Nhật kí của tôi

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi thuyvan09, 6 Tháng hai 2025.

  1. thuyvan09

    Bài viết:
    1
    [​IMG]

    Ở một cuộc đời nọ có một chàng trai luôn mơ về những giấc mơ.

    Giấc mơ về cuộc đời giàu có sang trọng, giấc mơ về cuộc đời mà anh ta sẽ là con người nổi tiếng ai nhìn vào cũng sẽ ngưỡng mộ.

    Anh ta mãi theo đuổi những giấc mơ mà anh ta chẳng biết làm sao để thật sự đến được nó, anh ta luôn nghĩ đã đến đích chưa sao lâu quá vậy.

    Anh ta luôn nói tao sẽ không bao giờ bỏ cuộc, những chính trong thâm tâm anh ta từ lâu đã không còn muốn cố gắn, những gì anh ta đang cố gắng chỉ để cố che đậy cho những khoảng trống bên trong chính suy nghĩ của mình.

    Áp lực làm anh ta ngày càng tệ đi, anh ta không còn cảm nhận được hạnh phúc, sự cố gắng dần dần trở thành những thói quen vô cảm, anh ta vận hành bản thân như một người máy, chỉ cần 1 thay đổi nhỏ sẽ làm anh ta sập đổ tất cả những tiến trình đã được lên trước đó.

    Một con người vô cảm, ánh mắt anh ta chẳng còn hạnh phúc, anh ta chỉ thấy hàng tấn tiêu cực mà con người ta luôn mang ra để nói về những điều tích cực mà anh ta cần phải làm.

    Anh ta muốn được sống, anh ta muốn được thoát khỏi những cái mác nằm trên con người anh ta, những đã từ lâu, con người thật ấy đã biến mất khỏi con người anh ta..

    Anh ta đã từng muốn bản thân mình như thế này, nhưng tại sao khi anh ta trở thành điều mình muốn, anh ta lại đánh mất hạnh phúc của chính mình..
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng hai 2025
  2. Đăng ký Binance
  3. thuyvan09

    Bài viết:
    1
    [​IMG]

    Có kẻ cả đời mải miết bước tới, tưởng rằng càng đi nhanh sẽ càng gần hơn với hạnh phúc. Họ gom những lời tán dương của thiên hạ, chất đầy trong lòng như thể đó là nền móng cho một cuộc đời vững chãi. Đến khi những lời ấy nhạt dần, lặng lẽ như sóng rút về biển, họ bàng hoàng nhận ra bản thân đứng trơ trọi giữa khoảng không vô định.

    Nhưng thử hỏi, sao có thể trách con đường, khi chính mình đã chọn đi mà chưa từng một lần dừng lại để hỏi: "Ta thật sự muốn gì?"

    * * *

    Có kẻ vun vén từng chút một những ký ức cũ, giữ chặt trong tim như báu vật. Những khoảnh khắc đã qua trở thành nơi trú ẩn an toàn, để rồi mỗi lần hiện tại làm tổn thương, họ lại tìm về quá khứ, như người lữ khách mãi không chịu rời bỏ căn nhà cũ đã mục nát.

    Nhưng thử hỏi, sao có thể trách thời gian, khi chính mình không chịu buông tay?

    * * *

    Có kẻ, mỗi sớm soi gương chỉ thấy trong mắt mình là hình ảnh của người khác-những kỳ vọng, những chuẩn mực, những ánh nhìn từ bên ngoài. Họ chắp vá từng mảnh ghép không thuộc về mình, để rồi đến một ngày không còn nhận ra bản thân là ai nữa.

    Nhưng thử hỏi, sao có thể trách gương, khi chính mình chưa từng dám nhìn thẳng vào sự thật?

    * * *

    Rồi cũng có lúc, giữa những ngày chông chênh ấy, người ta bỗng dừng lại. Không phải vì mỏi mệt, mà vì nhận ra rằng càng chạy trốn khỏi chính mình, lòng càng thêm trĩu nặng. Họ bắt đầu lặng lẽ nhặt từng mảnh vỡ trong tim, không để vá lại, mà để hiểu tại sao nó từng vỡ.

    Và khi ánh mắt thôi tìm kiếm sự công nhận từ người khác, họ nhìn sâu vào chính mình-thấy những vết sẹo cũ, nhưng cũng thấy cả những góc sáng chưa từng để ý.

