Đam Mỹ [Edit] Tôi, Huyền Học Cải Mệnh - Sa Đề

Discussion in 'Đã Hoàn' started by GiangNgan, Oct 13, 2024.

  1. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 159 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không có biện pháp, người trẻ tuổi nha, luôn ôm lấy ảo tưởng tốt đẹp với yêu đương.

    Ngụy Diễn uống một hớp, đang muốn nói chuyện, đột nhiên lấy lại bình tĩnh, sau đó ánh mắt nhìn lướt qua ba người bọn họ:

    - Dựa theo tình huống của các cậu, chủ yếu qua sang năm đều có thể cởi đan, cho nên chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được rồi.

    Rõ ràng lời giống như nhau, từ miệng người khác nói ra cùng từ trong miệng Ngụy Diễn nói ra đều khác hẳn, ít nhất lúc này ba người đều vừa mừng vừa sợ.

    Đã qua mười mấy năm đều mải miết khổ học, làm một con độc thân cẩu, nguyện vọng cưới vợ vẫn rất mãnh liệt.

    Nhưng Mã Lai rất nhanh kịp phản ứng truy hỏi một câu:

    - Là, là chính đào hoa không?

    Hà Lâm Tùng nghi hoặc:

    - Cái gì là chính đào hoa?

    Mã Lai nhận không khí quê nhà ảnh hưởng, đối với khu vực thần đạo có một ít dùng tư vẫn có điều đọc lướt, dùng lý giải của mình giải thích nói:

    - Cái gọi là chính đào hoa, là người lúc sau có thể cùng cậu cùng kết hôn sinh con qua cả đời.

    Mễ Bằng Trình cũng kịp phản ứng:

    - Đúng rồi, dù sao hiện tại nói thương yêu chia tay rất thường thấy, hơn nữa sau khi kết hôn lại ly hôn cũng không ít.

    Ngụy Diễn khoát tay:

    - Cũng không phải là ý tứ này, toàn bộ chính đào hoa được xưng là « chính duyên đào hoa », đại biểu cũng chỉ là có khả năng kết hôn rất cao. Nhưng có thật nhiều người thường xuyên cho rằng chính đào hoa chắc sẽ không ly hôn, vậy thì mười phần sai, còn có một loại hiểu lầm thông thường chính là cho rằng chính duyên đào hoa sẽ thuận lợi kết hôn, cũng là không đúng đâu.

    - Chính duyên đào hoa cũng không có nghĩa là bầu bạn chung thân, cần kết hợp tình huống vận thế cá nhân mà xem, tỷ như có người kết hôn chính là không thuận lợi, tỷ như trưởng bối phản đối, làm mâu thuẫn ý kiến khác nhau, ý kiến không thống nhất, ngăn hai nơi nên làm cho cảm tình giảm đi vân vân, cụ thể có quan hệ với mạng cục mỗi người đi hướng khác nhau, cũng không phải nhất định sẽ là duy nhất. Tôi có khả năng giúp được, nhưng cũng chỉ tận lực tránh đi lạn đào hoa, suy tính ra mục tiêu của các cậu có ai có phương diện khá phù hợp, đối tượng có thể làm bạn thời gian thật dài, đại khái khi nào có thể gặp được mà thôi.

    Nghe được Ngụy Diễn tường tận giải thích, ba người Hà Lâm Tùng mới có một loại cảm giác đối phương đúng là người trong huyền môn, đồng thời đối với chính duyên đào hoa chờ mong cũng thấp hơn rất nhiều – luôn cảm giác có thể tìm được đúng người hay không, chủ yếu vẫn là dựa vào chính mình a.

    Tuy rằng suy tính cho ba người bạn cùng phòng khi nào mới gặp được chân mạng thiên nữ của bọn họ, nhưng Ngụy Diễn cũng không thu bao nhiêu tiền.

    Nơi thu nhập chủ yếu của hắn hiện tại đã là diễn đàn của ngành đặc thù, ở trong đó tuyên bố không ít bái thiếp xin giúp đỡ, chủ yếu xung quanh Hoa Đô, còn gặp lúc hắn đang nhàn rỗi đều bị hắn tiếp nhận.

    Nếu là những người khác làm như vậy, có lẽ ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, nhưng đối với Ngụy Diễn mà nói, chỉ là đi ra cửa dạo một vòng mà thôi. Thậm chí hắn còn có thời gian đi gia nhập hội học sinh, hơn nữa chủ yếu cũng không vắng mặt trong các hoạt động của hội học sinh.

    Nhân số ngành đặc thù tuy thiếu, nhưng tin tức lẫn nhau không nghẽn, rất nhanh nội bộ đã biết trong bọn họ giết ra một hắc mã.

    Tốc độ đón đan của đối phương rất nhanh, tốc độ kết đan cũng rất nhanh.

    Thậm chí còn sáng tạo ra kỷ lục một ngày hoàn thành ba bái thiếp xin giúp đỡ!

    Người có ý chí đặc biệt tính toán một chút, tuy nói ba bái thiếp xin giúp đỡ này nằm ở những địa phương thật gần, nhưng bên trong miêu tả vấn đề cũng không dễ dàng như vậy liền giải quyết.

    Điều này nói rõ chuyện gì?

    Nói rõ thực lực của đối phương khó lường a!

    Nhất thời thành viên trong diễn đàn đối với người có nick name W vô cùng tò mò.

    - Ngụy Diễn bạn học, W chính là cậu đi?

    Người nói chuyện chính là Diêm giảng dạy.

    Vị Diêm giảng dạy này tuy không thể đem hắn kéo vào trong ngành đặc thù hỗ trợ, nhưng cũng không muốn bỏ qua nhân tài giỏi giang như Ngụy Diễn.

    Vì thế các giáo viên học viện liền phát hiện – vì sao Diêm giảng dạy nhờ bọn họ nhiều chú ý sinh viên đại học năm nhất tên Ngụy Diễn kia?

    Tuy rằng đối phương là trạng nguyên tỉnh gia nhập đại học Hoa Đô, còn hưởng thụ học bổng cùng phúc lợi khi nhập học, nhưng hàng năm bọn họ cũng cần hấp thu mười mấy hai mươi trạng nguyên như vậy, đối với bọn họ mà nói cũng không cần đặc biệt đi chú ý – rốt cục không phải là bắt đầu, mà là kết quả.
     
  2. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 159 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng đối với người có năng lực học tập cố chấp, bọn họ cũng rất yêu thích là được, cho nên đều làm theo ý tứ của Diêm giảng dạy, thiên vị cho Ngụy Diễn.

    Vì thế Ngụy Diễn thật sự bận đến chân không chạm đất.

    Lần này hắn thu thập tư nguyên lớp học đi tới văn phòng, ai ngờ bị Diêm giảng dạy kéo lại.

    Diễn đàn ngành đặc thù cần dùng tên thật chứng thực, nhưng vì không làm ảnh hưởng sinh hoạt trong cuộc sống bình thường, mọi người còn lựa chọn một nick name, một khi xác nhận, không được sửa chữa.

    Bởi vì Ngụy Diễn là người mới, đăng ký tên thật nhưng không dùng ảnh chụp, cho nên "hắc mã" như hắn cho tới bây giờ chỉ nghe danh không nhìn thấy chân thân.

    Ngụy Diễn cũng không phủ nhận:

    - Tôi cũng không có làm chậm trễ việc học tập của mình.

    Diêm giảng dạy cười thật hiền lành:

    - Đương nhiên, tôi biết cậu học tập thật chăm chỉ, giáo viên môn học của cậu đánh giá cậu rất cao đâu. Nhưng trước kia tôi còn tưởng cậu cần học tập nên không đi ngành đặc thù kiêm chức, nhưng hiện tại xem ra cậu vẫn là thành thạo, thật sự không suy nghĩ đến ngành đặc thù công tác sao? Vậy cũng là cương vị có đan trong quốc gia nha, ngũ hiểm nhất kim còn có đủ loại trợ cấp, ngẫm lại xem, cậu mới lên đại học đã tìm được công tác, không phải thật tốt sao? Chờ cậu học tập được tri thức càng cao sâu hơn, cậu còn có thể đi theo tôi làm thí nghiệm cùng phát minh sáng tạo – nói thật ra, giữa các quốc gia cũng sẽ có tiến hành so đấu lực lượng đặc thù, vì quốc gia kính dâng, cơ hội vì nước làm vẻ vang, thật khó được, cậu nói có phải hay không?

