Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Bunmincha, Mar 5, 2025.

  1. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 442: Mùa tỏ tình (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    * * *

    * * *

    Ngân Tô nhận được bảng biểu và nhìn qua một lượt.

    Các thông tin cơ bản như tên, tuổi, sở trường, ngoài ra còn có một số câu hỏi liên quan đến tình yêu.

    Ví dụ như 'Yêu cầu về giới tính khi yêu', 'Cảm giác mới mẻ trong tình yêu', 'Yêu cầu về người yêu lý tưởng'.

    Ngân Tô cầm bút và bắt đầu viết.

    【Tên: Tô Hảo Hảo】

    【Tuổi: 18】

    【Sở trường: Giết heo】

    【Yêu cầu về giới tính khi yêu: Đều được, không phải người cũng không sao】

    【Cảm giác mới mẻ trong tình yêu: Càng mới mẻ càng tốt】

    【Yêu cầu về người yêu lý tưởng: Giống như tôi】

    Ngân Tô viết bừa, nhanh chóng hoàn thành tất cả thông tin.

    Các người chơi khác thận trọng hơn, không chắc bảng biểu này có tác dụng gì nên điền rất chậm, suy nghĩ kỹ từng câu hỏi.

    Mạt Lỵ cũng không thúc giục, mỉm cười nhìn mọi người.

    Ngân Tô cuộn bảng biểu lại, đi đến bên cạnh Mạt Lỵ, quan sát cô một lúc rồi hỏi: "Quan sát viên là làm gì?"

    Mạt Lỵ lịch sự trả lời: "Chủ yếu là quan sát tình hình học tập của học viên, ghi chép và nhắc nhở, phối hợp với giảng viên hoàn thành một số khóa học."

    Ngân Tô hiểu ra: "Máy giám sát hình người à."

    "..."

    Mạt Lỵ muốn nói lại thôi, cuối cùng quyết định không nói gì.

    Cô cảm thấy nếu mình trả lời, Ngân Tô sẽ nói ra những từ ngữ kỳ lạ hơn.

    "Trại huấn luyện của chúng ta hiện có bao nhiêu học viên?"

    "Hiện tại có khoảng hai trăm người."

    "Ít vậy sao?"

    "..."

    Hừ.

    Những câu hỏi cơ bản, bình thường, Mạt Lỵ đều trả lời từng cái một, nhưng những câu hỏi kỳ lạ của Ngân Tô thì cô im lặng không nói.

    Cuối cùng, khi mọi người đã điền xong bảng biểu, Mạt Lỵ mới thoát khỏi Ngân Tô, lập tức đi ra ngoài phòng: "Các học viên, xin mời theo tôi."

    Ngoài cửa là một hành lang, có nhiều phòng giống hệt nhau, lúc này đều trống.

    Mạt Lỵ bước rất nhanh, mọi người vừa ra khỏi cửa, cô đã đến chỗ cầu thang.

    Mọi người không kịp quan sát xung quanh, vội vàng theo sau.

    Ngân Tô và họ hiện đang ở trạng thái 'lập đội', nhưng cô không nói sẽ hành động cùng họ, cũng không từ chối họ đi theo.

    * * *

    * * *

    Mạt Lỵ dẫn họ đến một phòng khác, bên trong có một NPC khác.

    Mạt Lỵ bảo họ nộp bảng biểu cho người đó, nhận thẻ học viên, cùng với thẻ học viên còn có một tấm thẻ màu hồng.

    Tấm thẻ không có gì trên đó, nhưng chất liệu rất tốt, không biết dùng để làm gì.

    "Đây là gì vậy?" Một người chơi trực tiếp hỏi NPC.

    NPC không trả lời cô ấy, chỉ ra hiệu cô ấy đi chỗ khác, không cản trở người học viên tiếp theo.

    Lạnh lùng và vô tình.

    Ngay cả Mạt Lỵ cũng không trả lời câu hỏi này.

    Mọi người đành phải làm thẻ học viên trước.

    Mạt Lỵ đợi tất cả mọi người nhận thẻ học viên xong, dẫn họ rời khỏi phòng, xuống lầu.

    Dưới lầu là một con phố, hai bên có nhiều cửa hàng màu hồng, mộng mơ và ngọt ngào.

    Người qua lại trên phố đều đi theo cặp, có người ngồi tựa vào nhau trên ghế nghỉ, có người nắm tay nhau đi dạo, mỗi cặp đôi trông đều rất hạnh phúc.

    Họ dường như có thể thấy những bong bóng màu hồng bay lơ lửng trong không khí.

    Mạt Lỵ: "Mọi người làm quen với trại huấn luyện, một giờ sau tập trung lại đây."

    Nói xong, Mạt Lỵ rời đi.

    Các người chơi nhìn nhau, rồi nhìn con phố màu hồng, rơi vào im lặng.

    Mọi người chỉ im lặng một lúc, rồi nhanh chóng bắt đầu giao lưu với những người chơi mà họ thấy hợp mắt.

    Có người nhanh chóng tìm được 'đồng minh', lập đội hành động.

    "Cô Tô, chúng ta làm gì bây giờ?" Ô Bất Kinh quay đầu hỏi Ngân Tô.

    "Anh muốn làm gì thì làm." Ngân Tô đột nhiên dang tay, làm một biểu cảm say mê: "Ah.. khắp nơi đều là mùi vị của tình yêu, thật là một mùi vị tuyệt vời! Ah!"

    Hành động đột ngột của Ngân Tô làm Ô Bất Kinh giật mình.

    Không chỉ anh ta, những người chơi khác chưa rời đi cũng ngơ ngác, ánh mắt kỳ lạ quét qua quét lại trên người cô.

    Cả Ô Bất Kinh cũng trở thành đối tượng bị quan sát.

    Có lẽ họ đang nghi ngờ liệu người nổi bật này có bị game làm cho phát điên, đầu óc không bình thường.

    Trong game có không ít người đầu óc không bình thường..

    Các người chơi lần lượt rời đi, nhanh chóng chỉ còn lại Ngân Tô và Ô Bất Kinh ở nguyên chỗ.

    Ô Bất Kinh không dám hành động một mình, còn Ly Khương và Tạ Bán An.. họ đâu rồi?

    Ô Bất Kinh nhìn quanh, phát hiện Ly Khương và Tạ Bán An đã đi sang phía khác từ lúc nào.

    Anh ta không quen biết hai người đó, nên cảm thấy đi theo đại lão vẫn an toàn hơn.

    Ngân Tô đã trở lại bình thường, đang suy nghĩ xem nên đi đâu để làm việc tốt hàng ngày, trước tiên là kiểm tra toàn bộ trại huấn luyện.. à không, kiểm tra kỹ lưỡng.

    "Cô Tô."

    Ly Khương đứng bên tường vẫy tay với Ngân Tô.

    Ngoài cô ấy, còn có vài người chơi khác cũng đang ngẩng đầu nhìn lên tường.

    Ngân Tô bước tới, Ô Bất Kinh vội vàng theo sau.

    Trên tường có dán thứ gì đó.

    【Thời khóa biểu của trại huấn luyện】

    8: 00-9: 00 Giảng viên Triệu

    20: 00-21: 00 Giảng viên Cao

    【Nội quy trại huấn luyện tình yêu】

    1. Mỗi học viên chỉ có một thẻ tỏ tình.

    2. Thẻ tỏ tình không được làm mất, vứt bỏ, hay sửa đổi.

    3. Khi thẻ tỏ tình xuất hiện tên, hãy lập tức tỏ tình với người đó.

    4. Khi tỏ tình, không được sử dụng các từ như 'Tôi yêu bạn' hay 'Tôi thích bạn', nếu nghe thấy ai sử dụng những từ này, hãy lập tức báo cáo với nhân viên an ninh.

    5. Không được tỏ tình với giảng viên.

    6. Nếu giảng viên tỏ tình với bạn, không được từ chối, sau đó hãy lập tức báo cáo với nhân viên an ninh.

    7. Trại huấn luyện không có phòng học số 14, nếu ai đó mời bạn đến đó, hãy dẫn họ đến gặp nhân viên an ninh.

    8. Nhân viên an ninh không an toàn.

    Tổng cộng có tám quy tắc.

    Ba quy tắc đầu tiên đều liên quan đến thẻ tỏ tình, rất có thể tấm thẻ màu hồng mà họ nhận được chính là thẻ tỏ tình.

    Chỉ là tác dụng cụ thể của tấm thẻ này, tạm thời vẫn chưa biết.

    Trong đó có hai quy tắc đề cập đến việc báo cáo với nhân viên an ninh, nhưng quy tắc cuối cùng lại nói rằng nhân viên an ninh không an toàn.

    Tạ Bán An suy nghĩ: "Nếu liên quan đến tình yêu, tiếp theo có phải sẽ ghép cho chúng ta 'đối tượng tình yêu' không?"

    Ngân Tô lập tức ước: "Tôi hy vọng đối tượng tình yêu của tôi đẹp một chút."

    Ly Khương: "?"

    Tạ Bán An: "..."

    Ô Bất Kinh: "?"

    Đối diện với ba đôi mắt ngạc nhiên và phức tạp, Ngân Tô ngạc nhiên hỏi lại: "Chẳng lẽ các bạn muốn một người xấu xí?"

    "..."

    Ly Khương nhẹ nhàng nói: "Cô Tô, những thứ càng đẹp càng nguy hiểm."

    Ngân Tô im lặng một lúc, rồi đột nhiên gật đầu: "Cô nói đúng."

    Sau đó, ngay lập tức, Ly Khương nghe cô nói tiếp: "Tôi thích những thứ nguy hiểm, giết chúng cảm giác tốt hơn."

    Cô gái khẽ nhếch môi, hai tay nắm chặt trong không khí, dường như đang cảm nhận cảm giác trong tay.

    Ly Khương: "..."

    Thật kỳ lạ!

    Tạ Bán An khẽ ho một tiếng, đưa chủ đề trở lại: "Có thể người chơi tự ghép đôi."

    Ngân Tô giấu tay ra sau, cười nhẹ: "Anh hãy cầu nguyện, đừng để người chơi ghép đôi với người chơi."

    Ô Bất Kinh theo phản xạ hỏi: "Tại sao?"

    Ngân Tô nhướng mày: "Anh nghĩ game thật sự muốn anh yêu đương sao?"
     
    Noctor likes this.
  2. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 443: Mùa tỏ tình (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dù là phó bản tình yêu, thì cũng là lấy mạng ra để yêu.

    Ghép với NPC, nếu phải chết một người, thì còn có thể liều mạng, tiêu diệt NPC.

    Ghép với người chơi, thì chỉ có thể chọn một trong hai.

    Với tính cách của game, nếu thật sự là người chơi ghép với người chơi, khả năng tự giết lẫn nhau cao đến 99.9%.

    Ngân Tô: "Bây giờ thảo luận cũng vô ích, lát nữa sẽ biết thôi."

    Ngân Tô ngừng lại, nhìn Tạ Bán An.

    Gương mặt của chàng trai không thay đổi nhiều, nhưng khí thế trên người rõ ràng khác biệt, thậm chí có thể thấy cơ bắp dưới da hơi nổi lên.

    Có vẻ thời gian qua anh ta đã cố gắng luyện tập.. cũng có thể là cô gái nhỏ mít ướt đã cho anh ta uống thuốc.

    Ngân Tô: "Phương pháp lần trước của các bạn, đã có kết quả chưa?"

    Ly Khương biết Ngân Tô hỏi về việc để Tạ Bán An đi giết người trước, sau đó cô ấy mới tham gia.

    "Ban đầu có hiệu quả, nhưng ở cùng nhau lâu thì không được, vẫn tăng giá trị xui xẻo."

    Chỉ cần Tạ Bán An giết người/quái vật, giá trị may mắn của anh ta sẽ chuyển thành giá trị xui xẻo.

    Ngân Tô hít một hơi: "Vậy phải bảo vệ bùa may mắn thật tốt."

    Bây giờ họ đang ở trạng thái lập đội do game xác định.

    Nếu giá trị may mắn của Tạ Bán An chuyển thành giá trị xui xẻo, thì tất cả họ sẽ gặp xui xẻo!

    Cô không muốn xui xẻo hơn nữa!

    Tạ Bán An - bùa may mắn: "..."

    Ly Khương nói: "Tôi đã cho Tiểu An một đạo cụ phòng thủ cấp SS, vấn đề nhỏ anh ấy có thể tự giải quyết."

    Chỉ cần không vi phạm quy tắc chết chắc, quái vật bình thường không thể làm gì anh ta.

