Trọng Sinh [Edit] Ngày Đính Hôn, Ta Mặc Hỷ Phục Cưỡng Hôn Vương Gia - Mặc Dịch Thành

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Himinhnek, 12 Tháng ba 2024.

  1. Himinhnek

    Bài viết:
    8
    Chương 110: Sự độc ác của Tô Như Ca

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Con của thiếp nhà họ Thẩm? Nhà họ Thẩm nào? Con của vị thiếp nào?" Một giọng nói tò mò khác vang lên.

    "Toàn bộ kinh thành có bao nhiêu họ Thẩm? Họ Thẩm của lễ bộ thượng thư Thẩm Trí Hằng! Họ Thẩm có bao nhiêu vị thiếp? Chỉ có một người! Con gái của người đó chính là Thẩm Ngữ Yên!"

    "A! Thẩm Ngữ Yên đó vụng trộm với nam nhân sao? Không thể nào? Không phải cô ta vẫn luôn nói mình được dạy dỗ nghiêm khắc, trước mặt người khác cư xử như một tiểu thư tao nhã sao?"

    "Cô ta lén lút với ai vậy? Chẳng lẽ là không chịu được cô đơn nên đã lén lút với người hầu trong phủ?"

    "Không phải. Dù sao cô ta cũng là con gái của Thẩm gia, là bảo bối của Thẩm gia. Tuy rằng chỉ là con của thiếp, nhưng địa vị của cô ta còn cao hơn cả đích nữ Thẩm Nhược Kiều. Dù sao, mẫu thân của cô ta cũng là sủng vật của Thẩm đại nhân. Tuy rằng chỉ là thiếp, nhưng nàng lại nắm giữ quyền thế của chủ nhân trong phủ."

    "Nói đến Tô Như Ca, đúng là một nhân vật lợi hại! Ví dụ như cha của chúng ta, ai trong số họ không có ba thê bảy thiếp một đàn con. Nhưng Tô Như Ca lại có thể khiến cho Thẩm đại nhân chỉ có một mình nàng làm nữ nhân trong mười năm qua. Ngoại trừ nàng ra, hắn thậm chí không đụng vào tay của nữ nhân khác."

    "Có ích gì chứ? Hắn cưng chiều nàng hơn mười năm, thế mà nàng còn không sinh được một đứa con trai. Thì ra đây là báo ứng!"

    "Ai nói Thẩm đại nhân ngoại trừ Tô Như Ca chưa từng chạm vào tay nữ nhân khác? Không phải mấy ngày trước đã ngủ với thị nữ sao? Hơn nữa, không phải hoàng đế vừa mới ban hôn cho hắn sao?"

    "Chúng ta đều biết hoàng đế đã ban cho hôn cho ông ấy. Nhưng làm sao ngươi biết ông ấy ngủ với thị nữ?"

    "Chẳng phải giống như Thẩm Ngữ Yên sao? Bây giờ cả kinh thành đều biết rồi. Chỉ là Thẩm Nhược Kiều bị oan, bị ép từ bỏ khuê phòng để Thẩm Ngữ Yên dan díu với Bách Lý Văn Dương."

    "Không chỉ vậy, người phụ nữ tên Tô Như Ca kia còn bán đứng thị nữ thân cận của Thẩm Ngữ Yên để bảo vệ danh dự của con gái mình. Người phụ nữ này thật sự rất tàn nhẫn!"

    Âm thanh từ phòng bên cạnh rõ ràng đến nỗi chắc chắn đã đến được tai của hai mẹ con Tô Như Ca và Thẩm Ngữ Yên.

    Khuôn mặt của mẹ và con gái chuyển sang nhợt nhạt, rồi xanh xao, và cuối cùng là tím tái.

    Đặc biệt là Thẩm Ngữ Yên, toàn bộ khuôn mặt đều méo mó, xấu xí và vô cùng khủng khiếp.

    "Khốn nạn, bọn chúng đều độc ác như vậy, ta phải giết chúng!" Cô ta nói với giọng căm ghét, định ra ngoài để dạy cho mấy người lắm chuyện ở phòng bên một bài học.

    Tô Như Ca nắm lấy cô, lắc đầu: "Chịu đựng một chút đi!"

    Mặc dù bà ta cũng rất tức giận, nhưng bà ta biết rất rõ rằng chuyện này là có người cố ý sắp xếp.

    Và bà ta không thể nghĩ tới bất kỳ người nào khác ngoài Thẩm Nhược Kiều.

    Thẩm Nhược Kiều!

    Bà ta cắn chặt ba chữ đó, trong mắt hiện lên sát ý.

    "Mẹ, con làm sao nhịn được? Bây giờ bọn họ lại vu khống con như vậy! Sau này con làm sao có thể ra ngoài gặp mọi người được?" Thẩm Ngữ Yên nghiến răng nói.

    Cô nắm chặt tay thành nắm đấm, móng tay dài bấm sâu vào thịt ngón tay, gần như bật máu, nhưng cô không cảm thấy đau đớn chút nào. Chỉ có hận thù mà thôi.

    Tô Như Ca cũng ghét bọn họ, muốn xé nát cái miệng của bọn họ.

    Nhưng bà ta kiên nhẫn và bình tĩnh hơn Thẩm Ngữ Yên.

    "Không nhịn được cũng phải nhịn." Bà ta nhìn thẳng vào Thẩm Ngữ Yên và nói bằng giọng gần như ra lệnh: "Con nghĩ con xông ra thì mọi chuyện sẽ kết thúc sao?"

    "Mẹ, mẹ đang nói gì thế?" Thẩm Ngữ Yên nhìn bà ta với vẻ mặt khó hiểu.

    Tô Như Ca hít sâu một hơi, "Thẩm Nhược Kiều sắp xếp việc này, nó chỉ muốn chọc tức con, khiến con rơi vào cái bẫy do nó giăng ra, khiến con xấu mặt trước công chúng. Yên Nhi, mẹ đã nói với con rất nhiều lần, một chút nóng vội có thể phá hỏng cả một kế hoạch lớn."

    "Mẹ, phải nhịn đến bao giờ? Nếu con tiếp tục chịu đựng như thế này, liệu con còn có thể sống như một con người không?" Thẩm Ngữ Yên hận hận nói.

    "Cứ kiên nhẫn đi!" Tô Như Ca trầm giọng nói: "Cứ để bọn họ nói đi! Miệng bọn họ ở trên mặt, muốn nói gì thì nói, chỉ cần chúng ta không để ý đến bọn họ, ta muốn xem bọn họ có thể đi xa đến mức nào."

    "Mẹ.."

    "Cứ kiên nhẫn hôm nay rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi!" Tô Như Ca ngắt lời cô, vỗ nhẹ mu bàn tay cô, nhẹ nhàng an ủi: "Sau hôm nay, tiện nhân Thẩm Nhược Kiểu kia sẽ không bao giờ có thể làm chuyện xấu nữa. Sau hôm nay, trên thế giới này sẽ không còn Thẩm Nhược Kiều và Thẩm Nhược Thần nữa."

    Trong mắt bà ta hiện lên vẻ tàn nhẫn, giống như bóng ma từ địa ngục chui ra, khiến người ta phải rùng mình. Giọng nói nham hiểm vẫn tiếp tục vang lên: "Lúc đó ta không nên nhân từ như vậy, ta nên để bọn họ cùng xuống địa ngục với Chu Quân Ngọc."

    "Những năm này sống lâu hơn một chút, cũng là phúc phận của bọn họ. Nếu nó vô ơn như vậy, muốn chết, ta sẽ giúp nó! Bảo nó đi cùng Chu Quân Ngọc, ba người có thể đoàn tụ!"

    "Mẹ, mẹ.. muốn giết tiện nhân Thẩm Nhược Kiều đó sao?" Thẩm Ngữ Yên kinh ngạc nhìn bà ta, nhưng sau khi kinh ngạc, cô lại càng cảm thấy hưng phấn.

    Cô mong Thẩm Nhược Kiểu chết sớm đi.

    Tô Như Ca khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà ác, trầm giọng nói với Thẩm Ngữ Yên: "Yên Nhi, chuyện này đừng lo lắng. Con chỉ cần nhớ một điều, nếu Thẩm gia có tang lễ lớn, vậy thì không cần phải gả cho Bách Lý Văn Dương nữa. Đây là cơ hội tốt cho con, con phải nắm bắt cơ hội này, hiểu chưa?"

    Thẩm Ngữ Yên biết rất rõ đây là cơ hội gì.

    Đó chính là cô ta và Tần Vương gia!

    Đúng vậy, chỉ cần Thẩm Nhược Kiều chết, Tần Vương gia sẽ là của cô ta, đúng không?

    Thời Đại Chu có quy định khi trong gia đình có tang lễ, phải để tang ba năm, không được phép có hỉ sự trong nhà.

    Những đại thần, ngay cả khi có con trai, cũng không được phép tổ chức tiệc mừng đầy tháng hoặc tiệc mừng đầy một tuổi.

    Vì nhà Chu rất coi trọng đạo hiếu nên luật lệ này đã được thiết lập vào thời Thái Tổ.

    Chỉ cần Thẩm Nhược Kiều chết, cô sẽ không cần phải gả cho Bách Lý Văn Dương, cha cô tự nhiên cũng sẽ không cần phải thành thân với cho Lam Quỳnh Chi. Ngay cả tiện nhân Bán Dung cũng không có cơ hội nào vào được nhà này.

    Đây là cách tuyệt vời, một hòn đá giết ba con chim!

    Quả nhiên vẫn là mẹ có cách! Một khi mẹ ra tay, mọi việc sẽ được giải quyết.

    Mặc dù hôn sự của cô với Bách Lý Văn Dương và hôn sự của cha với Lam Quỳnh Chi đều được Hoàng đế chấp thuận.

    Nhưng ai có thể đảm bảo rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra trong vòng ba năm?

    Ví dụ, nàng và Tần vương yêu nhau. Ví dụ như nữ nhân tên Lam Quỳnh Chi kia không may mắn sống được quá ba năm!

    Nghĩ đến đây, Thẩm Ngữ Yên cảm thấy vô cùng vui mừng, giống như cô đã nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Thẩm Nhược Kiều, thân thể bị xé thành từng mảnh.
     
    Phuongphuong57500chiqudoll thích bài này.
  2. Himinhnek

    Bài viết:
    8
    Chương 111: Vụ bê bối mà mọi người đều biết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai mẹ con Tô Như Ca và Thẩm Ngữ Yên vừa mới vào phủ, chưa kịp phản ứng, Tô Như Ca đã bị người hầu đưa đi.

    Lúc này, Thẩm Trí Hằng vẫn chưa về nhà. Sau khi thượng triều kết thúc, ông bị Bách Lý Thanh Tùng chặn lại. Hai người lúc này đang im lặng uống rượu trong một tửu quán.

    Khi còn trẻ, họ là những người bạn tốt, là huynh đệ có thể nói về bất cứ điều gì.

    Hai người họ là bạn đồng môn của hoàng thượng, ba người họ trên danh nghĩa là Hoàng thượng và đại thần, nhưng thực chất họ như huynh đệ ruột thịt.

    Đặc biệt là Thẩm Trí Hằng, là cháu trai của Thái hậu, còn Mộ Dung Ngạo Thiên được Thái hậu nuôi dưỡng từ nhỏ, hai người có quan hệ mật thiết hơn và cùng nhau lớn lên.

    Vào thời điểm đó, Mộ Dung Ngạo Thiên vẫn chưa phải là thái tử. Mặc dù được thái hậu nuôi dưỡng nhưng hắn lại không được hoàng đế quá cố yêu thương. Trong số tất cả các anh em, hắn hầu như không được ai biết đến.

    Nhưng hắn có lý tưởng và tham vọng.

    Bất kể là Thẩm Trí Hằng hay Bách Lý Thanh Tùng, bọn họ đều nguyện ý đi theo sau hắn, cho hắn lời khuyên. Đặc biệt là Thẩm Trí Hằng, người đã nhiều lần nhắc nhở hắn, dù rõ ràng hay ngầm hiểu, rằng hắn phải tranh đấu giành lấy vị trí đó chứ không phải từ bỏ mọi tham vọng của mình cho người khác và phục vụ họ.

    Trong số các con trai của hoàng đế quá cố, Mộ Dung Ngạo Thiên là người tài năng và tham vọng nhất. Nhưng đồng thời, có vẻ như hắn không có mong muốn gì với vị trí đó.

    Lúc đó, Thẩm Trí Hằng còn phàn nàn với Bách Lý Thanh Tùng về chuyện này, hai người còn cố gắng hết sức để Mộ Dung Ngạo Thiên tranh giành vị trí đó.

    Nhưng bất kể họ nói gì hay làm gì. Mộ Dung Ngạo Thiên vẫn không hề lay chuyển

    Mộ Dung Ngạo Thiên thậm chí còn mắng hai người bọn họ một trận nghiêm khắc. Tuy nhiên, việc này không ảnh hưởng tới tình bạn của họ.