    Ngụy Diễn hết sức cảm động, nhưng vẫn cự tuyệt:

    - Hiện tại tôi mới học năm nhất, mới 18 tuổi, tôi còn muốn nhiều thể nghiệm một chút cuộc sống đại học bình thường đâu, chẳng qua nếu trong tương lai quốc gia cần tôi, tôi thật nguyện ý ra sức.

    Ngụy Diễn vẫn như lần trước từ chối khéo, nghĩ lần này đối phương cũng sẽ hiểu ý mà lý giải, ai ngờ trong mắt Diêm giảng dạy chợt sáng lên:

    - Ai nha, người trẻ tuổi cần có giác ngộ như vậy. Thực không dám giấu diếm, chỗ này tôi vừa lúc cần cậu giúp một việc!

    Ngụy Diễn:

    - Ha?

    Vẻ mặt ngẩn ra Ngụy Diễn bị Diêm giảng dạy mang tới ngành đặc thù, bên này Ngụy Nhạn cũng gặp chuyện phiền toái.

    Lúc tan học nàng đi ngang qua sân thể dục thì theo bản năng cảm thấy được nguy hiểm, thân thể liền tránh qua một bên, tránh thoát một quả bóng đá từ trên trời giáng xuống.

    Nhạc Đào ở một bên nghĩ lại mà sợ không thôi, nhưng khi nhìn thấy nam sinh chạy tới thì không nhịn được hoa si một chút:

    - Là Uông Hãn đâu!

    Ai?

    Nga, lần trước thi cuối tháng cao hơn nàng hai bậc, nguyên lai bề ngoài là như vậy.

    Nhưng cũng không hơn.

    Nếu là lúc trước chứng kiến nam sinh bộ dạng soái còn học giỏi hơn mình, nàng có lẽ sẽ nảy sinh tình yêu trai gái, nhưng từ sau khi nhận thức Tạ Bách ca, Danley ca, cùng với tiểu yêu quái mà anh trai nhận thức hóa thành hình người đều đẹp lại soái lại khả ái, nàng đã cảm thấy.. trên đời này có nhiều người thật sự vĩ đại, tầm mắt của nàng hẳn nên mở rộng thêm mới phải.

    Cho nên sau khi nghe đối phương giải thích xong, vẻ mặt nàng vẫn thản nhiên lôi kéo Nhạc Đào xoay người rời đi.

    Lại khiến cho thiếu niên muốn nhân cơ hội bắt chuyện với nàng chợt lặng đi một chút.

    - Uông Hãn! Cậu phát ngây gì vậy?

    Một nam sinh cũng mặc quần áo thể thao nhưng số thứ tự khác chạy chậm tới gần, nhìn theo bóng lưng Ngụy Nhạn rời đi:

    - Nga, cậu đang nhìn Ngụy Nhạn sao?

    Thần sắc Uông Hãn vừa động:

    - Hồ Lâm Sâm, cậu nhận thức nàng?

    Hồ Lâm Sâm gật đầu:

    - Là bạn học mới học kỳ này của lớp chúng ta đó thôi, mặc dù từ tiểu thị trấn tới, nhưng bộ dạng thật xinh đẹp, thành tích cũng rất giỏi, lần trước thành tích thi cuối tháng chỉ kém hơn cậu hai thứ tự. Chúng ta đều cho rằng ở tiểu địa phương đi tới thành tích học tập sẽ thật bình thường đâu, ai biết lại bị vẽ mặt.

    Nói xong, hắn có chút cười nhạo nhíu mày:

    - Như thế nào, cậu cảm thấy hứng thú sao?

    Ai ngờ Uông Hãn thần sắc bất động:

    - Thành tích tốt bộ dạng không sai cũng không có gì đặc biệt.

    Hồ Lâm Sâm:

    - Phải phải phải, so sánh với nữ thần Tạ Toa Toa trong lòng cậu chính là kém xa. Nhưng tôi nghe nói Tạ Toa Toa đã là bạn gái của Đoạn Kỳ Thụy, cho nên..

    - Trở về đá banh thôi.

    Lời Hồ Lâm Sâm còn chưa nói xong, sắc mặt Uông Hãn biến thành màu đen cắt đứt lời của hắn. Hồ Lâm Sâm thấy vẻ mặt đối phương, cũng ý thức được mình tự vạch áo cho người xem lưng, liền làm ra động tác kéo khóa miệng, ôm bóng chạy trở về trong sân.
     
  3. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 160 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở bên kia, cáo biệt Nhạc Đào về tới nhà mình Ngụy Nhạn vẫn luôn nhíu mày.

    Bạch Thứ đã bế quan chà đề, Soái Soái thường ỷ vào thân phận phi nhân loại của mình luôn nhảy nhót giữa Ngụy Diễn, Ngụy Nhạn cùng Ngụy cha ba người.

    Nhưng mà lần này bởi vì Ngụy Diễn muốn đi ngành đặc thù, hắn không thói quen bầu không khí chỗ kia cho nên chạy trở về tìm Ngụy Nhạn, vừa lúc nhìn thấy một màn Ngụy Nhạn cùng Uông Hãn đơn giản nói chuyện.

    Lúc này nhìn thấy Ngụy Nhạn mở ra sách bài tập nhưng thật lâu cũng không viết một chữ, trong lòng hắn lộp bộp, nhịn không được thử nói:

    - Làm sao vậy, em còn nhớ mãi không quên tên kia sao?

    Ngụy Nhạn giật mình hỏi:

    - Cái gì? Anh nói ai?

    Soái Soái liếc mắt:

    - Uông Hãn a! Hắn là con trai của Uông gia, nhà bọn họ mở khách sạn, trong nhà rất giàu đâu!

    Trọng yếu hơn chính là, đó là nam nhân mà Nhạn nha đầu yêu thích sau khi lớn lên đâu! Đáng tiếc chính là, đối phương cũng không thích Nhạn nha đầu, ngược lại thích Tạ Toa Toa. Mà khi đó Tạ Toa Toa đã là vị hôn thê của Đoạn Kỳ Thụy, nhưng vẫn là bạn thân của Uông Hãn, Nhạn nha đầu luôn đem Tạ Toa Toa xem là tình địch, hơn nữa với quan hệ giữa nàng cùng Đoạn Kỳ Thụy, chậc chậc, cũng không trách Nhạn nha đầu nhìn chằm chằm hai vợ chồng kia.

    Nhưng mà hiện tại xem ra, Nhạn nha đầu không có cảm giác gì đặc biệt với Uông Hãn?

    Chẳng lẽ bởi vì trước tiên gặp nhau nên còn chưa mở khiếu?

    Trong lúc Soái Soái não bổ mở rộng, vẻ mặt Ngụy Nhạn nghiêm túc:

    - Em không rảnh nghĩ những chuyện nhàm chán kia đâu!

    Dừng một chút, nàng vẫn đem suy đoán của mình nói ra:

    - Trên thực tế, cộng thêm lần trước, hôm nay em gặp được tổng cộng là mười lần "tập kích", em cảm thấy được em dù thế nào cũng không tới mức xui xẻo như vậy đi?

    - Cũng may Diễn ca đưa cho em ngọc bội hộ thân, bằng không với con mọt sách như em, làm sao lẫn mất qua được nhiều "ngoài ý muốn" như vậy.

    Soái Soái nghe Ngụy Nhạn nói việc nàng trải qua hôm nay, rất là tức giận – nhưng không phải là tức giận Ngụy Nhạn, mà là đối với kẻ hạ độc thủ sau màn đối với Ngụy Nhạn.

    Bao nhiêu thù bao nhiêu oán a!

    Tuy rằng miệng của Nhạn nha đầu có chút phá hư, nhưng từ sau khi đi vào Hoa Đô nàng vẫn thu liễm thật ngoan ngoãn, hắn ngẫu nhiên vài lần đến trường cũng nhìn thấy nàng trò chuyện với bạn bè thật vui, nhìn qua quan hệ cũng hoàn hảo thân thiện.

