THÁI Y VẬN AN
Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc
Editor: GiangNgan
Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc
Editor: GiangNgan
Chương 156 :(b)
Ân, sắc đẹp lầm người những lời này đều rất đúng.
Bắt đầu từ lúc Ba Lặc Bôn tiến cung, mãi cho tới khi luận võ chấm dứt, Cố Vận An cũng đã liên tục châm vài lần nước trà, trừ bỏ ngẩn người theo dõi mỹ nhân nhà hắn, sẽ không làm chuyện gì khác.
Mãi tới khi Huyết Tích tử xuất hiện bẩm báo tình huống luận võ lần này, Cố Vận An mới thu hồi ánh mắt của mình.
Biểu tình Cố Vận An biến ảo không chừng, cuối cùng khuôn mặt đều vặn vẹo.
Dận Chân phất tay cho Huyết Tích tử lui ra, đi tới trước mặt Cố Vận An nhẹ nhàng véo mặt hắn:
- Hoàn hồn.
- Tôi, tôi cảm giác tam quan của mình nảy sinh cái mới!
Tắc Á cuối cùng bị gả cho Ký Viễn, không phải nói nàng xem trọng Phúc Nhĩ Khang sao? Kịch bản không đúng nha đạo diễn!
Nhìn nhìn Dận Chân ngọc thụ lâm phong, Cố Vận An cảm thấy được hắn nên bình tĩnh. Ung Chính đều thành nam nhân của hắn, còn có điều gì mà hắn không thể nhận, không phải là hoa đào của Phúc Nhĩ Khang, vợ của Phúc Nhĩ Thái gả cho người khác sao? Cho dù là Phúc Nhĩ Thái gả cho Phúc Nhĩ Khang, hắn đều có thể bình tĩnh vây xem!
Rất nhanh hắn thật nhận chân nhìn chằm chằm Huyết Tích tử:
- Ngươi vừa mới nói, Phúc Nhĩ Khang bị hủy khuôn mặt?
Huyết Tích tử gật đầu:
- Dạ, Phúc Nhĩ Khang bị Tắc Á quất mấy roi trước mặt mọi người, đa số đều rơi lên mặt.
Khuôn mặt tràn đầy vết roi, thoạt nhìn thật thú vị.
Phúc Nhĩ Khang hoặc là nói Phúc gia, luôn không được mọi người hảo cảm.
Ăn mềm cơm có thể ăn được rõ ràng hơn một chút không?
Sau khi Huyết Tích tử lui ra, Cố Vận An vẫn thật nhận chân tự hỏi, hắn làm sao cùng Dận Chân đi vây xem mà không biểu hiện quá rõ ràng.
- Đang suy nghĩ gì?
Xem xong sổ con, Dận Chân ngẩng đầu nhìn Cố hoàng hậu còn đang nhíu mày trầm tư.
Cố Vận An đem suy nghĩ của mình nói ra.
- Hiện tại thái y viện thật rỗi rảnh?
Cho ngươi có thời gian suy nghĩ những việc này.
Cố Vận An gật đầu, hiện tại hắn thật sự rỗi rảnh. Mặc dù nói chỉ cần xem chẩn cho Càn Long cùng Na Lạp thị hoàng hậu, nhưng hai người cũng không gọi hắn đi qua, những phi tần khác cũng sẽ không đến nỗi không có ánh mắt đi tìm hắn, hơn nữa Cố Ly Thư thật giỏi giang, hắn không phải thật rỗi rảnh sao.
- Muốn đi Phúc gia xem náo nhiệt cũng không cần phải gấp, không cần dùng bao lâu thời gian bọn hắn sẽ đi thái y viện mời ngươi.
- Sẽ sao?
Đối với việc này, hắn thật hoài nghi:
- Phúc gia huynh đệ cùng ngũ a ca bọn hắn thập phần chướng mắt tôi, sẽ chính mình tự tìm phiền phức cho mình sao?
- Phúc Nhĩ Khang tổn thương trên mặt, nếu không muốn làm cho trên mặt lưu lại dấu vết, cũng chỉ có thể tìm thầy thuốc giỏi nhất.
