Ngôn Tình Người Chồng Ma - Đại Bán Tiên

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Đại Bán Tiên, 31 Tháng mười 2024.

  1. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Người Chồng Ma

    Tác giả: Đại Bán Tiên

    Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, Huyền huyễn.
    . .

    Nhân vật: Cố Lâm Chương, Ôn Mục..


    [​IMG]

    Văn án:

    Vào ngày Ôn Mục được sinh ra, bầu trời đầy mây đen, ảm đạm và đáng sợ, và những điều kỳ lạ cũng bắt đầu liên tục xảy ra từ ngày đó.

    Tổ tiên nhà họ Ôn đều là những thầy phong thủy giỏi, đến đời ông nội Ôn, những người xung quanh gọi ông là bán tiên, không chỉ xem phong thủy, mà còn bói toán cho người khác, nghe nói tính toán rất chính xác. Nhưng vào một lần xem phong thủy cho người khác, một chuyện xảy ra đã khiến ông sợ hãi, từ đó về sau ông không hề xem bói cho bất kì ai nữa. Không ai biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì.

    Cho đến sinh nhật lần thứ mười tám của Ôn Mục, một chiếc quan tài lớn màu đỏ sẫm xuất hiện trong phòng thờ tổ tiên của gia tộc. Khi đó Ôn Mục mới biết rằng mình có một người chồng không phải là con người và không ai biết gì về anh ta.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng mười một 2024
  2. Đăng ký Binance
  3. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 1: Chồng?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào một ngày hè nóng bức, trời ảm đạm, những đám mây đen trên bầu trời trông như sắp đè xuống mặt đất. Dân làng sợ hãi trốn ở nhà khi nhìn thấy thời tiết quái lạ như thế này.

    Vài người già trong thôn lo lắng nói: "Hôm nay không bình thường, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện."

    "Con dâu nhà họ Ôn đã bắt đầu sinh từ sáng."

    "Không, bắt đầu chuyển dạ từ sáng, còn chưa sinh."

    Nhà họ Ôn được nhắc đến trong miệng dân làng là gia tộc lâu đời trong thôn, các thế hệ đều là những thầy phong thủy giỏi được truyền thừa qua nhiều đời.

    Hiện tại, trong sân nhà họ Ôn, con dâu cả nhà họ Ôn đã chuyển dạ từ sáng, tiếng la hét vang trời, tử cung đã mở ra mười ngón tay, nhưng đứa bé không thể ra ngoài, cho dù bà đỡ có đẩy như thế nào cũng không nhúc nhích, bà đỡ lo lắng không biết phải làm sao.

    Ở thời đó, phụ nữ trong làng ít khi đến bệnh viện sinh con, họ đều tự tìm một bà đỡ có kinh nghiệm để sinh con tại nhà.

    Bà đỡ vội vã bước ra khỏi nhà và nói với người đàn ông đang lo lắng chờ đợi trong sân: "Tôi đã đỡ đẻ gần 30 năm, nhưng tôi chưa bao giờ thấy trường hợp nào như thế này."

    "Bà không thể bảo vệ hết bọn họ sao?" Người đàn ông đôi mắt đỏ hoe, và ông cẩn thận hỏi.

    "Tôi không giữ được, anh chỉ có thể mau chóng đưa ra quyết định." Bà đỡ cũng vội vàng.

    "Vậy thì hãy giữ người lớn lại."

    Khi người đàn ông vừa dứt lời, không biết trên bầu trời đã xảy ra chuyện gì, có một tia sấm xẹt qua. Sau đó người phụ nữ bên trong hét lên đau đớn, bà đỡ nghe vậy vội vàng chạy vào.

    Một ông cụ đứng ngoài sân, không biết đang nghĩ gì, sau đó lấy ra một mặt dây chuyền ngọc bích đỏ như máu từ trong túi ra gọi người đàn ông lại: "Con mang mặt dây chuyền ngọc bích này cho bà đỡ, để bà ấy đeo lên bụng con dâu ta, đứa trẻ sẽ chào đời thuận lợi, đi đi."

    Nói xong, ông cụ thở dài, tự lẩm bẩm, dù sao cũng không thể giấu giếm, tất cả đều là định mệnh.

    Người đàn ông bối rối vội vàng chạy đến gõ cửa với mặt dây chuyền ngọc bích trên tay và hét lên: "Bà Trương, ra ngoài một chút."

    Người đàn ông không biết ông cụ làm gì, nhưng vẫn dặn dò bà Trương theo lời ông nói.

    "Cái này, có thể làm được không?" Bà cụ Trương nghi ngờ nhìn mặt dây chuyền ngọc.

    "Có thể, bà cứ làm theo lời ta nói đi."

    Trong vòng năm phút sau khi bà Trương bước vào, mọi người bên ngoài sân đều nghe thấy tiếng đứa bé khóc bên trong.

    Bà cụ Trương đi ra ôm đứa bé trong tay: "Chúc mừng, đã sinh được một bé gái, cô bé trông rất xinh đẹp, trước giờ ta chưa bao giờ thấy một đứa trẻ nào sạch sẽ và xinh đẹp như vậy."

    "Cảm ơn bà Trương, vợ tôi có bị làm sao không?" Người đàn ông ôm đứa bé và hỏi.

    "Không sao, mặt dây chuyền ngọc bích của anh tốt quá, tôi vừa đeo vào, cô nhóc này liền đi ra." Bà cụ Trương cũng không biết họ đang làm gì, mặc dù rất kỳ lạ, nhưng bà không hỏi nhiều, bà giải thích rồi rời đi, để người đàn ông bế đứa bé vào nhà gặp mẹ.

    Vào đúng ngày trăng tròn, ông cụ Ôn đặt tên cho đứa bé là Ôn Mục - gọi thân mật là Cơ Cơ và đeo sợi dây chuyền ngọc bích vào cổ cô.

    Bởi vì ba mẹ luôn bận rộn với công việc nên từ nhỏ Ôn Mục luôn sống cùng với ông nội. Ông luôn yêu thương và cưng chiều cô, nhưng thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt khó hiểu.

