Tản Văn Tết Xa Cách - Thư Viện Ngôn Từ

Discussion in 'Truyện Ngắn' started by Thư Viện Ngôn Từ, Feb 5, 2025.

  1. TẾT XA CÁCH

    Tác giả: Thư viện ngôn từ

    Cuộc thi viết: Nét bút tuổi

    Chủ đề: "Tết sum vầy, ta lại lạc mất nhau"



    [​IMG]

    Tôi bấm số máy quen thuộc, lòng bàn tay hơi ướt mồ hôi. Tiếng tút dài vang lên trong khoảng không im lặng của căn phòng trọ chật hẹp. Ở đầu dây bên kia, mẹ bắt máy sau ba hồi chuông.

    "Alo? Thắng à con?"

    Giọng mẹ vẫn vậy, ấm áp và nhẹ nhàng, nhưng tôi cảm nhận được một chút ngập ngừng, như thể mẹ đang lục lọi lại một ký ức xa xăm về đứa con trai đã lâu chưa về quê.

    "Dạ, con đây mẹ. Tết này.. mẹ với ba có khỏe không?"

    "Tụi tao già rồi, cũng chỉ quanh quẩn vậy thôi. Mà con có khỏe không? Công việc vẫn ổn chứ?"

    "Dạ, con vẫn tốt."

    Một khoảng lặng kéo dài. Tôi muốn nói nhiều hơn, muốn kể cho mẹ nghe về những khó khăn, những bộn bề, nhưng không hiểu sao, những lời ấy cứ nghẹn lại nơi cổ họng. Bên kia, tôi nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện, tiếng cười rôm rả của hàng xóm, tiếng pháo hoa nổ giòn giã đâu đó từ màn hình tivi cũ.

    Tôi bỗng nhớ về những ngày Tết xa xưa, khi tôi còn bé. Những ngày ấy, nhà tôi nghèo nhưng không khí Tết lúc nào cũng ấm áp. Tôi nhớ mẹ ngồi bên hiên nhà, cẩn thận gói từng chiếc bánh chưng, đôi tay mẹ dính đầy bột nhưng vẫn kiên nhẫn dạy tôi từng nếp lá, từng sợi lạt. Nhớ ba dắt tôi đi chúc Tết họ hàng, lì xì những đứa trẻ con trong xóm bằng những đồng tiền lẻ, nhưng niềm vui thì chẳng bao giờ nhỏ bé. Đêm Giao thừa, cả nhà quây quần bên bếp lửa, nghe tiếng củi nổ lách tách, mùi bánh chưng luộc lan tỏa khắp gian nhà nhỏ. Ngày ấy, tôi từng mong mình mau lớn, mong rời khỏi vùng quê nghèo để đổi đời. Nhưng giờ đây, tôi lại ước được bé lại, ước được ngồi bên bếp lửa cùng ba mẹ thêm một lần nữa.

    "Mẹ ơi, hôm nay nhà mình làm món gì vậy?"

    "Mâm cỗ cũng như mọi năm thôi con à. Có bánh chưng, dưa hành, thịt gà. À, có cả món cá kho con thích nữa. Năm nào mẹ cũng làm, mà không biết bao giờ con mới về ăn."

    Tôi im lặng. Câu nói của mẹ như một mũi kim nhỏ chích vào lòng tôi. Tôi cười gượng:

    "Con cũng thèm lắm chứ mẹ. Nhưng mà năm nay.. con không về được."

    Tôi nghe tiếng mẹ thở khẽ trong điện thoại. Không phải tiếng thở dài trách móc, chỉ là một hơi thở nhẫn nhịn, cam chịu. Có lẽ mẹ đang cố nuốt nước mắt vào lòng, không muốn để tôi nghe thấy sự nghẹn ngào trong giọng nói. Ba lúc này mới lên tiếng, giọng khàn đặc:

    "Con bận lắm hả?"

    "Dạ, công ty cuối năm nhiều việc quá ba. Với lại vé máy bay cũng khó đặt.."

    "Ừm." Ba chỉ đáp lại một tiếng, không hỏi thêm gì nữa. Tôi biết ba còn muốn nói nhiều lắm, nhưng có lẽ ông sợ nếu nói thêm, ông sẽ không kiềm được cảm xúc. Tôi có thể tưởng tượng được cảnh ba ngồi trên chiếc ghế cũ ngoài hiên, lặng lẽ nhìn ra đường làng vắng vẻ, nơi mà những năm trước tôi vẫn còn chạy nhảy, ríu rít kể ba mẹ nghe bao chuyện linh tinh.

