Đam Mỹ [Edit] Thái Y Vận An (Tống Quỳnh Dao) - Tử Nguyệt Điệp Lạc

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 19 Tháng bảy 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 151 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Vận An nhìn hai vợ chồng già, hắn cảm giác một màn này nhìn rất quen mắt, liên tưởng tới hành động của Bạch Liên giáo lần này, hắn đang nhớ lại từng khâu nhỏ chi tiết mà hắn sắp đã lãng quên.

    Đôi vợ chồng già này, chính là quân tiên phong ám sát Càn Long.

    - Hoằng Lịch, mau lui về phía sau!

    Cố Vận An vừa nói, tay kéo Dận Chân nhà hắn cùng lui về phía sau.

    Bị đám người Càn Long đột nhiên lui ra phía sau làm đôi vợ chồng già kinh hãi ngu ngơ, sau đó lấy lại tinh thần, bọn hắn có vẻ như đã bị nhận ra. Cũng không quản kế hoạch gì trước đó, dùng nồi nước nóng bỏng tạt hướng Càn Long bọn họ, lập tức rút chủy thủy xông lên chuẩn bị cùng Càn Long liều mạng.

    Hai người động thủ giống như là một tín hiệu, người của Bạch Liên giáo giấu xung quanh liền rút vũ khí của mình chuẩn bị giết Càn Long.

    - Động thủ!

    Cây quạt trong tay Càn Long hợp lại, chặn đao của lão hán, Thiện Bảo đá ra một cước đem lão hán đạp văng ra ngoài.

    Càn Long rút ra nhuyễn kiếm bên hông, hướng phản tặc chém mạnh một kiếm.

    Lần này xuôi nam bên người Càn Long dẫn theo không ít thị vệ thân thủ giỏi (huynh đệ Phúc gia không tính). Dù là ảnh vệ trốn trong tăm tối cũng không ít. Bạch Liên giáo tuy nhiều người nhưng chỉ là đạo quân ô hợp, không có vài người là cao thủ võ công chân chính, cho nên lần này ám sát không được bao lâu đã kết thúc.

    Trong lòng Tử Vi luôn căng thẳng, nàng sợ hắn gặp nguy hiểm, nàng sợ hắn bị thương. Lừa mình dối người thời gian dài như vậy, Tử Vi mới phát hiện nguyên lai tình yêu của mình đối với hắn chưa từng lãng quên qua, ngược lại trải qua áp lực thời gian dài như vậy càng thêm trầm trọng.

    Nhìn sát thủ đều bị giải quyết, Tử Vi lộ ra vẻ tươi cười như trút được gánh nặng. Nhưng sau đó nàng chứng kiến cách đó không xa có một cô nương bộ dáng xinh đẹp bị người đẩy tới chen lui, không biết vì sao đi ra phía trước, sau đó tựa hồ bị người đẩy ra một cước, mất thăng bằng ngã xuống.

    Tính tình thánh mẫu của Tử Vi phát tác, muốn xông lên nâng đỡ, nhưng hàn quang chói mắt làm chói sáng hai mắt nàng đau đớn.

    Ngay sau đó lồng ngực Tử Vi tê rần, máu tươi nhuộm đỏ quần áo màu xanh biếc.

    Cố Vận An chứng kiến Tử Vi bị đâm, ngây dại, hắn không ngờ dưới tình huống như vậy Hạ Tử Vi đều có thể « cứu giá »!

    Đúng vậy, lần này Tử Vi quả thật vẫn là cứu giá, bởi vì nàng không cẩn thận ngăn chặn đường ám sát của vị cô nương kia, mà cô nương kia lại là một tay mới.. dao nhỏ ra khỏi vỏ, tay không nhịn được phát run, liền trơ mắt nhìn mình đâm bị thương Hạ Tử Vi, mà không phải vị lão gia quý khí mười phần.

    Cố Vận An nhìn thấy Tử Vi ngã xuống trong lòng Càn Long, khóe môi co rút, nội dung vở kịch quân, ngươi có cần cường đại như vậy hay không?

    Có lẽ Cố Vận An thất thần, làm cho phản tặc nghĩ có thời cơ lợi dụng, liều mạng xông thẳng về hướng Cố Vận An.

    - Vận An!

    Dận Chân chứng kiến cảnh tượng này, trái tim đều treo cao.

    Cố Vận An giật mình lấy lại tinh thần, còn chưa kịp đáp lại theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, dưới chân dùng sức bật lui ra sau.

    Nhưng dù hắn phản ứng nhanh vẫn bị chém trúng cánh tay, tuy chảy không ít máu nhưng miệng vết thương không sâu.

    Cố Vận An điểm huyệt cầm máu cho chínhmình, sau đó cắn răng tìm hung thủ.

    Vừa nhìn lên, liền chứng kiến tiểu công của mình phẫn nộ giết người, kẻ bị giết chính là người vừa chém bị thương Cố Vận An.
     
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 152 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Vận An cầm một bình thuốc bôi lên vết thương của mình:

    - Chỉ mong Dận Chân đừng quá tức giận..

    Động tác bôi thuốc càng nhanh hơn, tranh thủ thêm một giây là một giây.

    Cố Vận An vừa bôi thuốc lên tay trái của mình vài lần, liền nghe được tiếng bước chân tới gần, sau đó Phúc gia huynh đệ cùng Vĩnh Kỳ liền xuất hiện trước mặt bọn họ, đi theo phía sau là phòng giữ Ký Châu Đinh đại nhân cùng một đám binh lính.

    Bởi vì Bạch Liên giáo ám sát, người đi hội chùa sớm chạy trốn, nguyên bản ngã tư đường vô cùng náo nhiệt trừ bỏ phản tặc Bạch Liên giáo bị đánh nằm chỉ có nhóm người Càn Long đang đứng.

    Ngũ a ca cùng Phúc gia huynh đệ lập tức tiến lên nói:

    - Hoàng a mã, nhi thần đã đem Đinh đại nhân mang đến, cam đoan làm cho đám thích khách to gan lớn mật chạy đằng trời!

    Nhìn thấy Vĩnh Kỳ tự chủ trương, Càn Long đen mặt, nếu hắn cần tìm người của quan phủ, còn cần Vĩnh Kỳ làm điều thừa sao?

    Phúc Nhĩ Khang hướng Càn Long ôm quyền, liền chuẩn bị giải thích sự cơ trí của bọn hắn, nhưng còn chưa nói ra liền thấy được Hạ Tử Vi nằm ở một bên.

    Sắc mặt nàng tái nhợt, lồng ngực vết máu đỏ thẫm vô cùng chói mắt, đôi mắt ôn nhu mà hắn thích đã nhắm lại, nếu không phải còn thở, Phúc Nhĩ Khang cơ hồ đều cho rằng Hạ Tử Vi đã chết rồi.

    - Tử Vi!

    Tiếng gào rung trời vang:

    - Thái y! Thái y!

    Hô xong Tử Vi liền bắt đầu kêu thái y, hoàn toàn đem Càn Long xem thường.

    Đôi mắt Càn Long híp lại, Phúc Nhĩ Khang thật đúng là "tình thâm ý trọng" với nữ nhi này của hắn a!

