Ngôn Tình Người Chồng Ma - Đại Bán Tiên

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Đại Bán Tiên, 31 Tháng mười 2024.

  1. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 10: Xác định

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Mục nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Cố Lâm Chương, có chút sợ hãi, cúi đầu buồn bực.

    "Ôn Mục, nếu lại thêm một lần nữa, cả đời này em chỉ có thể ở cạnh tôi suốt quãng đời còn lại, em đã suy nghĩ rõ ràng chưa?" Cố Lâm Chương nhìn Ôn Mục ngồi trong quan tài.

    Ôn Mục nghe Cố Lâm Chương nói thế, cúi đầu suy nghĩ, nếu lại có quan hệ với Cố Lâm Chương thì thật sự sẽ khó khăn, mỗi ngày đều không được an bình, mỗi ngày đều sợ hãi.

    Suy nghĩ kĩ cô ngước lên nhìn anh và hỏi: "Tôi cần ở lại đây bao nhiêu ngày với vết thương của mình?"

    Ánh mắt Cố Lâm Chương tối sầm lại, nói: "Năm ngày."

    "Anh sẽ ở lại với tôi chứ?" Ôn Mục thì thầm hỏi.

    "Hừm!" Cố Lâm Chương lạnh lùng nói.

    "Nhưng tôi không quay lại, ông tôi sẽ lo lắng." Ôn Mục vội vã nói khi nghĩ đến việc ở lại quá lâu.

    "Tôi đã nhờ Mạc Thành để lại một lời nhắn trong phòng thờ tổ tiên của em." Cố Lâm Chương nói.

    Ôn Mục gật đầu khi nghe thấy điều đó, sau đó nhìn vào nơi ảm đạm cô đang nằm. Chưa kể, nơi này khi nằm còn cứng như thế, cô nhìn Cố Lâm Chương và buồn bã nói: "Tôi có thể không nằm trong quan tài không?"

    Cố Lâm Chương nhìn quan tài, bất lực nói: "Quan tài này là mộ của tôi, nó có thể chữa trị vết thương cho em, nếu em rời khỏi nơi này, vết thương sẽ không lành."

    Ôn Mục thở dài và nói: "Được rồi, nhưng anh không được rời đi."

    Ôn Mục nằm xuống, vết thương sau lưng vẫn còn đau và bỏng rát, nhưng chỉ cần nằm trong quan tài, thì không còn cảm giác bỏng rát chỉ hơi đau, có cảm giác lạnh lạnh rất thoải mái, nhưng mà nó thật sự quá cứng.

    Cố Lâm Chương liếc mắt nhìn cô rồi bay xuống, khi thấy anh bay đi, cô vội vàng hét lên: "Đừng đi, tôi sợ."

    "Tôi ở đây, em nghỉ ngơi thật tốt đi." Cố Lâm Chương lạnh lùng nói.

    Ôn Mục nằm trong quan tài, thè lưỡi ra và nói: "Hừm, đừng có đi đó, tôi sợ," sau đó thì ngủ thiếp đi trong cơn choáng váng.

    "Ưm.. Đau quá. A, Cố Lâm Chương." Ôn Mục hét lên giật mình tỉnh dậy từ trong giấc ngủ.

    "Tôi ở đây." Cố Lâm Chương bay tới, lạnh lùng nhìn cô cuộn tròn người bên trong, cuối cùng không nói nữa.

    Ôn Mục mở mắt ra, nhìn Cố Lâm Chương, khó khăn nói: "Cố Lâm Chương, đau quá, a.."

    "Em nhịn thêm một chút, bây giờ là trăng tròn, vết thương trên lưng đang phóng thích âm độc." Cố Lâm Chương thấp giọng nói.

    "A.. Nhưng tôi đau quá." Ôn Mục kêu lên trong đau đớn.

    Nghe tiếng rên rỉ của Ôn Mục bên tai, Cố Lâm Chương không nhịn được cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô, chậm rãi thăm dò thật sâu.

    Ôn Mục mở to mắt kinh ngạc, nhìn đôi mắt đen láy của Cố Lâm Chương.

    "Còn đau không?" Cố Lâm Chương khẽ hỏi.

    Cô lắc đầu hỏi: "Là do anh mà tôi không đau, đúng không?"

    Cố Lâm Chương gật đầu.

    "Ưm!" Ôn Mục cau mày, nó lại bắt đầu đau.

    Cố Lâm Chương thấy cô lại đau đớn, nói: "Nếu muốn mau khỏe lại, chỉ có thể.."

    "Nhưng tôi không muốn sống cuộc sống như vậy nữa, mỗi ngày đều phải lo lắng có thứ gì đó tìm đến mình." Ôn Mục lắc đầu trong sự đau đớn.

    Cố Lâm Chương nhìn xuống môi hơi đỏ vì nụ hôn vừa rồi, ánh mắt tối sầm lại, sau đó đứng dậy nhìn cô.

    Vết thương lại bắt đầu đau, cô lăn lộn trong quan tài, Cố Lâm Chương đứng bên ngoài nhìn cô rên rỉ đau đớn.

    Đột nhiên, anh duỗi tay ra, liên tục truyền âm khí vào trong cơ thể Ôn Mục, dần dần bàn tay của anh càng ngày càng trở nên trong suốt.

    "Cố Lâm Chương, đừng!" Ôn Mục vội lo lắng hét lên khi thấy anh như vậy.

    Cố Lâm Chương không quan tâm, vẫn tiếp tục truyền âm khí sang cho cô.

    Ôn Mục tức giận vươn tay nắm lấy tay anh và hét lên: "Tính mạng của anh vẫn do tôi cứu, anh truyền âm khí cho tôi như vậy, cuối cùng tôi phải cứu lại anh."

    "Lần này tôi không cần em cứu." Cố Lâm Chương thấp giọng nói.

    Ôn mục thở dài hét lên: "Cố Lâm Chương, anh vào đây."

    Cố Lâm Chương vẫn đứng bên ngoài truyền âm khí vào, Ôn Mục ngồi dậy dùng cả hai tay túm lấy cổ Cố Lâm Chương rồi kéo xuống, nửa thân trên của Cố Lâm Chương đè lên người cô, cô nhìn anh nói: "Sau khi anh cứu tôi, cuối cùng tôi vẫn phải cứu anh, quên đi, cứ làm theo phương pháp anh nói."

    "Không, tôi có cách tự cứu mình." Cố Lâm Chương lạnh lùng đứng lên.

    Ôn Mục trực tiếp túm lấy Cố Lâm Chương hôn một cách lung tung.

    Cố Lâm Chương đẩy Ôn Mục ra, thấp giọng hỏi: "Em đã suy nghĩ kĩ chưa? Nếu làm cách này, thì trong tương lai em không thể nào rời khỏi tôi được?"

    "Anh có nghĩ rằng ngay cả khi không có chuyện này, tôi vẫn có thể sống một cuộc sống yên bình à?" Ôn Mục trịnh trọng hỏi.

    Cố Lâm Chương bất lực nói: "Mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ bảo vệ em."

    Ôn Mục gật đầu, nhắm mắt lại, Cố Lâm Chương chăm chú nhìn cô, tiếp tục tiến sâu hơn.

    Khi Cố Lâm Chương chuẩn bị cởi quần áo Ôn Mục, thì nghe thấy có người đến gần.

    "Cố Lâm Chương, cậu đang ở đâu? Ôn Mục, cô đỡ hơn chưa?" Mạc Thành hét lên từ xa.

    "Ra ngoài." Cố Lâm Chương hét lên sắc bén, vẫy vẫy tay, nắp quan tài lập tức từ dưới đất bay lên, che lại.

    Mạc Thành dừng lại, lắc đầu cười nói: "Này, Cố Lâm Chương, cậu vào trong rồi à, xin lỗi đã làm phiền." vừa dứt lời thì vội vàng bay mất.

    Trong quan tài, một giọng nói yếu ớt vang lên: "Cố Lâm Chương, đau quá!"

    "Không sao đâu."

    Sau khi mọi chuyện kết thúc, Ôn Mục mệt mỏi ngủ thiếp đi, Cố Lâm Chương cẩn thận nhìn bóng lưng cô, sau đó mặc quần áo vào đi ra ngoài.

    Khi tỉnh dậy, thấy mình còn nằm trong quan tài, Ôn Mục hét gọi: "Cố Lâm Chương!"

    Cố Lâm Chương bay tới, hỏi: "Còn đau không?"

    Khi nghe câu hỏi này, Ôn Mục đỏ mặt lắc đầu, sau đó hỏi: "Vết thương trên lưng tôi đã lành chưa?"

    "Ừm, đã tốt rồi, nếu em đã nghỉ ngơi tốt, anh đưa em về." Cố Lâm Chương liếc mắt nhìn cô.

    Ôn Mục ngượng ngùng gật đầu, lại nhìn quần áo của mình, rồi lại đỏ mặt.

    "Ừm, đi thôi, ông nội tôi hẳn là đang vội." Ôn Mục đứng dậy, nhưng hai chân đau nhức khuỵu xuống.

    Cố Lâm Chương nhanh chóng duỗi tay ra ôm lấy cô, cô ôm lấy cổ anh, liếc nhìn rồi cúi đầu xuống.

    Ôn Tĩnh Kiệt liếc nhìn đồng hồ, đã gần 10 giờ, cháu gái vẫn chưa về nên vội vàng đi đến phòng thờ tổ tiên mở cửa, hét gọi mấy lần, nhưng không có ai lên tiếng.

    Lập tức vội vàng bước vào trong, nhìn tờ giấy để trên bàn, viết: "Cháu gái của ông không sao, vài ngày nữa sẽ trở về, Cố Lâm Chương."

    Khi nhìn thấy mảnh giấy này, ông có phần nhẹ nhõm, nhưng vẫn hơi lo lắng, và thở dài: Dường như mọi chuyện ngày càng rắc rối.

    Ôn Tĩnh Kiệt lại cắm thêm một nén hương lên bàn thờ tổ tiên, thầm nói: Xin hãy phù hộ cho đứa cháu gái nhỏ Ôn Mục của con.

    "Anh không đưa tôi về nhà à?" Ôn Mục nhìn Cố Lâm Chương hỏi khi thấy anh đáp xuống trước phòng thờ tổ tiên.

    "Ông nội em đang ở trong phòng thờ tổ tiên." Cố Lâm Chương vừa ôm cô thấp giọng trả lời.

    "Ồ!" cô gật đầu.

    Cố Lâm Chương đặt Ôn Mục xuống, có chút không được tự nhiên hỏi: "Em.. Tự đi được không?"

    Ôn Mục đỏ mặt, thì thầm: "Được, anh về trước đi, đừng để ông nội nhìn thấy anh."

    Cố Lâm Chương nhìn cô nhưng không nói, nếu anh không muốn cho người khác thấy thì sẽ không có ai có thể nhìn thấy anh, anh dừng lại một chút nói: "Gần đây em chú ý đến thân thể của mình, nếu có gì không thoải mái thì gọi anh ngay."

    Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt Cố Lâm Chương như vậy, Ôn Mục cũng Ngoan ngoãn gật đầu.

    Đứng nhìn Cố Lâm Chương biến mất, cô xoay người mở cửa, thấy ông nội đang lo lắng đi tới đi lui trong đại sảnh.

    "Ông nội, cháu về rồi." Cô vội vàng chạy tới.

    "Cơ Cơ, con không sao chứ?" Ông cụ nhìn cô từ trên xuống dưới, lo lắng nói: "Sao cháu vẫn gặp hắn ta."

    "Vừa rồi con gặp rắc rối, anh ấy đã cứu con. Chúng ta vào nhà trước đi, ông nội." Ôn Mục vừa nói vừa ôm lấy ông.

    "Này, cháu không thể thoát khỏi hắn ta, đúng không? Cơ Cơ, con nói thật với ông nội đi." Ông cụ Ôn trịnh trọng hỏi.

    "Ông nội, nếu đã không thể hủy bỏ nó thì cứ để vậy thôi, dù sao thì mọi thứ đã xảy ra, vậy thì hãy chấp nhận nó thôi!" Ôn Mục nói.

    Ông cụ nhìn cô và thở dài bất lực, nhưng cũng không nói gì thêm nữa.
     
    Last edited by a moderator: 11 Tháng mười một 2024
  2. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 11: Mang thai (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ông nội, hôm nay cháu hơi mệt, cháu đi nghỉ ngơi một chút. Cháu không sao đâu, ông đừng lo."

    Khi vừa về đến nhà, Ôn Mục vừa ngáp vừa nói với ông nội Ôn bên cạnh.

    Thật ra, là vì không muốn ông nội hỏi về những chuyện đã xảy ra tối hôm qua, nên Ôn Mục chỉ có thể giả vờ buồn ngủ để trốn tránh.

    Ông cụ quay sang nhìn Ôn Mục và lo lắng: "Ông nội xin lỗi, không thể giúp gì được cho con, phải để tự bản thân con giải quyết."

    "Ông nội, anh ấy đã hứa sẽ chăm sóc con, cho nên ông đừng lo, con không sao đâu." Ôn Mục nói với nụ cười nhẹ nhõm trên môi.

    "Ừm, nếu con đã nói thế, ông nội cũng thấy yên tâm phần nào." ông nội nói và bước vào nhà.

    Ban đêm, Ôn Mục buồn chán nằm trên giường, nhặt mặt dây chuyền ngọc bích lên soi dưới ánh trăng, ngắm nghía một lúc lâu: "Thật kỳ lạ tại sao không có côn trùng nhỏ, rõ ràng trước đó mình từng thấy nó rồi mà."

    "Không lẽ chỉ khi nào mình gặp nguy hiểm nó mới xuất hiện?" Ôn Mục tự mình lẩm bẩm: "Lần sau, tìm cơ hội hỏi Cố Lâm Chương."

    Bên kia, Cố Lâm Chương đang tu luyện, Mạc Thành đang cầm một bình rượu đi tới. Nhìn vào Cố Lâm Chương trên mặt nở nụ cười xấu xa, Cố Lâm Chương ngước mắt lên nhìn hắn, sau đó nhắm mắt lại.

    "Vết thương của Ôn Mục đã khỏi chưa?" Mạc Thành tìm một chỗ ngồi xuống hỏi.

    Mạc Thành thấy Cố Lâm Chương không trả lời, cười nói: "Cậu nói Ôn Mục, nếu cô ấy biết trong người cô ấy có một phần linh hồn của cậu, cô ấy sẽ phản ứng như thế nào."

    Cố Lâm Chương mở mắt ra, ánh mắt có chút lạnh lùng, sắc bén nói: "Nếu cậu dám nói với cô ấy, thì sau này cậu sẽ không có cơ hội mở miệng nói chuyện nữa."

    "Tôi đùa thôi, Đông Nguyệt Ma Gia đang lo lắng à?" Mạc Thành mỉm cười hỏi.

    "Cậu ta sẽ không thật sự bỏ linh hồn luôn chứ?" Mạc Thành nghĩ trong lòng.

