Bách Hợp Hồng Miên - Moon Đỗ

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi ThanhHằng170204, 17 Tháng tư 2025.

  1. ThanhHằng170204

    Bài viết:
    246
    Chương 20: Dây tóc ai, ai chải tóc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tốc độ bình phục của Khuynh Diệp tương đối nhanh. Chỉ tầm hai hôm sau, Khuynh Diệp đã được đưa về phủ. Nói là Khuynh Diệp đã tạm ổn nhưng thật ra do y lão muốn đuổi hai người để có giường ngủ. Lão đã quá đau lưng rồi.

    - Chào chú, con về nhá.

    Y lão đá Khuynh Diệp ra cửa. Nhóc này ra đời quá muộn, tuổi của lão phải gấp ba lần rưỡi tuổi của nàng. Vì là con thứ, nên y lão có thể đi theo ngành y như bây giờ. Khi còn trai trẻ, lão cũng bị cha bắt mang về nhà. Cha muốn lão nhận một chức quan ở ví trí khá tốt cho giao tiếp của gia tộc. Tuy nhiên, độ lì lợm của lão cũng không vừa. Và may là con thứ, cha lão cuối cùng cũng bỏ cuộc. Mà cũng chính vì vậy, rất nhiều trách nhiều đổ lên vai anh cả của lão, cha của Khuynh Diệp.

    Nhiều năm về trước, lão suýt thì bị bắt về lấy vợ, nối dõi tông đường. Chị cả khó thụ thai và lại ở thế ngặt nghèo khi quy tắc gia tộc Thiên Nga ai cũng biết. Với tính cha lão nếu không bắt được lão về hay anh chị cả không sinh được mụn con trai nào thì sẽ ép anh trai bỏ vợ. Lão tuy vẫn trốn tránh nhưng lẻn về cố gắng than thuốc để giúp thân thể chị cả khỏe lên, dễ thụ thai hơn. Thời gian đó, lão nghiên cứu vô số sách vở và đi khắp nơi học hỏi vị thuốc. Lão còn dò hỏi người lớn tuổi ở nhiều vùng hòng tìm được đơn tinh thảo trong thời gian nhanh nhất có thể. May mà, cuối cùng cũng tòi ra được nhỏ Khuynh Diệp. Chính lão đỡ đẻ nhỏ cháu gái ruột này. Tiếc là, cháu lại là cháu gái. Anh trai lão đành dùng hạ sách biến cháu lão thành cái hình hài cao ráo đẹp trai như bây giờ.

    Y lão hơi xót cho cháu nhưng cái kiểu khỉ khọt của nhỏ thì chỉ có người chú này thấy rõ nhất. Nhìn Khuynh Diệp, lão chỉ muốn đá nó đi càng nhanh càng tốt.

    Do đang bị thương nên Khuynh Diệp không vận tinh hoa để về nhà nhanh được. Mà khoảng cách cũng không xa nên ngài và Hồng Miên cuốc bộ về. Đó là ý định thôi. Hồng Miên đã dùng thuật pháp đưa cả hai về tới cửa. Khuynh Diệp khá bất ngờ. Do cũng thời gian dài rồi ngài không hướng dẫn thêm của Hồng Miên tu luyện. Không ngờ, nàng ấy đã đủ tinh hoa để sử dụng thuật này rồi sao, còn mang thêm một người được nữa. Không, phải nói là còn học được thuật này nữa chứ. Hỏi ra mới biết, nàng ấy mới học từ Ngọc Thố hôm qua thôi do Hồng Miên nghĩ sẽ dùng đến để đưa ngài đi đây đi đó trong thời gian này cho tiện. Còn tinh hoa của nàng ấy đã ổn định rất nhiều, đủ để vận pháp. Nhưng để mà "đi đây đi đó" thì cần tinh hoa nhiều lắm, Khuynh Diệp chỉ biết cười mà thôi.

    Về tới nhà sau nhiều ngày như vậy, Khuynh Diệp muốn vào phòng nghỉ ngơi. Hồng Miên dọn dẹp nhà cửa. Nàng chỉ mới rời khỏi đây vài ngày chứ không đi biệt tăm như ai kia. Nàng dọn sơ qua rồi chuẩn bị cơm nước. Khuynh Diệp bảo không muốn ăn cháo nữa nên nàng làm vài món dễ tiêu khác cho ngài ấy.

    Xong đâu đó, nàng vào gọi Khuynh Diệp ra dùng bữa. Hồng Miên tính mang vào phòng nhưng Khuynh Diệp đã dặn trước là muốn ra bàn ăn cơm cùng nàng.

    Vừa vào trong, Hồng Miên đã thấy dáng điệu lười nhác của Khuynh Diệp, đang tựa nghiêng trên ghế dài đọc văn thư. Do nhiều ngày nằm trên giường, dù có đi lại cũng chỉ phạm vi hẹp sau vườn y quán, tóc tai ngài ấy có phần không gọn gàng. Ngài ấy có vẻ bị nhiễm thói quen xấu không chải đầu do nằm nhiều.

    Hồng Miên khẽ nói, bảo cơm chín rồi. Nàng nhẹ nhàng hỏi ngài ấy của muốn chải tóc rồi mới ra ăn cơm không. Khuynh Diệp đóng công văn lại, để gọn sang một nên rồi di chuyển sang bàn, chỗ có gương. Ngài không thấy dây buộc trên bàn thì nhớ ra đồ đạc của bản thân còn chưa sắp xếp lại. Mà giờ tìm trong "thế giới thu nhỏ" mà Hồng Miên soạn cho, Khuynh Diệp cảm thấy bản thân nên đi ăn cơm thì hơn.

    Thấy Khuynh Diệp không tìm thấy dây buộc, lại có dấu hiệu nàng muốn cứ thế mà ra ngoài ăn cơm. Hồng Miên lấy trong túi bên hông ra một cái dây buộc tóc.

    - Ờ.. cái này.

    Khuynh Diệp nhìn dây buộc tóc trước mặt. Là dây buộc vải thường, có thêu hoa nhưng đang buộc lại. Ngài ấy nhận lấy từ tay Hồng Miên rồi mở ra. Dây cũng dài, hoa thêu là hoa Bạch Đàn. Đường kim mũi chỉ không tinh tế lắm nhưng lại rất hợp nhãn. Khuynh Diệp ngẩng đầu lên. Ánh mắt ngài ấy và Hồng Miên chạm nhau. Họ như dừng lại trong khoảnh khắc. Hồng Miên ngượng ngùng chớp mắt rồi dời mắt. Khuynh Diệp vẫn nhìn Hồng Miên.

    Bỗng nhiên, ngài quay ra sau lưng, cầm cây lược gỗ trên bàn lên.

    - Dây tóc ai, ai chải tóc.

    Hồng Miên nghe thấy câu nói vần điệu này thì quay sang nhìn Khuynh Diệp. Ngài ấy cười vui vẻ, đưa cây lược cho nàng. Hồng Miên không hiểu lắm. Ngài ấy có phải đang muốn nàng chải tóc cho ngài ấy không nhỉ?

    Nhưng ở đây, chỉ những người thân thiết mới có thể chạm vào đầu của một người. Nếu tùy tiện chạm vào sẽ bị xem là khi dể người khác, thậm chí chỉ là phần tóc. Vì thế, Hồng Miên quý mái tóc của Khuynh Diệp từ lúc biến về là nữ lắm, nhưng chưa bao giờ dám ngỏ lời xin chạm vào.

    - Đúng rồi.

    Thấy Hồng Miên ngơ ngác, Khuynh Diệp càng đưa cây lược đến. Hồng Miên không biết nói gì, nhận lấy. Khuynh Diệp đã quay lưng về phía nàng, đợi được chải tóc cho. Hồng Miên nghĩ ngợi không biết nên chạm vào hay không.

    Đầu ngón tay run run, Hồng Miên lướt nhẹ lên đuôi tóc của Khuynh Diệp. Sợi tóc của ngài ấy hơi tơi, mỏng và thẳng. Trong chúng đen pha xíu ánh nâu. Nhìn thì rối loạn nhưng tóc của Khuynh Diệp lại mềm, mượt. Những xúc cảm từ đầu ngón tay cho Hồng Miên cảm giác hơi mát. Một tay đỡ lấy phần đuôi, Hồng Miên cầm lượt ở tay còn lại, chải nhẹ nhàng. Sau khi cảm giác suôn hơn, nàng bắt đầu điểm đến phần trên. Hồng Miên nhẹ nhàng khi gặp vài chỗ rối. Tay nàng đè phần chân tóc, tay cầm lược gỡ rối nhẹ nhàng để không làm Khuynh Diệp bị đau.

