Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Bunmincha, Mar 5, 2025.

  1. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 412: Chuyến tàu không bao giờ đến ga (50)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Pháp Sư đợi người đàn ông lạnh lùng ra ngoài, rồi cả hai cùng đi về phía trước các toa.

    Toa số 04 và 03 đều không có người.

    Pháp Sư vào toa số 02, thấy ông Doãn.

    "Ông Doãn." Pháp Sư mặt trở lại vẻ hiền hòa, đi về phía ông Doãn, "Những người khác đâu?"

    Khi Pháp Sư đến gần, phát hiện Thịnh Ánh Thu nằm trên ghế, mặt không tốt, mắt nhắm chặt, dường như đang ngủ.

    Pháp Sư: "Cô Thịnh bị sao vậy?"

    Ông Doãn đơn giản nói tình hình.

    Pháp Sư vẻ mặt tiếc nuối: "Thuốc loại bỏ ô nhiễm có hiệu quả không? Nếu cần tôi còn có."

    "Không biết, cô ấy chưa tỉnh, nhưng khi kiểm vé, cô ấy không gặp chuyện gì."

    Ông Doãn đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, không ngờ khi cửa toa mở, ông phát hiện Thịnh Ánh Thu vẫn còn sống.

    Ông Doãn nói xong, nhớ ra Pháp Sư từ các toa phía sau đến, "Pháp Sư có thấy Cát Sơn không?"

    Hiện tại trong toa toàn là quái vật, ông Doãn vừa chuyển Thịnh Ánh Thu từ toa bên cạnh sang, chưa kịp đi tìm Cát Sơn.

    "Tôi không thấy khi đến đây." Pháp Sư quay đầu hỏi người đàn ông lạnh lùng: "Tiêu Hằng, anh có thấy Cát Sơn không?"

    Người đàn ông vẫn lạnh lùng: "Không."

    Ông Doãn vẻ mặt u ám: "Có lẽ đã xảy ra chuyện.."

    Hai bên im lặng một lúc, Pháp Sư lại lên tiếng: "Ông Doãn có để ý thời gian tàu dừng ở ga giảm không?"

    "Ừ."

    Pháp Sư: "Trước đây chúng ta nghĩ rằng thời gian mỗi vòng đều giống nhau, nhưng bây giờ có vẻ không phải, vòng này có thể là vòng cuối cùng.

    Hiện tại số lượng quái vật trong các toa ngày càng nhiều, chúng sẽ tìm chúng ta chơi trò chơi bất cứ lúc nào, điều quan trọng bây giờ là tìm cách xuống tàu."

    Vòng cuối cùng..

    Ông Doãn: "Pháp Sư có manh mối gì không?"

    Pháp Sư lấy ra con dấu: "Tôi tìm thấy cái này, một con dấu kỷ niệm, lấy từ nhân viên phục vụ. Trước đây có ga sẽ đóng dấu lên vé tàu, tôi nghĩ vé tàu có dấu sẽ trở thành chìa khóa vượt qua, nhưng không có tác dụng.."

    Pháp Sư trực tiếp đưa con dấu cho ông Doãn, vẻ mặt chân thành không giữ lại gì.

    "Tôi nghĩ vé tàu cần phải được đóng dấu, nhưng phải tìm được ga cuối, không biết ông Doãn có manh mối gì không?"

    Ông Doãn tối qua ở chỗ Ngân Tô, thực sự nghe được một số manh mối.

    Thêm vào đó, ông thấy những lá thư bị mở trong phòng nghỉ, trong đó cũng đề cập đến con dấu kỷ niệm.

    Ông không ngờ Pháp Sư đã tìm thấy con dấu kỷ niệm..

    Đóng dấu lên vé tàu có lẽ là đúng.

    Nhưng nếu đóng dấu không có tác dụng.. thì có vấn đề với trưởng tàu.

    "Ga cuối.." Pháp Sư vừa suy nghĩ vừa nói: "Chúng ta cần phải tìm được ga cuối, chỉ có như vậy mới có thể xuống tàu, nhưng trên tàu dường như không có manh mối về ga cuối.."

    Pháp Sư nhìn Thịnh Ánh Thu vẫn chưa tỉnh, giọng nghiêm trọng: "Ông Doãn nếu biết, có thể nói ra để chúng ta cùng thảo luận, xem có thể tìm ra cách vượt qua không, vì thời gian của chúng ta không còn nhiều, hợp sức mới có cơ hội sống sót."

    Ông Doãn nhìn con dấu trong tay, im lặng một lúc, nói: "Có thể có vấn đề với trưởng tàu."

    "Trưởng tàu.."

    Pháp Sư nhíu mày, trầm ngâm: "Trưởng tàu không thể giết.. có phải cần người chơi giết trưởng tàu?"

    Nhưng quy tắc ông vừa nhận được nói rằng-Khi trên tàu có trưởng tàu, tàu sẽ đến ga cuối.

    Điều này không mâu thuẫn sao?

    Quy tắc nào là đúng?

    "Ưm.."

    Thịnh Ánh Thu nằm trên ghế có động tĩnh.

    Thịnh Ánh Thu từ từ mở mắt, cô xoa cổ đau nhức, từ từ ngồi dậy, chóng mặt và đau đớn khiến mắt cô mờ mịt.

    Cô nhìn quanh, không rõ mình đang ở đâu.

    "Đây là đâu?" Thịnh Ánh Thu thấy hai người đứng bên cạnh, "Các anh.. các anh là ai? Tôi đang ở đâu?"

    Pháp Sư: "Cô Thịnh không nhớ tại sao mình ở đây sao?"

    Thịnh Ánh Thu nhìn quanh, đây là một chuyến tàu, nhưng môi trường trên tàu rất kỳ lạ, trong toa còn có nhiều hành khách kỳ quái..

    Thịnh Ánh Thu cảnh giác: "Các anh là ai? Tại sao tôi ở đây?"

    Pháp Sư: "..."

    Ông Doãn: "..."

    Thịnh Ánh Thu đã lấy lại lý trí.

    Nhưng cô không nhớ tại sao mình lại ở trên tàu, cũng hoàn toàn không nhớ gì về trò chơi.

    May mắn là cô vẫn nhớ đến "trò chơi cấm".

    Nói đơn giản, ký ức của Thịnh Ánh Thu đã quay lại thời điểm trước khi cô vào trò chơi cấm.

    Thịnh Ánh Thu làm theo lời ông Doãn, xem nội dung viết trên cánh tay mình, rồi mở bảng cá nhân, nhìn vào thông tin trên đó, cô chìm vào im lặng, rất lâu không nói gì.

    Lúc này, Thịnh Ánh Thu giống như một người chơi mới bị kéo vào trò chơi, mọi thứ đều xa lạ.

    Thịnh Ánh Thu có thể sống sót trong trò chơi, chứng tỏ tâm lý của cô rất vững vàng.

    Vì vậy, sau một thời gian ngắn bị sốc và bối rối, cô nhanh chóng bình tĩnh lại.

    Chỉ là cô không hiểu nội dung cuộc thảo luận của họ.

    * * *

    * * *

    Toa số 01.

    Ngân Tô dặn dò Tần Tình, rồi đứng dậy đi gõ cửa phòng nghỉ.

    Người mở cửa là nhân viên phục vụ mặc đồng phục đỏ, Ngân Tô yêu cầu cô gọi trưởng tàu ra, nhưng nhân viên phục vụ mặc đồng phục đỏ từ chối yêu cầu này.

    Ngân Tô không muốn nói nhiều, trực tiếp ra tay.

    Nhưng khi cô vào phòng nghỉ, phát hiện bên trong không có ai.

    Trưởng tàu không ở đây.

    Không tìm thấy trưởng tàu, dù có trăm cách cũng không có đối tượng để thử nghiệm.

    Ngân Tô nhún vai: "Chỉ có thể đợi kiểm vé."

    Ga tiếp theo là ga người cá, còn vài giờ nữa mới đến ga, ở đây cũng không có ích gì, cô gái áo đen trực tiếp quay lại.

    Ngân Tô cũng không có việc gì, lại đi sang toa bên cạnh để quan sát những người sống sót khác.

    Thịnh Ánh Thu đã tỉnh lại, lúc này đang nhìn vào cánh tay mình, ông Doãn và Pháp Sư đang nói chuyện.

    Ngân Tô đột nhiên xuất hiện, ông Doãn giật mình, "Cô Tô, cô có việc gì không?"

    "Không có gì, chỉ xem các anh còn sống không."

    "..."

    Câu này nghe có vẻ hơi kỳ lạ?

    Thịnh Ánh Thu nhìn Ngân Tô với vẻ nghi ngờ, rõ ràng là không có chút ấn tượng nào về cô.

    Ngân Tô nhận ra Thịnh Ánh Thu có điều gì đó không ổn, hỏi ông Doãn: "Cô ấy bị sao vậy?"

    Ông Doãn ngắn gọn tổng kết: "Lý trí đã hồi phục, nhưng những chuyện trong trò chơi thì hoàn toàn không nhớ."

    Ngân Tô: "..."

    Đây chẳng phải là lấy đi kinh nghiệm của người chơi, đưa họ trở lại cấp độ 1 sao?

    Đạo cụ và kỹ năng quan trọng, nhưng kinh nghiệm cũng rất quan trọng..

    Trò chơi thật là tệ!

    "Cô Tô."

    Ngân Tô rời mắt khỏi Thịnh Ánh Thu, nhìn Pháp Sư đang gọi cô.

    Pháp Sư: "Cô Tô, tình hình hiện tại không tốt, không biết chúng ta có thể hợp tác để vượt qua không?"

    Ngân Tô nhìn chằm chằm vào Pháp Sư, không nói gì.

    Cô gái vẫn núp sau cửa toa, chỉ lộ ra một cái đầu, khuôn mặt không có biểu cảm, cứ nhìn thẳng vào ông.
     
    Noctor likes this.
  2. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 413: Chuyến tàu không bao giờ đến ga (51)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đôi mắt đen trắng rõ ràng chứa ánh sáng lạnh lẽo, không có chút cảm xúc, lạnh như dao.

    Bị cô nhìn như vậy, Pháp Sư cảm thấy sống lưng lạnh toát.

    Khi Pháp Sư bắt đầu cảm thấy không thoải mái, cô gái mỉm cười, ánh mắt lấp lánh: "Không cần đâu."

    Nói xong, cô không đợi Pháp Sư nói gì, trực tiếp rút đầu lại.

    Pháp Sư: "..."

    Ông Doãn bên cạnh nói: "Tôi đã nói rồi, cô ấy sẽ không hợp tác với ai."

    Pháp Sư cười như không để tâm: "Vậy có lẽ chúng ta chỉ có thể tự mình làm thôi."

    Ông Doãn đợi Pháp Sư rời đi, dặn dò Thịnh Ánh Thu nếu quái vật tìm cô chơi trò chơi thì đừng từ chối, nhất định phải tìm cách thắng trò chơi, sau đó đi về phía sau các toa.

    Ông Doãn kiểm tra tất cả nhà vệ sinh, ở nhà vệ sinh giữa toa số 05 và 06, ông thấy Cát Sơn đã chết.

    Ông Doãn im lặng thở dài, vừa định đóng cửa nhà vệ sinh, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

    Trưởng tàu giết người là bắn vào đầu, quái vật đêm qua giết người là lột da và lấy nội tạng, nhân viên phục vụ mặc đồng phục đỏ giết người là không để lại xác..

    Cách chết của Cát Sơn không phù hợp với bất kỳ cách nào.

    Ông Doãn đẩy cửa vào kiểm tra, nhìn qua Cát Sơn như bị đứt tay, không kịp uống thuốc, mất máu quá nhiều mà chết.

    Nhưng ông Doãn kiểm tra kỹ, phát hiện Cát Sơn không phải chết vì mất máu quá nhiều.

    Anh ta bị người ta vặn cổ chết.

    Ông Doãn ra khỏi nhà vệ sinh, đóng cửa lại, nhanh chóng quay lại toa số 02.

    "Ông Doãn, có chuyện gì vậy?" Thịnh Ánh Thu cầm một con ốc biển, thấy ông Doãn có vẻ không ổn, tiến lên hỏi.

    Ông Doãn nhìn Thịnh Ánh Thu mất trí nhớ, không nói chi tiết, chỉ nói: "Cẩn thận Pháp Sư."

    "Tôi vốn không thích anh ta." Thịnh Ánh Thu nói.

    "Ừ." Ông Doãn không ngờ Thịnh Ánh Thu mất trí nhớ vẫn không thích Pháp Sư, điều này đã ăn sâu vào xương tủy rồi!