    Ngụy Nhạn nhìn ngọc bội hộ thân nhan sắc có chút nhạt đi, tâm tình khẩn trương:

    - Cho nên em thật sự bị người nhằm vào sao?

    Nàng nói nha, nàng làm sao có thể xui xẻo như vậy, cũng quá kỳ quái rồi đi!

    Soái Soái hạ giọng:

    - Em cẩn thận ngẫm lại, rốt cục chọc ai vậy? Vì sao lại đi đối phó em?

    Ngụy Nhạn nhíu mày:

    - Em làm sao biết! Em ăn no rửng mỡ đi đắc tội người làm gì, nhưng cũng không nhất định là em đắc tội người khác đâu? Nói không chừng là tâm lý đối phương có vấn đề, cho nên mới làm việc này đây?

    Soái Soái nghiêm mặt:

    - Nhạn nha đầu, em có đối tượng hoài nghi không?

    - Quả nhiên là gạt người!

    Đoạn Hân Duyệt phẫn nộ đem chiếc váy dính bụi cởi ra, hung hăng ném xuống đất.

    Nhìn phiến xanh tím nơi thắt lưng của mình, nàng chỉ muốn chửi ầm lên.

    Rõ ràng là nàng muốn làm cho Ngụy Nhạn gặp xui xẻo, vì sao ở thời điểm cuối cùng nữ nhân kia luôn có thể gặp dữ hóa lành?

    Xế chiều hôm nay nàng còn đặc biệt trộm đi theo nhìn xem, mắt thấy quả bóng sắp đập vào đầu Ngụy Nhạn, ai ngờ ở thời điểm cuối cùng lại bị Ngụy Nhạn trốn thoát.

    Nếu chỉ là như vậy cũng thì thôi, nàng còn có thể an ủi mình phương pháp nguyền rủa người gặp xui xẻo là giả, nhưng cố tình trên đường nàng trở về, lại bị một quả bóng cao su không biết ở nơi nào bay tới nện vào bụng!

    Đây đã là lần bị thương thứ năm của nàng trong hôm nay!

    Nàng cảm thấy phương pháp nguyền rủa người gặp xui xẻo đâu phải dùng nguyền rủa người khác, căn bản là nguyền rủa kẻ tạo ra nguyền rủa a!

    - Hân Duyệt? Còn đang làm bài tập sao? Trước ăn cơm rồi tiếp tục viết đi.

    Người gõ cửa là người giúp việc trong nhà, phụ trách dọn dẹp cùng nấu cơm, đã ở lại trong nhà bọn họ rất nhiều năm.

    Nghe kêu la, Đoạn Hân Duyệt nhìn vết xanh tím bên hông, chỉ đành thay quần áo khác vội vàng đi phòng ăn.

    Kết quả vừa nhìn.

    - Mẹ? Làm sao lại một mình mẹ? Anh con đâu?

    Nàng nhớ lại một chút, đã hai ngày trên bàn cơm không nhìn thấy anh nàng.

    - Đêm nay anh con cùng Toa Toa đi ra ngoài ăn, không cần chờ hắn.

    - Mẹ, hiện tại anh con còn là học sinh trung học đâu, cùng Toa Toa tỷ nói thương yêu liền buổi tối không về nhà ăn cơm, không tốt lắm đâu?

    Dương Mẫn nói:

    - Có gì mà không tốt? Anh con còn hiểu biết hơn con.

    Trong lòng Đoạn Hân Duyệt nổi lên phức tạp – nàng quả nhiên không cảm giác sai, sau khi nói thương yêu anh của nàng đã bị cướp đi!
     
  4. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 160 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn thấy con gái khó chịu lấy di động miệng lẩm bẩm nói cái gì "có bạn gái liền quên em gái" linh tinh, nhìn dáng vẻ như muốn gọi điện cho con trai, Dương Mẫn tức giận hô:

    - Duyệt Duyệt con định làm cái gì? Thu lại điện thoại, ăn cơm.

    Nếu vì con gái làm ảnh hưởng khả năng con trai trở thành con rể Tạ gia, nàng thật sự là sẽ nổi nóng!

    Cho dù là con gái ruột, cũng không thể ngăn cản con đường hưởng vinh hoa phú quý của nàng.

    Đoạn Hân Duyệt ở nhà vốn là một tiểu công chúa ngang ngược bốc đồng, tính tình thất thường liền hét lên:

    - Không ăn, con chờ anh con trở về rồi nói sau!

    Nói xong nàng cũng không đợi Dương Mẫn tỏ thái độ, xoay người đăng đăng đăng chạy về phòng khóa cửa lại.

    Sắc mặt Dương Mẫn xanh mét – đứa con gái này vì sao không hiểu chuyện một chút nào!

    Bởi vì tức giận, Dương Mẫn chỉ tùy tiện ăn vài miếng, thu thập lại cảm xúc nàng mới gọi điện cho chồng, tính toán hỏi thăm khi nào thì hắn mới về nhà, tuy nói tăng ca không trở lại ăn cơm, nhưng nàng vẫn muốn hỏi rõ thời gian.

    Ngoài ý liệu chính là, điện thoại không gọi được.

    Nhưng rất nhanh nàng nhận được tin nhắn nói đêm nay cần ăn cơm với đối tác, địa phương rất xa, sẽ không về ngủ.

    Trong lòng Dương Mẫn chợt lộp bộp, cảm giác có dự cảm không hay, vội vàng lại gọi điện cho trợ lý của chồng mình, biết đêm nay bọn họ đích xác cần tham dự một buổi tiệc tối, cùng đi cũng chỉ có thư ký, điều này làm cho Dương Mẫn thở ra – nàng gặp qua thư ký kia, là một nam nhân trẻ tuổi.

    Không ngờ ngày hôm sau Dương Mẫn đã bị đánh mặt.

    Lúc đó nàng đang cùng nhóm thái thái vợ của mấy ông chủ thường chơi với nhau làm spa, hơn nữa còn đang tán gẫu bát quái.

    Trò chuyện một hồi, một vị phu nhân mà gia đình chồng có của cải có chút hơi kém cỏi chợt mở miệng:

    - Đoạn thái thái, đêm qua cô mặc váy đỏ nhìn thật đẹp nha, là mua ở nơi nào vậy?

    Được matxa hơi buồn ngủ nên Dương Mẫn phản ứng chậm nửa nhịp:

    - Váy đỏ gì vậy?

    Mọi người đều đang đắp mặt nạ, vị thái thái kia cũng không thấy rõ biểu tình trên mặt Dương Mẫn, chỉ cho là nàng không nghe rõ, trong giọng nói còn mang theo vẻ nịnh hót lẫn nịnh bợ:

    - Là bộ váy đỏ cô mặc trong buổi tiệc đêm qua đó thôi, thật là đẹp mắt, nhìn giống như là nữ thần ngọn lửa vậy..

    - Đêm qua tôi không có tham gia buổi tiệc tối gì!

    Dương Mẫn đột nhiên lên tiếng cắt đứt lời của đối phương:

    - Đêm qua tôi chỉ ở nhà, cô từ lúc nào nhìn thấy tôi?

    Vị phu nhân kia ngây ngẩn cả người:

    - Thì ở bên người Đoạn tổng..

    Lúc này một vị phu nhân khác thản nhiên mở miệng:

    - Đó không phải Đoạn thái thái, chỉ là đầu cùng bóng dáng có chút giống, nhưng nữ nhân kia thoạt nhìn mới hai mươi mà thôi đi. Như thế nào, Đoạn thái thái không biết sao?

    Trong giọng nói có một phần vui sướng khi thấy người gặp họa không hề che giấu.

    Bởi vì thân phận Dương Mẫn, nhóm phu nhân này cũng không phải thật sự là những phu nhân xuất thân từ bạch phú mỹ nhà hào môn trước hôn nhân, mà là đều giống như Dương Mẫn chỉ dựa vào khuôn mặt hoặc là bụng của mình biết sinh con mà đưa thân vào nhà giàu có mà thôi.