    Hồng Miên mím môi. Nàng hết sức tập trung vào sự nghiệp chải tóc lúc này. Hồng Miên có vẻ hồi hợp khi nhịp thở như bị nén lại. Nàng, đang chải tóc cho Khuynh Diệp. Nàng là người thân thiết cho Khuynh Diệp. Hồng Miên đang chạm vào mái tóc xinh đẹp nàng ngắm nhìn hàng ngày. Hồng Miên nghĩ khi nào nàng giàu thì sẽ nuôi tóc như Khuynh Diệp mới được.

    Vừa suy nghĩ, Hồng Miên vừa buộc dây buộc tóc thêu hoa Bạch Đàn lên gần đuôi tóc của Khuynh Diệp.

    Trong lòng, Hồng Miên cười thầm. Bạch Đàn trên tóc Khuynh Diệp như hoa trên tai Hồng Miên, có đôi có cặp.
     
  2. ThanhHằng170204

    Bài viết:
    246
    Chương 21: Trò chơi ly gián (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khuynh Diệp cũng đã báo lên Thổ Ngự là nàng vừa về. Về hơi trễ so với thời gian Thổ Ngự bên kia báo về thì lấy lý do trên đường đi lạc. Nguyên nhân nghe cũng không thuyết phục mấy nhưng cũng không ai có ý kiến gì.

    Văn thư trình lên của đợt Ngọc Thố giải quyết đường dây buôn tinh thảo đã được duyệt. Cùng với lần hợp tác này của Khuynh Diệp sang lãnh thổ lân cận nên bề trên có ban thưởng xuống và mở một buổi tiệc ăn mừng cho phủ Thổ Ngự.

    Khuynh Diệp có báo về là không kịp về ăn tối cùng Hồng Miên. Ngài sẽ phải tiếp vài vị khách quý và chia vui cùng mọi người làm việc tại Thổ Ngự. Khách quý ở đây có thể là người bề trên cử xuống hoặc người của gia tộc khác đến thăm hỏi. Ông của Khuynh Diệp cũng cử người đến xem xét tình hình. Do đó, Khuynh Diệp có thể sẽ về không sớm lắm.

    Đó là như Khuynh Diệp thôi. Ngọc Thố đá cái thiệp sang một bên rồi kéo hai nhỏ lính sang phủ Khuynh Diệp mở cái tiệc tại gia.

    Ngọc Thố vừa nhâm nhi ít khô tôm, vừa nghe Hồng Miên kể lại câu chuyện lúc Khuynh Diệp đi xa. Ngài ta đi giải quyết sự vụ mà nàng ấy kể như đi đánh quái lấy tinh hoa vậy đó. Nhưng mà không sao, nghe rất lôi cuốn. Nhóc Khôi và nhỏ Nguyên nghe không rời tai mà.

    Thật ra, Hồng Miên thêm thắt vào thôi. Khuynh Diệp kể cho nàng nghe những gì ngài ấy thấy trên đường và xảy ra trong lúc làm nhiệm vụ. Hồng Miên pha trộn thêm cho nó kịch tính mà thôi. Nhưng nhìn nhóc Khôi và Nguyên nghe chăm chú quá, nàng càng kể càng hăng. Nàng kể tới khúc Khuynh Diệp đánh quái và cứu được một thiếu nữ xinh đẹp thì Khuynh Diệp thật bước vào.

    Giờ này cũng đã đêm rồi nhưng chưa muộn lắm. Thấy nguyên phủ Ngọc Thố lại ở nhà mình còn Hồng Miên lại đang kể chuyện hăng say thì Khuynh Diệp tằng hắng.

    Hồng Miên quay lại thấy Hồng Miên, lúc này đã ở dạng nữ thì im bặt. Phủ Ngọc Thố thì ai cũng biết bí mật của ngài rồi nên không sao. Nhưng đang kể tới khúc Khuynh Diệp cứu người đẹp thì người đẹp thật lại xuất hiện. Hồng Miên huơ huơ tay biểu thị nàng không có nói gì hết. Nàng không có thêm bớt câu chuyện gì đâu.

    Khuynh Diệp giật giật cánh môi nhưng không phán xét gì, chỉ ngồi xuống uống một cốc rượu có sẵn ở chỗ Hồng Miên. Ngài ấy cũng không giải thích gì nhiều, chỉ bảo là hơi mệt nên về sớm mà thôi. Ngài cũng tham gia vào cái tiệc nhỏ hôm nay.

    Mà từ khi Khuynh Diệp nhập cuộc, Hồng Miên im ru. Bầu không khí trở nên sượng trân vô cùng. Thấy vậy, Khuynh Diệp bảo muốn thay áo rồi quay lại. Hồng Miên cũng bảo xuống dọn món lên thêm vì thức ăn cũng đã vơi đi rồi mà. Ba người kia nhìn ngó hai con người trước mặt, đúng là mất hứng thật chứ.

    Gần đến phòng bếp, có ai đó vỗ nhẹ lên vai Hồng Miên. Nàng quay lại thì thấy Khuynh Diệp. Ngài ấy vẫn chưa thay xiêm y, có thể là lúc ở ngã rẽ giữa phòng ngủ và bếp ngài ấy đã theo nàng.

    - Nè, ăn đi cho mau lớn.

    Khuynh Diệp dúi vào tay nàng một cái bánh ú. Ngài ấy nhớ mãi việc nàng mơ thấy bánh ú nhỉ.

    - Ờ.. có một cái thôi.

    Khuynh Diệp cười gượng. Ngài cũng đâu biết mấy nhỏ hàng xóm kéo sang. Chỉ cho mỗi Hồng Miên thì kì. Vì vậy, ngài đưa riêng Hồng Miên thôi thì không kì.

    Hồng Miên hiểu ý Khuynh Diệp bảo nàng giấu bánh đi thì buồn cười không thôi. Đi làm chủ tiệc lớn mà như mẹ đi ăn cỗ về lén mang tôm cho con vậy nè.

    Hồng Miên để bánh vào nồi cơm rồi mang thức ăn lên, còn Khuynh Diệp thì về phòng thay đồ.

    Mới bước ra, Khuynh Diệp đã thấy tụ Ngọc Thố đang xào mấy lá tinh linh. Này thì cũng là một dạng giải trí thôi. Mấy lá thạch này được thêm tinh hoa tạo hồn vào. Mỗi lá sẽ chứa một hình hài tinh linh riêng khi được người chơi đánh ra. Mỗi tinh linh là kiểu hành động khác nhau, người chơi sẽ biết rõ tính cách của chúng. Người đi trước sẽ ra yêu cầu cho thẻ tinh linh của người đi sau. Yêu cầu gì thì tùy, như trả lời câu hỏi hay làm việc gì đó. Dựa vào tính cách của thẻ tinh linh mà người chơi lựa nhưng yêu cầu mà nó sẽ không thèm làm. Nếu ai bị kẹt lại thì sẽ thua. Người đó sẽ bị phạt bằng thẻ tinh linh ngẫu nhiên được rút ra có tính cách gì thì người thắng sẽ dựa vào đó mà trừng phạt.

    Giao ước của hôm nay là chỉ chơi bằng những yêu cầu loanh quanh trong phủ. Trò này, Hồng Miên cũng biết chơi. Mấy đứa bé trong khu nàng có rất nhiều trò. Trò này cũng không ngoại lệ. Nàng chơi còn không lại tụi nó mà.

    Thứ tự ngồi là Hồng Miên, Khuynh Diệp, Ngọc Thố, Khôi, Nguyên. Ngọc Thố sẽ chia thẻ tinh linh trước nên sẽ bắt đầu từ nàng sang Khôi. Vài bàn đầu cũng vui nhưng ai cũng ngờ ngợ ra Khuynh Diệp mù mờ về mảng này.

    Khuynh Diệp từ khi có nhận thức đã biết bảo vệ mẹ mình rồi. Ngài tập trung vào học tập và lễ nghi. Lớn hơn, ngài ấy bắt đầu xây dựng mối quan hệ và quyền làm chủ cuộc sống. Với lại, ông của Khuynh Diệp cũng quản lý rất chặt và không cho phép mấy trò giải trí "vô bổ" này trong phủ.