    Trong tiếng gào khan của đám người ngũ a ca, Cố Vận An buộc lại băng trên cánh tay, đi tới.

    - Ngươi nhanh lên nhìn xem cho Tử Vi! Ngươi không phải thái y sao? Vì sao Tử Vi tổn thương nặng như vậy ngươi lại nhìn mà không thấy?

    Cố Vận An nhìn khuôn mặt chảy nước mắt của Phúc Nhĩ Khang, thần tình cùng biểu tình ra vẻ bi thương làm dạ dày hắn phát đau.

    - Cánh tay của ta bị thương, Phúc đại gia chẳng lẽ không thấy được sao?

    Cố Vận An giơ cánh tay buộc băng lên hỏi.

    Vì lo lắng cho an toàn của chính mình cùng người bệnh, cầm máu cho bản thân mới là chuyện hàng đầu. Bằng không làm cho hắn vết thương đầy máu đi trị liệu cho Hạ Tử Vi? Không nói mất máu rất nhiều cần làm sao bây giờ, chính là hắn choáng váng đầu vô lực làm cho Hạ Tử Vi càng thêm trọng thương vậy tính lỗi ai?

    - Thân phận của ngươi so được với Tử Vi sao?

    Phúc Nhĩ Khang khó được nóng đầu một lần, không chút nghĩ ngợi liền rống lên. Rống xong mới nhận thấy được chính mình thiếu chút nữa bại lộ thân phận Tử Vi, sau đó mới vội vàng nói tiếp:

    - Tử Vi là một nữ tử! Làm sao ngươi nhẫn tâm..

    Cho dù Phúc Nhĩ Khang bổ sung thêm một câu, cũng đem vị nam nhân lòng dạ hẹp hòi đắc tội, nhân tiện làm cho Càn Long sắc bén nhìn hắn một cái.

    - Vậy còn có muốn ta trị thương cho Tử Vi cô nương không?

    Cố Vận An liếc xéo hỏi.

    Phúc Nhĩ Khang tuy tức giận bất bình, nhưng phải nhường đường cho Cố Vận An, ai bảo Cố Vận An là thái y duy nhất ở đây hơn nữa cũng có y thuật tốt nhất trong cung đâu.

    Cố Vận An buông Tử Vi nằm thẳng dưới đất, đưa tay chuẩn bị cầm máu cho nàng, nhưng tay vừa đụng vào quần áo liền bị Phúc Nhĩ Khang bắt được bàn tay.

    - Ngươi muốn làm gì!

    Hạ Tử Vi bị thương ở đâu, là lồng ngực a!

    Lồng ngực của một nữ hài tử, là có thể cho một nam nhân đụng vào sao?

    Hơn nữa, hắn còn chưa chạm qua đâu!

    Cố Vận An nhìn Hạ Tử Vi, lại nhìn Phúc Nhĩ Khang, chán ghét bĩu môi, giật tay lại, hắn cũng không thèm đụng vào đâu! Ngươi cho rằng Hạ Tử Vi là Dận Chân nhà hắn sao?
     
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 152 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn thò tay vào trong ngực lấy ra một bao ngân châm (đặt trong không gian), rút từng cây đâm vào huyệt đạo xung quanh miệng vết thương cho Hạ Tử Vi.

    - Trước đem nàng mang về khách điếm, ta rút đao cho nàng.

    Vốn Cố Vận An định rút đao ngay nơi này, nhưng chợt nhớ Tử Vi là nữ nhân, trước công chúng rút đao lại cầm máu, băng bó chẳng hạn không tốt lắm, tuy Phúc Nhĩ Khang có thể vì cưới công chúa mà không thèm để ý chuyện Tử Vi có bị người vây xem hay không, nhưng cũng cần băn khoăn một chút những người khác có muốn xem hay không a.

    Phúc Nhĩ Khang thấy thị vệ bước lên vội nói:

    - Để ta!

    Nói xong muốn khom người ôm Tử Vi.

    - Ngươi cũng đừng thêm phiền.

    Cố Vận An chỉ huy hai thị vệ đi lấy cánh cửa bị đụng rơi trước mặt mang tới, sau đó đặt Tử Vi nằm lên, đi về hướng khách điếm.

    Sau khi tiến vào khách điếm, Cố Vận An đi vào phòng, đóng cửa lại, chuẩn bị đem toàn bộ mọi người ngăn chặn bên ngoài.

    Phúc Nhĩ Khang ở bên ngoài khẩn trương vò đầu bứt tai, Phúc Nhĩ Thái cùng ngũ a ca biết tiểu Yến tử cũng không bị thương nên đều thả lỏng.

    Trong phòng, Cố Vận An vươn tay cầm chủy thủ dùng sức rút ra, động tác liền mạch lưu loát, nửa điểm tạm dừng đều không có.

    Cố Vận An đem chủy thủ rút ra xong, Tử Vi chỉ hơi nhíu mày, khẽ rên một tiếng, cũng không có phản ứng gì quá lớn.

    Băng bó xong, khi Cố Vận An mở cửa, liền nhìn thấy Phúc Nhĩ Khang – mũi to, hắn yên lặng đen mặt, lui ra sau một bước mới nhìn thẳng bốn người đối diện.

    - Hiện tại Tử Vi cô nương không còn nguy hiểm gì, đây là phương thuốc, đi hiệu thuốc bốc thuốc đi.

    Cố Vận An nói xong đưa phương thuốc cho Phúc Nhĩ Khang, nhà hắn còn có một đầu long chế ra khí lạnh đang cần hắn đi làm yên lòng đâu!

    Vừa đẩy cửa phòng ra, Cố Vận An cũng cảm giác được từng trận hơi lạnh, ngọn nguồn đang ngồi trên ghế cau mày nhìn hắn.

    - Ách..

    Cố Vận An há miệng thở dốc, cúi đầu bộ dáng nhận sai:

    - Tôi sai lầm rồi, tôi không nên ở loại thời điểm này còn thất thần..

    Hơi lạnh trên người Dận Chân quá nặng, nhưng khi nhìn thấy cánh tay băng bó của hắn, khí thế cũng thu liễm lên.

    Nghĩ tới thanh kiếm nhằm vào Cố Vận An lúc đó, Dận Chân cũng nghĩ lại mà sợ, thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa.

    - Tiếp tục có lần sau, ta sẽ cho ngươi đi nuôi ngựa!

    Quá độc ác nha! Vừa nghĩ tới trường hợp kia, Cố Vận An liên tục lắc đầu:

    - Sẽ không! Không có lần nữa!

    Dận Chân đứng dậy, đi tới trước mặt Cố Vận An đem người ôm chặt lấy:

    - Không được tiếp tục để cho ta lo lắng.

    Trong nháy mắt Cố Vận An cảm thấy cả người mình sắp bay lên, ngu ngốc cười, cho nên nói, khó chịu chẳng hạn thật là khả ái nha!

    Mấy ngày kế tiếp Ký Châu bắt đầu đại dọn dẹp Bạch Liên giáo. Lần này Bạch Liên giáo vì ám sát Càn Long, có thể nói là tìm danh tác, gần sáu thành nhân công đều tham dự, đầu lĩnh chính là Phương Nghiêm.