    Bởi vậy nhóm phu nhân này cũng không phải chân tình thực lòng tụ tập cùng một chỗ, cho nên đừng nhìn bình thường luôn đi cùng nhau dạo phố, làm đẹp, mua sắm, biểu diễn chị em tình thâm, trên thực tế đều âm thầm ganh đua so sánh lẫn nhau mà thôi.

    Bởi vì điều kiện nhà chồng, tiểu đoàn thể này cũng chia thành ba bảy loại, bởi vì Đoạn gia phát triển tốt hơn, vả lại Dương Mẫn sinh một trai một gái đầy đủ, đứa con lại hết sức xuất sắc, cho nên tiểu đoàn thể mới đem nàng xem thành trung tâm mà ôm đoàn.

    Bình thường Dương Mẫn cũng rất hưởng thụ cảm giác như là sao vây quanh trăng như thế.

    Nhưng vị phu nhân đối chọi với nàng là mới gia nhập vào, chồng làm ngành giải trí, đến tiền nhanh, giá trị con người không tệ, mơ hồ có manh mối muốn chiếm vị trí trung tâm của nàng.

    Tỷ như là lời nói vừa rồi, không phải là châm chọc nàng lớn tuổi rồi sao?
     
  5. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 160 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn thấy con gái khó chịu lấy di động miệng lẩm bẩm nói cái gì "có bạn gái liền quên em gái" linh tinh, nhìn dáng vẻ như muốn gọi điện cho con trai, Dương Mẫn tức giận hô:

    - Duyệt Duyệt con định làm cái gì? Thu lại điện thoại, ăn cơm.

    Nếu vì con gái làm ảnh hưởng khả năng con trai trở thành con rể Tạ gia, nàng thật sự là sẽ nổi nóng!

    Cho dù là con gái ruột, cũng không thể ngăn cản con đường hưởng vinh hoa phú quý của nàng.

    Đoạn Hân Duyệt ở nhà vốn là một tiểu công chúa ngang ngược bốc đồng, tính tình thất thường liền hét lên:

    - Không ăn, con chờ anh con trở về rồi nói sau!

    Nói xong nàng cũng không đợi Dương Mẫn tỏ thái độ, xoay người đăng đăng đăng chạy về phòng khóa cửa lại.

    Sắc mặt Dương Mẫn xanh mét – đứa con gái này vì sao không hiểu chuyện một chút nào!

    Bởi vì tức giận, Dương Mẫn chỉ tùy tiện ăn vài miếng, thu thập lại cảm xúc nàng mới gọi điện cho chồng, tính toán hỏi thăm khi nào thì hắn mới về nhà, tuy nói tăng ca không trở lại ăn cơm, nhưng nàng vẫn muốn hỏi rõ thời gian.

    Ngoài ý liệu chính là, điện thoại không gọi được.

    Nhưng rất nhanh nàng nhận được tin nhắn nói đêm nay cần ăn cơm với đối tác, địa phương rất xa, sẽ không về ngủ.

    Trong lòng Dương Mẫn chợt lộp bộp, cảm giác có dự cảm không hay, vội vàng lại gọi điện cho trợ lý của chồng mình, biết đêm nay bọn họ đích xác cần tham dự một buổi tiệc tối, cùng đi cũng chỉ có thư ký, điều này làm cho Dương Mẫn thở ra – nàng gặp qua thư ký kia, là một nam nhân trẻ tuổi.

    Không ngờ ngày hôm sau Dương Mẫn đã bị đánh mặt.

    Lúc đó nàng đang cùng nhóm thái thái vợ của mấy ông chủ thường chơi với nhau làm spa, hơn nữa còn đang tán gẫu bát quái.

    Trò chuyện một hồi, một vị phu nhân mà gia đình chồng có của cải có chút hơi kém cỏi chợt mở miệng:

    - Đoạn thái thái, đêm qua cô mặc váy đỏ nhìn thật đẹp nha, là mua ở nơi nào vậy?

    Được matxa hơi buồn ngủ nên Dương Mẫn phản ứng chậm nửa nhịp:

    - Váy đỏ gì vậy?

    Mọi người đều đang đắp mặt nạ, vị thái thái kia cũng không thấy rõ biểu tình trên mặt Dương Mẫn, chỉ cho là nàng không nghe rõ, trong giọng nói còn mang theo vẻ nịnh hót lẫn nịnh bợ:

    - Là bộ váy đỏ cô mặc trong buổi tiệc đêm qua đó thôi, thật là đẹp mắt, nhìn giống như là nữ thần ngọn lửa vậy..

    - Đêm qua tôi không có tham gia buổi tiệc tối gì!

    Dương Mẫn đột nhiên lên tiếng cắt đứt lời của đối phương:

    - Đêm qua tôi chỉ ở nhà, cô từ lúc nào nhìn thấy tôi?

    Vị phu nhân kia ngây ngẩn cả người:

    - Thì ở bên người Đoạn tổng..

    Lúc này một vị phu nhân khác thản nhiên mở miệng:

    - Đó không phải Đoạn thái thái, chỉ là đầu cùng bóng dáng có chút giống, nhưng nữ nhân kia thoạt nhìn mới hai mươi mà thôi đi. Như thế nào, Đoạn thái thái không biết sao?

    Trong giọng nói có một phần vui sướng khi thấy người gặp họa không hề che giấu.

    Bởi vì thân phận Dương Mẫn, nhóm phu nhân này cũng không phải thật sự là những phu nhân xuất thân từ bạch phú mỹ nhà hào môn trước hôn nhân, mà là đều giống như Dương Mẫn chỉ dựa vào khuôn mặt hoặc là bụng của mình biết sinh con mà đưa thân vào nhà giàu có mà thôi.

    Bởi vậy nhóm phu nhân này cũng không phải chân tình thực lòng tụ tập cùng một chỗ, cho nên đừng nhìn bình thường luôn đi cùng nhau dạo phố, làm đẹp, mua sắm, biểu diễn chị em tình thâm, trên thực tế đều âm thầm ganh đua so sánh lẫn nhau mà thôi.

    Bởi vì điều kiện nhà chồng, tiểu đoàn thể này cũng chia thành ba bảy loại, bởi vì Đoạn gia phát triển tốt hơn, vả lại Dương Mẫn sinh một trai một gái đầy đủ, đứa con lại hết sức xuất sắc, cho nên tiểu đoàn thể mới đem nàng xem thành trung tâm mà ôm đoàn.

    Bình thường Dương Mẫn cũng rất hưởng thụ cảm giác như là sao vây quanh trăng như thế.

    Nhưng vị phu nhân đối chọi với nàng là mới gia nhập vào, chồng làm ngành giải trí, đến tiền nhanh, giá trị con người không tệ, mơ hồ có manh mối muốn chiếm vị trí trung tâm của nàng.

    Tỷ như là lời nói vừa rồi, không phải là châm chọc nàng lớn tuổi rồi sao?
     
  6. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 161 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy rằng trong lòng tức giận, nhưng Dương Mẫn đã quen với cảnh thái bình giả tạo, cũng may trên mặt còn đắp mặt nạ, không thấy rõ được bộ mặt cơ thể cứng ngắc của nàng:

    - A, tôi biết, trước đó chồng tôi có nói qua với tôi, ha ha, tối hôm qua tôi không thoải mái, cho nên không thể làm bạn hắn tham dự, vì vậy mới tìm thư ký hỗ trợ gánh vác một chút.

    Nội tâm nàng thì quyết định đợi đi hỏi trợ lý của chồng mình, rốt cục là chuyện gì xảy ra, không phải nói là thư ký sao?

    Nàng sẽ không trực tiếp đi chất vấn chồng mình, dù sao ấn tượng trong lòng chồng nàng luôn khéo hiểu lòng người.

    Nói thì nói như vậy, nhưng tâm tình Dương Mẫn không tốt lắm.

    Ở trước mặt người bên ngoài cùng em gái mình nàng luôn làm ra bộ dạng được chồng sủng ái, con cái vĩ đại, gia đình hài hòa, nhưng bản thân Dương Mẫn tự biết theo con của mình dần dần trưởng thành, cảm tình giữa nàng cùng chồng sớm mất đi sự ngọt ngào của thuở ban đầu.