    Ô Bất Kinh nghe mà mơ hồ: "Anh ấy.. có kỹ năng gì vậy?"

    Tạ Bán An nói: "Là may mắn."

    "Ồ ồ ồ, tôi biết, vận may sẽ tốt hơn, loại kỹ năng này rất tốt, tôi từng gặp một người, manh mối cứ như tự động đưa vào tay anh ta." Ô Bất Kinh thắc mắc: "Kỹ năng này không tốt sao? Sao các cậu lại nghiêm túc vậy?"

    Tạ Bán An bất lực nói: "Sau khi giết người, giá trị may mắn sẽ chuyển thành giá trị xui xẻo."

    Ô Bất Kinh: "..."

    Kỹ năng đáng sợ quá!

    "Bây giờ chắc an toàn rồi, tôi và Tiểu An đi chỗ khác xem có manh mối không." Ly Khương không định đi theo Ngân Tô mãi: "Cô Tô, lát nữa gặp."

    "Ừ."

    Ly Khương và Tạ Bán An rời đi, Ô Bất Kinh không dám đi một mình, quyết định bám chặt lấy đại lão.

    * * * Anh Ngụy nói kỹ năng của anh ấy rất hữu dụng.

    Ngân Tô cũng không để ý việc Ô Bất Kinh đi theo mình, cô quyết định đi tìm NPC để tăng số lần làm việc tốt.

    Ô Bất Kinh run rẩy đi theo sau, không biết đại lão đang làm gì, trông anh ta yếu đuối và bất lực.

    Những người chơi khác chứng kiến cảnh này, một lần nữa xác nhận người nổi bật này có vấn đề về đầu óc.

    * * *

    * * *

    Một giờ chỉ đủ để các người chơi làm quen với địa hình của trại huấn luyện, không phát hiện được nhiều manh mối hữu ích.

    Toàn bộ trại huấn luyện lấy tòa nhà họ vừa ra làm trung tâm, bố trí theo hình chữ "井", bốn con phố dài xuyên qua, cuối phố là màn sương trắng.

    Phố được trang trí chủ yếu bằng màu hồng, các cửa hàng san sát nhau, giống như một khu dân cư nhỏ.

    Lúc này tất cả người chơi đã quay lại chỗ cũ, Ngân Tô và Ô Bất Kinh là những người cuối cùng trở về, trông họ không có gì bất thường.

    Nhưng chỉ có Ô Bất Kinh biết, có bất thường! Rất bất thường!

    Cô ấy đã cướp một tấm thẻ tỏ tình!

    Họ còn chưa hiểu rõ thẻ tỏ tình có tác dụng gì, cô ấy đã đi cướp thẻ tỏ tình của NPC.

    Hơn nữa, quy tắc đầu tiên là 'Mỗi học viên chỉ có một thẻ tỏ tình', ai biết có hai thẻ tỏ tình sẽ có hậu quả gì.

    Đi theo đại lão thật kích thích.. tim sắp ngừng đập rồi!

    "Mọi người đều rất đúng giờ." Mạt Lỵ không biết từ đâu xuất hiện, vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người: "Tiếp theo tôi sẽ dẫn các bạn tham gia buổi học đầu tiên, xin mời các học viên theo tôi."

    Mạt Lỵ không dẫn họ lên lầu, mà dẫn họ vòng qua bên kia tòa nhà, mở một cánh cửa nhỏ và dẫn họ vào.

    Đi qua một hành lang rất tối, mọi người bước vào một căn phòng.

    Phòng trống trải, chỉ có một hộp rút thăm ở giữa.

    Mạt Lỵ đi đến bên hộp, "Sau khi vào trại huấn luyện, mỗi ngày mọi người sẽ ngẫu nhiên rút thăm một đối tượng tình yêu, trở thành người yêu trong một ngày."

    Game chưa đến mức tệ hại, không ghép người chơi với người chơi.

    Nhưng..

    "Người yêu trong một ngày? Tức là mỗi ngày đổi một người à?" Ngân Tô thắc mắc: "Đây không phải là lăng nhăng sao? Tôi là người rất chung thủy!"

    Mạt Lỵ: "..."

    Trước đó cô còn nói cô không nhận người thân mà!

    Mạt Lỵ cảm thấy Ngân Tô cố tình gây rối, cô không để ý đến Ngân Tô, tiếp tục nói:

    "Học viên đạt đủ điểm tình yêu mỗi ngày sẽ được quyền ở trong ngôi nhà tình yêu; học viên không đạt đủ điểm tình yêu, trại huấn luyện sẽ không cung cấp chỗ ở, học viên phải tự giải quyết."

    "Còn học viên có điểm tình yêu thấp nhất mỗi ngày.." Mạt Lỵ cố ý dừng lại, nụ cười ngọt ngào trên mặt trở nên nguy hiểm: "Sẽ phải đến phòng tư vấn tình yêu, nhận tư vấn riêng."

    "Làm thế nào để có được điểm tình yêu?" Có người chơi hỏi.

    Mạt Lỵ trả lời: "Hẹn hò với đối tượng tình yêu, thực sự thích đối tượng tình yêu đều có thể nhận được điểm tình yêu."

    Mạt Lỵ nâng hộp lên: "Được rồi, mọi người lên rút thăm người yêu hôm nay của mình đi."

    Ngân Tô: "Có thể rút thay không?"

    Lại là cô ấy.. Mạt Lỵ giữ nụ cười: "Tại sao phải rút thay?"

    "Tay tôi bị gãy."

    "..."

    Mạt Lỵ nhìn đôi tay của Ngân Tô đang đút trong túi, trông không giống bị gãy..

    Có lẽ chưa ai từng đưa ra yêu cầu này, Mạt Lỵ im lặng một lúc rồi nói: "Có thể rút thay."

    "Anh Tạ, anh đi rút thăm." Ngân Tô đặt kỳ vọng vào Tạ Bán An: "Rút cho tôi một người đẹp."

    Không cần biết có hung dữ hay không, chủ yếu là đẹp.

    Đưa ra ngoài cho oai.

    Tạ Bán An: "..."

    "Tôi cũng muốn rút thay."

    Giọng Mạt Lỵ rõ ràng trầm xuống: "Tay cô cũng gãy à?"

    "Đúng vậy." Ly Khương mắt hơi đỏ, yếu ớt gật đầu, nhưng giọng nói lại rất mạnh mẽ.

    "Tay tôi cũng gãy." Ô Bất Kinh vội vàng theo đội hình: "Tôi cũng muốn rút thay."

    Mạt Lỵ: "..."

    Ai rút cũng như nhau, Mạt Lỵ tuy không vui nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản.

    * * *

    * * *

    "Họ làm gì vậy? Tại sao lại rút thay?"

    "Có phải cái hộp có vấn đề gì không?"

    "Họ đã rút rồi, chắc không có vấn đề gì."

    "Những người đó là người chơi lập đội, có lẽ có đạo cụ gì đó, có thể rút được đối tượng tình yêu an toàn?"

    "Vậy chúng ta nhanh chóng xếp hàng.."

    Các người chơi khác đều mới quen nhau, chưa thể gọi là người quen, họ tất nhiên tin tưởng bản thân hơn.

    Vì vậy, ngoài nhóm của Ngân Tô rút thay, những người khác đều tự rút.

    Mỗi người rút được một mảnh giấy, trên giấy có ghi tên.

    Tạ Bán An rút gần cuối, anh ta rút một lúc bốn tờ.

    Ngân Tô mở tờ giấy của mình.

    【Đông Lộ】

    Cuối cùng, khi những người chơi còn lại đã rút xong, Mạt Lỵ đặt hộp xuống: "Người yêu của các bạn đã đợi ở ngoài, xin mời các học viên đi tìm người yêu của mình, cố gắng nâng cao điểm tình yêu nhé.

    À, buổi học sáng nay không cần tham gia, nhưng buổi học tối nhớ đừng đến muộn. Học tập sẽ giúp các bạn hòa hợp hơn với người yêu, nhận được sự yêu mến của họ."
     
    Noctor likes this.
  3. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 444: Mùa tỏ tình (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngoài hành lang của căn phòng, có 12 người đang đứng, đủ mọi hình dáng, cao thấp, béo gầy, đẹp xấu, đen trắng.

    Họ đeo bảng tên, người chơi có thể dễ dàng nhận ra ai là người yêu của mình hôm nay.

    Ngân Tô ngay lập tức nhìn thấy Đông Lộ trong đám đông, mặc váy dài màu xanh nhạt, gương mặt như mối tình đầu, đôi mắt dịu dàng, khí chất yếu đuối, khiến người ta thương cảm.

    Thật sự không có giới hạn về giới tính.

    So với những người khác, Ngân Tô cảm thấy người yêu của mình là đẹp nhất.

    Bùa may mắn thật tốt.. không rút thăm thì phí quá!

    "Ôi! Người yêu thân yêu của tôi." Ngân Tô nhiệt tình tiến tới, ngay lập tức khoác tay người ta, "Nhìn xem, thật đáng yêu và quyến rũ."

    Đông Lộ: "..."

    Đông Lộ hơi bối rối nhìn Mạt Lỵ vừa bước ra cuối cùng, dường như không hiểu sự nhiệt tình của 'người yêu' mình.

    Điều này.. có gì đó không đúng.

    Ngân Tô nhẹ nhàng vỗ tay Đông Lộ, nói với giọng đầy tình cảm: "Đừng sợ, đi theo tôi sẽ được ăn ngon uống sướng, tôi sẽ chăm sóc em thật tốt."

    Đông Lộ cảm thấy có gì đó không đúng, cố gắng tìm sự giúp đỡ từ Mạt Lỵ. Tuy nhiên, Mạt Lỵ quay đầu đi, giả vờ như không thấy.

    Lúc này, những người chơi khác đang quan sát: "?"

    Chuyện gì vậy!

    Nếu không biết mình đang ở trong phó bản, họ sẽ thật sự nghĩ mình đang tham gia chương trình tình yêu.

    Ly Khương tìm thấy 'người yêu' của mình, là một người đàn ông bình thường.

    Không quá nổi bật về chiều cao, không xấu cũng không quá đẹp trai, thuộc loại dễ nhìn, trông có vẻ tính tình rất tốt. Dù không cười, nhưng vẫn mang lại cảm giác thân thiện.

    Ô Bất Kinh và Tạ Bán An cũng tìm thấy người yêu của mình, đều là nữ.

    Người yêu của Ô Bất Kinh là một cô gái ăn mặc mát mẻ, yếu đuối dựa vào Ô Bất Kinh đang run rẩy, đang ném ánh mắt quyến rũ về phía anh ta.

    Ô Bất Kinh trông như sắp ngất, ngón tay đẩy cô gái ra như đẩy thứ bẩn, nhưng ngay sau đó cô gái lại dựa vào.

    Tạ Bán An ghép với một cô gái hơi mập, có vẻ rất tự ti, luôn cúi đầu và xoắn tay.

    Ngoài Ngân Tô, còn có một người chơi nữ khác cũng ghép với người yêu nữ.

    Ly Khương nhớ cô ấy tên là Ngu Chi, chính là người chơi đầu tiên nhìn thấy băng rôn 'Trại huấn luyện tình yêu' trong phòng.

    Trong số các người chơi nam, cũng có một người ghép với người yêu nam.

    Vì vậy, người yêu NPC gồm 7 nữ và 5 nam.

    Những NPC này có tính cách khác nhau, có người giỏi giao tiếp, đã bắt đầu hỏi han người chơi; có người thì nhút nhát, ngoan ngoãn đứng bên cạnh người chơi, nhìn một cái là mặt đỏ lên.

    Mạt Lỵ nhắc mọi người ở cửa: "Thời gian không học, các học viên có thể hẹn hò với người yêu của mình, hẹn hò giúp tăng điểm tình yêu nhé."

    Rầm!

    Cửa phòng đóng lại.

    Chỉ còn lại các người chơi và những người yêu với tính cách khác nhau trong hành lang.

    * * *

    * * *

    Hồ Cầm là một người chơi cũ đã vượt qua hơn mười phó bản, phó bản này từ khi xuất hiện người chơi mới đã rất kỳ lạ.

    Đến giờ NPC vẫn chưa tiết lộ thêm manh mối cốt truyện.

    Cô nghĩ phó bản này có thể là cấp độ địa ngục, nên đã liên minh với một người chơi khác để cùng hành động.

    Ai ngờ bây giờ game trực tiếp ghép cho họ một người yêu, phải hẹn hò với người yêu mới có được điểm tình yêu, nên tiếp theo vẫn phải hành động riêng lẻ.

