Thi Chủng Quỉ Tín. Chương 7. VỊ Đạo Sĩ Lập Dị
Có thể là do thuốc của Diệp Hồng cho uống có tác dụng, đêm đó tôi không hề mơ thấy nữ quỷ.
Sáng sớm ngày thứ hai khi trời mới chớm sáng thì tôi bị tiếng mở cửa đánh thức. Tôi nhìn đồng hồ, mới bốn giờ, Thư Hân còn đang ngủ. Tôi mơ mơ hồ hồ dậy khỏi giường, mặc đại cái áo rồi ra ngoài xem Kiều Vỹ rốt cuộc đang làm cái trò quỷ gì, nhưng người mà tôi nhìn thấy là Diệp Hồng-cô hoàn toàn không còn vẻ ung dung và tự tin của ngày hôm qua, trên mặt chỉ còn sự kinh hãi.
Hôm nay Diệp Hồng không mặc chiếc váy ngắn hôm qua, mà mặc một cái quần thể thao dài. Mặc dù là sáng sớm, nhưng bên ngoài không hề lanh, đối với ở lâu năm tại miền Bắc như tôi còn thấy có chút nóng. Cho nên tôi nhận định chiếc quần dài này tuyệt đối không phải để chống lạnh.
"Chân cô có dấu tay rồi phải không?" tôi hỏi.
Diệp Hồng gật đầu lia lịa, và lắp bắp nói: "Tôi.. tôi.. tôi nhìn.. Nhìn thấy một người phụ nữ! Không mặc quần áo!"
Sự tình thực sự có chút bất ngờ, nhưng có một phần vẫn nằm trong dự tính, ví dụ như dấu tay đó thực sự sẽ bị truyền nhiễm, mà còn làm cho người ta nằm mơ giấc mơ kỳ quái.
"Có phải trước tiên cô ta sẽ nằm đè lên người cô, sau đó chui dần xuống dưới đất, cuối cùng chỉ còn một cánh tay tóm lấy cổ chân cô?" tôi hỏi.
"Đúng đúng! Chính là quy trình đó! Cô ta còn nói gì đó với tôi, nhưng nói gì thì tôi quên rồi."
Câu trả lời của Diệp Hồng chứng thực là chuyện tôi đã gặp không phải là ảo giá, mà nữ quỷ ám tôi thực sự là có nói gì đó, nhưng rất tiếc tôi không nhớ.
Tôi lại hỏi Diệp Hồng, bộ dạng của nữ quỷ mà cô gặp phải thế nào.
Thông qua những câu trả lời của Diệp Hồng tôi có thể kết luận nữ quỷ mà hai chúng tôi gặp phải không phải là cùng một con quỷ--- Diệp Hồng gặp phải một con quỷ béo, mà tôi gặp là con quỷ gầy. Ngoài ra, con quỷ gặp phải trong giấc mơ không liên quan gì đến giới tính vả, Kiều Vỹ hoàn toàn được minh oan.
Đối thoại giữa tôi và Diệp Hồng làm Kiều Vỹ tỉnh giấc. Cậu đi ra khỏi phòng nhìn thấy cách ăn mặc của Diệp Hồng liền cao hứng hỏi: "Có phải là em cũng gặp rồi không?"
"Vâng" Diệp Hồng tỏ vẻ không cam chịu nói: "Được rồi, em thừa nhận em có sai một phần! Thực sự có thứ có thể truyền nhiễm qua tiếp xúc, mặc dù em biết rõ nó là gì, nhưng vật đó tuyệt đối không phải thi độc!"
Nói rồi, Diệp Hồng cúi người vén ống quần thể thao lộ ra chân trái, nhưng mắt cá chân của nàng không có bàn tay mà chỉ có mấy dấu móng tay màu tím. "Em đã châm cứu xử lý qua rồi, thi độc đều đã khử hết, nhưng vẫn lưu lại mấy cái này, cho dù em làm thế nào cũng không hết, em nghĩ đó mới là nguồn gốc truyền nhiễm!" Diệp Hồng nói.
"Nhưng đêm qua anh không mơ thấy nữ quỷ. Kiều Vỹ, cậu có mơ thấy không?" tôi liền hỏi.
Kiều Vỹ lắc đầu.