Thầy thuốc giỏi nhất kinh thành ở nơi nào, còn không phải thái y viện. Mà thái y giỏi nhất là ai, còn cần nói sao?
- Ân ân.
Cố Vận An cười gật đầu, nghe người yêu tán dương, hắn tỏ vẻ thật hưởng thụ!
Chỉ cần Phúc Nhĩ Khang còn muốn cưới công chúa, chỉ cần Phúc gia còn muốn nâng kỳ, sẽ không để cho Phúc Nhĩ Khang hủy hoại dung nhan. Nhà bọn họ cũng chỉ có thể dựa vào Phúc Nhĩ Khang thực hiện lý tưởng không đáng tin kia, nếu Phúc Nhĩ Khang bị hủy khuôn mặt, ai tới cưới cách cách? Ai tới cưới công chúa?
Cho nên cho dù bọn hắn chướng mắt Cố Vận An, vì suy nghĩ cho tương lai của mình, cũng phải đi mời hắn.
- Ai nha, không nghĩ tới Tắc Á giỏi như vậy, đúng là một thiếu nữ lợi hại a!
Cố Vận An cười híp mắt điểm khen cho Tắc Á, sau đó sảng khoái tinh thần quay về thái y viện, chờ Phúc gia đến cửa mời.
Tắc Á xuống tay không nhẹ, khuôn mặt Phúc Nhĩ Khang sưng thành đầu heo, từng vết roi đỏ tươi vô cùng chói mắt. Lập tức bất chấp cái gì, Vĩnh Kỳ bẩm báo một tiếng với Càn Long, liền vội mang theo Phúc gia huynh đệ lui xuống, về tới Cảnh Dương cung của mình.
Lúc trước Càn Long diễn kịch cũng cấp cho Vĩnh Kỳ ban thưởng không ít thứ tốt, mặc dù đa số chỉ dùng bài trí không có ích lợi gì, nhưng cũng là ngàn vàng khó mua được, còn có ban thưởng cả thuốc mỡ. Sau khi trở lại Cảnh Dương cung, Vĩnh Kỳ liền lục tung tìm kiếm thuốc trị thương mà Càn Long ban cho.
Bắt đầu từ lúc Ba Lặc Bôn tiến cung, mãi cho tới khi luận võ chấm dứt, Cố Vận An cũng đã liên tục châm vài lần nước trà, trừ bỏ ngẩn người theo dõi mỹ nhân nhà hắn, sẽ không làm chuyện gì khác.
Mãi tới khi Huyết Tích tử xuất hiện bẩm báo tình huống luận võ lần này, Cố Vận An mới thu hồi ánh mắt của mình.
Biểu tình Cố Vận An biến ảo không chừng, cuối cùng khuôn mặt đều vặn vẹo.
Dận Chân phất tay cho Huyết Tích tử lui ra, đi tới trước mặt Cố Vận An nhẹ nhàng véo mặt hắn:
- Hoàn hồn.
- Tôi, tôi cảm giác tam quan của mình nảy sinh cái mới!
Tắc Á cuối cùng bị gả cho Ký Viễn, không phải nói nàng xem trọng Phúc Nhĩ Khang sao? Kịch bản không đúng nha đạo diễn!
Nhìn nhìn Dận Chân ngọc thụ lâm phong, Cố Vận An cảm thấy được hắn nên bình tĩnh. Ung Chính đều thành nam nhân của hắn, còn có điều gì mà hắn không thể nhận, không phải là hoa đào của Phúc Nhĩ Khang, vợ của Phúc Nhĩ Thái gả cho người khác sao? Cho dù là Phúc Nhĩ Thái gả cho Phúc Nhĩ Khang, hắn đều có thể bình tĩnh vây xem!
Rất nhanh hắn thật nhận chân nhìn chằm chằm Huyết Tích tử:
- Ngươi vừa mới nói, Phúc Nhĩ Khang bị hủy khuôn mặt?
Huyết Tích tử gật đầu:
- Dạ, Phúc Nhĩ Khang bị Tắc Á quất mấy roi trước mặt mọi người, đa số đều rơi lên mặt.
