Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Bunmincha, 5 Tháng ba 2025.

  1. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 422: Hiện thực – Hài cốt người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bức tường cao bao quanh Núi Vân Linh, sương mù dày đặc che khuất cảnh vật bên trong.

    Hiện tại không có thiết bị nào có thể vào trong sương mù để quan sát tình hình bên trong.

    Tuyến đường tuần tra dựa theo bức tường cao, tuần tra xung quanh tường, chủ yếu là để quan sát xem tường có lỗ hổng không, giá trị ô nhiễm có tăng không.

    Ngân Tô ngồi ở ghế phụ, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy những cây xanh lướt qua, phía trước là con đường quanh co.

    Không phải đường nhựa, mà là đường đất, nhưng rất bằng phẳng, hầu như không có cảm giác xóc nảy, có lẽ là do người chơi có kỹ năng đặc biệt sửa chữa.

    Bên trái là bức tường cao, cách đường khoảng bảy tám mét.

    Ngân Tô chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của bức tường cao qua những khe hở của cây cối rậm rạp, ở những chỗ cây cối thưa thớt hơn, có thể nhìn theo bức tường lên trên.

    Nhưng phía trên bị sương mù che phủ, không thể nhìn thấy bức tường cao đến đâu.

    Hai bên cây cối um tùm, như bước vào rừng nguyên sinh, tán cây khổng lồ che phủ bầu trời, ánh sáng bị chặn lại bên ngoài.

    Ánh sáng phát ra từ đèn đường lắp hai bên đường, loại ánh sáng này giống với ánh sáng trong trại, nhìn bằng mắt thường như ánh sáng tự nhiên.

    Ở một khúc cua, Giang Kỳ dừng xe, vừa tháo dây an toàn vừa nói với Ngân Tô: "Đây là nơi nhân viên mất tích cuối cùng truyền dữ liệu, tôi xuống xem."

    Ngân Tô cũng mở cửa xe bước xuống.

    Giang Kỳ cầm thiết bị kiểm tra giá trị ô nhiễm, Ngân Tô đi đến bên đường, nhìn bức tường cao sừng sững.

    Dưới chân tường cao có những cây leo, rễ và lá của chúng lớn hơn nhiều so với cây bình thường bên ngoài.

    Ngân Tô chạm vào lá cây bên đường, tóc của quái vật trên vai cô cũng chạm vào những chiếc lá đó.

    Lá cây như cảm nhận được nguy hiểm, bắt đầu khép lại.

    Những chiếc lá có thể cuộn lại thì cuộn lại, những chiếc không cuộn được thì hai lá ghép thành một.. lan ra từ vị trí của Ngân Tô.

    "Cô Tô?"

    Giang Kỳ nghe thấy tiếng động, nhanh chóng bước qua từ phía bên kia xe.

    Anh nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ, một mảng lớn lá cây đang khép lại và cuộn tròn.

    "Cô Tô?" Giang Kỳ không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng giọng nói có chút khó hiểu.

    Cô đã làm gì?

    Ngân Tô bình tĩnh rút tay lại: "Không sao, có vẻ chúng không thích bị chạm vào."

    Giang Kỳ: "..."

    Đây là lần đầu tiên anh thấy cảnh tượng như vậy.

    Những cây này không có tính tấn công, trừ một số cây đặc biệt, dù chạm vào thế nào cũng không có phản ứng.

    "Vừa rồi cô chỉ chạm vào chúng thôi sao?"

    "..."

    Khi cô chạm vào, những chiếc lá rất ngoan ngoãn, nhưng khi tóc của quái vật chạm vào chúng, mới xảy ra cảnh tượng này.

    Nhưng Ngân Tô không thể bán đứng quái vật nhỏ của mình.

    "Uhm." Cô chỉ có thể đáp qua loa.

    Giang Kỳ: "Trước đây chưa từng có tình huống này.."

    Ngân Tô bình tĩnh nói: "Có lẽ chúng thích tôi, nên ngại ngùng."

    Giang Kỳ: "..."

    Giang Kỳ kiểm tra lại giá trị ô nhiễm, vẫn trong phạm vi bình thường.

    "Nhưng những cây này, trông không có vẻ vô hại lắm." Ngân Tô nhìn những chiếc lá đang dần mở ra.

    Chúng sợ quái vật tóc, nên mới có phản ứng vừa rồi.

    Nhưng điều này cũng chứng tỏ, chúng không phải là cây bình thường, chúng có ý thức tự chủ.

    Giang Kỳ đi tới chạm vào những chiếc lá đang mở ra, lá cây không có phản ứng gì.

    Sau khi chạm vào vài chiếc lá, Giang Kỳ nhìn Ngân Tô, cô đứng đó với hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn bức tường cao, tỏ vẻ như không liên quan gì đến mình.

    Giang Kỳ không biết là những cây này đã tiến hóa, hay là do cô gái trước mặt, anh không phát hiện điều gì bất thường, chỉ có thể ghi nhớ sự việc này.

    Ngân Tô đột nhiên lên tiếng: "Xây dựng bức tường cao như thế này, chắc cần nhiều vật liệu lắm?"

    Giang Kỳ ghi lại dữ liệu, đáp: "Phần lớn là vật liệu xây dựng thông thường, chỉ cần một lượng nhỏ vật liệu đặc biệt trộn vào. Do người có kỹ năng đặc biệt gia cố và xây dựng."

    Khu vực ô nhiễm nhiều như vậy, nếu tất cả bức tường đều dùng nguyên liệu đặc biệt, có lẽ một khu vực ô nhiễm cũng không đủ dùng.

    "Trường hợp nào cần sửa chữa?"

    "Ô nhiễm, tức là sương mù này sẽ ngày qua ngày ăn mòn nguyên liệu, khi nguyên liệu mất tác dụng, cần phải sửa chữa."

    Những vật liệu đặc biệt mới có hiệu quả, khi chúng bị ăn mòn, bức tường xây bằng vật liệu thông thường sẽ không còn tác dụng.

    Vì vậy, họ phải luôn giám sát bức tường, phát hiện chỗ nào có vấn đề thì phải sửa chữa ngay.

    Vườn thực vật Núi Vân Linh là một trong những khu vực ô nhiễm được phát hiện sớm nhất, bức tường ở đây cũng được xây dựng sớm nhất, hiện nay nhiều chỗ đã có vấn đề, nhu cầu nguyên liệu mỗi tháng đều tăng.

    * * *

    * * *

    Điểm mất tích của đội tuần tra cách trại khá xa, ngoài đội tuần tra, không có ai khác đi qua con đường này.

    Giang Kỳ cẩn thận tìm kiếm xung quanh, nhưng không thu được gì.

    Ngân Tô dựa vào cửa xe, nhìn những cây xanh bên đường.

    【Biến dị · Tùng Trắng】

    【Biến dị · Rêu Lá Lớn】

    【Biến dị · Hoa Mộc Hương】

    【Biến dị · Thường Xuân】

    【Xương người】

    【Biến dị · Dương Xỉ Sừng Hươu】

    【Xương người】

    Giang Kỳ chuẩn bị bước lên từ bên đường, Ngân Tô đột nhiên chỉ về phía xa bên cạnh anh: "Anh nhìn chỗ đó xem."

    Giang Kỳ chỉ thắc mắc một chút, sau đó quay lại, vạch những cây bụi cao ngang người, dưới đất phủ đầy cây leo, không nhìn thấy mặt đất.

    Giang Kỳ gạt những cây leo ra, bên dưới là một lớp lá cây mục nát, tỏa ra mùi khó chịu.

    Trong đống lá mục đó, Giang Kỳ lờ mờ thấy một chút màu trắng.

    Anh rút con dao buộc ở chân, cắt qua lớp cây leo chằng chịt, lấy ra thứ màu trắng đó.

    * * *

    * * *

    Lạc Kỷ Minh và Độ Hạ dẫn người đến, bên đường đã đặt sẵn hai bộ xương trắng, Giang Kỳ đang đào bộ thứ ba trong đám cây.

    Ngân Tô đứng dựa vào đầu xe, tay đút túi, nhìn với vẻ thản nhiên.

    "Anh Giang." Độ Hạ nhảy vào, cầm dụng cụ tiện tay: "Để em làm cho."

    Giang Kỳ chỉ vào vị trí: "Những chỗ này, cẩn thận, những cây này có gì đó không ổn."

    "Vâng."

    Lạc Kỷ Minh bảo những người đi cùng cũng xuống giúp, anh kéo Giang Kỳ lên từ dưới: "Chắc chắn là người của đội tuần tra không?"

    Khi núi Vân Linh bùng phát, họ chỉ có thể khuyên người chơi không đến núi Vân Linh.

    Nhưng chắc chắn có người chơi lén vào, cuối cùng chết ở đây.

    Những bộ xương này không nhất thiết là của đội tuần tra.

    "Không biết." Giang Kỳ rửa tay, "Chỉ có xương trắng, không thấy quần áo hay thứ gì khác."

    Lạc Kỷ Minh nhìn vào chỗ đang đào: "Sao anh tìm thấy được?"

    Sau khi đội tuần tra mất tích, anh đã dẫn người tìm kiếm nhiều lần, chỗ này cũng đã tìm qua.

    Nhưng xung quanh không có dấu vết phá hoại của cây cối, họ không lật lớp cây leo trên mặt đất để tìm.

    "Tình cờ thôi."

    Nghe vậy, Lạc Kỷ Minh không hỏi thêm, chỉ huy người đưa hai bộ xương đã đào được về để xác định danh tính.

    Khi ba bộ xương còn lại được đào lên, lòng Lạc Kỷ Minh đã trĩu nặng.

    Năm bộ xương, đúng bằng số người trong đội tuần tra.

    Lại tìm thấy ở nơi họ mất tích.. gần như chắc chắn, những bộ xương này chính là đội tuần tra mất tích.
     
    Noctor thích bài này.
  2. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 423: Hiện thực – Không còn an toàn nữa.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đã xác định, đúng là họ." Lạc Kỷ Minh cúp điện thoại, nói với Giang Kỳ: "Sao họ lại ở đó? Thứ gì đã tấn công họ?"

    Tại sao xung quanh không có dấu vết bị phá hoại?

    Ba ngày sao lại biến thành xương trắng?

    "Những cây này có gì đó không ổn." Giang Kỳ nhớ lại phản ứng kỳ lạ của cây cối vừa rồi, nhíu mày: "Anh gọi người đến kiểm tra kỹ lưỡng khu vực này."

    Lạc Kỷ Minh: "Ý anh là, những cây này đã giết họ?"

    "Chỉ là phỏng đoán." Giang Kỳ nhìn về phía bức tường cao: "Nếu đúng vậy, thì chuyện này rắc rối rồi."

    Cây cối bên ngoài bức tường bắt đầu giết người, điều đó có nghĩa gì không cần Giang Kỳ nói, Lạc Kỷ Minh cũng hiểu.

    * * *

    * * *

    Hiện trường quá đông người, Ngân Tô cảm thấy không có việc gì cho mình, nên quay về trại trước.

    Giang Kỳ sắp xếp cho cô một phòng riêng, tuy đơn giản nhưng rộng rãi và đầy đủ tiện nghi.

    Các tòa nhà trong trại đều chỉ có một tầng, Ngân Tô ngồi ở cửa quan sát những người qua lại.

    Ở đây phần lớn là người bình thường, họ không biết đang bận rộn gì, như những con kiến chăm chỉ, di chuyển qua lại trong trại, ai cũng vội vã và căng thẳng.

    Ngân Tô ngồi thư giãn ở cửa, lâu dần, không tránh khỏi có người xì xào, đoán về thân phận của cô.

    Nhưng ai cũng biết cô đi cùng Giang Kỳ, nên họ chỉ dám bàn tán sau lưng, không ai dám gây rắc rối cho Ngân Tô.

    Gây rắc rối cho cô chẳng khác nào đối đầu với Giang Kỳ.

    Giang Kỳ là tổng đội trưởng của Cục Điều Tra, quyền hạn chỉ sau phó cục trưởng.

    Lạc Kỷ Minh cấp bậc còn không cao bằng anh, những người làm việc dưới trướng Lạc Kỷ Minh, đi gây rắc rối cho người Giang Kỳ mang đến, đúng là điên rồi.