    * * *

    Cuộc đời này, hóa ra không phải là hành trình đi tìm một phiên bản hoàn hảo của bản thân, mà là chấp nhận cả những phần chưa trọn vẹn, những sai lầm đã qua, và cả những yếu đuối chưa thể buông. Mỗi vết thương là một bài học, mỗi lần lạc lối là một cơ hội để tìm về.

    Gió vẫn thổi qua hiên, nhưng lòng người có lặng, mới nghe được tiếng mình giữa cuộc đời.
     
    Yeuemmaimai thích bài này.
  4. thuyvan09

    Bài viết:
    1
    [​IMG]

    CẢM NHẬN HẠNH PHÚC

    Gần đây mình rất thích một cuốn sách với tựa đề: "Hạnh phúc ở dưới chân". Với 100 câu chuyện ngắn triết lý cuộc sống giúp mình khai phá được hạnh phúc luôn kề vai sát cánh bên cạnh mình mà đôi khi mình chưa hoặc không cảm nhận được.

    Nếu bàn về hạnh phúc thì hạnh phúc của mỗi người khác nhau tùy theo cảm nhận riêng tư. Đối với mình, buổi sáng khi vừa thức dậy được hít thở bầu không khí trong lành tươi mát, được ngồi ăn sáng cùng ba mẹ, được làm công việc mình yêu thích, đang buồn lướt mạng xã hội thì đọc được một câu nói chữa lành.. như vậy là mình cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.

    Dù đôi khi, cuộc sống không như mình mong muốn nhưng vũ trụ vẫn ôm ấp và vỗ về chúng ta qua những điều nhỏ nhất, giản dị hàng ngày.

    Lần mới đây mình cảm nhận hạnh phúc rõ ràng nhất đó là đợt tết vừa rồi. Mình vừa trải qua cơn bạo bệnh đâu đó cũng tầm gần năm, mình mới khỏe lại được năm tháng. Nhờ vậy mà mình đã được vui vẻ đón một cái tết thật đầm ấm, yên vui bên gia đình. Mình cảm nhận niềm hạnh phúc khó tả khi được cùng ba mẹ và các em dọn dẹp, trang hoàng nhà cửa, cùng mẹ đi chợ mua sắm mọi thứ cho năm mới, cùng em gái đi mua áo quần mới, đi lựa hoa về chưng trong nhà. Những ngày tết thì được gặp gỡ và chúc tết mọi người với nụ cười trên môi. Không như năm ngoái, vì bị bệnh nên mấy ngày tết mình đã nằm một mình trong phòng cô đơn.

    Vậy đó, hạnh phúc đơn giản lắm, chỉ cần mình biết cảm nhận, khám phá và mở lòng đón nhận nó, nhìn nhận mọi thứ xung quanh mình với đôi mắt biết ơn thì ti tỉ những điều hạnh phúc đang mở rộng cửa đón chờ bạn.

    Bạn ơi, hãy cùng mình sẵn sàng đón nhận hạnh phúc khi hạnh phúc gõ cửa nhé!
     
  5. thuyvan09

    Bài viết:
    1
    [​IMG]

    Em mình bảo mình: Nếu đây là thế giới của người lớn, thì em chỉ muốn là trẻ con mãi thôi.

    Mình nghĩ một lúc rồi nhắn em rằng:

    Chị nghĩ là, làm trẻ con cũng vui lắm, nhưng có lẽ mình cần lớn lên, để tự gánh lấy bầu trời của riêng mình.

    Bầu trời ấy lâu nay mình được ba mẹ, người thương mình đã giữ giùm mình, nhưng rồi cũng đến lúc, mình phải tự giữ lấy nó. Để rồi một ngày, khi mình đủ vững chãi, mình mới có thể đủ sức để che chở cho người mình thương yêu.

    Ai cũng muốn được vui chơi, được thoải mái tung tăng như trẻ thơ, nhưng sống trên đời thường chẳng bao giờ đơn giản như thế cả. Vì vốn rằng, sự vô lo vô nghĩ của mình cũng vì mình biết có ba mẹ lo cho miếng cơm manh áo, lo cho trước sau. Thật ra đó là cái lo mà mình cần có để sống trên thế giới này, chỉ là có ai đó giúp mình một tay, khi mình còn trẻ dại. Nhưng đâu ai sống hộ ai được cả cuộc đời, ba mẹ cũng vậy, mình vẫn phải tự có trách nhiệm với sự sống của chính mình thôi.

