Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Bunmincha, 5 Tháng ba 2025.

  1. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 542: Làng Cừu (8)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Ban đêm.

    Dân làng Làng Cừu nghỉ ngơi rất sớm. Họ không biết các quy tắc trong làng, nên cũng không rõ buổi tối có điều gì cấm kỵ.

    Tô Nguyệt Thiền dẫn người đến trước cửa làng.

    "Đội trưởng, thật kỳ lạ phải không?"

    Thi thể của dân làng được đưa đến cửa làng, đội viên xách theo thi thể có chút do dự.

    Họ thường gặp người chơi bị treo lên, nhưng lần này lại khác.

    Tô Nguyệt Thiền: "Đúng vậy."

    Đội trưởng đã nói vậy, đội viên không dám cãi lời, lấy dây thừng từ trong làng, buộc chặt thi thể và treo lên đền thờ trong làng.

    Bóng đen bị treo dưới đền thờ, trôi lơ lửng trong gió.

    Đội viên cảm thấy tình hình có gì đó không đúng.

    * * *

    * * *

    Ở một nơi khác.

    Mâu Bạch Ngự cũng dẫn đội viên, ngồi xổm bên ngoài nhà Cao Nhị Gia.

    Cừu nhà Dương Đại Phong bị nhốt trong phòng nên việc vào trong khá phiền phức.

    Nhưng cừu của Cao Nhị Gia đều ở ngoài phòng.

    "Đội trưởng, giết hết sao?" Đội viên hỏi Mâu Bạch Ngự.

    "Ừ." Mâu Bạch Ngự đưa cho đội viên một con dao chẻ củi: "Dùng cái này, lát nữa giấu vào nhà Dương Đại Phong."

    Đội viên nhận dao, nhìn đàn cừu không xa, rồi trèo tường vào.

    Anh ta dùng kỹ năng khống chế đàn cừu, tiến vào, nhanh chóng giết bảy con cừu.

    Theo chỉ thị của Mâu Bạch Ngự, anh ta còn cố ý bố trí hiện trường gây án.

    Dương Đại Phong là người bình thường, không thể làm sạch sẽ như vậy.

    Đội viên để lại dấu tay máu ở cửa phòng Cao Nhị Gia, rồi rời sân, nhanh chóng trèo vào sân Dương Đại Phong, giấu dao chẻ củi dưới mái hiên.

    "Đội trưởng, xong rồi."

    "Ừ."

    Mâu Bạch Ngự không vội trở về, mà dẫn đội viên đi quanh làng.

    Buổi tối có thể có thu hoạch bất ngờ.

    Họ nhanh chóng gặp đội của Tô Nguyệt Thiền.

    "Có phát hiện gì không?"

    "Trong làng rất yên tĩnh, dân làng dường như đã ngủ hết.. Không có gì kỳ lạ."

    "Bên này cũng không có."

    Hai người trao đổi đơn giản, không có thu hoạch gì.

    Họ chuẩn bị tan, trở về nghỉ ngơi, đội viên của Tô Nguyệt Thiền đột nhiên nói: "Các ngươi có nghe thấy gì không?"

    "Tiếng cừu kêu.."

    Gió đêm mang đến tiếng kêu nhỏ của cừu, âm thanh rất xa.. Bất kỳ tiếng động nhỏ nào cũng có thể che giấu.

    "Từ đâu truyền đến?"

    "Bên kia."

    "Đi xem không?"

    Bốn người lập tức đi theo hướng âm thanh.

    "Đây hình như là con đường ban ngày.." Đội viên Nhung Trang nhận ra hướng đi.

    Họ đã rời khỏi phạm vi kiến trúc của làng, phía trước là con đường nhỏ đầy cỏ cây.

    Mâu Bạch Ngự giơ tay, ra hiệu dừng lại.

    Họ lắng nghe một lát, vẫn nghe thấy tiếng kêu mơ hồ.

    Mâu Bạch Ngự: "Ban ngày có hai con cừu chết ở đó, buổi tối đột nhiên có tiếng kêu này, không bình thường."

    Có thể là bẫy.

    Nhưng cũng có thể có manh mối.

    Tô Nguyệt Thiền suy nghĩ, họ đến đây để làm gì? Nghe cô Tô chia sẻ kinh nghiệm..

    "Đi tìm cô Tô."

    Họ không phải không thể xử lý, chỉ muốn xem cách Tô tiểu thư xử lý.

    Bốn người trở về,

    "Xào xạc!"

    Phía trước không xa, cỏ cây lay động, có thứ gì đó chợt lóe qua.

    Bốn người lập tức cảnh giác, "Nhung Trang, đi xem."

    Nhung Trang gật đầu, tiến tới, quan sát bụi cỏ, cẩn thận tiến lại gần.

    Bụi cỏ thưa thớt, Nhung Trang thấy có gì đó.

    Thứ đó phát hiện anh ta tới gần, ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt trắng nõn, giọng nói thanh thúy vang lên: "Ca ca, anh tới tìm em chơi.. A!"

    Cô bé trong bụi cỏ chưa nói hết, đột nhiên hét lên, rồi biến mất.

    Nhung Trang không kịp bắt lấy.

    "Là cô bé.. Chạy rồi."

    Bốn người trở lại làng, tìm chỗ ở của Ngân Tô.

    Tô Nguyệt Thiền nhớ vị trí phòng Ngân Tô, vòng đến cửa sổ, gõ cửa.

    "Cô Tô."

    Bên trong không có động tĩnh, Tô Nguyệt Thiền do dự, lại gõ cửa.

    Cửa sổ kẽo kẹt mở ra, lộ ra khuôn mặt vô cảm của nữ sinh: "Nửa đêm, cô không ngủ được, gõ cửa sổ làm gì?"

    Tô Nguyệt Thiền: "Chúng ta nghe thấy tiếng cừu kêu, gặp một cô bé trong làng."

    "Ừ."

    "..."

    "Không có gì?"

    Tô Nguyệt Thiền gật đầu.

    Ngân Tô thở dài: "Nó không tới cửa nhà các người gõ thì quản làm gì, ngủ đi."

    "Không đi xem?"

    "Xem gì mà xem, cho nó mặt mũi à." Ngân Tô nói: "Nó muốn tìm các người thì sẽ tự tới, đều là người có thân phận, quản làm gì."

    Tô Nguyệt Thiền: "..."

    Ngân Tô đuổi Tô Nguyệt Thiền đi, đóng cửa sổ lại.

    Ngân Tô nằm trên giường, nửa đêm, ai muốn ra ngoài nghe tiếng cừu kêu!

    Từ từ.. Cô bé?

    Ngân Tô sờ bên cạnh: "Đại Lăng đâu?"

    Cô nhớ lúc ngủ, đặt Đại Lăng bên cạnh mà.

    Sao lại không có!

    Tóc quái trên đầu nàng lắc lắc, tỏ vẻ không biết.

    "..."

    Ngân Tô cảm nhận vị trí của Đại Lăng, phát hiện nó chạy đến đầu kia của làng, kéo dài qua nửa làng.

    Ngân Tô suy nghĩ hai phút, vẫn không đứng dậy tìm, dù sao đây là phó bản, nó làm yêu qái thì cũng là làm quái vật trên quái vật đi..

    Cô dặn Đại Lăng không trêu chọc người giống cô rồi, Đại Lăng tuy không bằng lòng, nhưng dưới ống thép có thể quật chết, thì chắc không dám vi phạm.

    Rốt cuộc thì tóc quái cũng cảm thấy đau mà.

    Một đêm không có việc gì.

    Ngân Tô sáng hôm sau vừa mở mắt, thấy Đại Lăng ngồi quỳ bên cạnh, cười ngoan ngoãn.

    "Chị, buổi sáng tốt lành." Đại Lăng kéo Ngân Tô, chỉ vào trong phòng, khoe: "Chị xem, em tìm được con gấu đẹp lắm!"

    "!"

    Đối diện giường cô là một cô bé mặc váy hoa, tóc bím, mặt thì dơ nhưng ngũ quan không tồi.

    Nhưng..

    Cô bé mặt trắng bệch, mắt vô thần, một chân là xương trắng, giống xương cừu..

    "Ngươi đánh gãy chân nó?"

    "Không. Nó vốn không đứng dậy được, em giúp nó đứng lên. Chị xem, có đẹp không?"

    "..."

    Ngân Tô không phát biểu ý kiến về quái vật, cũng không đồng tình với quái vật phó bản, bình tĩnh dời mắt, hỏi Đại Lăng: "Tối qua em có gặp người vào cùng chị à?"

    "Ừ." Đại Lăng gật đầu: "Em không dọa họ, phát hiện là họ là em chạy. Chị đã dặn nên em rất nghe lời."

    Đại Lăng che mặt, nói sinh động: "Em còn che mặt, họ chắc không thấy rõ."

    Ngân Tô: "..."
     
    Noctor thích bài này.
  2. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 543: Làng Cừu (9)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    "Á!"

    Tiếng hét buổi sáng sớm phá tan sự yên tĩnh của làng cừu, các cánh cửa đóng kín của từng nhà dần dần mở ra theo tiếng ồn ào.

    Dân làng chạy ra khỏi nhà.

    "Có chuyện gì vậy?"

    "Xảy ra chuyện gì thế?"

    "Không biết, hình như là bên kia.. không phải cừu nhà ai lại chạy mất chứ?"

    "Đi xem thử."

    "Mau lên, mau lên.."

    Dân làng, dù là xem náo nhiệt hay lo lắng cừu chạy mất, ai cũng chạy rất nhanh.

    Những người dân nhanh nhất đến hiện trường, vừa kịp thấy Cao Nhị cầm một con dao bếp, lao về phía nhà Dương Đại Phong.

    Dân làng vội vàng ngăn Cao Nhị lại.

    "Cao Nhị, anh làm gì vậy!"

    "Bình tĩnh lại!"

    Cao Nhị vùng vẫy muốn đến nhà Dương Đại Phong, "Hôm nay tôi phải giết hắn, hắn đã giết hết cừu nhà tôi! Dương Đại Phong, hôm nay không phải anh chết thì tôi chết!"

    "Cái gì?"

    "Cừu chết hết rồi?"

    Những người dân không tham gia ngăn Cao Nhị lập tức chạy đến nhà Cao Nhị, qua cổng sân, mọi người thấy máu ở khắp nơi gần chuồng cừu.

    Cả cửa chính cũng đầy vết máu mờ.

    Dân làng hoảng sợ.

    "Chết rồi.. chết hết rồi."

    "Ai làm vậy?"

    "Còn ai nữa, ngoài Dương Đại Phong thì còn ai!"

    Dương Đại Phong cũng từ đối diện bước ra, trông như vừa tỉnh dậy, mặt mày ngơ ngác: "Chuyện gì vậy, tôi làm gì? Cao Nhị, anh phát điên gì mà sáng sớm đã la hét trước cửa nhà tôi?"

    "Tôi phát điên?" Cao Nhị cầm dao chỉ vào Dương Đại Phong: "Anh giết hết cừu nhà tôi, anh nói tôi phát điên? Hôm nay tôi sẽ cho anh thấy tôi phát điên!"

    "Cừu gì, anh nói nhảm gì vậy.."

    Cao Nhị không biết từ đâu có sức mạnh, đột nhiên thoát khỏi sự kiềm chế của dân làng và lao về phía Dương Đại Phong.

    Cao Nhị cầm dao, Dương Đại Phong sợ hãi, vội vàng lùi vào sân và cố gắng đóng cổng lại.

    "Cao Nhị, anh bị bệnh à.. A!"

    "Keng!"

    Dao chém vào cổng.

    Cao Nhị đẩy cổng ra, đè Dương Đại Phong xuống đất và giơ dao lên chém vào đầu anh ta.

    Dương Đại Phong dùng tay chặn lại, hét lớn: 'Kéo anh ta ra, nhanh lên!'

