Ngôn Tình [Dịch] Chỉ Nguyện Tim Chàng Cũng Giống Tim Ta - Điềm Tiểu Nha

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi RuanMingyu, 19 Tháng mười một 2024.

  1. RuanMingyu

    Bài viết:
    84
    Chương 20: Thì ra là ảo giác

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn biểu cảm ngạc nhiên của Sở Mặc Huyền, Vân Lạc Tâm biết hắn bắt đầu xao động.

    "Bệ hạ vẫn không tin, thần thiếp có thể chiêu hồn ngay trước mặt bệ hạ."

    "Đủ rồi!"

    Sở Mặc Huyền gằn giọng ngắt lời Vân Lạc Tâm: "Không tìm thấy thi thể nàng ấy dưới vách đá. Nàng ấy chưa chết, trẫm lập bài vị chỉ để an ủi người nhà Vân gia, trẫm không tin nàng ấy đã chết."

    Sở Mặc Huyền nói xong lại càng bóp chặt cổ Vân Lạc Tâm: "Nói mau, nàng ấy đang ở đâu?"

    Vân Lạc Tâm thấy Sở Mặc Huyền có vẻ nôn nóng, lại kì vọng vào câu trả lời của mình, nàng chỉ biết cười khẩy.

    Nếu ngày ấy hắn không làm tổn thương nàng, nàng vẫn còn tưởng tình cảm hắn dành cho mình rất sâu đậm.

    Nào là thỉnh thoảng lại đến Lạc Tâm cung ngồi cả ngày, rõ ràng là vì bản tính hắn đa nghi, chỉ có Lạc Tâm cung – nơi sở hữu mật đạo – mới khiến hắn có cảm giác an toàn.

    Nào là vì thương nhớ Vân phi nên mới sủng ái Châu Uyển Nhi có đường nét hao hao Vân phi lên tận mây xanh. Rõ ràng là vì hắn lo thế lực Diêu thị quá mạnh nên làm vậy để Diêu Hoàng hậu có đối thủ, hơn nữa còn có thể dùng Châu gia để áp chế Diêu thị.

    Vân Lạc Tâm rất đau lòng.

    Nếu ngày ấy nàng cảm nhận được Sở Mặc Huyền dành tình yêu cho Diêu Tử Lăng, có lẽ nàng cũng không tuyệt vọng đến mức từ bỏ cuộc sống của mình.

    Chính vì nhận ra hắn không có trái tim, hắn không yêu ai hết, nên khi mất đi tất cả, lại không thể kháng cự vì gia tộc, mới tuyệt vọng đến mức nhảy vực.

    "Bệ hạ, xin người đừng đau lòng. Vân phi nương nương thực sự đã mất, nếu chưa thì sao thần thiếp có thể chiêu hồn được."

    Nói đoạn, Vân Lạc Tâm lại không kìm được mà lên tiếng: "Thực ra lúc đó Vân phi nương nương nói cho thần thiếp sự tồn tại của mật đạo này là để thần thiếp thay nàng ấy ám sát người."

    Bàn tay đang bóp cổ Vân Lạc Tâm bỗng run lên.

    Ánh mắt Sở Mặc Huyền tựa như lớp băng dần nứt ra dưới ánh mặt trời gay gắt.

    "Ngươi nói.. nàng ấy muốn ngươi giết trẫm?"

    Không biết tại sao trong khoảnh khắc nhìn vào mắt Sở Mặc Huyền, Vân Lạc Tâm cảm thấy tim mình như nứt vỡ.

    Hắn đang đau lòng?

    Cũng đang vui sao?

    "Vâng thưa bệ hạ."

    Vân Lạc Tâm vội né tránh ánh mắt Sở Mặc Huyền.

    Nàng vô cùng hoảng loạn, vào lúc cấp bách nói ra nỗi lòng mình, không biết liệu Sở Mặc Huyền có tin hay không.

    Khi nàng thấp thỏm không yên lại cảm thấy Sở Mặc Huyền chậm rãi đứng lên, giọng nói đầy xa xăm: "Tại sao nàng ấy không tự mình tới.."

    Vân Lạc Tâm giật thót, giọng nói của Sở Mặc Huyền như thể chất chứa vô vàn nỗi bi thương, trầm buồn tựa màn đêm cô liêu, không thể tan biến.

    Buồn sao?

    Loại người như Sở Mặc Huyền cũng biết buồn ư?

    Nàng đang bị ảo giác đúng không.

    Vòn chưa kịp đoán ý của Sở Mặc Huyền, nàng đã thấy hắn nghiêm giọng ra lệnh: "Cao Phi, nhốt cô ta vào thiên lao."

    "Vâng!"

    Thị vệ áo đen không biết xuất hiện từ đâu, hắn vẫy tay một cái, hai thị vệ ngự tiền từ ngoài điện xông vào trói Vân Lạc Tâm lại.

    "Nói với người thẩm vấn, trẫm không cần biết bọn họ dùng cách gì, cho dù dùng đến khổ hình cũng phải bắt cô ta khai ra tung tích của Vân phi."

    Nét mặt thị vệ Cao Phi có phần sững sờ.

    Cái gì?

    Thẩm vấn tung tích của Vân phi?

    Chẳng phải Vân phi đã chết rồi sao?

    Các thị vệ nhìn nhau, nhưng ý vua thì không được cãi, Cao Phi chỉ đành sai người mang Vân Lạc Tâm đi.

    Trước khi bị mang đi, Vân Lạc Tâm muốn nhìn Sở Mặc Huyền lần cuối nhưng đổi lại nỗ lực quay đầu nhìn của nàng chỉ là một bóng lưng cao ngạo lạnh lùng.

    Nàng lập tức bừng tỉnh, quả nhiên bản thân gặp ảo giác rồi.