    Bù lại, khi mình tự được sống, dù đau đớn, vấp ngã, không như ý, nhưng mình sẽ tự tìm được giá trị của chính mình từ cách mình chọn sống trên đời này. Mình sống vẻ vang, sống bình dị, sống hạnh phúc.. thì là mình chọn. Bầu trời vốn mình phải gánh vác cũng là bầu trời tự do, là câu chuyện của riêng mình. "Người lớn" là người đủ lớn để gánh vác bầu trời của mình trên vai, nhưng vẫn mỉm cười và cảm nhận về những đám mây.

    Làm người lớn cũng không đáng sợ lắm đâu, nhưng hãy học cách để"đủ lớn
     
  6. thuyvan09

    Bài viết:
    1
    [​IMG]

    - -Thất bại – Bước đệm vững chắc cho sự trưởng thành--

    Bạn đã bao giờ cảm thấy gục ngã sau một thất bại cay đắng? Bạn có từng nghĩ rằng mọi cố gắng của mình đều trở nên vô nghĩa? Nếu câu trả lời là có, thì xin chúc mừng! Vì đó chính là dấu hiệu cho thấy bạn đang trên hành trình trưởng thành thực sự.

    "Chặng đường nào trải bước trên hoa hồng, bàn chân cũng thấm đau vì những mũi gai". Không có con đường nào dẫn đến thành công mà không trải qua những vấp ngã. Những người vĩ đại không phải là người chưa từng thất bại, mà là người biết đứng dậy sau mỗi lần gục ngã. Thất bại có thể khiến ta đau đớn, hoài nghi bản thân, nhưng nếu nhìn nhận đúng cách, đó lại là một cơ hội quý giá giúp ta mạnh mẽ hơn, bản lĩnh hơn và tiến gần hơn đến thành công.

    Hãy thử tưởng tượng một cuộc sống không có thất bại, không có khó khăn – mọi thứ đều thuận lợi và dễ dàng. Nghe có vẻ lý tưởng, nhưng thực chất đó là một vòng lặp nhàm chán, nơi con người không có cơ hội rèn luyện ý chí hay phát triển bản thân. Nếu mãi đứng yên trong vùng an toàn, chúng ta sẽ không bao giờ biết được khả năng thực sự của mình. Chỉ khi dám bước ra khỏi giới hạn, chấp nhận rủi ro và đối diện với thử thách, ta mới có thể khám phá những tiềm năng ẩn giấu bên trong.

    Thất bại không có nghĩa là chấm dứt, mà nó là một lời nhắc nhở để ta nhìn lại, điều chỉnh và tiếp tục tiến lên. Nhiều người thành công trên thế giới đều từng trải qua những thất bại cay đắng trước khi đạt đến đỉnh cao. Thomas Edison từng thử nghiệm hàng nghìn lần trước khi phát minh ra bóng đèn, Walt Disney từng bị từ chối nhiều lần trước khi xây dựng đế chế hoạt hình vĩ đại. Điểm chung của họ không phải là chưa từng vấp ngã, mà là họ chưa từng bỏ cuộc.

    Cơ hội không bao giờ tự tìm đến, mà chỉ xuất hiện khi ta chủ động tìm kiếm, kiên trì theo đuổi và không ngừng cố gắng. Những người trẻ không nên sợ thất bại, mà hãy coi đó như một phần tất yếu của hành trình trưởng thành. Mỗi lần vấp ngã là một lần học hỏi, mỗi khó khăn vượt qua là một dấu mốc đáng nhớ trên con đường đi đến thành công. Hãy nhớ rằng, cơ hội không tự nhiên xuất hiện. Chính sự kiên trì, bền bỉ và không ngừng nỗ lực mỗi ngày mới là chìa khóa mở ra cánh cửa thành công. Thất bại không đáng sợ, đáng sợ nhất là để nó đánh gục bạn mãi mãi.
     
  7. thuyvan09

    Bài viết:
    1
    [​IMG]

    Ai trong chúng ta đều xứng đáng được yêu thương. Ai trong chúng ta đều dễ dàng để được yêu thương.

    Nhưng tại sao ở góc nhìn rất cá nhân của mỗi người, ta lại cho rằng bản thân ta rất khó để yêu?

    Đó là mạng lọc "hard to love".