    "Hồ Cầm."

    Vệ Huệ Nhi chen đến bên cạnh cô, phía sau là 'người yêu' không thể thoát khỏi.

    Người yêu của Vệ Huệ Nhi vừa béo vừa đen, lúc này đang thèm thuồng nhìn cô ấy, khóe miệng còn có chất lỏng giống như nước dãi, cảm giác rất khó chịu.

    Vệ Huệ Nhi kéo Hồ Cầm sang một bên, hạ giọng: "Chúng ta có nên hành động riêng không?"

    Hồ Cầm nhíu mày, "Không biết có thể cùng nhau không.."

    "Ánh mắt hắn nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, thật kinh tởm." Vệ Huệ Nhi mặt mày ủ rũ, "Hẹn hò với hắn, tôi thà tìm chỗ giết hắn còn hơn."

    Tình yêu này không cần nói nữa!

    Hồ Cầm: "Giết người yêu không biết sẽ có hậu quả gì, tôi nghĩ tốt nhất đừng thử dễ dàng."

    Hồ Cầm suy nghĩ một chút: "Chúng ta cứ hành động cùng nhau trước, không có quy định nào nói không thể bốn người cùng hẹn hò, nếu có gì không ổn thì chia ra sau."

    Vệ Huệ Nhi: ".. Được thôi."

    * * *

    * * *

    Ở phía bên kia.

    Chàng trai đội mũ lưỡi trai Viên Lý nhìn NPC đứng trước mặt mình, nuốt nước bọt nhẹ nhàng, lo lắng hỏi người đàn ông mặc gi-lê: "Anh Vương, thật sự phải hẹn hò với họ sao?"

    Vương Đức Khang không kiên nhẫn với người mới, "Không thì sao?"

    Viên Lý mặt đỏ bừng, cố gắng nói vài từ: "Nhưng.. cô ấy.. cô ấy hơi đáng sợ."

    NPC mà Viên Lý ghép cao khoảng 1m68, nhưng khuôn mặt của cô ấy.. nói xấu là còn nhẹ, đó thực sự là dị dạng.

    Viên Lý không để ý rằng sau khi anh ta nói xong, ánh mắt của NPC trở nên u ám.

    Vương Đức Khang nhìn người yêu của mình, da trắng, dáng đẹp chân dài, dù biết không phải là người tốt nhưng ít nhất mắt anh ta không bị dọa.

    Vương Đức Khang không muốn dẫn dắt người mới, qua loa nói: "Ngày đầu tiên không nguy hiểm lắm, cô ấy bảo làm gì thì làm theo là được."

    Nói xong, Vương Đức Khang sợ Viên Lý tiếp tục quấy rầy, liền dẫn người yêu của mình rời đi.

    Lúc này phần lớn người chơi đã lần lượt rời đi.

    "Người yêu ơi, chúng ta cũng đi thôi." Người yêu của Viên Lý cố gắng khoác tay anh ta.

    Viên Lý mặt biến sắc, chạy thục mạng.

    "Người yêu ơi, đợi người ta với."

    "!"

    Viên Lý chạy càng nhanh hơn.

    Người yêu như vậy ai mà chịu nổi!

    * * *

    * * *

    Ngân Tô nắm tay Đông Lộ bước ra từ cửa nhỏ, nhìn quanh: "Chúng ta nên hẹn hò ở đâu thì tốt nhỉ.."

    Đang lúc cô quan sát xung quanh, hai bóng người một trước một sau lao ra từ cửa nhỏ, một người hoảng hốt chạy trốn, một người nhiệt tình đuổi theo.

    "Ôi, tình cảm thật mãnh liệt! Cô ấy đuổi anh ta chạy, anh ta không thể thoát, đây không phải là hạnh phúc thì là gì." Ngân Tô nói với giọng kỳ lạ, nhìn sang Đông Lộ, mong đợi: "Chúng ta cũng làm một cuộc chạy hạnh phúc nhé? Tôi đã không thể chờ đợi.."

    Đông Lộ cảm thấy tay mình bị nắm lạnh buốt, cô cố gắng rút ra nhưng không được.

    Lúc này nghe lời Ngân Tô nói, cảm giác nguy hiểm tràn ngập trong lòng, Đông Lộ lập tức nói: "Tôi hơi đói, muốn đi ăn ở phố Tây."

    Ngân Tô rất dễ tính: "Được thôi, nghe theo em hết."

    "Cô Tô.. cô Tô!" Ô Bất Kinh và người yêu của anh ta đang kéo nhau dữ dội, một người muốn đi đông, một người muốn đi tây.

    Cuối cùng là Ô Bất Kinh với ý chí sinh tồn mạnh mẽ giành chiến thắng trong cuộc kéo co, kéo người yêu của mình đến chỗ Ngân Tô.

    Ô Bất Kinh muốn khóc mà không được, như bị thứ bẩn bám vào nhưng không thể rũ bỏ đối phương, khó chịu hơn cả nuốt phải ruồi.

    "Cô Tô, cô đi đâu?"

    Ngân Tô cười tươi: "Dẫn bảo bối của tôi đi ăn."

    "Tôi có thể đi cùng không?"

    "Không được đâu." Ngân Tô nhìn Đông Lộ: "Tôi và bảo bối của tôi hẹn hò, sao có thể mang theo kẻ phá đám."
     
    Noctor likes this.
  4. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 445: Mùa tỏ tình (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không sao!" Đông Lộ nói với giọng khẩn thiết: "Chúng ta có thể đi cùng nhau, đông người vui hơn, tôi thích đông người."

    "..."

    Ngân Tô nhìn Đông Lộ một cách thất vọng: "Vậy được, nếu bảo bối đã nói vậy, thì đi cùng nhau."

    "Ly Khương tiểu thư, các bạn có muốn đi cùng không?" Ô Bất Kinh cũng cảm thấy đông người 'vui', an toàn hơn, nên gọi thêm Ly Khương và Tạ Bán An.

    Ly Khương không định đi cùng Ngân Tô, phó bản này mới bắt đầu, nguy hiểm chưa lớn, cô và Tiểu An đều có thể đối phó, nên tốt nhất là tách ra tìm manh mối.

    "Hôm nay khá an toàn, chúng ta tách ra trước, như vậy sẽ tìm được nhiều manh mối hơn.." Ly Khương nói, nước mắt không kiểm soát được chảy xuống má.

    Khi cô chuẩn bị lau, trước mặt đột nhiên xuất hiện một chậu hoa.

    Động tác lau nước mắt của cô dừng lại, nước mắt rơi vào chậu hoa, làm ướt đất khô.

    Ly Khương: "?"

    Ly Khương không hiểu nhìn người cầm chậu hoa, "Cô Tô?"

    "Đừng lãng phí." Ngân Tô nghiêm túc: "Tôi trồng một bảo bối."

    Ly Khương nhìn chậu hoa, rồi nhìn Ngân Tô, "Hả?"

    Ngân Tô lại lấy ra một cái chai: "Khi khóc, giúp tôi thu thập nước mắt, trồng ra được thì cô sẽ là mẹ đỡ đầu của nó."

    Ly Khương bị nhét một cái chai 500ml, biểu cảm càng ngơ ngác: "Hả?"

    Mẹ đỡ đầu gì chứ?

    Cô Tô trồng cái gì kỳ lạ vậy?

    * * * Cô không muốn làm mẹ đỡ đầu của quái vật đâu.

    "Cố lên." Ngân Tô làm động tác cổ vũ với Ly Khương, rồi dẫn người yêu mới của mình rời đi.

    Ô Bất Kinh vội vàng bước theo.

    "Đừng kéo tôi!"

    "Nhưng người ta đều nắm tay mà."

    "Tôi không nắm! Đừng chạm vào tôi!"

    "Ôi, nắm một chút thôi mà.."

    "Ah ah ah ah!"

    Ly Khương nhìn Ô Bất Kinh hoảng loạn ôm đầu chạy vòng quanh Ngân Tô, còn Ngân Tô thì nắm tay Đông Lộ, trông rất bình yên.

    Trong thế giới màu hồng này, dường như họ quên mất nguy hiểm.

    Nhưng Ly Khương nhanh chóng lắc đầu, lau mắt đỏ, bình tĩnh nhìn người yêu của mình: "Anh muốn đi đâu?"

    Người yêu dịu dàng nói: "Em có muốn đi đâu không? Tôi đều có thể đi cùng em."

    "..."

    Ly Khương gọi Tạ Bán An: "Tiểu An."

    Tạ Bán An khẽ gật đầu: "Tôi tự đi được."

    "Vậy cậu cẩn thận." Ly Khương nhìn vào cổ tay mình, thấy phù văn sáng lên, rồi xác nhận phù văn trên tay Tạ Bán An cũng sáng, dặn dò: "Có nguy hiểm thì gọi cho tôi ngay."

    "Được."

    * * *

    * * *

    Phố Tây.

    Đây là phố ẩm thực, các món ăn đa dạng tỏa ra hương thơm hấp dẫn.

    Ngân Tô thấy một bảng thông báo ở lối vào phố ẩm thực, học viên ăn uống ở đây không cần trả tiền, chỉ cần xuất trình thẻ học viên.

    Vì vậy, sau khi vào, Ngân Tô vung tay một cách hào phóng: "Bảo bối, ăn thoải mái đi, tôi trả tiền."

    Đông Lộ: "..."

    Thần kinh!

    Ngân Tô nhìn sang, Đông Lộ lập tức cố gắng cười: "Chúng ta đi quán chè Hồ Ký nhé, chè ở đó rất ngon."

    Quán chè Hồ Ký nằm giữa phố, lúc này có hai cặp đôi NPC đang uống chè trong đó, tình cảm ngọt ngào khiến người ta cảm thấy ê răng.

    Ông chủ bận rộn sau quầy, nghe tiếng chuông cửa vang lên, không ngẩng đầu mà chào đón: "Chào mừng quý khách, xin vui lòng gọi món tại quầy."

    Trên quầy có menu đồ uống, khá nhiều loại.

    "Bảo bối, em muốn uống gì?" Ngân Tô phát huy phẩm chất tốt của người yêu, hỏi Đông Lộ trước.

    Đông Lộ không nhìn menu đồ uống, trực tiếp nói: "Người yêu màu hồng."

    "Xin lỗi, hôm nay Người yêu màu hồng đã hết." Ông chủ cuối cùng ngẩng đầu lên, lộ vẻ áy náy: "Các bạn xem món khác nhé."

    "Bảo bối, không sao đâu, tôi nhất định sẽ cho em uống Người yêu màu hồng." Ngân Tô nhanh chóng đẩy Đông Lộ sang bên cạnh: "Em đi chiếm chỗ trước đi."

    Đông Lộ: "?"

    Ông chủ: "?"

    "Mau đi nào.. à, phải đưa em qua đúng không, tôi biết em không thể rời xa tôi một giây nào.."

    Đông Lộ quay người đi ngay.

    "Người yêu ơi, tôi cũng muốn uống Người yêu màu hồng." Vân Vân dựa vào Ô Bất Kinh nũng nịu và quyến rũ.

    "Cô muốn uống thì uống đi!" Ô Bất Kinh giọng run rẩy: "Cô gọi món đi!"

    Hu hu hu!

    Tại sao!

    Tại sao anh ta phải chịu đựng sự tra tấn này!

    Quá đáng sợ!

    Ô Bất Kinh hoảng loạn tự chữa trị cho mình hai lần, còn tiện tay ném một cái cho Ngân Tô, quyết không bị yêu ma quỷ quái cám dỗ!

    "Nhưng ông chủ nói không có, cô nghĩ cách đi mà." Vân Vân kéo tay Ô Bất Kinh bắt đầu lắc.

    "..."

    Muốn.. muốn đập vỡ đầu cô ta!

    Ô Bất Kinh nghĩ vậy nhưng không dám làm.

    Anh ta liếc nhìn Ngân Tô, đầu óc xoay chuyển, nói với Vân Vân: "Được rồi, cô đi trước, tôi sẽ nghĩ cách."

    Vân Vân mới hài lòng: "Vậy người ta đợi anh nhé."

    Đợi Vân Vân uốn éo eo nhỏ đi tìm Đông Lộ.

    Ô Bất Kinh chắc chắn Vân Vân đã đi xa, nhìn Ngân Tô cầu cứu: "Cô Tô, làm sao bây giờ?"