    Dân làng chạy vào kéo Cao Nhị ra, nhưng anh ta đã đỏ mắt, vung dao tấn công không phân biệt ai.

    Dương Đại Phong tranh thủ đứng dậy, chưa kịp chạy thì bị Cao Nhị túm lấy thắt lưng, đè xuống đất và giơ dao chém tiếp.

    "..."

    * * *

    * * *

    Khi Ngân Tô đến hiện trường, Cao Nhị và Dương Đại Phong đã bị tách ra.

    Dương Đại Phong bị chém nhiều nhát vào cánh tay, máu chảy khắp nơi, có một người phụ nữ bên cạnh khóc, có lẽ là vợ anh ta.

    Một người dân trong làng trông giống như bác sĩ đang băng bó cho Dương Đại Phong.

    Cao Nhị bị đè xuống đất, con dao gây án rơi bên đường, mắt đỏ ngầu, miệng vẫn chửi rủa.

    "Cô Tô, chào buổi sáng." Mâu Bạch Ngự và đội của anh ta cũng có mặt trong đám đông.

    "Chào buổi sáng."

    Tô Nguyệt Thiền và đồng đội của cô cũng đến.

    Ngân Tô nhìn quanh, không thiếu ai.

    "Trưởng làng đến rồi!"

    Trưởng làng xuất hiện, hiện trường lập tức yên lặng.

    Ngay cả Cao Nhị đang chửi rủa cũng dừng lại.

    Trên đường đến, trưởng làng có lẽ đã biết chuyện gì xảy ra, đến nơi liền đi xem chuồng cừu nhà Cao Nhị.

    Cừu đều chết trong chuồng.

    Mặt đất lộn xộn, máu vương vãi khắp nơi.

    Cao Nhị chờ trưởng làng ra, đột nhiên thay đổi thái độ, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: 'Trưởng làng, ông phải làm chủ cho tôi. Nhà tôi chỉ có mấy con cừu, giờ chết hết rồi.. tôi sống sao đây!'

    "Được rồi." Trưởng làng quát: 'Đêm qua anh không nghe thấy gì à?'

    ".. Không, không nghe thấy gì cả."

    Trưởng làng: 'Nhiều cừu như vậy, muốn giết hết không dễ, phòng ngủ của anh gần chuồng cừu, không thể không nghe thấy gì.'

    "Tôi thật sự không nghe thấy."

    Cao Nhị khẳng định đêm qua anh ta không nghe thấy gì.

    Trưởng làng: 'Vậy sao anh chắc chắn là Dương Đại Phong làm?'

    "Ngoài anh ta còn ai vào đây?" Nói đến đây, Cao Nhị hăng hái: 'Chắc chắn là vì chuyện hôm qua, anh ta trả thù tôi!'

    Trưởng làng bảo Cao Nhị đừng la hét, rồi vào sân nhà Dương Đại Phong.

    Cổng sân chật kín người, không nhìn thấy bên trong.

    Ngân Tô tìm chỗ trèo lên tường nhìn.

    Người khác cũng làm theo, nhanh chóng trèo kín tường.

    Trưởng làng hỏi Dương Đại Phong có phải anh ta giết không, Dương Đại Phong tất nhiên phủ nhận, nói đêm qua mình không ra khỏi nhà.

    Trưởng làng hỏi thêm vài câu.

    Dương Đại Phong nói mình không giết cừu nhà Cao Nhị.

    Cao Nhị khăng khăng là Dương Đại Phong trả thù vì chuyện hôm qua.

    Lúc này, một đứa trẻ ba bốn tuổi, cầm dao từ đống củi bò ra, xuất hiện ngay trước mặt trưởng làng.

    Trưởng làng nhìn thấy đứa trẻ và con dao.

    Dao không chỉ có máu mà còn dính lông cừu.

    Tiếng xì xào xung quanh biến mất.

    Dân làng ngạc nhiên hoặc bối rối nhìn đứa trẻ, đứa trẻ bị nhiều người nhìn, có vẻ sợ hãi, đứng im không động đậy.

    Ngân Tô nhìn Mâu Bạch Ngự.

    Mâu Bạch Ngự nhìn lại Ngân Tô, như hiểu cô muốn hỏi gì, chỉ vào một thành viên khác: 'Là Tiểu Tinh, kỹ năng của cậu ấy là điều khiển tinh thần.'

    Nhìn dáng vẻ dân làng không có ý định lục soát nhà Dương Đại Phong, nên Mâu Bạch Ngự bảo Cam Tiểu Tinh điều khiển đứa trẻ lấy dao ra.

    Điều khiển một đứa trẻ, với Cam Tiểu Tinh rất dễ dàng.

    * * *

    * * *

    Một người phụ nữ lao vào, giật dao khỏi tay đứa trẻ ném xuống đất, rồi bế đứa trẻ đi.

    Người trong làng thường giết cừu đều biết mùi máu cừu.

    Trưởng làng nhặt dao lên ngửi, nhận ra mùi máu cừu.

    Nhà Dương Đại Phong không giết cừu, máu trên dao từ đâu ra?

    "Dương Đại Phong, chuyện này là sao?" Trưởng làng ném dao trước mặt Dương Đại Phong.

    "Tôi.. tôi không biết." Dương Đại Phong cũng ngơ ngác.

    "Dao này có phải của nhà anh không?"

    "Là của nhà tôi, nhưng.."

    Cao Nhị lại chen vào: 'Tốt lắm! Tôi biết là anh ta, trưởng làng phải làm chủ cho tôi! Bây giờ tang vật đã rõ, Dương Đại Phong còn gì để chối cãi!'

    Dương Đại Phong vừa đau vừa tức: 'Tôi đã nói không phải tôi.. có thể ai đó cố tình hãm hại tôi! Dao này để trong sân, ai cũng có thể lấy.'

    Hai bên lại cãi nhau.

    Trưởng làng rõ ràng không phải người giỏi phá án, ông nhìn Dương Đại Phong và Cao Nhị cãi nhau, một lúc không đưa ra kết luận.

    Lúc này, có người hét lớn gọi trưởng làng.

    "Trưởng trưởng làng làng, ở cổng làng.. cổng làng có chuyện rồi."

    Người đứng chật cổng sân bị đẩy ra, một dân làng mặt tái nhợt lao vào, hoảng sợ chỉ về phía cổng làng: 'Có chuyện rồi.. có chuyện rồi trưởng làng, ở cổng làng có chuyện rồi.'

    Chuyện của Cao Nhị chưa giải quyết xong, lại có người báo có chuyện, tâm trạng trưởng làng rất tệ: 'Có chuyện gì?'

    Dân làng lắp bắp: 'Cao.. Cao Toàn Minh.. treo cổ ở cổng làng rồi!'"
     
    Noctor thích bài này.
  3. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 544: Làng Cừu (10)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Cổng làng.

    Thi thể bị treo suốt đêm đẫm sương, nhẹ nhàng đung đưa trong làn sương mỏng chưa tan vào buổi sáng.

    Dân làng nhìn thấy cảnh này, không ít người lộ vẻ kinh hãi.

    Họ dường như có chút sợ hãi, không ai dám tiến lên kiểm tra.

    Ngay cả trưởng làng cũng đứng từ xa nhìn, thì thầm trao đổi với dân làng bên cạnh.

    Ngân Tô đứng ở rìa đám đông, khóe miệng nở một nụ cười nhạt, "Xem kìa, gan họ cũng không lớn lắm."

    Mọi người: "..."

    Tô Nguyệt Thiền nhìn thi thể đung đưa, Mâu Bạch Ngự bảo các đội viên tản ra, nghe xem dân làng đang nói gì.

    "Sao lại thế này.."

    "Anh ta.. anh ta sao lại chết chứ."

    "Chắc là tự treo cổ.."

    "Sao có thể tự tử, Cao Toàn Minh hôm trước còn nói với tôi muốn nuôi thêm vài con cừu, sao lại tự tìm cái chết, hơn nữa lại treo cổ ở đây.."

    "Cừu nhà Cao Nhị chết, Cao Toàn Minh cũng chết.. Đây không phải là trùng hợp chứ?"

    "Có phải là.."

    "Suỵt!"

    Trong làn sương mỏng, tiếng thì thầm của dân làng vang lên, trong ánh mắt mờ mịt, ẩn chứa vài phần sợ hãi.

    Họ đang sợ điều gì.

    Trưởng làng nhìn chằm chằm thi thể đung đưa trên cổng làng, lâu sau mới lên tiếng: "Hạ Cao Toàn Minh xuống."

    "Nhưng.. nhưng.." Dân làng do dự.

    Trưởng làng quát lớn: "Chẳng lẽ để anh ta treo mãi trên đó?"

    Dưới áp lực của trưởng làng, dân làng dù sợ hãi nhưng vẫn hợp lực hạ Cao Toàn Minh xuống.

    ".. Không có vết thương, anh ta bị treo cổ chết." Dân làng run rẩy kiểm tra Cao Toàn Minh, "Trưởng làng, có phải là.."

    "Câm miệng!"

    Trưởng làng quát lớn, dân làng lập tức im lặng.

    * * *

    * * *

    Ở phía bên kia, các đội viên rời khỏi đám dân làng trở về chỗ Ngân Tô.

    "Những dân làng này nói chuyện úp mở, dường như trong làng còn có thứ gì đó khiến họ rất sợ hãi."

    "Tôi nghe một dân làng nhắc đến 'Thần Cừu'."

    "Có phải là bức tượng đầu cừu mình người mà chúng ta tìm thấy không?"

    "Chỉ nói một câu rồi không nói nữa.."

    Các đội viên kể lại những gì họ nghe thấy và những điều họ cảm thấy kỳ lạ.

    "Cô Tô, tiếp theo làm gì?" Tô Nguyệt Thiền nhìn Ngân Tô, chờ chỉ thị tiếp theo.

    "Xem dân làng sẽ làm gì." Ngân Tô thản nhiên nói: "Đến giờ ăn sáng rồi."

    Mọi người: "..."

    Bây giờ là lúc ăn sáng sao?

    Trưởng làng bảo dân làng khiêng thi thể Cao Toàn Minh về làng, dân làng cũng theo về, Ngân Tô bảo những người khác theo dõi, còn cô về nhà Dương Kiều ăn sáng.

    Đại Lăng được cô để lại nhà Dương Kiều, lúc này cô đang chỉ huy con gấu nhỏ nấu ăn.

    Con gấu nhỏ hành động rất linh hoạt, nếu bỏ qua hình dáng, hoàn toàn không thể nhận ra nó khác gì người sống.

    Đại Lăng chạy tới chạy lui lấy bát, đũa, còn tự tay múc cơm cho Ngân Tô, dường như muốn chứng tỏ mình hữu dụng hơn con Quái tóc.

    Quái tóc lười biếng không thèm để ý, cuộn tròn trong tóc Ngân Tô không động đậy.

    Khi Ngân Tô bắt đầu ăn, Đại Lăng ngồi đối diện, hai tay chống cằm: "Chị, em có thể có thêm gấu nhỏ mới không?"

    Ngân Tô: "..."

    Không có việc gì lại tỏ ra ân cần.

    "Con gấu nhỏ này không phải mới sao?"

    "Đúng vậy, nhưng em muốn có thật nhiều, thật nhiều gấu nhỏ." Đại Lăng dang tay, kéo rộng hết cỡ.

    Ngân Tô nghĩ một lúc, cảm thấy không nên quá khắt khe với trẻ con, liền nói: "Vậy em đi tìm trưởng làng, xem có thể biến ông ta thành gấu nhỏ không."

    "Tuyệt quá!" Đại Lăng nhảy lên vui mừng, quay người chạy ra ngoài, chạy được vài bước lại dừng lại: "Chị, trưởng làng là ai?"

