Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Bunmincha, 5 Tháng ba 2025.

  1. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 462: Mùa tỏ tình (22)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phía trước là một ngã tư, thủ phạm chuẩn bị rẽ, nhưng vừa rẽ qua thì trước mắt tối sầm lại.

    Cả người như đâm vào một bức tường lạnh lẽo.. không phải tường, làm gì có tường nào mềm?

    Trước mắt không thấy gì, anh ta muốn lùi lại, nhưng quay người phát hiện phía sau cũng là thứ tương tự.

    Những thứ mảnh mai, lạnh lẽo quấn quanh mắt cá chân và cổ tay anh ta..

    Ngân Tô từ từ bước đến ngã tư.

    Ô Bất Kinh ôm một cây gậy, căng thẳng đi theo sau cô ấy, đầu quay trái quay phải như camera giám sát. Chỉ cần có chút động tĩnh là anh ta lập tức hoảng sợ.

    Trước mặt họ, giữa cửa hàng và đèn đường ở ngã tư, có một tấm lưới đen lớn.

    Bên trong tấm lưới, có một khối gì đó đang chuyển động, những bàn tay trắng bệch thò ra từ bên trong. Người theo đuổi nửa thân mình cố gắng thoát ra nhưng nhanh chóng bị kéo lại.

    Ngân Tô đứng ở ngã tư nhìn, cơ thể người theo đuổi thỉnh thoảng ló ra khỏi tóc, vài lần suýt thoát được nhưng cuối cùng đều bị kéo lại không thương tiếc.

    Giống như kẻ xui xẻo sa vào vũng bùn, càng vùng vẫy càng lún sâu.

    Sức lực của kẻ xui xẻo dần cạn kiệt, tiếng vùng vẫy dần biến mất.

    Ngân Tô đến phòng tư vấn tình yêu phát hiện có một tư vấn viên mới. Đêm qua cô đã trải nghiệm phòng của tư vấn viên nên tối nay định tìm chỗ ở mới.

    Sau khi giải quyết tư vấn viên, Ngân Tô ra ngoài tìm một nạn nhân mới.. không phải, là bạn cùng phòng.

    Ai ngờ đi dạo cả buổi mà không gặp bóng ma nào.

    Phải nói rằng giá trị may mắn của linh vật vẫn có tác dụng - nhưng không phải lúc nào cũng hiệu quả.

    Đây rồi, cô vẫn gặp một người theo đuổi.

    Chỉ là người theo đuổi không lịch sự lắm, cô đã đồng ý với anh ta rồi, chuẩn bị cùng anh ta xây tổ ấm tình yêu, nhưng anh ta lại đổi ý.

    Đã hứa với người khác thì không thể đổi ý được.

    Quái vật tóc nhả ra cái đầu của kẻ xui xẻo, để lại chút hơi thở cho anh ta đối diện với Ngân Tô.

    "Tôi đã bảo anh đừng chạy mà." Ngân Tô lắc đầu thở dài, thương hại nói: "Không nghe lời thì phải trả giá."

    Kẻ xui xẻo: "..."

    Kẻ xui xẻo mặt mày trắng bệch như người chết, căm hận nhìn Ngân Tô.

    Nếu anh ta không chạy, cô ấy sẽ dùng anh ta để hiến tế.. nói rằng hiến dâng mạng sống cho cô ấy là vinh dự của anh ta, là tình cảm trung thành của anh ta dành cho cô ấy.

    Vinh dự cái gì chứ!

    Trung thành cái gì chứ!

    Ngân Tô đã quen với ánh mắt đó, không để ý, cười hỏi: "Anh yêu, chỗ ở của anh ở đâu?"

    Kẻ xui xẻo như bị đụng vào nỗi đau, cảm xúc trong mắt dâng trào, hận không thể xé xác Ngân Tô.

    Nhưng anh ta rất cứng đầu, không trả lời câu hỏi của Ngân Tô.

    * * *

    * * *

    Hai phút sau.

    Sự cứng đầu của kẻ xui xẻo bị quái vật tóc rút sạch, mặt càng trắng bệch, từ kẽ răng thốt ra vài chữ: "Không.. tôi không có chỗ ở."

    "Không có?" Ngân Tô nhíu mày, nhìn anh ta như nhìn đồ bỏ đi.

    Kẻ xui xẻo: "..."

    Kẻ xui xẻo: "?"

    "Nhìn anh lớn tuổi thế này rồi, mà không có chỗ ở, còn tìm người yêu làm gì?" Ngân Tô bực bội.

    Kẻ xui xẻo càng thêm oán hận: "Nếu tôi có chỗ ở, còn ra ngoài tìm người yêu vào ban đêm làm gì."

    Ngân Tô: "..."

    Ngân Tô tò mò: "Tìm được người yêu thì có được chia nhà không?"

    Kẻ xui xẻo: "Không."

    "Vậy làm thế có lợi gì? Chẳng lẽ vì sở thích của anh?"

    "..."

    Những kẻ như anh ta, nếu tìm được người yêu vào ban đêm, người yêu sẽ thay thế họ..

    Ngân Tô hiểu ra, tìm kẻ chết thay.

    "Vậy tìm được người thay thế rồi, anh sẽ đi đâu?"

    Kẻ xui xẻo nói đến đây có chút phấn khích và mong đợi, "Tất nhiên là trở thành nhân viên của trại huấn luyện.."

    "..."

    Chỉ vậy thôi sao?

    Rõ ràng trong nhận thức của kẻ xui xẻo, trở thành nhân viên của trại huấn luyện là một việc vô cùng vinh dự.

    Anh ta không nhớ tại sao mình lại trở thành như bây giờ, chỉ nhớ rằng mình phải tìm một người yêu, để cô ấy thay thế mình, rồi mình có thể trở thành nhân viên của trại huấn luyện.

    "Bịch!"

    Tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên từ không xa.

    Ngân Tô vòng qua quái vật tóc, nhìn về phía đó.

    Chỉ thấy Diêu Bạch Thanh và Vương Đức Khang đang chạy tới, Diêu Bạch Thanh chạy trước, Vương Đức Khang chạy sau, dường như đang tấn công Diêu Bạch Thanh.

    Quái vật tóc nhanh chóng thu nhỏ lại sau lưng Ngân Tô, kéo kẻ xui xẻo vào bóng tối bên cạnh.

    Diêu Bạch Thanh cũng chạy tới gần, thấy Ngân Tô và Ô Bất Kinh đứng ở ngã tư.

    "Cô Tô!" Diêu Bạch Thanh hét lên, nhanh chóng chạy đến trước mặt cô, chỉ vào Vương Đức Khang: "Vương Đức Khang điên rồi, anh ta muốn giết tôi!"

    Vương Đức Khang cũng đuổi tới, thấy Ngân Tô, bước chân hơi khựng lại, cuối cùng dừng lại, giận dữ nói: "Diêu Bạch Thanh, đừng có nói bậy! Là cậu giết Đặng Diệp Diệp trước, còn muốn giết tôi để bịt miệng!"

    Diêu Bạch Thanh: "Anh nói dối, rõ ràng là tôi thấy anh giết Đặng Diệp Diệp, bây giờ anh còn muốn vu khống tôi!"

    Hai người mỗi người một lời.

    Vương Đức Khang nói Diêu Bách Thanh giết Đặng Diệp Diệp, còn muốn giết anh ta để bịt miệng, nhưng không ngờ không phải đối thủ, vội vàng bỏ chạy.

    Còn Diêu Bạch Thanh nói mình bắt gặp Vương Đức Khang giết Đặng Diệp Diệp, Vương Đức Khang truy sát mình để bịt miệng.

    Nhưng cả hai đều không có chứng cứ.

    Ngân Tô nhìn Vương Đức Khang một lúc, rồi lại nhìn Diêu Bách Thanh.

    Họ không cãi ra được thêm manh mối nào, cứ lặp đi lặp lại mấy câu đó, Ngân Tô cảm thấy hơi ồn ào.

    Ngân Tô cắt ngang cuộc tranh cãi của họ và đề nghị: "Này, chỗ này không phải là tòa án, hay là hai người đánh nhau, ai thắng thì người đó có lý."

    Diêu Bạch Thanh: "?"

    Vương Đức Khang: "..."

    Ngân Tô có vẻ nghĩ mình nói rất có lý, còn khích lệ họ bằng ánh mắt cổ vũ.

    Ai giết ai cũng được, cô không tin ai cả.

    Vương Đức Khang nhanh chóng hiểu ra lời của Ngân Tô, cô sẽ không can thiệp.

    Vương Đức Khang cười lạnh, lập tức bước về phía Diêu Bạch Thanh.

    Diêu Bạch Thanh thấy không thể cầu cứu, liền quay đầu bỏ chạy.

    Ngân Tô nhìn theo hai người rời đi, rồi quay đầu nhìn về hướng họ chạy tới.

    * * *

    * * *

    Hướng mà Vương Đức Khang và Diêu Bạch Thanh chạy tới chỉ có một con đường, Ngân Tô nhanh chóng tìm thấy Đặng Diệp Diệp nằm trên đất.

    Đặng Diệp Diệp nằm sấp, đã mất hết dấu hiệu sự sống.

    Ngân Tô kiểm tra thi thể của Đặng Diệp Diệp, cô ấy bị đâm một nhát từ phía sau.

    Trên người không có vết thương nào khác, cũng không có dấu vết giằng co, lúc đó cô ấy chắc hẳn đang quay lưng lại với kẻ sát nhân và bị giết ngay lập tức.

    Ngân Tô lục soát trên người Đặng Diệp Diệp, phát hiện một tờ giấy trong túi áo bên trong.

    【Đừng thích bất kỳ ai! 】

    Câu này bị gạch bỏ, bên dưới viết lại một câu khác.

    【Phải thích người yêu của mình! 】

    Câu này cũng bị gạch bỏ, lại viết lại câu đầu tiên.

    【Đừng thích bất kỳ ai! 】

    Nhưng lần thứ ba lại bị gạch bỏ..

    【Phải thích người yêu của mình! 】

    Cuối cùng, câu không bị gạch bỏ chỉ còn lại câu này - Phải thích người yêu của mình.

    Tờ giấy này trông có vẻ cũ, chắc không phải do Đặng Diệp Diệp viết, có lẽ cô ấy tìm thấy ở đâu đó.

    Ngay khi Ngân Tô định xử lý thi thể của Đặng Diệp Diệp, cô ấy đột nhiên cử động, sau đó ngồi bật dậy, thở hổn hển.

    Ngân Tô: "!"

    Ô Bất Kinh: "!" Á!
     
    Noctor thích bài này.
  2. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 463: Mùa tỏ tình (23)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đặng Diệp Diệp đột nhiên sống lại, khiến Ngân Tô và Ô Bất Kinh giật mình.

    "Cô ấy.. chưa chết, hay là.." Ô Bất Kinh trốn sau lưng Ngân Tô, lắp bắp nói: "Giống như cô gái trước?"

    Bị thứ kỳ lạ đó nhập vào?

    Đặng Diệp Diệp ngồi trên đất, thở hổn hển, cảm nhận cơn đau từ sau lưng truyền đến.

    Đau quá..

    Ký ức trước đó ùa về như thủy triều.

    Vết thương xuyên qua tim, Đặng Diệp Diệp sờ thấy máu, cô vội vàng đưa tay bịt vết thương, nhưng vết thương sau lưng không thể chạm tới.

    Cô nhìn quanh, muốn tìm thứ gì đó giúp đỡ, rồi quay đầu thấy Ngân Tô và Ô Bất Kinh, cô cũng giật mình: "Các người.. sao lại ở đây?"

    "Sao cô lại sống lại?" Ngân Tô hỏi thẳng, và rút vũ khí ra, định nếu Đặng Diệp Diệp trả lời không đúng sẽ giết cô ấy.

    Đặng Diệp Diệp thấy thái độ của Ngân Tô, mặt càng trắng bệch, vội vàng nói: "Đạo cụ, là đạo cụ."

    Dù cô ấy không chết nhờ đạo cụ, nhưng vết thương vẫn tồn tại thật, nếu không được cứu chữa kịp thời, cô ấy sẽ chết sớm.

    "Cạch!"

    Tiếng va chạm nhẹ vang lên trong bóng tối.

    Ngân Tô nhìn về phía đó, có một bóng đen lướt qua, trốn vào tòa nhà bên cạnh.

    Đặng Diệp Diệp cũng thấy bóng đen đó, khiến cô nhớ đến những quái vật gặp đêm qua, chắc chắn có quái vật đang ẩn nấp quan sát họ.

