Huyền Ảo Hồ Quân Quấn Lấy Tôi - Nguyệt Hạ Trúc Ảnh

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Alissa, 18 Tháng mười một 2024.

  1. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,873
    Chương 40: Mập mờ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn liếc xéo tôi đánh giá bằng mắt mà mặt viết lên câu "tôi tin cái quỷ."

    Sau một hồi vừa dỗ vừa ép, cuối cùng Mặc Sâm cũng chịu gật đầu đồng ý, còn tôi nhân lúc sắt còn nóng mà rèn, lập tức gọi ngay cho Ngụy Bằng đến giúp chuyển quan tài!

    Giữa lúc hỗn loạn, Ngụy Bằng lén giơ ngón tay cái với tôi, kéo tôi ra ngoài rồi không tiếc lời khen ngợi.

    "Ghê đấy chị ơi! Em đúng là xem thường chị rồi, chiêu trò cũng ra gì phết nha. Mới chia phòng được mấy bữa mà đã làm lành rồi à? Tối nay chắc lại chiến đấu ác liệt nữa nhỉ?"

    "Lành cái gì lặn hả? Chị với anh ta trước giờ có bao giờ lành đâu. Chị với anh ta như sông ai nấy chảy, đường ai nấy đi."

    "Chị không hiểu rồi," Ngụy Bằng hất tóc ra vẻ chuyên gia, "đàn ông ấy mà, ngoài mặt thì lạnh lùng, trong lòng lại âm ỉ lửa. Phụ nữ đôi khi phải chủ động, thậm chí dùng đến một chút... thủ đoạn đặc biệt. Dù anh rể là thần tiên gì đi nữa, cũng vẫn là đàn ông. Mà đàn ông thì thích nhất là kiểu phụ nữ chỉ hoang dại với riêng họ..."

    Nó càng nói càng xa rời thực tế, còn đập ngực cam đoan với tôi, bảo cứ để em lo, mọi chuyện em sẽ sắp xếp ổn thỏa.

    Tôi ngơ ngác: "En định sắp xếp cái gì cho chị hả?"

    "Chị nghĩ xem? Củi khô dễ bén lửa nhưng cũng phải có người châm mồi chứ! Lúc cần thiết, phải có tuyệt chiêu. Em đây chính là lo cho chị khoản đó!"

    Tôi lười đôi co với nó, ngoan ngoãn quay về phòng định nghỉ sớm. Mặc Sâm cũng đã nằm vào quan tài, nghiêm túc đến mức cả đêm không thèm liếc tôi lấy một cái.

    Đúng lúc ấy, WeChat hiện tin nhắn từ Ngụy Bằng: "Ra mở cửa, có đồ cho chị."

    Tôi ra xem thì thấy một chiếc bình hoa nhỏ màu hồng nhạt đặt ở cửa. Hương thơm dìu dịu phảng phất - hình như là một loại tinh dầu xông phòng. Tôi chẳng hiểu nó định bày trò gì, đang yên đang lành gửi tôi một lọ tinh dầu làm chi?

    Tôi đặt tinh dầu trong phòng, nhưng càng nằm lại càng không ngủ được, cả người bỗng hưng phấn, tim đập loạn nhịp, cổ họng khô rát kỳ lạ.

    Dù mấy cốc nước đã trôi xuống bụng, tôi bắt đầu thấy không ổn - đầu óc cứ ù ù sôi sục, cảm xúc như mất kiểm soát... Tôi bật người xuống giường, bò đến cạnh quan tài, vịn vào đó mà thở hổn hển.

    Mặc Sâm bị tôi làm tỉnh giấc, lạnh lùng nhìn tôi bằng ánh mắt cảnh giác.

    "Cô lại lên cơn gì nữa đấy?"

    "Không... tôi chỉ muốn xem vết thương của anh khỏi chưa?"

    Tôi giơ tay định vạch áo hắn ra xem, ý ban đầu là thật sự muốn kiểm tra vết thương nhưng ánh mắt tôi lại vô thức rơi xuống hàng cơ bụng rắn chắc kia... rồi lại chầm chậm trượt xuống... dừng lại ngay vùng đường nhân ngư khiến người ta đỏ mặt.