    Nữ nhân bốn mươi tuổi đã sắp về già, nhưng nam nhân hơn bốn mươi vẫn còn phong nhã hào hoa, nhất là nam nhân trung niên sự nghiệp thành công lại có nhiều tiền càng thêm có mị lực bạo bằng.

    Nàng biết có rất nhiều tiểu cô nương trẻ tuổi mê muội nhất là loại nam nhân như thế này.

    Chồng của nàng chính là loại nam nhân như thế.

    Huống chi lúc hắn còn trẻ tuổi là người phong lưu đa tình, bằng không nàng cũng sẽ không nhân cơ hội dựa vào cái bụng sinh con rồi phải đổi con trai mà ngồi lên ngai vàng của Đoạn thái thái..

    Càng nghĩ, Dương Mẫn càng ngồi không yên.

    Mượn cơ hội đi phòng vệ sinh nàng gọi điện đi chất vấn trợ lý của chồng mình, đối phương còn muốn qua loa tắc trách, nhưng thông qua nàng liên tục ép hỏi, cuối cùng gánh không được vì thế Dương Mẫn mới biết đích thật là thư ký cùng chồng mình cùng tham dự tiệc tối, nhưng là nữ thư ký mới được nhận vào làm hơn một tháng trước.

    Tuy rằng đầu bên kia điện thoại cực lực giải thích nói nghiệp vụ năng lực của nữ thư ký này rất tốt, rất được cao tầng công ty xem trọng.

    Nhưng càng là như vậy, Dương Mẫn cảm giác nguy cơ càng mạnh.

    Chỉ có khuôn mặt, đợi khi nhan sắc trôi qua thì không có vấn đề gì, nhưng nếu chính bản thân cũng có bản lĩnh, thì rắc rối không nhỏ.

    Về phần nói là quan hệ thượng hạ cấp công ty bình thường.. ha ha, đều là ngàn năm hồ ly, còn chơi liêu trai làm gì a.

    Mặc kệ nữ thư ký kia có tâm tư gì, hoặc là chồng nàng có tâm tư gì, nàng nhất định phải đem nguy hiểm bóp chết từ trong trứng nước.

    Duy nhất may mắn chính là sau khi nàng sinh con gái út, vì chấm dứt hậu hoạn nên đã làm chút "mờ ám" trên người chồng mình, cho dù hắn ở bên ngoài làm loạn, cũng sẽ không xảy ra chuyện có con riêng con rơi gì khác.

    Buổi tụ tập của mấy phu nhân kết thúc, Dương Mẫn muốn đi công ty nhìn xem tình huống, vị thái thái muốn tranh giành chú ý với nàng lại đột nhiên mời nàng ăn cơm.

    Dương Mẫn vốn không muốn đáp ứng, nhưng nhìn đối phương nháy mắt ra hiệu với mình, liền gợi lên lòng hiếu kỳ của nàng, nàng muốn biết đối phương là muốn làm cái gì nên vẫn đi theo.

    - Đoạn thái thái, đến xem thực đơn, thích ăn gì cứ gọi là được.

    Đối phương vô cùng nhiệt tình.

    Dương Mẫn cũng không đói bụng, khoát tay:

    - Không, dạo gần đây tôi không thoải mái, ăn rất ít, cho nên Trần thái thái tự gọi món đi.

    Trần thái thái thần bí cười cười, tùy tiện gọi vài món ăn, đợi phục vụ đi rồi đột nhiên ghé lại gần nhỏ giọng nói:

    - Đoạn thái thái có phải vì chuyện bên người Đoạn tổng có oanh oanh yến yến mà buồn rầu không?

    Trong lòng Dương Mẫn nhảy dựng, nhưng diễn cảm vẫn không lộ ra:

    - Cái gì oanh oanh yến yến? Trần thái thái, tôi không hiểu cô đang nói gì.

    Dừng một chút nàng vẫn không nhịn được:

    - Nhà tôi cũng không giống như Trần tổng thân ở trong giới giải trí, luôn có thể tiếp xúc đủ kiểu tiểu mỹ nhân.

    Đối mặt Dương Mẫn ám chỉ, Trần thái thái cũng không thèm để ý cười:

    - Đoạn thái thái không hiếu kỳ vì cái gì tôi có thể ở trong đủ kiểu tiểu mỹ nhân trổ hết tài năng sao?

    Dương Mẫn mấp máy môi, có chút không tình nguyện nói:

    - Bởi vì cô tuổi trẻ lại xinh đẹp, dáng người cũng rất tốt.

    Lời tuy như thế, trong lòng Dương Mẫn lại không nghĩ như vậy.

    Tuy Trần tổng sắp bốn mươi, nhưng Trần thái thái mới hơn hai mươi, từng nổi tiếng trên internet, đoạn tình cảm chồng già vợ trẻ này mọi người đều nhìn không tốt, nhưung bụng của Trần thái thái cũng không chịu thua kém, gả vào liền sinh con trai. Nhưng cư dân mạng lại nói sở dĩ Trần tổng cưới nàng là vì kiểm tra được trong bụng của nàng là con trai.

    Điều này thật tương tự như Dương Mẫn ngày trước, chẳng qua lúc Dương Mẫn còn trẻ tuổi cũng không được nổi tiếng như nàng.
     
  7. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 161 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nàng cũng từng là một tiểu mỹ nhân dáng người uyển chuyển, nhưng từ sau khi sinh nhi đồng, dù dưỡng tốt thế nào cũng không thể so sánh với lúc còn trẻ tuổi.

    Trần thái thái thản nhiên cười:

    - Ai nha, vóc người của tôi thật sự là tốt lắm sao? Có được một lời khích lệ của Đoạn thái thái tôi thật là cao hứng đâu. Dù sao từ sau khi tôi sinh William đã bị phát tướng rất béo đâu.

    William là con trai của nàng, mới sinh chưa được hai tháng.

    Khoan khoan!

    Trong khoảnh khắc Dương Mẫn bắt được chút gì đó – nói cách khác, Trần thái thái mới sinh con chưa được hai tháng, dáng người khôi phục không khỏi quá nhanh lại quá tốt rồi đi?

    Tựa hồ chú ý ánh mắt của Dương Mẫn rơi lên người mình, vẻ mặt Trần thái thái không chút thay đổi đem một đĩa bánh ngọt phô mai trước mặt mình ăn sạch sẽ, sau đó nhìn Dương Mẫn tươi cười:

    - Đoạn thái thái có biết vì sao tôi gầy nhanh như vậy không?

    Dương Mẫn rất muốn nói mình không quan tâm nhưng khi tiếp xúc ánh mắt đối phương, lại không nhịn được ý tưởng đích thực trong lòng mình, thì thào hỏi:

    - Là.. vì cái gì?

    Trần thái thái lấy ra di động của mình, lật ra vòng bạn bè, nói:

    - Đây, cô tìm người trong hình này, nàng sẽ có biện pháp giúp cô thực hiện nguyện vọng giảm béo thành đẹp, tôi chính là uống thuốc của nàng, mới biến thành gầy như hiện tại.

    Nói xong lại cười thần bí nói:

    - Đây là thực cơ mật, người bình thường tôi sẽ không tiết lộ cho họ biết.

    - Cho nên, là tà thuật sĩ nước ngoài xâm nhập vào quốc nội sao?

    Ngụy Diễn không nghĩ tới đi qua ngành đặc thù còn gặp được người quen, chính là Từ đạo trưởng.

    - Sư phụ tôi nói, người đứng đầu của bọn hắn là Man Thành quỷ vương tựa hồ mất tích không tin tức, bởi vì có câu nói trong núi không lão hổ, con khỉ xưng bá vương, bọn hắn lại không giống như là Man Thành quỷ vương giỏi về che giấu, bởi vậy giằng co không ít chuyện đi ra, tăng nhân quốc nội đang tiến hành xua đuổi cùng trấn áp bọn hắn. Quốc gia chúng ta dân cư đông đảo, lại giáp giới với quốc gia bọn họ, những kẻ hỗn trong nước không được liền chạy trốn qua biên giới nước ta..

