Chương 39 Bấm để xem Khiêm vòng tay ôm lấy Hoàng thật chặt từ phía sau lưng. Hôm nay Hoàng nảy ra ý tưởng muốn đi xe đạp và đưa cậu dạo một vòng quanh những nơi quen thuộc sau một ngày thi khá là căng thẳng. Dù đã là buổi chiều nhưng nắng nóng hãy còn vương trên mấy tán cây xanh ngát, cái oi bức của mùa hạ vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm. Dàn hoa đăng tiêu trên mái nhà cao cao vẫn đang khoe sắc vàng cam rực rỡ. "Hè năm nay sao lại nóng thế không biết nhỉ?" "Tớ chẳng biết.. Nhưng mà bản tin dự báo thời tiết có nói là tình trạng này có thể sẽ kéo dài cho đến hết tháng này đó!" "Ôi thế thì tớ sẽ chết mất!" "Đừng có lo! Chỉ cần cậu ở cạnh tớ, tớ sẽ luôn mang đến luồng gió mát lành của tình yêu, giúp cho cậu không còn thấy nóng nữa.." Hoàng vừa nói vừa chạm vào bàn tay của Khiêm. "Cậu thì văn hay chữ tốt rồi! Cái gì cũng nói ra được!" Khiêm thở dài. "..." Hoàng không đáp lời, chỉ bật cười. "Mà này.. Có mệt không? Tớ thấy áo cậu ướt đẫm mồ hôi cả rồi này.." "À.. Không sao! Tại tớ rất dễ ra mồ hôi thôi mà.." "Thôi đi, đừng có mà qua mặt tớ! Mệt thì đưa đây để tớ chở!" Khiêm tuyên bố hùng hồn với Hoàng. "Được không đấy?" "Xem thường tớ đấy à? Cậu cứ đưa đây tớ thử cho mà xem.." Hoàng cuối cùng cũng đã nhường yên xe phía trước cho Khiêm. Cậu bạn ngồi lên xe, còn Hoàng thì chuyển sang ngồi phía sau với tư thế đầy vững vàng để xem Khiêm trổ tài như nào. Nhưng thật không may là chưa đi được vài mét thì chiếc xe đã loạng choạng, vô cùng khó khăn cho Khiêm để điều khiển tay lái. "Úi chà.. Lâu quá tớ không đi xe ấy mà!" Khiêm cười khúc khích giải thích với Hoàng. "Hừm.. Yếu mà cứ bày đặt ra gió!" "Cậu cứ nói móc tớ thế? Tớ chỉ là.. Không quen thôi!" Cuối cùng, sau vài lần quẹo trái phải đầy lộn xộn và suýt tí thì tông vào gốc cây thì Khiêm cũng đành ngậm ngùi nhường lại yên trước cho Hoàng. "Tớ đã nói ngay từ đầu mà.." Hoàng cười với vẻ mặt đắc chí. "Điều này không phải là tại tớ đâu! Tại tớ phải chở một tên mập như heo là cậu đấy!" Khiêm trút hết cơn giận bên trong cậu lên người Hoàng. "Được rồi! Lái vậy được rồi! Ta đi mua cốc trà sữa rồi về ôn bài nhé!" "Được thôi!" Khiêm bỗng dưng thay đổi thái độ ba trăm sáu mươi độ ngay lập tức, Hoàng thì được một trận cười no say! Khiêm sau vài giây thì bắt đầu ngượng ngùng, không hiểu tại sao bản thân lại hành xử trẻ con như thế? Cậu bạn như thể quên mất hoàn toàn mình vừa giận Hoàng vì chuyện gì, bị trà sữa làm cho lu mờ hết cả lí trí.. ------ "Ầy! Em đã bảo anh là không cần đi làm hôm nay mà! Ngày mai còn thi nữa mà giờ này còn ở đây.." Bảo bước vào phòng nghỉ của nhân viên, thấy Dương đang ngồi xem lại mấy tờ đề cương trên chiếc ghế bành. Tranh thủ giờ nghỉ giải lao ít ỏi, Dương tranh thủ lấy ra ôn lại một lúc trước khi quay trở lại với công việc. "Không sao mà! Hôm nay tụi mình sẽ xin ông chủ về sớm.. Ừm.. Làm đến chín giờ thôi! Rồi tụi mình về.. Anh sẽ nấu cơm cho em ăn!" "Thôi mà! Cứ mua thứ gì ăn đi anh, làm như vậy chỉ tốn thời gian! Anh nên dành thời gian để ôn bài cho tốt vào đi chứ!" Bảo lắc đầu. "Nhưng mà anh ngán đồ ăn ngoài lắm rồi! Với lại nhìn em kìa.." Dương lướt mắt nhìn Bảo. "Em giờ có khác gì con cò ma không chứ! Để tối nay anh nấu một ít canh khoai mỡ và thịt chiên mà em thích.." "Nhưng mà anh này.." "Em nghe lời anh đi mà! Ăn xong rồi anh vẫn học bài được!" Dương ôm lấy Bảo vào lòng. "Anh thấy em cứ như này có biết anh thấy xót lắm không?" "Vậy thì hứa với em ăn xong là học bài ngay đấy nhé!" "Ừm.. Anh hứa! Anh đã bao giờ thất hứa với em điều gì chưa?" "Thôi được rồi! Em sẽ nói với anh quản lí, cho tụi mình nghỉ sớm hôm nay đã rồi về nhé!" "Ngay bây giờ à? Chỉ mới tám giờ thôi mà em.." Dương ngơ ngác. "Thì tụi mình nghỉ sớm, ăn sớm!" Sau khi thay bộ đồng phục của quán ra, cả hai cùng dắt tay nhau đi trên con đường về trọ quen thuộc. Nhiệt độ của những đêm mùa hè thường rất dễ chịu, thế nhưng không hiểu tại sao ngày hôm nay lại giảm đi đột ngột. Cả hai đan bàn tay vào nhau, giấu đi trong túi áo khoác thật kín rồi mà vẫn không thể nào cảm thấy hết lạnh. Mua đồ từ cửa hàng bách hóa cạnh nhà xong, cả hai bắt tay vào việc nấu nướng ngay. Nhưng hầu như cả quá trình, Bảo chỉ cắm cơm và phụ vài việc lặt vặt. Cả hai rất ít khi nấu ăn vào buổi tối như thế này! Những lúc như thế, phương án mà họ lựa chọn thường là mua đồ ăn ngoài quán đã nấu sẵn. Nhưng dần dà, mấy món ăn ấy cũng khiến cho cả hai cảm thấy chán ngán kinh khủng. Dương không hề cho Bảo động tay động chân vào công cuộc nấu ăn, muốn cậu cứ ngồi đợi ở bàn mà thôi! Nhưng có bao giờ Bảo lại để cho bản thân mình được rảnh rỗi như thế được, thế là cứ len lén ra rồi lại vào chỗ bếp để kiếm việc mà làm. "Anh đã nói rồi mà.." "Nhưng mà em ngồi không mà chẳng làm gì không quen ấy anh hiểu không?" Bảo lật mặt những miếng thịt đang được chiên giòn trên chảo. Chiếc chảo đã cũ, dù có đặc tính là chống dính nhưng lâu dần cũng chẳng còn điều đó nữa. Mùi thơm lừng lan tỏa trong không khí khiến cho cậu bạn thích thú mà hít hà mãi. Cả hai bày món ăn ra bàn khi hơi nóng vẫn còn tỏa ra nghi ngút, rồi cùng nhau lặng lẽ ngồi ăn. Âm thanh của phố phường về đêm hôm nay là thứ giúp họ giải trí trong bữa ăn, thay vì là một bản nhạc hay bộ phim nào đó. Bữa ăn cứ thế mà cũng kết thúc nhanh chóng hơn thường lệ. "Sao? Hôm nay thấy tay nghề của anh thế nào hả?" "Tuyệt vời quá trời luôn! Không ngờ ăn đồ ăn anh làm lại ngon như thế!" "Phải như vậy thôi! Nói chứ anh còn phải học nấu ăn rất nhiều.." "Em cảm ơn anh nhiều lắm!" "Ngốc! Anh nấu cho người yêu của anh ăn thì việc gì phải cảm ơn chứ!" "Ừm.. Em ngốc! Em ngốc nên mới thích anh đây này.." Bảo chạm vào đôi bàn tay khẳng khiu của Dương. "Em nói gì thế hả?" Dương bật cười. "Thôi! Anh mau đi học bài cho em.. Anh đã hứa với em rồi đó!" "Ừ.. Ừ.. Để anh chơi với bé yêu của anh một tí cho trôi cơm cái đã.." "Gần mười giờ luôn rồi kìa! Nghỉ ngơi vậy là đủ rồi.. Học bài khuya là sẽ không tốt cho sức khỏe đâu, mai đi thi anh sẽ không có sức! Nghe lời em đi học bài nhanh đi!" "Ừm.. Anh biết rồi! Anh đi ngay này!" Dương ngồi vào bàn, lôi ra chiếc ba lô đã bị vứt vào một góc từ ban chiều. Vừa kết thúc môn thi cuối cùng của ngày thì cậu đã nhanh chân đi đến cửa