Xuyên Không [Đồng Nhân Naruto] Bóng Sen Trong Đêm Tối - Lam Khê

Thảo luận trong 'Chờ Duyệt' bắt đầu bởi Lam Khê, 17 Tháng mười hai 2024.

  1. Lam Khê

    Bài viết:
    0
    Bóng Sen Trong Đêm Tối

    Tác giả: Lam Khê

    Thể loại: Xuyên không, Trọng sinh, Huyền Huyễn, Đồng nhân Naruto, Hành Động, Tình Cảm, Ninja, Uchiha

    Tình trạng: Đang sáng tác

    Nguồn: Lam Khê


    [​IMG]

    Lưu ý: Đây là một tác phẩm fanfiction dựa trên bộ truyện tranh Naruto. Tất cả nhân vật và bối cảnh thuộc quyền sở hữu của Masashi Kishimoto và Shueisha. Tác phẩm được viết với mục đích sáng tạo và phi lợi nhuận.

    Văn Án

    Nữ chính: Uchiha Hasu

    Ngày sinh: 30/12 – Cung Ma Kết

    Hasu, một cô gái trẻ tràn đầy hoài bão và niềm tin, vừa hoàn thành bậc cử nhân Quản trị Khách sạn từ một trường đại học danh tiếng hàng đầu thế giới. Cô từng tự tin vào một tương lai tươi sáng, nhưng mọi thứ vụt tắt khi chuyến bay định mệnh đưa cô về quê hương gặp tai nạn.

    Tưởng rằng cái chết là dấu chấm hết, Hasu tỉnh lại ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Đó là làng Lá (Konoha), trong thế giới Naruto. Cô xuyên không vào thế giới Naruto, và khi nhìn thấy bức ảnh mình cùng anh trai Uchiha Shisui, cô nhận ra mình không chỉ là một người xuyên không mà còn là người trọng sinh, mang theo ký ức của một đời trước.

    Cô chính là Uchiha Hasu, em gái của thuấn thân Shisui và là một trong những người sống sót cuối cùng của gia tộc Uchiha sau cuộc thảm sát đẫm máu. Cùng với Sasuke, người đang bị ám ảnh bởi lòng thù hận và khát vọng trả thù. Trong khi Itachi, anh trai của Sasuke, đã trở thành kẻ đã sát hại cả gia tộc, kẻ thù của làng Lá và gia nhập tổ chức Akatsuki.

    Bị cuốn vào thế giới ninja đầy hỗn loạn, cô quyết tâm thay đổi số phận của mình và những người xung quanh. Hasu và các bạn không ngừng tìm cách kéo Itachi ra khỏi bóng tối và làm sáng tỏ sự thật phía sau cuộc thảm sát.

    Trên hành trình ấy, Hasu phát hiện ra mình sở hữu những khả năng đặc biệt từ huyết thống của mình, và tình cờ khế ước với Lum, một sinh vật huyền bí với chakra cổ xưa. Lum trở thành đồng đội trung thành và nguồn sức mạnh hỗ trợ Hasu quan trọng trong các trận chiến.


    Bóng Sen Trong Đêm Tối

    Là câu chuyện về tình thân, tình bạn, sự hy sinh và khát vọng tìm kiếm ánh sáng trong bóng tối mịt mù. Liệu Hasu có đủ sức mạnh để thay đổi tương lai đã được định đoạt? Hay tất cả vẫn sẽ mãi mãi chìm trong đêm tối?

    Hãy cùng mình đón chờ hành trình của Hasu nhé!
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng một 2025
  2. Đăng ký Binance
  3. Lam Khê

    Bài viết:
    0
    Bóng sen trong đêm tối

    Chương 1: Hồi sinh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguồn: Lam Khê

    Hasu, cô gái trẻ tràn đầy hoài bão và là cử nhân xuất sắc của trường đại học S danh tiếng, vừa được tập đoàn khách sạn quốc tế RS mời đảm nhận vị trí CEO ngay từ khi còn thực tập. Trên chuyến bay trở về quê hương, cô mong chờ ngày đoàn tụ cùng gia đình và bắt đầu sứ mệnh mang lại hạnh phúc cho mọi người.

    Bầu trời trong xanh, từng đám mây trắng trôi lững lờ bên ngoài cửa sổ máy bay. Hasu khẽ nhắm mắt, cảm nhận sự bình yên bên trong chính mình, mặc cho sự ồn ào, vội vã của những hành khách xung quanh.

    Đột nhiên, máy bay rung lắc dữ dội, tiếng động cơ phát ra âm thanh rít gào. Ánh lửa bùng lên, hắt sáng qua cửa kính, nhuộm đỏ cả khoang máy bay. Mùi khói cháy xộc thẳng vào mũi, khiến không khí càng thêm ngột ngạt. Tiếng la hét và hỗn loạn vang vọng khắp khoang. Hasu mở mắt, siết chặt dây an toàn. Ánh mắt thoáng hiện lên tia sợ hãi, nhưng cô cố gắng giữ tâm mình tĩnh lại. Một tiếng nổ kinh hoàng xé toạc không gian.

    Trong khoảnh khắc ấy, những lời dạy của thầy cô vang lên rõ ràng: "Sinh, lão, bệnh, tử – vòng luân hồi không ai thoát được." Hasu thấy rõ sự nhỏ bé của mình giữa vũ trụ bao la, nhưng cũng đồng thời nhận ra sự an nhiên trong lòng. Cô cảm nhận từng nhịp đập chậm rãi của trái tim, từng hơi thở cuối cùng len lỏi qua buồng phổi. Nỗi sợ thoáng qua như một làn sóng nhỏ trên mặt hồ, rồi lặng yên.

    Hasu nghĩ đến gia đình – cha mẹ, anh trai – và những ký ức tươi đẹp như ánh mặt trời buổi sớm, sưởi ấm trái tim cô. Một nụ cười nhẹ thoáng hiện trên môi, như một lời tạm biệt dịu dàng.