    "Cố Lâm Chương, nếu không có linh hồn này, cậu sẽ không bao giờ có thể trở lại vị trí Đông Nguyệt Quân Chủ?" Mạc Thành lo lắng hỏi.

    "Mạc Thành, nếu ta lấy linh hồn đó, Ôn Mục sẽ trở nên ngu ngốc, cô ấy sẽ bị hơi thở của ta vấy bẩn, kiếp này cô ấy sẽ chết sớm." Cố Lâm Chương sắc bén nói.

    "Nhưng, tất cả chúng tôi đều đang chờ cậu trở về vị trí của mình. Cậu có biết bây giờ có bao nhiêu người đang mơ ước thay thế vị trí của cậu hay không, tất cả họ đều muốn giết cậu." Mạc Thành hét lên.

    "Ôn Mục có thể trở nên ngu ngốc, sau này chúng ta sẽ bảo vệ cô ấy, cô ấy vẫn có thể sống mấy chục năm." Mạc Thành nhìn Cố Lâm Chương nói.

    "Bây giờ ta đang cố gắng tìm ra cách để xem liệu liệu có thể tái tạo lại một linh hồn khác hay không." Cố Lâm Chương lạnh lùng nói.

    "Cậu thật dám nghĩ!" Mạc Thành nhấp một ngụm rượu khi nghe những gì Cố Lâm Chương nói.

    "Mạc Thành, Ôn Mục có thể đã mang thai, gần đây ngươi ở bên cạnh bảo vệ cô ấy, có lẽ cô ấy vẫn chưa biết." Cố Lâm Chương trầm giọng nói.

    "Cái gì, mang thai?" Mạc Thành vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

    "Đại nhân, chúng ta sắp có một tiểu quân chủ, vậy thì ta sẽ đi ngay bây giờ." Hắn vừa nói vừa chuẩn bị rời đi.

    "Khoan đã, tạm thời cũng chưa chắc chắn, chờ thêm một chút.." Cố Lâm Chương nói.

    "Còn chờ gì nữa, cậu đã cảm giác được, thì hẳn là như vậy." Mạc Thành lo lắng nói.

    "Ta vẫn đang tự hỏi liệu ta có muốn giữ nó không?" Cố Lâm Chương cau mày lạnh lùng nói.

    "Tại sao không?" Mạc Thành khó hiểu hỏi.

    "Ôn Mục, cô ấy là phàm nhân, nếu mang thai, thân thể có thể chịu được Âm Ma thai nhi tinh khiết sao?" Cố Lâm Chương sắc bén giải thích.

    "Dù sao cậu cũng chỉ quan tâm Ôn Mục thôi." Mạc Thành vừa nói vừa nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Cố Lâm Chương không còn nữa.

    Cố Lâm Chương không giải thích, bởi vì anh không biết tình yêu là gì, hoặc có thể là do trong cơ thể cô có tồn tại linh hồn của mình.

    "Vốn dĩ, có Ôn Mục là để sinh con cho cậu. Nếu không phải vì một mảnh linh hồn của cậu tồn tại trong người cô ấy, thì làm gì có sự tồn tại của cô ấy." Mạc Thành nói.

    Cố Lâm Chương không lên tiếng nữa, Mạc Thành liếc mắt nhìn, không nói nữa.

    Sáng hôm sau, Ôn Mục bị cơn đau bụng làm tỉnh, cô không biết chuyện gì đang xảy ra, nghĩ có lẽ là do vết thương cũ, vài ngày nữa chắc sẽ ổn.

    Sau khi trở lại trường học sau kỳ nghĩ lễ, Thẩm Chi cảm thấy lần trước mình đã quá nông cạn trong việc vẽ bùa hộ mệnh, nên trong mấy ngày nghĩ này đang hết lòng học hỏi với ông nội ở nhà.

    "Cơ Cơ, lần này về nhà tớ đã nghiên cứu rất kỹ sử dụng bùa chú, lần sau sẽ thử khi gặp nguy hiểm." Thẩm Chi vui vẻ nói.

    "Ừm, nhưng tốt hơn hết là đừng xảy ra chuyện nguy hiểm nữa." Ôn Mục vừa cất tiếng trả lời, vừa yếu ớt tựa lưng vào giường.

    Mấy ngày gần đây Ôn Mục luôn cảm thấy mệt mỏi, cảm giác cơ thể mình nặng nề hơn trước, dường như bị tăng cân, nhưng cô kiểm tra cân nặng của mình một lần nữa thì không có gì thay đổi.

    "Cậu bị làm sao vậy, làm sao tớ cảm thấy cậu về nhà lần này, sắc mặt lại tệ hơn trước rất nhiều." Thẩm Chi bước tới và ngồi xuống mép giường sờ đầu Ôn Mục một cách lo lắng.

    "A, đau quá." Ôn Mục hét lên khi Thẩm Chi ngồi trên giường, bụng cô đau như muốn nổ tung.

    "Cơ Cơ, cậu bị làm sao vậy?" Thẩm Chi vội vàng bước lên phía trước và ngồi xuống một lần nữa, cô ấy càng ngồi gần lại thì Ôn Mục càng cảm thấy đau đớn.

    "Chi Chi, cậu tránh xa tớ ra trước đi, cậu càng ngồi gần, bụng tớ càng đau." Ôn Mục nói, kìm nén cơn đau.

    Khi Thẩm Chi nghe thấy vậy, cô ấy nhanh chóng đứng dậy ra khỏi cửa, rồi nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì vậy, tớ, tớ không làm gì cả?"

    Ôn Mục liếc nhìn Thẩm Chi, thấy trên người cô ấy có một lá bùa, chỉ vào cô ấy, nói: "Cậu gỡ lá bùa ra trước đi, sau đó ngồi xuống thử."

    Thẩm Chi tháo lá bùa ra, ném lên giường, lại cố gắng ngồi lên giường lần nữa, lúc này bụng Ôn Mục cũng không đau.

    "Cơ Cơ, trên người cậu có thứ gì đó ô uế à. Có chuyện gì xảy ra, cậu là con người, làm sao một lá bùa hộ mệnh có thể khiến cậu phản ứng như vậy?"

    "Có lẽ tớ bị hơi thở của Cố Lâm Chương ảnh hưởng." Ôn Mục trả nời sau khi suy nghĩ.

    "Cố Lâm Chương? Lúc cậu về nhà có gặp anh ta à?" Thẩm Chi quan tâm hỏi.

    "Ừm, tớ gặp nguy hiểm nên anh ấy đến cứu tớ." Ôn Mục giải thích ngắn gọn.

    "Ồ, Cơ Cơ, anh ta thật sự không phải con ma xấu, anh ta có thể xuất hiện cứu cậu những lúc gặp nguy hiểm." Thẩm Chi nhìn Ôn Mục cười nói.

    Ôn Mục mỉm cười không nói gì, nghĩ cũng đúng như Thẩm Chi nói, anh ấy khá tốt.

    "Được rồi, cậu nghỉ ngơi thật tốt đi, nhìn sắc mặt cậu rất xấu. Tớ đi ăn trước, cậu muốn ăn gì?" Thẩm Chi hỏi.

    "Tớ ăn gì cũng được, cậu xem rồi mua đi."

    "Được rồi, vậy tớ đi trước, cậu nghỉ ngơi đi." Thẩm Chi đi ra ngoài.

    Ôn Mục nằm trên giường nhấc chăn bông lên sau khi thấy Thẩm Chi đã ra ngoài, đưa tay sờ sờ cái bụng nhỏ của mình, đã gần một tháng, dì cả của cô vẫn chưa đến.

    Đột nhiên cô nhớ rằng cô vẫn còn vài que thử thai lúc trước đã mua, cô bước xuống giường, lục tìm que thử thai và vào nhà vệ sinh. Nhưng mọi thứ vẫn bình thường sau khi cô thử hết tất cả các que thử thai còn lại.

    Trong lòng Ôn Mục bắt đầu hoảng sợ, dù sao Cố Lâm Chương cũng không phải người, nếu có thai thật thì cũng không thể nào phát hiện bằng cách bình thường của con người.

    Ôn Mục ngồi ngây ngốc trong nhà vệ sinh, nghĩ lại hợp đồng hôn nhân của mình và Cố Lâm Chương chỉ để thụ thai một đứa bé, sẽ không có..

    "Cơ Cơ, cậu đang ở trong nhà vệ sinh à?" Thẩm Chi quay lại và không thấy Ôn Mục trên giường, nên đứng trước cửa nhà vệ sinh gọi vào.

    Ôn Mục giật mình thì nghe tiếng Thẩm Chi, phát hiện mình đã ngồi trong nhà vệ sinh quá lâu. Cô đứng dậy, nhưng chân đã bị tê cứng, chỉ có thể dựa vào tường và lên tiếng: "Chi Chi, tớ ở trong này, tớ ra ngay."

    Vừa mở cửa ra, nhìn thấy Thẩm chi đang đứng trước của. Ôn Mục hoảng nhào vào lòng cô ấy khóc lớn.

    "Chi Chi, đã xảy ra chuyện, tớ.. tớ.." Ôn Mục khóc, nói không nên lời.

    Thẩm Chi đặt hộp cơm xuống, vội vàng kéo Ôn Mục hỏi: "Cơ Cơ, có chuyện gì vậy?"

    "Tớ.. Hình như tớ mang thai con của Cố Lâm Chương rồi!" Ôn Mục nói với vẻ lo lắng.

    Thẩm Chi trực tiếp ngây ngốc khi nghe thấy, sau đó kinh hãi nói: "Cậu chắc chứ?"

    "Tớ.. Tớ không biết nữa, dì cả của tớ đã trễ gần một tháng rồi. Còn bùa mà cậu đeo trên người nữa, khi cậu lại gần, bụng của tớ rất đau. Tớ nghĩ là đã có thai rồi." Ôn Mục thút thít nói.

    "Cơ Cơ, đừng lo lắng, để tớ đến hiệu thuốc mua que thử thai, chúng ta thử trước đã." Thẩm Chi nói rồi vội vàng đi ra ngoài.

    Ôn Mục vội túm lấy cô ấy rồi hoảng hốt nói: "Vừa rồi tớ kiểm tra rồi, kết quả là không mang thai. Nhưng Cố Lâm Chương không phải người, làm sao có thể kiểm tra bằng cách này được."
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười một 2024
  3. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 12: Mang thai (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cơ Cơ, chúng ta về nhà tìm ông nội đi, bọn họ nhất định sẽ có cách." Thẩm Chi lo lắng nói.

    "Chi Chi, tớ không muốn ông nội lo lắng nữa, họ không giải quyết được đâu, chỉ lo lắng thêm thôi, tớ sẽ tự giải quyết." Ôn Mục nói với vẻ điềm tĩnh mạnh mẽ.

    "Làm sao cậu có thể tự giải quyết, chuyện này quá lớn, lỡ như làm tổn thương tính mạng của cậu thì sao?" Thẩm Chi hoảng sợ nói.

    "Chi Chi, đừng lo lắng. Cố Lâm Chương nói anh ấy sẽ bảo vệ tớ, tớ tin anh ấy, hơn nữa tớ cũng không chắc, đừng hoảng sợ quá." Ôn Mục giả vờ bình tĩnh nói.

    Sáng hôm sau, Ôn Mục và Thẩm Chi đều thức dậy muộn, bởi vì hôm qua cả hai đều lo lắng nên không ngủ được.

    Buổi sáng cả hai cùng đến lớp, sau đó quay về ký túc xá sau khi kết thúc buổi học.

    "Cơ Cơ, hôm nay cậu cảm thấy thế nào?" Thẩm Chi lo lắng lo lắng nhìn Ôn Mục.

    "Tớ khỏe hơn rồi, có lẽ do tớ suy nghĩ quá nhiều." Ôn Mục mỉm cười nói, Thẩm Chi thấy thế cũng không hỏi lại.

    Vào một đêm sau đó, Ôn Mục và Thẩm Chi đi ăn lẩu bên ngoài trường, Thẩm Chi có gọi một phần huyết vịt.

    Khi món vừa ra, Ôn Mục nhìn thấy đĩa máu vịt đỏ tươi, tự nhiên dạ dày cồn cào lên cảm giác rất đói khát. Hận không thể cầm lên uống ngay lập tức, không thể kìm chế lại được cảm giác thèm muốn đó.

    "Cơ Cơ, cậu bị sao vậy?" Thẩm Chi hỏi khi thấy sự khác thường trên mặt Ôn Mục.

    "Chi Chi, tớ không biết nữa, khi nhìn thấy đĩa máu vịt đỏ tươi này, tớ muốn uống nó, tớ phải làm sao?" Ôn Mục ánh mắt liếc nhìn xung quanh, hoảng hốt quay qua thì thầm với Thẩm Chi. Sau khi nói xong cô nhìn chằm chằm và đĩa máu và nuốc nước bọt.

    "Cơ Cơ, cậu.." Thẩm Chi nghe Ôn Mục nói, nhìn đĩa máu vịt đỏ tươi trên bàn. Tưởng tượng trực tiếp cầm nó lên uống, không nhịn được nôn ra.

    Ôn Mục ngay lập tức cầm đĩa máu đỗ thẳng vào nồi, đậy nắp lại, để khỏi phải nhìn thấy nó nữa.

    Thẩm Chi không khỏi sững sờ khi thấy cô như vậy, sau đó hai người vội vã ăn xong rồi trở về ký túc xá.

    "Cơ Cơ, tớ nghĩ cậu tốt nhất nên tìm Cố Lâm Chương để hỏi rõ đi." Thẩm Chi vừa nói vừa nhìn bụng Ôn Mục.

    Ôn Mục cũng sợ hãi gật đầu.

    Vào giữa đêm khuya, Ôn Mục muốn gọi Cố Lâm Chương, cô biết Thẩm Chi vẫn chưa ngủ, nên lên tiếng nhắc nhở Thẩm Chi: "Chi Chi, tớ chuẩn bị gọi Cố Lâm Chương, cậu đừng hoảng sợ."

    "Ừm, cậu cẩn thận." Thẩm Chi sợ hãi trả lời.

    Vốn dĩ cô cũng muốn gặp thử Cố Lâm Chương một lần, nhưng nghĩ đến việc Ôn Mục có thể có thai nên cô vô cùng hoảng sợ.

    Nghe được tiếng trả lời của Thẩm Chi, Ôn Mục lấy mặt dây chuyền ngọc ra, im lặng gọi Cố Lâm Chương vài lần, sau đó nhắm mắt lại cẩn thận lắng nghe động tĩnh xung quanh.

    "Ôn Mục!" Cố Lâm Chương xuất hiện đứng bên cạnh giường Ôn Mục.

    "Cố Lâm Chương, tôi.. Hình như tôi đang mang thai." Ôn mục nghe thấy giọng nói của Cố Lâm Chương, vội vã kéo rèm ra nói trong sự hoảng loạn.