    "Một ngày thôi mà, chịu đựng cô ấy." Ngân Tô vỗ vai Ô Bất Kinh: "Đến hết hôm nay, cậu có thể giết cô ấy. Nghĩ xem đây là sự chăm sóc cuối cùng của cô ấy, có phải dễ chịu hơn nhiều không."

    Ô Bất Kinh: "..."

    Anh ta chỉ là một người hỗ trợ thôi mà!

    Anh ta cũng không thể cầm chai thuốc đập người được!

    Ô Bất Kinh biết mình chắc chắn không thể thoát khỏi Vân Vân, hơn nữa anh ta còn phải kiếm điểm tình yêu.. đứng cuối sẽ bị kéo vào phòng tư vấn tình yêu gì đó.

    Nghe đã biết không phải nơi tốt đẹp gì.

    Ô Bất Kinh: "Cái gì mà Người yêu màu hồng.. ông chủ nói không có, làm sao bây giờ?"

    Ngân Tô gõ lên quầy, gọi ông chủ bên trong, mỉm cười nói: "Ông chủ, tôi muốn tự tay pha chế một ly Người yêu màu hồng cho bảo bối của tôi, không biết có thể mượn chỗ của ông được không?"

    "Nguyên liệu của Người yêu màu hồng đã hết rồi.."

    "Chuyện đó ông không cần lo, tôi tự lo liệu."

    Ông chủ khó xử: "Nhưng bàn pha chế của chúng tôi thường không cho người ngoài sử dụng.."

    Ông chủ nhìn ống thép lạnh lẽo trước mặt, lời nói nghẹn lại trong cổ họng.

    Cô gái cầm vũ khí vẫn tỏ vẻ bất đắc dĩ, "Tôi chỉ muốn pha cho bảo bối của tôi một ly Người yêu màu hồng, tại sao ông chủ lại ngăn cản tôi? Có phải vì ông không có người yêu không?"

    "..."

    Ông chủ di chuyển sang trái, ống thép theo ông di chuyển.

    Ông chủ di chuyển sang phải, ống thép tiếp tục theo ông di chuyển..

    Ông chủ nắm chặt tay, đột nhiên cầm máy xay trong tay đập về phía Ngân Tô, tiếng xoay vù vù, nhắm thẳng vào mắt Ngân Tô.

    "Đang!"

    Ống thép đập vào máy xay.

    Ông chủ chỉ cảm thấy một lực mạnh ép tay ông xuống quầy.

    Các chai lọ trên quầy bị quét bay, máy xay bị giữ chặt, ông chủ không thể rút ra, quyết định bỏ cuộc.

    Ông cúi người rút ra một con dao từ dưới quầy, chém về phía Ngân Tô.

    Ngân Tô né sang một bên, giọng nói sâu lắng: "Không có người yêu cũng không cần ghen tị với tôi như vậy."

    "..."

    Ông chủ tấn công càng ngày càng dữ dội.
     
    Noctor likes this.
  5. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 446: Mùa tỏ tình (6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm phút sau.

    Ông chủ nằm trong quầy, mắt mở trừng trừng nhìn vào khoảng không, giây tiếp theo cơ thể ông bị đá vào tường.

    Ngân Tô đến bồn rửa tay bên quầy rửa tay, phát hiện công thức 'Người yêu màu hồng' dưới quầy.

    Dùng thạch rau câu và nước dừa làm nền, phủ một lớp khoai môn màu hồng, cuối cùng là các nguyên liệu phụ như mơ chua và hoa hồng.

    Cách làm rất đơn giản.

    Nhưng Ngân Tô không tìm thấy thạch rau câu và nước dừa.

    Ngân Tô nhìn ông chủ nằm trên sàn, đột nhiên có ý tưởng hay, quyết định pha chế một ly Người yêu màu hồng đặc biệt cho người yêu của mình.

    * * *

    * * *

    Đông Lộ và Vân Vân ngồi ở chỗ ngồi sát tường trong cửa hàng, một người quyến rũ, một người dịu dàng, ngồi đó như một cảnh đẹp.

    Đông Lộ thỉnh thoảng nhìn về phía quầy, người trong quầy vui vẻ bận rộn.

    Cô cảm thấy lo lắng, có một dự cảm không tốt.

    Năm phút sau, Đông Lộ thấy cô gái đó mang một ly đồ uống màu hồng nhạt đến, hai tay nâng ly đặt trước mặt cô, mỉm cười nhìn cô: "Người yêu ơi, uống thử đi, đây là tôi tự tay pha chế cho em, phải uống hết nhé, nếu không tôi sẽ thất vọng."

    Đông Lộ: "..."

    Cô ngửi thấy mùi ngọt ngào pha lẫn mùi máu tanh.

    Ly Người yêu màu hồng này không biết được làm từ gì.

    Ở phía bên kia, Ô Bất Kinh run rẩy đặt một ly người yêu màu hồng giống hệt trước mặt Vân Vân, "Uống.. uống đi."

    Anh ta dừng lại một chút, rồi học theo lời Ngân Tô: "Đây là tôi tự tay pha chế cho cô, cô không làm tôi thất vọng chứ, sẽ uống hết chứ?"

    Nói xong, Ô Bất Kinh lập tức đứng sau lưng Ngân Tô, cố gắng tránh ánh mắt của Vân Vân.

    Vân Vân rõ ràng cũng nhận ra ly đồ uống này không bình thường.

    Vân Vân: "..."

    Đông Lộ nhìn chằm chằm vào những cánh hoa hồng rải trên đỉnh, một lúc lâu không nói gì.

    "Em có muốn tôi đút cho em không?" Ngân Tô thấy Đông Lộ không động đậy, như một người yêu bất đắc dĩ, dịu dàng nói: "Được rồi, làm sao tôi có thể từ chối yêu cầu của em được chứ."

    Đông Lộ: "?"

    Cô có nói gì đâu?

    Đừng tự nói tự nghe chứ!

    Đông Lộ nhanh tay lấy cốc trước Ngân Tô, đẩy về phía cô, "Em không muốn uống nữa, anh uống giúp em đi."

    Ngân Tô thở dài, chọc nhẹ vào trán Đông Lộ, "Nghịch ngợm quá, ông chủ đã làm cho chúng ta món này, em không uống thì thật có lỗi với ông chủ."

    Có lỗi với ông chủ, cô để người ta nằm dưới đất!

    Đông Lộ thầm nghĩ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra yếu đuối: "Nhưng mà bây giờ em.. á!"

    Đông Lộ bị kéo tóc, đầu bị ép ngửa ra sau, và ngay lập tức, chiếc cốc có mùi lạ chạm vào môi cô.

    Cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cô gái vang lên bên tai: "Em yêu, sao có thể phụ lòng tôi được, để tôi đút cho em nhé."

    "Em.. ưm.."

    Vân Vân: "..."

    Nụ cười quyến rũ trên mặt Vân Vân cũng tắt dần, cơ thể hơi ngả ra sau, theo bản năng muốn tránh xa họ.

    Học viên khóa này sao vậy?

    Sao lại biến thái thế này!

    Trong lúc Vân Vân còn đang ngẩn ngơ, Đông Lộ đã bị người yêu đút xong một cốc "Người yêu màu hồng", đang ho sặc sụa.

    Ngân Tô đặt chiếc cốc rỗng lên bàn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khó chịu của Đông Lộ, giọng lạnh lùng: "Đừng từ chối tôi, hiểu không?"

    ".. Bố cô!" Đông Lộ chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, cô ta đã cho bao nhiêu đường vào đó? "Khụ khụ khụ.."

    Ngân Tô quay đầu lấy một tờ giấy, lau mặt Đông Lộ một cách thô bạo nhưng giọng nói lại dịu dàng:

    "Lần sau đừng uống vội như vậy nữa, nhìn khuôn mặt nhỏ bé này ho đến trắng bệch rồi, thật khiến người ta đau lòng."

    Đông Lộ không biết Ngân Tô dùng loại giấy gì, chỉ cảm thấy mặt mình nóng rát.

    Kẻ gây chuyện còn gật đầu khen ngợi, hài lòng nói: "Ừm, như vậy trông có sức sống hơn rồi."

    Đông Lộ: "..."

    Mặc dù không biết cô ta dùng gì để lau mặt mình, nhưng chắc chắn không phải thứ tốt, vì bây giờ má cô rất đau.

    Đông Lộ không nhìn thấy, nhưng Vân Vân thì thấy rõ.

    Lúc này, hai má của Đông Lộ đỏ bừng, không chảy máu nhưng trông như hai cái mông khỉ, còn hơi sưng..

    Vân Vân lén đứng dậy, chuẩn bị kéo Ô Bất Kinh rời đi.

    Nhưng vừa nhấc mông khỏi ghế, ánh mắt lạnh lùng của cô gái đối diện quét qua, "Lãng phí thức ăn là không tốt đâu.. Đứng đó làm gì, đút cho người yêu của cậu đi, không có chút tinh ý gì cả."

    Câu cuối cùng là nói với Ô Bất Kinh.

    Ô Bất Kinh: "..."

    Ô Bất Kinh chưa kịp hành động thì Vân Vân đã cầm lấy cốc "Người yêu màu hồng" uống một hơi.

    * * *

    * * *

    Rạp chiếu phim.

    Ly Khương và người yêu Tiểu Lương đang xem phim trong rạp.

    Ly Khương tìm thấy một bảng giá trị tình yêu, trong đó xem phim có thể tăng 30 điểm tình yêu, so với các hoạt động khác thì đây là điểm số khá cao.

    Phim đang chiếu là một bộ phim tình cảm, hình ảnh đen trắng, kể về một cô gái và một chàng trai gặp nhau và yêu nhau ở trường.

    Nhưng cha mẹ họ đều phản đối mối tình này, hai người đã cố gắng rất nhiều để được bên nhau.

    Cốt truyện rất tệ, hình ảnh cũng không đẹp, rạp chiếu phim lại lạnh lẽo, kết hợp với âm thanh kỳ lạ khiến Ly Khương cảm thấy đây không phải là phim tình cảm mà là phim kinh dị.

    Ly Khương cảm thấy lạnh, đặc biệt là ở cổ chân, nhưng nhìn mấy lần cũng không thấy có gì bất thường.

    Phim đã đến đoạn cuối, sắp kết thúc rồi.

    Tiểu Lương ngồi yên bên cạnh cô, chăm chú xem phim.

    Ly Khương lau nước mắt trên mặt, quay đầu quan sát xung quanh.

    Khi vào rạp chiếu phim này, người không nhiều lắm, chín phần ghế đều trống.

    Nhưng lúc này dường như còn ít người hơn..

    Ly Khương lại nhìn Tiểu Lương, ánh sáng từ màn hình phim chiếu lên mặt anh ta làm cho khuôn mặt trở nên u ám kỳ lạ, giống như mặt của người chết.

    "!"

    Ngay lúc đó, màn hình phim sáng rực lên, Ly Khương bị bao phủ trong ánh sáng trắng.

    Khi cô mở mắt ra, phát hiện mình đang bị kéo chạy, và người kéo cô không ai khác chính là nam chính của bộ phim.

    "..."

    Ly Khương bị gió lạnh thổi vào mặt làm nước mắt chảy ra, nhưng khuôn mặt nhỏ bé vẫn bình tĩnh, thậm chí còn thở dài.

    Biết ngay là không chỉ đơn giản là xem phim.

    Nam chính đã dừng lại, Ly Khương ngẩng đầu lên thấy biển, họ đang đứng trên vách đá, dưới là biển nước cuộn trào.

    Nam chính quay lại, nắm tay Ly Khương, "Từ nay về sau chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, không ai có thể chia cắt chúng ta."

    Ly Khương chớp mắt, một dòng nước mắt chảy xuống, cô từ từ gật đầu: "Ừ."

    Nam chính nở một nụ cười, kéo cô đi về phía mép đá: "Đừng sợ, chúng ta sẽ sớm mãi mãi bên nhau."

    "Em không sợ." Ly Khương nhẹ nhàng nói, khi nam chính chuẩn bị kéo cô nhảy xuống, cô đá anh ta xuống.

    Ánh sáng trước mắt chao đảo, cô vẫn ngồi trên ghế.

    Trước mặt là khuôn mặt phóng to của Tiểu Lương, trắng bệch, chết chóc, nhìn cô một cách kỳ lạ.
     
    Noctor likes this.
  6. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 447: Mùa tỏ tình (7)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ly Khương vừa định vung nắm đấm thì khuôn mặt Tiểu Lương lại trở về vẻ hiền hòa, "Phim kết thúc rồi, chúng ta đi thôi."

