Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Bunmincha, 5 Tháng ba 2025.

  1. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 502: Mùa tỏ tình (62)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẻ tỏ tình tương đương với thẻ gỗ ước nguyện trong thế giới thực, các cặp tình nhân viết lời thề non hẹn biển, lưu lại tên, để cầu mong tình duyên lâu dài.

    Nhưng trong thực tế, vẫn có nhiều người thầm mến, yêu đơn phương cũng làm như vậy.

    Trước đây NPC không chấp nhận lời tỏ tình của họ, họ viết tên lên thẻ gỗ, đối phương sẽ không thể từ chối nữa.

    Thẻ tỏ tình là khởi đầu của mọi chuyện, nó mang một sức mạnh nào đó, giống như lời nguyền mà Tôn Tâm Di hạ cho Hoắc Lâm.

    Có Ngân Tô dẫn đầu, những người khác cũng nhanh chóng bẻ gãy thẻ tỏ tình, nhận được gợi ý giống như Ngân Tô.

    Nhưng..

    Phó bản này dù có lấy được chìa khóa vượt qua cũng không thể rời đi.

    "Sao lại thế này?" Ly Khương cũng lần đầu tiên gặp phải tình huống này.

    "Có lẽ là vì có liên quan đến thế giới thực." Vẻ mặt Ngân Tô vẫn bình tĩnh, "Có lẽ phải giết chết Trình Diệu Dương mới được."

    Lúc đó trò chơi đưa ra gợi ý cho cô là vượt qua phó bản này thì có thể giải quyết được nguy cơ của Núi Vân Linh.

    Cho nên phó bản này không giống với các phó bản khác.

    Ly Khương: "Thế giới thực.."

    Là vườn thực vật Núi Vân Linh sao?

    Ngân Tô đứng dậy, nhìn bóng tối bên ngoài: "Tôi ra ngoài tìm Trình Diệu Dương, mọi người ở lại đây đi."

    "Cô Tô, chúng ta đi cùng nhau đi ạ." Ly Khương vội vàng đứng dậy, muốn đi cùng Ngân Tô.

    Ngân Tô lại không mấy vui vẻ: "Các người đi theo tôi, tôi còn phải bảo vệ các người, các người tự bảo vệ mình là được rồi."

    Ô Bất Kinh còn chưa kịp nói mình cũng muốn đi: "..."

    Việc cô Tô muốn làm hình như rất nguy hiểm, nhưng hắn cảm thấy ở lại tại chỗ, rời xa đại lão còn nguy hiểm hơn.

    Ly Khương: "..."

    Bị ghét bỏ rồi sao!

    Huhu..

    Nước mắt Ly Khương vừa rồi không ngừng rơi, lúc này lại càng rơi như không mất tiền, tuy không phải là ý muốn của cô, nhưng lúc này trông có vài phần đáng thương.

    Ngân Tô đã quyết định sẽ không mang họ theo: "Thấy không ổn thì chạy, đừng cố quá sức, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết Trình Diệu Dương."

    Trước khi đi, cô còn lấy đi nước mắt trong tay Ly Khương.

    Ly Khương: "..."

    Ly Khương tuy buồn bã, nhưng hiểu Ngân Tô nói là sự thật, họ và cô Tô không cùng đẳng cấp, khi đối mặt với quái vật, cô có thể sẽ bị phân tâm vì họ.

    "Cô Tô.." Ly Khương gọi Ngân Tô lại, đưa cho Ngân Tô tấm thẻ gỗ trống tìm được trước đó: "Tôi cảm thấy thứ này chắc là có tác dụng, cô cầm lấy đi."

    "Được."

    * * *

    * * *

    Ngân Tô ra khỏi phòng học, trước tiên lôi Hoắc Lâm ra: "Có cảm nhận được Tôn Tâm Di không?"

    Để đối phó với Trình Diệu Dương, Tôn Tâm Di là một thanh kiếm sắc bén.

    Tốt nhất là tìm được cô ta trước..

    Hoặc là, tìm thấy cô ta, sẽ tìm được Trình Diệu Dương!

    Hoắc Lâm: "..."

    Lúc này Hoắc Lâm dị ứng với cái tên này, nghe thấy là thấy ghét.

    Nhưng đối mặt với câu hỏi của Ngân Tô, anh ta không thể không trả lời.

    Hoắc Lâm cứng đờ nói: "Khắp nơi đều là hơi thở của cô ta."

    "Anh không thể tìm thấy cô ta sao?"

    "Tôi tìm cô ta làm gì!" Hoắc Lâm hơi tức giận, trừng mắt nhìn Ngân Tô: "Tôi bị cô ta hại còn chưa đủ thảm sao?"

    "Báo thù chứ sao." Ngân Tô xúi giục anh ta: "Anh không muốn đòi lại công bằng cho mình sao? Những tổn thương cô ta gây ra cho anh, anh nên tự tay đòi lại chứ."

    "..."

    Hoắc Lâm không biết là sợ nắm đấm của Ngân Tô, hay là bị Ngân Tô thuyết phục, muốn đòi lại công bằng cho mình.

    Anh ta thực sự nghiêm túc cảm nhận vị trí của Tôn Tâm Di.

    Bốn phương tám hướng đều là hơi thở của Tôn Tâm Di, nhưng những hơi thở này không đậm, giống như bay theo gió.

    Sau khi Hoắc Lâm cố gắng cảm nhận một lúc lâu, cuối cùng anh ta cũng chỉ ra một hướng.

    Ngân Tô đi xuống lầu theo hướng Hoắc Lâm chỉ, vòng ra phía bên hông khu huấn luyện.

    Trong bóng tối, ánh sáng đèn pin là ánh sáng duy nhất.

    Hoắc Lâm chỉ vào cánh cửa nhỏ được ánh sáng chiếu tới: "Ở đó."

    Chính là nơi họ ghép đôi người yêu trước đó.

    Ngân Tô nhấc chân bước về phía đó, trong bóng tối thỉnh thoảng có tiếng động truyền đến, thỉnh thoảng lại có NPC đột nhiên lao ra tấn công.

    * * *

    * * *

    Cánh cửa nhỏ không khóa, Ngân Tô bước vào trong, vẫn là bố cục ban đầu, cô đi theo hành lang vào trong.

    Rất nhanh sau đó bước vào căn phòng chọn đối tượng ghép đôi.

    Chính giữa căn phòng, có một vệt sáng.

    Thiếu nữ mặc váy trắng đứng trong ánh sáng, đẹp như ánh trăng sáng - nếu như khuôn mặt cô ta bình thường.

    Lúc này, khuôn mặt Tôn Tâm Di thối rữa, tròng mắt lồi ra, giống như một đóa hoa cành lá xum xuê, nụ hoa khô héo thối rữa.

    Ngân Tô nhìn xung quanh, nơi này cũng giống như bên ngoài, có một cảm giác rùng rợn.

    "Hoắc Lâm.." Tròng mắt lồi ra của Tôn Tâm Di nhìn chằm chằm Hoắc Lâm, khàn giọng chất vấn: "Tại sao.. tại sao lại bỏ rơi tôi?"

    Hoắc Lâm nghe thấy câu này liền nổi cáu: "Tôi bỏ rơi cô? Chẳng lẽ không phải cô dùng thủ đoạn bỉ ổi khiến tôi thích cô trước sao?"

    Tôn Tâm Di dường như không nghe thấy lời của Hoắc Lâm, giọng nói the thé: "Tôi thích anh nhiều như vậy, tại sao anh lại bỏ rơi tôi? Tại sao! Tại sao anh không thể thích tôi!"

    Hoắc Lâm chửi thầm: ".. Quỷ mới thích cô!"

    Ngân Tô: "Giờ anh là quỷ rồi đấy."

    Hoắc Lâm lườm Ngân Tô, ý bảo "cô bênh ai vậy hả!"

    Ngân Tô sờ mũi, ho nhẹ một tiếng: "Hay là anh giết ả ta thêm lần nữa đi?"

    Hoắc Lâm liếc nhìn Tôn Tâm Di, đột nhiên nói: "Sao cô không đi?"

    "Đây chẳng phải người tình kiêm kẻ thù của anh sao?" Ngân Tô nói một cách hùng hồn: "Tôi là người lịch sự, không thích làm thay việc người khác."

    Hoắc Lâm: "..."

    Tôn Tâm Di, người bị phớt lờ, thịt thối rữa trên mặt run rẩy, giọng nói ai oán: "Hoắc Lâm, giờ anh đến nói chuyện với em cũng không muốn sao?"

    Phía sau Tôn Tâm Di hình thành một bóng đen, nó ôm lấy Tôn Tâm Di từ phía sau, thân mật như một đôi tình nhân.

    Ngân Tô nhìn chằm chằm vào bóng đen đó.

    Ngay từ khoảnh khắc nó xuất hiện, lông tóc trên người Ngân Tô dựng đứng hết cả lên.

    Nguy hiểm.

    Ngân Tô nắm chặt ống thép trong tay, Quái tóc cũng lan ra từ phía sau lưng cô, khuếch tán ra xung quanh.

    "Tâm Di, em xem, anh ta căn bản không thích em." Giọng nói của người đàn ông vang lên từ mọi phía, vừa như thở dài vừa như bất lực: "Sao em cứ mãi si mê anh ta vậy?"

    Tôn Tâm Di không đáp lại giọng nói đó, vẫn nhìn chằm chằm Hoắc Lâm một cách ai oán.

    Hoắc Lâm bị ánh mắt đó nhìn đến ghê tởm, chán ghét nói: "Sao cô cứ bám lấy tôi không buông vậy?"

    Giọng nói khàn khàn của Tôn Tâm Di pha lẫn nỗi đau buồn: "Em chỉ là thích anh.."

    "Trình Diệu Dương cũng chỉ là thích cô, sao cô không ở bên anh ta?" Hoắc Lâm bực bội nói.

    Thích anh ta rồi nguyền rủa anh ta sao?

    Thứ tình cảm này anh ta không dám nhận.

    Ánh mắt Hoắc Lâm quét qua những bóng đen phía sau Tôn Tâm Di, cười mỉa mai: "Ha, tôi thấy hai người hợp nhau lắm đấy."

    Tôn Tâm Di đột nhiên giãy giụa: "Buông tôi ra! Anh buông tôi ra!"

    Bóng đen phía sau Tôn Tâm Di trào dâng, gần như nhét nửa người Tôn Tâm Di vào trong bóng đen, giam cầm cô ta một cách chặt chẽ.

    "Tâm Di, em đừng hòng rời khỏi anh. Em yên tâm, anh sẽ giết Hoắc Lâm ngay, từ nay về sau, thế giới của em sẽ không còn anh ta nữa."

    Ngân Tô cảm thấy không khí xung quanh đang chuyển động, tụ tập về phía Tôn Tâm Di.

    "Chỉ cần giết anh ta, Tâm Di sẽ mãi mãi là của tôi." Giọng nói của người đàn ông như được vô số giọng nói phụ họa, khiến người ta rùng mình.
     
    NoctorVava1810 thích bài này.
  2. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 503: Mùa tỏ tình (63)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chỉ cần giết được anh ta, Tâm Di sẽ mãi mãi là của tôi." Giọng người đàn ông vang lên như có vô số giọng nói khác vọng lại, khiến người nghe rợn tóc gáy.

    Một sức mạnh vô hình truyền vào cơ thể Tôn Tâm Di, Tôn Tâm Di không thể chống cự, buộc phải chấp nhận những sức mạnh đó.

    Ngân Tô nhìn khuôn mặt thối rữa của Tôn Tâm Di, dần mọc ra da thịt mới, khôi phục lại vẻ ngoài ban đầu của cô.

    Khuôn mặt thanh tú nhưng tái nhợt, dần ửng hồng.

    Cô từ từ không giãy giụa nữa, vẻ mặt cũng bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn Hoắc Lâm dần phai nhạt sự oán hận và yêu thương.

    Cô chậm rãi quay đầu nhìn bóng đen đang ôm mình, đáy mắt lại lộ ra vài phần quyến luyến.

    Ngân Tô nhớ tới lời Hoắc Lâm nói, trại huấn luyện chẳng qua chỉ là chất dinh dưỡng của thứ kia..

    Trước đây cô còn tưởng là Trình Diệu Dương.

    Xem ra, hẳn là Tôn Tâm Di.

    Hắn ta rút lấy tình yêu của người khác, để cung phụng Tôn Tâm Di "yêu thích" hắn ta.

    Ngân Tô nhất thời không biết nên nói gì, Tôn Tâm Di sao lại trêu chọc phải tên biến thái si tình đến vậy chứ.

    Hoắc Lâm nhíu mày nhìn phản ứng của Tôn Tâm Di, đáy mắt ngoài sự ghê tởm, còn có vài phần đồng cảm.

    Hắn ta bị một tên biến thái nhắm trúng, Tôn Tâm Di cũng không khác gì.

    Đương nhiên, chút đồng cảm này đến nhanh đi cũng nhanh.

    Hắn ta vĩnh viễn không tha thứ cho những gì Tôn Tâm Di đã làm với mình.

