Bài viết: 0 

Chương 70
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Hai ngày sau.
Cửu Vụ đứng trên con đường núi cách U Minh vài dặm, vừa đi, vừa cúi đầu trầm tư.
Làm thế nào mới có thể tiếp cận được Tưởng Phù Dung?
Hắn là đế chủ cao cao tại thượng, ra ngoài luôn có tu sĩ Thiên Giai hộ giá, nơi đây người qua lại thưa thớt, mà nàng lại đột nhiên xuất hiện, có phải quá mức đột ngột?
Đang suy nghĩ, vó ngựa dồn dập từ xa lao đến, cuốn theo một trận gió cát.
Lúc lướt qua nhau, Cửu Vụ ngẩng mắt nhìn lên, chỉ thấy thanh niên trên lưng chiến mã vận khôi giáp màu huyền, tóc dài buộc cao, dải lụa đỏ rực theo gió bay lượn, giống hệt chiến kỳ đỏ như máu trong tay hắn, rực rỡ và chói mắt.
Chỉ trong chớp mắt, đã vụt qua trong gió.
[Đinh, đã mở khóa kết cục của nhân vật Tưởng Phù Dung trong sách.]
"Ký chủ, kết cục của Tưởng Phù Dung.. chính là hôm nay."
Lời hệ thống vừa dứt, kết cục của Tưởng Phù Dung hiện lên trong đầu Cửu Vụ.
- Đội quân Lãm Nguyệt trấn thủ U Minh bị Ma tộc dụ vào Hắc Thủy Cảnh trong U Minh, không thể thoát ra. Cùng ngày, phong ấn Quỷ Xuyên ở U Minh bị ác linh phá vỡ, Tưởng Phù Dung lẽ ra đã phải hồi kinh, lại phát hiện điều bất thường trên đường nên quay về U Minh, để ngăn ác linh tràn khỏi U Minh tràn vào nhân gian, đế chủ Lãm Nguyệt Tưởng Phù Dung một mình tử thủ quan ải U Minh suốt ba ngày ba đêm, hao hết linh lực, chiến tử tại U Minh.
-
U Minh, Quỷ Xuyên.
Mây đen che khuất mặt trời, nơi chóp mũi tràn ngập mùi đất ẩm nồng nặc và mùi tanh hôi không tan đi được khiến người khó thở, trên mặt nước sông Quỷ Xuyên đục ngầu như mực đen, cuồng phong gió cát xoáy dữ dội, vô số sương quỷ kết thành hình người, bò lên từ sông Quỷ Xuyên.
Âm thanh thê lương sắc nhọn như khúc nhạc ma mị từ chân trời vọng tới, xuyên qua màng tai đâm thẳng vào óc, khiến da đầu run rẩy.
Quỷ.
Là thứ mà dù là phàm nhân hay tu sĩ cũng khó tránh khỏi sinh lòng sợ hãi.
Ác linh, chính là oán hồn lệ quỷ, chúng không cam lòng tiêu tán hủy diệt, sau khi chết ngày ngày bị giam trong sông Quỷ Xuyên, cho đến khi oán khí trong linh hồn bị luyện hóa.
Những ác linh chưa bị luyện hóa sẽ trở thành quái vật, mất hết ký ức, bị tà ác và oán hận nuốt chửng, trở nên vặn vẹo u ám như rối gỗ, một khi nhập thế, sẽ vô phân biệt mà công kích tất cả sinh vật sống, để xua tan oán khí trong mình.
Cửu Vụ ngồi trên một thân cây nơi xa, tò mò nhìn về bóng dáng đứng thẳng bên bờ Quỷ Xuyên.
Thanh niên vốn tóc tai buộc gọn lúc này hơi rối loạn, trường kiếm Huyền Vẫn trong tay hắn phát ra hàn mang âm u, bàn tay cầm kiếm như đã kiệt lực mà hơi run lên.
Tình thế như vậy, vốn nên có chút chật vật, nhưng không biết vì sao, hắn đứng đó, lại như điểm sáng duy nhất giữa đất trời âm u, xua tan đè nén và tử khí, trong tuyệt vọng vô biên, giống như chiến kỳ đỏ rực phấp phới trong gió, kiên cường nở rộ.
"Hắn trông.. cũng không giống như kẻ kiêu căng khó chiều trong lời đồn." Cửu Vụ nhẹ giọng nói.