    Nhưng lần này Phương Nghiêm không trực tiếp ra mặt, mà luôn trốn ở gần đó theo dõi tình huống.
     
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 153 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khuôn mặt tiểu Yến tử giống vợ của Phương Chi Hàng tới bảy tám phần, thế nhưng tính cách lại như trống đánh xuôi kèn thổi ngược với người Phương gia, trong khoảnh khắc Phương Nghiêm cũng không thể quyết định chủ ý. Nhưng cơ hội ám sát Càn Long chính là ngàn năm một thuở, nhưng lại không muốn ngay mặt chống lại tiểu Yến tử có khả năng là muội muội của hắn, cho nên để cho nữ tử mà hắn mới mua hôm trước là Thái Liên ra mặt.

    Sau khi Phương Nghiêm biết con đường xuôi nam của Càn Long, liền luôn trù hoạch ám sát, khi biết nơi này sắp tổ chức hội chùa, Phương Nghiêm liền đưa tới đại bộ phận người của Bạch Liên giáo, chuẩn bị ám sát Càn Long.

    Một ngày trước khi đoàn người Càn Long đi tới thôn trấn, Phương Nghiệm phát hiện Thái Liên bán mình chôn cha dưới cầu, không biết vì sao chợt nhớ tới muội muội của mình là Phương Từ, liền ra tay mua xuống Thái Liên.

    Phương Nghiêm đối đãi Thái Liên cũng rất tốt, nhưng khi nhìn thấy tiểu Yến tử thì liền từ bỏ nàng. Đưa cho Thái Liên một thanh chủy thủ, yêu cầu nàng:

    - Chỉ cần ngươi giết nam nhân kia, ta trả lại văn tự bán mình cho ngươi.

    Thái Liên cắn chặt răng, liền đồng ý.

    Nhưng nàng là một nữ tử yếu nhược, đừng nói giết người, dù là gà cũng chưa từng giết qua, nghiêng ngả lảo đảo tốn không ít tâm tư lại đâm sai người.

    Sau khi Thái Liên ra cửa Phương Nghiêm dùng khinh công rất nhanh rời đi, chuẩn bị đi hướng kinh thành. Tới kinh thành hắn có thể xác nhận một chút, rốt cục tiểu Yến tử có phải là muội muội của mình hay không.

    Không có Phương Nghiêm lãnh đạo, giáo chúng Bạch Liên giáo bị quan binh bắt hết, nơi này ít nhiều còn có công lao của Thái Liên.

    Sau khi Thái Liên biết người kia yêu cầu mình ám sát người lại là đương kim hoàng thượng, hoàn toàn không do dự liền cung khai, đồng thời còn nói chỗ ở hai ngày nay của mình.

    Phản tặc Bạch Liên giáo trong thành Ký Châu bị bắt, bị giết, tuy nhân số không ít nhưng không có vài người tạo được tác dụng, thân phận cao nhất cũng chỉ là một phó hương chủ, còn tử vong.

    - Ai nha, chỉ bắt được những kẻ không hữu dụng mà thôi, không phải còn có Phương Nghiêm sao? Có tiểu Yến tử, còn sầu Phương Nghiêm không xuất hiện?

    - Ngươi nói, lúc sau Phương Nghiêm sẽ dùng tên giả Tiêu Kiếm đi kinh thành?

    Cố Vận An gật gật đầu:

    - Tựa hồ là nhận thức trong tửu lâu do đôi huynh muội ở cùng đại tạp viện với tiểu Yến tử mở ra, đó là một nơi tốt a! Không riêng gì nhận thức Tiêu Kiếu, còn có nhận thức nhân tình của Hàm Hương công chúa gì cũng ở trong đó.

    Ánh mắt Dận Chân thoáng hiện lên vẻ suy nghĩ sâu xa, gọi tới một Huyết Tích tử:

    - Sau khi trở về hoàng cung, tìm người đi tới trước mặt con chim kia cùng Vĩnh Kỳ kích động một chút, làm cho bọn họ mở một tửu lâu!

    Nếu biết có nguy hiểm, thay vì để nguy hiểm nơi nơi loạn lắc, còn không bằng kéo tới dưới mí mắt của mình tốt lắm.

    - Dạ!

    - Cho người chặt chẽ chú ý mỗi cửa thành kinh đô, phát hiện Phương Nghiêm lập tức đăng báo.

    Cố Vận An đem băng bó trên cánh tay hủy đi, có thuốc trị thương do chính hắn phân phối, không chứng kiến có chút vết sẹo nào. Vết thương của Hạ Tử Vi tuy nghiêm trọng, trải qua nhiều ngày điều dưỡng cũng đã vui vẻ trở lại.

    Một ngày này, một ám vệ dâng lên sổ con, là Hoằng Trú sai người đưa tới.

    Trên sổ con nói, Tây Tạng thổ ty Ba Lặc Bôn đầu tháng sau mang theo tiểu công chúa hắn sủng ái nhất là Tắc Á vào kinh lạy chầu, biểu đạt cảm tạ cùng thần phục đối với Đại Thanh triều.

    - Vậy là chuyện tốt!

    Càn Long gật gật đầu, cầm bút son phê duyệt sổ con, giao cho ám vệ mang về trong kinh đưa cho Hoằng Trú.

    Sau khi đưa đi ám vệ, liền chuẩn bị quay về kinh thành. Cũng may chuyện của Bạch Liên giáo tạm thời xong xuôi, tiểu ngạch nương cùng Tử Vi cũng không còn việc gì, mặc dù không đi tới Giang Nam làm cho Càn Long có chút tiếc nuối, nhưng cũng chỉ có thể nhịn đau bỏ quên.

    Ngày hôm sau đoàn người đi ra khách điếm, Hòa Lâm tận chức tận trách đi quầy tính tiền, lại bị chưởng quầy thông báo đã có người trả tiền, chính là vị Đinh đại nhân.

    Cùng đi theo còn có mẹ con Thúy Bình, hai nàng bị ổn định trên xe ngựa của tiểu Yến tử - đây là chủ ý của Cố Vận An.

    Cố Vận An không có hảo cảm gì với trượng phu không chịu trách nhiệm của Thúy Bình, hoặc là nói cảm giác chán ghét tràn đầy, cho nên tận khả năng cấp Mai Nhược Hồng tìm không thoải mái.
     
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 153 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy rằng tiểu Yến tử huyên náo một chút, thiếu não một chút, đáng ghét một chút, không làm cho người yêu thích một chút, nhưng vẫn còn có chút ưu điểm. Tỷ như nếu muốn đi tìm ai phiền phức thì sẽ bám riết không tha, hơn nữa nếu đã nhận thức chuẩn một việc, cho rằng mình nghĩ đúng cho dù ngươi giải thích thế nào cũng vô dụng!

    Cụ thể mời nghĩ xem Lệnh phi nương nương ám chỉ nói xấu hoàng hậu, tiểu Yến tử còn chưa gặp qua hoàng hậu nhưng bởi vì Lệnh phi nói mấy câu liền cho rằng mình "biết" thủ đoạn ác độc cùng cực kỳ xấu xa của hoàng hậu.