    Với tình trạng hiện tại, cô ấy không thể chạy nhanh hơn những quái vật đó.

    "Cứu.. cứu tôi." Đặng Diệp Diệp đưa tay muốn nắm áo Ngân Tô, cầu xin: "Tôi không muốn chết.."

    Ngân Tô lùi lại một bước, tay Đặng Diệp Diệp hụt, trong mắt cô ấy còn chưa kịp rơi xuống sự tuyệt vọng và sợ hãi, một lọ thuốc đã được ném vào lòng cô ấy.

    Đặng Diệp Diệp vui mừng, vội vàng nắm lấy lọ thuốc, uống ngay lập tức.

    "Cảm ơn.. cảm ơn."

    "Tờ giấy đó cô lấy từ đâu?"

    "Tờ giấy.." Đặng Diệp Diệp nuốt thuốc, cảm nhận vết thương dường như đã ngừng chảy máu, cô ngẩng đầu nhìn Ngân Tô, dường như hiểu cô ấy nói về tờ giấy nào: "Là.. từ một cửa hàng ở phố Đông, tên là Bách Thịnh May Mặc."

    Lúc này Đặng Diệp Diệp nào dám không trả lời câu hỏi của Ngân Tô, cô ấy kể chi tiết từng chữ về việc lấy tờ giấy đó.

    Ngân Tô: "Ai đã giết cô?"

    "Vương Đức Khang.. là Vương Đức Khang." Nhắc đến chuyện này, Đặng Diệp Diệp có chút kích động, vết thương bị kéo căng, đau đến mức mặt cô ấy nhăn lại, "Là anh ta, anh ta giết tôi. Vệ Huệ Nhi.. Vệ Huệ Nhi cũng là anh ta giết."

    Tối hôm qua, họ cùng Vương Đức Khang gặp phải quái vật xuất hiện vào ban đêm.

    Vương Đức Khang dùng Vệ Huệ Nhi làm lá chắn, chặn quái vật..

    Dù không phải anh ta tự tay giết, nhưng cũng không khác gì mấy.

    Cô ấy sợ mình cũng sẽ có kết cục như Vệ Huệ Nhi, nên phải nghe lời Vương Đức Khang.

    "Nhưng Vương Đức Khang nói Diêu Bạch Thanh giết cô."

    "À.." Đặng Diệp Diệp lắc đầu: "Không phải anh ta.. Tối qua lúc đầu tôi thực sự ở cùng anh ta, nhưng sau đó chúng tôi tách ra, rồi không gặp lại anh ta nữa."

    Ít nhất là khi cô ấy còn tỉnh táo, không gặp lại Diêu Bách Thanh.

    Ngân Tô không còn gì muốn hỏi, chuẩn bị rời khỏi đây.

    Đặng Diệp Diệp nhìn vào bóng tối, mơ hồ thấy có đôi mắt ác ý đang nhìn chằm chằm vào cô ấy.

    Quái vật bây giờ không ra, chắc chắn là kiêng dè gì đó.. kiêng dè gì? Chắc chắn là người chơi trước mặt cô ấy.

    Đặng Diệp Diệp lập tức đứng dậy, loạng choạng đuổi theo Ngân Tô.

    Ngân Tô và Ô Bất Kinh dường như không có mục đích, chỗ này nhìn, chỗ kia dừng, thong thả như đi dạo phố.

    Cuối cùng họ đến một cửa hàng ở phố Tây, mở cửa.

    * * * Đúng vậy, cô ấy mở cửa.

    Không có bất kỳ hành động phá cửa nào, mà dùng chìa khóa, nhẹ nhàng mở cửa.

    Tối qua Vương Đức Khang đã thử dùng đạo cụ mở cửa, nhưng không được.

    Tại sao cô ấy có thể dùng chìa khóa mở cửa? Chẳng lẽ chìa khóa của cô ấy có cấp độ cao hơn?

    Đặng Diệp Diệp không hiểu, nhưng Ô Bất Kinh thì biết.

    Chìa khóa trong tay cô ấy là do cô ấy giết đầu bếp vào ban ngày, rồi tìm thấy trên người đầu bếp, Ô Bất Kinh cũng không ngờ cô ấy lấy chìa khóa là để tối đến ăn khuya..

    * * *

    * * *

    Trên phố.

    Một vài quái vật lang thang bị thu hút đến, chúng ngồi xổm ở góc, nhìn cửa hàng phía trước có ánh sáng yếu ớt.

    "Các ngươi ngồi đây làm gì?" Một quái vật mới đến hỏi: "Bên đó có người mà? Sao các ngươi không đi?"

    "Đi?" Một quái vật nói giọng kỳ lạ: "Cơ hội tốt thế này, ngươi đi đi."

    Quái vật mới nhìn họ, rồi nhìn cửa hàng, dường như không hiểu hành động của họ, nhưng bên đó có người, cơ hội tốt thế này, sao có thể bỏ qua?

    Vì vậy, quái vật bước ra khỏi bóng tối, tiến về phía ánh sáng yếu ớt đó.

    "Hắn thật sự đi rồi."

    "Đồ ngốc."

    "Chuyện tốt thế này mà đến lượt ngươi."

    Quái vật ngồi ở góc bắt đầu hả hê, giọng nói của mỗi người đều đầy ác ý: "Xem hắn chết thế nào.."

    "Chết thế nào nữa, xương cốt cũng không còn."

    "Cô ta là thứ gì mà ăn người không nhả xương! Quá kinh khủng!"

    "Cô ta không phải là thứ gì cả!" Quái vật chửi rủa.

    "Hắn đến cửa rồi!"

    Quái vật lập tức ngừng trao đổi, tập trung nhìn về phía cửa hàng.

    "Các ngươi nói hắn chịu đựng được bao lâu?"

    "Ta cược ba phút."

    "Ta cược năm phút."

    "Năm phút cũng quá lâu rồi, ta cược chỉ cần một phút.."

    Quái vật bắt đầu đặt cược, mong chờ đồng nghiệp của họ chết.

    "Có người ra ngoài.. là cô gái đó!" Quái vật nói giọng kích động: "Đến rồi đến rồi.. trời, hắn chỉ vào chúng ta làm gì?"

    Quái vật đang thảo luận sôi nổi đồng loạt im lặng.

    Chỉ thấy ở cửa hàng, cô gái bước ra hai bước, nhìn về phía họ.

    Quái vật lập tức rút vào sau tường, chửi rủa: "Đồ khốn!"

    "Hắn bán đứng chúng ta!"

    Quái vật tức giận nghiến răng, một trong số họ không nhịn được, thò đầu ra nhìn.

    Nhưng hắn không thấy ánh sáng, mà là một màn đen, như một bức tường chắn trước mặt hắn..

    Đúng vậy, một bức tường.

    Tường?

    Sao lại có tường ở đây?

    Bên ngoài đáng lẽ là đường phố, đối diện đường phố là cửa hàng, cửa hàng sáng đèn..

    Trong đầu quái vật hiện lên cảnh tượng đáng lẽ phải thấy.

    Đây không phải là tường, đây là..

    Ngay lúc đó, tường bị một bàn tay đẩy ra, ánh sáng từ khe hở chiếu vào, hiện lên một khuôn mặt lạnh lùng: "Nửa đêm, các ngươi ngồi đây, định làm chuyện không bằng cầm thú sao? Các ngươi thật biến thái.."

    "!"

    Quái vật nhìn khuôn mặt vừa lộ ra, ai mới là biến thái chứ?

    Không đúng..

    Quái vật đồng loạt phản ứng, đây là cô gái ăn người không nhả xương, chúng đồng loạt đứng dậy, chạy về các hướng khác nhau.

    Từ tường lập tức vươn ra vài sợi tóc, làm quái vật ngã xuống đất, áp chế, quấn quanh, trói buộc.

    Quái vật vùng vẫy, chống cự.

    Nhưng sức mạnh của chúng rõ ràng không đủ đối phó với quái vật tóc, nhanh chóng bị quấn thành vài cái kén.
     
    Noctor thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng tư 2025
  3. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 464: Mùa tỏ tình (24)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Căn nhà tình yêu.

    Ly Khương và Tạ Bán An đã hẹn nhau tối nay ra ngoài tìm manh mối.

    Đến giờ hẹn, Ly Khương chuẩn bị xong, mở cửa phòng, kiểm tra hành lang xem có an toàn không, sau đó nhanh chóng ra ngoài, đi đến trước cửa phòng Tạ Bán An.

    Cô ấy không gõ cửa, chỉ nhấn vào phù văn phát sáng trên cổ tay.

    Chỉ vài giây sau, cửa phòng Tạ Bán An mở ra, "A Ly."

    Ly Khương không nói nhiều: "Cuối hành lang có một phòng khá kỳ lạ, chúng ta đến đó xem thử."

    Tạ Bán An không có ý kiến, cả hai cùng đi đến cuối hành lang.

    Hôm nay chỉ có bốn người chơi ở đây, phòng được phân theo thứ tự điểm tình yêu.

    Cửa sau phòng của họ đều mở, bên trong bố trí giống hệt phòng của họ, không có gì đáng xem.

    Cửa cuối hành lang có màu khác và đang đóng.

    Ly Khương đã phát hiện ra từ đêm qua, nhưng tình hình không rõ ràng nên cô ấy không hành động vội vàng.

    Ly Khương chịu trách nhiệm mở cửa, Tạ Bán An đứng bên cạnh canh chừng.

    "Cạch!"

    Tiếng khóa phát ra âm thanh nhẹ, Ly Khương nhấn tay nắm cửa, cửa lập tức mở ra.

    Phòng không có cửa sổ, không thấy chút ánh sáng nào.

    Ly Khương lấy đèn pin ra, ánh sáng chiếu vào bức tường đối diện, những dòng chữ đỏ lộn xộn hiện lên rõ ràng.

    Ánh sáng di chuyển sang bên cạnh, trên tường đầy những chữ viết bằng máu, dày đặc và chồng chất lên nhau.

    Những dòng chữ màu máu nguệch ngoạc, toát lên sự điên cuồng.

    [Tôi thích bạn như vậy, tại sao bạn không thích tôi? ]

    [Rất đau! Tôi rất đau]

    [Tôi sẽ giết các bạn]

    [Tôi thích bạn, tôi thích bạn, tôi rất thích bạn]

    [Thích tôi đi, làm ơn, thích tôi đi.]

    [Thích tôi, thích tôi, thích tôi, thích tôi, thích tôi]

    [Chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi đi chết đi chết đi]

    Có rất nhiều chữ bị che phủ, không thể nhìn rõ nội dung là gì.

    Ly Khương chỉ nhận ra phần nội dung lặp lại nhiều nhất và dễ nhận ra nhất.

    Người viết những dòng chữ này dường như có một người yêu mà không thể có được, nhìn tình trạng tinh thần cũng không tốt lắm.

    Căn phòng này khoảng hai mươi mét vuông, có giường, bàn, tủ quần áo và các đồ nội thất khác. Toàn bộ phong cách của căn phòng giống như nhà tự xây ở nông thôn.

    Nhìn vào cách bài trí bên trong phòng, đây là phòng của một chàng trai.

    Ly Khương đưa tay sờ lên bàn, không có bụi, căn phòng này cho cảm giác có người đang sống.

    "Tiểu An, tôi tìm bên này, cậu tìm bên kia." Ly Khương và Tạ Bán An mỗi người một nửa.

    Trong tủ quần áo treo đầy quần áo của chàng trai, nhìn vào kích thước quần áo thì chàng trai này có thân hình khá mập.

    Nhưng Ly Khương lại phát hiện ở sâu trong tủ quần áo, có nhiều quần áo cỡ nhỏ, và những quần áo này rõ ràng mới hơn so với những quần áo cỡ lớn.

    Ngoài ra, không tìm thấy thêm vật dụng hữu ích nào khác.

    Ly Khương gõ khắp tủ quần áo, không tìm thấy ngăn bí mật nào nên đóng cửa tủ lại.

    Ở phía bên kia, Tạ Bán An đang lục soát bàn.

    Ly Khương nhìn về phía giường cạnh tủ quần áo, giường được trải chăn gối rất gọn gàng, cô liền lật chăn lên xem.

    Cô phát hiện một số vết tích ở đầu giường, giống như bị cào xước ngày này qua ngày khác, có dính một ít vết máu đen sẫm.

    Ly Khương lật gối, ga giường.. nhưng không tìm thấy gì.

