Đam Mỹ [Edit] Tôi, Huyền Học Cải Mệnh - Sa Đề

Discussion in 'Đã Hoàn' started by GiangNgan, Oct 13, 2024.

  1. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 116 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếu Cường biết làm thức ăn trọng yếu nhất chính là hương vị, trước kia hắn cũng biết quán của Ngụy cha, tự nhiên biết hương vị của Ngụy gia làm lúc đó thật bình thường, tiền kiếm được chỉ miễn cưỡng sống tạm, cũng không sinh ý nóng nảy như bây giờ.

    Mà chính hắn thiên phú nấu bếp bình thường, nếu chỉ mua mỗi xe đẩy phỏng chừng buôn bán còn thảm hơn Ngụy cha ngày trước.

    Đối với khẩn cầu của Tiếu Cường, Ngụy cha vốn cũng không muốn đồng ý.

    Tựa như Tiếu Cường cũng biết tầm quan trọng của phối phương, hắn cũng biết đây là căn bản sống yên phận, hắn còn dự định đi Hoa Đô lại tiếp tục dùng công việc này sống yên, làm chỗ dựa nuôi dưỡng hai đứa con của mình.

    Sinh ý trong huyện Nguyên Khẩu, hắn tính toán trực tiếp bỏ qua mặc kệ.

    Nhưng như lời nói của Tiếu Cường, Hoa quốc lớn như vậy, huyện Nguyên Khẩu cùng Hoa Đô cách xa nhau như thế, dù Tiếu Cường bán xuyến xuyến trong huyện Nguyên Khẩu cũng sẽ không làm ảnh hưởng sinh ý của Ngụy gia trong Hoa Đô.

    Cuối cùng Ngụy cha liền làm ra quyết định – bán xe đẩy cho Tiếu Cường, cách làm xuyến xuyến cũng sẽ giao cho hắn, nhưng bộ phận bí quyết làm nước lèo quan trọng nhất mấu chốt nhất thì cần giữ lại.

    Đương nhiên, vì cam đoan hương vị xuyến xuyến chính tông, hắn sẽ mỗi tháng gởi một bộ phận nguyên liệu tương bí chế qua bưu điện cho Tiếu Cường, dùng bỏ vào trong nước lèo ngao nấu.

    Có qua có lại, để báo đáp Tiếu Cường cần mỗi tháng cấp cho Ngụy cha hai thành thu vào.

    Trong lúc vô tình, Ngụy cha mở ra hình thức gia nhập liên minh xuyến xuyến của Ngụy gia.

    Đối với an bài của Ngụy cha, Tạ Bách nghe Ngụy Diễn thuật lại cũng hiểu được không thành vấn đề, thậm chí hắn nói nếu hắn đang ở hiện trường cũng sẽ khuyên bảo Ngụy cha cùng Tiếu Cường chọn dùng phương thức gia nhập liên minh hợp tác.

    Theo hắn xem ra, Ngụy gia nhân đinh phong phanh, Ngụy Diễn cùng Ngụy Nhạn sau này chưa hẳn sẽ chịu làm lão bản tiệm xuyến xuyến, nhưng xuyến xuyến của Ngụy cha quả thật ăn rất ngon, không nói đến mức làm cho người ta nhớ mãi không quên, nhưng so sánh mà nói là mỹ vị không sai, vả lại thật thích hợp khẩu vị của quần chúng, rất có giá trị mở rộng.

    Gia nhập liên minh không thể nghi ngờ là phương pháp thích hợp nhất – dù sao bí quyết nằm trong nguyên liệu nấu nước lèo, mà phối phương là do Ngụy Diễn thông qua nhiều tư liệu văn tự kiếp trước cùng ý kiến của quỷ hồn hợp lại ra "bài thuốc gia truyền".

    Chỉ cần đem bí phương nắm giữ trong tay, có thể đảm bảo lợi ích.

    Cho nên..

    Lời của Tạ Bách xoay chuyển, hắn phi thường đồng ý Ngụy gia mở ra hình thức gia nhập liên minh, hơn nữa rất nhanh thu thập hành lý đi Hoa Đô - hắn thậm chí cũng đã an bài người tìm xong nhiều mặt tiền cửa hàng bán lẻ, chỉ đợi Ngụy gia đi qua tại hiện trường khảo sát làm quyết định.

    Đối với việc Tạ Bách dù tiến đoàn phim vẫn còn quan tâm gia đình mình, Ngụy Diễn thật sự cảm động.

    Bởi vì sự đặc thù của thiên sư, Ngụy Diễn có đồng bạn trong chiến đấu, nhưng không có bao nhiêu bạn bè có thể chia nhau hưởng lợi cuộc sống hàng ngày.

    Mà Tạ Bách ban đầu bởi vì đối phương biểu hiện ngốc trắng ngọt làm Ngụy Diễn cảm thấy ở chung không cần phí nhiều đầu óc, nhưng hiện tại xem ra rõ ràng ở trong bất tri bất giác mình được đối phương chiếu cố rất nhiều.

    Đối với việc này, Tạ Bách cười híp mắt:

    - Ai nha, chẳng lẽ a Diễn đã cảm thấy được không có gì hồi báo sao?

    Lời còn chưa dứt, liền nghe được thanh âm Tào đạo kêu tên hắn đi quay phim.

    Vì thế Ngụy Diễn nhìn thấy Tạ Bách đang đợi thợ trang điểm hóa trang xong, khuôn mặt tinh xảo biến thành mặt phồng lên như bánh bao:

    - Được rồi, a Diễn, tôi đi công tác. Đúng rồi, cậu không cần để ý Danley, năng lực sinh tồn của hắn rất mạnh. Tôi lập tức nhắn tin cho hắn đợi xuống máy bay rồi thì nhanh chóng cút.

    Cùng gia đình a Diễn một đường đồng hành không nói, không ngờ còn tính toán cùng a Diễn bọn họ tạm ở vài ngày – căn nhà kia hắn còn chưa từng cùng a Diễn cùng nhau ngủ đâu!

    - Leo, anh đúng là nhẫn tâm làm cho người thật đau lòng đâu, thật nên cho cậu bạn nhỏ của anh nhìn xem bộ dáng mặt ngoài ôn nhu hòa thiện nội tâm chân thật của anh là như thế nào mới phải.

    Nhận được tin nhắn đuổi người của Tạ Bách, Danley lúc này đã tiến vào trong khách sạn, nhắn tin "uy hiếp" Tạ Bách.

    Là bạn thân (đại khái) kiêm đồng bạn hợp tác, Danley sớm biết bản chất trắng cắt đen của Tạ Bách, lại dùng hai mắt lợi hại nhìn thấu hết thảy cảm tình của chính mình (là tự phong) cảm thấy được một tia tình tố giữa Ngụy Diễn cùng Tạ Bách.

    Ngay lúc hắn cho rằng mình đã tìm được điểm có thể trêu chọc Tạ Bách, trong dự đoán Tạ Bách giả ngu pha trò lại không hề xuất hiện, mà là một giây cắt thành Tạ đen (Danley tự nhận), để cho hắn ở đại mùa hè cảm nhận được gió lạnh đến từ Bắc Cực.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  2. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 117 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau đó Ngụy Diễn thi xong cùng Tạ Bách rời đi, Danley vốn tưởng rằng Tạ Bách muốn sáng tạo thời gian hai người ở chung nhiều hơn, hoặc là muốn mượn cơ hội này đem thiếu niên thu vào trong túi – dù sao trong ấn tượng của hắn Tạ Bách hễ làm quyết định liền quả quyết thay đổi thành thực hành – vì thế hắn còn tự chủ trương cung cấp rất nhiều kinh nghiệm của "người từng trải".

    Theo hắn xem ra, vòng luẩn quẩn công tác cùng cuộc sống cũng không có vấn đề gì lớn, giống như là cha mẹ của hắn, cha hắn hỗn giới thời trang, nhưng mẹ hắn lại là y tá chiến trường, chẳng qua lúc cha hắn còn trẻ tuổi kiệt ngạo bất tuần bị súng bắn bị thương, vừa lúc vào bệnh viện của mẹ hắn làm việc, kết quả đã bị cha hắn nhất kiến chung tình theo đuổi.

    Hắn quan tâm chính là bản thân Tạ Bách.

    Trước kia Tạ Bách biểu hiện làm cho hắn hoài nghi người này là bệnh nhân tình cảm vô năng, biểu hiện nhiệt tình, thân mật, thân thiết chỉ là vì thích ứng hoàn cảnh nên biểu diễn ra tới mà thôi.