"Trong cốt truyện, tính cách Tưởng Phù Dung giống hệt tin đồn, cực kỳ kén chọn, chứng sạch sẽ đến mức khiến người ta phát điên, đến cả độ nóng của trà cũng phải tính toán trước, vậy mà một người như vậy, lại chết trận thê thảm nơi bờ sông Quỷ Xuyên ô uế dơ bẩn."
- Tưởng Phù Dung như đóa hoa đỏ rực sinh ra nơi vùng đất an toàn nhất thế gian, đất đai màu mỡ, được chăm bón kỹ lưỡng, đến cả ánh nắng cũng được cân đo vừa vặn, rực rỡ khỏe mạnh đến mức khiến người ta lóa mắt, ai ai cũng tưởng rằng, hắn sẽ mãi mãi đứng trên đỉnh cao, nhìn xuống thế gian, là người nắm quyền trên cao.
Vậy mà, hắn lại mang trên mình đầy gai nhọn, bước vào nơi hắn ghét bỏ nhất đời, vùng đất bẩn thỉu ô uế nhất – trấn thủ tuyến phòng ngự cuối cùng của giới U Minh, hoàn thành một đóa hoa nở rộ rực rỡ nhất.
Những dòng chữ trong đầu Cửu Vụ chậm rãi tan đi, nàng hoàn hồn lại: "Hắn có Hộ Tâm Lân, vậy.. ở đây hắn chết đến hai lần sao?"
"Đúng vậy." Hệ thống đáp.
Cái chết là thứ đáng sợ khắc sâu trong bản năng, dục vọng cầu sinh sẽ khiến người theo bản năng mà lùi bước.
Rốt cuộc là ý chí mạnh mẽ đến mức nào, mới khiến hắn vượt qua nỗi sợ trong lòng, chết mà không lui?
Cửu Vụ không hiểu.
Rõ ràng hắn có thể rời đi trước, tìm thiên hạ người cùng đối phó ác linh..
Nàng bước về phía Tưởng Phù Dung, càng đến gần, càng thấy rõ diện mạo của hắn.
Hắn có tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, dù máu đã vương trên gò má, vẫn không thể che lấp dung nhan khuynh thành.
"Hoa có gai"?
Quả thực rất giống.
Nhưng khuôn mặt ấy, lại là thứ dễ bị người ta bỏ qua nhất khi vừa nhìn đến hắn.
Một đế chủ của cả một triều đại, tuy có không ít chỗ bị phê bình, nhưng hắn đứng đó, khí tràng quanh thân như được thiên địa vận mệnh ưu ái, như dòng thác dữ đổ ầm vào vực sâu.. khiến người không thể tiếp cận.
Vô số ánh sáng linh quang từ kiếm Huyền Vẫn trong tay Tưởng Phù Dung đan vào không trung, như mạng nhện vô hình, chặn lại đám quỷ vụ bên sông Quỷ Xuyên.
Tưởng Phù Dung nghiêng đầu nhìn thiếu nữ vừa xuất hiện bên cạnh mình, mày ngài môi đỏ, diễm lệ mà không yêu mị, tóc đen như gấm lụa, mọi thứ đều vừa vặn đến mức không thể bắt lỗi.
Nhưng nàng, lại chẳng khác gì những nữ tử từng bị ép đưa đến bên hắn.
Đám lão già trong triều, việc chính không làm, ngày ngày tính toán mấy trò ma quỷ.
"Ngươi sao lại đến được nơi này?"
Cửu Vụ nhìn hắn, thời khắc nguy nan thế này, thần sắc thanh niên vẫn như thường, không có chút căng thẳng.
Dù có hơi ngỡ ngàng với câu hỏi, nàng vẫn thật thà trả lời: "Ta đi bộ đến."
Tưởng Phù Dung kinh ngạc nhìn nàng: "Ngươi không mệt sao?"
Từ đế kinh đi bộ đến đây?
Lợi hại thật?
Cửu Vụ ngơ ngác lắc đầu: "Ta không mệt, ngươi không mệt à?"
Lúc này nàng đã hiểu, vì sao trong cốt truyện, linh lực của Tưởng Phù Dung lại cạn kiệt linh ấn hắn bày ra trải dài mấy chục dặm, quy mô to lớn đến mức cho dù hắn tu vi cao thâm cũng không thể không kiệt sức.