    Cốc Lâm Chương trong mắt có chút bối rối, sau đó bế Ôn Mục lên rồi biến mất.

    "Cơ Cơ" Thẩm Chi nằm đó chỉ nghe thấy giọng nói của Ôn Mục, nhưng không nghe thấy bất kì tiếng động nào nữa, nên cô thì thầm gọi, nhưng không có ai trả lời.

    Sau khi được Cố Lâm Chương đưa đi, Ôn Mục mở mắt ra nhìn thấy nơi quen thuộc, là căn gác mái lần trước cô đến, nhìn kĩ mới phát hiện trên đỉnh gác mái có một tấm bảng, đề là Lâu Vũ Hiên.

    Cố Lâm Chương bế Ôn Mục vào một căn phòng rồi đặt xuống giường, cô nhìn xung quanh thì thấy nó cũng giống như phòng ngủ cổ đại, cũng ảm đạm không kém bên ngoài.

    Cố Lâm Chương nhìn Ôn Mục đang ngồi trên giường, sau đó nhìn bụng cô, vẻ mặt lạnh lùng: "Làm sao em biết?"

    "Dì cả của tôi lâu rồi không đến, lúc đó tôi chỉ nghi ngờ, không chắc chắn. Nhưng khi đến gần những lá bùa, thì bụng tôi bắt đầu đau. Hơn nữa hôm nay khi đi ăn nhìn thấy một đĩa máu vịt, thì tôi xuất hiện cảm giác đói khát, rất muốn cầm lên trực tiếp uống nó. Cho nên lần này tôi chắc chắn mình đã mang thai." Ôn Mục thì thầm.

    Cố Lâm Chương nghe thấy, ánh mắt hắn đột nhiên trầm xuống, sắc bén nói: "Lấy mặt dây chuyền ngọc ra đưa cho anh."

    Ôn Mục hoảng hốt cởi mặt dây chuyền ngọc bích ra đưa cho Cố Lâm Chương, Cố Lâm Chương cầm lấy mặt dây chuyền ngọc bích đưa âm khí vào. Mặt dây chuyền chậm rãi phát ra ánh sáng đỏ, nhìn thấy con côn trùng nhỏ bên trong còn lớn hơn lần trước.

    Sau khi Cố Lâm Chương nhìn thấy, sắc mặt còn lạnh hơn vừa rồi, hắn nói: "Ôn Mục, bào thai ma bây giờ còn quá nhỏ, cần đợi thêm một chút, anh sẽ giúp em diệt trừ nó."

    "Diệt trừ nó?" Ôn Mục sững sờ hỏi.

    "Đúng vậy, nhất định phải diệt trừ." Cố Lâm Chương lạnh lùng nói.

    "Nhưng anh kết hôn với tôi, không phải là anh muốn có nó sao?" Ôn Mục bối rối hỏi.

    "Em không thể mang nó được." Cố Lâm Chương nói với giọng trầm ấm khi nhìn cô.

    "Ừm, vậy làm theo những gì anh nói."

    Ôn Mục nghĩ, mặc dù nó ở trong cơ thể cô, nó cũng là con cô, nhưng nó không phải là con người. Hiện tại cô cũng không có cảm xúc với nó, thậm chí còn cảm thấy sợ nó, nên tốt nhất là vẫn từ bỏ.

    "Khi nào thì bỏ nó?" Ôn Mục hỏi.

    "Nó vẫn còn quá nhỏ, phải đợi nó thành hình, sau đó sẽ để nó tan biến." Cố Lâm Chương lạnh lùng nói.

    "Được rồi, bao nhiêu tháng?" Ôn Mục hỏi lại.

    "Sẽ mất nửa năm." Cố Lâm Chương trả lời, Ôn Mục gật đầu sờ bụng.

    "Cái đó, tại sao nó tại ở trong mặt dây chuyền?" Ôn Mục thắc mắc hỏi.

    "Bởi vì nó cần hấp thu âm khí, nó vẫn còn quá nhỏ, nên âm khí của mặt dây chuyền vừa phải với nó. Khi nó lớn hơn, năng lượng âm khí của mặt dây chuyền không đủ để nó hấp thụ, và nó sẽ.. hấp thụ máu của em, cho nên cần phải giết nó khi nó từ từ hình thành." Cố Lâm Chương giải thích khi anh đi đến cửa sổ.

    "Vậy thì nó, nó sẽ oán hận chúng ta chứ?" Nghe anh nói như vậy, trong lòng Ôn Mục cũng không được thoải mái lắm.

    "Không, nó không biết." Cố Lâm Chương nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ, khẽ nói.

    Thật ra thì nó biết, thai nhi âm ma đã có nhận thức từ rất sớm, chưa nói đến dựa vào ngọc bội Đông Nguyệt Ma Thạch của hắn, làm sao nó có thể không biết, nhưng hắn cũng không định nói cho Ôn Mục biết.

    "Vậy nếu tôi mang thai nó có đau không? Tôi sợ.." Ôn Mục sợ hãi hỏi.

    "Anh sẽ để Mạc Thành ở bên cạnh bảo vệ em, hắn sẽ giúp em giải quyết mọi chuyện." Cố Lâm Chương quay sang nhìn cô nói.

    "Ừm, tôi hơi mệt, anh có thể đưa tôi về trước không?" Ôn Mục nhìn xung quanh sợ hãi nói.

    Cố Lâm Chương đi lại bế cô lên và đưa về ký túc xá.

    Lúc đến ký túc xá, Cố Lâm Chương đặt Ôn Mục lên giường, cô liếc nhìn giường Thẩm Chi, sau đó thấp giọng hỏi: "Anh có nguyện ý không?"

    Cố Lâm Chương đứng từ trên nhìn xuống không lên tiếng, khi đặt cô xuống, anh ta liền biến mất.

    "Cơ Cơ, cậu về rồi à?" Thẩm Chi sững sờ khi nghe thấy ai đó nói chuyện.

    "Đúng vậy, đánh thức cậu à!" Ôn Mục nói khi nằm trên giường.

    "Không sao, thế nào rồi? Nó đã được giải quyết chưa?" Thẩm Chi hỏi.

    "Cố Lâm Chương nói chờ nó lớn thêm chút nữa sẽ giải quyết. Chi Chi, cậu có nghĩ chúng ta hơi tàn nhẫn không?" Ôn Mục có chút không chịu nổi mở miệng hỏi.

    "Ừm, thật ra thì có chút tàn nhẫn, mặc kệ có phải là con người hay không, dù sao nó cũng ở trong bụng cậu, là con của cậu." Thẩm Chi lên tiếng sau khi suy nghĩ.

    "Thôi, dù sao cũng chờ vài tháng nữa, đợi đến lúc đó rồi xem thế nào." Ôn Mục thở dài.

    "Cơ Cơ, cậu đang mang thai. Ôi, hay chúng ta chuyển đến căn hộ của tớ, không thể ở trong ký túc xá nữa, nếu người khác phát hiện ra thì sao?" Thẩm Chi lo lắng nói.

    "Không sao, vẫn chưa rõ ràng, Cố Lâm Chương nói sẽ để Mạc Thành bảo vệ tớ. Sau này khi gặp Mạc Thành thì tớ sẽ hỏi lại." Ôn Mục nghĩ nghĩ rồi nói.

    "Cơ Cơ, cậu nói nó trông như thế nào khi nó được sinh ra, nhìn cậu rất đẹp, Cố Lâm Chương thì tớ chưa bao giờ nhìn thấy, nhưng chắc hẳn cũng rất đẹp trai. Cậu thật sự không muốn nhìn thấy nó trông như thế nào khi nó ra đời sao?" Thẩm Chi có chút hưng phấn hỏi.

    "Tớ thực sự không nghĩ tới điều này, bây giờ tớ không có tình cảm với nó, chỉ nghĩ đó là một con quái vật, tớ hơi sợ." Ôn Mục vừa nói vừa vô thức chạm vào bụng mình.

    "Nói thật, nếu là tớ, tớ cũng sẽ sợ." Thẩm Chi rùng mình khi nghĩ về điều đó.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười một 2024
  4. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 13: Món đồ uống đẫm máu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, khi đang tắm rửa, Ôn Mục nhìn xuống bụng mình và chạm nhẹ vào nó, "Mẹ xin lỗi, mẹ không thể giữ con, đừng trách mẹ."

    Nói xong, Ôn Mục ngước lên thì thấy mặt dây chuyền ngọc bích trong gương đỏ rực. Cô vội nhặt mặt dây chuyền đang đeo quanh cổ lên và nhìn nó, thì không thấy ánh sáng nữa.

    "Cơ Cơ, nhanh lên, chúng ta sắp đến muộn rồi!" Thẩm Chi vừa hét lên vừa trang điểm.

    "Biết rồi, xong ngay đây." Ôn Mục đặt mặt dây chuyền ngọc bích xuống và vội vã tắm rửa.

    Sau khi chuẩn bị xong thì hai người cùng nhau chạy vội đến lớp học.

    "Ôn Mục, Thẩm Chi, ở đây, trưa nay chúng ta cùng đi ăn cơm nha?" Bạn học Tiểu Ngải hét lên từ chỗ ngồi.

    "Được rồi." Thẩm Chi trả lời, sau đó quay sang Ôn Mục thì thầm: "Tiểu Ngải đó, tại sao cô ấy đột nhiên muốn ăn với chúng ta, trước đây không phải cô ấy luôn không quan tâm chúng ta sao?"

    Ôn Mục lắc đầu: "Tớ cũng không biết, trông cô ấy khá nhiệt tình. Có lẽ là muốn hàn gắn mối quan hệ giữa các bạn học, đừng nghĩ đến chuyện này, ngồi xuống đi, lát nữa thầy cô sẽ đến."

    Sau khi giờ học kết thúc,

    "Thẩm Chi, Ôn Mục." Tiểu Ngải bước đến với một nụ cười.

    Ôn Mục và Thẩm Chi nhìn nhau.

    "Tiểu Ngải, sao hôm nay cậu lại muốn ăn cùng chúng tớ?" Thẩm Chi giả lả hỏi với một nụ cười mỉm.

    "Không có gì, mọi người đều là bạn học, ăn cơm cùng nhau không phải bình thường sao. Nhưng Ôn Mục này, gần đây thấy sắc mặt cậu khá tốt, cậu có bạn trai hả?" Tiểu Ngải mỉm cười hỏi Ôn Mục.

    "Không.. Không có, tớ luôn ở cạnh Thẩm Chi cả ngày, làm sao có bạn trai được." Ôn Mục hoảng hốt trong lòng.

    Tiểu Ngải cứ cười cười nhìn Ôn Mục, làm cô cảm thấy hơi sợ hãi khi nhìn vào mặt cô ấy, cũng cảm thấy không thoải mái khi cô ấy cứ nhìn vào mình.

    "Đi thôi, nếu không một lát nữa nhà ăn sẽ kín chỗ." Thẩm Chi thấy không ổn, nên nhanh chóng mở lời cắt ngang ánh mắt dò hỏi của Tiểu Ngải.

    Nghe thấy Thẩm Chi gọi, Ôn mục thở phào nhẹ nhõm, cùng cô ấy và Tiểu Ngải đến nhà ăn.

    "Hôm nay các cậu muốn ăn gì để tôi lấy cho." Tiểu Ngải nói nhanh.

    "Không cần, để chúng tớ tự lấy." Thẩm Chi từ chối, cầm đĩa đi lấy cơm.

    "Chúng ta đều là bạn học, đừng khách sáo." Tiểu Ngải cầm lấy đĩa cơm rồi đi về phía trước.

    "Chi Chi, cô ấy đổi tính sao?" Ôn Mục nhìn Tiểu Ngải đi lấy cơm, quay qua hỏi Thẩm Chi.

    "Ai biết được, dù sao tớ cũng cảm thấy cô ta không bình thường, chúng ta tranh thủ lấy đồ ăn xong nhanh rồi về." Thẩm chi nói nhỏ, khi nhìn thấy Tiểu Ngải lấy đồ ăn ở phía trước.

    Ôn Mục lại nhìn Tiểu Ngải trước mặt, nhớ tới nụ cười vừa rồi cô ấy cười với mình, đột nhiên nổi da gà.

    Sau khi lấy đồ xong, đến quầy thanh toán, thì được biết Tiểu Ngải đã giúp hai người thanh toán trước đó rồi.

    "Cảm ơn cậu." Ôn Mục và Thẩm Chi mở lời, khi biết cô ấy đã thanh toán.

    Ba người tìm một chỗ để ngồi xuống.

    "Ôn Mục, Thẩm Chi, đây là đồ uống tôi mua cho hai cậu." Cô ấy nói và đưa sang.

    "Cảm ơn." Ôn Mục và Thẩm Chi nói.

    "Ôn Mục, cậu luôn mang theo cái gì trên cổ, có thể lấy ra cho tớ xem thử không?" Tiểu Ngải vừa hỏi vừa ăn.

    "À, cũng không có gì, chỉ là một miếng ngọc bích do gia đình tặng, nên đeo chơi thôi." Ôn mục sửng sờ trả lời.

    "Vậy hả, thoạt nhìn là ngọc bội rất có giá trị, lấy ra cho tôi xem thử đi, nhà tôi bán ngọc, tôi cũng có nghiên cứu về ngọc." Tiểu Ngải cười nói.

    "Tiểu Ngải, miếng ngọc đó không có giá trị gì, Cơ Cơ đeo chơi thôi. Thôi, chúng ta ăn nhanh đi, buổi chiều tớ và Cơ Cơ có việc phải làm." Thẩm Chi xen vào nói.

    Tiêu Ngải cười không nói.

    Ôn Mục không thoải mái cầm chai nước bên cạnh lên nhấp một ngụm, cau mày, nghĩ rằng thức uống này ngon lạ thường, hơi mặn và ngọt, cô chưa bao giờ uống loại đồ uống này bao giờ.

    "Thẩm Chi, cậu nếm thử đồ uống này, cảm giác rất ngon." Ôn Mục quay qua hỏi Thẩm Chi ngồi bên cạnh.

    Thẩm Chi quay đầu nhìn sang, trực tiếp sững sờ chỉ vào cô: "Cơ Cơ, miệng của cậu.."

    "Miệng tớ bị làm sao vậy?" Ôn Mục thản nhiên chạm vào môi, nhìn thấy máu trên tay mình, sau đó mở nắp đồ uống trong hoảng loạn thì thấy loại nước màu đỏ tương tự như máu.

    Thẩm Chi vội vàng nhìn qua, nhìn thấy máu đỏ trong chai, tức giận nhìn Tiểu Ngải đối diện: "Là cậu làm?"

    Ôn Mục cũng nhìn Tiểu Ngải, Tiểu Ngải cũng không hoảng hốt nhìn thẳng vào cô, cười vô nghĩa nói: "Ôn Mục, đồ uống đẫm máu này có ngon không?"

    Ôn Mục sợ hãi nhìn Tiểu Ngải: "Cậu, tại sao.."