    So sánh với việc Tạ Bách được muôn người nhìn chăm chú, Ngụy Diễn thật sự là vô danh.

    Hắn ở trong người thường xem như xuất sắc, nhưng muốn làm cho Tạ Bách đầu nhập cảm tình.. đối với một người động chân tình, còn không bằng nói tiểu vương tử Danley như hắn rốt cục tìm được tình cảm chân thành của cuộc đời này càng thêm đáng tin hơn.

    Cho nên Danley vuốt chút lương tâm còn sót lại của mình, xem có thể làm cho hai người kia hiểu rõ nhau hơn một chút được không – nói không chừng Ngụy Diễn nhận thức được Tạ Bách cũng không phải đồ tốt thì sẽ không bị tên kia dụ bắt rồi đây?

    Ngụy Diễn nhìn qua chỉ là một học sinh hiếu học mỗi ngày hướng về phía trước của Hoa quốc mà thôi.

    Sự thật chứng minh, cho dù hắn tự nhận là kiến thức rộng rãi, phỏng chừng cũng không ngờ được thiếu niên mà hắn cho rằng là đứa bé ngoan ngoãn một lòng muốn tiến bộ lại là "phúc đen".

    Cho nên nghe Danley "uy hiếp", Tạ Bách hoàn toàn không đặt trong lòng, hắn thỏa mãn vuốt ve Thất Tinh kiếm mà Ngụy Diễn tặng cho mình, lời ít mà ý nhiều hồi phục Danley hai chữ:

    - Ha ha!

    Tạ Bách quay bộ phim này, bởi vì là một bộ đại điện ảnh, đề cập tới đặc sắc huyền cổ thần bí, cho nên ngoại cảnh quay ở nhiều tỉnh thành, lúc này vừa quay cũng là một cảnh điểm Vân tỉnh.

    Dân tộc thiểu số Vân tỉnh tương đối nhiều, từ trước khi đến đạo diễn đã báo cho toàn bộ thành viên đoàn phim cần tuân thủ dân phong dân tình địa phương, tốt nhất không cần một mình hành động.

    Mấy cảnh diễn hiện tại bọn họ cần quay ở giữa hồ trong một mảnh núi rừng, dân bản xứ xưng là Tầm Tiên hồ.

    Nơi này giao thông không tiện, người trong đoàn phim chỉ có thể không ngại cực khổ cầm theo lương khô, có xe đi nhờ xe, không xe đi bộ, trèo đèo lội suối đi tới phía bắc Tầm Tiên hồ.

    Tuy rằng một đường đi tới trong lòng mọi người đều có chút oán khí, thế nhưng khi đi tới mục đích từ trên sườn núi nhìn xuống lại cảm giác cỗ oán khí buồn bực đều tan mất – chỉ thấy Tầm Tiên hồ mở mang, sóng xanh vạn khoảnh, như kết nối với đường chân trời. Từ góc độ này mà xem, hồ nước màu xanh lục cùng núi rừng xanh biếc liên tiếp nhau, giống như một tấm thảm nhung từ đường chân trời kéo thẳng xuống, núi non xa xa còn có sương mù dày đặc nhẹ nhàng nhộn nhạo, làm cho người ta cảm giác hưởng thụ xa hoa.

    - Nơi này đẹp quá a..

    Các nữ minh tinh cảm tính cũng không nhịn được lấy di động ra tự chụp hình.

    - Ha ha ha, nơi này quả thật không sai đi?

    Tào đạo thanh âm thật lớn, đây là hắn mất thật lớn công sức mới tìm được ngoại cảnh phi thường phù hợp thiết tưởng của chính mình.

    - Nhưng nơi này không có tín hiệu a?

    Phó đạo diễn lấy ra di động, nhìn thấy hoàn toàn không có tín hiệu, có chút bận tâm cũng có chút buồn bực.

    - Cho nên mới không bị nhân loại phá hỏng cảnh đẹp thiên nhiên nha.

    Nữ biên kịch ôm mặt phát ra cảm khái:

    - Vừa nghĩ tới chúng ta cần quay chụp trong ngoại cảnh thế này, linh cảm của tôi dâng lên mãnh liệt như biển khơi đâu!

    Lời tuy như thế, khi bọn họ ở lại chỗ này hơn một tuần một đám nhân loại sớm thích ứng với cuộc sống hiện đại tin tức hóa vẫn có chút không chịu nổi.

    Hơn nữa bởi vì nơi này là núi rừng, xung quanh không có nhà dân, bọn họ chỉ có thể tự ăn lương khô mang theo, ngẫu nhiên làm một lần cơm nóng cũng bởi vì trang bị không đủ hơn nữa tay nghề bình thường nên cũng không nhiều người ủng hộ, buổi tối dùng túi ngủ cùng lều trại, nhưng bên hồ hơi nước rất lớn, trời vừa tối nhiệt độ hạ thấp thật nhanh, qua nhiều ngày cũng có một bộ phận bị cảm, ngay cả thuốc cảm cũng không đủ dùng.

    Cũng may tiến độ quay chụp cũng không kéo dài, vừa nghĩ chỉ cần thêm ba ngày là có thể hoàn thành quay phim trở về nhà, mọi người đều tận hết sức lực.

    Càng làm cho bọn họ vui mừng chính là, lúc chiều nhân viên hậu cần lại còn báo tin kề bên này có một sơn thôn.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  3. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 117 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong thôn còn có người ở lại!

    Ý vị như thế nào?

    Ý nghĩ có nước ấm uống, có nước nóng tắm, còn có thực vật phong phú cùng giường chiếu ấm áp!

    Lực hấp dẫn thật là quá lớn.

    Dù là Tào đạo luôn đem công tác đặt ở thứ nhất, sau thoáng do dự cũng quyết định làm cho nhân viên phụ trách bàn bạc với trong thôn, xem có thể châm chước một chút hay không.

    Dù sao hắn tuy rằng độc đoán cùng không chấp nhận phản kháng, nhưng cũng không máu lạnh tới mức đem nhân viên đoàn phim bỏ mặc không quản.

    Sơn thôn nằm ở dãy núi xa xa, đó là một thôn cổ tồn tại hơn mấy trăm năm, là một địa phương bản địa nồng hậu đặc sắc lại lạc hậu ít giao tiếp bên ngoài.

    Lối vào trong thôn tràn ngập cây cối bụi rậm cùng dây mây, ra vào không quá phương tiện, trong thôn đại đa số đều là người già cùng nhi đồng, thanh tráng niên đại bộ phận đều ra ngoài làm công, cũng chỉ đợi ăn tết mới về nhà.

    Thôn rất nhỏ, tính cả thanh tráng niên ra ngoài làm công chỉnh thể dân cư cũng không tới trăm người, hiện tại người già cùng nhi đồng lưu trong thôn cộng lại vẫn chưa tới ba mươi người.

    Thôn trưởng thật hoan nghênh thu nhập từ bên ngoài đến, nhưng người già trong thôn lại có vẻ bài xích người từ bên ngoài vào thôn.

    Nhưng nghe nói bọn họ đã ở lại bên bờ Tầm Tiên hồ đã hơn một tuần, cuối cùng đồng ý cho bọn họ vào ở trong thôn.

    Nhưng khi đoàn phim vào trong thôn, những người già đều lẫn mất thật xa, dùng ánh mắt xem kỹ cùng đề phòng nhìn bọn họ, ngay cả nhi đồng cũng bị nhóm người già lôi kéo không cho tiến đến gần, làm cho nhân viên công tác vốn định tặng kẹo bánh cho nhi đồng cũng e ngại không được tự nhiên.

    Làm như bọn họ là mãnh thú, có ý tứ gì nha, bình thường thôn dân không phải đều thuần phác nhiệt tình sao?

    Đoàn phim bị thái độ như vậy làm cho không quá thoải mái, nhưng bọn họ thường vào nam ra bắc trải qua càng nhiều, cũng không để trong lòng – các người không để ý tới chúng tôi, chúng tôi cũng không cần quản các người đâu!

    Điều này cũng làm cho bọn họ vốn định đợi khi đoàn phim rời đi thì cấp thù lao cùng quyên tặng một số vật tư cho sơn thôn này – tỷ như chăn bông, quần áo hay bộ sách gì đó – ý tưởng này cuối cùng đã bị bỏ qua.

