Chương 30: Hôn nhau bị phát hiện Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 31: Linh hồn Bấm để xem "Cố Lâm Chương, mấy giờ rồi?" Ôn Mục mở mắt ra nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời hơi tối, quay đầu nhìn Cố Lâm Chương đang dựa vào giường đọc sách. "Đã bảy giờ tối rồi." Cố Lâm Chương ngồi xuống mép giường, cầm một quyển sách cổ không biết trên đó viết gì. "Tây Bảo đâu?" Ôn Mục nhanh chóng ngồi dậy. Cố Lâm Chương ngồi bên cạnh quay đầu nhìn cô thật sâu, sau đó nhìn xuống. Ôn Mục cũng theo ánh mắt của anh mà nhìn xuống, hóa ra chăn đã tuột xuống. Ôn Mục vội vàng kéo chăn lên che lại, khuôn mặt đỏ bừng. "Thẩm Chi đưa Tây Bảo ra ngoài, anh sẽ đến phòng khách trước, em mặc quần áo đi." Cố Lâm Chương rời giường, đi đến phòng khách sau khi nói. Ôn Mục vội vàng mặc quần áo vào rồi đi đến phòng khách. "Anh không đi nữa sao?" "Khi nào Tây Bảo trở về, anh sẽ đi." Cố Lâm Chương đặt quyển sách trong tay xuống. "Vậy để em gọi điện thoại cho Chi Chi." Ôn Mục vừa nói vừa cầm điện thoại lên gọi cho Thẩm Chi. Sau một hồi chuông thì điện thoại được kết nối: "Chi Chi, khi nào cậu và Tây Bảo về nhà?" "Ồ, hai người xong rồi sao?" Thẩm Chi bên kia cười xấu xa. "Cậu đang nói gì vậy? Tây Bảo đâu?" Ôn Mục vội che điện thoại lại liếc nhìn Cố Lâm Chương bên cạnh, sợ anh nghe thấy. "Mẹ, con sẽ về ngay, con mang cho mẹ rất nhiều đồ ăn ngon, rất ngon đó." Tây Bảo vui vẻ nói từ đầu bên kia điện thoại. "Được rồi, vậy mau trở về đi, cha con đang đợi con đó." "Ừm, chúng tớ sẽ về ngay!" Thẩm Chi đáp. "À, họ sẽ quay lại ngay." Ôn Mục đặt điện thoại xuống và giải thích. Ôn Mục ngồi xuống cạnh Cố Lâm Chương một cách lúng túng, hai người chưa bao giờ ở riêng với nhau như vậy, thực sự cũng không biết phải nói gì. Cố Lâm Chương ngồi đối diện nhìn cô cau mày: "Em thật sự muốn anh đi?" "Ừm.. Không, không có, em sợ làm chậm trễ công việc của anh." Ôn Mục nói một cách không tự nhiên. Cố Lâm Chương đứng dậy đi tới, đứng trước mặt cô: "Ma giới bây giờ vẫn còn hỗn loạn, Mạc Thành không thấy đâu, em và Tây Bảo phải cẩn thận hơn." Nói xong, Cố Lâm Chương đưa tay vuốt ve đầu cô. "Ừm, em biết rồi, em sẽ bảo vệ Tây Bảo thật tốt." Ôn Mục ngước lên nhìn Cố Lâm Chương trước mặt. "Em không nhớ anh đã nói gì với em hả?" Cố Lâm Chương trầm giọng nói. "Em nhớ mà, nhưng trong bất cứ trường hợp nào em cũng sẽ đưa Tây Bảo đi cùng, sẽ chạy càng xa càng tốt, sẽ không để anh phải lo lắng." Ôn Mục hứa. Cố Lâm Chương vừa định lên tiếng, thì cửa nhà mở ra, Thẩm Chi ôm Tây Bảo trên tay đi vào. "Cha, mẹ, con về rồi." Tây Bảo vội vàng xuống đất, xách túi đồ chạy tới. "Mẹ, con mang về cho mẹ. Cha, con biết cha không ăn những thứ này, nên tất cả đều mua cho mẹ." Tây Bảo nhìn cha giải thích. Ôn Mục ngồi xổm xuống mở túi ra nhìn những thứ bên trong: "Oa, cảm ơn Tây Bảo, đây đều là món ăn mẹ thích nhất. Đến đây nào, mẹ tặng con một nụ hôn." Ôn Mục vừa nói vừa ôm lấy Tây Bảo rồi hôn. Cố Lâm Chương bên cạnh nhìn hai mẹ con, không khỏi lắc đầu. "Tây Bảo, lại đây." Cố Lâm Chương lên tiếng. Tây Bảo không biết gì nên quay đầu nhìn mẹ, Ôn Mục cũng lắc đầu với nó. "Cố Lâm Chương, anh.." Ôn Mục hỏi. "Em ăn trước đi, anh nói chuyện với Tây Bảo một chút, lát nữa sẽ quay lại." Cố Lâm Chương giải thích. Tây Bảo bước chân ngắn nhỏ chạy theo Cố Lâm Chương vào phòng ngủ. "Cơ Cơ, thế nào?" Thẩm Chi nghiêng người nhìn vào Ôn Mục với nụ cười xấu xa trên môi. "Cậu đang nói gì vậy?" Ôn Mục xấu hổ khi bị nhìn như thế. "Không có gì, chúng ta ăn thôi." Thẩm Chi thấy Ôn Mục xấu hổ thì chỉ cười cười nhưng không nói gì nữa. Ôn Mục ngủ cả chiều, bây giờ thực sự rất đói, vì vậy vội vã lấy đồ ăn và ăn ngay. "Chi Chi, ngày mai tớ sẽ đi học lại." "Hả, vậy ai sẽ chăm sóc Tây Bảo?" Thẩm Chi hỏi. "Tây Bảo khác với con người, về cơ bản thì không cần ai chăm sóc, sau khi học xong thì tớ sẽ về nhà ngay." "Ừm, vậy nhóc con có biết không?" Thẩm Chi chỉ vào phòng ngủ. "Chưa biết, lát nữa tớ sẽ nói sau." Ôn Mục lắc đầu. Trong phòng ngủ, "Tây Bảo, Ma giới bây giờ rất hỗn loạn, mặc dù còn là ma linh thai, linh lực rất mạnh, nhưng con vẫn chưa phát triển đầy đủ. Con là một cám dỗ rất lớn đối với bọn họ, nếu không đánh bại được, cố gắng dẫn bọn họ đi, đừng để mẹ con gặp nguy hiểm, cha không muốn cô ấy gặp nguy hiểm nữa." Cố Lâm Chương nghiêm túc nói. "Con hiểu rồi. Cha, cha đừng lo, con sẽ bảo vệ mẹ." Cố Lâm Chương ngồi xổm xuống: "Con phải cố gắng tu luyện linh lực thật tốt." "Con đã biết." Cố Lâm Chương sờ sờ đầu Tây Bảo: "Rất tốt." Sau khi nói chuyện xong, hai cha con mở cửa và bước ra ngoài. "Nói xong rồi hả?" Ôn Mục lo lắng nhìn Tây Bảo. Tây Bảo biết mẹ đang lo lắng cho mình nên vội vàng mỉm cười chạy tới ôm chầm lấy mẹ: "Mẹ!" "Ôn Mục, nhớ kỹ những gì anh đã nói với em." Cố Lâm Chương trầm giọng nói. "Em biết." Ôn Mục gật đầu. Cố Lâm Chương thấy cô gật đầu đang định nói gì đó thì đột nhiên Lục Cẩn An xuất hiện, vẻ mặt đầy lo lắng: "Cố Lâm Chương, Cảnh Trạm trốn thoát rồi." "Tây Bảo, bảo vệ mẹ con." Vừa để lại câu nói đó thì Cố Lâm Chương cùng Lục Cẩn An biến mất. Ôn Mục nhìn Cố Lâm Chương biến mất, quay đầu nhìn Tây Bảo: "Cha con nói gì với con vậy?" "Không có gì, cha dặn con phải bảo vệ mẹ." Tây Bảo mỉm cười trả lời Ôn Mục. "Hai cha con này, thật sự xem cậu như gấu trúc vậy." Thẩm Chi cừa nói vừa nhìn Tây Bảo với ánh mắt tiếc nuối: "Thật sự muốn có một đứa con trai như Tây Bảo, có thể bảo vệ dì." "Dì Chi Chi, dì đừng lo, con cũng sẽ bảo vệ dì mà." Tây Bảo chạy lại ôm Thẩm Chi. "Cái miệng nhỏ của con ngọt quá đi." Thẩm Chi ôm lấy Tây Bảo hôn một cái. Ma giới, Một cánh cổng mờ ảo, đèn lồng đỏ được treo xung quanh tòa nhà, có thể mơ hồ nhìn thấy một cuốn sách ngang treo trên đỉnh cổng vòm. Hai bên đường tối tăm nở đầy hoa màu đỏ, dây leo đung đưa, sương mù xung quanh tràn đầy, nếu nhìn kỹ có thể thấy bóng người trong suốt mờ nhạt đang bay đi. "Chúng ta nên làm gì đây?" Lục Cẩn An đi tới đi lui lo lắng nói. Đột nhiên Lục Cẩn An dừng lại, nhìn người ngồi phía trên, Đại quân chủ Kim Dịch đang cầm ly uống rượu, không có vẻ gì vội vã. Bên kia, nhìn Đông Nguyệt Đại Quân chủ Cố Lâm Chương đang suy tư, trên mặt cũng không có dấu vết lo lắng. "Các ngươi không vội?" Lục Cẩn Nam hỏi. "Lo lắng thì có ích lợi gì, bây giờ dọn dẹp Cảnh Trạm, kết thúc chuyện của địa ngục trước." Vẻ mặt Kim Dịch bình tĩnh tao nhã. "Ta nhờ ngươi đi tìm Mạc Thành, có tin tức gì không?" Cố Lâm Chương hỏi. Lục Cẩn An: "Mạc Thành, ta không cảm nhận được hắn, hình như cái gì đó đã che đậy thần thức của hắn rồi." Cố Lâm Chương: "Phong Vĩ thì sao?" Lục Cẩn An: "Cô ấy cũng vậy." Kim Dịch: "Hừm, những người này đều biến mất, có vẻ thú vị đây." "Cố Lâm Chương, khi nào linh hồn của ngươi mới trở về cơ thể?" Kim Dịch liếc nhìn Cố Lâm Chương. Cố Lâm Chương: "Ta đã có linh hồn rồi." "Ta đang nói về linh hồn nguyên thủy của ngươi, không phải linh hồn trong cơ thể ngươi mới tu luyện mấy trăm năm." "Cái hiện tại cũng có thể dùng." "Cố Lâm Chương, ta không bàn bạc với ngươi, ta đang muốn ngươi lấy lại, ngươi đã quên nhiệm vụ của mình rồi sao?" Kim Dịch lạnh lùng nói. Lục Cẩn An có chút yếu ớt: "Cái đó.." Cố Lâm Thương: "Kim Dịch, linh hồn đó có việc khác cần dùng, ta cũng có thể sử dụng linh hồn này trong cơ thể." Kim Dịch: "Lục Cẩn An, ngươi nói linh hồn đó của hắn dùng vào việc gì?" Lục Cẩn An: "Trên người một người phụ nữ." "Hả?" "Chính là mẹ của đứa con của Cố Lâm Chương." Lục Cẩn An thì thầm. "Ta thật sự không ngờ tới, Đông Nguyệt Đại Quân của chúng ta thật sự rất tình cảm." Kim Dịch không ngờ tới. Cố Lâm Chương lạnh lùng cảnh cáo Kim Dịch.