hàng cho kịp giờ làm. Đương nhiên là khi vừa thấy bóng dáng Dương là Bảo đã cau mày khó chịu ngay lập tức. Dương phải mất một lúc lâu thuyết phục cậu nhóc, và sau hơn năm phút nói hết lời thì cậu nhóc mới chấp nhận cho cậu làm việc. Dương biết Bảo giận cậu rồi, cả buổi chẳng thèm nói chuyện quá ba câu! Thật ra Dương hiểu là cậu nhóc cũng chỉ là lo nghĩ cho cậu nên mới như thế thôi! Bây giờ thì cậu chỉ cần xem lại một lượt thật nhanh các bài khó thì đã xong rồi! Khi cậu quay đầu lại nhìn thì đã thấy Bảo ngủ quên mất rồi! Màn hình chiếc điện thoại vẫn còn chưa tắt, trên đó là một bộ phim hoạt hình Conan mà Bảo rất yêu thích. Có lẽ cậu nhóc dự định sẽ thức để chờ Dương ngủ cùng, nhưng có vẻ là đã không thực hiện được điều đó rồi. Dương tắt đèn, tắt điện thoại và kéo cao tấm chăn, rồi hôn nhẹ lên mái tóc Bảo. "Ngủ ngon nhé bé con của anh! Chúng ta đều đã rất cố gắng vì nhau rồi phải không?" Đúng! Cả hai đã luôn cố gắng và phấn đấu vì nhau từng phút từng giây, không từ bỏ dù cho có gặp chuyện gì khó khăn đi chăng nữa.. Vì cả hai người vẫn luôn có một người để tựa vào mỗi khi mệt mỏi. Một khi cuộc sống này khiến cho họ gục ngã, họ vẫn luôn có một tiền tuyến vững chắc ở sau, cho họ thêm sức mạnh và niềm tin để đối mặt với thử thách phía trước. Và cả tình cảm của họ dành cho nhau, hứa chắc rằng sẽ không bao giờ phai nhòa đi một cách dễ dàng.. ------ Sáng ngày thi tiếp theo, môn thi tổ hợp sẽ được chia làm hai bài khác nhau bao gồm tự nhiên và xã hội, theo đúng như phân loại tổ hợp mà mỗi người đã chọn và đăng kí từ ban đầu. Sáng nay nhóm tình nguyện đã đến từ rất sớm để chuẩn bị mọi việc thật tốt. Hôm nay đến lượt lớp của Lam và Bảo. Lam bắt gặp Bảo đang đứng ngáp dài đầy mệt mỏi ở một góc, trên mắt hằn lên những sự mệt mỏi trong lúc điểm danh và phân chia nhiệm vụ. "Có đi làm thêm cũng phải giữ gìn sức khỏe chứ? Muốn để cho anh Dương biết mà đau lòng à.." Cô nhóc đi đến khẽ lên tiếng an ủi. "Tao biết mà, tối qua tao tan làm sớm hơn mọi khi rồi đấy.. Chỉ là anh ấy cứ cứng đầu, vẫn quyết đi làm với tao cho bằng được, mặc cho tao ngăn cản thế nào đi chăng nữa!" "Anh ấy chỉ là không muốn thấy một mình mày chịu khổ vì anh ấy thôi! Mày đừng trách anh ấy làm gì.." "Tao đâu có trách anh ấy.. Tao thương anh ấy còn không hết!" Bảo lí nhí. "Vậy thì hôm nay phải cổ vũ tinh thần và làm cho anh ấy bất ngờ đi!" "Không lẽ chị Châu cũng không hề hay biết mày tham gia vào nhóm tình nguyện này à?" Bảo tròn mắt. "Đương nhiên! Tao cũng muốn chị ấy bất ngờ ấy mà.." "Đúng là tụi mình hợp nhau ghê thật!" Hai đứa vừa làm vừa ríu rít cho đến khi thầy tổng phụ trách tằng hắng vài tiếng tỏ ý nhắc nhở, thế nhưng hai đứa vẫn không nhịn được nụ cười tinh nghịch của mình. Nhóm nam sẽ luôn túc trực để cung cấp thức ăn và nước uống, ngoài ra còn có thể giúp đỡ cho các trường hợp anh chị gặp phải trục trặc hay khó khăn giữa đường đi để có thể đến trường cho đúng giờ thi. Nhóm nữ vẫn sẽ làm nhiệm vụ cũ, phát nước và cổ vũ tinh thần cho các anh chị trước giờ thi. Lam vừa thấy bóng dáng cả Châu và Dương thì liền vẫy tay với họ ngay. Rất hiếm khi cô nhóc thấy cả hai bọn họ đi cùng với nhau. "Anh Dương! Chị Châu!" "Ủa? Em cũng tham gia tiếp sức mùa thi nữa à?" Châu tròn mắt. "Đương nhiên rồi! Phải đi cổ vũ tinh thần cho chị yêu của em chứ.." "Thế nhóc con nhà anh cũng tham gia nữa hay sao?" Dương điềm tĩnh. "Dạ vâng! Cậu ấy đang giúp cho một anh hư xe đến trường.. Nhà anh đó hơi xa nên đã đi lúc nãy rồi.." Lam gật đầu. "Ừm.. Anh biết rồi!" Dương mỉm cười. "Thằng nhóc ấy đúng là.. Anh đã bảo ở nhà nghỉ ngơi rồi thế mà còn đến đây nữa chứ!" "Anh đừng trách cậu ấy! Bảo cũng vì muốn cổ vũ tinh thần cho anh thôi mà.." Lam trấn an. "Anh biết! Anh đâu trách em ấy! Anh thương nhóc con đó còn không hết!" Dương nhận ra gương mặt mình nãy giờ đang thể hiện ra một biểu cảm có hơi nghiêm túc. "Dạ vâng!" Lam nhận ra cả hai vừa nói ra cùng một câu giống nhau, khẽ cười trừ. "Em yêu của chị phải cố gắng lên nhé!" Châu xoa đầu Lam. "Vâng em biết rồi! Những người khác chưa đến hay sao ạ?" Lam hỏi. "Chưa đâu em! Họ hơi lề mề một chút! Nhất là anh An của em.. Chị với anh Dương đến trước để ôn bài với nhau thêm một chút thôi.." Châu giơ xấp đề cương trên tay lên cho Lam xem. "Vậy hôm nay phải cố gắng làm bài thật tốt chị nhé!" Lam đưa chai nước cho cả hai. "Cảm ơn em! Làm việc thật tốt đấy!" Cả hai đồng thanh. "Dạ em biết rồi! Làm bài thật tốt nhé chị Châu! Cả anh Dương nữa.. Bảo có nhờ em chuyển lời tới anh đấy!" Lam ngoảnh đầu lại nói to khi hai người đã đi vào trong cổng trường một khoảng. "Tụi anh biết rồi!" Cả hai quay đầu lại, gật đầu mỉm cười thật tươi. Trong lòng của cả hai nảy nở những niềm vui ngọt ngào, dù nhỏ nhoi nhưng lại thật sâu đậm. Mở đầu ngày mới chỉ như thế thôi đã khiến tinh thần của cả hai đứa trở nên sôi nổi hơn bao giờ hết! Hôm nay nhóm học sinh nhộn nhịp hơn hẳn sáng ngày hôm qua. Do phải thi theo tổ hợp nên danh sách phòng thi lại tiếp tục thay đổi. Mọi người lại tập trung và nhốn nháo ngay trước bảng thông tin. Cả đám vẫn đứng tập trung ngay gốc cây cổ thụ. Đến lúc này là chỉ còn hai mươi phút nữa sẽ đến giờ thi, thế mà cả An và Nguyên vẫn chưa đến. "Thật là.. Ngày thường không nói làm gì.. Đến cả ngày thi quan trọng mà tụi nó vẫn đến trễ là thế nào.." Châu bực bội, đá chân vào không trung. "Bình tĩnh.. Còn những hai mươi phút nữa mới đến giờ vào phòng thi mà.. Mày đừng quá lo lắng!" Khiêm từ tốn. Dương và Hoàng thì đã xung phong chen lấn vào đám người đông đúc ở phía đằng kia để tìm tên và số phòng cho cả bọn. Lát sau cả hai quay trở lại với gương mặt bơ phờ. "Ôi! Chúng nó chen chúc nhau đến phát mệt! Tao còn tưởng bị mắc kẹt ở trong ấy luôn rồi đó!" Dương thở hổn hển. "Còn tao tưởng mình đã chết ngạt trong đó luôn rồi!" Hoàng cũng phụ họa theo. "Vất vả cho hai cậu rồi!" Khiêm tươi cười với Hoàng. "Không sao! Còn hơn là để một người như cậu vào ấy!" Hoàng lém lỉnh. "Như tớ là như thế nào?" Khiêm liếc mắt nhìn Hoàng. "Không có gì.." Hoàng cười trừ. "Mệt hai đứa tụi mày quá!" Dương đặt ba lô lên ghế đá. "Thằng Nguyên với An đâu?" Châu nhún vai không trả lời. Vốn dĩ thì chuyện họ đến trễ giờ không phải là một chuyện gì quá lạ lẫm. Dương