    Với bộ dáng tinh thần trọng nghĩa bạo bằng của tiểu Yến tử, nghe qua hành vi của trượng phu Thúy Bình xong, sẽ không lòng đầy căm phẫn?

    Hắn thật chờ mong tiểu Yến tử đi cả thành tìm kiếm Mai Nhược Hồng, sau đó cấp cho tên vương bát đản đồ khốn kia cuộc sống thật ngột ngạt.

    Trong phương diện làm sao sử dụng tiểu Yến tử, Cố Vận An cao cấp hơn Lệnh phi, hoàn toàn không ai nhìn ra được đây là ý tứ của hắn.

    Hắn sắp xếp cho mẹ con Thúy Bình ngồi lên xe ngựa của tiểu Yến tử, dù sao hai nàng đều là nữ tính, ngồi chung xe với một đám đại nam nhân còn ra thể thống gì! Dù Thúy Bình đã là vợ người ta cũng đã làm mẹ, nhưng vẫn cần tránh hiềm nghi! Mà hiện tại Tranh cũng đã mười tuổi, nam nữ bảy tuổi không ngồi chung bàn chưa từng nghe qua sao?

    Tiểu Yến tử nhìn thấy mẹ con Thúy Bình ngồi cùng xe với mình thì tỏ vẻ thập phần ngạc nhiên, tò mò liền truy hỏi.

    Thúy Bình thấy tiểu Yến tử đi cùng với vị Cố tiên sinh đầy hảo tâm kia, liền đem chuyện xưa của mình nói cho nàng nghe.

    Tiểu Yến tử vừa nghe liền nổi giận, liền hướng Thúy Bình nói mình sẽ báo thù cho nàng, mời nàng yên tâm đi. Mặc kệ Thúy Bình giải thích thế nào cũng vô dụng, một lòng muốn đi tìm Mai Nhược Hồng cho hắn biết tay.

    Tử Vi cũng thật đồng tình Thúy Bình, nàng nghĩ tới mẫu thân hậm hực mà chết, nghĩ tới chính mình bị tình khốn nhiễu, liền khuyên Thúy Bình.

    - Thúy Bình tỷ tỷ, ngươi đối với Mai công tử thật là tình yêu sao?

    Tử Vi nói:

    - Tình yêu làm người ta sa vào, không nhìn thấy người mình yêu thì cả ngày tưởng niệm, muốn gặp hắn, cho dù có ngàn vạn cách trở cũng muốn ở cùng một chỗ với hắn. Ta biết cái loại cảm giác này, rất rõ ràng, cho nên ta cũng biết Thúy Bình tỷ tỷ đối với Mai công tử cũng không phải là tình yêu.

    - Ngươi gả cho Mai công tử, chẳng qua vì cha mẹ Mai công tử định ra cho ngươi, Mai công tử cũng là ngươi nuôi lớn, ngươi đã đem chính mình bày tại thân phận thê tử, cảm tình của ngươi đối với Mai công tử chính là ngươi nhận thức làm vợ cần yêu trượng phu của mình cho nên mới "yêu", không liên quan gì đến tình yêu thật sự.

    Tử Vi lôi kéo tay Thúy Bình:

    - Thúy Bình tỷ tỷ, Mai công tử mười năm chưa từng về nhà, ngươi có từng hận qua hắn?

    Thúy Bình ngu ngơ lắc đầu, lại gật đầu:

    - Hận qua, ta hận hắn vì sao mẹ chồng mất hắn cũng không về nhà nhìn xem một cái.

    Nghĩ ánh mắt của mẹ chồng lúc sắp chết, Thúy Bình không nhịn được khóc.

    Tranh liên tục đưa tay lau nước mắt cho nàng.

    - Mai Nhược Hồng thật quá đáng!

    Tiểu Yến tử lại phẫn nộ đứng dậy, trực tiếp đụng đầu vào trần xe, ôm đầu lại ngồi xuống.

    - Tiểu Yến tử!

    Tử Vi nói:

    - Thúy Bình tỷ tỷ, ta thật khẳng định ngươi thật sự không thương Mai công tử. Sau khi cha ta rời đi, mẹ ta một mình dưỡng dục ta mười bảy năm, lúc mẹ chết nói với ta, nàng yêu cha ta, cũng hận cha ta.

    Thúy Bình trầm mặc, nàng vẫn cho rằng mình yêu Mai Nhược Hồng, nhưng lại bị vị Tử Vi cô nương này phủ định.

    Cẩn thận ngẫm lại có lẽ Tử Vi cô nương nói đúng. Nữ nhân dù sao phải lập gia đình, thay vì gả cho người khác, không bằng gả cho người mình quen biết, là nàng đem thân tình cùng tình yêu làm lẫn lộn.
     
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 154 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc xe ngựa đi tới kinh thành, Cố Vận An nhìn vẻ biến hóa không nhỏ của Thúy Bình hài lòng gật đầu, tiểu Yến tử cùng Tử Vi quả nhiên là dùng tốt a!

    Lần này Tây Tạng thổ ty đến kinh, là tỏ lòng thần phục đối với Đại Thanh, chẳng qua dọc đường còn diễn tấu sáo cùng trống, rêu rao làm cho người thật hoài nghi, người không biết còn tưởng Đại Thanh mới là phe thần phục bọn họ.

    Đoạn đường Ba Lặc Bôn từ Tây Tạng đi tới kinh thành, hành vi này làm hấp dẫn không ít ánh mắt, làm cho hắn không khỏi có chút quên mục đích mình mang theo Tắc Á vào kinh lần này.

    Nhưng vừa đến kinh thành, đã có người xối cho hắn một chậu nước lạnh.

    Ngạc Mẫn ngồi trên lưng ngựa, nhìn Ba Lặc Bôn cùng Tắc Á ngồi trong kiệu xa hoa, sắc mặt không tốt:

    - Nếu thổ ty muốn cứ như vậy vào kinh, vậy mời trở về đi.

    - Việc này..

    Vẻ mặt Ba Lặc Bôn khó xử.

    - Chẳng lẽ thổ ty đã quên, nơi này là Đại Thanh, không phải Tây Tạng!

    Ngạc Mẫn mặt lạnh:

    - Nếu đi tới Đại Thanh, vậy cần thủ quy củ. Cho dù ngươi là Tây Tạng thổ ty, ở trước mặt hoàng thượng, ngươi cũng là thần tử!

    Cố Vận An cũng chứng kiến một màn này, yên lặng vươn ngón tay cái, tốt lắm!

    Hắn đã sớm xem Ba Lặc Bôn không vừa mắt!

    Ngươi nói ngươi cùng con gái của ngươi là ánh mắt gì, thế nhưng vì một lỗ mũi to tranh luận không ngớt! Còn chuẩn bị đến Đại Thanh chọn vị hôn phu, chọn chọn lựa lựa, cho là nam nhân Đại Thanh đều là rau cải trắng? Đừng tưởng rằng hắn không biết, Tây Tạng chính là chế độ một vợ nhiều chồng!