    "Ở đây có một nốt ruồi." Ngân Tô chỉ vào vị trí dưới cằm: "Em đi theo dân làng, dễ nhận ra lắm."

    "Được rồi." Đại Lăng không quên dặn con gấu nhỏ: "Em ở lại đây bảo vệ chị nhé."

    Đại Lăng nhảy nhót ra khỏi cửa.

    Quái tóc rủ xuống vai Ngân Tô, có chút không vui: "Thả nó ra ngoài thật sự ổn chứ?"

    "Trong phó bản sợ gì, đều là quái vật, nó làm loạn càng tốt." Ngân Tô thản nhiên:

    "Dù sao chết rồi lại triệu hồi con mới."

    Quái tóc: "..."

    Chậc, thật đáng thương.

    Quái tóc rụt lại, càng quyết tâm không rời đi.

    * * *

    * * *

    Tô Nguyệt Thiền và Liễu Liễu lúc này đang theo dõi trưởng làng, Liễu Liễu là người chữa trị trong đội của cô.

    Có lẽ do thiết lập của trò chơi, người chữa trị ngoài 'chữa trị', bản thân không mạnh lắm, nên khi hành động, tốt nhất là có người bên cạnh.

    Trưởng làng dẫn theo vài dân làng, không biết định đưa Cao Toàn Minh đi đâu.

    Họ đã đi qua khu dân cư trong làng, tiến về phía hẻo lánh.

    "Đội trưởng, chúng ta làm những việc này, có gây nguy hiểm không?" Điều này khác với phong cách hành động trước đây của họ.

    "Nguy hiểm luôn tồn tại." Tô Nguyệt Thiền nói: "Chúng ta sau này sẽ vào phó bản tử vong, nguy hiểm hơn nhiều so với các phó bản trước đây."

    Phó bản tử vong không giống các phó bản khác, không có logic gì.

    Theo những manh mối họ thu thập được, phó bản tử vong cơ bản không có logic, chỉ nhằm giết người chơi.

    "Nếu cô Tô thật sự là 0101, cô ấy chắc chắn rất mạnh, chúng ta không thể học theo cô ấy."

    "Không phải sao chép phương pháp của cô ấy, mà là từ cách cô ấy vượt qua phó bản và một số ý tưởng, rút ra những điều chúng ta có thể áp dụng.

    Chúng ta phải luôn cẩn trọng khi vào phó bản, điều này đã trở thành một thói quen, nên chúng ta cần những điều mới."

    Họ thực sự sống sót nhờ cẩn trọng.

    Nhưng phó bản tử vong thì khác.

    Vào đó, tỷ lệ đối mặt với cái chết lên đến chín mươi chín phần trăm, họ chỉ có một phần trăm cơ hội sống sót.

    Vì vậy họ cần những điều mới.

    "Họ dừng lại rồi." Tô Nguyệt Thiền dừng cuộc trò chuyện với Liễu Liễu, nhìn về phía xa.

    Trưởng làng và vài dân làng dừng lại dưới một tảng đá nhô ra, họ đứng cách đó một đoạn, không nhìn rõ tình hình bên kia.

    Liễu Liễu thả một con côn trùng nhỏ từ lòng bàn tay, côn trùng rung cánh, bay về phía đó.

    Liễu Liễu nhanh chóng lên tiếng: "Bên đó có một hang đá.. Họ dường như định ném Cao Toàn Minh xuống."

    Lời Liễu Liễu vừa dứt, bên dân làng đã có động tác.

    Họ nâng Cao Toàn Minh lên, đung đưa vài lần, rồi ném xuống hang đá như Liễu Liễu nói.

    Họ không rời đi, mà quỳ xuống, cúi đầu về phía hang đá.

    Trưởng làng và vài dân làng không ở lại lâu, cúi đầu xong liền rời đi.

    Tô Nguyệt Thiền và Liễu Liễu ẩn mình trong bụi cỏ, đợi họ đi xa, mới tiến về phía hang đá.

    Tô Nguyệt Thiền đứng ở rìa nhìn xuống, hang đá không sâu, bên dưới trải nhiều cỏ khô, vì có tảng đá nhô ra che mưa gió, bên dưới rất khô ráo.

    Thi thể Cao Toàn Minh nằm trên cỏ khô.

    Dưới hang đá dường như có không gian rất lớn, Tô Nguyệt Thiền nhanh chóng quyết định: "Tôi xuống xem, cô ở trên canh chừng."
     
    Noctor thích bài này.
  4. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 545: Làng Cừu (11)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Tô Nguyệt Thiền xuống dưới hang động.

    Cửa hang động này không lớn, nhưng bên trong lại rất rộng rãi.

    Tô Nguyệt Thiền lấy đèn pin ra, chiếu sáng xung quanh. Ánh sáng quét đến vách đá, phát hiện có một bóng người.

    Không phải bóng người, mà là một bức tượng đá.

    Tô Nguyệt Thiền tiến lại gần xem.

    Đó là tượng người đầu cừu.

    Trước mặt tượng còn có dấu vết tế lễ.

    Tô Nguyệt Thiền kiểm tra tượng đá, không phát hiện vấn đề gì.

    Trong làng, nơi nào cũng thấy tượng người đầu cừu này.. Nó đại diện cho cái gì? Là sự sùng bái tà thần nào đó?

    "Tư tư!"

    Đèn pin chớp tắt.

    Giây tiếp theo, ánh sáng mờ dần.

    Một luồng hơi lạnh từ sau lưng ập tới, Tô Nguyệt Thiền xoay người, một vật đen tối lao về phía cô.

    * * *

    * * *

    Liễu Liễu đứng trên hang động trông chừng, thỉnh thoảng nhìn xuống.

    Vừa rồi còn thấy một ít ánh sáng, giờ thì không thấy gì, cũng không nghe thấy âm thanh.

    Liễu Liễu nhíu mày, di chuyển quanh hang động, nhìn xuống nhưng không thấy đội trưởng đâu.

    Ngoài cửa hang động, chỗ khác đều rất tối, không thấy gì bên dưới.

    "Ngươi làm gì ở đây?" Một giọng nói lạ vang lên.

    Liễu Liễu ngẩng đầu, thấy một phụ nữ không biết từ khi nào đứng bên cạnh, nhìn cô với vẻ mặt vô cảm.

    Phụ nữ mặc một chiếc áo hoa, đầu quấn khăn vàng, che kín nếp nhăn trên mặt, trông rất chanh chua.

    Trong làng có nhiều người, nhưng Liễu Liễu nhớ rõ những người đã gặp, người phụ nữ này chưa từng xuất hiện.

    Bất kể là ở cổng làng hay gần nhà Dương Đại Phong..

    Liễu Liễu giữ vẻ mặt bình tĩnh, chỉ vào hang động phía dưới: "Tôi vừa thấy có người ngã xuống."

    Trưởng làng đã cõng làng dân đưa thi thể Cao Toàn Minh đến đây, cô cược rằng người phụ nữ này chưa biết.

    "Có người ngã xuống?"

    "Ừ." Liễu Liễu gật đầu.

    "Là ai?"

    "Không biết, tôi không thấy rõ.."

    Người phụ nữ tiến lại gần, nhìn chằm chằm Liễu Liễu, ánh mắt như thú dữ, lộ ra ác ý: "Ngươi sao lại đến đây?"

    Liễu Liễu: "Tôi thấy có người ngã xuống nên mới đến.."

    Người phụ nữ không biết có tin hay không, nhưng dời mắt, nhìn về phía hang động.

    Liễu Liễu nhân lúc người phụ nữ dời mắt, mở tay, hai con côn trùng nhỏ từ lòng bàn tay bay ra, tiếp cận người phụ nữ một cách nhanh chóng và im lặng.

    Người phụ nữ đang nhìn xuống hang động.

    Côn trùng nhỏ đậu trên cổ người phụ nữ, đâm thủng da.

    Liễu Liễu đếm thời gian trong lòng.

    Khi đến con số cuối cùng, cô lập tức lao tới người phụ nữ.

    Người phụ nữ cứng lại, bị Liễu Liễu đâm trúng, ngã xuống hang động.

    Liễu Liễu ném một con dao phẫu thuật, dao trúng ngực người phụ nữ.

    Cô nhìn người phụ nữ ngã lên thi thể Cao Toàn Minh, mắt mở to, như không tin mình đã chết.

    Liễu Liễu đột nhiên phát hiện đôi mắt người phụ nữ có gì đó không ổn, là mắt ngang!

    Liễu Liễu chớp mắt, nhìn lại, hình như là ảo giác.

    Sau đó cô thấy Tô Nguyệt Thiền xuất hiện phía dưới, Liễu Liễu lập tức gọi: "Đội trưởng."

    Tô Nguyệt Thiền nhìn thi thể Cao Toàn Minh bị đè bởi người phụ nữ: "Chuyện gì xảy ra?"

    "Cô ta không biết từ đâu xuất hiện, tôi lừa cô ta đến cửa hang rồi giết." Liễu Liễu nói: "Nơi này không thể tùy tiện đến, nếu cô ta về nói với làng dân khác thì phiền phức."

    Tô Nguyệt Thiền không hỏi thêm.

    Liễu Liễu nói tiếp: "Đội trưởng, kiểm tra cô ta, tôi vừa thấy mắt cô ta biến thành mắt ngang."

    "Mắt ngang?"

    Tô Nguyệt Thiền kiểm tra mắt người phụ nữ, mắt bình thường.

    "Không có vấn đề."

    "Vậy tại sao tôi lại thấy.." Liễu Liễu thắc mắc: "Là tôi bị ô nhiễm sao?"

    Trong phó bản, ô nhiễm là không tránh khỏi, dù kỹ năng thiên phú của cô là trị liệu, nên Liễu Liễu rất bình tĩnh.

    Chỉ cần mức độ ô nhiễm không cao, vấn đề không lớn.

    "Chờ tôi lên rồi nói."

    Tô Nguyệt Thiền lật người phụ nữ, không phát hiện gì hữu ích.

    Tô Nguyệt Thiền ném thi thể người phụ nữ vào chỗ không thấy, rồi khiêng Cao Toàn Minh lên.

    "Đội trưởng, sao lại mang hắn lên?"

    "Để lại."

    "Hả?"

    Liễu Liễu ngạc nhiên, rồi hiểu ra.

    Làng dân ném thi thể, kết quả thi thể lại bị mang về cửa làng, làng dân có thể sẽ sợ hãi hơn?

    Liễu Liễu hỏi: "Dưới đó có gì không?"

    "Có một tượng người đầu cừu." Tô Nguyệt Thiền nói: "Còn có một số thứ không có hình thể, chúng tấn công tôi, nhưng không mạnh."

    Những bóng đen đó không có hình thể, thậm chí không có hình dạng cụ thể.

    * * *

    Gần cửa làng có làng dân, Tô Nguyệt Thiền và Liễu Liễu giấu thi thể, tính toán lát nữa sẽ mang lại, rồi tránh làng dân trở về làng.

    Hôm nay làng không giống hôm qua, làng dân rõ ràng không bình thường, cả làng bị bao phủ bởi không khí kỳ lạ.

    Tô Nguyệt Thiền đi ngang qua sân Ngân Tô, thấy cô ngồi trong sân phơi nắng, bên cạnh có một cô gái mặc váy hoa.

    Hình ảnh này như tiểu thư nhà giàu và người hầu.

    Từ phòng bên cạnh còn vang lên tiếng kêu của nam nhân.

    "..."

    Tô Nguyệt Thiền dừng lại nửa giây, rồi đi vào.

    Vào sân, tiếng kêu rõ hơn.

    Cửa phòng bên mở, nhưng không thấy bên trong.

    Tô Nguyệt Thiền nhìn cô gái mặc váy hoa, váy rất dài, gần như che hết bàn chân, nhưng cô vẫn thấy một chân của cô gái là xương trắng.