và Hoàng đưa tờ giấy note cho Khiêm. Hoàng, Châu và Dương thi chung một phòng tự nhiên. Còn An, Khiêm và Nguyên thì chung một phòng xã hội. "Thật à?" Nguyên hét lớn. Cả đám giật nảy mình khi thấy cả An và Nguyên đứng ở phía sau, đang thở hổn hển chẳng ra hơi. Nguyên không giấu che đi niềm vui khi nghe thông báo từ Khiêm. An lắc đầu ngán ngẩm. "Cậu có cần phải tỏ ra vui mừng thế không? Nên nhớ là mỗi người ngồi một bàn đấy!" "Tớ biết.. Nhưng nếu được thi cùng phòng với cậu thì điều đó thật tuyệt vời biết bao nhiêu.." "Cậu thật là.. Mấy ngày nay dính nhau chưa thấy đủ hay sao?" "Chưa!" Nguyên mè nheo. "Thôi đi! Lo chuẩn bị mọi thứ để vào thi đi kìa! Mình đến trễ giờ quá.." An thở hắt ra. "Tụi mày mấy ngày nay ôn bài chung với nhau ở nhà An à?" Châu hỏi với vẻ đầy thắc mắc. "Ừ.. Tao cần An kèm cặp chỉ bài.." Nguyên gật đầu trong khi đang loay hoay lấy túi đồ giúp cho An. "Tình cảm ghê!" "Ầy.. Cũng vì thế mà tối qua cậu ấy bắt tao phải ôn bài đến tận một giờ đêm.. Thế là sáng nay tao dậy trễ, kéo theo hai đứa đi trễ đấy!" Nguyên nhăn mày, dở khóc dở cười. Tiếng chuông thông báo đến giờ tập trung vang lên. Cả hai phòng thi chỉ cách nhau một cầu thang và cũng đều nằm trên tầng hai. Nguyên đứng bên cạnh An, vừa nắm tay cậu bạn vừa lẩm nhẩm trong miệng bài ôn. "Cậu có cần phải nắm tay tớ như thế này không vậy?" "Cần.. Tớ cần như thế đấy! Tớ sẽ nhớ bài tốt hơn!" "Hết cách với cậu!" An cười trừ với cậu bạn, nhưng cũng chẳng thèm rút tay lại. Vẫn cứ thế nắm thật chặt vào nhau. Đám người thì cứ thế, vẫn chen chúc với nhau đợi chờ giám thị vào. "Theo tớ thấy.. Ừm.. Diện tích phòng này có vẻ hơi nhỏ.. Chắc có thể là sẽ ngồi hai người chung một bàn đấy.." "Cũng chưa chắc!" An đáp rất bình thản. "Thật! Cậu cứ chờ xem.." "Rồi sao? Nếu ngồi hai người, thì cậu nghĩ hai đứa mình có cơ hội ngồi chung hay sao?" "Không biết chừng là như thế thì sao! Tớ thích như thế lắm! Còn cậu?" "Mệt cậu quá đi! Im lặng một chút để cho tớ nhớ bài xem nào.." Nguyên nghe thế liền im lặng ngay, cũng tranh thủ ôn bài cùng. Chỉ vài phút sau thì hai thầy giám thị đã lên. Hầu hết giám thị gác thi đều là các thầy cô ở những nơi lân cận cùng với các thầy cô ở các trường đại học về để gác thi! Các thầy cô cũ quen thuộc ở trường thì đều đã đi nơi khác, chỉ còn một vài người ở lại để hỗ trợ những thầy cô khác và học sinh. An và Nguyên đang tựa lưng vào lan can, trong khi những đứa học sinh khác thì nháo nhào lên để ngắm nhìn hai người thầy vừa bước vào. "Ê mày ơi! Tao thấy hai thầy đó đẹp trai quá mày ơi!" "Ừ.. Mà mày có thấy cái thầy mặc áo sơ mi xanh cao cao hơn ấy, gương mặt lạnh băng y như thể muốn ăn tươi nuốt sống tụi mình vậy ấy! Tao thấy hơi sợ.." "Nhưng mà bù trừ lại, cái thầy thấp hơn một chút đang mặc sơ mi trắng trông lại có vẻ hiền lành hơn đấy.." An và Nguyên nghe hết tất thảy. Cả hai cũng không mấy sợ hãi về chuyện này, vì vốn dĩ cả hai từng gặp nhiều thầy cô khó tính hơn rồi. Chỉ cần trung thực, ngoan ngoãn và không gây chú ý là được thôi! "Nhưng mà phải công nhận hai thầy ấy đẹp trai thật cậu ạ!" An dáo dác mắt nhìn vào bên trong. "Đặc biệt là thầy cao cao ấy!" "Cậu nói thế không sợ người yêu bên cạnh cậu buồn hay sao?" "Ơ không! Cậu là tuyệt vời, là đẹp trai nhất! Với lại tớ thấy thầy ấy ngầu y như là cậu vậy!" "Ừm.. Còn thầy kia thì trông dễ thương y như là cậu!" Nguyên cười khẽ nhìn theo. "Tới lượt cậu nữa.. Muốn trêu tớ đấy hay sao?" An bĩu môi. "Ê mà hai đứa này.. Tao có cái này, không biết đúng không nên không dám nói ra.." Khiêm luồn lách ra khỏi đám người, hớt hải nói. "Chuyện gì?" Cả hai đồng thanh. "Có khi hai người đó là người yêu của nhau không? Tao thấy cả hai đeo nhẫn cặp.." Khiêm khúc khích cười. "Thật à? Nhưng mà làm sao chắc chắn được chứ!" An ngạc nhiên. "Thì tao chỉ nói là tao không chắc chắn điều đó mà.." Khiêm nhăn mày. "Mặc kệ chuyện đó đi! Mau xếp hàng đi! Sắp vào phòng rồi kìa An.." Nguyên kéo vai An vào hàng người thẳng tắp, đứng đợi ngay trước cửa phòng thi. Khiêm đứng sau đấy, lặng lẽ quan sát ở phía bên trong lớp. Cả hai thầy đang chia nhau ghi số báo danh trên từng chiếc bàn một, và mỗi bàn đều có hai số. "Ê này! Ngồi hai người một bàn.." Khiêm sửng sốt. "Thật à? Đấy.." Nguyên búng tay, trưng ra vẻ mặt hớn hở với An. "Tớ nói rồi mà cậu không tin!" "Nhưng làm sao mà chúng ta có thể ngồi chung.. Cậu nằm mơ đi!" An bĩu môi nhìn Nguyên. "Cứ đợi xem!" Nguyên hí hửng. Sau một hồi lâu, thầy giáo mặc sơ mi trắng bước ra. Thầy mỉm cười, giữ trật tự cho cả đám đang nhốn nháo bên ngoài, và rồi bắt đầu đọc tên theo danh sách. Vừa đi vào lớp là gặp ngay người thầy với gương mặt lạnh lùng đang ngồi trên bàn giáo viên, đang cẩn thận quan sát từng đứa một. Mấy đứa trường bên dường như cũng lạnh toát mồ hôi giống tụi của An. "Đùa à?" An như muốn la toáng lên. "Đấy! Tớ nói rồi mà cậu không thèm tin! Đúng là 30 chưa phải là Tết cậu nhỉ?" Nguyên hí hửng. "Ê! Tao bên này nè!" Khiêm ngồi bên dãy bên cạnh, lên tiếng nhỏ nhẹ. "Ngồi chung thì ngồi chung.. Nhưng mà cậu biết nguyên tắc của tớ là sẽ không giúp cậu làm bài đâu rồi chứ?" "Tớ biết mà.. Chỉ cần ngồi kế Tiểu An là được rồi! Bài thi thì tự lực tớ sẽ làm, phải xứng đáng với công sức dạy bảo của cậu chứ!" Nguyên nhe răng cười. "Thật là hết nói nổi!" An không nhịn được, khẽ bật cười. Thầy áo xanh nhìn thấy sự lộn xộn ở chỗ An liền gằn giọng gây chú ý. Khiêm mếu máo mặt, nhìn An ra vẻ rằng có lẽ thầy này sẽ làm mất tập trung khi làm bài lắm đây! Sau khi tất cả đã vào chỗ ngồi ổn định, thầy áo trắng tiến vào, phổ biến quy định phòng thi như mọi khi và môn thi ngày hôm nay. "Chúng ta sẽ bắt đầu thi tổ hợp xã hội trong năm phút nữa.. Bài thi sẽ kéo dài 150 phút, mỗi một môn là 50 phút nhé các em!" Thầy ghi một mốc thời gian tượng trưng trên bảng, vừa diễn giải. "Môn thi đầu tiên hôm nay của các em là Lịch sử!" Trong lúc đợi hồi trống đầu tiên - hồi trống phát đề thi - cả hai thầy tranh thủ kí tên vào giấy nháp rồi nhanh chóng phát ra cho cả lớp. "Hai em.. Là người yêu của nhau hay sao?" Thầy áo trắng vừa tiến đến bàn An, vừa đặt giấy xuống và hỏi nhỏ cả hai đứa. "Dạ.. Dạ vâng!" An ngượng ngùng. "Chúng em quen nhau chắc cũng được hai năm rồi đó thầy ạ!" Nguyên chen vào. "Vậy