Đam Mỹ [Edit] Tôi, Huyền Học Cải Mệnh - Sa Đề

Discussion in 'Đã Hoàn' started by GiangNgan, Oct 13, 2024.

  1. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 111:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sức ăn của nhóm thiếu niên nam nữ cũng không nhỏ, hơn nữa biết được ông chủ cũng là người giám hộ bạn học mình hứa hẹn chỉ tính nửa giá tiền, càng thêm ăn không ngừng miệng.

    - Khụ.. khụ.. khụ..

    Có chút tiếng ho khan thật nhỏ loáng thoáng truyền đến, lỗ tai Ngụy Diễn vừa động, đang suy nghĩ có phải có bạn học ăn quá nhanh nên mắc nghẹn, lại phát hiện thanh âm từ bên ngoài truyền vào.

    Bởi vì vị trí ở cửa, sau lưng của hắn cũng không có khách, chỉ có người đi đường qua lại, nhưng ở trong hoàn cảnh như vậy tiếng ho khan bên ngoài lẽ ra cũng không rõ ràng bị người nghe thấy như thế.

    - Cứu mạng.. cứu mạng.. khụ khụ..

    Lúc này thanh âm kia càng thêm rõ ràng.

    Ngụy Diễn nhướng mày, nhìn nhìn những bạn học khác, toàn bộ đều vô tri vô giác, thầm nghĩ là quỷ hồn nào to gan lớn mật giữa ban ngày cũng dám đi ra ngoài lắc lư, liền nhìn thấy một hán tử dáng người đen tráng mồ hôi đầm đìa đi vào cửa, trên tay cầm một lồng sắt lớn như lồng chim, lập tức đi tìm bà chủ đang tính tiền trong quầy.

    Người nọ đi qua, mùi mồ hôi cùng một tia yêu khí không thể che giấu làm cho Ngụy Diễn cảnh giác lên.

    Mà đại hán kia còn chưa hay biết gì, cùng bà chủ nói hai câu, sau đó cầm đại lồng sắt giơ lên, đem lớp vải bố bao bọc bên ngoài xốc lên.

    Soái Soái vị Diệp tử quấn quýt trong trường không thể thoát thân, cũng không cùng hắn đi tới đây, bởi vì hắn đưa lưng nên Ngụy Diễn cũng không thấy rõ trong lòng sắt là cái gì, nhưng rõ ràng chứng kiến khuôn mặt của bà chủ nổi lên biến hóa.

    Nhất là sau khi bà chủ chỉ cho đại hán đi vào trong phòng bếp, trên mặt của nàng lại hiện lên một tầng tro tàn, đen tối như là không được rửa sạch sẽ.

    Ngụy Diễn không tự chủ được nhìn qua con của nàng, bạn học của hắn tên Trương Niệm Hòa, không có gì bất ngờ xảy ra khuôn mặt của đối phương cũng bị một tầng tro tàn bao phủ.

    Rõ ràng trước khi ngồi xuống ăn cơm tinh thần còn thật mẩy, cho dù có chút suy sụp cũng thuận lợi vượt qua, nhưng lúc này thiếu niên hai mắt vô thần, người nhìn ốm yếu, vẻ mặt tán loạn, phờ phạc – hơn nữa so sánh với những bạn học khác nhìn càng thêm rõ ràng – đây là dấu hiệu số phận đen đủi đã quấn lên người.

    Chỉ trong vài phút ngắn ngủi tình thế đã xảy ra nghịch chuyển, không hề nghi ngờ là có quan hệ với hán tử đen tráng kia.

    Trương Niệm Hòa còn đang nói với bạn bè:

    - Ăn xong cá nướng có thể kêu não hoa nướng, thận nướng, đại tràng nướng, ông nội tôi làm món này có bí quyết độc môn đâu! Cho dù mùi tanh tưởi bao nhiêu đến trong tay ông tôi đều biến thành món ngon mỹ vị - cơ hội khó được nhất định phải nếm thử!

    Mà lúc này ở trong phòng bếp, bởi vì đã qua giờ cơm nên Trương lão gia tử ngồi nghỉ ngơi một chút, nhìn thấy đại hán đen tráng đi vào liền nói:

    - U, vị khách nhân này, nơi này là phòng bếp, khói dầu lớn, nếu muốn ăn chút gì thì ở bên ngoài kêu món là được rồi.

    Đại hán cười ha ha:

    - Ha ha, ông chính là đầu bếp đi? Tôi là mộ danh mà đến, nhưng không phải tới dùng cơm, mà là tặng mua bán cho ông thôi.

    Lúc này ở bên ngoài nhóm học sinh đang ồn ào thảo luận.

    Ngưu Bằng Phi nói:

    - Thật sự sao? Tay nghề ông nội của cậu lợi hại như vậy?

    Nếu đổi lại trước kia Trương Niệm Hòa đã thao thao bất tuyệt, nhưng mà không biết như thế nào hắn cảm thấy được đầu mờ mịt – chẳng lẽ vừa rồi về nhà dọc đường bị cảm nắng sao?

    - Uống nước nói sau.

    Ngụy Diễn rót cho hắn một ly trà Khổ Kiều mà quán ăn chuẩn bị sẵn.

    - Cảm, cảm ơn.

    Trương Niệm Hòa có chút được sủng ái mà lo sợ - đây là nước trà của trạng nguyên tỉnh rót! Tuy rằng hắn sớm thành thói quen loại trà này trong nhà, nhưng vẫn bưng lên uống một hơi cạn sạch.

    Không biết có phải do tâm lý tác dụng, hắn cảm giác trà này uống cũng ngon hơn rất nhiều?

    Ngụy Diễn nhìn thấy điềm xui trên mặt Trương Niệm Hòa cũng không yếu bớt, hiểu được phỏng chừng nhất định cần giải quyết ngọn nguồn sự tình mới được.

    Trương Niệm Hòa thở ra một hơi, nhéo nhéo mũi nói:

    - Ông nội tôi trước kia từng làm học nghề cho một đầu bếp trong phủ đại soái..

    - Đại soái!

    Các thiếu niên kinh hô, lực chú ý liền bị hấp dẫn đi rồi:

    - Là đại soái trong phim truyền hình nói sao?

    Loại người mặc quân phục kiểu Đức, trên đầu đội quân mũ, đeo bao tay màu trắng, cầm cây roi màu đen, bên hông đeo súng, cưỡi ngựa sao?

    Trương Niệm Hòa có chút khó xử sờ mũi:

    - Tôi cũng chưa từng thấy qua, hơn nữa khi đó ông nội tôi chỉ ở trong bếp, không có gặp qua đại soái a.

    - Oa, tính toán thời gian, khi đó trong lịch sử của chúng ta người được xưng tụng đại soái có những ai?

    Mọi người trầm mặc, sau đó liền nhìn Ngụy Diễn – đối với học tra mà nói, đề tài này đã vượt qua phạm vi kiến thức của bọn họ.

    Ngụy Diễn nhớ lại một chút:

    - Khi đó thế lực quân phiệt của chúng ta càng phức tạp hơn những quân phiệt khác, cho nên cũng có rất nhiều người tự phong mình là đại soái nếu tính khắp cả nước.

    Trương Niệm Hòa gật đầu:

    - Khi đó hình như là như vậy, nhưng điểm tựa không phải cái này, mọi người không phải muốn nghe chuyện học nấu bếp của ông nội tôi sao!

    - A a a, cậu nói cậu nói.

    - Dù sao những người đó trong tay vừa có quyền lợi liền hưởng thụ, trên trời, trong nước, trên mặt đất, đều muốn ăn, khi đó động vật hoang dại cũng nhiều hơn bây giờ, cho nên ông nội tôi cũng đi theo học không ít.. đương nhiên, bởi vì ông nội chỉ là học nghề, hơn nữa khi đó có cách nói dạy được đồ đệ thì sư phụ đói chết, cho nên ông nội tôi phần nhiều chỉ xử lý một ít nội tạng.. cứ như vậy, luyện được kỹ thuật.

    Cùng một thời gian, nam nhân đang nói trong bếp:

    - Thật không dám giấu diếm, là con của ông giới thiệu tôi tới đây.

    - Cha của anh nuôi lão đại Thanh Long bang ngày mai qua 90 đại thọ..