    Phim đã đen màn, lúc này trong rạp chỉ còn lại cô và Tiểu Lương.

    Ly Khương đứng dậy theo Tiểu Lương ra ngoài, ở cửa rạp gặp một người chơi khác, mặt mày khó coi bước ra, người yêu của anh ta ôm cánh tay đi theo sau, trông rất tội nghiệp.

    Người chơi đó đi rất nhanh, không chào hỏi Ly Khương.

    Các hoạt động hẹn hò có lẽ đều nguy hiểm, giá trị tình yêu càng cao thì nguy hiểm càng lớn.

    Ly Khương lấy ra bảng giá trị, chọn hoạt động 'bắt búp bê' có giá trị 50 điểm tình yêu.

    * * *

    * * *

    Phố Bắc.

    Con phố này toàn là các triển lãm và cửa hàng liên quan đến nghệ thuật.

    Lúc này, Viên Lý đang đi trong một triển lãm tranh, toàn bộ triển lãm có tông màu hồng.

    Từ lối vào là một hành lang dài và hẹp, hai bên treo những bức tranh không theo quy tắc nào.

    Những bức tranh đó rất kỳ quái, như những nét vẽ nguệch ngoạc của người bệnh tâm thần, đầy bóng tối, hỗn loạn và máu me.

    Cả hành lang gần như không thấy điểm cuối, ánh sáng trên trần rất mờ, kết hợp với tường màu hồng, nhìn lâu rất khó chịu.

    "Tôi thích nhất bức tranh này." Viên Lý bị ai đó kéo lại, người đó chỉ vào một bức tranh trên tường: "Bức tranh này cho cảm giác rất hạnh phúc."

    Viên Lý nhìn quanh, không nghe thấy lời cô ta nói, mấy lần cố gắng gạt tay cô ta ra nhưng đối phương ôm rất chặt.

    Người phụ nữ với vẻ mặt đầy khao khát: "Giá mà chúng ta cũng có thể hạnh phúc như họ."

    "?"

    Cuối cùng Viên Lý cũng nhìn vào bức tranh.

    Đó là một bức tranh với màu đen và đỏ đan xen, phong cách trừu tượng, thoạt nhìn giống như hai người đang tựa vào nhau.

    Những đường nét lộn xộn khiến Viên Lý cảm thấy khó chịu, anh quay đi không muốn nhìn nữa.

    "Anh yêu, anh nghĩ chúng ta có thể hạnh phúc như họ không?" Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt cô ta không đối xứng, một bên nhỏ, một bên lớn, mũi tẹt, không có chút nét nào.

    Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt này, Viên Lý đều cảm thấy kinh hãi.

    Ở bên một người như vậy, ai mà cảm thấy hạnh phúc được chứ?

    Viên Lý đáp qua loa, "Phía trước còn nhiều tranh lắm, chúng ta đi tiếp đi."

    Anh nóng lòng muốn rời khỏi triển lãm này.

    "Được thôi."

    Viên Lý cảm thấy cánh tay mình nhẹ bẫng, như thể vừa thoát khỏi một gánh nặng, anh bước nhanh về phía trước.

    Khi vào đây, nhân viên đã nói rằng triển lãm này không thể quay đầu lại, cứ đi thẳng là sẽ tham quan hết..

    Chỉ cần đi thẳng là có thể ra ngoài!

    Tâm trạng muốn rời khỏi triển lãm khiến Viên Lý không để ý rằng người phụ nữ vẫn đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng anh cười, không hề đi theo.

    Nhưng chỉ một phút sau, Viên Lý lại thấy bức tranh vừa rồi.

    Cùng một độ cao, cùng một kích thước..

    Trong mắt Viên Lý hiện lên sự sợ hãi, anh bắt đầu chạy thục mạng.

    Nửa phút sau, lại là bức tranh đó.

    Viên Lý tiếp tục chạy về phía trước.

    Lần này thời gian còn ngắn hơn, bức tranh lại xuất hiện.

    Viên Lý quay phắt lại, nhìn xung quanh, những bức tranh trên tường hai bên không biết từ lúc nào đã biến thành bức tranh đó.

    Những bức tranh hai bên làm mắt Viên Lý hoa lên, trước sau đều giống nhau, anh đột nhiên không nhớ được đâu là phía trước..

    Là bên này sao?

    Không không.. không đúng, hình như là bên này.

    Viên Lý cảm thấy hai bức tường đang di chuyển về phía anh, vừa rồi còn đủ chỗ cho hai người đi qua, giờ chỉ đủ chỗ cho một người.

    Là bên này.. đúng, là bên này!

    Viên Lý chạy về hướng mình đã chọn.

    * * *

    * * *

    Trong hành lang triển lãm tranh, người phụ nữ đứng trước bức tranh, những đường nét đen đỏ tạo thành hình ảnh, ở giữa dường như có một lối đi.

    Trong lối đi có một chấm đen nhỏ đang di chuyển nhanh, nhưng lối đi ngày càng hẹp lại..

    Chấm đen bị ép chặt trong lối đi, dần dần biến mất.

    Máu chảy ra từ bức tranh, rồi dần dần bị vải tranh hấp thụ, cả bức tranh càng trở nên đỏ tươi.

    * * *

    * * *

    Phố Tây.

    Ngân Tô kéo Đông Lộ đi phía trước, tay cầm một tờ giấy đang xem.

    Trên giấy là cách thức và điểm số để thu thập giá trị tình yêu.

    Đây là món quà Đông Lộ tặng cho Ngân Tô sau khi cô tự tay pha chế "Người yêu màu hồng", cảm động vì tình yêu của họ.

    Trong thế giới thực, không phải đều có 100 việc nhỏ mà các cặp đôi phải làm sao, bảng này gần giống như những việc đó.

    Tên nghe có vẻ nghiêm túc, nhưng nội dung có nghiêm túc hay không thì không biết.

    Giá trị tình yêu liên quan đến thực phẩm không cao, thường từ 0-20.

    Giải trí cao hơn một chút, như xem phim, chơi game, thường từ 20-60, tùy thuộc vào mức độ kinh dị của hoạt động.

    Mua sắm từ 60-100.

    Cao nhất là các hoạt động liên quan đến nghệ thuật, từ 100 trở lên, không giới hạn, có lẽ được chấm điểm theo biểu hiện.

    Bốn loại này phân bố trên bốn con phố.

    Phố Đông - Mua sắm

    Phố Tây - Thực phẩm

    Phố Bắc - Nghệ thuật

    Phố Nam - Giải trí

    * * *

    * * *

    Sau khi ra khỏi cửa hàng đường, Vân Vân ngoan ngoãn hơn nhiều, ôm cánh tay Ô Bất Kinh, cố gắng thuyết phục anh rời khỏi Ngân Tô để họ tự đi hẹn hò.

    Nhưng Ô Bất Kinh chỉ cần hồi phục đầy đủ phép chữa trị, lập tức tự dùng phép chữa trị, không nghe lời Vân Vân, không rời khỏi phạm vi bảo vệ của đại lão.

    Đừng hòng mê hoặc anh!

    Ngân Tô cất bảng giá trị tình yêu, nghiêng đầu nhìn Đông Lộ, "Sao vậy? Ở bên tôi không hạnh phúc sao? Cười lên nào."

    Đông Lộ: "..."

    Đông Lộ cố gắng nặn ra một nụ cười cứng ngắc.

    Kết hợp với khuôn mặt đỏ bừng của cô, trông thật kỳ quái.

    "Nghe lời nào." Ngân Tô chỉ về phía Phố Bắc, "Để thưởng cho em, anh sẽ dẫn em đi cảm nhận vẻ đẹp của nghệ thuật nhé."

    Đông Lộ: "..."

    Thưởng cái gì chứ!

    Ngực Đông Lộ như có một ngọn lửa bùng cháy, muốn bùng nổ nhưng mỗi khi cử động miệng, má lại đau rát.

    Ngọn lửa này cứ cháy trong ngực cô.

    Cuối cùng, khi nghĩ đến những gì ở phố Bắc, ngọn lửa mới dịu xuống.

    Cô muốn khiến học viên này không thể trở về từ phố Bắc!

    * * *

    * * *

    Phố Bắc.

    Ngân Tô đầu tiên chọn triển lãm điêu khắc.

    Toàn bộ triển lãm khá rộng rãi, không có tường chắn nên có thể nhìn thấy lối ra xa nhất.

    Các tác phẩm điêu khắc có đủ kích cỡ, chất liệu đa dạng, nhưng nhiều nhất vẫn là điêu khắc gỗ.

    Những tác phẩm lớn được đặt ở giữa, những tác phẩm nhỏ hơn được trưng bày ở hai bên hoặc trên tường.

    Khi Ngân Tô bước vào, trong triển lãm đã có hai đôi tình nhân.

    Một trong số đó là người chơi.

    Họ đang ở khu vực trải nghiệm, dường như đang thử điêu khắc.

    "Triển lãm của chúng tôi có hỗ trợ trải nghiệm, nếu các bạn quan tâm, có thể thử. Hai người cùng hoàn thành một tác phẩm điêu khắc sẽ rất ý nghĩa." Nhân viên nhiệt tình giới thiệu.

    Ngân Tô nói: "Nghe theo bảo bối của tôi."

    Đông Lộ cố gắng nặn ra một nụ cười: "Chúng ta xem xong rồi thử nhé."

    Nhân viên: "Được thôi, các bạn tham quan trước, xong rồi đến khu trải nghiệm."

    Triển lãm yên tĩnh, Vương Đức Khang nghe thấy tiếng nói chuyện, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, phát hiện là người nổi bật lúc trước, ánh mắt thoáng qua một tia tối tăm.

    "Em yêu, em thấy thế này được không?"

    Vương Đức Khang thu hồi ánh mắt, nhìn vào tác phẩm điêu khắc trong tay người yêu: "Chỗ này cần làm phẳng.."

    "Em không có sức, anh giúp em nhé." Người yêu đưa tác phẩm điêu khắc cho anh ta.

    Vừa cầm vào tay, Vương Đức Khang cảm thấy ngón tay đau nhói, máu chảy ra và một vệt đỏ tươi dính lên tác phẩm điêu khắc.
     
    Noctor likes this.
  7. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 448: Mùa tỏ tình (8)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vương Đức Khang lập tức lau đi, nhưng vết máu đã thấm vào gỗ, không thể lau sạch.

    Phần vai của bức điêu khắc toàn là màu đỏ máu, vệt đỏ đó khiến tim Vương Đức Khang đập mạnh.

    Anh lật bức điêu khắc lại, phát hiện phía sau có một mảnh gỗ bị gọt rất sắc.

    Vương Đức Khang quay đầu nhìn người yêu đưa bức điêu khắc cho mình, cô ta cười một cách kỳ lạ, nhìn chằm chằm vào anh.

    Khi anh nhìn qua, cô ta dịu dàng hỏi: "Sao vậy?"

    Vương Đức Khang: "..."

    Vương Đức Khang cố nén giận, "Không có gì."

    "Vậy anh yêu tiếp tục điêu khắc đi."

    "..."

    Vương Đức Khang cảnh giác nói: "Chúng ta đổi cái khác đi."

    Bức điêu khắc này có máu của anh, nhưng hiện tại điêu khắc chưa hoàn thành, chắc sẽ không nguy hiểm lắm.

    Vì vậy chỉ cần đổi cái khác..

    Người yêu của Vương Đức Khang tỏ ra khó xử: "Không được, vừa rồi nhân viên nói mỗi cặp đôi chỉ có một lần trải nghiệm, không có thêm gỗ. Cái này dù bẩn nhưng không sao, chỉ cần là do anh yêu tự tay điêu khắc, em sẽ giữ gìn cẩn thận."

    Nói đến cuối, khuôn mặt người yêu hiện lên vẻ ngượng ngùng.

    Vương Đức Khang thầm chửi thề, nhưng vẫn không từ bỏ: "Làm sao anh có thể đưa cho em thứ bẩn như vậy, anh đi hỏi nhân viên."

    Nói xong, không đợi người yêu nói gì, anh đứng dậy đi tìm nhân viên.

    Đáng tiếc, nhân viên và người yêu anh nói giống nhau.

    Mỗi cặp đôi chỉ có một lần trải nghiệm, bất kể điêu khắc thành gì, cũng không thể đổi.

    Không thể đổi, Vương Đức Khang thử gọt bỏ phần đó.

    Nhưng máu như đã thấm vào toàn bộ gỗ, dù anh gọt bao nhiêu, vẫn thấy vết máu.