    Bọn họ cũng không phải làm từ thiện, ai thích dùng mặt thiếp mông lạnh a.

    Ngoài chút việc không thoải mái này, đoàn phim đối với sơn thôn vẫn tương đối hài lòng.

    Đại bộ phận người trong thôn đi ra ngoài làm công, cho nên trong thôn có rất nhiều nhà trống, phân phối xuống vừa đủ cho đoàn phim ở lại, quả thực như vì bọn họ mà lượng thân làm theo yêu cầu.

    Hơn nữa sơn thôn dựa bên mép nước, cây cối xum xuê, cho dù là đại mùa hè nhiệt độ cũng không cao hơn 20 độ, người trong đoàn phim đều nói ngoại trừ thôn dân nơi này quả thực là chốn yên vui.

    Quan trọng nhất là, đại khái bởi vì có người ở lại, trong thôn lại có tín hiệu! Tuy rằng lúc có lúc không, nhưng so sánh với lúc ở bên hồ, mọi người đã thật mừng rỡ, sôi nổi lấy ra di động của mình.

    Tạ Bách cũng khẩn cấp – hắn cũng đã có hơn một tuần không thể trò chuyện với a Diễn.

    Huống chi sắp qua tháng bảy, a Diễn cũng đã đến Hoa Đô gần một tháng, bọn họ còn chưa được gặp mặt đâu.

    Đêm đó hắn cực kỳ hứng thú nói với Ngụy Diễn còn hai ngày nữa mình sẽ về Hoa Đô, lại nghe Ngụy Diễn nói vì tìm "nhà" cho ngọc linh, cho nên hiện tại đang ở Vân tỉnh mà không phải ở Hoa Đô, phải đợi thêm hai ngày Ngụy Diễn cũng sẽ về Hoa Đô.

    Điều này làm Tạ Bách vừa mất mát vừa hưng phấn – hiện tại hắn ở sơn thôn cũng là ở Vân tỉnh! Nói không chừng bọn họ có thể trùng hợp gặp được nhau thì sao?
     
    Heoheocon9552 likes this.
  4. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 118 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đại khái suy nghĩ có chút hưng phấn, cho nên Tạ Bách lăn qua lộn lại hồi lâu, ngay lúc hắn trong mông lung sắp rơi vào mộng đẹp, trong đêm vang lên tiếng gõ cửa:

    - Cộc cộc!

    Tạ Bách bực mình nhíu mày, nghĩ ngoài cửa đoán chừng là có người muốn đi giường – dù sao hắn trẻ tuổi còn anh tuấn bức người, cho dù chỉ là tình một đêm, cũng không mệt.

    Đúng vậy, Tạ Bách đúng lý hợp tình tin chắc điểm này.

    Cho nên hắn chuẩn bị không thèm để ý, rõ ràng làm như không nghe được tiếp tục nằm ngủ - cái gì phong độ thân sĩ? Hơn nửa đêm đến gõ cửa, cũng không nhìn mình có xứng được hắn biểu diễn hay không.

    Tạ Bách hi vọng người có tâm tư ngoài cửa có thể biết điều một chút.

    Nhưng sự tình phát triển vượt ngoài sự dự liệu của hắn.

    Người ngoài cửa tựa hồ cũng không thèm để ý Tạ Bách có thật sự đã ngủ rồi hay không, sau vài tiếng đập cửa đột nhiên lại vang lên thanh âm ba ba ba ba.

    Thanh âm này giống như là móng tay dài đang cạo trên ván cửa nghe ken két ken két.

    Vốn tưởng rằng là người muốn sương sớm tình duyên đi giường, nhưng Thất Tinh kiếm chợt nóng lên làm Tạ Bách ngây dại.

    Chỉ chớp mắt Tạ Bách vẻ mặt đề phòng bật dậy đứng sau cửa, trong tay cầm tiểu dây chuyền đeo Thất Tinh kiếm đang tản ra quang mang mỏng manh.

    Nếu không phải có tia sáng này, Tạ Bách đại khái còn tưởng người ngoài cửa chỉ là người thường muốn lên giường với hắn.

    Hiện tại..

    Tạ Bách hí mắt, tâm tình từ ban đầu đắc ý cùng kinh ngạc đã chuyển biến thành nóng lòng muốn thử.

    Lại nói tiếp, cho tới bây giờ Thất Tinh kiếm của hắn còn chưa mở lưỡi đâu.

    Đồ vật ngoài cửa tựa hồ cũng cảm giác được chân khí của Tạ Bách tới gần, tần suất cào cửa phòng càng cao hơn một ít.

    Là một trong những nhân vật trọng yếu, phòng ở của Tạ Bách xem như tương đối khá trong sơn thôn.

    Tỷ như cửa phòng có thể khóa trái từ bên trong, một khi khóa lại dù có chìa khóa cũng không thể từ bên ngoài mở ra.

    Đại khái chính bởi vì như thế, cho nên đồ vật bên ngoài không có biện pháp đột phá cấm chế, chỉ có thể bạo lực mạnh mẽ phá cửa.

    Trong đêm khuya yên tĩnh, cũng coi là "nổ".

    Nhưng người ở phòng bên cạnh giống như không nghe được tiếng ồn ào này.

    Mắt thấy bên ngoài biến thành tiếng đánh vào cửa, vả lại còn ngày càng nhanh hơn, Tạ Bách không chút do dự dùng Thất Tinh kiếm cắt qua ngón tay, sau đó tay kia giật mạnh cửa phòng, đồ vật đang va chạm bị Thất Tinh kiếm đã biến hóa thành kích thước lớn bình thường mạnh mẽ đâm tới!

    Tạ Bách chỉ cảm thấy Thất Tinh kiếm giống như đâm vào đồ vật gì đó như là gỗ mục, lại như là vũng lầy sềnh sệch, làm cho hắn có chút cố hết sức.

    Nhưng đối với đồ vật bên ngoài mà nói một kích làm cho nó không kịp phòng ngự khiến nó khiếp sợ.

    Thế cho nên nó bị đâm xuyên thấu.

    - Lạc lạc lạc – két –

    Thật giống như thân cây mục bị đâm thủng, một trận gió mãnh liệt xuyên qua vật kia, nghe vào trong lỗ tai có cảm giác như chất lỏng sềnh sệch đem đầu óc trộn lẫn.

    Sắc mặt Tạ Bách không hề biến đổi, nhanh nhẹn rút Thất Tinh kiếm, động tác không chút do dự tiếp tục chém thêm một kiếm thứ hai vào đồ vật đen tuyền kia!

    - Dát a!

    Hai kiếm liên tiếp làm vật kia ý thức được mục đích đêm nay thất bại, tranh thủ chạy trốn.

    Bởi vậy khi kiếm thứ ba lại chém xuống, vật kia bật lui nhảy lên cao mấy trượng, trong nháy mắt liền biến mất trong rừng cây tăm tối.

    Sau đó phòng bên cạnh giống như đã nghe được động tĩnh bên này:

    - Tạ Bách?

    Sau khi cảm nhận được xung quanh không còn uy hiếp, Thất Tinh kiếm tự mình biến thành xâu chuỗi nho nhỏ, Tạ Bách nhìn qua Tào đạo tóc rối tung:

    - Tào đạo, tôi đánh thức ông sao?

    Tào đạo gãi đầu, mê mang nói:

    - A, không có, tôi còn chưa ngủ, chỉ là nghe bên ngoài có tiếng động nên mới đi ra xem tình huống.

    Hắn nhớ được trong những địa phương núi rừng hoang sơ này, động vật hoang dại có rất nhiều.

    Hắn cảm thấy liên quan tới động vật hoang dại phần lớn không có chuyện gì tốt, dù là chó mèo bình thường cắn người một chút cũng phải lập tức đi chích ngừa, nếu hắn mang theo đoàn phim có ai bị thương tổn, đây thật sự là vô cùng nguy hiểm.

    Nghe được Tào đạo nói mình luôn không ngủ, ánh mắt Tạ Bách lóe lóe – nếu Tào đạo nói là thật, chỉ có thể nói rõ đồ vật không mời mà tự đến vừa rồi không bình thường.

    Dù sao nếu là động vật hoang dại bình thường, không có khả năng gây ra động tĩnh lớn như vậy mà những người khác đều nghe không được.. hiệu quả cách âm của nhà ở trong thôn vô cùng kém cỏi dù chỉ là một tiếng ho khan cũng nghe được rõ ràng.