    Sở Mặc Huyền nào có biết buồn, hắn chỉ đang lo rằng Vân Lạc Tâm biết quá nhiều bí mật sẽ đe dọa đến hắn.

    Bước đi này của nàng thực sự quá mạo hiểm.
     
  2. RuanMingyu

    Bài viết:
    84
    Chương 21: Lòng vua tàn nhẫn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rơi vào tình cảnh này, nàng chỉ đành làm vậy.

    Đến khi tới thiên lao, Vân Lạc Tâm mới biết Sở Mặc Huyền không nói đùa.

    "Tiệp dư nương nương, xin hãy khai ra nơi ở của Vân phi nương nương."

    Viên quan thấm vấn phụng mệnh bệ hạ. Mặc dù cảm thấy mệnh lệnh của Sở Mặc Huyền rất khó hiểu, nhưng lệnh vua thì không thể cãi, gã chỉ đành ngoan ngoãn thực hiện theo.

    Vân Lạc Tâm lắc đầu: "Ta đã nói rồi, ta gọi hồn Vân phi lên nên mới biết mấy chuyện mà chỉ Vân phi mới biết, chứ không phải vì Vân phi chưa chết đâu."

    Gọi hồn?

    Viên quan thẩm vấn nghe những lời này, gã nhíu chặt mày lại. Bệ hạ cực kì có ác cảm với những thứ phi lý vô thực như này, huống hồ gã cũng chưa từng nghe nói đích tiểu thư Mạch gia có khả năng ấy.

    "Tiệp dư nương nương, nếu người không khai báo thành thật, đừng trách hạ quan ra tay tàn bạo, hạ quan chỉ phụng mệnh hành sự mà thôi."

    Lời nói tuy rất khách sáo lịch sự nhưng ánh mắt gã quan lại lạnh lùng vô cùng.

    Hắn vung tay, cai ngục nở nụ cười nanh ác, vung cây roi trong tay, "bốp" một tiếng, cây roi quất mạnh lên người Vân Lạc Tâm.

    Vân Lạc Tâm đau đến nghẹt thở, còn chưa kịp hoàn hồn, lại một cơn đau nữa đổ lên cơ thể nàng.

    Từng đợt roi dội lên người, nhanh chóng khiến da thịt nàng nứt toác dưới lớp cung trang. Nàng vốn muốn hét lên kêu cứu theo bản năng, nhưng lại cố cắn răng kìm được.

    Cao Phi đứng trong bóng tối quan sát toàn bộ, trái tim sắt đá của hắn có phần xao động.

    Dường như nữ nhân này khác với những gì hắn điều tra được trước đây.

    "Tiệp dư, bọn ta khuyên người nên khai thật đi. Người là nương nương cao quý, bị đánh đến trầy da tróc vảy thì sau này còn thụ hưởng hoàng ân thế nào đây."

    Viên quan xoáy vào trọng điểm. Xét cho cùng điều phi tử trong hậu cung quan tâm nhất chính là nhan sắc và ân trạch của hoàng đế.

    Nhưng Vân Lạc Tâm chỉ nhếch miệng, hét lên đầy khảng khái: "Ta đã nói rồi, Vân phi chết rồi, năm năm trước ở đài tế trời, nàng ấy đã chết rồi!"

    "Trẫm nói là nàng ấy chưa chết."

    Viên quan thẩm vấn chưa kịp nói gì, từ ngoài phòng thẩm vấn vọng vào tiếng quát đầy uy nghiêm.

    "Bệ hạ kim an!"

    Quan viên và cai ngục trong phòng thẩm vấn đều quỳ xuống. Cao Phi đứng trong góc tối cũng cúi thấp đầu.

    Nhưng Vân Lạc Tâm bị trói trên giá lại nhìn thằng về phía Sở Mặc Huyền, hoàn toàn không có ý định cúi đầu.

    "Bệ hạ đang nghĩ gì vậy. Đài tế trời được dựng trên vách vực núi sâu vạn trượng. Cho dù Vân phi nương nương biết chút võ công phòng thân, cũng còn lâu mới sống được khi nguyên khí bị tổn thương nghiêm trọng!"

    "Ngươi câm miệng cho trẫm!"

    Sở Mặc Huyền quát xong, cai ngục liền tiếp tục vung roi.

    Trong nháy mắt, bộ cung y màu hồng nhạt đã rách tươm, cơ thể nàng thì rướm máu.

    Vân Lạc Tâm vẫn cắn răng không kêu. Nàng quá đau đớn, thậm chí còn cắn rách môi dưới của mình.

    Quan thẩm vấn cúi rạp xuống, không dám thở mạnh.

    Hai chữ "Vân phi" là điều cấm kị không được nhắc đến khi có mặt bệ hạ từ năm năm trước.

    Quan viên hồi đó phản đối Sở Mặc Huyền khôi phục thân phận cho Vân phi đã bị cho đi lưu đày.

    Quan viên phản đối Sở Mặc Huyền lập bài vị cho Vân phi trong cung bị mang đi chém đầu.

    Thậm chí các ca ca của Vân phi khi phản đối sử dụng lượng lớn nhân lực để xuống dưới đàn tế trời tìm thi thể Vân phi cũng bị Sở Mặc Huyền viện cớ bảo hộ biên quan mà đuổi khỏi triều đình.

    Từ đó về sau không ai dám nhắc đến hai chữ "Vân phi" trước mặt Sở Mặc Huyền.

    Lạc Tâm cung vẫn giữ dáng vẻ ngày xưa, các cung nữ thái giám vẫn phụ trách việc của mình, làm ra vẻ như Vân phi vẫn còn sống.

    Đến cả Uyển Quý phi được sủng ái cực độ cũng chỉ vì có gương mặt giống với Vân phi.

    Đến lúc đó mọi người mới bàng hoàng nhận ra..
     