    Nhưng sau đó, không hiểu sao, bọn họ dần trở nên xa cách. Giữa họ và Mộ Dung Ngạo Thiên chỉ còn lại phép lịch sự giữa vua và thần, còn tình huynh đệ ngày xưa đã không còn nữa.

    Ngoài ra, giữa Thẩm Trí Hằng và Bách Lý Thanh Tùng cũng không còn nói chuyện gì nữa. Mỗi khi gặp nhau, họ chỉ trao đổi những lời xã giao lịch sự, không có chủ đề trò chuyện nào khác.

    Rõ ràng là hai người từng rất thân thiết trong quá khứ giờ đây lại như những người xa lạ.

    Lúc này, hai người đang ngồi đối diện nhau, trên bàn có rượu và vài món ăn kèm, nhưng lại không nói nên lời.

    Ai cũng cảm thấy vô cùng ngượng ngùng và muốn kết thúc nhanh chóng.

    "Ta còn chưa kịp chúc mừng Thẩm đại nhân, chuyện huynh sắp thành thâ." Bách Lý Thanh Tùng lên tiếng trước, nâng ly rượu trước mặt Thẩm Trí Hằng, mỉm cười nói: "Chúc mừng huynh."

    Lúc này, vẻ mặt của Thẩm Trí Hằng trở nên rất không vui và u ám, cũng không có ý định nâng ly đón nhận lời chúc phúc.

    Thấy vậy, Bách Lý Thanh Tùng cũng không tức giận. Ông ta mỉm cười thản nhiên và uống rượu. "Ta quên mất, Thẩm đại nhân không quan tâm đến ai hết. Huynh chỉ cần Tô thị."

    Thẩm Trí Hằng hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào Bách Lý Thanh Tùng, trầm giọng nói: "Trí Hằng rất cảm kích ý tốt của Tiên An Hầu, ta sẽ không uống rượu này, ở nhà còn có việc khác, không nói chuyện với Tiên An Hầu nữa, ta về trước."

    Nói xong, ông ta đứng dậy chuẩn bị rời đi.

    "Thẩm đại nhân!" Bách Lý Thanh Tùng gọi ông ta lại, rót rượu vào ly của mình rồi lại nâng ly: "Mấy ngày trước, ta đến thăm sư phụ."

    Nghe vậy, thân thể Thẩm Trí Hằng cứng đờ, lông mày nhíu lại, vẻ mặt lộ ra chút không vui.

    "Cỏ đã mọc kín trước mộ của người. Ta mới nhận ra rằng chúng ta đều là những kẻ vô ơn." Bách Lý Thanh Tùng vẻ mặt phức tạp. Ông ta nhấp thêm một ngụm rượu, đứng dậy, đi đến trước mặt Thẩm Trí Hằng và nhìn thẳng vào hắn. "Dù thế nào đi nữa, ta vẫn muốn chúc mừng huynh và ta một lần nữa. Chúng ta giờ đã là thông gia rồi."

    Nói xong, ông ta bước đi, thậm chí không thèm nhìn Thẩm Trí Hằng một cái.

    Câu nói "Chúng ta đều là những kẻ vô ơn" cứ vang vọng trong tâm trí Thẩm Trí Hằng.

    Vô ơn?

    Từ khi bị Chu Quân Ngọc hãm hại và ép buộc phải thành thân với nàng, hắn cũng bắt đầu oán hận cả sư phụ của mình.

    Hôn sự đó khiến mọi người phải ghen tị với hắn, nhưng hắn lại không hề hạnh phúc.

    Hắn và Chu Quân Ngọc đã từng có mối quan hệ huynh muội rất sâu sắc. Nhưng sau đó, hắn chỉ cảm thấy ghê tởm và căm ghét nàng.

    Vào thời đó, Chu Quân Ngọc là người có học thức, lễ độ, hào phóng, nghiêm nghị và lịch thiệp. Nàng là bạch nguyệt quang trong mắt đàn ông và là đối tượng mà nữ nhân muốn vượt qua.

    Ngay cả em gái Chu Quân Nguyệt cũng chỉ có thể cảm thấy xấu hổ trước mặt Chu Quân Ngọc.

    Mặc dù Chu Quân Nguyệt cũng rất chói mắt, nhưng chỉ cần có Chu Quân Ngọc ở đây, ánh mắt của mọi người đều chỉ tập trung trên người Chu Quân Ngọc.

    Hắn từng nói đùa với Chu Quân Ngọc: Nam nhân như thế nào mới có thể lọt vào mắt muội?

    Chu Quân Ngọc đã trả lời như thế nào?

    Thẩm Trí Hằng cố gắng nhớ lại, phải vận dụng gần như toàn bộ trí óc mới nhớ ra được.

    Lúc đầu, Chu Quân Ngọc đã trả lời hắn như thế này: Chỉ cần một tấm lòng là đủ, những thứ khác không quan trọng. Muội có thể thấy mình trong mắt chàng và chàng có thể thấy mình trong mắt muội.

    Nàng là một người rất kiêu ngạo, rõ ràng là giữa hắn và nàng không hề có tình yêu như nàng đã nói, nhưng tại sao nàng lại chuốc thuốc hắn? Tại sao lại nhất thiết phải là vợ của hắn?

    Thẩm Trí Hằng chỉ đứng đó ngơ ngác. Không biết vì sao, vào lúc này, khuôn mặt Chu Quân Ngọc mà hắn gần như đã quên lại hiện lên trong đầu hắn.

    Sau đó, trong lòng có một mong muốn cấp thiết muốn biết mục đích Chu Quân Ngọc làm như vậy.

    Cho đến khi nghe thấy giọng nói gấp gáp bên tai: "Lão gia, Tô phu nhân bị nha môn bắt đi rồi."

    "Cái gì?" Thẩm Trí Hằng đột nhiên lấy lại tinh thần, nhìn quản gia đang thở với vẻ không tin nổi. "Ngươi nói sao? Ai bị nha môn bắt đi?"

    Quản gia nghiêm túc nhìn hắn rồi nói: "
    Tô phu nhânbị nha môn đưa đi rồi."

    "Nhanh dẫn đường!" Thẩm Trí Hằng vội vàng nói.

    Hai người đàn ông vội vã đi về phía nha môn.

    * * *

    Tiên An hầu phủ

    Bách Lý Tử Loan vẫn chưa tỉnh lại, đại phu kiểm tra cũng không phát hiện ra vấn đề gì. Cô ấy vẫn ổn, không có dấu hiệu bị ngộ độc hay bệnh tật.

    Ngay cả khuôn mặt của cô cũng không còn tái nhợt như lúc mới ngất đi nữa mà đầy máu, hồng hào và mịn màng.

    Cô ấy trông như đang ngủ, không hề giống như mới nôn ra máu hay ngất xỉu chút nào.

    Cuối cùng, đại phu kết luận rằng cô đã làm việc quá sức và có thể đã quá tức giận, nên ông đã để cô ngủ một chút. Sau đó, ông kê một đơn thuốc bổ khí rồi rời đi.

    Nhìn Bách Lý Tử Loan ngủ say trên giường. Chu Quân Nguyệt nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo u ám.

    Làm việc quá sức? Tức giận quá mức?

    Con thì mệt mỏi vì điều gì?

    "Hầu tước đã trở về chưa?" Chu Quân Nguyệt trầm giọng hỏi Kha ma ma.

    Kha ma ma lắc đầu: "Vẫn chưa."

    "Đã quá giờ thượng triều rồi, mà ông ta vẫn chưa về nhà sao? Ta nghĩ ông ta không muốn về nữa." Chu Quân Nguyệt tức giận nói.

    Trong nhiều năm qua, mối quan hệ vợ chồng giữa cô và Bách Lý Thanh Tùng chỉ có họ biết.

    Trên bề mặt, họ đối xử với nhau một cách tôn trọng, nhưng thực chất, họ ghê tởm nhau.

    "Thưa phu nhân, có chuyện chẳng lành đã xảy ra." Một người thân tín khác là Trần ma ma hoảng hốt chạy tới: "Chuyện của tiểu thư và thiếu gia bây giờ ai cũng biết rồi."
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  3. Himinhnek

    Bài viết:
    8
    Chương 112: Chu Quân Nguyệt, ngươi muốn chết?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe vậy, Chu Quân Nguyệt cảm thấy máu dồn lên đầu, toàn thân run rẩy.

    Thấy vậy, Kha ma ma vội vàng tiến lên đỡ nàng, trên mặt lộ vẻ lo lắng và quan tâm: "Phu nhân, cẩn thận một chút, lúc này không được để bị xuống tinh thần, vẫn phải là chỗ dựa vững chắc."

    Chu Quân Nguyệt hít một hơi thật sâu rồi nhắm chặt mắt lại. Khi nàng mở mắt ra lần nữa, đôi mắt nàng lạnh lẽo và nham hiểm, tỏa ra sát khí dữ dội. "Hãy tra xem ai có cái lưỡi dài như vậy, dám chống lại lệnh của Thái hậu."

    "Vâng!" Kha ma ma đáp lại bằng giọng trầm và vẻ mặt nghiêm túc.

    "Còn nữa, bắt mấy người tung tin đồn, dạy cho bọn họ một bài học. Ta muốn xem bọn họ là người lắm mồm hay là cứng đầu. Bọn họ dám tung tin đồn về Tiên An Hầu phủ."

    Khi nói câu cuối cùng, Chu Quân Nguyệt giống như một con ma chui ra từ địa ngục, vừa rùng rợn vừa đáng sợ.

    Vừa dứt lời, nàng liền thấy Bách Lý Thanh Tùng tức giận đi về phía mình, ánh mắt như lưỡi dao sắc nhọn đâm xuyên qua Chu Tuấn Nguyệt, tựa như muốn dùng ánh mắt giết chết nàng.

    "Lão gia." Kha ma ma và Trần ma ma vội vàng cung kính hành lễ, trên mặt lộ ra vẻ run rẩy, có chút sợ hãi, lo lắng cho Chu Quân Nguyệt.

    "Sao ngươi dám giấu ta chuyện lớn như vậy? Chu Quân Nguyệt, ngươi còn coi ta ra gì không? Có chuyện gì ngươi không làm được?" Bách Lý Thanh Tùng trừng mắt nhìn Chu Quân Nguyệt, tức giận chất vấn.

    "Thưa lão gia, chuyện này..

    " Cút ra! "Kha ma ma đang định giải thích với Chu Quân Nguyệt thì Bách Lý Thanh Tùng giơ chân lên đá mạnh vào người bà.

    Kha ma ma bị đá ngã xuống đất. Bà ta nhăn mặt vì đau đớn và khuôn mặt biến dạng.

    Khi đó, Bách Lý Thanh Tùng và Thẩm Trí Hằng là bạn học của Mộ Dung Ngạo Thiên, một người là học giả, một người là chiến binh. Họ làm việc rất ăn ý với nhau và trở thành cánh tay phải của Mộ Dung Ngạo Thiên.

    Vậy nên cú đá này gần như đã lấy đi một nửa cuộc đời của Kha ma ma.

    Từ khi kết hôn với Chu Quân Nguyệt, Bách Lý Thanh Tùng gần như không còn nổi nóng nữa. Hắn luôn nhẹ nhàng và lịch sự trước mặt người khác và sau lưng họ. Mọi người gần như quên mất rằng thực ra hắn rất giỏi võ thuật và là một chiến binh thật sự.

    Hắn và Chu Quân Nguyệt luôn đối xử với nhau rất tôn trọng và tỏ ra là một cặp đôi tình cảm trước mặt mọi người.

    Tuy trong phủ có thiếp và con riêng nhưng gia quy của phủ Bách Lý lại rất nghiêm ngặt. Phu nhân là phu nhân, là chủ của gia đình. Thiếp chính là thiếp, người hầu chính là người hầu.

    Một điểm nữa là Bách Lý Thanh Tùng cũng nói, bất kỳ ai dám bất kính với đại tiểu thư đều sẽ bị đánh chết, bất kể là ai.

    Cho nên, thiếp và con của thiếp ở Bách Lý phủ hoàn toàn khác với thiếp và con của thiếp ở Thẩm phủ.

    Bách Lý Khánh Tùng và Thẩm Trí Hằng cũng trở thành hai ví dụ điển hình, một người phân biệt rõ ràng giữa thê và thiếp. Người thì sủng thiếp diệt thê, gây ra sự hỗn loạn hoàn toàn trong phủ.

    Là chính thê, nữ nhân đều thích Bách Lý Thanh Tùng. Với tư cách là thiếp thân, bọn họ đương nhiên rất ái mộ Thẩm Trí Hằng.