"Nói như vậy thì thuốc của Diệp Hồng cho chúng ta là có tác dụng. Cho nên, thi độc là nguồn cơn của giấc mơ kỳ lạ, nhưng lây truyền thi độc lại là những vết bớt mà Diệp Hồng cũng không biết rõ thế nào. Đại khái là như vậy phải không?" Tôi tổng kết tình trạng và đưa ra kết.
"Có lý!"
Kiều Vỹ là người đầu tiên tán đồng. Tiếp đó là Diệp Hồng cũng gật đầu công nhận.
Nhưng chỉ công nhận thì không có tác dụng, bất luận Kiều Vỹ hay là Diệp Hồng đều không thể nói ra nguồn gốc của những vết bớt này. Thế là tôi đề nghị đi tìm ông nội của Diệp Hồng hỏi, với thường thức của tôi thì những người nhiều tuổi đều có hiểu biết sâu rộng, có thể biết huyền cơ bên trong.
Nhưng Diệp Hồng lại phủ định ngay quan điểm này của tôi.
"Tuổi tác càng cao lại càng bảo thủ ý kiến của mình, không chịu tiếp nhận cái mới!" Diệp Hồng tỏ vẻ không thèm: "Những điều mấy ông già đó biết em đều biết, em không thể nói ra là cái gì, họ cũng không thể nói ra đâu. Mà họ đều sĩ diện, tuyệt đối sẽ không thừa nhận là mình không biết, sau đó sẽ tìm cái gì đó tương tự để kể, cuối cùng thì cũng chẳng giúp được gì."
"Vậy theo ý của cô thì tiếp đến chúng ta làm thế nào?" tôi nói.
Diệp Hồng lại mỉm cười nói với tôi: "Kiều Vỹ gọi anh là anh Lôi, vậy em cũng gọi anh là anh Lôi nhé, chị dâu cũng đã đến rồi, hôm nay chúng ta đi ra biển chơi nhé. Em có một người bạn có căn biệt thự nghỉ dưỡng ở Đại Mai Sa, thường khi gặp những bệnh lý phức tạp em đều tìm cậu ta giúp đỡ, chúng em hay gọi đằng sau quyển bách khoa toàn thư ranh ma tinh quái."
"Này, này, này không phải là kẻ đó lần đó chứ?"
Vẻ mặt Kiều Vỹ trở lên xám xịt, hiển nhiên cậu ta biết quyển bách khoa toàn thư mà Diệp Hồng nói là ai, và người này không để lại ấn tượng tốt cho Kiều Vỹ.
"Ha ha, anh còn tức chuyện lần đó hả? Em thấy cậu ta làm thế cũng tốt mà."
Diệp Hồng nói đến đây thì đã cười đến mức hai mắt chỉ còn như hai sợi chỉ, làm cho tôi hiếu kỳ vô cùng, thế là tôi trực tiếp hỏi Diệp Hồng rốt cuộc là cuốn bách khoa toàn thư đó đã làm gì Kiều Vỹ.
Diệp Hồng nhòm trộm Kiều Vỹ một cái, lại không nhịn được cười mím môi lại, sau đó mới hạ giọng nói thầm với tôi: "Người bạn đó của em rất tò mò Kiều Vỹ" lớn "thế nào, cho nên khi ở ngoài bãi biển đã tụt hẳn quần bơi của Kiều Vỹ xuống."
"Hóa ra là" cái lớn' đó à! "Tôi hốt hoảng," người bạn đó của cô là nam hay nữ? "
" Đương nhiên là nữ rồi!"Diệp Hồng trả lời thẳng thắn.
Nghe xong lời Diệp Hồng nói, tôi hoàn toàn có thể lý giải Kiều Vỹ tại sao lại lộ ra biểu cảm đó. Hơn nữa tôi còn có dự cảm không lành, tôi thấy phong cách của những người bạn đồng nghiệp của Diệp Hồng mạnh mẽ như vậy, chắc là rất hợp với Thư Hân, không khéo tôi sẽ là đối tượng gặp xui sau Kiều Vỹ!
Nghĩ đến đây, tôi bất giác kéo quần lên.
