thoát khỏi sự cản trở của Diệp gia, liền để nàng chuyển đến Vĩnh An cung, từ đó vẫn không cho truyền, giống như là lạnh nhạt.

    Nô tài trong cung luôn hướng đến việc nịnh hót, bợ đỡ, thấy Bệ Hạ với Diệp phi đều như mắt thấy không khí, người của dịch đình tư (chỗ ở của các hoạn quan bên cạnh vua) cư nhiên càng không để tâm, cho nên mỗi ngày của Thanh Triều trôi qua đều không dễ dàng.

    Thân thể của nàng cũng tệ, ban đầu đứa trẻ kia gàn đủ tháng đã mất rồi, sức sống của nàng cũng đã cạn kiệt, sau khi bỉ cảm mạo thì lại càng không tốt.

    Sự an ủi duy nhất là Trừng Nhi thập phần hiếu thảo, mỗi ngày đều đến vấn an, nói cho cùng thì hắn cũng là hoàng trưởng tử, dù là do Thanh Triều nuôi dưỡng, bị triều thần không thích, nhưng nói gì cũng là máu mủ của Bệ Hạ.

    Cho nên bởi vì hắn, những phi tần kia của Lục Huống cũng không dám quá phận làm khó nàng.

    Bệnh của nàng càng ngày càng nặng, đau đầu đến nỗi có lúc sẽ đau đến ngất đi, mồ hôi có thế thấp ướt lớp lớp y phục.

    Lục Trừng không có biện pháp, đem thái y bố trí những vị y chính giỏi nhất lần lượt tìm đến, nhưng không hiệu quả.

    Vào một ngày kkhi Thanh Triều tỉnh lại, nghe thấy bên cạnh mơ hồ có tiếng khốc nức nở.

    Mắt nàng không tốt, dùng lực mới có thể đem người nhìn rõ, "Gia Nghi?"

    Gia Nghi là trưởng nữ của Lục Huống, chỉ nhỏ hơn Trừng Nhi một chút, mẫu thân ruột của y trước đây là Lương quý nhân, giờ là Lương phi, lúc đó nàng vẫn là trung cung hoàng hậu, do yêu thích Gia Nghi nên mới đối với Lương quý nhân có chút chăm sóc, Gia Nghi từ khi hiểu chuyện đã thích ở gần vị đích mẫu thân (mẹ cả) này. "Nương nương, có phải là rất khó chịu không?" Gia Nghi nắm lấy tay nàng khóc nói,

    Nàng muốn lắc đầu, nhưng trong đầu như có côn trùng cắn, đau đến răng đều run rẩy rồi.

    "Không được," Lục Trừng đột nhiên đứng dậy, "Con đi cầu kiến phụ hoàng!"

    "Đừng.." nàng yếu ớt nói, "Trừng Nhi, ta không đau, không sao.."

    Trên trán rõ ràng là vã mồ hôi, nàng thế nhưng nói cái gì đều là không để hắn đi, thực ra Lục Trừng cũng rõ, đừng nói phụ hoàng đối với nàng vô tình, ngay cả nàng sinh ra với thân phận là chi nữ Diệp gia, cũng là cái gai trong mắt nhiều người, những người đó ban đầu bất chấp nguy hiểm phò trợ phụ hoàng lật đổ Diệp gia, để ổn định lòng người, phụ hoàng cũng chỉ có thể đối với nàng như thế.

    Lục Trừng không dám làm trái ý nàng, nhưng là Gia Nghi đã chạy đến trước mặt Lục Huống.

    Lúc đó đứng ở bên cạnh Lục Huống chính là Lương quý phi, thấy nữ nhi từ đầu đến cuối vì nữ nhân kia cầu tình, trên mặt thì không biểu hiện gì nhưng đáy lòng thì rất tức giận.

    "Phụ hoàng, người đi thăm nương nương một chút đi!"

    Lục Huống hơi giật mình, nhưng sợ bị phát hiện nên quay lưng đi.

    "Gia Nghi không được hồ náo," Lương quý phi hô, "chẳng lẽ phụ hoàng của con đi nhìn một cái thì bệnh liền khỏi?"

    "Nhưng nương nương.." Gia Nghi khóc nức nở nói, "Nương nương nhất định rất muốn gặp phụ hoàng.."

    "Gia Nghi con sai rồi", Lục Huống trầm giọng mở miệng, "Nàng nhất định không muốn gặp trẫm.."

    Hắn tàn sát toàn bộ Diệp gia, nàng lại làm sao có thể muốn gặp hắn đây, nàng không giống với cha huynh, nhưng nói đến cùng cũng là người Diệp gia.