    Trong tích tắc cuối cùng, trước khi bóng tối bao phủ, Hasu thoáng thấy một bàn tay lửa – đỏ rực và xoáy sâu như một cơn lốc – vươn về phía cô, mang theo hơi nóng dữ dội như muốn cuốn cô vào một thế giới khác. Rồi tất cả chìm vào hư vô.

    * * *

    Một luồng ánh sáng nhợt nhạt xuyên qua đôi mắt nhắm nghiền. Hasu cảm giác mình trôi nổi trong một khoảng không vô tận. Âm thanh xôn xao nhẹ nhàng vang lên đâu đó giữa không trung, tựa như những lời thì thầm. Trong đầu cô thoáng hiện lên hình bóng mơ hồ của một chàng trai. Anh đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ, gọi tên cô:

    "Hasu.."

    Giọng nói ấy quen thuộc, nhưng khi cô cố gắng tiến gần để nhìn rõ anh là ai, mọi thứ lại chìm vào bóng tối.

    Hasu mở choàng mắt. Lồng ngực phập phồng, từng hơi thở kéo cô từ đáy sâu trở lại mặt nước. Cảm giác thật sự của cơ thể khiến cô bất giác đảo mắt nhìn quanh. Trần nhà trắng xóa, mùi thuốc sát trùng xộc lên mũi, ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ hắt vào.

    "Mình.. còn sống sao?" Ý nghĩ ấy dâng lên như một làn sóng.

    Cô khẽ động đậy, cảm nhận cơ thể nhẹ bẫng. Trước khi kịp định thần, cửa phòng bật mở. Một y tá trẻ bước vào, nụ cười nhẹ nhõm thoáng qua trên gương mặt khi thấy cô đã tỉnh.

    - Cháu tỉnh rồi! Cháu có thấy chóng mặt hay đau ở đâu không?

    Giọng nói dịu dàng khiến Hasu dần bình tâm, nhưng câu hỏi ấy chỉ làm nỗi hoang mang lớn hơn. Cô khẽ lắc đầu, cổ họng khô khốc đến mức không thể thốt ra lời. Y tá nhanh chóng rót cho cô một cốc nước và nhẹ nhàng nói:

    - Từ từ thôi, cháu đừng vội.

    Nhận lấy cốc nước, Hasu uống từng ngụm nhỏ, cảm giác mát lạnh chảy qua cổ họng làm dịu đi cơn khát. Sau khi uống xong, cô khẽ gật đầu, cảm nhận được phần nào sức lực đã quay lại. Nhưng khi ánh mắt cô dừng lại trên đôi tay mình, tim cô chợt thắt lại.

    Đôi tay nhỏ bé, gầy guộc, làn da mịn màng. Chúng không giống với những gì cô nhớ. Đôi tay này.. không phải của cô.

    - Đây.. là đâu? – Hasu cất tiếng, giọng run rẩy.

    Y tá thoáng ngập ngừng, chưa kịp trả lời thì một bác sĩ lớn tuổi bước vào, cắt ngang cuộc đối thoại.

    Cháu tỉnh lại là tốt rồi. Giờ ta sẽ kiểm tra sức khỏe một chút nhé.

    - Vị bác sĩ cẩn thận kiểm tra từng dấu hiệu sinh tồn – nhịp tim, huyết áp, phản xạ cơ thể. Trong khi đó, Hasu dần bình tâm, cảm nhận một sự sống mới đang len lỏi qua từng tế bào. Mỗi lần hít vào, thở ra, cô từ từ buông bỏ sự sợ hãi.

    Sau một hồi, bác sĩ gật đầu hài lòng, quay sang y tá:

    - Tình trạng ổn định rồi. Để cô bé nghỉ ngơi thêm một chút, rồi có thể làm thủ tục xuất viện.

    Hasu lặng lẽ quan sát mọi thứ, tâm trí tràn ngập những câu hỏi không lời giải.

    Khi rời khỏi bệnh viện, ánh sáng mặt trời chói lòa khiến cô khẽ nheo mắt. Trước mắt cô là một ngôi làng kỳ lạ. Những mái nhà cổ kính ẩn hiện giữa hàng cây xanh rợp bóng. Đường phố tấp nập người qua lại, họ mặc những bộ trang phục truyền thống, không khí thanh bình bao trùm lên tất cả.

    Đây không phải quê hương cô. Đây.. là một thế giới hoàn toàn xa lạ.

    Hasu để mặc đôi chân dẫn lối, bước qua những con đường phủ đầy cát bụi. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, như thể cô đang trở về một nơi từng rất thân thuộc, dù trí óc chẳng thể lý giải vì sao.

    Cuối cùng, cô dừng lại trước một khu vực vắng lặng. Trước mắt là những căn nhà gỗ Nhật Bản truyền thống, cửa gỗ được trang trí bằng biểu tượng quạt đỏ trắng quen thuộc. Một cái tên bất chợt hiện lên trong tâm trí, kéo theo những ký ức mơ hồ, rời rạc:

    "Uchiha.."

    Trái tim Hasu thắt lại, một cơn đau âm ỉ dâng trào từ lồng ngực, như thể có một vết thương sâu không thấy được. Những dãy nhà trước mặt im lìm, không một tiếng động, tựa như bị bao phủ bởi bóng ma của tang tóc.

    Mọi thứ nơi đây dường như chứa đầy sự tiếc nuối và mất mát.

    Cô bước đi chầm chậm, mỗi bước chân nặng trĩu. Đôi mắt đen xám quan sát từng căn nhà, cho đến khi dừng lại trước một căn nhà cuối cùng. Một cảm giác lạ lùng len lỏi trong tim, như thể có ai đó đang gọi cô trở về.

    * * *

    Ở một căn nhà nhỏ cách đó không xa:

    Cậu bé Uchiha Sasuke lặng lẽ đứng trước cửa sổ, ánh mắt dõi theo bóng dáng nhỏ bé với mái tóc đỏ đang bước đi giữa khu vực gia tộc. Đôi mắt cậu lóe lên vẻ nghi ngờ xen lẫn tò mò. "Cô bé đó.. là ai?"