    May cho Khuynh Diệp, vòng xoay là từ Hồng Miên sang nên ngài không bị bắt bí bao giờ. Hồng Miên thì chỉ thua bọn nhóc trong xóm chứ nhóc Khôi và nhỏ Nguyên làm sao mà chơi lại nàng. Chỉ có Ngọc Thố là ranh mãnh thôi. Còn Khuynh Diệp chơi ngu như vậy, thả ra chắc chắn sẽ bị phạt. Trông cái mặt cười nham nhở của Ngọc Thố là đã biết nàng ta muốn chơi khăm Khuynh Diệp rồi. Nhưng vòng xoay từ Hồng Miên sang Khuynh Diệp thì Ngọc Thố mãi vẫn chưa bắt được gì, toàn bắt nhóc Khôi miết. Khôi thua nhiều đến mức sắp khóc đến nơi rồi. Trông cũng tội mà thôi cũng kệ, không phải Khuynh Diệp đâu mà.

    Nhưng đời không như là mơ. Nguyên rút ra được thẻ quyền năng. Nàng nhìn cái vẻ rưng rưng của Khôi, đành yêu cầu được đổi chiều. Khôi được giải thoát khỏi Ngọc Thố thì mừng rớt nước mắt. Cậu ta còn định trả đũa nàng mà chưa gì thì thẻ tinh linh của Ngọc Thố đã làm được yêu cầu của nhóc. Này do năng mực rồi.

    Ngọc Thố thì quay sang Khuynh Diệp. Cái mặt cười gian tà như ấy thì là đang muốn tung đòn chí mạng rồi. Kết cục của Khuynh Diệp thì không khả quan hơn Khôi là bao. Cái vòng đã bị thua ở chỗ Khuynh Diệp ba lần liên tiếp rồi.

    - Ngọc Thố ơi, nay ai mà xinh thế nhỉ.

    Khuynh Diệp vừa nịnh vừa kéo kéo tay Ngọc Thố. Ngọc Thố thì quay sang nhìn Hồng Miên. Hồng Miên lại cuối xuống nhìn mấy thẻ tinh linh trong tay mình.

    Nhưng rất tiếc, dù Khuynh Diệp có nịnh thì Ngọc Thố vẫn là đứa hay đùa nhây nhất trong hội này. Kết quả, Khuynh Diệp vẫn phải chịu phạt. Ngọc Thố cười đắt thắng, đưa tay rút một lá tinh linh để chuẩn bị trừng phạt Khuynh Diệp. Chẳng may cho Khuynh Diệp, thẻ này là thẻ sự thật bất kỳ, nghĩa là hỏi cái gì cũng được và người bị phạt buộc phải nói sự thật. Nếu nói dối, sự thật sẽ bị gửi thẳng đến người mà người bị phạt không muốn cho biết về sự thật đó nhất.

    - Ờ..

    Ngọc Thố ngân giọng, mắt lại nhìn Hồng Miên.

    - Tại sao tối đó mi lại biến về hình dạng nữ? Hôm chăm nhỏ này bệnh nè.

    Ngọc Thố tỏ ý "nhỏ này" là Hồng Miên. Hình dạng nam đã duy trì nhiều năm rồi, bỗng một hôm nay bị lộ. Có thể mấy nhóc này không ai biết về thuật pháp chuyển đổi giới tính, nhưng Ngọc Thố có đọc qua rồi. Ngài ta bị "lộ nguyên hình" dột xuất như thế thì cũng chỉ có vài nguyên nhân.. Nàng ta cười toét mồm, nhìn sang Khuynh Diệp. Ngài ấy đang chết trân. Câu hỏi này.. thật khó nói. Khuynh Diệp liếc nhìn Hồng Miên. Nàng ấy cũng đang khó hiểu nhìn Khuynh Diệp.

    Khuynh Diệp bối rối, ngài không biết phải làm sao. Câu hỏi này làm sao ngài có thể trả lời, nhưng ngài cũng không muốn Hồng Miên biết đâu, sẽ nhục chết mất. Khuynh Diệp cảm thấy hơi nóng ở vành tai, không dám nhìn Hồng Miên nữa.

    Ngọc Thố thấy trò vui thì cứ dí tới, nàng hối Khuynh Diệp trả lời liên tục. Bởi vì Ngọc Thố quá dồn dập khiến Khuynh Diệp hơi hoảng.

    - Không trả lời.

    Khuynh Diệp vừa thốt ra đã cảm thấy vô cùng xấu hổ. Lời nói đã nói ra, thẻ tinh linh lập tức thực hình quy ước, đưa bí mật về tai người cần nghe.

    Hồng Miên còn đang ngơ ngác không hiểu chuyển gì thì nghe âm thanh thì thào bên tai. Là giọng của Khuynh Diệp. Hồng Miên cũng không ngờ Khuynh Diệp muốn giấu bí mật gì với nàng, lại còn liên quan đến hôm bị lộ hình dạng nữ.

    - Là do Khuynh Diệp.. hưng phấn, vì Hồng Miên.

    Tinh linh này truyền âm nhẹ nhàng vào tai, mà còn dùng giọng của Khuynh Diệp nói câu nầy. Hồng Miên phải đứng tim vì nó.
     
  3. ThanhHằng170204

    Bài viết:
    246
    Chương 22: Nắm tay tốt cho tu luyện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hồng Miên thì vốn dĩ tính cách trầm nên từ đầu cũng không quá hoạt bát trừ lúc kể chuyện phóng đại Khuynh Diệp đi đánh quái. Còn Khuynh Diệp, ngài ấy đang im lặng sau sự cố vừa rồi, khác hẳn cái kiểu chí chóe do bị Ngọc Thố chơi khăm.

    Còn Ngọc Thố, nhỏ này thì đùa dai, cắn mãi không buông.

    - Sao đấy? Hai bây có chuyện gì mờ ám sao?

    Ngọc Thố cười đểu, cứ dí Khuynh Diệp và Hồng Miên. Hồng Miên cúi đầu, tay khều khều mấy thẻ tinh linh nhưng tai của nàng ta đã đỏ cả vành rồi. Còn Khuynh Diệp thì muốn lảng sang chuyện khác. Dấu hiệu mập mờ này khiến nhóc Khôi và nhỏ Nguyên không hiểu, thành ra cũng thắc mắc mà hỏi mãi. Cứ như thế mà đến giờ về.

    Sau khi dọn dẹp, nhóm Ngọc Thố chào tạm biệt rồi ra về. Ngọc Thố còn không quên khịa mấy câu để hai nhỏ này tối nay mất ngủ. Còn Nguyên và Khôi hỏi không được, nên chạy theo sau Ngọc Thố mà thắc mắc. Ngọc Thố chỉ cười cười, nói úp nói mở.

    - Ờm.. Cô ngủ ngon nha.

    Khuynh Diệp nói với Hồng Miên rồi vội vã về phòng. Cửa vừa đóng, ngài ta đã nhảy đến giường, lấy chăn che mặt. Ngài ta cảm thấy mắc cỡ vô cùng. Hồng Miên đã nghe thấy hết rồi. Ngài mai, ngài phải nói gì với nàng ấy đây.

    Vốn dĩ, thuật pháp biến đổi giới tính này được một số người của Nhân tộc tạo ra. Những người này theo phương châm sống không sắc dục. Họ cho rằng sắc dục tổn hại đến tâm, mà tâm chi phối nội lực. Từ đó, việc này sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện tinh hoa của họ. Trên cơ sở như thế, thuật pháp biến đổi giới tính sẽ bị mất công dụng nếu người dùng nổi lên sắc dục và bị buộc phải trở về nguyên bản.

    Hôm đó, hơi thở của Hồng Miên phả vào cổ, vào xương quai xanh của nàng. Cảm giác được nàng ấy ôm lại ấm áp và dễ chịu. Khuynh Diệp lúc đó lại có cảm giác khác.. Ngài ấy cũng không thể kiểm soát bản thân, đành cố chịu đựng mà đi ngủ. Nào ngờ đâu..

    Nhớ lại cảm giác đêm đó, Khuynh Diệp nóng hết cả tai. Ngài trùm chăn kín hơn nữa. Giờ này mà ngài còn dám nhớ lại sao?