    Cứ như vậy hắn càng thêm hối hận lúc mình ra tay chưa đủ ác, nếu đối phương quay lại trả thù liên lụy tới mọi người, vậy sẽ phiền toái.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  5. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 118 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Còn đang nghĩ ngợi, lại chứng kiến Tào đạo nhìn mình chằm chằm, Tạ Bách theo bản năng ngửa ra sau một chút:

    - Tào đạo?

    Tào đạo đẩy kính mắt:

    - Cậu, có phải là bị cảm hay không? Cảm giác sắc mặt rất kém cỏi.. tôi còn một bao rễ bản lam, cậu cầm đi uống một chút?

    Sau khi Tạ Bách tiến tổ luôn biểu hiện rất tốt, cho nên Tào đạo rất có hảo cảm với hắn, hơn nữa tiến độ quay phim bên Vân tỉnh sắp hoàn thành xong, cũng không hi vọng Tạ Bách bởi vì thân thể không khỏe làm cho hiệu quả quay phim không tốt.

    Tạ Bách theo bản năng sờ sờ mặt, mới phát hiện trên mặt lạnh lẽo, giống như có một tầng mồ hôi lạnh tinh mịn:

    - Không cần, tôi uống chút nước ấm là được, rễ bản lam cũng ít, lưu lại cho những đồng sự có bệnh tình càng thêm nghiêm trọng đi.

    Nghe vậy Tào đạo cũng không bắt buộc, hắn vốn không quen nhìn những người chỉ có chút bệnh vặt thì ồn ào giống như mình cần vào bệnh viện.

    - Được, vậy cậu sớm nghỉ ngơi, nếu có gì không thoải mái thì phải nói sớm. Nơi này.. vẫn nên quay xong càng nhanh càng tốt rồi về nhà.

    Tuy ngoài miệng không nói, nhưng Tào đạo cũng không thích thái độ của người trong sơn thôn này.

    Tạ Bách gật đầu, nhìn theo Tào đạo đóng cửa lại, ánh mắt nhìn núi rừng đen ngòm bị hơi nước bao phủ phương xa, chậm rãi siết tay.

    Bọn họ quay phim điện ảnh cho nên cần bối cảnh thật rộng lớn, hơn nữa bởi vì Tào đạo theo đuổi vẻ đẹp tự nhiên, cho nên những cảnh tượng mặt trời mọc mặt trời lặn trong phim đều kháp đúng thời điểm đi quay chụp.

    Trước kia Tạ Bách còn không quen bởi vì một vài giây đồng hồ màn ảnh cần phải quay suốt vài ngày, dù sao cá nhân hắn phi thường theo đuổi hiệu suất.

    Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng bàng bạc trong màn ảnh, hắn cũng dần dần hiểu được dụng tâm lương khổ của Tào đạo.

    Tới xế chiều, rốt cục quay xong màn ảnh mặt trời lặn, Tạ Bách rảnh rỗi, chuẩn bị gọi điện tâm sự với a Diễn một chút, hỏi xem có biện pháp dự phòng gì hay không, kết quả trên đường về gặp được một bà cụ đang hướng hắn đi tới.

    Tạ Bách còn có chút kinh ngạc, bởi vì người già trong cổ thôn này có chút bài ngoại, nhìn thấy đoàn phim đều đi vòng xa xa, ánh mắt cũng không trao đổi, không ngờ lại có một bà cụ chủ động đi về phía hắn.

    Không chỉ là hắn, đại bộ phận người trong đoàn phim cũng như vậy, chỉ có nhân viên hậu cần có liên hệ với thôn trưởng.

    Tạ Bách vốn tưởng đối phương chỉ đúng dịp đi hướng này, ai ngờ đối phương đi tới cách hắn chỉ còn một thước thì dừng bước.

    Lúc này cảnh chiều hôm buông xuống, chỉ còn chút ánh hoàng hôn lờ mờ, chiếu lên khuôn mặt đầy nếp nhăn của đối phương, ánh sáng lại không đủ nên vẻ mặt đầy nếp nhăn của bà già nhìn thật âm trầm, nhất là mí mắt của bà ta còn rũ cụp vẻ mặt không chút thay đổi nhìn Tạ Bách:

    - Anh bị lựa chọn.

    Đột nhiên bị nói tới Tạ Bách cực kỳ mê hoặc.

    - Làm sao vậy? Tạ Bách, cậu có đói bụng hay không?

    Tào đạo cũng vừa xong công việc, thấy hắn đứng bất động nên vỗ vai hắn.

    Tạ Bách:

    - Không phải, vừa rồi có một..

    Hắn vừa nói vừa chỉ tay, nhưng lại phát hiện bà già đã biến mất!

    Tạ Bách nhịn không được siết chặt xâu chuỗi treo Thất Tinh kiếm.

    Tào đạo nhìn nhìn xung quanh:

    - Có cái gì?

    Tạ Bách:

    - Không, không có gì.

    Trong đầu Tào đạo chỉ là quay phim, cũng không có nghĩ nhiều:

    - Vậy trước đi ăn cơm, buổi tối còn phải quay một màn ảnh chạy trốn trong đêm, ăn nhiều một chút, đừng đến lúc đó không có khí lực.

    Ở trong tay Tào đạo, cho dù là ảnh đế ảnh hậu cũng bởi vì những khâu nhỏ của hắn mà phải quay lại nhiều lần, huống chi tuy kỹ xảo biểu diễn của Tạ Bách không sai, nhưng cần đạt tới tiêu chuẩn hoàn mỹ của Tào đạo vẫn còn một khoảng cách, đây cũng là hắn thiện ý nhắc nhở.

    Có thể được Tào đạo nhắc nhở, chủ yếu sau khi rời khỏi đoàn phim kỹ xảo biểu diễn đều đột nhiên tăng mạnh.

    Nếu phóng ở lúc trước, Tạ Bách khẳng định đã mang ơn, nhưng giờ phút này hắn có chút không yên lòng, Thất Tinh kiếm không nóng lên, nói rõ đối phương chỉ là một người thường.. nhưng vì cái gì trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi?
     
    Heoheocon9552 likes this.
  6. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 119:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chẳng lẽ hắn vừa bị ảo giác? Còn nghe nhầm sao?

    Nhưng trong lòng lại nhịn không được lặp lại suy tư câu nói kia: "Anh bị lựa chọn".

    Bị lựa chọn sao?

    Bị ai?

    Là đồ vật tối hôm qua?

    Bởi vì trong lòng có tâm sự, Tạ Bách có chút không yên lòng, buổi tối quay phim có chút thất thần không thể tập trung.

    Tào đạo tính khí có chút soi mói, cho dù hắn từng biểu hiện có chút thân mật với Tạ Bách nhưng công tác là công tác, hắn vẫn không chút lưu tình hướng Tạ Bách mắng không ngừng.

    Tào đạo hiểu rất đơn giản – phía trước Tạ Bách biểu diễn tròn trịa, cũng làm cho hắn có chút hài lòng, hiện tại trong giây lát trình độ hạ xuống, hắn đương nhiên cần thúc giục vài câu.

    Đối với lời phê bình ác độc của Tào đạo, Tạ Bách cũng không ghi nhớ trong lòng, điều chỉnh tâm tình rất nhanh tiến nhập suy diễn, cũng may bởi vì là đêm diễn, sẽ không quá chú trọng diễn cảm của diễn viên biến hóa, cho nên bị quay lại bảy tám lần cuối cùng đã qua.

    Quay phim xong cũng đã sắp 12h, cổ thôn mùa hè râm mát, cho dù giữa ban ngày ban mặt mặt trời chói chang nhô cao cũng chỉ 20 độ, hiện tại tiến vào đêm khuya, gió núi thổi qua người ăn mặc có chút phong phanh đều nổi da gà.

    Các nữ diễn viên sớm không còn tâm tư phong hoa tuyết nguyệt, dù sao dưới sự quay phim cường độ cao của Tào đạo tinh lực đều tiêu hao hơn phân nửa, có thời gian quay về phòng nằm nghỉ ngơi dưỡng sức không tốt sao?

    Tạ Bách cũng là một trong những người tính toán quay về phòng nằm ngủ.

    Nhưng lo lắng tới tiếng đánh đêm qua, hắn cảm thấy được đêm nay mình phỏng chừng không có biện pháp an tâm ngủ.