    Cảm giác đã từng gặp cô bé ở đâu rồi khiến cậu không thể rời mắt, bất giác cậu quyết định bước theo, giữ một khoảng cách an toàn.

    * * *

    Cánh cửa gỗ khẽ rung lên khi bàn tay nhỏ nhắn của Hasu chạm vào. Lạnh. Một luồng cảm xúc quen thuộc mà đau thương ùa tới, quấn chặt lấy tâm trí cô. Đôi mắt Hasu cay xè, những ký ức lộn xộn, mảnh ghép vụn vặt của một kiếp sống khác mơ hồ ùa về.

    "Em đã về rồi." Một giọng nói vang lên, không rõ thực hay hư.

    Linh cảm mách bảo Hasu rằng, đằng sau cánh cửa này là câu trả lời cho những điều kỳ lạ xảy ra từ khi cô tỉnh lại. Sâu trong lòng, cô biết mình không thể trốn tránh nữa.

    Hasu nhắm mắt, hít thở đều, cố gắng bình ổn nhịp tim đang rộn ràng trong lồng ngực. "Đây là thực tại mới," cô tự nhủ. "Dù không hiểu tại sao nó xảy ra, mình phải đối mặt với nó."


    Cô mở mắt, đôi con ngươi ánh lên sự quyết tâm. Bàn tay nhỏ bé dứt khoát đẩy cửa.

    => Sự thật phía sau cánh cửa này là gì? Cùng Lam Khê đón xem chương 2 nhé!
     
    Chì ĐenAnnie Dinh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng một 2025
  4. Lam Khê

    Bài viết:
    0
    Bóng Sen Trong Đêm Tối

    Chương 2: Ký ức được đánh thức.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguồn: Lam Khê

    Cánh cửa gỗ cũ kêu lên một tiếng "két" dài, âm thanh khô khốc và rít lên như tiếng móng vuốt cào trên bề mặt kim loại, vang vọng trong không gian tĩnh mịch, khiến bầu không khí càng thêm căng thẳng. Một luồng không khí lạnh lẽo ùa ra, mang theo mùi ẩm mốc nồng nặc và hơi lạnh đến gai người, như hơi thở của thời gian đọng lại qua năm tháng. Căn nhà trước mắt tựa hồ như một chiếc hộp chứa đựng những bí mật bị lãng quên, mỗi góc nhỏ đều phủ đầy bụi và nhuốm màu u ám.

    Ánh sáng từ bên ngoài lách qua những khe hở trên cánh cửa, từng tia sáng vàng nhạt chiếu lên những hạt bụi lơ lửng trong không trung, tạo nên một màn sương mờ ảo như được rắc kim tuyến. Căn phòng im lặng đến mức Hasu có thể nghe rõ tiếng tim mình đập dồn dập. Một cảm giác trống trải và lạnh lẽo bủa vây, như thể bị bóng tối của quá khứ nuốt chửng.

    Đôi mắt Hasu quét quanh căn phòng. Bên trái căn phòng là một chiếc bàn gỗ thấp, trên đó vẫn còn dấu vết của những tách trà cũ đã ố màu. Những thanh gỗ lát sàn phát ra tiếng kẽo kẹt theo mỗi bước chân của cô, tựa như những tiếng thì thầm của người đã khuất, làm trái tim Hasu bất giác thắt lại. Âm thanh ấy như gợi lên cảm giác bị theo dõi, khiến cô rùng mình và bước chân chậm lại, vừa sợ hãi vừa không muốn phá vỡ sự tĩnh lặng ma mị của căn phòng.

    Trên tường treo một thanh kiếm cũ kỹ, lớp vỏ ngoài khắc hoa văn tinh xảo với hình ảnh những cánh hoa anh đào hòa quyện cùng biểu tượng gia tộc Uchiha, nhưng thời gian đã làm mờ đi phần lớn chi tiết. Thanh kiếm như một chứng nhân của những trận chiến xưa cũ, mang theo hơi thở của bi kịch và lòng kiêu hãnh từng bao bọc gia đình này.

    Hasu khẽ đưa tay chạm vào chuôi kiếm, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Đầu ngón tay cô run rẩy, như thể thanh kiếm này đang lưu giữ cả nỗi đau và ký ức của người từng sử dụng nó. Cảm giác ấy khiến cô rút tay lại, ánh mắt lặng lẽ chuyển đến góc phải căn phòng, nơi treo một bức tranh nhỏ.

    Trong ánh sáng lờ mờ, bức tranh hiện lên như một mảnh ghép còn sót lại từ những ngày tháng hạnh phúc đã bị thời gian phủ bụi. Một chàng trai trẻ với mái tóc đen ngắn và nụ cười rạng rỡ đang ôm lấy một cô bé nhỏ nhắn có mái tóc đỏ giống hệt cô. Đôi mắt anh tràn ngập sự dịu dàng, như thể muốn che chở tất cả thế giới trong vòng tay ấy. Trái tim Hasu như bị bóp nghẹt, nỗi đau nhức nhối trào dâng, không cách nào kìm nén.

    Cảm giác như có một cơn sóng ký ức cuộn trào bên trong cô, vừa mơ hồ vừa mãnh liệt. Những mảnh ký ức vụn vặt bỗng chốc hiện lên rõ ràng, nối lại với nhau như từng mảnh ghép của một bức tranh bị vỡ. Gương mặt quen thuộc của Shisui hiện lên trong tâm trí cô, đôi mắt đen sâu thẳm và nụ cười hiền hòa của anh dường như vẫn còn văng vẳng đâu đây. "Shisui.." - cái tên ấy như một lưỡi dao sắc nhọn, cắt vào vết thương chưa lành trong trái tim cô, khiến cô không thể ngăn mình khẽ gọi lên.