    Nhưng vào lúc này, Bách Lý Thanh Tùng lại tức giận đối đầu với Chu Quân Nguyệt, suýt nữa đá chết Kha ma ma, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Kha ma ma và Trần ma ma.

    Cả hai đều ngơ ngác và choáng váng. Thật khó mà tin được, người đang trừng mắt nhìn mình, tỏa ra khí tức lạnh lẽo, thậm chí còn tràn đầy sát khí lại chính là Bách Lý Thanh Tùng.

    Tuy nhiên, Chu Quân Nguyệt lại không hề bất ngờ trước biểu cảm và thái độ của Bách Lý Thanh Tùng. Bà ta đã quen với điều đó.

    Suy cho cùng, việc đối xử tôn trọng với nhau chỉ là hình thức mà thôi. Chỉ có họ mới biết mối quan hệ thực sự của họ như thế nào.

    Trong hơn một thập kỷ qua, họ luôn cảm thấy chán ghét nhau.

    Nếu không giữ gìn hình tượng bề ngoài, ngay cả Bách Lý Tử Loan, con gái bà ta, cũng sẽ không tồn tại.

    " Trần ma ma, dìu Kha ma ma xuống nghỉ ngơi đi. "Chu Quân Nguyệt liếc nhìn Kha ma ma vẫn ngồi dưới đất, trầm giọng nói với Trần ma ma."

    Trần ma ma nhanh chóng trả lời: "Vâng, thưa phu nhân."

    Sau đó, bà ta bước tới và dìu Kha ma ma ra cửa.

    Hai người đều lo lắng nhìn về phía Chu Quân Nguyệt, trong mắt đều lộ ra vẻ lo lắng.

    Họ đã đi theo Chu Quân Nguyệt mấy chục năm, cũng hiểu nàng rất rõ. Kha ma ma là vú nuôi của Bách Lý Tử Loan, Trần ma ma chưa từng thành thân và chỉ muốn phục vụ Chu Quân Nguyệt.

    Hai người đều trung thành với Chu Quân Nguyệt, đương nhiên biết rất nhiều về Chu Quân Nguyệt.

    Chu Quân Nguyệt gật đầu với hai người, ra hiệu rằng nàng sẽ ổn và bảo họ đừng lo lắng. Sau đó, cả hai đều yên tâm ra về.

    Trong phòng chỉ còn lại Bách Lý Thanh Tùng và Chu Quân Nguyệt, còn có Bách Lý Tử Loan đang nằm bất tỉnh trên giường.

    Chu Quân Nguyệt nhìn hắn với vẻ không đồng tỉnh, nhếch mép khinh thường, chậm rãi nói: "Nếu đã biết hết mọi chuyện, sao không đi tra hỏi đứa con nuôi tốt của ngươi? Tại sao lại đến đây tra hỏi ta? Ta là người làm ra chuyện đó sao? Hay là ta để người khác tung tin đồn này?"

    Bách Lý Thanh Tùng không nói gì. Hắn chỉ nhìn nàng chằm chằm một cách u ám, như thể muốn giết nàng ngay lập tức.

    Thấy hắn nghiến răng nghiến lợi như vậy, Chu Tuấn Nguyệt cười lạnh không tán thành: "Không biết từ khi nào Hầu gia lại quan tâm đến Loan Nhi như vậy? Ngươi sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của ngươi sao?"

    "Chu Quân Nguyệt, đừng tưởng ta không biết những suy nghĩ đen tối của ngươi!" Bách Lý Thanh Tùng trừng mắt nhìn nàng, "Ngươi không được lợi gì mà còn mất gạo, đúng không? Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn dám có ý nghĩ xấu xa đó nữa, nhắm vào Nhược Kiều, đừng trách ta không khách sáo với ngươi!"

    "Ha!" Chu Quân Nguyệt cười lạnh, nhìn hắn bằng ánh mắt âm hiểm và kỳ lạ: "Ha ha, thì ra đây là mục đích của ngươi. Đúng là, sao ta lại quên mất chứ? Người mà ngươi yêu lúc trước.."

    "Câm miệng!" Bách Lý Thanh Tùng lạnh lùng ngắt lời nàng, túm lấy cổ nàng. Khuôn mặt hắn bị biến dạng và các đường gân trên cổ nổi rõ. Hắn ta nói từng chữ một: "Ta nói lại lần nữa, nếu ngươi còn dám có ý nghĩ xấu với Nhược Kiều nữa, ta sẽ bẻ gãy cổ ngươi."

    Mặc dù Chu Quân Nguyệt rất đau đớn khi bị hắn bóp cổ, nhưng nàng không hề tỏ ra sợ hãi. Nàng thậm chí còn nhìn hắn không sợ hãi, lạnh lùng nói: "Bách Lý Thanh Tùng, vậy ngươi thử xem, ngươi bẻ gãy cổ ta, hay là ta khiến ngươi mất hết tất cả, cái nào nhanh hơn. Đương nhiên, trước khi khiến ngươi mất hết tất cả, ta phải giết Thẩm Nhược Kiều trước, để nàng đi cùng Chu Quân Ngọc!"

    "Chu! Quân! Nguyệt!" Bách Lý Thanh Tùng nghiến răng, ánh mắt bùng cháy vì tức giận, khóe môi giật giật dữ dội, mạch máu nổi lên trên mu bàn tay đập thình thịch: "Những chuyện xảy ra năm đó, chính là ngươi làm, đúng không?"

    Chu Quân Nguyệt cười bình tĩnh: "Lúc đó đã xảy ra chuyện gì?"
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  4. Himinhnek

    Bài viết:
    8
    Chương 113: Tiểu thư, cẩn thận!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bách Lý Thanh Tùng chán ghét nhìn nàng, "Chu Quân Nguyệt, quên đi, cả đời này ta sẽ không thích ngươi, một kẻ độc ác như ngươi, làm sao có thể so sánh với nàng?"

    Nói xong, hắn ta không thèm nhìn nàng nữa mà bỏ đi, từ đầu đến cuối hắn ta chưa từng quan tâm đến tình hình của Bách Lý Tử Loan.

    Trên giường, Bách Lý Tử Loan hôn mê, một giọt nước mắt lăn dài theo khóe mắt, nhanh chóng thấm vào gối gấm.

    Chu Quân Nguyệt khinh thường cười lạnh một tiếng, đưa tay ôm cổ mình, lẩm bẩm: "Không phải giống nhau sao? Bách Lý Thanh Tùng, ngươi thật là vô liêm sĩ!"

    Nếu không phải lúc đó không còn cách nào khác, sao nàng có thể chọn Bách Lý Thanh Tùng?

    Trong sân, Bách Lý Văn Dương đứng nghiêm trang, vẻ mặt hoảng sợ và căng thẳng, hai tay vặn vẹo.

    Trên mặt đất có một lớp tuyết dày. Mà lúc này, tuyết vẫn đang rơi rất nhiều. Có rất nhiều bông tuyết chất thành đống trên đầu và vai hắn.

    Lúc này, Bách Lý Văn Dương tỏ ra bất lực và đáng thương.

    Thấy Bách Lý Thanh Tùng đi ra, hắn không nói một lời, quỳ xuống nói: "Phụ thân, con sai rồi, xin phụ thân trách phạt con."

    Hắn ta ăn mặc mỏng manh, đang cố cầu xin sự tha thứ.

    Thấy vậy, Bách Lý Thanh Tùng nhíu mày, lạnh lùng nhìn hắn.

    Nói thật, ông không có chút tình cảm nào với đứa con nuôi Bách Lý Văn Dương. Ông cũng không có ý định nhận nuôi Bách Lý Văn Dương.

    Khi Bách Lý Văn Dương mới đến Bách Lý phủ, hắn mới sáu tuổi, gầy gò, bé nhỏ, nhát gan.

    Khi nhìn thấy ông và Chu Quân Nguyệt, hắn liền trốn sau lưng người hầu của mình.

    Tuy nhiên, Bách Lý Tử Loan, mới mười tháng tuổi, đã khúc khích cười khi nhìn thấy hắn, sau đó bò ra khỏi vòng tay của vú nuôi và lao về phía Bách Lý Văn Dương.

    Có vẻ như cô rất thích hắn.

    Chu Quân Nguyệt chính vì lý do này mà đề nghị nhận hắn làm con nuôi.

    Đúng vậy, chính Chu Quân Nguyệt là người đưa ra ý tưởng nhận nuôi Bách Lý Văn Dương. Sau đó ngày hôm đó, bà ta đặt tên cho hắn là Bách Lý Văn Dương.

    Mười lăm năm qua, Bách Lý Thanh Tùng không mấy để ý đến đứa con nuôi này, chỉ coi hắn là một người thừa trong phủ, nhưng hắn biết, Bách Lý Văn Dương và Bách Lý Tử Loan có quan hệ rất tốt.

    Hơn nữa, Bách Lý Văn Dương rất yêu thương Bách Lý Tử Loan, luôn dành những điều tốt đẹp cho Bách Lý Tử Loan, chỉ cần Bách Lý Tử Loan muốn hoặc muốn làm gì, hắn đều sẽ giúp cô không chút do dự.

    Ông ta không ngờ Bách Lý Văn Dương lại có suy nghĩ như vậy về Bách Lý Tử Loan.

    Ông ta đi đến trước mặt Bách Lý Văn Dương, lạnh giọng nói: "Đứng lên đi, đầu gối của nam nhân làm bằng vàng, sao có thể quỳ như vậy?"

    "Con cái phải quỳ lạy cha mẹ, đó là điều đương nhiên." Bách Văn Dương cung kính nói.

    Bách Lý Thanh Tùng muốn nói, ta không phải cha của ngươi. Nhưng lời nói ra đến miệng, hắn vẫn không nói ra. Bất kể như thế nào, Bách Lý Văn Dương hiện tại chính là con của ông ta.

    "Được rồi." Ông ta bình tĩnh đáp lại, "Đứng dậy nói chuyện."

    "Con trai không dám." Bách Lý Văn Dương không đứng dậy mà cúi đầu, giọng điệu tự trách: "Con trai sai rồi, xin cha hãy trách phạt."

    Nghe vậy, Bách Lý Thanh Tùng lại nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia không vui.

    Không thể nói rằng ông ta không tức giận.

    Đúng như Chu Quân Nguyệt nói, ông ta chỉ quan tâm đến hình tượng của mình và danh tiếng của Hầu phủ, còn những thứ khác, ông ta hoàn toàn không để vào mắt.

    Những người ông quan tâm không còn liên quan gì đến ông nữa. Ông không còn cơ hội thể hiện sự quan tâm của mình đối với họ nữa.

    "Chuyện đã xảy ra rồi, trừng phạt cũng không có tác dụng gì." Bách Lý Thanh Tùng trầm giọng nói, "Điều quan trọng nhất bây giờ là phải xử lý hậu quả như thế nào."

    Nghe vậy, Bách Lý Văn Dương nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn ông, cẩn thận nói: "Con trai.. Con nguyện ý chịu trách nhiệm, con nguyện ý chịu trách nhiệm vì Loan Nhi. Xin phụ thân hãy cho con cơ hội này."

    Sẵn sàng chịu trách nhiệm?

    Vậy ý của hắn là?

    Bách Lý Thanh Tùng nhìn hắn chằm chằm, trong lòng suy nghĩ sâu xa.

    "Phụ thân, Loan Nhi hiện tại đã hôn mê, xin người hãy đến cung điện, mời thái y đến chữa trị cho nàng.."

    "Bạch Lý Văn Dương!" Giọng nói tức giận của Chu Quân Nguyệt vang lên, bà ta đi ra khỏi phòng, trừng mắt nhìn Bạch Lý Văn Dương với vẻ mặt u ám: "..."

    "Hi vọng mẫu thân cho con cơ hội này." Bà ta đang muốn nói chuyện, Bách Lý Văn Dương đã lên tiếng trước mặt bà, cúi đầu lạy. "Con biết tội của con rất nghiêm trọng, không dám hy vọng phụ mẫu tha thứ. Nhưng mà, vì thanh danh của Loan Nhi và danh dự của Hầu phủ, đây là biện pháp tốt nhất."

    "Hai người là huynh muội!" Chu Quân Nguyệt lạnh lùng nói.

    "Cho nên, xin cha mẹ xóa tên con khỏi phả hệ. Con và Loan Nhi không có quan hệ huyết thống." Bách Lý Văn Dương kiên quyết nói.

    Nghe vậy, Chu Quân Nguyệt hít một hơi thật sâu, nhìn hắn chằm chằm với vẻ mặt phức tạp.

    Có phải bà đã đánh giá thấp Bách Lý Văn Dương không? Có phải bà đã quá coi thường hắn không? Chẳng lẽ đây chính là mục đích cuối cùng của hắn ta?

    Vậy có nghĩa là.. những chuyện xảy ra trong cung điện của Thái hậu thực chất là ý đồ của hắn sao?

    Nghĩ đến đây, Chu Quân Nguyệt không khỏi rùng mình.