    Ở phía khác, nhanh chóng có người mang những thứ tìm thấy tại hiện trường về, cả trại càng bận rộn hơn, không ai có thời gian để ý đến một người ngoài như cô.

    Giang Kỳ và Lạc Kỷ Minh trở về rất muộn, theo sau họ là nhiều người, có người mặc đồ bảo hộ, có người không, nhóm này dường như chuẩn bị họp.

    Giang Kỳ thấy Ngân Tô ngồi ở cửa, dừng bước gọi cô: "Ngân Tô, cô cũng đến nghe đi."

    Lạc Kỷ Minh quay đầu nhìn Giang Kỳ, rõ ràng không hiểu tại sao.

    Dù sự việc xảy ra khi cô có mặt, nhưng có cần thiết gọi một người ngoài vào họp không?

    Cô ấy có thân phận gì?

    Ngân Tô hai tay ôm má, liếc nhìn Lạc Kỷ Minh với vẻ mặt khó hiểu và nhóm người phía sau anh: "Có tiện không?"

    Giang Kỳ: "Tiện."

    Quyết định của Giang Kỳ, Lạc Kỷ Minh không can thiệp, dẫn những người khác đi trước.

    * * *

    * * *

    Phòng họp.

    Phòng này rất lớn, trên tường có bản đồ Núi Vân Linh, cùng nhiều ghi chú của họ, rõ ràng không phải ai cũng có thể vào đây.

    Lúc này phần lớn mọi người đã tìm chỗ ngồi.

    Dù ở trong nhà, nhưng họ nghĩ cuộc họp sẽ không kéo dài, nên những người mặc đồ bảo hộ không cởi ra.

    Lạc Kỷ Minh là người phụ trách Núi Vân Linh, tự nhiên ngồi ở vị trí chủ tọa.

    Giang Kỳ dẫn Ngân Tô vào, trên bàn họp chỉ có hai chỗ trống bên cạnh Lạc Kỷ Minh.

    "Độ Hạ, đổi chỗ đi." Giang Kỳ trực tiếp gọi Độ Hạ đổi chỗ.

    Độ Hạ không thấy việc nhường chỗ cho cấp trên có gì lạ, nhanh chóng đứng dậy, nhưng những người khác thì không hiểu.

    Ngân Tô không muốn ngồi bàn họp, cô giữ Độ Hạ ngồi lại: "Đội trưởng Giang, không cần đâu, tôi chỉ nghe thôi, ngồi đâu cũng được."

    Sau đó cô quay lại ngồi vào ghế bên tường.

    Giang Kỳ: "..."

    Giang Kỳ không ép buộc.

    Những người khác càng không hiểu, ánh mắt liên tục chuyển giữa Giang Kỳ và Ngân Tô.

    Lạc Kỷ Minh đợi Giang Kỳ ngồi xuống mới lên tiếng: "Đã gọi nghiên cứu viên chưa?"

    "Cô ấy còn ở phòng thí nghiệm, chắc sẽ đến ngay."

    Lạc Kỷ Minh: "Vậy đợi cô ấy."

    Hai phút sau, nghiên cứu viên vẫn mặc áo blouse trắng bước vào từ cửa, tóc dài hơi xoăn được cô buộc lên, lộ ra khuôn mặt trẻ trung và xinh đẹp.

    Dù ăn mặc giản dị, nhưng không làm giảm đi vẻ đẹp của cô.

    Nghiên cứu viên ngồi bên trái Lạc Kỷ Minh, khẽ gật đầu với mọi người: "Xin lỗi, có dữ liệu thí nghiệm cần ghi lại, làm mọi người đợi lâu."

    Lạc Kỷ Minh giơ tay, trực tiếp vào vấn đề: "Chắc mọi người đều đã nghe về chuyện vừa xảy ra?"

    Mọi người đều gật đầu.

    "Những bộ xương được phát hiện đã được xác nhận là của đội tuần tra mất tích. Họ được tìm thấy ngay bên cạnh con đường mà họ đã truyền dữ liệu lần cuối.."

    Hiện trường vụ án được chiếu lên bằng máy chiếu, đánh dấu vị trí phát hiện xương và nguồn tín hiệu cuối cùng nhận được.

    Khoảng cách chỉ khoảng mười mét.

    "Khi tìm kiếm, chúng tôi cũng đã cử người xuống tìm, nhưng không phát hiện điều gì bất thường." Một người đàn ông mặt vuông bên phải lên tiếng: "Và ba ngày sao lại biến thành xương trắng nhanh như vậy? Trừ khi.."

    Người đàn ông mặt vuông ngừng lại, nhìn Lạc Kỷ Minh.

    Lạc Kỷ Minh tiếp lời: "Trừ khi cây cối bên ngoài bức tường không còn an toàn."

    "..."

    Câu nói này khiến cả phòng họp im lặng.

    Cây cối bên ngoài bức tường không còn an toàn, có nghĩa là gì?

    Có nghĩa là họ hiện đang ở trong tình trạng nguy hiểm.

    Ý nghĩ này hiện lên trong đầu, khiến sắc mặt mọi người trở nên khó coi hơn.

    "Các anh có phát hiện cây cối xung quanh đó có gì bất thường không?" Nghiên cứu viên lên tiếng hỏi.

    Lạc Kỷ Minh nhìn Giang Kỳ, Giang Kỳ trả lời: "Ở khu vực phát hiện xương, cây cối đã có hành vi bất thường."

    Nghiên cứu viên: "Hành vi bất thường gì? Có chụp ảnh không?"

    Giang Kỳ lắc đầu: "Lá cây cuộn lại hoặc khép lại, thời gian xảy ra rất ngắn, giá trị ô nhiễm không tăng."

    "Có thu thập mẫu vật không?"

    Lạc Kỷ Minh: "Đã cho người thu thập, sẽ gửi đến phòng thí nghiệm sau."

    Nghiên cứu viên gật đầu, tỏ ý không còn câu hỏi.

    Lạc Kỷ Minh tiếp tục nói: "Theo kết quả khám nghiệm sơ bộ, trên xương không có vết thương nào, các kết quả kiểm tra khác chưa có, tạm thời chưa thể xác định họ chết như thế nào. Tuy nhiên, tại nơi phát hiện xương, chúng tôi không tìm thấy quần áo và trang bị của họ."

    "Không tìm thấy quần áo?"

    Không cần biết 'hung thủ' là gì, việc quần áo của nạn nhân biến mất cũng đủ khiến người ta cảm thấy đáng sợ.

    Quần áo biến mất có thể là để không ai biết nạn nhân là ai.

    Nhưng cũng có thể là để giả mạo..

    "Chưa rõ là xương bị di chuyển hay quần áo bị 'hung thủ' lấy đi, nên trại sẽ được phong tỏa, mọi người cần phải kiểm tra để đảm bảo an toàn."

    "Nếu cây cối bên ngoài tường thực sự có vấn đề, chúng ta không rút lui sao?" Một người đàn ông mặc đồ bảo hộ lo lắng hỏi.

    Lạc Kỷ Minh: "Rút lui đi đâu?"

    "Xây một bức tường mới.."

    Lạc Kỷ Minh: "Anh biết Núi Vân Linh lớn thế nào không? Xây một bức tường mới cần bao nhiêu vật liệu? Hiện tại vật liệu để sửa chữa còn không đủ, lấy đâu ra nhiều vật liệu để xây tường mới?"

    Xây tường mới thực sự là cách tốt nhất.

    Nhốt tất cả cây cối biến dị hiện tại trong bức tường.

    Nhưng họ không đủ vật liệu.
     
    Noctor thích bài này.
  3. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 424: Hiện thực – Do con người tạo ra.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xây tường mới là điều ai cũng nghĩ đến, nhưng thực hiện rất khó khăn.

    Hiện tại nguyên nhân cái chết của các thành viên đội tuần tra vẫn chưa được tìm ra, cây cối có thực sự bắt đầu giết người hay không cũng chưa có bằng chứng xác thực.

    Họ chỉ có thể điều tra theo hướng này.

    Mọi người đều lo lắng, sợ rằng cây cối bên ngoài tường thực sự bắt đầu giết người, thì họ sẽ là những người nguy hiểm nhất.

    Tuy nhiên, dù lo lắng và sợ hãi, không ai thực sự rút lui.

    Đối mặt với nhiệm vụ mới do Lạc Kỷ Minh phân công, mọi người đều tích cực hợp tác.

    "Chúng ta phải giữ vững nơi này, tường Núi Vân Linh không thể sụp đổ." Lạc Kỷ Minh nói: "Tôi sẽ xin hỗ trợ từ tổng bộ, nếu cần ra ngoài, nhất định phải xin bảo vệ từ đội tuần tra."

    Giang Kỳ bổ sung: "Tôi khuyên tạm thời không ra ngoài nếu không cần thiết, các bạn cũng là người của chúng ta, không thể để mất mát."

    Lạc Kỷ Minh: "Giải tán."

    Mọi người dù lòng không yên, nhưng ánh mắt kiên định đứng dậy rời đi, tiếp tục công việc.

    Nghiên cứu viên không vội rời đi, đợi mọi người ra hết, cô nhìn Ngân Tô như đang mơ màng, nói: "Tôi nghĩ nên khởi động lại dự án D-31."

    Lạc Kỷ Minh: "Dự án D-31 đã thất bại, không cần khởi động lại, Vu Lệ Nguyệt, đừng lãng phí thời gian vào việc này."

    Vu Lệ Nguyệt bình tĩnh nói: "Cho tôi thêm chút thời gian, tôi chắc chắn sẽ tìm ra cách đúng."

    Lạc Kỷ Minh đập tay lên bàn, nhìn Vu Lệ Nguyệt: "Bài học lần trước chưa đủ sao?"

    Vu Lệ Nguyệt hơi nhíu mày, nhưng giọng vẫn điềm tĩnh: "Chính vì vậy, chúng ta không thể phụ lòng họ, để họ hy sinh vô ích. Đội trưởng Lạc, D-31 là cách duy nhất để giải quyết những cây này."

    Vu Lệ Nguyệt nhìn Giang Kỳ: "Đội trưởng Giang, anh hiểu tôi nói gì mà."

    Giang Kỳ: "Tôi nghe nói việc này do tổng bộ quyết định, tôi và Kỷ Minh không có quyền khởi động lại, cô cần thuyết phục cục trưởng."

    Giang Kỳ không chịu trách nhiệm về nghiên cứu, anh cũng không hiểu nhiều về khu vực này, nên lời nói của anh không có trọng lượng.

    "Nếu đội trưởng Giang và đội trưởng Lạc cùng.."

    "Lệ Nguyệt! Ra ngoài!" Lạc Kỷ Minh mặt tái xanh, trực tiếp đuổi người: "Cô thật là.. là.."

    Lạc Kỷ Minh dường như tức giận, chỉ vào Lệ Nguyệt, một lúc lâu cũng không nói được lời nào.

    Lệ Nguyệt không nói gì thêm, đứng dậy đi ra ngoài, gần đến cửa, cô quay lại: "Tôi chỉ muốn giải quyết vấn đề này."

    "Sao cô ấy lại lạnh lùng như vậy!" Lạc Kỷ Minh tức giận chống hông, đi qua đi lại: "Người chết đều là đồng nghiệp của cô ấy, những người cô ấy làm việc cùng hàng ngày! Cô ấy như không có chuyện gì, tiếp tục nghiên cứu.. Nếu không phải vì gia đình cô ấy, sự cố lớn như vậy, cô ấy còn ở đây được sao!"

    Giang Kỳ: "Nhưng anh không thể phủ nhận thành quả của cô ấy."

    Lạc Kỷ Minh lập tức im lặng.

    * * *

    * * *

    Giang Kỳ dẫn Ngân Tô rời khỏi phòng họp.

    Ngân Tô tò mò hỏi: "Dự án D-31 mà các anh nói, có phải là dự án thuốc bị dừng mà anh và đội trưởng Lạc đã nói trước đó?"

    "Ừ."

    "Trước đó đã xảy ra sự cố gì?"

    "Báo cáo nói có người thao tác sai, sau khi cây cối khô héo không xử lý theo quy trình, dẫn đến khi cây cối hồi sinh và phát triển nhanh chóng, phá hủy một số thiết bị bảo vệ chất độc trong phòng thí nghiệm, khiến hơn mười người chết."