    Hasu khẽ bước đến gần bức tranh, mỗi bước chân như nặng trĩu bởi nỗi niềm day dứt và hồi tưởng. Cô đưa tay chạm nhẹ vào khung ảnh gỗ đã sờn cũ, cảm nhận sự thô ráp của lớp bụi bám trên bề mặt. Sự quen thuộc tràn ngập trong lòng, như thể cô đang chạm vào một phần ký ức của chính mình. Nhưng cùng với đó, nỗi buồn đậm sâu cũng trào dâng, từng làn sóng đau thương cuộn trào mà không cách nào dập tắt. Trong giây phút ấy, cô nhận ra: Bức tranh không chỉ lưu giữ hình ảnh, mà còn cả những xúc cảm đẹp đẽ và nỗi mất mát không thể xóa nhòa.

    Một luồng khí lạnh thoáng qua, khiến Hasu rùng mình, cảm giác như bị ai đó thổi sát bên tai. Rồi đột nhiên, có tiếng bước chân vang lên từ ngoài cửa, phá vỡ sự tĩnh lặng đáng sợ này. Âm thanh khẽ khàng nhưng dứt khoát, mỗi bước chân như mang theo áp lực vô hình đè nặng lên không khí.

    Hasu quay người lại, đối diện với một ánh mắt sắc sảo và đôi môi mím chặt của một cậu bé với mái tóc đen cao hơn cô khoảng 1 cái đầu. Ánh nhìn của cậu, vừa tò mò vừa đầy đề phòng, như muốn xuyên thấu cả tâm can cô:

    - Này nhóc, nhóc làm gì ở đây?

    Cậu bé tiếp tục tiến tới gần, đôi chân bước nhẹ nhưng mang vẻ uy nghiêm lạ thường. Giọng nói nghiêm nghị vang lên, dù vẫn phảng phất chút non nớt của một đứa trẻ:

    - Đây là khu vực cấm, sao nhóc lại vào đây?

    Hasu lùi lại theo phản xạ, ánh mắt đầy ngỡ ngàng. Cô chưa kịp trả lời thì giọng nói ấy lại vang lên, lần này chậm rãi hơn, như đang dò xét sâu thẳm tâm hồn cô:

    - Nhóc.. nhóc cũng là người gia tộc Uchiha sao?

    Ánh mắt Hasu mở to, đối diện với cậu bé. Mọi ký ức trong đầu cô vẫn hỗn loạn, mơ hồ như những lớp sương mờ. Cô không biết phải trả lời thế nào. Nhưng trước ánh mắt như xuyên thấu của cậu bé, Hasu cảm nhận được một điều kỳ lạ – đây không phải lần đầu họ gặp nhau.

    - Anh là ai? - Hasu khẽ hỏi, giọng nói non nớt chất chứa sự tò mò.

    Cậu bé im lặng một lúc, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô, như đang cân nhắc điều gì đó. Cuối cùng, cậu đáp lại, giọng nói bình tĩnh nhưng mang theo một chút đau thương khó nhận ra:

    - Uchiha Sasuke.

    - Uchiha.. Sasuke sao? – Hasu lặp lại, giọng thầm thì nhưng đầy xúc động.

    Cái tên "Uchiha" như một chìa khóa mở tung cánh cửa bị phong ấn trong ký ức cô. "Gia tộc Uchiha.. Uchiha Shisui." Ký ức bị vùi lấp dần hiện rõ – hình ảnh một người anh trai với nụ cười ấm áp, bàn tay dịu dàng xoa đầu cô, ánh mặt trời xuyên qua khung cửa gỗ, và rồi.. một ngọn lửa đỏ rực thiêu đốt mọi thứ trong tiếng gào thét tuyệt vọng.

    Đầu Hasu đau nhói, như bị hàng nghìn lưỡi dao cứa vào. Những ký ức cuộn trào ào ạt như cơn lũ nhấn chìm cô. Cô đưa tay ôm lấy đầu, hơi thở gấp gáp, mồ hôi rịn ra trên trán.

    - Nhóc sao vậy? – Sasuke hô lớn, giọng cậu bỗng lạc đi, ánh mắt lo lắng xen lẫn bối rối.

    Hasu không đáp lại. Lúc này trong tâm trí cô, từng hình ảnh từ ngọt ngào, vui vẻ đến đau thương nối tiếp nhau hiện ra như một thước phim tua nhanh. Cô thấy anh trai Shisui, thấy nụ cười tràn đầy hy vọng của anh, rồi cả những khoảnh khắc ấm áp, hạnh phúc dần tan vỡ. Những ký ức tang thương ùa đến: Biển lửa nuốt chửng mọi thứ, tiếng hét vang vọng khắp nơi, máu đỏ tràn lan nhuộm cả mặt đất.

    Hình ảnh cuối cùng dừng lại nơi dòng sông Naka, Shisui đứng đó, chiếc áo choàng Uchiha rách nát, đôi mắt Sharingan đầy máu. Và rồi.. anh lao mình xuống dòng sông, bỏ lại tất cả.

    Hasu thét lên trong tâm trí, nỗi bất lực bủa vây lấy cô. "Tại sao? Tại sao mình không thể làm gì để thay đổi tất cả? Tại sao mình không thể cứu lấy anh?"

    Khoảnh khắc khi chính cô chết ở kiếp trước cũng không đáng sợ bằng cảm giác mất đi người thân ở kiếp này. Đầu cô đau nhói như muốn nổ tung, từng mạch máu như bị thiêu đốt bởi những ký ức sống dậy. Nước mắt tuôn trào, không thể kiểm soát. Trái tim cô như bị đè nén bởi sự giận dữ và bất công.

    Nhưng trong cơn đau ấy, những lời dạy của Shisui bỗng vang vọng, như một ánh sáng len lỏi qua màn đêm đen tối:

    "Hasu, sống không phải chỉ để bảo vệ bản thân. Mỗi người chúng ta đều là một phần của nhau. Nếu em giúp được người khác vượt qua nỗi đau, chính em cũng sẽ được chữa lành."