    "Quên đi!" Chu Quân Nguyệt lạnh lùng nói, quay đầu nhìn Bách Lý Thanh Tùng, từng chữ từng chữ nói: "Nếu ngươi dám đáp ứng hẳn, đừng trách ta!"

    Nói xong, bà ta trừng mắt nhìn Bách Lý Văn Dương một cái rồi quay trở về nhà.

    "Cha.." Bách Lý Văn Dương cảnh giác nhìn Bách Lý Thanh Tùng.

    Hắn thực sự không hiểu tại sao mẹ lại phản đối hắn và Loan Nhi như vậy? Hắn và Loan Nhi rõ ràng là đang yêu nhau, bây giờ chuyện cũng đã xảy ra, tại sao bà lại phản đối như vậy?

    Đúng vậy, chính thân phận của hắn đã khiến mẫu thân hắn không vui. Hắn chỉ là con nuôi của Hầu phủ, không có cơ hội trở thành thái tử. Hắn cũng không có thành tựu gì.

    "Chúng ta sẽ nói chuyện này sau." Bách Lý Thanh Tùng trầm giọng nói, "Đứng lên, trở về phòng, tự mình suy nghĩ lại lỗi lầm. Sau Tết, chúng ta phải chuẩn bị cho hôn lễ của ngươi và Thẩm Nhị tiểu thư. Tuy chỉ là thiếp, nhưng là hôn lễ do hoàng đế ban cho, không thể tùy tiện."

    Khi nghe tin hắn phải thành thân với Thẩm Ngữ Yên, Bách Lý Văn Dương cảm thấy rất khó chịu.

    Nhưng hắn không thể phản kháng, dù sao thì chính hoàng đế mới là người ban cho hắn cuộc hôn nhân này.

    Sau đó, hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác, đó chính là Thẩm Nhược Kiều.

    Tiện nhân Đình Lan kia đi lâu như vậy, sao vẫn chưa quay về?

    Hắn ta bất lực cúi đầu trước Bách Lý Thanh Tùng rồi chỉ có thể quay người rời đi.

    Thẩm Nhược Kiều, Xuân Bạch và Như Hoa ngồi trên xe ngựa, hướng về thư viện Trùng Sơn.

    Xuân Bạch vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, sắc mặt đột nhiên biến đổi, quát phu xe bên ngoài: "Dừng lại! Dừng lại! Tiểu thư, đây không phải đường đến học viện!"

    Vừa dứt lời, "vù" một tiếng, một mũi tên bay qua rèm cửa, bắn vào trong xe ngựa, sượt qua Thẩm Nhược Kiều, sau đó đâm thẳng vào gỗ của kiệu.

    "Tiểu thư, cẩn thận!" Xuân Bạch theo bản năng dùng thân thể chặn Thẩm Nhược Kiều.
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  5. Himinhnek

    Bài viết:
    8
    Chương 114: Thẩm Nhược Kiều, ngươi cho ta ăn cái gì?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không đúng!

    Đây là ý nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu Thẩm Nhược Kiều.

    Sát thủ mà Tô Như Ca thuê chính là người của nàng, nàng và Hoa Tây đã sắp xếp xong, sau khi đón Nhược Trần, bọn họ sẽ hành động.

    Nhưng họ không thực sự làm vậy, họ chỉ giả vờ. Có điều, trước khi họ đến học viện, đám người này đã xuất hiện.

    Và mũi tên bắn vào thực sự muốn giết nàng.

    Vậy thì đây là một nhóm người khác. Vẫn còn những người muốn giết nàng!

    Những gì hiện lên trong tâm trí Thẩm Nhược Kiều là khuôn mặt của Bách Lý Tử Loan, sau đó là khuôn mặt của Chu Quân Nguyệt, và cuối cùng là khuôn mặt của Thái hậu.

    Suy cho cùng, cả mấy người này đều muốn giết nàng.

    Đầu óc nàng nhanh nhạy, trên mặt không hề có chút sợ hãi, thậm chí còn cố ý cho Tô Như Ca một cơ hội, để phu xe phía trước là người truyền tin cho Tô Như Ca.

    Có điều, vào lúc này, phu xe rõ ràng đã bị giết chết.

    "Tiểu thư, chúng ta phải làm sao?" Xuân Bạch lo lắng nhìn Thẩm Nhược Kiều, toàn thân vẫn che chở Thẩm Nhược Kiều thật chặt.

    Màn xe ngựa được vén lên, một người đàn ông đeo mặt nạ cầm một thanh trường đao xuất hiện trước mặt Thẩm Nhược Kiều, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Thẩm tiểu thư, sao cô không xuống xe?"

    "Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì? Nếu đã biết tiểu thư nhà chúng ta là Thẩm tiểu thư, sao lại dám vô lễ như vậy?" Xuân Bạch bảo vệ Thẩm Nhược Kiều, tức giận chất vấn người đàn ông.

    Người đàn ông cười không tán thành: "Biết là Thẩm tiểu thư, mới dám vô lễ như vậy! Ai cũng biết Thẩm tiểu thư không được Thẩm đại nhân yêu thương! Thẩm tiểu thư, cô muốn tự mình xuống xe ngựa, hay là muốn ta bắt cô xuống xe?"

    "Ngươi.."

    "Xuân Bạch, không cần phải nói nhiều với hắn nữa." Thẩm Nhược Kiều ngắt lời Xuân Bạch, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đeo mặt nạ một cách bình tĩnh, chậm rãi nói: "Bách Lý Tử Loan cho ngươi bao nhiêu bạc?"

    Nghe vậy, ánh mắt người đàn ông hơi lóe lên, nhưng rất nhanh lại trở về bình thường, lạnh lùng nói: "Ta không hiểu Thẩm tiểu thư đang nói gì. Đừng nói nhảm ở đây nữa, tiếp theo.."

    Trước khi kịp nói hết lời, hắn ta không thể cử động, đặc biệt là bàn tay cầm dao, tê liệt như thể nó không phải của hắn ta.

    "Ngươi.. đã làm gì ta?" Hắn kinh hãi nhìn Thẩm Nhược Kiều, muốn vận dụng nội lực, nhưng hoàn toàn không thể làm được.

    "Ta khuyên ngươi không nên vận nội công, nếu không sẽ dễ khiến máu chảy ngược, vỡ mạch máu, sẽ đau đớn mà chết." Thẩm Nhược Kiểu bình tĩnh nhìn hắn, nở nụ cười thâm thúy.

    Lúc này, nàng trông giống như một con cáo nhỏ đắc thắng. Nàng ta rất kiêu ngạo, đến mức khiến tên đí tức giận nghiến răng nghiến lợi. "Cô.."

    Người đàn ông trừng mắt nhìn cô, không thể tin được mình lại bị Thẩm Nhược Kiều đánh bại.

    Rõ ràng là nàng không làm gì cả, nhưng hắn lại không thể di chuyển.

    "Không ai nói với ngươi, trước khi ra tay, trước tiên phải thăm dò thực lực của đối phương sao?" Thẩm Nhược Kiều cười nửa miệng nhìn hắn, "Ngươi có phải là quá tự tin rồi không? Ngươi cho rằng một mình ngươi có thể đối phó được ta sao? Huống chi bên ta còn có cao thủ do Thái hậu phái tới, đối phó với ngươi, ngay cả cao thủ cũng không cần đến!"

    "Ta cho ngươi một cơ hội. Ngươi muốn nói sự thật với ta hay muốn ta tra tấn ngươi để ngươi thú nhận?" Nàng khoanh một tay trước ngực, tay kia vuốt cằm, trông giống như đang nói chuyện với một người bạn cũ, không giống như đang bị đe dọa giết chết.

    Như Hoa nhanh chóng bước tới và kéo tấm vải che mặt của hắn ra.

    "Lưu Ngọc Lâm?" Như Hoa ngạc nhiên nhìn hắn.

    "Lưu Gia công tử?" Thẩm Nhược Kiều nhếch khóe môi lên một đường cong đầy hấp dẫn: "Lưu công thử, ngươi cảm thấy ta nên tặng cho Lưu gia loại lễ vật gì? Là cánh tay của ngươi sao? Hay là.."

    Ánh mắt nàng dừng lại trên đầu Lưu Ngọc Lâm, nàng nhìn hắn chằm chằm một cách nham hiểm, khiến Lưu Ngọc Lâm cảm thấy khó chịu toàn thân.

    "Là tự ta muốn làm. Chuyện này không liên quan gì đến cha hay Lưu gia. Thẩm Nhược Kiều, đừng nghĩ đến việc liên lụy đến người vô tội!" Lưu Ngọc Lâm vẻ mặt tức giận, nhưng lời nói lại rất chính nghĩa.

    Thẩm Nhược Kiều nhún vai, cười không tán thành: "Ồ, ngươi không biết sao? Ta thích nhất là liên lụy người vô tội! Ta thích nhất là trừng phạt toàn bộ gia tộc nếu một người phạm sai lầm."

    "Thẩm Nhược Kiều, ngươi chỉ là một tiểu thư không được sủng ái của Thượng Thư phủ, sao có thể có quyền đó! Cho dù ta không phải là quan, ta cũng biết đạo lý này! Ngươi muốn làm loạn sao?" Lưu Ngọc Lâm cười lạnh nói.

    Thẩm Nhược Kiều mỉm cười ngọt ngào, đẹp như một đóa hoa đang nở.

    Không hiểu sao, Lưu Ngọc Lâm lại bị nụ cười của nàng làm cho kinh ngạc, hắn chỉ nhìn cô không chớp mắt, lúc này không hiểu sao lại cảm thấy Thẩm Nhược Kiều đẹp hơn Bách Lý Tử Loan rất nhiều.

    "Như Hoa, chặt một ngón tay của hắn, đưa cho chủ nhân của Lưu gia bảo. Nhân tiện, hỏi hắn nên xử lý Lưu Ngọc Lâm như thế nào. Cũng hỏi hắn có nên bẩm báo bệ hạ, yêu cầu hắn phá hủy Lưu gia bảo hay không. Hắn muốn con trai mình hay là 516 người trong Lưu gia bảo?" Thẩm Nhược Kiều chậm rãi nói, từng chữ đều dừng lại.

    "Cô.." Lưu Ngọc Lâm lại nhìn nàng với vẻ kinh ngạc và không tin nổi.

    Cô ta thậm chí còn biết có bao nhiêu người ở Lưu Gia Bảo sao?

    Sau đó..

    "Ah!" Tiếng giết heo của Lưu Ngọc Lâm vang lên, Như Hoa trực tiếp chặt đứt ngón út bàn tay phải của hắn.

    "Lưu thiếu gia, ngươi giết phu xe của ta, hiện tại ta phải bắt người làm người đánh xe ngựa. Học viện Trùng Sơn." Thẩm Nhược Kiều nhét một viên thuốc vào miệng hắn, cười ấm áp như gió xuân nói.

    Như Hoa đã cầm mảnh ngón tay út và đi thẳng về phía Lưu Gia Bảo.

    "Ngươi cho ta ăn thứ gì?" Lưu Ngọc Lâm nghiến răng hỏi.

    Hắn vẫn có thể cử động, gần như theo bản năng giơ dao lên chém về phía Thẩm Nhược Kiều. Sau đó..

    "Phốc!" Hắn ta phun ra một ngụm máu lớn, ngực nặng trĩu như bị chặn lại, ngay cả hô hấp cũng trở nên có chút khó khăn.

    "Lưu công tử, nếu không muốn chết, vậy thì làm một phu xe tốt đi." Thẩm Nhược Kiều vẫn cười như gió xuân, "Yên tâm đi, chỉ là độc dược thôi. Dù sao ta và thị nữ đều bất lực, ngươi có võ công, cách tốt nhất để khiến ngươi nghe lời chính là cho người uống độc dược, thuốc giải thì ta có."

    "Cô.." Lưu Ngọc Lâm trừng mắt nhìn cô với ánh mắt hận thù, ánh mắt thực sự muốn ném cô vào tổ ong.

    Thẩm Nhược Kiều làm động tác mời, tỏ ý ngươi có thể đánh xe đi được rồi.

    Lưu Ngọc Lâm thấy thế, trong lòng hận hận nghiền răng nghiền lại, tuy rằng không muốn, nhưng vẫn phải làm.

    Cách đó không xa, Mộ Dung Vũ nhìn Thẩm Nhược Kiều dễ dàng đối phó với Lưu Ngọc Lâm, trong mắt hiện lên một tia thỏa mãn.
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  6. Himinhnek

    Bài viết:
    8
    Chương 115: Thẩm tiểu thư, chúng ta tiễn cô!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi xe ngựa đến cửa học viện, người ta thấy Thẩm Nhược Thần và Tô Diệc Nhiên đang đứng cạnh nhau.