    Đúng lúc này, Hoắc Lâm cảm giác người bên cạnh động đậy, có gió lướt qua má, đợi hắn ta nhìn sang, người đã biến mất khỏi chỗ cũ.

    "?"

    Người đâu?

    "Cô cũng đáng ghét lắm.." Giọng nói âm u của Trình Diệu Dương vang lên: "Hôm nay cô sẽ cùng Hoắc Lâm chết chung đi!"

    Giọng nói này làm tai Hoắc Lâm đau nhức, một luồng sức mạnh khủng bố đẩy tới, hắn ta bị đẩy lùi mấy bước.

    Nhìn sang bên đó lần nữa.

    Người phụ nữ đáng ghét kia đã đánh nhau với bóng đen, Tôn Tâm Di được bóng đen bảo vệ, né trái tránh phải.

    Nhưng người phụ nữ kia lại nhắm thẳng vào Tôn Tâm Di tấn công, góc độ tấn công lại cực kỳ hiểm hóc, chẳng mấy chốc trên người Tôn Tâm Di đã có vết thương.

    Tôn Tâm Di vừa bị thương, những sức mạnh vừa tràn vào cơ thể cô, mất khống chế tràn ra ngoài, như quả bóng bay bị thủng lỗ.

    Sức mạnh tràn ra khỏi cơ thể, ánh mắt Tôn Tâm Di hơi dao động, sự quyến luyến với bóng đen dường như phai nhạt đi một chút.

    "Vút!"

    "Xoẹt!"

    Ống thép chém vào bóng đen, lại tóe ra tia lửa như kim loại va chạm.

    Ngân Tô dùng sức vung ống thép sang trái, kéo ra một chuỗi tia lửa dài, áp sát cổ Tôn Tâm Di.

    Bóng đen vì bảo vệ Tôn Tâm Di, buộc phải lùi lại, đồng thời tập trung nhiều bóng đen hơn về phía Ngân Tô.

    Ngân Tô cầm ống thép chém loạn xạ.

    Cách đánh của cô lộn xộn không có quy luật, bóng đen căn bản không thể đoán được động tác tiếp theo của cô là gì.

    Hơn nữa, ống thép đó rất kỳ lạ, nhìn như một ống thép kim loại bình thường, nhưng lại cứng rắn vô cùng, có thể gây sát thương cho hắn ta.

    Kỳ lạ..

    Bóng đen không dám lơ là, bảo vệ Tôn Tâm Di càng chặt hơn.

    "Tất cả những kẻ nào muốn chia rẽ ta và Tâm Di đều đáng chết!" Trình Diệu Dương gầm lên giận dữ, bóng đen tăng gấp đôi kích thước, lao vào tấn công Ngân Tô dữ dội hơn: "Chết đi, tất cả lũ bay chết hết đi!"

    Ngân Tô thoăn thoắt né tránh giữa bóng đen, bóng đen tưởng đã đánh trúng cô, nhưng ngay giây sau cô lại xuất hiện ở phía bên kia.

    Thật quỷ dị khó tả.

    Lúc này, bóng đen đã dồn gần hết sức lực để đối phó với Ngân Tô.

    Đúng lúc đó, Quái tóc lặng lẽ tiếp cận Tôn Tâm Di từ dưới đất, thừa lúc bóng đen không để ý, nó quấn lấy mắt cá chân của Tôn Tâm Di, giật mạnh một cái.

    "Á!"

    Tôn Tâm Di bị một lực mạnh kéo đi, bóng đen lập tức quấn lấy eo cô.

    Hai luồng sức mạnh giằng co, Tôn Tâm Di đau đớn kêu lên: "Buông ra.. buông tôi ra!"

    Quái tóc chẳng hề thương xót Tôn Tâm Di, nó kéo càng mạnh hơn, hận không thể xé Tôn Tâm Di làm đôi, như vậy thì không tính là nó cố ý.. hì hì, là hắn ta không chịu buông tay!

    Quái tóc hì hục kéo, tóc của nó không ngừng bò lên đùi Tôn Tâm Di.

    Bóng đen thì không được thoải mái như vậy, bên tai là tiếng kêu la đau đớn của Tôn Tâm Di, nó còn phải chống đỡ những đòn tấn công của Ngân Tô.

    Bị cả hai bên tấn công, bóng đen cuối cùng cũng không giữ được Tôn Tâm Di.

    Tôn Tâm Di "vút" một tiếng bị kéo vào bóng tối, ngay lập tức mất hút.

    "Khốn kiếp!"

    * * *

    * * *

    Trại huấn luyện chìm trong bóng tối, nguy cơ tứ phía, quái vật đầy đường, ba bước là gặp một con.

    Di chuyển trong điều kiện này cực kỳ khó khăn.

    Ở một góc nào đó, Ngu Chi kiệt sức, hai chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.

    Vương Đức Khang giả đang đi phía trước cảm thấy Ngu Chi không theo kịp, quay lại.

    "Sao không đi nữa?"

    "..."

    "Này, đừng có chết đấy." Vương Đức Khang giả lay mạnh vai Ngu Chi vài cái.

    Ngu Chi: "..."

    "Anh, anh mà cứ lắc tôi thế này nữa, tôi chết thật đấy!"

    Ngu Chi không còn chút sức lực nào để nói, cô rất muốn gạt tay Vương Đức Khang giả ra.

    Cô sợ mình sẽ chết dưới tay hắn.. Quả nhiên hắn vẫn muốn giết cô.

    Đầu Ngu Chi choáng váng, cô cảm thấy mặt đất đang rung chuyển, mặt đất dưới mông cô nhô lên, cả người cô bị đẩy lên trên.

    Các tòa nhà bên cạnh cũng đang trồi lên, như thể có thứ gì đó dưới lòng đất sắp lật mình.

    "Cái quái gì vậy.."

    Vương Đức Khang giả túm lấy Ngu Chi từ mặt đất đang nhô lên, Ngu Chi đứng không vững, ngã nhào xuống đất.

    Vương Đức Khang giả đành phải vác cô lên.

    "Anh.. anh.. vết thương của tôi ở bụng mà." Ngu Chi yếu ớt, nhưng vẫn muốn giành lấy một con đường sống cho mình.

    "Ồ." Vương Đức Khang giả đặt cô xuống, bế ngang cô lên, và đưa ra ý kiến của mình: "Cô yếu quá."

    "..."

    Ngu Chi suýt chút nữa thì tức đến ngất xỉu.

    "Ầm!"

    Tòa nhà bên cạnh đổ sập, Ngu Chi cảm thấy cơ thể mình lơ lửng, Vương Đức Khang giả nhảy vài bước, nhanh chóng rời khỏi khu vực nguy hiểm.

    Trong lúc nhảy, Ngu Chi nhìn thấy ánh sáng lóe lên từ vết nứt dưới lòng đất, bóng đen cuồn cuộn như sương mù đen đặc.

    Không khí xung quanh có cảm giác như bị hút đi..

    Cô cũng nhìn thấy mấy NPC đang chạy bên cạnh đột nhiên dừng lại, như thể có lực lượng nào đó giam cầm họ tại chỗ.

    Còn Ngu Chi thì cảm thấy khó thở.

    Cảm giác chóng mặt càng nặng hơn, cô cảm thấy mình chỉ còn cách cái chết một bước chân.

    Vương Đức Khang giả bắt đầu chửi thề, tốc độ nhanh hơn, nhanh chóng rời khỏi khu vực đó.

    Sau khi rời khỏi khu vực đó, Ngu Chi như vừa nín thở lâu ngày, không khí trong lành tràn vào phổi, cả người cô sống lại.

    * * *Rõ ràng hắn có thể đi nhanh như vậy, sao lúc nãy lại mang theo mình chứ.. Hắn muốn hành hạ cô đến chết sao?

    "Thứ đó đang hút sinh lực của người khác." Vương Đức Khang giả nói: "Tôi cảm thấy sức mạnh của mình không được kiểm soát tốt lắm, tôi phải rời khỏi đây!"

    Dù sao thì hắn cũng thuộc về trại huấn luyện.

    Toàn bộ trại huấn luyện đều bị hắn kiểm soát, sức mạnh của hắn cũng đến từ đó.

    Nếu tiếp tục ở lại đây, hắn sẽ giống như những người khác..

    "Thứ đó.. là Trình Diệu Dương sao?"
     
    NoctorVava1810 thích bài này.
  3. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 504: Mùa tỏ tình (64)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Doanh trại huấn luyện vốn náo nhiệt trước đó, giờ đã trở nên tĩnh lặng.

    Trên đường phố, nhiều người nằm la liệt, nét mặt họ thanh thản, như thể chỉ đang nằm ngủ trên mặt đất.

    Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra những người này đã tắt thở.

    Toàn bộ doanh trại huấn luyện chìm trong sự im lặng chết chóc.

    * * *

    Diêu Bạch Thanh trốn trong một căn phòng rất nhỏ, cửa ra vào và cửa sổ xung quanh đều đóng kín, lối ra duy nhất là một cánh cửa nhỏ cao một mét bên trái anh ta.

    Không biết cánh cửa này dùng để làm gì, mà lại chỉ cao như vậy, giống như một cái cửa sổ.

    Anh ta cũng vô tình phát hiện ra nó khi bị quái vật đuổi, nếu không thì bây giờ vẫn đang bị đuổi chạy khắp nơi bên ngoài.

    Diêu Bạch Thanh bực bội kiểm kê lại đạo cụ của mình, đồng thời bắt đầu tính toán thời gian.

    Anh ta vốn dĩ không có ý định vượt qua, nên trước đó căn bản không tìm kiếm manh mối kỹ lưỡng.

    Tình hình hiện tại, anh ta cũng không thể ra ngoài tìm manh mối, lấy chìa khóa vượt qua.

    Vì vậy, cách tốt nhất là trốn đi, cầm cự đến khi thời gian phó bản kết thúc.

    Còn 16 tiếng nữa là phó bản kết thúc, khoảng thời gian này sẽ là nguy hiểm nhất.. anh ta phải sống sót qua khoảng thời gian này.

    Chết tiệt..

    Nghĩ đến đây, Diêu Bạch Thanh không khỏi thầm chửi rủa trong lòng, anh ta không thể hiểu nổi, tại sao kỹ năng của mình lại mất tác dụng.

    Phó bản tử vong..

    Anh ta chưa từng vào phó bản tử vong, lẽ nào phó bản tử vong không thể sử dụng kỹ năng? Nhưng cũng không đúng, theo thông tin, kỹ năng thiên phú trong phó bản tử vong không bị hạn chế.

    Hay là, chỉ có kỹ năng của anh ta bị hạn chế?

    Phó bản tử vong không cho phép người chơi trốn thoát khỏi phó bản khi chưa vượt qua?

    "Cộc cộc!"

    Diêu Bạch Thanh đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, anh ta giật mình ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa đó.

    Tiếng gõ trầm đục như truyền đến từ bên ngoài cửa, lại như.. từ một nơi khác.

    Diêu Bạch Thanh đảo mắt nhìn xung quanh, âm thanh đó không vang lên nữa, anh ta không thể phân biệt được âm thanh vừa rồi phát ra từ đâu.

    Ngay lúc này, anh ta đột nhiên phát hiện trên cánh cửa đó có vài vệt máu loang lổ.

    Vết máu..

    Diêu Bạch Thanh cầm dụng cụ chiếu sáng, tiến lại gần cánh cửa đó.

    Vết máu trên cửa đã khô từ lâu, có màu nâu đen, anh ta chậm rãi di chuyển nguồn sáng, chiếu về phía xung quanh cửa.

    Những vết tay máu..

    Vô số, chồng chất những vết tay máu.

    Tựa như có ai đó từng ở đây dùng sức đập, cào cửa để lại dấu vết.

    Nơi này có gì đó không ổn..

    Diêu Bạch Thanh lập tức đưa tay mở cửa, muốn rời khỏi nơi này.

    Nhưng vừa chạm tay vào cửa, cảm giác bỏng rát từ lòng bàn tay dâng lên, thậm chí hắn còn nghe thấy tiếng thịt nướng "xèo xèo".

    Diêu Bạch Thanh đau đớn rụt tay lại, lòng bàn tay quả nhiên xuất hiện vết bỏng, da thịt đều đã cháy đen.

    Nhiệt độ trong không gian trong vài giây này, tăng lên nhanh chóng, hắn lúc này đã cảm nhận được hơi nóng xung quanh.

    Diêu Bạch Thanh rất nhanh cảm thấy khó thở, mỗi hơi thở đều là không khí nóng rực, cả người như muốn bốc cháy.

    Cơ thể Diêu Bạch Thanh bắt đầu trở nên nặng nề, đầu óc cũng bắt đầu trở nên choáng váng.

    Rời khỏi nơi này.. phải rời khỏi nơi này!

    Cánh cửa kia rất nóng, hắn không dám chạm vào nữa.

    Diêu Bạch Thanh bắt đầu lục lọi đạo cụ, trước tiên tự trang bị vũ trang, cách ly nhiệt độ nóng rực, sau đó bắt đầu loay hoay với cánh cửa kia.