    Tôi không kìm được nữa, như một con mãnh hổ đói mồi, mạnh bạo chui tọt vào trong quan tài.

    "Ê ..." hắn la một tiếng, ôm lấy tôi, tay lại cẩn thận che chắn phần bụng tôi, rồi bất đắc dĩ thở dài:
    "Ra giường của cô mà nằm."

    "Chỉ một lát thôi mà... nằm cạnh anh tôi mới thấy an tâm. Anh yên tâm, tôi hứa sẽ không làm gì cả."

    "Cái lời hứa của cô đúng là rẻ rúng thật."

    Hắn lạnh lùng quở trách tôi:
    "Cả đêm rồi, cô hứa với tôi mấy lần rồi hả?"

    Hắn đẩy tôi mấy lần, nhưng không đẩy nổi - ngược lại, tôi càng dính chặt lấy hắn hơn! Rõ ràng tôi biết mình đang làm gì, trong đầu không ngừng cảnh báo "Đừng làm vậy!", thế mà cơ thể lại hoàn toàn mất kiểm soát.

    Lúc này tôi mới ý thức được - cái lọ tinh dầu Ngụy Bằng đưa có vấn đề!

    Mặc Sâm bị tôi quấn lấy đến không chịu nổi, nắm chặt cổ tay tôi, giọng khàn khàn, vẫn còn cố dịu dàng khuyên nhủ:

    "Ngoan, về giường nằm đi, bụng cô ngày càng lớn rồi, không an toàn... tôi sợ làm tổn thương đến nó."

    Nhưng hương thơm từ lọ tinh dầu như có ma lực, càng lúc càng ngọt ngào lả lơi, chui vào mũi tôi, khuấy động từng tế bào nhạy cảm trong người. Tôi lại một lần nữa như mãnh hổ vồ mồi, đè Mặc Sâm xuống mà hôn thật sâu!

    Dù đầu óc tôi vẫn tỉnh táo, vẫn biết rõ thứ này là do Ngụy Bằng đưa, là tinh dầu... không đàng hoàng gì cả.

    Cơ thể tôi cũng bắt đầu tỏa ra mùi hương lạ, quyện với hương tinh dầu trong phòng, khiến cả căn phòng như biến thành một thiên cung u mê, mê hoặc đến choáng váng.

    Không chỉ tôi khó lòng kiềm chế, ánh mắt của Mặc Sâm cũng dần dần trở nên mơ màng. Trong đôi mắt dài hẹp ấy như thoáng lên một tia đỏ, hơi thở hắn càng lúc càng nóng rực.

    Như để phạt tôi, hắn nhẹ nhàng cắn vào môi tôi một cái... rồi ngay sau đó như bão tố ập đến, ào ạt, dữ dội về phía tôi.

    Hắn khi thì dịu dàng nâng niu, khi lại cuồng nhiệt như thiêu đốt, tiếng thở nặng nề đầy kìm nén. Dù thế, từng động tác của hắn vẫn hết sức cẩn thận, sợ vô ý làm đau sinh linh bé nhỏ trong bụng tôi.

    Cứ như vậy, chúng tôi trải qua một đêm điên cuồng. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi chột dạ giấu ngay lọ tinh dầu đi.

    Mặc Sâm nằm lười trong quan tài, hờ hững liếc tôi một cái, lạnh nhạt nói:

    "Giấu cái gì mà giấu? Cứ tưởng tôi không thấy à? Mang ra đây."

    Tôi bước lại, tim đập thình thịch. Hắn cầm lấy lọ tinh dầu, vừa ngửi thử sắc mặt lập tức tối sầm.

    "Gan cô to lên rồi nhỉ, bây giờ còn dám chơi cả mấy thứ này?"

    "Không phải tôi mua!"

    Tôi vội vàng chứng minh sự trong sạch của mình: "Là hôm qua, Ngụy Bằng đưa cho tôi! Tôi đâu biết đây là... tinh dầu không đứng đắn đâu!"