    Ngô, kỳ thật tiểu tử này chính là sợ Tắc Á vừa ý Dận Chân..

    Dận Chân có thể đem Phúc đại lỗ mũi vải ra nửa kinh thành được rồi! Ngay cả mặt hàng như Phúc Nhĩ Khang đều có thể làm cho Tắc Á vừa ý, Dận Chân chẳng phải càng nguy hiểm?

    Cố Vận An cảm nhận được nguy cơ thật lớn.

    Hắn cũng không tiếp tục đi tìm Thủy Vân gian gì đó, trực tiếp quay về hoàng cung tìm Dận Chân.

    Lần này Cố Vận An đi trở về, ngược lại cũng không nhìn thấy vở kịch hay, tiểu Yến tử lôi kéo Tử Vi cùng Vĩnh Kỳ, Phúc gia huynh đệ xuất cung, chuẩn bị đi tìm Mai Nhược Hồng trút giận cho Thúy Bình!

    Mẹ con Thúy Bình sau khi đi vào kinh thành, bởi vì không có chỗ ở lại đã được Cố Vận An an bài ở lại trong Thái An đường. Từ sau khi Cố Ly Thư đi vào thái y viện, Thái An đường giao cho Huyết Tích tử kiêm chức, có địa phương dành riêng để nghỉ ngơi.

    Thúy Bình vào ở, ngoại trừ có thể phương tiện bốc thuốc điều dưỡng thân thể ra, còn có thể hỗ trợ công việc kiếm thêm thu nhập.

    Sau khi tiểu Yến tử trở lại hoàng cung, bị mỹ thực làm mê mắt, chờ ăn uống no đủ mới nhớ tới mẹ con Thúy Bình, trải qua tìm kiếm một phen tìm được Hòa Lâm.

    Hòa Lâm liếc mắt nhìn năm người trước mặt, sau đó nói ra cái tên Thái An đường.

    - Thái An đường?

    Tử Vi nghi hoặc nhìn Hòa Lâm, cũng muốn hỏi một chút vị trí cụ thể.

    - Ta biết ta biết!

    Bốn năm trước thường xuyên đi nơi đó, cho dù hai năm qua cũng thường thường sẽ đi, tiểu Yến tử kích động nhấc tay, nàng chính là gặp được Cố thái y ở nơi đó, tuy rằng Cố thái y không nhớ rõ.

    Đã biết địa phương năm người liền xuất phát, khi nhìn thấy Thúy Bình thật hài lòng với cuộc sống thật đơn sơ nhưng lại yên ổn hiện giờ, trái tim muốn "hành hiệp trượng nghĩa" của tiểu Yến tử lại thiêu đốt lên, dù là ngũ a ca cùng Phúc gia huynh đệ cũng không khỏi lòng đầy căm phẫn.

    - Tên Mai Nhược Hồng thật sự là quá ghê tởm, Thúy Bình là người tốt như vậy, hắn dám nói vứt bỏ liền vứt bỏ!

    Vẻ mặt tiểu Yến tử tức giận.

    - Đúng vậy, Tranh cũng thật là đáng thương, chưa từng được gặp phụ thân không nói, còn bị nhiều khổ như vậy..

    Tử Vi đồng bệnh tương lân nói.

    - Nếu Mai Nhược Hồng thích vẽ tranh như vậy, còn nghĩ muốn vượt trội, nói vậy ở kinh thành cũng không phải là người không có tiếng tăm gì, chúng ta phân công nhau đi hỏi thăm, một canh giờ sau hội họp trong này.

    Có ngũ a ca ra tay, hỏi thăm người có chút "danh khí" thì phương tiện hơn. Vừa đưa ra thân phận, liền có không ít thị vệ nha dịch thay thường phục đi tìm người.

    Còn chưa tới một canh giờ, đã tìm được tung tích của Mai Nhược Hồng.

    Mai Nhược Hồng ở trong kinh thành vẫn rất có "danh khí", nhưng không phải danh khí về hội họa, mà là đào hoa của hắn.
     
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 154 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Uông gia Uông Tử Tuyền, Đỗ gia Đỗ Thiên Thiên vì nam nhân một không có danh tiếng, hai không có gia thế, ba không có tiền tài, bốn không có bộ dạng, năm không có tài hoa tranh nhau vỡ đầu, mà Mai Nhược Hồng xem như được trái ôm phải ấp.

    Chẳng những làm cho Tử Tuyền mang thai, suýt chút sinh non, mà Đỗ Thiên Thiên vì Mai Nhược Hồng cũng không để ý thế tục, xăm một đóa hồng mai trước ngực, ở trước công chúng đem bằng chứng tình yêu của mình đối với Mai Nhược Hồng đưa cho người ta xem.

    Càng làm cho người ta không nói được lời nào chínhlà, Tử Tuyền còn là vị hôn thê của Cốc Ngọc Nông đã đặt sính lễ (là do bậc cha chú chỉ phúc vi hôn), cha của Đỗ Thiên Thiên là Đỗ Thế Toàn thì nhìn trúng ca ca của Tử Tuyền là Tử Mặc, cùng Uông phụ muốn đính hôn cho Tử Mặc cùng Đỗ Thiên Thiên. Giữa Tử Mặc cùng Cốc Ngọc Nông còn có chút giao tình với Mai Nhược Hồng..

    Nhiều giác mến vô cùng hỗn loạn!

    Mai Nhược Hồng trượt qua trượt lại giữa Tử Tuyền cùng Đỗ Thiên Thiên thật suôn sử, hưởng hết mỹ nhân yêu thương nhung nhớ (còn không cần dùng tiền chơi gái), hoàn toàn đã quên ở dưới quê nhà mình đã có một người vợ được bái đường cưới hỏi đàng hoàng.

    Mà Thủy Vân gian, là chỗ ở của Mai Nhược Hồng, nhưng cũng chỉ là một túp lều nhỏ nằm chỗ bờ suối ngoại ô kinh thành mà thôi.

    Sau khi biết nhân sinh phấn khích của Mai Nhược Hồng, tiểu Yến tử cảm giác mình sắp bị tức phát nổ, nổi giận đùng đùng muốn đi Thủy Vân gian tìm Mai Nhược Hồng trút giận cho Thúy Bình.

    Cố Vận An trở lại trong cung, còn chưa kịp mở miệng làm cho Dận Chân khiêm tốn một chút, đừng hái hoa ngắt cỏ, Dận Chân đã đưa cho hắn một phong thư, bên trong là tin tức mà Huyết Tích tử cùng Niêm Can xử điều tra về Mai Nhược Hồng.

    Nhẫn nhịn cảm giác nôn mửa xem xong lá thư, Cố Vận An cảm giác mình muốn quỳ.

    Có Mai Nhược Hồng, Nỗ Đạt Hải cùng Hạo Trinh quả thật là thuần khiết như đóa bạch liên hoa, Mai Nhược Hồng hoàn toàn bại lộ rõ bản thân chính là một tra nam!

    - Hai nữ nhân kia phải mù mắt tới bao nhiêu mới trúng ý Mai Nhược Hồng a!