    Khi cô chuẩn bị đặt gối xuống, ngón tay chạm vào một vật cứng, bên trong dường như có gì đó.

    Ly Khương mò mẫm và quả nhiên chạm vào một vật cứng hình vuông.

    "Tiểu An."

    Ly Khương gọi Tạ Bán An lại.

    Một tấm thẻ gỗ nằm trên giường, phía trên có một sợi dây đỏ xuyên qua, phía dưới treo một chuỗi tua rua.

    Trên thẻ gỗ có vết máu nhưng không có chữ nào.

    "Trông giống như thẻ ước nguyện ở khu du lịch.." Tạ Bán An cầm thẻ gỗ lên xem, rồi đưa lên mũi ngửi: "Hình như có mùi thuốc."

    Ly Khương ghé lại ngửi: "Đúng là có mùi thuốc.. Người sống trong phòng này bị bệnh sao?"

    Không có thêm thông tin gì trên thẻ gỗ, Ly Khương nói: "Tìm thêm chỗ khác xem."

    Tạ Bán An tìm thấy một ít bã thuốc trong góc, vẫn còn mùi thuốc.

    Lúc này nhìn lại những chữ "thích bạn" xen lẫn trên tường với chữ "đau quá", có lẽ không phải là đau khổ vì tình yêu không thành, mà là do bệnh tật.

    Người sống ở đây thực sự bị bệnh, và anh ta có một người mà anh ta thích.. hoặc thầm yêu, nhưng đối phương không thích anh ta.

    "Á!"

    Một tiếng hét vang lên từ bên ngoài.

    Ly Khương và Tạ Bán An lập tức rời khỏi phòng, cửa phòng đầu tiên cũng mở ra.

    Hồ Cầm ngã xuống hành lang, trước mặt cô có một bóng đen đang chuẩn bị hành hung, bóng dáng của Ngu Chi từ trong phòng lao ra, đá vào kẻ hành hung.

    Đối phương dường như thấy không còn cơ hội, lập tức bỏ hành hung, quay người chạy đi, Ngu Chi đuổi theo.

    Ly Khương và Tạ Bán An chạy đến, đỡ Hồ Cầm dậy: "Không sao chứ?"

    Hồ Cầm bị thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

    Ngu Chi nhanh chóng quay lại, "Tôi đuổi không kịp, bạn có nhìn rõ là ai không?"

    Hồ Cầm gật đầu: "Là Vương Đức Khang."

    "Vương Đức Khang?" Ly Khương ngạc nhiên: "Tối qua giá trị tình yêu của anh ta là số không, hôm nay lại không xuất hiện, sao lại có mặt ở nhà tình yêu?"

    "Tôi không biết.." Hồ Cầm nói: "Nhưng tôi chắc chắn, chính là anh ta, tôi không nhầm đâu."

    Ngu Chi vừa đuổi theo người, đưa ra nhận xét: "Tôi cũng thấy bóng dáng của anh ta giống Vương Đức Khang."

    Tạ Bán An: "Tại sao anh ta lại tấn công người chơi?"

    Không ai trả lời câu hỏi này.

    * * *

    * * *

    So với không khí căng thẳng ở nhà tình yêu, cửa hàng duy nhất sáng đèn ở phố Tây lại có không khí rất ấm cúng.

    Đúng vậy, rất ấm cúng.

    Trên bàn ăn bốn người, Ngân Tô, Ô Bất Kinh, Đặng Diệp Diệp mỗi người ngồi một phía, phía còn lại là một con quái vật bị bắt vào.

    Giữa bàn ăn, thịt đang nướng 'xèo xèo', mùi thơm của thức ăn lan tỏa.

    Ngân Tô cầm đũa bát ăn rất thoải mái.

    "Ăn đi." Ngân Tô không quên mời người bạn mới: "Đều là nguyên liệu tươi ngon, rất ngon."

    Quái vật: "!"

    Nguyên liệu tươi ngon này là gì? Người phụ nữ này vừa kéo đồng nghiệp của hắn vào bếp..

    Quái vật nhìn đĩa thức ăn, chỉ cảm thấy những thức ăn đó như đang vặn vẹo, khóc lớn, là âm thanh quen thuộc của hắn.

    Quái vật suýt nữa bật khỏi ghế, nhưng người đối diện vẫn cười nhìn hắn, chờ đợi câu trả lời.

    "Tôi.. tôi không đói." Quái vật cố nặn ra một nụ cười, "Tôi vừa nói cho cô biết họ trốn ở đâu.. tôi không giống họ."

    "Ừ, tôi biết mà." Ngân Tô giọng điệu dịu dàng: "Đương nhiên là anh không giống."

    "Cô tin tôi chứ?" Trong mắt quái vật lóe lên một tia hy vọng khó nhận ra.

    "Đương nhiên rồi." Ngân Tô nghiêm túc nói: "Tôi đương nhiên tin anh."

    "Vậy chúng ta.."

    "Nhưng tôi có một câu hỏi muốn hỏi anh."

    "Ờ.." Quái vật nuốt lời định nói, "Câu hỏi gì?"

    "Ở đây, các anh có sợ thứ gì không?"

    ".. Sợ.. thứ gì?" Quái vật nói có chút do dự: "Ý cô là?"

    "Tôi hỏi anh đấy." Ngân Tô chống cằm, ánh mắt rực rỡ nhìn hắn.

    "..."
     
    Noctor, Nghiên DiDương2301 thích bài này.
  4. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 465: Mùa tỏ tình (25)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thứ đáng sợ..

    Họ đương nhiên có thứ đáng sợ.

    "Ở phòng học số 14." Khi quái vật nhắc đến, dường như đối phương cảm thấy sợ hãi: "Thứ đó.. ở phòng học số 14."

    Phòng học số 14..

    Tòa nhà huấn luyện thực sự không có phòng học số 14.

    [Tòa nhà huấn luyện không có phòng học số 14, nếu có ai mời bạn đến đó, hãy đưa họ đến gặp nhân viên an ninh.]

    Có lẽ phải có người mời thì mới thấy được phòng học số 14.

    Ngân Tô ánh mắt lóe lên, nói với quái vật: "Anh có thể đưa tôi đi không?"

    "Đi.. đi đâu?"

    "Phòng học số 14."

    "..."

    Quái vật nhìn Ngân Tô với ánh mắt như nhìn người điên, hắn đã nói thứ đáng sợ nhất ở phòng học số 14, sao cô ta còn muốn đến đó?

    "Tôi.. tôi không biết phòng học số 14 ở đâu." Quái vật lắc đầu: "Chúng tôi chỉ biết có một nơi như vậy, nhưng không ai từng đến, cũng không ai muốn đến."

    "Nó không phải ở tòa nhà huấn luyện sao?"

    ".. Ai nói vậy?"

    Ngân Tô suy nghĩ kỹ, dường như thực sự không ai nói phòng học số 14 ở tòa nhà huấn luyện.

    Chỉ vì các phòng học khác đều ở tòa nhà huấn luyện, và cô đã thấy phòng học số 13 và 15, nên tự nhiên nghĩ rằng phòng học số 14 nằm giữa số 13 và 15.

    Có vẻ như phòng học số 14 không dễ tìm như vậy.

    "Cô hỏi xong chưa?" Quái vật thấy Ngân Tô không hỏi tiếp, không nhịn được lên tiếng.

    "Hỏi xong rồi." Ngân Tô gật đầu, sau đó mắt sáng lên, phấn khích nói: "Anh nóng lòng đến vậy sao?"

    Quái vật đối diện ánh mắt của Ngân Tô, đầu óc ù đi, ".. Gì?"

    Tại sao cô ta lại phấn khích như vậy?

    Ngân Tô với vẻ mặt đầy quan tâm: "Nếu anh nóng lòng như vậy, tôi sẽ đáp ứng anh. Dù sao tôi cũng rất tốt bụng, không dễ dàng từ chối người khác."

    "..."

    Quái vật cảm thấy từng chữ hắn đều hiểu, nhưng khi ghép lại thì lại không hiểu lắm.

    Cô gái đối diện cười rất đẹp, đẹp đến mức quái vật cảm thấy chóng mặt.

    Không đúng..

    Quái vật tuy không hiểu rõ ý nghĩa của câu nói đó, nhưng hắn cảm nhận được nguy hiểm.

    Quái vật lập tức chạy ra ngoài.

    Ngân Tô chỉ nhìn hắn, không đuổi theo, thậm chí còn cầm đũa bát tiếp tục ăn.

    Ô Bất Kinh che mặt, không muốn nhìn.

    Chỉ có Đặng Diệp Diệp không hiểu nhìn quái vật đang chạy trốn.. không đuổi theo sao? Để hắn đi sao?

    Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu Đặng Diệp Diệp thì thấy quái vật bị một bóng đen từ tường lao ra chặn lại.

    Giây tiếp theo, tiếng hét thảm thiết của quái vật vang lên.

    Hắn bị kéo biến mất sau quầy, nơi đó phát ra tiếng động lách cách, nhưng nhanh chóng im lặng.

    Đặng Diệp Diệp: "..."

    Cô từ từ quay đầu nhìn Ngân Tô, người vẫn giữ vẻ mặt thoải mái, ăn thịt nướng, uống nước, như đang đi nghỉ mát.

    * * *

    * * *

    Một đêm yên tĩnh.

    Sáng hôm sau, khi Ngân Tô dẫn Ô Bất Kinh và Đặng Diệp Diệp đến tòa nhà huấn luyện, dưới tòa nhà đã có tranh cãi.

    Diêu Bạch Thanh không chết, anh ta đang chỉ vào Vương Đức Khang cũng đang thảm hại: "Hắn tối qua giết Đặng Diệp Diệp, còn muốn giết Hồ Cầm, không thể để hắn sống!"

    Vương Đức Khang mắt đỏ ngầu nhìn Diêu Bạch Thanh, nắm chặt tay, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.

    Ở phía bên kia, Hồ Cầm cũng tận mắt thấy Vương Đức Khang hành hung, dù không đồng tình với lời của Diêu Bạch Thanh nhưng cũng không phản bác.

    Ngu Chi đứng xa, tạm thời không tham gia.

    Còn Ly Khương và Tạ Bán An, một người ôm chai nước mắt rơi lã chã, một người đứng bên cạnh nhìn, cũng không nói gì.

    Diêu Bạch Thanh thấy không ai đứng cùng chiến tuyến với mình, nhíu mày nói: "Mấy người nói một câu đi chứ? Giữ hắn lại, ai biết người tiếp theo bị giết là ai?"

    "Ông đây không giết ai hết! Tao thấy Diêu Bạch Thanh giết Đặng Diệp Diệp, còn về nhà tình yêu, tao căn bản không đến, sao mà tấn công mấy người?" Vương Đức Khang lệ khí cực nặng, hai mắt đỏ ngầu trừng bọn họ, như muốn động thủ.

    Ngay lúc này, Diêu Bạch Thanh đột nhiên liếc thấy có người từ xa đi tới.

    Người phía trước hắn không bất ngờ, nhưng người theo sau kia..

    "Ngươi không phải nói Đặng Diệp Diệp chết rồi sao?" Hồ Cầm lập tức lên tiếng, nghi hoặc nói: "Cô ta không phải ở đằng kia sao!"

    Diêu Bạch Thanh vẻ mặt kinh ngạc, lẩm bẩm nói: "Tôi quả thực thấy cô ta chết rồi mà.."

    * * *

    * * *

    Đặng Diệp Diệp thấy hung thủ giết mình, tuy có lòng báo thù, nhưng không có ý định báo thù, ngược lại có chút sợ hãi.

    Cô và Vương Đức Khang căn bản không cùng đẳng cấp.

    Cô chỉ là một người chơi mới, không quen biết ai, cũng không có thực lực, cho dù đối đầu với Vương Đức Khang, cũng chỉ có con đường chết.

    Bị người giết chết trong phó bản..

    Không ai đứng ra đòi công đạo cho một người xa lạ cả.

    Chết rồi là chết rồi.

    "Cô Tô." Ly Khương thấy Ngân Tô liền vui vẻ chạy tới, "Cô xem này, tối qua tôi hứng được nhiều nước mắt như vậy."

    Ngân Tô nhìn nước mắt trong bình, vỗ tay: "A Ly của chúng ta giỏi quá đi!"

    "..."

    Hu hu hu, cô Tô nói chúng ta đó!

    Ly Khương cảm động đến nước mắt lại bắt đầu rơi lã chã.

    Mọi người: "?"

    Hai người đang làm gì vậy?

    Ly Khương cảm động xong, nhớ tới chuyện chính.