    "Cộp cộp!"

    Diêu Bạch Thanh còn chưa mở được cửa, lại nghe thấy tiếng gõ cửa.

    Lần này rõ ràng hơn nhiều..

    Diêu Bạch Thanh đột nhiên nhìn sang bên phải.

    Một khuôn mặt đáng sợ áp sát ngay khi hắn quay đầu lại, cả người hắn bị xô ngã.

    Diêu Bạch Thanh ngã xuống đất, lưng đập mạnh xuống đất, hắn dường như nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc.

    Có đạo cụ cách ly, Diêu Bạch Thanh không cảm thấy nóng, nhưng tên kia trên người hắn như bạch tuộc giữ chặt hắn, khiến hắn không có cơ hội đứng dậy.

    Diêu Bạch Thanh vùng ra một tay, vung lên không trung.

    Một con người giấy lặng lẽ xuất hiện sau lưng quái vật, nhưng nó dường như không nhận ra, chuyên tâm bóp cổ Diêu Bạch Thanh.

    Người giấy tiến lên, từ phía sau siết cổ quái vật.

    Người giấy mỏng manh, nhưng lại như một tráng hán, dễ dàng kéo quái vật ra.

    Diêu Bạch Thanh lập tức đứng dậy khỏi mặt đất, người giấy và quái vật vật lộn với nhau, Diêu Bạch Thanh tìm đúng cơ hội, một kích giết chết quái vật.

    "Phù.."

    Chỉ một chút hoạt động này, Diêu Bạch Thanh lại cảm thấy như mình đã đại chiến với người ta cả ngày lẫn đêm, đầu óc choáng váng, hai chân như chì.

    "Mở cánh cửa này ra." Diêu Bạch Thanh chỉ huy người giấy.

    Người giấy ngoan ngoãn tiến lên, nhiệt độ nóng rực không gây tổn thương gì cho người giấy, nhưng nó cũng không mở được cửa.

    Người giấy quay đầu nhìn Diêu Bạch Thanh, im lặng chờ đợi chỉ thị tiếp theo của hắn.

    "Trước tiên.."

    Lời của Diêu Bạch Thanh còn chưa dứt, sau lưng hắn lại có một bóng đen xuất hiện, trực tiếp nhào lên lưng hắn.

    Diêu Bạch Thanh bị đâm cho lảo đảo, đập vào bức tường nóng rực.

    Đạo cụ dường như không thể chống đỡ được nhiệt độ này, hắn cảm thấy một chút nóng rát.

    Diêu Bạch Thanh túm lấy thứ gì đó sau lưng, ném nó xuống đất: "Có xong chưa vậy!"

    "Cộp cộp!"

    "Cộp cộp!"

    "Cộp cộp, cộp cộp, cộp cộp, cộp cộp.."

    Tiếng gõ cửa dày đặc, vang lên từ bốn phương tám hướng.

    Diêu Bạch Thanh ngẩng đầu nhìn, mơ hồ nhìn thấy mấy đôi mắt đỏ quỷ dị, giây tiếp theo, những đôi mắt đó đồng loạt tiến đến gần hắn.

    * * *

    * * *

    "Á á á.."

    Ngân Tô bò ra khỏi đống đổ nát, liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết mơ hồ.

    Một bóng đen dày đặc như mực đang rỉ ra từ dưới đống đổ nát, Ngân Tô không kịp để ý đến tiếng kêu thảm thiết kia, túm lấy con Quái tóc vẫn còn đang mắc kẹt, dùng sức giật mạnh, Tôn Tâm Di bị kéo ra ngoài.

    Cô ta xách Tôn Tâm Di lên rồi chạy.

    Quái tóc: "..."

    Quái tóc nhe răng giương vuốt đuổi theo.

    Hoắc Lâm cuối cùng cũng bò ra: "..."

    Khốn kiếp! Người phụ nữ này qua cầu rút ván, giờ không cần đến hắn, liền mặc kệ hắn luôn!

    Cuối cùng Hoắc Lâm vẫn chọn cách đuổi theo.

    Một mình hắn đối phó với Trình Diệu Dương.. đừng có đùa!

    Toàn bộ khu huấn luyện đều là địa bàn của Trình Diệu Dương, hắn ta ở khắp mọi nơi, không chỗ nào không lọt. Bọn họ dù chạy đi đâu cũng không an toàn.

    Nhưng..

    Nhân viên an ninh nhìn người xông vào phòng nghỉ của mình, sắc mặt đã tệ đến cực điểm, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: "Cô làm gì vậy?"

    "Ông vẫn chưa chết à."

    "Tại sao tôi phải chết?" Nhân viên an ninh nhìn chằm chằm Ngân Tô, ánh mắt không mấy thiện cảm: "Ai cho cô xông vào đây?"

    "Trình Diệu Dương ấy mà." Ngân Tô trực tiếp đổ tội: "Ông còn chưa biết à? Hắn ta đang tàn sát bên ngoài đấy, những người khác đều chết hết rồi.. à, ông cũng là người của khu huấn luyện, không biết ông có chết không nữa."

    Nhân viên an ninh: "..."

    Nhân viên an ninh lập tức đi đóng cửa.

    Cửa phòng vừa đóng, căn phòng nghỉ vốn đã không lớn, nay lại nhồi nhét thêm nhiều thứ như vậy, càng trở nên chật chội.

    Nhân viên an ninh đóng cửa xong, quay đầu nhìn Ngân Tô không khách khí ngồi xuống, cười âm hiểm: "Cô xông vào đây, có nghĩ đến hậu quả không?"

    "Hậu quả?" Ngân Tô chớp mắt, nhìn nhân viên an ninh: "Hậu quả gì?"

    "Đương nhiên là.." Nhân viên an ninh tiến về phía Ngân Tô: "Cũng, sẽ, chết."

    Cô gái đang ngồi trên ghế ngẩn người, có vẻ như bị lời nói của hắn ta dọa sợ, nhưng giây tiếp theo cô ta bật cười thành tiếng, rồi cười phá lên.

    Giây tiếp theo, nụ cười trên mặt cô gái tắt ngấm: "Trình Diệu Dương không có thực thể, tôi không giết được hắn ta, chẳng lẽ còn không giết được ông?"
     
    NoctorVava1810 thích bài này.
  4. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 505: Mùa tỏ tình (65)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặc dù nhân viên an ninh miệng thì nói rất dữ tợn, nhưng thực tế lại không có hành động gì. Có lẽ là Ngân Tô không vi phạm quy tắc của anh ta, không thể ra tay, hoặc có lẽ là bị Ngân Tô trấn áp.

    Sau khi vào phòng nghỉ của nhân viên an ninh, những sương mù đen khắp nơi kia không thể xâm nhập vào đây.

    Nhưng chúng lại lảng vảng bên ngoài phòng nghỉ, dường như đang tìm cách để vào.

    Ngân Tô không lãng phí thời gian, trực tiếp làm cho Tôn Tâm Di đang hôn mê tỉnh lại.

    Tôn Tâm Di vừa nãy đã khôi phục được một chút thần trí, nhưng rõ ràng là chưa hoàn toàn tỉnh táo, ánh mắt cô ta nhìn Hoắc Lâm vẫn không có tình yêu như trước.

    Những vết thương trên người Tôn Tâm Di cơ bản đều đã ngừng chảy máu.

    Ngân Tô dùng ống thép tạo thêm vài vết thương trên người Tôn Tâm Di, những sức mạnh trước đó tràn vào cơ thể cô ta lại một lần nữa tràn ra ngoài.

    "Ầm!"

    Cả phòng nghỉ rung chuyển.

    Dường như bên ngoài có một con quái vật khổng lồ, đang dùng sức đập vào căn phòng.

    Ngân Tô liếc nhìn nhân viên an ninh, anh ta đứng trong bóng tối, không nhìn rõ mặt, nhưng không hề hoảng sợ.

    Ngân Tô liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm Tôn Tâm Di.

    Sức mạnh tràn ra từ cơ thể Tôn Tâm Di ngày càng nhiều, đó là một quầng sáng màu hồng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

    Khi những quầng sáng màu hồng này tràn ngập cả căn phòng, Ngân Tô cảm thấy não yêu đương của mình sắp mọc ra, trong lồng ngực tràn ngập tình yêu không nơi nào để đặt.

    Ngay cả Hoắc Lâm, con quái vật này, trong mắt cô dường như cũng trở nên đáng yêu hơn một chút.

    Chậc..

    Hoắc Lâm dường như cũng bị ảnh hưởng, cả người có chút không đúng.

    Ngân Tô dùng ống thép đâm tới.

    "Áu."

    Hoắc Lâm bị đâm một cái nhảy dựng lên, chút tình yêu đáng thương kia bị cơn đau đánh tan thành mây khói.

    "Hoắc Lâm.."

    Giọng nói yếu ớt của Tôn Tâm Di vang lên, cơ thể Hoắc Lâm khựng lại, cổ cứng đờ, răng rắc răng rắc quay về phía Tôn Tâm Di.

    Lần nữa đối diện với ánh mắt ghê tởm kia, Hoắc Lâm cảm thấy mình lại bị ai đó vụt một gậy vào đầu.

    Có xong không vậy!

    Tôn Tâm Di muốn đứng dậy, Ngân Tô ấn cô ta trở lại, tóc quái từ trong bóng tối chui ra, quấn lấy tứ chi Tôn Tâm Di, cố định cô ta trên mặt đất.

    "Hoắc Lâm.." Trong mắt Tôn Tâm Di chỉ có Hoắc Lâm: "Em biết mà, anh sẽ không bỏ rơi em.."

    Hoắc Lâm đầy mặt ghét bỏ: "Tôi.. áu!"

    Phần eo lại bị đâm một lỗ, Hoắc Lâm trừng mắt nhìn kẻ gây ra chuyện: "Cô làm gì vậy! Cô giết tôi luôn đi!"

    "Đừng nói lung tung." Ngân Tô lạnh lùng nhìn anh ta: "Làm theo lời tôi nói."

    "Dựa vào cái gì!"

    Ngân Tô lại đâm ống thép tới.

    Hoắc Lâm: "..."

    Hoắc Lâm khuất phục.

    Đàn ông con trai, có thể co được duỗi được!

    Sau khi nhận được sự đồng ý của Ngân Tô, Hoắc Lâm đành phải nhẫn nhịn ghê tởm và chán ghét, cố gắng nặn ra một nụ cười, gọi cái tên mà anh ta từng đầy yêu thương gọi vô số lần: "Tâm Di.."

    "Hoắc Lâm!" Tôn Tâm Di nhận được phản hồi, giống như một bông hoa được tưới mưa móc, lập tức có màu sắc.

    Cô ta cố gắng thẳng người, phát hiện mình không thể nào đến gần Hoắc Lâm, liền ra sức giãy giụa.

    Hoắc Lâm tiến lên hai bước, hít sâu một hơi, nói: "Đừng giãy giụa, sẽ làm em bị thương."

    Tôn Tâm Di quả nhiên an tĩnh lại, ngẩng đầu, mặt đầy si mê nhìn Hoắc Lâm.

    "..."

    Hoắc Lâm nhìn về phía Ngân Tô, Ngân Tô giơ giơ ống thép trong tay.

    Hoắc Lâm nắm chặt tay, xoạt một tiếng ngồi xổm xuống, "Tâm Di, em còn nhớ Trình Diệu Dương không?"

    "Trình Diệu Dương.." Trên mặt Tôn Tâm Di lộ ra vài phần sợ hãi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh ta sẽ chia rẽ chúng ta, Hoắc Lâm.. anh ta sẽ chia rẽ chúng ta, đều tại anh ta, đều là vì anh ta! Em không muốn chia lìa anh nữa, em không thể chia lìa anh.."

    Tôn Tâm Di nói đến cuối, trên mặt đã có vẻ điên cuồng.

    "Chúng ta phải giết anh ta, Hoắc Lâm, chúng ta phải giết anh ta."

    Hoắc Lâm không ngờ Tôn Tâm Di lại chủ động nói ra lời này, quả thực là điển hình của việc buồn ngủ có người đưa gối.

    Hoắc Lâm nhẫn nhịn kích động trong lòng, cố gắng khống chế giọng nói: "Em nói đúng, nếu chúng ta không giết anh ta, em chắc chắn sẽ bị anh ta bắt về."

    Bắt về thì tốt nhất!

    Hai người điên các người nên ở bên nhau!

    "Đúng.. giết anh ta, giết anh ta.. phải giết anh ta."

    Tôn Tâm Di nhỏ giọng lặp lại câu này.

    Hoắc Lâm thử thăm dò nói: "Anh có một cách, có lẽ có thể giết anh ta, Tâm Di, em có muốn thử không?"

    Mắt Tôn Tâm Di sáng lên: "Cách gì? Vì anh, em cái gì cũng nguyện ý!"

    Hoắc Lâm mò thứ trong túi, đưa đến trước mặt Tôn Tâm Di: "Trên tấm thẻ gỗ này, viết tên của em và Trình Diệu Dương."