    Vào mùa đông, Ôn Mục 5 tuổi đang chơi trượt băng trên sông cùng những đứa trẻ trong làng. Mặc dù mặt sông đóng băng rất dày không dễ dàng bị sụp, nhưng vẫn sẽ có những hố băng do câu cá để lại, băng xung quanh mỏng.

    Ôn Mục và những đứa trẻ đang chơi cùng nhau, không chú ý đến những hố băng đó, kết quả bị trượt té và rơi xuống nước. Vừa rơi xuống nước, những đứa trẻ khác thì đều chìm xuống, nhưng xung quanh Ôn Mục lại phát ra ánh sáng đỏ bao quanh cô lại, nhìn kĩ thì ánh sáng đó được phát ra từ mặt dây chuyền đang đeo trên cổ cô.

    Khi rơi xuống nước Ôn Mục hoảng sợ vô tình có nắm lấy tay một đứa bé gần đó, vì thế ánh sáng từ sợ dây chuyền phát ra bao bọc cả cô và đứa bé kia đưa lên khỏi mặt nước. Hai đứa trẻ vừa chạm mặt đất thì hoảng sợ đứng lên và chạy về nhà để gọi người lớn, những đứa trẻ khác được cứu lên sau đó. Nhưng tất cả đều phải đưa đến bệnh viện, chỉ có cô và đứa bé được cô kéo là không sao.

    Ôn Mục thấy lạ, nên buổi tối đã kể với ông nội về mặt dây chuyền ngọc bích của mình, ông cụ liếc nhìn mặt dây chuyền nói: "Cơ Cơ, đừng nói với ai về điều này ngoại trừ ông nội biết."

    Ôn Mục nhanh chóng gật đầu và không nói gì nữa.

    Chuyện đó chỉ như thoáng qua nhanh chóng bị quên lãng, năm Ôn Mục lên trung học, bởi vì xa nhà nên cần phải đi xe đạp đến trường.

    Bỗng một ngày sau giờ học, Ôn Mục cùng một vài bạn học đạp xe về nhà, nhưng không biết thế nào vừa dắt xe ra khỏi cổng trường, thì đột nhiên thấy lốp trước của xe bị xẹp không thể di chuyển. Điều kì lạ là chỉ có các bạn học nhìn thấy xe cô bị xẹp, còn cô thấy xe vẫn bình thường, nhưng có muốn di chuyển thế nào cũng không được. Cô quyết định đem xe đến tiệm sửa xe gần đó để sửa, để cho các bạn về trước. Mang đến tiệm sửa xe thì kiểm tra không có vấn đề gì, Ôn Mục tiếp tục đạp xe về nhà.

    Nhưng chạy được nửa đường, cô thấy phía trước có một vụ tai nạn, khi nhìn lại thì thấy những bạn học đi cùng mình lúc nảy đều nằm trên vũng máu. Cô hoảng sợ gọi cấp cứu đưa họ đến bệnh viện, sau đó sợ hãi đi về nhà.

    Về nhà, Ôn Mục lập tức nói chuyện kì lạ này cho ông nội, ông im lặng nghe và nói nghiêm túc: "Đừng để bất cứ ai nhìn thấy mặt dây chuyền ngọc bích trên người con, cũng đừng cho ai chạm vào nó, nếu con gặp nguy hiểm, thì hãy cố gắng chạm vào mặt dây chuyền, nó sẽ cứu con."

    Thời gian trôi qua một cách vô thức, Ôn Mục vào đại học, dọn vào kí túc xá của trường để ở.

    Hiện tại đang là kỳ nghỉ hè, nên Ôn Mục về ở cùng ông nội, trùng hợp đây cũng là sinh nhật tròn 18 tuổi của cô. Vào đúng ngày hôm đó, mặt dây chuyền ngọc bích đeo trên cổ đã tỏa ra ánh sáng đỏ suốt đêm. Khi ông cụ Ôn nhìn thấy, đã nói vài lời với cha mẹ cô, sau đó đưa cô đến phòng thờ tổ tiên. Ông ngồi trên ghế nghiêm trang và nhìn ra cửa, cũng ra lệnh cho Ôn Mục giữ im lặng không được nói gì cả.

    Nửa đêm khuya, một cơn gió lạnh kèm theo làn sương mờ ảo, cửa phòng thờ bị thổi mở. Ôn Mục giật mình tỉnh giấc, nhìn cánh cổng, sương mù tan biến, thấy một cỗ quan tài màu đỏ sẫm dừng lại trong sân.

    Ông cụ đứng dậy nhìn qua Ôn Mục, sau đó bước ra, đứng trước quan tài đỏ cúi đầu nói: "Lúc đó tôi vô tình chạm vào mộ của ngài, xin hãy trừng phạt tôi, cháu gái nhỏ của tôi mới 18 tuổi, con bé không thể chịu tội vì tôi," sau đó quỳ xuống.

    "Ông nội, có chuyện gì vậy?" Ôn Mục thấy ông nội quỳ xuống, vội vàng chạy ra ngoài, dìu ông hỏi.

    "Cơ Cơ, ông nội có lỗi với con, chính là ông nội làm liên lụy con." Ông cụ nhìn cô đầy tội lỗi.

    Đột nhiên có một màn sương mù bùng lên, quan tài chuyển động, trong chốc lát nắp quan tài được nhấc lên, Ôn Mục giật mình, ông cụ vội vàng che mắt cô lại: "Cơ Cơ, đừng sợ, không sao đâu."

    Thật ra Ôn Mục cũng không sợ lắm, dù sao thì từ nhỏ những điều kỳ lạ đã xảy ra quá nhiều, và Ôn Mục cũng biết rằng ông nội đã từng là thầy phong thủy, nên cô cũng tin vào những chuyện tâm linh kì lạ này.

    "Đây không phải chuyện của cháu gái tôi, xin đừng giận cháu gái tôi." Ông cụ che mắt Ôn Mục và nói khi ông nhìn thấy một hình người trong suốt trôi ra khỏi quan tài.

    "Ôn Tĩnh Kiệt, mặc dù trước đó ngươi chuyển mộ của ta, ta không trách ngươi, nhưng cháu gái của ngươi phải cưới ta." Giọng nói trầm thấp, mang theo cảm giác áp bức không giận mà uy.