    "Hahaha, cậu đang mang một bào thai ma, cậu uống đồ uống có máu, bào thai ma này nếm máu, nó sẽ lớn nhanh hơn, sau này cậu sẽ không thể bỏ uống máu được." Tiểu Ngải hưng phấn nhìn cô nói.

    Ôn Mục kinh hãi và hỏi: "Làm sao cậu biết?"

    "Hahaha, tôi không phải Tiểu Ngải, tôi chỉ mượn thân thể của cô ta. Chỉ muốn cho cô uống máu, thai nhi ma này ngàn năm chưa từng có ai biết đến, nhưng tôi biết điều đó, tôi đã từng nghe nói về nó." Tiểu Ngải thì thầm.

    Thẩm Chi bên cạnh lợi dụng sự chú ý của Tiểu Ngải đối với Ôn Mục, vội vàng lấy lá bùa ra và im lặng nhẩm, sau đó dán vào Tiểu Ngải khi cô ta không chú ý. Tiểu Ngải hét lên đau đớn và ngất đi, các bạn học xung quanh nghe thấy tiếng hét, cả nhà ăn ngay lập tức im lặng nhìn sang.

    Thẩm Chi sững sờ hét lên với Ôn Mục: "Nhanh lên, chúng ta mau đỡ Tiểu Ngải đi."

    Ôn Mục vội vàng gật đầu, cầm lấy chai nước trên bàn theo, dù sao đây cũng là máu, đề phòng người khác phát hiện, nghi ngờ bọn cô.

    Ôn Mục và Thẩm Chi mang Tiểu Ngải về ký túc xá.

    "Chi Chi, chúng ta nên làm sao đây?" Ôn Mục nhìn Tiểu Ngải đang nằm bất tỉnh trên giường.

    "Tớ sẽ đi lấy một ít nước tạt cho cô ta tỉnh." Thẩm Chi vừa nói và đi đến phòng vệ sinh đem ra một ly nước đổ trực tiếp lên mặt Tiểu Ngải.

    "Ưm, tôi đang ở đâu?" Tiểu Ngải bừng tỉnh lại, nhìn xung quanh.

    Ngay khi thấy có người đứng cạnh giường, cô ta giật mình, tức giận hét lên: "Tại sao hai người lại ở đây?"

    "Này, nhìn cho rõ ràng, đây là ký túc xá của ai." Thẩm Chi trợn tròn mắt.

    "Sao tôi lại ở đây?" Tiểu Ngải ra khỏi giường nhìn.

    "Ai biết hôm nay cậu có chuyện gì xảy ra, tự nhiên mời tôi và Ôn Mục đi ăn. Lúc đang ăn thì không biết cậu phát bệnh gì, trước tiếp ngất xỉu. Được rồi, cậu không sao, mau trở về ký túc xá đi." Thẩm Chi nói với vẻ mặt khó chịu đuổi người đi.

    "Hừ!" Tiểu Ngải trừng mắt nhìn hai người rồi rời đi.

    Ôn Mục nhìn theo Tiểu Ngải rời khỏi phòng, nghĩ tới đồ uống mình đã uống, khó chịu quay sang nhìn Thẩm Chi nói: "Chi Chi, tớ thật sự uống máu, phải làm sao bây giờ?"

    "Buổi tối cậu hỏi Cố Lâm Chương, chắc anh ta sẽ có cách giải quyết. Đừng nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa đứa bé trong bụng còn nhỏ như vậy, không có gì đâu." Thẩm chi nói, lo lắng nhìn vào bụng cô.

    "Nhưng mà tớ vẫn muốn uống, tớ nên làm gì?" Ôn Mục chép miệng nói.

    Thẩm Chi sợ hãi nhìn Ôn Mục, lập tức giật lấy đồ uống trong tay cô và lao thẳng vào nhà vệ sinh. Ôn Mục giật mình đuổi theo, thấy Thẩm Chi đổ vào bồn cầu, hai người chết lặng, trong đó là Coca, không phải máu.

    "Làm sao có thể, nhưng tớ uống máu, tại sao lại là Coca?" Ôn Mục ngạc nhiên hỏi.

    "Chắc là sau khi đuổi hắn ta đi, thì máu đã trở lại là coca như ban đầu." Thẩm Chi giải thích.

    "Chi Chi, tớ sợ, tớ thật sự rất sợ." Ôn Mục khóc.

    "Cơ Cơ, đừng sợ, buổi tối chúng ta hãy hỏi Cố Lâm Chương. Không sao, tớ sẽ đi cùng cậu." Thẩm Chi vòng tay ôm lấy cô và an ủi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười một 2024
  5. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 14: Đứa bé có thể nghe thấy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi tối, Ôn Mục nằm trên giường.

    "Chi Chi, cậu đã ngủ chưa?"

    "Vẫn chưa, cậu có gọi anh ta chưa?" Chi Chi trả lời.

    "Vậy bây giờ tớ gọi anh ấy."

    Ôn Mục vừa nói vừa cầm lấy dây chuyền ngọc lên, nhỏ giọng gọi Cố Lâm Chương.

    "Kỳ quái, sao anh ấy không xuất hiện?" Ôn mục kêu vài lần vẫn không có phải ứng.

    "Đừng gọi nữa, cậu ấy có việc phải làm, không thể đến được." Mạc Thành xuất hiện ở ký túc xá.

    Ôn Mục vội vén rèm lên, nhìn thấy Mạc Thành đang đứng cạnh giường, ngạc nhiên nói: "Sao anh lại ở đây?"

    "Tôi ở đây để bảo vệ cô." Mạc Thành nói một cách tự mãn khi ngồi vào ghế.

    "À, hôm nay tôi uống máu, phải làm sao bây giờ?" Ôn Mục ra khỏi giường một cách vội vàng.

    "Hả, cô uống máu?" Mạc Thành ngạc nhiên đứng lên.

    "Cố Lâm Chương không nói cho anh biết tôi có thai sao?" Ôn Mục hoảng hốt hỏi.

    "Cô thật sự mang thai sao? Tuyệt vời, không sao, cô uống máu, nó sẽ phát triển nhanh hơn." Mạc Thành nói trong sự hưng phấn sau khi nghe thấy cô đã uống máu.

    "Có gì tốt, tôi đã nói với Cố Lâm Chương, tôi sẽ không sinh ra nó, tôi sẽ bỏ nó. Không phải Cố Lâm Chương đã nói với anh rồi sao?" Ông Mục đã bị sốc.

    "Cô muốn bỏ nó? Đó là tiểu quân chủ của Đông Nguyệt Ma Đô chúng tôi, cô không thể bỏ nó được." Mạc Thành tức giận hét lên.

    "Đó là tiểu quân chủ của các người, nhưng là tai họa của tôi, có nó, tôi phải sống trong sợ hãi cả đời. Cố Lâm Chương cũng nói sẽ giúp tôi bỏ nó." Ôn Mục tức giận nói.

    "Ôn Mục, cô sinh ra là để tái tạo linh hồn cho Cố Lâm Chương và sinh con cho hắn, cô có biết tại sao bây giờ cô vẫn còn sống không, chính là do Cố Lâm Chương cứu cô." Mạc Thành lạnh lùng nói.

    "Tái tạo linh hồn?" Ôn Mục rùng mình hỏi.

    "Đó là bởi vì một phần linh hồn của Cố Lâm Chương đang ở trên người cô, cậu ta không muốn rút linh hồn đó về bởi vì sợ cô sẽ mất mạng. Cố Lâm Chương không muốn cô mang thai, vì thế lúc trước khi cậu ta bị thương, không cho tôi đến tìm cô. Việc này tôi xin lỗi, nhưng cậu ta bị thương vì linh hồn không đầy đủ, Ôn Mục, bất kể thế nào, cô đã dính vào Cố Lâm Chương suốt quãng đời còn lại, cô hiểu không?" Mạc Thành sắc bén nói.

    "Tôi hiểu rồi, cũng không phải là do ông tôi đã di chuyển mộ của anh ấy." Ôn Mục lẩm bẩm.

    "Cơ Cơ, cậu không sao chứ?" Chi Chi đột nhiên tỉnh lại hỏi.

    "Chi Chi, tớ không sao, sao cậu lại tỉnh?" Ôn Mục liếc nhìn Mạc Thành rồi trả lời.

    Thẩm Chi mở rèm ra, nhìn thấy Mạc Thành trước mặt, mặc một chiếc áo choàng thổ cẩm màu đen, làn da màu đồng, lông mày rậm và đôi mắt to, sắc mặt sâu thẳm.

    "Ngươi.. Ngươi là Cố Lâm Chương sao?" Thẩm Chi chỉ vào Mạc Thành hỏi.

    "Chi Chi, anh ta không phải Cố Lâm Chương, anh ta là Mạc Thành." Ôn Mục vội vàng bước tới và giới thiệu.

    "Mạc Thành là ai?" Thẩm Chi thấp giọng hỏi.

    "Mạc Thành hắn là.." Ôn Mục không biết phải nói thân phận hắn thế nào.

    "Tôi đang bảo vệ Ôn Mục thay Cố Lâm Chương, cô có thể gọi tôi là gì cũng được." Mạc Thành giải thích.

    "Chi Chi, sao cậu đột nhiên tỉnh lại?" Không phải bình thường đều ngủ rất sâu hay sao.

    "À, chắc mỗi lần Cố Lâm Chương đến đều làm tớ ngủ mê, nếu không làm sao tớ có thể ngủ sâu như vậy." Thẩm Chi suy đoán nói.

    "Này, ngươi tên là Mạc Thành. Đúng rồi, ta vừa nghe ngươi nói, nhắc đến tiểu quân chủ của ngươi. Nhưng ngươi đã nghĩ cho Cơ Cơ chưa, cô ấy phải làm sao bây giờ, ngươi là ma, cô ấy là người, làm sao có thể sinh ra một bào thai ma?" Thẩm Chi tức giận nhìn Mạc Thành nói.

    Ôn Mục bật khóc ngay khi nghe những lời Thẩm Chi vừa nói, may mắn cô ấy còn có Thẩm Chi bên cạnh, có thể hiểu được nổi khổ của cô.

    "Chúng tôi sẽ bảo vệ cô ấy." Mạc Thành cáu kỉnh.

    "Bảo vệ cô ấy, cho dù có bảo vệ tốt bao nhiêu, thì cô ấy cũng chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, cách xa ngươi ra." Thẩm Chi tức giận nói.

    "Ngươi.." Mạc Thành không nói nên lời.

    "Mạc Thành, Cố Lâm Chương nói sẽ giúp tôi bỏ nó, bây giờ anh nói cho tôi biết, sau khi uống máu sẽ xảy ra chuyện gì?" Ôn Mục thấy hai người căng thẳng, lo lắng hỏi.

    "Trước kia nó được nuôi dưỡng bởi âm khí của ngọc bội, nhưng bây giờ nó đã nếm được mùi máu, nó sẽ.. Cô không thể không uống." Mạc Thành vừa nói vừa nhìn Ôn Mục.

    Nghe xong lời đó, Ôn Mục ngồi xuống giường, sợ hãi hỏi: "Anh đưa tôi đi tìm Cố Lâm Chương, tôi muốn giết nó ngay bây giờ."

    "Ôn Mục, đó cũng là con của cô, sao cô có thể tàn nhẫn như vậy?" Mạc Thành bối rối nhìn Ôn Mục đang có vẻ mặt sợ hãi ngồi trên giường.

    "Đó không phải là con tôi, con tôi là con người, không phải là thứ này." Ôn Mục tức giận mắng Mạc Thành.

    Sau khi la hét, bụng Ôn Mục đột nhiên đau đớn, ngay lập tức ngã xuống giường cuộn người lại.

    "Chuyện gì đang xảy ra, bụng tôi đau quá, a.." Ôn Mục đã kiệt sức vì đau đớn.

    "Không hay rồi, nó nghe được, nó đang tức giận. Ôn Mục, đừng nói là không muốn nó, nó có thể nghe thấy." Mạc Thành lo lắng nhìn Ôn Mục.

    "A, cứu tôi với, Cố Lâm Chương, tôi đau quá." Ôn Mục đau đớn lăn lộn trên giường.

    "Phải làm sao bây giờ, tiểu quân chủ đang tức giận." Mạc Thành lo lắng đi tới đi lui.

    "Tìm cách nhanh lên, Cơ Cơ sắp ngất xỉu vì đau rồi!" Thẩm Chi ôm Ôn Mục trong lòng hét lên với Mạc Thành.

    "Ôn Mục, cô mau vuốt bụng nói đi, nói chuyện vừa rồi là do cô nói đùa thôi, không phải là thật sự không muốn nó, bảo nó ngoan ngoãn, nói thử xem." Mạc Thành nghĩ cách nói.

    "Cơ Cơ, thử xem." Thẩm Chi lo lắng nhìn Ôn Mục nói.

    Ôn Mục cố chịu đựng cơn đau cố gắng vuốt ve bụng mình và nói: "Con ơi, mẹ không có ý nói không muốn con, mẹ muốn con mà, con ngoan nha."

    Ngay lập tức khi Ôn Mục vừa nói xong thì đau đớn trên bụng cũng giảm bớt, không còn đau như vừa rồi nữa.

    "Cố gắng xoa dịu nó một lần nữa." Thẩm Chi nói nhanh.

    "Mẹ thương con nhất, con phải ngoan ngoãn trong bụng, muộn rồi, đi ngủ đi." Nói xong thì bụng cô không còn đau nữa, cơ thể trở lại như bình thường rất nhẹ nhàng và thoải mái.

    Ôn Mục ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn bụng mình lần nữa: "Chi Chi, bụng tớ không đau nữa."

    "Nhìn xem, tiểu quân chủ của chúng tôi rất ngoan ngoãn, tính tình cũng không nhỏ." Mạc Thành tự hào nói.

    "Mạc Thành, Cố Lâm Chương nói nó sẽ không nghe thấy chúng ta nói. Trước đó chúng tôi còn nói sẽ bỏ nó." Ôn Mục nghĩ đến những gì Cố Lâm Chương đã nói trước đó.

    "Làm sao có thể không nghe thấy, tiểu quân chủ là con của Đông Nguyệt Quân Chủ chúng tôi, hắn đã mở ra ngũ linh khi còn rất nhỏ, làm sao có thể không nghe thấy. Trừ phi Cố Lâm Chương tạm thời phong ấn ngũ linh của nó, nếu không thì làm sao có thể không nghe thấy." Mạc Thành giải thích.

    "Cơ Cơ, tớ nghĩ cũng hợp lý. Nó rất thông minh, thông minh đến độ còn nhỏ như thế mà đã biết chúng ta không muốn nó." Thẩm Chi cũng đưa tay ra chạm vào bụng cô và nói.

    "Ôn Mục, cô hãy sinh nó, nó rất thông minh, ắc hẳn cũng rất đẹp. Cô đừng lo, khi nó được sinh ra, chúng tôi có thể chăm sóc nó mà không cần phiền đến cô." Mạc Thành mỉm cười nói khi thấy Ôn mục hơi buông lỏng.