    "Ai thao tác sai?"

    Giang Kỳ lắc đầu: "Không rõ, nhưng nhìn vào kết quả xử lý cuối cùng, rất có thể là Vu Lệ Nguyệt."

    "Cô ấy có gia thế lớn?"

    "Cô ấy là người nhà họ Ngô." Giang Kỳ ngừng lại một chút rồi nói: "Nhà họ Ngô.. khá phức tạp, gia đình có nhiều người làm chính trị. Cục Điều Tra tuy là cơ quan độc lập, nhưng ảnh hưởng của những người này không thể xem nhẹ, và gần đây có người muốn can thiệp vào Cục Điều Tra, cố gắng kiểm soát Cục."

    Cục Điều Tra ban đầu được thành lập để giám sát người chơi và bảo vệ dân thường.

    Nhưng hiện tại có người cho rằng Cục chỉ làm những việc này là lãng phí thời gian và tài nguyên, họ muốn lợi ích lớn hơn, muốn kiểm soát Cục trong tay mình.

    Người cùng gia tộc còn khó lòng đồng tâm, huống chi là hàng trăm, hàng nghìn người xa lạ.

    Mỗi người đều có tư lợi riêng.

    "Nhưng những việc này không cần chúng ta lo lắng." Giang Kỳ nhìn về phía xa: "Chúng ta chỉ cần giải quyết quái vật thôi."

    Giang Kỳ ngừng lại, nhìn Ngân Tô: "Cô Tô, những khu vực ô nhiễm như thế này còn rất nhiều, chúng tôi phát hiện có mối liên hệ giữa các phó bản tử vong và khu vực ô nhiễm."

    Ngân Tô hơi nhướn mày: "Mối liên hệ gì?"

    "Những phó bản tử vong mà cô đã vượt qua đều có dấu hiệu xuất hiện trong thế giới thực. Nhưng khi cô vượt qua, chúng sẽ biến mất."

    Ngân Tô hiểu ra: "Ý anh là, vượt qua phó bản tử vong sẽ làm khu vực ô nhiễm biến mất?"

    "Hiện tại, tình hình là như vậy."

    Giang Kỳ cho Ngân Tô xem một số tài liệu.

    Như Giang Kỳ nói, mỗi lần vượt qua phó bản tử vong, khu vực ô nhiễm đang hình thành sẽ đột nhiên biến mất, như chưa từng tồn tại.

    "Nhưng phó bản tử vong nhiều như vậy, sao lần nào cũng trùng hợp, tôi vào phó bản nào thì phó bản đó sẽ xuất hiện trong thế giới thực?"

    Ngoại trừ hai phó bản 'Con tàu Noah' và 'Thị trấn Ma Quỷ' mà cô chủ động vào, những phó bản khác đều do trò chơi kéo cô vào.

    Sao cô lại xui xẻo như vậy!

    Giang Kỳ: "Chúng tôi đã kiểm tra dữ liệu của các khu vực ô nhiễm đã hình thành, mặc dù dữ liệu không đầy đủ, nhưng vẫn phát hiện tần suất kéo người chơi vào trò chơi tăng lên ở những khu vực ô nhiễm sắp xuất hiện."

    Phó bản tử vong giống như đang tích lũy sức mạnh, lần lượt kéo người chơi vào, khi số lần đạt đến một mức nhất định, sức mạnh tích lũy đủ, phó bản tử vong sẽ xuất hiện trong thế giới thực dưới dạng 'khu vực ô nhiễm'.

    * * * Nhưng Giang Kỳ cũng thấy tần suất Ngân Tô vào phó bản tử vong hơi cao.

    Giang Kỳ: "Về việc tại sao cô lại vào phó bản tử vong thường xuyên như vậy, chúng tôi cũng không rõ.. có lẽ cô có điều gì đặc biệt."

    Cô ấy là người chơi thử nghiệm mà.

    Ngân Tô cười nhẹ: "Đặc biệt xui xẻo."

    Trò chơi chết tiệt chỉ biết nhắm vào cô!

    "..."

    Nói vậy cũng đúng.

    Như bản thân anh, hoặc Độ Hạ, Nghiêm Nguyên Thanh.. đã vào trò chơi nhiều năm, ngoài lần của công ty Trúc Mộng, chưa từng bị kéo vào phó bản tử vong.

    Nhắc đến chuyện này, Ngân Tô nhớ ra: "Phó bản của công ty Trúc Mộng là sao? Các anh đã điều tra rõ chưa?"

    Phó bản đó không phải cô chủ động vào, cũng không phải thời gian cô vào trò chơi, đột nhiên kéo cô vào.

    "Công ty Trúc Mộng tương ứng với chung cư Trúc Mộng trong thế giới thực, chung cư này từng là nơi ở của nhiều người có ước mơ, họ cũng đã thực hiện được ước mơ của mình, chung cư này khi đó như biểu tượng của ước mơ, chỉ cần sống ở đây là có thể thực hiện ước mơ.

    Nhưng theo thời gian, chung cư dần trở thành nhà trọ giá rẻ, người sống ở đây đừng nói đến ước mơ, cuộc sống thực tế còn khó duy trì.

    Những người này đầy cảm xúc tiêu cực, có người đã sử dụng một loại đạo cụ nào đó, khuếch đại những cảm xúc tiêu cực này, tạo ra một khu vực ô nhiễm nhân tạo."
     
    Noctor thích bài này.
  4. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 425: Hiện thực - Người theo thuyết hữu thần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nhân tạo khu vực ô nhiễm?" Ngân Tô cảm thấy như đang rơi vào tình trạng mù chữ tuyệt vọng: "Còn có thể nhân tạo khu vực ô nhiễm sao?"

    "Có lẽ là nhờ một loại đạo cụ nào đó, hiện tại chúng tôi chưa có thông tin về loại đạo cụ này. Vì vậy, cụ thể làm thế nào thì chúng tôi chưa rõ, nhưng có thể khẳng định, chung cư Trúc Mộng thực sự là khu vực ô nhiễm do con người tạo ra."

    Vì vậy, họ hiện đang đối mặt không chỉ với nguy hiểm trong trò chơi.

    Mà còn cả nguy hiểm ngoài trò chơi.

    Có một nhóm người đang cố tình tạo ra khu vực ô nhiễm.

    "Ai đã làm việc đó?"

    "Vẫn đang điều tra." Đối phương làm rất sạch sẽ, những manh mối nghi ngờ mà họ tìm được trước đó, giờ đều đã bị cắt đứt.

    "Mục đích của việc này là gì? Để trò chơi hoàn toàn xuất hiện trong thế giới thực sao?"

    Nhân tạo khu vực ô nhiễm, chẳng phải là giúp trò chơi lan rộng sao?

    "Trong thế giới thực có một số người cho rằng trò chơi nên hoàn toàn xuất hiện trong thế giới thực, họ tin rằng đây là 'ân huệ của thần', những người chết trong trò chơi đều là những kẻ bị 'thần' loại bỏ.

    Chỉ cần vượt qua thử thách của 'thần', sẽ có được cuộc sống mới, nhận được sức mạnh của 'thần'. Và những người chơi vượt qua thử thách là những tín đồ được 'thần' chọn."

    "Thần.." Ngân Tô nghĩ về những gì mình đã trải qua và những nạn nhân bị kéo vào trò chơi, lạnh lùng nói: "Thần kinh thì có."

    "Thần" không nói đến việc cứu độ chúng sinh, từ bi hỷ xả, thì cũng nên không can thiệp vào chuyện của người phàm chứ?

    Đây là trực tiếp đẩy loài người vào chỗ chết, chắc là một tà thần hủy diệt.

    "Quan điểm về 'thần' cũng gây tranh cãi ở đây, trò chơi xuất hiện toàn cầu, kỹ năng đặc biệt, đạo cụ.. những thứ này không phải người thường có thể làm được, nên cũng có một số người ủng hộ thuyết có thần."

    Có người sợ hãi trò chơi, tự nhiên cũng có người tôn thờ và theo đuổi trò chơi.

    Tiếng nói của thuyết có thần không nhỏ, thậm chí một số người cấp cao cũng bắt đầu nghiêng về phía thuyết có thần.

    Ngân Tô không tin vào thần thánh.

    Tin vào thần không bằng tin vào chính mình.

    Hãy làm thần của chính mình!

    Chủ đề này nếu nói kỹ thì chắc chắn sẽ không có hồi kết, vì vậy Giang Kỳ không tiếp tục.

    Anh chuyển chủ đề về vấn đề chính: "Những khu vực ô nhiễm như Núi Vân Linh còn rất nhiều, hiện tại nhân lực của Cục Điều Tra đã không đủ. Việc bao quanh khu vực ô nhiễm chỉ là giải pháp tạm thời, không phải giải pháp triệt để.

    Vì vậy, khi biết có mối liên hệ giữa phó bản tử vong và khu vực ô nhiễm, chúng ta phải tìm cách vượt qua phó bản tử vong, tiêu diệt những khu vực ô nhiễm này, đó là lý do chúng ta thành lập nhóm chiến lược phó bản tử vong."

    Trước đây họ không biết có mối liên hệ giữa phó bản tử vong và khu vực ô nhiễm, nghĩ rằng khu vực ô nhiễm xuất hiện thì không có cách nào giải quyết, chỉ có thể trì hoãn.

    Bây giờ đã biết có cách khác.

    Dù thế nào họ cũng phải thử.

    Họ không thể yêu cầu Ngân Tô vượt qua những phó bản đó, nhưng họ muốn cô chia sẻ kinh nghiệm và cách vượt qua.

    Vì vậy, anh phải tìm cách thuyết phục cô..

    Cuối cùng Giang Kỳ nói: "Tôi sẽ ở đây hai ngày, nếu cô Tô không có việc gì khác, có thể ở đây xem xét."

    Ngân Tô không phản đối.

    Giang Kỳ: "Tôi còn phải đi họp, có việc gì cô liên hệ với Độ Hạ."

    "Được."

    Giang Kỳ dặn dò xong, nhanh chóng rời đi.

    * * *

    * * *

    Lạc Kỷ Minh ra lệnh kiểm tra, trại nhanh chóng bị phong tỏa.

    Người đi lại bên ngoài ít hơn nhiều, ngược lại số lượng đội tuần tra tăng lên đáng kể.

    Ngân Tô đi dạo một vòng quanh trại, trại này không lớn không nhỏ, nhưng cô không thấy tòa nhà nào giống phòng thí nghiệm, đoán rằng phòng thí nghiệm có lẽ nằm dưới lòng đất.

    Ngân Tô canh giờ đi ăn.

    Thức ăn ở nhà ăn khá ngon, vào giờ ăn, nhà ăn có rất nhiều người.

    Khi ăn, những người mặc đồ bảo hộ phải cởi bỏ trang phục. Ngân Tô nhìn họ vội vàng ăn xong, mặc lại đồ bảo hộ rồi nhanh chóng rời đi.

    Có người đang ăn thì ngủ gật, có người ăn dở thì bị gọi đi.

    Nhiều người trông rất mệt mỏi.

    "Họ trông bận rộn và mệt mỏi quá." Quái vật tóc nằm trên vai Ngân Tô nói nhỏ vào tai cô, "Hay chúng ta giúp họ một tay."

    "Giúp thế nào?"

    "Ăn họ! Hì hì hì.. như vậy họ sẽ nhẹ nhõm hơn. Chúng ta chẳng phải đã giúp họ rất nhiều sao?"

    ".. Mi đúng là biết giúp đỡ đấy! Biết ngay là mi chẳng có ý tốt gì mà. Nói hay lắm, lần sau không được nói nữa."

    Quái vật tóc: "..."

    Quái vật tóc bắt đầu làm loạn.

    Ngân Tô không để ý đến nó.

    Quái vật tóc làm loạn một lúc, thấy chán nên dừng lại, không vui nói: "Vậy chúng ta đi chỗ trước đó, tôi ăn chay cũng được."

    ".. Những cây đó đều là quái vật sao?" Ngân Tô đột nhiên hỏi.

    "Không biết."

    "Vậy mà mi vẫn muốn ăn?"