    Từ đạo trưởng dừng một chút, giảm thấp thanh âm:

    - Nhưng còn có một loại khả năng, là nói chân khí của Man Thành quỷ vương biến mất trong biên giới Hoa quốc, tuy hắn làm nhiều việc ác, nhưng còn có đông đảo tùy tùng đi theo.

    Ngụy Diễn nổi lên hưng trí:

    - Bọn hắn lợi hại không?

    Từ đạo trưởng:

    - Đây không phải vấn đề lợi hại hay không, chủ yếu là bọn hắn không cùng một quốc gia với chúng ta, còn đi đường tà đạo, nhất định sẽ đối với sinh mạng cùng tài sản của dân chúng trong quốc nội..

    Hắn nhìn chằm chằm con ngươi đen bóng của Ngụy Diễn có chút nói không được nữa, có chút thất bại nói:

    - Vẫn là rất lợi hại. Trong đó có mấy người cho dù là lực lượng của tôi cũng không nhất định đối phó được.

    Bổn ý của hắn là nhắc nhở Ngụy Diễn cần thận trọng, ai ngờ Ngụy Diễn nghe xong vẻ mặt không thú vị khoát tay:

    - Vậy cũng không quá lợi hại, dù sao anh cũng không đặc biệt lợi hại a.

    Từ đạo trưởng: Tức giận nhưng đánh không lại!

    Từ đạo trưởng cảm giác được mỗi lần gặp lại Ngụy Diễn thực lực của hắn đều trướng lớn lên thêm một đoạn, hiện tại hắn xác định mình đánh không lại đối phương.. không, sớm ở lần trước ở chỗ Tầm Tiên hồ hắn cũng đã có xác định.

    Nhưng nghe sư phụ nói thiên sư là ngoại cúp hình người đại biểu cho điều gì, Từ đạo trưởng liền cảm giác mình cũng không có khí lực đi ghen tỵ người ta.

    Cho nên giờ khắc này đối mặt khí phách sườn lộ vô ý thức của Ngụy Diễn, hắn chỉ có thể làm ra vẻ mặt không chút thay đổi.

    Ngụy Diễn cũng không biết trong lòng vị đạo trưởng lạnh băng nghiêm trang này nổi cơn sóng gió phong phú như vậy, hắn nhìn người chen chúc trong phòng hội nghị:

    - Còn đặc biệt mở cuộc họp làm gì, có thời gian còn không bằng trực tiếp động thủ đâu.

    Hơn nữa hắn còn muốn nói, những người đang ngồi tu vi cũng không cao được bao nhiêu.

    Cho nên Ngụy Diễn hợp lý đoán rằng, hoặc là trong quốc nội cũng không có bao nhiêu người cao minh, hoặc là tà thuật đạo sĩ nước ngoài tạo thành uy hiếp cũng không quá nghiêm trọng, cho nên không cần các vị đại lão ra tay, chỉ cần giao cho một đời tuổi trẻ ma luyện là được.

    - Dù sao nhân số của quốc nội chúng ta đông đảo, một khi bọn hắn lẫn vào trong đám người, cũng như thành biển rộng tìm kim, rất là khó khăn, cho nên chính là vì trao đổi tin tức lẫn nhau một chút. Đương nhiên, những người ở tỉnh thị khác không có phương tiện chạy tới cũng chỉ có thể thông qua internet liên hệ mà thôi.

    Khi nói chuyện, mặt trên trong phòng họp đi tới một nữ tính mặt mũi hiền lành ước chừng hơn ba mươi tuổi, nhưng nhìn thẻ công tác trên người nàng cũng biết nàng không phải người bình thường.

    Rất nhanh nàng đem bộ phận tư liệu Man Thành quỷ vương cùng thủ hạ chạy trốn tới quốc nội tiến hành thông báo cho mọi người, hơn nữa còn hứa hẹn nếu bắt hay tiêu diệt những tà thuật đạo sĩ sẽ có phần thưởng cùng khen ngợi như thế nào.

    Ai hắc!

    Ngụy Diễn bất tri bất giác ngồi thẳng lại.

    Hội nghị cũng không chậm trễ bao nhiêu thời gian, vả lại Ngụy Diễn cũng không quen thuộc với những người khác, cho nên sau khi tan họp chỉ còn lại một mình hắn.

    Từ đạo trưởng đang định đi cùng với hắn, nhưng thanh danh Chính Nhất phái lớn, cho nên có không ít người tìm hắn lôi kéo làm quen, Ngụy Diễn nhân cơ hội chuồn mất.

    Hắn đang tính toán trực tiếp quay về trường học, ai ngờ vừa đi tới cửa thì di động liền vang lên.
     
  8. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 162 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vốn cho rằng là Tạ Bách gọi điện, ai ngờ lại là Diêm giảng dạy.

    Giữa trưa Ngụy Diễn chạy tới bệnh viện, ở bên ngoài phòng bệnh hắn còn chưa cảm nhận được khí âm tà gì, vẫn còn đang suy tư có lẽ không phải do tai họa làm việc ác, nhưng khi hắn thấy rõ tình hình trong phòng bệnh, liền ý thức được đây tuyệt đối là tai họa, vả lại còn không tầm thường – dù sao không có tà khí dao động, hoặc là đã lợi hại tới mức có thể thu liễm, hoặc chính là..

    Không đợi hắn tiếp tục tự hỏi, nữ nhân đang đối diện với một phần cơm lớn như chậu rửa mặt đang ăn ngấu nghiến như hổ đói liền cứng ngắc lại, theo Ngụy Diễn đến gần, động tác ăn cơm của nàng chậm rãi ngừng lại.

    Ngay lúc những người khiếp sợ nhìn thấy một màn này, nghĩ tình huống có thể chuyển biến tốt đẹp, nàng đột nhiên đem thau cơm ném thẳng vào mặt Ngụy Diễn, đồng thời miệng phát ra tiếng hí hô chói tai, lao về hướng Diêm giảng dạy đang đứng cách chỗ cửa gần nhất.

    Ngay lúc này một thân ảnh nhảy lên, đem hết toàn lực lôi kéo Diêm giảng dạy tránh né!

    Nhưng người kia cũng không biết đối phương cũng không phải thật sự muốn xuống tay với Diêm giảng dạy, mà là giả vờ làm động tác thương tổn Diêm giảng dạy trên thực tế là muốn tìm cơ hội chạy trốn!

    Mắt thấy cửa lớn phòng bệnh chỉ cần trong gang tấc, khuôn mặt gầy trũng xuống của nàng lộ ra vẻ tươi cười quái dị, nhưng ngay sau đó nụ cười cứng ngắc trên mặt nàng.

    Ngụy Diễn đưa tay bắt lấy cổ chân của đối phương, cảm thụ được xúc cảm chỉ còn xương bọc da dưới bàn tay của mình, một chút lòng thương hương tiếc ngọc cũng không có, một tay nắm lấy người xoay nửa vòng tròn, "oanh" một tiếng lại tạp trở lại trên giường bệnh.

    Một loạt động tác này phát sinh thật quá nhanh, chỉ trong nháy mắt, thậm chí chậu cơm bị ném đi cũng vừa mới rơi xuống đất.

    Nếu không phải nhìn thấy chậu cơm bị ném văng dưới sàn, mọi người thậm chí nghĩ chỉ là ảo giác.

    Ngụy Diễn nhanh như chớp lấy ra một tờ định thân phù dán lên trán đối phương, vì thế nữ nhân mặc quần áo bệnh nhân liền duy trì biểu tình nhe răng trợn mắt cứng ngắc tại chỗ.

    Sau đó những người khác mới kịp phản ứng.

    - Dao Dao!

    Một trung niên nữ nhân nhìn giống như mẹ của người bệnh vốn bởi vì con gái mình bị ném trở lên giường quá nặng mà đau lòng, nhưng khi nhìn thấy trương phù vừa dán đi lên thì con gái mình liền cứng ngắc không thể nhúc nhích, chút oán hận liền nuốt ngược trở vào lòng – đây, đây là một vị đại sư có bản lĩnh thật sự, nàng còn trông cậy đối phương cứu con gái đang ở trong nước lửa đâu, không dám đắc tội.