    "Nhưng tôi vẫn không muốn.." Ôn Mục nhanh chóng ngậm miệng lại, nói thầm: "Tôi vẫn không muốn."

    "Ôn Mục, cô nói không muốn nó, Cố Lâm Chương sẽ giết nó ngay. Nhưng cậu ấy cũng thực sự không muốn, chỉ là cậu ấy không nói ra, dù sao đây cũng là đứa con đầu tiên của cậu ấy trong một ngàn năm." Mạc Thành nói.

    "Vậy tại sao lúc tôi nói mình có thai, anh ấy lại nói muốn bỏ nó mà không nghĩ ngợi gì?" Ôn Mục nhìn Mạc Thành nói.

    "Là bởi vì thân thể cô, Cố Lâm Chương lo lắng cô sẽ không chịu nổi tiểu quân chủ, cậu ta sợ cô chịu tổn thương nên tàn nhẫn muốn bỏ nó." Mạc Thành vội vàng giải thích.

    "Ôn Mục, cô có từng thấy Cố Lâm Chương lo lắng cho ai như vậy chưa?" Mạc Thành bĩu môi hỏi.

    "Không phải chứ, tôi thấy anh ấy thường lạnh lùng. Nhưng trên thực tế, trong lòng anh ấy vẫn rất dịu dàng mà." Ôn Mục nghĩ lại những lần trước mình gặp Cố Lâm Chương để nhớ anh là người như thế nào.

    "Cậu ta, hiền lành? Đó là do cô chưa từng thấy sự tàn nhẫn thật sự của cậu ta, cũng là do sự dịu dàng của cậu ta chỉ đối với một mình cô." Mạc Thành bĩu môi.

    Ôn Mục đỏ bừng cả mặt khi nghe thấy lời nói của Mạc Thành.

    "Bây giờ cô đã rõ chưa, Cố Lâm Chương tàn nhẫn muốn bỏ đứa bé này chì vì không để cô cảm thấy khó chịu. Ôn Mục, nó cũng là con của cô, nó cũng là máu thịt trên người cô." Mạc Thành nói.

    "Hiểu rồi, để tôi suy nghĩ lại."

    Bây giờ Ôn Mục cũng bớt đi sự sợ hãi đối với đứa bé này, dù sao thì nó cũng có thể nghe hiểu lời cô nói, đó cũng là con của cô.

    "Vậy còn Cố Lâm Chương thì sao?" Ôn Mục hỏi.

    "Cậu ta.. Cậu ta không thể đến đây trong một thời gian ngắn." Mạc Thành trả lời.

    "Anh ấy sẽ không gặp chuyện gì đúng không?" Ôn Mục lo lắng hỏi.

    "Đừng lo, cậu ta không sao. Tôi về trước đây, ngày mai tôi quay lại để bảo vệ cô." Mạc Thành biến mất sau khi nói.

    "Hắn đi rồi? Nhanh như vậy?" Thẩm Chi thốt lên khi nhìn Mạc Thành vừa nói xong thì đã biến mất.

    Ôn Mục nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Thẩm Chi thì mỉm cười lắc đầu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười một 2024
  6. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 15: Cháo máu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nửa đêm, Ôn Mục đang ngủ thì giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy một bóng người đứng cạnh giường, cô kinh hãi nhìn bóng dáng kia, thì thầm: "Cố Lâm Chương, là anh sao?"

    Ôn Mục cố gắng ngồi dậy, nhưng không thể nào cử dộng được.

    Ngay lập tức, cô được người kia bế lên, đi xuyên qua tường. Ôn Mục hét lên, xung quanh rất tối, không thể nhìn thấy được gì.

    "Mở mắt ra." Người đàn ông đeo mặt nạ che nửa mặt đặt Ôn Mục xuống rồi nói.

    "Ngươi là ai, ngươi đưa ta tới đây làm gì?" Ôn Mục hoảng sợ, nhanh chóng lùi lại vài bước, run rẩy hỏi.

    "Người phụ nữ của Cố Lâm Chương quá yếu." Người đàn ông nhìn Ôn Mục từ trên xuống dưới.

    "Ngươi biết Cố Lâm Chương?" Ôn Mục thận trọng hỏi.

    "Lúc trước, có một nữ ma xinh đẹp theo đuổi hắn ngàn năm, sẵn sàng sinh con cho hắn. Nhưng hắn lạnh lùng từ chối, không ngờ hắn lại thích một phàm nhân yếu đuối." Người đàn ông nhìn Ôn Mục.

    Không biết hắn là bạn hay thù, Ôn Mục vội vàng sờ sờ mặt dây chuyền ngọc bích, thì thầm gọi Cố Lâm Chương.

    "Đừng lãng phí công sức nữa, Cố Lâm Chương đã đến núi Côn Luân tìm linh mạch để tái tạo lại một luồng linh hồn mới. Bất kể là ai tiến vào núi Côn Luân thì ngũ linh đều bị phong bế." Người đàn ông nhìn cô cầm mặt dây chuyền nói một cách chế nhạo.

    Ôn Mục sau khi nghe thấy lời hắn nói, nỗi hoảng sợ lại tang lên: "Ngươi là ai?"

    "Haha, lúc trước ta chính là người đánh bay một luồng linh hồn của Cố Lâm Chương, nhưng không ngờ luồng linh hồn này lại trôi nổi trên người ngươi." Người đàn ông cười tự hào.

    Ôn Mục nghe thế, tức giận nhìn vào khóe miệng hắn ta đang nhếch lên phía dưới nửa mặt nạ. Càng tức giận hơn vì nếu không có hắn ta thì cô làm sao lại phải dính líu tới Cố Lâm Chương. Nếu không có linh hồn này thì cô sẽ có được một cuộc sống bình thường như người khác.

    "Nhưng ta không ngờ rằng sự lạnh lùng ngàn năm của Cố Lâm Chương lại sụp đổ trước ngươi, thậm chí còn để ngươi mang thai con của hắn, thật sự rất thú vị." Người đàn ông nhìn mặt dây chuyền ngọc trên ngực cô, mỉm cười nói.

    "Ngươi định bắt ta làm gì?" Ôn Mục sợ hãi hét lên.

    "Đừng lo, ta sẽ không làm tổn thương ngươi, ta vẫn đang chờ xem một màn kịch hay. Khi Cố Lâm Chương trở về không tìm được ngươi, màn kịch hay sẽ bắt đầu, ta muốn xem khi đó Đông Nguyệt Quân Chủ của chúng ta sẽ lo lắng như thế nào? Đây thế nhưng là chuyện ngàn năm có một đó, haha." Người đàn ông cười nói với vẻ mặt tự mãn.

    "Ngươi thả ta về." Ôn Mục hét lên trong sợ hãi.

    "Ta không thể để ngươi trở về, ngươi cứ ngoan ngoãn ở lại đây. Nhân tiện, ở đây có rất nhiều ma thú, ta sẽ giúp Cố Lâm Chương rèn luyện dũng khí cho ngươi trước, nếu không ngươi sẽ không thể bảo vệ thai nhi ma trong bụng ngươi." Người đàn ông mỉm cười rồi biến mất.

    Ôn Mục kinh hãi nhìn quang cảnh ảm đạm xung quanh, tối đen như mực và lạnh lẽo bao trùm. Khi cô nhìn kỹ, xung quanh cô xuất hiện rất nhiều đôi mắt màu xanh lá và có một giọng nói thì thầm: "Tại sao có một con người ở đây, ta có thể ăn nó không?"

    Ôn Mục nghe thấy tiếng nói thì hét lên và quay người chạy, không biết chạy trong bao lâu, trước mặt cô xuất hiện một ngôi nhà phát sáng. Cô đứng lại cách đó không xa quan sát trong sự sợ hãi, cô đang suy nghĩ có nên đi vào hay không thì một bà già xuất hiện ở cửa, mỉm cười nhìn cô.

    "Cô gái nhỏ, cô có muốn vào uống một bát cháo không?"

    Ôn Mục nhìn bà lão đang mỉm cười, lo lắng bước vào nhà, cô cẩn thận nhìn xung quanh, trong đại sảnh có vài cái bàn. Cô ngồi xuống ở bàn gần cửa nhất, sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó thì có thể chạy ra ngoài.

    "Cô gái nhỏ, tại sao cô lại ở đây vào ban đêm?" Bà lão hỏi với một nụ cười.

    "À, không biết, vô tình đi vào đây." Ôn Mục trả lời một cách thận trọng.

    "Ồ, không sao đâu, bà lão sẽ mang cho con một bát cháo, con có thể nếm thử, nó rất ngon." Bà lão nói, đi múc cháo và đem đến trước mặt cô.

    "Nhanh lên, nếm thử đi, con sẽ không thể ăn cháo này ở chỗ nào khác đâu." Bà lão nói, lấy một cái thìa trên bàn và đưa nó cho cô.

    Ôn Mục nhìn khuôn mặt hiền lành của bà lão, cũng cho rằng mình quá lo lắng, nên cầm thìa nếm thử, quả nhiên rất ngon, không nhịn được ăn thêm vài ngụm cháo.

    "Thế nào? Nó có ngon không?" Bà lão đứng bên cạnh nhìn cô ăn rồi hỏi.

    "Ừm, bà lão, cháo của bà rất ngon có vị ngọt và mặn." Ôn Mục trả lời với một nụ cười.

    "Ngon, thì ăn nhiều hơn đi." Bà lão nói đầy ẩn ý.

    Ôn Mục gật đầu, cô không biết mình đã chạy bao lâu rồi, quả thật có chút đói bụng nên ăn thêm vài miếng, nửa bát nhanh chóng vào bụng cô.

    Đột nhiên cô cảm thấy bụng mình giống như một con cá nhỏ bơi lội vui vẻ bên trong, cô sờ sờ bụng, nhưng làm sao cô lại cảm thấy bụng mình hơi phình ra, nó sẽ không phải là bào thai ma..

    Ôn Mục vội vàng đặt thìa xuống, mở quần áo ra nhìn bụng của mình, nó thực sự phồng lên. Nhưng không ngờ bà lão tốt bụng vừa rồi lại ảm đạm nói: "Cháo máu này rất ngon, ta đã vất vả đun sôi máu này cho thật ngọt ngào, không ai thể ăn ở bất cứ nơi nào khác, không ngờ ngươi là người, lại có thể ăn cháo máu này."

    Ôn Mục nổi da gà khắp người, kinh hãi nhìn bà lão, đẩy ghế ra. Vì sợ hãi nên làm đổ bát cháo trên bàn, cô nhìn sang, quay sang một bên nôn mửa, bên trong cháo máu đỏ vẫn còn giòi sống, lăn lộn ở trong.

    Bà lão vừa mới có khuôn mặt người, nhưng bây giờ bà đã lộ ra nguyên hình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch gầy gò đáng sợ, hai má có hình tròn đỏ to, chiếc lưỡi dài thè ra, đôi môi đỏ mọng, nụ cười quái dị, giống như một người giấy.

    "Ngươi, đừng đến đây."

    Ôn Mục lùi lại một chút đến gần cửa, cố gắng tìm cơ hội để chạy ra ngoài. Nhưng dường như bà lão nhận ra ý định của cô, dùng cánh tay mỏng như tờ giấy quơ ra làm cửa đóng lại.

    Ôn Mục nhìn cánh cửa đột nhiên đóng lại, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi đến nỗi không thể đứng vững, chứ đừng nói đến việc bỏ chạy.

    Bà lão ảm đạm nhìn, bước đến trước mặt, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Không ngờ ngươi lại là người, vậy thì máu của ngươi còn ngon hơn cháo máu của ta, cũng để ta nếm thử máu người đi."

    Nói rồi bà lão dùng lưỡi dài liếm liếm lên cổ cô.

    "Xong rồi, hôm nay tôi sẽ chết ở đây, Cố Lâm Chương, anh ở đâu vậy, mau tới đây đi." Ôn Mục nhắm mắt lại hét lên trong lòng.

    Đột nhiên, như thể bị thiêu đốt, bà lão rút lưỡi, lùi lại vài bước hàm răng nghiến chặc nhìn Ôn Mục.

    "Lấy ra thứ đang ở trên người ngươi." Bà lão nói một cách hung ác.

    Ôn Mục sợ đến mức không biết phải làm gì, vì vậy lấy mặt dây chuyền ngọc bích ra.

    Khi bà lão nhìn thấy ngọc bội kia, đồng tử sửng sốt: "Sao ngươi có thể có được ngọc bội âm khí thuần khiết này, không, ngươi thật sự.. Mang thai ma?" Nói xong, bà ta cười thành tiếng, giọng nói khàn khàn giống như đã lâu không mở miệng.

    "Thai ma của ngươi hình như đã được khoảng ba tháng rồi đúng không? Nếu ta ăn bào thai ma này, ta không chỉ có hình dạng con người, mà còn có năng lượng, giữ mãi được sự trẻ đẹp và sẽ không phải là một người giấy chỉ biết nấu ăn." Bà lão khom lưng xuống kéo khuôn mặt già nua của mình và mỉm cười.

    Ôn Mục sợ hãi đưa tay xuống ôm chặt lấy bụng mình: "Nhóc con, mẹ không có khả năng bảo vệ con, lão phù thủy này sẽ ăn thịt con, con có nghe thấy không?"

    "Hôm nay ta sẽ tạm thời không ăn thịt ngươi, ta sẽ ăn bào thai ma của ngươi sau khi nó được năm tháng."

    Bà lão vẫy tay trói Ôn Mục lại, đưa cô đến một căn phòng ở phía sau, đặt lên giường và nhìn cô nói: "Cô đừng có ý nghĩ muốn chạy, bây giờ ngươi sẽ an toàn khi ở đây, nếu ngươi bước ra khỏi nơi này thì sẽ không thể sống qua ngày mai."

    Sau khi nói xong thì bà ta xoay người đi ra ngoài.

    Ôn Mục ngửi thấy mùi tanh thối tràn ngập khắp căn phòng, cô nhổ ra vài ngụm cháo vừa uống, lẫn với một vài con giòi vẫn còn sống bên trong. Nhìn thấy thế cô lại nôn thêm vài lần nữa, nhưng không nôn ra thêm được bất cứ thứ gì.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười một 2024
  7. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 16: Con ma nhỏ nói chuyện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Mục ngồi trên giường cảnh giác lắng nghe những âm thanh bên ngoài, vô thức chạm vào bụng đã lớn hơn lúc trước.

    Sau đó, cô nghe thấy một giọng nói từ bên ngoài: "Phù thủy già, có phải vừa rồi có một cô gái loài người chạy qua đây không?"

    "A, cô gái loài người? Sao lại có người ở đây?"

    "Đừng nói nhảm, ngươi có thấy không?" Người kia nói một cách hung ác.

    "Ta.. Ta không nhìn thấy ai hết." Bà lão run rẩy nói.