    "..."

    Liễu Liễu nghe tiếng từ phòng, không nhịn được hỏi Ngân Tô: "Cô Tô, ai đang kêu vậy?"

    "Ba tôi." Ngân Tô nói bình thường như thật là ba cô, nhưng lời nói làm tim người nghe đập mạnh: "Chân bị tôi đánh gãy, chắc là đau nên không cần để ý."

    "!"

    Liễu Liễu: "Sao lại đánh gãy chân ông ấy.."

    "Để ông ấy nằm hưởng phúc, dù sao tôi cũng là đứa con hiếu thảo."

    "..."

    Hiếu thảo thật..

    Ngân Tô bảo họ ngồi, còn bảo cô gái rót nước: "Các ngươi phát hiện gì?"

    Tô Nguyệt Thiền không nhịn được nhìn cô gái, "Chúng tôi theo trưởng làng, phát hiện hắn và vài làng dân lén ném thi thể Cao Toàn Minh vào hang động.."

    Tô Nguyệt Thiền kể lại những gì cô và Liễu Liễu phát hiện, còn nói đã giấu thi thể Cao Toàn Minh, chuẩn bị lát nữa mang lại đền thờ làng.

    Ngân Tô nghe xong, cười vui vẻ: "Làm tốt lắm."

    Tô Nguyệt Thiền: "Liễu Liễu nói cô ấy giết NPC đó, có lúc thấy mắt cô ta biến thành mắt ngang."

    Trong phó bản không cần dùng ảo giác để tự lừa dối, chỉ có ô nhiễm xuất hiện ảo giác hoặc thật sự xuất hiện.

    Ngân Tô: "Đôi mắt đâu? Đào ra chưa?"

    Tô Nguyệt Thiền: "..."
     
    Noctor thích bài này.
  5. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 546: Làng Cừu (12)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Tô Nguyệt Thiền thực sự không nghĩ tới điều này, đương nhiên cũng bị lời của Ngân Tô làm kinh ngạc.

    "Cô gái này.."

    Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, trước khi rời đi, Tô Nguyệt Thiền không nhịn được hỏi về cô gái mặc váy hoa.

    Cô gái này rõ ràng không bình thường, từ khi họ vào đến giờ, trên mặt cô không có biểu cảm gì.

    Khuôn mặt trắng bệch, không giống người sống.

    Ngân Tô nhìn cô gái mặc váy hoa: "Cô ấy à.."

    Đại Lăng nói rằng cô ấy được tìm thấy trong nhà một làng dân, cô gái mặc váy hoa tự mở cửa sổ cho cô ấy.

    Đại Lăng nghĩ rằng cô ấy thích mình, nên biến cô ấy thành 'gấu bông nhỏ' của mình.

    Quái vật có thể có ý tưởng gì đứng đắn, Ngân Tô chấp nhận điều đó.

    Theo thông tin từ Đại Lăng, cô gái mặc váy hoa là người dân, nhưng hai chân không tiện di chuyển, chỉ có thể ở trong phòng.

    Gia đình cô không tốt với cô, phòng cô nhỏ và bẩn, cô nằm trên giường không thể tự lo, người đầy bẩn thỉu.

    Đại Lăng ghét điều đó, sau khi tiếp nhận đã mang cô đi rửa sạch, còn trộm một chiếc váy từ nhà khác.

    Cô bé mất tích từ tối qua, hôm nay cả ngày không ai tìm cô bé.

    Gia đình cô bé thực sự không quan tâm đến cô bé.

    Ngân Tô không nói về Đại Lăng, chỉ nói rằng mình nuôi một con thú cưng.

    Tô Nguyệt Thiền: "..."

    * * *

    Tô Nguyệt Thiền từ chỗ Ngân Tô ra, bảo Liễu Liễu đi tìm Nhung Trang, cùng anh ta đến hang động, đào mắt người phụ nữ kia.

    Liễu Liễu đáp ứng, chạy đi tìm Nhung Trang.

    Hai người đi nhanh về nhanh, nhưng khi trở về, sắc mặt không tốt.

    Liễu Liễu: "Đội trưởng, thi thể không thấy."

    Tô Nguyệt Thiền nhíu mày, cô chắc chắn người phụ nữ kia đã chết, sao lại không thấy.. Là bị thứ gì mang đi, hay chết mà sống lại?

    Làng dân vì sao muốn ném thi thể ở đó?

    Là vì biết thi thể sẽ biến mất?

    * * *

    Mâu Bạch Ngự phát hiện hầu như nhà nào cũng thờ tượng người đầu cừu.

    Có thể là cái chết của Cao Toàn Minh và chuyện nhà Cao Nhị Gia khiến họ sợ hãi, làng dân sau khi trở về liền đi bái tế.

    Những pho tượng đó chính là 'Thần Cừu' trong miệng làng dân.

    Trần Thanh Diệc từ miệng cha mẹ tạm thời của mình hỏi thăm được một số thông tin hữu ích, trước đây làng này được gọi là 'làng không con'.

    "Làng không con nghĩa là không có trẻ sơ sinh, nghe nói nhiều năm trong làng không ai mang thai."

    "Sau đó có một bà cốt đến, bảo họ thờ tượng người đầu cừu, tức là Thần Cừu. Từ đó, trong làng có người mang thai, nên ngày càng nhiều làng dân bắt đầu thờ. Nhưng hiện tại họ có vẻ sợ tượng người đầu cừu, không phải tự nguyện thờ, mà như bị ép buộc."

    Liễu Liễu: "Tôi nghe nói thờ Quan Âm cầu con, chưa nghe thờ cừu cầu con."

    Nhung Trang: "Trong phó bản, ngoài thần tượng đứng đắn, cái gì lung tung cũng được thờ. Trên trời bay, dưới đất chạy, trong nước bơi, chỉ có chúng ta không tưởng tượng được."

    Liễu Liễu: "Có thể là trọng nam khinh nữ.."

    Mâu Bạch Ngự: "Tôi thấy trẻ con trong làng, nam nữ khá cân bằng, làng dân đối xử với trẻ con không khác biệt lớn, chắc không phải trọng nam khinh nữ."

    "Bà cốt, Thần Cừu, tượng người đầu cừu, làng dân, mối quan hệ giữa những thứ này, chúng ta phải làm rõ mới biết chuyện gì xảy ra."

    Tô Nguyệt Thiền: "Tôi sẽ tìm cách hỏi thăm về bà cốt này."

    * * *

    Buổi chiều không có gì đặc biệt xảy ra, trời dần tối.

    Tô Nguyệt Thiền cũng không hỏi thăm được nhiều về bà cốt.

    Lai lịch bà cốt là một bí ẩn.

    Làng dân nhắc đến bà cốt, chỉ gọi là bà cốt, họ thậm chí không thể miêu tả bà trông như thế nào.

    Nhưng làng dân rất tôn trọng bà cốt.

    Khi trời tối, làng nhanh chóng trở nên yên tĩnh, từng nhà bắt đầu tắt đèn.

    Làng Cừu tắt đèn rất sớm, có thể vì nơi này bế tắc, không có internet, không có di động, thậm chí không có ti vi.

    Người chơi không ngủ được, khi 'người trong nhà' ngủ, họ rời phòng.

    Ngân Tô hôm nay cũng không ngủ.

    Cha cô còn nằm trên giường, nên không ai quản cô, cô đĩnh đạc ra cửa chính.

    Ngân Tô mang theo vũ khí đợi một lát, Tô Nguyệt Thiền và Mâu Bạch Ngự cùng mọi người lần lượt xuất hiện.

    "Đi nhà Dương Đại Phong." Ngân Tô vác súng lên vai.

    "Đi làm gì?"

    "Không thể đi làm khách được?" Ngân Tô cười: "Đương nhiên là đi giết hắn."

    "..."

    Được rồi! Gây sóng gió trong phó bản là việc của họ đúng không!

    Tuy rằng.. Nhưng mà.. Có chút sảng khoái.

    Ngân Tô đưa mọi người đến gần nhà Dương Đại Phong, cô không vào, để họ tự vào.

    Ngân Tô dựa vào cửa nhà Dương Đại Phong, cảm nhận vị trí của Đại Lăng, hướng đó chắc là nhà trưởng làng, cô bé còn đang canh trưởng làng.

    Xem ra trưởng làng không dễ làm gấu bông nhỏ.

    Trong nhà Dương Đại Phong không có trẻ con, chỉ có hắn và vợ, hai người nhanh chóng bị giải quyết.

    Ngân Tô chờ họ giải quyết xong, vào nhà nhìn.

    "Tượng người đầu cừu." Trần Thanh Diệc gọi mọi người vào phòng khác: "Nhìn qua mới được bái tế."

    【 Tượng Người Đầu Cừu 】

    Ngân Tô dùng giám định thuật, kết quả vẫn là cái này.

    Giám định thuật thăng cấp, loại này chỉ có một từ ngữ thuộc về vật phẩm bình thường, nó chỉ là một pho tượng bình thường.

    Ngân Tô cầm pho tượng, trở lại phòng Dương Đại Phong, ném pho tượng xuống chân Dương Đại Phong và vợ hắn.

    Pho tượng rơi xuống đất vỡ tan, mảnh nhỏ rơi vào vết máu đỏ tươi.

    "Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình là kẻ ác." Mâu Bạch Ngự nói với Tô Nguyệt Thiền.

    Trước đây dù đánh nhau với NPC hay giết NPC, hắn đều cảm thấy họ làm vậy là bình thường, là 'chính nghĩa'.

    Nhưng lúc này, Mâu Bạch Ngự có cảm giác kỳ lạ.

    "Anh đồng tình ai?" Tô Nguyệt Thiền liếc nhìn hắn.

    Mâu Bạch Ngự lắc đầu: "Không, tôi chỉ chưa từng nghĩ mình sẽ có cảm giác này trong phó bản."

    Tô Nguyệt Thiền không đáp, nhìn về phía Ngân Tô.

    Tượng người đầu cừu vỡ, họ đợi một lúc, không có gì xảy ra.

    "Bê.."

    "Các người nghe, có phải có tiếng cừu kêu?" Liễu Liễu nhìn ra ngoài cửa.

    Ngân Tô cũng nghe thấy, cô ngẩng đầu nhìn ra bóng đêm ngoài cửa.

    "Bê bê.."

    Lại một tiếng nữa.

    Âm thanh này cách họ một đoạn, nghe hơi mơ hồ.

    Ngân Tô đi theo âm thanh, Tô Nguyệt Thiền và Mâu Bạch Ngự lập tức theo sau.

    "Bê bê.."

    Ngân Tô đi theo âm thanh một đoạn, nhanh chóng thấy một con cừu, nó rơi vào hồ chứa nước.

    Hồ chứa nước cao hai mét, may mắn dưới không nhiều nước, không ngập nó.

    【 Cừu Trắng Núi 】

    "Bê Bê!"

    Cừu thấy có người xuất hiện, kêu dồn dập, không biết là sợ hãi hay cầu cứu.
     
    Noctor thích bài này.
  6. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 547: Làng Cừu (13)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    "Bê bê bê.."

    Con cừu trắng không ngừng cố gắng nhảy lên, nhưng với độ cao 90 độ và không có điểm tựa, nó không thể nhảy lên được.

    Con cừu trắng liên tục đá vào vách tường hồ chứa nước, âm thanh ngày càng dồn dập.

    Ngân Tô ngồi xổm trên hồ chứa nước nhìn nó.

    Ngân Tô không nói gì, những người khác cũng không có động tác, vây quanh hồ chứa nước, nhìn xuống con cừu trắng.

    Từ góc độ của con cừu trắng, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện nhiều cái đầu, trong hoàn cảnh tối tăm, muốn dọa cừu bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

    "Ngươi sợ hãi sao?" Ngân Tô ném vài viên đá xuống, vừa lúc trúng con cừu trắng.