    Lần cuối tôi về quê là ba năm trước. Ba năm, không quá dài, nhưng cũng chẳng ngắn. Tôi từng nghĩ, chỉ cần một cuộc gọi là đủ, chỉ cần gửi tiền về là tròn trách nhiệm. Nhưng tôi sai rồi. Tết không chỉ là mâm cỗ đầy, là quà cáp, mà còn là sự có mặt của nhau.

    Thực ra, công việc của tôi cũng chẳng suôn sẻ gì. Tôi lao vào kiếm tiền, mong một ngày có thể khoe với ba mẹ rằng tôi đã thành công, đã có thể ngẩng cao đầu tự hào. Nhưng càng cố gắng, tôi càng thấy mình lạc lối. Những dự án dở dang, những khoản nợ chưa trả hết, những lần bị sếp trách mắng khiến tôi chùn bước. Tôi sợ ba mẹ lo lắng, sợ họ buồn vì tôi không được như mong đợi. Vậy nên, tôi chọn cách im lặng.

    Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Đường phố Sài Gòn đêm Giao thừa vẫn sáng đèn, tấp nập người qua lại. Những gia đình dắt tay nhau đi chơi, những cặp đôi ôm nhau chúc mừng năm mới. Tôi cũng từng có một gia đình ấm áp như thế, nhưng chính tôi đã để khoảng cách ngày một lớn dần. Tôi cũng từng gặp nhiều người đồng hương nơi thành phố này, họ kể nhau nghe chuyện quê, chuyện Tết, nhưng chẳng ai có thể thay thế gia đình của mình.

    Bên kia, mẹ chợt nói, giọng hơi ngập ngừng:

    "Thôi, con ăn uống đầy đủ, giữ gìn sức khỏe nha. Tết nhất, ráng đừng làm việc quá."

    Mẹ nói vậy, nhưng tôi biết, mẹ chỉ đang giấu đi nỗi buồn. Có lẽ mẹ muốn hỏi tôi nhiều lắm, muốn nghe tôi kể về công việc, về cuộc sống, muốn giữ tôi lại lâu hơn một chút. Nhưng mẹ lại sợ, sợ nếu kéo dài cuộc trò chuyện, mẹ sẽ không kìm được mà bật khóc, sợ tôi nghe thấy sự cô đơn trong lời nói của mình.

    Tôi ậm ừ rồi chào ba mẹ. Cuộc gọi kết thúc, để lại trong tôi một khoảng trống khó tả. Bên ngoài, tiếng pháo hoa vẫn nổ vang trời, người ta hân hoan ôm nhau, chúc nhau một năm mới bình an. Còn tôi, chỉ có một màn hình điện thoại đen thẫm và một nỗi day dứt không nguôi.

    Tôi thở dài, nhưng lần này không phải là bất lực. Tôi chợt nhận ra, dù cuộc sống có bận rộn đến đâu, dù có khó khăn thế nào, tôi cũng không thể để gia đình mãi xa cách. Tôi sẽ về, không phải chỉ để thực hiện nghĩa vụ của một người con, mà vì tôi thật sự cần gia đình, cần những cái ôm, những nụ cười, những bữa cơm sum vầy. Tôi sẽ về, vào một ngày không xa.
     
  2. datcompa1 Ghét nắng nhất!!!

    Messages:
    266
    Chào bạn! Chúc mừng bạn đã hoàn thành bài thi. Sau đây là nhận xét của các giảm khảo ạ.

    Giám khảo 1:

    Câu chuyện của bạn như lời tâm sự chung của nhiều người sống ly hương. Với bài viết này, tôi thấy bạn tiến bộ khá nhiều, ít nhất là về mặt cảm xúc. Nói cho dễ hình dung hơn thì bạn viết đang rất Việt Nam thay vì viết kiểu Trung Quốc như mấy bài trước. Bạn viết dạng này dễ chiếm cảm tình của độc giả hơn bạn nhé!

    Với bài viết này, lời tâm sự cũng như nỗi lòng nhân vật được bạn thể hiện khá chân thật. Nó làm người ta cảm giác như câu chuyện của chính bạn nên cũng dễ đồng cảm nhé.

    Mặc dù vậy nhưng khi bạn tham gia một cuộc thi bất kì thì tác phẩm dạng này nó vẫn chưa đủ nặng kí. Kiểu nó khá phổ biến và nó cũng hơi nhạt như cách viết hiện tại của bạn. Để thành công hơn, bạn cần phải có nét riêng, một cái gì đó mà nó "chất" nơi bạn đó. Thì để lên tầm tất nhiên bạn phải nổ lực. Tôi nghĩ bạn có thể làm được. Chúc bạn thành công.

    Giám khảo 2:

    Nội dung bài viết đơn giản, khía cạnh mà bạn chọn để triển khai quá quen thuộc, diễn biến cũng dễ đoán khiến bài viết khó tác động đến cảm xúc của độc giả.

    Giám khảo 3:

    Nội dung ổn.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...