    "Tối qua Vương Đức Khang đến nhà tình yêu tấn công Hồ Cầm." Đôi mắt ướt át của Ly Khương lại liếc nhìn Đặng Diệp Diệp, "Cô Đặng, anh Diêu nói cô bị Vương Đức Khang giết chết?"

    Đặng Diệp Diệp: "..."

    Vết thương của Đặng Diệp Diệp vẫn chưa lành, cô vẫn cảm thấy đau.

    Cô không muốn đắc tội với Vương Đức Khang, sợ anh ta trả thù.

    Nhưng dù cô không nói, Vương Đức Khang cũng không chắc sẽ tha cho cô.

    Anh ta có thể giết cô một lần, thì cũng có thể giết lần thứ hai, dù cô có đề phòng cũng không phải đối thủ của anh ta.

    Đây là một tình thế không lối thoát..

    Đặng Diệp Diệp đột nhiên quay đầu, rụt rè hỏi Ngân Tô: "Cô Tô, tôi nên trả lời thế nào?"

    Ngân Tô với vẻ mặt không liên quan: "Cô muốn trả lời thế nào thì trả lời, hỏi tôi làm gì."

    "Đặng Diệp Diệp.." Diêu Bạch Thanh gọi cô từ bên cạnh: "Tối qua cô cũng bị Vương Đức Khang tấn công phải không?"

    Đặng Diệp Diệp không chết, chắc chắn là vì cô có vật dụng gì đó.

    Diêu Bạch Thanh không quan tâm tại sao cô không chết, chỉ muốn Đặng Diệp Diệp nói ra kẻ tấn công tối qua.

    Vương Đức Khang cũng nhìn qua, ánh mắt sắc bén: "Đặng Diệp Diệp, tối qua ai tấn công cô, cô rõ nhất."

    "Tôi.." Cô nên nói bị tấn công hay không?

    Đặng Diệp Diệp cảm thấy vết thương đau nhói, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán, một lúc lâu cũng không nói được lời nào.

    May mắn là Mạt Lỵ xuất hiện.

    Buổi học sáng sắp bắt đầu.

    Mạt Lỵ không để ý đến bầu không khí căng thẳng giữa các người chơi, chỉ liếc Ngân Tô một cái đầy oán giận.

    Ngân Tô tất nhiên biết tại sao Mạt Lỵ liếc mình, vì lại phải thay một người hướng dẫn khác.

    Ngân Tô nghĩ mình đã tạo ra việc làm cho nhân viên ở đây, cô đang làm việc tốt, nên mỉm cười: "Mạt Lỵ, chào buổi sáng."

    Mạt Lỵ: "..."

    Mạt Lỵ cố gắng giữ bình tĩnh, chuyển sự chú ý: "Buổi học sáng nay ở phòng học số 3, các học viên hãy đi học."
     
    NoctorNghiên Di thích bài này.
  5. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 466: Mùa tỏ tình (26)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi buổi học sáng kết thúc, Mạt Lỵ không xuất hiện, thay vào đó là giảng viên Triệu tự mình dẫn họ đến nơi ghép đôi trước đây.

    "Các học viên, hôm nay quy tắc có chút thay đổi." Giọng giảng viên Triệu dịu dàng: "Hôm nay chúng ta không ghép đôi ngẫu nhiên nữa."

    Mọi người: "..."

    Lại muốn làm trò gì đây?

    Giảng viên Triệu không vòng vo, mỉm cười nói với các người chơi: "Hôm nay các học viên sẽ tự chọn người yêu của mình."

    Ngân Tô giơ tay hỏi: "Chọn tùy ý sao?"

    "Đúng vậy."

    Giảng viên Triệu vỗ tay, từ ngoài cửa lần lượt bước vào sáu NPC.

    "Sao chỉ có sáu người?"

    Có người nhìn ra ngoài, hành lang trống rỗng, không có NPC nào nữa.

    Thực sự chỉ có sáu NPC.

    Nhưng hiện tại có chín người chơi.. làm sao ghép đôi đây?

    Giảng viên Triệu nhanh chóng giải thích: "Hôm qua có học viên không trân trọng người yêu của mình, làm tổn thương họ, nên hôm nay chỉ có sáu người yêu để các bạn chọn."

    Giảng viên Triệu có ý ám chỉ.

    Mọi người tự nhiên hiểu giảng viên Triệu đang nói về nhóm ba người có điểm số bằng không.

    Ngu Chi: "Ai chọn trước?"

    Quyền chọn sau sẽ nguy hiểm hơn.

    "Xếp hạng điểm tình yêu hôm qua, người có điểm cao chọn trước."

    Vậy chẳng phải nhóm ba người có điểm bằng không không được chọn sao?

    Ngân Tô không quan tâm, thậm chí còn nhàn nhã hỏi: "Giảng viên Triệu, có thể cùng chọn một người yêu không?"

    Giảng viên Triệu mặt tối sầm: "Cô đang nói gì vậy? Tôi đã dạy các cô rằng giữa người yêu cần phải trung thành và chung thủy! Sao cô có thể nói những lời vô lý như vậy!"

    "Giảng viên Triệu, không thể nói như vậy được, tôi rất trung thành và chung thủy với mỗi người yêu của mình, họ bây giờ đều ở bên tôi, không thể tách rời.." Ngân Tô hai tay ôm ngực, vẻ mặt hạnh phúc.

    Khóe miệng giảng viên Triệu hơi co giật, rõ ràng là nghĩ đến hai người yêu đã biến mất của cô ta, cái đồ biến thái này..

    Ngân Tô đổi giọng: "Hơn nữa, người yêu của tôi có thể thích hưởng phúc cùng lúc, ôm trái ôm phải thì sao? Giảng viên Triệu, sao thầy có thể thay người khác quyết định? Ai quy định trung thành và chung thủy chỉ dành cho một người? Chúng ta mang trong lòng tình yêu lớn, tầm nhìn và lòng dạ sao có thể hẹp hòi như vậy!"

    Ngân Tô nói rất có lý.

    Những người chơi khác: "..."

    Còn có thể nói nhảm như vậy sao?

    Điều này không vi phạm quy tắc chết chóc chứ?

    "Cô cô cô.. cô thật là nói nhảm!" Giảng viên Triệu rõ ràng bị chọc tức, thịt trên má cũng rung lên.

    Ngân Tô tự tin: "Tôi nghĩ tôi nói rất có lý, giảng viên Triệu, thầy nên suy nghĩ kỹ lời tôi nói."

    Giảng viên Triệu: "..."

    Cô là giảng viên hay tôi là giảng viên!

    "Ra ngoài! Cô ra ngoài cho tôi!" Giảng viên Triệu chỉ vào cửa, đuổi Ngân Tô ra ngoài.

    Ngân Tô như một vị quan tận tụy: "Lời thật mất lòng, giảng viên Triệu, thầy tức giận như vậy, chẳng phải vì tôi nói đúng sao? Trong lòng thầy cũng nghĩ như vậy đúng không? Giảng viên Triệu, thầy phải đối diện với lòng mình.."

    Giọng giảng viên Triệu thay đổi: "Cút! Cút ra ngoài! Cứng đầu cứng cổ!"

    Ngân Tô mang theo tâm trạng nặng nề vì không được hiểu, từng bước từng bước quay đầu rời khỏi phòng.

    Ô Bất Kinh suy nghĩ một chút, rồi cũng theo Ngân Tô rời đi, dù sao anh ta không có điểm tình yêu, chắc chắn không đến lượt mình chọn, nên bám sát bước chân của đại lão!

    Mọi người: "..."

    Thật sự chỉ bị đuổi ra ngoài.

    Sau khi Ngân Tô rời đi, giảng viên Triệu bình tĩnh lại, để các người chơi bắt đầu chọn người yêu của mình.

    Sáu người yêu đứng trước mặt người chơi, mỗi người một vẻ, cao thấp béo gầy khác nhau, nhan sắc có xấu có đẹp.

    Sau hai ngày thử thách, người đẹp thì độc ác, người xấu cũng độc ác, tóm lại không ai là người dễ đối phó.

    Nếu đã không ai dễ đối phó, thì thà chọn người có ngoại hình đẹp.

    Sau khi người chơi chọn xong, giảng viên Triệu đi qua trước mặt họ, giọng nghiêm túc: "Hy vọng mọi người biết trân trọng người yêu của mình, giành được tình cảm của họ, điều này liên quan đến việc các bạn có thể tốt nghiệp hay không."

    Vương Đức Khang: "Không có người yêu thì phải làm sao?"

    Giảng viên Triệu quay lại nhìn Vương Đức Khang, khóe miệng kéo ra một nụ cười kỳ lạ: "Hy vọng học viên sớm tìm được người yêu của mình, nếu không có thể sẽ xảy ra chuyện không hay."

    Chuyện không hay..

    Chuyện gì không hay?

    "Tìm ở đâu?"

    "Đây là việc học viên phải tự suy nghĩ." Giảng viên Triệu hừ nhẹ: "Ai bảo anh không trân trọng người yêu của mình."

    Nói xong, giảng viên Triệu rời đi ngay.

    Ly Khương và Tạ Bán An lập tức ra ngoài tìm Ngân Tô.

    Ngân Tô và Ô Bất Kinh dựa vào tường ngoài cửa, như hai học sinh bị thầy giáo phạt đứng.

    Ly Khương: "Cô Tô, giảng viên Triệu nói phải tự đi tìm người yêu, nếu không tìm được có thể sẽ xảy ra chuyện."

    "Tự tìm?"

    "Ừm.."

    "Còn có chuyện tốt như vậy?" Ngân Tô hơi nhướng mày, "Chẳng phải là chọn tùy ý sao? Giảng viên Triệu đối xử với tôi thật tốt."

    "..."

    Đây là tốt sao?

    Ly Khương hít một hơi: "Nhưng trong trại huấn luyện, mọi người đều có đôi có cặp, ngoài nhân viên ra, không ai lẻ loi.."

    Nhân viên không được tính là 'người yêu', dù chọn họ cũng vô ích.

    "Giành người yêu của người khác chẳng phải là được rồi sao, dù sao tôi cũng không có đạo đức, cứ thích cướp người yêu của người khác." Ngân Tô cười tươi, tay nắm chặt trong không khí, kiên định nói: "Người yêu của tôi, tôi sẽ đi tìm bạn ngay!"

    Ly Khương: "..."

    Các người chơi khác vừa lúc bước ra khi Ngân Tô nói câu này.

    Có lẽ vì ánh mắt sắc bén của Ngân Tô, họ đều quên mất chuyện của Vương Đức Khang, vội vàng dẫn người yêu của mình rời đi.

    May mắn thay, Ngân Tô chỉ nhìn, không có ý định cướp người yêu của những người bạn nhỏ của mình.

    Cô vẫn yêu họ mà!

    Sau khi họ rời đi, Ngân Tô cũng đi theo.

    Ly Khương nhớ ra manh mối tối qua chưa kịp nói với Ngân Tô, liền kéo Tạ Bán An đuổi theo.

    "Cô Tô, tối qua chúng tôi phát hiện một số thứ.."

    * * *

    * * *

    Ngân Tô cầm tấm thẻ gỗ lên xem, trên thẻ ngoài vết máu và mùi thuốc kỳ lạ, không có viết hay khắc gì cả.

    Ngân Tô cầm tấm thẻ suy nghĩ một lúc, đột nhiên hỏi Ly Khương: "Tôi có nói với các bạn lý do vào phó bản này chưa?"

    Ly Khương chớp đôi mi ướt đẫm nước mắt: "Chưa."

    Trước đó họ đã nói sẽ tìm cơ hội hỏi, nhưng sau đó hoặc là quên hoặc là không có cơ hội, đến giờ vẫn chưa hiểu rõ tại sao Cô Tô lại kéo họ vào phó bản này.

    "Tôi nhận được lời mời vào phó bản này từ Núi Vân Linh."

    Núi Vân Linh.. cái vườn thực vật đó?

    Ly Khương đột nhiên nhớ ra trước khi vào phó bản, cô nhận được một số tin tức nói rằng Núi Vân Linh đang triệu tập một lượng lớn người chơi, nghi ngờ rằng Núi Vân Linh đã xảy ra chuyện.

    "Không phải Cô Tô mời chúng tôi sao?" Ly Khương ngạc nhiên: "Sao cô cũng được mời? Người mời là ai?"

    Phó bản này chỉ có 12 người chơi, Cô Tô dường như chỉ quen biết vài người trong số họ..