  3. RuanMingyu

    Bài viết:
    84
    Chương 22: Yêu ngôn hoặc chúng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu thư dòng thứ không được ai chú ý của Vân gia, người con gái mà Hoàng hậu tiền triều ép Sở Mặc Huyền cưới làm trắc phi với mục đích hạ nhục hắn, lại là người quan trọng nhất trong lòng vị đế vương lạnh lùng.

    Lệ tiệp dư to gan.

    Không chỉ dám chạy đến Lạc Tâm cung, giả làm Vân phi bỏ thuốc câu dẫn bệ hạ, bây giờ lại nói mình có thể gọi hồn Vân phi, rõ ràng đang tự dồn mình vào chỗ chết.

    Sở Mặc Huyền chưa từng chấp nhận rằng Vân phi đã không còn.

    Hắn tuyệt đối không tin Vân phi đã chết.

    "Bệ hạ, dù người có đánh chết thần thiếp, thần thiếp cũng không thể nói cho người Vân phi đang ở đâu."

    Vân Lạc Tâm cố nén cơn đau, nàng nhìn thẳng vào đôi mắt sâu đen của Sở Mặc Huyền, khoé môi lộ ra nụ cười châm chọc.

    "Vân phi là oan hồn lưu lạc tứ phương, không cố định nơi nào. Bệ hạ cứ bắt thần thiếp phải nói ra nàng ấy đang ở đâu, thần thiếp giúp ngài gọi hồn nàng ấy lên cho xong!"

    "Đánh cho trẫm."

    Giọng điệu Sở Mặc Huyền vừa âm trầm, lạnh lùng, lại ẩn chứa sự phẫn nộ cực độ. "Đánh đến khi nào ả ta chịu khai báo thành thật mới thôi!"

    "Vâng!"

    Cai ngục nhận lệnh, bắt đầu vung roi điên cuồng lên cơ thể Vân Lạc Tâm. Một roi tiếp nối một roi, đến khi cơ thể nàng đau như muốn vỡ vụn, nàng ngất lịm đi.

    "Bệ hạ, tiệp dư ngất rồi."

    "Ngất sao, vậy dùng nước làm cô ta tỉnh lại, hay còn cần ta phải hướng dẫn các ngươi cách làm nữa?"

    Quan thẩm vấn và cai ngục run rẩy, tất nhiên họ biết phải xử lý thế nào khi phạm nhân ngất.

    Nhưng dù gì người này cũng là phi tần có tước vị, nếu chẳng may đánh chết, cũng không biết hoàng đế sẽ phản ứng như nào. Ai mà biết được trong lòng ngài ấy có nàng ta hay không, hơn nữa đây còn là đích tiểu thư của Mạch gia.

    Vậy nên mới phải dè dặt hỏi ý của hoàng đế.

    Nghe Sở Mặc Huyền nói vậy, hắn là hắn thực sự không quan tâm đến nữ nhân này.

    Quan thẩm vấn và cai ngục yên tâm thở phào.

    Chúng ra lệnh mang một thùng nước chứa đá đến đồ lên đầu Vân Lạc Tâm.

    Dù đang là cuối hạ, nhưng nước đá dội đột ngột từ đầu xuống lập tức khiến Vân Lạc Tâm bừng tỉnh. Nàng còn chưa kịp hoàn hồn, cơn đau nhức đã ập đến khắp cơ thể.

    Nước đá được pha thêm muối, khi tiếp xúc với cơ thể đầy miệng vết thương, lập tức tựa như hàng ngàn mũi dao cứt nát cơ thể nàng.

    Đau.

    Đau đến tận xương tuỷ.

    "Sở Mặc Huyền, ta hận ngươi, ta hận ngươi!"

    Nàng không kìm được mà hét lên, toàn là những lời đại nghịch bất đạo.

    Cai ngục vung tay định đánh tiếp, bỗng một bàn tay chặn gã lại.

    "Bệ hạ?" Cai ngục ngơ ngác nhìn Sở Mặc Huyền.

    Sở Mặc Huyền ngày thường vốn luôn điềm đạm, lúc này thần sắc trở nên vô cùng bất thường.

    Hắn nhìn chăm chú Vân Lạc Tâm, đôi mắt hắn đầy xao động tựa như tòa lầu cao khi nghênh đón bão gió.

    Lúc bấy giờ Vân Lạc Tâm đã bị đánh đến mức thần chí không còn tỉnh táo.

    Nàng đã bắt đầu quên lúc này mình đang là ai, chỉ biết bần thần nhìn Sở Mặc Huyền, miệng không ngừng hét những lời ai oán.

    "Ta hận ngươi, ta hận ngươi."

    "Tâm Nhi.."

    Con ngươi hắn co lại, rõ ràng không phải cùng một người, rõ ràng là hai gương mặt khác nhau nhưng tại sao hắn lại cảm nhận được bóng hình nữ nhân đầy tuyệt vọng ấy trên người đối phương.

    Theo bản năng hắn muốn hạ lệnh thả nàng ra, lại thấy nàng như hồi tỉnh lại, nói với hắn: "Bệ hạ, ban nãy thần thiếp đã gọi hồn Vân phi về, người có nhìn thấy không?"

    Lập tức Sở Mặc Huyền sa sầm mặt lại, hắn ra lệnh: "Yêu ngôn hoặc chúng, tiếp tục đánh!"

    "Vâng!"

    Đòn roi lại giáng xuống, Vân Lạc Tâm đau muốn chết đi.

    Trái tim Sở Mặc Huyền như bị bóp chặt.
     
  4. RuanMingyu

    Bài viết:
    84
    Chương 23: Quyết không thỏa hiệp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đau đớn đến nghẹn lời, nhưng dù thế nào nàng cũng không nói với Sở Mặc Huyền rằng nàng chính là Vân Lạc Tâm.

    Ban nãy do đau quá, ý thức mơ hồ mới khiến nàng quên mất mình được sống lại, nhất thời thốt ra những lời uất hận trong lòng.