    Cố Vận An cảm thán, Quỳnh Dao bà bà cầu buông tha!

    - Cốc Ngọc Nông cùng Uông Tử Mặc rốt cục phải mù như thế nào mới trúng ý hai nữ nhân kia chứ!

    Dận Chân chợt nói:

    - Bọn hắn không mù mắt.

    - A?

    Cố Vận An ngây người, có ý tứ gì?

    Mãi tới khi Dận Chân lại đưa cho hắn một lá thư hơi mỏng, Cố Vận An mới hiểu ý tứ của hắn.

    Tử Mặc cùng tuổi với Cốc Ngọc Nông, lúc trước khi cha mẹ hai bên chỉ phúc vi hôn, vừa vặn là dành cho bọn họ. Chẳng qua hai năm sau Uông gia sinh thêm Tử Tuyền, cho nên cha mẹ hai bên lại đem hôn ước áp đặt lên Tử Tuyền cùng Cốc Ngọc Nông.

    Đây chỉ là ý nguyện của cha mẹ hai bên, mà không phải của Cốc Ngọc Nông cùng Uông Tử Mặc. Hai đứa nhỏ, đều muốn đối phương trở thành "vị hôn thê" của mình, ý nghĩ này cùng phần cảm tình này luôn kéo dài cho tới khi bọn họ lớn lên, dưới sự thúc giục của Uông gia (bởi vì Uông Tử Tuyền đã yêu Mai Nhược Hồng làm cho mọi người đều biết), Cốc Ngọc Nông đem quà tặng đưa tới Uông gia, nhưung không phải đưa cho Uông Tử Tuyền, mà là cấp cho Uông Tử Mặc.

    Nhưng mọi người đều hiểu sai ý.

    - Cần đi tặng quà mừng cho đôi tình nhân này!

    Loại người bình thường ở trong nước bùn mà không bị nhiễm đen, thật sự là quá ít!

    Có thể ở dưới ngòi bút của Quỳnh Dao bà bà bị một đám thiếu não giáp công, còn có thể sinh ra cảm tình như vậy, làm cho người ta thật cảm động có được hay không!

    Chẳng những cần tặng quà mừng, còn là quà mừng thật lớn!

    Bên này tiểu Yến tử đã đi tới trước cửa Thủy Vân gian, trực tiếp một cước đá văng cửa nhà cỏ.
     
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 155 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong nhà, Mai Nhược Hồng cùng Đỗ Thiên Thiên đang ngươi nông ta nông, hai người dùng tay vuốt ve mặt của đối phương, khoảng cách cả hai càng ngày càng gần. Nếu tiểu Yến tử đá văng cửa chậm một chút, không chừng sẽ nhìn thấy một hồi biểu diễn đông cung, chân nhân hiện trường vật lộn cho ngươi xem!

    - Ngươi chính là Mai Nhược Hồng!

    Tiểu Yến tử nhìn Đỗ Thiên Thiên, càng xem càng cảm thấy xấu:

    - Vì nữ nhân xấu như vậy, ngươi thế nhưng vứt bỏ Thúy Bình, thật không có ánh mắt!

    Mai Nhược Hồng hốt hoảng một chút mới nhớ tới Thúy Bình, vợ của hắn. Hắn đã nhiều năm chưa từng nghe qua cái tên này, đó là quá khứ hắn không muốn nghĩ lại, là một lỗi lầm phạm phải lúc còn trẻ vô tri.

    - Ngươi nói Thúy Bình..

    Tay Mai Nhược Hồng run rẩy, có chút không biết phải làm sao nhìn qua Đỗ Thiên Thiên, người mà hắn yêu, hắn sợ Thiên Thiên hiểu lầm.

    Đỗ Thiên Thiên cũng quả thật hiểu lầm, không, không thể nói là hiểu lầm, mà là chân tướng.

    Thúy Bình vừa nghe cũng biết là nữ nhân, hơn nữa nữ tử không lễ phép dùng từ « vứt bỏ », còn có phản ứng của Nhược Hồng, hết thảy không nói rõ gì sao?

    - Nhược Hồng.. Thúy Bình là ai?

    Đỗ Thiên Thiên gian nan hỏi, nàng đã nhẫn nhịn một Uông Tử Tuyền, chẳng lẽ còn phải chịu dựngd Nhược Hồng có thêm quá khứ nào sao?

    - Thiên Thiên, muội nghe ta giải thích!

    Mai Nhược Hồng ôm bả vai Đỗ Thiên Thiên, nói:

    - Người ta yêu là ai, Thiên Thiên muội chẳng lẽ không biết sao? Vì muội, ta bỏ quên vẽ tranh âu yếm của mình, vì muội, ta nguyện ý đến nhà cha muội cố gắng, muội nhẫn tâm vì một câu của người khác, còn hoài nghi ta sao?

    Đỗ Thiên Thiên lập tức cảm động, còn nức nở giải thích với Mai Nhược Hồng.

    - Phải, ta nhận thức Thúy Bình, nhưng đó cũng là quá khứ. Giữa ta cùng Thúy Bình, chính là cha mẹ một bên tình nguyện đem chúng ta kéo tới cùng nhau, lúc đó ta còn quá nhỏ, không rõ cái gì là yêu, vì cha mẹ, ta mới cưới Thúy Bình. Nhưng mà Thiên Thiên, muội phải tin tưởng ta, muội là nữ nhân đầu tiên mà ta yêu, không phải Thúy Bình, không phải Tử Tuyền, mà là muội a!

    Nếu không phải đã nghe qua chuyện xưa của Thúy Bình, phỏng chừng Tử Vi, tiểu Yến tử cùng Phúc gia huynh đệ còn có Vĩnh Kỳ đều sẽ cảm thấy cảm động vì lời nói của Mai Nhược Hồng.

    - Cái gì mà một bên tình nguyện! Cái gì mà không rõ cái gì là yêu! Thúy Bình tỷ là mắt bị mù mới gả cho thứ đồ vật như ngươi, mới có thể sinh con dưỡng cái cho ngươi, ngươi quả thật không xứng! Nên đánh!

    Tính tình tiểu Yến tử một chút liền bạo, lập tức động thủ.

    Tử Vi cũng tức giận, loại người dám làm không dám chịu là nàng chán ghét nhất.

    Mai Nhược Hồng chỉ là một văn nhân làm sao là đối thủ của tiểu Yến tử, một quyền bị đánh bay, sau đó bị tiểu Yến tử đè xuống đất đánh một trận, dù là Đỗ Thiên Thiên trong lúc hỗn loạn cũng bị đánh hai cái.

    Cha con Ba Lặc Bôn được ổn định trong một trạm dịch cách hoàng cung gần nhất, khi nào Ba Lặc Bôn điều chỉnh xong tâm tính, tới lúc đó mới gặp mặt thánh thượng.

    Điều này làm cho Ba Lặc Bôn sầu chết, bởi vì hắn cảm thấy được tâm tình của mình tốt lắm, hoàn toàn không có gì cần điều chỉnh.