    "Không phải người chơi, mà là phó bản." Ngân Tô nói: "Điều này không quan trọng."
     
    Noctor thích bài này.
  6. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 467: Mùa tỏ tình (27)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ly Khương: "..."

    Chuyện này không quan trọng sao? Phó bản 'mời' người chơi?

    Phó bản 'mời' không phải là trực tiếp kéo người chơi vào sao? Sao lại có thể để người chơi mời người khác?

    "Điều quan trọng là, ở Núi Vân Linh có một cây đào ngàn năm." Ngân Tô xoay tấm thẻ gỗ trong tay: "Trên cây đào treo rất nhiều thẻ gỗ giống thế này."

    Cô đã thấy bức ảnh đó trên diễn đàn, cây đào ngàn năm ở Núi Vân Linh treo đầy những thẻ gỗ tương tự.

    Địa điểm phó bản là ở Núi Vân Linh, bây giờ trong phó bản xuất hiện những thẻ gỗ giống như trên cây đào, và chủ đề của phó bản này lại là tình yêu.

    Cây đào còn được gọi là cây tình yêu.

    Các cặp đôi thường viết những lời thề nguyện và treo lên cây, mong được linh nghiệm.

    Những người chưa có người yêu cũng sẽ mong đợi nửa kia của mình, ước nguyện về tình yêu.

    Tạ Bán An: "Ý của Cô Tô là, phó bản này có liên quan đến cây đào ngàn năm ở Núi Vân Linh?"

    "Không biết." Ngân Tô cũng không thể khẳng định chắc chắn: "Có thể có, cũng có thể không."

    Dù có liên quan đến cây đào đó, trong phó bản cũng không xuất hiện cây đào hay vật phẩm liên quan đến cây đào.

    Họ cũng không thể liên lạc với bên ngoài, chỉ có thể tìm cách vượt qua phó bản.

    Thông tin từ bên ngoài không giúp ích nhiều trong phó bản này.

    Vì vậy, bây giờ vẫn phải tìm manh mối trong phó bản này.

    * * *

    * * *

    Bên ngoài tòa nhà.

    Đặng Diệp Diệp đứng ở cửa, lo lắng đi qua đi lại, thỉnh thoảng nhìn về phía những người chơi không xa.

    Ngu Chi đã dẫn người yêu của cô ấy rời đi.

    Còn lại là Diêu Bạch Thanh và Hồ Cầm, Vương Đức Khang không có người yêu, đã rời đi trước họ.

    Diêu Bạch Thanh và Hồ Cầm không biết đã nói gì, nhanh chóng quay đầu đi về phía cô, Hồ Cầm mở lời: "Đặng Diệp Diệp, tối qua có phải Vương Đức Khang đã ra tay với bạn không?"

    Đặng Diệp Diệp: "..."

    "Vương Đức Khang đã đi rồi, bạn có thể nói thật." Hồ Cầm nói thêm: "Tối qua tôi cũng bị hắn tấn công."

    Đặng Diệp Diệp bấm chặt ngón tay, lòng bàn tay đầy những vết lõm nhỏ, một lúc sau mới gật đầu: "Ừ."

    Diêu Bạch Thanh: "Tôi đã nói là tôi không nhìn nhầm. Tại sao trước đó bạn không chỉ ra hắn? Hắn là kẻ giết bạn! Chúng ta có nhiều người như vậy, hắn không thể ăn thịt bạn được!"

    Đặng Diệp Diệp: "..."

    Hồ Cầm hiểu được sự lo lắng của Đặng Diệp Diệp, lên tiếng giúp cô: "Cô ấy không mạnh, không dám đắc tội với Vương Đức Khang."

    Đặng Diệp Diệp cảm kích nhìn Hồ Cầm.

    "Vệ Huệ Nhi.." Hồ Cầm trước đó đã nghi ngờ cái chết của Vệ Huệ Nhi có liên quan đến Vương Đức Khang: "Cũng là hắn giết sao?"

    Đặng Diệp Diệp nuốt nước bọt: "Có thể nói là vậy."

    "Vương Đức Khang muốn làm gì? Tại sao lại giết người chơi?" Hồ Cầm không hiểu.

    Cho đến hiện tại, chưa có tình huống nào yêu cầu người chơi phải cạnh tranh.

    Vì vậy, dù không hợp tác, những người xa lạ cũng không cần phải xung đột.

    Nếu Vương Đức Khang không phải là kẻ biến thái, thì..

    Diêu Bạch Thanh: "Có những người chơi giết đồng đội mà không có lý do, tôi đã gặp một người trong một phó bản trước đây, hắn chỉ thích hành hạ người chơi thôi."

    Hồ Cầm: "Còn một khả năng nữa, hắn là gián điệp."

    Diêu Bạch Thanh dường như cũng nghĩ đến vấn đề này, lông mày nhíu lại:

    "Bất kể tình huống của hắn thế nào, bây giờ chúng ta nên nghĩ xem hắn có tiếp tục ra tay với chúng ta không, tốt nhất là ra tay trước."

    Hồ Cầm: "Vương Đức Khang không phải là kẻ yếu."

    Ngu Chi dường như không muốn tham gia vào chuyện này, còn bốn người của Tô Hảo Hảo.. Tô Hảo Hảo là một kẻ điên, ba người còn lại đều nghe theo cô ta, không quan tâm đến chuyện của người khác.

    Hồ Cầm bị Vương Đức Khang tấn công tối qua, cô tất nhiên không thể tha thứ cho hắn và muốn trả thù.

    Nhưng để giải quyết Vương Đức Khang, chỉ dựa vào hai người họ và một người mới không có nhiều sức mạnh..

    Khó.

    Tạm thời không có kế hoạch tốt, hai người bàn bạc một lúc, cuối cùng quyết định đi tăng điểm tình yêu trước.

    "Đặng Diệp Diệp, bạn có đi với chúng tôi không?" Hồ Cầm hỏi Đặng Diệp Diệp.

    Đặng Diệp Diệp ngạc nhiên: "Tôi sao?"

    "Tôi.."

    Đặng Diệp Diệp nhìn cánh cửa nhỏ vẫn không có ai ra, có chút do dự.

    Hồ Cầm bị Vương Đức Khang tấn công tối qua, cô và Vương Đức Khang chắc chắn không hợp nhau, còn Diêu Bạch Thanh lại chủ trương loại bỏ Vương Đức Khang..

    Nhìn từ góc độ này, họ đứng cùng một phía.

    Tô Hảo Hảo tuy mạnh, nhưng cô không có ân oán gì với Vương Đức Khang.

    Cô và Tô Hảo Hảo không có mối quan hệ gì, nếu gặp Vương Đức Khang, cô rất có thể sẽ không can thiệp như vừa rồi.

    Đặng Diệp Diệp cân nhắc lợi hại một lúc, cuối cùng quyết định đi cùng Hồ Cầm.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô quyết định đi cướp người yêu, tìm cho mình một người yêu.

    Quy trình của Ngân Tô là trước tiên chọn một người yêu mà cô ấy thích, sau đó loại bỏ đối tượng của người yêu, rồi cướp lấy thẻ tỏ tình của người yêu và cuối cùng là tỏ tình với họ.

    Người yêu mất đi đối tượng và bị cướp thẻ tỏ tình: "..."

    Đối mặt với thế lực ác, người yêu đành phải cúi đầu, tìm cho mình một người yêu mới.

    Sau khi tìm được người yêu, Ngân Tô còn tiện thể tìm cho "bố nuôi" một người yêu ngoan ngoãn và ngọt ngào.

    Ngân Tô rất vui khi có được một cô em gái xinh đẹp, cô nắm chặt tay em gái không buông: "Yên tâm, chỉ cần em còn sống, tôi sẽ luôn tốt với em, em là duy nhất của tôi."

    Mái tóc trên vai Ngân Tô rung rinh đầy phấn khích - hì hì hì, chết rồi thì không phải nữa.

    Cô em gái mới có một cái tên rất đẹp, là Đỗ Khả Doanh.

    Đỗ Khả Doanh dường như muốn lật mắt nhưng cuối cùng nhịn lại, nở nụ cười: "Hy vọng chị nói được làm được. Bây giờ chúng ta đi đâu?"

    Nói xong, Đỗ Khả Doanh liếc nhìn những người khác: "Nhiều người thế này, chúng ta đi cùng nhau sao? Em muốn ở riêng với chị cơ."

    Ngân Tô vui mừng như gặp tri kỷ: "Tôi cũng muốn ở riêng với em để làm vài chuyện riêng tư.. nhưng họ cứ muốn đi theo, tôi cũng không thể giết họ đúng không?"

    Ly Khương và Tạ Bán An: "..."

    Ô Bất Kinh: "! Huhu!"

    Đỗ Khả Doanh nghiêng đầu, ánh mắt long lanh: "Tại sao không thể?"

    Ngân Tô nhìn Đỗ Khả Doanh một lúc rồi cười: "Tất nhiên là để tích đức cho em yêu của tôi. Tôi đã lên kế hoạch cho hậu sự của em rồi.. Sao nào, em yêu không nghĩ cho tôi sao?"

    Đỗ Khả Doanh: "..."

    Đỗ Khả Doanh chỉ im lặng hai giây rồi hỏi tiếp như không có chuyện gì: "Vậy chúng ta đi đâu?"

    "Em muốn đi đâu?"

    "Nơi em muốn đi, chị sẽ đưa em đi chứ?"

    "Tất nhiên rồi." Ngân Tô đồng ý ngay lập tức: "Nhưng trước đó, chị có một nơi muốn đến trước."

    Đỗ Khả Doanh bĩu môi, không vui lắm: "Nơi nào mà phải đến trước? Chúng ta không thể hẹn hò trước sao?"

    Ngân Tô nghiêm túc: "Tôi muốn hẹn hò với em mà không bị phân tâm, nên phải xử lý chút việc nhỏ này trước để tránh bị quấy rầy sau này. Tôi đều nghĩ cho em cả đấy, em yêu chắc chắn sẽ ủng hộ tôi đúng không?"

    Đỗ Khả Doanh: "..."
     
    Noctor thích bài này.
  7. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 468: Mùa tỏ tình (28)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô cùng Ly Khương đến ngôi nhà tình yêu, định xem lại căn phòng mà họ đã đến tối qua.

    Đỗ Khả Doanh dường như có chút e ngại nơi này, thấy Ngân Tô đến đây, cô hỏi: "Ban ngày đến đây làm gì?"

    "Không thể đến sao?"

    Đỗ Khả Doanh không nói có thể, cũng không nói không thể, nhưng không muốn tiến lên.

    Ba người yêu NPC còn lại cũng có phản ứng tương tự, không muốn tiếp tục đi tới.

    "Vậy em ở đây đợi tôi." Ngân Tô cuối cùng nói: "Tôi sẽ quay lại ngay, ngoan nhé."

    Đỗ Khả Doanh muốn nói gì đó, nhưng Ngân Tô đã rút ra một thanh sắt, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng yêu thương.

    Đỗ Khả Doanh lập tức nở nụ cười, hai ngón tay chụm lại đặt lên môi, làm một nụ hôn gió: "Em đợi chị nhé."

    Các người yêu NPC khác cũng bị để lại tại chỗ.

    Đỗ Khả Doanh nhìn họ đi xa, lập tức quay đầu nói với một người yêu NPC bên cạnh: "Đi gọi nhân viên an ninh, có người xâm nhập vào ngôi nhà tình yêu ban ngày.."

    Nói đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của Đỗ Khả Doanh hiện lên vẻ độc ác.

    * * *

    * * *

    Xung quanh ngôi nhà tình yêu không có ai, ban ngày cửa phòng đều mở, trên cửa không có tên người chơi.

    Số lượng phòng là cố định, nhưng người chơi ở phòng nào thì không cố định - vì thứ hạng điểm tình yêu mỗi đêm đều thay đổi.

    Ly Khương đi đến cuối cùng, chỉ vào cánh cửa vẫn đóng: "Chính là căn phòng này."

    Ly Khương mở cửa một cách thành thạo, nhưng cảnh tượng trong phòng không giống như Ly Khương miêu tả.

    Trên tường không có chữ máu, trong phòng cũng không có nhiều đồ đạc, ngoài việc rộng rãi hơn các phòng khác một chút, không có gì khác biệt.

    Ngân Tô dùng kỹ năng giám định quét một lượt, cũng không phát hiện điều gì kỳ lạ.

    "Có thể ban ngày và ban đêm nhìn thấy khác nhau không?" Ly Khương nói.

    Ngân Tô tin rằng Ly Khương không nói dối.