"Sao lại không mệt, ta mệt chết rồi đây này." Tưởng Phù Dung nói xong, khóe môi tràn ra một tia máu.
Lần này hắn không nhìn nàng, ánh mắt chuyên chú nhìn vào lũ ác linh đang muốn phá linh ấn: "Ngươi bôn ba đường dài cũng cực nhọc rồi, nhưng không còn cách nào, ngươi nhất định không thể như ý được, rời khỏi đây đi, chạy được bao xa thì cứ chạy."
Không biết là lão bất tử nào, vào giờ này còn dám đưa người đến chỗ hắn, đợi hắn chết rồi, người kế tiếp chết chính là nàng.
"Sao lại phải chạy? Ngươi biết ta không thể như ý từ khi nào?" Cửu Vụ tò mò hỏi.
"Khoan đã, ký chủ, các người đang nói gì vậy?" Hệ thống bối rối, sao nghe hai người này nói chuyện.. cứ là lạ.
Tưởng Phù Dung khẳng định: "Ngươi là tới tiếp cận ta."
"..."
Cửu Vụ trừng lớn mắt, sao hắn biết?
Tưởng Phù Dung cụp mắt, nốt chu sa nơi đuôi mắt càng thêm diễm lệ: "Ta sắp chết rồi, ngươi tiếp cận ta còn có ích gì?"
Cửu Vụ im lặng hồi lâu: "Ngươi đã biết ngươi sẽ chết, sao không chạy đi?"
Tưởng Phù Dung lại truyền thêm một đạo linh lực vào trong kiếm.
"Bên ngoài U Minh có ba thôn và hai trấn."
"Ngươi có thể rời khỏi nơi này trước, rồi tập hợp thêm quân đội và tu sĩ, cùng nhau phong ấn ác linh."
Khóe môi Tưởng Phù Dung khẽ nhếch lên một tia ý cười: "Không có ta ngăn chặn, chậm nhất là hai canh giờ, trấn gần nhất sẽ bị ác linh nuốt chửng."
Cửu Vụ khoanh tay, hơi kinh ngạc. Từ xưa đến nay, chiến tranh luôn là máu chảy thành sông, xác phơi đầy đồng, mà trong chiến trường, toàn quân đều bảo vệ chủ soái duy nhất, binh sĩ có chết, đại cục vẫn còn, nhưng nếu soái tử, tất sẽ đại bại.
Thế gian ai cũng nói chúng sinh bình đẳng, nhưng vì thiên hạ đại cục, mạng người nhẹ nặng vốn không như nhau.
Cửu Vụ mang vẻ khó đoán mà hỏi: "Nhưng ngươi là một đế chủ của vương triều, sống chết của ngươi có thể ảnh hưởng đến cả cục diện thiên hạ, chỉ vì số người không nhiều ngoài trấn U Minh này, có đáng không?"
Tưởng Phù Dung nghiêng đầu nhìn nàng: "Nhiều người hay ít người, nếu là ngươi, ngươi chọn bên nào?"
Cửu Vụ mở miệng, lại không nói được lời.
Nàng sẽ chọn số đông nhưng bản thân nàng, phần nhiều lại thuộc về số ít không được chọn ấy.
"Ta rời đế kinh, đế sư Thần Đình từng ngăn ta, hắn nói, vì phần đông, xin ta đừng rời đi. Mãi đến hôm nay, ta mới hiểu được dụng ý của hắn. Hắn quả là có bản lĩnh, đại khái đã tính được kiếp số của ta. Không sai, nếu ta không đến, liền không rơi vào cảnh hôm nay."
Cửu Vụ nghe đến "đế sư", hiếm khi ngẩn ra một lúc.
Cũng phải, mười hai năm trôi qua, Hứa Mặc Bạch hẳn là đã lấy lại được cảm tri của mình.
"Vậy thì sao? Cuối cùng ngươi chọn bên ít người sao?"
Tưởng Phù Dung lắc đầu, bỗng bật cười, khóe môi cong cong, giữa mày mang theo chút kiêu ngạo.
"Ta chọn số đông mà."
Cửu Vụ nghi hoặc nhìn hắn.
"Lúc này, nơi này, so với trăm họ bên ngoài U Minh, mạng sống của một mình ta mới là số ít."
Cửu Vụ nhìn hắn hồi lâu, cũng bật cười.