sao? Tụi em may mắn thật nhỉ? Còn được thi chung phòng, ngồi chung một bàn với nhau nữa.." "Dạ! Tụi em còn bất ngờ nữa mà.." Nguyên cười tươi. "Thôi! Chúc hai em sẽ làm bài thật tốt nhé!" Thầy cười hiền. "Dạ tụi em cảm ơn thầy!" An mỉm cười đáp lại. Thầy áo trắng lại tiếp tục đi phát giấy, còn thầy áo xanh bên kia đã làm xong từ lúc nào và đã về ngồi yên vị trên chỗ bàn giáo viên. Thầy áo trắng sau khi xong nhiệm vụ thì liền quay về bàn giáo viên, thì thầm điều gì đó. "Anh này! Anh làm gì mà mặt cứ căng như dây đàn thế? Thả lỏng một tí! Tụi nhóc nó sợ anh kia kìa!" "Trách làm thế nào được! Mặt anh từ lúc sinh ra đã thế rồi.. Với lại phải nghiêm khắc trong kì thi như thế thì tụi nhóc mới làm bài tập trung và trung thực hơn được chứ!" "Em biết nhưng mà.." "Chứ cứ như em ấy hả? Gặp nơi khác chắc tụi nó làm loạn cả phòng thi mất luôn ấy!" "Anh có cần quá đáng như thế không?" Thầy áo trắng ỉu xìu. "Anh nói sự thật mà.. Em phải tập mới quen chuyện này.." Cùng lúc đó, hồi trống đầu tiên vang lên. Thầy áo trắng đã nhanh chóng đi đến văn phòng để nhận đề thi. Thầy áo xanh cũng vì thế mà ra đứng trước cửa lớp để dõi nhìn theo. Tụi trong lớp được một dịp ầm ĩ. "Đấy! Tao nói rồi không có sai mà!" Khiêm hất cầm với An. "Ừ thì.. Tao có chối gì đâu! Tao chỉ không chắc mà thôi!" An gật đầu. "Tao đã càng thêm chắc chắn vào sự nghi ngờ của mình, sau khi nghe được cách hai người nói chuyện với nhìn nhau đó.." "Đúng là thế thật!" Nguyên gật đầu phụ họa theo An. Thầy áo xanh nhanh chóng trở lại vào lớp. Không khí bỗng chốc rơi vào trầm lặng và nặng nề. Ánh nhìn của thầy quét ngang lớp một lượt, rồi thầy từ tốn cất lời. "Cảm ơn các em đã quan tâm! Tôi chỉ muốn nói là.. Thầy ấy thật sự là người rất quan trọng đối với cuộc đời tôi!" Trong lớp bỗng vang lên những biểu cảm rất đa dạng, hạnh phúc, bất ngờ, kinh ngạc.. Còn thầy áo xanh vừa nói xong thì yên vị trên bàn giáo viên rồi khẽ mỉm cười, như thể bản thân vừa làm được một điều gì đó vĩ đại lắm..
Chương 40 Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 41 Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 42 Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 43 Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 44 Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 45 Bấm để xem Sân bay tấp nập người. Ba của Nguyên đang hoàn tất các thủ tục chuẩn bị cho chuyến bay. Cả đám bạn của Nguyên đã có mặt từ rất sớm, trước chuyến bay đến tận một tiếng đồng hồ. Trong đám bạn, Hoàng và Dương cứ luôn ôm lấy vai cậu mà an ủi. "Mày đi nhanh rồi về! Tụi tao sẽ nhớ mày lắm đấy!" Hoàng mỉm cười. "Nó mà không về tao cũng bay qua đó để lôi nó về!" Dương thêm thắt. "Anh nói cái gì mà bạo lực thế? Em tin là anh ấy sẽ trở về mà, đúng không anh Nguyên?" Bảo đấm vào lưng Dương rồi quay sang hỏi Nguyên. "Đương nhiên rồi! Anh không thể bỏ Tiểu An của anh ở đây một mình được!" Nguyên gật đầu. "Mày đi nhớ giữ gìn sức khỏe! Nhớ thường xuyên gọi điện hay nhắn tin cho tụi tao đó!" Châu ôm lấy người Nguyên khẽ nói. "Nhớ hồi đầu năm lớp mười còn chẳng có tí cảm tình gì với mày, mà giờ phải chia xa thế này không quen thế nào!" "Làm gì mà chị hôm nay mít ướt thế hả? Anh ấy đi rồi cũng sẽ sớm trở về thôi mà.." Lam lau đi giọt nước mắt của Châu. "Vài năm có phải ngắn đâu! Chỉ tội cho mỗi thằng An mà thôi!" Châu tựa lên vai Lam khẽ nói. "À mà nhắc tới anh ấy.. Sao từ nãy đến giờ em vẫn không thấy anh ấy đến nhỉ?" Lam tròn mắt. "Anh đã nhắn tin bảo anh ấy không cần đến đây rồi.." "Tại sao chứ?" Lam ngạc nhiên. "Anh không muốn thấy cậu ấy buồn bã hay khóc nữa.. Nếu gặp anh, cậu ấy sẽ buồn thêm mà thôi! Dù không muốn nhưng anh không còn cách nào.. Anh không muốn cậu ấy nhìn thấy anh đi, và cả anh cũng không muốn thấy cậu ấy bị bỏ lại một mình như thế này tí nào!" "..." "Anh sẽ không thể bên cạnh cậu ấy trong khoảng thời gian tới, nên là mong em và mọi người hãy chăm sóc anh ấy giúp anh nhé!" Nguyên cười mỉm với Lam. "Em biết rồi! Em hứa.." Lam không hiểu sao thấy mắt mình cay cay, vươn tay ra ôm lấy vai Nguyên. Châu vội nhấn số và gọi điện cho An nhưng mãi không thể kết nối được. Cô bạn thầm chửi rủa trong miệng rằng không hiểu sao nay An lại không đến đây, vào một ngày quan trọng như thế. Chẳng lẽ lại có thể yếu đuối và chấp nhận nghe theo lời Nguyên đến thế sao? "Châu này! Nhờ cậu ở bên cạnh và quan tâm cậu ấy giúp tớ.. Có lẽ cậu ấy sẽ không đến đâu.. Nên hãy chuyển lời này giúp tớ.." Nguyên trầm mặc một lúc rồi khẽ cười. "Tớ sẽ yêu và nhớ cậu ấy thật nhiều, và nhớ giữ sức khỏe để đợi tớ trở về nhé!" "Tớ biết rồi.." Châu ngập ngừng một tí nhưng cũng nhanh chóng gật đầu. Cả đám bạn lại vòng tay ôm lấy nhau giữa sân bay đông đúc người qua lại. Những tia nắng đầu ngày xuyên qua lớp kính, chiếu rọi một khoảng không rộng lớn nơi họ đang đứng. Mỗi người lại mang trong mình một cảm xúc riêng và thật khó tả hết bằng lời. Chỉ còn nửa tiếng nữa là đến giờ bay, cả bọn chào tạm biệt nhau rồi rời đi. Nguyên ngồi ở băng ghế chờ, phía sau là tấm kính trong suốt. Từ lúc cả đám bạn rời đi, cậu cứ đưa mắt nhìn ra ngoài mãi, chờ đợi một bóng hình ai đó thân thuộc chạy về phía nơi này. Nhưng rồi Nguyên bật cười ngây ngô, rõ ràng là cậu đã không muốn An đến nhưng trong lòng vẫn nuôi một hi vọng nhỏ bé rằng cậu ấy sẽ vẫn đến đây. Tin nhắn trong hộp thư vẫn chưa nhận được thông báo rằng An đã kiểm tra. Trước giờ bay chỉ còn cách mười lăm phút, Nguyên nhìn thấy An đang chạy thật nhanh để băng qua con đường lớn. Nguyên đứng dậy, vui mừng ra mặt. Nguyên vẫy vẫy tay ra hiệu cho An, khi nhìn thấy cậu bạn đang đảo mắt nhìn xung quanh trong một đám đông để tìm mình. An vội chạy đến, thở hồng hộc chẳng kịp thốt ra điều gì. Nguyên vỗ vai trấn tĩnh cậu bạn, rồi ôm lấy cậu bạn thật chặt. "Tớ còn tưởng là cậu sẽ không đến!" "Sao tớ lại có thể không đến chứ.." "Tớ đã nhắn tin cho cậu từ sáng.." "Xin lỗi cậu! Sáng nay tớ dậy muộn, điện thoại bỏ quên ở nhà mất, còn bản thân thì cố gắng bắt xe ra sân bay thật nhanh cho kịp giờ bay của cậu!" Lúc này Nguyên mới thấy bộ dạng ngái ngủ của An. Dù đầu tóc vẫn còn bù xù một tí, nhưng tình cảm ấy của An vẫn khiến cho Nguyên thấy cay mắt. "Đây!" An đưa một gói quà với những gói