    Bây giờ không thấy gì, có thể là căn phòng này chỉ xuất hiện vào ban đêm, hoặc nó đã không còn ở đây nữa.

    "Chủ nhân của căn phòng này chắc là nhân vật quan trọng." Ly Khương rất cảm động vì Ngân Tô tin mình, "Tìm được hắn, có lẽ sẽ biết chìa khóa để vượt qua phó bản là gì."

    "Ra ngoài thôi."

    Vừa dứt lời, một giọng nói vang lên từ bên ngoài.

    "Các người đang làm gì ở đây!"

    Bên ngoài, không biết từ lúc nào đã có một người đàn ông đứng đó, trang phục của hắn giống như đồng phục bảo vệ, tay cầm một cây gậy dài, mặt lạnh lùng nhìn họ.

    Nhân viên an ninh.

    Hai ngày trước họ chưa gặp nhân viên an ninh này.

    Cây gậy trong tay nhân viên an ninh phát ra tiếng điện xì xì, hắn tiến lại gần: "Các người đang làm gì ở đây?"

    Ngân Tô bình tĩnh nói: "Tham quan một chút."

    Linh vật vẫn ở bên cạnh, sao lại bắt đầu gặp xui xẻo rồi?

    Giọng nhân viên an ninh càng lạnh hơn: "Ai nói với các người rằng nơi này có thể tham quan?"

    "Đỗ Khả Doanh." Ngân Tô không chút do dự bán đứng người yêu: "Cô ấy nói với tôi rằng nơi này có thể tham quan, sao.. nơi này không thể sao? Cô ấy lừa tôi? Tôi tốt với cô ấy như vậy, sao cô ấy có thể lừa tôi!"

    Ngân Tô càng nói càng giống thật, như thể thật sự bị lừa đến đây.

    "..."

    Nhân viên an ninh dường như đang suy nghĩ về lời cô, không tấn công ngay lập tức.

    Có vẻ như việc vào ngôi nhà tình yêu ban ngày không phải là quy tắc chết, nhân viên an ninh có thể tự quyết định xử lý.

    "Dù các người bị lừa đến đây, cũng không thể miễn trừ hình phạt." Nhân viên an ninh cuối cùng hừ lạnh: "Tất cả đi vào phòng giam để suy nghĩ."

    Phòng giam?

    Nơi này chưa nghe Mạt Lỵ nhắc đến, quy tắc cũng không xuất hiện.. hóa ra còn có bản đồ ẩn này?

    NPC nhiệt tình mời, không thể không đi xem thử?

    Ngân Tô hăng hái vẫy tay: "Dẫn đường."

    Nhân viên an ninh: "..."

    Phòng giam mà nhân viên an ninh nói nằm ngay bên cạnh ngôi nhà tình yêu, đi vài bước là đến. Nhân viên an ninh mở cửa, ra hiệu cho họ vào.

    Ngân Tô: "Bị giam bao lâu?"

    "Khi nào đến giờ, tôi sẽ thả các người ra."

    Rầm!

    Cánh cửa phòng giam bị đóng lại.

    Cả phòng giam tối đen không ánh sáng.

    Ngân Tô lấy đèn pin ra, ánh sáng chập chờn không ổn định, cô đập mạnh vài cái cho đến khi ánh sáng ổn định.

    "..."

    Ô Bất Kinh đột nhiên hét lên, không biết đạp phải cái gì, trượt ngã xuống đất, ngã đau điếng.

    "..."

    Ngân Tô chiếu đèn về phía Ô Bất Kinh.

    Dưới chân Ô Bất Kinh có vài khúc xương, ánh sáng di chuyển về phía trước, những khúc xương trắng rải rác khắp nơi.

    Ô Bất Kinh đã đứng dậy, theo thói quen tự ném cho mình kỹ năng chữa trị - tất nhiên cũng không quên những người khác.

    Trong môi trường tối đen, đột nhiên có cảm giác lạnh thấu xương, nếu không phải đã có kinh nghiệm trước đó, Ly Khương và Tạ Bán An cũng sẽ nghĩ rằng có quái vật không phải người đang tiến gần họ.

    "Nhiều xương trắng thế này.."

    Xung quanh phòng giam toàn là xương trắng, số lượng nhiều đến mức khiến mọi người rùng mình.

    "Những người bị giam ở đây đều chết hết sao?" Giọng Ô Bất Kinh run rẩy.

    "Trước tiên hãy xem xung quanh." Ly Khương nhìn quanh, đề nghị: "Có thể có manh mối gì đó."

    Ngoài xương trắng, trong phòng giam còn rải rác một số quần áo.

    Có lẽ là đồ của những người đã chết.

    * * *

    * * *

    Bốn người tập trung tất cả những vật phẩm có vẻ hữu ích lại, ngồi thành vòng tròn, lần lượt xem từng món.

    Đều là những vật dụng cá nhân, mức độ mới cũ khác nhau.

    "Cô Tô, cô xem cái này." Ly Khương đưa cho Ngân Tô một chiếc huy hiệu.

    Huy hiệu đã bị rỉ sét một chút, nhưng vẫn có thể nhìn thấy chữ "Cấm" ở giữa.

    Đây là huy hiệu của Cục Điều Tra Cấm Kỵ.

    Ngân Tô lật mặt sau của huy hiệu, phía sau khắc tên.

    Họ đã bị rỉ sét ăn mòn, chỉ có thể nhìn thấy chữ "Thận" ở phía sau.

    "Đây cũng là đồ từ thế giới thực." Tạ Bán An đưa qua một vật khác.

    "Tại sao ở đây lại có đồ từ thế giới thực?" Ô Bất Kinh không hiểu, "Không phải nói rằng đồ từ thế giới thực không thể vào thế giới trò chơi sao?"

    "Đồ từ thế giới trò chơi có thể mang ra ngoài, tự nhiên cũng có đạo cụ có thể mang đồ từ thế giới thực vào thế giới trò chơi." Ly Khương giải thích cho Ô Bất Kinh: "Ví dụ như đạo cụ không gian. Nếu người chơi chết, đạo cụ không gian sẽ biến mất, và những đồ từ thế giới thực có khả năng sẽ bị bỏ lại trong phó bản."

    Những người chết ở đây rất có thể là những người chơi trước đây.

    Ô Bất Kinh nuốt nước bọt: "Xương cốt của người chơi không bị làm mới sao?"

    "Có một số bản đồ phó bản không làm mới." Ly Khương mặt nhỏ trầm xuống, "Để lại xương cốt của những người chơi đã chết ở đây cũng là một cách mà trò chơi thích sử dụng để đe dọa và hù dọa."

    Như phòng giam này, là một không gian kín, không phải người chơi nào cũng có thể vào đây, nên rất thích hợp để lại xương cốt của những người chơi trước đây.

    "Xào!"

    Ô Bất Kinh phản xạ có điều kiện, chưa kịp nói hết câu, đèn pin trong tay đã quay về hướng phát ra âm thanh.

    Góc phòng chỉ chiếu ra những khúc xương trắng, không phát hiện gì khác.

    "Xào xạc!"

    Âm thanh phát ra từ phía bên kia.

    Tuy nhiên, khi ánh sáng chiếu tới, vẫn không thấy gì.

    "Cái gì vậy.." Ô Bất Kinh không bình tĩnh được nữa.

    "Tôi thích những thứ giả thần giả quỷ." Ngân Tô cười nói, không có ý định đứng dậy, chỉ thả tóc quái ra.
     
    Noctor thích bài này.
  8. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 469: Mùa tỏ tình (29)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Xào xạc!"

    Âm thanh ngày càng lớn.

    Ô Bất Kinh không biết âm thanh này là do những sợi tóc kỳ lạ của đại lão phát ra hay là do quái vật tạo ra, lo lắng nhìn xung quanh.

    "Xào.."

    "Xào xạc xào xạc.."

    Có gió từ trong bóng tối thổi tới, lạnh thấu xương.

    Âm thanh xào xạc từ có quy luật trở nên không có quy luật, cuối cùng gần như hỗn loạn và chạy trốn.

    Ly Khương dù mắt đỏ hoe nhưng vẫn bình tĩnh chiếu đèn về hướng phát ra âm thanh, nhưng chỉ thấy một mảng đen cuộn tròn, không thể nhìn rõ là gì.

    Chúng di chuyển rất nhanh, ánh sáng đôi khi không bắt kịp vị trí của chúng.

    "Xào!"

    Xung quanh sau âm thanh này đột nhiên im lặng.

    Ánh sáng quét qua, không phát hiện điều gì bất thường.

    Ly Khương kỳ lạ xoay đèn pin, khi ánh sáng chiếu đến bên cạnh cô, đồng tử Ly Khương co lại, nước mắt không kìm được trào ra.

    Một hình người quấn bằng tóc đen đứng bên cạnh cô.

    Tim Ly Khương đập thình thịch vài cái, nếu không thấy những sợi tóc trên đầu hình người đó, cô suýt nữa đã đấm một cú.

    Ấn tượng sâu sắc nhất của Ly Khương về con thú cưng nhỏ của Cô Tô là trong phó bản Khu dân cư Kim Điển, nó nằm trên vai Ngân Tô, mọc thành một cái cây lớn, chơi đùa với quái vật khắp nơi.

    Không biết Cô Tô lấy đâu ra một con thú cưng lợi hại như vậy.. ghen tị, muốn có.

    Giọng Ngân Tô vang lên bên cạnh: "Cái gì vậy?"

    Quái tóc rút lại một phần, lộ ra thứ bên dưới - là một quái vật hình người không phải người.

    Quái vật có ba con mắt, cả ba đều đỏ như bị máu nhuộm.

    Nhưng không phải kiểu ba mắt của Nhị Lang Thần, con mắt thừa ra của hắn mọc ở chỗ miệng, còn miệng thì không biết đi đâu.

    Ngân Tô vội vung tay, Quái tóc rất hiểu ý, che lại con mắt thứ ba của Nhị Lang Quái, chỉ để lộ nửa trên khuôn mặt.

    Nhị Lang Quái trừng mắt đỏ ngầu, đầy oán khí.

    "Biết nói không?"

    "Khinh ai đấy!" Một giọng nam giận dữ vang lên, âm thanh trầm đục không rõ ràng, như bị thứ gì đó chặn lại.

    "Biết nói là tốt.. nhưng miệng của ngươi ở đâu?" Ngân Tô tò mò.

    "Liên quan gì đến ngươi!" Nhị Lang Quái rất có khí phách, thậm chí còn có chút kiêu ngạo.

    Ngân Tô không chấp nhặt, tiếp tục hỏi: "Ngươi trốn ở đây làm gì? Có phải vì ngươi có ba mắt mà không có miệng, bị người khác xa lánh không?"

    Nhị Lang Quái: "?"

    Nghe xem! Đây có phải lời người nói không?

    Nhị Lang Quái dường như bị lời này chọc giận, bắt đầu vùng vẫy, nhưng Quái tóc quấn chặt không kẽ hở, vùng vẫy cũng vô ích.

    Ngân Tô đợi hắn giãy giụa xong, mới bắt đầu hỏi tiếp.

    "Ngươi tên gì?"

    "Không nhớ."

    "Tại sao ngươi trở thành thế này?"

    "Không biết."

    "Ngươi biết gì?"

    "Ta biết.." Ác ý dâng lên trong mắt Nhị Lang Quái: "Làm sao để ngươi chết."

    Được rồi, quái vật luôn có tinh thần bất khuất, dù bị giam cầm cũng không quên mục tiêu - giết con mồi.

    Ngân Tô cảm thấy không ai có thể truyền cảm hứng hơn quái vật!

    Nếu đặt trong thế giới thực, chắc chắn phải trao cho chúng giải thưởng nhân vật truyền cảm hứng của năm.

    Dưới sự 'thuyết phục' của Ngân Tô, Nhị Lang Quái cuối cùng cũng học được cách nói chuyện tử tế với đại lão.

    "Trại huấn luyện gì chứ.. chỉ là địa ngục ăn thịt người không nhả xương! Tốt nghiệp? Ha ha ha.. không ai có thể tốt nghiệp, các ngươi đã vào đây thì đừng nghĩ đến việc rời đi, mãi mãi ở lại đây!"

    "Chết thế nào cũng là chết, chi bằng để ta giúp các ngươi? Hú.."

    Nhị Lang Quái nói một hồi không kìm được bản tính, nghĩ rằng mình nói được thì làm được.

    "Tình yêu.. tình yêu gì chứ.. chỉ là dưỡng chất cho thứ đó."