    Ông Doãn nhìn con ốc biển trong tay Thịnh Ánh Thu: "Cái này từ đâu ra?"

    Thịnh Ánh Thu: "Thắng được từ quái vật."

    Ông Doãn: "..."

    Ông Doãn nói với Thịnh Ánh Thu: "Tôi nghĩ cô Tô và cô gái áo đen đó có lẽ biết cách giết trưởng tàu, chúng ta nên đi theo họ.."

    Lúc này không cần quan tâm đến thể diện hay tự trọng, chỉ cần họ không đuổi chúng ta đi, chúng ta sẽ theo sau họ.

    "Cô gái vừa xuất hiện đó?"

    "Đúng."

    Thịnh Ánh Thu hiện tại không có nhiều "kinh nghiệm", suy nghĩ một chút, "Được."

    * * *

    * * *

    Ngân Tô định ra tay với trưởng tàu ở ga Người Cá, nhưng trưởng tàu lại không xuất hiện, người kiểm vé là nhân viên phục vụ mặc đồng phục xanh.

    Trưởng tàu lại trốn sao?

    Điều này có được phép không?

    Nhân viên phục vụ mặc đồng phục xanh trước đây đã kiểm vé, hành động kiểm vé của cô ấy rõ ràng là được phép, nên bây giờ cô ấy kiểm vé cũng hợp lý..

    Từ ga Người Cá đến ga Bốn Mùa, Ngân Tô không tìm thấy dấu vết của trưởng tàu.

    Những người chơi khác rõ ràng cũng không tìm thấy.

    Được rồi, muốn chơi như vậy phải không!

    Cô không tin trưởng tàu sẽ không xuất hiện vào cuối cùng!

    * * *

    * * *

    Thời gian dừng ở ga Bốn Mùa quả nhiên giảm xuống còn hai phút.

    Ga Bốn Mùa trưởng tàu vẫn không xuất hiện, người kiểm vé vẫn là nhân viên phục vụ mặc đồng phục xanh.

    Mọi người đều biết giết trưởng tàu có thể là điều kiện để vượt qua, nhưng trưởng tàu không xuất hiện, họ làm sao giết?

    Trò chơi cố ý..

    Cố ý kéo dài thời gian đến cuối cùng.

    Nghĩ lại, nếu đây là phó bản tử vong thì cũng không khó chấp nhận, vì mục đích chính của phó bản tử vong là để người chơi chết.

    Ngân Tô cũng không muốn tìm nữa, nằm trên ghế ngủ.

    "Quý khách, tàu sắp đến ga cuối 'Ga Bốn Mươi Bốn', xin quý khách chuẩn bị xuống tàu, mang theo hành lý và vé tàu, xuống tàu từ cửa bên phải."

    Ngân Tô mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.

    Ga Bốn Mươi Bốn không có gì thay đổi, sân ga trống trải, biển báo 'lối ra' phát ra ánh sáng xanh kỳ lạ.

    Cửa tàu mở, tiếng loa phát thanh vang lên: "Quý khách, xin nhanh chóng xuống tàu."

    Ngân Tô đứng dậy đi đến cửa tàu nhìn ra ngoài.

    "Ông Doãn.."

    Một giọng nói vang lên phía sau, ngay sau đó Ngân Tô bị đẩy một cái, ông Doãn bước nhanh qua cô, đi ra ngoài cửa tàu.

    Khi sắp bước ra khỏi cửa, ông Doãn đột nhiên dừng lại, sau đó bị kéo trở lại bên trong.

    Ông Doãn bị kéo lại, Thịnh Ánh Thu chạy đến, kéo ông Doãn đang muốn ra ngoài.

    Sau khi bị mất trí nhớ, ông Doãn đã giúp cô rất nhiều, nói cho cô nhiều quy tắc và điều cần chú ý.

    Thêm vào đó, suy nghĩ của Thịnh Ánh Thu lúc này giống như vừa bước vào thế giới tàn khốc này, cứu người là ý nghĩ đầu tiên của cô.

    Vì vậy, cô kéo chặt ông Doãn.

    "Bốp!"

    Ngân Tô tát một cái.

    Ông Doãn bị tát đến xoay nửa vòng, đầu đập vào vách tàu, phát ra tiếng "bịch" nặng nề.

    Có lẽ đau đớn đã đánh thức lý trí của ông Doãn, ông ôm mặt đã sưng lên, thấy mình đứng ở cửa tàu, theo phản xạ lùi lại.

    Trước đây ông đã từng gặp tình huống này, nhưng rất nhẹ, chỉ cần gọi ông sẽ tỉnh lại.

    Vừa rồi ông suýt nữa ra ngoài..

    Nghĩ đến đây, ông Doãn cảm thấy sợ hãi.

    "Cảm ơn.." Ông Doãn thở gấp, "Cảm ơn các cô."

    Ngân Tô chỉ liếc ông một cái, không nói gì.

    Thịnh Ánh Thu lúc này mới dám buông ông ra: "Anh mạnh quá."

    Ông Doãn: "..."

    Ông Doãn tỉnh táo lại, nhìn cửa tàu đang mở, nếu đây là vòng cuối cùng, họ thực sự không xuống tàu sao?

    Còn có ga tiếp theo không?

    Thịnh Ánh Thu đột nhiên chỉ ra ngoài: "Người đó đã xuống."

    Trên sân ga, có một người đang đi về hướng biển báo lối ra.

    Thịnh Ánh Thu nhớ anh ta, trước đây đi theo Pháp Sư, chỉ nói hai từ..

    "Cửa tàu sắp đóng.."

    Tiếng loa phát thanh vang lên cùng lúc cửa tàu bắt đầu đóng.

    Một phút.

    Sân ga này chỉ dừng lại một phút.

    Ông Doãn: "Cô Tô, chúng ta không thể xuống tàu sao?"

    Ngân Tô giọng lạnh nhạt: "Ai mà biết."

    Ngân Tô nhìn qua cửa tàu về phía người đàn ông lạnh lùng ở toa số 09, anh ta đã đến cửa lối ra.

    Trong bóng tối xuất hiện một nhân viên bán vé, đưa tay về phía người đàn ông lạnh lùng qua cửa.

    Người đàn ông lạnh lùng dường như đưa thứ gì đó qua, nhân viên bán vé nhận lấy, nhưng lâu không mở cửa.

    Khoảng cách quá xa, lại đóng cửa tàu, không biết họ nói gì.

    Khi tàu khởi động, họ chỉ thấy người đàn ông lạnh lùng đột nhiên quay lại nhìn tàu, sau đó chạy nhanh về phía tàu.

    Họ nhanh chóng không thấy bóng dáng người đàn ông lạnh lùng, ánh sáng sân ga cũng dần bị bóng tối nuốt chửng, tàu lại chạy vào bóng tối.

    * * *

    * * *

    Khi tàu bắt đầu chạy, những con quái vật ngồi yên trong toa đều nhìn về phía người chơi, ánh mắt lộ vẻ điên cuồng.

    Khoảnh khắc từ ga cuối đến ga đầu tiên là thời điểm quái vật vui mừng.

    Đây là phần yêu thích nhất của những hành khách quái vật.

    Những hành khách quái vật đứng dậy, chạy về một hướng.
     
    Noctor likes this.
  3. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 414: Chuyến tàu không bao giờ đến ga (52)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đóng cửa!"

    Ông Doãn giữ chặt quái vật phía trước, lao vào toa số 01, ngay lập tức cùng Thịnh Ánh Thu kéo cửa toa.

    Lối đi hẹp, quái vật phía trước bị giữ chặt, quái vật phía sau không thể lao tới, giúp họ có thêm chút thời gian.

    "Rầm!"

    "Bịch!"

    "Cạch!"

    Cửa toa vừa đóng lại, quái vật lao tới, đập đầu vào cửa toa.

    "Bịch bịch! Cạch!"

    Quái vật phía sau liên tục lao vào cửa toa, khuôn mặt dữ tợn bị ép vào kính cửa, biến dạng kỳ quái.

    Đối diện gần với những khuôn mặt này, tim ông Doãn và Thịnh Ánh Thu đập loạn, sợ hãi và ghê tởm đan xen trong lòng.

    Ông Doãn sau một thoáng sững sờ, nhanh chóng lấy đạo cụ từ người ra dán lên cửa, rồi kéo Thịnh Ánh Thu lùi lại.

    Đạo cụ gia cố cửa sổ là vật dụng mà người chơi lâu năm luôn mang theo, loại đạo cụ này không khó kiếm, nhưng cấp độ của đạo cụ quyết định thời gian hiệu lực và độ bền.

    Xác định quái vật tạm thời không vào được, ông Doãn thở phào, nhìn quanh một vòng: "Cô Tô đâu?"

    Vừa rồi quái vật lao tới, Ngân Tô dường như chạy vào toa số 01 đầu tiên.

    Nhưng sao không thấy ai?

    "Không biết, tôi không để ý.." Thịnh Ánh Thu mất hết kinh nghiệm, nhìn thấy nhiều quái vật điên cuồng như vậy, tim cô không chịu nổi.

    * * *

    * * *

    Lúc này, Ngân Tô đang ở trong phòng nghỉ cùng Tiểu Thuần ôm ấm đun nước.

    Phòng nghỉ vẫn như cũ, không có nhân viên phục vụ, cũng không có trưởng tàu.

    Trưởng tàu khi kiểm vé, không theo quy luật từ toa số 1 đến 9, rồi từ 9 đến 1, đôi khi ông ta bắt đầu từ toa số 1 hai lần liên tiếp.

    Ông ta di chuyển trong tàu như thế nào?

    Ngân Tô bảo quái vật tóc kiểm tra kỹ phòng nghỉ, Tiểu Thuần đứng một bên run rẩy, không dám thở mạnh.

    "Chát!"

    Quái vật tóc đột nhiên đánh vào vách xe.

    Vách xe như mềm ra, có một bóng người hiện lên, bị quái vật tóc đánh một cái, nó lập tức rút vào trong vách xe.

    Vách xe mềm như bùn, quái vật tóc dễ dàng xuyên qua, khuấy động một hồi, nhanh chóng kéo ra một người từ trong vách xe.

    Đó là nhân viên phục vụ.

    Khuôn mặt nhân viên phục vụ âm u, có chút ngơ ngác, cô ấy có lẽ không hiểu tại sao mình bị kéo ra.

    Tóc đen chảy như nước từ mặt đất, cuốn lấy chân nhân viên phục vụ, kéo cô ấy ngã xuống đất.

    Quái vật tóc giữ chặt nhân viên phục vụ trên mặt đất, mặc kệ cô ấy la hét, trực tiếp 'bịt' miệng cô ấy lại.

    "Ưm ưm ưm!"

    Nhân viên phục vụ chỉ còn lại đôi mắt bên ngoài, căm phẫn nhìn Ngân Tô.

    Ngân Tô đối diện ánh mắt của nhân viên phục vụ, nhếch môi cười, "Chào."

    "..."

    Chào cái gì mà chào!

    "Tôi có vài câu hỏi muốn hỏi cô." Ngân Tô phớt lờ ánh mắt giận dữ của nhân viên phục vụ, lịch sự hỏi: "Trưởng tàu của các cô đâu?"

    Nhân viên phục vụ trừng mắt nhìn Ngân Tô.

    "Biết thì chớp mắt một cái, không biết thì chớp hai cái."

    Người tiếp viên chớp mắt liên tục, không rõ là muốn nói mình không biết hay không muốn nói cho Ngân Tô biết.

    "Giết đi."

    Người tiếp viên: "..."

    Ngay sau đó, người tiếp viên cảm thấy những thứ quấn quanh cơ thể mình siết chặt lại, dường như chúng có thể xuyên vào cơ thể cô, hút máu thịt của cô.

    Cô sẽ chết!

    Ý nghĩ này lướt qua trong đầu, nỗi sợ hãi vô cớ tràn ngập trong lòng.

    "Ưm ưm ưm.."

    Ngân Tô nhìn thoáng qua quái vật tóc.

    Người tiếp viên thở hổn hển khi tóc của cô được gỡ ra, "Buồng lái.. trưởng tàu ở buồng lái."

    "Buồng lái đi thế nào?" Cái cửa đó không mở được.

    Người tiếp viên tránh ánh mắt, "Không.. không biết."

    "Không ngờ cô lại bảo vệ ông ta như vậy." Ngân Tô tò mò: "Ông ta tốt với các cô lắm sao? Khiến cô trung thành đến thế."

    "Trưởng tàu rất đáng sợ."

    "Đáng sợ mà cô vẫn bảo vệ ông ta? À.. cô có sở thích bị ngược đãi à?" Ngân Tô tỏ vẻ ngạc nhiên 'không hiểu nhưng tôn trọng'.