    Nghe những gì người đó nói, Ôn Mục sửng sốt muốn gỡ tay ông nội đang che trên mắt xuống, mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông mặc áo choàng thổ cẩm trắng đứng trên quan tài.

    "Anh là ai? Tại sao tôi phải kết hôn với anh?" Cô hoài nghi hỏi.

    "Ta là chồng của ngươi, lúc trước ta đã đồng ý với chính ông nội ngươi, ngươi sẽ gả cho ta khi ngươi mười tám tuổi." Người đàn ông mặc áo choàng thổ cẩm trắng nhìn tôi và nói.

    "Chồng?" Ôn Mục quay sang nhìn ông cụ bối rối: "Ông nội, những gì anh ta nói có đúng không?"

    "Cơ cơ, những gì ngài ấy nói đều là sự thật." Ông cụ nói với vẻ mặt tội lỗi.

    "Ôn Mục, ngươi gả cho ta, chính là định sẵn, cho dù ông nội ngươi không dời mộ của ta, ta vẫn sẽ tìm đến ngươi." Người đàn ông thấp giọng nói.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười một 2024
  4. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 2: Hợp đồng minh hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vậy thì tôi.. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không kết hôn với anh?" Ôn Mục sợ hãi hỏi.

    "Ngươi sẽ không sống qua 18 tuổi." Người đàn ông lạnh lùng nói.

    "Vậy thì, tôi kết hôn với anh có nguy hiểm không?" Ôn Mục mặt trắng bệch hỏi.

    "Không, trước giờ ta luôn là người cứu ngươi khi ngươi gặp nguy hiểm." Người đàn ông nói với giọng trầm thấp có sự lạnh lùng không thể nhận ra.

    "Hóa ra là anh đã luôn giúp tôi lúc nhỏ."

    "Nhưng bây giờ thân thể của ta vẫn đang cải tạo, nếu sau này ngươi gặp nguy hiểm, ngươi có thể dùng mặt dây chuyền ngọc bích gọi ta, ta sẽ trở lại vào ngày mười lăm tháng sau." Nói xong, bóng dáng và quan tài của người đàn ông từ từ trở nên trong suốt rồi biến mất.

    "Này, anh tên là gì?" Ôn Mục vội vàng hét lên ngay khi nhìn thấy nó biến mất.

    "Cố Lâm Chương." Một giọng nói trầm ấm truyền đến.

    "Cơ Cơ, con thật sự muốn cưới hắn ta sao?" Ông cụ hỏi với vẻ mặt lo lắng.

    "Ông nội, bây giờ không còn cách nào khác, anh ta không nói muốn cháu làm gì, chúng ta hãy nghĩ cách loại bỏ anh ta." Mặc dù anh ta đã cứu cô khi tôi còn nhỏ, nhưng cô thực sự không thể kết hôn với một hồn ma.

    "Ông nội, đừng nói với bố mẹ cháu về chuyện này, cháu sợ bố mẹ cháu sẽ không thể chấp nhận được." Ôn Mục nói trong trạng thái mơ hồ.

    "Trách ông nội, nếu lúc đó không nhận lời xem phong thủy cho người khác, ông đã không chạm vào hắn, vậy thì cháu cũng sẽ không.." Ông cụ nói một cách tội lỗi.

    "Ông nội, không phải tại ông, anh ta cũng đã nói, cho dù không có chuyện đó, thì anh ta vẫn sẽ đến tìm con. Ông nội, ông đừng tự trách." Cô an ủi ông nội.

    "Ông ơi, chúng ta về nhà thôi." Ôn mục nói và dìu ông đứng dậy.

    "Ông nội, uống trà đi."

    Vào tới nhà, Ôn Mục dìu ông ngồi xuống ghế, rót một ly trà cho ông.

    Ông cụ cầm ly trà trên tay, thần người một lúc lâu thì chậm rãi nói: "Lúc trước ông đi xem phong thủy cho người khác, vô tình khi đào lên thì phát hiện chiếc quan tài màu đỏ đó. Ông vừa nhìn đã biết, ông động tới nơi không nên động vào. Ngày hôm sau khi trở về, ông thấy trong phòng thờ tổ tiên có mặt dây chuyền ngọc bích và một bản hợp đồng minh hôn."

    Ông thở một hơi thật dài nói tiếp: "Từ khi nhận được bản hợp đồng đó, ông luôn lo lắng bất an. Đến ngày mà mẹ con mang thai, ông đã ở trong phòng thờ cả ngày chỉ để để cầu nguyện cho đứa bé không phải là con gái. Nhưng mọi thứ đã định sẵn, ngày con sinh ra nếu không có mặt dây chuyền này thì có lẽ, con cũng thể ra ngoài thuận lợi."

    "Mỗi tháng vào ngày trăng tròn, ông luôn tự nhốt mình trong phòng thờ và đem theo mặt dây chuyền của con để muốn gặp hắn ta một lần, muốn tìm cách hủy bỏ hôn ước, nhưng hắn chưa từng xuất hiện cho đến ngày hôm nay."

    Nghe Ôn Cụ nói đến đây thì Ôn Mục cũng đã trắng bệch cả mặt, nhưng cô đã có thể hiểu lý do tại sao luôn luôn có những điều kì lạ xảy ra với mình.

    Kỳ nghỉ hè đã qua, Ôn Mục phải trở về trường để học, ông nội vẫn luôn thấy lo lắng và muốn đi theo cô đến trường. Ôn Mục cũng không đồng ý, nhiều năm như vậy ông cũng không nghĩ ra cách, cho dù bây giờ đi theo cũng không giải quyết được gì.

    Trước đây do chưa biết được sự thật, bây giờ khi biết được chuyện liên quan đến mình, Ôn Mục vội vã đến thư viện trường sau khi tan học để tìm những tư liệu liên quan để đọc.

    "Cơ Cơ, lần này cậu về nhà, có chút bất thường đó, có chuyện gì không?" Thẩm Chi, bạn thân của Ôn Mục, thấy cô vội vã ra ngoài sau giờ học đã túm cô lại.

    Ôn Mục lắc đầu ngập ngừng: "Không có gì, tớ chỉ muốn đến thư viện tìm một số tài liệu."

    Nói xong thì quay người bỏ chạy.