    Nếu không phải Sở Mặc Huyền vô tình gọi nàng là "Tâm Nhi", e rằng nàng vẫn chưa nhận ra.

    "Bệ hạ, Lệ tiệp dư lại ngất rồi ạ."

    "Trẫm tự nhìn được."

    "..."

    Nhìn gương mặt đầy vết roi của nàng, hai mắt Sở Mặc Huyền tối sầm lại.

    "Mang thiên sơ thánh tuyết liên trong cung tới đây, giữ mạng cho cô ta. Ngày nào còn chưa khai ra tung tích của Vân phi, cho cô ta sống trong địa ngục ngày đó."

    "Vâng."

    Sở Mặc Huyền rời đi.

    Cao Phi thấy Vân Lạc Tâm ngất lịm đi, chỉ biết lắc đầu rồi lặng lẽ đi theo bệ hạ.

    Vân Lạc Tâm bị nhốt vào nhà lao. Chuột bọ ngửi được mùi vết thương trên người nàng, chúng bắt đầu gặm nhấm khiến nàng đau đến bừng tỉnh.

    "A.."

    Vân Lạc Tâm thét lên.

    Bị tra tấn nàng không kêu, bị đánh đập nàng vẫn nhịn được.

    Nhưng thứ nàng sợ nhất là chuột và gián, khiến nàng không ngừng kêu la.

    Cai ngục thấy cảnh đó lấy làm buồn cười: "Tiệp dư nương nương chịu khó đi, không ít người mất mạng trong lao, rất nhiều thi thể qua mấy ngày liền mới được phát hiện. Từ đó nuôi ra một đám chuột bọ thích ăn thịt người. Chúng ngửi được mùi máu trên người nương nương nên mới kéo đến. Bọn ta cũng không can thiệp được."

    Mặt Vân Lạc Tâm trắng bệch, co người vào góc, liên tục gào thét. Nhìn đám chuột gián bao vây mình, đầu nàng hiện lên toàn hình ảnh của Sở Mặc Huyền.

    Trước khi Sở Mặc Huyền đăng cơ, hắn từng đấu tranh khốc liệt với Tam hoàng tử Tề Vương.

    Không đấu lại được kẻ địch, Sở Mặc Huyền rơi xuống vách đá. Vân Lạc Tâm chứng kiến cảnh đó, điên cuồng nhảy xuống theo hắn.

    Sau khi rơi xuống nàng mới biết Sở Mặc Huyền cố ý làm vậy để giả chết.

    Vân gia nhiều đời làm võ tướng, dù là thứ nữ nhưng Vân Lạc Tâm cũng theo hai ca ca luyện võ. Do đó nàng không sợ chịu khổ, nhưng không chịu nổi chuột bọ côn trùng.

    Mỗi lần gặp chúng, nàng chỉ biết kêu lên: Tứ gia cứu ta!

    Sở Mặc Huyền vốn đang bị thương, nhưng nhìn thấy mặt nàng tái nhợt đi cũng đau lòng, cố gắng dỗ dành nàng. Lúc đi đường thì cõng nàng trên lưng, nghỉ ngơi lại ôm nàng vào lòng.

    Vô cùng chu đáo.

    Đó là khoảng thời gian hai người không thể quên.

    Vân Lạc Tâm vừa chịu cơn đau nơi da thịt, tinh thần lại trên bờ vực sụp đổ. Lại chứng kiến những thứ khiến mình sợ hãi, nàng không phân biệt được quá khứ và hiện tại.

    Nàng không ngừng hét lên: "Tứ gia cứu ta, Tứ gia cứu ta.."

    * * *

    Sở Mặc Huyền quay lại cung, không có tâm trạng xử lý chuyện triều chính. Hắn đi thẳng đến Lạc Tâm cung, ngả lưng trên chiếc giường quen thuộc.

    Đám Hoán Tích đã quen với việc Sở Mặc Huyền đột ngột đến cung nghỉ ngơi nên không ở lại hầu hạ, cùng nhau lui xuống để Sở Mặc Huyền ở một mình.

    Nệm giường đã được thay mới, nhưng dường như Sở Mặc Huyền vẫn ngửi được hương thơm quyến luyến làm say đắm lòng người ấy.

    Mọi người đều nói rằng hành vi đêm đó của Lệ tiệp dư quá đỗi đê hèn.

    Nhưng thực tế nếu không có sự cho phép của Sở Mặc Huyền, từ khi bỏ thuốc nàng ta đã bị Cao Phi xử lý rồi.

    Thứ thuốc đó không hoàn toàn xấu.

    Ít nhất cũng giúp hắn nhìn thấy bóng hình hắn mong nhớ đêm ngày.

    Bỗng Sở Mặc Huyền cảm thấy bản thân thật nực cười, rõ ràng vì quá khao khát được nhìn thấy Vân Lạc Tâm mới để đối phương bỏ thuốc mình.

    Hắn nhắm mắt lại, trong đầu tràn ngập dáng vẻ oán hận của người con gái xa lạ trong thiên lao ban nãy.

    Sở Mặc Huyền, ta hận ngươi, ta hận ngươi..

    Hắn choàng mở mắt, ngồi dậy hỏi: "Cao Phi, đi xem cô ta sao rồi."

    Cao Phi bước ra khỏi chỗ tối, quỳ xuống thưa: "Chẳng phải bệ hạ đã hạ lệnh giữ mạng cô ta rồi sao ạ."

    Ý hắn là cô ta sẽ không bị sao hết.

    Nhưng..

    "Đi cùng trẫm."

    Cao Phi sững sờ, Sở Mặc Huyền lệnh cho hắn đi thì không nói, giờ lại muốn đích thân đi sao!
     