    Ai có sở thích bị ngược đãi chứ?

    "Cô không hiểu gì cả." Giọng người tiếp viên trở nên sắc bén: "Ông ta sẽ giết tôi."

    "Tôi cũng sẽ giết cô đấy." Ngân Tô cười: "Ngay bây giờ, ngay tại đây."

    Người tiếp viên bị nụ cười của Ngân Tô làm cho run rẩy, một lúc sau, cô nhìn về phía vách tàu.

    Ngân Tô đi đến bên tường, đưa tay sờ thử, tay cô dễ dàng chìm vào trong.

    Vách tàu trông có vẻ cứng nhưng thực ra lại mềm.

    * * *

    Buồng lái.

    Buồng lái này lớn hơn buồng lái bình thường nhiều, trưởng tàu nhắm mắt nằm trên ghế rộng rãi, trông rất thư giãn.

    Ngay lúc đó, trưởng tàu đột ngột mở mắt, nhìn về phía vách tàu.

    Vách tàu trắng hơi nhô ra hình người, giây tiếp theo, một người từ trong vách tàu chui ra, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của ông ta, mặt mừng rỡ:

    "Trưởng tàu, tìm ông thật phiền phức."

    Sự thư giãn trên mặt trưởng tàu biến mất, ông ta đập tay vào tay ghế, bật dậy lao về phía Ngân Tô.

    Thật là vô lễ!

    Ngân Tô rút thanh thép ra, chém vào cánh tay trưởng tàu.

    Trưởng tàu dường như biết sự lợi hại của thanh thép đó, xoay tay đập vào vách tàu, thanh thép sượt qua cánh tay ông ta, làm rách áo.

    Trưởng tàu nhìn Ngân Tô giận dữ: "Muốn chết!"

    Buồng lái dù rộng cũng không rộng đến mức nào, hai người đánh nhau trong không gian này đều cảm thấy bị hạn chế.

    "Rầm!"

    Trưởng tàu đập vào bàn điều khiển phía trước, không biết đã nhấn vào nút nào, buồng lái bắt đầu phát ra ánh sáng đỏ.

    "Đang!"

    Trưởng tàu lăn xuống đất, thanh thép cắm sâu vào bàn điều khiển, ánh sáng lạnh lẽo từ thanh thép phản chiếu trong vô số tia sáng đỏ, lóe lên trong mắt trưởng tàu.

    Trưởng tàu lăn đến bên tường, đặt tay xuống đất.

    Bức tường cứng bắt đầu biến dạng, như bột mì bị ông ta nắm lấy.

    Ngân Tô cảm thấy mặt đất bắt đầu nghiêng, cơ thể cô không kiểm soát được mà trượt về phía sau, các bức tường xung quanh bắt đầu co lại, trong chớp mắt buồng lái nhỏ đi một nửa.

    Ngân Tô ổn định cơ thể, nhìn quanh một vòng.

    Những bức tường này không giống vật chết, cho người ta cảm giác chúng là vật sống.

    Cô vừa đi xuyên qua bức tường, đã có cảm giác này.

    Liệu chiếc tàu này có phải là vật sống?

    Ở phía bên kia, trưởng tàu cười nham hiểm từ dưới đất bò lên, vung tay một cái, bức tường nhanh chóng ép lại.

    "Chết đi!"

    Ngay khi bức tường sắp va vào nhau, Ngân Tô đứng giữa sẽ bị ép thành bánh thịt thì tóc cô bắt đầu mọc dài ra điên cuồng, đan xen nhau tạo thành khung chống đỡ bức tường.

    Tiếng ép của bức tường dừng lại.

    Trưởng tàu: "..."

    Cái quái gì thế này!

    Trưởng tàu mở rộng năm ngón tay và siết chặt lại, bức tường lại di chuyển vào giữa.

    Nhưng ngay sau đó, tóc của Ngân Tô trở nên thô ráp với tốc độ mắt thường có thể thấy được, mạnh mẽ đẩy bức tường lùi lại nửa mét.

    Ngân Tô xuyên qua 'khung thép' được tạo bởi vô số tóc, nhân lúc trưởng tàu bị tóc thu hút sự chú ý, đá ông ta bay ra xa.
     
    Noctor likes this.
  4. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 415: Chuyến tàu không bao giờ đến ga (53)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trưởng tàu lại đập vào bàn điều khiển, ánh sáng đỏ quét qua cơ thể ông ta, khiến ông ta trông như một con quỷ dữ.

    Ngân Tô xuyên qua mạng lưới tóc, lao thẳng đến bàn điều khiển, giơ tay đập mạnh.

    Trưởng tàu co rút đồng tử, lăn trên bàn điều khiển để tránh.

    "..."

    Cơ thể trưởng tàu tránh được, nhưng bóng của ông ta bị bắt giữ, một nửa bóng nối với chân ông ta, nửa còn lại bị kéo dài vô tận.

    Ngọn lửa xanh lam bùng lên từ bóng của ông ta, kéo dài như dây dẫn lửa, nhanh chóng thiêu đốt toàn bộ bóng của ông ta.

    "Aaa.."

    [Quà tặng đen: Chạm vào bóng của người khác một cách thành kính, chủ nhân của bóng sẽ cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt của bạn. Nhưng đừng chạm vào bóng của chính mình.]

    [Giới hạn sử dụng: Chỉ có hiệu lực với bóng.]

    [Số lần sử dụng: Mỗi 48 giờ có thể sử dụng một lần.]

    Trên cơ thể trưởng tàu không có dấu vết cháy xém nào, nhưng ông ta cảm thấy như mình đang bị nướng trên lửa, cơ thể như sắp nứt ra.

    Đau quá..

    Trưởng tàu cảm thấy ngoài đau đớn còn có sự trống rỗng do sức mạnh bị tiêu hao.

    Những ngọn lửa đó đang thiêu đốt sức mạnh của ông ta..

    Trưởng tàu chịu đựng cơn đau, lăn một vòng về phía vách tàu, sau khi va vào vách tàu và dừng lại, ông ta lập tức đặt tay lên vách tàu.

    Vách tàu bắt đầu mềm đi, ông ta lao đầu vào trong vách tàu.

    "Trưởng tàu, ông định đi đâu vậy?" Trưởng tàu bị kéo ra ngay lập tức, giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía sau: "Sao có thể để hành khách yêu quý của ông ở lại buồng lái một mình được."

    Cảm giác cháy đã biến mất nhưng cơn đau vẫn còn, da thịt cọ xát với mặt đất khiến trưởng tàu cảm thấy da khô nứt ra bất cứ lúc nào.

    Trưởng tàu thậm chí chưa kịp vùng vẫy thì cảm giác lạnh thấu xương xuyên qua vai sau.

    Khuôn mặt Ngân Tô xuất hiện trong tầm nhìn của ông ta, cô mỉm cười dịu dàng: "Cho trưởng tàu một hình phạt nhỏ nhé, không được bỏ rơi hành khách mà chạy trốn nữa đâu, tôi sẽ sợ đấy."

    Trưởng tàu: "..."

    Cô sợ cái gì chứ!

    Cô rốt cuộc là thứ gì!

    Trưởng tàu bị Ngân Tô đè xuống đất, cô không giết ông ta ngay như trước mà lại đâm thêm một lỗ máu ở bên kia.

    "..."

    Người gây ra chuyện này còn tỏ vẻ hài lòng: "Ừ, đối xứng rồi, đẹp hơn nhiều."

    "..."

    Đẹp cái gì mà đẹp!

    Ngân Tô vừa định lật người trưởng tàu lại thì vách tàu bên cạnh nhô ra, cô gái áo đen rơi ra từ trong tường.

    * * * Ừm, chính xác hơn là bị vách tàu 'nhả' ra.

    Cô gái áo đen đã từng thấy những sợi tóc này, biết đó là quái vật mà Ngân Tô nuôi, nên khi thấy chúng ngoài việc ngạc nhiên về công dụng của chúng, cô cũng khá bình tĩnh.

    Hai người im lặng 'nhìn' nhau một cái, cô gái áo đen kéo mũ xuống và đưa ra một tin tức chấn động: "Chiếc tàu này là vật sống."

    Bản thân chiếc tàu là một con quái vật.

    "Nó sẽ giết các người! Không ai thoát được, các người đều là thức ăn của nó!" Trưởng tàu cười khúc khích.

    Ngân Tô đá một cái: "Ai cho ông mở miệng?"

    Trưởng tàu bị đá vào vết thương: "..."

    Cô gái áo đen: "..."

    Lời của trưởng tàu càng khẳng định sự thật rằng chiếc tàu là vật sống.

    Những ai lên tàu dù là người chơi hay quái vật đều là mục tiêu săn mồi của chiếc tàu này.

    Trưởng tàu không chết có thể là đặc quyền mà chiếc tàu ban cho ông ta.

    Vừa rồi khi đánh nhau, sức mạnh của trưởng tàu không quá đáng sợ, chỉ có khí thế trên người ông ta là đáng sợ.. nhưng nếu khí thế đó đến từ chính chiếc tàu thì sao?

    Cô gái áo đen nhìn trưởng tàu nằm trên đất, "Giờ làm sao? Giết ông ta à?"

    "Các người không giết được tôi ha ha ha!" Trưởng tàu không nhớ bài học, lại cười toe toét, "Tôi và chiếc tàu sẽ tồn tại mãi mãi!"

    Ngân Tô nhìn trưởng tàu với vẻ mặt vô cảm: "Trước tiên hãy lột đồ ông ta."

    Nụ cười của trưởng tàu đông cứng trên mặt.

    Quái vật tóc rất thích làm những việc biến thái này, vừa nghe lời Ngân Tô nói xong, nó hăm hở leo lên cơ thể trưởng tàu, dùng nhiều tay chân bắt đầu lột đồng phục của ông ta.

    "Đừng làm hỏng quần áo."

    Quái vật tóc vốn định xé rách nhưng phải đổi chiến thuật.

    Cô gái áo đen: "..."

    Cảnh này có gì đó không đúng.

    Quái vật tóc nhanh chóng lột đồng phục của trưởng tàu.

    Ngân Tô suy nghĩ một chút, rồi bảo quái vật tóc lột cả áo sơ mi bên trong của ông ta, chỉ để lại một chiếc quần lót.

    Dù là quái vật nhưng cũng có lòng tự trọng.

    Trưởng tàu bị lột sạch quần áo nằm trên đất, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế giễu: "Các người nghĩ làm thế này thì giết được tôi sao? Các người không giết được tôi!"

    Trưởng tàu vẫn rất tự tin.

    Dường như ông ta chắc chắn rằng dù mất đồng phục trưởng tàu, họ cũng không thể giết mình.

    "Vậy sao."

    Ngân Tô nói câu này rất bình thản.

    Cô đưa tay vào khoảng không, quái vật tóc từ phía sau đưa cho cô một ấm nước.

    "Chúng ta thử xem hôm nay có thể giết ông không." Ngân Tô mở ấm nước và đổ mẹ con Tần Tình ra ngoài.

    Thấy Tần Tình xuất hiện, sắc mặt tự tin của trưởng tàu lập tức trở nên u ám.

    Còn Tần Tình khi thấy trưởng tàu thì mắt đỏ hoe.

    - Không phải vì cảm động, mà vì hận.

    Tần Tình ôm con, chậm rãi thốt ra hai chữ: "Vương Hiên."

    Vương Hiên ban đầu chỉ trầm mặt khi thấy Tần Tình, không quá sợ hãi cô.

    Nhưng khi thấy sợi dây chuyền trong tay Tần Tình, ánh mắt ông ta run rẩy, hiện lên sự sợ hãi, ông ta cố gắng vùng vẫy, tìm cách đứng dậy chạy trốn.

    Quái vật tóc không cho ông ta cơ hội đó, lập tức ghim ông ta xuống đất.

    Tần Tình với khuôn mặt dữ tợn lao tới, dù trong lòng đầy hận thù nhưng vẫn nhớ lời Ngân Tô dặn, chọn dùng dây chuyền siết cổ Vương Hiên.

    Quái vật nhỏ lao lên ngực Vương Hiên, bắt đầu cắn xé.

    "Không.."

    Cảm nhận được sát ý của Tần Tình đối với mình, Vương Hiên không thể động đậy hét lên về phía Ngân Tô: "Các người giết tôi rồi thì không có trưởng tàu, các người sẽ không bao giờ đến được ga cuối! Các người không thể giết tôi! Nếu muốn xuống tàu thì không thể giết tôi!"

    Ngân Tô thản nhiên: "Chỉ là trưởng tàu thôi, ông làm được thì người khác cũng làm được, ông nghĩ mình không thể thiếu à?"