    Bạn tự tách mình khỏi gia đình và bạn bè. Bạn đóng lòng lại. Bạn khẳng định luôn rằng chẳng ai hiểu được mình đâu, chẳng ai hiểu được những gì mình đang trải qua đâu. Bạn tự làm khó chính mình. Bạn tự đẩy mình ra xa đến nỗi chẳng ai có thể chạm tới và rồi khóc lóc vì không ai yêu thương mình.

    Khi ai đó gõ cửa, bạn phải mở cửa nếu muốn có khách vào nhà chứ.

    Nhưng vì đâu xảy ra cớ sự như thế?

    Vì chính bạn.

    Bạn cho tâm trí mình "ăn" những lời nói đầy tổn thương.

    "Mày vậy thì ai yêu mày"

    "Mày đã không xinh còn không làm gì ra gạo ra cơm thì ai yêu nổi mày"

    "Mày không xứng đáng được yêu thương"

    Tại sao lại nói với chính mình như thế? Đấy là người duy nhất theo bạn mỗi giây đến hết đời, là người duy nhất không bao giờ phản bội bạn. Đừng làm tổn thương chính mình trước khi ai kịp làm gì. Đừng như vậy.

    Chi bằng, ta mở lòng ra và đón nhận tình yêu. Ta muốn được yêu mà. Ta đâu muốn gồng mình lên mạnh mẽ làm gì. Vậy cho phép mình được yêu thương đi.

    Tìm kiếm sự giúp đỡ khi cần.

    Ôm lấy cơ thể mình và cảm nhận hơi ấm từ nó.

    Bạn không khó để yêu đến vậy đâu. Chúng ta đều rất dễ để yêu thương. Nên trước hết, hãy yêu chính mình đã nhé. Vì không ai làm chuyện này tốt bằng mỗi cá nhân chúng ta đâu.
     
  8. thuyvan09

    Bài viết:
    1
    [​IMG]

    / NỖI SỢ /

    Có nỗi sợ nào đã luôn nằm gọn trong tâm trí cho dù thời gian có trôi qua cũng chẳng hề mờ phai, dù chỉ 1 ít?

    Có nhiều những lời khuyên nên tha thứ, 2 chữ tưởng chừng như rất dễ thực hiện, tha thứ như thế nào?

    Ngày còn nhỏ, ngôn từ yêu thương, những cử chỉ quan tâm là thứ gì đó rất quý giá, đến nỗi khao khát được yêu thương luôn là thứ đến bây giờ tôi vẫn luôn kiếm tìm, như một kẻ lang thang lạc lõng giữa dòng đời.

    Thêm vào đó là đòn roi. Cái đau của thể xác đơn giản hơn, có thể qua đi, nhưng những vết thương do ngôn từ để lại thì không. Những lời nói ấy không chỉ làm tổn thương, mà còn dần bóp nghẹt tôi. Những câu chữ tưởng như vô hại nhưng lại đâm sâu vào tim, để lại những vết cắt không bao giờ lành. Chúng vang vọng trong đầu tôi, ngay cả khi không còn ai cất lời.

    Tôi từng mong rằng những câu mắng mỏ, chì chiết chỉ là cơn giận thoáng qua. Nhưng không, chúng cứ lặp đi lặp lại, và bên trong tâm hồn này, những tổn thương cứ tích tụ, chồng chất lên nhau, đến mức chỉ cần một câu nói vô tình cũng đủ để phá vỡ sự kiên cường mà tôi đã cố gắng dựng lên, và bật khóc! Và mỗi lần như vậy, lòng tôi lại trống rỗng hơn một chút, niềm tin vào chính mình lại vỡ vụn thêm một phần.

    Và nỗi sợ ấy đã đi cùng tôi. Tôi sợ.. sợ những lần trở về nhà, sợ phải đối diện với những lời nói lạnh lùng, vô cảm. Sợ rằng dù có cố gắng thế nào, tôi cũng không bao giờ đủ tốt trong mắt những người xung quanh. Sợ rằng nếu ở đó quá lâu, tôi sẽ đánh mất chính mình. Có những nỗi sợ không cần bóng tối hay những con quái vật để hiện hữu. Chúng ở đó, trong từng lời nói, trong những lần chì chiết thậm tệ kéo dài, trong ánh mắt xa cách của người từng rất thân quen. Và dù tôi có cố gắng bao nhiêu đi nữa, vẫn không thể xóa nhòa hoàn toàn.