    Nhưng Ngụy Diễn không tiếp tục hành động, mà nhìn qua nữ tính mới cứu Diêm giảng dạy:

    - Tiết tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.

    Người trước mặt chính là Tiết Tịnh từng gặp qua một lần trong buổi tiệc sinh nhật của Tạ Hộc lần trước, nhưng so sánh với bộ dáng ngăn nắp xinh đẹp của nàng lúc đó, giờ phút này sắc mặt nàng ảm đạm hơn, vẻ trong sáng tự tin đã biến thành lo âu căng thẳng.

    Tiết Tịnh mở to hai mắt:

    - Tôi nhớ được anh!

    Không ngờ lại là Ngụy Diễn, nàng nhìn Diêm giảng dạy lại nhìn Ngụy Diễn:

    - Ông ngoại, đây là có chuyện gì? Ngài không phải nói tìm người có thể hỗ trợ giải quyết sao?

    Chu gia cũng có thể xem là gia đình có chút tiền, nhưng bởi vì Chu cha làm nghề kiến trúc công trình nên luôn đi công tác, Chu mẹ là bác sĩ nhi khoa, có rất ít thời gian làm bạn nhi đồng, cho nên người thứ nhất phát hiện không thích hợp vẫn là khuê mật Tiết Tịnh.

    Tiết Tịnh trước tiên gọi xe cứu thương, nhưng tình huống hiện tại của Chu Mộng Dao cực kỳ cổ quái, bệnh viện kiểm tra thật nhiều lần nhưng không tìm ra nguyên nhân phát bệnh, càng đừng nói chữa khỏi.

    Mắt thấy tình huống của khuê mật ngày càng tệ hại, đã hiện ra vẻ suy yếu tột cùng, Tiết Tịnh liền nghĩ tới quái lực loạn thần, bởi vì từ nhỏ nàng cũng nghe được ông ngoại nói qua chuyện phi nhân loại, cho nên nàng vội vàng gọi điện cho ông ngoại xin giúp đỡ.

    Diêm giảng dạy chính là ông ngoại của Tiết Tịnh.

    Vì thế Diêm giảng dạy liền gọi điện mời Ngụy Diễn hỗ trợ.

    Ngụy Diễn:

    - Nếu Tiết tiểu thư hỏi loại tình huống trước mắt, tìm tôi thật sự là không thành vấn đề.

    Tiết Tịnh trố mắt liền hiểu ra:

    - Chẳng thể trách khi đó anh có nói nếu có chuyện gì không giải quyết được thì liên hệ anh..

    Nhưng khi đó nàng lại nghĩ người ta muốn tán gái, sau đó nhìn thấy đối phương không chủ động liên hệ còn nghĩ đối phương không đủ thành ý, cho nên ném ra sau đầu.

    Ai ngờ đối phương là thật sự muốn phát triển nghiệp vụ?

    Nhưng mà..

    - Chẳng lẽ khi đó anh đã nhìn ra chúng tôi gặp phải tai họa sao?

    Vậy tại sao khi đó không nói thẳng với các nàng đây?

    Câu sau nàng chỉ là suy nghĩ trong lòng, nhưng mà nàng quan tâm sẽ bị loạn, cho nên vô ý thức cũng nói ra.
     
  9. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 162 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vẻ mặt Diêm giảng dạy đại biến:

    - Tiểu Tịnh! Sao con có thể nói như thế!

    Tiết Tịnh nhất thời thanh tỉnh, ý thức mình buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng, trong khoảnh khắc thập phần xấu hổ, vẻ mặt nóng rát, không dám nhìn Ngụy Diễn.

    Ngụy Diễn lại làm như không thèm để ý:

    - Không sao.

    Kỳ thật Ngụy Diễn thật sự không đem lời nói của Tiết Tịnh để ý trong lòng, trong kiếp trước còn có người nói chuyện còn quá đáng hơn cả Tiết Tịnh đâu.

    Cho nên hắn chủ yếu dưỡng thành thói quen tốc chiến tốc thắng, làm xong việc lấy tiền liền chạy.

    Nhiều khi hắn cùng cố chủ cũng không nói chuyện được với nhau vài câu.

    Chẳng qua nếu thái độ không tốt, Ngụy Diễn sẽ thu phí không nương tay mà thôi.

    Cho nên hắn chỉ ân một tiếng khi nghe Tiết Tịnh xin lỗi, sau đó đi xem tình huống của Chu Mộng Dao.

    Tiết Tịnh cảm thấy Ngụy Diễn rộng lượng không so đo, trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng không chú ý tới ánh mắt không đồng ý của Diêm giảng dạy nhìn về phía mình.

    Nếu như nói so với lần trước Tiết Tịnh chỉ có chút tiều tụy mà thôi, như vậy Chu Mộng Dao hoàn toàn biến thành một người khác hẳn.

    Thậm chí lúc này trong mắt người bên ngoài nàng không còn được xem là người – chỉ thấy nàng tóc khô vàng hỗn độn, giống như một chùm rơm rạ, trên mặt gầy hóp chỉ còn xương, đôi mắt lồi ra, hai má trũng, sắc mặt vàng như nến, làn da tràn đầy nếp nhăn. Không cần nhìn thân thể dưới lớp quần áo bệnh nhân, liền biết tuyệt đối là xương bọc da.

    Trong lòng Ngụy Diễn đã có hai suy đoán, nhưng không thể xác định là điều nào, bởi vậy mở miệng hỏi:

    - Chu tiểu thư thật là ăn rất nhiều sao?

    Tiết Tịnh:

    - Phải, đúng rồi, hiện tại Dao Dao ngày càng ăn rất nhiều, trước kia ăn bao nhiêu đều không mập, nhưng không biết từ lúc nào nàng càng ăn càng gầy, hơn nữa càng ăn càng không đủ no! Tôi ở chung một phòng ngủ với nàng, hai ngày trước cuối tuần tôi trở về nhà một chuyến, kết quả lúc trở lại thì phát hiện nàng biến thành hình dạng này! Nàng luôn luôn kêu đói, nếu không cho nàng ăn thì nàng loạn cắn người, hơn nữa ôm bụng kêu đau đớn.

    Chu mẹ cũng nói:

    - Trước đó tuy nàng gầy dọa người, nhưng khí lực cũng thật lớn, vài người cũng không trấn được, cũng không có biện pháp mang nàng đi làm kiểm tra sức khỏe toàn thân.. có bác sĩ đề nghị tiêm thuốc trấn định trước, tiêm xong chỉ ổn định được hai ba phút, là thuốc ba phần độc, cũng không dám dùng quá nhiều.

    Cho nên không phải bị bệnh đi?

    Dù sao chỉ là một trương phù nhìn như bình thường không có gì lạ lại làm cho con gái hiện tại thật im lặng, không nhúc nhích.

    Vừa nghĩ như vậy, Chu mẹ liền chứng kiến bàn tay Ngụy Diễn mò lên bụng con gái, không đợi nàng nghi hoặc, tay của Ngụy Diễn liền nhấn một cái, toàn bộ bàn tay chạm vào quần áo, không, là vào trong bụng đi rồi!

    Thấy một màn như vậy mọi người sợ ngây người, Tiết Tịnh hoảng sợ há to miệng.

    Không đợi mọi người kêu lên sợ hãi, Ngụy Diễn đã thu tay về.

    Ngón tay của hắn vẫn sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, trắng nõn thon dài, không có chút máu đen, mà bụng của Chu Mộng Dao hoàn toàn không có dấu hiệu gì bị thương.

    Nếu không phải hai ngón tay Ngụy Diễn kẹp một vật màu đen gì đó, bọn họ phỏng chừng cho rằng không có chuyện gì phát sinh.

    Ngụy Diễn cau mày nhìn con sâu đang phồng lên trong tay mình, cảm thấy được như từng gặp ở nơi nào.

    Hắn trực tiếp xoay người đưa cho Diêm giảng dạy nhìn xem, hắn cũng cau mày.

    - Đây, đây là ký sinh trùng sao?