    Vương Hiên: "Làm trưởng tàu rồi thì không thể xuống tàu nữa!"

    Ngân Tô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Vậy thì không cần ông lo lắng, yên tâm mà chết đi."

    Vương Hiên: "..."

    "Chết đi chết đi chết đi.." Tần Tình dùng sức kéo chặt sợi dây chuyền, sợi dây mảnh nhưng vô cùng chắc chắn, dù cô có dùng lực thế nào cũng không đứt.

    Vương Hiên đã bị siết đến không nói được, chỉ phát ra âm thanh 'hừ hừ' trong cổ họng.

    "Chết đi.. chết đi ha ha ha.."

    Vương Hiên trừng mắt nhìn về phía Ngân Tô, đôi mắt đỏ ngầu đầy sự không cam lòng và hận thù.

    Ông ta không cam lòng..

    Rõ ràng ông ta và chiếc tàu này sẽ tồn tại mãi mãi, họ không thể giết ông ta!

    Tại sao..

    Tại sao Tần Tình lại xuất hiện, tại sao họ không giết cô ta, tại sao sợi dây chuyền lại ở trong tay Tần Tình..

    [Chúc mừng người chơi 0101 đã nhận được chìa khóa vượt qua của chuyến tàu không bao giờ đến ga.]

    Vương Hiên trút hơi thở cuối cùng, trước mắt Ngân Tô hiện lên thông báo của trò chơi.

    Có lẽ vì Tần Tình làm theo chỉ dẫn của cô, sợi dây chuyền cũng là do cô đưa, nên việc Tần Tình giết trưởng tàu cũng được tính là thành tích của cô.

    Nhưng lần này khác với trước, không có câu thông báo có thể rời khỏi phó bản bất cứ lúc nào.

    Ngân Tô lấy ra vé tàu.
     
    Noctor likes this.
  5. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 416: Chuến tàu không bao giờ đến ga (54)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ga khởi hành chính là ga cuối.

    Quái vật hành khách lên tàu ở ga nào thì xuống tàu ở ga đó, nên việc người chơi xuống tàu ở ga khởi hành là hợp lý.

    Chỉ là nếu vé của người chơi chưa được đóng dấu, chưa xuất hiện ga cuối, thì sau khi xuống tàu có lẽ sẽ bị lạc trong nhà ga.

    Ngân Tô thử sử dụng chìa khóa vượt qua, nhưng không có phản ứng gì.

    Có vẻ như trong phó bản này, người chơi phải đến được ga cuối và xuống tàu từ nhà ga.

    * * *

    [Chúc mừng người chơi 5060 đã nhận được chìa khóa vượt qua của chuyến tàu không bao giờ đến ga.]

    Cô gái áo đen cũng nhận được thông báo.

    Cô Tô nhận được thông báo trước cô ấy, nhưng đóng dấu sau cô ấy, có lẽ tính từ lúc trưởng tàu chết, người đầu tiên vượt qua sẽ được tính theo thời gian đóng dấu.

    Cô gái áo đen không quan tâm lắm đến việc ai là người đầu tiên vượt qua, "Chiếc tàu này thì sao?"

    Ngân Tô: "Nó không tấn công chúng ta, cứ mặc kệ nó."

    Sau khi trưởng tàu chết, toa tàu trở lại kích thước bình thường, vách tàu cũng không còn mềm.

    Chiếc tàu này có lẽ chỉ là một phương tiện, không thể tự tấn công, chỉ có thể gây ô nhiễm để hành khách tự giết lẫn nhau, hoặc dựa vào trưởng tàu để săn mồi.

    Nhìn lại bối cảnh câu chuyện, khi tàu bị mắc kẹt, hành khách trên tàu tự giết lẫn nhau, mười ngày sau tất cả đều chết, có vẻ hợp lý hơn nhiều.

    Có lẽ lúc đó chiếc tàu đã biến dị.

    Nó đã gây ô nhiễm hành khách trên tàu, tạo ra thảm kịch này.

    * * *

    Cô gái áo đen kiểm tra buồng lái một lượt, không phát hiện manh mối gì hữu ích.

    "Vừa rồi Vương Hiên nói không có trưởng tàu thì không thể đến ga cuối, cô nghĩ là thật hay giả?"

    Quy tắc họ nhận được trước đó là - giết trưởng tàu, tàu sẽ đến ga cuối.

    "Quái vật sắp chết thì lời nói cũng tốt đẹp." Ngân Tô nhấc bộ đồng phục của trưởng tàu lên: "Trưởng tàu chỉ là một chức vụ, không chỉ định ai, ai làm trưởng tàu cũng được mà."

    Giết trưởng tàu và việc tàu có trưởng tàu mới không mâu thuẫn.

    Cô gái áo đen: "Vậy cần tìm một trưởng tàu mới."

    Trở thành trưởng tàu thì sẽ bị giữ lại mãi mãi trên tàu.

    Người chơi chắc chắn không phải lựa chọn đầu tiên.

    Vậy chỉ còn lại quái vật..

    Ngân Tô dùng thuật giám định quét một vòng xung quanh, buồng lái không có gì đặc biệt, nhưng bộ đồng phục vừa lột từ trưởng tàu lại có dấu hỏi.

    Trước đó khi Vương Hiên mặc nó, chỉ là một bộ đồng phục bình thường.

    Có phải khi Vương Hiên giết trưởng tàu, ông ta đã mặc bộ đồng phục này và trở thành trưởng tàu mới?

    "Tìm trưởng tàu mới không khó chứ?" Ngân Tô nhìn mẹ con Tần Tình đang cắn xé Vương Hiên, "Hai người đừng cắn nữa."

    Tần Tình: "..."

    Tần Tình do dự một lúc, cuối cùng chọn nghe lời Ngân Tô, ôm con đứng dậy.

    Ngân Tô vẫy tay gọi cô.

    "..."

    Người điên này lại muốn làm gì?

    Tự tay giết kẻ thù của mình, báo thù xong, Tần Tình vẫn có chút sợ hãi Ngân Tô, cô lưỡng lự giữa việc chạy và đi tới trong nửa phút.

    Xung quanh đều là những sợi tóc kỳ lạ, cô đang bị bao vây, không thể chạy thoát.

    Biết thời thế mới là người tài giỏi!

    Tần Tình cẩn thận đi đến chỗ Ngân Tô.

    "Cô muốn thăng chức tăng lương không?"

    "?"

    "Bây giờ có một cơ hội hiếm có, chỉ cần cô mặc nó, cô sẽ trở thành trưởng tàu của chiếc tàu này, sau này mọi người trên tàu đều phải nghe lời cô, cô có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, thế nào, có động lòng không?"

    Tần Tình từ chối không chút do dự: "Không động lòng."

    "..."

    Tần Tình không phải là không động lòng, Vương Hiên làm trưởng tàu oai phong biết bao!

    Hành khách, tiếp viên đều sợ ông ta.

    Nhưng Tần Tình cảm thấy lời này từ miệng Ngân Tô nói ra lại có chút kỳ lạ, không phải chuyện tốt.

    Cô gái đối diện thay đổi sắc mặt trong một giây: "Hoặc là cô tự mặc nó, hoặc tôi để bạn của tôi giúp cô mặc nó."

    Quái vật tóc - bạn của Ngân Tô, đứng bên cạnh lắc lư nhịp nhàng, háo hức muốn giúp.

    Tần Tình: "..."

    Hỏi tôi làm gì! Cứ trực tiếp mặc vào cho tôi là được!

    * * *

    Tần Tình 'bị ép' mặc đồng phục, Ngân Tô liếc nhìn cô, dòng chữ trên đầu đã thay đổi.

    [Trưởng tàu - Tần Tình]

    Sau khi mặc đồng phục, Tần Tình cảm thấy mình có một mối liên kết kỳ diệu với chiếc tàu.. như thể cô không cần nhìn cũng biết tàu đang chạy đến đâu, khi nào đến ga.

    Mọi chuyện xảy ra trong mỗi toa tàu, cô đều biết rõ.

    Cô có cảm giác hòa làm một với chiếc tàu, cơ thể tràn đầy sức mạnh..

    Cô lén nhìn Ngân Tô, cảm thấy mình lại có thể làm được.

    Nhưng khi nhìn thấy Vương Hiên nằm trên đất..

    Có vẻ cũng không làm được lắm.

    Vương Hiên làm trưởng tàu, chẳng phải vẫn bị cô đè xuống đất đánh sao?

    Người phụ nữ này là một kẻ điên độc ác!

    "Trưởng tàu thân yêu, mở cửa đi." Ngân Tô giơ tay làm động tác mời.

    "..."

    Tần Tình cố gắng kiềm chế không đảo mắt, chậm chạp đi mở cửa.

    Cánh cửa buồng lái mà người chơi không thể mở, Tần Tình chỉ cần đẩy nhẹ là mở ra.

    Im lặng-

    Trong toa tàu cực kỳ yên tĩnh.

    Ngân Tô thấy cửa toa tàu số 01 bị phá hỏng, trên đất nằm đầy xác quái vật, ghế ngồi cũng có nhiều dấu vết hư hỏng, nơi này trước đó đã xảy ra chiến đấu.

    Nhưng trong toa tàu không có dấu vết của người chơi.

    Cô gái áo đen: "Sắp đến ga rồi."

    Ngoài cửa sổ tàu, ở xa xuất hiện một điểm sáng, khi tàu tiến gần, điểm sáng càng lúc càng rực rỡ.

    Ngân Tô đi về phía trước, vừa đi vừa nhặt rác.

    Cô gái áo đen: "..."

    Không hiểu nhưng tôn trọng.

    Toa tàu số 02 cũng không có ai, cửa toa tàu số 03 đóng kín, trên cửa kính đầy máu, không nhìn rõ tình hình bên trong.

    "Các hành khách khác ở toa nào?" Ngân Tô quay đầu hỏi trưởng tàu mới.

    Tần Tình không muốn trả lời, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Ngân Tô, cô chỉ đành nói ra một chữ: "..."

    Ánh sáng ở nhà ga càng lúc càng sáng.

    Cô gái áo đen vượt qua Ngân Tô, nhanh chóng đi về phía trước.

    Ngân Tô theo sau, thấy lác đác vài con quái vật, chúng nhìn thấy họ, mặt dữ tợn lao tới.

    Cô gái áo đen ở phía trước, bị nhiều quái vật tấn công nhưng vẫn ứng phó dễ dàng.

    Ngân Tô cũng thấy được sức mạnh kỳ lạ mà Cát Sơn nói..

    Đứng gần cô ấy, thực sự có cảm giác sức mạnh bị hút đi, những con quái vật ban đầu lao tới cô ấy, nhưng sau đó như bị cô ấy hút về phía mình.

    Đây là chiêu hút quái vật sao!

    Cô gái áo đen giết quái vật không dùng vũ khí, chỉ cần tay không cũng có thể vặn gãy cổ quái vật.

    Ngân Tô nhìn cô gái áo đen lóe lên trong đám quái vật, vui vẻ đi theo sau nhặt rác.

    Không cần tự mình động tay mà có nhiều rác để nhặt thế này, gặp được là lời rồi.

    Đợi cô gái áo đen giết xong đám quái vật này, quay đầu nhìn thấy phía sau mình sạch sẽ.

    "?"

    Ngân Tô nhặt rác cười ngoan ngoãn với cô gái áo đen.

    "..."

    Cô gái áo đen mở cửa phía trước, bước vào toa tàu số 06.

    Toa tàu số 06 đầy quái vật, khi họ bước vào, những con quái vật đồng loạt quay đầu nhìn, đôi mắt kỳ lạ đầy hưng phấn, chăm chú nhìn họ.
     
    Noctor likes this.
  6. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 417: Chuyến tàu không bao giờ đến ga (55)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Toa tàu đầy quái vật che khuất tầm nhìn, không thể nhìn rõ tình hình bên trong.

    Ngân Tô nhìn sâu vào bên trong, thấy có chút ánh sáng vàng lóe lên từ đám quái vật.

    Ánh sáng này có thể là ánh sáng của kỹ năng hoặc ánh sáng của đạo cụ.

    Vẫn còn người chơi sống sót.

    "Ah!"

    Tiếng kêu chói tai của người cá vang khắp toa tàu.

    Ngân Tô và cô gái áo đen đều lùi lại một bước.

    * * *

    Biển báo ga Điên Rồ từ xa đến gần, tàu tiến vào nhà ga, tốc độ dần chậm lại.

    Thịnh Ánh Thu mặt tái nhợt ngồi xổm trong góc, bên cạnh là ông Doãn đã ngất đi, xung quanh họ đầy quái vật.