    Phải chăng, có những điều sinh ra vốn dĩ để KHÔNG THỂ QUÊN?
     
  9. thuyvan09

    Bài viết:
    1
    [​IMG]

    Tại sao.. không sống như một đóa hoa luôn nở rộ không biết ngày tàn, như chim trên trời, bồ công anh tung bay trong gió. Thích cười thì cười, muốn khóc thì khóc, làm gì thì làm, thích nói thì nói, hạnh phúc, buồn vui gì cũng thể hiện hết ra, ngây thơ, đơn thuần, đơn giản mà trong sáng biết bao.

    Tựa như tia nắng hắt xuống mặt đất, hạt mưa đáp xuống hiên nhà, làn gió len qua khe cửa, mọi thứ cứ tự nhiên mà thể hiện ra, không mưu toan, tính toán. Cứ như ánh mặt trời, đơn giản mà thuần khiết, nhưng lại là thứ ánh sáng đẹp đẽ mà trong lành nhất thế gian, là độc nhất vô nhị, là có một không hai trên đời.. Không cần dày công chế tạo hay tính toán chi li, chính những thứ đơn giản lại là thứ hoàn hảo mà tuyệt vời nhất. Ngay cả.. nụ cười cũng vậy.

    Nụ cười đẹp nhất là khi xuất phát từ niềm vui. Nước mắt đến khoé mắt rồi cũng đừng vội kìm nén. Cứ để cảm xúc đến và đi thật tự nhiên, đến khi mọi thứ qua rồi thì ta lại nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt để trở về làm một đóa hoa rực rỡ nhất.

    Hoa đẹp mấy rồi cũng có ngày tàn, nhưng sẽ chỉ tàn chứ không lụi. Sẽ lại có một bông hoa khác nở ra, lại một lần nữa rực rỡ ở trên đời. Hết lần này đến lần khác, hoa vẫn mãi là điều tượng trưng cho vẻ đẹp. Nó đâu có buồn đâu, dù cho nó biết có một ngày nó sẽ tàn, nó sẽ vẫn nở. Thời điểm nó rực rỡ nhất, dù cho không ai thấy được khoảnh khắc đó, thì chính bản thân nó lại biết rất rõ điều đó. Vì thế, hoa luôn là sự tồn tại giàu sự sống nhất.

    Vạn vật sinh ra đều đơn giản, kể cả con người cũng vậy. Vì thế, đừng cố làm cho mọi thứ phức tạp lên. Hãy sống đơn giản như những điều tự nhiên mà có, "tự nhiên" mà tồn tại. Hạnh phúc đơn giản, nỗi buồn đơn giản, và niềm vui cũng vậy.

    Hãy để nắng làm khô đi những giọt sương trên tán lá, hãy để nắng mai làm nụ hoa bung nở. Hãy để gió cuốn đi mọi ưu phiền, buồn bực, để thời gian làm mờ đi những vết thương lòng.. Thế nhưng, đừng để nước mắt làm nhoè đi con đường trước mặt. Đừng để nỗi buồn ngăn cản bước chân. Gió có thể khiến ta cất cánh bay cao cũng có thể khiến ta mông lung, vô định. Nắng có thể làm hoa rạng rỡ, cũng có thể khiến hoa úa tàn. Mưa mang nguồn sống đến mặt đất, nhưng cx lấy đi không ít điều trân quý. Đừng ngại ngùng, đừng chùn bước.

    Sự vận động của thế giới sinh ra chính là để đồng hành cùng bạn, thời gian sinh ra là để minh chứng cho sự biến đổi không ngừng của thời đại. Nội tâm con người cũng từ đó mà phức tạp dần lên. Nhưng niềm vui và nỗi buồn thì không thế. Bởi nó luôn là những thứ cảm xúc nguyên sơ nhất của con người. Vì thế, nên sự tồn tại của nó là đẹp đẽ nhất, ấn tượng nhất, đáng nhớ nhất. Vì thế, nên đừng trốn tránh nó, vì nó.. là hành trình của sự trưởng thành, là dấu mốc của một cuộc đời đáng nhớ..
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng hai 2025
  10. thuyvan09

    Bài viết:
    1
    [​IMG]

    CỨ BÌNH TĨNH – GIỮ MỘT TÂM THẾ AN YÊN GIỮA GIÓ BÃO

    Bạn có bao giờ cảm thấy cuộc sống quá vội vã, cứ như thể mình đang chạy mà chẳng biết điểm đến? Hay có những lúc bạn hoang mang trước những thử thách, chỉ muốn buông xuôi vì mọi thứ trở nên quá sức? Nếu câu trả lời là "có", thì cuốn sách Cứ Bình Tĩnh! Của Tuệ Nghi có thể chính là điều bạn cần lúc này.