Chương 32: Nam sinh bị ma ám Bấm để xem Buổi sáng, "Tây Bảo, con ở nhà một mình có được không?" Ôn Mục hỏi trong khi thu dọn hành lý. "Mẹ, con có thể đi học với mẹ không? Con hứa sẽ ngoan." Tây Bảo nhìn lên Ôn Mục. "Cơ Cơ, hay cậu đưa Tây Bảo đi học cùng luôn, nếu có người hỏi, thì nói đó là em họ của cậu, hỗ trợ chăm sóc nó vài ngày." Thẩm Chi bên cạnh thấy vậy cũng lên tiếng. Tây Bảo ngồi đó nhìn cô một cách đáng thương. "Được rồi, vậy Tây Bảo nhớ nói con là em họ của mẹ đó!" Ôn Mục dặn dò. "Con nhớ rồi, chị họ, vậy em sẽ đi thu dọn đồ đạc." Nhóc con vội vàng chạy vào phòng ngủ để thu dọn chiếc túi nhỏ của mình. Một lúc sau, Tây Bảo cầm một chiếc cặp đi ra: "Chị họ, chúng ta có thể đi." Ôn Mục và Thẩm Chi nắm lấy tay con ma nhỏ cùng nhau đi học. Khi đến trường, "Đây là tiểu ma nhà ai, dễ thương quá!" Các bạn học nhìn thấy Tây Bảo thì nói. "Mẹ, làm sao họ biết con là ma?" Tây Bảo thấp giọng hỏi khi nghe thấy điều này. "Họ không biết con là ai, nhưng ma là biệt danh của con người dành cho một người bạn nhỏ." Ôn Mục thì thầm giải thích. "Bạn nhỏ, ai đưa bé đến đây." "Em là em họ của Ôn Mục, ở nhà không có ai chăm sóc, chị họ sẽ giúp chăm sóc em vài ngày." Con ma nhỏ ngồi vào chỗ ngồi của mình và nói với vẻ vô cùng nghiêm túc. "Ôn Mục, em họ của cậu thật dễ thương." "Chị, chị cũng rất dễ thương và xinh đẹp." Con ma nhỏ có một cái miệng ngọt ngào. "Em bao nhiêu tuổi?" "Em bốn tuổi rồi!" Con ma nhỏ đưa ra bốn ngón tay trắng nõn. Các bạn cùng lớp xoay quanh từng người hỏi con ma nhỏ. "Cơ Cơ, sự xuất hiện của hoàng tử ma Tây Bảo này làm người ta yêu thích, đúng là không thể ngờ được." Thẩm Chi nhìn con ma nhỏ trả lời từng câu hỏi, nó thực sự rất dễ thương. Đặc biệt là các bạn học nữ, nhìn Tây Bảo, nóng lòng muốn mang về nhà. Trong khoảng thời gian này, con ma nhỏ nhận đủ loại đồ ăn vặt, cũng không quên khen người tặng các bạn học nữ được dỗ dành đều cười vui vẻ. Chuông reo, giáo viên bước vào lớp và bắt đầu giảng bài. "Đây là con của ai, tại sao lại mang nó đến lớp?" Cô giáo nhíu mày hỏi khi nhìn thấy Tây Bảo ngồi bên dưới. "Thưa cô, em là Cố Nam Xuyên, là em họ của Ôn Mục, ở nhà không có ai chăm sóc, nên chị họ giúp chăm sóc em mấy ngày. Cô giáo, cô đừng lo, em sẽ không gây rắc rối trong lớp đâu." Tây Bảo đứng dậy nói với giáo viên. "Nhóc con, con bao nhiêu tuổi rồi?" Cô giáo không khỏi dịu dàng khi nghe lời giải thích còn đầy vị sữa của Tây Bảo. "Thưa cô giáo, con bốn tuổi rồi!" Tây Bảo liếc nhìn cô giáo rồi duỗi ra bốn ngón tay. "Bốn tuổi rồi. Được rồi, ngồi xuống đi!" Cô giáo lại quay sang Ôn Mục nói: "Ôn Mục, nhớ trông chừng em ấy." "Vâng, thưa cô!" Ôn Mục đứng dậy trả lời. Cô giáo là một nữ giáo viên khoảng bốn mươi tuổi, khi nhìn thấy một Tây Bảo dễ thương như vậy, cô cũng rất thích, vì vậy cô đồng ý cho cậu nhóc ngồi trong lớp. Trong thời gian học, con ma nhỏ cũng lấy truyện tranh của mình ra và đọc nó. Ôn Mục ngồi bên cạnh học nhìn thời gian, lấy bình nước ra và đưa qua cho cậu nhóc, Tây Bảo mỉm cười nhận lấy và uống vài ngụm. Tiếng chuông reo lên, lớp học kết thúc. Sau khi giáo viên rời đi, tất cả các nữ sinh trong lớp đều tập trung lại xung quanh nà Tây Bảo đang ngồi. "Bạn nhỏ, em tên là Cố Nam Xuyên à? Cái tên này hay quá, ai đặt tên cho em thế?" "Là cha đặt cho em!" Tây Bảo đáp. "Ồ, thằng nhóc trông đẹp trai quá, chắc cha mẹ nó cũng rất đẹp nhỉ?" "Ừ, nhóc, em trông giống ai?" "Mẹ nói em trông giống bố, là một phiên bản thu nhỏ của bố!" Con ma nhỏ tự sờ sờ vào mặt mình rồi trả lời. "Các bạn, Tây Bảo cũng đói bụng, tớ sẽ đưa nó đi ăn." Ôn Mục ngồi kế bên nhân cơ hội bế Tây Bảo lên nói. "Chào mọi người, ngày mai chúng ta lại tiếp tục chơi với nhau nhé!" Tây Bảo vẫy tay với các bạn học phía sau. "Tiểu ma, sao con lại đáng yêu như vậy?" Thẩm Chi đi bên cạnh đưa tay véo vào mặt tiểu tử. "Dì Chi Chi, dì cũng đáng yêu, Tây Bảo thích dì." Tây Bảo dẻo miệng trả lời. "Mẹ, con đói bụng." Tây Bảo quay lại ôm mẹ. "Chúng ta sẽ đi ăn ngay bây giờ." Ôn Mục vỗ nhẹ với Tây Bảo trong lòng. Sau khi đến nhà ăn, Thẩm Chi nói với Ôn Mục: "Cơ Cơ, cậu trông Tây Bảo đi, để tớ đi mua." Nói xong lại quay sang nhìn con ma nhỏ: "Tây Bảo, con muốn ăn gì?" "Dì Chi Chi, con muốn ăn thịt." Tây Bảo ngồi trong lòng Ôn Mục trả lời. "Được rồi, đợi một chút." Thẩm Chi cầm đĩa đi đến nơi lấy đồ ăn. Lần đầu tiên nhóc con đến một nói có nhiều người như thế, nên cậu bé ngồi trên ghế và nhìn trái nhìn phải. Thẩm Chi quay lại, trên tay cầm hai đĩa thức ăn chứa đầy thịt, tôm và cá. "Chi Chi, như thế này có nhiều quá không?" Ôn Mục thấy hai cái đĩa lớn. "Đương nhiên là không nhiều, đều là món ăn yêu thích của Tây Bảo chúng ta." Thẩm Chi nhìn con ma nhỏ. "Dì Chi Chi, Tây Bảo thích ăn nhất." Con ma nhỏ vui vẻ nói. "Con thích ăn, thì ăn nhiều một chút." Thẩm Chi vội vàng kẹp một miếng thịt cho cậu nhóc. Sau đó, đột nhiên con ma nhỏ ngửi ngửi, lập tức ngồi thẳng dậy thì thầm: "Mẹ, dì Chi Chi, trong chỗ này có ma!" Nghe thấy lời Tây Bảo nói, Ôn Mục lập tức nhìn xung quanh, nhưng không thấy điều gì bất thường nên quay sang hỏi Tây Bảo: "Nó ở đâu?" Tây Bảo nhìn nhìn sau đó chỉ về chỗ trước mặt. Ôn Mục nhìn về phía đó, cô chỉ nhìn thấy có một nam sinh đang ngồi ăn, chứ không thấy điều gì lạ. "Bạn học nam kia đang gặp nguy hiểm sao?" Thẩm Chi hỏi. "Chưa có nguy hiểm, nhưng sau này thân thể sẽ càng ngày càng kiệt sức, dương khí của thân thể sẽ bị hút đi, người đó sẽ chết." Tiểu ma thì thào nói. "Cậu ta có thể thoát khỏi con ma được không?" Ôn Mục lại nhìn bạn học nam, cảm thấy rất bình thường. Chỉ có điều cậu ta ăn quá nhiều, một bát lớn đầy cơm, thịt và rau. Ôn Mục nhìn xung quanh và thấy những bạn học khác ngồi rất xa cậu ta, những người gần nhất cũng đang che mũi, như thể có mùi hôi gì đó. "Có thể thoát khỏi, nhưng người đó thường thức khuya, hút thuốc, uống rượu, và chắc hẳn đã xem quá nhiều thứ không nên xem, điều này khiến cơ thể anh ta yếu ớt, để cho con ma có cơ hội xâm nhập vào cơ thể anh ta." Tây Bảo trả lời. "Cái gì không nên xem?" Ôn Mục vẻ mặt thắc mắc hỏi. "Còn là cái gì nữa, cái mà con trai đều thích xem đó!" Thẩm Chi thấp giọng giải thích. "Ồ, Tây Bảo, con còn biết cái này nữa à?" Ôn Mục nghe Thẩm Chi giải thích thì quay lại nhìn Tây Bảo. "Mẹ, mẹ quên rồi à? Con đang tu luyện, linh lực của con đang dần phát triển, mấy cái này đều là trò chơi trẻ con thôi." Tây Bảo nói với vẻ mặt tự hào. "Làm sao để cậu ta có thể thoát khỏi con ma đó?" Ôn Mục nhìn nhìn bạn học nam đó hỏi. "Đợi khi nào anh ta ăn xong, chúng ta sẽ đi theo anh ta và nhân lúc không có ai thì giúp đuổi con ma đi." Tây Bảo giải thích. "Cũng may hôm nay tớ có mang theo vài lá bùa." Thẩm Chi nhìn bùa chú trong túi. "Nhưng mẹ cũng thắc mắc, con ma không sợ chúng ta sao?" "Nó nghĩ rằng chúng ta không nhìn thấy nó, với lại anh ta sẽ không thể nào thoát khỏi nó được, nên nó cũng không quan tâm." Tây Bảo nói. Sau khi ăn xong, ba người ngồi lại chờ nam sinh kia, nhìn thấy trên bàn đã có 2 đĩa lớn thức ăn. "Cái này không bình thường, cho dù ăn thế nào cũng không thể ăn nhiều như thế." Ôn Mục nhìn đồ ăn ở trên bàn mà nam sinh kia đang ăn. "Con ma kia là ma đói, nó không quan tâm có ai thấy nó hay không, nó chỉ muốn đi theo một người và ăn thêm vài bữa, cũng không có hại gì cho mọi người. Nhưng do người kia quá yếu để có thể chịu đựng được." Tây Bảo thì thầm giải thích. Chờ một lúc sau, bạn học nam ợ hơi, dọn dẹp sạch sẽ và đi ra khỏi nhà ăn. Ôn Mục ôm Tây Bảo cùng Thẩm Chi đuổi theo. Đi đến một nơi vắng vẻ phía sau trường, nam sinh quay đầu lại: "Các cậu muốn làm gì?" "Bạn học, gần đây cậu có để ý thấy cơ thể mình ngày càng nặng không, ăn nhiều hơn trước, nhưng cơ thể luôn yếu ớt?" Thẩm Chi hỏi. "Làm sao cậu biết?" Nam sinh ngạc nhiên nói. "Tôi có thể giúp cậu chữa bệnh, cậu có thể đến gần hơn được không, tôi sẽ giúp cậu nhìn xem." Thẩm Chi nhẹ giọng nói. "Dì Chi Chi, lát nữa anh ta đến gần, dì bảo anh ta thè lưỡi ra. Nhân lúc anh ta không chú ý, dán bùa lên đầu anh ta, phần còn lại thì để cho con." Tây Bảo bên cạnh thì thầm. Thẩm Chi gật đầu. Nam sinh đi tới, đứng trước mặt Thẩm Chi, sau khi nhìn kỹ hơn, cô phát hiện ánh mắt của nam sinh đỏ ngầu, quầng thâm dưới mắt rất nghiêm trọng, khuôn mặt không có sức sống và nhếch nhác. "Bạn học, thè lưỡi ra đi." Thẩm Chi nhìn rồi lên tiếng. Nam sinh cũng ngoan ngoãn thè lưỡi. Đúng lúc này Thẩm Chi nhanh chóng lấy bùa ra và dán lên đầu cậu ta. Sau khi Thẩm Chi dán bùa xong thì Tây Bảo đưa tay búng lên đầu cậu ta, nam sinh ngay lập tức đau đớn ôm lấy đầu rên rỉ: "Đau quá, các người làm gì tôi vậy?" Cậu ta vừa kêu vừa định đánh ba người. Tây Bảo đưa tay lên đỉnh đầu, trong miệng lẩm bẩm nói: "Dì Chi Chi, lấy thêm một lá bùa khác." Thẩm Chi lập tức lấy lá bùa dán vào, Tây Bảo vươn tay đánh vào lá bùa trên người cậu ta, nam sinh ngã quỵ xuống đất. "Không sao, mấy ngày nữa anh ta tương đối yếu, qua mấy ngày anh ta sẽ khỏe lại thôi." Tây Bảo nói sau khi xong. "Vậy để dì gọi vài bạn học nam giúp đưa cậu ấy về ký túc xá." Thẩm Chi đi gọi bạn học, để lại Ôn Mục và Tây Bảo trông chừng.