socola và một chiếc áo len. "Cái này là.." "Đúng ra là có hộp xịn sò để đựng áo cậu, nhưng mà lại bị hỏng trên đường tớ đi đến đây mất rồi!" An gãi mũi cười khì. "Thôi thì quan trọng nội dung, đừng để ý đến hình thức đi nhá!" "Cậu làm tất cả để cho tớ à?" "Ừm.. Đúng rồi! Cậu thích không?" "Thích.. Thích chứ! Cảm ơn cậu nhiều lắm!" Nguyên cười tươi, ôm lấy tất cả chúng vào lòng. "Con chào bác! Xin lỗi vì nhà con không đến đây được nên có nhờ con gửi lời hỏi thăm tới bác ạ!" An nhìn sang ba Nguyên đang tiến đến, mỉm cười thật tươi. "À! Không sao đâu con! Có con đến đây với bác và Nguyên là mừng lắm rồi!" Ba Nguyên cười hiền và đáp lời. "Dạ! Con biết rồi!" "Thôi vậy bác sẽ đến cổng trước chờ Nguyên, để cho hai đứa có tí không gian nhé!" Ba Nguyên rời đi. "Vâng! Ba đi trước đi, con sẽ đến ngay!" Nguyên dõi mắt nhìn theo ba mình, rồi quay lại đưa tay và vuốt ve mái tóc An. "Tớ sẽ nhớ cậu lắm đây!" "Vậy thì hãy nhớ gọi điện cho tớ, không thì nhắn tin khi đến nơi, mỗi ngày đều đặn đó!" An bĩu môi. "Tớ biết rồi! Tuân lệnh!" Nguyên bật cười. "Nhớ đó! Đừng để tớ chờ đợi nhé!" An ngập ngừng. "Đoạn đường phía trước của hai đứa mình còn dài lắm!" "Tớ hứa mà!" "Hãy hứa là chúng ta sẽ gặp nhau, sớm thôi được không?" "Được tớ hứa!" Hai ngón tay út của cả hai đứa đan vào nhau. Cả hai đều mỉm cười rạng rỡ. Lời hứa đã thốt ra thì không được làm trái. "Nhất định tớ sẽ đợi cậu về! Dù cho có phải đợi bao lâu!" "Tớ hứa sẽ nhanh thôi!" Nguyên ôm lấy An vào lòng, đặt một nụ hôn lên má cậu bạn. "Hứa với tớ, phải đi ngủ sớm và học hành thật chăm chỉ!" "Biết rồi mà, tớ hứa!" "Hãy chờ tớ nhé!" "Tớ biết rồi.." Giọng nói từ loa thông báo vang lên, đã đến giờ mà chuyến bay của Nguyên xuất phát. Cậu bỏ những thứ quà của An vào chiếc túi và đeo lên vai. "Tạm biệt cậu! Hẹn sớm sẽ lại được gặp cậu!" Dù chân rời đi, nhưng Nguyên vẫn ngoái lại nhìn. An dõi mắt theo Nguyên mà mỉm cười khó khăn. "Tớ thương cậu nhiều lắm Tiểu An!" "Tớ cũng thế!" Bóng lưng cậu bạn rời đi, nhanh chóng hòa vào dòng người đông đúc nơi sân bay. An đứng mãi, thấy chân mình tê cứng mà chẳng thể nào cử động được nữa. Mắt cậu nhòe đi, chẳng còn nhìn rõ phía trước được nữa! An lặng lẽ ra khỏi sân bay, ngồi nơi bãi cỏ công viên mà hai đứa vẫn hay thường đến vào mỗi cuối tuần. Nhìn thấy chiếc máy bay đưa Nguyên đi sang một chân trời mới lại khiến An thấy mắt mình cay xè, nhưng rồi cậu lại nhanh chóng nở nụ cười thật tươi. "Tạm biệt Nguyên! Nơi này sẽ luôn có một người chờ đợi và ngóng trông cậu quay về! Đừng quên tớ nhé!" Cuối cùng thì lời chào tạm biệt chưa kịp nói của An ở sân bay cũng được nói ra. An mỉm cười thật tươi, hi vọng về những điều thật tốt đẹp phía trước, cho tất cả mọi người và cho cả hai.. ------ Ba năm sau. An đi lang thang trên con đường từ nhà trọ đến trường mình. Cậu vừa đi vừa ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Rồi An lại dán mắt vào màn hình điện thoại, nói chuyện với giọng điệu ngái ngủ. "Tối qua tớ thức làm bài báo cáo cho tới gần sáng, hình như ngủ còn chẳng đủ năm tiếng luôn ấy!" "Vậy thì trưa nay về trọ để ngủ bù đi nhé! Dù cho có thế nào thì cậu cũng phải quan tâm sức khỏe của mình một chút chứ!" "Ừm.. Tớ biết rồi!" An dụi dụi đôi mắt hãy còn mờ mịt của mình. "Phải nếu như tớ đang được ở chỗ cậu, là ban đêm nữa thì giờ tớ có thể đánh một giấc ngon lành rồi!" "Thôi nào! Phấn chấn lên nào! Tiểu An của tớ không được ngủ trong giờ học đâu đấy nhé! Đại học năm ba, cũng gần là dân anh chị kì cựu của trường rồi!" "Tớ biết rồi! Đã bao giờ tớ ngủ trong lớp đâu, chỉ có cậu thôi!" An lườm mắt nhìn qua người ở bên kia màn hình điện thoại. "Đùa tí với cậu cho vui mà!" "Ngày mai cậu có học không?" "À không! Ngày mai tớ không có học gì hết nên mới thức tới khuya đây!" "Ừm.. Tớ biết rồi!" "Vậy thôi Tiểu An của tớ đi học ngoan nhé!" Nguyên cười mỉm. "Ừm!" "Đừng bỏ bữa sáng đấy!" "Ừm.. Tớ biết rồi! Cậu mau ngủ đi, đừng thức khuya nữa.." An tắt màn hình điện thoại rồi cho vào túi cặp. Mắt Nguyên thì vẫn nhìn vào màn hình đen ngòm trước mắt. Ngay lúc này trong lòng cậu đang vui mừng như mở hội, vì vẫn đang nghĩ đến ngày sẽ được quay trở về Việt Nam. Tin này Nguyên vẫn giấu nhẹm và không thông báo cho An biết. Châu đứng ngay chỗ xe bánh mì trước nhà học A1. Cô bạn cũng dụi mắt liên hồi, nhìn thấy An nhưng cô bạn chẳng có thể nào tươi vui lên nổi như mọi khi. Cô bạn đưa ra một phần bánh mì đã mua sẵn. An mệt mỏi cảm ơn, rồi đưa tay đón lấy. "Đừng nói tối qua mày cũng.." "Ừm.. Chạy deadline đến điên đầu, tưởng đâu là không kịp rồi!" "Sao rồi? Cậu bạn người yêu hôm nay có gọi cho không hả?" "Có chứ! Mới vừa nói chuyện xong.." Cả hai vừa đi vừa gặm cho xong bữa sáng đơn giản của mình, kết thúc những chủ đề tán dóc nhàm chán thì lại chuyển qua bàn về mấy môn học. Sau đó cả hai lại tách nhau ra, hai đứa đi về hai hướng do nhà học hôm nay khác nhau. An vừa đi vừa nghĩ ngợi rất nhiều. Cậu chưa bao giờ tin được thời gian trôi đi nhanh đến như thế. Mới ngày nào còn ngồi ở nhà đợi điểm thi, rồi ngồi đợi giấy báo trúng tuyển đại học. Sau đó thì An và Châu khăn gói đi tìm nơi thuê trọ, rồi bắt đầu bước vào quãng đời sinh viên của mình. Còn nhớ những ngày đầu, đi lại đã khó khăn, làm quen với những người bạn mới càng khó khăn, rồi ngay cả cách học và làm việc ở một môi trường hoàn toàn mới lại càng khó khăn hơn. Thế nhưng giờ thì cả hai đều đã là sinh viên năm ba hết cả rồi, khó khăn thử thách trong việc học tập lẫn việc sống tự lập đều đã nếm trải hết cả thảy. Đâu đó trong tâm trí An vẫn le lói những ý nghĩ nhỏ bé, dù biết không thành nhưng vẫn luôn đeo bám cậu từng ngày. Ước gì thời gian có thể quay trở lại, cậu có thể quay về với thời trung học.. Lúc mà cậu không phải lo nghĩ gì nhiều.. Lúc cậu không cần phải mệt mỏi một mình như thế này.. Lúc cậu vẫn còn có Nguyên ở bên cạnh.. Mọi thứ thật giản đơn và thật đẹp. Nhưng An biết, tất cả những điều đó cũng chỉ là mơ ước viển vông mà thôi! Tiết học hôm nay khá nhàm chán. An cứ thi thoảng lại đưa mắt nhìn vào thời gian trên điện thoại, chỉ mong đến giờ giải lao thật nhanh. Rồi cậu lại bất giác nhìn sang một chiếc đồng hồ khác hiển thị ở bên cạnh. Đó là đồng hồ chỉ thời gian của nơi mà Nguyên đang ở. Vẫn