    "Vì vậy tôi mới nói ăn chay mà." Quái vật tóc lẩm bẩm: "Dù sao tôi cũng thấy có thể ăn được.. Tôi đã không kén chọn rồi, cô còn không thể thỏa mãn tôi chút sao? Tôi theo cô để được ăn ngon uống ngọt, không phải để đói bụng! Tôi không quan tâm, tôi muốn ăn tôi muốn ăn tôi muốn ăn.."

    Quái vật tóc bắt đầu lẩm bẩm như tụng kinh.

    Nếu nó có thể lăn lộn, chắc giờ đã lăn khắp nơi rồi.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô muốn ra khỏi trại, nhưng bảo vệ không cho phép cô ra ngoài một mình, dù cô có giấy thông hành.

    Cuối cùng cô phải tìm Độ Hạ.

    Độ Hạ đã được Giang Kỳ dặn dò, nhanh chóng sắp xếp cho cô một chiếc xe, nhưng cô ấy không để Ngân Tô đi một mình mà chuẩn bị tự lái xe đưa cô đi.

    Ngân Tô thản nhiên ngồi vào ghế phụ.

    Xe đến cổng trại, vừa qua kiểm tra chuẩn bị ra ngoài thì có người chạy tới, kéo cửa sổ xe.

    "Chị Hạ, chị định ra ngoài à?"

    "Ừ."

    "Đi đâu vậy?"

    "Đến khu vực Vịnh Trăng."

    "Là hiện trường hôm nay phải không?" Sau khi Độ Hạ gật đầu, người đó vui mừng: "Chị có tiện đưa nghiên cứu viên đi cùng không? Cô ấy muốn đến hiện trường xem."

    Độ Hạ nhìn Ngân Tô thấy cô không phản đối: "Được, để cô ấy lên xe."

    "Được rồi, các chị đợi chút, tôi đi gọi nghiên cứu viên."

    Vu Lệ Nguyệt nhanh chóng mang theo một chiếc hộp đen lên ghế sau: "Cảm ơn."

    "Dù sao cũng tiện đường, không có gì phiền phức cả." Độ Hạ khởi động xe, lái ra khỏi trại.

    Vu Lệ Nguyệt: "Các cô cũng đến đó à?"

    "À, đúng vậy.." Độ Hạ đáp: "Cô Tô muốn đến đó xem lại."

    Lúc này Vu Lệ Nguyệt mới nhìn người ngồi ở ghế phụ, cô gái này trông rất trẻ, không mặc đồ bảo hộ khi vào trại, chứng tỏ cô ấy cũng là người chơi.

    Ngân Tô quay lại vẫy tay với Vu Lệ Nguyệt: "Chào chị."

    Vu Lệ Nguyệt khẽ gật đầu: "Chào em."

    Sau khi chào hỏi xong, trong xe không còn tiếng nói nào nữa.

    Độ Hạ nhìn thẳng phía trước, tập trung lái xe.

    Lần này cô ấy không nên đến đây, nên để Nghiêm Nguyên Thanh đi!

    Vịnh Trăng.. chính là nơi phát hiện xương cốt, lúc này vẫn còn nhiều người đang kiểm tra hiện trường. Độ Hạ đưa Vu Lệ Nguyệt đến hiện trường và để những người ở đó bảo vệ cô ấy.
     
    Noctor thích bài này.
  5. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 426: Hiện thực - Muốn vượt ngục rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Lệ Nguyệt xuống xe, Độ Hạ hỏi Ngân Tô: "Cô Tô, chúng ta có tiếp tục đi nữa không?"

    "Đi thêm một đoạn nữa đi."

    "Được."

    Độ Hạ tiếp tục lái xe về phía trước.

    Hai bên đường cây cối đều giống nhau, không có gì đặc biệt.

    Khoảng nửa giờ sau, Ngân Tô nhìn thấy hai bên đường đầy hoa tử đằng, như thể họ đã đâm vào một biển hoa, ngay cả trên tán cây cũng đầy hoa tử đằng, những chùm hoa rủ xuống.

    "Ơ.. sao hoa tử đằng lại nở hết rồi?"

    Mặc dù cây cối ở đây đã biến đổi, nhưng chu kỳ sinh trưởng vẫn tuân theo quy luật tự nhiên, mùa nào hoa nở thì mùa đó hoa nở.

    Bây giờ đã là tháng mười, hoa tử đằng không nên nở..

    Ngân Tô nhìn ra ngoài cửa sổ, họ như đang đi qua một đường hầm hoa tử đằng, ánh sáng lọt qua kẽ lá như những ngôi sao lấp lánh.

    "Trước đây ở đây có nhiều hoa tử đằng như vậy không?"

    "Đúng vậy." Độ Hạ nói: "Khu vực này toàn là hoa tử đằng, vào tháng tư, tháng năm, nơi này rất đẹp. Nhưng bây giờ hoa nở không bình thường.. Cô Tô, chúng ta không thể đi tiếp, phải quay lại thôi."

    Hoa nở trái mùa, ở nơi khác có thể là kỳ quan, nhưng ở khu vực ô nhiễm có thể là tai nạn.

    Ngân Tô cũng không muốn mạo hiểm, đồng ý với Độ Hạ quay lại.

    Họ chưa đi xa, nên quay lại khỏi khu vực hoa tử đằng rất dễ dàng.

    Khi rời khỏi khu vực hoa tử đằng một đoạn, Độ Hạ liên lạc với người ở Vịnh Trăng.

    Bên đó có ghi chép tuần tra, nếu trước đó hoa đã nở, chắc chắn sẽ có ghi chép.

    "Hoa nở? Sao có thể? Hôm qua chỗ đó vẫn bình thường mà.. Chúng tôi sẽ cử người đến ngay, các bạn đừng lại gần khu vực đó."

    Độ Hạ kết thúc cuộc gọi, phát hiện Ngân Tô đã mở cửa xe bước xuống.

    Cô vội vàng theo sau.

    Ngân Tô đi đến chỗ giao nhau, đưa tay hái một chùm hoa.

    Chùm hoa chỉ lớn hơn hoa tử đằng bình thường một chút, không có gì đặc biệt.

    "Cô Tô, những hoa tử đằng này có vấn đề, đừng chạm vào chúng." Độ Hạ cẩn thận nhìn chằm chằm vào những hoa tử đằng.

    Ở nơi Độ Hạ không nhìn thấy, Quái tóc của Ngân Tô lặng lẽ chạm đất, bò về phía hoa tử đằng, cuốn lấy một chùm hoa và bắt đầu rung lắc.

    "Xào xạc!"

    Tất cả hoa tử đằng rung lên, vô số cánh hoa rơi từ trên cao xuống.

    Sự thay đổi đột ngột khiến Độ Hạ giật mình, lòng bàn tay xuất hiện một tia điện, ánh mắt cảnh giác quét qua xung quanh.

    Nhưng những hoa tử đằng này chỉ rung lên, không có ý định tấn công.

    Cánh hoa vẫn tiếp tục rơi.

    Như một cơn mưa hoa mộng mơ.

    Ngân Tô kéo Quái tóc trở lại, trước khi Độ Hạ nhìn thấy, cô đã giấu nó vào tóc.

    "Cô Tô, đừng đứng gần quá."

    Ngân Tô nghe lời, đứng gần Độ Hạ hơn, nhìn những cánh hoa rơi trên đường, thở dài: "Thật đẹp."

    "..."

    Đẹp cái gì chứ!

    Độ Hạ không có tâm trạng thưởng thức, chỉ cảm thấy cảnh tượng hiện tại rất kỳ lạ.

    Sau khi Quái tóc rời đi, hoa tử đằng bắt đầu ngừng rung, bây giờ đã dừng hẳn.

    Ngân Tô và Quái tóc thầm trao đổi.

    "Chúng là đồng loại của mi à?"

    "Không ngon."

    Ngân Tô cạn lời, ai hỏi mi có ngon không chứ!

    ".. Ta hỏi chúng có phải đồng loại của mi không?"

    Quái tóc hồi tưởng một chút, chậm rãi nói: "Chỉ cảm nhận được một chút khí tức yếu ớt.. Hay là, để ta ăn thêm một ít, có lẽ ta sẽ cảm nhận rõ hơn."

    Ngân Tô nhìn Độ Hạ đang cảnh giác nhìn xung quanh, cô từ chối thẳng thừng yêu cầu của Quái tóc.

    Nó mà đi, hoa tử đằng lại rơi như mưa.

    Không có chuyện cũng thành có chuyện.

    * * *

    Người của Vịnh Trăng chỉ cách đây nửa giờ, có lẽ lo lắng xảy ra chuyện, họ đã đến hiện trường chỉ sau mười lăm phút.

    Nhìn thấy một biển hoa tử đằng nở rộ, họ đều kinh ngạc.

    "Nhật ký tuần tra hôm qua cho thấy, mọi thứ ở đây đều bình thường."

    "Sao tự nhiên lại nở hoa.."

    Sau một lúc ngạc nhiên, mọi người lập tức hành động, tiến hành kiểm tra khu vực này.

    "Giá trị ô nhiễm bình thường."

    "Tường bình thường."

    Lệ Nguyệt đến sau một bước, cô xuống xe và đi thẳng đến chỗ hoa tử đằng, vừa rồi đã có người kiểm tra những hoa tử đằng này, không chứa bất kỳ chất độc hại nào.

    Vì vậy, không ai ngăn cô lại.

    Lệ Nguyệt mở chiếc hộp đen mang theo, bắt đầu thu thập hoa, lá, rễ của hoa tử đằng..

    Dù mọi người có làm gì với hoa tử đằng, chúng cũng không động đậy nữa.

    Những cây này sợ Quái tóc thật..

    Vì Quái tóc quá mạnh sao?

    Cây cối chỉ sợ nó theo bản năng, chưa tiến hóa đến mức có ý thức tự chủ?

    "Ngọc lan.. Ngọc lan cũng nở rồi."

    Một giọng nói từ phía sau vang lên.

    "Vừa nhận được tin từ đội tuần tra, họ phát hiện hoa ngọc lan và đỗ quyên ở cầu Ngọc Thạch cũng đã nở!"

    Hoa ngọc lan và đỗ quyên không phải là loài hoa nở vào mùa này, vậy mà giờ cũng đã nở..

    Tin tức từ đội tuần tra liên tục truyền đến.

    "Phát hiện hoa trà nở ở cổng Đông."

    "Cổng Tây có hoa mơ.."

    Cây cối bên ngoài tường dường như đều đang vào mùa hoa nở.

    Đội tuần tra xuất phát từ trại, đi vòng quanh núi Vân Linh, kiểm tra tình hình, mất khoảng mười hai giờ.

    Khi đội tuần tra trở về trại, đội tiếp theo sẽ xuất phát, tức là mỗi hai mươi bốn giờ sẽ có hai lần tuần tra.

    Nhưng đội tuần tra trước đó không phát hiện điều gì bất thường.

    Điều này có nghĩa là những cây này có thể đã nở hoa nhanh chóng trong vài giờ gần đây..

    "Cô Tô, cô nghĩ đây là tình huống gì?" Độ Hạ giỏi đánh quái vật, nhưng nghiên cứu quái vật và cây cối thì không, lúc này cô không muốn gây rối cho người khác, ngồi bên lề đường cùng Ngân Tô, nhìn những người đang bận rộn.

    "Không biết."

    Cô không quen thuộc với nơi này, làm sao biết được tình hình ở đây.

    Ánh mắt Ngân Tô dừng lại ở những cây tử đằng xa xa, chúng leo lên các cây khác, tạo thành một tấm thảm hoa.

    Có cây thậm chí đã leo lên tường cao, tạo thành một biển hoa màu tím.

    Ánh mắt Ngân Tô theo những cây tử đằng, nhìn xuống mặt đất.

    Nghiêm Nguyên Thanh và Giang Kỳ đều không có ở đây, Độ Hạ đành phải suy nghĩ: "Tường không có vấn đề, giá trị ô nhiễm cũng bình thường, sao những cây này lại đột nhiên nở hoa.."

    Ngân Tô đột nhiên nói: "Có khi nào quái vật bên trong tường muốn vượt ngục không."

    Độ Hạ: "!"

    Độ Hạ quay đầu nhìn bức tường phía sau.