    Hasu hít sâu, cảm nhận hơi thở đang kéo cô về thực tại. Sự giận dữ trong cô dần tan biến, nhường chỗ cho một ý niệm sâu sắc hơn: Sự kết nối. Nỗi đau này không chỉ là của riêng cô, mà còn thuộc về cả gia tộc, những người đã ngã xuống. Nếu cô cứ chìm đắm trong bi lụy, chẳng phải cô đang phản bội lại những hy sinh ấy sao?

    Cô lau đi nước mắt, ánh mắt trở nên kiên định. Đây là thế giới mà cô đã trùng sinh. Đây là câu chuyện mà cô sẽ viết lại, không chỉ cho mình, mà cho tất cả những người mà cô yêu thương.

    (Giờ phút này Hasu đã nhận ra mình đã xuyên không vào thế giới truyện tranh Naruto mà cô đã từng đọc và đồng thời cũng là trùng sinh về kiếp sống Uchiha Hasu trước đây của mình, cô đã nhớ lại toàn bộ ký ức một kiếp người mà cô đã từng lãng quên)

    Một hình ảnh trong truyện chợt lóe lên trong trâm trí Hasu: Sasuke, đứng im lặng trong bóng tối, ánh mắt trống rỗng và trái tim ngập tràn thù hận. Và nó lại làm cô nhớ đến Itachi, người đã gánh trên vai tội danh giết hại cả gia tộc để bảo vệ làng Lá, và mang theo sự cô đơn và tội lỗi mà không ai có thể hiểu thấu.

    Cô chợt nhận ra rằng không chỉ mình cô cần cứu rỗi. Itachi, Sasuke, và những người khác cũng cần ánh sáng để thoát khỏi bóng tối bao trùm trong lòng này. Một luồng sức mạnh bắt đầu trỗi dậy từ tận sâu thẳm trong cơ thể Hasu. Cô siết chặt bàn tay, sống không phải để chiến đấu, mà là để bảo vệ. Trái tim cô trở nên bình thản hơn bao giờ hết, nhưng cũng rực cháy một ngọn lửa quyết tâm kiên định.

    Lúc này, đôi mắt Hasu chợt bừng sáng, đôi mắt đen xám trở lên đỏ rực rỡ với chấm tomoe đang xoay tròn, phản chiếu trong ánh sáng mờ nhạt của căn phòng như một ngọn lửa âm thầm.

    Sasuke đứng lặng, đôi mắt mở to kinh ngạc:

    - Sharingan. Làm sao có thể là Sharingan?

    Cậu chưa bao giờ chứng kiến ai thức tỉnh Sharingan trong hoàn cảnh như thế này – không phải vì trận chiến hay trong cơn thịnh nộ, mà là lặng yên đến kỳ lạ. Nhưng điều khiến cậu bối rối hơn cả chính là ánh mắt của Hasu. Ánh mắt ấy không có thù hận hay giận dữ như những người khác, nó mang đến cảm giác an toàn và ấm áp.

    Sasuke không thể hiểu nổi tại sao cô nhóc bé nhỏ này lại có thể thức tỉnh Sharingan trong hoàn cảnh này, nhưng cậu cũng cảm nhận được sự thay đổi trong chính mình, dù chỉ là một phần nhỏ. Có lẽ, đây là lần đầu tiên, Sasuke cảm thấy như mình không còn đơn độc trong thế giới này.

    ✨ Câu chuyện chỉ vừa bắt đầu.. Hasu đã thức tỉnh Sharingan, nhưng liệu đôi mắt rực lửa ấy có thể soi sáng những bí ẩn đen tối và cứu rỗi những trái tim đang bị nhấn chìm trong thù hận? ✨


    Bạn nghĩ sao về cuộc hội ngộ đầy bất ngờ này? Hasu sẽ làm gì để thay đổi câu chuyện của gia tộc Uchiha?

    Hãy đón đọc chương tiếp theo, nơi những bí mật sẽ dần được hé lộ và hành trình cứu rỗi bắt đầu!
     
    Annie DinhDương2301 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng một 2025
  5. Lam Khê

    Bài viết:
    0
    Tóm tắt chương trước:

    Hasu – cô bé xuyên không bí ẩn – bắt đầu tiếp cận Sasuke, cố gắng kéo cậu ra khỏi sự cô lập. Nhưng với một Sasuke đầy mất mát và đau khổ, liệu cô có thể chạm tới trái tim cậu?


    Chương 3: Kết Nối Tàn Tro

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguồn: Lam Khê

    Trong đôi mắt của cô bé ấy, Sasuke thoáng thấy hình ảnh của Itachi. Không phải Itachi trong những ngày cuối cùng lạnh lùng, mà là người anh trai từng cười hiền hòa với cậu. Một ký ức nhòe nhoẹt, nhưng đủ để làm lay động lớp băng mỏng phủ lên trái tim cậu. Thế nhưng, cảm giác kết nối mong manh ấy nhanh chóng bị Sasuke thay thế bởi sự nghi ngờ sắc lạnh như một chiếc mặt nạ quen thuộc mà cậu thường khoác lên.

    - Sharingan.. Làm sao nhóc có được đôi mắt đó? - Giọng nói của cậu khàn đặc, ẩn chứa sự khó chịu, như muốn ép Hasu phải đưa ra đáp án ngay lập tức.

    Thế nhưng Hasu không hề nao núng trước lời chất vấn và ánh nhìn sắc bén của cậu, đôi mắt Sharingan vẫn bình thản và sáng rực. Cô khẽ nghiêng đầu, như đang suy nghĩ xem nên đáp lại thế nào cho hợp lý, rồi nhẹ nhàng nói:

    - Là huyết kế giới hạn* của gia tộc Uchiha mà, đúng không?

    (*Huyết kế giới hạn (Kekkei Genkai) là những khả năng đặc biệt được di truyền qua dòng máu từ cha mẹ. Đây là những sức mạnh độc nhất vô nhị, vượt xa khả năng nhẫn thuật thông thường và không thể học hoặc sao chép được.