    Tô Diệc Nhiên vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Lưu Ngọc Lâm đánh xe ngựa của Thẩm phủ.

    Nhưng hắn giấu rất kỹ, nở nụ cười lễ phép với Thẩm Nhược Kiều: "Nhược Kiều biểu muội, muội khỏe không?"

    Thẩm Nhược Kiều mím môi cười, nhìn hắn với nụ cười khó hiểu, chậm rãi nói: "Cảm ơn Tô nhị thiếu gia, mọi chuyện đều ổn."

    "Diệc Nhiên không dám nhận công." Tô Diệc Nhiên cười nói, "Hôm nay học viện đóng cửa, vừa vặn gặp biểu đệ Nhược Thần ở đây, muốn tiễn đệ ấy, không ngờ biểu muội Nhược Kiều lại đến đón."

    "Tô nhị thiếu gia chu đáo." Thẩm Nhược Kiều vẫn cười rất nghiêm túc: "Yên tâm đi, sau này có cơ hội, ta nhất định sẽ đón huynh đi."

    Nàng nhấn mạnh câu "Ta đón huynh", nhưng Tô Diệc Nhiên không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, chỉ bất mãn nói: "Nhược Kiều biểu muội, không cần khách khí như vậy. Tuy rằng ta và muội không phải huynh muội họ hàng, nhưng muội là con gái của chú ta, cho nên muội cũng giống như Yên Nhi, ta sẽ cố gắng chăm sóc muội."

    "Được!" Thẩm Nhược Kiều cười cười, không nói nhảm với hắn nữa, nhìn về phía Thẩm Nhược Thần: "Chuẩn bị xong chưa?"

    "Tỷ tỷ." Thẩm Nhược Thần đi đến bên cạnh nàng, gật đầu: "Xong cả rồi."

    "Được rồi, chúng ta đi thôi." Lưu Ngọc Lâm nhìn Tô Diệc Nhiên, trong mắt lóe lên một tia sáng, khóe môi hiện lên một tia cười lạnh, nhưng cũng không nói gì, lại lái xe trở về theo đường cũ.

    "A tỷ, tỷ có dự định gì?" Thẩm Nhược Thần đột nhiên hỏi Thẩm Nhược Kiều.

    "Sao cơ?" Thẩm Nhược Kiều có chút khó hiểu nhìn hắn, hiển nhiên không hiểu hắn hỏi câu này là có ý gì.

    Thẩm Nhược Thần nghiêm túc nhìn nàng: "Ta không nghĩ tỷ định cùng bọn họ đón năm mới đâu."

    Nghe vậy, Thẩm Nhược Kiều mím môi cười, sau đó đưa tay sờ lên đỉnh đầu hắn: "Được rồi, năm nay chúng ta tự mình ăn tết. Bất kể sau này có chuyện gì, chỉ cần tin tưởng ta, ta sẽ xử lý hết."

    Thẩm Nhược Thần nhìn thẳng nàng, không hỏi thêm gì nữa, chỉ gật đầu: "Được."

    Vừa dứt lời, chiếc xe rung chuyển dữ dội và buộc phải dừng lại.

    Thẩm Nhược Kiều xuống xe ngựa, nhìn đám ngnời Hoa Kiếm Đường ngồi trên lưng ngựa trước mặt, cười khẽ: "Xem ra mạng của ta rất được lòng người, từng người từng người đều muốn ta!"

    "Thẩm tiểu thư đắc tội với nhiều người quá!" Lưu Ngọc Lâm hừ lạnh một tiếng, "Ngay cả người của Hoa Kiến Đường cũng ra mặt, xem ra lần này, cho dù không có ta giúp, Thẩm tiểu thư cũng không thoát được."

    Thẩm Nhược Kiều nhìn hắn cười nửa miệng: "Lưu công tử, ngươi thật sự muốn ta chết sao? Xem ra ngươi không muốn thuốc giải nữa rồi. Sao ngươi không nhìn tay phải của mình đi, Lưu công tử?" Nghe vậy, Lưu Ngọc Lâm củi đầu nhìn tay phải của mình, chỉ thấy lòng bàn tay đã đen kịt, tuy rằng máu từ ngón tay út bị cắt đã ngừng chảy, nhưng vẫn đen kịt, còn có mùi hôi thối nhàn nhạt.

    "Thẩm Nhược Kiều! Thuốc giải!" Lưu Ngọc Lâm tức giận nói, chĩa mũi dao thẳng vào Thẩm Nhược Kiều.

    Tô Diệc Nhiên theo sát phía sau, nhìn thấy cảnh này, khóe môi nở nụ cười đắc thắng.

    Cô của hắn đã hứa với hắn rằng chỉ cần hắn giải quyết được chuyện của Thẩm Nhược Kiều và Thẩm Nhược Thần, cô sẽ đồng ý cho hắn qua lại với Yên Nhi.

    Mặc dù Yên Nhi hiện tại đã được hoàng đế ban hôn, nhưng chỉ cần có một đám tang lớn ở Thẩm gia, nàng sẽ không thể tổ chức hôn lễ trong ba năm. Trong ba năm, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra?

    Nếu có thể đối phó với Thẩm Nhược Kiều thì cũng có thể đối phó với Bách Lý Văn Dương.

    Chỉ cần Bách Lý Văn Dương chết, hôn ước của Yên Nhi tự nhiên sẽ không còn, sau đó hắn có thể thành thân với Yên Nhi.

    Hắn không ngại Yên Nhi đã mất đi trinh tiết với Bách Lý Văn Dương, hắn vẫn có thể cho nàng vị trí chính thê. Mẹ nói, quan trọng không phải là Thẩm Ngữ Yên, mà là con gái của Thẩm Trí Hằng.

    Vừa rồi, khi nhìn thấy Lưu Gia Bảo công tử làm phu xe cho Thẩm Nhược Kiều, hắn đã vô cùng kinh ngạc, còn tưởng rằng Lưu Ngọc Lâm đã đầu hàng Thẩm Nhược Kiều.

    Thì ra không phải vậy! Lưu Ngọc Lâm cũng tới giết Thẩm Nhược Kiều.

    Bây giờ, có Lưu Ngọc Lâm và đám sát thủ của Hoa Kiến Đường, hôm nay Thẩm Nhược Kiều không thể không bị giết.

    Hôm nay hắn cố ý không đi xe ngựa hay mang theo người hầu mà tự mình cưỡi ngựa đến học viện, chỉ muốn tận mắt chứng kiến Thẩm Nhược Kiều chết như thế nào. Nghĩ đến đây. Tô Diệc Nhiêncảm thấy vô cùng hưng phấn.

    "Thẩm tiểu thư, chúng tôi không muốn làm khó cô, nhưng chúng tôi đã lấy tiền của người ta." Đám sát thủ của Hoa Kiến Đường nắm chặt tay và cúi đầu trước Thẩm Nhược Kiều, trước là lễ phép sau là vũ lực.

    Sau đó, họ nói với Tô Diệc Nhiên ở phía sau bằng giọng trầm: "Tô nhị thiếu gia, nhớ trả nợ nhé."

    Nghe vậy, Tô Diệc Nhiên nghiến răng tức giận.

    Đám sát thủ Hoa Kiến Đường chết tiệt này lại phản bội hắn.

    Thẩm Nhược Kiều đột nhiên quay đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao sắc bén, khiến Tô Diệc Nhiên không nhịn được run rẩy, da đầu tê dại.

    "Lưu công tử, nếu muốn thuốc giải, hãy giết Tô Diệc Nhiên." Thẩm Nhược Kiều ném một chiếc bình sử nhỏ, chậm rãi nói: "Cho dù hôm nay ta có chết, chỉ cần ngươi giết Tô Diệc Nhiên, ta sẽ đưa thuốc giải cho ngươi."

    "Được!" Lưu Ngọc Lâm gật đầu. "Được!"

    Tô Diệc Nhiên nghe vậy thì sợ hãi: "Sao ngươi dám! Ta là nhị thiếu gia Tô gia, ông nội ta là Thượng thư Bộ Doanh, cha ta là.. a!"

    Trước khi hắn kịp nói hết lời, đã hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

    Con dao trong tay Lưu Ngọc Lâm bay thẳng qua háng hắn ta và đâm vào đất phía sau. Hắn thậm chí còn cảm thấy tiếng lưỡi dao cắt qua quần mình, rồi ngửi thấy mùi máu nồng nặc và chất lỏng ấm áp chảy giữa chân phải.

    "Ah! Ah! Ah!" Tô Diệc Nhiên hét lớn, tràn đầy sợ hãi, kinh hãi và hối hận.

    Đúng vậy, hắn hối hận vì không mang theo người hầu.

    Hắn chỉ cảm thấy đau nhói ở giữa hai đùi.

    "Các ngươi chết rồi sao? Sao không tới giúp!" Tô Diệc Nhiên hét lớn với đám sát thủ Hoa Kiến Đường: "Giết hắn cho ta! Giết hết bọn chúng, ta sẽ cho các ngươi thêm 5 vạn lượng!"

    Lưu Ngọc Lâm nghe vậy, ánh mắt tối sầm lại, vừa dứt lời, liền nhanh chóng hướng về phía hắn đi tới, năm ngón tay duỗi ra, muốn bẻ gãy cổ hắn.

    "..."

    Tô Diệc Nhiên lại hét lên một tiếng, sau đó.. hắn còn tè ra quần.

    Tuy nhiên, trước khi tay Lưu Ngọc Lâm chạm vào cổ Tô Diệc Nhiên, mắt hắn ta tối sầm lại và anh ta ngã xuống đất, ngất đi.

    "Thẩm tiểu thư, chúng tôi tiễn cô một đoạn!" Người của Hoa Kiến Đường lạnh lùng nói với Thẩm Nhược Kiều.

    Thấy vậy, khóe môi Tô Diệc Nhiên nở nụ cười đắc thắng.

    Nhưng Xuân Bạch đã tiến lên một bước và đá mạnh vào đùi phải đang chảy máu của hắn ta.

    "Aaaa." Tô Diệc Nhiên hét lên đau đớn, dùng tay che miệng vết thương rồi ngất đi.

    Trước khi ngất đi, hắn nhìn thấy dường như xe ngựa của Thẩm Nhược Kiều và Thẩm Nhược Thần bị đẩy xuống núi, sau đó Xuân Bạch cũng nhảy xuống.
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng sáu 2025 lúc 4:56 PM
  7. Himinhnek

    Bài viết:
    8
    Chương 116: Vương phi của bản vương.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Nhược Kiều nhìn Tô Diệc Nhiên nằm trên mặt đất như heo chết, giữa hai chân có một chỗ ướt đẫm nước tiểu và máu, khinh thường hừ một tiếng.

    "Tiểu thư, hắn ta.. chưa chết đúng không?" Xuân Bạch thận trọng hỏi.

    Thẩm Nhược Kiều cười bình tĩnh: "Hắn vẫn chưa đến lúc phải chết, phải chết một cách có ý nghĩa."

    "Phế vật!" Thẩm Nhược Thần lạnh lùng liếc Tô Diệc Nhiên một cái, hừ một tiếng.

    Tiểu thiếu gia sau khi nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy, không hề có chút sợ hãi hay rụt rè nào, ánh mắt bình tĩnh, điềm đạm và thờ ơ.

    Thấy vậy, Thẩm Nhược Kiều nở nụ cười mãn nguyện, đưa tay sờ đầu cậu: "Nhược Thần của chúng ta đã trưởng thành rồi, còn điềm tĩnh hơn so với tưởng tượng của tỷ. Nhược Thần, nhớ kỹ, chuyện hôm nay có thể sẽ trở thành chuyện thường ngày sau này."

    "Tỷ tỷ xin lỗi vì đã để đệ phải đối mặt với tất cả những điều này khi còn quá nhỏ. Nhưng nếu đệ không được đối mặt với chúng, đệ sẽ chỉ càng ngày càng trở nên vô phương cứu chữa. Nhược Thần, hãy nhớ điều này: Ta sẽ không đắc tội với người khác trừ khi họ đắc tội với ta. Nếu ai đó đắc tội với ta, ta có thể nhượng bộ. Nếu họ lại đắc tội với ta, ta sẽ giết chết họ!"

    Nàng không cho rằng để Thẩm Nhược Thần đối mặt với chuyện đẫm máu như vậy là lựa chọn tàn khốc, ngược lại, nàng cảm thấy đây là chuyện Thẩm Nhược Thần phải đối mặt.

    Bất kể hắn có phải là con trai ruột của Thẩm Trí Hằng hay không, hắn đều phải đối mặt với tất cả những điều này, rất nhiều người sẽ muốn gây bất lợi với hắn.

    Thay vì bảo vệ hắn thật tốt, tốt hơn là để hắn làm quen với nó. Một ngày nào đó, hắn sẽ phải đối mặt với tất cả những điều này, hắn cần phải tự mình chống đỡ tất cả. Có điều, khả năng tiếp nhận và đối mặt mọi việc của Thẩm Nhược Thần rõ ràng đã vượt quá mong đợi của nàng.