    Trương lão gia tử nhướng mày, trong lòng chắc lưỡi – hắn biết Thanh Long bang, là đoàn thể lưu manh hoành hành ngang ngược trong huyện Nguyên Khẩu. Bởi vì có câu nói Diêm Vương dễ chọc tiểu quỷ khó chơi, Thanh Long bang chính là "tiểu quỷ", bọn họ mở cửa buôn bán, không sợ hoành chỉ sợ hỗn, nếu bọn hắn nhảy nhót nơi này, cục cảnh sát chưa chắc sẽ quản được.

    Vì thế hắn chỉ đành đem bất mãn tạm thời giấu vào trong lòng, thầm nhủ trở về cho đứa con một trận đòn cho biết tay.

    Cũng không biết Trương lão gia tử oán thầm, nam nhân còn đang nói:

    - 90 tuổi! Nhân sinh có thể sống đến tuổi này chính là thọ! Lão đại chúng tôi nghĩ chúc mừng lão gia tử một chút, vì thế đặc biệt chuẩn bị cho lão gia tử, muốn bắt được nó thật không dễ dàng, phiền toái xử lý làm món chính!

    Hắn vừa nói vừa xốc vải bố trên lồng sắt, lộ ra hình dáng đồ vật trong lồng – nguyên lai là một con nhím lớn cả người xám trắng nhìn giống như một con heo nhỏ!

    Con nhím thoạt nhìn hẳn đã sống khá lâu, gai nhọn trên người còn dài hơn con nhím bình thường rất nhiều, thân thể cũng rất mập.

    Giờ phút này nó bị giam trong lồng sắt, nhưng không thất kinh gọi bậy như những tiểu động vật bình thường, mà vẫn không nhúc nhích nằm úp sấp trong lồng, chỉ chừa hai con mắt lẳng lặng nhìn Trương lão gia tử cùng nam nhân đen tráng.

    Nam nhân có chút đắc ý chỉ vào con nhím:

    - Thế nào! Đủ ngạc nhiên chứ! Nhắc tới tôi lớn như vậy còn chưa từng gặp qua thứ đồ chơi này trong huyện Nguyên Khẩu, không nghĩ tới mấy ngày nay vận khí tốt lại gặp được – quả nhiên là ông trời muốn chúc thọ cho ông nuôi của lão đại đi!
     
    Heoheocon9552 likes this.
  2. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 112 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trương lão gia tử ngồi xổm người xuống, cẩn thận đánh giá con nhím trong lồng sắt.

    Nam nhân liếm liếm môi:

    - Loại nguyên liệu nấu ăn này cũng cần kỹ xảo nấu nướng mới có thể lấy ra hương vị ngon nhất. Vừa lúc mấy ngày trước lúc tiểu Trương lão bản mua đồ ăn có hàn huyên vài câu, biết được lúc lão gia tử còn tuổi trẻ từng học qua cách nấu thịt rừng, đối với những nguyên liệu đặc sắc này rất có một tay, cho nên chuẩn bị phiền toái ông hỗ trợ làm một chút, đến lúc đó đến chúc thọ còn có những đại nhân vật khác. Thế nào cũng có năm sáu chục người đi, nếu lão gia tử đem món ăn này làm xong, ông chủ chắc chắn sẽ không keo kiệt. Huống chi đối với danh khí của ông chẳng phải sẽ được nâng cao thêm một bước?

    Nam nhân vẫn thao thao bất tuyệt:

    - Đúng rồi, nghe nói thịt nhím ngoại trừ có thể ăn, hơn nữa da còn là vị thuốc tốt, kêu tiên nhân da hay gì? Đến lúc đó lão gia tử có thể đem bụng nó xẻ ra, lột nguyên bộ da hay không?

    Trương lão gia tử cũng không đem lời uy hiếp ngầm của hắn bỏ vào trong tai, hắn chú ý tới con nhím nghe được lời của nam nhân đôi mắt tràn ngập hận ý trừng mắt nhìn mình cùng nam nhân kia, tựa hồ biết đại nạn của mình buông xuống.

    Chống lại ánh mắt sắc bén của con nhím, Trương lão gia tử đột nhiên da đầu run lên, có chút hốt hoảng.

    Nội tâm hắn không khỏi đem con trai mình nện cho một lần!

    Hắn làm đầu bếp nhiều năm như vậy, giết gà, dê, rắn, lúc tuổi trẻ còn xử lý không ít thịt rừng, thiên nga, thịt nai hươu thậm chí tay gấu, chỉ riêng chưa từng xử lý qua vật như vậy.

    Không biết tại sao ánh mắt con nhím làm cho hắn vô cùng sợ hãi, rất bất an.

    Ngụy Diễn đang ở trong phòng vệ sinh quán ăn rửa tay.

    Đối diện hắn là một mặt gương có chút u tối, không được bóng loáng như trong tưởng tượng của mọi người, mà là u tối, tạo nên gợn sóng.

    Trong gợn sóng, một đoàn mao cầu béo lùn chắc nịch mơ hồ không rõ, phát ra tiếng kêu cứu sâu kín tuyệt vọng bi thống:

    - Khụ.. khụ.. khụ.. cứu mạng.. cứu mạng..

    - Cứu cứu tôi.

    - Ai tới thả tôi ra ngoài!

    - Cứu cứu tôi a.

    Theo thanh âm tăng cường, trong ánh trăng mờ thân ảnh cũng trở nên rõ ràng. Là một con nhím cuộn tròn thành một đoàn, tiểu con nhím nhìn thấy Ngụy Diễn liền sửng sốt – nó cho rằng mình hấp dẫn tới là người thờ bạch tiên, không ngờ là một đạo sĩ? Không, không đúng, cảm giác không giống như là đạo sĩ..

    Ngụy Diễn sụp mắt nhìn con nhím béo tròn trong gương, trong mắt mang theo ý cười mở miệng hỏi:

    - Tôi cứu cậu, cậu lấy cái gì trao đổi đây?

    Con nhím ngẩn người, không ngờ đối phương lại muốn lợi ích như vậy, còn chưa làm gì đã bắt đầu yêu cầu thù lao.

    Nhưng nó nghĩ lại, không có lợi thì dựa vào cái gì người ta phải đi cứu mình, dù đổi lại hoàn cảnh nó cũng không muốn làm công không.

    Nhưng nó chỉ là một con bạch tiên bình thường mà thôi, trên người không có vật gì khác.

    Ngụy Diễn nhìn bộ dạng lo âu lại khó xử của con nhím, thản nhiên nói:

    - Lưu ở bên cạnh tôi đi, bên cạnh tôi còn khuyết thiếu một người hỗ trợ khám bệnh chữa bệnh.

    Bạch tiên là loài nhím, ở trong ngũ đại tiên thanh danh không nổi bật, thuộc bạch tiên bộ tộc, nhiều thế hệ am hiểu nhất là trị liệu các loại thực bệnh, hốt thuốc tìm thuốc, hành nghề y tế thế.

    Có thể nói ở trong ngũ đại tiên, so sánh mà nói bạch tiên là tâm tính thuần thiện nhất.

    Đương nhiên, Ngụy Diễn cũng không phải thấy đối phương thiện lương cho nên muốn cứu hắn, nếu đổi thành mấy tiên gia khác, nếu như có thể đạt tới giao dịch hắn cũng sẽ nguyện ý ra tay giúp đỡ.

    Chẳng qua nếu đem so sánh, hắn càng muốn giúp bạch tiên hơn.

    Phải biết rằng bình thường chữa bệnh còn chưa đủ làm cho con nhím được phong là bạch tiên, bạch tiên bộ tộc có thể được người tài ba dị sĩ thừa nhận công tích chủ yếu là vì chúng nó ngoại trừ có thể thuốc đến bệnh trừ nghi nan tạp chứng, nếu người tu luyện bị thương, bạch tiên bộ tộc đồng dạng cũng có bàn tay vàng.

    Bạch tiên bộ tộc là dược tiên đại tộc danh bất hư truyền.

    Nhưng bởi vì bản thể của bạch tiên là con nhím, ông trời chú định tứ chi ngắn ngủn, hành động chậm chạp, không so được với chồn cùng hồ ly chân dài, cũng không giảo hoạt thông minh như loài rắn, cho nên thường xuyên đều là ẩn thế không ra, cũng không biết con bạch tiên này xui xẻo bao nhiêu, lại bị nhân loại bắt được.