    Tuy rằng cơm chiều hắn tranh thủ gọi điện cho a Diễn, nhưng ma xui quỷ khiến hắn lại không đem chuyện xảy ra đêm qua nói cho a Diễn biết.

    Nghĩ ngày mai còn có ngày cuối cùng, Tạ Bách hạ quyết tâm đêm nay không cần ngủ - dù sao hắn cũng từng thức đêm, nghiêm trọng nhất có năm ngày không ngủ.

    Không phải mất ngủ, mà là tinh thần căng thẳng không có thời gian ngủ.

    Cũng bởi vì khi đó cần cực hạn huấn luyện, đối phương cầm tiền nên cũng hạ tay nặng, cuối cùng Tạ Bách hoàn thành còn vì vấn đề tinh thần suýt nữa phạm án.

    Nhưng từ sau lần đó hai ngày không ngủ đối với hắn đã không còn là vấn đề.

    Chẳng qua đợi ngày mai rời khỏi nơi này tiếp tục bổ ngủ.

    - Tạ lão sư! Ngày mai tôi sẽ bị anh giết « chết », không biết anh có thời gian chúng ta đối diễn một chút được không?

    Tiểu thiếu niên đuổi theo kêu Từ Tử Lâm, vốn là học sinh trung học bình thường, hiện tại đang được nghỉ hè.

    Nghe nói là Tào đạo ngẫu nhiên khai quật, bởi vì hắn cùng tiểu đạo sĩ luôn đối địch với nhân vật phản diện hơi có vài phần phù hợp.

    Mặc dù Từ Tử Lâm không có học qua biểu diễn nhưng rất có thiên phú, được Tào đạo giảng giải xong đều có tiến bộ, hơn nữa tuổi còn nhỏ lại hoạt bát, miệng cũng ngọt, với ai đều gọi « lão sư » nên đoàn phim cũng thật chiếu cố hắn.

    Đứa nhỏ trong phim luôn đối chọi gay gắt với Tạ Bách, nhưng xuất diễn rồi thì lại thân mật thân thiết tôn kính các vị tiền bối.

    Đúng vậy, Tạ Bách chính là người sắm vai nhân vật phản diện boss tà mị cuồng bá túm kiêm đẹp cường thảm trong phim.

    Tạ Bách đối với hậu bối siêng năng hiếu học luôn xem trọng, nhưng hắn băn khoăn dị động đêm qua, liền tính toán tìm lý do đem hắn đuổi rồi – nhi đồng nên đi ngủ sớm mới tốt.

    Nhưng không đợi hắn mở miệng, chỉ thấy Từ Tử Lâm đột nhiên vọt tới trước mặt của hắn, còn vẻ mặt đề phòng nhìn qua.. bà già?

    Tạ Bách tập trung nhìn lại, không sai, đây đúng là bà già hôm qua đã nói lời không hiểu ra sao cả với hắn.

    - Lão nhân gia, giờ này rồi còn chưa nghỉ ngơi sao?

    Thần sắc Tạ Bách như thường cùng đối phương chào hỏi.

    Nhưng bà già vẫn rũ cụp khóe miệng.

    Không biết có phải vì buổi tối ánh sáng không tốt hay không, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn mang theo vài phần âm trầm, khóe môi nhếch lên làm biểu tình có vẻ phi thường quỷ dị, thanh âm nghe vào liền nổi da gà:

    - Anh đã bị lựa chọn.

    Tạ Bách:

    - Tôi rốt cục bị cái gì lựa chọn sao?

    Ngữ khí của hắn có chút lửa giận, dù sao mặc cho ai bị một bà già không hiểu ra sao cả nói ra lời này, cũng sẽ không có thái độ gì rất tốt.

    Hắn vốn nghĩ bà già như như lúc ban ngày không nói một lời xoay người rời đi, ai ngờ lần này nàng lại sụp mắt, vẻ mặt thành kính mở miệng:

    - Là sơn thần của chúng ta.

    Đồng tử Tạ Bách co rụt lại, Từ Tử Lâm hừ lạnh một tiếng:

    - Sơn thần gì chứ! Cỗ tà khí này – rõ ràng chính là yêu vật!

    Đêm qua hắn đã cảm giác được một cỗ khí tức bất thường, chẳng qua bởi vì trong phòng hắn cũng có người ở chung (dù sao cũng chỉ là một tiểu phối hợp diễn), người kia tiếng ngáy quá lớn, chân lại thúi, thế cho nên chờ hắn chạy ra ngoài thì đối phương đã mở ra « khu vực ».

    Hắn lập tức đem hộ thân phù, pháp bảo đặt trong hành lý đều mang theo trên người, sợ xuất hiện tình huống « khi cần dùng vũ khí thì không có ».

    Nhưng khi tinh thần hắn buộc chặt vả lại thấy chết mà không sờn chuẩn bị đi xâm nhập đoàn tà khí kia, lại chỉ cảm thấy một trận hạo nhiên chính khí phá không mà đến, chờ hắn lấy lại tinh thần, chỉ nhìn thấy cách đó không xa Tạ Bách cùng Tào đạo đang đứng trước cửa phòng nói chuyện với nhau.

    Về cỗ tà khí.. đã chạy trốn cùng biến mất trong núi rừng.

    Tiểu Từ đạo trưởng vẫn biết được cân lượng của mình, cũng không dám thừa dịp bóng đêm đuổi theo.

    Sơn thần?

    Hoặc là.. yêu vật?

    Tạ Bách nhìn thấy bà già bởi vì câu nói « yêu vật » của Từ Tử Lâm mà giận tím mặt, thân hình nhỏ gầy lưng còng lập tức đột nhiên trở nên cao lớn, hốc mắt hãm sâu, lúc nhìn người như hai đóa ma trơi:

    - Thối tiểu quỷ đang nói hươu nói vượn những thứ gì! Dám vu tội sơn thần!

    Không, không phải trở nên cao lớn, mà là bị thổi trướng phồng lên, làm cho người ta phải lo lắng một giây sau bà già sẽ bị nổ tung.

    Một giây sau, thân thể bà già thật sự « nổ tung », sau đó trong nháy mắt Tạ Bách hai người bị sương mù dày đặc bao phủ.

    Lúc này Ngụy Diễn cũng gặp phải tình huống.

    Khi đó Danley đã đi địa phương khác trong Hoa Đô sưu tầm ý tưởng, Ngụy gia cũng ở lại Hoa Đô được hơn nửa tháng, từ ban đầu « thủy thổ bất phục » đến lúc có chút thích ứng với cuộc sống nơi này.

    Đương nhiên, cảm giác xa lạ cũng chỉ có Ngụy cha cùng Ngụy Nhạn.

    Đối với Ngụy Nhạn mà nói, đây là lần đầu tiên nàng rời khỏi địa phương đã sinh sống mười mấy năm, bước lên một thế giới mới phồn vinh mà nàng không dám tưởng tượng.

    Từ khi đi vào sân bay, nội tâm của nàng tràn ngập cảm giác cảm thán sợ hãi, nhưng trải qua thời gian dài nàng sớm nhắc nhở mình đừng lộ ra hành vi của dân quê, dọc theo đường đi chỉ trộm đánh giá Ngụy Diễn cùng Danley, học theo động tác của bọn họ để tránh xấu mặt.

    Nhưng Ngụy Diễn đều đem toàn bộ hành vi này của nàng xem vào trong mắt, có chút yêu thương nàng cũng có cảm khái – nếu như không có chuyện trộm long đổi phượng trong nội dung tiểu thuyết, đứa nhỏ này cũng không cần sợ bị người cười nhạo mà sống cẩn thận như vậy.

    Hiện tại khoảng cách nội dung vở kịch bắt đầu còn có vài năm, vừa lúc hắn nghe được Đoạn gia cũng ở Hoa Đô, không biết đối phương đối với việc con gái bị mất tích là có cảm tưởng gì.. Ngụy Diễn cũng không ngại dùng ác ý lớn nhất đi suy đoán người khác.

    Vẫn là nghĩ biện pháp đi hỏi thăm tình huống một chút rồi nói sau đi.

    Dù sao nghe Soái Soái nói qua cùng giới thiệu vắn tắt mà nói, Ngụy Nhạn là một nữ xứng ác độc, có nguyên nhân tất có quả, nói vậy sau khi nàng trở lại Đoạn gia cũng không có cuộc sống đặc biệt trôi chảy.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  7. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 120 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ai, nghĩ nhiều như vậy làm chi, thay vì lo lắng thái độ của người khác, không bằng tăng lên thực lực của chính mình mới là chính đồ.