    "Cốc cốc", tiếng gõ cửa vang lên. Nhìn bóng dáng, Khuynh Diệp đoán là Hồng Miên. Mà phủ này chỉ có hai người, đáng lẽ không cần đoán cũng biết.

    - Sao.. sao vậy?

    Do thở nhanh và trùm chăn, giọng Khuynh Diệp run run.

    - Ngài.. ngủ chưa?

    Hồng Miên hỏi rồi mới thấy mình hỏi ngớ ngẩn. Nhưng nàng cũng có tâm trạng y như Khuynh Diệp, làm sao cũng không bình thường được.

    - Ngủ rồi.

    Khuynh Diệp trùm chăn chặt hơn. Quả thật, ngài ấy không thể gặp Hồng Miên lúc này. Ngài mà gặp chắc phải đội tám cái quần không hết nhục.

    Hồng Miên nghe câu trả lời thì phì cười. Đáp lại bằng câu ngủ ngon rồi về phòng. Hồng Miên chỉ là bồi hồi quá không ngủ được. Nhưng nghe cái kiểu nhát cấy của Khuynh Diệp là biết ngài ấy đang quê lắm rồi nên chắc nàng sẽ đợi khi nào ngài ấy bình tĩnh rồi hỏi sau vậy.

    Hôm sau, Khuynh Diệp vẫn chào buổi sáng với Hồng Miên. Có điều, bầu không khí lúc ăn sáng có phần gượng gạo. Xong bữa, Khuynh Diệp cũng vội phắn đi làm. Nhìn cái bộ dạng hối hả đó, Hồng Miên cảm thấy buồn cười không thôi. Nàng cũng không biết nguyên do của câu chuyện này. Nhưng nếu Khuynh Diệp chưa muốn kể, thì thôi không sao.

    Hồng Miên đã quen thuộc công việc trong phủ nên làm thoăn thoắt. Sau khi phơi lên cái áo cuối cùng, Hồng Miên cất chậu gỗ rồi sửa soạn ra ngoài. Nàng sang thăm y lão một lát. Dạo này cũng bận rộn với Khuynh Diệp nên nàng ít ghé y quán.

    Đến nơi, nàng thấy Lang đang ngồi trước quầy đọc sách. Y lão thì đi vắng nên chỉ có nhóc này ở nhà thôi. Dạo này công việc cũng rảnh rang nên nhóc tranh thủ đọc sách. Hồng Miên cũng hỏi xem sách gì, có hay không, cho nàng đọc với.

    Nhóc Lang cũng không keo kiệt gì. Nhóc bảo sách này trong phòng của nhóc. Lang cũng không biết sách đâu ra nhưng mà nó nằm trên kệ lâu rồi. Hồng Miên ngó qua. Đây là một quyển sách về các loại tinh thảo. Thì cũng như mấy sách của y lão nhưng đây là sách chép tay. Hồng Miên đọc qua thấy cũng hay. Thay vì liệt kê các tinh thảo ra thì sách lại viết về mấy bí mật thú vị về mấy cây tinh thảo này. Thậm chí là nó còn dạy nàng "giao tiếp" với tinh thảo và còn khiến tinh thảo có khả năng "giao tiếp". Hồng Miên nhớ lại mấy cây thuốc của y lão còn biết vỗ đầu nàng thì thấy sự giao tiếp ở đây cũng không có gì lạ. Mà nét chữ này trông hơi quen. Mà ai viết ra cuốn sách này cũng vui tính phết. Hồng Miên thầm nghĩ.

    Thấy nàng hứng thú, Lang tỏ vẻ hào phòng cho nàng mang về "ngâm cứu". Hồng Miên cười cười, cảm ơn rồi ra về.

    Hôm nay, Khuynh Diệp có bảo không về ăn trưa. Vì vậy, Hồng Miên ăn vội bữa trưa một mình rồi tranh thủ đọc cái sách mới về ngay cho nóng. Mà ngoài chỗ tinh thảo, sách còn nói về nâng cao hiệu quả tu luyện nhờ nhiều cách đơn giản mà nghe nó kỳ lạ. Ví dụ như đặt lá Nóng trong tay, rồi nắm tay một người khác để tu luyện. Sách ghi cảm giác ấm nóng từ lá Nóng và vận tinh hoa từ người khác sẽ giúp thân thể người luyện lưu thông tinh hoa tốt hơn. Vừa tốt cho thân thể, vừa nâng cao khả năng hấp thu tinh hoa.

    Hồng Miên ngớ người, nắm tay tốt cho tu luyện?
     
  4. ThanhHằng170204

    Bài viết:
    246
    Chương 23: Thần dược thăng cấp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa hay, lá Nóng có ngay trong vườn nhà. Hồng Miên có trồng vài cây rồi thu lá, phơi dùng dần. Những lúc về đêm, nàng sẽ dùng lá này để làm nóng nước thay vì đi bắt lửa dưới bếp. Lá Nóng khá tiện lợi trong mảng này. Nhưng thường sẽ dùng với nước. Nàng còn làm vài cái túi chườm khô bằng lá Nóng. Hồng Miên không rõ cầm trực tiếp thì có bị bỏng hay không.

    Vừa hay, ngày nghỉ cũng đến. Thời gian rồi khá bận rộn, Khuynh Diệp không thể dạy Hồng Miên học hành tử tế được. Do đó mà ngài đã soạn ít tài liệu mới cho Hồng Miên. Ngài cảm thấy rõ sự tiến bộ khá nhanh của Hồng Miên. Mới ngày nào ngài còn ngại nàng ấy dùng nhiều tinh lực bị mệt, mà giờ đã sử dụng được thuật di chuyển mới học được một hôm. Nên hướng đi và tiêu chí luyện tập dành cho Hồng Miên cũng cần đổi mới đi.

    Hồng Miên cũng tỏ vẻ vô cùng hứng thú với mấy sách mới mà Khuynh Diệp đưa. Hôm nay ngài ấy có ôn lại một số kiến thức cũ ngài ấy đã dạy. Ngài bảo nàng tiến bộ tốt nên bắt đầu dạy kiến thức sâu hơn về tu luyện nội lực và một phần của ngoại lực. Nhưng hôm đầu nên chỉ nói sơ qua về những điều tiên quyết mà thôi.

    Buổi học trôi qua khá nhanh. Mới đó cũng gần giờ trưa. Thấy Khuynh Diệp chuẩn bị kết thúc buổi học, Hồng Miên nhanh nhảu đặt câu hỏi.

    - Ngài cho em nắm tay đi.

    Khuynh Diệp đứng hình, nhìn Hồng Miên. Nàng ấy hôm nay bị gì thế, lại yêu cầu ngài cho mình nắm tay như thế. Mà nắm là nắm kiểu chi?

    Nhưng trong vô thức, Khuynh Diệp đưa tay ra. Hồng Miên đặt lá Nóng vào rồi áp lên tay của Khuynh Diệp. Hồng Miên đã vận ít tinh hoa lên lá nóng để nàng và Khuynh Diệp không bị bỏng. Nàng cảm nhận sự ấm nóng mà lá Nóng mang lại. Nhưng thực sự mà nói, nó chỉ là cảm giác ấm áp khi nắm tay Khuynh Diệp, còn tinh hoa hay nội lực đều không có dấu hiệu gì là đổi thay.

    Khuynh Diệp cười, hỏi nàng đang làm gì. Hồng Miên nhìn ngài ấy, ngây ngô đưa quyển sách mượn của Lang ra. Nàng còn tận tình lật ngay trang sách về "nắm tay tốt cho tu luyện". Nhìn cái nét chữ này, Khuynh Diệp bật cười. Cái thói viết xà lơ này, Ngọc Thố rành hơn ai hết. Ngọc Thố khá sành sỏi về các Tinh thảo do nàng ta là một Mộc Thư. Nàng có lúc cũng yêu việc ghi chép lại những điều mà nàng ta tìm thấy được. Nhưng nhìn chung, những kiến thức đó khá mới và được xem là xa lạ. Ngoài ra, nó lại kỳ lạ do mấy trò nàng ta thêm vào nội dung sách của mình.

    Mà cái kiểu "nắm tay tốt cho tu luyện" này là do khi xưa Khuynh Diệp trêu Ngọc Thố. Không biết nàng ta tin thật hay giả mà lại viết luôn vào sách. Có điều, nàng cũng không phát tán nó đi đâu xa, không biết sao mà nhà Lang lại có một quyển.