Sáu giờ sáng, bốn người chúng tôi đã trên đường đến Công viên ven biển Đại Mai Sa rồi. Mặc dù ngày nghỉ theo quy định của nhà nước đã hết từ hôm qua, nhưng những người quyết định ăn chơi tới bến như chúng tôi vẫn còn rất nhiều, cho nên để tránh tắc đường chúng tôi mới xuất phát sớm như vậy.
Chúng tôi thuận lợi đi đến Đại Mai Sa, đến biệt thự nghỉ dưỡng của người bạn bách khoa toàn thư của Diệp Hồng, mà biệt thự nghỉ dưỡng đó kỳ thực là một khách sạn nghỉ dưỡng bên bờ biển.
Xe của Diệp Hồng vừa đỗ trước cổng khách sạn, một giọng vịt đực rất có lực từ trong vọng ra. Âm thanh phát ra là tiếng Quảng Đông, câu đầu tiên là người đẹp, một loạt phía sau thì tôi hoàn toàn không biết là nghĩa gì nữa.
Theo sau giọng nói đó, là một người phụ nữ da ngăm đen chạy từ trong khách sạn ra, ánh mắt của tôi liền bị thu hút ngay bởi chiếc vòng vàng phải dày cỡ một đốt ngón tay rất khoa trương lủng lẳng trên cổ cô ta, cho đến khi cô ta chạy gần tới xe của chúng tôi, tôi mới rời ánh mắt khỏi chiếc vòng cổ đó.
Người phụ nữ này tướng mạo bình thường, nhìn thì chắc ngang tuổi tôi. Cô ta đội một chiếc mũ lưỡi trai, dưới chiếc mũ lộ ra một bím tóc tết kiểu Iverson, trên người mặc một chiếc T shirt của nam giới chủ đề Teemo trong trò chơi LOL, bên dưới là một chiếc quần bò rộng thùng thình, đi một đôi dép tông màu vàng tươi. Ngoài chiếc vòng trên cổ trên tay cô ta cũng đeo không ít đồ, mười ngón tay toàn là nhẫn.
Nhưng cô ta không đem lại cảm giác là kẻ giẩu sổi khoe của, mà là sự buồn cười, càng nhìn càng muốn dùng hai ngón tay chỉ cô ta nói: Yo! Yo! Check it out!
Sáng sớm ngày thứ hai khi trời mới chớm sáng thì tôi bị tiếng mở cửa đánh thức. Tôi nhìn đồng hồ, mới bốn giờ, Thư Hân còn đang ngủ. Tôi mơ mơ hồ hồ dậy khỏi giường, mặc đại cái áo rồi ra ngoài xem Kiều Vỹ rốt cuộc đang làm cái trò quỷ gì, nhưng người mà tôi nhìn thấy là Diệp Hồng-cô hoàn toàn không còn vẻ ung dung và tự tin của ngày hôm qua, trên mặt chỉ còn sự kinh hãi.
Hôm nay Diệp Hồng không mặc chiếc váy ngắn hôm qua, mà mặc một cái quần thể thao dài. Mặc dù là sáng sớm, nhưng bên ngoài không hề lanh, đối với ở lâu năm tại miền Bắc như tôi còn thấy có chút nóng. Cho nên tôi nhận định chiếc quần dài này tuyệt đối không phải để chống lạnh.
"Chân cô có dấu tay rồi phải không?" tôi hỏi.
Diệp Hồng gật đầu lia lịa, và lắp bắp nói: "Tôi.. tôi.. tôi nhìn.. Nhìn thấy một người phụ nữ! Không mặc quần áo!"
Sự tình thực sự có chút bất ngờ, nhưng có một phần vẫn nằm trong dự tính, ví dụ như dấu tay đó thực sự sẽ bị truyền nhiễm, mà còn làm cho người ta nằm mơ giấc mơ kỳ quái.
"Có phải trước tiên cô ta sẽ nằm đè lên người cô, sau đó chui dần xuống dưới đất, cuối cùng chỉ còn một cánh tay tóm lấy cổ chân cô?" tôi hỏi.
"Đúng đúng! Chính là quy trình đó! Cô ta còn nói gì đó với tôi, nhưng nói gì thì tôi quên rồi."