    Con nhím cũng không biết mình ở trong lòng Ngụy Diễn đã trở thành một tượng trưng cho ngốc trắng ngọt, nó nghe Ngụy Diễn đưa ra yêu cầu trao đổi, kích động vạn phần liền run rẩy nói:

    - Dạ!

    Hiện tại nó đích xác tự thân khó bảo toàn, cần người hỗ trợ cứu viện mới có thể thoát khỏi tử vong, mà người trước mắt nếu có thể trợ giúp nó thoát ly hiểm cảnh, thực lực khẳng định mạnh hơn nó nhiều.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  3. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 112 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Theo một kết cục hẳn phải chết biến thành tùy tùng của cường giả, sau này nói không chừng không cần tiếp tục trốn tránh, nó cảm giác mình không có gì đáng do dự.

    Nếu các anh chị em của nó biết nó ôm đùi, nhất định sẽ hâm mộ chết.

    Ngụy Diễn:

    - Nói cho tôi biết tên của cậu.

    Con nhím hân hoan vui mừng:

    - Tôi tên là Bạch Thứ.

    Ngụy Diễn: Bạch tiên các vị đặt tên đều tùy tiện như vậy sao? Trực tiếp chỉ cần bỏ thêm một chữ là được?

    Ngụy Diễn gật đầu:

    - Tôi đã biết, Bạch Thứ.

    Hắn nói xong liền vươn tay vào trong gương, đụng chạm một đoàn hồn phách của con nhím hẳn chính là kính tượng (mặt kính phản chiếu).

    Cùng lúc đó Trương lão gia tử nhìn thấy con nhím trong lồng sắt, lúc này nó không còn dùng ánh mắt cừu hận nhìn hắn cùng đại hán, mà là nhìn chằm chằm một chậu nước bên cạnh lồng sắt không nhúc nhích.

    Hắn thở dài, cho dù con nhím này thật đáng thương, nhưng đối với đầu bếp mà nói nó chẳng qua chỉ là một miếng thịt nằm trên thớt mà thôi, hắn vốn cũng không phải đại thiện nhân, không đáng vì một con súc sinh đắc tội với người, dù sao hắn còn muốn tiếp tục an ổn mở quán ăn của mình trong huyện Nguyên Khẩu.

    Vì thế hắn gật đầu:

    - Nếu đã như vậy ngày mai tôi sẽ làm thịt.

    Đại hán kia cũng cười nói:

    - Nói cũng đúng, hiện giết hiện ăn mới tươi mới nhất.

    Vừa dứt lời, chỉ nghe vang lên một tiếng gào to:

    - Đồ hỗn trướng! Cái gì đều có thể ăn sao? Con nhím là bạch tiên trong truyền thuyết, vốn là một trong ngũ đại gia tiên, các người ăn nó, chẳng lẽ không sợ tăng thêm ác nghiệt sao?

    Đột nhiên nghe được thanh âm, Trương lão gia tử cùng đại hán đều cả kinh, trong lòng lộp bộp.

    Bọn hắn đều không hẹn mà cùng dừng động tác, quay đầu nhìn xung quanh.

    Xung quanh không ai.

    Đại hán như nhớ tới cái gì, vài bước đi tới giật cửa, đã thấy bên ngoài im lặng lại trống trải, không có một bóng người.

    Trương lão gia tử cùng đại hán vừa định thở ra một hơi, đột nhiên ý thức được không đúng – hiện tại tuy rằng qua cơm trưa, nhưng đại đường bên ngoài vẫn còn có không ít khách nhân đang ăn cơm, vô cùng náo nhiệt ồn ào đâu, hiện tại vì sao tất cả đều không thấy?

    Chẳng những như thế, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh dọa người, dù là tiếng rỉ nước cùng thanh âm máy hút khói dầu đều biến mất.

    Chỉ còn lại thanh âm tiếng thở của hai người bọn họ.

    Thầm nghĩ không ổn, một cỗ khủng hoảng vô danh tràn ngập ra, đại hán bật người nhảy dựng, hai mắt trợn lên:

    - Ai!

    Trương lão gia tử theo tiếng nhìn lại, phát hiện địa phương mà đại hán vừa đứng chẳng biết lúc nào xuất hiện một người – đó là một lão giả thoạt nhìn lớn tuổi, râu tóc bạc trắng, mặc một thân áo trắng, còn lưu trữ một đầu tóc dài, chẳng qua buộc thành búi tóc, thoạt nhìn cách ăn mặc rất cổ rất quái.

    Lão giả đôi mắt trợn tròn, dùng một loại ánh mắt thật quỷ dị nhìn chằm chằm hai người, ánh mắt oán độc tà ác phối hợp khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn có vẻ phi thường khủng bố.

    Lão giả trống rỗng xuất hiện trong phòng bếp, khẳng định không phải người thường, tiếp tục liên hệ dị thường bên ngoài, trong lòng Trương lão gia tử xuất hiện một ý tưởng vớ vẩn.

    Hắn trộm sờ thái đao trên thớt, cố gắng khắc chế sợ hãi trong lòng, cả gan hỏi:

    - Lão nhân gia, ông, ông vào bằng cách nào?

    Lão giả cũng không trả lời, vẻ mặt giận dữ nhìn Trương lão gia tử, sau đó quay đầu hung ác nhìn đại hán.

    Trương lão gia tử giật mình, bản năng nhìn qua lồng sắt mà đại hán mang tới, quả nhiên trong lồng đã không còn vật gì.

    Trương lão gia tử nhịn không được lui ra sau hai bước, lộ ra thần sắc bối rối – đây, đây là con nhím đại tiên hiển linh a!

    Trong tích tắc trong đầu óc hỗn độn của Trương lão gia tử thoáng hiện chút trí nhớ lúc còn trẻ tuổi.

    Hắn nhớ được lúc hắn còn ở phủ đại soái giúp việc bếp núc, là giúp việc cho đầu bếp giỏi nấu món thịt rừng nhất trong phủ đại soái.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  4. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 113 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người hướng chỗ cao đi, hắn tự nhiên thập phần mắt thèm với một thân bổn sự của đại đầu bếp.

    Nhưng hắn nhận thức không cao, vả lại niên đại ấy thập phần khắc nghiệt đối với tay nghề truyền thừa, cho nên hắn chỉ có thể ở một bên trộm xem.

    Nhưng dù sao hắn trẻ tuổi, làm được không đủ bí mật, cho nên rất nhanh bị đầu bếp phát hiện.

    Khi hắn bị đầu bếp kêu đi ra còn cho là những ngày an nhàn của mình đã chấm dứt, dù sao học trộm tay nghề là sẽ bị xử phạt cực nghiêm, hắn rất có thể sẽ đánh mất công việc này.

    Ngoài dự liệu của hắn, vị đầu bếp trong ngày thường thoạt nhìn hung thần ác sát lại không đuổi hắn ra phòng bếp, mà báo cho hắn là cách thực hiện món thịt rừng cùng thịt gia cầm gia súc có khác nhau, thịt rừng ăn ngon, nhưng có nghiệp chướng, trừ bỏ vì sinh tồn nhất định mà ăn thịt rừng, nếu vì thèm ăn như vậy oan hồn dã vật đã chết sẽ bò lên người đã giết cùng ăn bọn chúng.

    Tính khí hắn yếu đuối, trấn không được phần sát nghiệt kia, tốt nhất đừng tự làm phiền.

    Trong phòng bếp là vị kia định đoạt, lúc sau hắn được an bài giết cá, cùng rửa sạch nội tạng gia cầm gia súc.

    Khi đó tuổi trẻ khí thịnh, nghé con không sợ cọp, cũng không đem lời của đối phương đặt trong lòng, không biết là giết động vật chẳng hạn sẽ bị bò nghiệp chướng, chỉ cho là đầu bếp đang dùng phương thức này cảnh cáo hắn đừng vọng tưởng.

    Nhưng thế giới quan của hắn bị phá vỡ ở trong một đêm.

    Ngày hôm đó đại soái săn thú trở về, đưa tới một con hồng hồ ly.

    Nghe nói hồng hồ ly còn là mẫu hồ ly đang nuôi con, bởi vì bảo vệ con mình cho nên dây dưa chiến đấu với đại soái bọn họ, nhưng trong tay bọn họ có súng cuối cùng đem hai tiểu hồ ly không có thịt gì giết chết lại bắt sống hồng hồ ly.