    "Đừng để cho ta biết ngươi giấu cô ta để ăn một mình, ta sẽ đốt ngươi thành tro bụi." Người kia nói.

    Ôn Mục lắng nghe cuộc trò chuyện bên ngoài, cẩn thận thu mình lại lùi vào góc.

    Một lúc sau, bà lão bước vào và mỉm cười: "Ngươi yên phận ở lại đây, ngươi cũng đã nghe nói rồi, nếu không có ta, ngươi sẽ không thể sống lâu được."

    "Ta cũng không thể sống ở đây? Sớm hay muộn, ta cũng sẽ bị ngươi ăn thịt." Ôn Mục trả lời trong sợ hãi.

    "Ngươi chỉ cần biết, bây giờ ngươi có thể nuôi một bào thai ma cho ta, bào thai ma càng lớn, linh lực càng mạnh, có lẽ ta sẽ không ăn thịt ngươi."

    Bà lão hưng phấn nhìn và đe dọa: "Ngươi cứ ở lại đây, đừng nghĩ đến việc chạy trốn, nếu không ta sẽ ăn thịt ngươi ngay bây giờ để ngươi khỏi gây rắc rối cho ta." Bà lão nói rồi đi ra ngoài.

    Sau khi nhìn lão phù thủy đi ra ngoài, Ôn Mục lấy mặt dây chuyền ngọc ra và kêu lên: "Cố Lâm Chương, anh đang ở đâu, nếu anh không đến nữa, tôi và con sẽ chết ở đây."

    Bên kia, Thẩm Chi giật mình tỉnh dậy hét lên: "Cơ Cơ!"

    Nhưng không ai trả lời, mở rèm ra xem, trên giường không có ai, chăn bông lộn xộn, vội vàng rời giường, chạy vào nhà vệ sinh nhưng cũng không có, vội vàng thay quần áo đi tìm.

    Vừa ra khỏi ký túc xá, đã nhìn thấy Mạc Thành tối hôm qua xuất hiện, thay áo sơ mi đen, quần đen, cắt tóc ngắn, Thẩm Chi ngạc nhiên khi thấy anh ta trong hình dáng như vậy.

    Mạc Thành đi tới, thấy cô vẫy vẫy tay, hét lớn: "Thẩm Chi, cô lên lớp à? Còn Ôn Mục đâu?"

    Thẩm Chi vội vàng chạy tới, vội vàng nói: "Cơ Cơ biến mất rồi, không biết đi đâu, sáng hôm nay lúc tôi tỉnh lại thì phát hiện trên giường không có ai."

    Sắc mặt Mạc Thành trầm xuống khi nghe thấy điều này: "Tôi sẽ đi tìm ngay bây giờ."

    Vừa dứt lời, anh biến mất.

    Thẩm Chi thấy Mạc Thành biến mất, lo lắng nhìn xung quanh, cũng may còn sớm, không có ai, nếu không sẽ gặp phiền toái lớn.

    Mạc Thành trở lại Lâu Vũ Hiên, cố gắng liên lạc với thai nhi ma bằng một giọt máu do Cố Lâm Chương để lại. Nhưng không có phản ứng gì cả, cho thấy Ôn Mục đã không còn ở nhân và ma giới nữa.

    Trên thế giới này có rất nhiều không gian khác nhau, con người không biết đến. Mặc dù Mạc Thành thuộc mà giới, nhưng hắn không có năng lực lớn như vậy, cho nên chỉ có thể mù quáng tìm kiếm.

    Ôn Mục bị đánh thức bởi âm thanh bên ngoài, nghe như đang đánh nhau, cô ra khỏi giường một cách thận trọng, nhặt đèn dầu trên bàn. Có mùi ôi thiu rất khó chịu, hóa ra mùi ôi thiu trong phòng là mùi của chiếc đèn này.

    Ôn Mục nhìn thấy một cửa sổ được che bằng một tấm vải đen, cẩn thận mở một góc, chỉ thấy bên ngoài trời vẫn còn tối, và có rất nhiều đôi mắt phát ra ánh sáng xanh lá cây đứng bên ngoài. Bọn chúng đang tranh cãi, trước mặt bọn chúng là một con ma trong hình dạng của một con người, cùng bà lão đang gù lưng mỉm cười.

    Ôn Mục dựa vào cửa sổ và lắng nghe: "Chúng tôi đã tìm kiếm rất lâu, nhưng không tìm thấy bất kì một con người nào, liệu còn gì khác để ăn không?"

    "Không được, cô ta hẳn là đang trốn ở chỗ nào đó, chúng ta ăn cháo trước, sau đó đi tìm, chắc chắn phải tìm được người này." Sau khi nói xong bưng chén cháo của bà lão lên uống hết, chén máu đỏ tươi cùng giòi đã được ăn hết.

    Ôn Mục nhìn những đôi mắt xanh lục bên ngoài, đành phải nghĩ cách chạy trốn. Cô cầm đèn dầu đứng dậy, nhưng vô tình va vào cái bàn trước mặt phát ra tiếng "Két", cô đứng chết lặng.

    "Trong nhà có cái gì đó?" Mọi người bên ngoài nghe thấy tiếng động.

    Bà lão nói mà không thay đổi sắc mặt: "Mọi người, ta vừa bắt được một thứ mới, máu rất tươi. Nó không thành thật, luôn muốn trốn thoát nên ta đã nhốt nó lại. Ngày mai các người đến niếm thử món cháo mới nghiên cứu của ta, đảm bảo sau khi các người ăn nó, cơ thể sẽ linh hoạt hơn."

    "Vậy thì ngày mai chúng ta sẽ có một món ăn ngon, chúng ta đi thôi." Hắn nói và sau đó quay người rời đi.

    Bà lão nhìn tất cả bọn họ rời đi, và bước vào nhà với vẻ mặt lạnh lẽo.

    Ôn Mục sợ hãi ôm ngọn đèn dựa sát vào tường nhìn bà lão từ từ tiến lại gần mình.

    "Ta đã nói với ngươi phải thành thật rồi mà." Bà ta đưa bàn tay cứng đơ ra bóp lấy cổ Ôn Mục và nói.

    "Ta chỉ là bất cẩn đụng phải thôi." Ôn Mục ném đèn đi, gỡ bàn tay của bà ta ra và khan giọng nói.

    "Nếu không phải ngươi mang thai nhi ma, ngươi nghĩ rằng ngươi vẫn còn sống đến bây giờ sao? Nếu ngươi không thành thật, ta sẽ đánh ngươi bất tỉnh, sau đó mở miệng ngươi và đổ cháo máu vào."

    "Ta biết, ta sẽ thành thật, ta sẽ giữ im lặng." Ôn Mục gần như hết hơi, cầu xin lòng thương xót.

    "Hừ, ta tha cho ngươi lần này. Chờ vài ngày nữa, bụng của ngươi sẽ được năm tháng, khi đó ta có thể ăn thịt bào thai ma này." Bà ta nói xong thì buông cổ Ôn Mục ra, cô ngã xuống đất ôm cổ ho khan.

    Mụ phù thủy già nhìn cô với vẻ khinh bỉ, biết rằng cô sẽ không thể thoát khỏi đây, vì thế bà ta không quan tâm nữa xoay người đi ra ngoài.

    Ôn mục ngồi bệt xuống đất, nhìn nơi tối đen này, lập tức kêu lên, mắng: "Cố Lâm Chương, anh chết ở đâu rồi, tất cả là do anh."

    "Mẹ, mẹ đừng khóc, con sẽ bảo vệ mẹ." Bỗng một giọng nói trẻ con vang lên.

    Ôn Mục nhìn xung quanh giọng khàn vì kinh hoàng hỏi: "Ngươi là ai?"

    "Con là con của mẹ."

    "Con ta?" Ôn Mục vội vàng nhìn bụng mình, sợ hãi sờ sờ bụng: "Con đang nói à?"

    "Đúng vậy, mẹ, con vẫn còn ở trong bụng mẹ, khi con ra ngoài, con sẽ cùng cha bảo vệ mẹ, con sẽ không để ai bắt nạt mẹ."

    "Con mới vài tháng tuổi, làm sao con có thể nói chuyện?" Ôn Mục đột nhiên ngừng khóc.

    "Hehe, ở thế giới loài người, con chỉ là một thai nhi bình thường, nhưng ở không gian này, một ngày tương đương với một tháng ở thế giới con người. Nhưng nhờ vài ngụm cháo máu của mẹ uống, cộng với con là con của cha, khả năng của con sẽ mạnh hơn so với thai nhi ma bình thường." Giọng trẻ con đầy mùi sữa kiêu hãnh nói.

    Khi Ôn Mục nghe thấy giọng điệu trong lời nói của nó, không thể không bật cười.

    "Này, mẹ xin lỗi, mẹ muốn bỏ con khi mới biết có con, con sẽ không trách mẹ, phải không?" Ôn Mục thận trọng hỏi.

    "Mẹ, con sẽ không trách mẹ, nhưng sau này mẹ không thể nói sẽ bỏ con nữa, con sẽ rất buồn." Âm thanh buồn rầu vang lên.

    "Được rồi, được rồi, sau này mẹ không như thế nữa, nhưng bây giờ chúng ta không thể ra ngoài. Đây là đâu, tại sao bên ngoài trời luôn luôn tối? Mà ý con là gì khi nói rằng một ngày ở đây tương đương với một tháng ở thế giới loài người?" Ôn Mục lấy chiếc đèn dầu vừa rơi trên sàn nhà và đặt nó lên bàn, sau đó đi đến cạnh giường ngồi xuống.

    "Mẹ, đây là bên ngoài Nhân giới và Mà giới, một không gian khác, những gì mẹ nhìn thấy màu xanh lá cây phát sáng là một số ma vô gia cư. Tất cả đều chết oan, không có gia đình chôn cất, chỉ có thể trở thành oan hồn, địa ngục không tiếp nhận. Bọn chúng chỉ có thể nghĩ đến việc tu luyện thành hình dạng con người để quay về thế giới kia, còn người giấy bên ngoài, là một người giấy bị con người đốt để nấu ăn. Chỉ là bà ta đột nhiên bị nhiễm một sức mạnh tâm linh nào đó thì mới có ý thức, nghĩ đến việc ăn thịt người." Bé con giải thích.

    "Cái đó.. Không phải là sẽ tương đương với việc mất tích ở thế giới loài người một tháng sao? Vậy làm thế nào để chúng ta quay trở lại?" Ôn Mục lo lắng hỏi.

    "Chúng ta chỉ có thể đợi cha đến cứu, nhưng hiện tại con cũng không cảm nhận được cha đang ở đâu. Ai, thật là buồn."

    Ôn Mục mỉm cười khi lắng nghe tiếng thở dài của con ma nhỏ.

    "Mẹ, mẹ cười rất đẹp, con rất thích mẹ, con cũng thích cha, hehe.." Con ma nhỏ nói với giọng nói hạnh phúc.

    "Con ma nhỏ, miệng con ngọt quá!"

    "Hehe". Con ma nhỏ phát ra tiếng cười.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười một 2024
  8. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 17: Trốn thoát khỏi nhà ma giấy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mẹ ơi, con đói rồi!" Con ma nhỏ nói một cách bực bội.

    "Hả? Con muốn ăn gì? Ở đây không có gì để ăn cả." Ôn Mục vừa nói vừa nhìn xung quanh.

    "Mẹ, con muốn ăn cháo máu." Con ma nhỏ thì thầm.

    Ngay khi Ôn Mục vừa nghe nó nói xong, dạ dày đã bắt đầu cồn cào và nôn mửa: "Con có thể đổi sang thứ khác không, mẹ là một con người, con bảo mẹ ăn cháo máu, con nghĩ có thích hợp không?"

    "Nhưng.. nhưng con.." Nó nói với giọng mếu máo.

    "Nhóc con à, mẹ nói cho con biết, mẹ sẽ không uống cháo máu đâu." Ôn Mục cáu kỉnh lên tiếng.

    "Huhu, nếu mẹ không ăn, con sẽ đói chết, mẹ muốn giết con, con sẽ nói với cha." Con ma nhỏ ở trong bụng Ôn Mục vừa nói vừa quay đầu sang một bên không vui.

    "Mẹ nói cho con biết, chờ cha con đến, xem mẹ có đánh chết anh ta không. Tất cả là tại anh ta, nếu không có anh ta, thì cũng sẽ không có con, mẹ cũng không phải rơi vào hoàn cảnh thế này." Ôn Mục khóc lóc thảm thiết nói với nó.

    "Mẹ, đừng khóc, đừng khóc nữa, con không ăn nữa." Con ma nhỏ lo lắng nói.

    Nghe nó nói như thế, Ôn Mục càng thêm khó chịu, nếu như con ma nhỏ này chỉ là một đứa trẻ bình thường thì tốt biết bao nhiêu.

    Con ma nhỏ nghe mẹ khóc, càng lo lắng hơn: "Cha, cha đang ở đâu, mẹ con khóc rồi, hãy đến cứu chúng ta."

    Côn Luân Sơn,

    Cố Lâm Chương dựa vào linh lực tái tạo lại một luồng linh hồn mới rồi đưa vào trong cơ thể.

    Những ngọn núi sâu của núi Côn Luân chưa bao giờ được con người đặt chân đến, sương mù mờ ảo giống như một cõi thần tiên.

    Thân thể Cố Lâm Chương hiện tại vẫn còn rất yếu, núi Côn Luân thích hợp cho hắn tu luyện hơn. Nhưng hắn không thể yên tâm, Ôn Mục không có ở đây, hắn cũng không cảm nhận được linh lực của ma nhi, không còn cách nào khác hắn đành phải trở về.

    Mạc Thành đã tìm kiếm tất cả những nơi hắn biết hơn một tháng, cũng đã huy động bạn bè, nhưng không có tin tức gì về Ôn Mục.

    Cố Lâm Chương trở lại Lâu Vũ Hiên, Lúc này hắn mới biết không cảm nhận được linh lực của ma nhi, sau đó gọi Mạc Thành với vẻ mặt bình tĩnh.

    "Ngươi trở về rồi?" Mạc Thành vội vàng trở về Lâu Vũ Hiên.

    "Ôn Mục đâu?" Cố Lâm Chương sắc bén hỏi với vẻ mặt bình tĩnh.

    "Cô ấy biến mất rồi, ta không thể tìm thấy, ta đã tìm tất cả những nơi có thể tìm, nhưng không có tin tức gì cả."

    Ngay khi Mạc Thành vừa nói xong, Cố Lâm Chương đã giơ tay đánh vào Mạc Thành, anh ta ngã xuống và phun máu.

    "Ngươi thật sự làm ta thất vọng." Cố Lâm Chương thấp giọng nói rồi biến mất.

    Mạc Thành cúi đầu đập xuống đất, sau đó lại đứng dậy chạy theo đi tìm.

    Cố Lâm Chương lại gọi bào thai ma, nhưng hắn vẫn không cảm nhận được, nghĩ đến đây, chỉ có nơi đó - núi Thương Vũ, nơi các oan hồn và ma hoang trú ngụ.