    Tôn Tâm Di nhìn thấy thẻ gỗ, ánh sáng trong mắt tắt đi vài phần, cô ta mở môi, mấy giây sau mới lên tiếng: "Tại.. sao?"

    "Như vậy em có thể giết anh ta mà."

    Hoắc Lâm không biết nguyên lý, nhưng Ngân Tô nói vậy.

    Ngân Tô đã thử bẻ gãy tấm thẻ gỗ đó, nhưng kết quả là không được, ngay cả Quái tóc cũng thử rồi, tấm thẻ gỗ cứng rắn vô cùng, bất kỳ lực lượng nào cũng không thể phá hoại nó.

    Nó cần một phương thức đặc biệt mới có thể bị phá hoại.

    Thế là Ngân Tô nghĩ đến cách họ lấy được chìa khóa vượt qua.

    Cô ta cố gắng viết chữ lên tấm thẻ gỗ, nhưng những chữ vừa viết ra nhanh chóng biến mất, đồng nghĩa với việc chúng không có tác dụng.

    Vậy nên..

    Hãy để Tôn Tâm Di, nhân vật then chốt, viết.

    Tôn Tâm Di luôn nghe theo lời Hoắc Lâm, nhưng lúc này lại do dự lắc đầu: "Thứ này.. sẽ khiến em và anh ấy mãi mãi bên nhau. Hoắc Lâm, em không thể làm vậy, em chỉ muốn ở bên anh."

    Tôn Tâm Di biết tác dụng của tấm thẻ gỗ.

    "..."

    Ai muốn ở bên cô chứ! Hoắc Lâm gắng gượng mỉm cười, bắt chước giọng điệu thường ngày: "Nhưng chỉ khi giết được hắn, em mới có thể ở bên anh mà."

    "..."

    Tôn Tâm Di cắn chặt đôi môi tái nhợt, nửa ngày không nói lời nào.

    "Tâm Di, chúng ta không còn thời gian nữa rồi." Hoắc Lâm nhỏ giọng nói: "Em nghe kìa.. hắn ở ngay bên ngoài, hắn sắp xông vào đây rồi, em sẽ bị hắn mang đi, anh sẽ bị hắn giết chết, đây là cách duy nhất của chúng ta."

    "Ầm!"

    Âm thanh đó như đang hưởng ứng lời Hoắc Lâm nói.

    Hoắc Lâm có chút bực bội, trực tiếp nắm lấy cánh tay Tôn Tâm Di, giọng nói cũng trở nên nghiêm nghị: "Tâm Di, chẳng lẽ em còn muốn quay về bên hắn sao? Chẳng phải em nói muốn ở bên anh sao? Nếu hắn không chết, chúng ta vĩnh viễn không thể ở bên nhau."

    "Em.. em không muốn." Tôn Tâm Di dường như bị giọng nói nghiêm nghị của Hoắc Lâm dọa sợ, vội vàng bày tỏ: "Em chỉ thích anh thôi, Hoắc Lâm, em chỉ muốn ở bên anh."

    "Vậy thì em viết đi!" Hoắc Lâm dường như nhận ra mình phải cứng rắn hơn, "Trừ khi em không còn yêu anh nữa."

    ".. Em viết.. em viết!"

    Ngân Tô ném cho cô ta một cây bút, Tóc Quái cũng nới lỏng một tay của Tôn Tâm Di.

    Tôn Tâm Di cầm bút, nhìn tấm thẻ gỗ trước mặt, cúi đầu viết chữ.

    Cô ta chậm rãi viết ba chữ Trình Diệu Dương, từng nét từng chữ đều chậm rãi và cẩn thận.

    Hoắc Lâm cảm thấy mình sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ nhẹ nhõm.

    Đúng lúc này, vẻ nhẹ nhõm trên mặt Hoắc Lâm cứng đờ.

    Cây bút trong tay Tôn Tâm Di đâm vào cổ Hoắc Lâm.

    "Phập!"

    Cây bút xuyên qua cổ Hoắc Lâm.
     
    NoctorVava1810 thích bài này.
  5. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 506: Mùa tỏ tình (66)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôn Tâm Di bóp chặt cổ Hoắc Lâm, kéo hắn về phía mình: "Nếu anh không thích tôi, vậy thì chết đi!"

    Ngân Tô: "..."

    Ồ!

    Tôn Tâm Di ra tay với Hoắc Lâm, thời gian trước sau chỉ vỏn vẹn một giây.

    Lẽ ra Hoắc Lâm không dễ dàng bị giết như vậy, nhưng khi bị Tôn Tâm Di nắm lấy, hắn lại không có chút sức phản kháng nào.

    Tôn Tâm Di ôm chặt Hoắc Lâm không thể động đậy, thân thể hắn như bị cô ta hấp thu, chậm rãi hòa vào cơ thể cô ta.

    Tôn Tâm Di vuốt ve đầu Hoắc Lâm vẫn chưa biến mất, đáy mắt vẫn tràn đầy thâm tình: "Hoắc Lâm, anh đã hứa sẽ ở bên em, như vậy chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau."

    Đồng tử Hoắc Lâm trợn tròn, nhưng hắn đã không thể phát ra âm thanh, cả người bị kéo vào cơ thể Tôn Tâm Di.

    Sau khi làm xong những việc này, Tôn Tâm Di nhìn Ngân Tô: "Cô muốn giết Trình Diệu Dương?"

    Ngân Tô không hề kinh ngạc hay căng thẳng trước sự thay đổi của Tôn Tâm Di, vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế, cong môi cười: "Chuyện hiển nhiên như vậy."

    "Tôi có thể giúp cô."

    "Giúp tôi?" Ngân Tô khẽ cười: "Có lẽ là tôi giúp cô mới đúng, bạn hiền à, cô có thể giết Trình Diệu Dương sao? Người bị hắn giam cầm là cô, không phải tôi."

    "..."

    Khuôn mặt thanh tú của Tôn Tâm Di hơi vặn vẹo: "Tôi thật sự rất ghét cô, chính cô đã khiến Hoắc Lâm tỉnh lại, nếu không bây giờ hắn vẫn là Hoắc Lâm yêu tôi sâu đậm, Hoắc Lâm thuộc về tôi."

    Ngân Tô suy nghĩ một lát, đột nhiên hỏi: "Hoắc Lâm và Trình Diệu Dương ai đẹp trai hơn?"

    "Cái gì?" Tôn Tâm Di nhíu mày, lát sau như hiểu ra ý nghĩa của câu hỏi: "Cô không phải cho rằng tôi thích Hoắc Lâm vì ngoại hình chứ?"

    Ngân Tô hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không phải sao?"

    "Tôi không nông cạn đến thế!" Tôn Tâm Di giận dữ nói: "Tình yêu của tôi dành cho Hoắc Lâm, cô căn bản không thể hiểu được."

    "Ừm, tôi quả thật không thể hiểu được." Ngân Tô tán đồng gật đầu, cô đột nhiên chuyển chủ đề, quay lại câu hỏi vừa rồi: "Vậy thì sao, cô muốn giết tôi?"

    "..."

    Ngân Tô giúp cô ta trả lời: "Không, cô sẽ không giết tôi, nếu không bây giờ cô đã không nói chuyện với tôi."

    "..."

    Càng ghét cô ta hơn rồi!

    Tôn Tâm Di tức giận trừng mắt nhìn Ngân Tô, nhặt cây bút rơi trên mặt đất, viết tên mình lên tấm gỗ, đồng thời viết một câu bên cạnh.

    Sau khi viết xong chữ cuối cùng, cô ta rạch lòng bàn tay, máu chảy ra, nhỏ lên tấm gỗ.

    Tấm gỗ nhanh chóng hấp thụ vết máu, không để lại dấu vết nào.

    Tôn Tâm Di ném tấm gỗ cho Ngân Tô.

    "Nó sẽ giúp cô."

    Ngân Tô nhận lấy tấm gỗ, lật sang mặt trước.

    [Trình Diệu Dương 丨 Tôn Tâm Di]

    [Tôi muốn hắn biến mất.]

    * * *

    * * *

    Bên ngoài phòng nghỉ nhân viên an ninh, sương mù đen đặc cuồn cuộn, thỉnh thoảng có một đám sương mù lao về phía phòng nghỉ.

    Chúng tìm cách len lỏi vào bên trong.

    Tiếc thay, phòng nghỉ của nhân viên bảo vệ kín mít như một thùng sắt, không có chỗ nào để chúng có thể chui vào.

    "Kẽo kẹt!"

    Làn sương đen cuồn cuộn nghe thấy tiếng cửa phòng nghỉ mở ra, tất cả sương mù đều ùa về phía cửa.

    Nhưng ngay giây tiếp theo, sương đen dừng lại.

    Một cô gái đứng bên ngoài cửa phòng nghỉ, trên tay cầm một tấm gỗ, trên tấm gỗ có viết hai cái tên Tôn Tâm Di và Trình Diệu Dương.

    "Trình Diệu Dương, anh không muốn ở bên Tôn Tâm Di sao?"

    Từng đám sương đen lao về phía Ngân Tô, cố gắng giật lấy tấm gỗ trên tay cô.

    "Anh đừng có lại đây, nếu không tôi sẽ bẻ gãy nó." Ngân Tô tránh khỏi sự tấn công của sương đen, làm động tác bẻ gãy.

    Một đám sương đen phanh gấp, dừng lại cách Ngân Tô nửa mét.

    Nó giằng co tứ phía, như một người đang vùng vẫy.

    "Nó chỉ có một cái thôi, gãy rồi là hết." Ngân Tô nói tiếp: "Anh có thể thử xem, động tác của tôi nhanh hơn hay động tác của anh nhanh hơn."

    Sương đen cuộn trào một lúc, dần dần hình thành hình dáng con người.

    Từ hình dáng con người đó, bước ra một nam sinh mặc đồng phục học sinh.

    Nam sinh không mập, dáng vẻ có thể nói là tuấn tú, nếu không nhìn khuôn mặt âm trầm của anh ta, thì đúng là một học sinh trung học năng động đẹp trai.

    "Đưa cho tôi." Giọng nói của Trình Diệu Dương không hợp với vẻ ngoài hiện tại của anh ta, trưởng thành hơn nhiều, là giọng nói của một người đàn ông trưởng thành.

    Ngân Tô không giữ chặt tấm gỗ, ngược lại tỏ vẻ không quan tâm, tùy tiện đưa ra khoảng không: "Anh đến lấy đi."

    Cô dùng ngón tay ấn vào dòng chữ phía dưới tấm gỗ.

    Vì vậy, Trình Diệu Dương chỉ có thể nhìn thấy tên của anh ta và Tôn Tâm Di, không nhìn thấy câu nói đó.

    Trình Diệu Dương lúc này lại không vội vàng nữa, "Tâm Di đâu? Cô đưa cô ấy đi đâu rồi?"

    Ngân Tô lắc lắc tấm gỗ trong tay: "Anh nghĩ cái này là ai viết cho tôi?"

    "Tại sao Tâm Di không ra gặp tôi?"

    "Anh có muốn không?" Ngân Tô lại bắt đầu bẻ: "Không muốn tôi bẻ gãy đấy."

    Tấm gỗ có viết tên không còn chắc chắn, nó trở nên yếu ớt.

    Ngân Tô đã bẻ cong tấm gỗ, tấm gỗ không dày lắm, chỉ cần dùng lực một chút là sẽ gãy.

    Cô gái đối diện bình tĩnh thản nhiên, đối mặt với anh ta không lộ ra quá nhiều cảm xúc.

    Điều này khiến Trình Diệu Dương không thể đoán được suy nghĩ của cô, càng không thể quan sát được điều mình muốn từ khuôn mặt cô.

    Trình Diệu Dương dường như không dám đánh cược nữa, anh ta bước lên hai bước, đưa tay ra lấy.

    Anh ta cảnh giác Ngân Tô sẽ làm gì, nhưng anh ta lấy được tấm gỗ, lùi lại..

    Không có gì xảy ra cả.

    Cô ta đang giở trò gì vậy?

    Trình Diệu Dương cúi đầu nhìn tấm gỗ trong tay, còn chưa nhìn rõ nội dung trên tấm gỗ, đầu ngón tay đột nhiên đau nhói.

    Những sợi tơ đen chui vào ngón tay anh ta, ngay lập tức lan ra một mảng bóng tối lớn.

    Và lúc này, Trình Diệu Dương cũng nhìn rõ chữ trên tấm gỗ-

    [Tôi hy vọng anh ta biến mất]

    Khi Trình Diệu Dương nhìn thấy mấy chữ đó, sắc mặt hắn liền thay đổi dữ dội, đến cả những sợi tơ mảnh kia hắn cũng không còn để tâm, chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên tấm gỗ.

    "Ngươi không nghĩ rằng Tôn Tâm Di viết cho ngươi mấy lời tình tứ đấy chứ?" Ngân Tô không nhịn được mà bật cười: "Ngươi sao mà ngây thơ thế, cô ta hận ngươi thấu xương rồi."

    Từng chữ từng chữ như đâm vào tim gan.