    Trò mình bày ra mà giờ nhỏ Hồng Miên lại đang nắm chặt tay mình không buông, Khuynh Diệp chỉ biết cười chứ biết giải thích làm sao.

    Tuy nhiên, Ngọc Thố còn cho thêm lá Nóng thì cũng có cơ sở để biến trò đùa này thành sự thật. Sự ấm nóng vừa phải của lá Nóng cần dẫn thêm một lượng tinh hoa nội ra làm nóng thì mới làm lưu thông thân thể, giúp cơ thể mạnh khỏe, gia tăng sức bền của nội lực. Điều này thì Khuynh Diệp giải thích qua với Hồng Miên rồi hướng dẫn nàng làm theo.

    Tay phải của Khuynh Diệp đang đan vào tay trái của Hồng Miên. Ở giữa là cảm giác mà lá Nóng mang lại. Dòng tinh hoa nội trích ra của cả hay chạm nhau, tạo nên sự lan tỏa nhẹ nhàng. Hồng Miên cảm thấy dễ chịu với tinh hoa của Khuynh Diệp. Nàng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của ngài ấy đang chỉ dẫn nàng và trích tinh hoa nội. Hồng Miên cảm thấy hình ảnh này xem cũng nịnh mắt.

    Nàng rón rén dùng tay còn lại của mình, tiến lại gần tay Khuynh Diệp. Thấy ngài ấy không nói gì thì nàng nắm luôn tay còn lại. Dù không có lá Nóng, Hồng Miên vẫn cảm thấy sự ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay và sự mát mẻ khi đan các ngón tay vào bàn tay Khuynh Diệp. Hồng Miên len lén nhìn Khuynh Diệp. Ngài ấy có vẻ như vẫn đang tập trung vào việc trích tinh hoa nội. Hồng Miên không biết ngài ấy thực sự có phát giác ra không, nhưng nếu ngài không phản kháng thì Hồng Miên cứ nắm lấy tay ngài. Lâu lâu, nàng còn nhúc nhích ngón tay. Nàng thích cảm giác ôm trọn một khối mềm như thế.

    Khuynh Diệp không nhìn Hồng Miên mà tập trung trích tinh hoa nội. Ngài biết nhỏ này đang cơ hội với cái tay còn lại của không. Nhưng Khuynh Diệp cảm thấy nàng ấy nắm như vậy, bản thân lại vui vui trong lòng nên không ngăn cản.

    Hai người cứ như thế cho đến giờ cơm thì cùng nhau ra ngoài nấu ăn. Do hôm nay là ngày nghỉ nên Khuynh Diệp cũng dọn dẹp nhà cửa cùng Hồng Miên. Cây cỏ trong vườn cũng đến kỳ cắt tỉa và dọn cỏ. Cứ như thế mà trôi qua một ngày.

    Đêm cũng tối rồi, Hồng Miên chuẩn bị cho bản thân ít nước ấm. Ngâm tay trong dòng nước ấm, Hồng Miên nhìn hai bàn tay của mình. Nàng cảm thấy vui vui lại hơi ngại ngùng. Hồng Miên làm nhiều công việc tay chân nên ở các đốt tay và phần thịt phía dưới có vết chay. Nàng cảm thấy tay mình không được mềm mại lắm. Còn tay Khuynh Diệp lại mềm mềm, ấm ấm. Nàng nắm mà cứ sự "làm nhũn" nếu nắm quá sức.

    Mà hình như nắm tay tốt cho tu luyện thật, Hồng Miên cảm nhận được dòng năng lượng ấm nóng đi qua cơ thể, làm mặt nàng nóng lên. Nàng lại còn cảm thấy rất vui nữa. Nắm tay, đúng là thần dược thăng cấp mà!
     
  5. ThanhHằng170204

    Bài viết:
    246
    Chương 24: Hàng xóm mới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay là một ngày mát mẻ. Gió thổi qua mấy tán cây làm lay động hoa lá. Đây là dấu hiệu cho một ngày tương đối dễ chịu.

    Hồng Miên xem sơ qua lại cuốn sách rồi mang sang trả Lang. Nàng định bụng khi nào chán thì lại mượn Lang để đọc lại. Cuốn sách này thật sự thú vị với nàng mà.

    Sẵn đó, Hồng Miên ghé sang chợ mua ít lương thực dự trữ cho thời gian tới. Các cô chú ở chợ gần như nàng đều quen mặt cả rồi. Và họ cũng đã nhớ mặt nàng. Hồng Miên vui vẻ chào hỏi rồi hỏi thăm tình hình buôn bán của bà con. Mọi người cũng yêu quý mà đối đáp với nàng. Lâu lâu, họ còn cho thêm nàng ít rau ít ớt.

    Đang lựa ít bí xanh, Hồng Miên thấy mấy xe thồ hàng đi ngang qua. Thường các xe thồ đều là con buôn ở xa đến, nên Hồng Miên sẽ không biết mặt. Nhưng trên xe thồ này lại vận chuyển mấy cái vật dụng dùng trong nhà. Trên xe ngoài đánh xe còn có một cô trung niên và một cậu thiếu niên. Trông trang phục nọ, Hồng Miên đoán họ là Thạch Tử như nàng. Mà không phải một xe, có mấy xe chở vật dụng như thế. Hướng xe đi lại ngay chiều về nhà của nàng. Hồng Miên đoán chắc có nhà nào vừa chuyển đến sống cùng khu này.

    Nghĩ vậy, nàng mua thêm ít đồ vật có thể tặng tân gia và trái cây có thể mang biếu. Nàng định bụng về hỏi Khuynh Diệp xem ngài có yêu cầu mua thêm quà cáp gì hay không. Nói đoạn, Hồng Miên nhận tiền thừa từ cô bán hoa quả rồi ra về.

    Trên đường về, nàng có ghé y quán một lát để nghe ngóng xem Lang có biết ai dọn đến hay không. Lang bảo là một Thú Thư dọn đến. Thú Thư thì cũng như Mộc Thư, nhưng công việc của họ sẽ liên quan đến yêu thú, tiên thú và các sinh vật xung quanh khu vực Hồng Thổ này. Mà Lang không rõ Thú Thư này chuyển đến chỗ nào, chỉ biết là gần đây. Nhưng nhóc bảo chắc vài hôm sẽ có thiếp mời tân gia mà thôi.

    Dạo gần đây y lão có việc đi ra ngoài nên việc học tập của Hồng Miên có chút đình trệ. Lão chỉ giao cho nàng ít bài thuốc để tự thực hành và dặn dò nàng đọc những phần sách nào. Lúc về, lão sẽ kiểm tra kỹ lưỡng. Hồng Miên thì cũng ngoan nên cứ rãnh rỗi là sắp xếp làm các việc lão giao trước khi đi. Không thì nàng cũng phụ nhóc Lang hốt thuốc. Nếu ca bệnh nào đơn giản thì hai chị em vẫn có thể giải quyết được. Các ca nào kỳ lạ hay chưa biết thì dặn dò bệnh nhân đến sau, và đưa trước một vài thang thuốc trung tính tạm thời.

    Công việc ở y quán cũng tương đối gọn gàng nên Hồng Miên về sớm. Nàng sửa soạn bữa trưa chờ Khuynh Diệp về cùng ăn trưa.

    Đang ở trong bếp thì Hồng Miên nghe xôn xao ngoài cửa. Nàng chạy ra xem thử chuyện gì. Vừa mở cửa, nàng thấy một người đang ông trung niên, để râu hàm, mặt mũi rắn rỏi. Gã cười, hỏi mượn nàng cái búa nhỏ để đóng đinh. Nàng kêu gã chờ một lát rồi đóng cửa. Hồng Miên vào bếp, với lên trên đầu tủ để lấy búa và còn lấy thêm ít đinh cho gã luôn.

    Người đàn ông vui vẻ cảm ơn rồi bảo mình ở nhà bên cạnh, lát sẽ mang sang trả. Hồng Miên ngó theo bóng dáng gã rời đi. Ban sáng, nàng đã thấy gần nhà mình mọc lên cái nhà rồi. Nhà đó lại có vài người tất bật dùng tinh hoa xây dựng và dọn dẹp liên tục, trông có vẻ gấp gáp. Có thể chủ nhân ngôi nhà cũng phải chi ra một khoảng kha khá để xây nhà gấp gáp như vậy. Nhớ lại mấy xe hàng thấy ở chợ có thể đều là của nhà này.