    Khi đến thư viện, Ôn Mục bắt đầu tìm kiếm, cô tìm thấy một quyển sách nói về ma và các vị thần. Sau đó cô tìm một góc không có nhiều người để xem liệu có bất cứ điều gì nói về mình hôn không.

    "Này, cậu đang đọc cái này à?" Thẩm Chi khẽ đánh vào Ôn Mục, giật lấy sách của cô, nhìn nội dung trên đó rồi nói.

    "Đừng làm ầm ĩ, đưa cho tớ." Ôn Mục vội vàng cầm lấy quyển sách.

    "Không ngờ cậu lại quan tâm đến những thứ siêu nhiên như vậy, cậu cũng có thể hỏi thẳng tớ mà, gia đình tớ là thầy phong thủy."

    "Nhà cậu?" Ôn Mục sửng sốt hỏi.

    "Đúng vậy, tớ sợ cậu sẽ sợ, không muốn chơi với tớ nữa, cho nên không nói ra."

    "À, vậy sao, vậy cậu giúp tớ đi." Cô thì thầm với Thẩm Chi về cuộc hôn nhân bí mật của mình.

    "À, cậu có hôn nhân ma?" Thẩm Chi ngạc nhiên hét lên.

    Những người xung quanh về cơ bản đều đeo tai nghe nên không nghe rõ, vì vậy Ôn Mục vội vàng che miệng Thẩm Chi: "Cậu im lặng đi."

    Quay sang những người xung quanh: "Xin lỗi, xin lỗi."

    "Nhanh, đổi chỗ rồi kể cho tớ nghe." Thẩm Chi kéo cô ra khỏi thư viện, đi đến một căn hộ bên ngoài trường học.

    "Cậu vẫn còn một căn hộ?" Ôn Mục ngạc nhiên.

    "Ồ, ba tớ mua cho tớ, đừng nói cái này nữa, mau nói cho tớ biết." Thẩm Chi vẻ mặt lo lắng, Ôn Mục kể hết nguyên nhân và hậu quả.

    "Ông nội cậu cũng là thầy phong thủy, cho dù là ông ấy cũng không làm được gì, vậy thì con ma này hẳn rất lợi hại, cậu không thể dễ dàng thoát khỏi cuộc hôn nhân này." Thẩm Chi lo lắng nói.

    "Ừ, tớ cũng không muốn ông nội lo lắng, cho nên tớ sẽ phải tự mình tìm hiểu."

    "Không sao, để tớ đưa cậu về nhà hỏi ông nội tớ."

    "Có tác dụng không?"

    "Được mà, khi nào chúng ta đi."

    Ngày hôm sau, hai người nghỉ một ngày và đến nhà Thẩm Chi.

    Lúc đến nhà Thẩm Chi, cô nàng trực tiếp dẫn Ôn Mục đến phòng làm việc của ông nội: "Ông nội, cháu mang bạn học về, ông có thể giúp xem qua, cô ấy gặp phải một chuyện rất kỳ lạ."

    "Con, trên người con có mặt dây chuyền ngọc bích đỏ như máu phải không?" Khuôn mặt ông nội Thẩm đầy kinh ngạc khi lần đầu tiên nhìn thấy cô.

    "Vâng, ông biết ạ?" Ôn Mục rất ngạc nhiên, hóa ra ông nội Thẩm Chi rất giỏi, từ nhỏ cô đã được ông nội dặn dò, nên căn bản không ai nhìn thấy mặt dây chuyền ngọc bích ngoại trừ gia đình.

    "Con lấy ra đi, ta sẽ xem thử." ông nội Thẩm vẻ mặt nghiêm túc.

    Ôn Mục vừa định cởi ra, nhưng ông nội Thẩm mỉm cười nói: "Con không cần cởi ra, cứ lấy ra đi."

    "Mặt dây chuyền ngọc bích của con quả nhiên là mặt dây chuyền ngọc bích cao cấp, âm khí bị áp chế, cho nên người tiếp xúc sẽ không sao, mặt dây chuyền ngọc bích này trên thị trường là vô giá." Ông nội Thẩm nhìn và nói.

    Sau đó Ôn Mục kể chi tiết cho ông nội Thẩm về cuộc hôn nhân bí mật này.

    "Hóa ra ông nội con cũng là thầy phong thủy, gọi là gì, có lẽ ta biết ông ấy?" Khi ông nội Thẩm nghe nói ông nội Ôn cũng xem bói phong thủy, ông hỏi.

    "Ông nội cháu tên là Ôn Tĩnh Kiệt."

    "Ông nội con tên là Ôn Tĩnh Kiệt! Hahaha, thật sự là duyên phận, ta và ông nội con quen biết nhau từ nhỏ, ngay cả ông nội con cũng không có lựa chọn nào khác, ta cũng không thể làm gì được."

    "Chỉ cần nhìn mặt dây chuyền ngọc bích này là biết con ma này rất lợi hại, con đã từng nhìn thấy chưa?" Ông nội Thẩm hỏi.

    "Vâng, đã thấy một lần vào sinh nhật lần thứ mười tám của con." Ôn Mục trả lời.

    "Con đã thấy hắn rồi? Hắn nói cái gì?" Ông nội Thẩm hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

    "Anh ta nói con phải kết hôn với anh ta." Sau khi nghe cô nói, ông nội Thẩm và Thẩm Chi ngạc nhiên nhìn cô.

    "Cơ Cơ, cậu đã nhìn thấy mặt anh ta chưa? Thế nào? Có đẹp trai không?" Ngay khi Thẩm Chi nghe được, cô ấy đã phá vỡ bầu không khí nghiêm túc vừa rồi.

    "Chi Chi, đừng nói bừa." Ông nội Thẩm mắng.

    "Tớ đã nhìn thấy hình dạng con người, nhưng chưa thấy rõ trông như thế nào." Ôn Mục trả lời Thẩm Chi.

    "Có vẻ như hắn ta vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, vì vậy con vẫn ổn trong thời gian này." Ông nội Thẩm nói.

    "Vâng, anh ta cũng nói như vậy."

    "Vậy thì sau này phải cẩn thận, con có thể chất âm, rất dễ thu hút một số chuyện xấu." Ông nội Thẩm nhìn cô nói.

    "Vâng, ông nội cũng nói với cháu như vậy."