Khuôn mặt tràn đầy vết roi, thoạt nhìn thật thú vị.
Phúc Nhĩ Khang hoặc là nói Phúc gia, luôn không được mọi người hảo cảm.
Ăn mềm cơm có thể ăn được rõ ràng hơn một chút không?
Sau khi Huyết Tích tử lui ra, Cố Vận An vẫn thật nhận chân tự hỏi, hắn làm sao cùng Dận Chân đi vây xem mà không biểu hiện quá rõ ràng.
- Đang suy nghĩ gì?
Xem xong sổ con, Dận Chân ngẩng đầu nhìn Cố hoàng hậu còn đang nhíu mày trầm tư.
Cố Vận An đem suy nghĩ của mình nói ra.
- Hiện tại thái y viện thật rỗi rảnh?
Cho ngươi có thời gian suy nghĩ những việc này.
Cố Vận An gật đầu, hiện tại hắn thật sự rỗi rảnh. Mặc dù nói chỉ cần xem chẩn cho Càn Long cùng Na Lạp thị hoàng hậu, nhưng hai người cũng không gọi hắn đi qua, những phi tần khác cũng sẽ không đến nỗi không có ánh mắt đi tìm hắn, hơn nữa Cố Ly Thư thật giỏi giang, hắn không phải thật rỗi rảnh sao.
- Muốn đi Phúc gia xem náo nhiệt cũng không cần phải gấp, không cần dùng bao lâu thời gian bọn hắn sẽ đi thái y viện mời ngươi.
- Sẽ sao?
Đối với việc này, hắn thật hoài nghi:
- Phúc gia huynh đệ cùng ngũ a ca bọn hắn thập phần chướng mắt tôi, sẽ chính mình tự tìm phiền phức cho mình sao?
- Phúc Nhĩ Khang tổn thương trên mặt, nếu không muốn làm cho trên mặt lưu lại dấu vết, cũng chỉ có thể tìm thầy thuốc giỏi nhất.
Thầy thuốc giỏi nhất kinh thành ở nơi nào, còn không phải thái y viện. Mà thái y giỏi nhất là ai, còn cần nói sao?
- Ân ân.
Cố Vận An cười gật đầu, nghe người yêu tán dương, hắn tỏ vẻ thật hưởng thụ!
Chỉ cần Phúc Nhĩ Khang còn muốn cưới công chúa, chỉ cần Phúc gia còn muốn nâng kỳ, sẽ không để cho Phúc Nhĩ Khang hủy hoại dung nhan. Nhà bọn họ cũng chỉ có thể dựa vào Phúc Nhĩ Khang thực hiện lý tưởng không đáng tin kia, nếu Phúc Nhĩ Khang bị hủy khuôn mặt, ai tới cưới cách cách? Ai tới cưới công chúa?
Cho nên cho dù bọn hắn chướng mắt Cố Vận An, vì suy nghĩ cho tương lai của mình, cũng phải đi mời hắn.
- Ai nha, không nghĩ tới Tắc Á giỏi như vậy, đúng là một thiếu nữ lợi hại a!
Cố Vận An cười híp mắt điểm khen cho Tắc Á, sau đó sảng khoái tinh thần quay về thái y viện, chờ Phúc gia đến cửa mời.
Tắc Á xuống tay không nhẹ, khuôn mặt Phúc Nhĩ Khang sưng thành đầu heo, từng vết roi đỏ tươi vô cùng chói mắt. Lập tức bất chấp cái gì, Vĩnh Kỳ bẩm báo một tiếng với Càn Long, liền vội mang theo Phúc gia huynh đệ lui xuống, về tới Cảnh Dương cung của mình.
Lúc trước Càn Long diễn kịch cũng cấp cho Vĩnh Kỳ ban thưởng không ít thứ tốt, mặc dù đa số chỉ dùng bài trí không có ích lợi gì, nhưng cũng là ngàn vàng khó mua được, còn có ban thưởng cả thuốc mỡ. Sau khi trở lại Cảnh Dương cung, Vĩnh Kỳ liền lục tung tìm kiếm thuốc trị thương mà Càn Long ban cho.