Nghĩ như vậy.. cũng đúng thật.
Tưởng Phù Dung thu ánh mắt lại: "Thật ra, trẫm chỉ là tin rằng, triều đại Lãm Nguyệt rộng lớn, thời đại tiên môn phồn hoa, không có ta, vẫn sẽ có vô số anh tài bảo vệ non sông này. Còn lúc này đây, trăm họ ngoài U Minh, chỉ còn lại một mình ta."
Tưởng Phù Dung rút vỏ kiếm bên hông nhét vào tay Cửu Vụ: "Ngươi đã đến, cũng đừng về tay không, bảo thạch trên vỏ kiếm này đáng giá không ít bạc, để lại nơi này thì đáng tiếc."
Cửu Vụ bị ép cầm lấy vỏ kiếm của hắn, Tưởng Phù Dung thấy nàng còn đứng yên tại chỗ, hơi nhướng cằm về phía nàng: "Ngươi còn không chạy, định ở lại chôn cùng ta sao?"
Cửu Vụ "phụt" một tiếng bật cười: "Ngươi nói nhiều thật."
Tưởng Phù Dung nhướng mày.
Ngay sau đó, sắc mặt hắn đại biến, miệng trào máu, khuôn mặt tái nhợt đến đáng sợ.
Tưởng Phù Dung run rẩy truyền linh lực không ngừng vào trong kiếm, dù vậy, linh ấn trên trời cũng bắt đầu mờ nhạt.
Hắn rút kiếm ra, lao vào trong linh ấn, kiếm khí đi đến đâu, ác linh tan tác đến đó.
Nhưng ác linh nhiều không kể xiết, Tưởng Phù Dung tựa như không cảm nhận được thân thể đã nhiều nơi bị khí âm sát của ác linh thương tổn, thu kiếm chém xuống, toàn bộ tiếng gào rú bên bờ sông Quỷ Xuyên như tan biến trong tai.
"Phụt!" Vai trái bị quỷ vụ ác linh xuyên thủng, thân hình Tưởng Phù Dung lảo đảo, quỳ một gối xuống đất.
"Ký chủ, nếu chờ thêm nữa, Hộ Tâm Lân chỉ sợ cũng không giữ được rồi!"
Cửu Vụ đứng trên con đường núi cách U Minh vài dặm, vừa đi, vừa cúi đầu trầm tư.
Làm thế nào mới có thể tiếp cận được Tưởng Phù Dung?
Hắn là đế chủ cao cao tại thượng, ra ngoài luôn có tu sĩ Thiên Giai hộ giá, nơi đây người qua lại thưa thớt, mà nàng lại đột nhiên xuất hiện, có phải quá mức đột ngột?
Đang suy nghĩ, vó ngựa dồn dập từ xa lao đến, cuốn theo một trận gió cát.
Lúc lướt qua nhau, Cửu Vụ ngẩng mắt nhìn lên, chỉ thấy thanh niên trên lưng chiến mã vận khôi giáp màu huyền, tóc dài buộc cao, dải lụa đỏ rực theo gió bay lượn, giống hệt chiến kỳ đỏ như máu trong tay hắn, rực rỡ và chói mắt.
Chỉ trong chớp mắt, đã vụt qua trong gió.
[Đinh, đã mở khóa kết cục của nhân vật Tưởng Phù Dung trong sách.]
"Ký chủ, kết cục của Tưởng Phù Dung.. chính là hôm nay."
Lời hệ thống vừa dứt, kết cục của Tưởng Phù Dung hiện lên trong đầu Cửu Vụ.
- Đội quân Lãm Nguyệt trấn thủ U Minh bị Ma tộc dụ vào Hắc Thủy Cảnh trong U Minh, không thể thoát ra. Cùng ngày, phong ấn Quỷ Xuyên ở U Minh bị ác linh phá vỡ, Tưởng Phù Dung lẽ ra đã phải hồi kinh, lại phát hiện điều bất thường trên đường nên quay về U Minh, để ngăn ác linh tràn khỏi U Minh tràn vào nhân gian, đế chủ Lãm Nguyệt Tưởng Phù Dung một mình tử thủ quan ải U Minh suốt ba ngày ba đêm, hao hết linh lực, chiến tử tại U Minh.
-
U Minh, Quỷ Xuyên.