    Ở đây không có hoa tử đằng, chỉ có những cây cao lớn, từ kẽ lá có thể nhìn thấy bức tường.

    "Bức tường này sâu bao nhiêu?"

    "Hai mươi mét."

    Khoảng sáu tầng lầu.

    "Cô nói cây cối bên trong tường có thể thông qua rễ để truyền ô nhiễm ra ngoài, vì ô nhiễm bị phân tán bởi nhiều cây, và luôn lan rộng ra ngoài, nên giá trị ô nhiễm đo được thuộc phạm vi bình thường?"

    Mặc dù sâu hai mươi mét, nhưng một số cây có rễ có thể đâm sâu đến hai mươi mét.

    Chưa kể cây cối bên trong tường đều là cây biến dị.

    Rễ của chúng chỉ càng phát triển mạnh mẽ hơn, vượt qua tường từ dưới đất không khó.
     
  6. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 427: Hiện thực - Biển hoa tử đằng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không.. không thể nào?" Độ Hạ nhìn quanh những cây cối um tùm, lại có chút không chắc chắn.

    Đây là cây cối mà.

    Có rễ đan xen, ăn sâu vào lòng đất.

    Trước đây vì chúng rất yên tĩnh, tất cả kết quả kiểm tra đều cho thấy chúng không có hại, nên họ nghĩ rằng những cây này an toàn.

    Nhưng nếu đây là kế hoạch "nước ấm nấu ếch" của cây cối thì sao?

    Lưng Độ Hạ đã đổ mồ hôi lạnh.

    Nếu ô nhiễm luôn rò rỉ ra ngoài, thì bây giờ nguy hiểm không chỉ là những người trong trại..

    "Chỉ là suy đoán thôi, đừng lo lắng, có lẽ chúng không thông minh đến vậy."

    "..."

    Lời của Ngân Tô hoàn toàn không an ủi được Độ Hạ, ngược lại khiến cô càng cảm thấy suy đoán này là đúng.

    Nhưng bây giờ việc hoa nở đồng loạt có ý nghĩa gì?

    Ngay lúc đó, Độ Hạ cảm thấy mặt đất rung chuyển.

    "Cô Tô, cô có cảm nhận được không?"

    Ngân Tô đứng dậy, cơ thể chao đảo, rung động từ dưới chân truyền lên, cô giữ vững cơ thể, nhìn ra đường.

    Xe cộ đậu trên đường đều đang rung nhẹ.

    "Lại bắt đầu rồi.."

    "Trong núi rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì!"

    "Chết tiệt! Thiết bị!"

    Họ không quan tâm đến sự an toàn của bản thân, vội vàng chạy đến thiết bị gần nhất, lúng túng bắt đầu thu dọn.

    Rung động liên tục, hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại.

    Trong rừng có tiếng "xào xạc", đó là tiếng vô số lá cây cọ xát vào nhau.

    Nếu là buổi sáng đi trên con đường nhỏ trong rừng, nghe tiếng gió thổi qua lá cây phát ra tiếng xào xạc như vậy, bạn có thể cảm thấy rất dễ chịu.

    Nhưng trong hoàn cảnh này, chỉ cảm thấy những âm thanh đó rất đáng sợ.

    Như tiếng bước chân vô số, bao quanh họ từ mọi phía.

    Nguy hiểm!

    "Chuyển lên xe, tất cả chuyển lên xe!"

    "Lần này không biết sẽ rung bao lâu, mọi người rời khỏi đây trước!"

    "Đường.. đường mất rồi!"

    Ngân Tô nhìn về phía sau đoàn xe, con đường kéo dài vào một vùng đầy bụi gai, bụi gai leo đầy dây leo xanh, lá cây dày đặc, hoàn toàn che khuất con đường.

    Những thứ này xuất hiện phía sau họ từ lúc nào?

    "Xào xạc!"

    Tiếng động ngày càng dày đặc vang lên bên tai.

    Hai bên đường, những bụi cây đang nhanh chóng mọc lên, chỉ trong chớp mắt, chúng đã cao hơn đầu họ, và vẫn tiếp tục mọc, lan ra mặt đường.

    Ba hướng đều là cây cối, chỉ còn lại đường hầm hoa tử đằng phía trước.

    "Lấy vũ khí!"

    Tất cả diễn ra chỉ trong khoảnh khắc.

    Một đội trưởng tuần tra nhanh chóng phản ứng, lập tức phân phát vũ khí cho mọi người, từ đội tuần tra đến các nhà nghiên cứu mặc đồ bảo hộ, ai cũng có một vũ khí.

    "Phía sau và hai bên đều không có đường, chúng ta rút lui theo hướng nào?"

    Một bên là tường, một bên là rừng, dù đi hướng nào cũng là thiên đường của cây cối, và hai bên này không thể lái xe.

    Còn phía sau.. họ không biết có bao nhiêu cây, nếu lao vào có thể bị mắc kẹt trong đó thì sao?

    Đội trưởng tuần tra nhìn đường hầm hoa tử đằng phía trước, hít một hơi, quyết định: "Đi về phía trước."

    Mọi người nhìn đường hầm hoa tử đằng yên tĩnh bất thường..

    Nhưng bây giờ họ không có lựa chọn nào khác.

    Cây cối từ ba hướng trái, phải, sau đều đang tiến gần họ.

    Đội trưởng tuần tra hét lên: "Mọi người lên xe!"

    "Thiết bị.."

    "Đừng quan tâm đến những thứ đó nữa!"

    " "Cô Vu, lên xe trước đi." Có người kéo Vu Lệ Nguyệt.

    Vu Lệ Nguyệt không hoảng loạn, nhưng nhanh chóng thu dọn đồ vào hộp, theo mọi người lên xe.

    Độ Hạ cũng kéo Ngân Tô đang chăm chú nhìn lên xe.

    Chiếc xe đầu tiên khởi động, lao vào đường hầm hoa tử đằng.

    Cây cối bên đường đã lan ra mặt đường, tiến gần đến thân xe, cành lá của chúng quấn lấy lốp xe.

    "Đoàng đoàng đoàng!"

    Đạn bắn ra, cành lá bị chặt đứt, xe lập tức lao về phía trước.

    Khi chiếc xe cuối cùng lao vào đường hầm hoa tử đằng, cây cối phía sau tràn lên như sóng, chặn kín đường lui.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô ngồi ở ghế phụ, Độ Hạ lái xe.

    Biển hoa tử đằng mờ ảo lướt qua, phía sau có tiếng súng vang lên, nhưng nhanh chóng im bặt.

    Những cây cối không đuổi theo.

    "Đường hầm hoa tử đằng chỉ dài một kilomet, chạy hết tốc lực qua đó." Giọng đội trưởng tuần tra vang lên từ bộ đàm.

    Một kilomet không dài, với tốc độ hiện tại, họ chỉ mất ba mươi giây để qua.

    Tuy nhiên, một phút trôi qua, phía trước vẫn là biển hoa tử đằng không thấy điểm dừng.

    Độ Hạ nhíu mày: "Sao vẫn chưa ra?"

    Ngân Tô bình thản nói: "Cô không nhận ra, không có tiếng động sao?"

    Độ Hạ nhìn vào bộ đàm, từ sau câu nói của đội trưởng tuần tra, bộ đàm không còn tiếng gì nữa.

    Độ Hạ lập tức cầm bộ đàm liên lạc với những người khác, nhưng không ai trả lời.

    Ngân Tô bình thản nói: "Dừng lại đi."

    "..."

    Độ Hạ đạp mạnh chân phanh, xe dừng đột ngột. Đột ngột phanh lại, xe phía sau nếu không kịp phanh sẽ đâm vào.

    Nhưng phía sau rất yên tĩnh.

    Không có tiếng phanh, không có tiếng xe chạy, không có tiếng 'sàn sạt', không có rung động, không có bất kỳ âm thanh nào.

    Khi cô nhìn vào gương chiếu hậu, cô thấy xe phía sau vẫn đang chạy theo xe của cô..

    Nhưng cô đã dừng xe rồi mà.

    "Ảo giác." Độ Hạ thở dài: "Chúng ta bị mắc kẹt rồi."

    Ngân Tô nhắm mắt lại.

    * * *

    Trong biển hoa tử đằng tĩnh lặng, có vài chiếc xe bị mắc kẹt, chúng bị dây leo quấn quanh.

    Xe mở cửa sổ, dây leo chui vào bên trong, quấn lấy những người mất ý thức bên trong, giữ họ cố định trên ghế.

    Xe không mở cửa sổ thì dây leo quấn quanh thân xe, che kín kính, che khuất những gương mặt đang ngủ mê.

    Trong chiếc xe thứ hai trong biển hoa, cô gái ngồi ghế phụ nhắm mắt không bị dây leo quấn quanh, xung quanh cô sạch sẽ như một mảnh đất tinh khiết, không có dây leo nào dám đến gần cô.

    Quái tóc từ trong tóc chui ra, một lọn tóc bay lơ lửng trong không trung, dường như đang quan sát những dây leo đó.

    Sau đó nó quay sang Ngân Tô, lọn tóc cao cao giơ lên, vút một cái đánh xuống má cô.

    Ngay khi lọn tóc đánh xuống, Ngân Tô mở mắt ra, giơ tay nắm lấy lọn tóc đó. Lọn tóc lập tức mềm xuống, quấn quanh cổ tay cô.

    "Làm gì vậy?"

    Quái tóc nịnh nọt cọ cọ vào cô: "Đánh muỗi thôi mà. Con muỗi đáng chết này dám hút máu của cô, nó cũng xứng sao!"

    Ngân Tô không để ý đến Quái tóc, quay đầu nhìn sang bên cạnh.

    Độ Hạ bị dây leo quấn chặt toàn thân, lúc này chỉ còn nửa khuôn mặt lộ ra ngoài. Những dây leo dường như sợ cô ấy, cửa xe đã bị kéo mở ra và chúng muốn kéo Độ Hạ ra ngoài xe.

    Ngân Tô đưa tay kéo Độ Hạ lại.

    Quái tóc vẫn quấn quanh cổ tay cô. Dây leo chỉ do dự một giây rồi rút nhanh ra khỏi xe.

    Chúng buông tha cho Độ Hạ nhưng Quái tóc thì không muốn buông tha chúng.

    Nó thả cổ tay Ngân Tô ra và lao ra ngoài quấn lấy những dây leo đó.
     
    Noctor thích bài này.
  7. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 428: Hiện thực – Không cần để ý đến nó.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô kiểm tra tình trạng của Độ Hạ, chỉ là mất ý thức, cơ thể không có vấn đề gì nghiêm trọng.

    Ngân Tô thử gọi Độ Hạ tỉnh dậy, nhưng cô không có phản ứng.

    Ngân Tô giơ tay tát hai cái, cơn đau có hiệu quả, Độ Hạ có chút phản ứng nhưng vẫn chưa tỉnh.

    Sau hai lượt tát, Độ Hạ cuối cùng cũng tỉnh lại.

    "Tô.. ối." Độ Hạ xoa má, đau quá.. mặt hình như sưng lên rồi.

    Độ Hạ nhìn sang Ngân Tô đang vẫy tay, rõ ràng là mặt cô bị Ngân Tô đánh.

    Độ Hạ hiểu tại sao cô Tô lại đánh mình, lúc này chỉ có thể chịu đựng cơn đau, nhăn nhó hỏi: "Cô Tô, những người khác thế nào rồi?"

    Ngân Tô: "Không biết."

    Độ Hạ nhìn ra ngoài xe.

    Ngoài cửa sổ, tóc đen và hoa tử đằng quấn lấy nhau, hoa tử đằng đang dần biến mất.

    Hoa tử đằng sợ Quái tóc, phản ứng đầu tiên là chạy. Tuy nhiên, Quái tóc chủ động đuổi theo, quấn lấy chúng, không cho chúng chạy, bị tấn công, hoa tử đằng tự nhiên cũng phản kháng.

    Vì vậy mới có cảnh tượng hiện tại, hai bên quấn lấy nhau, dần dần cuộn thành một quả cầu đen tím.

    "..."

    Đó là cái gì vậy?

    Mặc dù không biết những sợi tóc đen đó là gì, nhưng nhìn tình hình, những sợi tóc đó đang tiêu diệt hoa tử đằng.

    Chắc là do cô Tô tạo ra..