    "Bê!"

    Con cừu trắng kêu lên sợ hãi, nép sát vào vách tường hồ chứa nước.

    Nó dùng hành động để chứng minh rằng nó sợ hãi.

    "Ngươi sợ cái gì?" Ngân Tô lại hỏi: "Ngươi có hiểu ta nói không?"

    Con cừu trắng không biết có hiểu hay không, chỉ dùng đôi mắt tròn xoe cảnh giác nhìn chằm chằm cô, trong mắt đầy sợ hãi.

    Ngân Tô lục lọi trong túi, lấy ra một viên thuốc lớn bằng ngón cái, ném xuống chỗ không có nước: "Ăn nó, có thể chúng ta sẽ giao tiếp được."

    【 Viên giao tiếp không rào cản: Ngươi còn bối rối vì không thể giao tiếp với loài khác sao? Có nó, ngươi sẽ không còn phiền não này. 】

    【 Hạn chế sử dụng: Chỉ giới hạn ngôn ngữ ngươi không hiểu 】

    【 Số lần sử dụng: 1 】

    Con cừu trắng: "..."

    Con cừu trắng không động đậy.

    Ngân Tô nhìn sang người bên cạnh.

    Trần Thanh Diệc đột nhiên bị nhìn: "?"

    Nhìn ta làm gì?

    Một lát sau, Trần Thanh Diệc nhảy xuống hồ chứa nước, nhặt viên thuốc lên, tiến lại gần con cừu trắng.

    Con cừu trắng sợ hãi, loạn đâm trong hồ chứa nước, Trần Thanh Diệc bắt lấy nó, nhét viên thuốc vào miệng nó.

    Trần Thanh Diệc nhét xong thuốc, lập tức trở lại mặt đất.

    "Thả ta.. Thả ta.." Một giọng nam đầy sợ hãi từ dưới hồ chứa nước vang lên: "Cứu mạng.. Ta không muốn chết, ta muốn về nhà."

    Ngân Tô: "Nhà ngươi ở đâu?"

    "Ta muốn về nhà.. Về nhà.. Ta muốn về nhà." Giọng nam không ngừng lặp lại mấy chữ này, hoàn toàn lờ đi câu hỏi của Ngân Tô.

    "Xem ra không hỏi được gì, đội trưởng Mâu, ngươi đi hỏi trong làng xem nhà ai mất cừu, bảo họ đến nhận về."

    Con cừu trắng nghe thấy lời này, lập tức lắc đầu: "Không cần! Ta không muốn về!"

    Ngân Tô: "Vậy ngươi ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ta, nếu không ta sẽ gọi người đến bắt ngươi về."

    Con cừu trắng có lẽ hiểu lời Ngân Tô, nó há miệng thở dốc, sau một lúc lâu không phát ra âm thanh, đôi mắt đầy sợ hãi giờ đây chứa đầy nước mắt.

    Ngân Tô hỏi: "Nhà ngươi ở đâu?"

    Con cừu trắng yếu ớt trả lời: ".. Ta.. Ta không nhớ rõ."

    Ngân Tô: "Ngươi đến đây bằng cách nào?"

    Con cừu trắng: ".. Bị bắt tới."

    "Ai bắt ngươi?"

    Con cừu trắng lắc đầu, tỏ vẻ không biết, nó chỉ nhớ mình bị bắt tới, quá trình hoàn toàn không nhớ rõ.

    Con cừu trắng gần như không biết gì, hoặc không nhớ rõ.

    Ngân Tô: "Ngươi là cừu sao?"

    "Cừu?" Con cừu trắng đột nhiên kích động: "Ta không phải! Ta không phải cừu! Các ngươi mới là! Các ngươi mới là cừu!"

    "Được rồi, chúng ta là cừu, ngươi đừng kích động." Ngân Tô nói: "Vậy ngươi là người sao?"

    "Ta là người, ta là người.." Con cừu trắng nói: "Ta là người, các ngươi là cừu, các ngươi mới là cừu!"

    Mọi người nhìn nhau.

    Trước đó họ đã suy đoán 'cừu' là người biến thành, giờ con cừu trắng thừa nhận nó là người.. Tất nhiên điều này không thể làm chứng cứ, lời NPC nói nhiều khi là dối trá, họ còn phải tìm chứng cứ xác thực.

    Ngân Tô: "Ngươi chạy từ nhà ai ra?"

    "Các ngươi mới là cừu.. Các ngươi là cừu.. Ta phải về nhà, ta phải về nhà.. Để ta về nhà.."

    Con cừu trắng lại bắt đầu lẩm bẩm, lờ đi câu hỏi của Ngân Tô.

    Một đám người ngồi xổm trên hồ chứa nước, thảo luận nhỏ.

    "Nó vì sao nói chúng ta là cừu?"

    "Nếu trong làng 'cừu' thật là người biến thành, làng dân có thể là cừu biến thành? Chúng ta là làng dân, chúng ta cũng có thể là cừu biến thành?"

    "Người là cừu, cừu là người.."

    "Làng dân là người." Ngân Tô nói: "Chắc là nguyên nhân khác, khiến 'cừu' nghĩ chúng ta là cừu."

    Mâu Bạch Ngự đưa ra khả năng: "Hoặc là nhận thức của 'cừu' bị vặn vẹo, hắn thấy chúng ta, chính là hình dáng cừu."

    Ngân Tô thở dài: "Điều đó thật đáng sợ."

    Mọi người: "..."

    "Đưa nó lên." Ngân Tô chỉ huy những người khác.

    Trần Thanh Diệc và Nhung Trang xuống đưa con cừu trắng lên, con cừu trắng run rẩy, giống như động vật nhỏ bị chấn kinh, trông rất đáng thương.

    Trần Thanh Diệc vừa định tìm đồ trói nó lại, con cừu trắng đột nhiên dùng sừng đâm Nhung Trang, Nhung Trang phản ứng nhanh, đá vào bụng con cừu trắng.

    Con cừu trắng bị đá bay, rơi xuống cỏ.

    Con cừu trắng linh hoạt nhảy lên, lại chạy về phía Nhung Trang.

    "Giết ngươi.. Giết ngươi.. Giết ngươi.."

    Giống như ác ma nói mớ, tiếng lẩm bẩm không ngừng từ miệng con cừu trắng, đôi mắt tròn xoe lúc này không còn đáng thương, mà đầy ác độc.

    Nó muốn giết một con 'cừu'.

    Con cừu trắng đấu đá lung tung, mục tiêu chỉ có Nhung Trang, những người khác nó không để ý.

    Vì thế mọi người lùi lại, không ai tiến lên giúp đỡ.

    Nhung Trang một mình đủ để đối phó con cừu trắng này.

    Con cừu trắng rất linh hoạt, nó dựa vào tốc độ tiếp cận Nhung Trang, vài lần cố gắng dùng sừng đâm Nhung Trang.

    Đáng tiếc mỗi lần Nhung Trang đều đoán trước được động tác của nó.

    "Phanh!"

    Con cừu trắng lại ngã xuống đất.

    Nó thử vài lần, không thể đứng dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm Nhung Trang, đầy phẫn nộ và không cam lòng.

    Con cừu trắng không ngừng cào đất, để lại từng vết trên bùn.

    "Giết.. Giết ngươi.."

    "Giết ngươi.. Ta sẽ.."

    Ánh sáng trong mắt con cừu trắng mất đi, nó từ từ ngừng cử động.

    "Đôi mắt nó.."

    Đôi mắt con cừu trắng vốn là tròn xoe, giờ biến thành giống mắt người.

    Nhưng ngoài đôi mắt biến đổi, cơ thể nó không thay đổi, vẫn là hình dáng con cừu trắng.

    Nhưng lúc này, phía sau họ vang lên tiếng bước chân.

    Có làng dân cầm đèn pin, chạy tới.

    "Tìm được rồi, tìm được rồi.."

    "Ở đây."

    Ánh sáng đèn pin dần hội tụ thành một vòng sáng, bóng người chen chúc.

    Chùm tia sáng chiếu lên nhóm người họ, Ngân Tô đứng yên, những người khác cũng dừng lại.

    "Trưởng làng." Ngân Tô bình tĩnh nhìn người dẫn đầu, nói trước: "Muộn thế này, các ngươi làm gì mà ồn ào vậy?"

    Đại Lăng không biết trốn ở đâu, không thấy tung tích.

    "Cừu chạy, các ngươi.."

    "À, ta đã giúp các ngươi giải quyết." Ngân Tô nghiêng người, lộ ra con cừu trên mặt đất phía sau, "Các ngươi sao thế, mới hai ngày ngắn ngủi mà để cừu chạy hai lần."
     
    Noctor thích bài này.
  7. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 548: Làng Cừu (14)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Bị chất vấn đột ngột, trưởng làng chỉ biết im lặng.

    Ngân Tô không để trưởng làng có cơ hội nói, tiếp tục: "Nếu tối nay tôi không ở đây, con cừu này không biết đã chạy đi đâu rồi."

    Cô nhìn về phía dân làng đứng sau trưởng làng, không biết cừu của nhà ai, liền mắng không phân biệt: "Còn các người, các người đang làm gì vậy? Chuyện nhỏ như thế này cũng không làm được, sống để làm gì?"

    Dân làng im lặng, nghĩ thầm: "Dương.. Dương Kiều điên rồi sao? Những lời này là cô ấy nói sao? Đây là những lời trưởng làng thường nói mà!"

    "Ngôi làng này không thể thiếu tôi." Ngân Tô cười nhìn trưởng làng: "Trưởng làng, ông nói đúng không?"

    Trưởng làng im lặng.

    Con cừu chạy trốn vẫn nằm đó, trưởng làng dường như không tìm được điểm để phản bác, đột nhiên quát lớn: "Nửa đêm các người còn ở ngoài làm gì?"

    "Ồ, nếu tôi không ở ngoài, các người còn phải mò mẫm tìm cừu trong bóng tối." Ngân Tô không giải thích, ngược lại còn nói mạnh mẽ: "Không cảm ơn tôi thì thôi, còn hung dữ như vậy. Lần sau thấy cừu chạy, xem tôi có giúp các người không. Lòng tốt không được đáp lại, toàn là lũ vô ơn."

    Trưởng làng có lẽ bị câu cuối cùng làm tức giận: "Dương Kiều, cô nói gì vậy!"

    "Làm gì?" Ngân Tô nói lớn hơn trưởng làng: "Lớn tiếng làm gì? Tôi nói sai à?"

    "Ngươi.." Trưởng làng tức đến run tay, hai giây không nói được lời nào, ánh mắt đột nhiên tối lại, hỏi: "Cha cô đâu!"

    Ngân Tô ngẩng đầu: "Tìm cha tôi làm gì? Bây giờ nhà tôi do tôi quyết định, ông ấy không quản được tôi."

    "?"

    Trưởng làng hít một hơi sâu, như thể không thể làm gì được cô: "Các người nửa đêm còn lang thang trong làng, tất cả vào kho lúa mà suy nghĩ lại!"

    Ngân Tô đột nhiên không phản đối, như chấp nhận 'đề nghị' của trưởng làng.

    Bản đồ mới, không đi xem sao được!

    * * *

    * * *

    Kho lúa trong làng kín như bưng, nhưng bên trong không có lúa, chỉ có ít rơm khô trên mặt đất.

    Ngân Tô và những người khác bị dân làng đẩy vào, cửa kho lúa đóng sầm lại, tiếp theo là tiếng xích khóa.

    Trần Thanh Diệc đi kéo cửa: "Bị khóa rồi."

    Ngân Tô không quan tâm, bắt đầu quan sát kho lúa: "Trước đây các người có phát hiện ra chỗ này không?"

    "Tôi đã đến." Người nói là một cô gái ít được chú ý, cô ấy là thành viên của đội Miêu Bạch Ngự, tên là Mộc Đồng.