Mây đen che khuất mặt trời, nơi chóp mũi tràn ngập mùi đất ẩm nồng nặc và mùi tanh hôi không tan đi được khiến người khó thở, trên mặt nước sông Quỷ Xuyên đục ngầu như mực đen, cuồng phong gió cát xoáy dữ dội, vô số sương quỷ kết thành hình người, bò lên từ sông Quỷ Xuyên.
Âm thanh thê lương sắc nhọn như khúc nhạc ma mị từ chân trời vọng tới, xuyên qua màng tai đâm thẳng vào óc, khiến da đầu run rẩy.
Quỷ.
Là thứ mà dù là phàm nhân hay tu sĩ cũng khó tránh khỏi sinh lòng sợ hãi.
Ác linh, chính là oán hồn lệ quỷ, chúng không cam lòng tiêu tán hủy diệt, sau khi chết ngày ngày bị giam trong sông Quỷ Xuyên, cho đến khi oán khí trong linh hồn bị luyện hóa.
Những ác linh chưa bị luyện hóa sẽ trở thành quái vật, mất hết ký ức, bị tà ác và oán hận nuốt chửng, trở nên vặn vẹo u ám như rối gỗ, một khi nhập thế, sẽ vô phân biệt mà công kích tất cả sinh vật sống, để xua tan oán khí trong mình.
Cửu Vụ ngồi trên một thân cây nơi xa, tò mò nhìn về bóng dáng đứng thẳng bên bờ Quỷ Xuyên.
Thanh niên vốn tóc tai buộc gọn lúc này hơi rối loạn, trường kiếm Huyền Vẫn trong tay hắn phát ra hàn mang âm u, bàn tay cầm kiếm như đã kiệt lực mà hơi run lên.
Tình thế như vậy, vốn nên có chút chật vật, nhưng không biết vì sao, hắn đứng đó, lại như điểm sáng duy nhất giữa đất trời âm u, xua tan đè nén và tử khí, trong tuyệt vọng vô biên, giống như chiến kỳ đỏ rực phấp phới trong gió, kiên cường nở rộ.
"Hắn trông.. cũng không giống như kẻ kiêu căng khó chiều trong lời đồn." Cửu Vụ nhẹ giọng nói.
"Trong cốt truyện, tính cách Tưởng Phù Dung giống hệt tin đồn, cực kỳ kén chọn, chứng sạch sẽ đến mức khiến người ta phát điên, đến cả độ nóng của trà cũng phải tính toán trước, vậy mà một người như vậy, lại chết trận thê thảm nơi bờ sông Quỷ Xuyên ô uế dơ bẩn."
- Tưởng Phù Dung như đóa hoa đỏ rực sinh ra nơi vùng đất an toàn nhất thế gian, đất đai màu mỡ, được chăm bón kỹ lưỡng, đến cả ánh nắng cũng được cân đo vừa vặn, rực rỡ khỏe mạnh đến mức khiến người ta lóa mắt, ai ai cũng tưởng rằng, hắn sẽ mãi mãi đứng trên đỉnh cao, nhìn xuống thế gian, là người nắm quyền trên cao.
Vậy mà, hắn lại mang trên mình đầy gai nhọn, bước vào nơi hắn ghét bỏ nhất đời, vùng đất bẩn thỉu ô uế nhất – trấn thủ tuyến phòng ngự cuối cùng của giới U Minh, hoàn thành một đóa hoa nở rộ rực rỡ nhất.
Những dòng chữ trong đầu Cửu Vụ chậm rãi tan đi, nàng hoàn hồn lại: "Hắn có Hộ Tâm Lân, vậy.. ở đây hắn chết đến hai lần sao?"
"Đúng vậy." Hệ thống đáp.
Cái chết là thứ đáng sợ khắc sâu trong bản năng, dục vọng cầu sinh sẽ khiến người theo bản năng mà lùi bước.
Rốt cuộc là ý chí mạnh mẽ đến mức nào, mới khiến hắn vượt qua nỗi sợ trong lòng, chết mà không lui?
Cửu Vụ không hiểu.
Rõ ràng hắn có thể rời đi trước, tìm thiên hạ người cùng đối phó ác linh..
Nàng bước về phía Tưởng Phù Dung, càng đến gần, càng thấy rõ diện mạo của hắn.
Hắn có tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, dù máu đã vương trên gò má, vẫn không thể che lấp dung nhan khuynh thành.
"Hoa có gai"?