    Thẩm Nhược Thần nhìn nàng, nghiêm túc gật đầu: "Tỷ tỷ đừng lo lắng, đệ có thể làm được. Đệ là người thân duy nhất của tỷ, đệ sẽ bảo vệ tỷ."

    "Thẩm tiểu thư, chúng ta đưa cô đến đó." Thủ lĩnh Hoa Kiến Đường cung kính nói với Thẩm Nhược Kiều: "Hoa Tây cô nương bảo chúng tôi đưa cô đến đó an toàn."

    "Không cần lo lắng!" Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, một cỗ xe ngựa chậm rãi chạy tới. Sau đó Mộ Dung Vũ xuống kiệu, đi về phía Thẩm Nhược Kiều, đi ngang qua Lưu Ngọc Lâm đang hôn mê, giơ chân đá hắn một cái không chút do dự.

    Động tác này nhìn như vô ý, nhưng thực ra là cố ý. Hơn nữa cú đá rất nặng, Thẩm Nhược Kiều cảm thấy đau đớn thay Lưu Ngọc Lâm.

    "Nô tỳ tham kiến vương gia."

    "Thẩm Nhược Thần bái kiến Bệ hạ."

    Xuân Bạch và Thẩm Nhược Thần cung kính hành lễ, nhưng Thẩm Nhược Kiều vẫn đứng đó như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh nhìn Mộ Dung Vũ, không có ý định hành lễ.

    Thấy vậy, Mộ Dung Vũ đứng cách nàng hai bước, cúi đầu nhìn nàng, như đang chờ nàng hành lễ với hắn.

    Nhưng Thẩm Nhược Kiểu vẫn không có ý định hành lễ.

    "Nàng không nhìn thấy ta sao?" Mộ Dung Vũ hỏi với giọng nghi ngờ.

    Thẩm Nhược Kiều gật đầu cười: "Ta thấy, Vương gia lớn như vậy, đứng trước mặt ta, ta cũng không phải là người mù."

    "Nàng đã nhìn thấy ta rồi, tại sao.."

    "Ngô Giang, đưa Tô Diệc Nhiên trở về Tô phủ. Đừng dùng thân phận Hoa Kiến Đường. Ngươi chỉ cần nói ngươi là người qua đường tình cờ nhìn thấy Lưu công tử tấn công Tô Diệc Nhiên là được. Nói mơ hồ một chút." Thẩm Nhược Kiều trầm giọng nói với Ngô Giang, thủ lĩnh Hoa Kiến Đường, không để ý tới lời chất vấn của Mộ Dung Vũ.

    Đồ kiêu ngạo, bản cô nương này không có thời gian tranh cãi với ngài, ta phải giải quyết những rắc rối này trước đã.

    Ngô Giang cung kính củi đầu, gật đầu: "Vâng! Thẩm tiểu thư yên tâm, ta nhất định sẽ xử lý ổn thỏa."

    "Cho dù Tô gia có hỏi thế nào, ngươi cũng bảo không biết gì cả. Chỉ cần cho bọn họ biết sơ qua về ngoại hình của Lưu Ngọc Lâm là được. Sau đó hỏi bọn họ đường đến Thẩm phủ. Tốt nhất là có người dẫn đường cho ngươi. Nói tóm lại cho bọn họ biết về việc ta và Nhược Thần lăn xe xuống núi như thế nào."

    Ngô Giang được Hoa Tây nuôi dưỡng, thông minh đáng tin cậy, nếu không Hoa Tây đã không cho phép hắn hợp tác với Thẩm Nhược Kiều.

    Cho nên, sau khi nghe Thẩm Nhược Kiều nói như vậy, Ngô Giang đã hiểu rõ, liên tục gật đầu: "Thẩm tiểu thư, đừng lo lắng, Ngô Giang biết phải làm sao. Còn người này thì sao?"

    Hắn ta chỉ vào Lưu Ngọc Lâm cũng đang nằm trên mặt đất.

    Thẩm Nhược Kiều ngước mắt nhìn Mộ Dung Vũ, cười nói: "Vương gia, ngài cảm thấy chúng ta nên làm gì với hắn? Đây chính là mồi nhử mà ngài thả ra mà."

    Nghe vậy, vẻ mặt của Mộ Dung Vũ có chút cứng đờ, có chút xấu hổ.

    Hắn không ngờ rằng nàng lại biết Lưu Ngọc Lâm chính là mồi nhử mà hắn cố ý thả ra.

    Vậy thì nàng còn biết những chuyện gì nữa?

    Hắn càng ngày càng tò mò về Thẩm Nhược Kiều, càng ngày càng lo lắng, thậm chí còn có động lực muốn lập tức muốn thành thân với nàng, giấu nàng đi, để không ai có thể thèm muốn nàng.

    "Nàng muốn làm gì? Ta cho nàng quyền quyết định." Hắn hứng thú nhìn Thẩm Nhược Kiều, trên mặt hiện lên nụ cười.

    Hắn đương nhiên nhìn thấy ngón út bị chặt đứt và lòng bàn tay đen kịt của Lưu Ngọc Lâm.

    Rõ ràng là Vương phi tương lai của hắn đã quyết định sẽ làm gì.

    "Vậy thì đưa hắn ta về Vương phủ." Nàng bình tĩnh nói.

    Sau đó, tự nhiên có người trong phủ lo liệu, nàng cũng tự tin lên xe ngựa lớn của Mộ Dung Vũ.

    Lúc này, giọng nói nham hiểm của Mộ Dung Vũ vang lên: "Vương phi của ta, ta sẽ tự mình bảo vệ nàng. Với thân hình nhỏ bé của ngươi, ngươi lấy đâu ra can đảm để nói ra chữ 'bảo vệ'?"

    Nghe vậy, Thẩm Nhược Kiều đột nhiên quay đầu lại, thấy Mộ Dung Vũ đang cúi đầu nhìn Thẩm Nhược Thần. Sau đó, Thẩm Nhược Thần cung kính khom người, nói: "Nhược Thần xin Vương gia cho người dạy võ, Nhược Thần sẽ rất cảm kích.

    " Không. Nhược Thần, nếu đệ muốn học võ, tỷ tỷ có thể dạy đệ! "

    Thẩm Nhược Kiều há miệng muốn nói tiếp, lại nghe thấy giọng nói của Mộ Dung Vũ:" Lãnh Linh, từ nay về sau, ngươi phụ trách dạy dỗ hắn. Không cần thương xót, chỉ cần làm tốt việc của mình. Nếu hắn không làm được.. "

    " Mộ Dung Vũ! "Thẩm Nhược Kiều tức giận ngắt lời hắn, hai tay chống nạnh," Đệ đệ ta vẫn còn nhỏ.. "

    " Lúc ta mười một tuổi, đã ra chiến trường giết địch rồi! "Mộ Dung Vũ ngắt lời nàng, lạnh lùng liếc nàng một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Thẩm Nhược Thần," Thẩm Nhược Thần, ngươi còn nhỏ sao? "

    Thẩm Nhược Thần lại cúi đầu thật sâu:" Vương gia, Nhược Thần nguyện chịu đựng mọi gian khổ. "

    Sau đó, hắn quay sang Lãnh Linh, cung kính cúi đầu:" Lãnh thị vệ, xin hãy nhận lời chào của Nhược Thần "

    " Không, không! "Lãnh Linh vội vàng ngăn cản hắn,".. Nhược Thần thiếu gia, ta sẽ cố gắng hết sức. Chỉ cần người muốn học, không sợ gian khổ, không sợ mệt mỏi, ta sẽ dạy cho người tất cả những gì ta biết. "

    " Lãnh thị vệ, cứ gọi ta là Nhược Thần. Ta không sợ gian khổ hay mệt mỏi."Vẻ mặt Thẩm Nhược Thần kiên định.

    Thấy vậy, Thẩm Nhược Kiều mỉm cười nhẹ nhõm.

    * * *

    Nha môn.

    Thẩm Trí Hằng vội vã chạy tới, vừa tới cửa đã thấy đội viên nha môn và Tô Như Ca đang đi về phía mình.
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  8. Himinhnek

    Bài viết:
    8
    Chương 117: Tô Như Ca giết người.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Như Ca!" Hắn ta sải bước về phía trước, nhìn nàng bằng vẻ mặt lo lắng, căng thẳng và đau khổ, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, như thể sợ Tô Như Ca sẽ bị tra tấn.

    "Lão gia." Tô Như Ca nhìn hắn, vẻ mặt ủy khuất, vô tội, đáng thương, trong mắt hiện lên một tia ẩm ướt, tựa hồ sắp biến mất, thật sự là đau lòng.

    "Thế nào? Bọn họ có làm khó dễ nàng không? Có tra tấn nàng không?" Thẩm Trí Hằng lo lắng hỏi.

    Thấy vậy, đám nha môn chạy việc ở một bên nhìn nhau im lặng.

    Nói vậy là sao? Gây khó dễ? Còn có tra tấn?

    Nha môn bọn họ là gì? Ổ cướp sao? Hơn nữa, cho dù thực sự là ổ cướp, cũng không ai dám tra tấn thiếp của ngài, Thẩm Thượng thư!

    Không nhìn mặt nhà sư cũng phải xem mặt Phật. Nếu chúng ta thật sự động đến thiếp của Thẩm đại nhân ngươi, ngươi không sợ sau này sẽ trả thù ta sao?

    "Thần bái kiến Thẩm đại nhân. Không biết ngài sẽ đến. Xin thứ lỗi vì không kịp tiếp đón. Hy vọng ngài không trách ta." Thái thú mỉm cười hãnh lễ với Thẩm Trí Hằng.

    Thẩm Trí Hằng kéo Tô Như Ca đến bên cạnh mình, ánh mắt bảo vệ nhìn nàng, hung hăng trừng mắt với Thái thú, lạnh giọng nói: "Khâu Thái thú, phu nhân ta đã làm sai điều gì mà lại bị mời đến đây?"

    Hắn ta cắn mạnh từ "bị mời", ánh mắt dữ tợn như muốn nuốt chửng Thái thú.

    Tô Như Ca vẻ mặt sợ hãi, run rẩy ở sau lưng Thẩm Trí Hằng, sắc mặt tái nhợt, sau đó cẩn thận kéo tay áo của hắn, nhỏ giọng nói: "Lão gia, bỏ đi, ta không sao, chúng ta về thôi. Lão phu nhân và Yên Nhi nhất định đã hoảng sợ. Ta không muốn bọn họ lo lắng, chúng ta trở về thôi."

    Bản thân nàng cũng không biết vì sao Khâu Thái thú lại sai người đưa nàng đến đây, chỉ là không nói gì mà bảo nàng đến phủ, sau đó lại đưa nàng về Thẩm phủ.

    Nàng không ngờ Thẩm Trí Hằng lại tới sớm như vậy.

    Cho nên, trong lòng hắn, nàng rất quan trọng, vừa nghe nói nàng gặp nạn, hắn liền vội vàng chạy tới, tức giận chất vấn Khâu Thái thú.

    Đương nhiên, Tô Như Ca không có ý định bỏ qua.

    Nàng chưa bao giờ là người dễ nói chuyện. Những người làm nàng đau khổ sẽ không có kết cục tốt đẹp. Nhưng nàng chưa bao giờ cần làm vậy. Chỉ cần nàng rơi vài giọt nước mắt trước mặt Thẩm Trí Hằng, Thẩm Trí Hằng sẽ tự nhiên giúp nàng. Một tên Thái thú nhỏ bé lại dám chống đối và chạm vào nàng ấy!

    Nếu không cho hắn một bài học, hắn ta sẽ không biết Tô Như Ca là ai! Nàng là người phụ nữ mà Thẩm Trí Hằng yêu nhất trong cuộc đời!

    "Khâu Thái thú, ngài không định giải thích sao?" Thẩm Trí Hằng liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó quay sang phía Khâu Thái thú, giọng điệu đầy vẻ chất vấn.

    Khâu Thái thú hít sâu một hơi, bất đắc dĩ cười cười, chậm rãi nói: "Thẩm đại nhân, sáng nay có người đến tìm ta tố cáo, nói rằng Tô phu nhân cố ý làm người khác bị thương, ta chỉ muốn nhờ Tô phu nhân làm chứng."

    "Cái gì? Ta.. Ta cố ý làm người khác bị thương? Sao có thể như vậy?" Tô Như Ca kinh ngạc không tin nhìn Khâu Thái thú, sau đó ủy khuất nhìn Thẩm Trí Hằng, gần như muốn khóc, liên tục lắc đầu, "Lão gia, ta không có."

    "Ta ngay cả một con kiến cũng không giẫm lên. Ta yếu đuối như vậy, làm sao có thể khiến người khác trọng thương? Lão gia, chàng phải tin ta. Ta thực sự không làm."