    Đại khái bởi vì mất đi nhi đồng nên hồng hồ ly biến thành điên khùng, bị đưa vào bếp toàn thân lông mao đều dựng đứng, giống như ngọn lửa đang thiêu đốt, liều mạng gầm rú với những người khác.

    Sĩ quan phụ tá ôm cánh tay bị cắn của mình, nghĩ dù sao nó cần lập tức vào chảo dầu, liền cầm lấy súng nhắm ngay hồng hồ ly:

    - Mày dám đùa giỡn lão tử đi! Được, hôm nay lão tử cho mày đùa giỡn!

    Đối mặt họng súng đen ngòm, hồng hồ ly chẳng những không lùi ngược lại biết vật này giết chết con của mình nên càng thêm hung tính, trong ánh mắt tràn đầy cừu hận cùng oán độc, nửa người trên giãn ra, chân sau đạp mạnh, hướng sĩ quan phụ tá bổ nhào qua!

    Lực đạo to lớn thiếu chút nữa đem lồng sắt giam giữ nó ném đi!

    Phó quan hoảng sợ bóp cò.

    Sau đó hồng hồ ly chết trong lồng sắt.

    Đầu bếp liền tranh thủ đem nó làm thịt biến thành thịt hồ ly kho tàu.

    Tay nghề lột da sách cốt của đầu bếp thật thuần thục, rất nhanh lột ra một bộ da hồ ly nguyên vẹn.

    Phó quan đem bộ da đi cho người xử lý.

    Nhưng không nghĩ tới lúc Trương lão gia tử chạy tới xem náo nhiệt, thấy phó quan cầm bộ da hồ ly xoay người chợt phát hiện nơi ánh mắt bộ da hồ ly chợt mở ra, ánh mắt mang theo oán hận vô tận, nhìn đầu bếp lại nhìn phó quan, giống như cần vĩnh viễn nhớ kỹ bọn hắn.

    Ngay lúc Trương lão gia tử giật mình thì trong ánh mắt nâu nhạt trào ra huyết lệ, từng giọt từ bộ da lông rơi xuống đất.

    Một màn quỷ dị này bị Trương lão gia tử chứng kiến rõ ràng.

    Hắn chỉ cảm giác lạnh cả người, nhịn không được nhìn qua đầu bếp đang chặt thịt, hồ ly rơi nước mắt là tình huống nào.

    Đầu bếp đang chuyên tâm nấu ăn, căn bản khong phản ứng đến hắn.

    Nhưng một đồng sự đang rửa rau đột nhiên ánh mắt sâu kín nhìn hắn, miệng phát ra thanh âm khàn khàn:

    - Hồ ly kia chính là hồ tiên, hồ tiên bình thường sẽ không rơi nước mắt, nhưng mạng của nó đã không còn, mạng của nhi đồng cũng không còn, cho nên nó đang dùng huyết lệ đến nguyền rủa – kẻ thương tổn nó cùng nhi đồng, chắc sẽ không có kết cục tốt!

    Một giây sau đồng sự chợt mở trừng hai mắt, sau đó rùng mình nhìn hắn:

    - Anh nhìn tôi làm gì, làm việc đi!

    Trương lão gia tử vội vàng vâng dạ đi rửa rau, nhưng trong lòng phát lạnh, dù là lúc ban đêm được chia món canh nội tạng hồ ly cũng không dám uống.

    Sự thật chứng minh cách làm của hắn rất đúng – vào lúc ban đêm, toàn bộ những ai từng ăn thịt hồ ly đều tiêu chảy, kể cả đại soái, bác sĩ bận không kịp thở.

    Phó quan lại một cước bước hụt xuống cầu thang, quăng ngã đi xuống – rõ ràng chỉ là ba bậc thang ngắn ngủn, lại thật sự đem cổ suất gãy, đương trường tử vong.

    Về phần đầu bếp ngày hôm sau miễn cưỡng chống đỡ thân thể tiêu chảy đi làm đồ ăn, một đao lại băm hơn phân nửa bàn tay của mình! Mặc dù chưa chết, nhưng tay bị phế cũng mất luôn công tác.

    Đại soái tiêu chảy hơn nửa tháng, nhặt về một mạng, nhưng hoạn loại bệnh ăn gì phun đó, còn thường xuyên buổi tối làm ác mộng, không qua mấy tháng trong một cuộc hỗn chiến giữa quân phiệt bị giết chết.

    Cho nên Trương lão gia tử chỉ có thể thu thập hành lý đi tìm ông chủ khác.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  5. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 113 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kỳ thật bởi vì một màn tử vong của hồng hồ ly cùng ban đêm phát sinh liên tiếp sự tình rất có lực trùng kích, dưới sự kinh hoàng, Trương lão gia tử theo bản năng đem phần trí nhớ kia khóa tận sâu trong đầu óc, về sau vì cuộc sống lăn lộn tuổi dần lớn, hắn cũng không nhớ rõ rốt cục là do hồng hồ ly nguyền rủa hay là thịt hồ ly gây mầm bệnh cho nên mới xuất hiện sự tình giống trúng độc như thế.

    Lúc này bị một màn quỷ dị trước mắt khơi dậy trí nhớ đã qua, Trương lão gia tử ý thức được trên thế giới này có chút động vật thật sự là có linh!

    Nghĩ tới đây, thái độ của Trương lão gia tử càng thêm khiêm tốn, hắn lễ độ cung kính nói:

    - Đại, đại tiên, chuyện này không phải là chủ ý của tôi a, còn hi vọng ngài nhìn rõ mọi việc – nếu như tôi trong lúc vô ý mạo phạm ngài, xin hãy khoan dung.

    Đại hán trừng mắt, không biết lão đầu nhi này khi nào thì xuất hiện, càng không rõ vì sao Trương lão gia tử đột nhiên cúi đầu khom lưng với ông già này, càng kỳ lạ chính là, hắn từ trong ánh mắt của Trương lão gia tử phát hiện đại con nhím mình nhốt trong lồng sắt không biết từ khi nào đã biến mất!

    Trong phòng chỉ có một người lạ, cho nên đại hán không chút do dự đem ánh mắt hoài nghi đặt lên người lão đầu kia, thậm chí căng thẳng trong lòng hạ quyết tâm mặc kệ chuyện con nhím biến mất có quan hệ với ông già này hay không, cũng phải làm cho lão đầu này chịu tội thay:

    - Lão già đáng chết! Ông lại dám trộm đồ vật của Thanh Long bang chúng ta! Ông chán sống rồi đi!

    Cảm nhận được đại hán ác ý, lão giả cũng đem lực chú ý chuyển dời lên người hắn, hắn cũng không quên chính là nhân loại này cùng thế lực sau lưng của hắn chuẩn bị đem chính mình rút gân lột da còn muốn làm cho người ta ăn thịt mình.

    Tuy rằng hắn hiện tại không có biện pháp làm gì những người sau lưng đại hán này, nhưng hắn sẽ không bỏ qua cho đại hán.

    - Tôi vốn là bạch tiên, tu hành trên thế gian đã trăm năm, ngay lúc tôi sắp độ kiếp thăng tiên, thể xác cùng tinh thần đều mệt, nhưng không ngờ bị đám phàm phu tục tử bắt được, còn vọng tưởng ăn thịt của tôi – tôi xem các người mới là chán sống rồi!

    Đồng tử Trương lão gia tử đột nhiên co rút lại – a! Quả nhiên là đại tiên!

    Nhưng đại hán không để trong lòng:

    - Cái gì bạch tiên đại tiên hắc tiên! Ông già còn dám giả thần giả quỷ! Nghe kỹ, hoặc ông đem con nhím mà ông trộm đi gọi trở về hơn nữa phục lạy bồi tội với lão tử, hoặc là chuẩn bị ba mươi ngàn bồi thường!

    Hắn mơ hồ nghe lão đại nói con nhím này rất khó được, khẳng định giá trị mấy ngàn tới hơn mười ngàn, hắn hỏi ba mươi ngàn, có lẽ còn có thể tranh thủ thời gian mua con nhím khác, nói không chừng còn kiếm được số tiền phí vất vả.