    Dù bị bao vây bởi quái vật nhưng chúng không thể làm hại họ.

    Che chắn cho họ là một chiếc ô trong suốt.

    Mặt ô chỉ che đầu, nhưng xung quanh cơ thể đều thuộc phạm vi an toàn, những con quái vật chỉ có thể bò lên mặt ô, thèm thuồng và độc ác nhìn họ.

    Thịnh Ánh Thu kéo ông Doãn ngất xỉu lại gần mình, dùng sức cấu vào cánh tay đã tím bầm của mình, miệng liên tục lẩm nhẩm những chữ viết trên cổ tay.

    "Tôi tên là Thịnh Ánh Thu, hiện đang ở trong trò chơi cấm.. xuống tàu.. xuống tàu ở đâu nhỉ.. tôi tên là Thịnh Ánh Thu, hiện đang ở trong trò chơi cấm, tôi phải xuống tàu.."

    "Ah!"

    Tiếng kêu chói tai cắt ngang lời lẩm nhẩm của Thịnh Ánh Thu, cô đau đớn ôm lấy tai.

    Đáng tiếc hiệu quả rất ít.

    Tiếng kêu liên tục xâm nhập vào đầu cô, từng tiếng một càng lúc càng cao, gần như muốn xuyên thủng đầu cô.

    Đau quá..

    Ngăn nó lại!

    Phải ngăn nó lại..

    Ý nghĩ này xoay quanh trong đầu Thịnh Ánh Thu, đúng lúc đó, cô bất ngờ lấy ra một chiếc vỏ ốc.

    Đầu óc Thịnh Ánh Thu trống rỗng, nhưng cơ thể cô tự động hành động.

    Cô đưa vỏ ốc lên miệng và thổi mạnh.

    Vỏ ốc không phát ra âm thanh, nhưng sau khi cô 'thổi' vỏ ốc, tiếng kêu chói tai của người cá biến mất.

    Thịnh Ánh Thu cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung được thả lỏng, được cứu rồi..

    Đúng lúc đó, Thịnh Ánh Thu nhìn thấy biển báo 'Ga Điên Rồ' lóe lên qua khe hở.

    Ga Điên Rồ..

    Ba chữ này dường như gợi lên một số ký ức trong Thịnh Ánh Thu, khiến mắt cô có chút ánh sáng.

    Xuống tàu..

    Xuống tàu ở Ga Điên Rồ!

    Thịnh Ánh Thu muốn đứng dậy, nhưng những con quái vật bị tiếng kêu làm choáng váng lúc nãy lại bắt đầu di chuyển.

    Xung quanh toàn là quái vật, không còn khe hở nào để di chuyển. Thịnh Ánh Thu gần như không thể cử động, chưa kể cô còn kéo theo ông Doãn đang ngất.

    Xuống tàu..

    Phải xuống tàu!

    Thịnh Ánh Thu lật tay, chiếc lông vũ xuất hiện trong tay cô.

    Nhìn thấy chiếc lông vũ, Thịnh Ánh Thu lại ngẩn ra, cô không nhớ đây là gì, nhưng cơ thể cô lại rất quen thuộc với nó, không cần suy nghĩ, cô cũng biết cách sử dụng chiếc lông vũ.

    Chiếc lông vũ mềm mại như lưỡi kiếm sắc bén, chém đôi con quái vật gần cô.

    Đáng tiếc chiếc lông vũ chỉ có sức mạnh lớn nhất ở lần đầu tiên, khi cô vung lần thứ hai, nó không còn hiệu quả như vậy.

    Thịnh Ánh Thu cảm thấy kiệt sức.

    Như thể cú vung đầu tiên đã rút cạn sức lực trong cơ thể cô, toàn thân cô trở nên yếu ớt.

    Nhưng những con quái vật bị hạ gục đã tạo cho Thịnh Ánh Thu một chút không gian di chuyển, nhưng quái vật xung quanh vẫn quá nhiều, cô kéo ông Doãn di chuyển vài bước rồi không thể tiếp tục.

    Thịnh Ánh Thu cảm thấy tàu đã hoàn toàn dừng lại.

    Thịnh Ánh Thu nghe thấy tiếng cửa tàu mở..

    "Rắc!"

    Cô ngẩng đầu thấy mặt ô trong suốt xuất hiện vết nứt.

    "Rắc!"

    Vết nứt lan rộng, ánh sáng từ mặt ô yếu dần.

    Quái vật dường như nhận ra chiếc ô bảo vệ không còn chịu nổi, càng dùng sức đập vào mặt ô.

    Ngày càng nhiều vết nứt xuất hiện trên mặt ô, rắc rắc nứt thành mạng nhện.

    Mạng nhện trong mắt Thịnh Ánh Thu không ngừng lan rộng, cô nhìn mặt ô vỡ ra, vô số khuôn mặt dữ tợn của quái vật lao về phía mình.

    Thịnh Ánh Thu cơ thể cứng đờ, muốn cử động nhưng không thể.

    Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn những con quái vật lao tới..

    Đúng lúc cô cảm thấy tuyệt vọng, quái vật bên trái đột nhiên bị hất tung, một người từ bên ngoài chen vào, quét sạch quái vật xung quanh cô, kéo cô lên bằng cổ áo.

    Thịnh Ánh Thu chưa kịp nhìn rõ là ai, đã bị người đó kéo ra ngoài, theo phản xạ hét lên: "Ông Doãn.."

    Người đó ngẩn ra một chút, sau đó ném cô ra ngoài.

    "Bắt lấy!"

    Thịnh Ánh Thu nghe giọng có chút quen thuộc, cơ thể bị ném lên rồi rơi xuống, lại bị người khác kéo lên.

    Con mồi bị cướp, quái vật gầm lên đuổi theo.

    Thịnh Ánh Thu như một con diều, chân không chạm đất, bị người ta kéo lên, còn bị dùng làm vũ khí quét sạch quái vật tấn công.

    "Bíp-bíp-"

    Trong tiếng gầm của quái vật, ngoài cửa tàu vang lên tiếng còi chói tai.

    * * *

    Ngân Tô nhìn cửa tàu đang đóng lại trong tiếng còi, đá văng quái vật cản đường, bước nhanh đến cửa.

    Cô ném Thịnh Ánh Thu ra ngoài, sau đó lao ra khỏi cửa.

    Thịnh Ánh Thu rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu.

    Trong ánh sáng lấp lánh, cô nhìn thấy một bóng đen mờ nhạt, từ cửa tàu đang đóng nhảy ra, rơi xuống nhà ga trước mặt cô.

    Cô ta còn đang xách theo một người, ông Doãn cao gần 1m8 bị cô ta xách lên nhẹ nhàng như xách một tấm ga trải giường.

    "Khụ khụ.." Thịnh Ánh Thu lại ho ra một ngụm máu.

    Cửa tàu phía sau cô gái áo đen 'rầm' một tiếng đóng lại.

    Tiếng còi biến mất, tàu lại khởi động, ầm ầm chạy qua trước mặt họ.

    Trong toa tàu sáng trưng, bóng dáng quái vật chen chúc, dường như cả tàu đã đầy hành khách.

    Cửa tàu mở rồi đóng lại chỉ trong nửa phút..

    Nếu trong tình huống bình thường, đứng chờ ở cửa, nửa phút là đủ để xuống tàu.

    Nhưng khi người chơi bị quái vật bao vây, muốn xuống tàu không dễ dàng..

    Ngân Tô nhìn về phía nhà ga, Pháp Sư cũng đã xuống tàu.

    Dù trông thảm hại nhưng vẫn có thể tự đi.

    Pháp Sư nhìn họ một cái, không tiến lại gần mà đi thẳng vào trong nhà ga.

    Trên nhà ga không biết từ khi nào xuất hiện biển báo 'Lối ra', nhân viên bán vé đang rời khỏi quầy, đi về phía lối ra.

    "Ư.."

    Ông Doãn tỉnh lại, đầu tiên là mơ màng nhìn xung quanh, sau đó phát hiện cổ mình rất khó chịu, cơ thể rũ xuống, chân không có lực.. như bị ai đó xách lên.

    Giây tiếp theo, lực đó buông ra, ông ta ngã phịch xuống đất.

    Ngẩng đầu lên, đối diện với Thịnh Ánh Thu cũng đang nằm trên đất, cú ngã làm đầu óc ông Doãn tỉnh táo hơn nhiều, "Nhà ga.. chúng ta đã xuống tàu?"

    Thịnh Ánh Thu gật đầu, "Ga cuối.."

    Ông Doãn cảm thấy mình quên mất một số chuyện, nhưng việc xuống tàu thì nhớ rõ.

    Ngân Tô thấy Pháp Sư đã đến lối ra, liếc nhìn hai người nằm trên đất: "Hai người còn đi được không?"

    ".. Được." Thịnh Ánh Thu cố gắng đứng dậy, hai người như hai con sâu, loay hoay mãi mới đứng lên, dìu nhau đi.

    "Quý khách, vui lòng xuất trình vé tàu hợp lệ."

    Ngân Tô tiến đến lối ra, nghe thấy giọng nói âm u của nhân viên bán vé vang lên.
     
    Noctor likes this.
  7. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 418: Chuyến tàu không bao giờ đến ga (56)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Pháp Sư nhíu mày: "Vé này không đúng sao?"

    Nhân viên bán vé chậm rãi nói: "Vé của quý khách là giả, vui lòng xuất trình vé thật để có thể rời khỏi ga."

    "!"

    Thịnh Ánh Thu và ông Doãn nghe thấy vậy, theo bản năng lấy ra một tấm vé.

    Họ có chút mơ hồ về tấm vé này, nhưng trực giác mách bảo nó rất quan trọng, trong tình huống hiện tại, tấm vé này có lẽ là chìa khóa để họ rời khỏi đây.

    Vé có dấu, có thông tin về ga khởi hành và ga cuối..

    Thịnh Ánh Thu dũng cảm đưa vé của mình cho nhân viên bán vé: "Của tôi."

    Nhân viên bán vé nhanh chóng đưa ra kết quả: "Quý khách, vé của quý khách cũng là giả."

    "..."

    Ông Doãn sau khi kiểm tra cũng bị xác định là vé giả.

    Hai người vốn đã lo lắng, giờ càng lo lắng hơn, không có vé, chẳng phải họ không thể rời khỏi ga sao?

    Ngân Tô vẫn bình thản, vé luôn ở trong tay người chơi, sao lại thành giả được?

    Khả năng duy nhất là khi trưởng tàu hoặc tiếp viên mặc đồng phục xanh kiểm tra vé, họ đã lén đổi vé của người chơi.

    Mục đích kiểm tra vé ở mỗi ga sau khi lên tàu không phải để kiểm tra xem họ có vé hay không, mà là để lén đổi vé của họ.

    Trong quá trình kiểm tra vé lặp đi lặp lại, người chơi không phát hiện vấn đề gì, sẽ mất cảnh giác.

    Thêm vào đó, người chơi mất đi các cơ quan, ô nhiễm ngày càng sâu, thỉnh thoảng không biết mình đang làm gì.

    Vì vậy, trong quá trình kiểm tra vé mà người chơi cho là không nguy hiểm, việc đổi vé của họ trở nên dễ dàng hơn.

    Ngân Tô nghĩ người đáng nghi nhất là tiếp viên mặc đồng phục xanh, ngoài việc gây khó khăn cho người chơi khi lên tàu, sau đó hầu như không có tác dụng gì.

    Nhưng có một quy tắc đặc biệt dành cho cô ta.

    Họ đã nhận được chìa khóa vượt qua, nhưng không thể rời khỏi phó bản, buộc phải xuống tàu.

    Vì vé của họ chưa được kiểm tra thật giả.

    Đây là một hành trình hoàn chỉnh.

    Từ kiểm tra vé lên tàu, điểm dừng giữa chặng, đóng dấu kỷ niệm, rồi quay về, cuối cùng kiểm tra vé để ra khỏi ga.

    "Xem vé của tôi."

    Ngân Tô đưa vé cho nhân viên bán vé.

    Nhân viên bán vé kiểm tra xong, ánh mắt như dao nhìn Ngân Tô, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng mở cửa sắt.

    "Cô có thể ra ngoài."

    Ngân Tô nhìn những người khác, rồi bước ra khỏi cửa sắt.

    "Quý khách, vui lòng xuất trình vé tàu." Nhân viên bán vé đóng cửa sắt lại, mặt cười kỳ lạ: "Tôi phải tan ca rồi."

    [Hành khách đi chuyến tàu cuối, vui lòng không làm phiền nhân viên tan ca.]

    Họ lên tàu vào chuyến cuối, nên khi xuống tàu cũng thuộc thời gian chuyến cuối.