    Huyết kế giới hạn của gia tộc Uchiha là Sharingan: Cho phép nhìn thấu, sao chép nhẫn thuật, và sử dụng các khả năng đặc biệt như Ảo thuật (Genjutsu) hoặc một số thuật đặc biệt khác)

    Câu trả lời đơn giản, nhưng mang theo sự vững chãi, trái ngược với phản ứng gay gắt của Sasuke khiến cậu khựng người lại. Đôi mắt Sasuke lóe lên một tia cảm xúc không rõ ràng, nhưng rất nhanh, vẻ mặt của cậu lại lạnh lùng trở lại, như thể một bức tường vô hình được dựng lên để ngăn cách với mọi tác động từ thế giới bên ngoài.

    - Làng nói với anh rằng.. còn một người sống sót. Là nhóc sao? - Giọng nói trầm thấp vang lên, ánh mắt Sasuke vẫn đầy dò xét.

    Hasu lặng lẽ quan sát cậu. Đằng sau vẻ lạnh lùng ấy, cô cảm nhận được những cảm xúc phức tạp đang giằng xé. Nhưng đáp lại, cô chỉ nói ngắn gọn:

    - Có thể là em, nếu anh nghĩ vậy.

    Câu trả lời khiến Sasuke nghiến răng, đôi tay vô thức siết chặt.

    - Làm sao nhóc thoát khỏi đêm đó? - Giọng cậu lạnh buốt, như ẩn chứa một nỗi bất an mà chính cậu cũng không thể lý giải.

    Hasu hơi nghiêng đầu, ánh mắt vẫn giữ vẻ dịu dàng.

    - Em không biết. Khi tỉnh lại em đã thấy mình ở trong bệnh viện. Có lẽ là một phép màu đã đưa em quay trở lại. – Câu trả lời mang hai hàm nghĩa của Hasu, đối với cô, đây thực sự là phép màu, phép màu diệu kỳ đã cho cô sống lại và đưa cô trở về với thế giới này.

    Sasuke nhìn cô chằm chằm, ánh mắt tối lại. Những cảm xúc hỗn loạn trào lên khiến cậu không thể ngăn được. Gió từ xa thổi qua hành lang tĩnh mịch, cuốn những chiếc lá khô xoay tròn dưới chân. Bầu không khí chết chóc của khu tộc Uchiha như bóp nghẹt cảm giác xung quanh.

    - Phép màu? - Sasuke nhếch môi cười nhạt, giọng châm biếm. - Gia tộc chúng ta bị hủy diệt, còn nhóc lại được cứu bởi một "phép màu"? Đừng đùa nữa.

    Hasu đứng yên, ánh mắt vẫn dịu dàng, không hề mang chút uy hiếp nào. Nó như đang nhìn thấu trái tim của Sasuke, nơi mà chính cậu không dám đối mặt.

    - Anh không tin cũng không sao. - Hasu nói khẽ, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định. - Em không nghĩ lời giải thích của em sẽ thay đổi được suy nghĩ của anh.

    Sasuke nhíu mày, giọng cậu hạ thấp, lạnh lẽo hơn:

    - Vậy nhóc muốn gì? Xuất hiện ở đây, với đôi mắt đó, với cái danh "sống sót" duy nhất?

    Hasu im lặng giây lát. Cô hít sâu một hơi, như để củng cố sự chắc chắn trong lòng.

    - Em muốn tìm hiểu lý do vì sao em còn sống. Và nếu có thể.. em muốn bảo vệ những gì còn sót lại của gia tộc.

    Câu trả lời của Hasu làm Sasuke sững lại. Đôi mắt cậu lóe lên một tia cảm xúc phức tạp, nhưng rất nhanh, cậu quay đi. Tay cậu vô thức siết lại, nhưng không còn là sự phẫn nộ như ban đầu mà thay vào đó là nỗi đau âm ỉ, khó nói thành lời.

    - Bảo vệ? - Cậu nhắc lại, nhưng chất giọng không còn sự gay gắt như trước. - Gia tộc đã không còn gì để bảo vệ.

    Hasu bước lên một bước nhỏ, giữ khoảng cách vừa đủ để không khiến Sasuke khó chịu, nhưng đủ để cậu nhận thấy sự chân thành trong lời nói của cô.

    - Nhưng anh vẫn ở đây, Sasuke. - Hasu nói nhẹ nhàng, ánh mắt kiên định. - Anh là một phần của gia tộc, và em cũng vậy. Chừng nào chúng ta còn sống, gia tộc vẫn còn một thứ để bảo vệ.

    Lời nói ấy vang lên, không lớn, nhưng như một tiếng vang chạm vào một góc khuất nào đó trong tâm hồn Sasuke. Cậu hơi cựa mình, đôi vai căng cứng bỗng thả lỏng hơn một chút.

    - Nhóc nghĩ chỉ bằng mấy lời này, nhóc có thể thay đổi được chuyện gì sao? – Giọng Sasuke trầm thấp, pha lẫn chút mệt mỏi.

    Hasu khẽ mỉm cười:

    - Em không biết mình có thể thay đổi được bao nhiêu, nhưng em sẽ cố gắng hết sức. Nếu không làm gì, em sẽ không bao giờ biết mình có thể đi xa đến đâu.

    Bầu không khí giữa họ trở nên lặng yên hơn, không còn căng thẳng như ban đầu. Dù chưa thực sự mở lòng, nhưng Sasuke dường như đã có một chút thay đổi. Một tia sáng mờ nhạt, nhưng đủ để Hasu tin rằng hành trình của cô đã bắt đầu.

    Bạn nghĩ thế nào về mối quan hệ giữa Hasu và Sasuke? Liệu họ sẽ thay đổi được vận mệnh của mình? Hãy để lại cảm nhận ở phần bình luận nhé!