    Tắc Á thông minh hơn Ba Lặc Bôn, so sánh một chút tình huống hiện tại của bọn họ, cùng với lời nói lúc sáng của Ngạc Mẫn, Tắc Á liền hiểu được:

    - Cha, sau khi chúng ta đi vào Đại Thanh, quá mức rêu rao.

    - Rêu rao? Ba Lặc Bôn này chính là Tây Tạng thổ ty, vậy mà tính rêu rao sao?

    Ở Tây Tạng, bọn hắn không chỉ có bao nhiêu đó người theo hầu, đã giảm bớt thành như vậy, còn rêu rao?

    Tắc Á gật đầu:

    - A ba, sáng hôm nay vị đại thần Ngạc Mẫn đã nói qua, Tây Tạng là thần, tuy nhiên chúng ta nhìn vào không hề có chút tư thế của thần tử. Sợ là mục đích lần này chúng ta tới, cũng phải sửa lại một chút.

    - Con muốn nói..

    Ba Lặc Bôn cả kinh, nguyên bản hắn còn cảm thấy được như vậy là phong cảnh, có mặt mũi, thật không nghĩ được nhiều như vậy.

    Nghe Tắc Á giải thích, Ba Lặc Bôn trầm tư hồi lâu, cuối cùng làm ra quyết định.

    Tây Tạng của bọn họ loạn lâu như vậy, Đại Thanh xuất quân bình định, ngày sau Tây Tạng còn cần dựa vào Đại Thanh rất nhiều. Lần này Ba Lặc Bôn chính là vì lấy lòng Đại Thanh, cũng không phải đến đắc tội với người.

    Ngày hôm sau Ba Lặc Bôn đưa lên sổ con, cầu kiến Đại Thanh hoàng đế.

    Ba Lặc Bôn mang theo Tắc Á tiến cung, Cố Vận An không đi. Người ta luận võ chọn rể, hắn một thái y nhu nhược đi làm gì? Cho dù luận võ bị thương đổ máu, không phải còn những thái y khác hay sao, còn cần hắn ra tay?
     
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 155 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hơn nữa hắn còn có chính sự phải làm!

    Chính là nhìn thấy Dận Chân, vào lúc này đi ra ngoài thật sự là quá nguy hiểm! Khoe khoang chẳng hạn, giao cho Phúc gia huynh đệ đi, cơ hội thật tốt, nói vậy bọn hắn sẽ không buông bỏ.

    Tây Tạng theo chế độ một vợ nhiều chồng, con cháu bát kỳ đều biết, người không biết được lão tử nhà bọn họ ân cần dạy bảo thì cũng biết, cho nên một đám đều bị lệnh cưỡng chế không được tiếp cận vị công chúa Tây Tạng kia.

    Bình thường tuy rằng bọn hắn không có việc gì làm, cũng là biết nặng nhẹ. Hiện tại nhất thời sảng khoái cùng hạnh phúc ngày sau thứ nào trọng yếu, còn cần nói sao?

    Cho dù là vị công chúa Tây Tạng xinh đẹp như thiên tiên, cũng không ngăn được phong tục Tây Tạng thật sự vượt xa sức chịu đựng của nam giới. Hơn nữa Đại Thanh nhiều mỹ nhân, có cần vì một gốc cây chẳng ra gì, buông tha cho cả rừng rập sao?

    Vì thế, khi biết Ba Lặc Bôn muốn tìm một vị hôn phu cho nữ nhi Tắc Á trong Đại Thanh, bọn họ đồng loạt làm như không nghe thấy, lỗ tai bọn họ đều đánh rơi trong nhà, quên mang theo.

    Cho dù bọn họ muốn biểu hiện một chút trước mặt hoàng thượng, cũng không phải dùng phương pháp biểu hiện như thế a!

    Điều này cũng trách Ba Lặc Bôn nói chuyện không rõ ràng, nếu nói rõ, cũng không làm cho bao y nô tài như Phúc gia huynh đệ vốn không lên được mặt bàn còn đắc sắt như vậy.

    Ban đầu Ba Lặc Bôn quả thật tồn tại chọn rể trong Đại Thanh mang về Tây Tạng kết hôn với Tắc Á, nhưng trải qua ngày hôm qua, làm cho hắn quyết định, cho dù là sau khi lựa chọn xong vị hôn phu, Tắc Á cũng chỉ có thể lưu lại kinh thành.

    Ba Lặc Bôn nói với Càn Long, nhưng con cháu bát kỳ thì không biết, điều này cũng làm cho sau khi Ba Lặc Bôn nói xong, ngoại trừ võ sĩ Tây Tạng không có ai nhảy lên sàn đấu.

    -!

    Tắc Á nhìn thấy võ sĩ Tây Tạng cô đơn đứng giữa sân đấu, yên lặng hết chỗ nói rồi, hành vi ghét bỏ có cần tiếp tục rõ ràng hơn một chút hay không?

    Ngay lúc mặt mũi của Ba Lặc Bôn cùng Tắc Á có chút không nhịn được, một người nhảy lên võ đài, còn không phải là Phúc gia đại thiếu gia hay sao.

    Nhìn thấy Phúc Nhĩ Khang nhảy lên đài, Tắc Á không nhịn được quay đầu, cho dù nàng cần lưu trong kinh thành nhưng có thể cho nàng một người bình thường một chút hay không! Loại người tự cao cho rằng mình xuất sắc nhưng thực tế lại vô cùng thê thảm thế này, dù là nội thị bên người nàng cũng không sánh bằng.

    Phúc Nhĩ Khang cũng không biết Tắc Á nghĩ hắn như thế nào, ánh mắt đều dừng trên người Tử Vi.

    Hắn cùng Nhĩ Thái còn có Vĩnh Kỳ tới chậm một chút, cũng không nghe được Ba Lặc Bôn nói muốn tuyển chọn hôn phu cho Tắc Á, nghĩ đây chỉ là tỷ thí bình thường, mà những con cháu bát kỳ ngày thường lỗ mũi hướng lên trời cũng đã bị Tây Tạng xem thường dọa bể mật. Phúc Nhĩ Khang cảm thấy được, bay giờ là thời cơ biểu hiện tốt lắm, chẳng những kiếm được mặt mũi trước mặt hoàng thượng, còn có thể làm cho Tử Vi chứng kiến hắn anh dũng.

    Võ công của Phúc Nhĩ Khang mặc dù chẳng ra gì, nhưng so với võ sĩ Tây Tạng chỉ cậy mạnh vẫn còn biết tròn biết méo. Đánh không được bao lâu, võ sĩ đã bị hắn ném xuống đài.

    Liên tiếp thắng được hai người, Ba Lặc Bôn cũng không tiếp tục gọi người lên sàn đấu.

    Nguyên bản bọn họ chuẩn bị tám võ sĩ, nhưng thanh niên Đại Thanh biểu hiện có chút quá mức rõ ràng một chút, thật vất vả có người nhảy lên lại bị đánh rơi, ai biết lần sau lại lên đài lại là lúc nào.

    Tắc Á hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, khi võ sĩ thứ hai bị ném xuống, thân hình nàng nhảy lên trung ương võ đài, hướng Phúc Nhĩ Khang nói:

    - Chúng ta thử một lần.