    Nghĩ đến việc do người tài giỏi tạo ra, Độ Hạ không còn căng thẳng nữa.

    Khu vực quanh xe họ đã được dọn sạch hoa tử đằng, nhưng chiếc xe phía trước vẫn bị hoa tử đằng bao phủ, chỉ còn lại một cái bóng.

    Người trong xe không biết tình trạng thế nào.

    Độ Hạ không quan tâm đến cơn đau trên mặt, mở cửa xe bước xuống.

    Phía sau cũng là biển hoa gợn sóng, xe cộ có lẽ đều bị mắc kẹt trong đó.

    Nếu không nhanh chóng cứu họ ra, hậu quả sẽ rất khó lường.

    "Cô Tô, tôi đi cứu người." Độ Hạ nói với Ngân Tô, rồi lao thẳng về chiếc xe đầu tiên.

    Cô giơ tay phóng vài tia sét, sét đánh trúng dây leo, nhanh chóng làm chúng cháy xém và khô héo.

    Thấy có hiệu quả, Độ Hạ tiếp tục phóng sét vào cùng một chỗ, dây leo nhanh chóng rút lui, để lộ cửa xe.

    Ngân Tô cũng xuống xe, nhìn về phía sau.

    Phía sau là một biển hoa tử đằng gợn sóng, con đường biến mất, không thấy xe cộ, chỉ có thể phân biệt vị trí xe qua những gợn sóng của biển hoa.

    Ngân Tô rút ra một thanh thép, tiến về chiếc xe thứ ba.

    Hoa tử đằng không mạnh, thanh thép sắc bén chém xuống dễ dàng như cắt đậu phụ.

    Ngân Tô kéo dây leo quấn quanh cửa xe, dùng sức mở cửa, kéo người bên trong ra, giơ tay tát hai cái.

    Đội tuần tra dù sao cũng là người chơi, bị tát vài cái liền tỉnh lại.

    Nhìn rõ người đánh mình, họ có chút ngơ ngác.

    Trước đây trong trại đều đồn rằng người ngoài mà đội trưởng Giang mang đến là người có quan hệ, nhưng không ngờ, bây giờ lại là cô ấy đánh thức họ.

    Dù là người có quan hệ, thì cũng là người có quan hệ giỏi giang..

    "Nhìn gì? Không cứu đồng đội của các anh, họ sẽ thành phân bón hoa đấy."

    "!"

    Đội tuần tra được nhắc nhở, nhanh chóng đứng dậy, không cần nhiều lời, phối hợp nhịp nhàng bắt đầu tiêu diệt dây leo, cứu những người bị mắc kẹt khác.

    "Đó là cái gì vậy!"

    Trong biển hoa tử đằng tím ngắt, màu đen rất nổi bật, họ muốn phớt lờ cũng khó.

    Khối đen đó và dây leo quấn thành một quả cầu, trông giống như tóc.. nhìn rất kỳ lạ.

    "Xoẹt!"

    Dây leo bị chém đứt một mảng, bóng người lướt qua họ, giọng lạnh lùng vang lên:

    "Đừng quan tâm đến nó."

    "..."

    Cứu người là quan trọng, những sợi tóc đen quấn lấy dây leo, trông như đang đấu với dây leo, lúc này có lợi cho họ.

    Người mặc đồ bảo hộ không dễ đánh vào mặt, lại không thể làm hỏng đồ bảo hộ, Ngân Tô quyết định không quan tâm, giao họ cho đội tuần tra đã tỉnh lại xử lý.

    "Đoàng!"

    Ngay khi Ngân Tô chuẩn bị tiến đến chiếc xe tiếp theo, phía sau vang lên một tiếng nổ.

    Hoa tử đằng bị nổ tung, bay tứ tung, lửa bùng lên và lan rộng ra xung quanh.

    "Đội trưởng không sao, cứu những người khác trước!" Các thành viên đội tuần tra thở phào nhẹ nhõm.

    Độ Hạ cũng từ phía trước chạy đến, cùng mọi người tham gia cứu hộ.

    Thấy có nhiều người cứu hộ, Ngân Tô lùi lại phía sau, không tham gia nữa.

    * * *

    * * *

    Lửa và sét là hiệu quả nhất để đối phó với những dây leo này, các kỹ năng tấn công khác yếu hơn một chút, nhưng họ có nhiều người, và còn có Quái tóc bên cạnh hỗ trợ, cuối cùng hoa tử đằng cũng chọn rút lui.

    Tất cả dây leo rời khỏi mặt đường, trở lại treo trên cây bên cạnh.

    Số lượng hoa tử đằng rất lớn, đội tuần tra xác nhận chúng đã rời khỏi mặt đường, không tấn công nữa, mà tập trung mọi người lại để kiểm tra tình hình thương vong.

    "Mọi người không sao chứ?"

    "Không sao."

    "Tôi không sao.."

    "Chúng tôi cũng không sao."

    Rất may, trong đội có người bị thương nhưng không ai tử vong.

    "Sao chúng ta lại bị mắc kẹt ở đây?"

    "Tôi chỉ nhớ sau khi vào đây, cứ lái xe mãi mà không thấy điểm dừng.. rồi bị đánh thức."

    Người nói xoa xoa má còn sưng, trên đó còn rõ dấu tay, cho thấy lực đánh rất mạnh.

    "Tôi cũng vậy."

    Mọi người đều có trải nghiệm tương tự.

    Người bình thường không nói, nhưng có nhiều người chơi như vậy mà không nhận ra điều gì bất thường, những cây này nguy hiểm không kém gì quái vật trong phó bản.

    Đội trưởng tuần tra: "Chúng ta bị mắc bẫy ngay khi vào đây, không nên ở lại lâu, lên xe, rời khỏi đây."

    "Vẫn đi tiếp à?"

    Đội trưởng tuần tra nhìn lại phía sau, không thể xác định họ đã bị mắc kẹt bao lâu trong đường hầm hoa tử đằng, quay lại có thể gặp phải những cây trước đó.

    Con đường phía trước thông thoáng, không có chướng ngại vật.

    "Đi tiếp." Đội trưởng tuần tra cuối cùng quyết định.

    "Lên xe! Nhanh nhanh nhanh!"

    "Đội trưởng, xe của tôi không khởi động được."

    "Tôi cũng không khởi động được.."

    Tổng cộng có tám chiếc xe, bao gồm cả xe của Độ Hạ, hiện tại có ba chiếc không khởi động được, nhìn bên ngoài cũng không thấy có vấn đề gì.

    Họ không có thời gian để sửa xe tại đây, đội trưởng tuần tra yêu cầu những người trên các xe đó chuyển sang các xe khác.

    Ngay cả xe của Độ Hạ cũng phải chứa thêm ba người ở ghế sau.

    Một là Vu Lệ Nguyệt, hai là các nhà nghiên cứu mặc đồ bảo hộ.

    Ngân Tô không quan tâm đến Quái tóc, trực tiếp lên xe.

    Độ Hạ khởi động xe, Quái tóc đang chuẩn bị leo cây dường như nhận ra Ngân Tô đã đi, lập tức từ trên cây "chảy" xuống.

    Khi xe lao đi, Quái tóc vươn một sợi tóc quấn lấy tay Ngân Tô đang đặt trên cửa sổ, cả khối tóc bị kéo bay lên.

    Quái tóc nhanh chóng thu nhỏ, bò theo tay áo Ngân Tô, leo lên vai cô và hòa vào tóc.

    Sau khi những chiếc xe rời đi, hoa tử đằng lại từ tán cây rủ xuống, bao phủ những chiếc xe bị bỏ lại.

    Chúng bò theo mặt đường, hướng về phía những chiếc xe đã rời đi, tạo thành một con đường hoa màu tím.
     
    Noctor thích bài này.
  8. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 429: Hiện thực - Chúng đang đến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại trại.

    Khi Giang Kỳ và Lạc Kỷ Minh cùng những người khác đang họp nhỏ, họ nhận được tin nhắn từ Độ Hạ, nhưng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, các nơi khác cũng báo về việc cây cối nở hoa.

    Khi Giang Kỳ cố liên lạc lại với Độ Hạ, phát hiện không còn tín hiệu.

    Toàn bộ trại dường như bị cắt đứt tín hiệu.

    Ngay sau đó là rung động.

    Rung động liên tục, không có tín hiệu, trại trở nên hỗn loạn.

    May mắn là mọi người nhanh chóng phát hiện điện thoại trò chơi vẫn sử dụng được.

    Nhưng điện thoại trò chơi chỉ có người chơi mới có, những người khác không có cách nào, vẫn phải dựa vào người truyền tin.

    "Vu Lệ Nguyệt ra ngoài rồi?" Giọng Lạc Kỷ Minh đầy tức giận: "Cô ấy đi với ai?"

    Người trả lời nói: "Cô ấy đi với Độ Hạ đến Vịnh Trăng."

    Nghe thấy đi cùng Độ Hạ, Lạc Kỷ Minh thở phào nhẹ nhõm một chút, "Liên lạc được với họ chưa?"

    "Chưa.. không liên lạc được."

    Giang Kỳ cũng thử gửi tin nhắn cho Độ Hạ, nhưng không có phản hồi.

    Lạc Kỷ Minh nhíu mày: "Lập tức cử người đi tiếp ứng họ!"

    Lạc Kỷ Minh bận rộn đến mức đầu óc rối tung, Giang Kỳ lại chăm chú nhìn màn hình trước mặt.

    Trên màn hình là dữ liệu giám sát giá trị ô nhiễm ở các nơi trong núi Vân Linh, vừa rồi tín hiệu bị gián đoạn, dữ liệu không cập nhật, nhưng dữ liệu trước đó vẫn còn.

    Lạc Kỷ Minh sắp xếp xong mọi việc, quay lại thấy Giang Kỳ đứng trước màn hình trầm tư, không nhịn được lên tiếng: "Giang Kỳ, cô gái nhỏ mà cậu mang đến cũng đi cùng Độ Hạ, cậu không lo lắng sao?"

    "Cô ấy sẽ không sao."

    "..."

    Lạc Kỷ Minh không biết Giang Kỳ tin tưởng Độ Hạ hay cô gái nhỏ đó có lai lịch gì.

    "Cậu đang xem gì vậy?"

    Giang Kỳ xoay màn hình về phía Lạc Kỷ Minh: "Giá trị ô nhiễm ở một số nơi này đã tăng đột ngột sau khi có rung động."

    Lạc Kỷ Minh nhìn vào màn hình, so sánh vị trí địa lý: "Đó là những nơi có cây cối nở hoa."

    Lạc Kỷ Minh lấy ra một dữ liệu khác: "Sau những lần rung động trước đây, cũng có một số nơi xuất hiện tình trạng tăng giá trị ô nhiễm, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. Khi cử người đi kiểm tra, cũng không phát hiện điều gì bất thường."

    Giang Kỳ: "Giá trị ô nhiễm vẫn tiếp tục tăng khi tín hiệu bị gián đoạn."

    Lạc Kỷ Minh nhìn đường biểu đồ tăng lên, thậm chí có một nơi đã vượt qua ngưỡng đỏ của giá trị ô nhiễm, xuất hiện cảnh báo.

    Đây là tình huống chưa từng xảy ra trước đây.

    "Đội trưởng Giang, đội trưởng Lạc.. có chuyện rồi!" Một người từ ngoài chạy vào, chỉ ra ngoài: "Có.. có người trở về, họ gặp chuyện rồi!"

    Lạc Kỷ Minh và Giang Kỳ nhìn nhau, cùng chạy ra ngoài.

    Trong trại ồn ào, tại lối vào, nhiều người tụ tập, bên kia các nhân viên y tế cũng đang chạy tới.

    Hai thành viên đội tuần tra nằm trên đất, một người mất một cánh tay, người kia đã bất tỉnh.

    Bác sĩ là người chơi có kỹ năng chữa trị, anh ta trước tiên cầm máu cho người bị mất tay, giao cho nhân viên y tế phía sau xử lý, rồi đi xem người chơi bất tỉnh.

    Người bị mất tay vẫn còn ý thức, sau khi uống thuốc hồi phục, tình trạng đã khá hơn nhiều.

    "Chuyện gì đã xảy ra?" Lạc Kỷ Minh hỏi khi thấy anh ta tỉnh táo hơn: "Những người khác đâu?"