    "Mẹ, con buồn ngủ, con muốn ngủ, mẹ cũng ngủ đi, mẹ phải giữ sức." Con ma nhỏ càng nói thì giọng càng nhỏ xuống.

    Nghe giọng nói của con ma nhỏ, Ôn Mục không khỏi lo lắng ông nội và Thẩm Chi hẳn là đang vội vàng tìm cô. Không biết Cố Lâm Chương có thể tìm được nơi này hay không.

    Cố Lâm Chương chuẩn bị đi vào núi Thương Vũ, nhưng không ngờ Lục Cẩn An lại đợi anh ở cửa núi.

    "Là ngươi sao?" Cố Lâm Chương nhìn thấy Lục Cẩn An đeo mặt nạ và áo choàng thổ cẩm đen, lạnh lùng nói.

    "Cố Lâm Chương, không ngờ ngươi lại để một con người mang thai con của ngươi, nhìn ngươi hình như rất lo lắng?" Lục Cẩn An nói với nụ cười khó tin trên khóe miệng.

    Khi Cố Lâm Chương nhìn thấy hắn xuất hiện ở đây, liền biết Ôn Mục biến mất là do hắn gây ra, đôi mắt đen láy đột nhiên phủ một tầng lạnh lẽo.

    "Lục Cẩn An, lúc trước ngươi giúp Phong Vĩ, còn làm cho ta mất đi một luồng linh hồn, ta không trách ngươi. Nhưng nếu sau này ngươi lại khiêu khích ta, đừng trách ta không niệm tình cũ, Ôn Mục chính là điểm mấu chốt của ta." Cố Lâm Chương sắc bén nói.

    "Haha, Cố Lâm Chương, đừng quên ngươi và cô gái loài người kia không giống nhau, ngươi có thể cam đoan cô ta nguyện ý đi theo ngươi không?" Lục Cẩn An lạnh lùng nói.

    Cố Lâm Chương không muốn tiếp tục vướng vào hắn, xoay người đi vào núi Thương Vũ.

    "Phong Vĩ, hắn ta không xứng đáng với sự yêu thích của cô, hắn ta lại đi yêu một con người, còn luôn cẩn thận bảo vệ con người yếu đuối đó." Lục Cẩn An nhìn Cố Lâm Chương tiến vào núi Thương Vũ lẩm bẩm rồi đi theo.

    "Mẹ, mẹ dậy đi, dậy đi, ra khỏi đây, mụ phù thủy già sẽ ăn thịt chúng ta." Con ma nhỏ lo lắng lăn lộn nói.

    Ôn Mục cảm thấy bụng mình quặn thắt, bừng tỉnh: "Có chuyện gì vậy?"

    "Mẹ, lợi dụng sơ hở của lão phù thủy, nhanh lên đi, con không thể ở lại được nữa, con sắp thành hình rồi, bà ta sẽ ăn thịt chúng ta." Con ma nhỏ lo lắng nhắc nhở.

    Ôn Mục sợ hãi bám vào tường, khi cô đứng dậy, cô nhận ra bụng mình đang phình lên như một quả bóng. Ôn Mục ngạc nhiên nhìn bụng mình: "Con, tại sao con lại lớn như vậy?"

    "Mẹ, con đã được năm tháng kể từ hôm ăn cháo máu rồi, con đang lớn rất nhanh đó." Con ma nhỏ nói vui vẻ khi nhìn mình thành hình.

    Ôn Mục ôm bụng, cẩn thận đi ra cửa, mở rèm ra thì thấy bên ngoài trời vẫn còn tối, trên bàn có một ngọn đèn dầu hỏa, cũng rất lạ, ngọn đèn dầu hỏa này lúc nào cũng sáng như thế này.

    "Mẹ, mẹ không biết, dầu trong ngọn đèn này được tinh chế từ dầu xác chết, nó có thể sáng mọi lúc." Con ma nhỏ giải thích thắc mắc của cô bằng giọng trẻ con.

    Khi Ôn Mục nghe nhóc con giải thích, đã mở miệng nôn mửa, hoặc cũng có thể nói rằng do mùi của nó tỏa ra rất khó chịu.

    "Mẹ, nhanh lên, trong khi mụ phù thủy già đi vắng, mau chạy ra ngoài." Nhóc con lo lắng hét lên.

    Ôn Mục lặng lẽ ôm bụng bước ra khỏi nhà. Lúc cô sắp bước ra khỏi cửa, mụ phù thủy già lúc này bước ra và ảm đạm nói: "Ngươi muốn chạy, không dễ như vậy đâu."

    Nói xong bà ta đột nhiên duỗi tay ra, nắm lấy cổ Ôn Mục và nhìn xuống bụng cô, Ôn Mục vội vàng đưa tay ra ôm bảo vệ bụng mình.

    "Thai nhi ma đã trưởng thành, haha, ta sẽ có hình người sau khi ăn thịt nó." Bà ta vừa nói cừa đưa tay ra sờ vào bụng Ôn Mục, sự lạnh lẽo đó đột nhiên làm cô rùng mình.

    "Mẹ, mẹ đừng sợ, mẹ đưa tay ra lấy chiếc đèn dầu xác chết trên bàn phía sau, con thắp sáng nó cho mẹ. Bà ta là người giấy, bà ta sợ điều này." Con ma nhỏ nhắc nhở cô.

    Lợi dụng sự chú ý của mụ phù thủy già đang ở trên bụng mình, Ôn Mục đưa tay ra nhặt ngọn đèn dầu xác chết đưa vào bà ta. Ngay lập tức nó bốc cháy dữ dội, bàn tay đang giữ cổ cô được thả ra, cô lùi lại một bước và nhìn mụ phù thủy già bốc cháy.

    "Hít.."

    "Mẹ ơi, chạy đi." Con ma nhỏ hét lên.

    Ôn Mục tỉnh lại và tay ôm bụng chạy ra ngoài.

    Ngọn lửa trong nhà cũng thắp sáng bóng tối xung quanh, rất nhiều con ma nhìn thấy ánh sáng và vội vã chạy đến.

    Ôn Mục nhìn những bóng ma hình người xung quanh đang từ từ chạy về phía cô và cũng có rất nhiều đôi mắt màu xanh lá cây đang theo dõi cô từ từ đến gần.

    "Không ngờ lão phù thủy kia lại giấu ngươi, ngươi thật sự.. mang ma thai sao?" Người đàn ông nhìn vào bụng cô và cất giọng âm trầm.

    Ôn Mục ôm bụng sợ hãi lùi lại vài bước và nhìn xung quanh.

    "Hahaha, lần này chúng ta không cần phải sống trong bóng tối nữa, chúng ta có thể trở về thế giới cũ để tìm lại gia đình." Người đàn ông bật cười, và những người xung quanh cũng cười nghiệt ngã khi nghe điều hắn ta nói.

    "Hôm nay, chúng ta hãy ăn con người này và bào thai ma trong bụng cô ta. Sau đó thì chúng ta có thể quay trở lại thế giới cũ rồi." Những con ma khác cũng vội vã chạy đến.

    "Mẹ, nhanh, chạy lại, đừng dừng lại, tiếp tục chạy." Con ma nhỏ hét lên.

    Ôn Mục quay đầu chạy trong sợ hãi, nhưng trong bụng cô còn mang nhóc con, bụng và lưng cô đều bắt đầu đau, không thể chạy được nữa.

    Những con quỷ cũng đuổi theo sát phía sau và bao vây cô lại.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười một 2024
  9. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 18: Cha tới rồi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Mục nhìn thấy một nhóm ma tụ tập xung quanh mình, ôm bụng sợ hãi.

    "Mẹ, mẹ đừng sợ, cha con nhất định sẽ đến cứu chúng ta." Con ma nhỏ an ủi.

    "Đừng nhắc đến anh ta với mẹ, mẹ ghét anh ta, nếu không có anh ta, làm sao mẹ phải ở đây chứ?" Ôn Mục khóc.

    Ngay khi con ma nhỏ nghe thấy điều đó, nó biết rằng mẹ đang tức giận, và là tức giận với cha, nó không thể không lo lắng cho cha.

    "Hãy để ta nếm máu người, uống máu của ngươi, và ăn bào thai ma trong bụng ngươi." Người đàn ông nói, cắn vào cổ cô.

    Ôn Mục đã nhắm chặt mắt lại và chờ đợi cơn đau ập xuống, nhưng đột nhiên bàn tay nắm lấy cô biến mất. Sau đó cô nghe thấy một tiếng hét đau khổ.

    "Ôn Mục!"

    Ôn Mục mở mắt ra thì thấy Cố Lâm Chương đang đi tới chỗ cô, cô lập tức trở nên bực bội, vươn tay đánh hắn: "Cố Lâm Chương, sao bây giờ anh mới đến, tôi sợ muốn chết rồi."

    Ngay khi gặp được Cố Lâm Chương, tâm trạng sợ hãi của Ôn Mục lập tức được thả lỏng. Cố Lâm Chương đứng đó mặc cô đánh, sau đó cô ôm eo Cố Lâm Chương khóc dữ dội.

    "Ây da, ai có thể nghĩ rằng Đại quân chủ Đông Nguyệt lại có thể dỗ dành phụ nữ như thế này?" Lục Cẩn An nhìn Cố Lâm Chương lo lắng cho người phụ nữ loài người này, để mặc cho cô ta vừa khóc vừa đánh hắn, thật sự là không thể nhìn thẳng được.

    "Không sao, anh sẽ đưa em về." Cố Lâm Chương vừa nói vừa nhìn vẻ mệt mỏi của người phụ nữ trước mặt.

    Ôn Mục dựa vào Cố Lâm Chương mệt mỏi gật đầu, Cố Lâm Chương trực tiếp bế cô lên. Ôn Mục sợ đụng đến bụng của mình vội vàng hô to: "Đừng như vậy, tiểu ma sẽ không thoải mái."

    Cố Lâm Chương không khỏi có chút kinh ngạc nhìn lại khi thấy bụng cô đã rất to rồi.

    Khi nhìn thấy biểu cảm của Cố Lâm Chương, Ôn Mục không khỏi bĩu môi: "Anh cũng ngạc nhiên sao lại lớn như thế à?"

    "Con ma nhỏ, sao con không nói, cha con đã đến để cứu con rồi này." Ôn Mục vừa nói vừa chạm vào bụng mình.

    "Hừ, đôi mắt của cha tràn ngập tình yêu dành cho mẹ, làm sao có thể để ý đến con chứ?" Con ma nhỏ tức giận nói.

    "Hừm, cha biết con rất ổn." Cố Lâm Chương chưa bao giờ nghĩ rằng mình vẫn có thể có con, anh có chút choáng ngợp.

    "Hừ, con không muốn để ý đến cha." Con ma nhỏ ngừng nói.

    "Cố Lâm Chương, anh không biết, tiểu ma này rất nhớ anh. Đừng nhìn bây giờ nó tức giận với anh, nó vẫn luôn tin tưởng anh sẽ đến cứu chúng ta." Ôn Mục nhìn tiểu ma đang tức giận, nhanh chóng giải thích với Cố Lâm Chương.

    Ôn Mục nói chỉ để Cố Lâm Chương nói gì đó quan tâm tiểu ma một chút. Hắn đứng đó nghe nhưng chỉ nhíu chặt lông mày nhìn bụng cô.

    Cố Lâm Chương trực tiếp im lặng lựa chọn bỏ qua ý tứ của cô, nhìn cô nói: "Em có thể ngủ, anh sẽ gọi em khi về đến."

    "Ừm, tôi đã lâu rồi không được ngủ ngon."

    Cô nói xong nằm trong vòng tay Cố Lâm Chương định nhắm mắt ngủ, thì nhìn thấy một người đàn ông mặc áo choàng thổ cẩm đen đeo mặt nạ bên cạnh, tức giận hét lên: "Cố Lâm Chương, là hắn, hắn bắt tôi đưa đến đây."

    Cố Lâm Chương lạnh lùng liếc nhìn Lục Cẩn An, sau đó nhìn Ôn Mục đang tức giận trong vòng tay: "Em ngủ trước đi, anh sẽ giải quyết."

    Nghe được lời trấn an của Cố Lâm Chương, Ôn Mục trừng mắt dữ tợn nhìn Lục Cẩn An sau đó nhắm mắt lại.

    "Này, Cố Lâm Chương cậu.." Lục Cẩn An nhìn Cố Lâm Chương, cẩn thận ôm lấy con người kia, bất mãn nói.

    "Câm miệng." Cố Lâm Chương sắc bén nói, sau đó biến mất, để Lục Cẩn An đứng nguyên tại chỗ, nghiến răng nghiến lợi.

    "Cố Lâm Chương khi nào đến nhớ gọi tôi." Ôn Mục sững sờ nói.

    Cố Lâm Chương liếc mắt nhìn cô nhưng không trả lời.

    Khi về đến ký túc xá, Cố Lâm Chương đặt Ôn Mục lên giường.

    "Ôn Mục, đến rồi." Cố Lâm Chương nhỏ giọng gọi.

    Ôn Mục lăn qua lại trên giường nhưng không tỉnh dậy.

    Cố Lâm Chương ngồi ở mép giường, nhìn vào bụng cô: "Xin lỗi, cha không bảo vệ tốt cho con và mẹ."

    "Hừm, con hiểu rồi, cha không cần phải tự trách mình nhiều như vậy, thưa cha!" Con ma nhỏ nói một cách không tự nhiên.

    "Con còn ba tháng nữa mới đi ra, mẹ con là người, thân thể không thể chịu nổi linh lực của con, con thu linh lực lại đi." Cố Lâm Chương trầm giọng nói.

    "Con biết, thưa cha, cha chỉ quan tâm đến mẹ con chứ không phải con." Con ma nhỏ buồn bã nói.

    Cố Lâm Chương không khỏi nở nụ cười khi nghe thấy sự oán trách của tiểu ma nhi, liền sờ sờ bụng Ôn Mục: "Con ngoan ngoãn, khi con ra ngoài sẽ cùng cha mẹ bảo vệ con."

    "Cha, con nghĩ mẹ không thích con lắm, con nghe nói bà ấy muốn bỏ con." Con ma nhỏ thì thầm oán trách.

    "Mẹ con thích con, trách cha không bảo vệ tốt cho cô ấy, cha và con không phải con người, cô ấy sợ hãi là chuyện bình thường. Cho nên sau này con phải nghe lời mẹ, biết không?" Cố Lâm Chương kiên nhẫn giải thích.

    "Cha, cha đừng lo, con sẽ bảo vệ mẹ." Nhóc con trấn an.

    "Cha, con đói quá, con muốn.. uống cháo máu, nhưng.. mẹ không thích ăn nó." Con ma nhỏ thì thầm.

    Khi Cố Lâm Chương nghe thấy lời này, hắn cũng biết nó nhất định đã ăn cháo máu ở núi Thương Vũ, điều này đã khiến tiểu ma vẫn thèm thuồng như vậy.