    Bởi vậy vì đổi vị trí lực chú ý của cô gái, cũng vì tránh việc nội tâm của nàng quá mẫn cảm nên đi hướng đường nghiêng, Ngụy Diễn đợi hôm sau mới đi vào Hoa Đô liền nói với nàng:

    - Bây giờ chúng ta "thuê" nhà của Bách ca, xung quanh có vài trường trung học, đến lúc đó Nhạn Nhạn đi học thật phương tiện – đương nhiên việc này cần Nhạn Nhạn cố gắng, trường học người ta tuyển nhận học sinh cần phải tham dự cuộc thi.

    Ngụy Nhạn bởi vì đoạn đường này bôn ba, đi vào căn phòng lớn rộng mở sáng ngời lại đầy đủ tiện nghi liền có cảm giác không chân thật, nghe anh trai nói như thế, toàn bộ bất an cùng không yên lập tức hóa thành động lực hừng hực thiêu đốt:

    - Yên tâm đi ca, em nhất định sẽ thi được!

    Trước đó Ngụy Nhạn cũng đã chuẩn bị học tập về trung học phổ thông, nói thế nào cũng đủ tin tưởng, chẳng qua nàng không vào được vài trường trung học nổi danh xung quanh nhà, vậy nàng đi trường khác yêu cầu thấp hơn một chút, xa một chút đều được, dù sao nàng chỉ cần cố gắng là được.

    Ngụy Nhạn cũng không phải cô gái có lòng tự tin mù quáng, mà là có quy hoạch rõ ràng đối với tương lai của chính mình, chẳng qua hiện tại Ngụy Diễn trợ giúp nàng đem phần quy hoạch này chuyển từ huyện Nguyên Khẩu trực tiếp thăng lên Hoa Đô mà thôi.

    - Tốt lắm, có chí khí, anh có không ít tư liệu học bổ túc, anh còn có bài thi cuối kỳ của mấy trường học kia.

    Dựa theo thao tác lệ thường, Ngụy Diễn đương nhiên không có khả năng lấy được những tư liệu này, nhưng ai bảo hắn là trạng nguyên tỉnh đây?

    Vì cướp đoạt trạng nguyên các tỉnh hàng năm, các trường cao đẳng đều sôi nổi đẩy dời đủ loại phúc lợi.

    Nếu như nói trong huyện Nguyên Khẩu xuất hiện một trạng nguyên tỉnh mà gây ra xôn xao ầm ĩ, như vậy hàng năm các trường đại học lấy khả năng đào được trạng nguyên các tỉnh mà âm thầm so đấu.

    Ngụy Diễn đương nhiên trở thành đối tượng được mượn sức.

    Tuy rằng chí hướng của hắn là đại học Hoa Đô, nhưng ngoại trừ Tạ Bách, hắn cũng không có lộ ra ý nghĩ này cho các trường đại học khác, mà Hoa Đô là trung tâm cả nước, không thiếu nhất là trường đại học nổi tiếng.

    Vì thế các trường đại học trong Hoa Đô vì kéo về một trạng nguyên cấp tỉnh có năng lực học tập rất mạnh (dù sao không phải cũng chỉ cần một học kỳ ôn tập là có thể nhất phi trùng thiên), chẳng những phí ăn ở cùng chi phí phụ toàn bộ miễn, hơn nữa còn cam đoan trực tiếp cho học bổng.

    Đã cầm được học bổng trung học, tỉnh, thành phố, huyện, thôn Ngụy Diễn: A, không hổ là bị hắn vừa ý đại học Hoa Đô, quả nhiên biết có thể cảm động hắn nhất là cái gì!

    Cũng không biết Ngụy Diễn thật nhiệt tâm với tiền, lo lắng Ngụy Diễn bị đại học khác làm dao động nên đại học Hoa Đô còn bắt tay từ phía người nhà của hắn – đương nhiên, bọn họ là học phủ cao cấp, tự nhiên là cấp trợ giúp có quan hệ tới việc học tập – vì thế khi biết Ngụy Diễn còn một cô em gái đang học trung học cơ sở, liền tỏ vẻ tuy bọn họ không thể nhúng tay vào trường trung học, nhưng lại có thể hỗ trợ khơi thông cung cấp tư liệu cuộc thi.

    Dù sao cô bé này chí khí cao, muốn tiến vào mấy trường trung học nổi danh trong Hoa Đô vả lại còn khiến cho người địa phương chèn phá đầu, bọn hắn có khả năng giúp đỡ tới mức độ này cũng đã là tận lực.

    Ngụy Nhạn cũng đã thật cảm động, không ngờ mình lại nhận được bài thi cuối kỳ của mấy trường trung học Hoa Đô, nhất thời niềm tin tưởng càng lớn.

    Vì thế cô bé cầm một chồng tư liệu cùng bài thi liền nhào vào biển học tập, dù là Ngụy Diễn tính toán dẫn nàng đi dạo phong cảnh danh thắng nổi tiếng của Hoa Đô đều bị nàng từ chối khéo.

    Dùng lời của nàng mà nói, chính là đợi cho nàng thật sự trở thành học sinh của trường trung học gần nhà, lại tiếp tục vui vẻ đi chơi đùa.

    Dù sao nàng vẫn phải ở nơi này đi học, còn lo lắng sẽ không có cơ hội đi chơi sao?

    Sự quyết tâm của cô bé làm cho Ngụy Diễn cùng Ngụy cha đều xúc động, Soái Soái lại nước mắt lưng tròng:

    - Nhiệt tình liều mạng này của Nhạn nha đầu thật quá tuyệt, quả nhiên không phải em gái của tôi, không giống tôi a!

    Ngụy Diễn đen mặt:

    - Không, tôi cảm thấy được cha cũng là tính khí giao tranh, chỉ có một mình cậu mới là cá mặn.

    Sau đó hắn yên lặng đem sự khó khăn trong việc tu luyện của Soái Soái nâng lên một tầng lớp.

    Ngụy cha cũng bị chí khí hào hùng của con gái làm cảm động, cảm thấy mình còn chưa đứng vững gót chân trong Hoa Đô, phải lấy sự nghiệp làm trọng.

    Chờ sau này ổn định trong Hoa Đô rồi, khi nào đi chơi mà không được?
     
    Heoheocon9552 likes this.
  8. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 120 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngụy cha tính tình lôi lệ phong hành (Nghĩ muốn làm gì liền làm đó), bởi vậy cũng mang theo bút ký bổn cùng bút đi ra ngoài chuyển động tìm mặt tiền cửa hàng.

    Ngụy Diễn cũng không quá am hiểu việc này, khả năng giúp đỡ duy nhất cũng là hỗ trợ nhìn xem phong thủy của những đoạn đường mà cha đi cùng người môi giới xem như thế nào.. Đương nhiên, bởi vì hắn chỉ hiểu sơ trong phương diện này, cho nên càng nhiều là bắt một ít du hồn tiểu quỷ buộc linh chẳng hạn để hỏi thăm.

    Nhưng như vậy cũng không phải phương pháp tốt, dù sao giữa ban ngày ban mặt những quỷ hồn này cũng không có bổn sự lắc lư bên ngoài.

    Mà Ngụy cha lại cảm thấy cũng không cần quá để ý, chỉ cần đoạn đường phương tiện, giá cả thích hợp kỳ thật cũng đã tốt lắm.

    Dù sao nơi này là Hoa Đô tấc đất tấc vàng.

    Cho nên còn chưa qua một tuần, Ngụy cha đã định ra một mặt tiền cửa hàng đại khái hơn 20m2.

    Mặc dù nhỏ, nhưng một mình hắn làm việc cũng đã đủ rồi.

    Hắn cũng không kéo dài, xác định xong liền liên hệ đội thi công tiến hành trang hoàng.

    Cứ như vậy, thời gian cũng tiến vào cuối tháng bảy.

    Thấy ca cùng em gái đều có chính sự đi làm, Ngụy Diễn cảm giác mình cũng nên đi làm việc của mình.

    Lúc trước lấy được ngọc linh, Ngụy Diễn liền định tìm chỗ ở thích hợp cho ngọc linh.

    Nói là chỗ ở, cũng là địa phương dành cho ngọc linh tu luyện tăng thực lực, mà nơi ở tốt nhất chính là ngọc thạch.