    Mộc Đồng nói: "Khi tôi đến, nơi này đã như thế này, tôi đi một vòng, không phát hiện gì. Nghe thấy tiếng dân làng, tôi liền rời đi."

    "Tìm kỹ xung quanh đi." Tô Nguyệt Thiền nói.

    Mọi người đáp lại, tản ra, bắt đầu tìm kiếm khắp kho lúa.

    Kho lúa hình chữ nhật, dài hai mươi mét, rộng khoảng mười mét, cao khoảng hai tầng, có cột chịu lực ở giữa, mặt đất phủ một lớp rơm khô khá dày.

    Ngân Tô dùng chân gạt rơm trên mặt đất, ánh sáng chiếu qua, cô thấy vết bẩn màu nâu sẫm trên mặt đất.

    Ngân Tô gạt rơm ra, lộ ra mặt đất bên dưới.

    Mặt đất đầy vết bẩn màu nâu sẫm, chồng chéo lên nhau, gần như không có chỗ sạch.

    "Là máu." Giọng Miêu Bạch Ngự vang lên bên cạnh.

    "Đội trưởng, ở đây có dây thừng."

    Trần Thanh Diệc tìm thấy một số dây thừng ở góc, dây rất to, dính lông cừu và máu.

    Dây thừng này có vẻ dùng để trói cừu.

    Mặt đất có máu, còn có dây thừng để trói, kho lúa này từng giết cừu sao?

    "Nếu dân làng thờ cúng thần cừu, tại sao họ lại giết cừu?"

    Liễu Liễu: "Nhưng nếu cừu là người thì sao?"

    "Tôi tìm thấy một cái kẹp tóc." Nhung Trang từ góc đi tới, tay cầm một cái kẹp tóc màu kẹo.

    Dù là kiểu dáng hay chất liệu, cái kẹp tóc này đều cho cảm giác không rẻ.

    Cái kẹp tóc này xuất hiện ở làng cừu rất không hợp, nó giống như đồ trong thành phố.

    Mọi người không phát hiện thêm gì mới, họ tụ lại thảo luận các manh mối hiện tại.

    Miêu Bạch Ngự: "Theo tình hình hiện tại, chưa xuất hiện chó săn, có nhiệm vụ bắt cóc người từ bên ngoài vào làng, sau đó người bị bắt cóc sẽ trở thành 'cừu', dân làng sẽ nuôi 'cừu' chờ đến mùa thu hoạch."

    "Mùa thu hoạch có lẽ là.. giết mổ."

    Mùa thu hoạch của cây trồng là thu hoạch, tương ứng với động vật, mùa thu hoạch có lẽ là giết mổ hoặc bán đi.

    "Điều này giống như con người nuôi cừu." Liễu Liễu nói: "Mua cừu con về, nuôi lớn rồi bán hoặc giết."

    Con người nuôi động vật, chỉ thấy đó là điều hiển nhiên.

    Khi con người trở thành động vật bị nuôi thì sao?

    Họ sẽ rùng mình.

    Kho lúa im lặng một lúc, Trần Thanh Diệc hỏi: "Vậy chìa khóa để vượt qua là gì?"

    Tô Nguyệt Thiền: "Trước hết chúng ta phải làm rõ, chúng ta là 'người' hay 'cừu'."

    Người là dân làng, cừu là người bị bắt cóc.

    Họ có phải là cư dân gốc của làng này không?

    Ngân Tô nhìn lên đầu Tô Nguyệt Thiền, cô chỉ thấy người chơi và tên người chơi.

    【Người chơi·Tô Nguyệt Thiền】

    Không thấy là người hay cừu.

    * * *

    * * *

    Nhà trưởng làng.

    Vài dân làng ngồi trong phòng khách, ánh sáng mờ ảo bao trùm họ, có cảm giác u ám chết chóc.

    Dân làng A cúi đầu, mặt đầy u sầu: "Lại chết một con cừu, Dương Kiều có vấn đề gì không, cô ấy đã giết ba con cừu rồi!"

    Dân làng không nghi ngờ gì khác, chỉ nghĩ Dương Kiều như điên, giết cừu thành nghiện.

    Dân làng B nhíu mày: "Khẩu súng vẫn ở trong tay cô ấy, tôi nghĩ nên lấy lại ngay, để cô ấy giết tiếp, số lượng sẽ không đủ."

    Dân làng A tức giận: "Một cô gái trẻ, chúng ta còn sợ cô ấy sao, vừa rồi nên giật lại súng."

    Dân làng C: "Cô ấy đang bị nhốt trong kho lúa, ngày mai tìm cơ hội lấy lại là được."

    Có lẽ nghĩ người đã bị nhốt, dân làng lại hơi dịu đi.

    Dân làng D giọng đầy trách móc: "Dương Đại Phú làm sao vậy? Mấy ngày nay không thấy ông ta, cũng không quản con bé đó."

    Dân làng A: "Hôm nay tôi đi qua nhà Dương Đại Phú, nghe thấy bên trong có người gào.. tôi còn tưởng ông ta lại say."

    Dân làng B nhìn trưởng làng: "Dương Đại Phú không xảy ra chuyện gì chứ?"

    Dân làng C: "Dương Kiều vừa rồi nói như bị điên rằng Dương Đại Phú không quản được cô ấy nữa.."

    Trưởng làng cuối cùng cũng lên tiếng: "Các người đến nhà Dương Đại Phú xem sao."

    Dân làng A và B đáp lại, chuẩn bị ra ngoài xem, thì có dân làng chạy vào, giọng hoảng hốt: "Trưởng làng, xác của Cao Toàn Minh, lại treo ở cổng làng rồi!"

    Trưởng làng kinh ngạc, "Cái gì?"

    Một đám người lao ra ngoài, chạy thẳng đến cổng làng.

    * * *

    * * *

    Trưởng làng đứng dưới cổng làng, nhìn cái bóng đen đung đưa trong gió đêm, mặt không còn chút máu, cơ thể hơi lảo đảo, suýt ngã.

    Dân làng A và B đỡ nhau.

    * * *

    * * *

    Trưởng làng đứng dưới đền thờ làng, nhìn bóng đen lay động trong gió đêm, mặt không còn chút máu, thân thể hơi lay động, suýt ngã.

    Làng dân Giáp, Ất đỡ trưởng làng, hai người sắc mặt cũng không tốt: "Trưởng làng, sao lại thế này? Chúng ta rõ ràng đã ném thi thể Cao Toàn Minh đi rồi mà!"
     
    Noctor thích bài này.
  8. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 549: Làng Cừu (15)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Trưởng làng không biết chuyện gì đang xảy ra.

    "Có phải vì con cừu chết sớm nên thần cừu nổi giận không?" Dân làng C lẩm bẩm: "Cừu là để dâng cho thần cừu, tôi đã nói không được giết bừa bãi.."

    "Chắc chắn là thần cừu!" Dân làng A nói: "Đây là lời cảnh báo của thần cừu!"

    "Thần cừu chắc chắn không hài lòng với chúng ta."

    "Phải làm sao đây.."

    "Trưởng làng, ông nói gì đi chứ."

    Trưởng làng biết nói gì đây? Ông còn không biết tại sao xác của Cao Toàn Minh lại xuất hiện ở đây.

    Vài dân làng đứng dưới cổng làng, bóng đen lắc lư trên cổng như lá cờ gọi hồn.

    Trong bụi cỏ mà dân làng không nhìn thấy, có một cô bé đang ngồi xổm, đôi mắt tròn xoe đầy mong đợi.

    * * *

    * * *

    Kho lương thực.

    Mâu Bạch Ngự và Tô Nguyệt Thiền cùng những người khác đã bàn bạc xong, nếu suy đoán của họ đúng, thì bước tiếp theo là phải làm rõ thân phận của họ.

    Chìa khóa để vượt qua có lẽ liên quan đến thân phận của họ.

    "Cộc! Cộc!"

    Tiếng động đột ngột vang lên trong kho lương thực.

    Mâu Bạch Ngự quay đầu nhìn, thấy Ngân Tô không biết từ đâu lấy ra một cái rìu, đang đập vào tường kho lương thực.

    Mâu Bạch Ngự lập tức đi tới, lịch sự hỏi: "Cô Tô, cô đang làm gì vậy?"

    Ngân Tô chỉ cần hai nhát đã đập thủng một lỗ trên tường, phía ngoài lỗ không phải là bên ngoài, mà là một không gian khác.

    Chưa kịp vào, một mùi hôi thối từ bên trong bay ra.

    Ngân Tô nhanh chóng lấy khẩu trang đeo vào, ngay lập tức ngăn mùi hôi.

    Những người khác không thành thạo như cô, nhưng họ dường như đã quen, gần như không có phản ứng gì lớn.

    Tô Nguyệt Thiền cầm đèn pin soi vào trong, thấy những bộ xương cừu đã trắng xóa.

    Những bộ xương dày đặc, chỉ có một tia sáng chiếu vào, tạo cảm giác vô tận.

    Mâu Bạch Ngự vào trong rồi trở ra: "Bên trong toàn là xương cừu."

    Không gian bên trong không lớn, nhưng xương cừu chất đống cao đến nửa người, số lượng này không hề ít.

    "Chúng ta thấy thật sự là xương cừu sao?" Trần Thanh Diệc có chút nghi ngờ.

    Không ai trả lời câu hỏi này.

    Ngân Tô thì biết rõ, đó chỉ là xương cừu bình thường, nhưng cô không nói ra.

    "Cứ coi như đó là xương cừu, nhiều xương cừu như vậy, dân làng phải giết bao nhiêu cừu? Họ giết nhiều cừu như vậy để làm gì?"

    "Bán?"

    "Những bộ xương này còn nguyên vẹn, nếu bán thì chắc là bán cả xương."

    "Dân làng ở đây cũng không ít, trong làng chỉ có cừu, hầu như không có động vật khác, thịt cừu là nguồn thịt duy nhất của họ, tích lũy lâu dài cũng không nhiều lắm.."

    "Tại sao dân làng lại phong kín những bộ xương này?"

    "..."

    * * *

    * * *

    Ngân Tô không tham gia vào cuộc thảo luận của họ, đứng một bên lắng nghe, khi họ hỏi thì cô mới nói vài câu.

    Việc động não tìm manh mối không cần cô dạy, đó cũng không phải là nội dung chia sẻ của cô.

    Mọi người thảo luận một lúc, có lẽ cảm thấy không có thêm manh mối nào, không thể tiếp tục, nên đành nghỉ ngơi trước.

    Tiếng nói dần dần im lặng.

    Lúc này trong kho lương thực đã không còn ánh sáng, Ngân Tô ngồi trên tấm đệm mềm lấy từ cung điện, dựa vào tường.

    Tóc quái vật lặng lẽ vươn ra, tạo thành một mạng lưới xung quanh Ngân Tô, bất cứ ai đến gần tóc quái vật đều sẽ biết ngay lập tức.

    Ngân Tô nhắm mắt, nhưng không ngủ.

    Không biết bao lâu sau, Ngân Tô đột nhiên nghe thấy tiếng của Tô Nguyệt Thiền: "Cô Tô."

    Ngân Tô mở mắt, nhìn người bên cạnh.

    Tô Nguyệt Thiền: "Liễu Liễu mất tích rồi."

    Tô Nguyệt Thiền gọi mọi người dậy, thông báo Liễu Liễu đã mất tích.

    Tô Nguyệt Thiền vừa rồi không ngủ, cô chịu trách nhiệm canh gác, nhưng chỉ trong chớp mắt, Liễu Liễu đã biến mất.

    Liễu Liễu ở ngay bên cạnh cô, nếu Liễu Liễu tự rời đi, cô không thể không phát hiện.