    Pháp Sư: "Có thể mua vé bổ sung không?"

    "Tất nhiên là được." Nhân viên bán vé cười nói: "Nhưng quý khách sẽ dùng gì để mua vé bổ sung?"

    Pháp Sư lấy ra đồng tiền cấm.

    Sau sự kiện nhà hàng, mỗi người đều hỏi cô mua đồng tiền cấm để phòng khi cần thiết.

    Đồng tiền cấm trên người Pháp Sư có lẽ là những đồng chưa dùng đến.

    Vé bổ sung vẫn là 200, nhân viên bán vé nhận đồng tiền cấm và đưa cho anh ta một tấm vé mới.

    Ông Doãn và Thịnh Ánh Thu cũng có đủ đồng tiền cấm để mua vé bổ sung, cả hai lần lượt mua vé.

    Nhưng..

    Tấm vé này chưa có dấu.

    Ngân Tô ném con dấu kỷ niệm qua cửa sắt cho họ.

    "Cảm.. cảm ơn." Hai người lúng túng đóng dấu lên vé.

    Pháp Sư cũng lấy con dấu kỷ niệm ra và đóng dấu lại, khi ga cuối xuất hiện, anh ta đưa vé lại cho nhân viên bán vé: "Bây giờ được chưa?"

    Nhân viên bán vé kiểm tra vé theo quy trình, nhưng không mở cửa, mà nhìn chằm chằm vào anh ta: "Quý khách, không chuộc lại các cơ quan của mình sao?"

    Pháp Sư: "Gì cơ?"

    "Chỉ những hành khách hoàn chỉnh mới không bị lạc trong lối ra." Nhân viên bán vé với vẻ mặt như vì lợi ích của bạn: "Tốt nhất là quý khách nên chuộc lại các cơ quan của mình."

    "..."

    Pháp Sư nhìn Ngân Tô ngoài cửa sắt: "Cô ấy không cần sao?"

    "Hành khách này có đầy đủ các cơ quan." Nhân viên bán vé nói với giọng nghiến răng, như muốn móc ngay một cơ quan của Ngân Tô ra.

    Ngân Tô nở một nụ cười giả tạo với nhân viên bán vé, khiến anh ta tức giận nói: "Sao cô còn chưa đi?"

    "Có quy định tôi ra rồi phải đi ngay à?"

    "..."

    "Không có quy định nào yêu cầu anh phải nói nhiều, làm việc của anh đi." Ngân Tô lạnh lùng: "Là hành khách, tôi giám sát công việc của anh thì sao?"

    "?"

    Ai cần cô giám sát?

    Nhân viên bán vé không làm gì được Ngân Tô, trút giận lên những người chơi ngoài cửa sắt: "Quý khách, vui lòng không làm mất thời gian, nhanh chóng quyết định."

    Lời này không chỉ dành cho Pháp Sư mà còn cho những người khác.

    Pháp Sư im lặng: "Cần bao nhiêu?"

    Nhân viên bán vé: "Quý khách đã mất ba cơ quan, mỗi cơ quan 300, quý khách cần trả 900."

    Pháp Sư có vé khi lên tàu, nhưng khi ăn ở toa ăn, anh ta đã dùng cơ quan để trả, còn lại là thua khi chơi trò chơi với quái vật.

    "..."

    Nhân viên bán vé: "Tất nhiên, chúng tôi hiểu khó khăn của quý khách, cũng chấp nhận dùng cơ quan của hành khách khác để trả."

    Lời này có nghĩa là, quý khách có thể lấy cơ quan của người khác để chuộc lại cơ quan của mình.

    Ngân Tô: "?"

    Còn phải cảm ơn anh vì đã nghĩ cho hành khách sao?

    Đến cửa rồi mà vẫn muốn người chơi tự giết lẫn nhau..

    Ngân Tô muốn vỗ tay khen ngợi.

    Người thiết kế trò chơi này đúng là thiên tài!

    Pháp Sư chỉ có đủ đồng tiền cấm để mua vé bổ sung, không có thêm đồng tiền nào.

    Thịnh Ánh Thu và ông Doãn cũng không có đủ.

    Trong tình huống này, Pháp Sư vẫn khá bình tĩnh, anh ta nhìn Ngân Tô ngoài cửa sắt: "Cô Tô, không biết cô còn đồng tiền cấm để bán không?"

    Ngân Tô lắc đầu: "Không có."

    Pháp Sư không biết Ngân Tô thực sự không có hay cố tình không bán cho mình.

    Nhưng dù lý do gì, cô không muốn cho, anh ta cũng không có cách nào.

    Pháp Sư nhìn lén Thịnh Ánh Thu và ông Doãn, nếu không có cách nào khác, thì chỉ còn..

    * * *

    Thịnh Ánh Thu nhận ra ánh mắt của Pháp Sư, nhíu mày.

    Ông Doãn kéo cô sang bên cạnh, đứng cạnh cô gái áo đen.

    Cô gái áo đen lấy ra một nắm đồng tiền cấm, nói ngắn gọn: "Điểm."

    Thịnh Ánh Thu và ông Doãn mắt sáng lên, không nghĩ ngợi gì mà gật đầu đồng ý, điểm số chẳng phải để dùng khi cần bảo vệ mạng sống sao!

    Bây giờ chính là lúc bảo vệ mạng sống!

    Ngân Tô thấy cô gái áo đen có nhiều đồng tiền cấm mệnh giá 1000, chỉ một nắm đó có khoảng bảy tám nghìn.

    Không biết cô ấy kiếm được từ đâu..

    Pháp Sư vừa định nói, cô gái áo đen đã lên tiếng trước: "Không bán cho anh."

    Pháp Sư đứng đó, "Tại sao?"

    Cô gái áo đen không trả lời, mà để Thịnh Ánh Thu và ông Doãn giao dịch.

    Sau khi giao dịch xong, cô ấy ra hiệu về phía cửa sắt: "Qua đi."

    Có cô gái áo đen đứng đó, Pháp Sư cũng không dám hành động.

    Thịnh Ánh Thu và ông Doãn lập tức đưa vé và đồng tiền cấm cần thiết cho nhân viên bán vé.

    Nhân viên bán vé không thấy cảnh mình mong đợi, mặt dài như mặt lừa, thể hiện sự không vui.

    Pháp Sư nhìn hai người qua cửa sắt, mặt càng lúc càng khó coi, vẻ mặt thân thiện đã biến mất.
     
    Noctor likes this.
  8. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 419: Hiện Thực - Hội Thánh Điện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không biết cô sao lại nhắm vào tôi?"

    Cô gái áo đen không để ý đến Pháp Sư, cô nhanh chóng qua cửa sắt. Cô không dừng lại, đi thẳng vào con đường tối, chiếc áo choàng đen khiến cô nhanh chóng hòa vào bóng tối.

    "Cô Tô.."

    "Các người đi trước đi." Ngân Tô không vội, vẫy tay với họ.

    Họ không muốn ở lại đây, nhìn nhau: "Vậy.. vậy cô bảo trọng."

    Sau đó, hai người nhanh chóng chạy vào bóng tối.

    Ngân Tô nhìn Pháp Sư vẫn ở phía bên kia cửa sắt, mặt tái mét.

    Ngân Tô không để ý đến Pháp Sư, nắm lấy cổ áo nhân viên bán vé, kéo anh ta lại gần: "Tôi có một việc nhỏ, cần anh giúp."

    Nhân viên bán vé bị giữ chặt vai, anh ta cố gắng vùng vẫy vài lần nhưng không thoát được, ngược lại vai càng đau hơn.

    Nhân viên bán vé đành nghiến răng hỏi: "Hành khách, cô còn muốn làm gì?"

    "Cướp."

    "?"

    * * *

    [Chúc mừng người chơi 0101 đã vượt qua phó bản tử vong 'Chuyến tàu không bao giờ đến ga'.]

    Ngân Tô trở lại khu chờ, tay còn cầm một nắm đồng tiền cấm.

    Không ai có thể từ chối mua sắm miễn phí.

    Nếu không phải nhân viên bán vé cuối cùng yêu cầu người chơi trả tiền chuộc cơ quan, cô cũng không định mua sắm miễn phí.

    Thực tế chứng minh, chỉ cần chạy nhanh, cướp NPC cũng khả thi.

    [Chúc mừng bạn vượt qua 'Chuyến tàu không bao giờ đến ga', vì bạn là người đầu tiên vượt qua phó bản tử vong (149) 'Chuyến tàu không bao giờ đến ga', bạn sẽ nhận được một cơ hội rút thưởng đặc biệt, có rút ngay không? Có/Không]

    [Vé tàu cấm: Vé này là vé không ghi tên, có thể đi bất kỳ chuyến tàu nào bắt đầu bằng chữ D. Nhưng hãy nhớ, đừng tùy tiện nói chuyện với hành khách trên tàu.]

    [Giới hạn sử dụng: Không]

    [Số lần sử dụng: Mỗi 15 ngày có thể sử dụng một lần.]

    Ngân Tô: "..."

    Vé tàu có ích gì, nếu là vé lái tàu thì tốt hơn, cô còn có thể làm thêm lái tàu!

    [Đang tính toán tài nguyên phó bản..]

    [Bạn là người đầu tiên vượt qua phó bản này, bạn có thể ưu tiên chọn hai đạo cụ.]

    [Dây chuyền nhuốm máu]

    [Vé tàu]

    [Đồng phục xanh]

    [Mô hình tàu]

    [Vỏ ốc]

    [Sâu xác]

    Ngân Tô nhìn số lượng đạo cụ hiển thị, có sáu cái.. Pháp Sư vẫn sống?

    Sao anh ta sống sót được?

    Ngân Tô nghĩ lại, Pháp Sư sống sót cũng hợp lý.

    Nếu người chơi không có đồng tiền cấm, hoặc có nhưng không đủ số lượng, thì người chơi cuối cùng làm sao vượt qua được?

    Phó bản tử vong là tăng chỉ số nguy hiểm, không phải thiết kế thành một tình huống chết tuyệt đối, nên chắc chắn có cách vượt qua ẩn.

    Pháp Sư chắc chắn đã tìm ra cách đó.

    [Mô hình tàu: Nếu bạn yêu người ấy, hãy tặng họ một chuyến đi bất ngờ, lựa chọn tốt nhất để tình cảm nhanh chóng thăng hoa~]

    [Sâu xác: Đừng để nó cắn bạn, nhưng nếu bạn có người ghét, có thể thử.]

    Ngân Tô lấy sâu xác ra xem, con sâu màu đen tuyền, sạch sẽ, không quá ghê tởm.

    Những con sâu này khiến Ngân Tô nhớ đến quái vật ở ga Xác Sống, trong máu của chúng dường như có những con vật nhỏ đang bò.

    Trước đây cô nghĩ mất cơ quan là nguyên nhân bị ô nhiễm.

    Nhưng tác dụng của cơ quan dường như thể hiện ở lúc cuối cùng khi ra khỏi ga.

    Vì vậy, người chơi bị ô nhiễm có thể là do những con sâu nhỏ trong máu của quái vật hành khách ở ga Xác Sống.

    【Đang phát tài nguyên phó bản.. 】

    【Mã số: 0101】

    【Tên: Ngân Tô】

    【Vàng: 5】

    【Đồng tiền cấm: 9200】

    【Điểm: 578400 (+59600) 】

    【Kỹ năng thiên phú: 1. Giám định vạn vật, 2. Triệu hồi】

    【Phần thưởng đặc biệt: Quyền miễn phó bản tử vong.. Vé tàu cấm】

    【Đạo cụ: Dao của đồ tể.. Mô hình tàu, Sâu xác】

    【Cung điện Gai: Đang mở】

    Quả nhiên, điểm thưởng khi vượt qua phó bản không phải là nguồn điểm chính của người chơi.

    【Vui lòng đăng nhập trò chơi sau 216 giờ, nếu không sẽ bị buộc phải tham gia trò chơi. Nếu muốn tiếp tục ở lại thế giới thực, vui lòng sử dụng điểm để đổi thời gian lưu trú. 】

    【Trò chơi cấm mong chờ lần gặp tiếp theo của bạn. 】

    * * *

    Thành phố Lan Giang, Cục Điều tra Cấm kỵ.

    "Đội trưởng Giang, đây là danh sách, nếu không có vấn đề gì, xin vui lòng ký nhận."

    Giang Kỳ nhận danh sách đưa tới, xem qua từng mục rồi ký tên mình ở dưới.

    Người đối diện lấy danh sách đã ký, không dừng lại: "Đội trưởng Giang, chúng tôi đi trước."

    Giang Kỳ khẽ gật đầu, tiễn họ rời đi.