    Bạch tiên dù sao cũng là bạch tiên, mặc dù không nhìn rõ lòng người như hoàng đại tiên cùng hồ tiên, nhưng cũng từ ánh mắt tham lam lại giả dối của đại hán nhìn ra được ý xấu, nhất thời vung tay lên:

    - Tôi xem anh là muốn cái rắm ăn!

    Hắn nói xong vung tay lên, một đoàn sương mù màu đen liền bổ nhào về hướng đại hán.

    Đại hán bất ngờ không phòng ngự bị đánh trúng, cả người tối sầm, nháy mắt nhìn không thấy.

    - A! Đôi mắt của tôi! Ông già ông làm cái gì!

    Đại hán bị chọc giận, chẳng những không sợ hãi, ngược lại càng hung tàn hơn, rút con dao trên người múa may lung tung:

    - A a a a, tôi giết ông!

    Trương lão gia tử vừa nhìn, sắc mặt đại biến, vội vàng né tránh:

    - Đại tiên..

    Bạch tiên cũng không ngờ sẽ như vậy, chỉ trách hắn tu luyện là chính đạo, đối với việc tổn thương tính mạng người khác là có hạn chế, đang lúc hắn đang suy nghĩ có nên nhịn đau rút gai nhọn trên người dùng làm vũ khí chống cự hay không, đại hán kia trực tiếp bị một cước đá văng, ngay sau đó một chân giẫm trên lưng của hắn, làm cho hắn chỉ có thể như con rùa phịch dưới đất, vô luận giãy dụa thế nào cũng không thể giãy thoát.

    - Đại nhân!

    Bạch tiên nhìn thấy Ngụy Diễn, thở ra một hơi nhẹ nhõm.

    Trương lão gia tử cũng kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mắt, hắn nhớ rõ đây là bạn học của cháu trai hắn, bởi vì thi được tốt hơn nữa đề cao thành tích thi vào trường cao đẳng của cháu trai hắn, cho nên vừa rồi hắn còn đặc biệt rời phòng bếp đi gặp mặt các học sinh một lần.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  6. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 114 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng mà không nghĩ tới, thành tích học tập của đối phương đã vĩ đại, còn có loại thần thông này.

    - Ngài, ngài là..

    Trương lão gia tử sợ tới mức đều dùng tới kính ngữ.

    - Chào Trương gia gia, tôi cảm thấy sinh ý quán cá nướng của ngài rất không sai, không cần phải đi kiếm thêm tiền của món thịt rừng này.

    Ngữ khí Ngụy Diễn bình tĩnh nói chuyện, làm cho Trương lão gia tử ướt đẫm mồ hôi:

    - Như ngài chứng kiến, con nhím kia chính là bạch tiên, hơn nữa còn là tu hành chính đạo, nếu ăn nó, chẳng những người ăn cần phải lưng đeo nghiệp chướng, người giết nó cũng sẽ xui xẻo – Trương Niệm Hòa bạn học thật vất vả thi vào đại học, không cần vì nhất thời tham lam mà đem hủy tiền đồ của hắn.

    Hắn nhìn thoáng qua bạch tiên vừa thở ra một hơi nhẹ nhõm – quả nhiên không thể trông cậy vào vú em đánh nhau.

    Trương lão gia tử lập tức bị lời của Ngụy Diễn chọc phải điểm đau đớn – lão nhân gia đều hi vọng đời đời con cháu càng ngày càng tốt, cháu trai Trương gia rốt cục có một người thi đậu đại học khoa chính quy, mọi người đều đem hi vọng ký thác vào oa nhi này, nếu quả thật vì loại chuyện sát sinh này làm ảnh hưởng vài chục năm tương lai của cháu trai, dù hắn phải chết cũng không sáng mắt.

    - Tôi, tôi nhất định sẽ không tiếp tục phạm sai lầm!

    Đại hán kia cũng nghe rõ vài phần, kịp phản ứng đoán chừng chính mình gặp tà, nhưng hắn càng để ý là lão đại dặn dò nhiệm vụ không thể hoàn thành, tiền cũng không kiếm được, vì thế hung ác nói:

    - Ông dám! Thanh Long bang cũng không phải ngồi không! Toàn thể trên dưới Thanh Long bang.. ngao!

    Lời hăm dọa còn chưa nói xong, khí lực dưới chân Ngụy Diễn liền tăng thêm một chút, nháy mắt đại hán chỉ cảm thấy xương cốt đều vỡ tan, hít vào thì nhiều mà thở ra không bao nhiêu, hơn nữa độc tố vừa rồi của bạch tiên làm ảnh hưởng tới khí huyết, trực tiếp làm hắn hôn mê.

    Trương lão gia tử mở to hai mắt nhìn, nghĩ đại hán đã chết, kế tiếp cần tới phiên chính mình, cũng không chịu nổi trước mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.

    Cũng không biết trải qua bao lâu, Trương lão gia tử mơ màng tỉnh lại, thần trí còn chưa thanh tỉnh trước hết nghe được bên ngoài ồn ào.

    Sau đó con dâu đi vào:

    - Cha, bạn học của Niệm Hòa chuẩn bị đi rồi, con đi trước đưa tiễn bọn họ.

    Trương lão gia tử giật mình, theo bản năng nói:

    - Cha đi tiễn!

    Con dâu lặng người:

    - A?

    Trương lão gia tử nhìn nhìn phòng bếp, đại hán cùng lồng sắt nhốt con nhím đều không thấy.

    Hắn nhớ lại chuyện vừa rồi, phi thường nghi hoặc, chẳng lẽ mình nằm mộng sao?

    Trương lão gia tử còn đang nghĩ ngợi, trên tay như bị thứ gì đâm một cái, hắn cúi đầu vừa nhìn, sắc mặt nháy mắt thay đổi, nguyên lai trong lòng bàn tay hắn đang cầm một cây gai nhọn thật dài.

    Đó là gai nhím.

    Nhớ tới bạch tiên, con nhím, thịt rừng cùng với Ngụy Diễn cuối cùng xuất hiện, hắn trực tiếp cởi tạp dề cùng bao tay:

    - Dù sao hiện tại cũng không có khách gọi món ăn, cha đi đưa tiễn bọn họ!

    Con dâu thật sự nghi hoặc – cha chồng bình thường cũng không phải tính khí thích thân cận tiểu bối.

    Trương lão gia tử cũng không có ý định giải thích, chỉ thầm nghĩ nhanh đi tìm Ngụy Diễn.

    Ai biết còn chưa ra tới cửa thì thấy cháu mình đi vào:

    - Ông nội, bạn học cháu là Ngụy Diễn nói để cho cháu chuyển lời cho ông một câu – đút cho con nhím một ngày một con cá, một quả táo cùng một trứng gà, một tháng sẽ tốt hơn. Là ý tứ gì nha ông nội?

    Trương lão gia tử không đáp mà hỏi lại:

    - Vậy bạn học cháu đâu?

    - Đi rồi a.

    - Đi rồi? Đều đi rồi? Sao lại đi rồi?

    - Ăn xong rồi thì đi thôi, bọn họ cũng đã thanh toán tiền, ông nội.

    Trương Niệm Hòa còn nghĩ ông nội mình nghĩ bạn học mình ăn không trả tiền, vội vàng giải thích.

    Trương lão gia tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:

    - Nói tiền làm gì, dung tục!

    Nói xong cũng không quản cháu trai, nói với con dâu:

    - Gọi điện cho cha của đứa nhỏ này! Gọi hắn nhanh chóng trở về! Suốt ngày ở bên ngoài gây ra những chuyện gì cho lão tử chứ!

    - Tôi chỉ không đi theo anh một bữa cơm, anh lại có người khác?

    Diễn cảm Soái Soái khoa trương ôm mặt, dùng ánh mắt "anh là một phụ lòng hán" nhìn Ngụy Diễn.

    Bạch Thứ đang cầm chuối tiêu ăn như hổ đói bật người bị biểu diễn khoa trương của Soái Soái làm xúc động, nhất thời chuối tiêu trong tay cũng không thơm, ngơ ngác ngồi chỗ kia không biết nên làm thế nào cho tốt, có chút do dự chính mình có phải làm ảnh hưởng đến ân nhân cứu mạng hay không.

    Ngụy Diễn trực tiếp vạch trần Soái Soái:

    - Cậu gần đây ít xem phim ảnh ngôn tình cẩu huyết dùm đi.