    Thật ra, Ôn Mục chưa nói với ông ấy rằng từ nhỏ cô đã luôn gặp rất nhiều nguy hiểm, vì cô không biết ông ấy có tin hay không.

    "Được rồi, ngày mai ta sẽ đến gặp ông nội cháu, hai ông già chúng ta sẽ bàn bạc xem phải làm sao." Ông nội Thẩm nhìn cô nói.

    "Con không muốn ông và ông nội gặp nguy hiểm, nên cứ để như vậy thôi ạ." Cô cũng không muốn hai ông cụ gặp nguy hiểm vì cô.

    "Ta và ông nội cháu mấy chục năm không gặp nhau, chỉ gặp lại để ôn chuyện. Hôm nay đã muộn như vậy, đừng về trường nữa, ở lại qua đêm, sáng mai hãy trở về."

    "Vâng, cảm ơn ông nội."

    Ôn Mục cùng Thẩm Chi trở về phòng cô ấy, cả hai làm vệ sinh cá nhân xong, sau đó cùng nằm xuống giường, bầu không khí im lặng bao trùm giữa hai người, không ai biết phải mở miệng thế nào.

    "Được rồi, Chi Chi, khi hắn xuất hiện, tớ sẽ nói cậu biết, đừng sợ." Ôn Mục lên tiếng để trấn an Thẩm Chi.

    "Tớ không sợ, chúng ta sẽ cùng chờ."

    Nói xong, cả hai nhắm mắt cùng chìm vào giấc ngủ. Nhưng Ôn Mục ngủ không ngon giấc, luôn nửa tỉnh nữa mê, cơ thể lạnh lẽo u ám, người nặng trĩu, mặt dây chuyền ngọc bích trên ngực phát sáng ánh sáng đỏ mờ nhạt.

    "Ngươi muốn diệt trừ ta?"

    Một giọng nói trầm thấp phát ra từ tai cô, Ôn Mục hé mở mắt ra trong sự sững sờ, cảm thấy một bóng dáng trong suốt đang nghiêng người qua tai mình và nói chuyện, sau đó đứng dậy và lạnh lùng nhìn cô.

    "Là anh sao?"

    Ôn Mục muốn ngồi dậy, nhưng cảm thấy như cơ thể đang bị thứ gì đó đè ép, không thể di chuyển.

    "Tại sao anh không thể buông tha cho tôi, anh là ma, tôi là người, làm sao tôi có thể kết hôn với anh?"

    Ôn Mục trực tiếp rơi nước mắt, khóc lên trước mặt Cố Lâm Chương. Từ khi biết chuyện này, cô luôn cố gắng không khóc, sợ gia đình lo lắng.

    Cố Lâm Chương đứng ở mép giường và lạnh lùng nhìn Ôn Mục đang khóc, nhưng lại cảm thấy hắn không còn lạnh lùng như lúc mới đến.

    "Đừng khóc, khi nào ta cải tạo xong thân thể, ta có thể cưới em." Hắn thấp giọng nói.

    "Nhưng, cho dù anh có thân thể, tôi cũng không muốn gả cho anh, tôi không thích anh." Ôn Mục khàn giọng hét lớn.

    Khi Cố Lâm Chương vừa nói xong, thì hình dạng con người từ từ biến mất, ánh sáng từ mặt dây chuyền ngọc bích trên ngực và sự lạnh lẽo xung quanh cũng biến mất.

    Lúc này Ôn Mục đã có thể di chuyển, nhưng cô muốn nằm im không muốn động đậy chút nào, mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không nơi Cố Lâm Chương từng đứng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười một 2024
  5. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 3: Sinh viên trao đổi kì lạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào buổi sáng.

    "Cơ Cơ, tại sao mắt cậu sưng như vậy, cả đêm không ngủ hả?" Thẩm Chi nhìn đôi mắt sưng phồng như quả hạch của Ôn Mục, mỉm cười nói.

    "Chắc do lạ chỗ nên tớ không ngủ được." Cô tìm một lí do để trả lời.

    Trong phòng khách, ông nội Thẩm thấy hai đứa đi ra, nhìn chằm chằm vào Ôn Mục và hỏi: "Cơ Cơ, hắn ta đã đến vào ban đêm, phải không?"

    Thẩm Chi đang đứng cùng Ôn Mục, nghe ông nội hỏi thế cũng quay đầu lại kinh ngạc nhìn cô.

    "Vâng, nửa đêm anh ta đến." không ngờ ông nội Thẩm lại biết chuyện này, cô ngạc nhiên hỏi: "Làm sao ông biết?"

    "Hahaha, ta đã làm việc này nhiều năm như vậy, nhà ta dán đầy bùa chú, những lá bùa này chưa bao giờ rơi xuống từ khi được dán ở đây, nhưng sáng nay ta thấy nó đã rơi hết." Ông nội Thẩm vừa nói vừa chỉ vào những lá bùa rơi rãi trên sàn nhà phía cửa.

    "Cơ Cơ, sao cậu không gọi mình, mình muốn xem con ma này trông như thế nào." Thẩm Chi giả vờ tức giận.

    "Chi Chi, tối qua tớ không thể di chuyển, làm sao tôi có thể gọi cậu, hơn nữa, tớ sợ cậu gặp nguy hiểm." Ôn Mục vừa nói vừa ôm lấy cánh tay Thẩm Chi.

    "Hừm, lần sau nhớ kêu tớ đó."

    "Chi Chi, đừng lộn xộn, cho dù con tỉnh lại, hắn ta cũng không muốn con nhìn thấy." Ông nội Thẩm nói.

    "Hai đứa mau đi học, đừng đến muộn. Cơ Cơ, hôm nay ông sẽ đi gặp ông nội con, hai ông già chúng ta sẽ nghĩ cách."

    "Vâng, cảm ơn ông nội."

    Chào tạm biệt ông cụ Thẩm, hai người thu dọn đồ đạc cùng trở lại trường học.

    Trong tiết học buổi chiều, giáo viên chủ nhiệm đã đưa một sinh viên trao đổi từ nước ngoài trở về lớp của họ.

    "Đây là sinh viên trao đổi đến từ Anh, Chu Minh Hạo, sau này cậu ấy sẽ ở trong lớp của chúng ta, mọi người mau hoan nghênh."