    Andrea1010 thích bài này.
  5. RuanMingyu

    Bài viết:
    84
    Chương 24: Không thể quay lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở Mặc Huyền đi thẳng đến thiên lao.

    Không rõ vì lý do gì, càng đi hắn lại càng thấy lo lắng bất an.

    Trước đây hắn chưa từng trải qua cảm giác này.

    Chỉ duy nhất vào ngày tế trời năm năm trước, đột nhiên nỗi bất an trong hắn dâng lên, mới sai người âm thầm bảo vệ Vân Lạc Tâm. Sau đó, chưa bao giờ hắn như vậy nữa.

    Hắn bị sao thế này, không lẽ hắn thực sự tin lởi ả điên kia?

    Nhưng lỡ như là thật thì sao?

    Tim hắn chợt thắt lại.

    Vực sâu vạn trượng, dù không tìm được thi thể cũng đủ chứng minh nàng ấy đã..

    Bao năm nay hắn vẫn tự lừa mình dối người, lẽ nào giống như lời Lệ tiệp dư nói, nàng ấy đã biến thành một oan hồng, vất vưởng giữa chốn cung đình này.

    Sở Mặc Huyền quyết định phải hỏi cho rõ. Nhưng không ngờ khi đến thiên lao lại chỉ thấy đám thị vệ và cai ngục.

    "Bệ hạ, có người cướp ngục, hiện không rõ tung tích Lệ tiệp dư."

    Sau khi hiểu rõ tình hình, Cao Phi cho biết người coi ngục chưa nhìn rõ được diện mạo đối phương đã bị thuốc mê đánh ngất.

    Thiên tử nổi trận lôi đình.

    "Điều tra cho ta! Dù có phải đào sâu ba tấc đất cũng phải đưa ả ta về đây!"

    "Vâng!"

    * * *

    Vân Lạc Tâm không biết mình mất ý thức từ lúc nào, nàng chỉ biết sau khi đám cai ngục cười nhạo nàng ngã xuống, trước mắt nàng cũng tối sầm lại.

    Đến khi tỉnh lại, nàng đã ở trong khuê phòng mềm mại thoải mái.

    Một nữ tử có nét mặt điềm tĩnh đang thay thuốc cho nàng.

    "Người tỉnh rồi."

    Vân Lạc Tâm nhìn người đó, lập tức giật mình.

    Người này chính là thị nữ thiếp thân của Sở Mặc Vũ – Thái Ngâm.

    Nàng ấy nhận ra được vẻ ngạc nhiên trong mắt Vân Lạc Tâm, bèn cất giọng hỏi: "Tiệp dư nương nương biết nô tì sao?"

    Vân Lạc Tâm chột dạ, vội giấu cảm xúc, lắc đầu: "Không, ta chỉ ngạc nhiên quá thôi, ta không ở trong thiên lao nữa sao?"

    "Chủ tử nhà ta đã cứu người."

    Thái Ngâm không nói gì nhiều, chỉ thay xong thuốc liền đi.

    Lát sau, một nam tử điển trai mặc y phục trắng thêu cây trúc đen từ ngoài bước vào.

    Vân Lạc Tâm sững người.

    Nàng mở miệng định gọi "A Vũ" theo bản năng, nhưng lại kiềm chế được.

    Nhưng Sở Mặc Vũ gặp nàng lại không hề có chút ngượng nghịu nào, hắn cười tươi bước đến cầm tay nàng: "Tiểu Lạc Tâm thấy sao rồi?"

    Tiểu Lạc Tâm..

    Đã biết bao năm Vân Lạc Tâm không được nghe cách gọi này.

    Tim nàng khẽ rung lên, nàng buông lỏng bàn tay vốn định rút lại, mặc cho đối phương cầm.

    "Huynh đã cứu ta sao?"

    "Ừm."

    Sở Mặc Vũ rất thành thực: "Sau khi biết là nàng, ta đã đề xuất với huynh ấy ban nàng cho ta."

    "Hả?"

    "Huynha áy không nói cho, cũng chẳng nói không cho. Ta đoán là sau khi điều tra nàng không có vấn đề gì sẽ ban nàng cho ta, đâu ngờ nàng lại nói dối như thế."

    Vân Lạc Tâm không nói gì. Nhìn bề ngoài Sở Mặc Vũ là một vương gia tiêu sái, nhưng thực tế lại là vũ khí sắc bén bí mật của Sở Mặc Huyền. Một nửa ám vệ trong cung là do hắn huấn luyện.

    Trong cung xảy ra chuyện gì không qua được mắt Sở Mặc Vũ, huống hồ đã có rất nhiều cung nữ thái giám chứng kiến sự việc của nàng, việc Sở Mặc Vũ nắm được chi tiết không có gì lạ.

    "Nàng không biết thôi, chuyện nàng yêu ngôn hoặc chúng loan truyền khắp trong cung rồi."

    Sở Mặc Vũ mỉm cười, vén gọn mái tóc rối bời cho Vân Lạc Tâm. Nhìn hắn cười vậy thôi, nhưng ánh mắt không giấu được sự xót xa.

    "Tại sao không nói thẳng ra nàng là ai, lại bịa ra mấy chuyện quỷ thần. Có phải nàng không biết người đó cực kì không tin mấy chuyện ma quỷ đâu."
     
  6. RuanMingyu

    Bài viết:
    84
    Chương 25: Hắn từng tương tư

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vốn dĩ ta cũng không tin.."

    Vân Lạc Tâm lí nhí, không có dũng khí nói hết câu.

    Xét cho cùng thì việc được sống lại hết sức vô lý, nếu không phải do chính bản thân trải nghiệm thì nàng cũng không tin, nói ra rồi ai sẽ tin được lời nàng.

    Huống hồ cả Sở Mặc Vũ và Sở Mặc Huyền đều không tin vào mấy chuyện tâm linh, hai huynh đệ họ ghét nhất những kẻ mở miệng ra là nói chuyện ma quỷ.