    Ngân Tô cuối cùng nghe được chút thông tin hữu ích: "Thứ đó là gì?"

    Nhị Lang Quái cười khẩy: "Còn gì nữa, Trình Diệu Dương. Trình Diệu Dương à.. Trình Diệu Dương.. Trình Diệu Dương.."

    Giọng Nhị Lang Quái trở nên kỳ lạ, lặp đi lặp lại cái tên này, từ thì thầm ban đầu đến sau này từng chữ đều đầy sát khí.

    "Hắn đúng là kẻ biến thái!" Nhị Lang Quái đột nhiên chửi rủa, một hơi nói cả trăm chữ không nghỉ, càng chửi càng kích động.

    "Được rồi được rồi, biến thái, ngươi đừng kích động." Ngân Tô an ủi Nhị Lang Quái vài câu: "Ngươi nói xem hắn đã làm chuyện biến thái gì?"

    "..."

    Nhị Lang Quái đang chửi hăng say đột nhiên im bặt.

    Mắt Nhị Lang Quái bắt đầu đảo loạn, rõ ràng đang có ý đồ xấu: "Ngươi giúp ta một việc, ta sẽ kể cho ngươi nghe về Trình Diệu Dương, thế nào?"

    Ngân Tô thở dài nhẹ nhõm, NPC giao nhiệm vụ rồi.

    "Giúp gì?"

    Nhị Lang Quái: "Ta mất một miếng ngọc bội, nếu ngươi tìm được, ta sẽ kể cho ngươi nghe về Trình Diệu Dương."

    "Ngọc bội gì? Tìm ở đâu?"

    Nhị Lang Quái trừng mắt giận dữ: "Nếu ta biết thì còn cần ngươi tìm sao?"

    "Ngươi có ba mắt, mắt kia không có chức năng đặc biệt à?"

    Nhị Lang Quái: ".. Đâm vào chỗ đau của người ta à?"

    * * *

    * * *

    Nhị Lang Quái cần tìm một miếng ngọc bội máu, hắn nói là bị Trình Diệu Dương lấy đi, nhưng hiện tại ở đâu thì hắn không biết.

    Tuy nhiên, Nhị Lang Quái cung cấp một manh mối.

    Mỗi đêm khoảng ba giờ sáng, hắn đều cảm nhận được ngọc bội máu ở gần đây, rất gần hắn..

    "Gần thế sao ngươi không đi tìm?" Ô Bất Kinh không nhịn được thì thầm.

    Lúc này phòng giam yên tĩnh, Nhị Lang Quái nghe rõ mồn một.

    "Tìm tìm tìm, nếu ta có thể đi tìm thì cần ngươi làm gì?" Nhị Lang Quái giọng đầy tức giận: "Ta không thể rời khỏi đây! Trình Diệu Dương cái đồ khốn.. đồ khốn!"

    Ô Bất Kinh: "..."

    Ngươi nhìn ta chửi đồ khốn làm gì? Ta đâu phải Trình Diệu Dương!

    Ô Bất Kinh vội vàng lùi ra sau Ngân Tô, tránh ánh mắt của Nhị Lang Quái.

    "Ta chỉ biết có vậy, nếu ngươi tìm được ngọc bội máu, ta sẽ kể cho ngươi nghe những gì ta biết, nếu không tìm được, hừ.."

    Nhị Lang Quái cười lạnh, nhắm mắt lại, không nói gì nữa.

    Ngân Tô bảo Quái tóc kéo Nhị Lang Quái đi, Ly Khương và những người khác lập tức tụ lại: "Cô Tô, con quái vật đó có lừa chúng ta không?"

    Ngân Tô: "Kệ nó, trước tiên tìm miếng ngọc đã."

    Ngọc bội máu có hữu ích hay không là một chuyện, có đưa cho nó hay không lại là chuyện khác.

    Ly Khương gật đầu, tin rằng quái vật cũng không thể cướp đồ từ tay đại lão.

    Ly Khương suy nghĩ: "Hắn nói hắn cảm nhận được ở gần đây.. gần đây chỉ có ngôi nhà tình yêu.. có phải là căn phòng chúng ta phát hiện tối qua không?"

    Tạ Bán An: "Nhưng tối qua chúng ta đã tìm rất kỹ, không phát hiện gì khác."

    "Không biết, tối nay đi xem lại." Vừa rồi chúng ta chỉ thấy một căn phòng trống, nếu thật sự chỉ xuất hiện vào ban đêm, thì tối nay đi xem lại thôi.

    Người ta nói, thực hành mới ra chân lý.
     
    Noctor thích bài này.
  9. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 470: Mùa tỏ tình (30)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhân viên an ninh thả Ngân Tô và những người khác ra ngoài khi đã là buổi chiều.

    Nhị Lang Quái quả nhiên không thể rời khỏi phòng giam, đến cửa thì bị bật lại, Ngân Tô đành bảo Quái tóc thả hắn ra.

    Nhị Lang Quái đứng trong bóng tối, giọng méo mó và kỳ lạ: "Ta chờ tin tốt từ các ngươi."

    Nhân viên an ninh dường như không nhìn thấy Nhị Lang Quái, đóng cửa cái rầm.

    "Các ngươi có thể đi rồi." Nhân viên an ninh vẫn giữ mặt lạnh: "Đừng phạm sai lầm nữa, lần sau các ngươi sẽ không may mắn như vậy đâu."

    Ngân Tô: "..."

    Vậy cô tính là xui xẻo hay may mắn đây?

    Nhân viên an ninh không nói thêm gì, đích thân nhìn họ rời khỏi ngôi nhà tình yêu.

    Đỗ Khả Doanh và những người yêu NPC khác vẫn đang đợi bên ngoài, Ngân Tô vừa ra đã thấy cô ấy - dù sao em gái xinh đẹp như vậy, không muốn thấy cũng khó.

    Đỗ Khả Doanh thấy cô xuất hiện hoàn toàn không tổn hại, rõ ràng trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên.

    "Em yêu, em ngoan lắm." Ngân Tô tiến lên, nắm tay Đỗ Khả Doanh, xúc động: "Đợi tôi lâu như vậy, tôi biết trong lòng em có tôi mà."

    Đỗ Khả Doanh muốn rút tay ra, cố gắng.. cố gắng nữa.. không rút được, ngược lại tay bị bóp đau.

    Chết tiệt!

    Sao cô ấy không chết trong đó!

    Đỗ Khả Doanh thầm hận, nhưng không dám lộ ra chút nào, nở nụ cười dịu dàng: "Trong lòng em tất nhiên có chị yêu."

    Ngân Tô thở dài: "Em yêu ngoan như vậy, tôi phải thưởng cho em."

    "..."

    Đỗ Khả Doanh nghi ngờ người phụ nữ điên này muốn gây chuyện.

    Tuy nhiên, Ngân Tô không cho cô cơ hội từ chối, kéo cô đi, còn không quên gọi thêm mấy người yêu NPC khác theo.

    Ngân Tô thưởng cho Đỗ Khả Doanh bằng cách trải nghiệm một số hoạt động đặc trưng ở phố Bắc, những việc đáng lẽ cô phải làm cuối cùng đều đổ lên đầu Đỗ Khả Doanh.

    Ra khỏi triển lãm thêu, mười ngón tay của Đỗ Khả Doanh sưng đỏ, đầu ngón tay đầy những vết kim châm.

    Ngân Tô còn nắm chặt tay cô, giọng đầy vẻ ngưỡng mộ: "Nhìn xem ngón tay của bảo bối chúng ta, tròn trịa và đáng yêu biết bao."

    "!" Đáng yêu cái đầu nhà ngươi!

    Đỗ Khả Doanh đau đến mức mặt méo mó, nhưng không dám dùng lực.

    Cô dùng lực, người phụ nữ đáng ghét này sẽ càng dùng lực hơn, đau vẫn là cô chịu.

    Ô Bất Kinh sợ hãi lùi lại vài bước, đại lão đôi khi thật sự.. khá biến thái.

    NPC cũng không biến thái bằng cô ấy.

    Chẳng lẽ đối phó với NPC phải biến thái hơn cả NPC?

    "..."

    Thôi bỏ đi, anh cũng không có gan đó, anh chỉ là một bố nuôi yếu đuối thôi mà!

    "Kia có phải Đặng Diệp Diệp không?" Tạ Bán An nhìn về phía bên kia, kéo tay áo Ly Khương: "Cô ấy hình như không ổn lắm."

    Ly Khương nhìn theo hướng Tạ Bán An chỉ.

    Đặng Diệp Diệp bị một người đàn ông ôm vai, cô cười tươi dựa vào lòng hắn, như thể thật sự đang yêu đương.

    Trước đây họ đã thấy Đặng Diệp Diệp và người yêu NPC tương tác, cả người cực kỳ cứng nhắc và khó chịu, hoàn toàn không tự nhiên như bây giờ.

    Tự nhiên đến mức..

    Như thể đó thật sự là người yêu của cô ấy.

    Cô ấy đã quên mình đang ở trong trò chơi kinh dị.

    "Cô Tô, Đặng Diệp Diệp có vẻ không ổn, tôi đi xem sao." Ly Khương nói với Ngân Tô rồi dẫn Tạ Bán An rời đi.

    Ly Khương theo sau và phát hiện phía sau Đặng Diệp Diệp còn có Hồ Cầm.

    Hai bên đụng mặt nhau.

    Mục đích không cần nói ra, đều là vì tình trạng của Đặng Diệp Diệp không ổn.

    Ly Khương: "Cô ấy sao vậy?"

    Hồ Cầm có ấn tượng tốt với Ly Khương, lúc này Ly Khương hỏi, cô cũng không giấu diếm: "Hôm nay cô ấy đi cùng chúng tôi, buổi sáng cô ấy có vẻ không khỏe, thỉnh thoảng phản ứng chậm một chút, nhưng tinh thần không có vấn đề lớn.."

    Sau khi ăn trưa, cô ấy nói cơ thể khó chịu, muốn nghỉ ngơi một lúc. Chúng tôi để cô ấy nghỉ ngơi..

    Nhưng khi chúng tôi hoàn thành một hoạt động hẹn hò và ra ngoài, Đặng Diệp Diệp trở nên kỳ lạ, cô ấy luôn nhìn NPC và cười.

    Chúng tôi nói chuyện với cô ấy, cô ấy cũng có chút chậm chạp.

    Tôi bảo cô ấy đi cùng chúng tôi, nhưng cô ấy từ chối, ngược lại đi cùng NPC đến một cửa hàng khác, sau đó tôi không gặp lại cô ấy nữa.

    Rồi vừa nãy, tôi thấy cô ấy, mới theo lên xem.. "

    Hồ Cầm thở ra một hơi, nói:" Tôi vừa gọi cô ấy vài lần, nhưng cô ấy không trả lời tôi, như thể đã hoàn toàn quên tôi, trong mắt chỉ có NPC đó. "

    Tình trạng của Đặng Diệp Diệp giống như các học viên NPC khác, lúc này đã chìm đắm trong tình yêu đẹp, khuôn mặt đầy hạnh phúc.

    Hồ Cầm muốn tìm hiểu nguyên nhân Đặng Diệp Diệp trở nên như vậy, để tránh mình bị ảnh hưởng.

    Nhưng theo dõi suốt đường, cô không thu được gì.

    " Sáng nay cô ấy luôn đi cùng chúng tôi, nhưng sau trưa cô ấy tách ra, tôi không biết trong thời gian đó cô ấy đã trải qua gì. "Hồ Cầm nhíu mày nói:" Nếu là vi phạm quy tắc, chắc chắn là trong thời gian đó. Nếu không phải quy tắc, thì là.. bị ô nhiễm. "

    Đặng Diệp Diệp đề phòng Vương Đức Khang.

    Vương Đức Khang không xuất hiện, ngược lại cô ấy tự biến thành như vậy..

    Ly Khương do dự một chút, vẫn nói:" Tôi đi xem cô ấy. "

    " Ơ.. "

    Hồ Cầm chưa kịp nói hết câu, Ly Khương đã chạy qua.

    Hồ Cầm không có ý định đi theo, cô nhìn Tạ Bán An:" Anh cứ để cô ấy đi vậy sao? "

    Tạ Bán An không lo lắng, cười nhẹ nhàng:" A Lý có chừng mực. "

    Hồ Cầm:"... "

    Ly Khương dẫn theo một người yêu NPC, mục tiêu không nhỏ, cô chưa kịp đến gần Đặng Diệp Diệp thì người đàn ông bên cạnh Đặng Diệp Diệp đã phát hiện ra, lập tức kéo cô ấy rời đi.