    Cố Lâm Chương cắn ngón tay, chỉ lên bụng Ôn Mục: "Mẹ con không thể ăn cháo máu, cha sẽ cho con ăn phần còn lại."

    Vừa nói, hắn vừa nhìn thấy ngón tay của mình lóe lên màu đỏ và được hấp thụ.

    "Cha, nó ngon, ngon hơn cháo máu." Con ma nhỏ vui vẻ nói.

    Con ma nhỏ ợ hơi trong bụng sau khi ăn uống no nê: "Cha, con buồn ngủ, con đi ngủ, cha phải bảo vệ con và mẹ đó." Giọng nói từ từ thấp xuống.

    Cố Lâm Chương rút tay về, đắp chăn bông lại cho Ôn Mục, dựa vào cột giường nhắm mắt lại hồi phục.

    Thẩm Chi đã tìm kiếm Ôn Mục trong hai ngày nhưng không thể tìm thấy, vì vậy cô chỉ có thể nói dối Ôn Mục có việc ở nhà, xin giáo viên cho nghỉ phép. Sau đó nói dối ông nội rằng Ôn Mục đã đến trường khác để học và trao đổi trong vài tháng, tất cả mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa.

    Thẩm Chi không dám gọi cảnh sát, dù sao những chuyện đã xảy ra với Ôn Mục, cô ấy thực sự không biết phải giải thích như thế nào.

    Thẩm Chi ra khỏi lớp, muốn đem đồ mang đề để trong ký túc xá trước, sau đó sẽ đi xung quanh để xem có dấu vết của Ôn Mục không.

    Thẩm Chi mở cửa ký túc xá ra, trực tiếp bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo, sợ hãi gào thét.

    Ôn Mục giật mình, trực tiếp ngồi dậy, khi nhìn thấy Thẩm Chi thì vội vàng chạy ra khỏi giường: "Chi Chi."

    "Cơ Cơ, may quá cậu về rồi." Thẩm Chi hét lên hạnh phúc khi thấy Ôn Mục.

    Cố Lâm Chương thấy Ôn Mục bất cẩn nhảy dựng lên như vậy, trầm giọng nhắc nhở: "Ôn Mục, cẩn thận bụng của em."

    Ôn Mục vội vàng sờ sờ bụng, nói với Thẩm Chi: "Tớ rất nhớ cậu, tớ còn tưởng rằng mình không trở về được nữa."

    Thẩm Chi nhìn bụng cô và ngạc nhiên nói: "Cơ Cơ, bụng của cậu, cậu mới biến mất có hai ngày, tại sao cái bụng này đã lớn như vậy?"

    "Hai ngày, không phải tớ đã biến mất mấy tháng rồi sao?"

    Ôn Mục thắc mắc, lại quay sang nhìn Cố Lâm Chương: "Cố Lâm Chương, có chuyện gì vậy?"

    Lúc này Thẩm Chi mới để ý Cố Lâm Chương đứng bên cạnh giường, mặc một chiếc áo choàng thổ cẩm trắng, dáng người mảnh khảnh, ánh mắt lạnh lẽo, đường nét góc cạnh, tất cả đều tràn đầy cao quý, hiện tại hắn đã là nam thần trong trang phục cổ xưa, thật sự rất đẹp trai.

    "Em đến núi Thương Vũ, một ngày trên thế giới này tương đương với một tháng ở đó." Cố Lâm Chương giải thích.

    "Ồ, thì ra là vậy."

    Ôn Mục gật đầu, sau đó nhận thấy Thẩm Chi đang kéo quần áo của mình nên hỏi với vẻ khó hiểu: "Có chuyện gì vậy?"

    "Cơ Cơ, anh ta là Cố Lâm Chương sao?" Thẩm Chi hưng phấn thì thầm hỏi.

    "Đúng vậy, anh ấy là Cố Lâm Chương, lần này cũng là anh ấy cứu tớ." Ôn Mục thì thầm đáp lại.

    "Đẹp trai như vậy, cậu thật sự không muốn sao? Không quan trọng anh ta là người hay ma, anh ta đẹp trai như thế, làm sao có thể bỏ được?" Thẩm Chi thì thầm, Ôn Mục không thể không trợn tròn mắt khi nghe cô ấy nói.

    "Em nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối anh sẽ đến." Cố Lâm Chương nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, liếc mắt nhìn Ôn Mục nói.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười một 2024
  10. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 19: Tên của con ma nhỏ, Cố Nam Xuyên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cơ Cơ, Cố Lâm Chương trông rất lạnh lùng, nhưng ánh mắt của anh ta khi nhìn cậu lại rất khác." Thẩm Chi nhìn Ôn Mục nói với một nụ cười.

    "Đừng nói nhảm, là anh ta làm tớ mang thai, cậu nhìn dáng vẻ lạnh lùng của anh ta, ai thích chứ? Đúng rồi, Chi Chi, nói cho cậu biết bây giờ tớ có thể nói chuyện với tiểu ma trong bụng rồi." Ông Mục vừa nói vừa chỉ vào bụng mình.

    "Phải không? Mới được mấy tháng, à mà cũng đúng, đứa trẻ trong bụng cậu cũng không phải người bình thường. Nhanh nhanh, để nó nói, xem tớ có thể nghe thấy không?" Thẩm Chi nhìn bụng Ôn Mục và hào hứng nói.

    "Để tớ thử xem sao?"

    Ôn Mục vuốt ve bụng mình và hét lên: "Tiểu ma, con tỉnh chưa? Dì Chi của con muốn nói chuyện với con này."

    "Mẹ, những gì dì Chi Chi nói, con có thể nghe. Nhưng con nói, dì Chi Chi không thể nghe thấy đâu, vì vậy mẹ có thể giúp con và dì Chi Chi truyền lời." Con ma nhỏ nói với giọng đầy mùi sữa.

    "Chi Chi, nó có thể nghe thấy chúng ta nói, nhưng cậu không thể nghe thấy nó nói, tớ có thể giúp cậu truyền lời."

    "Được rồi, xin chào tiểu ma, ta là dì Chi của con, chờ con ra ngoài, dì Chi sẽ chơi với con." Thẩm Chi vừa nói vừa nhìn vào bụng Ôn Mục.

    Nghe lời Thẩm Chi nói, con ma nhỏ vui vẻ: "Mẹ, mẹ giúp con nói với dì Chi Chi, cảm ơn dì Chi Chi, khi nào con ra ngoài, con muốn ngắm kỹ dì Chi Chi, dì nhất định là một đại mỹ nhân."

    Ôn Mục trợn tròn mắt khi nghe lời nó nói và truyền đạt lại cho Thẩm Chi.

    Thẩm Chi nghe xong thì bật cười: "Cơ Cơ, cái miệng của tiểu quỷ này thật sự rất ngọt. Nói cho con biết, Cố Lâm Chương lạnh lùng, còn con thì phải ngoan, không được bướng bỉnh đâu."

    Ba người họ nói chuyện qua lại rất vui vẻ.

    Bên kia, Cố Lâm Chương trở lại Lâu Vũ Hiên, thấy khóe miệng Mạc Thành xanh tím, không nói gì, ôm ngực đứng đó, giương mắt nhìn Cố Lâm Chương.

    Cố Lâm Chương ném qua một hộp gấm nhỏ, Mạc Thành nhận lấy rồi mở ra, nhìn thấy một viên thuốc bên trong, cười toe toét ăn vào.

    "Này, Cố Lâm Chương, tôi biết lúc đó tôi làm cậu mất đi mộ luồng linh hồn là sai, nhưng Phong Vĩ rất thích cậu, vì cậu cô ấy đã từ bỏ rất nhiều thứ." Lục Cẩn An hét lên.

    "Lục Cẩn An, nếu ngươi còn làm loạn với ta, đừng trách ta không khách sáo. Ngươi có thể đi rồi, sau này đừng quay lại nữa." Cố Lâm Chương trầm giọng nói khi bước vào quan tài.

    Mạc Thành nghiêng người sang một bên, khinh thường nhìn Lục Cẩn An: "Ta nói Lục Cẩn An, hắn tức giận không phải vì ngươi làm mất linh hồn hắn, mà là vì ngươi động thủ với Ôn Mục, hiểu không? Nói cho ngươi biết, ngươi phải tự mình hiểu lấy, đừng có tự ý đụng vào đồ vật của người khác, cũng đừng cả ngày lo chuyện bao đồng. Cố Lâm Chương không thích Phong Vĩ, ngươi đừng ép buộc, nếu là ngươi, khi ngươi không thích, chúng ta ép ngươi thích, ngươi sẽ nghĩ như thế nào."

    Lục Cẩn An sắc mặt u ám, không biết đang suy nghĩ cái gì, nhìn quan tài rồi biến mất.

    "Mạc Thành, chú ý tới Lục Cẩn An và Phong Vĩ". Giọng nói của Cố Lâm Chương truyền đến.

    "Hiểu rồi." Mạc Thành đáp.

    Trong ký túc xá,

    "Cơ Cơ, bụng cậu thì sao, cậu đã nghỉ hai ngày rồi, bây giờ bụng cậu như thế này, làm sao cậu đi học được."

    "Buổi tối khi Cố Lâm Chương đến, tớ sẽ đến chỗ anh ấy ở, cậu có thể giúp tớ xin nghỉ đi. Mà đừng nói với ông nội, để sau này hãy tính, tớ sợ nói bây giờ ông ấy không chịu nổi." Ôn Mục khi nhìn bụng mình.

    "Vậy tại sao cậu không đến căn hộ của tớ, tớ cũng sẽ về đó ở. Có chuyện gì, tớ vẫn có thể giúp cậu, chứ bụng cậu to thế này cũng không tiện." Thẩm Chi nhìn bụng to như quả bóng của Ôn Mục nói.

    "Thôi đi, tớ nghĩ cậu chỉ muốn nhìn thấy con ma nhỏ này thôi chứ gì?" Ôn Mục vừa nói vừa vuốt bụng.

    Chi Chi nghe vậy thì mỉm cười.

    "Tớ đi ăn đây, cậu muốn ăn cái gì?" Thẩm Chi hỏi, tay cầm cặp sách đi học.

    "Cái đó, cậu xem có món gì liên quan tới máu không, lấy thêm một ít đi, tớ đoán con ma nhỏ này muốn ăn." Ôn Mục vừa nói vừa xuống cái bụng yên tĩnh của mình, con ma nhỏ chắc đang ngủ.

    "Được rồi, vậy cậu nghỉ ngơi trước đi, tớ đi ăn trước đây." Thẩm Chi đi ra ngoài.

    Buổi tối, Ôn Mục nằm trên giường nhưng không ngủ, chờ Cố Lâm Chương đến.

    "Ôn Mục!" Cố Lâm Chương trầm giọng gọi.

    Ôn Mục mở rèm ra thì thấy Cố Lâm Chương, chăn bông trượt xuống, thấy Cố Lâm Chương đang nhìn chằm chằm không được tự nhiên, Ôn Mục cúi đầu nhìn xuống, mặt đỏ lên, vội vàng mặc áo khoác vào: "Cái đó, bây giờ bụng tôi to như vậy, tôi không thể ở lại trường được."

    "Anh sẽ đưa em đến căn hộ của anh." Cố Lâm Chương trầm giọng nói.

    "Vậy thì chờ tôi sắp xếp đồ." Ôn Mục nói và bước ra khỏi giường.

    "Cơ Cơ, cậu có thể tự làm được không?" Thẩm Chi mở rèm giường, liếc nhìn Cố Lâm Chương nói.

    "Cậu chưa ngủ à?" Ôn Mục nhìn Thẩm Chi hỏi.

    "Cái đó, bụng của Cơ Cơ to như thế, một mình không tiện, tôi có thể đi theo không?" Thẩm Chi rời giường, nịnh nọt hỏi Cố Lâm Chương.

    Cố Lâm Chương quay qua nhìn Ôn Mục, cô nhìn lại anh rồi gật đầu.

    "Cái đó, bụng tôi cũng lớn, không tiện làm gì, có Chi Chi theo chăm sóc tôi cũng tốt." Ôn Mục mỉm cười nói, tiếp tục quan sát phản ứng của Cố Lâm Chương.

    Cố Lâm Chương nhìn cô thật sâu, nhưng cũng không phản bác.

    "Chi Chi nhanh chóng thu dọn đồ đạc của chúng ta và đi thôi." Ôn Mục nở nụ cười nói với Thẩm Chi khi nhìn thấy phản ứng của Cố Lâm Chương.

    Sau khi Ôn Mục và Thẩm Chi thu dọn đồ đạc xong, Cố Lâm Chương phất phất tay, trong chớp mắt đã đến căn hộ.

    Thẩm Chi thấy trong chớp mắt đã đến nơi khác, ngạc nhiên, thấy nhà còn lớn như vậy, sau đó cô tìm một phòng ngủ và đặt đồ đạc của mình vào.

    "Cơ Cơ, các cậu nói chuyện đi. Tớ đi ngủ trước, ngày mai tớ vẫn còn lớp học." Thẩm Chi nói xong thì đóng cửa lại.

    Ôn Mục theo Cố Lâm Chương về phòng ngủ, nhìn thấy căn phòng chỉ có một chiếc giường lớn, cô sững sờ: "Chỉ một chiếc giường thôi sao?"

    "Ừm, nó có làm phiền em không?" Cố Lâm Chương nhìn bụng cô hỏi.

    "Không có, bây giờ nó đã ngủ rồi, cái đó, anh đã đặt tên cho nó chưa?" Ôn Mục hỏi, chậm rãi ôm bụng nằm trên giường.

    "Cố Nam Xuyên." Cố Lâm Chương gật đầu nói.

    "Cố Nam Xuyên, rất hay, tiểu ma, con có tên rồi đó." Ôn Mục mỉm cười sờ bụng nói.

    "Cái đó, tôi muốn đặt cho nó một biệt danh, gọi Tây Bảo. Lần trước lúc tôi nói muốn bỏ nó, để nó nghe thấy, nên tôi đã nghĩ gọi nó là Tây Bảo là bảo vật, cho nó biết tôi rất thích nó, anh nghĩ sao?" Ôn Mục nhìn lên.

    "Tây Bảo, rất hay." Cố Lâm Chương nói rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

    Ôn Mục đột nhiên cảm thấy không thoải mái, Cố Lâm Chương nhìn cô thật sâu: "Đừng lo, sau này anh sẽ bảo vệ em với con. Chuyện xảy ra lần trước, anh xin lỗi, anh đã không bảo vệ tốt cho em, làm em sợ rồi."

    "Không sao, tôi không sợ, tôi tin những gì anh nói, không để tôi bị tổn thương." Ôn Mục cuối đầu xuống thì thầm.

    Cố Lâm Chương nhìn cô đang cuối đầu xuống, duỗi tay ra sờ đầu cô. Cô cảm giác được bàn tay anh đang dao động trên đầu mình, mặt cũng bắt đầu đỏ lên.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười một 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...