    Chu mẹ thấy rõ bộ dáng con sâu, nhẫn nhịn buồn nôn hỏi. Chính nàng cũng là bác sĩ nhi khoa, trong ngày thường tiếp xúc ca bệnh nhiễm ký sinh trùng cũng rất nhiều, nhưng chưa từng gặp qua con sâu như vậy, nghĩ đến vật này từng nằm trong bụng của con gái mình, cả người nàng đều không tốt.

    Diêm giảng dạy sớm kiến thức qua thật nhiều sự kiện linh dị, bởi vậy năng lực thừa nhận đặc biệt cố chấp, mang theo tinh thần nghiên cứu gom lại gần, mới phát hiện vật trong tay Ngụy Diễn còn mang theo phù văn, có điểm giống loài côn trùng cuốn chiếu cuộn tròn, càng nhìn kỹ càng cảm thấy ghê tởm.

    Hắn muốn đưa tay cầm lấy, ai ngờ cảm thấy được hắn tới gần, con sâu vốn nhu thuận giả chết trong tay Ngụy Diễn đột nhiên sinh động, lập tức giãn người biến thành thẳng tắp, mở to miệng muốn cắn vỡ ngón tay Diêm giảng dạy chui vào.. nhưng Ngụy Diễn sớm có phòng bị đem nó nắm chặt sít sao.

    - Đừng tới gần, dưới tình huống bình thường trong vòng một tấc sẽ bị nó lợi dụng sơ hở.

    Lời vừa nói ra, Diêm giảng dạy lập tức lui ra sau một bước.

    - Hơn nữa đây không phải ký sinh trùng, đây là quỷ cổ.

    Quỷ, quỷ cổ?
     
  10. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 163 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cho dù là Diêm giảng dạy có kiến thức rộng rãi cũng không kịp phản ứng.

    - Đây là trong quá trình luyện chế sâu độc lại đem quỷ cũng cùng nhau bỏ thêm vào..

    Ngụy Diễn đem quỷ cổ ném vào trong tiểu hồ lô không biết từ đâu biến ra:

    - Xem tình huống này của Chu tiểu thư, hẳn là trong quá trình luyện chế gia nhập quỷ chết đói đi.

    Biểu tình trên mặt Ngụy Diễn vô cùng chán ghét.

    Chơi cổ không nhất định là người xấu, nhưng chơi quỷ cổ nhất định không phải thứ tốt.

    - Nhưng vật như vậy làm sao lại xuất hiện trong bụng của Dao Dao đây?

    Chu mẹ hỏi ra vấn đề mọi người quan tâm nhất.

    Lúc này Ngụy Diễn khẳng định suy đoán trong lòng mình:

    - Đây là chính nàng chủ động ăn vào.

    - Cái gì?

    Chu mẹ cực kỳ hoảng sợ. Tiết Tịnh ở một bên ánh mắt xoay chuyển, ngay sau đó lộ ra biểu tình kinh ngạc, sắc mặt trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi lạnh tựa hồ đã hiểu ra việc gì.

    Dương Mẫn đi theo sát Trần thái thái rẽ qua hơn mười ngõ nhỏ mới đi tới một hẻm nhỏ bí ẩn.

    Bởi vì hẻm nhỏ hẹp hòi, siêu xe căn bản không thể đi vào, cho nên dọc đường đều dựa vào hai chân đi tới.

    Nhưng Dương Mẫn sống sung sướng quen rồi, vả lại nàng vì xinh đẹp nên còn cố ý mặc váy đuôi cá ôm sát người thêm đôi giày cao gót mười phân, một đường đi tới thiếu chút nữa đi gãy chân!

    Khi nàng suy nghĩ Trần thái thái có âm mưu hại nàng, còn trộm lấy ra di động muốn gọi người thì Trần thái thái dừng bước:

    - Tới.

    Dương Mẫn còn chưa ngẩng đầu nhìn, đã ngửi được mùi thuốc Đông y nồng đậm. Nàng nhận định nơi này là một hiệu thuốc bắc, nhưng cửa hàng thật kỳ quái, căn bản không có bảng hiệu, chỉ có một cái đèn lồng màu trắng, mặt trên viết tháu gì đó. Dương Mẫn đánh giá một chút, tựa hồ là một chuỗi gì đó như chữ viết, đáng tiếc nàng không biết, xem cũng không hiểu là có ý gì.

    Ngồi trong quầy thuốc là một bà già đầu bạc, mặt đầy nếp nhăn, vươn tay ra, làn da khô héo như vỏ cây, cầm chày gỗ không ngừng đảo thuốc. Từ góc độ của nàng nhìn lại, ngoại trừ dịch thể nồng đặc xám ngắt phát tím, còn lờ mờ chứng kiến có cặn màu đen rơi ra ngoài.

    Dương Mẫn ghê tởm vô cùng, cả giận nói:

    - Trần thái thái, cô không phải nói bà chủ là một đại mỹ nữ sao? Nhìn bà già đầy nếp nhăn như da quýt này?

    Dương Mẫn giận tím mặt cũng không làm Trần thái thái sợ hãi, nàng dễ thương cười:

    - Đoạn thái thái không nên gấp gáp, tôi cũng không nói vị này chính là bà chủ nha.

    Dương Mẫn cắn môi, bất mãn liếc mắt – ai cho nàng lòng tự tin dám khoe khoang trước mặt mình?

    Mà lúc này bà già đã chú ý tới hai nàng:

    - Khách nhân, hai vị nghĩ muốn cái gì?

    Bà già nhìn thấy như có một chân sắp bước vào quan tài, giọng nói như từ trong bùn đất cọ vào nắp quan tài ken két, mang theo cỗ chân khí mục rữa cũ nát.

    Trong lòng Dương Mẫn run lên, nhưng sau đó Trần thái thái đã lôi kéo nàng đi vào:

    - Lina có ở nhà không? Tôi là Trần thái thái, chúng tôi tới tìm nàng mua thuốc.

    Thanh âm đảo thuốc chợt dừng lại, bà già liếc mắt nhìn nhìn Dương Mẫn cùng Trần thái thái.

    Dương Mẫn kinh ngạc phát hiện đối phương giống như không có tròng trắng, nháy mắt sống lưng nàng phủ đầy một tầng mồ hôi lạnh.

    - Hai người đi theo tôi.

    Bà già nói xong trước hết đứng lên, trong lòng Dương Mẫn kinh sợ nhưng Trần thái thái lại mạnh mẽ kéo nàng đi theo vào.

    Đi vào cửa hàng, vào phòng trong Dương Mẫn mới phát hiện từ bên ngoài nhìn vào phòng thật hẹp hòi lại có một nơi chốn khác, trong không khí còn mang theo cỗ hương khí không rõ ràng, Dương Mẫn tự nhận mình hiểu biết hơn nữa từng dùng qua không ít loại nước hoa nhưng giờ phút này cũng không ngửi ra được là mùi vị gì, chỉ cảm thấy đặc biệt dễ ngửi, làm cho người ta không nhịn được dùng mũi hít mạnh, muốn ngừng mà không được.

    - Đây là Lina tự mình điều chế hương, gọi là "Trứ mê".

    Trần thái thái giới thiệu.

    Dương Mẫn:

    - Trứ mê?

    - Phiên dịch lại chính là ý tứ "mê muội", nguyện vọng của tôi chính là làm cho mỗi một cô gái đều trở nên làm cho người ta mê muội.

    Một thanh âm uể oải đột nhiên vang lên làm cho Dương Mẫn cùng Trần thái thái quay đầu nhìn lại, mới phát hiện không biết từ khi nào thì sau lưng mình xuất hiện một cô gái tuyệt sắc lặng yên không một tiếng động.

    Tuy rằng hiện tại đã tiến vào mùa thu, nhưng đại đa số mọi người ở bên ngoài chỉ mặc chiếc áo khoác phong phanh, nhưng nàng đã phủ thêm một bộ áo lông hoa lệ màu tím.

    Dương Mẫn cũng có vài cái áo lông, nhưng nàng không biết vì sao lại cảm thấy bộ áo lông của đối phương cao cấp hơn của mình nhiều lắm.

    Chẳng những như thế, nàng còn đẹp phi thường.
     
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...