    "Khâu Thái thú, đừng nói nhảm nữa! Nếu ngươi không cho ta một câu trả lời thỏa đáng về chuyện xảy ra hôm nay, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi đâu!" Thẩm Trí Hằng hung dữ nhìn về phía Khâu Thái thú, "Người kiện đâu? Người bị thương đâu? Ta muốn xem xem ai to gan hãm hại phu nhân của quan đại thần!"

    "Thẩm đại nhân, để bản quan nhắc lại cho ngài nhớ." Khâu Thái thú nhìn hắn, cẩn thận nói: "Ngài là quan viên do triều đình bổ nhiệm, nhưng Tô phu nhân không phải. Thẩm đại nhân, xin ngài cẩn thận lời nói. Ta biết trong lòng ngài, Tô phu nhân là chính thê. Nhưng, dù sao thì cô ta cũng không phải."

    "Ngươi!" Thẩm Trí Hằng trừng mắt nhìn hắn ta, không nói được lời nào phản bác.

    Và biểu cảm của Tô Như Ca cũng chẳng khá hơn là bao.

    Chết tiệt!

    Thẩm Trí Hằng là một vị quan nhất phẩm trong triều đình, nếu không phải vì tiện nhân Chu Quân Ngọc kia, sao có thể không được tính là phu nhân? Vốn dĩ nàng hẳn là một vị phu nhân nhất phẩm!

    Bây giờ ngay cả một vị quan nhỏ cũng dám coi thường nàng!

    Chu Quân Ngọc, ngươi thật sự đáng chết, vĩnh viễn không thể cứu vãn, yên tâm, ta nhất định sẽ gieo hận lên con gái và con trai của ngươi.

    "Thẩm đại nhân, người bị thương vừa mới qua đời sau khi cứu chữa không thành công. Đương nhiên, người này ngài cũng biết." Khâu Thái thú nhìn Thẩm Trí Hằng, thận trọng nói.

    Nghe vậy, Thẩm Trí Hằng nhíu mày.

    Hắn biết người đó sao không?

    "Cô ấy không ai khác chính là Kỳ Lưu, người hầu trong phủ của ngài."

    Kỳ Lưu?

    Nghe ba chữ này, thân thê Tô Như Ca khẽ run, trong măt hiện lên một tia áy náy và hoảng sợ.

    Kỳ Lưu đã chết rồi sao?

    Làm sao cô ta có thể chết được?

    Ngày hôm đó, nàng yêu cầu Kỳ Lưu bán nô lệ Tú Đào.

    Nói một cách hoa mỹ thì Kỳ Lưu là một thị nữ, còn nói thẳng ra thì là một kẻ buôn người, chuyên buôn bán những thị nữ phạm tội nghiêm trọng cho các tiểu thư quý tộc.

    Bây giờ Kỳ Lưu đã chết, vậy còn Tú Đào thì sao? Cô ta còn sống hay đã chết?

    Trong khoảng thời gian này, mọi chuyện liên tiếp xảy ra, nàng thực sự đã quên mất Tú Đào.

    Cô nô tỳ đó rất trung thành với Thẩm Nhược Kiều.

    Ngày hôm đó, nàng nhờ Kỳ Lưu đưa Tú Đào đi, nhưng Thẩm Nhược Kiều không nói một lời, cũng không ngăn cản nàng.

    Có lẽ nào..

    Tô Như Ca rùng mình dữ dội, một dự cảm không lành ập đến, thậm chí nàng còn cảm thấy lạnh thấu xương.

    Sau đó, Khâu Thái thú nói tiếp: "Người đánh trống là Kỳ Lưu. Nàng ta nói rằng nàng ta nhận lệnh của Tô phu nhân đưa một người hầu gái tên là Tú Đào ra khỏi phủ. Tuy nhiên, Tô phu nhân đã bí mật chỉ thị nàng ta phải làm cho Tú Đào im lặng."

    "Nàng làm theo lời, giết chết Tú Đào. Nhưng nàng cũng bị Tô phu nhân ám sát. Nhưng mà, nàng may mắn được cứu ra. Nàng dùng hết sức lực đến nha môn của ta đánh trống kêu oan. Đáng tiếc, vừa lúc ta đưa Tô phu nhân đến, Kỳ Lưu đã chết."

    "Vì không còn người khiếu nại, nên ta không dễ xử lý chuyện này. Hơn nữa, nàng là thiếp của Thẩm đại nhân, ta sẽ thả nàng ra."

    Kết thúc bài phát biểu, Thẩm Thái thú nở một nụ cười hài lòng.

    "Ta không làm!" Tô Như Ca hét lớn: "Lão gia, ta không làm, ta không làm."

    Thẩm Trí Hằng gật đầu: "Ta tin nàng, nàng làm sao có thể làm như vậy? Nhất định là bọn họ hãm hại nàng."

    "Thầm đại nhân, mọi chuyện đã ổn thỏa rồi. Ngài quyết định xem, muốn đưa Tô phu nhân về nhà hay là để ta bảo người đưa Tô phu nhân về nhà?" Khâu thái thú thận trọng hỏi.

    "Đưa nàng về!" Thẩm Trí Hằng nghiến răng nghiến lợi nói.

    "Lão gia, không xong rồi." Quản gia hớt hải chạy tới bên cạnh Thẩm Trí Hằng, thở không ra hơi: "Xe ngựa của Đại tiểu thư và Nhược Thần thiếu gia rơi xuống vực. Lão phu nhân đã ngất đi rồi."
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 6 Tháng sáu 2025 lúc 9:35 PM
  9. Himinhnek

    Bài viết:
    8
    Chương 118: Người đó thật sự muốn lấy mạng hắn sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi nghe nói "Đại tiểu thư Nhược Thần thiếu gia cùng xe ngựa của họ rơi xuống núi", trong mắt Tô Như Ca hiện lên một tia vui sướng, nhưng nàng ta nhanh chóng che giấu đi.

    Sau đó, với vẻ mặt kinh ngạc và đau đớn, nàng ta nhìn Thẩm Trí Hằng, "Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy? Ngươi đã phải người đi tìm nàng chưa? Quản gia, mau phái người đi tìm nàng! Lão gia, mau mau nhanh chóng hồi phủ gọi đại phu tới xem cho lão phu nhân! Ta phải về nhà, ta phải chăm sóc lão phu nhân!"

    Nhưng trái tim nàng tràn ngập niềm vui.

    Chu Quân Ngọc, ngươi thấy chưa? Con gái và con trai ngươi ngươi tận số rồi!

    Lần này, nàng ta bỏ ra một khoản tiền lớn, không chỉ để đảm bảo tiện nhân Thẩm Nhược Kiều và tên con hoang Thẩm Nhược Thần kia gặp nguy hiểm lớn, mà còn để bọn họ chết không có nơi chôn cất.

    Cuối cùng, Tô Diệc Nhiên đã làm một việc khiến nàng ta hài lòng, lần này hắn cuối cùng cũng giải quyết được hai tên rắc rối này.

    Từ nay về sau, không ai có thể uy hiếp hay làm hại Yên Nhi của nàng, không ai có thể tranh giành Tần vương gia với Yên Nhi.

    Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi, từ nay về sau, toàn bộ Thẩm phủ sẽ không còn phải nhìn thấy cảnh chướng mắt nữa.

    Cơ hội trở thành Tần vương phi của Yên Nhi đã đến, nó không còn phải chia sẻ phu quân với những nữ nhân khác nữa.

    Nghĩ đến đây, Tô Như Ca cảm thấy vô cùng vui vẻ, nghe nói Thẩm Nhược Kiều và Thẩm Nhược Thần gặp nguy hiểm, mọi u ám và buồn bực đều biến mất.

    * * *

    Tô gia.

    Sau khi Tô Diệc Nhiên được một "người tốt bụng" đưa về, toàn bộ Tô phủ đều náo loạn.

    Riêng Tô Chu, cô gần như ngất đi khi nhìn thấy máu giữa hai chân đứa con trai quý giá của mình.

    Không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, cô phái người cầm lệnh bài vào cung mời thái y đến chữa bệnh cho Tô Diệc Nhiên, những người khác không kịp ngăn cản, đương nhiên cũng không dám ngăn cản cô.

    Mặc dù Chu là thiếp của Tô Khâm, nhưng địa vị và quyền lực của cô còn lớn hơn cả chính thê. Chu là người đứng đầu nhánh thứ hai của Tô gia.

    Là chính thê của Tô Khâm, Ôn gần như chỉ là vật trang trí, hơn nữa chỉ sinh được một đứa con gái nên Tô Khâm không thích nàng.

    Còn về phần Tô lão phu nhân, khi còn trẻ bà cũng là một người cứng rắn, bề ngoài thì đối xử với các thê thiếp của chồng rất tốt, nhưng thực ra.. ai cũng biết.

    Nếu không, tại sao nhiều phi tần như vậy, không một ai sinh được con trai?

    Tất cả bọn họ đều bị bà lão siết cổ đến chết.

    Bà sẽ không bao giờ cho phép một người thiếp sinh ra một đứa con trai có thể cạnh tranh với con trai mình, ngay cả khi đó là một đứa con hoang.

    Nhưng, đối với con gái thì không sao cả. Con gái gả chồng thì như nước đổ đi. Tất nhiên, bà ta còn có suy nghĩ khác. Con gái có thể mở đường cho con trai.

    Mặc dù lúc đầu bà không mấy ưa Tô Chu, nhưng Tô Châu lại rất may mắn, sinh được hai đứa cháu trai cùng một lúc.

    Tô Diệc Nhiên có một em trai, nhưng em trai vẫn còn rất nhỏ. Ông nội Tô và bà nội Tô rất yêu cháu trai Tô Diệc Nhiên.

    Còn có, Ôn thực ra không chỉ sinh một cô con gái mà còn sinh một cậu con trai. Là con trai cả của nhà họ Tô, nhưng không may, khi Ôn dẫn vợ con về nhà cha mẹ đẻ thăm cha mẹ ruột lúc tám tuổi, con trai bà đã chết đuối trong ao sen ở nhà ông ngoại.

    Và hắn đã chết đuối khi cố gắng cứu em gái mình.

    Sau đó, Tô gia và Ôn gia cãi nhau, không hề có bất kỳ liên lạc nào với nhau. Tô lão phu nhân vô cùng căm ghét cháu gái Tô Thế Anh, nếu không phải vì cô, thì đại thiếu gia nhà họ Tô đã không chết.

    Từ đó về sau, hai mẹ con trở thành vật trang trí trong nhà họ Tô, cuộc sống còn tệ hơn cả người hầu.

    "Không, không! Đừng giết ta, đừng giết ta!" Tô Diệc Nhiên nằm bất tỉnh trên giường hét lớn, vung tay vung chân.

    Chu vô cùng đau khổ khi chứng kiến cảnh tượng này, cô căm ghét người đàn ông muốn giết con trai mình, muốn lột da hắn.

    Thật không may, người tốt bụng đó lại không biết kẻ đã hãm hại con trai cô là ai, chỉ nói lại rất mơ hồ.

    Cô phải tìm ra tên khốn đó, hắn phải chết!

    Khi Tô Khâm nghe người đàn ông tốt bụng hỏi về Thẩm phủ, hắn thậm chí còn không quan tâm đến con trai mình mà đích thân dẫn người đó đến Thẩm phủ. Chu không vui, chuyện ở Thẩm phủ có liên quan gì đến bọn họ? Hơn nữa, người gặp nạn không phải Tô Như Ca và con gái cô ta, mà là Thẩm Nhược Kiểu, hắn cần gì phải quan tâm như vậy? Hắn không thấy con trai mình đang đau khổ đến thế sao?

    Nhưng mà, cô không muốn phản bác, dù sao bọn họ thật sự không thể đắc tội với Thẩm gia, hơn nữa nàng còn hy vọng kết thông gia với Thẩm gia.

    Mặc dù Thẩm Ngữ Yên không còn là trinh nữ, nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là Thẩm Ngữ Yên là con gái được Thẩm Trí Hằng yêu thương nhất, là cháu gái của Thái hậu. Vậy là đủ rồi.

    Nếu như Nhiên Nhi của nàng thành thân với Thẩm Ngữ Yên, vậy thì hắn chính là con rể độc nhất của Thẩm Trí Hằng, chỉ cần Thẩm Trí Hằng chịu đề bạt hắn một chút, còn sợ Nhiên Nhi của cô không có một cái chức quan nhỏ sao?

    "Thái y đâu? Sao còn chưa tới?" Chu tức giận quát, "Đã lâu như vậy, sao còn chưa tới? Không thấy thiếu gia đang đau sao? Sao không nhanh lên giục hắn!"

    "Vâng, vâng! Thưa phu nhân, nô tỳ sẽ đi giục họ ngay." Nha hoàn bên cạnh đáp lời rồi rời đi.