Quả thực rất giống.
Nhưng khuôn mặt ấy, lại là thứ dễ bị người ta bỏ qua nhất khi vừa nhìn đến hắn.
Một đế chủ của cả một triều đại, tuy có không ít chỗ bị phê bình, nhưng hắn đứng đó, khí tràng quanh thân như được thiên địa vận mệnh ưu ái, như dòng thác dữ đổ ầm vào vực sâu.. khiến người không thể tiếp cận.
Vô số ánh sáng linh quang từ kiếm Huyền Vẫn trong tay Tưởng Phù Dung đan vào không trung, như mạng nhện vô hình, chặn lại đám quỷ vụ bên sông Quỷ Xuyên.
Tưởng Phù Dung nghiêng đầu nhìn thiếu nữ vừa xuất hiện bên cạnh mình, mày ngài môi đỏ, diễm lệ mà không yêu mị, tóc đen như gấm lụa, mọi thứ đều vừa vặn đến mức không thể bắt lỗi.
Nhưng nàng, lại chẳng khác gì những nữ tử từng bị ép đưa đến bên hắn.
Đám lão già trong triều, việc chính không làm, ngày ngày tính toán mấy trò ma quỷ.
"Ngươi sao lại đến được nơi này?"
Cửu Vụ nhìn hắn, thời khắc nguy nan thế này, thần sắc thanh niên vẫn như thường, không có chút căng thẳng.
Dù có hơi ngỡ ngàng với câu hỏi, nàng vẫn thật thà trả lời: "Ta đi bộ đến."
Tưởng Phù Dung kinh ngạc nhìn nàng: "Ngươi không mệt sao?"
Từ đế kinh đi bộ đến đây?
Lợi hại thật?
Cửu Vụ ngơ ngác lắc đầu: "Ta không mệt, ngươi không mệt à?"
Lúc này nàng đã hiểu, vì sao trong cốt truyện, linh lực của Tưởng Phù Dung lại cạn kiệt linh ấn hắn bày ra trải dài mấy chục dặm, quy mô to lớn đến mức cho dù hắn tu vi cao thâm cũng không thể không kiệt sức.
"Sao lại không mệt, ta mệt chết rồi đây này." Tưởng Phù Dung nói xong, khóe môi tràn ra một tia máu.
Lần này hắn không nhìn nàng, ánh mắt chuyên chú nhìn vào lũ ác linh đang muốn phá linh ấn: "Ngươi bôn ba đường dài cũng cực nhọc rồi, nhưng không còn cách nào, ngươi nhất định không thể như ý được, rời khỏi đây đi, chạy được bao xa thì cứ chạy."
Không biết là lão bất tử nào, vào giờ này còn dám đưa người đến chỗ hắn, đợi hắn chết rồi, người kế tiếp chết chính là nàng.
"Sao lại phải chạy? Ngươi biết ta không thể như ý từ khi nào?" Cửu Vụ tò mò hỏi.
"Khoan đã, ký chủ, các người đang nói gì vậy?" Hệ thống bối rối, sao nghe hai người này nói chuyện.. cứ là lạ.
Tưởng Phù Dung khẳng định: "Ngươi là tới tiếp cận ta."
"..."
Cửu Vụ trừng lớn mắt, sao hắn biết?
Tưởng Phù Dung cụp mắt, nốt chu sa nơi đuôi mắt càng thêm diễm lệ: "Ta sắp chết rồi, ngươi tiếp cận ta còn có ích gì?"
Cửu Vụ im lặng hồi lâu: "Ngươi đã biết ngươi sẽ chết, sao không chạy đi?"
Tưởng Phù Dung lại truyền thêm một đạo linh lực vào trong kiếm.
"Bên ngoài U Minh có ba thôn và hai trấn."
"Ngươi có thể rời khỏi nơi này trước, rồi tập hợp thêm quân đội và tu sĩ, cùng nhau phong ấn ác linh."
Khóe môi Tưởng Phù Dung khẽ nhếch lên một tia ý cười: "Không có ta ngăn chặn, chậm nhất là hai canh giờ, trấn gần nhất sẽ bị ác linh nuốt chửng."
Cửu Vụ khoanh tay, hơi kinh ngạc. Từ xưa đến nay, chiến tranh luôn là máu chảy thành sông, xác phơi đầy đồng, mà trong chiến trường, toàn quân đều bảo vệ chủ soái duy nhất, binh sĩ có chết, đại cục vẫn còn, nhưng nếu soái tử, tất sẽ đại bại.