    "Cây cối.. cây cối tấn công chúng tôi." Giọng người bị mất tay khàn khàn, nghẹn ngào: "Những người khác.. những người khác đều chết rồi."

    "Cây cối?"

    "Những cây đó đột nhiên sống dậy, chúng chặn đường lui của chúng tôi, nhốt chúng tôi trong đám cây.."

    Cành lá của chúng mọc ra, phủ kín mặt đường, chặn hết đường lui của họ, còn phá hủy xe của họ..

    Một khi bị cây quấn lấy, rất khó để cứu lại.

    Lúc đó họ có hai đội, tổng cộng mười người, cuối cùng chỉ còn lại hai người sống sót.

    "Bác sĩ! Bác sĩ!"

    Ngoài trại, lại có xe trở về.

    Xe chưa kịp dừng hẳn, đã có người nhảy xuống và hét lớn.

    Bác sĩ vừa kiểm tra xong cho thành viên đội tuần tra bị ngất, chưa kịp báo cáo tình hình thì đã bị người từ xe sau kéo đến chiếc xe phía trước.

    Người trong xe cũng rất thảm, bác sĩ không dám chậm trễ, lập tức sử dụng kỹ năng chữa trị.

    Tuy nhiên, số người sống sót nhiều hơn.

    Họ cũng gặp phải cây cối tấn công, tình huống tương tự, cây cối đột ngột tấn công, nhốt họ bên trong.

    Tiếp theo, liên tục có người từ bên ngoài trở về, phần lớn đều gặp phải tấn công.

    Chỉ có một số ít người vì rung động mà rút về trại, không gặp nguy hiểm gì.

    Sau khi thống kê, họ phát hiện những người bị tấn công đều ở gần khu vực cây cối biến dị nở hoa.

    "Cậu nghĩ sao?"

    Giang Kỳ: "Cây cối biến dị nở hoa là một tín hiệu, trại bây giờ không an toàn, trước tiên hãy sơ tán các nhà nghiên cứu."

    "Được."

    Các nhà nghiên cứu đều là người bình thường, nếu cây cối đồng loạt nổi loạn, họ không có khả năng tự bảo vệ.

    Lạc Kỷ Minh lập tức gọi người vào sắp xếp việc sơ tán.

    Giang Kỳ lấy điện thoại trò chơi ra, mở danh sách bạn bè, liên lạc với Nghiêm Nguyên Thanh.

    [Thanh Điểu Truyền Tin: Đã đến mức cần sử dụng Thần Chi Khu vực chưa? ]

    [Giang Kỳ: Cẩn tắc vô áy náy, lập tức gửi đến.]

    [Thanh Điểu Truyền Tin: Được.]

    Giang Kỳ vừa nói xong với Nghiêm Nguyên Thanh, vừa cất điện thoại, dưới chân đã rung chuyển.

    "Cái gì vậy.."

    "Cây cối! Là những cây cối đó!"

    "Chúng đang tiến về trại!"

    Tiếng còi báo động chói tai vang lên, át cả những âm thanh khác.

    * * *

    * * *

    Gần bức tường cao.

    Trong rừng đầy gai, Vu Lệ Nguyệt khập khiễng bước đi, trên giày cô có bôi một thứ gì đó khiến cây cối bị cô giẫm lên lập tức khô héo.

    Mặc dù chúng sẽ nhanh chóng mọc lại, nhưng điều này đủ để Vu Lệ Nguyệt tiến lên trong rừng đầy gai.

    Tại sao cô lại ở đây?

    Sau khi vượt qua đường hầm hoa tử đằng, họ thấy một vùng đầy gai, mặt đất vốn bằng phẳng bị cây cối mọc lên làm nứt ra, tạo thành những khe hở.

    Toàn bộ mặt đường đã thu hẹp lại đáng kể.

    Sau khi họ ra ngoài, cây cối lập tức tấn công họ.

    Xe nhanh chóng mất động lực, mọi người buộc phải xuống xe.

    Trong lúc hỗn loạn, cô bị lạc khỏi đoàn.

    "Xào!"

    Vu Lệ Nguyệt quay đầu nhìn lại.

    Những cây cối bị cô giẫm lên đều khô héo, xa hơn, có thể thấy cây cối mọc lên, nhưng chúng không di chuyển.

    Vu Lệ Nguyệt thu hồi ánh mắt, tăng tốc.

    Cô phải nhanh chóng trở lại đường.

    "Xào xạc!"

    Vu Lệ Nguyệt nhìn về phía trước, không nhìn lại những gì đang gây ra tiếng động phía sau, cô chỉ có một mục tiêu, trở lại đường.

    "Vút!"

    "Xoẹt!"

    Tiếng xé gió từ bên cạnh vang lên, Vu Lệ Nguyệt cảm nhận được gió lướt qua tai, hương rừng đặc trưng thoảng qua mũi.

    Trực giác mách bảo cô là nguy hiểm.

    Vu Lệ Nguyệt nhanh chóng né sang bên trái, một dây leo từ bụi rậm chui ra, những tua cuốn nhẹ nhàng cố gắng quấn lấy cơ thể cô.

    Vu Lệ Nguyệt loạng choạng, sau đó chạy về phía bên trái an toàn hơn.

    Vô số dây leo từ bụi rậm chui ra, như những con rắn đuổi theo sau cô.
     
    Noctor thích bài này.
  9. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 430: Hiện thực - Sợi hoa hợp hoan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Rầm!"

    Vu Lệ Nguyệt ngã nhào về phía trước, cả người đâm vào bụi cỏ cao ngang người.

    Cơn đau nhói lan ra từ mặt và tay Vu Lệ Nguyệt, máu rỉ ra từ da.

    Ngửi thấy mùi máu, cây cối xung quanh càng điên cuồng lao về phía Vu Lệ Nguyệt, vô số dây leo quấn lấy, nhanh chóng che khuất bóng dáng cô.

    Vài giây sau, cây cối dường như không tìm thấy con mồi, chúng rung rinh rồi tản ra, không còn dấu vết của Vu Lệ Nguyệt.

    Cùng lúc đó, Vu Lệ Nguyệt xuất hiện cách đó một kilomet.

    Cô xuất hiện từ hư không, xung quanh tỏa ra ánh sáng nhạt, những tia sáng nhanh chóng tan biến.

    Vu Lệ Nguyệt chịu đựng cảm giác chóng mặt và buồn nôn từ dụng cụ dịch chuyển, ngẩng đầu lên thấy vô số bông hoa màu hồng - là hoa hợp hoan.

    Nhìn quanh, xung quanh toàn là cây hợp hoan, tán cây đầy những chùm hoa hợp hoan.

    Mặt đất chỉ có vài chiếc lá rụng, không có cây cối nào khác.

    Không có cây cối không có nghĩa là an toàn, ngược lại có thể còn nguy hiểm hơn.

    Vu Lệ Nguyệt không dám ở lại lâu trong rừng hoa hợp hoan này, xác định phương hướng rồi lập tức chạy đi.

    Dù không có gió, Vu Lệ Nguyệt vẫn thấy những sợi hoa rơi xuống từ hư không, ban đầu chỉ ít nhưng nhanh chóng nhiều lên.

    Những sợi hoa rơi như mưa, cả thế giới như đang trong một cơn mưa màu hồng.

    Vu Lệ Nguyệt cảm thấy cơ thể ngày càng nặng nề, đầu óc choáng váng, trước mắt chỉ còn những sợi hoa rơi..

    Vu Lệ Nguyệt lấy ra một ống tiêm từ túi áo, mở nắp và tiêm thẳng vào đùi mình, đẩy hết chất lỏng bên trong vào cơ thể.

    Đầu óc choáng váng lập tức tỉnh táo lại, cơ thể nặng nề cũng dần nhẹ nhàng hơn, cô xuyên qua những sợi hoa rơi.

    Vu Lệ Nguyệt vượt qua rừng hoa hợp hoan và nhìn thấy con đường.

    Cô lao thẳng lên đường.

    Trên đường có người.

    Vu Lệ Nguyệt cố gắng dừng lại nhưng đã quá muộn, cả người ngã nhào xuống đường.

    * * *

    * * *

    Độ Hạ nghe thấy tiếng động bên đường, tay tích tụ sét, chuẩn bị ném đi.

    Kỹ năng thiên phú của cô vừa vặn khắc chế những cây cối này.

    Ngay khi cô chuẩn bị ném, phát hiện người lao lên đường không phải cây cối mà là một người.

    "Cô nghiên cứu viên Vu!" Độ Hạ xoay tay, sét biến mất, cô vội vàng chạy đến đỡ Vu Lệ Nguyệt, đưa cô vào giữa đường: "Cô sao rồi?"

    Vu Lệ Nguyệt: "Tôi không sao."

    Độ Hạ nghiêm trọng: "Cô không giống không sao đâu.."

    Vu Lệ Nguyệt: "..."

    Vu Lệ Nguyệt nhìn vào mắt Độ Hạ, thấy hình ảnh của mình lúc này.

    Những vết thương trên mặt cô mọc ra sợi hoa..

    Vu Lệ Nguyệt đưa tay sờ, quả nhiên cảm nhận được những sợi hoa mềm mại, có chút lông tơ.

    Là sợi hoa của cây hợp hoan.

    Vu Lệ Nguyệt thử nhổ ra, da thịt đau nhói, nhưng sợi hoa không nhúc nhích, như thể đã mọc hoàn toàn vào da thịt cô.

    "Xào!"

    Bụi cây bên tường cao rung rinh.

    Vu Lệ Nguyệt lập tức căng thẳng, ánh mắt sắc bén quét qua.

    Từ bụi cây chui ra một sợi tóc, tóc mạnh mẽ đẩy bụi cây ra, một cô gái mặc đồ thể thao bước ra từ bụi cây.

    Những sợi tóc như bóng của cô, tụ lại sau lưng nhưng nhanh chóng biến mất.

    Ngân Tô nhảy lên đường, ánh mắt chạm vào ánh mắt Vu Lệ Nguyệt, ngạc nhiên: "Đây là kiểu gì vậy?"

    Hai bên má của Vu Lệ Nguyệt mọc ra vài sợi hoa màu hồng mềm mại, trông như lông mi phóng đại.

    "Đây là sợi hoa của cây hợp hoan." Vu Lệ Nguyệt ngồi thẳng dậy, bình tĩnh lấy đồ từ trong người ra để xử lý những sợi hoa.

    Cô cảm nhận được sợi hoa vẫn đang mọc, nếu không xử lý, chúng có thể mọc vào xương.

    Phải lập tức lấy chúng ra.

    Ngân Tô tiến lại gần xem: "Sao chúng lại mọc trên mặt cô?"

    "Khi vào rừng hợp hoan, tôi bị thương, có lẽ chúng rơi vào vết thương và mọc rễ." Cây biến dị không thể xem xét theo cách thông thường.

    Những sợi hoa này có thể là một trong những cách tấn công của cây hợp hoan.

    Độ Hạ lo lắng: "Cô nghiên cứu viên Vu, cô có thể xử lý những sợi hoa này không?"

    "Chỉ cần nhổ ra là được." Vu Lệ Nguyệt lấy dao ra, đưa cho Độ Hạ: "Phiền cô giúp tôi."

    Độ Hạ chưa kịp nói, Ngân Tô đã lên tiếng: "Để tôi làm."

    Vu Lệ Nguyệt đưa dao cho Ngân Tô: "Vậy phiền cô Tô."

    Ngân Tô ra tay nhanh và mạnh, chỉ cần khẽ nhấc là có thể nhổ những sợi hoa ra, không cần dùng dao nhiều.

    Phần sợi hoa cắm vào da thịt đã mọc ra những rễ nhỏ màu trắng, khi nhổ ra, chúng vẫn còn động đậy, như đang tìm chỗ để bám rễ.

    Ngân Tô lấy ra một lọ thủy tinh, bỏ những sợi hoa vào trong.

    Những sợi hoa trên mặt Vu Lệ Nguyệt đã được nhổ hết, cô đang bôi thuốc, liếc thấy hành động của Ngân Tô: "Cô Tô, cô thu thập chúng để làm gì?"