    "Tôi không cảm thấy có gì bất thường." Tô Nguyệt Thiền nói: "Giống như trong chớp mắt có một tấm màn rơi xuống, ngăn cách tôi và Liễu Liễu."

    Tình huống này rất thường gặp trong phó bản, rõ ràng chỉ trong chớp mắt, người trước mắt đã biến mất.

    Mọi người lập tức cảnh giác, lấy đèn pin soi xung quanh.

    Kho lương thực trống rỗng, không thấy bóng dáng Liễu Liễu.

    Vì vậy, ánh mắt mọi người dừng lại ở lỗ hổng mà họ đã đục ra, nơi chất đầy xương cừu..

    "Xào xạc.."

    Tiếng động phát ra từ lỗ hổng.

    Như có thứ gì đó giẫm lên xương cừu, làm xương cừu lăn lộn phát ra tiếng động.

    Mâu Bạch Ngự lập tức đi tới, Tô Nguyệt Thiền theo sát, hai người gần như đồng thời đến chỗ lỗ hổng.

    Hai tia sáng chiếu vào.

    Chỉ thấy Liễu Liễu đang quỳ trên xương cừu, hai tay chống đỡ bò, thỉnh thoảng cúi đầu ngửi ngửi, như một con cừu đang tìm thức ăn.

    "!"

    "Liễu Liễu?"

    Tô Nguyệt Thiền gọi một tiếng.

    Nhưng Liễu Liễu như không nghe thấy, tiếp tục bò trên xương cừu, xương cừu bị cô làm lay động, phát ra tiếng xào xạc.

    Tô Nguyệt Thiền nhìn xung quanh, ra hiệu cho Mâu Bạch Ngự, sau đó nhảy lên.

    Cô nắm lấy cánh tay của Liễu Liễu, nhưng Liễu Liễu không muốn đứng dậy, cố gắng thoát khỏi Tô Nguyệt Thiền, tiếp tục bò trên xương cừu.

    Tô Nguyệt Thiền trực tiếp kéo mạnh Liễu Liễu ra ngoài.

    Liễu Liễu giãy giụa dữ dội, Mộc Đồng tiến lên giúp giữ chặt một cánh tay của Liễu Liễu.

    Ngân Tô nhìn chằm chằm vào mặt Liễu Liễu, Tô Nguyệt Thiền nhận thấy ánh mắt của Ngân Tô, cũng nhìn theo mới phát hiện mắt của Liễu Liễu đã biến thành đồng tử ngang.

    Mắt người biến thành đồng tử ngang, ngay lập tức tạo cảm giác rùng rợn.

    "Cái này.." Trần Thanh Diệc kinh ngạc.

    Tô Nguyệt Thiền bình tĩnh giơ tay, tát hai cái vào mặt Liễu Liễu.

    Liễu Liễu hít một hơi, giọng run lên vì đau: "Đội trưởng.. sao chị lại đánh em? Đau quá.."

    "Em vừa làm gì?"

    ".. Nghỉ ngơi mà." Liễu Liễu nói xong mới phát hiện mình bị giữ chặt, và cô không ở vị trí trước đó.

    Liễu Liễu nhận ra có chuyện gì đó xảy ra, biểu cảm thay đổi.

    Cô nhanh chóng nhớ lại những gì đã trải qua, nhanh chóng đưa ra một khả năng: "Hôm nay em giết người phụ nữ đó, em thấy mắt bà ta có lúc biến thành đồng tử ngang, sau đó xác bà ta biến mất.. có phải vì điều này không?"

    Ngân Tô đã giết 'cừu', Trần Thanh Diệc đã giết Cao Toàn Minh, Cam Tiểu Tinh đã giết Dương Đại Phong, nhưng họ không sao.

    Chỉ có cô là gặp chuyện..

    "Có thể." Tô Nguyệt Thiền nói: "Hành vi của em vừa rồi giống như cừu, nếu chúng ta không gọi em, rất có thể cuối cùng em sẽ biến thành cừu thật."

    May mà còn gọi tỉnh được.

    Chắc là chưa nghiêm trọng lắm.

    Vì vậy, Liễu Liễu được đồng đội cho uống hai liều thuốc.

    "Kỹ năng thiên phú của cô ấy không phải là hệ chữa trị sao?" Ngân Tô suy nghĩ: "Không thể tự chữa cho mình à?"

    Tô Nguyệt Thiền không biết Ngân Tô hỏi để làm gì, nhưng cô vẫn nghiêm túc trả lời: "Đó là thuốc giải ô nhiễm, kỹ năng của Liễu Liễu không thể giải ô nhiễm. Kỹ năng hệ chữa trị hầu như không có khả năng này."

    "Vậy vẫn có người có khả năng này?"

    "Ừ, rất ít." Tô Nguyệt Thiền nói: "Tôi chỉ biết một người, có biệt danh là 'Vu Y'."
     
    Vivu12345Noctor thích bài này.
  9. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 550: Làng Cừu (16)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Tình trạng đột ngột của Liễu Liễu khiến mọi người không dám lơ là, nửa đêm sau hầu như không ai ngủ.

    Ngân Tô còn tưởng nửa đêm sẽ có vài người bạn xuất hiện, nhưng kết quả là chẳng có gì.

    Tô Nguyệt Thiền nhắc nhở mọi người: "Thời gian tới phải hành động theo cặp, không được đi một mình."

    "Vâng."

    Họ tự chia nhóm.

    Trần Thanh Diệc và Nhung Trang một nhóm, Nhung Trang khá giỏi chiến đấu, còn kỹ năng sao chép của Trần Thanh Diệc không mạnh lắm, nhưng anh có thể tạo ra vũ khí liên tục.

    Mâu Bạch Ngự và Liễu Liễu một nhóm, Liễu Liễu là cô gái yếu đuối, cần người có sức mạnh bảo vệ.

    Mộc Đồng và Cam Tiểu Tinh một nhóm.

    Cuối cùng là Tô Nguyệt Thiền và Ngân Tô một nhóm.

    Dù là thành viên của hai đội khác nhau, nhưng thỉnh thoảng họ cũng hợp tác trong các phó bản, nên vẫn có sự phối hợp.

    Ngân Tô không quan tâm, đi với ai cũng được.

    * * *

    * * *

    Trời dần sáng, nhưng không ai đến kho lương thực mở cửa cho họ ra ngoài.

    Dân làng dường như đã quên họ.

    Suy nghĩ cả đêm vẫn chưa đủ, họ định nhốt chúng ta mấy ngày sao?

    "Hay chúng ta thử mở khóa, tự ra ngoài?" Trần Thanh Diệc đề nghị: "Cửa này chắc có thể mở được."

    Mâu Bạch Ngự chưa kịp nói, Ngân Tô đã nói: "Ra ngoài làm gì, ở đây không an toàn sao."

    "Nhưng mà.."

    Trần Thanh Diệc nhớ lại đội chó săn chưa trở về, các manh mối trong làng hầu như đã tìm hết.

    Giờ trọng điểm là đội chó săn.

    Đội săn chó tối nay mới về..

    Vậy nên giờ ra ngoài cũng không có việc gì.

    Liễu Liễu chủ động nói: "Để tôi thả con bọ ra xem tình hình trong làng."

    Dù kho lương thực kín, nhưng vẫn có khe hở cho con bọ bay ra ngoài.

    Ngân Tô tò mò nhìn Liễu Liễu điều khiển con bọ rời khỏi kho lương thực, "Đó là con bọ gì vậy?"

    "Là một loại bọ có độc tố gây tê, ban đầu tôi dùng nó để chữa trị." Liễu Liễu nói: "Nhưng sau đó tôi phát hiện tầm nhìn của nó có thể kết nối với tầm nhìn của tôi, và độc tố của nó có thể tạm thời làm tê liệt NPC, giúp tôi dễ dàng giết NPC hơn."

    Liễu Liễu nói đến đây có chút ngại ngùng, sức mạnh của cô không tốt lắm, luôn cần đồng đội bảo vệ.

    Nhưng là người chơi hệ chữa trị, cô cũng không có cách nào khác, hầu hết người chơi hệ chữa trị đều như vậy.

    Khả năng chữa trị càng mạnh, người chơi càng yếu, có lẽ đó là cái gọi là 'công bằng' của trò chơi.

    Ngân Tô hiểu ra, "Giám sát và gây mê."

    Liễu Liễu: "Ừ.. gần như vậy."

    Điều quan trọng là nó nhỏ, hầu như không gây chú ý cho NPC.

    "Bắt ở đâu vậy?"

    "Ừ.. là trong một phó bản tên là 'Cổ'." Liễu Liễu nói: "Là một phó bản cấp S."

    Cấp S, độ khó địa ngục.

    Ngân Tô gật đầu, nếu có cơ hội cô cũng sẽ bắt một con.

    Liễu Liễu bổ sung: "Nhưng loại bọ này chỉ người chơi hệ chữa trị mới sử dụng được."

    Ngân Tô: "..."

    Ngân Tô lặng lẽ gạch bỏ phó bản này khỏi danh sách.

    Liễu Liễu nhanh chóng mô tả những gì con bọ thấy: "Lạ thật, giờ này mà không thấy một dân làng nào?"

    Liễu Liễu điều khiển con bọ có giới hạn phạm vi, cô chỉ có thể xoay quanh kho lương thực, gần đó có dân làng sinh sống, nhưng lúc này không thấy ai.

    Hôm qua giờ này, họ còn thấy dân làng.

    Lúc này, Tô Nguyệt Thiền ngồi bên cạnh Ngân Tô đột nhiên đứng dậy, vài chiếc đinh thép từ lòng bàn tay cô bắn ra, cắm vào tường.

    Một bóng đỏ lóe lên, lao vào lòng Ngân Tô.

    Tô Nguyệt Thiền vung tay, những chiếc đinh thép cắm vào tường bị rút ra, bay về bên cô, xoay quanh cơ thể.

    "Cô Tô.."

    Ngân Tô giơ tay: "Không sao, chỉ là đứa trẻ thôi."

    Đại Lăng vùi đầu vào người Ngân Tô, ấm ức nói: "Chị ơi, cô ấy hung dữ quá, em có thể biến cô ấy thành gấu bông của em không?"

    Tô Nguyệt Thiền vừa thu đinh thép lại, lại bay lên và cảnh giác nhìn cô bé mặc váy đỏ.

    Ngân Tô vỗ nhẹ vào đầu Đại Lăng: "Cái gì của em, đừng nói bậy!"

    Đại Lăng bĩu môi, nhìn Tô Nguyệt Thiền với ánh mắt như nhìn đồ của mình.

    Ngân Tô: "..."

    Nhung Trang nhận ra cô bé trước mặt chính là người đã ngồi trong bụi cỏ, che mặt chạy trốn hôm đó..

    "Là cô bé hôm trước." Nhung Trang nói nhỏ.

    "Không cần căng thẳng, thú cưng của tôi." Ngân Tô bất đắc dĩ ra hiệu cho mọi người không cần cảnh giác, "Không làm hại ai."

    "..."

    Thú cưng?

    Quái vật sao?

    Nửa đêm ngồi trong bụi cỏ cười nói 'Anh ơi, anh đến chơi với em..'thì là thú cưng gì chứ?

    Nghiêm Nguyên Thanh cũng chưa từng nói cô có thú cưng như vậy!

    Ngân Tô kéo Đại Lăng ra, nhìn từ trên xuống dưới: "Gấu bông của em đâu? Không bắt được à?"

    Cứ tưởng bắt được trưởng làng, cô có thể lên làm trưởng làng.

    Không ngờ lại vô dụng thế..

    Mọi người: "..."

    Khoan đã.. gấu bông! Bắt gấu bông gì?

    Trong phó bản này có gấu sao? Vừa rồi cô ấy nói muốn biến đội trưởng Tô thành gấu bông của cô ấy?