    Thân thể Trình Diệu Dương tan rã, dần dần hóa thành sương đen, vô số âm thanh từ bốn phương tám hướng vọng về: "Là ngươi, chính ngươi đã phá hủy tất cả!"

    Ngân Tô vỗ tay.

    Trong làn sương đen, vô số sợi tóc mọc dài điên cuồng, chúng xuyên qua sương đen, trong nháy mắt hóa thành một cây đại thụ cao ngút trời.

    Sương đen như một linh hồn tà ác bị đóng đinh vào đại thụ.

    Một sợi tóc từ dưới đất trồi lên, đâm xuyên qua bàn tay cầm tấm gỗ của Trình Diệu Dương, bàn tay vẫn chưa kịp hóa thành sương đen.

    Tấm gỗ vỡ vụn.

    Trình Diệu Dương dường như bị kích động, sương đen quấn lấy sợi tóc lao tới.

    Ngân Tô xoay xoay cổ tay, rút ống thép ra, tiến về phía làn sương đen.

    Trình Diệu Dương sau khi tấm gỗ vỡ vụn, rõ ràng không còn khó đối phó như trước, Quái tóc há miệng nuốt chửng "thân thể" của hắn.

    Những tổn thương mà Ngân Tô gây ra cho Trình Diệu Dương bằng ống thép, hắn cũng không thể hồi phục ngay lập tức, vì vậy hắn phải thu hồi làn sương đen đang lan rộng ở những nơi khác trong khu huấn luyện để bổ sung sức mạnh đã mất.

    Khi sương đen biến mất, các tòa nhà trong khu huấn luyện cũng biến mất theo.

    Bắt đầu từ vòng ngoài cùng, chúng lộ ra từ bóng tối, rồi dần dần chìm vào màn sương trắng dày đặc.

    Toàn bộ khu huấn luyện đều được cấu thành từ sức mạnh của Trình Diệu Dương.
     
    NoctorVava1810 thích bài này.
  6. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 507: Mùa tỏ tình (67)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tòa nhà khu huấn luyện nằm ngay trung tâm bản sao, lúc này yên tĩnh lạ thường.

    Ly Khương, Tạ Bán An và Ô Bất Kinh đổi chỗ, Ly Khương luôn đứng bên cửa sổ quan sát.

    Ô Bất Kinh mất đi ô bảo hộ, chỉ có thể đứng sát bên cạnh Tạ Bán An.

    "Sương mù đen bên ngoài hình như đã tan bớt." Ly Khương phát hiện sương mù đen đang cuồn cuộn chảy về một hướng nào đó, và sương mù đen ngày càng nhạt đi, đã có thể nhìn thấy đường nét kiến trúc ở phía xa.

    Và những kiến trúc đó đang biến mất..

    Tạ Bán An: "Có phải là Tô tiểu thư.."

    Ly Khương: "Chắc là vậy."

    "Chúng ta cứ phải đợi ở đây sao?" Ô Bất Kinh thần kinh căng thẳng, a a a, muốn đi tìm đại lão quá!

    "Ra ngoài cũng rất nguy hiểm." Tạ Bán An nói: "Những con quái vật đó hình như đã biến mất, ở đây tạm thời an toàn, chúng ta đừng manh động."

    Ly Khương muốn đi giúp đỡ, nhưng trước đó đã bị Ngân Tô từ chối một lần.

    "Xem tình hình đã.."

    Ly Khương còn chưa nói xong, đã phát hiện sau khi kiến trúc biến mất, lại xuất hiện sương mù trắng, sương mù trắng đang lần theo dấu vết kiến trúc biến mất, lan rộng về phía này.

    Sương mù trắng..

    Những sương mù trắng này rất giống loại sương mù bên ngoài mỗi bản đồ, nhưng chúng sẽ không xâm nhập vào bên trong bản đồ bản sao.

    Có người chơi đã từng tiến vào sương mù trắng, kết luận là không có nguy hiểm, đi vào dù có đi thẳng về phía trước, cuối cùng cũng sẽ quay trở lại vị trí ban đầu.

    Nhưng..

    Đó là tình huống người chơi chủ động tiến vào sương mù trắng.

    Ai biết được những sương mù trắng đột nhiên chủ động tấn công này, liệu có còn an toàn hay không.

    Tốc độ lan rộng của sương mù trắng không hề chậm, toàn bộ khu huấn luyện cũng không lớn, lúc này chỉ còn cách họ một con phố.

    "Phải rời khỏi đây." Ly Khương thấy sương mù trắng vẫn đang lan rộng về phía này, lập tức nói: "Đi thôi."

    Ô Bất Kinh theo bản năng nói: "Đi tìm Tô tiểu thư sao?"

    Ly Khương làm sao biết Ngân Tô ở đâu.

    Nhưng khi họ xuống lầu, vòng ra phía sau, đã nhìn thấy Quái tóc giống như một cây đại thụ khổng lồ.

    "..."

    Thôi xong.

    Không cần tìm nữa.

    Sương mù trắng đang tiến đến gần, có thể nhìn thấy những sương mù trắng đó từ khắp mọi hướng, ba người không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi về phía Ngân Tô.

    "..."

    "Anh Ô!"

    Ô Bất Kinh bị thứ gì đó kéo lại, Tạ Bán An vươn tay ra nắm lấy, nhưng chỉ nắm được cổ áo của Ô Bất Kinh.

    Cổ áo bị xé toạc một tiếng, xiềng xích sương mù đen như xúc tu kéo lấy eo Ô Bất Kinh, kéo anh ta vào tòa nhà bên cạnh.

    Ly Khương lập tức quay người, chạy lên mấy bước, nắm lấy cánh tay Ô Bất Kinh.

    Nhưng ngay giây sau, cô ấy cũng bị lực lượng đó kéo vào tòa nhà tối tăm.

    Tạ Bán An nắm chặt mặt dây chuyền trên cổ, không đuổi theo vào trong, mà cảnh giác với những biến động xung quanh.

    Sương trắng càng lúc càng dày đặc..

    "Ầm!"

    Bên trong tòa nhà vang lên tiếng đánh nhau.

    Thỉnh thoảng còn lẫn cả tiếng kêu kinh hãi của Ô Bất Kinh, nghe có vẻ khỏe khoắn, chắc là không sao.

    Nhìn thấy sương trắng sắp tràn qua tòa nhà bên phải, tiến vào con phố họ đang đứng, Tạ Bán An có chút sốt ruột.

    "A Ly! Sương trắng kia sắp đến rồi!"

    "Ầm!"

    Tạ Bán An suýt bị sóng xung kích thổi bay.

    Ly Khương kéo Ô Bất Kinh từ vòng xoáy bão táp đi ra, quần áo Ly Khương dính máu, nhưng trông cô ấy vẫn rất tốt, không giống như bị thương.

    "Đi thôi!"

    Tạ Bán An không do dự, lập tức chạy về phía trước.

    "Ầm ầm!"

    Tòa nhà phía sau hoàn toàn sụp đổ, những xúc tu sương đen chìa ra, bị ảnh hưởng bởi sóng nổ, tan biến trong đống đổ nát.

    Rẽ ngoặt ở cuối con phố là nhìn thấy Quái tóc.

    Mà Ngân Tô đang chiến đấu với một quái vật hình người tạo thành từ sương đen, Quái tóc ở bên cạnh chờ thời cơ, thỉnh thoảng xé một đám sương mù dày đặc từ trên người quái vật.

    Sương mù dày đặc bị Quái tóc nuốt chửng, hình thể của nó sẽ nhỏ đi một vòng.

    "Vút!"

    Quái vật bị ống thép chẻ đôi từ chính giữa, ống thép rơi xuống đất, vang lên một tiếng "cạch".

    Cổ tay Ngân Tô khẽ xoay, vạch chéo lên trên, lại cắt đi một nửa của một nửa.

    Quái tóc lập tức lao tới, ăn sạch phần một nửa đó.

    Một người một quái phối hợp cũng rất ăn ý.

    Một người xẻ quái vật thành từng mảnh nhỏ, một con lao tới ăn phần bị xẻ.

    Thế là thể tích của quái vật liên tục giảm mạnh.

    Sương đen từ bốn phương tám hướng tràn vào, nhưng giống như giọt nước rơi vào biển cả, căn bản không có tác dụng lớn.

    Ly Khương vốn định giúp đỡ, nhìn thấy tình hình này, cô ấy cảm thấy mình không giúp được gì, đành đứng cùng Tạ Bán An và Ô Bất Kinh, bảo vệ sự an toàn cho họ.

    Ô Bất Kinh rất ngoan ngoãn ném thuật trị liệu lên người Ngân Tô.

    Thuật trị liệu của anh ấy có thể khóa mục tiêu, chỉ cần không quá ba mươi mét, khóa mục tiêu đơn lẻ, là có thể thả chính xác.

    Nhưng hiệu quả kém xa so với cự ly gần.

    Nhưng mà..

    Chỉ cần anh ấy ném nhiều lần, thì cũng có hiệu quả tương tự mà.

    * * *

    * * *

    Khi Ngân Tô cảm thấy lạnh thấu tim gan, cô ấy biết thằng nhóc xui xẻo Ô Bất Kinh lại đến rồi.

    Nhưng thể lực và tinh thần lực cô ấy tiêu hao đều đang hồi phục nhanh chóng.

    Trước đây cô ấy tiêu hao không nhiều, cảm giác không rõ ràng.

    Lúc này cô ấy mới thực sự cảm nhận được sự kỳ diệu của thuật trị liệu của Ô Bất Kinh.

    Ngân Tô tăng tốc độ xẻ nốt đám sương đen còn lại.

    Trình Diệu Dương lúc này đã không thể duy trì được hình dáng con người, trốn tránh vũ khí của Ngân Tô khắp nơi.

    Nhưng dù anh ta có trốn thế nào, Ngân Tô đều có thể dự đoán trước quỹ đạo hành động của anh ta, anh ta càng giống như tự mình lao vào vũ khí của cô ấy vậy.

    Rồi trơ mắt nhìn "cơ thể" của mình bị ăn mất.

    "Không.. tại sao!" Trình Diệu Dương gào thét, chỉ còn lại một đám sương mù, "Sức mạnh.. cho ta sức mạnh.."

    Trình Diệu Dương điên cuồng lao vào mặt đất.

    Không có thực thể, hắn đáng lẽ có thể dễ dàng xuyên qua mặt đất.

    Nhưng lúc này hắn lại như có thực thể, đập xuống đất sẽ bị bật ngược lên không trung.

    "Cho ta.. cho ta.. cho ta thêm chút sức mạnh nữa! Tại sao.. tại sao lại đối xử với ta như vậy! Không.. không thể đối xử với ta như vậy!"

    Ngân Tô không biết Trình Diệu Dương phát điên cái gì.

    Nhưng cô biết đạo lý thừa thắng xông lên.

    ".. Vị thần nhân từ của ta, xin cho ta một cơ hội nữa, cầu xin ngài, cầu xin ngài.. hãy cho ta một cơ hội nữa đi, ban cho ta sức mạnh."

    Vũ khí giơ lên của Ngân Tô khựng lại, "Thần?"

    Trình Diệu Dương điên cuồng đập đầu xuống đất, từ lúc đầu cầu xin nhỏ bé, đến sau đó gào thét giận dữ.

    Nhưng lúc này hắn đang ở trạng thái một đám sương mù đen, trong mắt Ngân Tô có chút buồn cười.

    "Tại sao không đáp lại ta? Ta biết ngươi ở đó, tại sao không đáp lại ta! Tại sao!"

    Trình Diệu Dương đã biến thành như thế này như thế nào?

    Vị thần trong miệng hắn là thứ gì?

    Có liên quan đến trò chơi không?

    Ngân Tô muốn hỏi Trình Diệu Dương về 'thần' này, tiếc là hắn đang kích động, ngoài gào thét mắng mỏ, không nói được gì hữu ích.

    "Cô Tô, sương trắng.." Giọng Ly Khương từ bên ngoài truyền vào.

    Sương trắng đã rất gần đây, xúc tu kéo dài từ tóc quái đang nhanh chóng rút lại.

    Một số con chạy chậm, bị sương trắng chạm vào, trực tiếp tan biến.

    Tóc quái vung vẩy tóc, co lại, co lại.. như lửa đốt đít.

    Ngân Tô thu hồi tầm mắt, Trình Diệu Dương ước chừng là không hỏi được gì, cô cũng không lãng phí thời gian nữa, vung tay chém xuống.

    【Chúc mừng người chơi 0101 vượt qua phó bản tử vong Mùa tỏ tình. 】
     
    NoctorVava1810 thích bài này.
  7. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 508: Mùa tỏ tình (Hoàn)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khu vực bị sương mù trắng bao phủ.

    Ngu Chi bị sương mù trắng bao trùm, lúc này sương mù còn khá loãng, cô có thể mơ hồ nhìn thấy phía trước có người, và.. một cái cây lớn màu đen kỳ lạ, quái dị.

    Cành cây, giống như những con rắn vặn vẹo, đung đưa trái phải trong không trung.

    Và dưới gốc cây..

    Là Tô Hảo Hảo và những người khác..