    "Nuôi thử xem sao." Ngân Tô đậy nắp lọ, lắc mạnh, làm những sợi hoa cuộn lại thành một đống: "Xem chúng có sống được trong lọ này không."

    "..."

    Vu Lệ Nguyệt nhìn Độ Hạ với ánh mắt kỳ lạ.

    Độ Hạ ngẩng đầu nhìn lên.

    Ý tưởng của người tài giỏi, cô làm sao biết được!

    Rồi Độ Hạ nghe thấy Vu Lệ Nguyệt hỏi: "Có thể cho tôi một ít không?"

    Độ Hạ: "?"

    Cô và người tài giỏi có khoảng cách!

    "Được thôi." Ngân Tô lấy vài sợi hoa từ lọ ra, đưa cho Vu Lệ Nguyệt: "Dù sao cũng là nhổ từ mặt cô ra."

    Vu Lệ Nguyệt lấy ra một cái hộp, bỏ sợi hoa vào: "Các cô đang làm gì ở đây?"

    Nhắc đến chuyện này, Độ Hạ lập tức quay sang Ngân Tô: "Cô Tô, cô phát hiện gì rồi?"

    "Ồ, bức tường bên kia có một vết nứt."

    "Vết nứt?" Độ Hạ không dám đến gần xem, cô nhìn qua khe cây, thấy bức tường vẫn nhẵn nhụi, không có vết nứt: "Cô Tô, vết nứt ở đâu?"

    "Dưới đất."

    "..."

    Ngân Tô không có khả năng đào đất để kiểm tra, nhưng Quái tóc thì có.

    Họ dừng lại ở đây cũng vì Quái tóc đột nhiên phát điên, nói rằng cảm nhận được sự gọi mời của thức ăn ngon..

    Ngân Tô cũng cảm nhận được khí tức khó chịu đặc trưng của phó bản, nhưng chỉ trong chốc lát rồi biến mất.

    Quái tóc nhất quyết đi tìm thức ăn ngon, nên cô dẫn nó đi.

    Khí tức đó có lẽ phát ra từ vết nứt, nhưng tại sao lại biến mất, Ngân Tô không biết.

    Quái tóc nói rằng có thứ gì đó chặn vết nứt, không cho nó ăn.

    Ngân Tô nghi ngờ rằng nó không dám đi qua vết nứt vào trong tường.

    Lúc này Quái tóc vẫn đang lẩm bẩm trong đầu cô: "Ngửi thấy ngon như vậy, phải ăn ngay, đáng ghét đáng ghét đáng ghét! Chủ động dụ dỗ ta, chẳng phải muốn bị ta ăn sao! Chúng ta đẩy đổ bức tường này đi.."

    Đúng vậy, nó giờ đã phình to đến mức muốn đẩy đổ tường.

    Nếu lời Quái tóc nói đúng, thì có một thứ có thể mở và đóng vết nứt bất cứ lúc nào.

    Khi vết nứt mở, ô nhiễm sẽ rò rỉ ra từ khe hở.

    Khi vết nứt đóng, thiết bị của cục điều tra cũng không phát hiện được vấn đề gì.
     
    Noctor thích bài này.
  10. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 431: Hiện thực - Trại gặp sự cố

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô tất nhiên không để Quái tóc đẩy đổ tường.

    Không có Ngân Tô ủng hộ, Quái tóc cũng không dám tự mình hành động, chỉ có thể thu mình trên người Ngân Tô, lẩm bẩm cố gắng "cảm hóa" chủ nhân.

    "Dù giá trị ô nhiễm không có vấn đề, nhưng vết nứt thực sự tồn tại." Ngân Tô nói với Độ Hạ: "E rằng có không ít vết nứt như vậy."

    Độ Hạ: "..."

    Vết nứt nằm ở phần dưới của bức tường, nếu giá trị ô nhiễm không có vấn đề, ai lại đi đào đất để kiểm tra bên dưới chứ.

    Vì giá trị ô nhiễm trong quá trình sử dụng trước đây không có vấn đề gì.

    Họ đã quá phụ thuộc vào việc kiểm tra giá trị ô nhiễm.

    Tuy nhiên..

    Trong cục điều tra có những người chơi có khả năng nhìn xuyên thấu, họ có thể nhìn thấy tình trạng bên dưới bức tường.

    Có không ít người chơi có khả năng này, nhưng chỉ có hai người có thể kiểm tra bức tường được làm từ vật liệu đặc biệt kết hợp với kỹ năng thiên phú.

    Họ cần kiểm tra tất cả các khu vực ô nhiễm đã biết, nên đôi khi vài tháng mới kiểm tra một lần.

    Lần kiểm tra gần nhất ở núi Vân Linh là ba tháng trước, trước đó không có vấn đề gì, vậy những vết nứt này có thể xuất hiện trong ba tháng gần đây.

    Đội trưởng Lạc cũng nói, rung động thường xuyên trong núi xuất hiện trong hai tháng qua..

    "Nơi có cây cối nở hoa, cây cối càng hung hãn." Vu Lệ Nguyệt đã xử lý xong vết thương trên mặt, "Là ô nhiễm."

    Vừa dứt lời, họ nghe thấy một tiếng nổ.

    "Ầm!"

    Tiếng nổ vang dội trong rừng, mặt đất rung chuyển.

    Ngân Tô xoa tai, ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nổ, qua tán cây rậm rạp, có thể thấy ánh lửa.

    Độ Hạ: "Là hướng trại!"

    "Ầm!"

    Lại một tiếng nổ nữa.

    "Trại gặp sự cố rồi." Vu Lệ Nguyệt nhìn quanh hai bên, lập tức quyết định: "Đi về cổng Nam!"

    "Không quay về trại sao.."

    "Chúng ta cách cổng Bắc quá xa, mà quay về cũng vô ích, tình hình không ổn, họ cũng sẽ rút lui." Vu Lệ Nguyệt nói, rồi đi thẳng về hướng cổng Nam: "Nếu họ kích hoạt dải cách ly lửa, chúng ta sẽ chết ở đây. Bây giờ, việc chúng ta cần làm là đảm bảo mình sống sót."

    Dù núi Vân Linh chỉ có trại ở cổng Bắc, nhưng các cổng khác cũng có trạm nghỉ, ở đó có xe.

    Rời khỏi qua cổng Nam rồi vòng lại cổng Bắc sẽ an toàn hơn.

    "Cô Tô?" Độ Hạ giỏi thực hiện mệnh lệnh, không giỏi suy nghĩ và quyết định.

    Nếu chỉ có mình cô, chắc chắn cô sẽ lao thẳng về trại.

    Anh Giang vẫn còn ở đó mà!

    Nhưng khi cô rời trại, anh Giang đã dặn cô bảo vệ người tài giỏi.. dù người tài giỏi không nhất thiết cần cô bảo vệ.

    Nhưng đó là lệnh của anh Giang.

    Cô không thể tự ý rời đi.

    "Hãy tin tưởng đội trưởng của cô. Và tôi nghĩ cô Vu nói đúng." Ngân Tô không hiểu rõ tình hình núi Vân Linh, không định chỉ huy lung tung.

    Vu Lệ Nguyệt là người ở đây, cô hiểu rõ tình hình cụ thể của núi Vân Linh hơn.

    Quan trọng nhất là, họ thực sự cách trại quá xa.

    Bây giờ chạy về, có thể người ở trại đã rút hết, cuối cùng lại tự mình gặp nguy hiểm.

    Vu Lệ Nguyệt rõ ràng không thay đổi ý định, cô đã đi được một đoạn.

    Ngân Tô vẫn đứng yên, bình thản nhìn cô.

    Độ Hạ lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Giang Kỳ, sau đó nói với Ngân Tô: "Cô Tô, chúng ta đi thôi."

    * * *

    * * *

    Cổng Nam.

    "Trạm nghỉ?"

    Ngân Tô nhìn những cây hoa hồng leo đỏ rực trước mặt, không thấy bóng dáng trạm nghỉ đâu.

    "Những cây hoa hồng này từ đâu ra?" Độ Hạ ngạc nhiên: "Gần trạm nghỉ cổng Nam không có hoa hồng."

    Vu Lệ Nguyệt cũng nhíu mày nhìn những cây hoa hồng.

    Ngân Tô: "Đừng quan tâm chúng từ đâu ra, trạm nghỉ ở đâu?"

    Độ Hạ lập tức chỉ hướng: "Ở đó, xe chắc chắn đậu trong gara bên cạnh, hy vọng không bị phá hủy."

    Những cây này có thể phá hủy xe, mất phương tiện di chuyển, bị cây cối đuổi theo, rất dễ lệch khỏi đường.

    Chúng rất thông minh.

    "Để tôi đi." Độ Hạ nói: "Kỹ năng của tôi khắc chế chúng, các cô đi trước, đợi tôi ở ngã rẽ phía trước. Năm phút, nếu tôi không xuất hiện, các cô cứ tiếp tục chạy."

    "Các cô đi trước đi." Ngân Tô ngăn Độ Hạ, "Để tôi."

    "Cô Tô.."

    Ngân Tô giơ tay, không muốn nói nhiều: "Đừng lằng nhằng."

    Độ Hạ hít một hơi, quay lại kéo Vu Lệ Nguyệt chạy.

    Vu Lệ Nguyệt: "Độ điều tra viên, cô chắc chắn để cô ấy lại?"

    "Đại.. cô Tô không sao." Phó bản tử vong còn vượt qua được, mấy cây cỏ hoa này có là gì với người tài giỏi! Người tài giỏi chắc chắn làm được!

    Vu Lệ Nguyệt: "..."

    Ngân Tô đứng yên, đợi không thấy hai người kia nữa, cô ném Quái tóc đang nhảy nhót trong đầu vào bụi hoa hồng: "Đừng lải nhải nữa, ăn đi!"

    Quái tóc rơi vào bụi hoa hồng, kêu lên vài tiếng rồi nhanh chóng biến mất trong bụi hoa rung rinh.

    Ngân Tô bước lên một bước, ai ngờ vừa bước, cảnh tượng trước mắt thay đổi.

    Cô đứng trên một con phố dài.

    Con phố nằm trong ánh hoàng hôn màu cam, những bông hoa hồng leo đủ màu sắc phủ kín hai bên tường, hương thơm ngào ngạt lan tỏa trong không khí.

    Trên phố đông đúc người qua lại, hai bên đều là các quầy hàng, quầy hàng chỉ bán hoa hồng.

    Tất cả đều bán hoa.

    Ngân Tô phát hiện trước mặt mình cũng có một quầy nhỏ, trên đó bày vài bông hoa hồng, nhưng chất lượng không tốt lắm.

    "Thương nhân hoa hồng đến rồi!"

    "Họ mang đến giống mới sao?"

    "Mau đi xem!"

    Người trên phố như bị gọi, đổ xô về một hướng.

    Con phố nhộn nhịp bỗng chốc trở nên vắng vẻ, chỉ còn lại vài người bán hàng và người đi đường.

    "Cô bé, sao không đi xem thử?"

    Ngân Tô quay đầu thấy một bà lão đội khăn hoa, ăn mặc giản dị, chỉ có một chân.

    Bà lão mỉm cười nhìn cô.

    "Đi thử vận may đi, có thể cô sẽ lấy được giống hoa hồng tốt hơn từ thương nhân hoa hồng, chỉ cần cô chịu trả giá."

    Nụ cười của bà lão dường như mang theo chút ác ý khó hiểu.

    "Sao bà không đi?" Ngân Tô nhìn những bông hoa hồng trước mặt bà lão, không khác gì hoa hồng trên quầy của cô, nhỏ, màu sắc kém, héo úa, "Có phải vì chân bà không tốt, không chạy kịp họ?"

    Nụ cười của bà lão cứng lại, sau đó như bất lực lắc đầu: "Cô bé này, tôi vì tốt cho cô, sao cô không biết điều."

    Ngân Tô bắt chước giọng điệu của bà: "Tôi cũng vì tốt cho bà, bà lớn tuổi rồi mà chưa trồng được hoa hồng tốt, sao bà không biết điều."

    Bà lão: "..."

    Bà lão có lẽ tức giận, quay đầu không nhìn cô nữa.

    Ngân Tô lại quan sát con phố dài, nơi này có lẽ là lãnh địa của quái vật.
     
    Noctor thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...