    "Minh Hạo, cậu tìm một chỗ ngồi đi." Giáo viên chủ nhiệm nói với cả lớp rồi quay sang bảo Chu Minh Hạo.

    Chu Minh Hạo nhìn một vòng quanh lớp, bước xuống bục giảng, đi bên cạnh Ôn Mục, nhẹ nhàng hỏi: "Tôi có thể ngồi bên cạnh cậu không?"

    Nói xong, nhìn cô nở nụ cười. Ôn Mục sững sờ một lát, rồi quay đầu lại nói: "À, được."

    Mặc dù không biết thế nào, nhưng nhìn vào nụ cười của anh ta Ôn Mục cứ có cảm giác nó rất kì lạ. Cô cũng không suy nghĩ nhiều, quay đi tiếp tục làm việc của mình.

    Một lúc sau, Thẩm Chi đến bắt chuyện, hóa ra Chu Minh Hạo đã ra nước ngoài từ khi còn nhỏ, lần này anh ta muốn quay về nước để học.

    Sau giờ học, Thẩm Chi kéo Ôn Mục đi, còn quay lại cười hỏi: "Minh Hạo, rất vui được gặp cậu, chúng ta cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm nhé?"

    Chu Minh Hạo liếc nhìn Ôn Mục, nhẹ nhàng nói: "Được, tôi cũng chưa ăn nhiều đồ ăn Trung Quốc."

    Trong suốt quá trình ăn uống, Đều là Thẩm Chi nói chuyện với Chu Minh Hạo, Ôn Mục không xen vào. Anh ta nói đã đi đến nhiều quốc gia và đã gặp được rất nhiều chuyện kì lạ thú vị. Thẩm Chi rất thích nói chuyện với anh ta, nhưng Ôn Mục luôn cảm thấy Chu Minh Hạo này có một cái gì đó rất nguy hiểm, không giống như vẻ bề ngoài anh ta thể hiện ra.

    Sau khi ăn xong không có tiết học, Chu Minh Hạo tự trở về căn hộ bên ngoài trường. Còn Ôn Mục và Thẩm Chi cùng trở về ký túc xá, ký túc xá hiện tại chỉ có cô và Thẩm Chi ở, cho nên khi nói chuyện cũng sẽ thoải mái.

    Sau khi vào phòng, Thẩm Chi đột nhiên thay đổi thái độ như bình thường, nhìn Ôn Mục nghiêm túc nói: "Vị Chu Minh Hạo này có chút vấn đề, tớ nói chuyện với anh ta, anh ta luôn nhìn cậu."

    Sau khi nghe Thẩm Chi nói xong, Ôn Mục cũng lập tức nói: "Tớ cũng cảm thấy có vấn đề, tớ thấy anh ta có cái gì đó rất lạ."

    Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Chi luôn đi theo ông nội tìm hiểu và mày mò những lá bùa chú, hoặc ít nhiều ông cụ cũng có giải thích một vài thứ cho Thẩm Chi, nên cô có thể hiểu được phần nào.

    "Vậy chúng ta nên làm sao đây, tớ cảm thấy anh ta đến vì cậu. Cơ Cơ, cậu không được ra ngoài với anh ta một mình." Thẩm Chi lo lắng.

    "Ừ, tớ hiểu rồi, chúng ta luôn đi cùng nhau mà, không sao đâu." Ôn Mục gật đầu đáp lại.

    Ban đêm, Ôn Mục cũng không thể nào ngủ được, sợ Cố Lâm Chương lại xuất hiện. Cô mở mắt nhìn xung và cũng nhìn mặt dây chuyền ngọc bích không có gì bất thường, từ từ ngủ thiếp đi.

    Thời gian sau đó, Chu Minh Hạo luôn theo Ôn Mục và Thẩm Chi đến căng tin sau giờ học, anh ta luôn cư xử không có bất kỳ sự bất thường nào.

    Ôn Mục nói với Thẩm Chi: "Chi Chi, là chúng ta suy nghĩ quá nhiều sao?"

    Thẩm Chi không chắc chắn nói: "Có thể, nhưng cũng có thể là hắn che giấu quá kĩ."

    Một tháng sau, Chu Minh Hạo rủ bạn học đi hát, nói rằng cậu ta rất biết ơn sự chăm sóc của các bạn, vì thế mời mọi người hát ở KTV bên ngoài trường, Ôn Mục và Thẩm Chi cũng đi.

    Chơi đến mười giờ tối, ký túc xá trường thường đóng cửa vào 10h30, Ôn Mục và Thẩm Chi chuẩn bị cùng nhau trở về ký túc xá.

    Chu Minh Hạo sau khi thanh toán xong, nhẹ nhàng nói: "Tôi sẽ đưa hai người về, hai cô gái các cậu về một mình không an toàn."

    Ôn Mục và Thẩm Chi nhìn nhau một lúc rồi nói: "Được rồi, cảm ơn cậu."

    Trên đường đi, Chu Minh Hạo nói rất nhiều thứ, kể về trải nghiệm của mình ở nước ngoài, nghe một lúc thì cả hai đều bị cuốn vào câu chuyện của anh ta.

    Vừa đi vừa nói thì bất giác đã đi đến hồ nước của trường học, Chu Minh Hạo đột nhiên ngừng động tác, quay đầu nhìn hai người. Sau đó liếc nhìn xung quanh con đường chính của khuôn viên trường, trời rất tối, xung quanh căn bản không có ai.

    Thẩm Chi thấy không bình thường lập tức kéo Ôn Mục lại nói: "Minh Hạo, ký túc xá cách chúng tôi không xa, cậu về đi, khuôn viên trường vẫn tương đối an toàn."

    Thẩm Chi vừa dứt lời, thì Chu Minh Hạo liền thay đổi giọng điệu dịu dàng và ảm đạm trước đó: "Ôn Mục, lấy mặt dây chuyền ngọc ra."

    Ôn Mục vội vàng che mặt dây chuyền ngọc bích trên ngực: "Không thể nào, anh là ai?"

    "Ha ha.." Hai mắt Chu Minh Hạo lập tức đỏ lên, đỏ như máu và lạnh lùng: "Ngươi nói nếu ta giết ngươi, hắn sẽ ra ngoài sao?"