còn những năm tiếng nữa thì bên ấy mới tới buổi sáng. Bất ngờ trên màn hình bỗng xuất hiện một tin nhắn đến từ Dương. "Ê này! Chút nữa mày với Châu đi quán cà phê không?" Lịch học của buổi chiều nay trống, cũng chẳng có việc gì làm. Thế là An liền kéo Châu đi cùng. Cô bạn thì mừng rỡ hơn cả An vì cuối cùng cũng được rong chơi, mấy nay cứ bị nhốt trong phòng để làm bài đến mức đầu cô bạn gần như muốn nổ tung luôn rồi! ------ Hoàng chở Khiêm trên con xe máy quen thuộc, chen chúc từng chút một giữa dòng xe cộ đông đúc. Dưới những tán bằng lăng xơ xác hai bên đường, Khiêm vẫn đang tranh thủ mở cuốn tài liệu dày cộm ra để ôn bài thêm một tí. "Chỉ tại tối qua mãi xem phim với cậu mà tớ quên mất phải học bài đấy!" "Làm sao tớ biết được! Cậu cũng xem chăm chú đến khuya như thế làm tớ cứ tưởng là.." "Thôi thôi! Đừng nói nữa, còn có hai mươi phút là đến giờ rồi.. Cậu lo mà chạy cho nhanh đi đấy!" Khiêm nhăn nhó mặt mày. Mắt vẫn dán vào cuốn tài liệu. Hoàng cũng chẳng biết nên giải tỏa cơn giận trong Khiêm như thế nào, chỉ lặng lẽ tăng tốc, cố gắng chạy thật nhanh hết mức có thể để đến trường đúng giờ. Cuối cùng thì cũng đã đến nơi vừa kịp giờ. Đứng trước nhà học, Hoàng từ tốn tháo chiếc mũ bảo hiểm của Khiêm ra và rồi xoa đầu cậu bạn. "Làm bài cho thật tốt đấy! Tớ sẽ ngồi đợi cậu, xong cứ gọi tớ!" "Ừm.. Tớ biết rồi.." Khiêm gật đầu, liếc mắt vào đồng hồ rồi hốt hoảng. "Thôi chết tới giờ rồi! Tớ đi đây!" "Đi đứng cho cẩn thận đấy!" Khiêm chạy nhanh vào bên trong. Hoàng sau đó tìm một chỗ ngồi trên bãi cỏ phía sau thư viện, thầm nghĩ rằng cả hai đã trải qua một khoảng thời gian thật dài. Khi cả hai đứa hay tin trúng tuyển vào chung một trường, rồi cùng nhau ở chung một phòng trọ, rồi cùng ăn, cùng học, cùng làm đủ thứ với nhau.. Mặc dù đôi khi vẫn có những cuộc cãi vã nhưng cũng nhanh chóng làm hòa được với nhau. Âm thanh thông báo tin nhắn từ Dương bất ngờ vang lên, làm phá vỡ bầu không khí yên lặng của Hoàng. "Chiều cà phê không mày? Cũng lâu lắm rồi, từ hồi Tết đến giờ không thấy mặt của hai đứa mày rồi đó!" Hoàng đương nhiên sẽ không từ chối. Cả cậu và Khiêm dù sao vẫn còn khá rảnh rang trong thời gian này. Trước khi những kì thi và dự án kéo đến như sóng lớn, thì có lẽ cả hai cũng nên gặp mặt bạn bè một tí để xả hơi chứ nhỉ! Tầm một tiếng sau, Hoàng ngồi ngay ngắn trên xe, chỉ để đợi chờ một bóng dáng quen thuộc từ đám đông bước ra. Một dáng vẻ mệt mỏi và không còn chút sức sống nào, chẳng giống với Khiêm của mọi khi. "Làm bài không tốt hay sao?" "Không! Chỉ là.. Làm không kịp thời gian.. Cũng may là vẫn còn kịp khoanh đáp án.." "Vậy thôi mình về! Tớ sẽ ghé mua trà trái cây yêu thích cho cậu nhé!" "Ừ thì.. Tùy cậu!" Khiêm thở dài. "Thôi nào! Cười lên đi nào! Làm được bài là vui rồi!" Hoàng cười tươi. "Ừ thì được! Cũng may là bài dễ, nếu vào đúng phần mà tớ không học là cậu chết chắc với tớ!" Khiêm bật cười theo. "À mà.. Dương rủ đám tụi mình chiều nay cà phê này.." "Đi chứ! Dù gì lâu rồi tớ không gặp An và Châu.. Mà thôi, giờ mình về trọ trước đi, tớ mệt quá rồi!" "Biết rồi! Cậu nhớ ôm chặt đó nha!" Khiêm ngã đầu vào vai Hoàng, khẽ vòng tay rồi siết chặt lấy người cậu bạn. Mắt cậu bạn nhắm nghiền, nhưng vẫn nghe thấy giọng hát vui vẻ của người phía trước. Trong lòng đương nhiên là không có giận hờn gì mà ngược lại, Khiêm thấy cũng vui lây theo.. ------ "Thế là xong! Tất cả mọi thứ đều đã được sắp xếp gọn gàng lên hết rồi!" "Vậy thì hay quá!" "Em nữa đó! Sao không ở nhà nghỉ ngơi buổi sáng, chiều về rồi còn đi học nữa đó!" "Không sao hết mà! Em quen rồi, làm biếng không chịu!" Bảo mỉm cười nhìn Dương, rồi lại tiếp tục xếp hàng lên trên kệ. Tiếng nhạc ồn ào vang lên khắp cả cửa hàng tiện lợi. Dương cuối cùng thì cũng theo đuổi được ước mơ của mình, sau rất nhiều sự kiên trì. Sắp tới cậu sẽ ra mắt truyện ngắn của mình, nằm trong cuốn sách cùng với những cây viết trẻ nổi bật của năm, và giờ còn là sinh viên của ngôi trường mà cậu yêu thích. Một năm sau thì Bảo cũng sẽ thi vào cùng ngôi trường với cậu. "Em thấy học chung với anh vui hơn! Anh định phản đối và rồi bỏ rơi em hay sao?" "Làm gì có chứ cậu nhóc của anh!" Nhớ lại ngày đó, khi hay tin Bảo thi đậu vào trường của Dương thì đã hỏi lí do ngay. Bảo rơm rớm nước mắt hỏi lại như thế khiến cho Dương phải bật cười. Dù gì như thế cũng tốt, cả hai có thể cùng ở bên cạnh và chăm sóc lẫn nhau, không phải như vậy là rất tuyệt hay sao! Mười giờ trưa, tan làm. Dương ghé ngang chợ, mua một ít thức ăn về để nấu cơm. Cũng chỉ là những món ăn đơn giản mà cậu học được và làm đến thuộc lòng. Kể từ khi Dương rời khỏi nhà và sống cùng với Bảo, cậu cũng trở nên chăm chỉ nấu cơm và học hỏi công thức trên mạng để làm cho Bảo ăn. Dù rằng có nhiều món không được thành công như kì vọng, nhưng Bảo vẫn giải quyết ngon lành. "Ôi trời! Đâu phải ai cũng hoàn hảo! Em cũng có lúc nấu ăn thất bại mà!" Cậu nhóc lúc nào cũng thế, tựa như những tia nắng mặt trời tươi sáng soi rọi vào cuộc đời tăm tối của Dương. Bảo khiến Dương mỉm cười, khiến cho cậu vui vẻ và hạnh phúc. Trưa nay, bàn ăn xuất hiện một ly chè hạt sen và một ly chè đậu thập cẩm. Bảo tròn mắt còn Dương thì cười tươi. "Em hôm nay thi mà! Ăn chè đậu thì thi mới tốt!" "Ôi trời! Anh mà cũng mê tín mấy chuyện này như thế đó à?" "Sao không.. Nếu em mà không qua môn được thì lại khổ.. Anh nghĩ mấy cái này cũng sẽ hiệu quả đó! Em không tin à?" "Có chứ.. Anh của em nói gì cũng đúng hết!" Bảo mỉm cười gật đầu. "Phải vậy chứ! À mà ôn bài hết cả chưa?" Dương hỏi. "Ôn hết cả rồi anh! Chút em xem lại thêm một tí! Cũng không khó lắm!" Bảo vừa ăn vừa đáp. "Ừm.. Rồi vậy thì chợp mắt ngủ một chút đi! Chiều anh sẽ đưa em đi!" "Thôi không cần phiền anh thế đâu! Anh cứ ở nhà đi!" "Phiền gì chứ! Anh đưa em đi cho an toàn với lại cũng an tâm hơn!" Dưới cái nắng oi bức của một ngày đầu hè, Bảo vẫn nằm ngay sát bên Dương và đánh một giấc ngon lành. Dương thì vẫn tranh thủ viết để hoàn thành cho xong nốt những đoạn cuối cùng của câu chuyện. Trước đây truyện cậu viết chỉ được đăng báo hoặc trên mấy trang mạng. Đây là lần đầu nó được xuất bản trên sách giấy. Câu chuyện Dương viết lần này chính là về những điều mà cậu đã trải qua trước đây. Đó là