    Thật ra mấy năm này, bọn họ không phải là không gặp qua, bất kể ngày thường mấy phi tần kia đều muốn đi đại lễ chúc mừng, nàng trước nay đều cáo bệnh không đi. Nhưng mỗi năm sinh thần Gia Nghi nàng đều đến.

    Mỗi năm hắn đều phân phó người bên dưới vắt óc suy tính tặng quà sinh thần cho Gia Nghi, khi trong điện đã đầy người, mới có thể thấy nàng trong đám đông xa xa ngoài kia.

    Mắt của nàng không tốt, luôn cúi thấp đầu, bước đi dè dặt, cho nên ánh mắt trước nay chưa từng giao với hắn, hắn cũng chỉ biết giấu đi ánh mắt, thế thôi.

    Thời gian như mấy trôi, chớp mắt đã qua nửa đời người, giữa họ có quá nhiều yêu hận, khiến cho hai người chỉ có thể như vậy, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, không xa không gần.
     
    Last edited by a moderator: 7 Tháng bảy 2020
  9. mèo ghét cá

    Bài viết:
    11
    Chương 8.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người trong cung đều nói, không hổ là nữ nhi mà Bệ Hạ sủng ái nhất, công chúa một khi đi cầu, Bệ Hạ mềm lòng vì Vĩnh An cung dán thông báo, tìm danh y khắp thiên hạ.

    Nói tới cùng, phúc khí của điện cũng là dựa vào Gia Nghi.

    Không chỉ Gia Nghi, Lục Trừng cũng ngày càng được Lục Hoàng coi trọng, chẳng qua là bản thân hắn không chịu thua kém, luận văn luận võ, trong số các hoàng tử đều là xuất chúng nhất.

    Khi tập bắn cung thậm chí ngã ngựa gãy chân, Lục Huống cũng đích thân đi thăm, ở ngoài điện nghe hắn căn dặn trước sau: "Chuyện ta bị thương, tuyệt đối không được để Vĩnh An cung bên kia biết."

    Lục Huống bước chân trì trệ, giống như trước đây hắn từng hạ khẩu dụ, không được để tin tức Trừng Nhi bị thương truyền đến Vĩnh An cung.

    Nàng sẽ lo lắng.

    Lục Huống thấy phụ hoàng đến thăm cũng có chút thụ sủng nhược kinh, Lục Huống trầm giọng nói: "Chẳng qua là luyện tập bắn cung, liều mạng như vậy làm cái gì, thế nào cũng phải tranh giành vị trí thứ nhất, thua các huynh đệ của con thì làm thế nào?"

    Lục Trừng cúi đầu, thấp giọng nói, "Nhi thần nếu không tranh đấu, mẫu phi phải làm thế nào đây.."

    Lúc lâu, Lục Trừng không thấy phụ hoàng nói gì, ngẩng đầu lên chỉ thấy thần sắc bi thương vắng lặng trong đôi mắt uy nghi lạnh lùng của phụ hoàng.

    "Vậy con càng nên tự mình bảo trọng," Lục Huống thanh âm có chút khàn, "Con nên biết mẫu phi con đau khổ như vậy, vì cái gì còn có thẻ chịu đựng đến giờ? Con sợ nàng không có chỗ dựa, nàng không phải là không như thế lo lắng con?"

    Nghe xong Lục Trừng hai mắt lập tức đỏ lên, người người đều nói nàng xuất thân từ Diệp gia, cư nhiên là sẽ có sự oán giận, thiên hạ không có người tin rằng, nữ nhi của Diệp thái sư sẽ thật sự dịu dàng hiền lương.

    Những hận ý đó đối với Diệp gia, hôm nay cư nhiên cũng do một mình nàng gánh vác.

    Cho đến khi các hoàng tử dần dần trưởng thành, các cuộc tranh luận trong triều đường liên quan đến việc lập trữ ngày càng lớn, tinh mắt thì đều có thể thấy rõ người mà Lục Huống chú ý nhất là trưởng tử Lục Trừng, nhưng được các triều thần ủng hộ nhất là tam điện Lương quý phi thân sinh- Lục Đạm.

    Cũng do đó, Lương quý phi không cho phép Gia Nghi đến Vĩnh An cung nữa.

    Thanh Triều cũng hiểu, là sinh thần năm nay của Gia Nghi, nàng liền chỉ để cung nhân trước đem quà đến chúc mừng.

    Chỉ là đợi đến đêm cung nhân đi tặng quà mừng mới quay về, nàng liền hỏi đi hỏi lại y, công chúa có vui không, còn nói những gì..