Thế gian ai cũng nói chúng sinh bình đẳng, nhưng vì thiên hạ đại cục, mạng người nhẹ nặng vốn không như nhau.
Cửu Vụ mang vẻ khó đoán mà hỏi: "Nhưng ngươi là một đế chủ của vương triều, sống chết của ngươi có thể ảnh hưởng đến cả cục diện thiên hạ, chỉ vì số người không nhiều ngoài trấn U Minh này, có đáng không?"
Tưởng Phù Dung nghiêng đầu nhìn nàng: "Nhiều người hay ít người, nếu là ngươi, ngươi chọn bên nào?"
Cửu Vụ mở miệng, lại không nói được lời.
Nàng sẽ chọn số đông nhưng bản thân nàng, phần nhiều lại thuộc về số ít không được chọn ấy.
"Ta rời đế kinh, đế sư Thần Đình từng ngăn ta, hắn nói, vì phần đông, xin ta đừng rời đi. Mãi đến hôm nay, ta mới hiểu được dụng ý của hắn. Hắn quả là có bản lĩnh, đại khái đã tính được kiếp số của ta. Không sai, nếu ta không đến, liền không rơi vào cảnh hôm nay."
Cửu Vụ nghe đến "đế sư", hiếm khi ngẩn ra một lúc.
Cũng phải, mười hai năm trôi qua, Hứa Mặc Bạch hẳn là đã lấy lại được cảm tri của mình.
"Vậy thì sao? Cuối cùng ngươi chọn bên ít người sao?"
Tưởng Phù Dung lắc đầu, bỗng bật cười, khóe môi cong cong, giữa mày mang theo chút kiêu ngạo.
"Ta chọn số đông mà."
Cửu Vụ nghi hoặc nhìn hắn.
"Lúc này, nơi này, so với trăm họ bên ngoài U Minh, mạng sống của một mình ta mới là số ít."
Cửu Vụ nhìn hắn hồi lâu, cũng bật cười.
Nghĩ như vậy.. cũng đúng thật.
Tưởng Phù Dung thu ánh mắt lại: "Thật ra, trẫm chỉ là tin rằng, triều đại Lãm Nguyệt rộng lớn, thời đại tiên môn phồn hoa, không có ta, vẫn sẽ có vô số anh tài bảo vệ non sông này. Còn lúc này đây, trăm họ ngoài U Minh, chỉ còn lại một mình ta."
Tưởng Phù Dung rút vỏ kiếm bên hông nhét vào tay Cửu Vụ: "Ngươi đã đến, cũng đừng về tay không, bảo thạch trên vỏ kiếm này đáng giá không ít bạc, để lại nơi này thì đáng tiếc."
Cửu Vụ bị ép cầm lấy vỏ kiếm của hắn, Tưởng Phù Dung thấy nàng còn đứng yên tại chỗ, hơi nhướng cằm về phía nàng: "Ngươi còn không chạy, định ở lại chôn cùng ta sao?"
Cửu Vụ "phụt" một tiếng bật cười: "Ngươi nói nhiều thật."
Tưởng Phù Dung nhướng mày.
Ngay sau đó, sắc mặt hắn đại biến, miệng trào máu, khuôn mặt tái nhợt đến đáng sợ.
Tưởng Phù Dung run rẩy truyền linh lực không ngừng vào trong kiếm, dù vậy, linh ấn trên trời cũng bắt đầu mờ nhạt.
Hắn rút kiếm ra, lao vào trong linh ấn, kiếm khí đi đến đâu, ác linh tan tác đến đó.
Nhưng ác linh nhiều không kể xiết, Tưởng Phù Dung tựa như không cảm nhận được thân thể đã nhiều nơi bị khí âm sát của ác linh thương tổn, thu kiếm chém xuống, toàn bộ tiếng gào rú bên bờ sông Quỷ Xuyên như tan biến trong tai.
"Phụt!" Vai trái bị quỷ vụ ác linh xuyên thủng, thân hình Tưởng Phù Dung lảo đảo, quỳ một gối xuống đất.
"Ký chủ, nếu chờ thêm nữa, Hộ Tâm Lân chỉ sợ cũng không giữ được rồi!"
Chỉnh sửa cuối: