Nhật kí của tôi

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi thuyvan09, 6 Tháng hai 2025.

  1. thuyvan09

    Bài viết:
    1
    [​IMG]

    Hãy cứ vui lên đi, vì bạn xứng đáng!

    Chúng mình hay buồn vu vơ, người khác chỉ hơi lớn tiếng với mình một chút đã có thể khiến mình buồn cả ngày.

    Sau một trận cãi cọ với mình, họ ra về với thái độ hậm hực, bàn tay vô ý đóng sầm cánh cửa lại. Cánh cửa đóng lại cũng là lúc trái tim mình trở nên lạnh giá.

    Họ bảo mình: Mặc thế này không đẹp, trông già, xấu, lọm khọm.. chê gu thẩm mỹ mình kém, quê mùa.

    Hay là, "dạo này mập lên nhỉ? Tăng cân hả?", "Mặt gì mà đầy mụn, xấu thế?", "sao con này kỳ cục thế nhỉ? Bị khó ưa", "Chưa có người yêu chắc vì không ai chịu nổi đây mà"..

    Toàn là những điều xuất phát từ người khác, nhưng với bạn là cả một sự công kích đổ dồn về mình.

    Lúc nào bạn cũng thấy tủi thân, đau lòng và vận hết "đống rác" ấy vào người dù mệt mỏi, buồn bã, bạn vẫn tiếp tục chìm đắm sâu hơn vào nó. Và càng ngày, bạn càng thất vọng về chính mình.

    Tại sao bạn phải đối xử với mình như thế?

    Đừng quên: Những đánh giá người khác không đại diện cho bạn, bạn mới là người đại diện và nói lên tiếng nói của chính mình.

    Vì bạn là "unique", chẳng ai sao chép được bạn và bạn cũng chẳng thể bắt chước được ai.

    Bạn sẽ viết nên câu chuyện của riêng mình.

    Bạn sẽ cháy với những đam mê, nhiệt huyết mình hằng theo đuổi.

    Bạn sẽ sống cuộc đời của riêng mình.

    Nên, chẳng đáng chút nào khi bạn phải hạ thấp mình vì những nhận xét phiến diện từ người khác.

    Hãy cứ mặc thứ bạn thấy đẹp.

    Hãy tự tin với cơ thể của bạn.

    Hãy sống cuộc đời mà bạn mong muốn.

    Dù sao thì, một ngày nào đó nhìn lại bản thân của quá khứ, mình sẽ thắc mắc sao mình phải quá quan tâm những điều người khác nói thế nhỉ? Mình đâu có rỗi hơi như thế?

    Nhưng mà thôi, không có hiện tại thì làm sao có tương lai, không có bản thân chật vật ngày hôm nay thì phải làm sao có bản thân mạnh mẽ tự tin của.. 1 ngày nào đó?

    Nên cứ vui lên đi, ngại ngùng gì chứ?

    Bạn xứng đáng mà!
     
  2. thuyvan09

    Bài viết:
    1
    [​IMG]

    Tiêu chuẩn cao một chút còn hơn là chọn bừa!

    Từ sau Tết đến giờ, mình có apply vào một số công ty, cũng đỗ vài chỗ và đi làm thử. Mình không quá quan trọng chuyện trợ cấp thực tập, mà chủ yếu muốn tìm một nơi để học hỏi và có thêm kinh nghiệm. Nhưng mà.. đời không như là mơ!

    Chỗ đầu tiên, ngay từ lúc phỏng vấn mình đã thấy hơi sai sai. Câu hỏi cực kỳ cơ bản, kiểu giới thiệu bản thân, thời gian rảnh làm gì, thích mảng nào trong Marketing? Xong rồi hết. Mình còn nghĩ bụng: "Ừ thì kiểu gì cũng đỗ thôi."

    Đến ngày thử việc, mình đến sớm 30 phút, được dẫn vào gặp team. Nhưng anh trưởng nhóm Content không có mặt, chỉ có một chị đã làm được hơn 2 tháng hướng dẫn mình. Công việc thì chủ yếu là tìm bài theo từ khóa, copy rồi chỉnh sửa một chút để phù hợp với công ty. Thật ra lúc nghe chị ấy hướng dẫn mình đã nghĩ và thấy là: "Sao phụ thuộc vào AI nhiều vậy?"

    Trong buổi chiều đầu tiên hôm đó đi làm, mình cũng có hỏi chị ấy về các nhiệm vụ và công việc cụ thể trong một ngày phải làm, thì chị ấy cũng chỉ nói không rõ ràng, và bảo là chỉ cần viết tầm bằng này bài là xong. Mình cũng thấy có một bạn mới đến làm trước mình một ngày, ngồi đối diện mình cũng hoang mang, và bạn ấy hình như có vẻ cũng không biết làm gì mấy, cả hôm đó thấy lướt điện thoại suốt.

    Mình biết là, giai đoạn này, quan trọng nhất là tìm được một môi trường tốt để cho mình có thể học tập và trau dồi. Làm việc với những người có định hướng rõ ràng và cụ thể, sẽ tự thúc bản thân mình học hỏi theo. Sau buổi chiều hôm đó, tối về mình đã suy nghĩ và quyết định xin nghỉ và không đến thực tập nữa. Vì mình cảm thấy, không phải chỉ vì mình đang muốn có một công việc trên danh nghĩa, mà phải là một công việc đúng nghĩa, thứ mà có thể giúp mình dù cảm thấy khó khăn nhưng đổi lại là nhiều kinh nghiệm thì mình nhất định sẽ không chần chừ mà làm và cố gắng!

    Đó, nên là mình tin rằng, chúng ta nên có tiêu chuẩn cho mọi việc mình làm, đừng chỉ vì cảm thấy áp lực mà cố gắng tìm cho bản thân "Có một công việc"

    Còn bạn có từng gặp tình huống tương tự khi tìm việc hay thực tập chưa? Cùng chia sẻ với mình nhé!
     
  3. thuyvan09

    Bài viết:
    1
    [​IMG]

    Dũng cảm đối diện nỗi sợ "người vô giá trị"

    Quá khứ thất bại khiến mình nhận ra bản thân rất sợ trở thành người vô giá trị.

    Trong gia đình thì không giỏi bếp núc, dọn dẹp cũng thấy mình không biết làm gì.

    Mải mê trốn tránh bằng cách học tập hết cái này đến cái khác, đọc hết quyển sách này đến quyển khác..

    Mặc dù mọi người khen nhiều nhưng mình biết bên trong vẫn có nỗi sợ kia, vẫn chưa chấp nhận được. Và nếu cứ nỗ lực trong tâm thái bất an, sẽ không có kết quả tốt.

    Dù có học nhiều, có đọc nhiều.. vẫn có thể sợ người ta chê, sợ chưa đủ giỏi.

    Thấy thật thương bản thân, ôi sao có quá nhiều tiêu chuẩn vô lý. Vừa phải biết kiếm tiền, chăm con ngoan, quán xuyến trọn vẹn việc nhà, nấu ăn ngon.

    Và đến một thời điểm, mình hiểu rằng nếu còn sợ, còn chưa chấp nhận bản thân thì vẫn chưa thể tự tin thực sự.

    Mình có thể nấu một bữa ăn đơn giản, nhưng cả nhà vẫn vui vẻ.

    Mình có thể chưa giỏi sắp xếp mọi thứ ngăn nắp, nhưng mình sẵn sàng học hỏi từ từ.

    Mình có thể không phải người mẹ, người vợ hoàn hảo, nhưng mình đủ bao dung để yêu thương chính mình trước.

    Mình có thể chưa kiếm tiền giỏi nhưng mình hiểu được giá trị công việc mạng lại: Đó là niềm đam mê, sự hứng khởi mỗi ngày cho bản thân.

    Từ giây phút mình buông bỏ áp lực phải trở thành "người phụ nữ vạn năng", mình thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Mình học cách làm mọi thứ vừa sức, vừa với hoàn cảnh và vừa với trái tim mình.

    Vì mình hiểu rằng, chỉ khi nào mình chấp nhận được bản thân trong cả những góc tối, mình mới thực sự mạnh mẽ và tự tin để bước tiếp.
     
  4. thuyvan09

    Bài viết:
    1
    [​IMG]

    Mất bao lâu để em ngừng khóc?

    Ngày bà ngoại mất, cả thế giới trong em như sập đổ. Em chạy thật nhanh đến bên ngoại, ôm ngoại thật lâu, nhìn ngoại, em đã khóc rất nhiều. Em cũng chẳng biết mất bao lâu để em ngừng khóc, cũng chẳng màn đến thời gian. Em thương ngoại lắm, cũng rất giận bản thân vì không về thăm ngoại nhiều hơn. Khi lớn, ai cũng có công việc riêng của mình, ai cũng có thời gian riêng của mình mà quên mất còn những người thân yêu đang đợi chúng ta, ngoại có thể đợi em được nhưng thời gian thì chẳng thể đợi ngoại. Vậy là đã tròn ba tuần kể từ ngày ngoại mất, cứ mỗi lần về ngoại, em lại thấy tim mình hụt hẫn đi vài nhịp, em giận ngoại lắm, ngoại đi như vậy mà chẳng nói cho em một tiếng nào, ngoại cũng chẳng đợi em lớn gì cả. Cứ nghe mọi người nói là khi ai đó mất, họ sẽ về trong giấc mơ của những người thân họ, họ dặn dò, và rồi sẽ nói lời tạm biệt.. Vậy mà đợi mãi chẳng thấy ngoại về thăm em gì cả.. giận ngoại ghê. Gửi tới em của vài ngày, vài tuần, vài tháng nữa.. ngoại có về thăm em chưa, có dặn dò gì em không, hay là.. ngoại bảo "đừng giận ngoại con nhé, biết sống thêm được bao lâu, muốn mãi ở bên con cháu.. mà đời có đâu dài..". Đôi khi một sự ra đi nào đó, có thể khiến cho những người ở lại buồn, nhưng lại rất thanh thản cho những người đi. Hy vọng, kiếp sau em lại là người thân của ngoại, sẽ được bên ngoại nhiều hơn. Em hy vọng bản thân có thể trở thành dáng vẻ mình mong muốn, ngoại chẳng thể đợi em nữa nhưng nhìn thấy dáng vẻ nỗ lực của em bây giờ chắc ngoại vui lắm. Và sẽ thực hiện lời hứa với ngoại "nếu không thành công thì cũng phải thành nhân".

    [​IMG]

    [​IMG]
     
  5. thuyvan09

    Bài viết:
    1
    [​IMG]

    "Dám nghĩ, dám làm: Khi Bản Thân Là Một Dấu Hỏi"

    Mình nhìn vào anh, cố giữ bình tĩnh để trả lời một cách tự tin nhất. Anh hỏi mình cách chào một vị khách khi bước vào quán. Không chần chừ, mình thực hiện động tác tay phải đặt lên ngực trái – một lời chào xuất phát từ trái tim. Sau đó, mình cúi đầu, mở miệng chào khách.

    Anh quan sát rồi nhẹ giọng: "Việc chào khách em làm đúng rồi. Khi chào khách, em đang đại diện cho cả cửa hàng, chứ không phải chỉ riêng em. Nhưng sao anh chưa nghe thấy em chào khách sáng giờ?".

    Mình lúng túng, chẳng biết đáp sao. Đúng là từ sáng đến giờ, mình chưa chào ai cả. Không phải vì quên, mà vì.. mình ngại. Bản tính mình vốn nhút nhát, ít dám nhìn thẳng vào ai, huống chi là mở miệng chào to. Mỗi lần có khách bước vào, mình chỉ biết cúi đầu lau sàn hoặc cầm chổi quét qua quét lại để tránh chạm mắt họ.

    Không khí chùng xuống. Mình không còn đủ tự tin để nhìn vào mặt anh. Nhưng may mắn, có lẽ anh cũng hiểu rằng mình mới đi làm, chưa quen việc, nên chủ động nói: "Thôi, mới ngày thứ hai đi làm như vậy là được rồi. Từ từ rồi quen. Giờ em vào thay bao rác giúp anh rồi về đi".

    Câu nói đó như cởi bỏ áp lực trong lòng mình. Mình nở nụ cười nhẹ, dạ với anh rồi hoàn tất công việc. Sau đó, mình chào các anh chị rồi ra về.

    Nhưng khi về đến nhà, cảm xúc trong mình lẫn lộn. Không biết mình đang làm gì, không biết mình có thật sự phù hợp với công việc này hay không. Mình đeo tai nghe, bật nhạc thật to, thả mình vào không gian bốn bức tường. Nhưng dù có cố hòa vào âm nhạc, suy nghĩ trong đầu mình vẫn chạy đua mãi.

    Mình thấy thất bại. Tệ hại. Một việc đơn giản như chào khách mà còn không làm được thì mình có thể làm gì đây?

    Mắc kẹt trong mớ hỗn độn, mình muốn bật khóc để giải tỏa tất cả. Nhưng.. không thể. Mình đã quen với việc kìm nén cảm xúc để bảo vệ gia đình nhỏ này.

    Chân vô thức đi qua đi lại. Thời gian trôi nhanh, đến khi nhìn lại, đã hai tiếng rồi. Nhìn xuống, lớp da chân đã sứt nhẹ. Mình thở dài, không ngờ mình lại mải mê suy nghĩ đến vậy.

    Đúng lúc ấy, giai điệu Nơi pháo hoa rực rỡ vang lên:

    "Chẳng sao đâu nếu ta không huy hoàng, chẳng sao đâu nếu ta không vững vàng..".

    Mình khẽ cười. Ừ, có lẽ cũng chẳng sao đâu.

    Rồi ngày tháng cứ tiếp diễn như một vòng tuần hoàn. Công việc dần trở nên quen thuộc. Nhưng áp lực từ trường lớp ngày một nhiều hơn, cộng thêm việc đi làm khiến mình bắt đầu nản.

    Thế là mình đã..
     
  6. thuyvan09

    Bài viết:
    1
    [​IMG]

    Bạn có hạnh phúc không?

    Lại có thêm một cuốn sách hay nữa đây mọi người ơi, cuốn này ngay cả bận cũng có thể đem theo bên mình để tranh thủ đọc trong vài phút rãnh rỗi với những câu quotes ngắn.

    Vô tình tên tác giả trùng với một người bạn tri âm tri kỷ của mình. Cuốn sách này mình còn mua cả phiên bản Trung – Việt để tặng cho người bạn ấy nữa á. Nội dung sách thực sự khiến mình muốn đọc nhiều hơn 1 lần.

    Tháng mới cùng nhau học nhiều điều tốt đẹp hơn nè..

    [​IMG] Chúng ta sẽ thay đổi khi gặp hai kiểu người trong đời.

    Kiểu người thứ nhất khiến bạn đau khổ, từ những nỗi đau đó bạn trở nên kiên cường. Sau đó bạn sẽ gặp được kiểu người thứ hai, dùng sự chân thành chữa lành vết thương lòng của bạn, khiến cho trái tim bạn lay động.

    [​IMG] Đôi khi bạn phải tự hỏi bản thân mình:

    Đang cảm thấy thế nào? Có tốt không? Có vui không? Để nhắc nhở bản thân rằng: Mình đang sống chứ không chỉ tồn tại.

    [​IMG] Thời gian chịu đựng những nỗi đau không hề vô nghĩa. Chỉ cần nó khiến bạn mạnh mẽ và kiên cường thì dù do ai gây ra đi chăng nữa cũng coi như bạn đã có được trải nghiệm KHẮC CỐT GHI TÂM.

    Để trưởng thành, bạn phải trải qua những chuyện đau lòng. Sự dịu dàng của hiện tại có được nhờ trải qua rất nhiều sai lầm, những tổn thương cùng cực, thậm chí là những giọt nước mắt chảy ngược vào trong.

    [​IMG] Cuộc đời này có quá nhiều nơi đẹp đẽ muốn đến, có quá nhiều người xuất sắc muốn kết bạn, vì vậy không thể ngừng nỗ lực.

    Cố lên nha, bởi vì cuốn sách này sẽ giúp bạn giải đáp tất cả những vướng mắc từ quá khứ (dù tồi tệ)
     
  7. thuyvan09

    Bài viết:
    1


    [​IMG]


    Bình yên là gì?

    Bình yên là khi kết thúc một ngày mệt mỏi bạn trở về căn phòng nhỏ ăn những món bạn muốn ăn, xem một bộ phim bạn rất thích và năm trên chiếc giường nhỏ của mình rồi chìm vào giấc ngủ.

    Bình yên là khi bạn trở về nhà sau một khoảng thời gian dài, bạn được ba mẹ đón sẵn ở cổng nhà, được ăn món mẹ nấu sẵn chờ bạn về. Là khi bạn nhìn thấy món đồ bạn thích được ba đặt gọn gàng trên đầu giường và được ăn bánh của đứa em mua sau khi bạn nói muốn.

    Bình yên là khi bạn trở về nhà vẫn thấy ông bà khoẻ mạnh và họ luôn cười tươi khi bạn ghé thăm. Là khi ông bà gói vào đồng bạc lẻ vào tay bạn để bạn mua món bạn thích và ăn món ngon thật ngon

    Bình yên là khi bạn gặp lại đám bạn thân của mình và cả bọn trò chuyện với nhau thân mật như chưa tính xa cách. Là khi bạn cảm nhận được tình cảm bạn bè này dù có xa bao lâu khi trở về vẫn có người đón bạn đi chơi, sẵn sàng chở bạn chạy khắp các con phố.

    Bình yên là khi bạn yêu một người thấu hiểu bạn, cả hai cùng phấn đấu vì nhau. Là sau một ngày vật lộn với công việc bạn gặp người mình yêu và cả hai tâm sự chở nhau đi ăn đi hóng gió đêm.

    Bình yên là khi bạn nhận ra những đều đơn giản luôn tồn tại trong cuộc sống này. Là khi bạn mệt mỏi bạn có nơi để về có người trò chuyện có người yêu thương. Bình yên là khi bạn đến một nơi mới lạ mà nơi đó không một ai nhận ra bạn..
     
  8. thuyvan09

    Bài viết:
    1
    HỌC ĐỂ LÀM NGƯỜI TỐT HƠN

    Ngày đầu tiên lên đại học, thầy giáo hỏi cả lớp: "Các em học để làm gì?"

    Có người học để có công việc tốt, có người học vì giấc mơ lớn lao, cũng có người học vì gia đình kỳ vọng. Nhưng khi câu hỏi ấy vang lên, ai cũng trả lời: "Học để làm người tốt."

    Nhưng cậu biết không? Nếu chỉ học để làm người tốt, chẳng phải ta đang thừa nhận rằng hiện tại mình chưa đủ tốt hay sao? Và nếu một ngày nào đó ta thấy mình đủ tốt rồi, liệu ta có dừng lại?

    Vậy nên, đừng chỉ học để làm người tốt, hãy học để làm người tốt hơn.

    Học để thấu hiểu nhiều hơn, để mở rộng lòng mình, để không vô tình làm tổn thương ai. Học để có nhiều lựa chọn hơn, để giúp đỡ bản thân và những người xung quanh.

    Bởi vì thế giới này luôn đổi thay, lòng tốt cũng cần lớn lên theo năm tháng.

    [​IMG]


    [​IMG]
     
  9. thuyvan09

    Bài viết:
    1
    [​IMG]

    "Không cần phải xây nhà cao to cửa rộng, một căn nhà vừa đủ để sinh hoạt, miễn là ở đó con luôn cảm nhận được hạnh phúc, vậy là đủ"

    Mẹ luôn dặn dò tụi mình như thế mỗi khi có dịp ngồi lại nói chuyện với nhau.

    Để đổi lấy những lời khuyên thấm nhuần dành cho những đứa con của mình, mẹ đã đi qua bao bão tố trong cuộc đời.

    Cuộc sống của mẹ, trước giờ chỉ cuộn tròn bao quanh chúng mình. Mẹ làm tất cả mọi thứ không vì chính bản thân, tất cả đều hướng về con cái.

    Mong sao tụi mình có cuộc sống đầy đủ nhất, không phải thiếu thốn thua thiệt. Bất cứ cực nhọc nào mẹ cũng vượt qua được.

    Dẫu nhiều khi mình cọc cằn với mẹ vì những chuyện vụn vặt, nhưng chưa lần nào mẹ bỏ rơi mình giữa thế giới bộn bề ngoài kia.

    Chỉ cần có mẹ ở đó, hạnh phúc sẽ không vơi đi dù ở trong hình dạng nào.
     
  10. thuyvan09

    Bài viết:
    1
    Có những mối quan hệ đã từng rất thân thiết, cùng nói chuyện thâu đêm suốt sáng. Nhưng bỗng đến một ngày, không một sự mâu thuẫn, cũng không một lời cãi vã. Cứ thế mà dần im lặng và rời xa nhau.

    Ngày trước, mình luôn tự hỏi mình đã làm gì sai? Hay có chuyện gì lấn cấn giữa mình và người bạn ấy để cả hai dần bớt thân nhau. Nhưng rồi mình nhận ra, mỗi người chúng ta đều đang thay đổi mỗi ngày. Không phải xấu hay tốt. Mà là tụi mình dần có những mối quan tâm khác nhau. Có những cái nhìn và quan điểm không cùng hướng. Tụi mình dần ít đi những điểm chung và mất kết nối. Thế là xa!

    Từng nghe ở đâu đó có câu nói rằng:

    "Tam quan không hợp thì khó làm bạn bè, vì suy nghĩ hay cảm giác từng trải đều không giống nhau. Giống như khi mình bảo biển xanh rất đẹp, cậu lại bảo nó từng khiến bao nhiêu người đuối nước.

    Những ai không cùng tần số và đời sống tinh thần giống bạn, họ sẽ tự động tách rời khỏi bạn.

    Những ai cùng tần số và nhận thức đời sống giống bạn, họ sẽ lần lượt xuất hiện trong cuộc đời bạn một cách tự nhiên nhất và màu nhiệm nhất.

    Bạn sẽ thấy sự kì diệu giữa các mối nhân duyên

    [​IMG]".

    Khi một người dần bước ra khỏi cuộc đời mình, tức là họ đã tròn vai. Cuộc sống cứ thế tiếp tục xoay vần, người đến kẻ đi. Đừng ngồi đấy mà tiếc nuối mãi một mối quan hệ đã từng rất thân.

    Sống vui đời mình trước đã.

    [​IMG]
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...