    Miếng gỗ chỉ lớn như vậy, tiếp tục gọt sẽ không hoàn thành được điêu khắc.

    * * *

    * * *

    Ở phía bên kia.

    Ngân Tô đang dẫn Đông Lộ xem từng tác phẩm triển lãm, Đông Lộ lòng như lửa đốt, ánh mắt hầu như không dừng lại trên các tác phẩm, nhiều lần nói: "Những tác phẩm này đều na ná nhau, anh thử tự tay làm đi, sẽ cảm nhận được niềm vui hơn."

    "Đã đến rồi thì cứ xem qua một chút." Ngân Tô nghiêng đầu nhìn Đông Lộ, khuôn mặt hơi trầm xuống: "Sao vậy, em không muốn đi xem triển lãm với tôi à?"

    Đông Lộ ấm ức: ".. Không phải."

    Tình hình này không ổn chút nào!

    Đông Lộ liếc nhìn về phía Vân Vân, Ô Bất Kinh đang không ngừng đẩy Vân Vân ra, nhưng bất kể Vân Vân nói gì, anh ta cũng không động lòng, kiên quyết đi theo Ngân Tô.

    "..."

    Đúng là hai kẻ cứng đầu!

    Không vội.. không vội, lát nữa cô ta sẽ phải đi thôi!

    Đông Lộ chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

    Bốn người xem hết tất cả các tác phẩm trong triển lãm, cuối cùng Ngân Tô mới đi về phía khu trải nghiệm.

    Vương Đức Khang và người yêu vẫn đang ngồi ở khu trải nghiệm, bức điêu khắc trong tay Vương Đức Khang đã có hình dáng ban đầu, là một bức tượng người, nhưng chưa có ngũ quan, vai có một vệt đỏ.

    Nhân viên triển lãm xuất hiện như ma, "Quý khách, xin chọn gỗ của mình."

    Anh ta cầm một hộp, bên trong có vài miếng gỗ nhỏ, ngoài kích thước có chút khác biệt, đều là cùng một loại gỗ.

    "Bảo bối, em chọn đi." Ngân Tô thể hiện phẩm chất tốt đẹp của người yêu, nhường cơ hội này cho Đông Lộ.

    Đông Lộ đối diện với nụ cười của Ngân Tô, trong đôi mắt đen láy đó, không thấy chút ý cười nào, chỉ có sự lạnh lùng không thể từ chối.

    Đông Lộ nhịn lại, cúi đầu nhìn vào hộp gỗ, chọn một miếng gỗ vừa phải, "Cái này đi."

    Ngân Tô vỗ tay khen ngợi, lớn tiếng tán thưởng: "Bảo bối có mắt nhìn thật tốt."

    Đông Lộ: "..."

    Ô Bất Kinh: "..."

    May mà đây là trong game, nếu ở thế giới thực thì đúng là chết vì xấu hổ.

    "Hai bạn thì sao?" Nhân viên nhìn về phía Ô Bất Kinh và Vân Vân.

    "Cô.. chọn đi." Ô Bất Kinh đứng cách Vân Vân rất xa, dùng cằm chỉ vào hộp gỗ, không quên thêm một câu: "Tôi tin cô."

    Vân Vân: "..."

    Sau khi Vân Vân chọn xong gỗ, nhân viên lấy ra dụng cụ: "Các bạn có thể điêu khắc trong khu vực này, trước khi hoàn thành không được mang tác phẩm ra khỏi khu trải nghiệm."

    Ngân Tô: "Nếu tôi muốn mang ra thì sao?"

    "Khách hoàn thành điêu khắc thì có thể mang ra." Nhân viên cười giải thích: "Triển lãm của chúng tôi không cho phép mang tác phẩm chưa hoàn thành ra ngoài, chỉ cần hoàn thành là có thể mang đi."

    Nhân viên giới thiệu cách sử dụng dụng cụ.

    Ngân Tô cầm một con dao khắc, áp lên mu bàn tay Đông Lộ, cười một cách biến thái: "Con dao này sắc lắm, chắc chắn có thể dễ dàng rạch da em yêu."

    Đông Lộ: "!"

    Cái đồ khốn kiếp!

    Con dao lạnh lẽo áp lên mu bàn tay, chỉ cần dùng chút lực là có thể rạch da thịt.

    Mặt Đông Lộ tái mét, không dám động đậy.

    Dù sao người yêu cô cũng thật sự dám ra tay.

    Vân Vân cầm dụng cụ, không thèm nghe hướng dẫn, mạnh mẽ kéo Ô Bất Kinh: "Chúng ta đi điêu khắc thôi!"

    "Đừng kéo tôi.." Ô Bất Kinh hoảng sợ: "Buông tôi ra!"

    "Đùa thôi mà, nhìn em sợ kìa." Ngân Tô đặt dao khắc lại vào hộp dụng cụ, ôm lấy Đông Lộ: "Chúng ta cũng đi điêu khắc thôi."

    * * *

    * * *

    Khu điêu khắc là một khu vực hình tròn không đều, trên bàn bày nhiều tác phẩm điêu khắc dang dở.

    Vương Đức Khang đang điêu khắc khuôn mặt, khi Ngân Tô và nhóm đến gần, anh ta liếc nhìn một cái.

    Ngân Tô kéo ghế cho Đông Lộ ngồi xuống rồi thô bạo ép cô ngồi xuống.

    Nói cô ta không có phong độ thì cô ta giúp người yêu kéo ghế.

    Nói cô ta có phong độ thì cô ta không quan tâm đến ý muốn của người yêu, ép người ta ngồi xuống.

    Vương Đức Khang nhìn phản ứng của Đông Lộ, cô ta mặt mày u ám nhưng không có phản ứng gì, không giống anh, chỉ cần không vừa ý là lập tức trở mặt..

    Chỉ khi hoàn thành hoạt động hẹn hò mới có thể thu thập giá trị tình yêu.

    Nếu người yêu không hợp tác vào cuối cùng, hoạt động hẹn hò sẽ không thể hoàn thành, không chỉ lãng phí thời gian mà còn nguy hiểm.

    Vì vậy, cách tốt nhất là dỗ dành họ.

    May mà những người yêu này cũng rất mong đợi hoạt động hẹn hò.. mặc dù họ mong đợi cách làm khó dễ trong buổi hẹn để đặt người chơi vào tình thế nguy hiểm.

    Nhưng chỉ cần mục tiêu ban đầu của họ giống nhau, sau đó chỉ cần dỗ dành NPC một chút, tự mình tránh nguy hiểm, việc thu thập giá trị tình yêu cũng không quá khó khăn.

    Nhưng lúc này nhìn thấy Đông Lộ mặt mày u ám, im lặng không nói, Vương Đức Khang thắc mắc, họ đã để thanh niên đó rút thẻ.. chẳng lẽ thực sự rút được NPC dễ đối phó?

    * * *

    * * *

    Ngân Tô đặt dụng cụ trước mặt Đông Lộ: "Bảo bối, tôi nghe nói em có tay nghề điêu khắc tuyệt vời, tôi rất muốn em tự tay điêu khắc một tác phẩm tặng tôi, để chứng minh tình cảm của em. Vì vậy, em cầm dao điêu khắc nhé."

    Đông Lộ ngạc nhiên, ngươi nghe ở đâu vậy? Sao tôi không biết mình có tay nghề này?

    "Anh yêu, điều này.."

    Ngân Tô chống tay lên lưng ghế, cúi xuống, thì thầm bên tai Đông Lộ: "Nếu tôi cầm dao, tôi thích hơn là dao sống, biết kêu.."

    "!"

    Ánh mắt căm hận của Đông Lộ không thể che giấu.

    "Điêu khắc theo hình dáng của tôi." Ngân Tô ngồi xuống bên cạnh, chỉ vào mặt mình, đầy tin tưởng: "Tôi tin vào kỹ thuật của em."
     
    Noctor likes this.
  8. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 449: Mùa tỏ tình (9)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ô Bất Kinh không học được kỹ thuật 'dỗ' người yêu của Ngân Tô, nhưng anh ta biết lợi dụng thanh thế của Ngân Tô để khiến Vân Vân không dám từ chối yêu cầu điêu khắc của mình.

    Vì vậy, hai người yêu NPC, một người u uất, một người căm phẫn, cầm dao khắc bắt đầu điêu khắc.

    Những nhát dao mạnh mẽ, như muốn cắt thành ngàn mảnh.

    * * *

    * * *

    Tác phẩm điêu khắc của Vương Đức Khang cũng sắp hoàn thành ngũ quan.

    "Anh yêu, anh giỏi quá!" Giọng nói vui mừng của người yêu vang lên: "Nhưng, anh không nói là điêu khắc theo hình dáng của em sao? Sao lại giống anh thế này?"

    "..."

    Vương Đức Khang chưa từng học điêu khắc, trong thế giới thực cũng chưa từng tiếp xúc.

    Tác phẩm điêu khắc trong tay anh, nhìn tổng thể là một tác phẩm rất kỳ lạ và xấu xí, chỉ có thể nhận ra là hình người.

    Lúc đầu anh chỉ thấy nó xấu.

    Nhưng để hoàn thành nhiệm vụ, anh phải tiếp tục điêu khắc.

    Tuy nhiên, lúc này anh nhìn kỹ khuôn mặt, càng nhìn càng thấy tác phẩm điêu khắc trong tay giống mình..

    "Không sao, anh yêu tặng nó cho em, như thể anh yêu luôn ở bên em." Người yêu tiếp tục nói.

    "..."

    Vương Đức Khang nhìn tác phẩm điêu khắc càng lâu, càng thấy nó giống mình.

    Vương Đức Khang cảm thấy rùng mình, vội vàng rời mắt: "Cái này không đẹp, lát nữa anh tặng em cái khác.."

    "Đẹp mà." Người yêu không có thẩm mỹ, trực tiếp lấy tác phẩm điêu khắc từ tay Vương Đức Khang, khuôn mặt đầy hạnh phúc: "Em rất thích, cảm giác như anh yêu đã tặng chính mình cho em vậy."

    Câu cuối cùng như chạm vào dây thần kinh đau đớn của Vương Đức Khang, anh đưa tay muốn giành lại tác phẩm điêu khắc.

    Người yêu đứng dậy, cầm tác phẩm điêu khắc lùi lại hai bước, khuôn mặt cũng trở nên lạnh lùng: "Anh làm gì vậy? Không muốn tặng đồ cho em sao?"

    Vương Đức Khang cảm thấy tác phẩm điêu khắc đó rất nguy hiểm, tuyệt đối không thể để người khác giữ.

    "Nghe lời, trả nó lại cho anh." Vương Đức Khang đưa tay: "Anh sẽ tặng em cái khác tốt hơn."

    "Không có gì tốt hơn cái này đâu." Người kia vuốt ve tác phẩm điêu khắc trong tay, nở nụ cười bệnh hoạn: "Anh yêu, đã tặng đi rồi thì không có lý do gì để lấy lại. Người yêu thất hứa sẽ bị bỏ rơi."

    * * *

    * * *

    Ô Bất Kinh co ro trên ghế, nhìn Vương Đức Khang và người yêu của anh ta đột nhiên cãi nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra.

    Ô Bất Kinh liếc nhìn người yêu đang cố gắng điêu khắc, rồi dịch lại gần Ngân Tô, "Cô Tô, tại sao anh ta lại muốn lấy lại tác phẩm điêu khắc? Chẳng lẽ không thể để tác phẩm trong tay NPC?"

    Ngân Tô chống cằm, chăm chú nhìn Đông Lộ làm việc, nghe vậy chỉ liếc nhìn về phía Vương Đức Khang.

    Vương Đức Khang đã bắt đầu giành lại tác phẩm, người yêu của anh ta không đánh lại mà tránh vài lần rồi chạy thẳng ra khỏi triển lãm.

    Nhân viên đứng từ xa nhìn, không ngăn cản.

    Ngân Tô không thấy tình hình của tác phẩm trong tay Vương Đức Khang, lúc này cũng không rõ, đưa ra câu trả lời mơ hồ: "Có thể."

    Sau khi Vương Đức Khang và người yêu rời đi, trong triển lãm chỉ còn lại Ngân Tô và nhóm của Ô Bất Kinh, cặp đôi NPC trước đó có lẽ đã tham quan xong và rời đi, không trải nghiệm điêu khắc.

    Trong triển lãm yên tĩnh, chỉ có tiếng động nhẹ.

    Đông Lộ vừa điêu khắc, vừa thầm nguyền rủa Ngân Tô, nguyền rủa xong lại bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc sai ở chỗ nào.