Chương 33: Rút cạn linh hồn Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 34: Mất trí nhớ Bấm để xem "Cơ Cơ, cậu về rồi, cậu và Tây Bảo biến mất một ngày một đêm, tớ lo lắng chết rồi." Thẩm Chi thấy Ôn Mục trở lại vội vàng nói. "Chi Chi, chúng ta không phải ở ký túc xá à? Tại sao lại sống ở đây? Đây là đâu?" Ôn Mục nhìn ngôi nhà lớn như vậy, không khỏi thắc mắc. Ngôi nhà này lớn như vậy, vị trí cũng không tệ, chắc chắn là không hề rẻ. "Cậu đang sống ở đây mà, tớ ở đây là do hưởng ké từ cậu, cậu bị làm sao vậy?" Thẩm Chi khó hiểu hỏi. Sau đó Thẩm Chi nhìn Tây Bảo đang ôm chặt Cố Lâm Chương từ khi bước vào cửa, không còn sôi nổi như trước. "Tây Bảo, mẹ con bị làm sao vậy?" Thẩm Chi hỏi. "Mẹ không nhớ Tây Bảo nữa, mẹ đã quên con và cha rồi." Tây Bảo khàn giọng nói với đôi mắt đỏ hoe. "Hả?" Thẩm Chi ngạc nhiên liếc nhìn Ôn Mục. Lại nhìn Cố Lâm Chương: "Chuyện gì xảy ra vậy?" "Có người lấy đi một mảnh linh hồn của tôi trong cơ thể cô ấy, nên cô ấy đã mất đi một phần ký ức." Cố Lâm Chương nhìn sâu vào Ôn Mục đang trốn sau lưng Thẩm Chi. "Tây Bảo cứ để tôi chăm sóc, cô chăm sóc cô ấy giúp tôi. Tôi sẽ đi tìm mảnh linh hồn đó về." Cố Lâm Chương trầm giọng nói. "Con sẽ đi theo mẹ, con sẽ bảo vệ mẹ. Bây giờ mẹ đã quên con, nếu con còn không ở cạnh, mẹ thật sự sẽ không nhớ con nữa." Tây Bảo vừa nói vừa uốn éo người trượt xuống. "Cố Nam Xuyên, mẹ con bây giờ không thể chăm sóc con, Ma giới vốn đã hỗn loạn rồi, nếu con ở lại đây sẽ mang đến nguy hiểm cho cô ấy. Con muốn mẹ con nguy hiểm hơn sao?" Cố Lâm Chương sắc bén nói. "Này, anh làm cha kiểu gì vậy? Đứa bé nhỏ như thế, anh phải nói chuyện nhẹ nhàng với nó chứ." Ôn Mục nhìn đứa trẻ mắt đỏ hoe trước mặt không nhịn được nói. "Mẹ, mẹ nói với cha con, để con ở lại bảo vệ mẹ đi." Tây Bảo dùng đôi chân nhỏ bé ngắn ngủi chạy tới, ôm lấy chân Ôn Mục ngước lên nhìn cô. Con ma nhỏ của ai, thật là dễ thương. Làm cho Ôn Mục cảm thán trọng lòng. "Vậy thì để nó ở lại đây, tôi nghĩ nó cũng muốn ở lại đây." Ôn Mục vòng tay ôm đứa trẻ và quay sang nhìn người đàn ông trông lạnh lùng đối diện. Thẩm Chi: "Anh cứ để nó ở lại, nếu có nguy hiểm thì chúng tôi sẽ trốn." "Tớ muốn hỏi, đứa trẻ này là con tớ?" Ôn Mục đưa tay chỉ vào Tây Bảo hỏi Thẩm Chi. "Đúng vậy, đây là đứa nhỏ mà cậu sinh ra." Thẩm Chi gật đầu rất nghiêm túc. "Mẹ, con là Tây Bảo của mẹ." Tây Bảo ôm chặt đùi Ôn Mục. "Đó có phải là bố của đứa bé không?" Ôn Mục mở to mắt và chỉ vào Cố Lâm Chương một lần nữa. Thẩm Chi lại gật đầu. Ôn Mục trực tiếp sững sờ, thì thầm với Thẩm Chi: "Chi Chi, cậu nói có phải là tớ ép buộc người ta không?" Thẩm Chi bất lực nói: "Cơ Cơ, tớ thực sự không biết việc này." "Ừm, chúng ta kết hôn rồi phải không?" Ôn Mục nhìn Cố Lâm Chương. Cố Lâm Chương lắc đầu. "Không phải chứ? Chưa lập gia đình mà đã mang thai sinh con. Cái này không tốt đâu, ông nội tôi mà biết, chắc sẽ giết tôi mất." Ôn Mục trực tiếp sợ ngu người. "Cố Nam Xuyên, chăm sóc mẹ con." Cố Lâm Chương nhìn Ôn Mục với đôi mắt sâu thẳm, dường như hắn có điều gì đó muốn nói với cô. "Thẩm Chi, nếu có chuyện, để Tây Bảo gọi tôi, tôi sẽ trở về càng sớm càng tốt." Cố Lâm Chương biến mất sau khi nói. "Anh ta.. anh ta đi rồi sao? Anh ta là ma hả, Chi Chi." Ôn Mục nói trong nỗi kinh hoàng khi nhìn người đàn ông bỗng nhiên biến mất. "Cơ Cơ, căn bản anh ta không phải con người, quên đi, hiện tại cậu đang mất trí nhớ, chỉ cần đợi đến khi cậu lấy lại trí nhớ là được." Thẩm Chi giải thích. "Mẹ, mẹ ôm con đi." Tây bảo lo lắng nói, nhìn Ôn Mục như sợ cô sẽ bỏ rơi mình. "Khoan đã, cha nhóc là ma, vậy nhóc là cái gì?" Ôn Mục vừa hỏi vừa lùi lại một bước. "Con · · · · không phải là người." Tây Bảo nói với đôi mắt đỏ hoe. "Tây Bảo, đừng khóc, mẹ con bây giờ bị mất trí nhớ, cho nên mới làm như thế. Con nghĩ xem mẹ con thương con như thế nào, khi cô ấy khôi phục trí nhớ thì vẫn như trước mà." Thẩm Chi ôm lấy Tây Bảo và dỗ dành. "Chị Chi, tớ muốn về nhà, tớ muốn tìm ông nội, tớ sợ quá." Tại sao cô lại có con, rõ ràng là không biết người đàn ông đó. Rõ ràng cô là người, anh ta là ma, làm sao có thể sinh ra ma. "Cậu chắc chắn muốn trở về?" Thẩm Chi ôm Tây Bảo nhìn Ôn Mục. "Ừm, tớ muốn về." Ôn Mục nói khàn khàn với đôi mắt đỏ. "Được rồi, dù sao cậu cũng đã như thế này, cũng không đến lớp được, tớ về cùng cậu. Để tớ gọi điện thoại xin nghỉ phép với giáo viên." Thẩm Chi đặt Tây Bảo xuống và nhấc điện thoại lên. "Mẹ, con sẽ về với mẹ, con sẽ giúp mẹ thu dọn quần áo." Tây Bảo ngoan ngoãn bước đến chỗ Ôn Mục. "Ừm, được rồi, chúng ta cùng nhau dọn dẹp đi." Tây Bảo mỉm cười và nắm lấy tay cô trở lại phòng ngủ. Khi về đến làng, Ôn Mục ôm Tây Bảo trên tay, lo lắng nói với Thẩm Chi đi bên cạnh: "Chi Chi, cậu nói xem nếu ông nội biết tớ đã sinh ra một đứa trẻ, thì ông ấy có đánh tớ không? Nếu ông ấy đánh tớ, cậu phải giúp tớ đó." "Đừng lo, ông nội sẽ không làm gì cậu đâu." Thẩm Chi vừa nói vừa đẩy cửa ra: "Ông nội Ôn, Cơ Cơ và con với Tây Bảo về rồi." "Các con trở về như thế nào?" Ông nội Ôn cầm tẩu thuốc trên tay bước ra ngoài, khi thấy Ôn Mục bế một đứa trẻ ba, bốn tuổi, ông ngạc nhiên mở miệng, chỉ vào Tây Bảo, vừa dập điếu thuốc trong tay vừa nói: "Nó.. nó là Tây Bảo?" "Ông nội, cháu.." Ôn Mục đang định giải thích, ai biết đứa trẻ trong tay trượt xuống và hét lên vui vẻ: "Ông cố, con là Tây Bảo, con và mẹ đến gặp ông." "Tây Bảo, con.. sao con lại lớn như vậy?" Ông cụ cũng mỉm cười đi tới. Tây Bảo chạy tới ôm lấy ông: "Vâng, ông cố, cuối cùng con cũng nhìn thấy ông rồi." Ông cụ cũng vui vẻ bế Tây Bảo lên: "Để ông cố nhìn cháu xem." "Ông nội Ôn, chúng ta vào nhà nói chuyện trước đi, có chuyện xảy ra rồi." Thẩm Chi nhìn ông nội Ôn, trịnh trọng nói. Ông nội Ôn ôm lấy Tây Bảo liếc nhìn Ôn Mục rồi hỏi: "Có chuyện gì vậy?" Vào nhà, Thẩm Chi: "Ông nội, Cơ Cơ không nhớ Cố Lâm Chương và Tây Bảo, cô ấy mất đi một phần trí nhớ." "Ông nội, ông thật sự không giận cháu sao? Cháu chưa lập gia đình nhưng đã mang thai. Chi Chi nói, Tây Bảo là con của cháu." "Cơ Cơ, ông nội không giận con, ông nội biết chuyện này." "À.. hóa ra ông nội biết, bây giờ con đã quên rồi." "Chi Chi, nói cho ông biết chuyện gì đang xảy ra?" Ông cụ hỏi. Sau khi Thẩm Chi nói xong chuyện này, ông cụ ngẫm nghĩ một lát: "Ta sợ Cơ Cơ không có linh hồn, sau này con bé có trở nên ngốc nghếch không?" "Chắc là không?" Thẩm Chi nhìn Ôn Mục. "Ông cũng hy vọng đúng như những gì con nói. Linh hồn vốn là của Cố Lâm Chương, cơ thể của Cơ Cơ thiếu một chút linh hồn, chúng ta chỉ có thể chờ đợi Cố Lâm Chương thôi." Ông nội Ôn lo lắng nhìn Ôn Mục. "Ông cố, ông đừng lo, cha cháu sẽ lấy lại linh hồn cho mẹ, mẹ cháu sẽ ổn thôi." "Được rồi, chúng ta cứ chờ cha con đi." Ông cụ sờ sờ đầu con ma nhỏ. Bên kia, "Cảnh Trạm, ra đây." Cố Lâm Chương phẫn nộ vẫy vẫy một ngọn lửa ma. "Cố Lâm Chương, mau dừng tay." Cảnh Trạm né tránh. Vẻ mặt Cố Lâm Chương lạnh lùng, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn: "Lấy linh hồn ra." "Linh hồn không ở trong tay ta, Phong Vĩ đã lấy rồi." Cảnh Trạm xòe hai tay ra. Cố Lâm Chương lập tức di chuyển đến trước mặt Cảnh Trạm. Trước khi Cả nh Trạm kịp phản ứng, Cố Lâm Chương đã bóp cổ hắn rồi lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ không dám giết ngươi sao? Hết lần này đến lần khác khiêu khích ta. Ôn Mục là người ngươi có thể động vào sao?" "Ai ta cũng có thể động cả." Cảnh Trạm cười khẩy nói. "Vậy ta sẽ cho ngươi tan thành mây khói." Cố Lâm Chương hung tợn nhìn Cảnh Trạm trước mặt. "Nếu ngươi giết ta, ngươi sẽ không thể tìm Mạc Thành." Cảnh Trạm hoảng sợ. "Là ngươi làm sao? Nói, Mạc Thành đâu?" Cố Lâm Chương Chương hét lên. "Ngươi buông ta ra trước, ta sẽ nói cho ngươi biết." "Hừ, ta thấy ngươi vẫn chưa nhìn rõ tình huống của mình, ngươi nghĩ ta sẽ để cho ngươi đi sao?" "Mạc Thành đã đi theo ngươi mấy ngàn năm rồi. Thật đáng tiếc, hắn vẫn đang chờ ngươi cứu hắn." Cố Lâm Chương gắt gao bóp cổ hắn: "Nói?" Thấy hắn không nhúc nhích, Cố Lâm Chương duỗi tay trái ra như nắm đấm dữ tợn, tạo thành một ngọn lửa ma, đốt cháy một cánh tay của Cảnh Trạm. "A· ·" Cảnh Trạm kêu lên thảm thiết. "Được rồi, ta nói." Cảnh Trạm đau đớn cầu xin thương xót: "Hắn ta đang ở trong Hỏa Địa Ngục." Cố Lâm Chương rút ma hỏa ra, hét lớn: "Lục Cẩn An!" "Đây." Lục Cẩn An xuất hiện. Cố Lâm Chương ném Cảnh Trạm cho Lục Cẩn An: "Đưa hắn trở về địa ngục cho Kim Dịch. Nếu để hắn chạy trốn, nói cho Kim Dịch biết, hắn không cần phải làm quân chủ của Ma giới nữa." Sau khi nói xong thì bay đi.