    Hồng Miên cũng không thắc mắc thêm, quay vào tiếp tục công việc. Đang loay hoay dưới bếp thì nàng nghe Khuynh Diệp về. Vốn dĩ, Hồng Miên đều cài then cẩn thận khi ở nhà một mình. Còn Khuynh Diệp về thì sẽ dùng tinh hoa lên Tinh linh chú ở cửa thì cửa sẽ mở cho ngài vào. Vì vậy, Hồng Miên không cần chờ cửa.

    Khuynh Diệp vào phòng cất đồ. Thay ra một bộ quần áo gọn gàng, ống tay vấn cao. Ngài nói vào rằng sang phụ giúp nhà hàng xóm mới một chút. Ngài còn bảo Hồng Miên cứ dọn cơm, ngài sẽ về ngay.

    Hồng Miên nghĩ chắc hàng xóm mới là bạn bè hay đồng nghiệp gì của Khuynh Diệp. Nhưng nàng vẫn không hiểu sao họ chuyển đến gấp vậy, có lẽ vì ở nhà cũ có sự cố gì chăng. Nàng vừa nghĩ vừa bưng canh ra bàn. Canh là món cuối cùng rồi nên Hồng Miên ngó xem trên bàn còn thiếu gì không.

    Đang chuẩn bị xới cơm thì nàng giật mình. Có cái gì đó vừa lướt qua chân nàng. Nó còn quấn quấn chân nàng nữa. Theo phản xạ, Hồng Miên buông muôi xới cơm trong tay, giật lùi về sau. Nàng hoang mang nhìn xuống chân để xem thứ gì.

    - Mẻo?

    Thủ phạm quay lại, nhìn nàng long lanh, trông cứ vô tội. Nàng vẫn còn hoang mang. Nhưng nhìn kỹ, Hồng Miên cảm thấy nhỏ "thủ phạm" này quen quen. Đứa mới "mẻo" là một nhóc mèo đen. Mắt nhỏ tròn xoe, phần tròng đen to, phần còn lại ánh vàng. Đôi mắt đó đang nhìn nàng với vẻ ngây thơ trong sáng biết bao. Đuôi của nhỏ còn ngoe nguẩy, tiến lại phía chân Hồng Miên mà quanh quẩn. Đuôi của nhỏ lại còn quấn quấn chân nàng.

    Hồng Miên hơi nghi ngờ, nàng nắm nhẹ phần gáy của mèo đen, xách lên. Tay còn lại của nàng bế mông nó, ôm gọn vào lòng. Nhỏ này trông giống con Linh miêu hôm nàng bị tổn thương nội lực ấy nhỉ. Cái hôm nàng mơ thấy giấc mơ kì lạ đó.

    Sau hôm đó, Khuynh Diệp bảo sẽ đưa nhóc này đi "xử lý". Hồng Miên nghe hơi hoảng nên có hỏi thì ngài bảo chỉ là cho nhóc một bài học thôi chứ không tổn hại gì cả đâu. Từ bận đó, nàng cũng quên mất đi chuyện này. Mà Hồng Miên cũng không chắc chắn phải nhỏ linh miêu bữa hay không, chỉ thấy nhỏ giống thật. Mà cũng không biết sao giờ nhóc này lại ở đây. Nghe nói người mới chuyển đến là một Thú Thư, linh miêu này chắc là từ nhà bên chạy sang. Đợt đó, Khuynh Diệp có thể đã giao cho Thú thư "giải quyết" nhỏ này. Chỉ là không biết "giải quyết" làm sao mà trông lông lá nhỏ mượt như mun, lại còn tròn ủm thế này.

    Hồng Miên gãi gãi cằm linh miêu. Mèo đen dễ chịu đến tít mắt, nằm trong tay Hồng Miên rừ rừ nhịp nhàng. Nhỏ như một "cục chất lỏng", ôm rất ấm lại còn mềm mềm, lỏng lỏng.

    Hồng Miên ôm nhỏ sang phản để tránh lông rơi vào thức ăn. Vừa đi, nàng vừa cười cười. Hàng xóm mới trông cũng thích mắt nhỉ.
     
  6. ThanhHằng170204

    Bài viết:
    246
    Chương 25: Mộng Mơ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đang vuốt ve linh miêu, Hồng Miên nhìn ra cửa thấy Khuynh Diệp vừa về. Ngài ấy còn dắt thêm một người nữa. Nàng thấy vậy bèn đặt mèo xuống phản, vào bếp lấy thêm bát đũa.

    Bên này, Khuynh Diệp vẫn giữ hình hài nam. Có lẽ, người kia không biết bí mật của Khuynh Diệp. Lại nói đến người nọ, là một người nam, cao đến tai Khuynh Diệp. Vốn dĩ Khuynh Diệp khá cao ráo nên nếu một người nam có thấp hơn nàng một xíu cũng không kỳ lạ. Hồng Miên có chiều cao vừa phải, thì cao hơn ngực ngài một xíu. Đỉnh đầu nàng chưa chạm cằm Khuynh Diệp. Như vậy, Hồng Miên lại cao đến tai của người nam nọ.

    Nhưng khác với vẻ khỏe khoắn của Khuynh Diệp, người nam nọ trông có vẻ nhu mì hơn. Người ấy có vẻ thư sinh và ung dung. Cách đi của chàng ta chậm rãi, mũi chân hơi nhuếch ra trước. Các bước chân nhất không quá cao, cũng không quá tà mặt đất. Mỗi bước đi nhẹ nhàng và đều đặn, âm thanh phát ra cũng trầm lặng. Lúc đi, vai và tay cũng không rung động quá nhiều, nhưng không gây cảm giác là người này đang kiềm nén mà lại mang đến cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái. Nhìn sang Khuynh Diệp, Hồng Miên mọi khi cảm thấy Khuynh Diệp đi thoải mái và dứt khoát. Còn người nam trước mặt lại có cảm giác người này có cuộc sống bình lặng, không lo nghĩ nhưng cũng không buông thả.

    Đánh giá là vậy nhưng Hồng Miên cũng không dám liếc nhìn quá nhiều, sợ khách quở trách. Nàng đứng qua bên gần phảng, chờ Khuynh Diệp và khách ngồi xuống rồi tính lui ra. Nhưng Khuynh Diệp gọi nàng lại.

    - Cô cứ ngồi đi, không sao cả.

    Ngài ấy cười, nhìn nàng và nói. Khuynh Diệp còn đưa tay níu nhẹ vạt áo của nàng. Hồng Miên tự nhiên cảm thấy hơi mắc cỡ. Nàng nhìn qua vị khách kia. Thấy ngài ấy cũng không tỏ ý gì khó chịu. Nàng xin phép rồi xới cơm vào chén của mọi người. Xong xuôi, Hồng Miên mới từ từ ngồi xuống, chờ hai người bắt đầu ăn rồi bản thân mới động đũa.

    Khuynh Diệp khá hòa đồng, liên tục thăm hỏi người nọ. Nghe xưng hô, Hồng Miên mới biết người này tên Mơ. Thật ra, ngài ấy còn tên là Mộng Mơ. Cái tên nghe thật nữ tính. Ban đầu, Hồng Miên khá ngạc nhiên khi nghe cái tên này. Nàng còn thắc mắc sao tên ngài ấy lại nhu mì đến thế.

    Trái với vẻ giao tiếp của Khuynh Diệp, Mơ đáp lại nhẹ nhàng và từ tốn, nhưng cũng không quá xa cách. Hai người này trông tương đối thân thiết với nhau. Hai người kể với nhau nghe về cuộc sống thời gian qua, nghe như lâu rồi hai người chưa gặp lại vậy.

    Trong cuộc trò chuyện của hai người, Hồng Miên biết rằng Mơ được chuyển đến làm việc ở khu Hồng Thổ do Khuynh Diệp quản lý. Để tiện thì Mơ sẽ dọn sang nhà bên cạnh luôn. Khuynh Diệp thì giúp Mơ sắp xếp chỗ ở và công việc. Hai người này lại không nói nhiều về chuyện cũ nên Hồng Miên cũng không biết họ quen biết thế nào nữa.