    Bởi vì mẫu phi của họ dính líu tới vu cổ nên bị Tiên hoàng ban lụa trắng.

    "Chuyện xảy ra trong năm năm qua nếu nàng không muốn nói thì đừng nói."

    Sở Mặc Vũ hiểu lầm việc Vân Lạc Tâm ngập ngừng là vì nàng trải qua quá nhiều khó khăn trong năm năm đó, hắn không muốn nàng phải nhìn lại quá khứ nên không ép nàng.

    Hắn cười nói: "Đói rồi đúng không, có muốn ăn gì không?"

    Vân Lạc Tâm lắc đầu, nàng nào có thời gian ăn cơm, chỉ nói: "Huynh cướp ngục như vậy có nguy hiểm không?"

    "Nàng đang lo lắng cho ta sao?"

    "..."

    Sở Mặc Vũ cười tươi: "Yên tâm đi, ta không việc gì đâu."

    Ánh mắt Vân Lạc Tâm đầy sự lo lắng, sao mà không có chuyện gì được.

    Dù Sở Mặc Huyền cực kì tin tưởng Sở Mặc Vũ nhưng hắn trời sinh đã mắc bệnh đa nghi, lại nhanh trí, hoàn toàn có thể nhanh chóng điều tra đến Sở Mặc Vũ.

    Cứu người khỏi ngục một cách lặng lẽ lại không làm tổn thương đến ai, việc này chỉ có Sở Mặc Vũ mới làm được.

    "Ta sẽ nhanh chóng đưa nàng rời khỏi kinh thành." Sở Mặc Vũ nắm tay Vân Lạc Tâm: "Nàng không cần suy nghĩ nhiều, dưỡng thương cho tốt nhé."

    Đưa nàng đi?

    Đây là điều nàng muốn, nhưng mà..

    "Còn Tử Niệm của ta thì sao?"

    Tử Niệm là huý danh của Thái tử điện hạ, cũng là tên của con trai Vân Lạc Tâm.

    Mắt Sở Mặc Vũ tối lại: "Nàng thấy nó rồi sao."

    "Ừm."

    Vân Lạc Tâm nắm lấy tay Sở Mặc Vũ, nói: "Nó sống rất khổ, ta muốn đưa nó đi."

    Nụ cười trên môi Sở Mặc Vũ dần tắt: "Lạc Tâm, nàng biết nó là Thái tử mà."

    Vân Lạc Tâm hiểu ý Sở Mặc Vũ, thân phận bây giờ của nàng chỉ là một phi tử thấp kém, còn con trai nàng là Thái tử một nước.

    Nàng có qua đời hay mất tích cũng không ai quan tâm, nhưng nếu Thái tử xảy ra chuyện chắc chắn sẽ phải truy tìm trên phạm vi toàn quốc.

    "Không lẽ nàng muốn cả đời dẫn nó trốn chạy?"

    Lời Sở Mặc Vũ khiến hi vọng nơi tim nàng tắt ngúm.

    Hắn nói đúng, chưa nói đến việc nàng chưa nhận con, con có chịu nhận nàng hay không cũng là vấn đề.

    Dù có chịu nhận nàng, chưa chắc con đã đồng ý đi theo nàng.

    Quan trọng nhất là nàng có thật sự dẫn được con đi hay không.

    "Nhưng hắn đâu có thích thằng bé, tại sao phải giữ nó lại." Ánh mắt nàng u ám, sao nàng có thể quên chính con nàng đã hét lên rằng "Phụ hoàng chưa từng tới thăm con".

    "Lạc Tâm.."

    Tâm trạng Sở Mặc Vũ khá phức tạp khi nghe Vân Lạc Tâm nói vậy.

    Nàng hiểu lầm Sở Mặc Huyền rồi.

    Không phải Sở Mặc Huyền không muốn đến thăm con, mà bởi đứa trẻ quá giống nàng, mỗi lần nhìn thấy nó, Sở Mặc Huyền lại nghĩ đến những chuyện đã từng làm với nàng trước kia.

    Vậy nên hắn chỉ có thể len lén đến bên và thăm con khi đứa trẻ không biết.

    Những chuyện này Sở Mặc Vũ không muốn nói cho Vân Lạc Tâm.

    Năm ấy vì Vân Lạc Tâm thích Sở Mặc Huyền nên Sở Mặc Vũ mới giấu nhẹm tình yêu thầm của mình. Nhưng hắn không ngờ việc hắn từ bỏ lại đổi lấy cái tin nàng nhảy khỏi đàn tế trời tự sát.

    Sở Mặc Vũ phi như bay từ Giang Nam về kinh thành, vừa vào cung đã túm lấy vạt áo Sở Mặc Huyền rồi giáng một cú đấm lên người hắn.

    Sở Mặc Vũ biết hành động của mình là đại nghịch bất đạo, dám đánh nam nhân tôn quý nhất Đại Lịch.

    Nhưng hắn không sợ.

    Thậm chí cảm thấy Sở Mặc Huyền xử hắn tội đại nghịch bất đạo càng tốt.

    Hắn có thể đi cùng nàng.

    Có thể tìm thấy nàng.
     
    Nghi Phuc thích bài này.
  7. RuanMingyu

    Bài viết:
    84
    Chương 26: Người đó không phải nàng ấy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng Sở Mặc Huyền không làm thế.

    Hắn để mặc Sở Mặc Vũ đấm mình, hắn điềm tĩnh hứng chịu những đau đớn và phẫn uất mà đệ đệ dồn lên mình.

    "A Vũ, ta biết chuyện này làm huynh khó xử, nhưng ta thực sự muốn mang nó rời khỏi nơi này.."

    Lời Vân Lạc Tâm cắt ngang dòng suy nghĩ của Sở Mặc Vũ.