những ngày tháng chán chường ngồi trên ghế nhà trường thời cấp ba, là những khoảnh khắc trái tim tan vỡ nơi lồng ngực vì mối tình đầu không thành, là những nỗi đau đớn khi phải từ bỏ gia đình của mình. Và đó cũng là những tháng ngày Dương được bên cạnh Bảo, được tìm lại chính mình và cả hai cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện. Để giờ đây, khi nhìn thấy cậu nhóc của mình đang say giấc nồng, Dương tin rằng đoạn kết cuối cùng của câu chuyện cũng sẽ là một cái kết viên mãn, như cậu đã từng mong ước.. ------ Quán cà phê mà họ hẹn gặp nằm gần một con hẻm nhỏ, phía trong quán cứ như thể là một thư viện sách được thu nhỏ, cùng với mùi hương cà phê vương vấn ở khắp mọi ngóc ngách. Trên ban công là một giàn hoa giấy đủ màu, với những chiếc bàn dài cùng nhiều chỗ ngồi. Đứa nào cũng đều nhớ rằng lần gặp mặt gần đây nhất là hồi Tết. Cũng chẳng trách ai được, vì ai cũng đều có cuộc sống và việc học của riêng mình. An và Châu là hai người đến trước. Sau hồi lâu ngồi lặng nhìn dòng xe tấp nập bên dưới đường và những con người bận rộn xung quanh, Châu liền quay sang hỏi chuyện An. "Dạo này mày với Nguyên ít nói chuyện với nhau à?" "Ừm.. Lâu lâu thì gọi nhau một hai cuộc, còn không thì nhắn tin.." "Tại sao vậy? Sao mày không gọi điện cho cậu ấy, hay video call một tí?" "Tao sợ phiền.. Dù gì cũng không thể đòi hỏi dính lấy nhau 24/7 được!" An vừa đánh bàn phím trên máy vừa trả lời Châu. "Cũng đã lâu rồi nhỉ? Mới đó đã ba năm trôi qua rồi.." "Ừm.." "Thời gian chẳng đợi chờ ai cả! Muốn níu lại một tí cũng không kịp.." "Ừm.." An tắt máy, rồi nhìn Châu. "À mà con bé Châu đâu, lâu rồi tao không thấy vậy?" "À! Chiều nay con bé có tiết trên trường, rồi chốc nữa phải đi sinh hoạt câu lạc bộ rồi nên không đến đây được!" Châu trả lời với vẻ buồn bã. "Ê này! Hai đứa mày đến sớm thế?" Hoàng hào hứng vỗ vai An và Châu. "Chiều hai đứa rảnh mà!" An cười tươi. "Mày thì khỏe gớm.. Tao lúc sáng mém tí nữa thì rớt môn rồi.." Khiêm mếu máo mặt mày, rồi liếc nhìn Hoàng. "Cậu đừng đổ lỗi cho tớ.. Trong chuyện này tớ hoàn toàn vô tội!" Hoàng nhanh chóng biện minh dù không được nhắc tên. "Còn muốn chối cãi.. Rõ ràng cậu mở phim, lôi kéo tớ xem cùng.." Khiêm bực bội nhớ lại. "Thôi thì cho tớ xin lỗi đi!" Hoàng đưa tay sang xoa xoa bờ vai Khiêm. "Mày như thế là không được đâu nhé Hoàng!" Châu bật cười chen vào. "Dương với Bảo chưa tới à?" Khiêm quay sang nhìn An. "À!" An vừa đúng lúc nhìn thấy chiếc xe của cả Dương và Bảo được dựng trước cửa quán. "Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã tới rồi kìa!" "..." "Sao? Tụi tao đến trễ lắm à?" Dương trố mắt nhìn cả đám. "Không! Trễ năm phút!" An lắc đầu. "Tại phải đưa nhóc con nhà tao đi thi rồi liền tới ngay đấy!" Dương xoa đầu Bảo ở kế bên. "Thôi nào! Nói thì nói vậy thôi, sớm hay trễ gì cũng được, đến được là vui lắm rồi!" Châu bật cười trấn an. Cả đám ngồi lại với nhau, kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện. Dường như đối với họ, chủ đề để bàn luận như thể chẳng bao giờ cạn kiệt. "Nguyên dạo này sao rồi An? Tao ít khi gọi điện được cho nó.." Hoàng quay sang nhìn An. "Tao cũng thế thôi, liên lạc với cậu ấy vài lần còn không kết nối được! Nhưng mà ngày nào cậu ấy cũng nhắn tin cho tao.. À mà dạo này còn thích viết mail với tao nữa.." An cười kể. "Tao mới gọi cho nó mà chẳng được đây này!" Dương nhìn màn hình. "Có lẽ giờ bên ấy vẫn còn tối.." An mỉm cười giải thích. "Mày đừng chủ quan quá, phải quan tâm hỏi han nó thường xuyên, liệu hồn mà giữ nó đi nhé!" Châu làm vẻ mặt nghiêm trọng nhìn An. "Yêu xa lúc nào cũng khổ thế đấy!" "Mày đừng có nói nhảm nhí!" Khiêm đánh vào vai Châu. "Lâu rồi không gặp mà sao mày nói chuyện xui rủi thế không biết!" "Mày nói gì đó? Tao nói xui hồi nào?" Châu trừng mắt nhìn. "Tao đây chỉ là đưa ra lời cảnh báo cho nó thôi!" "Tao không nói mày chứ nói ai? Con bé Lam hình như không chăm sóc mày tốt thì phải?" Khiêm thấy thế liền tiếp tục trêu chọc. "Thằng này ngon nhỉ? Ăn gan hùm hay sao hôm nay lại muốn kiếm chuyện với chị mày?" Châu nhăn mày. "Ê nè.. Không có được đụng vào Khiêm bảo bối của tớ!" Hoàng kéo ghế sát lại gần chỗ Khiêm. "Làm quá rồi! Tao nào dám đụng vào nó!" Châu bĩu môi. "Mà này, nghe nói truyện của mày sắp xuất bản trên sách phải không Dương?" Hoàng bất ngờ quay sang nhìn Dương. "Ừm.. Cuối tháng này.. Tao vẫn đang hoàn thành những phần cuối cùng.." Dương gật đầu. "Trời ơi.. Đâu ngờ cậu bạn ít nói ngày nào của tôi sắp trở thành nhà văn đâu! Nhất định phải xin chữ kí trước khi nổi tiếng mới được!" Hoàng tỏ vẻ thán phục. "Mày cứ nói quá! Còn mày tao chưa nói! Sao? Giờ tách ra làm ca sĩ, cũng nổi lên như diều gặp gió rồi còn gì?" Dương cười mỉm. "Ơ? Nó rời nhóm rồi à?" Châu tròn mắt nhìn sang. "Cả tháng nay rồi! Tại nó chỉ mới nói với tao gần đây thôi!" Dương gật bộ. "Còn mày nữa.. Mới chụp một shoot hình cho tạp chí tháng trước mà cũng nổi tiếng rầm rộ rồi này.." "May mắn thôi! Chụp gần sáu năm trời cuối cùng cũng có lúc được nhớ mặt gọi tên đến!" Châu thở dài. "Vậy là giỏi rồi!" An vỗ vai động viên. "Thế còn quán nước của mày với Khiêm thế nào rồi?" Châu lại nhìn sang An hỏi. "Ừm.. Tụi tao đã ổn về phần vốn rồi! Cũng đã xong về mảng thiết kế và nguyên vật liệu, bánh nước thì tụi tao cũng lên menu hết rồi.. Chỉ còn tìm địa điểm quán cho phù hợp thôi!" Khiêm giành phần trả lời. An vẫn thơ thẩn nhìn về xa xăm, về một nơi nào đó. Cậu suy nghĩ về lời của Châu. Đúng là dạo gần đây Nguyên cũng ít khi gọi cho cậu, rất khác so với trước kia. Chỉ duy nhất có một cuộc gọi hiếm hoi vào ngày hôm qua mà An kết nối được với Nguyên, nhưng nó diễn ra cũng rất chóng vánh. Trong lòng An không biết từ đâu dâng lên một cơn sóng cuồn cuộn, khiến cho cậu cảm thấy bứt rứt và khó chịu trong người. Cậu lại để những suy nghĩ lung tung ấy chiếm hết tâm trí của mình. Mặc cho cuộc trò chuyện của mọi người vẫn tiếp diễn, nhưng An cũng mặc kệ, chẳng hề để tâm đến! Đến khi cuộc gặp đã kết thúc, ngồi phía sau yên xe của Châu mà An vẫn không thể nào thoát khỏi mớ hỗn độn trong đầu mình. "Mày cũng đừng quá lo lắng.. Dù là tao nói vậy, nhưng mà tao vẫn tin rằng tình cảm tụi mày đã trải qua đủ giai đoạn hết rồi.. Nhất định sẽ ổn mà thôi!" Châu