    Lý do gì khiến cô bây giờ giống như một học viên, ngồi đây điêu khắc.

    Người ngồi đây điêu khắc phải là cô ta mới đúng!

    Suy nghĩ một lúc lâu, Đông Lộ nhận ra từ lần đầu gặp mặt, khi cô ta kéo mình lại, mọi thứ đã bắt đầu không đúng.

    Những học viên trước đây, ai dám chủ động như vậy?

    Cô ta chủ động thì thôi, lại còn như một kẻ biến thái.. rốt cuộc ai là học viên đây!

    "Bảo bối, đừng khắc nữa, chỗ này sắp không cân đối rồi."

    Đông Lộ đang mải suy nghĩ, không để ý mình đã khắc vào cùng một chỗ hơn chục lần, lúc này mới dừng lại khi Ngân Tô nhắc nhở.

    "Em vừa rồi đang nghĩ gì vậy?" Ngân Tô không định bỏ qua cho cô, nghiêm mặt nói: "Em đang nghĩ đến ai? Em có người khác sau lưng tôi phải không? Em đang nghĩ đến hắn ta à?"

    Đông Lộ: "?"

    Nghe xem anh đang nói cái gì vậy!

    Đây có phải lời thoại của anh không? Anh cứ nói đi!

    Đông Lộ cảm thấy mình không thể đối phó với kẻ điên này, nhưng Ngân Tô không định bỏ qua cho cô, thỉnh thoảng lại buông ra vài câu kỳ quặc.

    Đông Lộ mím môi tiếp tục điêu khắc, động tác nhanh hơn nhiều.

    Bây giờ cô chỉ muốn rời khỏi đây.

    * * *

    * * *

    Nửa giờ sau.

    Đông Lộ đặt dao khắc xuống, tay nghề của cô tốt hơn Vương Đức Khang nhiều, ít nhất nhìn tổng thể rất hài hòa.

    Ngũ quan.. không nói là giống hệt, chỉ có thể nói là chẳng liên quan gì.

    Đông Lộ cầm tác phẩm điêu khắc đưa cho Ngân Tô: "Xong rồi, anh xem đi."

    Ngân Tô rụt tay vào tay áo, dùng áo để cầm lấy.

    Đông Lộ: "..."

    Đông Lộ tức giận suýt ném tác phẩm điêu khắc, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại, buông tay ra.

    Ngân Tô chẳng thèm nhìn kỹ, cầm lấy rồi ném vào cung điện.

    Ngân Tô mở miệng khen ngợi lung tung: "Bảo bối khắc là tốt nhất, tôi nhất định sẽ trân trọng."

    Đông Lộ trừng mắt nhìn tác phẩm điêu khắc biến mất, như bị sét đánh, không nhịn được lên tiếng: "Đó là em khắc mà.."

    "Đúng vậy, bảo bối khắc thì nên tặng cho tôi.. bảo bối muốn tặng cho người khác sao? Em quả nhiên có người ngoài!"

    ".. Em không có!" Đông Lộ không nhịn được hét lên.

    Ngân Tô nhìn cô vài giây, cuối cùng khuôn mặt dịu lại: "Tôi tất nhiên vẫn tin tưởng bảo bối."

    Đông Lộ tức giận trừng mắt nhìn.

    Người kia đáp lại bằng nụ cười dịu dàng yêu chiều.

    "..."

    Aaa! Giết cô ta đi!

    Quy trình hẹn hò tại triển lãm điêu khắc có lẽ là tham quan triển lãm và trải nghiệm điêu khắc.

    Tác phẩm điêu khắc do người chơi tự tay làm có thể là nguồn nguy hiểm, nhưng nguy hiểm này không xảy ra ngay lập tức.

    Tuy nhiên, nhiệm vụ điêu khắc này cũng có thể do NPC hoàn thành, chỉ cần bạn 'thuyết phục' được họ.

    Sau khi Vân Vân cũng hoàn thành điêu khắc, Ô Bất Kinh học theo sự cẩn trọng của Ngân Tô, khi Vân Vân đưa cho anh xem, anh liền nhét vào túi áo.

    * * *

    * * *

    Thức ăn ở phố ẩm thực đều miễn phí, vì vậy trại huấn luyện không có nhà ăn.

    Điều này có nghĩa là các hoạt động hẹn hò liên quan đến thực phẩm, người chơi không thể tránh được.

    Tuy nhiên, hẹn hò liên quan đến thực phẩm là an toàn nhất.. chỉ có điều điểm thấp.

    Bảng giá trị có người chơi tìm thấy, có người không.

    Nhưng đến giờ học buổi tối, phần lớn người chơi đã nắm được bảng giá trị, biết mỗi phố tương ứng với giá trị.

    Ban đầu không biết giá trị, có người chơi mở nhiệm vụ hẹn hò ở phố Bắc, kết quả là gặp rắc rối.

    Khi giờ học buổi tối đến gần, người chơi lần lượt trở về tòa nhà trại huấn luyện.

    Người yêu của họ tách ra tại tòa nhà trại huấn luyện, rời đi từ cửa nhỏ trước đó.

    "Quá nguy hiểm.. hẹn hò ở phố Bắc, không cẩn thận là gặp rắc rối. Ban đầu tôi không biết nơi đó nguy hiểm như vậy, suýt nữa thì bị hại."

    "May mà tôi không đi phố Bắc.."

    "Giá trị tình yêu ở phố Bắc cao, mạo hiểm cũng đáng."

    "Vẫn là hẹn hò liên quan đến thực phẩm an toàn, mặc dù điểm thấp nhưng làm nhiều lần là được.."

    "Các bạn có tìm thấy quy tắc hoặc manh mối mới không?"

    "..."

    Không có người chơi nào trả lời.
     
    Noctor likes this.
  9. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 450: Mùa tỏ tình (10)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn vẻ mặt của mọi người, có lẽ không ai tìm được manh mối hữu ích.

    Rất nhanh có người chơi chuyển chủ đề.

    Khi mọi người đang trao đổi, Ly Khương và Tạ Bán An cùng trở về, cả hai trông không có vấn đề gì.

    Ly Khương quét ánh mắt ướt át qua những người chơi có mặt, "Cô Tô chưa về à?"

    Tạ Bán An: "Vẫn còn thời gian."

    Một nữ người chơi dựa vào cột hỏi: "Còn mấy người chưa về?"

    "Năm người."

    Người chơi nhìn nhau, đại khái biết những ai chưa về.

    Vương Đức Khang, người tự nhận đã vượt qua hai mươi phó bản.

    Người chơi mới Viên Lý.

    Cô gái nổi bật và người chơi nam đi cùng cô ta.

    Còn một người nữa là Đặng Diệp Diệp, cô ấy cũng là người chơi mới.

    "Vậy có phải Vương Đức Khang.."

    Từ xa có một bóng người đang đi tới, nhìn dáng người và bước đi, rất giống Vương Đức Khang.

    Khi bóng người đến gần, ánh sáng mạnh hơn, bóng người cũng trở nên rõ ràng.

    Đúng là Vương Đức Khang.

    Nhưng lúc này anh ta trông rất đáng sợ, quần áo rách nát, mặt, cổ và tay đều có máu.

    Hơn nữa, anh ta trở về một mình, không thấy người yêu NPC đi cùng.

    Vương Đức Khang nhanh chóng đến dưới tòa nhà, ánh mắt sắc bén quét qua mọi người, "Mọi người đã về hết chưa?"

    "Anh.. làm sao vậy?"

    Vương Đức Khang chửi thề một tiếng, "Giết con quái vật đó rồi."

    "!"

    Người yêu NPC?

    Mặc dù Vương Đức Khang đã giết đối phương, nhưng tác phẩm điêu khắc anh ta tìm thấy trên người đối phương không phải là cái ban đầu, không biết khi nào đã bị tráo đổi.

    Nghĩ đến đây, lòng Vương Đức Khang lại trĩu nặng.

    "Cô gái nổi bật kia đã về rồi."

    Mọi người nhìn về phía xa, Ngân Tô dẫn theo Ô Bất Kinh rụt rè, hiên ngang đi tới.

    Họ cũng không có người yêu NPC bên cạnh..

    Ngân Tô bước đến trước mặt người chơi, đối diện ánh mắt của họ, trực tiếp nói: "Các bạn nhìn tôi làm gì, thích tôi lắm à?"

    "..."

    Bệnh!

    ".. Người yêu của các bạn đâu?"

    "Giết rồi." Ngân Tô đột nhiên cười, "Vẫn là đẹp thì tốt."

    "?"

    Đẹp thì tốt cái gì? Tốt để bị giết à?

    Còn nữa.. giết người yêu NPC có phải là nhiệm vụ ẩn không? Họ có phải đã bỏ lỡ nhiệm vụ này?

    Ly Khương và Tạ Bán An dịch lại gần Ô Bất Kinh, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì vậy?"

    Ô Bất Kinh: "..."

    Ô Bất Kinh kể lại quá trình Ngân Tô giết người yêu NPC.

    Sau khi rời khỏi triển lãm điêu khắc, họ đã đến hai nơi khác, có lẽ nhờ vào sự may mắn của Tạ Bán An, không xảy ra bất kỳ sự cố nào.

    Cuối cùng xảy ra chuyện ở một triển lãm tranh, hai người yêu NPC có lẽ bị Ngân Tô ép quá, liền hợp sức đặt bẫy.

    "Cô Tô nói 'Người yêu không ngoan, đổi người khác cũng được', rồi giết họ.."

    "Chưa rõ tác dụng của người yêu NPC." Tạ Bán An có chút lo lắng, "Cái chết của họ sẽ mang lại điều gì.."

    "..."

    Không nói thì thôi.

    Nói ra làm Ô Bất Kinh run rẩy, không nhịn được lại tự dùng hai phép chữa trị.

    Ly Khương an ủi Ô Bất Kinh: "Cô Tô quyết định giết họ, chắc chắn là có sự chắc chắn."

    Ô Bất Kinh muốn khóc: "Cô ấy có sự chắc chắn, tôi thì không.. tôi không thể ngủ chung giường với cô ấy được!"

    Ly Khương: "..."

    * * *

    * * *

    "Chào buổi tối các học viên."

    Giọng của Mạt Lỵ vang lên từ phía sau, những người chơi đang thì thầm lập tức quay đầu nhìn lên lầu.

    Mạt Lỵ đứng trên ban công tầng hai, ánh mắt lần lượt quét qua họ.

    "Có vẻ như có người đến muộn."

    Vẫn còn hai người chơi chưa trở về.

    "Những học viên không đúng giờ.." Mạt Lỵ dừng lại, ánh mắt nhìn về phía sau họ.

    Người chơi quay đầu lại thấy hai bóng người đang chạy tới, họ thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của đối phương.

    "Hô.. hô hô.."

    Đặng Diệp Diệp chạy đến trước mặt người chơi, đôi chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống đất, hai tay chống xuống đất thở dốc.

    Người yêu của cô ta thì mặt không đỏ, tim không đập nhanh, đi về phía cửa nhỏ.

    Đặng Diệp Diệp may mắn hơn Viên Lý, không chọn phố Bắc, mà chỉ quanh quẩn giữa phố Tây và phố Nam.

    "Tốt lắm, học viên này đã kịp giờ." Mạt Lỵ dường như hài lòng khen ngợi Đặng Diệp Diệp, sau đó đổi giọng: "Nhưng người còn lại.. chúng ta không cần đợi nữa."

    Mạt Lỵ: "Buổi học tối nay của các học viên sẽ diễn ra tại phòng học số 11, tầng 3. Giảng viên Cao đã chờ mọi người."

    * * *

    * * *

    Phòng học số 11.

    Phòng học vẫn rộng rãi, giảng viên Cao ngồi xếp bằng trên sàn, mắt nhắm hờ, trông khá giống một cao nhân.

    Người chơi lần lượt vào phòng học.

    Giảng viên Cao cũng từ từ mở mắt, "Chào buổi tối các học viên, mọi người hãy ngồi xuống."

    Phòng học không có chỗ ngồi, người chơi nhìn nhau, mỗi người chọn một chỗ trên sàn và ngồi xuống.

    Ngân Tô thì khác, cô lấy ra một chiếc ghế nhỏ, mở ra, đặt xuống đất, rồi ngồi lên.

    Ô Bất Kinh: "?"

    Tạ Bán An: "..."

    Ly Khương: "..."

    Muốn có.

    Ánh mắt giảng viên Cao dừng lại trên người cô.