    Bộ dáng người này tạm thời có thể xem, nếu võ công cũng qua được, tuyển người này tàm tạm không sao.

    - Ta không động thủ với nữ nhân.

    Phúc Nhĩ Khang lùi lại vài bước, lại nhìn nhìn Tử Vi trên khán đài, thấy Tử Vi không hiểu lầm mới tiếp tục đối mặt Tắc Á.

    Động tác của hắn Tắc Á cũng nhìn thấy. Nàng nhìn theo ánh mắt Phúc Nhĩ Khang, liền thấy được Hạ Tử Vi ôn nhu yếu ớt, gió thổi liền gục.

    Tắc Á co rút khóe miệng, vì sao nàng cần chọn một vị hôn phu lại nhiều tai nạn như vậy đâu!
     
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 156 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn lướt qua người dưới đài, cuối cùng nàng lại bất đắc dĩ nhìn qua Phúc Nhĩ Khang. Rút cây roi mang bên mình, Tắc Á liền động thủ:

    - Việc này cũng không theo ý ngươi.

    Phúc Nhĩ Khang luôn né tránh, làm cho Tắc Á càng đánh càng giận dữ, nàng cũng không cảm giác cái gì là thương hương tiếc ngọc, nàng lớn lên ở Tây Tạng, tự cho là mình cũng không kém hơn nam nhân, chỉ cảm thấy bị nam nhân trước mắt khinh thường chính mình.

    Phúc Nhĩ Khang cũng càng đánh càng kinh hãi, không phải cảm thấy võ công Tắc Á cao hơn mình, mà là đã biết mục đích luận võ lần này!

    Những người dưới đài thấy có kẻ xui xẻo tự nhảy lên đài, cũng không tiếp tục có áp lực, lại dùng sức thổi phồng Phúc Nhĩ Khang, cuối cùng kết luận chính là – đây là một nhân tài a, có năng lực đảm nhiệm trọng trách gian khổ làm phò mã Tây Tạng.

    Biết đây là tuyển phò mã cho Tắc Á, Phúc Nhĩ Khang liền không nhịn được bắt đầu đánh trả, vừa đánh vừa luôn miệng nói mình đã có người yêu, cho dù hắn biết mình vĩ đại cũng biết Tắc Á thân phận cao quý, nhưng hết thảy cũng không ngăn trở được tình yêu của hắn đối với Tử Vi. Cho dù hắn trở thành phò mã của Tắc Á, Tắc Á cũng sẽ không hạnh phúc, nói giống như nàng nhất định phải gả cho hắn, không phải hắn nàng sẽ không lấy chồng.

    Vốn đang muốn tàm tạm một chút, Tắc Á lại vung roi quất lên người Phúc Nhĩ Khang! Ai trúng ý ngươi! Tưởng ai cũng mê mình! Còn nữa, nói chuyện thì nói, đừng run rẩy cái mũi của ngươi được không? Thoạt nhìn ghê tởm!

    Nghe được những lời vô sỉ của Phúc Nhĩ Khang, roi của nàng liền không ngừng quất thẳng lên mặt của hắn, nàng xem khuôn mặt này không vừa mắt thật lâu đâu!

    - Nhĩ Khang!

    Vĩnh Kỳ lo lắng kêu lên.

    - Ca!

    Phúc Nhĩ Thái cũng lo lắng nhìn lên hô.

    Tắc Á đánh mấy roi tâm tình cũng tốt hơn không ít, tiếp theo một cước đem Phúc Nhĩ Khang đạp vang ra ngoài, quơ quơ roi giắt lại bên hông.

    - Ca, ngươi không sao chứ!

    Phúc Nhĩ Thái liền bước lên kéo Phúc Nhĩ Khang:

    - Vừa rồi không phải đánh thắng được Tắc Á công chúa sao? Làm sao lại..

    - Đúng vậy, Nhĩ Khang, ngươi nhường cho nàng như vậy, chẳng phải là..

    - Vĩnh Kỳ, Nhĩ Thái, như vậy vẫn tốt hơn ta trở thành phò mã Tây Tạng.

    Một câu này đem sự thật mình bị Tắc Á đánh văng xuống đài trực tiếp đổi thành chính mình mối tình thắm thiết với Tử Vi, tự nguyện nhận thua.

    Con cháu bát kỳ nhìn một hồi vở kịch hay vẻ mặt tươi cười, nhìn thấy Phúc gia huynh đệ gặp xui xẻo bọn họ thật tình cao hứng!

    Nhưng còn chưa cao hứng được bao lâu lại một lần nữa cúi đầu hoặc nhìn trời, Phúc Nhĩ Khang bị đánh đi xuống, ai cùng Tây Tạng hòa thân a!

    A Quế một mực nhìn võ đài, đối với Tắc Á xem như tương đối hài lòng:

    - Vị công chúa Tây Tạng này sau khi lập gia đình sẽ lưu lại trong kinh thành. Ký Viễn, con cũng không nhỏ rồi, có thể thử xem một lần.

    Sau khi Nhạn Cơ hòa ly với Nỗ Đạt Hải, liền mang theo Ký Viễn cùng Lạc Lâm quay về nhà mẹ đẻ, Lạc Lâm sớm hứa gả cho người ta, mà Ký Viễn đi theo a Quế vào trong quân, hiện giờ đã 23 còn chưa có ý niệm lập gia đình, điều này làm cho Nhạn Cơ vô cùng lo lắng.

    Trải qua sự kiện Tân Nguyệt làm ầm ĩ, Ký Viễn đối với loại nữ tử ôn nhu yếu ớt không hề có chút hảo cảm, càng không thích loại nữ tử hoạt bát không đầu óc như tiểu Yến tử, luôn không có cô nương nào rơi vào trong mắt hắn, hôn sự cứ thế bị kéo dài.

    A Quế thật xem trọng Ký Viễn, đối đãi như con cháu của mình, cũng luôn ghi nhớ hôn sự của hắn trong lòng.

    Mà Tắc Á ngoại trừ có thân phận công chúa Tây Tạng, ngoài ra còn được Ký Viễn yêu thích.

    Xem nàng quất roi Phúc Nhĩ Khang liền biết, vị này tuyệt đối không phải tính cách yếu đuối. Hơn nữa thân là công chúa được sủng ái nhất Tây Tạng, Tắc Á làm sao chỉ có ý nghĩ đơn giản? Chỉ sợ vị Tắc Á công chúa này trí tuệ hơn nữ tử bình thường không ít.

    Ký Viễn nghe xong lời của a Quế, vẫn nhìn Tắc Á, cuối cùng gật gật đầu:

    - Ký Viễn nguyện ý thử một lần.

    Tắc Á đợi không bao lâu liền chứng kiến một người làn da hơi đen bộ dạng lại tuấn tú nhảy lên đài:

    - Chương Cao thị Ký Viễn, thỉnh công chúa chỉ giáo.

    Cố Vận An luôn nhìn chằm chằm Dận Chân lúc này bình tĩnh bưng chén trà thưởng thức, đều nói nam nhân nhận chân rất có mị lực, những lời này thật sự quá đúng!
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...