    Cung nữ kia vừa nghĩ nói, thì thấy ngoài điện kia một thân ảnh cao lớn, kinh ngạc đến quên cả hành lễ: "Tham kiến Bệ Hạ!"

    Thanh Triều không quay người, cũng không biết trên mặt hắn lúc này có thần sắc gì, chỉ là qua một khoảng thời gian mới nghe thấy hắn mở miệng: "Nàng nếu muốn gặp Gia Nghi, Ta lại gọi nó thường đến vấn an."

    "Không", nàng nhàn nhạt nói "Tại sao phải phải làm phiền mẫu nhi bọn họ, nó có mẫu thân của mình.."

    Gia Nghi có mẫu thân của nàng, cũng không phải là nữ nhi của nàng.

    Hắn đột nhiên nghĩ tới một ở hành cung Đường Sơn một năm đó, nàng chân mày cũng tràn ngập ý cười nói với cháu gái nhỏ: "Cô mẫu nghĩ muốn một muội muội sinh đẹp như Anh Anh."

    Kì lạ là, cách nhiều năm như vậy, hắn vẫn có thể nhớ rõ mỗi một biểu tình trên mặt nàng lúc đó, nàng mặc một bộ cung phục màu ngọc bích nhạt, búi tóc hơi lỏng, ánh mặt trời đầu hạ nhàn nhạt rải rác sau lưng nàng, trong mắt nàng là tình cảm dịu dàng ấm áp của mặt trời mùa xuân.

    Nhưng trong phần bụng hơi nhô lên của nàng, bào thai đó là ruột thịt của hắn.

    Hắn xa xa trông lại, chỉ liếc mắt một cái, lại dâng lên lòng thương xót.

    Nhưng tuổi tác đã hao mòn, dung nhan đã già đi, tóc mai đã lốm đốm, nàng vẫn nhớ đến đứa trẻ chưa chào đời kia, nữ nhi tâm tâm niệm niệm kia.
     
    Last edited by a moderator: 7 Tháng bảy 2020
  10. mèo ghét cá

    Bài viết:
    11
    Chương 9.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Huống quyết tâm lập Lục Trừng làm người kế vị, thế nhưng vừa mới nảy ra ý định thì Lục Trừng lại gặp chuyện rồi.

    Nói là ngoài ý muốn, nhưng thật là một sự trùng hợp.

    Rất nhiều người trong triều đều không muốn giang sơn rơi vào tay Lục Trừng, bởi vì nếu chuyện này mà thành thì Diệp Thanh Triều sẽ thành thái hậu, nếu nàng muốn thay Diệp gia phục thù, điều đó khiến rất nhiều các thế gia ban đầu đối phó với Diệp gia đều đứng ngồi không yên.

    Không kịp tra rõ hung thủ, hắn ngay lập tức cho phong tỏa tin tức.

    "Nếu như để Vĩnh An cung bên kia biết, các người đều không cần đến gặp trẫm." Hắn nghiến răng chỉ vào nội giám đang quỳ trong điện.

    Hắn để người nói với Thanh Triều rằng Lục Trừng bị hắn đưa đến quân doanh rèn luyện, mỗi tháng đều phỏng theo bút tích của nhi tử để viết thư cho nàng.

    Nhưng những tin tức này lại chỉ có thể giấu trong vài tháng, có điều một năm sau, Vĩnh An cung đột nhiên truyền đến một tin xấu.

    Ai cũng không biết nàng từ đâu nghe được tin tức, cung nhân nói một đêm trước hầu hạ nàng đi ngủ vẫn còn tốt, đến sáng thức dậy thì thấy nàng mặc y phục nằm trên sạp, trong tay vẫn giữ một miếng vàng vỡ.

    Người là mất vào ban đêm, người mà thái y sắp xếp lúc vội vã rời đi di thể cũng đều lạnh rồi, hắn thế nhưng không chịu tiến vào, chỉ ép các thái y đang quỳ ở ngoài điện dùng thuốc cứu nàng.

    Nhưng chuyện sinh tử, sợ rằng ngay cả thiên tử, cũng đành bất lực.

    Các thái y vừa run rẩy lo sợ, vừa nghĩ thầm, Bệ Hạ sao lại để ý đến Diệp phi?

    "Phế vật! Phế vật!" hắn rít lên, lại đột nhiên nhớ ra điều gì, đúng rồi, Gia Nghi! Nàng thích Gia Nghi, "đi gọi công chúa đến đây!"

    Gia Nghi khóc đẫm nước mắt, được đỡ tiến đến, Lục Huống kéo nữ nhi chạy nhanh đến trước giường nàng.