    "Không đứng đắn hả?" Mặc Sâm liếc xéo tôi, ánh mắt đầy giễu cợt. "Tôi thấy cô còn không đứng đắn hơn cả nó."

    Nói rồi hắn tiện tay ném thẳng lọ tinh dầu ra ngoài cửa sổ, dưới sân, lũ chó đang chơi đùa bỗng sủa ầm lên, nhưng chẳng mấy chốc lại im bặt.

    Khi tôi xuống lầu, cảnh đầu tiên đập vào mắt là... một cặp chó đực cái đang dính chặt lấy nhau ở góc tường, làm cái chuyện không tiện miêu tả. Rõ ràng tụi nó cũng ngửi phải hương kia rồi!

    Tôi mặt mũi tối sầm, xách chổi ra đuổi chúng đi thẳng!

    Lúc chạng vạng, đúng hẹn, Ngụy Miễu Miễu đến. Cô ta bảo tôi dẫn đi tìm người làm hàng mã, Mặc Sâm không nói không rằng, ra hiệu tôi dẫn đường, rồi như một quản gia lạnh lùng, bám sát phía sau.

    Ngụy Miễu Miễu chẳng lấy làm lạ. Chỉ hơn một tháng thôi, cô ta đã nhìn thấu nhiều chuyện, giờ bình thản hơn trước nhiều.

    Cô ta còn trêu chọc Mặc Sâm:
    "Gì đây, anh là kiểu sợ vợ à? Đi đâu cũng phải theo sau cô ta?"

    "Haha." Mặc Sâm bật cười lạnh, đáp lại không chút nể nang:

    "Ít ra còn hơn cái kiểu đàn bà âm khí nặng như cô."

    Ngụy Miễu Miễu lập tức đen mặt, quay sang mắng tôi xối xả:
    "Còn không phải tại con nhỏ Ngụy Lai này à! Nếu nó không ngang nhiên mở quan tài thì tôi có bị con rắn đó bám theo không? Đáng chết là nó!"

    Tôi không chịu thua, bật lại:
    "Nếu không phải chú Hai làm ra mấy chuyện đó, sao lại ra nông nỗi này?"

    "Thôi đi!" Cô ta gắt lên. "Sớm muộn gì mày cũng chết, mày nghĩ mình hơn tao được bao nhiêu? Đợi đứa nhỏ trong bụng mày chào đời xong, chẳng phải mày cũng sẽ bị vứt bỏ sao?"

    Câu đó khiến tôi như bị dội nước lạnh, miệng mím chặt, chẳng thốt nổi lời phản bác nào.

    Chúng tôi lái xe tới chỗ của người làm hàng mã, nhà anh ta khá rộng, nhìn như một kho hàng lớn, bên trong chất đầy hàng mã các kiểu, xếp san sát, chất đầy khắp nơi.

    Tôi quen thân với anh ta từ lâu, hễ ai cần xem chuyện gì là tôi lại giới thiệu qua đây, dần dần qua lại nhiều cũng thành thân quen.

    Anh hàng mã trông không lớn, chỉ lớn hơn tôi vài tuổi thôi, nhưng lại có thâm niên hơn hai mươi năm trong nghề!

    Anh ta là trẻ mồ côi, được sư phụ nhặt về nuôi trong tiệm hàng mã, vừa sống vừa học nghề luôn, sư phụ thương như con, đặt cho cái tên theo họ mình gọi là: Lục Nghệ.

    Giờ sư phụ đã mất, cả tiệm hàng mã này đều do Lục Nghệ quán xuyến. Tôi thật sự nể phục anh ta - ăn ở luôn trong tiệm, ngày ngày đối mặt với đống hàng mã quỷ dị kia mà chẳng chút sợ hãi.

    Ngụy Miễu Miễu đi một vòng xem xét, tỏ ra khá hài lòng thế mà vẫn chưa thấy cái cô ta muốn! Cô ta lấy ra túi tiền mặt đặt lên bàn, yêu cầu Lục Nghệ làm một món hàng mã đặt riêng.

    Lục Nghệ hơi ngạc nhiên:
    "Cô muốn đặt gì?"

    Editor: Alissa
    05/06/2025
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...