    Chương tiếp theo sẽ sớm ra mắt, hãy theo dõi để không bỏ lỡ!
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng một 2025
  6. Lam Khê

    Bài viết:
    0
    Bóng Sen Trong Đêm Tối

    Chương 4: Nơi Ở Mới, Khởi Đầu Mới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguồn: Lam Khê

    Hasu đứng ở cổng dõi theo bóng dáng lặng lẽ của Sasuke đang khuất dần giữa khu gia tộc Uchiha vắng lặng. Những lời nói của cậu ấy vẫn vang vọng trong tâm trí cô, mỗi lời như một vết dao cứa sâu vào lòng cô: "Gia tộc đã không còn gì để bảo vệ."

    "Gia tộc vẫn còn." Hasu tự nhủ trong lòng, ánh mắt đặc biệt kiên định. "Mình sẽ bảo vệ cậu."

    Có tiếng bước chân nhẹ vang lên phía sau lưng làm cô quay lại. Cô nhìn thấy một người đàn ông trong trang phục ninja, đôi mắt hiện rõ sự dịu dàng và chân thành. Anh hơi cúi đầu đầu, nở một nụ cười ân cần, và hỏi cô:

    - Em là Hasu, đúng không? Hokage giao nhiệm vụ cho anh dẫn em đến nơi ở mới. Tên anh là Iruka.

    Hasu ngước nhìn anh, hai mắt sáng lên. "Thì ra là thầy Iruka, anh ấy thật giống trong truyện." Cô lễ phép cúi chào.

    - Dạ vâng. Em là Uchiha Hasu ạ. Chào thầy Iruka. Em gọi thầy là thầy được chứ ạ?

    - Được chứ. Em biết thầy sao? – Iruka gãi đầu tò mò hỏi.

    - Dạ vâng ạ. Em có nghe các anh chị và các bạn kể về thầy khi họ học ở học viện Ninja ạ.

    - Ồ, vậy sao. – Iruka không nghĩ tới bé con bé nhỏ này cũng biết đến mình, cảm thấy cô bé thật dễ gần và đáng yêu. Anh chỉ tay về phía trước. – Em đi lối này theo thầy.

    - Dạ vâng ạ. - Hasu gật đầu nhẹ, theo bước Iruka.

    Con đường được bao phủ bằng ánh hoàng hôn nhẹ nhàng, nhưng trong tâm trí Hasu, những cảnh tượng tàn khốc từ thảm sát gia tộc Uchiha không ngừng hiện lên theo từng bươc chân của cô. Iruka nhận ra sự trầm tư của Hasu liền lên tiếng an ủi:

    - Thầy biết gia tộc Uchiha đã trải qua những gì. Đôi khi, mất mát là một vết thương sâu, nhưng nó cũng là nguồn động lực giúp chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn.

    Hasu ngước nhìn Iruka, ánh mắt cô bé dao động một chút. Những lời nói dịu dàng của anh như một ngọn lửa nhỏ trong đêm tối, nhưng vẫn không thể xua tan cảm giác đau thương đang tràn lan trong tâm trí cô.

    - Thầy cũng từng mất người thân sao ạ?

    - Ừ. – Iruka khẽ gật đầu, ánh mắt anh lướt qua những con đường vắng bóng người. – Cha mẹ thầy đều hy sinh trong một cuộc chiến lớn khi thầy còn rất nhỏ. Lúc đó, thầy đã nghĩ mình sẽ không thể vượt qua nỗi đau mất mát ấy. Nhưng nhờ những người thầy, những người bạn tốt, và cả Hokage, thầy đã tìm được cách để tiếp tục sống, để yêu thương và bảo vệ những người xung quanh.

    Hasu im lặng, ánh mắt đen xám của cô bé ánh lên vẻ suy tư. Lời nói của Iruka chạm vào trái tim cô. "Mất mát là một vết thương sâu, nhưng nó cũng là nguồn động lực giúp chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn." Những lời này như gieo một tia sáng nhỏ vào trái tim rỉ máu. "Nhưng liệu mình có đủ sức để bảo vệ Sasuke? Mình hiện tại chỉ là một đứa trẻ.. mà thế giới này có quá nhiều âm mưu và nguy hiểm. Hasu khẽ hỏi, giọng cô bé nhỏ nhưng mang một trọng lượng rất lớn:

    - Thầy Iruka, thầy nghĩ.. liệu em có thể làm được không?

    Iruka dừng lại, cúi xuống ngang tầm mắt Hasu. Anh đặt tay lên vai cô bé, ánh mắt kiên định và ấm áp.

    - Thầy không biết em đang phải đối mặt với điều gì, nhưng thầy tin rằng bất kỳ ai, kể cả những người nhỏ bé nhất, cũng có thể làm được những điều lớn lao. Chỉ cần em không từ bỏ hy vọng và tiếp tục tiến lên, em sẽ tìm thấy con đường của mình.

    Hasu gật đầu, khẽ siết tay lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước." Mình phải mạnh mẽ hơn. "

    Ánh chiều tà nhạt dần, nhuộm vàng những mái nhà của làng Lá. Hasu bước đi bên cạnh Iruka, tiếng nói trầm ấm của anh vang lên, kể về nơi ở mới và những điều tốt đẹp đang chờ đón cô bé.

    Bất chợt, Hasu cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, ánh mắt nhỏ bé nhanh chóng đảo qua những bóng cây bên đường. Không có gì di chuyển, nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn bủa vây lấy cô. Dù cố giữ bình tĩnh, tay cô vẫn bất giác siết chặt vạt áo, trái tim đập nhanh hơn như thể cố cảnh báo điều gì đó vô hình.

    Iruka cũng dừng lại, ánh mắt nhìn theo hướng Hasu vừa lướt qua.

    - Hasu, có chuyện gì sao? - Anh hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo chút lo lắng.

    - Không.. không sao. - Hasu lắc đầu, nhưng tay vẫn vô thức siết chặt vạt áo.

    Iruka không hỏi thêm, nhưng anh cũng cảnh giác hơn, bản năng của một ninja nói với anh rằng không khí xung quanh có gì đó không ổn.