Câu trả lời của Diệp Hồng chứng thực là chuyện tôi đã gặp không phải là ảo giá, mà nữ quỷ ám tôi thực sự là có nói gì đó, nhưng rất tiếc tôi không nhớ.
Tôi lại hỏi Diệp Hồng, bộ dạng của nữ quỷ mà cô gặp phải thế nào.
Thông qua những câu trả lời của Diệp Hồng tôi có thể kết luận nữ quỷ mà hai chúng tôi gặp phải không phải là cùng một con quỷ--- Diệp Hồng gặp phải một con quỷ béo, mà tôi gặp là con quỷ gầy. Ngoài ra, con quỷ gặp phải trong giấc mơ không liên quan gì đến giới tính vả, Kiều Vỹ hoàn toàn được minh oan.
Đối thoại giữa tôi và Diệp Hồng làm Kiều Vỹ tỉnh giấc. Cậu đi ra khỏi phòng nhìn thấy cách ăn mặc của Diệp Hồng liền cao hứng hỏi: "Có phải là em cũng gặp rồi không?"
"Vâng" Diệp Hồng tỏ vẻ không cam chịu nói: "Được rồi, em thừa nhận em có sai một phần! Thực sự có thứ có thể truyền nhiễm qua tiếp xúc, mặc dù em biết rõ nó là gì, nhưng vật đó tuyệt đối không phải thi độc!"
Nói rồi, Diệp Hồng cúi người vén ống quần thể thao lộ ra chân trái, nhưng mắt cá chân của nàng không có bàn tay mà chỉ có mấy dấu móng tay màu tím. "Em đã châm cứu xử lý qua rồi, thi độc đều đã khử hết, nhưng vẫn lưu lại mấy cái này, cho dù em làm thế nào cũng không hết, em nghĩ đó mới là nguồn gốc truyền nhiễm!" Diệp Hồng nói.
"Nhưng đêm qua anh không mơ thấy nữ quỷ. Kiều Vỹ, cậu có mơ thấy không?" tôi liền hỏi.
Kiều Vỹ lắc đầu.
"Nói như vậy thì thuốc của Diệp Hồng cho chúng ta là có tác dụng. Cho nên, thi độc là nguồn cơn của giấc mơ kỳ lạ, nhưng lây truyền thi độc lại là những vết bớt mà Diệp Hồng cũng không biết rõ thế nào. Đại khái là như vậy phải không?" Tôi tổng kết tình trạng và đưa ra kết.
"Có lý!"
Kiều Vỹ là người đầu tiên tán đồng. Tiếp đó là Diệp Hồng cũng gật đầu công nhận.
Nhưng chỉ công nhận thì không có tác dụng, bất luận Kiều Vỹ hay là Diệp Hồng đều không thể nói ra nguồn gốc của những vết bớt này. Thế là tôi đề nghị đi tìm ông nội của Diệp Hồng hỏi, với thường thức của tôi thì những người nhiều tuổi đều có hiểu biết sâu rộng, có thể biết huyền cơ bên trong.
Nhưng Diệp Hồng lại phủ định ngay quan điểm này của tôi.
"Tuổi tác càng cao lại càng bảo thủ ý kiến của mình, không chịu tiếp nhận cái mới!" Diệp Hồng tỏ vẻ không thèm: "Những điều mấy ông già đó biết em đều biết, em không thể nói ra là cái gì, họ cũng không thể nói ra đâu. Mà họ đều sĩ diện, tuyệt đối sẽ không thừa nhận là mình không biết, sau đó sẽ tìm cái gì đó tương tự để kể, cuối cùng thì cũng chẳng giúp được gì."
"Vậy theo ý của cô thì tiếp đến chúng ta làm thế nào?" tôi nói.
Diệp Hồng lại mỉm cười nói với tôi: "Kiều Vỹ gọi anh là anh Lôi, vậy em cũng gọi anh là anh Lôi nhé, chị dâu cũng đã đến rồi, hôm nay chúng ta đi ra biển chơi nhé. Em có một người bạn có căn biệt thự nghỉ dưỡng ở Đại Mai Sa, thường khi gặp những bệnh lý phức tạp em đều tìm cậu ta giúp đỡ, chúng em hay gọi đằng sau quyển bách khoa toàn thư ranh ma tinh quái."