ngồi trước cất lời ủi an. Giữa dòng xe ồn ào và những cơn gió ùa vào tai, giọng cô bạn vẫn rất vang và rõ. An có thể nghe rõ từng câu từng chữ một. An mỉm cười. "Biết rồi! Tao không có lo lắng gì đâu, mày đừng lo.." "Gương mặt mày không biết nói dối, nghĩ cái gì trong đầu thì cũng đều hiện lên hết trên mặt!" Châu bĩu môi. Rõ ràng là khả năng nói dối chuyên nghiệp của An vẫn chưa được nâng cấp tí nào! "Tao đi rước con bé Lam về nữa! Mày vào trọ trước đi!" "Ừm.. Biết rồi! Mày đi đường cẩn thận đấy nhé!" "Ừ! Tao biết rồi! Mày cũng giữ gìn sức khỏe đấy nhé!" Tạm biệt An xong thì Châu nhanh chóng chạy xe đến, thấy Lam đang một mình ngồi trên hàng ghế bên đường. Chỉ vừa mới dừng xe và không kịp để Lam nói gì, Châu liền nhanh chóng cằn nhằn. "Sao không ở bên trong trường chờ chị? Có biết giờ này mà em ra đây nguy hiểm lắm không? Lỡ em có gì thì chị phải thế nào đây?" "Không sao mà! Em thấy đợi lâu quá nên đi bộ ra đây đợi chị thôi mà!" Lam mỉm cười. "Chị biết nhưng mà.." "Mình về đi chị! Về tới trọ rồi chị muốn trách móc em bao nhiêu cũng chịu!" Lam làm nũng. "Tôi không thèm đâu! Chị đừng có mà giở trò trưng ra bộ mặt đó để mà lấy lòng tôi!" Lam trên đường về ít nói hẳn. Chỉ có Châu không hiểu lí do vì sao, vẫn mãi luyên thuyên về cuộc gặp hôm nay. Bất chợt Lam ôm lấy người Châu. "Giờ em mới thấy! Khi lớn lên rồi, mọi thứ thật mệt mỏi! Giờ nếu muốn quay lại như lúc xưa khó thật chị nhỉ!" "..." "Quay về lúc chúng ta vẫn còn là những cô cậu học sinh phổ thông nghịch ngợm và hồn nhiên.. Em thấy bây giờ mệt mỏi hơn bao giờ hết! Thế mà lúc xưa cứ mong ước mau được lớn lên, để được làm người lớn.." "Chị và có lẽ là còn rất nhiều người khác cũng nghĩ thế! Cơ mà sao hôm nay em suy tư thế hả?" "Em chỉ thấy mệt thôi! Em muốn ôm chị thêm chút nữa.. Ngày hôm nay như cạn sạch năng lượng rồi này!" "Rồi rồi! Em cứ thoải mái!" Bữa cơm hôm nay cũng ngon đến kì lạ. Lam tấm tắc khen ngợi mặc cho mấy món này Châu làm đến nhẵn mặt trên bàn cơm rồi! "Có chị bên cạnh em, yêu thương và chăm sóc em là tốt lắm rồi! Ăn gì em cũng thấy ngon hết!" Lam giải thích. Châu đưa tay xoa đầu cô nhóc. Mới ngày nào con bé còn thấp hơn cả Châu và mái tóc thì ngắn ngủn, thế mà giờ đã cao gần bằng Châu và mái tóc cũng đã dài qua vai rồi! Đúng như lời mà Lam từng hứa, cô nhóc giờ đã đủ chín chắn hơn để có thể chăm sóc cho bản thân và cho cả Châu.. ------ An bước vào con đường nhỏ, dẫn vào căn phòng trọ quen thuộc. Cậu mở khóa căn phòng trọ số năm. Căn phòng không quá lớn nhưng cũng vừa đủ cho mỗi mình cậu. Trên bậc cửa sổ là một chậu hướng dương. An tưới một ít nước rồi nhìn ra ngoài cửa thật lâu, đợi nắng tắt và đèn đường được bật lên. Trên bức tường là thật nhiều bức ảnh của An và Nguyên. Chiếc bàn học ngay bên cạnh thì chất đầy sách vở và tài liệu. An ngồi vào bàn, hoàn thành cho xong những công việc còn đang dang dở. Tai nghe vẫn tiếp tục phát một playlist nhạc toàn những bài rất đỗi quen thuộc. Thế rồi âm thanh báo cuộc gọi đến vang lên. Người gọi đến cho An ngay lúc này không ai khác ngoài Nguyên. "Chào buổi tối Tiểu An!" "Chào buổi sáng Nguyên!" "Đang học bài hay sao?" "Ừm.. Tớ đang làm cho xong bài báo cáo để ngày mai nộp!" "Vậy thì làm xong thì ngủ sớm! Đừng thức khuya quá đấy!" Nguyên mỉm cười qua màn hình. "Mà mấy ngày nay không thấy cậu gọi cho tớ, mấy đứa kia hôm nay gặp tớ cũng nói không liên lạc được với cậu!" "À.. Tớ phải để máy chế độ im lặng, rồi công việc và học tập nữa! Cũng hơi bận do cuối năm á.. Cho tớ xin lỗi cậu nhiều nhé!" "Không sao! Cậu vẫn nhắn tin cho tớ mỗi ngày là tớ vui lắm rồi!" An lắc đầu mỉm cười tươi. Cuộc gọi tán gẫu kéo dài rất lâu. An vừa làm vừa nhìn màn hình, thi thoảng lại mỉm cười ngây ngô. So với trước đây, giờ đây những giây phút như này sao lại trở nên quý giá thế không biết? "Thời gian đó tớ phải ôn thi với phải làm bài nhiều nữa.. Cậu hứa là đừng buồn tớ đấy nhé!" Nguyên cười trừ. "Biết rồi mà! Tớ cũng phải thi nữa này, nên nếu có trả lời tin nhắn chậm thì cũng đừng buồn tớ nhé! Nhưng tớ hứa sẽ trả lời ngay khi có thể!" "..." "..." "Thôi nếu không có gì thì tớ phải tắt máy đây! Ừm.. Chắc là tối mai tớ mới gọi lại cho cậu lại được!" "Tớ biết rồi!" "Vậy Tiểu An của tớ hãy làm bài thật tốt, ngủ sớm nhé! Tối mai hai đứa mình lại gặp nhé!" "Ừm.." "..." "Này Nguyên! Tớ nói cái này.." "Chuyện gì vậy Tiểu An?" "Tớ.." "Cậu sao thế?" "Tớ chỉ muốn nói là tớ nhớ cậu nhiều lắm thôi.." An không nhìn màn hình, chỉ lặng lẽ cất lời. "..." "Hôm nay cũng tròn ba năm rồi.. Mỗi khi thấy người khác bên cạnh người yêu, tớ lại thấy rất tủi thân.. Dù gì, tớ cũng đã dặn lòng không buồn nhiều hết mức rồi.. Nhưng hôm nay tớ không chịu đựng được thêm nữa.." An sụt sùi. Nguyên ngây người không thể nói gì được. Nguyên chỉ biết mỉm cười, thực sự muốn bản thân có thể xuyên qua màn hình để mà vươn tay ôm lấy An. "Tớ xin lỗi cậu! Tớ rất muốn được ở bên cạnh cậu ngay lúc này nhưng không được.." Nguyên nhìn An. "Cậu hãy đợi tớ nhé.. Thêm chút nữa thôi.. Được không nào?" An gật đầu và lau đi nước mắt. Nguyên ra hiệu trái tim, hôn gió một cái rồi mới chịu tắt màn hình. Trước khi tắt, Nguyên vẫn không quên nói vài lời với An. "Tiểu An của tớ đêm nay hãy ngủ ngon và mơ thật đẹp nhé! Tớ thương cậu rất rất rất nhiều!" An ngồi ngẩn ngơ nhìn màn hình đang bị bao phủ bởi một màu đen kịt một hồi lâu. Cậu cố gắng trấn tĩnh bản thân mình. Cậu không thể tỏ ra yếu đuối thêm nữa, vì những ngày cô đơn thế này vẫn còn tiếp tục. Chỉ là An chưa biết, khi nào nó sẽ kết thúc và liệu rằng cậu có thể chịu đựng được thêm không? An lại lấy từ trên giá sách cuốn nhật kí đã cũ và ngã màu vì năm tháng. Cậu ghi thật nắn nót vài dòng vào trang của ngày hôm nay. Cuốn nhật kí giờ đây chỉ còn vài trang trắng nữa thôi là hết. An mỉm cười dừng bút. Chắc có lẽ nên chuyển sang một cuốn khác rồi! Cuộc gọi kết thúc và Nguyên ở đầu dây bên kia liền thấy mắt mình bất chợt cay xè. Đâu chỉ riêng An, cậu cũng rất buồn khi nhìn thấy gương mặt thất vọng và cả những giọt nước mắt của An. Cậu nhìn đống hành lí mình đã chuẩn bị xong ở bên cạnh, chuyến bay chiều nay cũng đã được đặt vé xong cả rồi! Ngay bây giờ Nguyên chỉ muốn được trở về Việt Nam càng sớm càng tốt mà thôi..