    * * *

    Trên ngọn cây phía xa, giữa những tán cây rậm rạp, một nhóm người trong trang phục đen ẩn mình trong bóng tối, ánh mắt dán chặt vào Hasu và Iruka. Người dẫn đầu lên tiếng, giọng nói trầm thấp nhưng đầy ẩn ý:

    - Đúng là đứa bé đó. Nhỏ hơn tôi tưởng.

    - Vậy là tin tức không sai. - Một thuộc hạ lên tiếng, đôi mắt sắc bén quét qua con đường nơi Hasu và Iruka đang di chuyển.

    - Đại ca. Chúng ta phải nắm bắt cơ hội. Lần này chúng ta kiếm được bộn tiền rồi.

    Người đàn ông dẫn đầu nhếch môi, ánh mắt sắc như lưỡi dao:

    - Đứa bé này.. nếu thật sự sở hữu thứ chúng ta cần, thì giá trị của nó không chỉ đơn giản là tiền bạc.

    * * *

    Một tiếng rắc nhẹ vang lên từ phía sau, như thể ai đó vô tình đạp lên một nhánh cây khô. Iruka khựng lại, ánh mắt quét nhanh qua những tán lá phía xa. Tất cả đều im lặng – một sự im lặng đáng ngờ. Hasu cũng đứng im, trái tim cô đập mạnh.

    Cô hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô biết rằng Sharingan của mình có thể phát hiện kẻ ẩn mình, nhưng cô không dám kích hoạt. Một đứa trẻ Uchiha với Sharingan chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu rõ ràng hơn nếu bị phát hiện.

    Che dấu nỗi bất an trong lòng. Tới khi đi qua một ngã rẽ, Hasu mới khẽ thì thầm với Iruka, giọng nói nhỏ đến mức chỉ đủ để anh nghe thấy:

    - Thầy Iruka, thầy có cảm thấy.. như có ai đó đang theo dõi chúng ta không?

    Iruka khẽ đưa tay chạm vào chuôi kunai bên hông, ánh mắt sắc bén lướt nhanh qua những tán cây như một bản năng ninja. Dừng lại trong thoáng chốc, anh hơi nghiêng người về phía trước, cơ thể như sẵn sàng bộc phát bất cứ lúc nào. Nhưng rồi, với sự điềm tĩnh vốn có, anh xoay lại phía Hasu, nở một nụ cười nhẹ để trấn an cô.

    - Không sao đâu, Hasu. Có thầy ở đây rồi, thầy sẽ bảo vệ em. – Một tay anh nhẹ đặt lên vai cô, dẫn bước tiếp tục về phía trước nhưng ánh mắt không rời khỏi góc tối phía xa. - Đi thôi. Chúng ta sắp đến nơi rồi.

    Lời nói của anh giúp Hasu cảm thấy an tâm hơn một chút. Nhưng cả hai đều biết, cảm giác bị theo dõi này không phải là ảo giác.

    * * *

    Giữa những tán cây rậm rạp, người dẫn đầu của nhóm áo đen dõi theo động thái của Iruka và Hasu, ánh mắt sắc lạnh ánh lên vẻ tính toán. Gương mặt hắn thoáng hiện nét cười nhạt, ra hiệu cho thuộc hạ rút lui.

    Tên thuộc hạ bên cạnh nhíu mày, ánh mắt lướt qua Iruka:

    - Đại ca, tại sao chúng ta không ra tay luôn. Chỉ cần ra tay, hắn không phải đối thủ của chúng ta.

    Người dẫn đầu lắc đầu, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm:

    - Không cần vội. Chờ thời cơ. Hokage làng Lá đang để mắt đến khu vực này. Không được sơ suất!

    - Rút! – Hắn phẩy tay một cái. Tiếng lá xào xạc nhẹ vang lên, nhóm người biến mất vào bóng đêm, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

    * * *

    Khi cả hai đến nơi, căn nhà nhỏ hiện ra trong ánh sáng vàng nhạt của hoàng hôn. Hasu dừng chân trước ngưỡng cửa, ánh mắt lặng lẽ lướt qua từng chi tiết. Không gian đơn sơ nhưng gọn gàng gợi cho cô một cảm giác an toàn nhẹ nhàng. Tuy nhiên, trong thoáng chốc, hình ảnh ngôi nhà của gia tộc Uchiha ùa về, khiến trái tim cô chợt se lại. Nhưng Hasu nhanh chóng hít sâu, tự nhủ:" Đây là nơi mình sẽ bắt đầu lại từ đầu. "

    Cùng lúc đó Iruka tiến lên phía trước, mở cửa dẫn Hasu vào trong. Căn nhà chỉ có một phòng chính, với một chiếc bàn thấp, một giường ngủ nhỏ, và một góc bếp. Dù không lớn, nhưng nó mang lại cảm giác an toàn hơn những tàn tích lạnh lẽo ở khu gia tộc Uchiha.

    - Em nghĩ sao, Hasu? - Iruka hỏi, giọng nhẹ nhàng.

    Hasu gật đầu, nở một nụ cười nhẹ:

    - Rất tốt ạ. Cảm ơn thầy.

    Iruka đặt túi đồ xuống mặt bàn, rồi cúi người xuống ngang tầm mắt Hasu. Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:

    - Thầy biết hôm nay là một ngày dài và khó khăn với em. Nhưng em rất mạnh mẽ, Hasu. Hãy nghỉ ngơi, và nếu có gì cần, đừng ngại nói với thầy. Em sẽ được an toàn ở đây.

    Hasu gật đầu, lòng thầm cảm ơn sự ân cần của thầy Iruka đã giúp cô dần hòa nhập lại với thế giới này. Nhưng trong lòng cô cũng biết rằng" an toàn"này chỉ là tạm thời. Những kẻ đó đã tìm đến cô, và cô cảm nhận rõ rằng đây chỉ là khởi đầu.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...