    "Giảng viên, thầy có muốn không?" Ngân Tô mỉm cười hỏi: "Coi như là tôi biếu.. không đúng, kính thầy."

    ".. Kính một chiếc ghế nhỏ? Cô thật biết kính trọng!"

    Khóe miệng giảng viên Cao hơi co giật, sau đó thu hồi ánh mắt, không ngăn cản hành động của cô.

    Ly Khương thấy giảng viên Cao không nói gì, liền hỏi Ngân Tô: "Cô Tô, tôi cũng muốn có."

    Ngân Tô rất hào phóng với những người hay khóc, cả Tạ Bán An và Ô Bất Kinh cũng có phần.

    Bốn người ngồi thành hàng, trông rất khác biệt so với những người chơi khác.

    Giảng viên Cao: "Vậy chúng ta bắt đầu buổi học.. Hôm nay mọi người đã trải nghiệm một ngày làm người yêu, chắc hẳn ai cũng có cảm nhận."

    Người chơi: "..."

    Cảm nhận cái gì chứ.

    Kết thúc phó bản này, họ có lẽ sẽ bị ám ảnh cưỡng chế về chuyện tình yêu mất.

    "Trước tiên, chúng ta hãy xem giá trị tình yêu của mọi người.." Giảng viên Cao lấy ra một chiếc máy tính bảng từ túi tài liệu bên cạnh, "Người đứng đầu là Ly Khương, 260 điểm, rất tốt, ngày đầu tiên đã có giá trị tình yêu như vậy.."

    "Thứ hai là Diêu Bạch Thanh, thứ ba là Ngụy Chi, thứ tư là Khâu Tùng, thứ năm là Tạ Bán An, thứ sáu là Hồ Cầm, thứ bảy là Vệ Huệ Nhi, thứ tám là Đặng Diệp Diệp."

    Giảng viên Cao lần lượt công bố giá trị tình yêu của người chơi.

    Ô Bất Kinh nghe mãi không thấy tên mình, cảm thấy không đúng, hẹn hò ở phố Bắc đều có điểm khởi đầu là 100, điểm của họ phải cao hơn Ly Khương.

    Giảng viên Cao đọc đến tên thứ tám thì dừng lại, khuôn mặt cũng trầm xuống: "Những học viên trên đều rất xuất sắc, có thành tích như vậy trong ngày đầu tiên. Nhưng.. những người dưới đây là ví dụ tiêu cực."

    "Tô Hảo Hảo."

    "Có." Ngân Tô lập tức giơ tay.

    Giảng viên Cao nhíu mày, như nghiến răng nói: "Không điểm."

    Ngân Tô rất hợp tác: "Ôi, không cẩn thận lại được không điểm."

    Giảng viên Cao: "..."

    Người chơi: "..."

    Không biết còn tưởng cô là người đứng đầu.
     
    Noctor likes this.
  10. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 451: Mùa tỏ tình (11)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giảng viên Cao trừng mắt nhìn Ngân Tô, sau đó gọi hai cái tên: "Ô Bất Kinh, Vương Đức Khang, đều là điểm không."

    Ô Bất Kinh muốn khóc.

    Vương Đức Khang mặt mày khó coi.

    Ba người chơi cùng lúc nhận điểm không, điểm chung của họ là giết người yêu NPC.

    Giết người yêu NPC, điểm tình yêu về không.

    Nghĩ lại cũng hợp lý, người yêu của bạn không còn, điểm tình yêu tất nhiên cũng không còn.

    "Tôi không ngờ, ngày đầu tiên đã có ba học viên cùng lúc nhận điểm không.." Giảng viên Cao mặt mày nghiêm nghị bắt đầu giảng giải.

    Sau hai phút chỉ trích, giảng viên Cao mới kết thúc chủ đề điểm không, "Hy vọng mọi người lấy đó làm gương, đừng học theo họ! Được rồi, bắt đầu học, bài học đầu tiên hôm nay là 'Quan hệ tình yêu'."

    "Mối quan hệ tình yêu lành mạnh sẽ khiến con người cảm thấy vui vẻ về cả thể chất lẫn tinh thần.."

    Bài giảng của giảng viên Cao không biết lấy từ đâu, nghe có vẻ chuyên nghiệp nhưng không có gì đặc biệt.

    Ngân Tô nghe mà buồn ngủ.

    May mắn là giảng viên Cao không giảng lâu những nội dung khô khan này, nhanh chóng bắt đầu tổng kết và kể một số câu chuyện nhỏ, minh họa cho mối quan hệ tình yêu lành mạnh.

    Cả trại huấn luyện đều không lành mạnh, ông ta còn muốn dạy người khác lành mạnh.

    Trong tiếng giảng bài ru ngủ của giảng viên Cao, một giờ trôi qua lúc nào không hay.

    Giảng viên Cao vỗ tay, yêu cầu tất cả người chơi tập trung, cuối cùng tổng kết: "Là người yêu, chúng ta nên có những phẩm chất như bao dung, tin tưởng, trung thành, tôn trọng, cống hiến. Khi bạn chọn họ, họ cũng đang chọn bạn. Bài học hôm nay kết thúc tại đây."

    Mọi người: "..."

    Nói cả buổi, chỉ có câu cuối cùng là hữu ích nhất.

    Đây có lẽ là những quy tắc mà họ cần tuân theo khi tương tác với người yêu NPC.

    Nghĩ lại cảnh hôm nay họ tương tác với những NPC đó, quả thật khi họ tỏ ra nghi ngờ hoặc không kiên nhẫn, sắc mặt của người yêu NPC cũng thay đổi theo.

    Giảng viên Cao vừa thu dọn đồ rời khỏi phòng học, Mạt Lỵ đã bước vào, những người chơi đang chuẩn bị trao đổi dừng lại, nhìn về phía Mạt Lỵ.

    "Các học viên, mọi người chắc đã biết điểm tình yêu của mình. Vậy thì.. hôm nay điểm tình yêu đạt chuẩn là: 100 điểm.

    Theo quy định của trại huấn luyện, học viên đạt điểm tình yêu chuẩn sẽ được quyền ở trong ngôi nhà tình yêu.

    Học viên có điểm tình yêu dưới hoặc bằng 100, trại huấn luyện sẽ không cung cấp chỗ ở, mọi người phải tự giải quyết."

    Giảng viên Cao vừa đọc điểm tình yêu của họ, phần lớn người chơi đều nằm trong mức an toàn, họ thở phào nhẹ nhõm.

    "Còn học viên có điểm tình yêu thấp nhất hôm nay.." Mạt Lỵ nhìn Ngân Tô một cách đặc biệt, cười nhếch mép: "Có ba người, vậy xin mời ba học viên cùng đến phòng tư vấn tình yêu để nhận sự tư vấn."

    * * *

    * * *

    Mạt Lỵ dẫn những học viên đạt chuẩn đến ngôi nhà tình yêu, Ly Khương không cần nói, Tạ Bán An vừa đủ điểm chuẩn.

    Trong số những người chơi có điểm tình yêu, có hai người không đạt chuẩn.

    Mạt Lỵ không quan tâm đến họ, để họ tự lo liệu vào buổi tối.

    "Sau nửa đêm, tòa nhà huấn luyện sẽ khóa cửa, hãy rời khỏi tòa nhà trước thời điểm đó." Mạt Lỵ còn đặc biệt nhắc nhở.

    Đặng Diệp Diệp là người mới, vừa hồi phục, lại phải đối mặt với thử thách, mà còn là thử thách chưa biết, cả người như bị rút hồn.

    Còn Vệ Huệ Nhi thì đầy hối hận, cô chỉ thiếu vài điểm.. nếu lúc đó cô đi hẹn hò ăn uống thêm một lần, điểm tình yêu của cô đã đủ.

    Buổi tối trong trại huấn luyện không biết có nguy hiểm gì..

    Đặng Diệp Diệp hồi phục lại, đôi môi khô khốc mở ra, hỏi Vệ Huệ Nhi: "Chúng ta đi đâu?"

    Vệ Huệ Nhi: "Tôi định ra ngoài xem."

    Bây giờ mới chín giờ, còn ba tiếng nữa đến nửa đêm.

    Các con phố khác trong trại huấn luyện vẫn sáng đèn, Vệ Huệ Nhi muốn nhân cơ hội đi xem có cách nào khác để có chỗ ở.

    "Để tôi đi cùng cô."

    Vệ Huệ Nhi nhíu mày, không muốn dẫn Đặng Diệp Diệp theo.

    Cô ấy là người mới..

    Vệ Huệ Nhi suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu: "Được, nhưng cô phải nghe tôi."

    Đặng Diệp Diệp không có lý do để từ chối, hôm nay cô nói mình là người chơi mới, phần lớn người chơi không muốn đi cùng cô, chê cô kém cỏi, không có khả năng tự bảo vệ.

    Nhưng là người chơi mới, bị kéo vào bản đồ này một cách vô lý, cô có thể làm gì?

    Ai mà không từng là người chơi mới?

    * * *

    * * *

    Nhóm ba người điểm không cũng được Mạt Lỵ chỉ đường, bảo họ lên tầng 4, rẽ phải và đi thẳng đến cuối hành lang, đó là phòng tư vấn.

    Ô Bất Kinh đi sát bên Ngân Tô, nhìn trái nhìn phải, lén lút như kẻ trộm.

    "Không biết còn tưởng bên cạnh tôi có quái vật." Ngân Tô thở dài: "Đừng giẫm lên gót chân tôi."

    Ô Bất Kinh: "..."

    Ô Bất Kinh lùi lại một bước.

    Ngân Tô: "..."

    Được thôi.

    Vương Đức Khang đi cuối cùng, anh ta có vẻ im lặng, nhưng khi ánh sáng chiếu lên mặt anh, không thấy im lặng mà ngược lại, toát lên vẻ tấn công mạnh mẽ.

    Tầng 4 nhanh chóng đến.

    Cửa đầu tiên là phòng học 13, tiếp theo là phòng học 15, quả nhiên không có phòng học 14.

    Sau phòng học 15 không còn cửa nào nữa, cho đến cuối hành lang xuất hiện một cánh cửa đỏ treo biển 'Phòng tư vấn tình yêu'.

    Các cửa khác đều màu hồng, chỉ có cánh cửa này màu đỏ, màu sắc tươi sáng, trong đêm tối, toát lên vẻ không lành.

    Ngân Tô thử mở cửa, tay nắm cửa ấn xuống nhưng không đẩy được.

    Bị khóa rồi?

    Ô Bất Kinh kinh ngạc nhìn Ngân Tô liên tục ấn tay nắm cửa, trông giống hệt hành động của quái vật trong bản đồ..

    Vương Đức Khang cũng nhìn cô, cảm thấy khó hiểu, và lùi lại hai bước, sợ bị liên lụy.

    "Ai đó?"

    Cuối cùng bên trong có tiếng vọng ra, là giọng nữ dịu dàng.

    Nhưng Ngân Tô không trả lời, tiếp tục ấn tay nắm cửa.

    "..."

    Trong hành lang chỉ có tiếng 'cạch cạch' của tay nắm cửa, không có âm thanh nào khác.

    Ô Bất Kinh và Vương Đức Khang đều vô thức nín thở.

    "Ai đó?" Người bên trong lại lên tiếng, rõ ràng có chút không vui, "Ai đang ở ngoài?"

    "Cạch cạch.."

    Đáp lại cô chỉ có tiếng tay nắm cửa.

    * * *

    * * *

    Bên trong.

    Trong căn phòng màu hồng, người phụ nữ ngồi trên ghế sofa da, nhíu mày nhìn về phía cửa.

    Tay nắm cửa liên tục bị ấn xuống, bật lên, rồi lại bị ấn xuống, bật lên.. và người bên ngoài càng lúc càng mạnh, như thể sắp xông vào.

    Cô hỏi vài lần, nhưng không ai trả lời.

    Giờ này chỉ có học viên mới đến.. nhưng tại sao không trả lời cô? Ai đang ở ngoài?

    "Cạch cạch.."

    Lại một loạt tiếng động như đang tháo cửa.

    Người phụ nữ nhíu mày sâu hơn, đứng dậy đi về phía cửa, cô đứng ở cửa, nhìn tay nắm cửa đang liên tục bị ấn, đưa tay giữ chặt.

    Người bên ngoài không ấn được nữa, tiếng động lập tức biến mất.

    Qua cánh cửa, người phụ nữ cũng cảm nhận được sự im lặng chết chóc bên ngoài.

    Cô hít một hơi sâu, mạnh mẽ ấn tay nắm cửa, kéo cửa ra-
     
    Noctor likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...