Chương 35: Cố Lâm Chương nổi giận Bấm để xem Hỏa Địa Ngục, Khi Cố Lâm Chương đến, thì Mạc Thành đang bị treo lơ lửng trong một quả cầu lửa, toàn thân bị thương, khuôn mặt đầy đau đớn. Cố Lâm Chương bay lên giúp Mạc Thành. "Cố Lâm Chương, ngươi tới rồi, nếu ngươi không đến nữa, ta sẽ bị xóa sổ đó." Toàn thân Mạc Thành bị ngọn lửa thiêu đốt. Cố Lâm Chương đưa Mạc Thành trở lại Lâu Vũ Hiên: "Trước tiên ngươi tự ở đây chữa trị vết thương trên cơ thể, sau đó đợi Lục Cẩn An trở về thì để hắn giúp ngươi." Nói xong, Cố Lâm Chương bay đi. "Chỉ vậy thôi sao? Còn ta thì sao?" Mạc Thành chịu đựng vết thương đau đớn nhìn theo. "Hắn không có tâm trạng quan tâm đến vết thương của ngươi, Ôn Mục bị mất trí nhớ, không nhớ hắn, ngươi cho rằng hắn có thể không vội sao?" Lục Cẩn An giao Cảnh Trạm cho Kim Dịch rồi trở về. "Ôn Mục bị mất trí nhớ?" Mạc Thành ngạc nhiên. "Nếu không ngươi nghĩ thử xem, ngoài chuyện liên quan đến cô ấy thì còn có chuyện gì làm Cố Lâm Chương lo lắng như vậy? Để ta giúp ngươi trị thương." Lục Cẩn An nhìn Mạc Thành đang bị thương khắp người, vừa nói xong thì ngồi xuống bắt đầu trị thương cho hắn. Phượng Sơn, "Phong Vĩ, ra đây?" Cố Lâm Chương Chương tiến lên phía trước, lạnh lùng quát lên. "Lâm Chương, ngươi đến rồi!" Phong Vĩ vội vàng vui vẻ bay ra ngoài khi nghe thấy giọng nói của Cố Lâm Chương. Nhưng cô ta không ngờ lại bị một ngọn ma hỏa xông tới. Phong Vĩ bị hất xuống đất, phun máu: "Cố Lâm Chương, ngươi có ý gì?" "Giao linh hồn ra đây." Cố Lâm Chương sắc bén nói. "Muốn ta giao ra cũng được, nhưng ngươi phải ở lại đây với ta và rời khỏi nữ nhân kia." Phong Vĩ đứng dậy, tay giữ chặt vết thương. "Phong Vĩ, ta không nói điều kiện với ngươi. Ngươi đã nhiều lần chạm vào điểm mấu chốt của ta, lần này ngươi phải nhận lấy hậu quả." Cố Lâm Chương đưa tay ra đánh một chưởng vào Phong Vĩ. "Cố Lâm Chương ngươi.. Vì một người phụ nữ mà ngươi muốn giết ta?" Phong Vĩ đỏ mắt. "Lúc trước ta đã cảnh cáo ngươi." Lòng bàn tay Cố Lâm Chương tạo ra một luồng ma hỏa rồi bay ra ngoài, trực tiếp đánh vào Phong Vĩ. Bỗng nhiên, một người đeo mặt nạ xuất hiện mang Phong Vĩ đi, chỉ để lại luồng linh hồn. Cố Lâm Chương đưa tay bắt lấy linh hồn, liếc mắt nhìn thân ảnh người đàn ông đeo mặt nạ bắt Phong Vĩ, xoay người bay đi. Cố Lâm Chương mang linh hồn trở về địa ngục. Ở Ma giới, Kim Dịch đang thảo luận với Lục Cẩn An cách bắt những con ma đã trốn thoát ra ngoài. "Cố Lâm Chương, ngươi lấy lại được linh hồn chưa?" Kim Dịch hỏi. "Ừm. Lục Cẩn An, ngươi đi kiểm tra, Phong Vĩ bị người đeo mặt nạ bắt đi." Cố Lâm Chương lạnh lùng nhìn Lục Cẩn An. "Cái gì? Ta sẽ đi ngay." Lục Cẩn An nhảy dựng lên, lập tức biến mất. "Cố Lâm Chương, đã lấy lại được linh hồn, ngươi định làm gì?" Kim Dịch hỏi. "Ta phải đưa lại linh hồn cho Ôn Mục, chỉ khi có linh hồn này, tính mạng của cô ấy mới có thể đảm bảo." Cố Lâm Chương khoanh chân ngồi xuống, chữa trị cho linh hồn. "Ngươi.. Lúc trước ta đã nói rồi, linh hồn trong cơ thể ngươi không thể để ngươi phát huy được hết linh lực của mình. Ta hy vọng ngươi không vì tư tình nam nữ mà bỏ mặc tu luyện." Kim Dịch bất lực nói. "Chỉ khi có linh hồn của ta thì cô ấy mới có thế sống lâu được, ta không muốn cô ấy chết." Cố Lâm Chương nói với ánh mắt lạnh lùng. "Ngươi · · · · ·, ta không biết phải nói gì với ngươi nữa." Kim Dịch chỉ vào Cố Lâm Chương rồi lắc đầu. "Cha, mau trở về đi." Đột nhiên giọng nói của Tây Bảo phát ra. Cố Lâm Chương thu hồi linh hồn, đứng dậy nói với Kim Dịch: "Tây Bảo gọi ta, đi trước đây." Sau khi nói xong liền biến mất. Lúc này trong sân nhà họ Ôn, Tây Bảo ánh mắt bất thiện nhìn người đàn ông đang nói chuyện cười đùa với mẹ mình ở đằng kia hỏi Thẩm Chi: "Dì Chi Chi, người đàn ông đó là ai?" "À, đó là trúc mã của mẹ con. Cũng lâu rồi không gặp, lần này đúng lúc anh ta vừa về nước." Thẩm Chi nghe Tây Bảo hỏi thì nhìn ra sân từ cửa sổ, xem người đàn ông đang nói chuyện với Ôn Mục. "Không được, con phải gọi cha con mau trở về." Tây Bảo lo lắng hét lên, sau đó gọi thầm trong lòng: "Cha, mau trở về đi." Nếu còn không trở về, mẹ thật sự sẽ không cần chúng ta nữa. Huống chi cha nhìn quá lạnh lùng, đối xử với mẹ cũng không dịu dàng, như vậy không tốt chút nào. "Dì Chi Chi, mẹ con quên con rồi, mẹ sẽ thật sự không cần con và cha nữa sao?" Tây Bảo trèo lên cửa sổ và lo lắng quan sát. "Cũng có thể!" Thẩm Chi gật đầu. Ở bên ngoài sân, Ôn Mục đang ngồi nói chuyện với Trương Trạch Lăng, người vừa từ nước ngoài trở về. "Trạch Lăng, anh vừa từ nước ngoài trở về sao?" Ôn Mục mỉm cười hỏi. Cô cũng không ngờ anh ta lại quay lại. Lúc Ôn Mục học cấp hai, Trương Trạch Lăng rời đi, cô còn chạy theo lôi kéo khóc lóc, không ngờ đã qua nhiều năm như vậy rồi. "Ừm, anh về đây làm việc, em có khỏe không?" Người đàn ông mỉm cười nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, Ôn Mục nhỏ hơn anh vài tuổi. Khi còn nhỏ, bọn họ cùng nhau chơi đùa. Sau này lên trung học cơ sở, cha mẹ anh ta ly hôn, anh ta đi theo cha, mãi đến gần đây mới trở về. Bây giờ nhìn cô gái nhỏ ngày xưa chơi đùa với mình đã trở thành một cô gái yêu kiều xinh đẹp, làm anh ta không khỏi thổn thức. "Ừm, em sắp tốt nghiệp rồi." "À, sức khỏe của ông nội thế nào rồi?" Trương Trạch Lăng liếc nhìn vào trong sân. "Ông nội sức khỏe tốt lắm, mỗi ngày đều cầm tẩu thuốc đi xung quanh làng nói chuyện với mọi người." "Thế còn chú và dì thì sao? Mấy năm nay không trở về sao?" "Không, từ khi em lên đại học thì họ cũng không trở về nữa." Ôn Mục cuối xuống lắc đầu trả lời. Mỗi khi nhắc đến cha mẹ, thì trong lòng cô luôn có cảm giác buồn bã, trước giờ cô chỉ biết tình hình của cha mẹ qua lời nói của ông nội. Nhưng ông nội cũng ít khi nhắc về họ với cô. "Được rồi, chắc chú và dì cũng bận công việc. Đừng buồn nữa, có anh đây, em không biết khi ở nước ngoài anh sống vất vả thế nào đâu. Bây giờ anh về nước rồi, em cứ coi anh như người thân, bạn bè." Trương Trạch Lăng chạm vào tóc Ôn Mục và an ủi. "Ừm." Ôn Mục ngước lên và mỉm cười. "Ôn Mục!" Cố Lâm Chương đẩy cửa ra, nhìn thấy người phụ nữ của mình đang mỉm cười vui vẻ với một người đàn ông khác. "Hả?" Ôn Mục nghe tiếng gọi quay đầu nhìn về phía cổng, thấy Cố Lâm Chương với vẻ mặt lạnh lùng đi tới. Ôn Mục ngơ ngác, không biết tại sao Cố Lâm Chương đột nhiên lại đến đây. Ôn Mục lại nhìn Trương Trạch lăng bên cạnh, không biết tại sao Cố Lâm Chương có vẻ mặt tức giận, như thể cô đã làm gì đó có lỗi với anh ta. Trương Trạch Lăng cũng nhìn ra cửa, ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông đẹp trai, da trắng, nhìn Ôn Mục với vẻ mặt lạnh lùng. "Ôn Mục, lại đây." Cố Lâm Chương liếc mắt nhìn Trương Trạch Lăng, thấp giọng nói. Ôn Mục nhìn vẻ mặc lạnh lùng của Cố Lâm Chương, vô thức lùi lại gần Trương Trạch Lăng, động tác này càng chọc tức Cố Lâm Chương hơn. "Đừng bắt anh nói lần thứ hai." Cố Lâm Chương cáu kỉnh lên tiếng. Trương Trạch Lăng không khỏi có chút sợ hãi khi nhìn người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng kia. Nhưng mà khi thấy Ôn Mục đang lùi lại gần mình, để thể hiện tinh thần đàn ông của mình, anh ta chắn phía trước Ôn Mục: "Anh là ai?" "Ngươi không xứng nói chuyện với ta." Cố Lâm Chương nhìn người đàn ông đang giả vờ bình tĩnh trước mặt với ánh mắt sắc bén. "Cơ Cơ, em có biết anh ta không?" Vẻ mặt Trương Trạch Lăng không được tốt khi nghe Cố Lâm Chương nói, anh ta quay ra nhìn Ôn Mục. "Không · · · Em không biết." Ôn Mục lắc đầu càng sợ hãi hơn. Cố Lâm Chương không phải con người, anh ta là ma, làm sao cô có thể biết anh ta được, cô chỉ muốn tránh xa anh ta thôi. Sắc mặt Cố Lâm Chương đen lại, ánh mắt lạnh lẽo, cố gắng đè nén nén cơn giận xuống. "Dì Chi Chi, cha cháu tức giận rồi." Tây Bảo ở trong nhà thấy cha tức giận, vội vàng trèo xuống mặt đất chạy ra ngoài. Thẩm Chi đang thích thú xem, cái này giống như là cốt truyện của một bộ phim truyền hình cẩu huyết. "Này, tiểu ma, cẩn thận đó." Thẩm Chi nhìn con ma nhỏ chạy nhanh ra ngoài nhắc nhở: "Chạy chậm thôi." "Cha, cha về rồi." Tây Bảo vừa nói vừa chạy đến ôm đùi Cố Lâm Chương, nhìn lên với vẻ mặt ngoan ngoãn. "Để con trông chừng mẹ con, con xem con làm như thế nào?" Cố Lâm Chương sắc bén nói. Tây Bảo buông tay ra, ngoan ngoãn đứng sang một bên, cúi đầu lẩm bẩm: "Cũng không thể trách con được." "Cố Nam Xuyên, con đang nói cái gì vậy?" Cố Lâm Chương cúi đầu khiển trách. "Cha, con không nói gì cả. Con luôn nhớ lời dạy của cha mà." Tây Bảo ngoan ngoãn trả lời, không dám đụng vào cơn giận của cha. "Ừm, cái đó, anh Trạch Lăng, anh trở về trước đi. Chúng tôi có việc cần làm với Cơ Cơ, khi nào xong việc thì sẽ gặp anh sau." Thẩm Chi nhìn ba người bọn họ, vội vàng giải vây rồi kéo tay áo Ôn Mục ra. "Cơ Cơ, em không sao chứ?" Trương Trạch Lăng hỏi. "Không sao, Trạch Lăng. Khi nào rảnh em sẽ nói chuyện với anh." Ôn Mục bên cạnh nghe lời Thẩm Chi nên nói với Trương Trạch Lăng. "Được rồi, vậy ngày mai anh sẽ đến thăm ông nội Ôn." Trương Trạch Lăng nhìn Cố Lâm Chương, sau đó nhìn đứa nhỏ, rồi xoay người đi ra ngoài. "Chi Chi." Trương Trạch Lăng vừa đi, Ôn Mục sợ hãi trốn sau lưng Thẩm Chi. "Không sao, đừng sợ, anh ấy sẽ không làm tổn thương cậu đâu." Thẩm Chi liếc nhìn Cố Lâm Chương đang tức giận an ủi. Cố Lâm Chương nhìn Ôn Mục sợ hãi, ngay lập tức bước tới nắm tay cô kéo ra, sau đó bế cô lên rồi bay đi. "A, anh làm gì vậy? Thẩm Chi cứu tớ." Ôn Mục sợ hãi hét lên, đánh vào người Cố Lâm Chương. "Cố Lâm Chương." Thẩm Chi bên dưới cũng hét lên khi nhìn thấy Cố Lâm Chương ôm Ôn Mục đi. "Cha, mẹ!" Tây Bảo nhìn cha đưa mẹ đi, cũng chuẩn bị bay theo. "Cố Nam Xuyên, không được đi cùng." Giọng nói của Cố Lâm Chương truyền đến, Tây Bảo tức giận dừng lại, nhìn cha và mẹ biến mất. "Dì Chi Chi, cha cháu sẽ không làm tổn thương mẹ cháu chứ?" Tây Bảo lo lắng nói. "Không đâu." Thẩm Chi cũng có vẻ lo lắng, cô không chắc lắm, lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Cố Lâm Chương, cô cũng hơi sợ.