    Sau khi ăn xong, Khuynh Diệp có giúp Hồng Miên dọn chén đũa xuống rồi ra nhà trước tiếp khách. Mơ cũng không ở lâu. Ngài ấy vừa chuyển đến hôm nay, nên có thể chưa nhận công văn bổ nhiệm. Vì vậy, ngài ấy sẽ ở nhà thu xếp việc trong phủ của bản thân. Còn Khuynh Diệp thì quay lại phủ Thổ Ngự sau giờ trưa.

    Ban đầu, Hồng Miên cũng hơi tò mò nên có ngó sang phủ bên vài lần. Nhưng sau rồi cũng chán nên không tọc mạch thêm nữa. Vài hôm nữa, nàng cứ hỏi Ngọc Thố là biết ngay ấy mà.

    Hồng Miên sờ sờ lòng bàn tay rồi quyết định ra sau nhà. Nàng từng thấy vài loại tinh thảo dại có thể tạo sáp ở sau nhà. Không biết do thời tiết hay cơ địa mà dạo này nàng bị tróc da tay. Hồng Miên nghĩ bụng mang một ít tinh thảo vào làm sáp thoa tay. Cách này là nàng học được từ mấy mộc yêu hàng xóm hồi xưa. Do bản thân cũng thường xuyên bị khô tróc da tay nên nàng cũng hay dùng tới cách này. Mà nếu tay chỉ khô hay nhăn hoặc có vết chai thì Hồng Miên vẫn chấp nhận được. Nhưng có vết da bong ra, đôi khi nàng sẽ ngứa mắt kéo ra thì có khi lại chảy máu. Hồng Miên khó chịu vô cùng. Mà do phải làm việc liên tục nên các vết thương như vậy sẽ gây cảm giác chi chít mãi. Nàng còn phải nấu ăn dọn dẹp nên da lại cứ bong ra. Nói chung là phải giải quyết vấn đề này thôi.

    Mà sáp thu từ tinh thảo này cũng không nhiều, mà lúc thoa lên cũng phải duy trì một thời gian mới khỏi. Hồng Miên cũng không rõ do bản thân sáp này lâu hay do nàng làm việc liên tục khiến việc tróc da khó hết nữa. Nhưng cây cỏ này miễn phí, lại dễ tìm nên Hồng Miên cũng không than thở gì. Hồng Miên nghĩ vài hôm sang y quán hỏi xem có phương thuốc nào hiệu quả hơn không.

    Hái thuốc xong, Hồng Miên truyền một ít tinh hoa vào rồi mới mang ra phơi nắng. Lammf vậy thì cây thuốc mới mau khô. Cách này là do nàng học lõm từ nhóc Lang. Xong rồi nàng vào nhà, vận hành tinh hoa để mở lại trạng thái hấp thụ tinh hoa thụ động rồi đi chuẩn bị cho cơm chiều. Nàng sơ chế thực phẩm tươi cũng nhanh thôi. Trong lúc chờ cơm chín thì nàng ra sào thu y phục đã khô vào. Hồng Miên chia ra y phục của nàng và của Khuynh Diệp rồi mang vào xếp, đưa về tủ.

    Do còn sớm nên nàng cũng không vội nấu ăn sớm quá thì thức ăn nguội lạnh. Hồng Miên mang con dao yếm ra sau vườn làm cỏ vườn. Đoạn, nàng dọn dẹp sơ qua mảng vườn sau nhà rồi cất dụng cụ vào kho. Xong đâu đấy, nàng mới rửa tay sạch sẽ rồi vào bếp nấu ăn.

    Một ngày cứ thế mà trôi qua, Hồng Miên soạn đồ đi tắm. Nàng chỉ còn đợi Khuynh Diệp về rồi ăn cơm, dọn rửa nữa thôi.

    Tắm xong, nàng ra xem mớ tinh thảo rồi thu vào. Hồng Miên định bụng tối sẽ giả rồi nghiền chúng ra. Có thể mai nàng mới bật bếp đun rồi làm sáp tinh thảo được. Mới thu tinh thảo vào thì Khuynh Diệp cũng về tới.

    Do chiều mát mẻ nên Hồng Miên để cửa trước mở. Nàng nhìn ra thấy Khuynh Diệp xách một túi gói trông như mấy thang thuốc. Ngài ấy còn dừng lại nói chuyện với Mộng Mơ. Mộng Mơ đang nhờ Thạch Tử xếp mấy chậu cảnh trước nhà. Thấy Mộng Mơ, Khuynh Diệp chào hỏi. Họ có nói chuyện với nhau vài câu rồi Khuynh Diệp ra về.

    Khuynh Diệp quay qua thấy Hồng Miên trong nhà đang nhìn mình thì vui vẻ đi nhanh vào nhà. Vừa tung tăng, ngài ấy vừa gọi nàng như lời chào rồi kêu đói, muốn nàng dọn cơm. Hồng Miên cười nhẹ như lời hồi đáp rồi vào dọn cơm ra bàn. Khuynh Diệp thì vào cất đồ rồi lấy y phục Hồng Miên soạn sẵn để sang nhà tắm. Một ngày dài đi làm, Khuynh Diệp cứ chờ có thể mà thôi.

    Vừa ngồi vào bàn, Khuynh Diệp đã kể cho Hồng Miên nghe những chuyện xảy ra ở phủ Hồng Ngự ngày hôm nay. Từ việc chút éc đến việc bự chà bá, việc nào kể được là Khuynh Diệp kể liên miên. Nàng chỉ thấy ngài ấy và một đũa cơm thì đã kể ba câu chuyện rồi. Hồng Miên vừa ăn vừa ậm ừ tỏ vẻ vẫn đang nghe ngài ấy kể chuyện đây. Thành ra, Hồng Miên đã no nhưng phải vờ chưa ăn xong để nghe đợi ngài ấy ăn xong bát cuối cùng.

    Thậm chí, Khuynh Diệp còn luyên thuyên cả lúc dọn bàn, lau dọn và quét nhà luôn. Hồng Miên thì đã ra sau bếp rửa chén nhưng vẫn nghe tiếng ngài ấy kể chuyện. Nàng cũng không cảm thấy khó chịu hay mệt mỏi. Hồng Miên cảm thấy Khuynh Diệp nói nhiều vậy mới đúng là ngài ấy mà. Nàng thấy bản thể này dễ thương.

    Rửa bát xong là cũng kết thúc ngày làm việc. Bây giờ, thời gian riêng tư của nàng đã đến. Nàng mang chỗ tinh thảo phơi lúc chiều và vài dụng cụ giả nghiền vào phòng. Hồng Miên lại truyền vào ít tinh hoa rồi mới bắt đầu xử lý chỗ tinh thảo này. Nàng giã được phân nửa thì nghe tiếng Khuynh Diệp gọi ở nhà trước. Hồng Miên dừng lại rồi ra xem ngài ấy gọi nàng cái gì.

    - Cô cho tôi mượn tay đi.

    Nàng vừa mới ra thì Khuynh Diệp đã bảo như thế. Hồng Miên không hiểu lắm nhưng vẫn chìa tay phải ra. Khuynh Diệp đón lấy bàn tay nàng. Tay ngài ấy khá mềm và ấm. Dù ở bản thể nữ, tay ngài ấy vẫn to hơn tay nàng một xíu. Vì vậy, bàn tay ngài ấy đỡ lấy trọn vẹn tay Hồng Miên.

    Tay kia của Khuynh Diệp đẩy nhẹ các ngón tay của Hồng Miên ra, để lộ lòng bàn tay của nàng. Khuynh Diệp xoa xoa phần thịt trong lòng bàn tay Hồng Miên rồi lại xoa xoa vào một hủ nhỏ bằng ngọc. Ngài ấy lại xoa lên tay Hồng Miên. Hồng Miên cảm thấy là một chất gì đó hơi dầu, được trải đều lên lòng bàn tay mình.

    Lúc này, Khuynh Diệp có vẻ chăm chú nhìn vào tay của nàng. Ngài ấy từ nhẹ nhàng và đều đặn bôi thuốc lên bàn tay khô tróc của nàng.

    Hồng Miên nhìn sang lọ ngọc nhỏ nhỏ kia, màu be hơi đục. Nàng không biết đó là thứ gì.

    - Cái gì thế ạ?