    Trên khoảng đất trống xung quanh, vài chiếc xe tải xếp hàng, trông như những chiếc xe tải thùng bình thường, chỉ có chất liệu hơi khác.

    Độ Hạ từ một chiếc xe nhảy xuống: "Anh Giang, lần này vật liệu quá ít."

    Giang Kỳ: "Không còn cách nào, bây giờ khu vực ô nhiễm ngày càng nhiều, các nơi đều cần dùng, sản lượng không đủ."

    Độ Hạ vò đầu: "Cứ thế này không ổn.."

    Giang Kỳ: "Nhóm chiến lược phó bản tử vong đã chuẩn bị gần xong, nếu không được, chỉ có thể vào phó bản số 7 lần nữa."

    Vật liệu họ dùng để ngăn chặn sự lan rộng của khu vực ô nhiễm là lấy từ phó bản.

    Khu vực ô nhiễm không ngừng tăng, bây giờ vật liệu đã không đủ..

    Bất đắc dĩ chỉ có thể vào phó bản lần nữa.

    Độ Hạ mặt hơi khó coi, phó bản số 7 không giới hạn số người nhưng tỷ lệ tử vong cực cao..

    Hơn nữa Giang Kỳ đã vào phó bản đó, anh không thể vào lại, việc chọn người cũng là một vấn đề.

    Độ Hạ nhớ ra: "Cô Tô đã đồng ý chưa?"

    "Chưa, đợi sau khi đến núi Vân Linh.."

    Giang Kỳ ngừng lại một chút, ngước nhìn lên trời.

    【Thông báo toàn cầu: Người chơi 0101, người chơi 5060, người chơi 50289142, người chơi 50539234, người chơi 40104367 đã vượt qua phó bản tử vong (149) 'Chuyến tàu không bao giờ đến ga', phó bản này sẽ vĩnh viễn đóng cửa đối với khu vực H. 】

    【Thông báo khu vực H: Người chơi 0101, người chơi 5060, người chơi 50289142, người chơi 50539234, người chơi 40104367 đã vượt qua phó bản tử vong (149) 'Chuyến tàu không bao giờ đến ga', phó bản này sẽ vĩnh viễn đóng cửa đối với khu vực H. 】

    Giang Kỳ và Độ Hạ đã quá quen với những thông báo toàn cầu này.

    Cô ấy vượt qua phó bản tử vong dễ như uống nước vậy.

    Độ Hạ chú ý đến người chơi thứ hai vượt qua: "5060, là Kinh Tuế Tuế, sao họ lại ghép cặp với nhau được?"

    Kinh Tuế Tuế, thành viên của công hội Thánh Điện.

    Các thành viên của công hội Thánh Điện đều thích mặc áo choàng đen, được gọi là 'Thánh Bào'.

    Áo choàng đen của công hội Thánh Điện có hai loại: Một loại bình thường; và một loại được sản xuất đặc biệt, có một số chức năng đặc biệt.

    Tuy nhiên, loại thứ hai thường chỉ dành cho các thành viên cốt lõi của Thánh Điện hoặc những người có đóng góp lớn.

    Thông tin về Kinh Tuế Tuế không nhiều, chỉ biết cô ấy rất thích chiếc áo choàng đen đó. Độ Hạ thậm chí còn nghi ngờ Kinh Tuế Tuế gia nhập công hội Thánh Điện chỉ vì chiếc áo choàng đó.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô bị đá khỏi trò chơi, ngẩng đầu lên thì thấy bức tượng thạch cao trên bàn trà, hai con mắt xanh nhạt đang xoay tròn.

    Trở về thế giới thực hạnh phúc, Ngân Tô hít một hơi không khí trong lành ngọt ngào, lười biếng không muốn đứng dậy, nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ một giấc.

    Trong trò chơi dù đã nghỉ ngơi, nhưng không gì thoải mái bằng ngủ ngoài đời thực.

    Ánh sáng trong phòng khách dần tối lại, cho đến khi tia sáng cuối cùng biến mất, cả căn phòng chìm vào bóng tối không thể nhìn thấy gì.
     
    Noctor likes this.
  9. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 420: Hiện thực - Vật tư và nguyên liệu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đinh đong đinh đong!"

    Cô gái nằm trên sofa khẽ động đậy, với tay lấy điện thoại.

    Cô ấy nửa nằm nửa ngồi trên sofa, chạm vào điện thoại, vuốt vài cái trên màn hình, tiếng đinh đong đinh đong biến mất.

    Trong phòng khách tối đen, chỉ có ánh sáng mờ mờ từ màn hình điện thoại.

    Nửa phút sau, ánh sáng từ màn hình cũng tắt.

    Nhưng màn hình nhanh chóng sáng trở lại, ngón tay đặt trên màn hình cầm điện thoại lên.

    [19: 45]

    Ngân Tô ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía ban công, rèm cửa đen như lụa treo ở đó.

    "..."

    Ngân Tô thở dài, bật đèn bàn bên cạnh sofa, nhìn qua nội dung trên màn hình điện thoại.

    Có thông báo mới nhất trên mạng xã hội.

    Nội dung thông báo liên quan đến phát sóng toàn cầu, Ngân Tô không cần nhìn cũng biết là gì, trực tiếp vuốt bỏ.

    Còn lại là tin nhắn của Khang Mại và Giang Kỳ.

    【Giang Kỳ: Ngày mai xuất phát. 】

    Giang Kỳ chỉ có bốn chữ, không có nội dung gì thêm.

    Ngân Tô trả lời, rồi mở tin nhắn của Khang Mại.

    【Ông chủ Khang: Có viên đá thuộc tính mới. 】

    Ngân Tô trực tiếp gọi điện cho Khang Mại, một lúc sau Khang Mại mới nghe máy, "Thấy tin nhắn rồi?"

    "Ừ, có viên đá thuộc tính?"

    Khang Mại ngắn gọn nói về nguồn gốc của viên đá thuộc tính: "Có người liên hệ với tôi, nói rằng họ có viên đá thuộc tính."

    Cô ấy lâu nay chỉ có được một viên..

    Bây giờ trong thời gian ngắn lại xuất hiện hai viên..

    Nếu loại đá này thực sự chỉ có thể xuất hiện trong phó bản tử vong, thì chứng tỏ khả năng nhận được đá thuộc tính khi vượt qua phó bản tử vong là rất cao.

    Ngân Tô cũng không hỏi đối phương là ai: "Muốn gì? Điểm số à?"

    "Đối phương nói người bán chỉ cần đạo cụ, cần hai đạo cụ loại S tấn công, nếu là loại SS thì chỉ cần một cái."

    Hai đạo cụ loại S.. giá cũng tương đương với đấu giá.

    "Cô có muốn không?"

    "Muốn chứ."

    Cô ấy còn thiếu ba cái nữa!

    Nếu lấy được cái này, cô ấy chỉ còn thiếu hai cái.

    Lại tiến thêm một bước để nâng cấp ống thép yêu thích của cô ấy!

    "Được, cô gửi thông tin đạo cụ cho tôi, tôi sẽ gửi cho đối phương."

    Ngân Tô mở bảng cá nhân, chọn đạo cụ trong mục đạo cụ.

    Cuối cùng Ngân Tô chọn 'Lời nguyền của phù thủy' và 'Sâu xác chết' còn chưa kịp dùng.

    "Lời nguyền của phù thủy" và 'Sách của phù thủy' trùng nhau, 'Sách của phù thủy' có nhiều phép thuật, có thể không bằng 'Lời nguyền của phù thủy' được thưởng trực tiếp từ phó bản, nhưng nó có nhiều nội dung hơn!

    Còn 'Sâu xác chết'.. cô ấy muốn đưa mô hình tàu hỏa khác, nhưng tiếc là người ta cần đạo cụ loại tấn công.

    Ngân Tô soạn tin nhắn, gửi cho Khang Mại.

    Giải quyết xong việc này, Ngân Tô gọi đồ ăn ngoài, trong lúc chờ đồ ăn, cô ấy thử lấy điện thoại trong trò chơi ra.

    Tiếc là điện thoại đó không thể lấy ra khỏi cung điện, quả nhiên nó chỉ có thể sử dụng trong phó bản.

    * * *

    * * *

    Ngày hôm sau.

    Ngân Tô vẫn đang ngủ, điện thoại của Giang Kỳ gọi đến, cho cô ấy một địa chỉ, bảo cô ấy đến gặp.

    Ngân Tô thay một bộ đồ thể thao tiện lợi, buộc tóc lên vai, rồi chọc chọc mắt: "Nhớ trông nhà nhé."

    Mắt xoay tròn theo các hướng khác nhau.

    Mắt nhìn Ngân Tô ra khỏi cửa, khi cửa đóng lại, nó lập tức điều khiển tượng thạch cao nhảy lên.

    Những sợi tóc đáng sợ và khó chịu cuối cùng cũng đi rồi!

    Nơi này là của nó!

    Haha!

    Tượng thạch cao nhảy nhót vui vẻ như một con thần thú được nghỉ lễ.

    Ngân Tô không biết tượng thạch cao đang nhảy múa ở nhà, cô ấy đang bước ra khỏi cổng khu dân cư.

    Trời chưa sáng, thời tiết mùa thu đã bắt đầu se lạnh, sương mù lơ lửng, đèn đường hai bên chiếu xuống mặt đất tạo thành những vòng tròn màu vàng ấm áp.

    Nơi gặp mặt không xa, nên Ngân Tô chọn cách di chuyển thân thiện với môi trường - xe điện chia sẻ.

    Hai mươi phút sau, Ngân Tô đến nơi Giang Kỳ đã nói.

    Con đường này rộng rãi, nhưng không có chiếc xe nào.

    Ngân Tô tìm chỗ đỗ xe, sau đó đi một vòng quanh cũng không thấy ai, đang định gọi điện cho Giang Kỳ thì thấy đèn xe phía trước sáng lên.

    Vài chiếc xe xuất hiện trong tầm nhìn của Ngân Tô, chúng từ xa tiến lại qua lớp sương mù.

    Mấy chiếc xe phía trước đi ngang qua Ngân Tô mà không dừng lại, cửa sổ xe nhìn như trong suốt nhưng không thể nhìn rõ bên trong.

    Cho đến khi chiếc xe cuối cùng dừng lại, cửa sổ hạ xuống, khuôn mặt của Giang Kỳ hiện ra.

    "Cô Tô, lên xe đi."

    Ngân Tô vòng qua bên kia lên xe, trong xe chỉ có Giang Kỳ, buồng lái và phía sau được ngăn cách, không biết phía sau chở gì.

    Đợi Ngân Tô thắt dây an toàn, Giang Kỳ khởi động xe, "Chúng ta sẽ đến núi Vân Linh trong khoảng ba giờ."

    "Ồ." Ngân Tô hỏi: "Các anh chở gì vậy?"

    "Vật tư và nguyên liệu."

    Vật tư? Vật tư cần đội trưởng Giang tự mình vận chuyển sao?

    "Nguyên liệu?"

    "Nguyên liệu để ngăn chặn sự lan rộng của khu vực ô nhiễm." Giang Kỳ trả lời: "Một loại nguyên liệu do sinh vật trong phó bản sản xuất."

    Sinh vật trong phó bản.. sản xuất nguyên liệu?

    Đây là sự đa dạng của loài? Có thể lan rộng ô nhiễm, cũng có thể ngăn chặn ô nhiễm?

    Ngân Tô hỏi vài câu rồi không hỏi nữa, lấy điện thoại ra lướt mạng.

    * * *

    * * *

    Núi Vân Linh.

    Toàn bộ núi Vân Linh bị bao phủ bởi sương mù dày đặc, hoàn toàn không nhìn thấy rõ hình dáng thật của nó.

    Ngân Tô từ xa đã thấy những bức tường cao, chúng đứng sừng sững trong sương mù, lúc ẩn lúc hiện.

    Đường xe chạy rất rộng, hai bên là những cổng vòm bằng kim loại.

    Bên ngoài cổng vòm, cây cối từ bình thường trở nên cao lớn hơn, cuối cùng tạo thành tán cây che kín bầu trời, ánh sáng không thể xuyên qua.

    Đi trong cổng vòm kim loại, như đi trong một đường hầm.

    Băng qua những cổng vòm kim loại, Ngân Tô cảm thấy như đang đi vào một cái lồng, im lặng, trầm mặc, áp lực..

    "Những cây này.."

    Giang Kỳ giới thiệu với Ngân Tô: "Chúng đã bị ô nhiễm, có một số biến đổi, nhưng đều trong mức bình thường, không có hại. Ngược lại, những cây này có nhiều giá trị sử dụng."