    Nghe thấy lời đó, Ôn Mục sợ hãi nắm chặt tay Thẩm Chi. Thẩm Chi cũng kéo Ôn Mục lùi lại một chút, nói với giọng run rẩy: "Cơ Cơ đừng sợ, ông nội đã dạy tớ cách sử dụng bùa chú từ khi còn nhỏ."

    Nói xong Thẩm Chi lấy ra ba lá bùa từ trong túi, trong miệng lẩm bẩm, nhưng vô dụng, không có tác dụng gì với hắn. Hai người lui từng chút một, đã sắp rơi xuống hồ.

    Chu Minh Hạo nhìn hai người, cười lạnh lùng nói: "Chỉ có vài lá bùa của ngươi mà muốn tiêu diệt ta, haha.."

    Hắn vẫy vẫy tay, quạt Thẩm Chi ra cách đó vài mét, Ôn Mục chạy tới kêu lên: "Chi Chi, cậu có sao không?"

    "Đừng lo lắng, cô ta không sao, chỉ ngất xỉu thôi." Chu Minh Hạo cười lạnh lẽo nói.

    Ôn Mục khóc và hét lên: "Anh muốn làm gì?"

    Chu Minh Hạo đứng đằng kia, còn cách Ôn mục vài mét, nhưng bỗng nhiên hắn biến mất, trong chớp mắt thì hắn đã đứng trước mặt Ôn Mục.

    "Cố Lâm Chương."

    Ôn Mục hoảng sợ hét gọi tên Cố Lâm Chương, vào lúc này, tất cả những gì có trong đầu là những gì Cố Lâm Chương đã nói với cô, gặp nguy hiểm thì gọi anh ta.

    Vừa nghe thấy tiếng gọi, sắc mặt Chu Minh Hạo ngay lập tức thay đổi, hắn sải bước lên phía trước và nắm lấy cổ Ôn Mục. Cô cố gắng vùng vẫy gỡ tay hắn ra, nhưng không đủ sức lực từ từ cảm thấy nghẹt thở.

    Ngay lúc đó có một luồng sương mù xuất hiện trước mặt, sương mù từ từ tan biến, một người đàn ông cao lớn trong suốt mặc áo choàng đen xuất hiện. Chu Minh Hạo cũng nhận ra, buông Ôn Mục ra, xoay người định bỏ chạy thì bị sương mù hất ngã xuống đất.

    Ôn Mục thoát khỏi tay hắn gục xuống đất thở hổn hển, ngước nhìn bóng dáng trong suốt của Cố Lâm Chương với đôi mắt đẫm lệ.

    Cố Lâm Chương nhìn thấy bộ dạng của Ôn Mục như thế, cúi đầu giẫm lên người Chu Minh Hạo, lạnh lùng nói: "Ngươi lại dám đòi đồ của ta, đúng là không tự lượng sức."

    "Đông Nguyệt Ma Gia?" Chu Minh Hạo kinh hãi nhìn người đàn ông cao lớn.

    "Lần này, tha cho ngươi khỏi cái chết, hãy đến địa ngục để chịu trừng phạt." Cố Lâm Chương lạnh lùng nói, một luồng sương mù cuốn Chu Minh Hạo biến mất.

    Ôn Mục ngây ngốc nhìn Cố Lâm Chương đi tới trước mặt mình từng chút một: "Rất tốt, rất ngoan ngoãn, biết có nguy hiểm thì gọi tôi."

    "Cố Lâm Chương, anh giúp tôi xem Chi Chi một chút." Ôn Mục nói với giọng khàn khàn khi gục trên mặt đất.

    Cố Lâm Chương liếc nhìn Thẩm Chi bên cạnh, thấp giọng nói: "Cô ta không sao, em còn có thể đứng lên được không?"

    Nói rồi, anh duỗi ra một bàn tay trong suốt, Ôn Mục đưa tay ra nắm lấy tay anh run rẩy nói: "Cảm ơn anh, nhưng Chu Minh Hạo thì sao, dù sao anh ta cũng từng xuất hiện ở thế giới này. Nếu anh ta biến mất như thế, ngày mai tôi và Chi Chi sẽ bị nghi ngờ."

    Cố Lâm Chương nhìn cô, mỉm cười nói: "Đừng lo lắng, ngày mai hắn ta sẽ rời khỏi trường."

    "Ồ" Ôn Mục cúi đầu xuống và trả lời một cách ngu ngốc, lại ngước lên nhìn anh ta và nói: "Anh có thể giúp tôi đưa Chi Chi đến ký túc xá không?"

    Cố Lâm Chương liếc nhìn cô, sau đó giơ tay lên, thì họ đang ở trong ký túc xá, cô ngạc nhiên nhìn anh không nói nên lời, nghĩ thầm, anh ta không phải là người, nên không có quá nhiều phiền phức.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười một 2024
  6. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 4: Thai nhi ma

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi đến ký túc xá, Ôn Mục giúp đắp chăn cho Thẩm Chi, sau đó quay sang nói với Cố Lâm Chương: "Mặt dây chuyền ngọc bích mà anh tặng tôi có quan trọng không?"

    "Anh ta muốn lấy đi mặt dây chuyền ngọc bích." Cô ngước lên nhìn anh ta.

    "Mặt dây chuyền ngọc bích em đeo là mặt dây chuyền ngọc bích cá nhân của tôi, tinh khiết cực âm, có tác dụng rất lớn đối với việc tu luyện, có mặt dây chuyền này, sau này em sẽ gặp chút phiền toái, có rất nhiều người muốn có nó." Cố Lâm Chương thấp giọng nói.

    "Nó có ích cho việc tu luyện, vậy anh nên giữ nó." Ôn Mục nhanh chóng nói ngay khi nghe nói rằng nó hữu ích cho tu luyện.

    "Đó là mặt dây chuyền ngọc bích của tôi, và nó chỉ là một vật trang trí thôi." Cố Lâm Chương nhìn cô, lạnh lùng nói.

    "Ồ, nhưng tôi đeo nó cũng vô dụng." Ôn Mục trả lời, liếc nhìn anh và cúi đầu xuống.