    Mọi người lập tức hiểu ra, lùi lại hai bước, tránh xa con quái vật nhỏ đó.

    Đại Lăng vung tay trong không khí, đôi mắt tròn xoe chớp chớp, đột nhiên nói: "Chị ơi, họ muốn giết chị đấy~"

    Giọng nói trong trẻo không có chút lo lắng, đầy niềm vui ngây thơ.

    Như thể đó là một tin vui.

    Ngân Tô không thay đổi sắc mặt: "Ai muốn giết tôi?"

    "Là những người bên ngoài." Đại Lăng vui vẻ nói: "Họ nói muốn giết hết các chị, để thần cừu nguôi giận. Hì hì, chị ơi, khi họ đến thì chúng ta biến họ thành gấu bông hết nhé?"

    Thần cừu nguôi giận?

    Dùng họ làm vật hiến tế sao?

    Được thôi! Những việc không phải của con người, họ đều thích làm!

    "Xào xạc.."

    Bên ngoài kho lương thực vang lên tiếng xích sắt.

    Có người đến.

    Sau hai tiếng xích sắt va chạm, cửa kho lương thực nhanh chóng mở ra, ánh sáng tràn vào kho tối.

    Những bóng người đứng ở cửa, trông cao lớn lạ thường.

    Người dẫn đầu không phải trưởng làng, mà là mấy dân làng thường đi theo trưởng làng.

    "Mấy người, đi theo tôi." Dân làng A quát.

    "Đi đâu?" Ngân Tô ngồi yên: "Tôi thấy ở đây cũng tốt mà."

    "Bảo đi thì đi, nói nhiều làm gì?" Dân làng A mặt mày u ám, giọng không tốt: "Mau ra ngoài, đừng để chúng tôi phải động tay."

    "Cạch.."

    "Đoàng!"

    Cơ thể dân làng A cứng đờ, chậm rãi cúi đầu nhìn ngực, máu từ ngực trào ra, màu đỏ chói mắt dần nhuộm đầy sự không tin trong mắt.

    Cơ thể ông ta từ từ ngã ra sau.

    Mấy dân làng khác chưa kịp phản ứng, đến khi cơ thể dân làng A đập xuống đất, phát ra tiếng động nặng nề, họ mới bừng tỉnh.

    Nòng súng đen ngòm đang chĩa vào họ.

    Mấy dân làng theo phản xạ muốn chạy.

    "Đứng lại."

    Chân họ như mọc rễ, không thể nhúc nhích.

    Một lực kéo họ vào trong kho lương thực, cửa kho 'rầm' một tiếng đóng lại.
     
    Noctor thích bài này.
  10. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 551: Làng Cừu (17)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác gải: Mặc Linh

    Vài dân làng co rúm trong góc, nhìn những người đang vây quanh họ.

    Cái chết của dân làng A vẫn còn rõ mồn một, họ không dám chống cự, vừa sợ hãi vừa kinh hoàng.

    Những người khác cũng hơi bối rối, họ chỉ thấy những xúc tu đen như khói xuất hiện từ sau cánh cửa, kéo dân làng vào trong.

    Sau đó, những xúc tu đen biến mất không dấu vết.

    Họ thấy những xúc tu đen biến mất sau lưng cô Tô..

    Có những người chơi có kỹ năng thiên phú thậm chí chia sẻ cơ thể với quái vật, có hai đầu, ba tay, bốn chân cũng không phải chưa từng thấy.

    Vì vậy, việc có vài xúc tu cũng không phải là vấn đề lớn.

    "Đội trưởng, sao em cảm thấy chúng ta mới là quái vật?" Trần Thanh Diệc đứng bên cạnh Mâu Bạch Ngự, hơi mơ hồ.

    Mâu Bạch Ngự: "..."

    Ai mà không nghĩ vậy chứ.

    * * *

    * * *

    Dân làng không nhìn rõ thứ kéo họ vào là gì, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh kỳ lạ khi bị kéo vào.

    Vì vậy, lúc này họ rất sợ hãi.

    "Dương.. Dương Kiều! Các người muốn làm gì? Chúng tôi là trưởng bối của các người, sao các người có thể đối xử với chúng tôi như vậy!"

    "Trưởng bối?" Ngân Tô lặp lại từ này, rồi cười lớn: "Nếu là trưởng bối, chắc các người rất yêu thương trẻ nhỏ nhỉ. Vậy các trưởng bối nói cho tôi biết, các người muốn làm gì?"

    Dân làng B nhìn chằm chằm vào thứ trong tay Ngân Tô: "Chúng tôi có thể làm gì.. các người đừng làm bậy, thả chúng tôi ra!"

    "Các người định đưa chúng tôi đi đâu?"

    "Đưa các người đi đâu, tất nhiên là đưa các người đi gặp trưởng làng.."

    "Cho các người cơ hội mà không biết nắm lấy.." Ngân Tô tiếc nuối lắc đầu, "Đội trưởng Tô, dạy dỗ họ một chút."

    "?"

    Một lát sau, trong kho lương thực vang lên tiếng kêu thảm thiết.

    Dân làng rõ ràng không có nhiều can đảm, nhanh chóng thú nhận họ thực sự đến để đưa họ đi gặp trưởng làng.

    Nhưng không chỉ đơn giản là gặp trưởng làng.

    Vì xác của Cao Toàn Minh lại bị treo ở cổng làng, hôm qua cừu nhà Cao Nhị chết hết, sáng nay lại phát hiện Dương Đại Phong cũng chết.

    Dù họ nghi ngờ Cao Nhị làm, nhưng sự việc xảy ra quá trùng hợp, họ phải nghĩ đến khả năng khác.

    Cao Nhị và Dương Đại Phong có phải bị ảnh hưởng bởi thứ gì không..

    Tóm lại, trưởng làng và dân làng quyết định dùng mấy người này làm vật hiến tế để xoa dịu thần cừu.

    "Hiến tế là truyền thống của làng?"

    Ánh mắt dân làng trở nên kỳ lạ, chuyện này ai trong làng cũng biết, sao Dương Kiều lại hỏi như vậy?

    Cô ta..

    Ý nghĩ trong đầu dân làng chưa kịp hoàn thành, kim loại lạnh lẽo đã chạm vào ngực, cô gái cầm vũ khí vừa hung dữ vừa ác độc: "Nhìn gì, không muốn giữ mắt à? Trả lời câu hỏi của tôi."

    Vì vậy, ý nghĩ kỳ lạ của dân làng bị đè nén, như theo bản năng mà trả lời: "Sau khi đội chó săn trở về vào ngày trước mùa thu hoạch, sẽ tổ chức lễ hiến tế."

    Đội săn chó trở về vào đêm thứ ba, lễ hiến tế vào ngày thứ tư, mùa thu hoạch là ngày cuối cùng.

    Nhưng trước đây, vật hiến tế đều được chọn từ những con cừu mà đội chó săn mang về.

    Nhưng giờ đội chó săn chưa về, nên trưởng làng quyết định dùng mấy người này làm vật hiến tế.

    Ngân Tô: "Đội săn chó tối nay mới về, một ngày cũng không đợi được? Chúng tôi không phải là con cái trong làng sao?"

    Dân làng theo phản xạ đáp: "Các người tính là gì.."

    Nói đến đây, nhận ra mình nói sai, lập tức im bặt.

    Sau đó, dù hỏi gì thì dân làng cũng không nói thêm.

    Nhưng câu nói của dân làng cũng đủ rồi.

    Tô Nguyệt Thiền: "Chúng ta rất có thể không phải người trong làng, có thể cũng bị bắt cóc đến đây."

    Vì vậy, khi làng cần người hiến tế, dân làng không ngần ngại đẩy họ ra.

    Vậy thân phận của họ rất có thể là 'cừu'.

    "Chúng ta không đi, trưởng làng sẽ sớm cử người khác đến, giờ chúng ta làm gì?"

    Ngân Tô vác súng lên vai: "Chúng ta là tài sản quý giá của làng, sao có thể hiến tế dễ dàng."

    Họ tất nhiên không thể bị hiến tế, nhưng làm sao đối phó với trưởng làng..

    Ngân Tô nói tiếp: "Nhưng cũng không thể không đáp ứng nguyện vọng của trưởng bối, chúng ta đi bắt vài người thay thế đi."

    Mọi người: "?"

    "Chị ơi, họ có thể làm gấu bông của em không?" Đại Lăng im lặng đã lâu, cuối cùng cũng tìm được cơ hội, kéo áo Ngân Tô, chỉ vào mấy dân làng còn sống.

    Quái tóc trong đầu Ngân Tô lẩm bẩm: "Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn, tôi cũng muốn!"

    Đúng là tiếng ồn không dứt.

    "Mi tranh với trẻ con làm gì."

    "Tôi cũng là trẻ con, sao nó được giữ nhiều thế? Cô thiên vị! Tôi không quan tâm, tôi cũng muốn, tôi đói quá, tôi đói quá, tôi đói quá!"

    Quái tóc bắt đầu làm loạn.

    Ngân Tô cảm thấy mình bị ô nhiễm tiếng ồn, rất bất lực, "Khi ra ngoài nó cũng không mang đi được, lúc đó mi ăn hết là được."

    Quái tóc nghĩ một lúc, có lẽ thấy Ngân Tô nói có lý, nên im lặng.

    Vì vậy, Ngân Tô gật đầu với Đại Lăng.

    Gấu bông của Đại Lăng có khả năng tấn công, sau này nếu có đánh nhau có thể dùng chúng, cuối cùng còn có thể cho Quái tóc và cung điện ăn.. thật hoàn hảo.

    Đại Lăng vui vẻ reo lên, nhảy nhót đến bên mấy dân làng.

    Ngân Tô muốn xem Đại Lăng biến NPC thành gấu bông như thế nào.

    Đại Lăng ngồi xổm bên cạnh dân làng đầu tiên, như một đứa trẻ ngây thơ, nhìn trái, nhìn phải.

    Bộ dạng ngây thơ đó rất đáng yêu.

    Nhưng dân làng không thấy vui chút nào.

    Ông ta không biết cô bé này, trong làng không có người này, cô ta từ đâu ra..

    Sao lại nhìn ông ta như vậy?

    Mồ hôi lạnh toát ra sau lưng dân làng.

    Cô bé cười tươi hỏi: "Chú ơi, chú có thấy gấu bông của cháu không?"

    Dân làng: "?"

    Dân làng không trả lời.

    "Không thấy à." Đại Lăng thất vọng, rồi lại cười: "Vậy chú làm gấu bông của cháu nhé."

    Đại Lăng nắm lấy cổ tay dân làng, ông ta theo phản xạ giãy giụa, nhưng nhanh chóng từ bỏ, ánh mắt trở nên vô hồn, toàn thân cứng đờ.

    Rõ ràng vẫn là người, nhưng lại giống như con rối.

    Đại Lăng có được một gấu bông, nhanh chóng chuyển sang dân làng tiếp theo: "Chú ơi, chú có thấy gấu bông của cháu không?"

    Dân làng vừa thấy sự thay đổi của đồng đội, "Không.. không thấy."

    "Chú cũng không thấy à.. vậy chú cũng làm gấu bông của cháu nhé!"

    * * *

    * * *

    "Chú ơi, chú có thấy gấu bông của cháu không?"

    ".. Thấy rồi."

    "Gấu bông của cháu ở đâu?"

    "Ở.."

    "Chú lừa cháu!" Đại Lăng chống nạnh, giận dữ nói: "Kẻ lừa đảo! Chú cũng phải làm gấu bông của cháu!"

    "..."

    Ngân Tô không nghi ngờ gì, dù dân làng có đưa ra một con gấu bông thật, cô bé cũng sẽ nói đó không phải gấu bông của mình, và biến anh ta thành gấu bông.

    Nhưng.. cô bé nhất định phải làm theo quy trình sao?
     
    Noctor thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...