    Ngân Tô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thấy màu xanh rừng rậm lướt qua: "Là không có hại, hay chỉ là chúng tỏ ra không có hại?"

    Ngân Tô không tin tưởng bất cứ thứ gì liên quan đến trò chơi.

    Sự ác độc của chúng khắc sâu trong xương, đầy tính lừa dối.

    Giang Kỳ: "Chúng tôi đã bố trí một vành đai cách ly bằng lửa ở ngoại vi, nếu có bất thường, sẽ kích hoạt ngay lập tức. Dù cây cối có biến đổi thế nào, cũng không thể vượt qua 'lửa'."

    Cục Điều tra Cấm kỵ có rất nhiều người, mọi khả năng đều được tính đến.

    * * *

    * * *

    Núi Vân Linh có diện tích rất lớn, có cổng ở bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc, nhưng hiện tại các cổng khác đã bị đóng, chỉ có thể vào từ cổng Bắc.

    Hơn nữa, cổng Bắc này đã được di chuyển ra ngoài, cách cổng Bắc thực sự của núi Vân Linh một đoạn.

    Vì vậy, lúc này họ vẫn đang ở ngoại vi của núi Vân Linh.

    Đoàn xe đi trong cổng vòm kim loại gần mười phút, Ngân Tô cuối cùng cũng thấy một số công trình, chúng đứng trên một khu đất bằng phẳng, ngay ngắn và trật tự.

    Xung quanh có vài cột cao, ánh sáng từ đèn trên cột như một mặt trời nhỏ, chiếu sáng cả trại như ban ngày.

    Trong các công trình có đội tuần tra mặc đồng phục, cũng có nhân viên mặc đồ bảo hộ chạy vội qua.

    Đoàn xe qua hai trạm kiểm soát, cuối cùng vào được bên trong trại.

    "Cô cầm cái này." Giang Kỳ đưa cho Ngân Tô một tấm thẻ, "Tôi đã báo cô là nhân viên ngoài biên chế, cô cứ nói vậy với người khác."

    Ngân Tô nhận thẻ: "Được."
     
    Noctor likes this.
  10. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 421: Hiện thực – Nhân viên ngoài biên chế.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Giang Kỳ giao xong, anh mở cửa xe bước xuống. Có người từ xa chạy tới, lớn tiếng hét: "Giang Kỳ, nếu anh đến muộn thêm chút nữa thì chúng tôi phải thu dọn xác rồi!"

    Giang Kỳ đáp: "Gần đây vật liệu khan hiếm, để gom đủ những thứ này, tôi đã mất chút thời gian."

    Ngân Tô bước xuống xe, nhìn quanh trại.

    Không có nhiều người chú ý đến đoàn xe, rõ ràng trong mắt họ, sự xuất hiện của đoàn xe là chuyện rất bình thường.

    Ngân Tô thấy Độ Hạ bước xuống từ một chiếc xe khác.

    Nhưng có vẻ cô ấy có nhiệm vụ, vừa xuống xe đã vội vàng đi vào trại.

    Nghiêm Nguyên Thanh không thấy đâu, có lẽ lần này không đến.

    "Anh làm mất thời gian à? Là mất mạng tôi đấy!"

    Ngân Tô nhìn về phía tiếng nói, thấy trước mặt Giang Kỳ có một người đàn ông mặc đồng phục đang chỉ tay vào anh mà mắng.

    Người đàn ông mắng suốt một phút, rồi mới dừng lại, gọi người đến dỡ hàng.

    Ngân Tô đi vòng qua, người đàn ông thấy cô, cảm thấy lạ mặt: "Tuyển thêm thành viên mới à?"

    Giang Kỳ đáp: "Người ngoài biên chế."

    "Quan hệ à?" Người đàn ông tặc lưỡi, "Anh cũng khó khăn nhỉ."

    Giang Kỳ không giải thích, chỉ nói với Ngân Tô: "Đây là Lạc Kỷ Minh, người phụ trách Núi Vân Linh."

    "Chào anh."

    Lạc Kỷ Minh có lẽ nghĩ rằng Ngân Tô là người ngoài biên chế đi cửa sau, không đáng để mình bận tâm, nhưng vì cô là người có quan hệ, lại được Giang Kỳ đích thân dẫn đến, nên đắc tội với cô cũng là đắc tội với người phía sau. Vì vậy, Lạc Kỷ Minh không dám tỏ thái độ quá, chỉ cười cười rồi kéo Giang Kỳ đi.

    "Gần đây trong núi càng ngày càng không yên ổn, tôi cứ có cảm giác sẽ xảy ra chuyện.."

    Giang Kỳ nói mình là người ngoài biên chế, có lẽ không muốn nhiều người biết thân phận của cô, Ngân Tô cũng không để ý, tự giác đi theo sau.

    Lạc Kỷ Minh và Giang Kỳ nói chuyện, Ngân Tô đi theo sau, quan sát xung quanh.

    Trại này không nhỏ, chia thành nhiều khu vực, phần lớn người hoạt động ở đây đều mặc đồ bảo hộ, chỉ có tuần tra và một số ít người không mặc đồ bảo hộ.

    Nhân viên cầm hộp không biết sao lại bước không vững, cả người ngã xuống đất, đồ trong hộp dường như bị vỡ, có chất lỏng chảy ra.

    Nhân viên hoảng hốt, đưa tay định kiểm tra.

    "Cẩn thận! Đừng chạm vào!"

    Một phụ nữ mặc áo blouse trắng nhanh chóng từ tòa nhà bên cạnh chạy ra, ngăn cản hành động của nhân viên.

    Cô nhanh chóng tiến tới, lấy ra một túi nhựa trong suốt, cho cả hộp vào trong, cùng với đất trên mặt đất cũng được đào đi.

    "Cẩn thận chút." Cô đỡ nhân viên dậy, "Mặc dù các anh mặc đồ bảo hộ, nhưng nếu đồ bảo hộ bị rách, sẽ bị ô nhiễm."

    Nhân viên liên tục cảm ơn.

    "Anh có phải không khỏe không? Nếu không khỏe thì về nghỉ ngơi đi, làm việc khi ốm rất dễ xảy ra tai nạn."

    "Nhưng gần đây thiếu người.."

    "Không sao, đi nghỉ đi, sức khỏe quan trọng."

    Nhân viên cảm ơn rồi rời đi.

    "Cô Tô, đang nhìn gì vậy?" Độ Hạ không biết từ đâu xuất hiện, nhìn theo hướng cô, "Cô quen với nghiên cứu viên đó à?"

    "Không quen."

    Người phụ nữ mặc áo blouse trắng quay đi, Giang Kỳ và người phụ trách đã đến trước một tòa nhà.

    Ngân Tô đi về phía đó, "Người mặc đồ bảo hộ và không mặc có gì khác nhau?"

    "Người không mặc đồ bảo hộ là người chơi, người mặc đồ bảo hộ là người bình thường. Ở đây gần Núi Vân Linh, ít nhiều đều có ô nhiễm, người bình thường ở đây sẽ có nguy cơ bị ô nhiễm, nên phải mặc đồ bảo hộ. Nhưng trong phòng kín thì không cần mặc."

    "Người bình thường?"

    "Đúng vậy. Trò chơi kéo người ngẫu nhiên, không phải ai cũng có thể làm việc ở đây, chỉ có những người không vào trò chơi mới phải làm."

    Người chơi không sợ chút ô nhiễm này, còn có kỹ năng và đạo cụ hỗ trợ.

    Người bình thường có gì?

    Họ chẳng có gì, chỉ có thể dựa vào ý chí và niềm tin.

    Ngân Tô không nói gì thêm, đi theo Giang Kỳ vào trong tòa nhà.

    * * *

    * * *

    "Đây là báo cáo gần đây." Lạc Kỷ Minh đặt một chồng báo cáo trước mặt Giang Kỳ: "So với lần trước, đã di chuyển ra ngoài 20 mét."

    Lạc Kỷ Minh kéo ghế ngồi đối diện Giang Kỳ, không để ý đến Ngân Tô và Độ Hạ vừa bước vào, "Nếu cứ tiếp tục thế này, chưa đầy nửa năm nữa, nó sẽ lan đến trại."

    Độ Hạ dẫn Ngân Tô ngồi xuống bên cạnh, rót cho cô một ly nước.

    Độ Hạ vốn không giỏi giao tiếp, lúc này chỉ có thể ngồi im lặng cùng Ngân Tô, nghe hai người kia trò chuyện.

    Giang Kỳ hỏi: "Dự án trước không phải đã có kết quả sao?"

    Lạc Kỷ Minh đáp: "Thuốc không hiệu quả lắm, ban đầu có tác dụng, làm khô héo một phần, nhưng sau đó lại mọc ra mới, còn rậm rạp hơn trước.. Sau đó có sự cố, dự án này hiện đã bị dừng lại."

    Giang Kỳ chủ yếu chịu trách nhiệm giải quyết các sự kiện quái vật và ô nhiễm xâm nhập vào thế giới loài người, nghiên cứu không thuộc phạm vi của anh, nhưng anh cũng nghe nói về sự cố của dự án trước.

    Giang Kỳ nhanh chóng lật qua báo cáo trong tay, bức tường cao họ xây dựng cần được sửa chữa thường xuyên, nếu có lỗ hổng, sương mù từ Núi Vân Linh sẽ lan ra ngoài.

    Sương mù chính là khu vực ô nhiễm, nó lan rộng nghĩa là khu vực ô nhiễm đang mở rộng.

    Trước đây còn đỡ, vài tháng hoặc nửa năm mới cần sửa chữa một lần.

    Nhưng nửa năm gần đây, hầu như mỗi tháng đều phải sửa chữa, bức tường ngày càng yếu.. hoặc có thể nói, những thứ trong Núi Vân Linh ngày càng mạnh.

    Vấn đề là hiện tại khu vực ô nhiễm ngày càng nhiều, mỗi nơi đều cần vật liệu để xây dựng và sửa chữa tường, do đó vật liệu ngày càng khan hiếm..

    Lạc Kỷ Minh vẻ mặt nghiêm trọng: "Trong núi có nhiều biến động, vài ngày trước còn có một đội tuần tra mất tích, đến giờ vẫn chưa tìm thấy."

    "Tôi nghi ngờ tường đã xuất hiện vết nứt." Lạc Kỷ Minh kéo cổ áo hơi chật, nói với giọng trầm: "Nhưng hiện tại chưa phát hiện nơi nào có giá trị ô nhiễm bất thường."

    Báo cáo giám sát không có gì bất thường, Giang Kỳ cũng không nhìn ra điều gì.

    Hai người nói chuyện không lớn, nhưng ở đây không có tiếng động khác, Ngân Tô ngồi bên cũng nghe rõ ràng.

    Từ cuộc trò chuyện của họ, cô suy đoán ra một số điều.

    Khoảng hơn một tháng trước, Núi Vân Linh bắt đầu có những biến động.. Biểu hiện của biến động là ngay cả khi ở trong trại, họ cũng có thể cảm nhận được mặt đất rung chuyển.

    Nhưng họ chắc chắn đó không phải là động đất.

    Nếu không phải động đất, thì chỉ có thể là do thứ gì đó trong núi gây ra..

    Những rung chuyển này thỉnh thoảng lại xảy ra.

    Lần nghiêm trọng nhất, rung chuyển kéo dài liên tục mười phút.

    Họ không thể thăm dò tình hình trong núi, cũng không biết những rung chuyển này là do đâu.

    Khoảng ba ngày trước, có một đội tuần tra năm người ra ngoài và chưa quay lại.

    Đội tuần tra đều do người chơi tạo thành, trong đội ít nhất có hai người trở lên có kỹ năng đặc biệt, dù gặp nguy hiểm cũng ít nhất có thể báo tin.

    Nhưng họ lại mất tích một cách im lặng như vậy.

    Lạc Kỷ Minh đã đi theo tuyến đường tuần tra của họ nhiều lần, nhưng không tìm thấy chút manh mối nào.

    Sau khi Giang Kỳ và Lạc Kỷ Minh nói chuyện xong, Lạc Kỷ Minh rời đi, Giang Kỳ đến chỗ Ngân Tô:

    "Tôi định đi xem tuyến đường tuần tra mà đội mất tích đã đi qua, cô Tô có muốn đi cùng không? Nếu không, có thể để Độ Hạ dẫn cô đi dạo quanh trại."

    Ngân Tô chủ yếu đến để tìm hiểu về khu vực ô nhiễm, cô không do dự mà gật đầu: "Đi chứ."

    "Độ Hạ, cô ở lại trại."

    "Vâng, anh Giang." Độ Hạ thở phào nhẹ nhõm, cô không muốn đi cùng họ.
     
    Noctor likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...