    ✨ Cuộc sống vốn không dễ dàng, nhưng bình tĩnh thì sẽ dễ thở hơn!

    Tuệ Nghi không hứa hẹn sẽ chỉ cho bạn cách thành công nhanh chóng hay trở nên mạnh mẽ ngay lập tức, nhưng cuốn sách này sẽ giúp bạn học cách đối mặt với mọi thứ bằng một tâm thế điềm tĩnh, vững vàng.

    Khi công việc gặp khó khăn, đừng vội than thở – hãy bình tĩnh tìm cách xoay chuyển.

    Khi tình cảm không như ý, đừng vội oán trách – hãy bình tĩnh để hiểu và buông bỏ những điều không thuộc về mình.

    Khi cuộc sống trở nên quá nặng nề, thay vì trách số phận, hãy bình tĩnh để tìm ra cách yêu thương bản thân nhiều hơn.

    Một cuốn sách của những trải nghiệm thực tế!

    Không màu mè, không triết lý xa vời, Tuệ Nghi viết từ chính những gì cô đã trải qua. Một cô gái từng đi qua không ít sóng gió, nhưng bằng chính sự bình tĩnh, cô đã đứng dậy và tạo nên câu chuyện của riêng mình.

    Cuốn sách này không bảo bạn "cố gắng lên" một cách sáo rỗng, mà nó cho bạn những góc nhìn thực tế, những bài học chân thật để bạn nhận ra rằng: "Bình tĩnh không phải là phớt lờ mọi thứ, mà là giữ vững chính mình trước mọi thứ."

    Bạn có đang cần một chút bình tĩnh giữa những ngày giông bão? Nếu có, thử đọc Cứ Bình Tĩnh! Và cảm nhận nhé!
     
  11. thuyvan09

    Bài viết:
    1
    [​IMG]

    TỚ VƯỢT QUA TRẦM CẢM NHƯ NÀO?

    Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng từng trải qua những bế tắc, thử thách trong cuộc sống tưởng chừng như không vượt qua được. Tớ cũng thế. Cũng từng trải qua những giai đoạn như vậy. Tớ như chìm sâu vào vòng xoáy bất tận của đại dương đen. Mỗi ngày tớ cố gắng vựt dậy tinh thần mình, cố tỏ ra là lạc qua, cô tỏ ra là mình ổn nhưng thật ra nội tâm tớ hỗn loạn biết chừng nào.

    Nhưng may mắn thay, 1 người bạn của tớ đã an ủi và tặng tớ quyển sách "Hạnh phúc là không chờ đợi". Nhờ quyển sách này tớ đã học được 1 bài học vô cùng trân quý. Có thể nói bà học này sẽ đi cùng với tớ trong suốt quãng đời còn lại

    Bài học là "Khi cuộc sống trở nên vô cùng khó khăn, tuyệt vọng thì hãy cứ nỗ lực thêm mỗi 5 phút, chỉ cần 5 phút thôi". Bài học dạy tớ rằng hãy cứ nỗ lực thêm 5 phút, sống cho hết 24 giờ hôm này thôi là được, chuyện tương lai hãy để tương lai lo. Tất cả những gì mà bạn cần là nỗ lực hết mình cho đến giờ đi ngủ.

    Nhờ bài học này, tớ đã vượt qua được căn bệnh trầm cảm của mình, tớ tự nhủ rằng cố sống thêm 5 phút nữa thôi, cố gắng sống cho đến giờ đi ngủ. Tớ cũng đã áp dụng bài học 5 phút này vào cuộc sống và học tập của mình. Mỗi việc gì não cảm thấy khó, cơ thể không muốn làm tớ lại tự nhủ "Làm 5 phút thôi là được rồi". Thế rồi sau 5 phút làm cơ thể và não bộ sẽ cảm thấy việc này cũng không khó lắm và tiếp tục làm đến khi xong việc

    Và trên là bài học quý giá mà tớ nhận ra. Mong rằng bài viết này sẽ giúp ích cho cậu. Mong cậu thật nhiều hạnh phúc và tình yếu
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...