    Soái Soái:

    - Nhưng xem thứ này không mệt đầu óc nha.

    Hiện tại hắn bị Ngụy Diễn ép buộc tu luyện không nói, nhàn rỗi còn bị bố trí nhiệm vụ đọc sách – dựa vào cái gì Ngụy Diễn vừa thi liền đạt được trạng nguyên tỉnh, mà hắn cần phải cố gắng học tập chứ? Hắn cảm giác mình cũng đã chết rồi, học tập nên biến thành mây bay nha.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  7. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 114 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đáng tiếc trứng chọi đá, Soái Soái chỉ có thể lâm vào trong biển học tập, cũng chỉ có chút nhàn rỗi thì đùa giỡn biểu hiện nội tâm phản nghịch của chính mình một chút.

    - Ca, đây là con nhím sao? Chúng ta có thể nuôi con nhím sao? Nhưng chúng ta không phải muốn đi Hoa Đô sao? Nó có thể theo chúng ta đi sao?

    Ngụy Nhạn cảm thán nhìn con nhím béo tròn nhìn qua như con heo nhỏ, nàng không ngờ trong sự thật con nhím còn lớn như vậy! Hơn nữa gai nhọn trên người nó lại dài lại dày đặc, vẫn còn rất cứng rắn.

    - Giới thiệu một chút, hắn gọi là Bạch Thứ, là một vị bạch tiên.

    Bạch Thứ vội vàng đứng lên, hướng Ngụy cha bọn họ chắp tay vái chào, miệng phát ra thanh âm « khụ khụ khụ » nhẹ nhàng – không có lực lượng của Ngụy Diễn trợ giúp, hắn hiện tại không thể phun tiếng người.

    - Bạch tiên!

    Vốn cho rằng chỉ là một tiểu động vật bình thường, Ngụy cha kinh ngạc, lúc còn trẻ đi bộ đội cũng gặp qua chiến hữu phương bắc, so sánh với người phương nam như bọn họ, bên phương bắc đồn đãi về việc động vật thành tinh càng thêm thông thường một ít, về chuyện ngũ đại tiên gia cũng nghe đối phương tán gẫu kể qua.

    Nhưng hắn luôn cho rằng đó chỉ là chuyện thần quái chí quái, không ngờ trên đời có thể tận mắt nhìn thấy một lần.

    Ban đầu hắn còn đang cảm khái ai nuôi ra được một con nhím to mọng như vậy, nhưng nếu như là bạch tiên, vậy giải thích được thông – trong tiểu thuyết về yêu quái, động vật thành tinh không phải là càng nhiều hơn động vật tầm thường hay sao?

    Ngụy Diễn:

    - Bạch Thứ am hiểu y thuật, sau này trong nhà ai có đau đầu nhức óc cũng có thể tìm Bạch Thứ nhìn xem.

    Ngụy cha nhìn tiểu móng vuốt của Bạch Thứ, không khỏi lộ vẻ mặt hoài nghi.

    Ngụy Nhạn càng quan tâm chuyện khác:

    - Vậy bạn học của anh làm sao bây giờ? Lại trêu chọc người Thanh Long bang..

    Ngụy Diễn:

    - Đó chỉ là chuyện nhỏ, trực tiếp làm cho tên đại hán của Thanh Long bang nghĩ Bạch Thứ đâm trúng hắn rồi chạy trốn là được rồi – dù sao bản thân hắn cũng không phải người vô tội, đến lúc đó lửa giận của Thanh Long bang do chính hắn gánh vác đi.

    Ngụy Nhạn mở to mắt, nhìn Ngụy Diễn như xem kỳ tích:

    - Ca, không ngờ anh còn biết thôi miên sao?

    Ngụy Diễn nhìn thoáng qua Bạch Thứ đang chuyên tâm cắn quả táo:

    - Anh không biết thôi miên, đây là bản lĩnh của Bạch Thứ.

    Có câu nói thuốc cùng độc cũng không phân biệt, bạch tiên am hiểu dùng thuốc, tự nhiên nghiên cứu độc cũng thuần thục.

    Khói đen làm cho đại hán tạm thời bị mù là Ngụy Diễn mượn lực lượng của Bạch Thứ rồi thăng cấp, sau khi đại hán hôn mê có thể bóp méo trí nhớ của hắn, để cho hắn cho rằng lúc mình mang theo con nhím đi tìm Trương lão gia tử bởi vì dọc đường bản thân hắn sai lầm làm cho con nhím cắn đứt lồng sắt trốn chạy.

    Lúc mọi người còn đang nói chuyện, Danley không biết từ góc nào xông ra, ôm chầm lấy Ngụy Diễn:

    - Hello! Ngụy Diễn, cậu trở về thật nhanh! Đã lâu không gặp, Tạ Bách làm sao đành lòng cho cậu trở lại?

    Khi hắn chuẩn bị cũng ôm Ngụy Nhạn, bị Ngụy Diễn vẻ mặt không chút thay đổi giật lại.

    Danley lơ đễnh, trên mặt vẫn lộ vẻ sáng lạn cùng tươi cười quen thuộc.

    Bạch Thứ từ lúc ngửi được mùi của người lạ đã chạy vào trong phòng Ngụy Diễn trốn tránh.

    Ngụy Diễn lộ vẻ giả cười:

    - Anh kêu tên của tôi rất rõ ràng nha, xem ra trong khoảng thời gian này trình độ Hán ngữ của anh đã tiến bộ không ít đâu.

    Hắn còn tưởng đối phương sớm rời nơi này, dù sao mấy ngày nay trở về cũng không gặp qua hắn.

    Danley hoàn toàn không cảm giác được dị thường, cười lộ hàm răng:

    - Phải đó, ngôn ngữ học gia quả nhiên thật không lừa tôi, phương pháp học được một môn ngôn ngữ nhanh nhất chính là dung nhập vào trong hoàn cảnh của ngôn ngữ kia!

    Nói xong hắn còn đắc sắt:

    - Không chỉ là trình độ Hán ngữ nga, ngay cả khẩu âm địa phương tôi cũng học xong, tôi nói cho cậu nghe hai câu ha – muốn làm cái gì, em bé quả dưa, măng sọ não..
     
    Heoheocon9552 likes this.
  8. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 115 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chứng kiến biểu hiện của đối phương, nhìn lại trên chân người này mang đôi giày xăng đan mấy chục đồng một đôi lộ ra cả ngón chân, trên tay cầm quạt hương bồ, hoàn toàn là tạo hình thanh niên chân chất của huyện Nguyên Khẩu, Ngụy Diễn cảm thấy cảm xúc buồn bực trong lòng không cách nào nổi lên.

    Đúng vậy, năng lực hoàn cảnh đồng hóa là cường đại, ngay cả nhà thiết kế thời trang nổi tiếng quốc tế hiện tại không khác gì một thanh niên nhà quê – Ngụy Diễn đột nhiên cảm thấy được chột dạ, không biết nếu vị đại đế Karl biết con của mình có hình dạng này có bị tức giận sôi máu hay không.

    Phía trước nói qua, Danley thiết kế quần áo phi thường có phong cách, là người khác không cách nào bắt chước.

    Không giống như cha hắn là Karl theo đuổi kinh điển, Danley càng ưa thích một loại vẻ đẹp đầy lực trùng kích.

    Loại lực trùng kích này không chỉ là nhan sắc cùng đường nét, còn bao hàm ra văn hóa mà trang phục phô bày ra.

    Cho nên hắn đến xem thi thuyền rồng của huyện Nguyên Khẩu cũng trở thành một trong những nơi phát ra linh cảm của hắn.

    Quả nhiên sau khi xem xong thi đấu thuyền rồng, Danley tỏ vẻ rất có cảm xúc, mùa trình diễn thời trang tiếp theo liền chuẩn bị gia nhập những nguyên tố này.

    Lo lắng thi đấu thuyền rồng cần kéo dài suốt một tuần, hắn chủ động tăng thêm ngày thuê phòng khách sạn, sau đó cơ hồ hôm sau muốn đi chỗ bán món ăn bình dân của Ngụy gia trình diện – thứ nhất là món ăn của Ngụy gia rất ngon, thứ hai cũng là nguyên nhân chủ yếu, huyện Nguyên Khẩu nhỏ như vậy cũng không có bao nhiêu món ăn thích hợp khẩu vị của hắn.