    Ngu Chi cảm thấy cơ thể mình đang tan rã, giọng nói của cô dường như không xuyên qua được sương mù trắng, những người bên kia hoàn toàn không nghe thấy.

    Bên cạnh cô, là Vương Đức Khang giả và Mạt Lỵ.

    Cô tưởng rằng Vương Đức Khang giả dẫn cô đi khắp nơi là để trốn tránh quái vật và sương mù đen, ai ngờ hắn ta đang tìm Mạt Lỵ.

    NPC Mạt Lỵ này có lẽ không giống những NPC khác, cô ấy không ngã xuống đất và trở thành chất dinh dưỡng cho Trình Diệu Dương như những NPC khác.

    Khi Vương Đức Khang giả tìm thấy cô ấy, cô ấy vẫn ổn.

    "Rắc!"

    Vương Đức Khang giả bẻ gãy cổ Mạt Lỵ, cầm một tấm thẻ tỏ tình dính máu, bò từ dưới đất lên.

    Trong sương mù trắng, Vương Đức Khang giả và Ngu Chi có cùng cảm giác.

    Nhưng Vương Đức Khang giả trước đó không bị thương, tình hình tốt hơn Ngu Chi rất nhiều, ít nhất hắn ta vẫn có thể hành động.

    "Anh đang làm gì vậy?"

    Vương Đức Khang giả không trả lời, nhanh chóng lục soát người Ngu Chi, nhanh chóng tìm thấy tấm thẻ tỏ tình của cô.

    Vương Đức Khang giả hỏi cô: "Muốn sống không?"

    "..."

    Ngu Chi nhìn thấy những người bên Tô Hảo Hảo đang biến mất từng người một, họ.. đã vượt qua?

    Sương mù trắng bao trùm, trước mắt Ngu Chi chỉ còn lại một màu trắng xóa.

    Cô dường như bị bỏ lại nơi này, sẽ nhanh chóng bị sương mù trắng này hòa tan.

    "Bẻ gãy thẻ tỏ tình của cô đi." Vương Đức Khang giả trả thẻ tỏ tình cho Ngu Chi.

    "Cái.. cái gì?"

    "Muốn sống thì nghe tôi." Giọng Vương Đức Khang giả không hài lòng: "Không còn thời gian nữa."

    "..."

    Ngu Chi đã không còn cảm giác được đôi chân của mình, cô không cảm thấy đau.

    Cái chết đang đến gần cô.

    Ngu Chi nhận lấy thẻ tỏ tình, bẻ gãy.

    Sương mù trắng quá dày, Ngu Chi không nhìn rõ Vương Đức Khang giả đang làm gì, nhưng rất nhanh cô cảm thấy mình bị Vương Đức Khang giả nắm lấy tay.

    Cô chạm vào một thứ dính nhớp, có mùi máu tanh.. máu của ai? Cô bị chảy máu sao? Cô hoàn toàn không cảm nhận được..

    Ngoài những thứ dính nhớp này, còn có thẻ tỏ tình?

    "Chúng ta thật lòng yêu nhau." Giọng Vương Đức Khang giả vang lên: "Nguyện sau này mãi mãi bên nhau."

    Ngu Chi: "?"

    Không phải!

    Ai yêu anh thật lòng vậy?

    "Lặp lại lời tôi."

    "Hả?"

    "Lặp lại lời tôi." Giọng Vương Đức Khang giả gấp gáp hơn, "Muốn sống thì đừng lãng phí thời gian, nhanh lên!"

    "..."

    Ngu Chi lúc này đã không còn cảm giác được phần eo trở xuống, cô không muốn chết trong phó bản, cô còn có chuyện rất quan trọng phải làm, cuối cùng chỉ có thể liều mạng.

    "Chúng ta thật lòng yêu nhau, nguyện sau này mãi mãi bên nhau."

    [Chúc mừng người chơi 41240234 vượt qua phó bản tử vong Mùa tỏ tình.]

    Ngu Chi chưa kịp nói gì, sương mù trắng trước mắt biến mất, cô đứng trong khu chờ đợi thuần trắng.

    "..."

    Mẹ kiếp!

    * * *

    * * *

    Ngân Tô giết chết Trình Diệu Dương, trước mắt lóe lên, người đã đứng trong khu chờ đợi.

    Còn chưa đến thời gian kết thúc phó bản, lại bị ép rời đi..

    Phó bản này có gì không thể cho người ta thấy sao?

    Lần này không có thông báo hiện ra ngay lập tức.

    Vẫn còn người chơi sống sót..

    Họ chưa chết, cũng chưa rời khỏi phó bản.

    Trình Diệu Dương đã chết rồi, người chơi sống sót không rời đi, chỉ có thể chứng minh họ không có được chìa khóa vượt qua.

    Nếu có thể sống sót trong sương mù trắng đó, đợi đến thời gian giới hạn cuối cùng của phó bản, có lẽ có thể vượt qua.

    Khu chờ đợi không có thời gian, nhưng Ngân Tô không đợi quá lâu, trước mặt đã hiện ra thông báo của trò chơi.

    [Chúc mừng vượt qua 'Mùa tỏ tình', vì bạn là người chơi đầu tiên vượt qua phó bản tử vong (002) 'Mùa tỏ tình', bạn sẽ nhận được một cơ hội rút thưởng đặc biệt, có muốn rút thưởng ngay bây giờ không? Có/Không]

    [Máy gia hạn sinh mệnh: Khi sinh mệnh của bạn sắp cạn kiệt, sử dụng đạo cụ này, có thể gia hạn sinh mệnh của bạn, ai mà không muốn sống lâu hơn chứ.]

    [Giới hạn sử dụng: Chỉ có thể sử dụng khi sắp chết.]

    [Số lần sử dụng: 1]

    Tốt tốt tốt!

    Còn một hơi thở nữa mới qua đời mới có thể dùng sao!

    Nếu chậm một chút, chẳng phải là toi mạng rồi sao?

    [Chúc mừng người chơi vượt qua phó bản giáng lâm 'Mùa tỏ tình', vì bạn là người chơi đầu tiên vượt qua phó bản giáng lâm, phần thưởng đặc biệt đã được phát.]

    [Tinh thạch không thuộc tính x1]

    [Tinh thạch thuộc tính x1]

    [Mảnh vỡ hộp gỗ phong ấn tà thần x1]

    [Mảnh vỡ kỹ năng thiên phú x1]

    [Dao găm rỉ sét x1]

    Ngân Tô: "..."

    Mẹ kiếp!

    Trước khi cô vào phó bản này, vừa mới bảo ông chủ Khang đi giao dịch tinh thạch thuộc tính xong!

    Bây giờ trực tiếp cho cô hai cái, là ý gì?

    Tinh thạch thuộc tính không phải trọng điểm, trọng điểm là hai phần thưởng phía sau.

    Mảnh vỡ hộp gỗ tà thần, cô có thể nâng cấp hộp gỗ rồi.

    Còn có mảnh vỡ kỹ năng thiên phú..

    Ngân Tô ấn vào, trang hiện ra giới thiệu chi tiết về mảnh vỡ kỹ năng thiên phú.

    [Mảnh vỡ kỹ năng thiên phú :3 mảnh vỡ có thể hợp thành ngẫu nhiên một kỹ năng thiên phú, mảnh vỡ này có thể chuyển tặng.]

    Kênh lấy kỹ năng thiên phú luôn chỉ có một, vận may và thực lực không thể thiếu một trong hai.

    Bây giờ trò chơi mở ra kênh lấy khác sao?

    [Dao găm rỉ sét: Một con dao găm bị chủ nhân vứt bỏ, mãi mãi không đợi được chủ nhân của nó, đã mất đi vinh quang và ánh sáng. Nó chờ đợi trong bóng tối, chờ đợi một chủ nhân mới, dẫn nó ra khỏi vũng bùn, trở lại đỉnh cao thế giới.]

    Dao găm rơi vào tay Ngân Tô.

    Cô phát hiện con dao găm này hơi quen mắt, là con dao mà Trình Diệu Dương ném ra trong ảo cảnh phòng học số 14, để Hoắc Lâm tự sát.

    Chỉ là lúc này không có ánh sáng như trước, thân dao đầy rỉ sét.

    Rất tốt.

    Rất phù hợp với tên của nó.

    Cấp bậc.. không?

    Ngân Tô nhìn kỹ hai lần, xác định cấp bậc được đánh dấu là 'không'.

    Không phải 'không rõ', cũng không phải cấp 'SS', chỉ có một chữ 'không'.

    Không có cấp bậc?

    Ngân Tô nghi ngờ thử vài lần, thậm chí nhỏ máu lên trên, cũng không làm cho thân dao có bất kỳ thay đổi nào.

    Thứ này cắt ngón tay cũng không đứt.

    Ra ngoài tìm Bồ Thính Xuân xem thử, đều là dao.. có lẽ có thể hòa vào cây gậy thép yêu quý của cô.

    [Đang thanh toán tài nguyên phó bản..]

    [Bạn là người chơi đầu tiên vượt qua phó bản này, bạn có thể ưu tiên chọn hai đạo cụ.]

    [Huyết ngọc đào mộc]

    [Trời sinh một đôi]

    [Thẻ tỏ tình]

    [..]

    [Tượng gỗ điêu khắc]

    Tám đạo cụ.. có bảy người chơi?

    Cô và Ly Khương bên này bốn người, cho dù Ngu Chi và Diêu Bạch Thanh đều sống sót, cũng chỉ có sáu người chơi.

    Người thứ bảy là ai?

    Ngân Tô xem kỹ lại người chơi trong phó bản này, xác định những người khác đều đã chết.

    Người thứ bảy dư ra.. là thứ gì?

    Ngân Tô chọn đạo cụ trước.

    [Huyết ngọc đào mộc: Viết tên lên huyết ngọc, người đó sẽ có một người yêu ngọt ngào.]

    [Tượng gỗ điêu khắc: Nhỏ máu của bạn lên, nó sẽ là một người bạn khác. Nhưng xin lưu ý, đừng để mộc điêu có được âm thanh, nếu không, nó sẽ là bạn.]

    Tượng gỗ điêu khắc.. Vương Đức Khang!

    Người thứ bảy, có phải là Vương Đức Khang giả không?

    Vậy hắn ta ra ngoài bằng cách nào?

    Mọi người like và đăng nhập lại vào đọc thường xuyên để ủng hộ Tô Tô với nhé ~
     
    NoctorVava1810 thích bài này.
  8. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 509: Hiên thực - Mở ra vĩnh viễn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [Đang phát tài ngyên phó bản]

    [Mã số: 0101]

    [Họ tên: Ngân Tô]

    [Đồng vàng: 6]

    [[Tiền cấm kỵ: 9200]

    [Điểm tích lũy: 779200 (+231000) ]

    [Kỹ năng thiên phú: 1. Giám định vạn vật, 2. Triệu hồi]

    [Khen thưởng đặc biệt: Miễn tử vong phó bản, vé xe cấm kỵ.. sinh mệnh thêm khi khí]

    [Đạo cụ: Đao đồ tể, dao găm rỉ sắt.. huyết ngọc đào mộc, tượng gỗ điêu khắc]

    [Mảnh vỡ: Mảnh vỡ Rương gỗ phong ấn tà thần ×1, mảnh vỡ kỹ năng thiên phú ×1]

    [Cung điện Gai: Đang mở]

    Ngân Tô nhìn điểm tích lũy tăng lên, trừng mắt nhìn. Phần thưởng điểm tích lũy của phó bản này nhiều như vậy sao?

    [Mời người chơi sau 624 giờ tham gia vào trò chơi, nếu không sẽ cưỡng chế tiến vào trò chơi. Nếu muốn tiếp tục ở thế giới hiện thực, vui lòng sử dụng điểm tích lũy để đổi.]

    [Trò chơi cấm kỵ rất mong chờ gặp lại bạn lần sau.]

    Ngân Tô bị trò chơi đá ra, mở mắt ra thấy không phải là sở chỉ huy tạm thời, mà là cây hoa đào. Một cây hoa đào thật lớn. Cây này giống hệt cây trong ảo cảnh, hoa đào nở rộ, cánh hoa màu hồng nhạt rơi đầy đất. Nhưng dưới gốc cây đào, chất đầy xương trắng. Ngoài Ngân Tô, còn có Ly Khương, Tạ Bán An, và Ô Bất Kinh. Họ đều ngơ ngác: "Sao lại đến đây? Cây này.."

    Ly Khương và Tạ Bán An chưa từng thấy qua, nhưng Ô Bất Kinh đã gặp.. Ô Bất Kinh mặt tái nhợt: "Chúng ta.. có phải chưa rời khỏi phó bản?"

    "Không thể nào, trò chơi đã phát phần thưởng rồi." Ly Khương lắc đầu, nhìn về phía cô gái đứng bên cạnh.

    Cô ấy vẫn hóa trang như trong trò chơi, dung mạo không khác gì trước. Đây là dáng vẻ của Cô Tôtrong thế giới hiện thực sao?

    "Đây là cây đào ở Núi Vân Linh."

    Tạ Bán An: "Chúng ta đang ở Núi Vân Linh."