Chương 36: Có người mình thích Bấm để xem "Cố Lâm Chương, anh mau bỏ tôi xuống." Ôn Mục vừa khóc vừa đánh Cố Lâm Chương. Cố Lâm Chương buông Ôn Mục xuống, cô lùi lại một bước, giả vờ mạnh mẽ, hung tợn trừng mắt nhìn anh. Cố Lâm Chương cúi đầu xuống, lạnh lùng nhìn cô: "Ôn Mục, em là người phụ nữ của Cố Lâm Chương anh, nếu em lại cười đùa với người đàn ông khác, vậy thì em không cần phải ở lại thế giới này, anh sẽ để em ở lại Lâu Vũ Hiên cả đời." "Tôi không phải, tôi không biết anh, tại sao anh lại tìm tôi?" Ôn Mục khóc, quay người lại chạy ra cửa. Cố Lâm Chương đưa tay ra túm lấy cánh tay Ôn Mục. Cô lập tức lảo đảo quay lại nhìn Cố Lâm Chương: "Anh buông tôi ra, anh thả tôi về nhà, tôi không thích anh, tôi có người mình thích rồi." Anh mắt Cố Lâm Chương đầy tức giận, anh không nói lời nào, chỉ siết chặt cánh tay cô. Ôn Mục càng sợ hãi Cố Lâm Chương hơn, nhưng cánh tay lại càng ngày càng đau, buộc cô phải nhìn thẳng vào anh. "Người em thích? Ai? Người đàn ông vừa rồi?" Một nụ cười lạnh lùng lên ở khóe miệng Cố Lâm Chương, nụ cười không chạm đến đáy mắt, biểu cảm của hắn lóe lên một chút u ám và tàn nhẫn, khiến người ta run rẩy. Dưới sự thay đổi cảm xúc của Cố Lâm Chương, xung quanh dần trở nên lạnh lẽo sương mù dày đặt. Ôn Mục nhìn những thay đổi xung quanh, sắc mặt tái nhợt, toát mồ hôi lạnh, nhìn Cố Lâm Chương với ánh mắt sợ hãi. "Đừng để anh nghe nói em thích người khác, nếu không, người đàn ông em thích sẽ cách cái chết không xa." Cố Lâm Chương buông Ôn Mục ra, lạnh lùng nói. Ôn Mục sợ hãi ngã quỵ xuống đất, lui từng chút một về sau, khi đụng vào bức tường phía sau thì không thể lui được nữa, ôm lấy mình và khóc lặng lẽ. Cố Lâm Chương nhìn người phụ nữ đang khóc trước mặt, ánh mắt có chút ảm đạm, giọng nói khàn khàn: "Em ở lại đây trước đi, Anh để Tây Bảo đến ở cùng em." Sau khi nói xong liền xoay người mở cửa đi ra ngoài. Ôn Mục ngồi đó nhìn Cố Lâm Chương đi khỏi, cô ngước đôi mắt sưng đỏ của mình lên, nhìn một chiếc quan tài lớn màu đỏ trước mặt, đứng dậy đi tới, ngồi xuống dựa vào quan tài, nhìn chằm chằm vào cánh cửa. "Ông nội, con sợ quá. Chi Chi, đến cứu tớ với." Ôn Mục thì thầm trong lòng. Ở bên đây, sau khi Cố Lâm Chương đưa Ôn Mục đi, thì Tây Bảo đang ngồi trong sân chờ cha và mẹ quay lại. "Tây Bảo!" Cố Lâm Chương quay về gọi nhóc con. "Cha!" Tây Bảo đứng dậy chạy đến chỗ Cố Lâm Chương, lại nhìn phía sau hắn: "Mẹ con đâu?" "Đi thôi. Cha đưa con đến gặp mẹ." Thẩm Chi ở bên trong nghe thấy Cố Lâm Chương đã trở về, vội vàng chạy ra ngoài: "Vậy còn Cơ Cơ thì sao?" "Cô ấy sẽ ở lại với tôi trong thời gian này, tôi sẽ đưa Tây Bảo đến ở cùng cô ấy." Cố Lâm Chương lạnh lùng nói. "Cái đó, tôi có thể đi cùng không?" Thẩm Chi nhìn Cố Lâm Chương lạnh lùng hơn trước, nhất định đã xảy ra chuyện. "Không thể." Cố Lâm Chương bế Tây Bảo lên, sau khi nói xong liền biến mất. "Này!" Thẩm Chi lo lắng, không biết phải làm sao. Lúc này, ông nội Ôn đẩy cửa đi tới: "Chi Chi, Cơ Cơ với Tây Bảo đâu?" "Cái đó, ông nội Ôn, Cơ Cơ và Tây Bảo đã bị Cố Lâm Chương đưa đi rồi." Thẩm Chi khó chịu nói. "Có nói khi nào sẽ trở về không?" Thẩm Chi lắc đầu, ông nội Ôn thấy nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, xoay người đi ra ngoài. Thẩm Chi cũng đi theo khi nhìn thấy vội vàng như thế, thấy ông đang đi đến phòng thờ tổ tiên nhà họ Ôn. "Ông nội Ôn, ông đến đây làm gì?" "Tìm Cố Lâm Chương để hỏi." Ông nội Ôn bắt đầu rút bùa, trong miệng lẩm bẩm, sau đó nhìn lá bùa cháy, trong thời gian ngắn nó đã thành tro bụi. "Tây Bảo, con phải chăm sóc mẹ thật tốt." Cố Lâm Chương vừa nói vừa ôm Tây Bảo. "Vâng, cha, khi nào mẹ con sẽ khỏe?" Tây Bảo ôm lấy cha, buồn bực nói. "Đợi cha nghĩ cách đưa linh hồn trở về trong cơ thể mẹ con, thì mẹ con sẽ không sao." Cố Lâm Chương đặt Tây Bảo xuống, chỉ vào Lâu Vũ Hiên: "Con vào đi, mẹ con ở bên trong, chăm sóc mẹ thật tốt." "Cha, cha không vào sao?" Tây Bảo ngẩng đầu lên hỏi. Cố Lâm Chương vừa nhận được lời triệu tập của Ôn Tĩnh Kiệt, cần phải đến phòng thờ tổ tiên nhà họ Ôn. "Lát nữa cha sẽ quay lại, mẹ con đang mệt, đừng làm ầm ĩ với cô ấy." Cố Lâm Chương nhìn sâu vào bên trong. "Hiểu rồi, cha!" Tây Bảo nói và dùng đôi chân ngắn của mình chạy vào trong. Ông nội Ôn ngồi trong đại sảnh tổ tiên chờ, Thẩm Chi ngồi bên cạnh, cũng không biết Cố Lâm Chương có đến hay không. "Ôn Tĩnh Kiệt!" Cố Lâm Chương xuất hiện trong đại sảnh tổ tiên. Ông nội Ôn đứng dậy, đi tới cúi đầu: "Cháu gái tôi đâu?" "Cô ấy ở đó với ta, ông không cần lo. Khi nào ta đưa linh hồn vào lại thân thể cô ấy, thì sẽ đưa cô ấy trở lại." Cố Lâm Chương trầm giọng nói. "Cố Lâm Chương, bây giờ Cơ Cơ không nhớ anh, cô ấy đang sợ anh. Cô ấy ở với anh cũng không tốt, hay anh để cô ấy về nhà đi." Thẩm Chi mạnh dạn nói. Cố Lâm Chương lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Chi không lên tiếng, Thẩm Chi sững sờ không dám nói nữa. Thẩm Chi nói trong lòng: "Cơ Cơ, Cố Lâm Chương quá kinh khủng, trước đây không nhận ra, nhưng bây giờ chỉ một cái nhìn lướt qua, cũng làm tớ sợ chết khiếp. Cậu ở đó cũng đừng sợ, tớ sẽ tìm cách cứu cậu." "Nhưng · · · Cơ Cơ, bây giờ con bé có khỏe không?" Ông nội Ôn lo lắng nói. "Cô ấy không sao, Tây Bảo đang ở cùng với cô ấy. Ôn Mục có biết chuyện của cha mẹ cô ấy không?" Cố Lâm Chương cau mày. "À, tôi không nói ra, tôi đã xóa một số ký ức của con bé, có chuyện gì sao?" Khi ông nội Ôn nghe thấy điều này, ông trịnh trọng hỏi. "Có một người tên là Trương Trạch Lăng, hãy quan sát anh ta." Cố Lâm Chương biến mất sau khi nói. "Trương Trạch Lăng? Có phải là cháu trai của dì Trần không?" Ông nội Ôn nghĩ nghĩ, sau đó quay đầu lại hỏi: "Thẩm Chi, Trương Trạch Lăng có đến gặp Cơ Cơ không?" "Có, anh ta còn nói chuyện với Cơ Cơ một lúc, nhưng bị Cố Lâm Chương nhìn thấy." Thẩm Chi gật đầu trả lời. Ông nội Ôn gật đầu, vì Cố Lâm Chương yêu cầu ông quan sát, hẳn là có vấn đề. Bên trong Lâu Vũ Hiên, "Mẹ, mẹ bị làm sao vậy?" Tây Bảo chạy vào và thấy mẹ đang ngồi trong quan tài lớn màu đỏ, đôi mắt sưng đỏ và vẻ mặt chết lặng. "Ngươi là ai?" Ôn Mục nhìn đứa trẻ trước mặt. "Mẹ, mẹ đừng dọa con, con là Tây Bảo, Tây Bảo của mẹ mà." Tây Bảo lo lắng nói. "Ôi, Tây Bảo, con là con của mẹ sao?" Ôn Mục nhìn đứa trẻ đang lo lắng trước mặt. Tây Bảo vội vàng gật đầu: "Mẹ, mẹ đừng lo, đợi cha chữa trị cho mẹ xong, thì mẹ sẽ có thể nhớ ra con và cha. Trước kia mẹ rất thương con và cha." "Ta thương ngươi và cha ngươi. Không, ta không thể nào thích ngươi, các người đều là quái vật." Ôn Mục tức giận đứng dậy, Nhìn đứa trẻ trước mặt trông giống Cố Lâm Chương, chỉ có sợ hãi không thể nào thích được. "Mẹ, mẹ không thương Tây Bảo nữa." Tây Bảo nghe Ôn Mục nói thì khóc lên. Ôn Mục đứng đó nhìn đứa trẻ khóc dữ dội, trong lòng lại có cảm giác nhói đau, cô không thể chịu được nhìn đứa bé đang khóc trước mặt. Ôn Mục chọn cách phớt lờ cảm giác đó, quay đầu đi không nhìn nữa. "Mẹ, mẹ không cần con nữa hả?" Tây Bảo vẫn đang khóc nhìn Ôn Mục. "Tây Bảo, lại đây." Khi Cố Lâm Chương trở về, nhìn thấy Tây Bảo đang khóc, còn Ôn Mục thì quay mặt đi không muốn nhìn. "Cha, ôm!" Tây Bảo khóc chạy tới. "Tây Bảo không khóc." Cố Lâm Chương nhìn Tây Bảo đang buồn bực, lần đầu tiên nhận ra cảm giác làm cha, hắn không muốn tiểu ma này bị buồn. Trước kia là bởi vì Ôn Mục rất thương con ma nhỏ này, hắn không tránh khỏi nghiêm túc hơn, để nó không đi lầm đường. Tây Bảo trèo lên vai cha mình, khóc càng thêm đau đớn. Cố Lâm Chương liếc mắt nhìn Ôn Mục đang ngồi sững sờ, ôm Tây Bảo vào phòng ngủ. "Tây Bảo, mẹ con bị bệnh, những gì cô ấy nói bây giờ đều không phải là sự thật." Cố Lâm Chương lần đầu tiên dỗ dành con ma nhỏ. "Con biết, nhưng con vẫn rất buồn." Tây Bảo ôm cha thật chặt. "Tối nay cha sẽ giúp mẹ con đưa linh hồn trở về, ngày mai con có thể gặp lại mẹ rồi." "Thật sao?" Tây Bảo vui vẻ hỏi. Cố Lâm Chương gật đầu, Tây Bảo vui vẻ nhảy dựng lên trong lòng cha. "Con ma nhỏ, con thành thật một chút đi." Cố Lâm Chương tát vào mông Tây Bảo. Con ma nhỏ ngay lập tức ngồi yên lại.