    Hắn đã đi thử tiệm bánh ngọt mua bánh mì cùng bánh ngọt, nhưng ăn vào miệng thì.. trời ạ, vẫn là đi ăn xuyến xuyến đi.

    Hơn nữa hắn còn có thể cọ nước trà thần kỳ làm cho linh cảm của hắn nảy sinh để uống đâu!

    Đúng vậy, Danley trực tiếp đi Ngụy gia ăn cơm, danh nghĩa bởi vì làm như vậy cũng không cần xếp hàng như người khác.

    Ngụy cha nể tình Danley cũng được xem như là bạn của Ngụy Diễn, cho nên không ngại làm thêm một phần cơm cho hắn.

    Danley vốn là người rất nhiệt tình, hơn nữa đại khái thường xuyên đi lại trong đủ mọi hoàn cảnh của các quốc gia, hắn rất biết cách dung nhập hoàn cảnh từng địa phương, cho nên rất nhanh lấy được hảo cảm của hai cha con họ Ngụy.

    Nhưng tới lúc Ngụy Diễn trở về mấy ngày nay hắn đang đứng trong thời kỳ linh cảm bùng nổ, đem chính mình nhốt trong khách sạn vẽ bản thiết kế cùng thông qua internet trao đổi với nhà thiết kế bên nước ngoài, mãi cho tới hôm nay rốt cục ra cửa, chuẩn bị đi ăn một trận đỡ thèm.

    Sau đó liền nhận được tin ba người Ngụy gia đang chuẩn bị dọn đi Hoa Đô bắt đầu cuộc sống mới.

    Vừa lúc, Danley cảm giác mình sưu tầm ý tưởng cũng đã qua một đoạn thời gian, chuẩn bị trở về thành phố lớn náo nhiệt thổi điều hòa hưởng thụ công nghệ cao một chút, liền nhiệt tình lôi kéo Ngụy Diễn:

    - Khi nào thì các vị xuất phát? Chờ tôi thu thập một chút, chúng ta cùng đi, trên đường có người làm bạn!

    - Phế vật! Bất quá chỉ là một con nhím! Lại không bắt được! Hơn nữa mày đánh mất con nhím rồi còn nghênh ngang đi ăn cơm trưa xong mới đến hội báo! Ai cấp lá gan cho mày!

    Lão đại Thanh Long bang đang chuẩn bị từ huyện Nguyên Khẩu xuất phát đi Nam Nghiễm thị chuẩn bị tham gia buổi thọ yến ngày hôm sau nhận được tin tức, một cước đạp mạnh lên người đại hán kia.

    Đối mặt với lão đại Thanh Long bang vóc người còn nhỏ hơn mình một vòng, đại hán không có nửa phần ngỗ ngược cùng phản kháng, hai chân run run theo lực đạo của đối phương té sấp, không ngừng giải thích cùng cầu tình.

    Hắn mở miệng:

    - Lão đại, ngài có điều không biết, con nhím kia thật quá tà môn, lồng sắt lớn như vậy vốn khóa chặt, nhưng tự dưng liền biến mất! Chìa khóa còn đeo trên đai lưng của tôi đâu!

    Trừ phi hắn đích thân ra tay mở khóa, nếu không con nhím không có khả năng đào thoát!

    Nhưng rõ ràng giữa ban ngày không cần mở khóa nó cũng đã biến mất, còn không quá cổ quái sao!

    - Nếu lão gia tử ăn thịt con nhím kia, xảy ra vấn đề thì phải làm sao..

    Nghe xong lời của hắn, lão đại Thanh Long bang cau mày, để cho thủ hạ đem đại hán kéo xuống đánh mấy trận, hắn lập tức gọi điện cho tình nhân của mình.

    Bên kia rất nhanh liền tiếp điện thoại, là một giọng nữ mềm mại đáng yêu:

    - Cưng ơi..

    - Dương Na!

    Lão đại Thanh Long bang cắt đứt lời đối phương:

    - Tôi hỏi cô, loại như con nhím kia còn có thể mua thêm một con không?

    Dương Na – cũng chính là dì ba của Đoạn Kỳ Thụy lặng đi một chút:

    - Làm sao vậy? Con nhím kia không phải món thịt rừng bình thường, khó gặp, trong thoáng chốc làm sao tìm được con thứ hai chứ?

    - Cô không phải nói chị của cô hỗ trợ tìm người mua sao? Vậy cô hỏi một chút xem người mua kia có thể tiếp tục mua một con – không, nếu không đủ lớn thì tiếp tục mua hai con đều được!

    Dương Na nghe được thanh âm sai khiến trong di động, bất mãn cắn môi – cái gì mà chị của nàng, đó rõ ràng là cháu của nàng.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  9. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 115 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng nàng không thể nói như vậy:

    - Anh không phải nói cần có một không hai sao? Cho nên em mới cực khổ còn phải dùng mặt mũi của chị em mới mua được đâu.

    - Vậy là không có sao?

    Dương Na khó xử nói:

    - Trong khoảnh khắc cũng không thể tìm được nhanh như vậy a.

    Lão đại Thanh Long bang vừa nghe, cũng phải, thời gian không kịp, nghĩ tới trước đó mình bỏ số tiền lớn mua con nhím, kết quả lại công dã tràng, chẳng những vậy còn phải bỏ ra thêm số tiền mua lễ vật mừng thọ khác, hắn liền tức giận.

    Sớm biết rằng sẽ không nghe lời nữ nhân kia, cái gì thịt nhím ngon còn tìm dược hiệu khó được, tặng người già là thích hợp nhất, phi, lãng phí thời gian cùng tiền của lão tử!

    Dương Na ấm giọng mềm nhũn:

    - Đúng rồi, ngày mai anh cần tới Nam Nghiễm thị, buổi tối..

    Lão đại Thanh Long bang nháy mắt nghe ý tứ ám chỉ của tình nhân làm rục rịch:

    - Hắc, em lại nghĩ tới tôi sao? Hừ, chờ ngày mai lão tử đi Nam Nghiễm thị.. buổi tối rửa sạch sẽ chờ lão tử!

    Vừa lúc cơn giận này không có chỗ phát tiết, nữ nhân kia tự mình đưa tới cửa, không đạo lý đẩy đi ra – vừa nghĩ tới Lý thái thái trước kia mình chỉ có thể ở xa nhìn xem mà không thể chơi đùa, lại bị chính mình chinh phục trở thành tình nhân của mình, hắn liền vô cùng thỏa mãn.

    - Phi!

    Bị lão đại Thanh Long bang cúp điện thoại, sắc mặt Dương Na vô cùng khó xem, nhất là nhớ tới đối phương nói câu "rửa sạch sẽ chờ lão tử", hắn đem nàng xem thành cái gì đây? Là kỹ nữ có thể tùy tiện ngủ sao!

    Nếu không phải sau khi tin tức chồng nàng qua đời bị công khai, đám lang sói Lý gia muốn đem di sản của chồng nàng chia cắt, tùy tiện đuổi nàng cùng con gái, tên lão đại kia đụng lên xum xoe, nàng cũng sẽ không có gì cùng xuất hiện với hắn.

    Cho dù hắn đã bí mật làm gì với lão đại lão nhị Lý gia, nhưng Dương Na vẫn cảm thấy được nàng có thể còn bảo trì mặt mũi phu nhân sau khi chồng chết, chủ yếu là dựa vào chính bản thân nàng.. cùng bối cảnh chị nàng gả vào Đoạn gia làm kinh sợ người khác.

    Chẳng qua làm cho nàng không nghĩ tới chính là, nàng lại cần thân thể của tên lão đại kia.

    Lúc trước nàng yêu đương não, vì người chồng đã chết dùng tiền thay mạng tìm thế thân cho chồng nàng.

    Kết quả gã chồng đáng chết chỉ là a Đấu đỡ không dậy nổi, cuối cùng hoàn hồn thất bại không nói, làm cho nàng còn bị cắn lại!

    Nếu không phải lúc khẩn yếu quan đầu, đại sư bên cạnh cháu trai xuất thủ tương trợ, chỉ sợ nàng biến thành vừa già lại xấu, đi đời nhà ma!

    Dù là như vậy, nàng cũng phải đối mặt phương pháp trị liệu của vị đại sư kia – mỗi tuần ít nhất một lần, thông qua nam nhân có ngày sinh tháng đẻ trùng với chồng nàng giao hợp mà thu được dương khí "trị liệu".