    "Nhưng chưa chắc Tử Niệm chịu đi theo nàng." Sở Mặc Vũ thở dài: "Xét cho cùng thì trong mắt thằng bé, Hoàng hậu mới là thân mẫu."

    Vân Lạc Tâm nghe thấy câu ấy thì sững người, chẳng may đụng phải vết thương khiến nàng đau đến tái mét mặt mũi.

    Sở Mặc Vũ vội đỡ nàng: "Đừng xúc động quá, như này nhé, để ta nghĩ cách cho hai người gặp mặt nhau đã. Nếu thằng bé chịu đi cùng nàng thì chúng ta sẽ dẫn nó đi."

    Vân Lạc Tâm không chú ý đến hai chữ "chúng ta" mà Sở Mặc Vũ vừa nói, nàng chỉ chú tâm đến vấn đề Sở Mặc Vũ sẽ đưa nàng đi gặp Tử Niệm.

    "Huynh có thể để ta gặp con sao?"

    "Ừm, nhưng phải chờ một thời gian đã. Mới xảy ra chuyện cướp ngục nên Hoàng cung sẽ canh phòng nghiêm ngặt hơn, muốn gặp Thái tử không phải dễ." Sở Mặc Vũ nói: "Thêm nữa nàng đang bị thương nặng như vậy, gặp sẽ làm thằng bé sợ mất."

    Vân Lạc Tâm trầm ngâm.

    "Mặc dù không muốn nhắc đến quá khứ của nàng, nhưng ta cần biết còn những ai biết đến thân phận của nàng."

    Vân Lạc Tâm không nhận thấy sát khí ẩn giấu trong ánh mắt sáng lấp lánh của Sở Mặc Vũ, nàng chỉ chậm rãi đáp: "Nếu như nhị ca nhận được bức mật tín ta nhờ Thương Lam gửi đi thì có lẽ huynh ấy là người duy nhất ngoài huynh biết ta đã quay lại."

    "Nhị ca nàng?"

    Sở Mặc Vũ vốn tưởng Mạch gia cứu Vân Lạc Tâm, sau đó bọn họ tính kế để nàng dùng thân phận đích nữ Mạch gia để vào cùng, không ngờ Mạch gia lại không biết chuyện này. Vậy rốt cuộc làm thế nào Vân Lạc Tâm lại biến thành Mạch Lệ được?

    Hắn rất tò mò, nhưng dù tò mò thế nào cũng không thể ép nàng nói được.

    "Nếu chỉ có mình Vân Thanh biết thì ta yên tâm rồi. Nàng nghỉ ngơi đi, ta còn mấy việc cần xử lý."

    "Ừm."

    Sở Mặc Vũ bố trí mọi thứ ổn thỏa cho Vân Lạc Tâm xong xuôi mới rời đi.

    Vào lúc này, trong Hoàng cung, Sở Mặc Huyền đi xuống mật đạo dưới lòng đất.

    Hắn quan sát một hồi, quả nhiên có dấu chân người từng đi qua. Nhưng dấu vết cho thấy sự qua lại không thường xuyên, hẳn là chỉ đi khoảng một hai lần, hơn nữa còn là bước chân của một người.

    Cũng có người lời Lệ tiệp dư nói không sai, nàng ta thực sự thành công đi từ Cẩm Tú cung đến Lạc Tâm cung. Hơn nữa chỉ có một mình nàng ta.

    Hoặc có thể, người dẫn nàng ta đi không có dấu chân..

    Mắt Sở Mặc Huyền tối lại, hắn không tin vào những chuyện ma quỷ hư cấu, nhưng đó là Tâm Nhi của hắn, hắn có nên tin hay không đây.

    Đã năm năm trôi qua rồi.

    Hằng năm hắn đều lấy cớ đi săn để đích thân xuống khe vực tìm kiếm dấu vết của nàng. Nhưng không lần nào hắn tìm được thi thể của nàng hết.

    Chỉ cần không tìm thấy, chắc chắn nàng vẫn còn sống.

    Hắn vẫn luôn tự nói với bản thân như vậy.

    Nhưng giờ đây lại có người nói với hắn rằng nàng ấy đã chết rồi, xương cốt không còn, thậm chí oan hồn cũng vất vưởng rất lâu..

    Vì nàng còn mang nhiều oán niệm với hắn sao?

    Sở Mặc Huyền lần theo dấu vết đến được một căn phòng tối.

    Nơi đây cất một ít đồ nhu yếu phẩm, hắn vừa bước vào đã phát hiện bút mực giấy nghiên trên thư án bị ai đó động vào.

    Hắn bắt đầu đặt ra nhiều nghi vấn, rất nhiều manh mối tưởng như không có liên quan gì đến nhau bỗng chốc chất chồng lại.

    Thậm chí cả việc mấy ngày nay cú tuyết Thương Lam ra ngoài kiếm ăn vẫn chưa quay về.

    Kết nối những mảnh vụn lại với nhau, hắn đột nhiên nhận ra điều gì đó, nhưng vẫn còn thiếu một nhân tố quan trọng nhất chính là Lệ tiệp dư tự nhận mình biết gọi hồn.

    Sở Mặc Huyền rời khỏi mật đạo, ra lệnh cho ảnh vệ của hắn.

    "Trong ba ngày phải tìm ra Lệ tiệp dư!"

    "Vâng!"
     
    Nghi Phuc thích bài này.
  8. RuanMingyu

    Bài viết:
    84
    Chương 27: Cật lực phản đối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vân Lạc Tâm được Sở Mặc Vũ chuyển từ Tương vương phủ đến một hộ dân bình thường để dưỡng thương cho yên tĩnh.

    Hắn luôn nghĩ cách âm thầm đưa Vân Lạc Tâm rời kinh thành.

    Hắn vốn định để Vân Lạc Tâm và tiểu Thái tử gặp mặt nhau, nhưng hắn hiểu tâm lý phụ nữ, đặc biệt là tâm lý Vân Lạc Tâm.