Chương 37: Xin lỗi Bấm để xem "Tây Bảo, con ở đây tu luyện linh lực đi." Cố Lâm Chương đặt Tây Bảo xuống. "Vâng. Cha ơi, cha phải chữa khỏi cho mẹ con." Tây Bảo làm một cử chỉ cổ vũ. Ở bên ngoài, Ôn Mục mệt mỏi vì khóc, dựa vào quan tài, thấy Cố Lâm Chương vững vàng bước tới, từ trên cao nhìn xuống cô. "Anh mau thả tôi về." Ôn Mục nói, nhìn lên với đôi mắt giận dữ. "Anh sẽ đưa em về, nhưng trong cơ thể em thiếu một chút linh hồn, anh sẽ đưa nó trở về thân thể em trước." Cố Lâm Chương trầm giọng nói. "Tôi không cần, bây giờ tôi rất tốt, tôi không muốn ở lại đây." Ôn Mục đứng dậy và trừng mắt. Cố Lâm Chương bước tới trước mặt Ôn Mục, búng tay một cái làm cô ngay lập tức gục xuống: "Anh · · · · Để tôi trở về." Cố Lâm Chương bế Ôn Mục lên, nhìn sâu vào cô, rồi đi vào phòng ngủ, đặt lên giường. "Sẽ đau một chút, em cố gắng chịu đựng." Cố Lâm Chương nói xong thì vươn tay ra để một luồng ánh sáng đỏ mờ nhạt vào đầu cô. Đầu Ôn Mục đau đớn không chịu nổi, thầm rên rỉ, vô số hình ảnh hiện lên trong đầu cô. Bóng dáng cha mẹ, tại sao ông nội lại đặt vòng hoa ngoài sân, cờ trắng, ông nội bị tai nạn sao? Nhưng Ôn Mục lại thấy ông nội được người khác đỡ với đôi mắt đỏ, ông nội không sao, vậy thì là ai? Ôn Mục lơ lửng bây vào sân và nhìn thấy mình hồi cấp ba, đang khóc rất đau lòng, cô đang khóc vì ai vậy? Ôn Mục quay đầu lại và nhìn thấy hai bức ảnh đen trắng. Đó là cha và mẹ, không, không phải cha mẹ đi làm bên ngoài sao? Ôn Mục thấy cô lúc học cấp ba, đột nhiên ngất xỉu, được đưa đến bệnh viện, khi tỉnh dậy, thì cô đã quên rằng bố mẹ mình bị tai nạn. Bác sĩ chuẩn đoán là do cô không chịu nổi cú sốc đó, nên mất trí nhớ có chọn lọc. Ông cụ Ôn đi vào ngồi trên giường nhìn Ôn Mục và quay sang chú và cô nhỏ: "Sau này, ta sẽ nói với Cơ Cơ rằng bố mẹ con bé đã ra ngoài làm việc kiếm tiền cho con bé học, ta sẽ không nói cho nó biết chuyện xảy ra trong thời gian này." Chú và cô nhỏ gật đầu về nhà trước để nói chuyện này với mọi người trong làng. Sau đó, ông cụ luôn nói với Ôn Mục rằng bố mẹ cô ra ngoài làm việc sẽ không trở về, mặc dù buồn nhưng cô đã chấp nhận lý do đó. Dù sao, thì từ nhỏ cô cũng sống cùng ông nội và bố mẹ cũng thường ra ngoài làm việc. Ôn Mục nhìn những gì lướt qua, những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, hóa ra cha mẹ đã đi đến một thế giới khác, cô khóc lên nức nở. Cố Lâm Chương ngồi bên cạnh thấy Ôn Mục đổ mồ hôi đầm đìa, mắt nhắm chặt nước mắt chảy xuống luôn miệng gọi: "Cha mẹ, cha đang ở đâu, con rất nhớ mẹ." "Ôn Mục, tỉnh lại đi." Cố Lâm Chương thấy tình huống không ổn, vội vàng đánh thức cô dậy. Ôn Mục vừa khóc vừa mở mắt giọng khàn khàn nói: "Anh là ai? Ai bảo anh đánh thức tôi dậy?" "Em đã nhớ ra chuyện của cha mẹ?" Cố Lâm Chương lo lắng hỏi. "Anh biết chuyện của cha mẹ tôi?" Ôn Mục hỏi với đôi mắt đỏ tươi và giọng khóc khàn khàn. Cố Lâm Chương không khỏi gật đầu. "Chát.." Ôn Mục vươn tay ra và đánh vào khuôn mặt đẹp trai của cố Lâm Chương. Cố Lâm Chương nắm lấy tay cô, ánh mắt sắc bén nhìn qua. Ôn Mục cắn chặt môi, run rẩy nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt. "Ôn Mục, nếu em còn không nghe lời nữa, ông nội em cũng giống như cha mẹ em, em sẽ không bao giờ được gặp lại ông ta nữa." Cố Lâm Chương nói với giọng nói lạnh băng. "Họ chết, có phải do anh làm không?" Ôn Mục la hét nhấc chân lên đá lung tung. "Ôn Mục, em đang muốn chết đúng không?" Giọng nói lạnh lùng của Cố Lâm Chương mang theo chút tàn nhẫn, vừa nói vừa xoay người đè lên người cô, một tay túm lấy tay cô ấn lên đỉnh đầu, nói với giọng lạnh lẽo: "Em chưa bao giờ thấy sự tàn nhẫn của anh đúng không?" Ôn Mục trừng mắt dữ tợn, nhưng cũng không thể không sợ hãi. "Nếu em không nghe lời, đừng trách anh thô lỗ." Khóe miệng Cố Lâm Chương lạnh lùng nhếch lên. "A.. Anh là người xấu." Ôn Mục bật khóc, cơ thể run rẩy như thể đã bị làm cho sợ hãi. Cố Lâm Chương thấy cô như vậy thì thu hồi sự tàn nhẫn của mình, thở dài: "Đừng khóc, vừa rồi đã làm em sợ." Ôn Mục lấy tay che mặt, không ngừng khóc nức nở, nước mắt chảy dài trên tay. Cố Lâm Chương đỡ cô ngồi dậy, ôm cô vào lòng. Ôn Mục khóc nức nở trong vòng tay anh. "Đừng khóc, ngoan, anh xin lỗi!" Cố Lâm Chương lần đầu tiên thừa nhận sai lầm của mình, dỗ dành cô. Ôn Mục ngước lên, hai mắt mơ hồ, giọng mũi nặng nề: "Ừm?" "Xin lỗi, lẽ ra anh không nên làm em sợ." Cố Lâm Chương dỗ dành. "Anh.. Không phải giết tôi? Anh chỉ muốn hù dọa tôi sao?" Ôn Mục bị nấc. "Ai bảo em không nghe lời, không có linh hồn của anh, ý thức của em sẽ rất hỗn loạn. Nếu không tốt, em sẽ trực tiếp bị mất trí nhớ." "Nhưng không có linh hồn này, thì tôi vẫn bình thường mà." Ôn Mục không hiểu, tại sao phải đưa linh hồn về lại. "Nếu em không có linh hồn này, thì em sẽ từ từ trở nên ngu ngốc, cho nên anh mới đưa nó cho em." "Ồ, tôi xin lỗi, tôi nghĩ anh muốn làm hại tôi." Ôn Mục lau nước mắt, nhưng do đã khóc quá lâu nên không thể lau sạch chúng. Cố Lâm Chương đưa tay ra lau giúp cô. Ôn Mục ngẩng đầu nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt đang lau nước mắt, nước mũi cho mình, không khỏi đỏ mặt một chút. "Tôi đã quên mọi thứ về cha mẹ tôi, phải không?" Ôn Mục thấp giọng hỏi. "Ôn Mục, em nên biết tất cả mọi thứ đều là định mệnh, cha mẹ em bây giờ đã đầu thai. Bọn họ cũng rất tốt, em không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy." Cố Lâm Chương vòng tay ôm lấy vuốt ve lưng cô. "Tất cả họ đều đã được đầu thai, có thật không sao không?" Ôn Mục nói, lại rơi nước mắt. Cố Lâm Chương lại lau nước mắt cho cô. "Đừng khóc, bọn họ đều không sao, không cần lo lắng. Nên lo lắng cho em đi." "Tôi? Có điều gì sao?" Ôn Mục bối rối nhìn Cố Lâm Chương. "Lần này linh hồn không dung nhập hết được, trong khoảng thời gian này em ở lại đây, anh và Tây Bảo ở bên cạnh em." "Tây Bảo thật sự là con của tôi và anh?" Ôn Mục ngồi thẳng dậy và hạ mắt xuống. "Chính là em đã dụ dỗ anh rồi sinh ra Tây Bảo" Cố Lâm Chương nhíu mày nhìn cô. "Không thể nào, đừng bắt nạt tôi vì bị mất trí nhớ, làm sao có thể là tôi." Ôn Mục nói với khuôn mặt đỏ bừng. "Được rồi, nhanh nghỉ ngơi đi, thân thể em bây giờ rất yếu, nghỉ ngơi một lát." Ôn Mục nằm xuống, Cố Lâm Chương giúp cô đắp chăn. "Ở đây tôi hơi sợ, tôi muốn trở về." Ôn Mục nắm lấy tay Cố Lâm Chương. Cố Lâm Chương liếc mắt nhìn xuống: "Không thể, trước khi linh hồn được dung nhập, em ở lại đây trước đi." "Tại sao? Tôi sẽ có thể nghỉ ngơi tốt hơn khi về nhà." "Không được? Trúc mã của em không phải là người tốt." Cố Lâm Chương nói có chút không được tự nhiên. Ôn Mục nghĩ đến rồi đột nhiên bật cười: "Anh ghen à?" "Ghen cái gì, anh không biết, nhanh lên đi ngủ." Khuôn mặt trắng nõn của Cố Lâm Chương hơi đỏ. Ôn Mục lại nhìn thấy dấu tay bên trái mặt anh, giơ tay sờ sờ: "Thật xin lỗi, nếu không, anh cũng có thể đánh tôi, hai chúng ta sẽ huề nhau." "Nếu anh đánh em, cơ thể em có thể chịu được à?" Cố Lâm Chương nhìn xuống cô. "Được rồi, vậy thì anh không thể oán hận nữa, anh bận đi, tôi muốn ngủ." Ôn Mục nhắm mắt lại và lắng nghe chuyển động xung quanh. Cố Lâm Chương đứng bên giường nhìn cô thật sâu, sau đó đi ra ngoài. Ôn Mục mở mắt ra thấy anh đã ra ngoài, thì nhắm mắt lại, yên tâm nghỉ ngơi.