    Chu vội vàng nắm lấy tay Tô Diệc Nhiên, ôn nhu khuyên nhủ: "Nhiên Nhi, đừng sợ, mẹ ở đây, mẹ sẽ không để ai bắt nạt hay làm tổn thương con đâu. Đừng sợ, đừng sợ! Không sao đâu, không sao đâu! A!"

    Nhưng hoàn toàn không có tác dụng. Tô Diệc Nhiên vẫn tiếp tục xua tay, thậm chí còn tát mạnh vào mặt cô.

    Chu choáng váng vì bị đánh, tai ù đi, nhưng cô không thể tức giận. Khi thái y đến, mặt Chu đỏ bừng, dấu vân tay hiện rõ, không biết Tô Diệc Nhiên đã tát cô bao nhiêu cái.

    Sau đó thái y đút cho Tô Diệc Nhiên một ít thuốc, cuối cùng hắn cũng bình tĩnh lại.

    Nhưng khi thái y kiểm tra vết thương của Tô Diệc Nhiên, ông ta liền thở gấp.

    Cái này..

    Thái y bối rối, lông mày nhíu chặt, ánh mắt im lặng, vẻ mặt không biết nên nói gì.

    Mặc dù lưỡi kiếm không gây thương tích tới bộ phận quan trọng nào, nhưng.. nhưng.. lưỡi kiếm đã bị tẩm độc!

    Hắn có mối hận sâu sắc gì với Tô nhị thiếu gia, muốn hủy hoại Tô nhị thiếu gia sao?

    "Thái y, có chuyện gì vậy? Nhiên Nhi của ta bị thương nặng lắm sao?" Thấy thái y ngơ ngác, Chu hỏi.

    Thái y lấy lại tinh thần, hít một hơi thật sâu, nhìn bà rồi trầm giọng nói: "Chu phu nhân, thương tích của con trai bà.."

    "Phu nhân, lão gia đã trở về, nói có chuyện muốn thương lượng với người, bảo người ra ngoài một lát." Nha hoàn đi vào, ngắt lời thái y, cung kính nói.

    Chu nhìn Thái y rồi cầu xin: "Thái y, ta giao Nhiên Nhi cho ông nhé."

    Nói xong, cô ta quay người bỏ đi.

    Tô Khâm đứng ở bên ngoài, sắc mặt vô cùng không tốt.

    "Lão gia, có chuyện gì vậy?" Chu quan tâm hỏi, "Nhiên Nhi.."

    "Mau đuổi hắn đi!" Tô Khâm ngắt lời cô, nói bằng giọng ra lệnh.
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 6 Tháng sáu 2025 lúc 9:35 PM
  10. Himinhnek

    Bài viết:
    8
    Chương 119: Tô Như Ca khốn khiếp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe vậy, Chu giật mình, tức giận hỏi: "Lão gia, người đang nói gì vậy? Người muốn đuổi hắn đi là có ý gì? Nhiên Nhi là con trai của người, hắn hiện tại bị thương.."

    "Thẩm Nhược Kiều và Thẩm Nhược Thần cùng xe ngựa lăn xuống núi, bọn họ rất nguy hiểm. Nàng biết là ai làm không? Là hắn! Tô Diệc Nhiên làm!" Tô Khâm nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi,

    "Nàng cho là ta muốn đuổi nó đi sao? Nhưng nếu ta không đuổi nó đi, vậy thì Tô gia ta cũng phải chôn cùng nó!"

    "Ngươi thật sự nuôi ra một đứa con trai to gan như vậy! Nó còn dám động vào Thẩm Nhược Kiều! Nàng là Vương phi tương lai của Tần vương gia, là cháu gái của Thái hậu, là cháu gái của sư phụ của Hoàng đế! Nếu ta biết trước.."

    "Lão gia, cháu gái của Thái hậu không phải duy nhất có mình Thẩm Nhược Kiều." Chu ngắt lời hắn, nở nụ cười ẩn ý, chậm rãi nói: "Người có từng nghĩ đến lý do Nhiên Nhi làm như vậy không?"

    "Tại sao?" Tô Khâm nhìn cô với vẻ khó hiểu.

    Sau đó Chu lại cười bí ẩn, chậm rãi nói: "Lão gia, Nhiên Nhi và Thẩm Nhược Kiều không có thù oán gì với nhau, sao hắn lại không biết Thẩm Nhược Kiều là vị hôn thê của Tần vương gia? Đây là chuyện mà cả Chu quốc đều biết."

    "Nói thẳng vào vấn đề!" Tô Khâm trầm giọng ra lệnh.

    "Lão gia, người có thù với Thẩm Nhược Kiều là Ngữ Yên." Chu nhìn hắn đang tò mò, nhưng vẫn không nói thẳng ra.

    Lúc này Tô Khâm đột nhiên hiểu ra: "Ý của nàng là.."

    Chu lại mỉm cười hiểu ý, gật đầu: "Đúng vậy. Làm cha, ngài không biết con trai chúng ta đang nghĩ gì sao? Nó chỉ thích Ngữ Yên, muốn cưới cô ta. Vì để Ngữ Yên vui vẻ, bất cứ điều gì Ngữ Yên yêu cầu nó làm, nó đều đồng ý."

    "Thì ra là ý của nàng là Ngữ Yên bảo nó làm như vậy." Tô Khâm cảm thấy mí mắt giật giật, "Nó không có não à? Làm sao có thể đồng ý chuyện như vậy? Nó sẽ bị chém đầu!"

    "Không, không, không!" Chu cười lắc đầu, "Lão gia, may mắn và bất hạnh có quan hệ mật thiết với nhau. Đúng vậy, đây quả thực không phải chuyện nhỏ, nhưng ai nói đối với chúng ta mà nói thì không phải chuyện tốt?"

    "Ý nàng là sao? Làm sao có thể là chuyện tốt được?" Tô Khâm càng thêm khó hiểu.

    Chu lại mỉm cười bí ẩn và thì thầm vào tai hắn.

    Sau đó, vẻ mặt Tô Khâm giãn ra, nở nụ cười thỏa mãn, đưa tay chạm vào khuôn mặt được chăm sóc cẩn thận của nàng: "Nói cho ta biết, tại sao nàng lại có nhiều ý nghĩ xấu xa như vậy?"

    Chu thừa cơ xắn tay áo lên, nịnh nọt nói: "Vậy thì.. lão gia, ngài có thể để thiếp làm việc này không? Lão gia, ngài không còn trẻ nữa, cũng đến lúc ngài nên thăng chức rồi. Ngài không thể cứ mãi bị coi thường. Thiếp và con đều dựa vào ngài."

    Tô Khâm rất hài lòng với thủ đoạn của Chu, hắn thích bản tính quyến rũ và hấp dẫn của Chu.

    Hắn gật đầu liên tục, "Được, nàng làm, nàng làm. Chuyện này chỉ có nàng mới làm được. Nhưng nàng phải biết lúc nào nên làm, làm như thế nào. Muội muội của ta không phải người dễ đối phó. Đừng làm muội ấy tức giận. Nếu ta làm, tỷ sẽ nói ta quay lưng lại với người nhà."

    Chu cười ngọt ngào: "Đương nhiên rồi. Chúng ta là chị em dâu hơn mười năm, sao thiếp lại không hiểu muội ấy chứ? Đừng lo, thiếp biết phải làm thế nào mà."

    Quả thật, làm chị dâu hơn mười năm, sao cô lại không hiểu tính cách của Tô Như Ca chứ? Lúc bấy giờ, khi Chu vào nhà họ Tô, Tô Như Ca vẫn chưa thành thân.

    Tô Như Ca bề ngoài trông yếu đuối và vô hại, nhưng thực chất cô ta rất độc ác và sẽ làm mọi thứ để đạt được mục đích.

    Lần này Chu không nghĩ rằng ý tưởng giết Thẩm Nhược Kiều và Thẩm Nhược Thần là của Thẩm Ngữ Yên, có lẽ Tô Như Ca đã bảo Tô Diệc Nhiên làm vậy.

    Tô Như Ca chết tiệt này, thật là một mánh khóe hay ho, dùng Nhiên Nhi của mình làm cung tên.

    Nếu đã như vậy thì đừng trách cô. Vết thương của con trai cô không thể vô ích được. Nó đã làm ra chuyện như thế cho ngươi và con gái ngươi, lại còn bị thương, không thể để nó hy sinh mà không nhận được gì.

    Một nụ cười nham hiểm hiện lên ở khóe môi Chu, trong mắt tràn đầy sự tính toán.

    Bởi vì quá đắm chìm vào suy nghĩ của mình, cô không phát hiện có một bóng người lặng lẽ rời khỏi cửa và nghe rõ từng lời cô nói với To Khâm.

    * * *

    Thẩm gia.

    Lão phu nhân vẫn chưa tỉnh lại, nhưng thái y đã tới và chẩn đoán bà bị đau tim vì tức giận.

    Hai mẹ con Tô Như Ca và Thẩm Ngữ Yên luôn túc trực bên giường bệnh của lão phu nhân, vẻ mặt căng thẳng và lo lắng, trông rất có hiếu. Thẩm Trí Hằng đã phái hầu hết người hầu trong phủ đi tìm người.

    Tuy rằng hắn không thích Thẩm Nhược Kiều và Thẩm Nhược Thần, nhưng cũng không thể tùy tiện bỏ qua bọn họ.

    Đây là vấn đề liên quan đến sự nghiệp của ông và cuộc sống của cả Thẩm gia.

    Chưa kể tới Thái hậu thì, rất khó giải thích với Tần Vương gia. Đương nhiên, cũng rất khó giải thích với hoàng đế.

    Trong thời gian này, Thẩm Trí Hằng phát hiện sự chú ý của hoàng đế đối với Thẩm Nhược Kiều càng ngày càng trực tiếp và rõ ràng, hắn đã nhắc đến Chu Quân Ngọc trước mặt hắn không ít lần.

    Hơn nữa, lời nói hôm nay của Bách Lý Thanh Tùng vẫn luôn vang vọng trong đầu hắn.

    Bỏ qua chuyện Chu Quân Ngọc chuốc thuốc hắn, hắn và Chu Quân Ngọc lúc đầu thực sự rất hợp nhau, quan hệ huynh muội không hề có chút nào dối trá.

    Nếu như không có chuyện đó, hắn có thể là ca ca của nàng cả đời, thậm chí hắn còn nghĩ, nếu Chu Quân Ngọc thành thân, hắn với tư cách là ca ca kết nghĩa của nàng, nhất định sẽ cho nàng một khoản hồi môn thật hoành tráng.

    Đáng tiếc..

    Lúc này, Thẩm Trí Hằng bị Thái hậu gọi đến thẩm vấn.

    * * *

    Nhất Khôn Cung

    Thái hậu ngôi dựa vào ghế, trên tay cầm túi sưởi, ánh mắt sắc bén nhìn hắn: "Ngươi muốn vào cung cầu thái y sao?"

    Thẩm Trị Hằng không biết mở lời thế nào..

    "Ta muốn nghe sự thật!" Thái hậu lạnh lùng nói: "Đừng có lừa ta bằng mấy lời vô nghĩa! Mấy ngày nay ta rất thất vọng về ngươi và Thẩm gia!"

    Nghe vậy, Thẩm Trí Hằng hít một hơi thật sâu rồi trầm giọng nói: "Nhược Kiều và đệ đệ của nó xảy ra chuyện, mẫu thân thần đã ngất xỉu."

    "Có chuyện gì?" Thái hậu không để ý đến việc Thẩm lão phu nhân ngất xỉu, chỉ hỏi một cách vô cảm.

    Thẩm Trí Hằng giải thích một cách ngắn gọn.

    "Ngươi nói sao? Xe ngựa của Nhược Kiều rơi xuống núi sao? Rất nguy hiểm?" Thái hậu kinh ngạc nhìn hắn.

    Thẩm Trí Hằng gật đầu nhưng không nói gì.

    Thái hậu im lặng một lát, rồi vẫy tay với hắn: "Trở về đi, chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm đám trẻ. Đừng ở đây nữa, hãy đi tìm người đi."

    Thẩm Trị Hằng rời đi.

    Thái hậu gọi Khang Bảo Lai lại và thì thầm chỉ thị.

    Khang Bảo Lai liên tục gật đầu: "Thái hậu yên tâm, nô tài nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

    * * *

    Tần vương phủ.

    Thẩm Nhược Kiều theo Mộ Dung Vũ trở về, hiện tại đang dùng bữa tối với Mộ Dung Vũ và Thẩm Nhược Thần.

    Lãnh Linh vội vàng đi tới, hành lễ với ba người: "Vương gia, Khang Bảo Lai từ Nhất Khôn Cung cầu kiến."
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 6 Tháng sáu 2025 lúc 9:34 PM
Trả lời qua Facebook
Đang tải...