    Thật xảo, vị lão đại Thanh Long bang vừa lúc phù hợp tiêu chuẩn, nếu như không nàng làm sao có thể cùng loại nam nhân lưu manh tầng dưới chót trao đổi thân thể đâu!

    Dù là như vậy, nội tâm của Dương Na thật chán ghét hắn, cảm giác nếu không phải đối phương có vận khí vừa lúc phù hợp điều kiện của loại "thuốc" mà nàng cần, nàng hoàn toàn có thể nương vào mị lực của mình tiếp tục tìm một phú hào gả cho.

    Cũng không trở thành loại đàn bà bị tên hạ lưu thô tục kia vũ nhục như một con điếm!

    Càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, Dương Na không nhịn được muốn gọi điện cho cháu trai tố khổ - trong bất tri bất giác, nàng đối với cháu trai trước kia không chút thân cận đã biến thành đầy cảm giác ỷ lại.

    Ai ngờ điện thoại liên tục gọi không thông.

    Nàng bất mãn nhíu mày: Giờ này cũng không phải thời gian nghỉ ngơi đi?

    Không có biện pháp, nàng đành gọi cho chị của nàng, rất nhanh chuyển được.

    - Cái gì? Em tính toán tới tìm chị chơi? Ai nha em gái thật là không xảo, nhà chị đều xuất ngoại đi du lịch rồi.. đi đâu sao? Nga, đương nhiên là Châu Âu lãng mạn.. nhưng đây là thế giới hai người lữ hành của chị cùng anh rể em đâu.. lo lắng nhi đồng? An tâm an tâm, Kỳ Thụy thật đáng tin cậy, hai anh em bọn họ đã đi dự trại hè ở Man Thành rồi..
     
    Heoheocon9552 likes this.
  10. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 116 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có câu nói kế hoạch không cản nổi biến hóa, ba người Ngụy gia lại kéo thêm vài ngày mới xuất phát đi Hoa Đô.

    Bởi vì trước khi Ngụy cha rời khỏi huyện Nguyên Khẩu, cần đi đem xe bán món ăn bình dân bán trao tay, nhưng người mua ngoại trừ vật chết như xe đẩy còn muốn làm một số sinh ý về cái ăn.

    Mà người mua cũng là người quen, chính là thanh niên dọa dẫm vơ vét tài sản của Ngụy Diễn không thành công sau đó bị Ngụy Diễn tính ra bà nội xảy ra sự cố, cuối cùng còn mang theo bịch táo đến nhà cảm tạ, Tiếu Cường.

    Trải qua sự kiện bà nội thiếu chút nữa qua đời, Tiếu Cường hoàn toàn thông suốt, tìm cha hắn vay tiền đi trường học nghề học một môn bổn sự - nam sinh bình thường đều tiến vào hàn điện, bảo trì, duy tu vân vân, nhưng đại khái từ nhỏ hiếu động, cho nên cuối cùng Tiếu Cường lựa chọn học nghề đầu bếp.

    Hắn chỉ học chiên xào nấu tạc, nhưng ngược lại là làm bánh bao, bánh mì, bánh chẻo cùng mì phở làm món chính.

    Nhưng hắn nghĩ qua đơn giản, hắn đánh giá cao bản lĩnh của mình, cũng đánh giá thấp sự khó khăn của nghề đầu bếp.

    Hắn khờ dại nghĩ rằng chỉ cần mình đi học làm đầu bếp thì mình có thể trở thành đầu bếp, ai ngờ học vấn thật uyên thâm, nhất là thiên phú bình thường như hắn, học vô cùng cố hết sức.

    Hơn nữa đây là việc tay nghề, thiên phú còn không đủ nên không đủ thời gian cùng tích lũy kinh nghiệm, cũng rất khó xuất sư.

    Nhìn tình huống đi học đầu bếp còn không bằng trực tiếp đi khách sạn làm học nghề còn nhanh hơn.

    Nhưng bản thân Tiếu Cường luôn oán giận cha mình, lòng tự trọng còn nhiều tính tình còn trung nhị, phi thường khát vọng có thể sớm kiếm được tiền đem tiền vay trả lại cho nam nhân kia, cũng không muốn đi làm học nghề bị sư phụ làm hao mòn thời gian.

    Huống chi hắn quen phóng túng, không chịu nổi trói buộc, muốn hắn thành thật bưng trà rót nước học quy củ làm cho hắn không thể ngồi yên.

    Cho nên Tiếu Cường còn muốn chạy con đường tắt – bình thường hắn làm lưu manh cũng không quá thành thật – mắt thấy đường này không thông, hắn liền cân nhắc phương pháp kiếm tiền khác.

    Đương nhiên, hắn là muốn cho bà nội chứng kiến mình cần đường đường chính chính làm người, đương nhiên cần tìm nghề nghiệp đàng hoàng.

    Nhưng cũng may tuy phương pháp ít nhưng không phải không có.

    Bởi vậy sau khi biết được Ngụy cha muốn bán xe món ăn bình dân, hắn nghĩ tiếp nhận khách nguyên của Ngụy cha.

    Chuyện này vốn cũng không dễ dàng.

    Bởi vì sinh ý của Ngụy cha náo nhiệt ai cũng biết, đừng nhìn quán món ăn bình dân nhỏ nhưng mỗi ngày thu vào không thiếu.

    Từ một hai tháng trước đã có người đi bàn bạc với Ngụy cha, muốn "học tập", "hợp tác" nhưng Ngụy cha nghĩ bí quyết của xuyến xuyến là ở nguyên liệu làm nước lèo, mà nơi phát ra nguyên liệu là đứa con vì cải thiện điều kiện kinh tế trong nhà nên học nhiều sách vở, dốc hết tâm huyết (Ngụy Diễn: Ngang), mới lấy được, không thể vì nhất thời lợi ích mà phân cho người khác.

    Nhưng hiện tại thì khác trước kia, Ngụy cha không có ý định tiếp tục lưu lại trong huyện Nguyên Khẩu, nhưng khách hàng của hắn cũng rất luyến tiếc những món ăn này.

    Cho nên Tiếu Cường biết cơ hội của mình đã đến.

    Nếu là trước kia hắn nói không chừng sẽ đánh chủ ý mờ ám, nhưng đây là sạp của ba ba ân nhân, hắn tự nhiên không dám nổi tâm tư đen tối. Đương nhiên, sợ bổn sự thần kỳ của Ngụy Diễn cùng vũ lực của Ngụy cha cũng là một trong những nguyên nhân.

    Nhưng hiện tại, nếu Ngụy gia cần rời khỏi huyện Nguyên Khẩu, còn muốn đem sạp sang tay ra ngoài, vậy vì sao hắn không thể đi đem sạp tiếp nhận đây?

    Về phần tiền, hắn đã tính toán bỏ qua chuyện đi học làm đầu bếp, lúc trước hắn một hơi mượn cha hắn nói là học phí cho một năm, hiện giờ hắn chỉ học được mấy tháng, coi như là nửa học kỳ, đến hỏi trường học lấy lại học phí nửa học kỳ còn lại là được.

    Về phần thao tác này không hợp quy củ.. nửa học kỳ còn lại hắn cũng không có ý định đi học, trường nghề chẳng lẽ không chịu trả sao?

    Hơn nữa Tiếu Cường biết mình còn có một ưu thế lớn hơn người bên ngoài – quan hệ giữa hắn cùng Ngụy cha thật khá.

    Phía trước Tiếu Cường vì báo đáp ân tình của Ngụy Diễn, chỉ cần có rảnh liền đi quán món ăn bình dân của Ngụy cha giúp đỡ, nhưng về sau nhiệm vụ học tập ngày càng cố sức, hắn mới giảm bớt số lần đi qua.

    Đại khái bởi vì Ngụy Diễn là con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, cho nên đối với Tiếu Cường từng làm lưu manh lại biết lãng tử hồi đầu muốn dựa vào hai tay của mình kiếm tiền nuôi gia đình, Ngụy cha liền có hảo cảm với hắn không ít.

    Tiếu Cường muốn dựa vào lòng hảo cảm của Ngụy cha, hi vọng mua được phối phương món ăn bình dân của Ngụy gia tự mình buôn bán.
     
    Heoheocon9552 likes this.
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...