    Xác định không phải trong trò chơi, Ô Bất Kinh thở phào: "Tại sao? Chúng ta không phải nên trở lại nơi tiến vào phó bản sao? Sao lại đến Núi Vân Linh?"

    Ly Khương cũng nghi hoặc nhìn Ngân Tô. "Không biết, khi tôi vào phó bản, cũng không phải ở đây."

    Ngân Tô thu ánh mắt từ cây đào, nói: "Có lẽ vì các bạn cùng tôi tổ đội, nên bị kéo đến đây."

    Những người chơi còn lại không xuất hiện.

    Họ chỉ có một khả năng duy nhất để xuất hiện.

    "Sàn sạt sàn!"

    Cây đào nhẹ nhàng lay động trong gió, cánh hoa rơi lả tả.

    Nếu bỏ qua những bộ xương dưới gốc cây đào, cảnh tượng này thật đẹp.

    Trên cây đào có thể thấy mờ mờ một lớp chắn trong suốt.

    Các cây cối xung quanh trông bình thường, không giống như những cây bên ngoài phát triển tốt.

    Hơn nữa, những ngọn lửa xanh lam dường nhưchưa lan đến đây.

    "Đội trưởng Giang, tình hình hiện tại tạm thời được kiểm soát, cây cối không có dấu hiệu sinh trưởng."

    Giang Kỳ gật đầu: "Tiếp tục giám sát.. Đội trưởng Lạc thế nào rồi?"

    "Không có nguy hiểm đến tính mạng."

    Sau khi người báo cáo rời đi, Giang Kỳ nhìn ra ngoài, cô gái ngồi đó lúc trước, giờ không biết đã đi đâu.

    Lúc này, Độ Hạ từ bên ngoài vội vã chạy vào: "Anh Giang, lớp cách ly thực vật đang thu nhỏ lại!"

    "Thu nhỏ lại?"

    "Đúng vậy, vừa rồi khi lớp cách ly hỏa tuyến khởi động, chúng chỉ dừng sinh trưởng, nhưng bây giờ chúng ta phát hiện cây cối bên ngoài thấp hơn nhiều so với trước!"

    Giang Kỳ lập tức đứng dậy, theo Độ Hạ ra ngoài.

    Bên ngoài sở chỉ huy tạm thời, cây cối không còn tươi tốt và cao lớn như trước, đã thu nhỏ lại đáng kể.

    "Nguyên nhân là gì?"

    "Không biết, đột nhiên cứ như vậy."

    Lúc này, trên bầu trời, một thông báo màu đỏ xuất hiện.

    【Thông báo toàn cầu: Người chơi 0101, người chơi 50815081, người chơi 30100472, người chơi 50505699, người chơi 41240234, người chơi 50182485 đã hoàn thành phó bản Tử vong (002) 'Mùa tỏ tình', phó bản sẽ mở ra vĩnh viễn. 】

    【Khu vực Hoa Hạ thông báo: Người chơi 0101, người chơi 50815081, người chơi 30100472, người chơi 50505699, người chơi 41240234, người chơi 50182485 đã hoàn thành phó bản Tử vong (002) 'Mùa tỏ tình', phó bản sẽ mở ra vĩnh viễn. 】

    Giang Kỳ: "..."

    Độ Hạ: "..."

    Không phải chứ..

    Sao cô ấy lại vào phó bản ngay trước mắt chúng ta?

    Đại lão là chiến sĩ thi đua gì vậy!

    Trò chơi nhìn thấy cũng phải khóc!

    Giang Kỳ nhìn quanh bốn phía, vẫn không thấy tung tích của Ngân Tô: "Cô Tô đâu?"

    "Tôi.. Tôi không thấy cô ấy." Độ Hạ vừa từ điểm quan sát trở về, không thấy Ngân Tô đâu.

    Giang Kỳ lập tức gọi người đi tìm.

    "Anh Giang, anh xem câu cuối cùng kia, 'mở ra vĩnh viễn'.. Có ý nghĩa gì? Không phải đã hoàn thành phó bản rồi sao? Sao lại còn mở ra vĩnh viễn!"

    Dưới cây hoa đào.

    Ngân Tô nhìn quanh bốn phía, không phát hiện điều gì bất thường, liền bước tới dưới cây đào.

    "Cô Tô, cẩn thận.." Tạ Bán An nhắc nhở.

    "Không sao." Trực giác mách bảo cô rằng nơi này không nguy hiểm, trò chơi đưa cô đến đây chắc chắn có lý do khác.

    "Chúng ta cũng qua xem."

    "Ừ."

    "Hay chúng ta sẽ chờ ở đây, tôi không muốn.. Các cậu từ từ đã!"

    Dưới cây đào, không biết có bao nhiêu bộ xương chồng chất, nhìn màu sắc xương, thời gian tử vong chắc không giống nhau.

    "A Ly." Ngân Tô vẫy tay gọi Ly Khương.

    Ly Khương chạy chậm tới, "Có chuyện gì vậy cô Tô?"

    Ngân Tô kéo xuống vòng tóc của Ly Khương, sau đó giúp cô buộc lại.

    Ly Khương: "?" Hả?

    Ngân Tô buộc xong, như không có chuyện gì, đi xem những bộ xương kia.

    【Xương trắng · Lý Thắng Dương】

    【Xương trắng · Chu Nhân】

    【Xương trắng ·.. 】

    Tên rậm rạp chồng chất lên nhau, Ngân Tô cảm thấy mình sắp mù, cuối cùng thấy một cái khác biệt.

    【Xương trắng ·? 】

    【Xương trắng ·? 】

    【Xương trắng ·? 】

    Ngân Tô lấy ra công cụ, đưa cho những người khác: "Mở những bộ xương này ra."

    Mọi người: "?"

    Xương không nặng, vài người cùng nhau nhanh chóng dọn xương sang hai bên, lộ ra rễ cây đào.

    "Đây là.."

    Ở chỗ rễ cây lớn, mơ hồ có thể thấy hình dáng người, như thể có người bị khảm bên trong.

    Mổ ra rễ cây, mọi người lấy ra ba bộ xương.

    Ngân Tô từ một bộ quần áo kéo ra một thẻ tên -- Trình Diệu Dương.

    Ly Khương thấy tên này, da đầu tê rần: "Là.. tên trong trò chơi."

    Hai bộ xương còn lại, nhìn từ quần áo bên ngoài, một bộ rõ ràng là nữ.

    Tạ Bán An tìm một lần, không tìm được vật chứng minh thân phận của bộ xương này.

    Nhưng bộ còn lại, tìm được ví tiền, bên trong có chứng minh nhân dân.

    Là Hoắc Lâm.

    "Tại sao NPC trong trò chơi lại tồn tại trong thế giới thực?" Giọng Ly Khương run run.

    Ngân Tô đặt thẻ tên lại trên quần áo, "Có lẽ chính vì họ mà có phó bản này."

    Cuối cùng, trong lần 'hẹn hò' đó, ba người đều chết ở đây.

    Ngân Tô đứng dậy, ngửa đầu nhìn bầu trời hồng nhạt, giọng lạnh lùng: "Trò chơi xâm lấn, sớm hơn chúng ta biết."

    Lời nguyền của Tôn Tâm Di từ đâu đến?

    Tại sao lời nguyền của Tôn Tâm Di lại có thể tìm thấy trong đạo cụ 'sách phù thủy' của cô ấy?
     
    NoctorVava1810 thích bài này.
  9. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 510: Hiện thực - Ôn lại chuyện cũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cây cối bên trong lớp cách ly bắt đầu phát triển ngược lại, chỉ trong chốc lát, bóng ma đáng sợ bên ngoài sở chỉ huy tạm thời đã biến mất.

    Toàn bộ sở chỉ huy trở nên sáng sủa hơn nhiều.

    "Anh Giang.. Anh nghĩ chuyện này có liên quan đến cô Tô không?" Độ Hạ mạnh dạn suy đoán.

    Giang Kỳ cảm thấy có liên quan.

    Anh đã cho người tìm khắp doanh trại, nhưng không thấy tung tích của cô ấy.

    Vừa rồi cũng không có xe nào ra ngoài, nên cô ấy không thể rời đi bằng xe.

    Bảo vệ ở cửa sở chỉ huy cũng không thấy cô ấy rời đi.

    Cô ấy sẽ đi đâu?

    Dù có vào phó bản, đối với người bên ngoài, cũng chỉ là trong chớp mắt, cô ấy đáng lẽ vẫn còn ở đây.

    Giang Kỳ: "Liên lạc không được sao?"

    "Không có tín hiệu, dùng ứng dụng cấm kỵ liên lạc cũng không thấy hồi âm.." Độ Hạ vừa lấy điện thoại ra vừa nói: "Nói đến, vừa rồi Cô Tô gửi cho tôi một liên kết, không biết là gì, bây giờ không mở được, liên kết chỉ là một chuỗi mã loạn."

    Giang Kỳ cũng nhận được.

    Nhưng trước đó anh không có thời gian xem, khi xem thì thấy giống như Độ Hạ, cũng không rõ đó là gì.

    Điện thoại của trò chơi không thể bị nhiễm virus.

    Rất có thể cô ấy đã gửi cho họ thứ gì đó, nhưng đã mất hiệu lực..

    "A, cô ấy hồi âm rồi!" Độ Hạ lại mở ứng dụng cấm kỵ, thấy có nội dung mới.

    Độ Hạ đọc lướt qua nội dung, biểu cảm hơi kỳ lạ, xác định xong mới nói: "Cô Tô nói cô ấy đang ở bên trong."

    "Bên trong?" Bên trong nào?

    Độ Hạ: "Bên trong lớp cách ly."

    "..."

    Trong thời gian ngắn như vậy, cô ấy không thể tự mình vào bên trong lớp cách ly, chỉ có thể là do trò chơi làm.

    "Cô ấy ở vị trí nào?"

    "Cây đào." Độ Hạ nói: "Cô Tô nói, bên cạnh cây đào ngàn năm, nơi đó rất yên tĩnh, tạm thời không có nguy hiểm.."

    Cây đào..

    Cây đào ngàn năm ở trung tâm vườn thực vật, cũng là trung tâm khu vực ô nhiễm.

    Lớp cách ly lửa chưa thiêu đến đó?

    Dù vậy, đó vẫn là khu vực ô nhiễm, ở bên trong vẫn nguy hiểm.

    "Cô ấy còn nói gì nữa?"

    "Bảo tôi điều tra ba người, không có gì khác."

    Giang Kỳ suy nghĩ hai giây: "Vậy cô đi điều tra trước."

    "Vâng."

    Ngân Tô không vội rời đi, ngồi trên rễ cây đợi tin tức từ Độ Hạ.

    Độ Hạ làm việc rất nhanh, sớm gửi lại thông tin về ba người Tôn Tâm Di.

    Ba người đều là học sinh trường trung học Đức Thịnh, huyện Thanh Đồng. Tôn Tâm Di và Hoắc Lâm có thành tích rất tốt, hai người là người yêu.

    Còn Trình Diệu Dương, thành tích trung bình, nghỉ học vì bệnh khi học lớp 12.

    Nhưng ngay sau khi Tôn Tâm Di và Hoắc Lâm tốt nghiệp ba ngày, ba người cùng nhau mất tích.

    Độ Hạ gửi cả hồ sơ vụ án này.

    Ban đầu, cha mẹ Tôn Tâm Di báo án vì con gái không về nhà, họ không liên lạc được, nên báo cảnh sát.

    Sau khi báo án, điều tra viên nhớ lại cuộc gọi từ Hoắc Lâm, phát hiện Hoắc Lâm cũng mất tích.

    Sau một cuộc điều tra, manh mối chỉ về phía Trình Diệu Dương.

    Trình Diệu Dương quê ở gần Núi Vân Linh, họ theo manh mối này, phát hiện Trình Diệu Dương dẫn Tôn Tâm Di đến vườn thực vật Núi Vân Linh.

    Sau đó thấy Hoắc Lâm vào vườn thực vật.

    Sau đó ba người mất tích, không xuất hiện trong theo dõi nữa.

    Núi Vân Linh quá lớn, có nhiều lối tắt không có theo dõi.

    Hoắc Lâm và Trình Diệu Dương lớn lên gần đó, quen thuộc với Núi Vân Linh hơn người khác, có lẽ họ đi qua những lối tắt lên núi.

    Họ hợp tác với cư dân gần Núi Vân Linh điều tra, nhưng không tìm thấy người.

    Ba người vào vườn thực vật Núi Vân Linh, như bốc hơi khỏi nhân gian.

    Chuyện này từng được báo chí đưa tin, gây xôn xao, nhưng sau không tìm được người, dần bị lãng quên.

    Vụ mất tích này đến nay vẫn là án treo.

    Ngân Tô nhìn thời gian mất tích.

    Ngày 12 tháng 6 năm 2037.

    Đã 8 năm.

    "Sàn sạt sa!"

    Cánh hoa từ trên đầu Ngân Tô rơi xuống, khi sắp chạm đất, một cơn gió thổi qua, cuốn cánh hoa lên không trung.

    Ngân Tô đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên.