"Này, này, này không phải là kẻ đó lần đó chứ?"
Vẻ mặt Kiều Vỹ trở lên xám xịt, hiển nhiên cậu ta biết quyển bách khoa toàn thư mà Diệp Hồng nói là ai, và người này không để lại ấn tượng tốt cho Kiều Vỹ.
"Ha ha, anh còn tức chuyện lần đó hả? Em thấy cậu ta làm thế cũng tốt mà."
Diệp Hồng nói đến đây thì đã cười đến mức hai mắt chỉ còn như hai sợi chỉ, làm cho tôi hiếu kỳ vô cùng, thế là tôi trực tiếp hỏi Diệp Hồng rốt cuộc là cuốn bách khoa toàn thư đó đã làm gì Kiều Vỹ.
Diệp Hồng nhòm trộm Kiều Vỹ một cái, lại không nhịn được cười mím môi lại, sau đó mới hạ giọng nói thầm với tôi: "Người bạn đó của em rất tò mò Kiều Vỹ" lớn "thế nào, cho nên khi ở ngoài bãi biển đã tụt hẳn quần bơi của Kiều Vỹ xuống."
"Hóa ra là" cái lớn' đó à! "Tôi hốt hoảng," người bạn đó của cô là nam hay nữ? "
" Đương nhiên là nữ rồi!"Diệp Hồng trả lời thẳng thắn.
Nghe xong lời Diệp Hồng nói, tôi hoàn toàn có thể lý giải Kiều Vỹ tại sao lại lộ ra biểu cảm đó. Hơn nữa tôi còn có dự cảm không lành, tôi thấy phong cách của những người bạn đồng nghiệp của Diệp Hồng mạnh mẽ như vậy, chắc là rất hợp với Thư Hân, không khéo tôi sẽ là đối tượng gặp xui sau Kiều Vỹ!
Nghĩ đến đây, tôi bất giác kéo quần lên.
Sáu giờ sáng, bốn người chúng tôi đã trên đường đến Công viên ven biển Đại Mai Sa rồi. Mặc dù ngày nghỉ theo quy định của nhà nước đã hết từ hôm qua, nhưng những người quyết định ăn chơi tới bến như chúng tôi vẫn còn rất nhiều, cho nên để tránh tắc đường chúng tôi mới xuất phát sớm như vậy.
Chúng tôi thuận lợi đi đến Đại Mai Sa, đến biệt thự nghỉ dưỡng của người bạn bách khoa toàn thư của Diệp Hồng, mà biệt thự nghỉ dưỡng đó kỳ thực là một khách sạn nghỉ dưỡng bên bờ biển.
Xe của Diệp Hồng vừa đỗ trước cổng khách sạn, một giọng vịt đực rất có lực từ trong vọng ra. Âm thanh phát ra là tiếng Quảng Đông, câu đầu tiên là người đẹp, một loạt phía sau thì tôi hoàn toàn không biết là nghĩa gì nữa.
Theo sau giọng nói đó, là một người phụ nữ da ngăm đen chạy từ trong khách sạn ra, ánh mắt của tôi liền bị thu hút ngay bởi chiếc vòng vàng phải dày cỡ một đốt ngón tay rất khoa trương lủng lẳng trên cổ cô ta, cho đến khi cô ta chạy gần tới xe của chúng tôi, tôi mới rời ánh mắt khỏi chiếc vòng cổ đó.
Người phụ nữ này tướng mạo bình thường, nhìn thì chắc ngang tuổi tôi. Cô ta đội một chiếc mũ lưỡi trai, dưới chiếc mũ lộ ra một bím tóc tết kiểu Iverson, trên người mặc một chiếc T shirt của nam giới chủ đề Teemo trong trò chơi LOL, bên dưới là một chiếc quần bò rộng thùng thình, đi một đôi dép tông màu vàng tươi. Ngoài chiếc vòng trên cổ trên tay cô ta cũng đeo không ít đồ, mười ngón tay toàn là nhẫn.
Nhưng cô ta không đem lại cảm giác là kẻ giẩu sổi khoe của, mà là sự buồn cười, càng nhìn càng muốn dùng hai ngón tay chỉ cô ta nói: Yo! Yo! Check it out!