    Do qua một đoạn thời gian, di thể nàng không còn cứng nữa, da thịt đã mềm mại trở lại, nàng nằm đó, giống như là đang ngủ.

    Hắn nhìn chằm chằm, dường như không dám đến gần, Gia Nghi đã lao về phía trước, hắn đôi mắt đỏ hoe, thanh âm khàn khàn không thành tiếng nữa, "Gia Nghi, mau gọi nương nương tỉnh dậy, con gọi nàng, có thể nàng luyến tiếc mà không đi nữa.."

    Sau lưng có người kéo y phục của hắn, là Lương quý phi.

    "Bệ Hạ, đây không phải nữ nhi của nàng, là nữ nhi của thần thiếp"

    Đồng tử của hắn co lại, chỉ cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó xuyên qua.

    Phải rồi, đây không phải nữ nhi của nàng, nàng không có sinh ra, Trừng Nhi không còn, nàng liền cái gì cũng mất rồi.

    Tất cả những điều nàng quan tâm, đều đã bị vận mệnh cướp đoạt mất.

    Nhiều năm này, hắn vẫn là cái gì cũng không để lại cho nàng..

    Ban đầu lúc Gia Nghi ra đời, nàng rất thích, lúc đó ca ca của nàng đương chính, ngay cả hắn cũng phải xem sắc mặt nàng, vì vậy đã lệnh cho người đem công chúa đến Tiêu Phòng điện, nói là để Hoàng Hậu nuôi dưỡng, nhưng không lâu sau nàng lại đem đứa bé trả lại bên cạnh Lương quý phi.

    Nàng không biết, thực ra là hắn cho người đem thuốc tránh thai để vào đồ ăn của nàng, những thứ đó làm tổn thương thân thể của nàng, liền là sau này không có việc hỗn loạn ở hành cung Đường Sơn nữa, đứa trẻ kia cũng không thể sinh ra.

    Lúc A Doanh chết, nàng đi Thiện Tư đường là làm bộ làm tịch, nàng hết lần này đến lần khác bảo vệ hắn là vì ngôi vị hoàng hậu, nàng đối với Gia Nghi, Trừng Nhi cũng là vì bản thân, tất cả mọi việc đều có lý do.

    Nàng làm sao sẽ thật sự nhân hậu, nàng là nữ nhi của Diệp thái sư, muội muội của Diệp Thiệu, làm sao sẽ có tâm địa tốt đẹp?

    Làm sao có thể..

    Hắn nhớ cái ngày nàng rời khỏi Trường Thu cung, hắn đi thăm nàng, nói với nàng: "Đời này giữa nàng và ta có quá nhiều thù hận, đã định trước không cách nào ở bên nhau, nếu kiếp sau gặp lại, mong rằng có thể làm một đôi phu thê bình thường."

    Nàng bất ngờ ngẩng đầu nhìn hắn, "Nhưng kiếp sau ta không muốn làm phu thê với bệ hạ."

    Mắt hắn dần tối đi, thì nghe thấy nàng chậm rãi nói: "Bởi vì ta hy vọng kiếp sau Bệ Hạ có thể ở bên người mình yêu.."

    Ở kiếp này, làm sao sẽ có một người như vậy, lại làm sao, sẽ bị hắn gặp được..

    Nàng chỉ là quá giỏi đóng kịch, từ đầu đến cuối, đều chỉ muốn lừa lấy sự đồng tình của hắn, toàn bộ đều là nhân quả báo ứng mà ra..

    Hắn loạng choạng đi ra ngoài, đi tới hậu viện, chỉ thấy trong viện khóm dâm bụt đó đang nở hoa.

    Lúc nàng gả cho hắn, Trường Thu cung cũng trồng đầy dâm bụt, đêm sau khi nàng đến đây đã nở hoa, nàng rất thích, hắn thế nhưng lại lệnh cho người đem hết đi.

    Ngụy Doanh thích nhất là hoa dâm bụt, hắn vì nàng mà trồng, tại sao sau này thế nhưng lại để người ngoài đến thưởng.

    Nàng nhìn hắn, ánh mắt bi thương như đang cầu cứu, hắn chỉ coi như không thấy.

    Sau này hắn mới biết, hóa ra nàng thích nhất, cũng là hoa dâm bụt.

    Hắn chỉ khóm hoa dâm bụt trong viện phân phó trước sau: "Đem nó phá bỏ, từ nay về sau không được để trẫm nhìn thấy nó trong cung nữa."
     
    Last edited by a moderator: 7 Tháng bảy 2020
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...