    " Đặng Diệp Diệp! "Ly Khương gọi lớn.

    Đặng Diệp Diệp dường như không nghe thấy ai gọi mình, khuôn mặt hạnh phúc chạy theo người đàn ông.

    " Đặng Diệp Diệp! "

    Đặng Diệp Diệp không quay đầu lại, cùng người đàn ông rời đi, hai người vừa đi vừa cười nói, hoàn toàn không để ý đến tiếng gọi phía sau.

    Ly Khương không đuổi theo nữa.

    Đặng Diệp Diệp đã không còn phản ứng gì, dù có thuốc cũng chưa chắc hiệu quả, hơn nữa.. cô ấy dễ dàng mất đi bản thân như vậy, dù thuốc có tạm thời cứu được, cô ấy vẫn sẽ nhanh chóng tái diễn.

    Nếu bản thân không cố gắng đấu tranh, thì thần tiên cũng không cứu nổi..

    Ly Khương lau nước mắt trên mặt, đứng tại chỗ một lúc rồi quay lại chỗ Tạ Bán An.

    Hồ Cầm đã đoán trước được điều này:" Tôi vừa gọi cô ấy cũng vậy, cô ấy đã không nghe thấy chúng ta.. sao cô lại khóc? Vì Đặng Diệp Diệp sao? "

    Hồ Cầm rất ngạc nhiên.

    Trước đây cô đã phát hiện Ly Khương rất hay khóc, mỗi lần gặp không phải đang khóc thì mắt cũng đỏ hoe.

    Trước đây cô không hiểu tại sao cô gái này lại khóc.

    Nhưng bây giờ khóc vì một người lạ.. không đáng chứ?

    Ly Khương lắc đầu, dùng tay lau nước mắt, nhưng lau mãi không hết, cuối cùng cô bỏ cuộc, lấy chai mà Ngân Tô đưa ra hứng dưới cằm.

    Hồ Cầm:"..."

    Không hiểu, nhưng rất sốc.

    Ly Khương nhanh chóng tách ra khỏi Hồ Cầm, quay lại tìm Ngân Tô, kể cho cô nghe tình trạng của Đặng Diệp Diệp.

    Ngân Tô không có phản ứng lớn, như thể nghe một tin không quan trọng, tiếp tục buổi hẹn hò buổi chiều với Đỗ Khả Doanh.
     
    Noctor thích bài này.
  10. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 471: Mùa tỏ tình (31)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian học buổi tối.

    Hôm nay Ngân Tô không giết Đỗ Khả Doanh vì cô dự định tối nay sẽ đến ngôi nhà tình yêu.

    Ban ngày không cho phép học viên đến ngôi nhà tình yêu, ai biết tối đến những người không có điểm tình yêu vào đó sẽ xảy ra chuyện gì.

    Để an toàn, Ngân Tô giữ lại mạng sống của Đỗ Khả Doanh.

    Trong buổi học tối, Đặng Diệp Diệp không xuất hiện, những người khác đều có mặt.

    Vương Đức Khang và Diêu Bạch Thanh, Hồ Cầm có ân oán, ba người đứng rất xa nhau, sợ rằng đến gần sẽ kích hoạt Buff đánh nhau.

    Hôm nay nhóm ba người điểm không cuối cùng đã tan rã, ngay cả Vương Đức Khang hôm nay cũng không lấy người yêu tế trời, mà có điểm tình yêu.

    Người chơi cuối cùng có điểm thấp nhất trở thành Diêu Bạch Thanh.

    Mặt Diêu Bạch Thanh biến sắc, không ngờ mình lại có điểm thấp nhất.

    Hai ngày trước có người điểm không cuối cùng nên không lo phải vào phòng tư vấn tình yêu, hôm nay thì không thoát được..

    Diêu Bạch Thanh đợi giảng viên rời đi, lập tức tìm Ngân Tô: "Cô Tô, phòng tư vấn tình yêu thế nào? Có nguy hiểm không?"

    Ngân Tô: "Nguy hiểm hay không tùy thuộc vào bản thân."

    Diêu Bạch Thanh: "..."

    Tức là tùy vào sức mạnh?

    Ngân Tô không thể cho Diêu Bạch Thanh lời khuyên gì, vì kinh nghiệm của cô là tiêu diệt tư vấn viên.

    Đó là nguồn nguy hiểm của phòng tư vấn tình yêu, nguồn nguy hiểm không còn, tự nhiên không nguy hiểm nữa.

    Diêu Bạch Thanh mặt mày ủ rũ nhìn những người khác rời đi, lo lắng bước vào phòng tư vấn tình yêu.

    * * *

    * * *

    Ngôi nhà tình yêu.

    Ngân Tô tìm thấy phòng có tên mình, vào trong và dùng kỹ năng giám định quét một lượt, chỉ là một phòng bình thường, không có gì bất thường.

    Ngân Tô hẹn thời gian đi thám hiểm với những người khác, bây giờ cô ở lại phòng để dưỡng sức.

    Quái tóc vừa chạm đất đã bắt đầu mọc rễ, nhanh chóng trang trí lại phòng, quái vật không phải người đến cũng phải khóc thét.

    Ngân Tô nhìn rèm giường làm từ tóc rủ xuống, chìm vào suy nghĩ.

    Tại sao cuộc sống của cô lại toàn là bóng tối?

    Cuối cùng, Ngân Tô vẫn vén rèm tóc lên, nằm xuống giường. Dù có chút kỳ quái, nhưng thứ này cách âm và có cả phòng thủ, rất thích hợp để ngủ.

    Ngân Tô dùng chiếc điện thoại vừa rút trúng để đặt báo thức, đúng giờ dậy và ra ngoài.

    Cô vừa mở cửa thì đối mặt với một người mặt mày tái nhợt, đứng ngay trước cửa không biết đã bao lâu.

    "..."

    "..."

    Sự im lặng bao trùm ngôi nhà tình yêu đêm nay.

    Ngân Tô lập tức lùi vào phòng, đóng cửa lại.

    Mở cửa gặp quỷ!

    Dọa chết người!

    Linh vật vẫn ở phòng bên cạnh, sao cô lại bắt đầu xui xẻo rồi!

    Ra ngoài gặp ma!

    Ngân Tô lẩm bẩm chửi rủa, lấy thanh sắt ra và mở cửa lần nữa.

    Thứ bên ngoài vẫn ở đó, rõ ràng chưa kịp phản ứng, thấy cửa mở liền nhe răng muốn lao vào.

    Ngân Tô giơ thanh sắt lên, chặn tay quái vật đang vươn tới, cười lạnh: "Đêm khuya mà nhiệt tình thế này, vậy tôi không khách sáo nữa."

    * * *

    * * *

    Ly Khương đến giờ hẹn thì nghe thấy tiếng động bên ngoài, cô mở hé cửa nhìn ra, thấy Ngân Tô mới yên tâm mở cửa.

    Ly Khương vừa ra ngoài, Ô Bất Kinh như con khỉ lao ra, chạy về phía Ngân Tô.

    Ly Khương: "..."

    Ly Khương đi gọi Tạ Bán An ra trước.

    Ngân Tô đã tiêu diệt con quái vật đó, đang kéo co với Quái tóc, một người kéo đầu một người kéo chân..

    Cuối cùng Quái tóc xoắn đứt quái vật làm đôi.

    Ngân Tô cầm nửa con quái vật đứng trong hành lang tối tăm, bên cạnh còn có Quái tóc đang múa may.

    Một lúc không biết ai mới là quái vật.

    Ngân Tô thở dài trong lòng, nuôi gia đình thật khó.

    Ô Bất Kinh bị Ngân Tô dọa, dừng lại cách cô hai mét, lúc này đang do dự tiến lại gần.

    Không biết tưởng tượng gì, anh ta đột nhiên bắt đầu dùng kỹ năng chữa trị lên Ngân Tô.

    Cơ thể Ngân Tô như bị dòng nước xối qua, hết lần này đến lần khác.

    "..."

    A!

    Giết anh ta đi!

    "Cô Tô.." Ly Khương đứng ở đầu kia vẫy tay với họ.

    Ngân Tô hít sâu một hơi, không thể giết những người bạn mới, phải nhịn.. nhịn!

    Ngân Tô nắm chặt thanh sắt, bước nhanh về phía Ly Khương, ánh mắt nhìn Ly Khương càng thêm yêu thương, nhìn xem A Lý của chúng ta, đáng yêu biết bao!

    Ly Khương: "?"

    Bốn người lại đứng trước cánh cửa cuối cùng, vẫn là Ly Khương chịu trách nhiệm mở cửa.

    Cửa mở ra, khác hẳn với ban ngày, cả phòng có nhiều đồ hơn, hoặc có thể nói là thay đổi hoàn toàn.

    Phòng này không cùng phong cách với các phòng khác.

    Ly Khương nói nhỏ: "Tối qua tôi và Tiểu An đã tìm kỹ, chỉ thấy tấm thẻ gỗ.. miếng ngọc bội sẽ giấu ở đâu? Chúng ta chia ra tìm không?"

    "Không cần."

    Ngân Tô bảo họ đứng ở cửa, cô trực tiếp dùng kỹ năng giám định.

    Dù phòng có nhiều đồ nhưng không có gì hữu ích.

    Cuối cùng, Ngân Tô tìm thấy một tấm thẻ tên trong khe hở.

    Quái tóc lấy thẻ tên ra, đưa cho Ngân Tô, thẻ tên đã bị gãy, trông như bị ai đó cố ý bẻ gãy..

    Ngân Tô lau bụi trên thẻ, ghép lại và đọc chữ trên đó: "Trình Diệu Dương."

    Ly Khương lẩm bẩm: "Vậy phòng này là phòng của Trình Diệu Dương.."

    Ngân Tô đưa thẻ tên cho Ly Khương: "Có lẽ vậy."

    "Ngọc bội sẽ ở đâu?" Ly Khương nhìn quanh phòng, suy nghĩ nơi có thể giấu đồ.

    "Không ở đây." Ngân Tô đưa ra câu trả lời chắc chắn.

    "Hả?"

    "Ít nhất là bây giờ chưa ở đây." Ngân Tô lấy điện thoại ra xem giờ, "Con quái vật ba mắt trong phòng giam nói rằng khoảng ba giờ sáng, nó có thể cảm nhận được ngọc bội, bây giờ chưa đến giờ."

    Hiện tại còn khoảng mười phút nữa mới đến ba giờ sáng.

    Ly Khương bị điện thoại của Ngân Tô thu hút: "Cô Tô lấy điện thoại từ đâu vậy?"

    Phó bản này không cần dùng điện thoại, nên họ không được trang bị điện thoại.

    Điện thoại trong trò chơi lại không mang vào được..

    "Rút được."

    "Rút được?" Ly Khương nhất thời không hiểu: "Rút ở đâu?"

    "Hộp mù, còn ở đâu nữa.. còn có chỗ nào khác để rút?"

    "?"

    Cái hộp mù 999 điểm đó sao?

    Mắt Ngân Tô đột nhiên sáng lên, gọi linh vật: "Anh Tạ, lại đây."

    Tạ Bán An không hiểu đi tới: "Cô Tô, có chuyện gì vậy?"

    Ngân Tô mở cửa hàng trên điện thoại, chọn giao diện hộp mù, đưa cho Tạ Bán An: "Rút đi."

    Bảng cá nhân hiện ra từ trò chơi người chơi khác không thấy được, nhưng điện thoại thì có thể!

    Điện thoại này chẳng phải được tạo ra cho khoảnh khắc này sao?

    "?"

    Nếu anh nhớ không nhầm, họ đang tìm manh mối.

    Tạ Bán An càng không hiểu nhìn Ngân Tô.

    Ngân Tô khuyến khích anh: "Không sao, anh cứ rút đi, tính vào của tôi."

    Tạ Bán An: "..."

    "Thật sự muốn rút?"

    "Rút đi." Ngân Tô gật đầu.

    "Nhỡ không rút được.."

    "Phải tin vào bản thân!" Ngân Tô không tin người may mắn lại xui xẻo như cô! "Không rút được cũng không sao."

    Tạ Bán An: "..."

    Tạ Bán An nghĩ rằng họ không nên rút hộp mù ở đây, nhưng dưới ánh mắt khuyến khích của Ngân Tô, cuối cùng anh do dự đưa tay, nhấn một cái.

    【Chúc mừng người chơi nhận được 10, 000 điểm】
     
    Noctor thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...