Chương 38: Trúc mã có vấn đề Bấm để xem "Ôn Tĩnh Kiệt, Ôn Mục đã nhớ ra chuyện cha mẹ rồi, khi cô ấy trở về thì có thể nghĩ cách nói cho cô ấy biết rõ hơn." Cố Lâm Chương đi tới nói chuyện. "Cái gì? Con bé nhớ lại rồi?" Ông nội Ôn thở dài. "Tôi biết rồi, nếu con bé hỏi, tôi đã biết phải nói gì với con bé. Cố tiên sinh, nhưng con bé · · · · Khi nào còn bé sẽ trở lại?" Ông nội Ôn khó chịu hỏi. "Không cần lo, cô ấy ở cùng tôi sẽ ăn toàn. Ông đã kiểm tra Trương Trạch Lăng chưa?" Cố Lâm Chương chắp tay sau lưng nhìn ra sân, nhớ tới trước đó người phụ nữ của mình nói chuyện cười đùa với người đàn ông khác ở đó, hắn không khỏi cảm thấy có chút khó chịu. "Trương Trạch Lăng là do cha mất, nói mẹ chỉ có một mình, muốn ở nhà chăm sóc mẹ, nên quay về nhà." Ông nội Ôn có nhiều mối quan hệ trong những năm qua vì nghề này, mặc dù ông nội Ôn quy ẩn, nhưng vẫn có quan hệ. Cho nên tìm người điều tra Trương Trạch Lăng tương đối đơn giản. "Nhưng có một điều đáng nghi là ban đầu hắn ta mua vé máy bay ra nước ngoài. Dự định rời đi sau thất đầu của cha anh ta, nhưng khi anh ta hoàn thành tang lễ cho cha mình. Anh ta đột nhiên biến mất trong một tuần, và khi anh ta trở lại, anh ta đã hủy vé và chọn ở lại đây." Cố Lâm Chương nghe thấy và suy nghĩ một lúc: "Nếu ta không nhầm, cơ thể hắn ta đã bị chiếm đoạt bởi một thứ khác. Lần này là vì linh hồn trong người Ôn Mục." "Vậy tôi phải làm sao?" Ông nội Ôn đã rất lo lắng khi nói đến Ôn Mục, ông không thể giúp điều gì. "Ngươi tiếp tục quan sát, Ôn Mục hiện tại đang ở cùng ta, tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì." Cố Lâm Chương biến mất sau khi nói. Ông nội Ôn đóng cửa phòng thờ tổ tiên rồi về nhà. "Ông nội Ôn, Cơ Cơ có gặp nguy hiểm không?" Thẩm Chi chưa từng rời đi. "Ở chỗ của Cố Lâm Chương thì không có bất kỳ nguy hiểm nào. Đúng rồi, Trương Trạch Lăng rất nguy hiểm, con nhớ tránh xa hắn ta." Ông nội Ôn nhắc nhở. "Thật sự nguy hiểm sao? Con cứ nghĩ là do Cố Lâm Chương ghen tị nên mới nói như thế." Thẩm Chi gật đầu nói. "Suy nghĩ của mấy người trẻ tuổi các con, ông thật sự không hiểu. Hơn nữa Cố Lâm Chương là một người phi thường, cậu ta có biết ghen không?" Ông nội Ôn không thể tưởng tượng được một người lạnh lùng như vậy lại ghen, làm sao có thể. Thẩm Chi cười thầm, mặc dù Cố Lâm Chương nói hắn không phải người, nhưng hắn có thất tình lục dục, tại sao hắn không ghen, giấm còn khá chua. Ôn Mục ngủ một giấc, khi tỉnh dậy mở đôi mắt sưng đỏ của mình ra thì thấy một dáng người nhỏ bé nằm cuộn tròn ở mép giường, đôi tay nhỏ bé vẫn nắm tay cô. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn non nớt trước mặt, lông mi dài và cong, đôi mổi đỏ mím lại khi ngủ, càng nhìn càng thích. Ôn Mục cẩn thận ôm nó lên và đặt vào chăn, sau khi làm xong thì không thể không nhìn nó một lần nữa. "Một con ma nhỏ xinh đẹp và đáng yêu như vậy, lại là mình sinh ra, còn gọi mình là mẹ?" Ôn Mục đưa tay ra và nhẹ nhàng gãi chiếc mũi nhỏ tinh tế của Tây Bảo. Tây Bảo tỉnh dậy và thấy mẹ: "Mẹ, mẹ tỉnh rồi!" "Ừm." Ôn Mục trả lời nhẹ nhàng. "Oa, cha thật sự không nói dối con, nói rằng khi con gặp lại mẹ, mẹ sẽ nhớ ra con." Tây Bảo vui vẻ ôm lấy cô, giọng sữa nhỏ vừa mới tỉnh dậy ngọt ngào. Ôn Mục thực sự không nhớ, nhưng nhìn cậu nhóc dễ thương như thế thật sự không thể nào nói ra lời tàn nhẫn được. "Đi ngủ thôi, mẹ cũng đang buồn ngủ." Ôn Mục không biết trả lời thế nào nên đành bảo cậu nhóc đi ngủ, chờ Cố Lâm Chương trở về. "Vâng, mẹ ngủ đi, con nhìn mẹ ngủ, con bảo vệ mẹ." Tây Bảo ngồi dậy và đắp chăn lại cho Ôn Mục. "Được rồi, chúng ta cùng nhau ngủ. Khi nào chúng ta thức dậy thì cha con sẽ trở lại." Ôn Mục nhấc chăn lên một lần nữa và ôm chặt con ma nhỏ vào chăn. Con ma nhỏ bị ôm chặt trong vòng tay mẹ: "Vâng, Tây Bảo đi ngủ." Nhìn con ma nhỏ ngoan ngoãn như vậy, trong lòng Ôn Mục mềm mại, suy nghĩ không hiểu tại sao lúc trước mình lại tuyệt tình với cậu nhóc như thế? Hy vọng nhóc con sẽ không nhớ những gì mình đã đối xử với nó trước đó. "Mẹ, mẹ đừng lo, trước đây mẹ đối xử với con như vậy là vì mẹ không nhớ con, con sẽ không trách mẹ." Tây Bảo đang nằm trong lòng cô, bỗng nhiên lên tiếng trả lời. "Con.. Làm thế nào con biết những gì ta đang nghĩ?" Ôn Mục sửng sốt. "Đó là bởi vì con đang nằm trong lòng mẹ, nên còn nghe được." Tây Bảo điều chỉnh tư thế thoải mái trong lòng cô rồi trả lời. "Ừm, đi ngủ thôi, Tây Bảo." Ôn Mục dỗ dành con ma nhỏ. Khi Cố Lâm Chương trở về, thứ anh nhìn thấy là sự ngọt ngào của một lớn một nhỏ đang ôm nhau nằm ngủ trên giường. Tây Bảo đang ngủ nhận thấy có người đang đến, một đôi mắt to tròn nhìn qua, mới nhận ra cha đã về. "Cha, cha trở lại rồi." Tây Bảo mỉm cười ngồi dậy, quay đầu lại thì thấy mẹ còn chưa tỉnh: "Cha, mẹ lại thích con, mẹ có phải đã nhớ ra con không?" Cố Lâm Chương bế Tây Bảo lên: "Đúng vậy, mẹ nhớ lại con, cũng thương con." Ôn Mục đang ngủ nghe thấy có người nói chuyện bên tai, sững sờ mở mắt ra thì thấy hai cha con đang ngồi ở mép giường đều quay đầu nhìn mình, ngồi dậy: "Anh về rồi à?" "Mẹ!" Tây Bảo ngồi trong lòng Cố Lâm Chương, cũng vội vàng gọi cô. "Dậy rồi, đến ăn đi." Cố Lâm Chương nhìn Ôn Mục thật sâu. Ôn Mục đỏ mặt gật đầu: "Tây Bảo, chúng ta đi ăn thôi." "Mẹ, cái này ngon, cho mẹ." "Cảm ơn Tây Bảo." Cố Lâm Chương ngồi ở một bên, nhìn hai mẹ con gắp cho nhau ăn. "Anh.. Anh có muốn ăn thử không?" Ôn Mục thấy Cố Lâm Chương ngồi một bên không ăn gì, chỉ nhìn mình và Tây Bảo an thì lấy một chiếc bánh kem nhỏ hỏi anh. Ôn Mục cũng biết người đàn ông này là ma, nhưng cô không biết liệu anh ta có thể ăn đồ ăn của con người hay không. "Mẹ, cha con không ăn đâu, ông ấy không cần." Tây Bảo vừa ăn thừ ăn trong miệng vừa nói. "Ồ, vậy thì tôi không quan tâm đến anh.." Ôn Mục nghe Tây Bảo nói thì định rút tay về. "Rất ngon!" Cố Lâm Chương vươn tay lấy bánh kem ăn một cách tao nhã. Tây Bảo và Ôn Mục có chút ngạc nhiên nhìn hành động của Cố Lâm Chương, sau đó thì cũng cùng nhau ăn. "Cố Nam Xuyên, ăn nhanh đi. Sau khi ăn xong cha sẽ kiểm tra linh lực của con." Cố Lâm Chương cảnh cáo liếc mắt nhìn con ma nhỏ. Con ma nhỏ thở dài bất lực, ừm, cha keo kiệt quá rồi. Không phải nó chỉ nói là cha không ăn đồ của con người thôi sao, bây giờ lại muốn kiểm tra nó. Tây Bảo ngồi một bên vừa ăn vừa nghĩ, liếc nhìn Cố Lâm Chương, rồi lại nhìn Ôn Mục bên cạnh. Không lẽ là chỉ có đồ ăn của mẹ đưa thì cha mới ăn chứ? Nghĩ đến khả năng này, Tây Bảo cười ha hả. "Tây Bảo, con đang cười cái gì vậy?" Ôn Mục nghe tiếng cười của Tây Bảo thì quay sang nhìn cậu nhóc. "Mẹ, con rất vui." Tây Bảo vui vẻ liếc nhìn cha, bị ánh mắt của cha cảnh cáo liếc lại. Sau khi ăn xong, Tây Bảo bị Cố Lâm Chương túm lấy kiểm tra linh lực, Ôn Mục không thể ngồi yên nên đi theo. "Mẹ, Tây Bảo có phải rất giỏi không?" Tây Bảo thao túng một ngọn ma hỏa trong lòng bàn tay nói với Ôn Mục ngồi gần đó. Giọng nói lạnh lùng của Cố Lâm Chương truyền đến: "Cố Nam Xuyên, chú ý đi." "Vâng thưa cha." Tây Bảo xoay người tiếp tục tu luyện. Ôn Mục ngồi bên cạnh nhẹ nhàng mỉm cừa khi thấy hai cha con luyện tập với nhau. Bên kia, ông nội Ôn cầm một tẩu thuốc hút trong sân, đang nói chuyện với một thanh niên: "Trạch Lăng, lần này về có đi nữa không?" "Không đi nữa, nếu cháu đi thì mẹ cháu chỉ còn một mình, nên cháu dự định chuyển công ty về đây để ổn định cuộc sống." "Con ở lại, mẹ con hẳn là rất vui." Ông nội Ôn vừa hút thuốc vừa lên tiếng. Dựa theo những gì Cố Lâm Chương nói, Ông nội Ôn vẫn không phát hiện có gì không đúng. Như vậy chỉ có thể nói là do đối phương quá mạnh mẽ. "Ông nội Ôn, còn Cơ Cơ đâu, mấy ngày qua cháu không thấy cô ấy ra ngoài?" "Ồ, nó tạm thời có việc phải làm, nên đã ra ngoài rồi." Ông nội Ôn đáp. "Cô ấy sắp tốt nghiệp đại học, hay là để cô ấy đến công ty của cháu thực tập." "Không cần, con bé tự có suy nghĩ của nó, ông không quản được. Nó muốn làm gì thì làm, không sao đâu, con không cần quan tâm." "Không sao, nếu cô ấy muốn đến thì cứ nói cháu biết là được." Trương Trạch Lăng vừa nói vừa nhìn vào phòng. "Ông nội Ôn, vậy ông ở lại, cháu về trước, khi nào có thời gian sẽ đến." "Được rồi." Ông nội Ôn đứng dậy mỉm cười nhìn người thanh niên đi ra ngoài. "Ông nội Ôn, thế nào rồi? Có gì bất thường không?" Thẩm Chi vừa nảy ở trong nhà, không đi ra. Ông nội Ôn: "Nếu Cố Lâm Chương nói có vấn đề, thì chắc chắn có vấn đề. Chi Chi, con về trường trước đi, đừng trì hoãn việc học. Không có gì nguy hiểm đâu, ông cũng không biết khi nào Cơ Cơ mới về nữa." "Vâng, vậy cháu đi trước. Ông nội Ôn, nếu có chuyện gì thì ông gọi điện thoại cho cháu." Thẩm Chi đi vào nhà lấy túi xách để trở về trường học, cô biết ở lại đây cũng vô dụng. "Được rồi, trên đường chú ý an toàn." Ông nội Ôn tiễn đến ngã tư. Thẩm Chi lên xe, phất phất tay rời đi.