    Nếu Thái tử không muốn đi cùng họ, Vân Lạc Tâm nhất định không cam lòng. Đến lúc đó đừng nói đến chuyện rời khỏi kinh thành, không chừng nàng ấy sẽ thừa nhận thân phận với Sở Mặc Huyền.

    Hắn tuyệt đối không cho phép nàng quay lại bên Sở Mặc Huyền.

    Sở Mặc Vũ xiết chặt tay mình.

    Sau khi nghiên cứu lên kế hoạch suốt nửa tháng, hắn tự tay đưa cho nàng một bát canh gà được bỏ thuốc, nói là để bổ huyết. Vân Lạc Tâm không nghi ngờ gì mà uống luôn. Đến khi tình dậy, nàng nhận ra mình đang trên một chiếc kiệu tân nương.

    "Cô nương đừng sợ, Vương gia dặn rằng thị vệ trong cung điều tra ngày một nghiêm ngặt, sợ người bị tìm thấy nên mới dùng cách này để đưa người rời kinh."

    "Còn con của ta.."

    "Vương gia nói người cứ đi trước, ngài ấy sẽ lo liệu những chuyện khác."

    Vân Lạc Tâm tin tưởng Sở Mặc Vũ nên không có ý kiến gì, nhưng họ không ngờ đúng lúc chuẩn bị rời khỏi kinh thành lại bị chặn lại.

    Đối phương thậm chí còn không lục soát đã giải những người nâng kiệu đi, sau đó khiêng kiệu hoa về lại Hoàng cung.

    "Lệ tiệp dư, xin mời bước xuống."

    Giọng nói thái giám quen thuộc vang lên khiến tim Vân Lạc Tâm thắt lại.

    Nàng bước xuống kiệu hoa, nhận ra bản thân thực sự đã quay lại Hoàng cung.

    Người vừa nói chuyện với nàng chính là Cao công công bên cạnh Sở Mặc Huyền.

    "Bệ hạ đang tuyên triệu Tương vương vào nói chuyện, xin tiệp dư hãy nghỉ ngơi tại Lạc Tâm cung."

    Lập tức tim nàng như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Chuyện Sở Mặc Vũ giúp nàng bị bại lộ rồi! Nàng muốn nói gì đó nhưng sợ bản thân liên luỵ Sở Mặc Vũ. Nhưng đồng thời nàng cũng rất hiểu Sở Mặc Huyền.

    Nếu như bây giờ nàng nói đỡ cho Sở Mặc Vũ cũng đồng nghĩa với việc hại hắn. Vậy nên nàng chỉ đành im lặng theo Cao công công về Lạc Tâm cung.

    Lúc này Sở Mặc Vũ biết mọi chuyện đã bị lộ, Vân Lạc Tâm bị đưa về Hoàng cung. Hắn không đợi được triệu kiến mà lập tức phi ngựa quay lại Hoàng cung.

    Nơi Sở Mặc Huyền gặp hắn là Nhiếp Chính điện, không phải thư phòng nơi hai huynh đệ vẫn hay gặp nhau. Sở Mặc Vũ hiểu rằng Sở Mặc Huyền rất để tâm đến chuyện ở thiên lao.

    Nhưng hắn quan tâm đến chuyện cướp ngục hay quan tâm đến Lệ tiệp dư thì không ai biết.

    Sau khi hạ nhân đều lui xuống, Sở Mặc Huyền hỏi thẳng: "Đệ dẫn người đi sao?"

    Sở Mặc Vũ hơi khựng lại, không nghĩ rằng Sở Mặc Huyền điều tra được nhanh như thế. Nhưng chuyện này cũng nằm trong tính toán của hắn, nếu trong thời gian dài như vậy mà không điều tra được gì, Sở Mặc Huyền cũng không xứng làm huynh trưởng của Sở Mặc Vũ này.

    "Quả nhiên không giấu được bệ hạ."

    "Vô sỉ!"

    Sở Mặc Huyền đập nghiên bút trên bàn, nhìn chằm chằm Sở Mặc Vũ. "Đệ biết mình đang làm gì không?"

    "Đệ biết."

    Sắc mặt Sở Mặc Vũ không một gợn thay đổi, hắn thậm chí còn quỳ xuống dập đầu với Sở Mặc Huyền một cách quy củ.

    "Bệ hạ, thần đệ thích người đó, từ rất lâu trước thần đệ đã xin bệ hạ, bệ hạ không thích nàng ấy thì hãy ban cho thần đệ. Tại sao phải hành hạ khiến nàng ấy bị thương đến mưc đó?"

    Nhớ lại lúc bản thân đến thiên lao, chứng kiến nữ nhân mình mẩy dính đầy máu, bị chuột bọ vây quanh, Sở Mặc Vũ cuộn chặt tay mình. Dù cho đó là huynh trưởng mà hắn kính yêu nhất, hắn cũng không thể kiềm chế nỗi hẫn dành cho Sở Mặc Huyền.

    Lúc sinh thời Sở Mặc Huyền phụ bạc Vân Lạc Tâm.

    Khi nàng ấy quay về, hắn không nhận ra thì thôi, còn đối xử với nàng ấy như thế.

    Sở Mặc Vũ suýt không kìm được mà nói nàng ấy chính là Vân phi mà huynh ngày đêm mong nhớ, sau đó quan sát xem liệu trên gương mặt nam nhân lúc nào cũng vô cảm có thêm chút cảm xúc nào không.

    Nhưng Sở Mặc Vũ là người lý trí.

    Hắn tuyệt đối không trao Vân Lạc Tâm về cho Sở Mặc Huyền, vĩnh viễn không trao!
     
    chiqudollNghi Phuc thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng sáu 2025
Trả lời qua Facebook
Đang tải...