    Nhưng mà thế giới này, ngọc thạch đã bị khai thác ra thật sự quá mắc!

    Chỉ là loại bình thường nhất cũng đã hơn mười ngàn, bên trong ẩn chứa linh khí cũng không đủ một ngụm cho ngọc linh.

    Có thể có chỗ hữu ích cho ngọc linh, ít nhất cũng phải mấy chục triệu.. hoặc là như nữ quỷ Dung Dung, trải qua mấy thế hệ truyền thừa, súc tích nhân lực nhân khí cùng ý niệm.

    Chẳng qua dù là loại nào, đều là Ngụy Diễn không thể đạt tới – điều thứ nhất trong túi ngượng ngùng, điều sau hắn cũng không nắm giữ được thời gian cùng quy luật không gian.

    So sánh ra, tự đi tìm ngọc thì dễ giải quyết hơn.

    Nghèo phải làm sao bây giờ?

    Đương nhiên là cố gắng kiếm tiền vậy.

    Hơn nữa bởi vì có ngọc linh tồn tại, Ngụy Diễn không cần lo lắng khả năng chơi đổ thạch thất bại – vốn là do linh khí cùng nhân khí thai nghén đi ra, ngọc linh sao có thể cảm ứng sai lầm đây?

    Đương nhiên, Ngụy Diễn vẫn còn có chức nghiệp đạo đức, cũng không có ý định lợi dụng năng lực của ngọc linh đi đổ thạch phất nhanh.

    Dù sao làm người cần đến nơi đến chốn, bằng phải bản lĩnh của mình thành thật kiếm tiền vẫn tốt hơn.

    Ân, tư tưởng giác ngộ của mình ngày hôm nay vẫn là rất cao đâu.

    Cần đi tới địa phương sản xuất nguyên thạch, Ngụy Diễn không định nói thật chi tiết cho người nhà biết, chỉ nói mình có việc cần đi ra ngoài hai ba ngày.

    Đúng vậy, hắn nói chỉ hai ba ngày.

    Ở trong kế hoạch của hắn, chỉ là đuổi tới mục đích – căn cứ ngọc linh chỉ dẫn lựa chọn vật liệu đá mà nó thích nhất – mua xuống – trở về nhà.

    Nếu sự tình thuận lợi, thậm chí chỉ vài giờ là có thể thu phục.

    Ngụy Nhạn đang vội vàng chà đề, Ngụy cha bận rộn trông coi trang hoàng cửa hàng, cho nên Ngụy Diễn đi ra ngoài cả hai cũng không khẩn trương, chỉ dặn hắn phải tự chiếu cố chính mình.

    Lần này trong kế hoạch đi ra ngoài, Ngụy Diễn mang theo ngọc linh cùng Bạch Thứ, lưu lại Soái Soái, dù sao hiện tại hắn đảm đương làm bảo hộ linh trong nhà, vả lại cũng có chút bổn sự, nếu quả thật có kẻ không có mắt tới trêu chọc, trực tiếp nuốt chửng không cần khách khí.

    Sở dĩ mang theo cả Bạch Thứ, chủ yếu là vì lúc đó Bạch Thứ đang tu luyện ở lúc mấu chốt lại bị người bắt đi.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  9. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 121 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy rằng mặt sau Ngụy Diễn cứu hắn, nhưng dọc đường bị ngắt ngang tu luyện vẫn ảnh hưởng tới tu vi.

    May mắn chính là, hắn gặp được Ngụy Diễn, còn gặp ngọc linh, cho nên chẳng những không cần bị thân tử đạo tiêu, cũng bởi vì Ngụy Diễn vận dụng ngọc linh tu luyện tiện thể lôi kéo theo hắn, cho nên thương thế của hắn rất nhanh liền phục hồi. Vả lại bởi vì có tình huống phá rồi lại lập, hắn rất nhanh liền nghênh đón một lần quan ải trọng yếu trong yêu sinh của mình – luyện thành nội đan.

    Ở trong đoạn thời gian này, Bạch Thứ không chỉ cần có đủ linh lực tu luyện, còn phải phòng bị lúc mình cô đọng nội đan sẽ hấp dẫn những tà vật khác, đến lúc đó nếu Bạch Thứ còn lưu lại Ngụy gia, Ngụy Diễn lại đi vắng, nói không chừng Ngụy cha cùng Ngụy Nhạn sẽ bị liên lụy.

    Soái Soái dù sao hai tay khó địch lại bốn tay.

    Cho nên Ngụy Diễn mang theo bên người là cách thực hiện tốt nhất.

    Huống chi lần này bọn họ cần đi nơi sản xuất nguyên liệu ngọc thạch cũng là một trong những đại tỉnh nổi danh về mỹ thực đặc sắc trong quốc nội, hàng năm kỳ nghỉ hè cũng là lúc những mỹ thực đặc sắc này xuất hiện trên bàn cơm.

    Ở kiếp trước Ngụy Diễn cũng từng tranh thủ thời gian đi thể nghiệm một phen thiên nhiên ban tặng, không đạo lý đi tới thế giới này còn phải bỏ qua.

    Khuẩn hoang dại của Vân tỉnh, dùng thủ pháp tu từ hơi có chút khoa trương, đó là dùng mạng cũng phải đi nếm thử sơn trân này.

    Thậm chí ở trong người địa phương Vân tỉnh còn có một cách nói mọi người đều biết, chính là hàng năm tháng bảy tháng tám lấy khuẩn, ăn khuẩn, tựa như hàng năm mùa hè ăn dưa hấu, ăn nấm trúng độc cũng là thao tác lệ thường, nếu không bởi vì ăn khuẩn hoang dại mà trúng độc thì cũng không được tính là người Vân tỉnh.

    Ngụy Diễn tâm động.

    Ngụy Diễn cũng không có ý định vì muốn ăn nấm mà phải thể nghiệm cảm giác mê huyễn khi bị trúng độc nấm, bởi vậy mang theo Bạch Thứ cũng là đôi bên cùng có lợi, dù sao đối với tình huống loại nấm nào sẽ gây trúng độc có bác sĩ giải độc đi theo bên mình là không còn gì tốt hơn.

    Ngụy Diễn mang theo ngọc linh cùng Bạch Thứ chạng vạng đi tới Vân tỉnh, trên đường cũng không ngừng nghỉ trực tiếp ngồi xe đi tới nơi sản xuất ngọc thạch.

    Ngọc Hòa thôn, bởi vì băng xuyên dời xuống tới ranh giới dần dần hòa tan, thường thường phát hiện được nguyên liệu ngọc thạch từ thượng nguồn cọ rửa mang theo chảy xuống.

    Từ ba mươi năm trước, thôn dân thôn Ngọc Hòa ngẫu nhiên phát hiện một khối thượng đẳng bạch ngọc nặng hơn 500kg, trong thôn liền bộc phát ra cỗ triều dâng nhặt lậu, hơn nữa trải qua ba mươi năm nhiệt độ cũng không sút giảm, thậm chí theo thời gian trôi qua còn phát triển ra chức nghiệp "Kiểm ngọc nhân".

    Chính bởi vì như thế, không nói tiểu khách sạn trong thôn, dù là homstay của những thôn dân đều bị thương nhân cùng du khách chiếm hết, nhờ vậy cũng phát triển khách du lịch.

    Xuất hiện loại tình huống này trừ bỏ đại bộ phận người theo bản năng mang theo tâm lý may mắn, nghĩ bánh nướng từ trên trời rơi xuống, chủ yếu còn là bởi vì thôn Ngọc Hòa còn là một cổ thôn cằn cỗi.

    Trước khi xuất hiện thôn dân phát hiện ngọc thạch, thôn dân đời đời đều dựa vào cày ruộng mà sinh sống.

    Nhưng mà cả thôn địa vực có thể canh tác cày ruộng còn chưa được một ngàn mẫu, bởi vì điều kiện tự nhiên tồi tệ, trừ bỏ hàng năm mùa khuẩn nấm thịnh vượng có thể miễn cưỡng ấm no, bọn họ trồng món chính cũng chỉ có bắp, còn là loại sản lượng mỗi mẫu còn chưa tới 100kg, tuy nhiên phải nuôi sống gần tám trăm người – cho dù 1/3 trong đó đều là nhi đồng, nhưng sức ăn của bọn nhỏ so với người trưởng thành ít cũng ý nghĩa sức lao động của bọn nhỏ không bằng người trưởng thành.