Chương 39: Ông nội chết Bấm để xem "Phong Vĩ, ta đã cứu ngươi, mạng của ngươi bây giờ là của ta." Giọng nói khàn khàn của người đàn ông đeo mặt nạ truyền đến. "Ngươi là ai?" Phong Vĩ nằm trên mặt đất và chịu đựng cơn đau. "Khi nào đến lúc thì ngươi sẽ biết." Người đàn ông đeo mặt nạ nhìn Phong Vĩ với vẻ mặt lạnh lùng. "Ngươi cần ta làm gì?" Phong Vĩ miễn cưỡng ngồi dậy. "Cảnh Trạm là người của ta, hiện tại hắn đang bị Kim Dịch nhốt ở địa ngục, ta muốn ngươi cứu hắn ta ra." Người đàn ông đeo mặt nạ lạnh lùng nói. "Được rồi, ta sẽ giúp ngươi cứu Cảnh Trạm ra ngoài. Sau này chúng ta không ai nợ ai, ta không muốn xen vào chuyện của ngươi." Phong Vĩ yếu ớt lên tiếng. "Ta còn muốn linh hồn của Cố Lâm Chương, ngươi giúp ta lấy nó thì ta sẽ buông tha cho ngươi." "Ta không thể lấy linh hồn đó, cũng không có khả năng lấy được." Phong Vĩ trong lòng ngạc nhiên, hắn ta cũng muốn linh hồn đó. "Đó không phải là chuyện ta cần quan tâm, ta mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì." "Ngươi cứu mạng ta, ta sẽ giúp ngươi cứu Cảnh Trạm, chuyện này đã giải quyết xong. Còn về chuyện linh hồn không phải việc của ta." Phong Vĩ lạnh lùng nói. Người đàn ông đeo mặt nạ lập tức di chuyển đến trước mắt Phong Vĩ và nắm lấy cổ cô ta: "Ngươi nghĩ ngươi vẫn còn sự lựa chọn nào khác sao?" Vừa nói, hắn vừa lấy ra một viên thuốc màu xanh lá cây nhét vào trong miệng cô ta. "Ngươi cho ta ăn cái gì?" Phong Vĩ vùng vẫy và tuyệt vọng cố gắng moi viên thuốc ra. Người đàn ông đeo mặt nạ cười lạnh: "Diệt bán hồn." "Diệt bán hồn?" Phong Vĩ sợ hãi nói. "Đúng vậy, ngươi cũng nên biết nó rất mạnh, nếu ngươi không làm theo lời ta nói thì nửa linh hồn kia, ngươi sẽ không bao giờ có được." Sau khi dùng viên thuốc thì linh hồn chỉ còn lại một nửa, trở thành ma trong suốt, vĩnh hằng sinh mệnh vĩnh viễn trôi nổi như thế này, không thể đầu thai. Ma giới, "Cố Lâm Chương, ngươi nói ngươi nhìn thấy người đeo mặt nạ cứu Phong Vĩ?" Kim Dịch hỏi, nhíu mày. "Hừ, linh lực ma chủng này chắc chắn không kém ngươi." Cố Lâm Chương nghĩ đến những gì mình nhìn thấy, rất hiếm khi có thể thoát khỏi hỏa diễm ma của hắn, cứu được Phong Vĩ. "Lục Cẩn An, ngươi quan sát Cảnh Trạm, ta nghi ngờ Cảnh Trạm biết hắn ta." Kim Dịch trịnh trọng nói. "Được rồi." Lục Cẩn An trả lời. "Cố Lâm Chương, ngươi còn định đem linh hồn này trả lại cho người đó sao?" Kim Dịch cũng không biết một nữ nhân làm sao có thể khiến Cố Lâm Chương mê luyến như thế. "Ta đã nói rồi." Cố Lâm Chương quét qua. Cố Lâm Chương đứng dậy biến mất. "Cái đó, Cố Lâm Chương rất thích con người đó, đừng ép buộc hắn ta nữa. Bây giờ người phụ nữ đó đã quên hắn ta, cũng không nhớ được cả con của mình." Lục Cẩn An nói. "Ồ, vậy thì tuyệt vọng quá." Kim Dịch mỉm cười và lắc đầu. Lâu Vũ Hiên, Tây Bảo vô tình nhìn thấy Mạc Thành bị thương, dự định dùng linh lực chữa trị cho hắn, Mạc Thành vội vàng ngăn cản: "Tây Bảo, con vẫn còn nhỏ, đừng lãng phí linh lực, vết thương của chú sắp lành rồi." "Con ở đây một mình sao?" Mạc Thành hỏi, không phải là ở cùng Ôn Mục sao. "Vâng, mẹ con mất trí nhớ, cha không vui, nên đã đưa mẹ con đến đây. Tất nhiên con phải ở cùng mẹ rồi, mẹ ở đâu thì con ở đó." Tây Bảo chống tay lên má trả lời. "Tây Bảo, con đang ở đâu?" "Mẹ, con ở đây." Tây Bảo đáp lại khi nghe tiếng gọi của Ôn Mục, sau đó lại quay đầu lại: "Chú Mạc Thành, vết thương của chú có chút đáng sợ, cháu không muốn để mẹ thấy, cháu sợ bà ấy sẽ sợ hãi. Cháu đi trước đây, sẽ quay lại thăm chú sau." Nói xong, thì chạy ra ngoài. "Này, tiểu ma này cũng bảo vệ mẹ ghê thật." Mạc Thành tức giận nói. "Mẹ!" "Con đang nói chuyện với ai thế?" Làm sao cô lại nghe thấy có một giọng nói đang nói chuyện với Tây Bảo. "Ồ, không có, con đang nói chuyện với chính mình thôi." "Tây Bảo, con có thể đưa mẹ về nhà không?" Ở lại đây thật đáng sợ, mỗi ngày đều không thể nhìn thấy mặt trời, không khí luôn âm u và ảm đạm, thêm đèn lồng đỏ chiếu xuống, cảm giác nó còn đáng sợ hơn. "Mẹ, mẹ muốn trở về hả?" Tây Bảo hỏi. "Ừm, mẹ con nhớ ông nội nên muốn trở về." "Nhưng mà, cha con bảo mẹ ở lại đây." Tây Bảo không chịu nổi khi thấy mẹ buồn bã: "Mẹ, chúng ta lén đi. Con đưa mẹ đi một chút, rồi chúng ta trở về?" "Cảm ơn Tây Bảo." Ôn Mục vui vẻ sờ sờ đầu Tây Bảo. Tây Bảo lập tức dùng linh lực đưa Ôn Mục về phòng thờ tổ tiên nhà họ Ôn. "Thế giới này vẫn tốt hơn, ánh mặt trời dồi dào." Ôn Mục thở dài khi nhìn thấy ánh nắng mặt trời đã lâu không gặp. "Tây Bảo đi thôi, đi gặp ông cố." Ôn Mục đưa Tây Bảo ra khỏi phòng thờ tổ tiên rồi trở về nhà. "Ông nội, cháu về rồi!" Ôn Mục đẩy cửa bước vào. "Ông cố, chúng ta về rồi!" Tây Bảo theo mẹ đi vào. Khi Ôn Mục vào đến nhà, thấy ông cụ đang ngồi trên ghế, hai nhắm mắt chặt. "Ông nội? Ông nội sao vậy? Dậy đi?" Ôn Mục kêu lên trong hoảng loạn, chạy lại lay lay ông cụ. "Ông cố.. Mẹ, ông cố đã qua đời rồi." Tây Bảo nói với đôi mắt đỏ hoe. "Không, làm sao có thể? Ông nội có sức khỏe tốt, ông ấy sẽ không vô cớ đi như thế?" Ôn Mục khóc với đôi mắt đỏ hoe và không thể tin được. "Ông nội, con chỉ còn mình ông, đừng đi, đừng bỏ con mà!" Ôn Mục quỳ sụp xuống mặt đất hét lên. "Mẹ!" Tây Bảo kêu lên. "Cha, cha ơi!" Tây Bảo vội vàng kêu lên gọi Cố Lâm Chương. "Tây Bảo!" Cố Lâm Chương nghe tiếng gọi vọi vàng đến. "Cha, ông cố chết rồi." Tây Bảo khóc chạy đến ôm lấy cha mình. "Mẹ con đâu?" Cố Lâm Chương lo lắng hỏi. "Mẹ ở trong nhà." Tây Bảo chỉ vào nhà. Cố Lâm Chương đi vào nhà, nhìn thấy Ôn Mục khóc lóc ôm lấy ông cụ Ôn. "Lục Cẩn An!" Cố Lâm Chương xoay người bước ra ngoài và hét lớn. "Đây?" Lục Cẩn An xuất hiện ngay. "Đi đưa Thẩm Chi tới đây." Cố Lâm Chương ra lệnh. "Được rồi, ta đi ngay." Lục Cẩn An xoay người biến mất. "Cha, mẹ con khóc rồi, con phải làm sao bây giờ?" Tây Bảo lo lắng nhìn mẹ. "Ôn Mục!" Cố Lâm Chương ngồi xổm xuống bên cạnh Ôn Mục. "Cố Lâm Chương, có phải ông nội tôi bị người khác giết không?" Ôn Mục nghe tiếng gọi của Cố Lâm Chương, quay sang vừa khóc vừa hỏi. "Ôn Mục, cái chết của ông nội em không phải tự nhiên." Cố Lâm Chương liếc nhìn thân thể lạnh lẽo của Ôn Tĩnh Kiệt. "Sao anh không cho tôi về sớm hơn, nếu tôi trở về thì ông nội sẽ không gặp chuyện." Ôn Mục quay đầu nhìn Cố Lâm Chương dữ tợn, trước giờ cô chưa bao giờ có cảm giác ghét một ai như vậy. Cố Lâm Chương không nói lời nào. Ngay lúc đó, Lục Cẩn An đưa Thẩm Chi quay lại. "Cơ Cơ, ông nội Ôn bị làm sao vậy?" Thẩm Chi chạy vào nhà thì thấy ông nội Ôn đang ngồi bất động trên ghế. "Chi Chi, ông nội tớ chết rồi. Tất cả là tại tớ, tại sao người thân của tớ lại lần lượt từng người một chết đi, tại sao?" Ôn Mục ôm lấy Thẩm Chi và khóc. "Cơ Cơ, không thể trách cậu, từ khi bắt đầu làm nghề này, thì sẽ biết một số việc là định mệnh, mỗi người đều có một số phận. Chúng ta có thể xem giúp người khác, nhưng không thể nhìn thấy số mạng của chính mình, ông nội cũng biết điều đó." Chi Chi an ủi. "Nhưng.. Tớ không muốn ông chết, tớ không còn người thân nào nữa." Ôn Mục khóc. "Không, cậu vẫn còn tớ, còn Tây Bảo, chúng ta đều là người thân của cậu. Đừng khóc, ông nội thấy cậu như vậy sẽ không yên tâm rời đi." "Ông ấy thương cậu như vậy, nhất định không yên lòng đâu." Thẩm Chi im lặng kìm nước mắt, cũng không muốn tin, rõ ràng hôm trước vẫn còn tốt. Mọi người trong thôn biết tin cũng đến để giúp lo liệu tang sự cho ông cụ, ngay cả chú, cô nhỏ và các anh họ của Ôn Mục cũng trở lại. Ông nội Thẩm cũng đến, mọi chuyện đều do ông nội Thẩm sắp xếp. Ban đêm, Ôn Mục canh thức với vài người anh em họ, Tây Bảo cũng quỳ xuống bên cạnh cô. "Cơ Cơ, thằng nhóc này là ai?" Một người anh họ nhìn cậu nhóc hỏi. "Cậu nhóc.. Nó là.." Ôn Mục không biết nên giới thiệu như thế nào. "Tây Bảo là do em mang đến." Thẩm Chi lúc này tiếp lời cô. Một vài anh em họ gật đầu, cũng không hỏi chi tiết. "Anh đi đi, tôi không muốn gặp anh." Ôn Mục nhìn Cố Lâm Chương đang ẩn mình đứng chờ ở bên cạnh. Vẻ mặt Cố Lâm Chương lạnh lùng, khóe miệng mím thành một đường thẳng. "Mẹ, cha con cũng lo lắng cho mẹ, để cha con ở cạnh mẹ đi." Tây Bảo nhìn cha mình đang đứng bên cạnh. Ôn Mục quay mặt đi không để ý đến hai cha con. Ban đêm, ông nội Thẩm ngồi trong đại sảnh, xung quanh ông có rất nhiều bùa chú. Ông nội Thẩm cũng đỏ mắt nhìn quan tài: "Ông già Ôn, ông đừng lo, tôi sẽ chăm sóc cho con bé." Ôn Mục đã mệt mỏi từ sau sự việc xảy ra, chỉ có thể lặng lẽ kìm nước mắt, cô không thể tin rằng ông nội đã ra đi.