    Cánh hoa tụ lại thành một đoàn, như có sinh mệnh, bắt đầu tạo thành tứ chi, thân thể, đầu..

    Một người làm từ cánh hoa đứng giữa không trung.

    Ngân Tô đứng dậy, ống thép xuất hiện trong tay, liếc nhìn bên cạnh, ba người Ly Khương như không phát hiện điều gì bất thường, còn đang thảo luận gì đó.

    Ngân Tô nhíu mày, nhìn người cánh hoa.

    Một hình ảnh mờ ảo từ người cánh hoa bước ra, thân ảnh nửa trong suốt.

    Ngân Tô nhìn chằm chằm vào mặt hắn, một nửa hoàn mỹ như thần, một nửa dữ tợn như ác ma.

    Thân ảnh nửa trong suốt, trông như truyền thuyết hửao.

    "Là ngươi."

    "Lại gặp mặt."

    Thiếu niên cười trong trẻo, như gặp lại bạn cũ.

    Ngân Tô kéo khóe môi: "Ngươi có thể xuất hiện ở thế giới thực."

    Ở công ty Trúc Mộng, hắn từng nói rất mong gặp lại cô.

    Không ngờ lại gặp mặt thế này.

    Thiếu niên cúi đầu, "Ta không thể, chúng ta hiện tại là.. Ngươi có thể hiểu là giao lưu tinh thần. Ngươi quay đầu lại nhìn xem."

    Ngân Tô nhìn chằm chằm hắn, không động đậy.

    "Ngươi vẫn cẩn thận như vậy." Thiếu niên bất đắc dĩ, "Yên tâm, ta sẽ không làm hại ngươi."

    Ngân Tô đương nhiên không tin.

    Nhưng cô vẫn quay đầu lại nhìn.

    Dưới cây hoa đào, cô vẫn ngồi đó, bên cạnh là nhóm Ly Khương.

    Ngân Tô bình tĩnh thu hồi ánh mắt, đi thẳng vào vấn đề: "Phó bản 'Mùa tỏ tình' này có liên quan đến ngươi không?"

    Thiếu niên trả lời mơ hồ: "Có, cũng không có."

    Ngân Tô: "..."

    Rốt cuộc là có hay không?

    Thiếu niên không chịu trả lời thêm.

    Ngân Tô đành hỏi tiếp: "Trò chơi xâm lấn thế giới thực khi nào?"

    Thiếu niên cười, nhã nhặn: "Xin lỗi, ta không thể trả lời."

    "Câu hỏi đơn giản vậy ngươi cũng không trả lời được." Ngân Tô cười lạnh: "Vậy ngươi đến làm gì? Ôn chuyện sao?"

    Thứ này chắc chắn biết nhiều, nếu bắt được thì tốt.

    Đáng tiếc..

    "Đúng vậy." Thiếu niên gật đầu: "Ta muốn ôn chuyện với ngươi."

    "..."

    Bệnh tâm thần!

    Ngân Tô nắm chặt ống thép, suy nghĩ liệu có thể giết hắn.. Nhưng hắn hiện tại không có thực thể, bản thể không biết ở đâu, có lẽ không thể giết.

    Ánh mắt thiếu niên dịu dàng dừng trên người Ngân Tô, "Đi tìm kiếm sự thật của thế giới, chúng ta sẽ gặp lại."

    Hắn lui vào cánh hoa, cánh hoa bị gió thổi, rơi xuống như thiên nữ tán hoa.

    "Cô Tô, chúng tôi nghĩ nên rời khỏi đây trước, cô nghĩ sao?"

    Giọng Ly Khương vang lên bên tai cô.

    Ngân Tô như không có gì xảy ra, bình tĩnh đáp: "Ừ."

    "Ơ.." Ly Khương mở tay, vô số cánh hoa dừng trên tay cô, như có người rải cánh hoa từ trên đầu họ.

    Ngân Tô ngẩng đầu nhìn, hoa đào đang tàn, cánh hoa rơi rào rạt.
     
    NoctorVava1810 thích bài này.
  10. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 511: Hiện thực - Thông tin bị lộ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cánh hoa trên cây đào đồng loạt rụng xuống, chỉ còn lại những cành khô, và những cành khô này cũng đang khô héo.

    Nó đã chết.

    "Sa!"

    "Sàn sạt sa!"

    Xung quanh cây đào rất sạch sẽ, không có một ngọn cỏ dại nào.

    Các cây cối xung quanh cũng không tươi tốt, hầu như không có cây nào cao hơn cây đào, tán cây thưa thớt như thiếu dinh dưỡng.

    Khi cây đào khô héo, mặt đất không biết từ khi nào đã mọc lên cỏ xanh, chúng đang nhanh chóng phát triển.

    Cây cối xung quanh cũng trở nên xao động, có thể thấy rõ chúng nhanh chóng phát triển, đè ép và quấn lấy nhau, tiến gần đến cây đào.

    Những cây này như bị cây đào áp chế, giờ nó đã chết, chúng mới có cơ hội phát triển.

    Chúng đang tranh giành chất dinh dưỡng và không gian sinh tồn.

    "Đi thôi."

    Trong khi các cây cối vội vàng tranh giành chất dinh dưỡng và không gian sinh tồn, không chú ý đến chúng nữa, Ngân Tô lập tức kêu gọi mọi người rời đi.

    Núi Vân Linh bị bao phủ bởi Thần chi vực, tạm thời không thể đóng cửa.

    Bên ngoài và khu vực trung gian vẫn còn ngọn lửa, con người không thể an toàn đi qua.

    Vì vậy, Giang Kỳ tạm thời điều người từ tổng bộ đến, mở truyền tống, đưa Ngân Tô và nhóm Ly Khương ra ngoài.

    Ngân Tô không thể không cảm thán, cục điều tra thật sự có đủ mọi kỹ năng.

    Ly Khương đã đăng ký tại cục điều tra, thân phận của cô dễ xác định.

    Tạ Bán An và Ô Bất Kinh thì không, Độ Hạ dẫn họ làm một cuộc hỏi đơn giản, sau đó đưa họ đến một phòng khác chờ đợi.

    "Cô Tô đi đâu vậy?" Ô Bất Kinh trở lại thế giới thực, vẫn còn sợ hãi, hỏi rất cẩn thận.

    "Cô ấy ở phòng bên cạnh." Độ Hạ nói: "Các cậu chờ một lát."

    "Các cô sẽ không làm gì chúng tôi chứ?" Ô Bất Kinhhỏi.

    Độ Hạ: "..."

    Họ không phải là thế lực đen tối gì cả.

    Phòng bên cạnh.

    Ngân Tô đã biết sau khi vượt qua phó bản, cây cối ở Núi Vân Linh bắt đầu phát triển ngược lại, lúc này cây cối bên ngoài đã khôi phục như trước.

    Tình hình bên trong tạm thời không rõ, nên Thần chi vực vẫn chưa thể đóng cửa.

    Ngân Tô hiểu rõ tình trạng hiện tại của Núi Vân Linh, trong lòng rất tức giận.

    Nói là nguy cơ đã được giải trừ, nhưng thực ra chỉ là nguy cơ tạm thời, khu vực ô nhiễm này không hề thay đổi.

    "Cô Tô sao lại đột nhiên vào phó bản?"

    "Xui xẻo thôi." Ngân Tô nói như đã quen: "Trò chơi đột nhiên gửi lời mời, tôi còn mời các bạn nữa, tiếc là các bạn không kịp tham gia chuyện tốt này."

    Giang Kỳ nhớ lại khung thoại biến thành mã loạn không mở được liên kết.

    Hóa ra đó là lời mời phó bản..

    Hơn nữa, đây không phải là chuyện tốt gì cả.

    Giang Kỳ cảm thấy Ngân Tô có chút vận đen, anh khó mà nói gì, chuyển đề tài:

    "Trò chơi chủ động mời người chơi, chuyện này cục điều tra không có ghi chép."

    Trò chơi thường kéo người chơi vào phó bản, sao lại khách khí, gửi lời mời trước.

    Ngân Tô vốn biết ít hơn họ, cơ sở dữ liệu của cục điều tra không có, cô càng không biết.

    Trước khi họ có thể chống lại trò chơi, nó nói gì cũng hợp lý.

    Vấn đề này được Giang Kỳ ghi lại, chờ về cục điều tra sẽ tra thêm.

    Anh tiếp tục hỏi: "Cô bảo Độ Hạ điều tra ba người kia, có liên quan gì đến phó bản này?"

    Ngân Tô kể về cây đào và ân oán giữa Tôn Tâm Di, Hoắc Lâm, Trình Diệu Dương.

    Ngân Tô nói đơn giản, nhưng thông tin quan trọng đều có, đủ để Giang Kỳ hiểu.

    "Vụ mất tích xảy ra năm 2037, cách thời điểm trò chơi cấm kỵ xuất hiện 3 năm.. Trò chơi tồn tại trong thế giới thực sớm hơn chúng ta biết?"

    Độ Hạ chia sẻ hồ sơ của Ngân Tô, cũng gửi một phần cho Giang Kỳ, anh đã xem qua thông tin ba người này.

    Giang Kỳ nhanh chóng nắm bắt trọng điểm.

    Nếu thật như vậy, mọi thứ họ biết đều phải xem lại.

    Họ luôn nghĩ trò chơi cấm kỵ bắt đầu từ năm 2039, một năm trước khi toàn cầu xuất hiện.

    Chuyện này rất quan trọng, cần làm rõ.

    Trò chơi tồn tại trong thế giới thực từ khi nào?

    Người trong thế giới thực biến thành NPC trong trò chơi như thế nào?

    Giang Kỳ cảm thấy mỗi lần gặp Ngân Tô, công việc của anh lại tăng gấp đôi.

    "Trước đây sau khi vượt qua phó bản tử vong, khu vực ô nhiễm biến mất, nhưng Núi Vân Linh không, bên trong hẳn có cây đào tương tự." Giang Kỳ nói: "Lần này thông báo toàn cầu không giống trước, cô xem chưa?"

    Ngân Tô chưa kịp xem.

    Giang Kỳ đưa video trước đó cho Ngân Tô xem.

    "Mở ra vĩnh viễn? Nghĩa là gì?"

    Phó bản tử vong không phải đóng cửa vĩnh viễnsao?

    Nói đến, trước đó có một thông báo, viết rằng phó bản giáng xuống.. Vì đã tồn tại trong thế giới thực, nó thuộc về phó bản tử vong giáng xuống thế giới thực?

    "Không biết, hiện tại trò chơi chưa giải thích. Chờ xem trò chơi có giải thích bổ sung không."

    Khi có quy tắc mới, trò chơi thường giải thích bổ sung sau.

    "Nhưng tôi đoán, mở ra vĩnh viễn có thể giống phó bản cố định, chỉ là phó bản cố định xuất hiện đúng giờ, mở ra vĩnh viễn thì luôn có thể vào."

    "Để xoát đạo cụ?"

    "Có khả năng." Giang Kỳ nói: "Đương nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của tôi."

    Sau khi vượt qua phó bản tử vong, đóng cửa vĩnh viễn, nội dung phó bản có thể giao lưu. Nhưng hiện tại mở ra vĩnh viễn, tốt nhất không nên biết nội dung phó bản.

    Ngân Tô và Giang Kỳ trò chuyện gần một giờ, trước khi đi, Ngân Tô nhớ ra một việc khác:

    "Đúng rồi, phó bản này có thể xuất hiện một thứ kỳ lạ."

    "Thứ kỳ lạ?"

    "Quái vật."

    "?"

    Ngân Tô từ chỗ Giang Kỳ ra, đi sang phòng bên cạnh xem những người khác.

    Cô vừa vào, Ly Khương lo lắng nói: "Cô Tô, có người đăng bài trên diễn đàn."

    "Bài gì?"

    "Liên quan đến cô."

    Ngân Tô nhướng mày, lấy điện thoại mở diễn đàn.

    #Người chơi 0101#

    【Nữ, tuổi 19-24, tên phó bản Tô Hảo Hảo】

    Nội dung bài viết không nhiều.

    [0101 là người chơi nữ? ]

    [A! Tôi tưởng là nam..]

    [0101 lại vượt qua một phó bản tử vong! Cô ấy quá giỏi!]

    [0101 trông như thế nào? ]

    [Ra phó bản liền không nhớ rõ, còn trông như thế nào, trên lầu là người mới sao? Sao lại hỏi câu ngớ ngẩn này.]

    [Tôi nhớ có đạo cụ ghi hình, rời phó bản cũng có thể xem, chắc có thể ghi lại dung mạo.]

    [Trên lầu có bệnh à! Nói vậy để tỏ ra hiểu biết sao? Cẩn thận một ngày bị người ghi hình, tìm đến tận nơi!]

    [dd][Người chơi nữ trẻ tuổi, lại giỏi như vậy, không nói, đây là nữ thần mới của tôi.]

    [Không phải, lâu chủ có ý gì? Đăng tin về 0101 làm gì? ]

    [Mọi người đều muốn biết, lâu chủ làm việc tốt mà.]
     
    NoctorVava1810 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...