    Về sau thôn Ngọc Hòa bởi vì ngọc thạch mà nổi tiếng, cuộc sống của thôn dân mới dần dần cải thiện.

    Nhưng cũng không hơn.

    Dù sao may mắn sở dĩ là may mắn, cũng bởi vì rất ít sẽ phát sinh trên thân người bình thường.

    Suốt ba mươi năm, thần may mắn không tiếp tục buông xuống, dù là thôn dân ngẫu nhiên từng phát hiện ngọc thạch lúc sau mang theo đứa con không ngừng tìm kiếm trong thung lũng cùng trên núi cũng không tiếp tục thu hoạch được gì.

    Đương nhiên nói là không thu hoạch cũng chỉ là không tìm được đại ngọc thạch lớn như thế mà thôi.

    Trên thực tế mặc dù không có đại ngọc thạch nặng tới 400-500kg, nhưng hàng năm vẫn có vài chục cân ngọc thạch bị phát hiện – có như vậy chống đỡ, cũng làm cho người thôn Ngọc Hòa thoát khỏi cuộc sống giãy dụa trong ấm no.

    Chẳng qua hơn ba mươi năm, theo thương nhân ngọc thạch liên tục thay đổi, cùng với kỹ thuật khoa học phát triển, hiện tại người trong thôn Ngọc Hòa kỳ thật cũng không còn "phong phú" như những năm trước kia, hiện tại một ít thương nhân cũng đã bỏ qua thôn Ngọc Hòa, chỉ còn du khách bị hấp dẫn đi qua, nghĩ trải nghiệm đổ thạch nhặt lậu xem như thế nào.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  10. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 121 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đối với những du khách mà nói, cho dù bỏ ra mấy ngàn đồng có thể đổ thạch thành công nhưng chỉ bán được mấy trăm đồng hoặc là ngàn đồng đều là đáng giá, lại càng không cần phải nói nếu đổ ra được ngọc giá cả nhiều hơn số tiền vốn mình bỏ ra một chút, cũng là "đổ trướng", kiếm được rồi.

    Trên thực tế, thôn Ngọc Hòa đã hình thành chuỗi mắc xích kinh doanh du lịch độc đáo, nếu đi tới thôn này, nhất định cần thuê thôn dân làm hướng dẫn du lịch – cũng giống như rất nhiều cảnh điểm cần mua vé vào cửa, tuy rằng du khách các nơi có dị nghị, nhưng một người một ngày một trăm đồng, còn bao ăn, không tính là cao tới thái quá, người đã đi tới chỗ này cũng sẽ không luyến tiếc.

    - Cho nên anh nói nhiều như vậy, là muốn biểu đạt thôn Ngọc Hòa không đáng tới thăm sao?

    Ngụy Diễn nhìn thanh niên trẻ tuổi bên cạnh, thấy đối phương cũng không biết buôn bán.

    Nói như vậy, làm hướng dẫn du lịch, không nên dùng sức tâng bốc cảnh điểm, làm cho du khách cảm thấy được tiền của mình dùng đáng giá sao?

    Chẳng thể trách lúc đi vào cửa thôn chứng kiến có nhiều nữ tính thôn dân tinh thần thật mẩy ăn mặc chỉnh tề cùng nam giới người già, nhưng cũng chỉ có thanh niên trẻ tuổi tên Tháp Thập thoạt nhìn cần chán nản hơn nhiều lắm, hơn nữa nhìn kỹ hắn còn đang chống gậy bước đi.

    Đương nhiên, Ngụy Diễn lựa chọn đối phương cũng không phải bởi vì hắn thoạt nhìn chán nản nên mới động lòng thương, mà là ngọc linh nói cần tuyển hắn.

    Ngụy Diễn đến chỗ này là vì muốn mua "bất động sản" cho ngọc linh, đương nhiên là giao cho tiểu khả ái định đoạt.

    Bị ánh mắt trong trẻo của Ngụy Diễn vừa nhìn, Tháp Thập nhịn không được đỏ mặt – là xấu hổ:

    - Không, tôi..

    - Ông chủ, anh đừng có hiểu lầm.

    Một nữ nhân trẻ tuổi mắt to môi dày hoạt bát xen lời của bọn họ:

    - Tháp Thập nhà tôi không biết nói chuyện, cũng không có ý tứ muốn nói thôn Ngọc Hòa chúng tôi không đáng đến tham quan.

    Nàng chỉ là tranh thủ thời gian đi cho con bú sữa, để chồng mình coi chừng dùm chỗ đợi khách, không ngờ chỉ chớp mắt thật sự nhận được du khách, nhưng chồng nàng tính tình hũ nút, thiếu chút nữa làm cho khách nhân bỏ đi rồi, nàng phải nhanh chóng chạy tới cứu tràng.

    Ngụy Diễn:

    - Cô là..

    - Chào ông chủ, gọi tôi a Hương là tốt rồi, Tháp Thập là chồng tôi, hắn làm nghề kiểm ngọc nhân, kinh nghiệm thật phong phú! Cam đoan ông chủ sẽ không đến nỗi tay không mà về!

    Nàng thật giỏi nói chuyện, trên mặt còn mang theo vẻ ân cần cũng không quá mức nịnh hót cười.

    Tháp Thập ngập ngừng bồi thêm một câu:

    - Là trước kia làm kiểm ngọc nhân..

    Nói còn chưa nói xong đã bị a Hương hung hăng trừng mắt liếc, sau đó quay đầu nhìn Ngụy Diễn:

    - Ông chủ, mặc dù là trước kia, nhưng cũng không cách bao lâu, Tháp Thập nhà tôi làm nghề này cũng hơn mười năm, hơn nữa một tháng trước hắn nhặt được ngọc thạch thượng đẳng nặng hơn 400kg..

    Nàng nhìn Ngụy Diễn còn chưa đến hai mươi, trong lòng nén giận chồng mình nói linh tinh, cần gì phải nói chuyện thành thật như vậy để làm gì.

    Ngụy Diễn cười cười:

    - Hơn 400kg? Thật lợi hại đâu, chức nghiệp của hắn là kiểm ngọc nhân, vì sao lại đến trong thôn làm hướng dẫn du lịch đây?

    Hắn nhớ được lúc trước làm cho thôn Ngọc Hòa nổi danh cũng chỉ là nhờ nhặt được viên ngọc thạch nặng hơn 500kg, hơn 400kg mà không bị tuyên truyền?

    Kiểm ngọc nhân cũng là phân cấp bậc, chức nghiệp kiểm ngọc nhân mỗi ngày đi nhặt ngọc, mà ở trong thôn tiếp đãi du khách bình thường đều chỉ là nửa vời, công việc chủ yếu của bọn họ chính là hướng dẫn du lịch mang theo du khách đi tới chỗ kiểm ngọc nhân nhặt về ngọc thạch sau đó hỗ trợ giảng giải cùng ra đề nghị.

    Trong lời nói của Ngụy Diễn mang theo vẻ nghi ngờ cùng trào phúng vi diệu, vẻ mặt Tháp Thập lúc xanh lúc trắng, nụ cười trên mặt a Hương chợt cứng một chút, sau đó rất nhanh liền lộ vẻ lo lắng, lau lau nước mắt:

    - Ai, nói ra cũng không sợ ông chủ chê cười, một tháng trước Tháp Thập phát hiện ngọc thạch kia, tính toán khiêng đi xuống, ai ngờ bầu trời tối đen đường trơn, ra ngoài ý muốn, ngọc thạch đè ép đùi của Tháp Thập nhà tôi.. Đợi khi trở lại chỗ kia tìm, lại không biết bị ai trộm đi! Chỗ kia chỉ lưu lại một cái hố, đáng thương Tháp Thập nhà tôi, cái gì cũng không lấy được không nói, còn gãy chân!

    Nói tới đây a Hương đại khái động tới nỗi đau, chảy nước mắt:

    - Nếu ông chủ không tin, tôi đưa anh đi xem!

    Ngụy Diễn hiếu kỳ hỏi:

    - Chỗ kia xa không? Có phương tiện mang tôi đi nhìn xem?

    Tháp Thập có chút không muốn:

    - Chỗ kia không có gì để xem, chỉ là một mảnh bãi đá nhỏ..

    Trên thực tế hắn cũng hoài nghi đêm hôm đó hắn có phải hoa mắt, cho nên nhìn lầm rồi hay không.
     
    Heoheocon9552 likes this.
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...