    Khuynh Diệp nghe Hồng Miên hỏi, cũng không gấp gáp trả lời. Ngài từ từ thoa xong một tay của nàng rồi mới ngẩng lên, cười nói:

    - Sự quý mến của tôi với cái tay này của cô đó.

    Nói rồi, ngài ấy lại đưa tay, ý bảo nàng đưa tay còn lại cho ngài thoa tiếp. Hồng Miên không hiểu gì nhưng vô thức đưa tay trái về phía Khuynh Diệp.
     
  7. ThanhHằng170204

    Bài viết:
    246
    Chương 26: Lấy thân báo đáp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hồng Miên nhận lấy lọ ngọc từ tay Khuynh Diệp. Chiếc lọ ngọc không có hoa văn gì, nhưng lại khá mát và nặng tay.

    - Em cảm ơn.

    Hồng Miên nghĩ Khuynh Diệp tặng mình ít cao bôi hay đại loại như vậy. Chắc hẳn ngài ấy đã vô tình thấy bàn tay nàng bị nứt nẻ nên mới tặng cho nàng ít thuốc có sẵn trong tủ đây mà.

    - Thời buổi nào rồi mà còn cảm ơn suôn, cô phải lấy thân báo đáp chứ.

    Ngài ấy cười cười, không chịu buông tay nàng ra. Ngài ấy không thấy kì lạ khi nói lời này với một người con gái khác sao. Hồng Miên nghĩ. Nhưng bản thân nàng lại hơi mắc cỡ với hành động như vậy. Nàng cũng không biết tại sao. Hồng Miên quay mặt đi, lại nói cảm ơn rồi về phòng.

    Nàng để lọ thuốc trên bàn, phía trong của những quyển sách để nó không bị rơi vỡ. Hồng Miên trùm chăn kín thân, chỉ chừa mỗi khuôn mặt ra ngoài để hít thở. Không biết nàng nghĩ gì mà mắt cứ chớp chớp liên hồi, hít thở nhanh. Kết thúc dòng suy nghĩ, Hồng Miên nhắm mắt, cố gắng điều hòa nhịp thở rồi chìm vào giấc ngủ.

    Sáng ra, Hồng Miên bắt đầu ngày mới bằng việc quét tước sân vườn. Sau khi ăn sáng xong, Khuynh Diệp thì đi làm còn Hồng Miên giặc giũ, sửa soạn nguyên liệu cho cử trưa. Còn chỗ tinh thảo hôm qua đã lỡ nghiền quá nửa rồi nên Hồng Miên làm nốt rồi bắt bếp lên đun. Thời gian đun cũng lâu do chỗ tinh thảo này là tinh thảo dài, tinh hoa của chúng không đồng đều lại còn ít ỏi. Cứ chóc lát, Hồng Miên lại vào bếp đảo một lần.

    Mà nhìn kỹ, Hồng Miên ngạc nhiên lắm. Tay nàng hôm qua còn bong trắng cả da. Mà hôm nay, các vết bong đã bay biến đâu mất. Nàng chỉ thấy mờ mờ dấu vết của sự nứt nẻ mà thôi. Mà nàng còn cảm thấy, vết chai ở các đệm thịt trong hình như cũng vơi bớt hay sao. Không biết Khuynh Diệp mua lọ thuốc đó ở đâu, nàng phải mua thêm một ít dùng dần mới được. Tháng rồi nàng cũng không tiêu pha gì nên hẵng còn dư dả. Nàng định mua cái vòng đá Hỗ Tinh, giúp tu luyện thụ động thoải mái hơn. Mà tính toán ra vẫn còn dư được một chút. Nàng cảm thấy mình sẽ mua ít thuốc cùng loại mà Khuynh Diệp đã cho.

    Vừa khuấy mớ tinh thảo trong chảo, Hồng Miên vừa suy xét. Khuynh Diệp lấy thuốc thì chắc bên y quán. Ở vùng này, nàng ít thấy các y quán cố định. Các y sư thường mở tại gia, hoặc đi lang bạc hay mở các sạp nhỏ như sạp bán hàng. Nhìn sơ qua lại không biết họ đang bán thuốc ấy chứ. Mà chỗ thân quen như y lão, nàng nghĩ chắc Khuynh Diệp mua thuốc ở đấy rồi. Nghĩ rồi, Hồng Miên quyết định chiều sẽ sang y quán hỏi han một lát do mớ tinh dược này chắc tới tận trưa mới xong.

    Lúc ăn trưa, Khuynh Diệp có hỏi thăm nàng xài cao bôi đó có ổn không. Hồng Miên bèn tỏ ý biết ơn ngài ấy và bảo rằng hiệu quả tốt lắm. Nàng còn chìa tay ra cho ngài ấy xem như minh chứng. Khuynh Diệp cười, gắp thức ăn cho Hồng Miên, không nói gì. Sau đó vẫn theo tuần tự mà ngài ấy đến ca chiều, còn Hồng Miên thu xếp việc nhà.

    Cũng không quá nhiều việc, Hồng Miên khóa cửa rồi mang lọ ngọc sang y quán. Nàng có mang theo mớ thuốc dạo trước y lão bảo nàng tự học làm thử. Y lão vẫn chưa về nhưng mang cho nhóc Lang xem cũng được. Đi ngang nhà Mộng Mơ, nàng chào Thạch Tử nhà hàng xóm đang tưới cây. Là cô trung niên mà hôm nọ nàng thấy ở chợ. Người nọ cười hiền rồi chào nàng, còn hỏi thăm bên nhà nàng thế nào. Hồng Miên cũng đáp lại rồi xin phép đi trước. Bà ấy cũng không làm gì nhưng bản thân Hồng Miên lại không cảm thấy muốn giao tiếp với người này nên cũng phải phép chào rồi rời đi nhanh chóng.

    Lúc nàng sang, Lang đang đan giỏ. Dạo này y lão vắng nên bệnh nhân đến cũng vãn lai thôi. Thành ra, Lang cũng khá rảnh rỗi. Nhóc đan thêm cái giỏi mới để vài hôm lên núi đào tinh thảo. Giờ này nắng cũng gắt gao nên việc đan giỏ, chỉ ngồi trong nhà lại thích hợp hẳn.

    Hồng Miên vào để giỏ xuống. Thấy nàng, Lang vui vẻ kêu nàng tự vào lấy nước uống, nhóc đang dở tay rồi. Hồng Miên nghe vậy thì trêu ghẹo nhóc mấy câu rồi vào tự lấy ấm và cốc ra ngồi bên cạnh. Nàng lấy ra mớ thuốc, mở nắp rồi đưa sang cho Lang xem. Lang đánh giá chỗ thuốc nàng làm cũng được, chỉ là có vẻ lúc đảo thuốc nàng không đều tay. Đây là vấn đề tay nghề, Hồng Miên ghi nhận để về chú ý thêm. Đến lọ cuối cùng, Hồng Miên hỏi Lang đây là thuốc gì. Nàng thắc mắc xem ở y quán còn không vì bản thân muốn mua một ít. Do đang lỡ tay ở mấy nút thắt nên Lang không xem ngay. Lúc thấy thuốc mà Hồng Miên đưa cho, Lang nhìn nàng chằm chằm.

    - Nay chị lụm được vàng hả?

    Hồng Miên ngơ ngác. Nàng không biết sao Lang lại hỏi như thế. Lang mới giải thích rằng trong lọ là sáp. Nhưng sáp này là sáp ong. Nhóc sờ sờ thử rồi đánh giá chất đặc mà mịn thế này là Tinh thú lâu năm. Lang bảo chắc sáp này lấy từ tổ ong sâu trên mấy ngọn núi cao mới có. Sáp ong đã khó lấy rồi mà sáp của bọn ong cấp cao này càng khó lấy hơn. Bình thường, thợ thu ong sẽ đem về. Bán cho các con buôn. Con buôn lại mang ra các xưởng tinh luyện, làm ra thành phẩm thường là nến hay kem thoa. Nến từ loại sáp này hít thôi đã tăng được tinh hoa rồi. Các thành phẩm này thì con buôn thường chỉ bán cho quý tộc hay quan lại lớn đủ sức thu về số vật phẩm xa xỉ này thôi.

    Cái lọ nhỏ nhỏ này chắc bằng hai năm tiền lương của Hồng Miên. Nghe đến câu cuối, Hồng Miên rơi vào im lặng.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...