    "Bây giờ thì vô dụng, nhưng sau này em sẽ cần."

    "Bạn của em không sao, cẩn thận một chút." Cố Lâm Chương nhàn nhạt nhìn cô, nhìn với ánh mắt phức tạp mà cô không hiểu, sau đó thu lại vẻ mặt nói với cô, sau đó biến mất.

    Sáng hôm sau.

    "Cơ Cơ, tại sao tớ bị đau khắp người?" Thẩm Chi vừa nói vừa rên rỉ.

    "Xin lỗi Chi Chi, tất cả đều là do tớ, nếu không cậu cũng sẽ không gặp nguy hiểm." Ôn Mục vội vã ra khỏi giường và chạy đến.

    "Cậu thế nào, cậu không sao chứ?" Thẩm Chi phản ứng lại hỏi.

    "Tớ không sao, là Cố Lâm Chương đã cứu tớ." Ôn Mục trả lời.

    "Tối hôm qua anh ta xuất hiện à, tớ lại không được gặp."

    Thẩm Chi nhìn cô với vẻ mặt chán chường, rồi cười nói: "Thật ra, nghĩ như vậy, anh ta cũng là một người chồng tốt, có thể cứu cậu trong những lúc nguy hiểm thế này."

    "Có gì mà tốt, là bởi vì anh ta nên tớ mới gặp nguy hiểm. Chi Chi, sao anh ta lại tìm đến tớ, anh ta không phải người, bọn tớ làm sao có thể ở bên nhau?" Ôn Mục hỏi với vẻ mặt không hiểu.

    "Ai biết được, lần sau cậu cứ hỏi anh ta, lá bùa mà ông nội dạy tớ thật sự vô dụng." Vừa nói, Thẩm Chi vừa lấy ra rất nhiều bùa chú từ trong túi xách của cô, tức giận nói.

    "Hahaha, đó là bởi vì cậu không giỏi sử dụng." Cả hai người đang tranh cãi và không nghĩ nhiều về những gì đã xảy ra tối qua.

    Trong giờ học buổi chiều, Chu Minh Hạo đến lớp, Ôn Mục và Thẩm Chi vội vàng đổi chỗ ngồi, không định tiếp xúc với cậu ta.

    "Chào các bạn, nhà Chu Minh Hạo có chút việc, nên cần sớm kết thúc buổi học trao đổi này, chúng ta hãy cùng nhau tạm biệt Chu Minh Hạo." Thầy chủ nhiệm cũng theo vào sau đó và thông báo.

    "Chào các bạn, rất hân hạnh được gặp các bạn, mình sẽ trở lại sau khi giải quyết xong việc nhà, cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã chăm sóc tôi trong thời gian qua, hẹn gặp lại các bạn." Nói rồi, Chu Minh Hạo liếc mắt nhìn Ôn Mục, sau đó rời đi cùng thầy chủ nhiệm.

    Một lúc sau, Ôn Mục nhận được tin nhắn: "Cô có biết tại sao anh ta muốn kết hôn với cô không, bởi vì anh ta muốn cô sinh ra một bào thai ma cho anh ta. Vì vậy anh ta đã cứu cô, cô nghĩ cô là ai mà có thể nhờ anh ta cứu cô. Ôn Mục hãy tự lo cho mình."

    Đọc xong tin nhắn, vẻ mặt Ôn Mục ngây ra, Thẩm Chi bên cạnh thấy vậy, vội vàng nhìn tin nhắn trong tay cô, sau đó cũng nhìn cô với vẻ mặt sửng sốt.

    "Chi Chi, tớ muốn về nhà, tớ muốn về nhà với ông nội." Ôn Mục khóc và nói khi tỉnh táo lại.

    "Đừng hoảng sợ, chúng ta về nhà ngay." Thẩm Chi giúp cô thu dọn đồ đạc.

    Thẩm Chi về nhà cùng Ôn Mục, ngay khi vào đến sân, đã thấy ông nội Ôn và ông nội Thẩm đang trò chuyện.

    "Ông nội."

    "Ta đang nói chuyện với ông nội Thẩm về cháu, có chuyện gì vậy." Ông nội Ôn hỏi một cách vội vàng khi nhìn thấy Ôn Mục với đôi mắt đỏ hoe.

    "Ông nội, ông có biết tại sao anh ta muốn kết hôn với cháu không?" Cô vừa khóc, vừa hỏi.

    "Cơ Cơ, đừng lo lắng, ông nội Thẩm và ông sẽ tìm cách để hủy cuộc hôn nhân này cho cháu." Ông nội Ôn liếc nhìn ông nội Thẩm rồi đau khổ nhìn cô.

    "Ông nội, ông biết là hắn ta muốn Cơ Cơ sinh cho hắn một bào thai ma phải không?" Thẩm Chi đi tới nói.

    "Chi Chi, đừng nói nhảm." Ông nội Thẩm trừng mắt nhìn Thẩm Chi nói.

    "Ồ, ông nội, đừng giấu Cơ Cơ, chúng cháu đều đã biết rồi." Thẩm Chi nhìn ông nội nói.

    Ộng nội Ôn sửng sốt khi nghe lời nói của Thẩm Chi, ông im lặng, nếu Ôn Mục đã hết hết tất cả thì ông cũng không cần giấu giếm nữa. Ông nhìn Ôn Mục với vẻ mặt tội lỗi.

    "Cơ Cơ, bây giờ con đã biết, ông nội quả thật có lỗi với con."

    Ôn Mục mặt trắng bệch, ngã khuỵu xuống ngay khi nghe lời ông nội vừa nói. Ông nội Ôn im lặng không biết phải nói gì khi nhìn thấy cô như vậy.

    "Cơ Cơ, sẽ có cách mà." Thẩm Chi vội vàng đỡ cô dậy.

    "Tớ muốn ở một mình." Ôn Mục nói trong tuyệt vọng.

    Ôn Mục đi đến ngọn đồi phía sau của ngôi làng, tìm một hòn đá để ngồi xuống và nhìn vào ngôi làng bên dưới ngọn núi.

    "Em đã biết tất cả?" Cố Lâm Chương xuất hiện sau lưng cô.

    "Sao anh không nói cho tôi biết sớm hơn?" Ngay khi nghe thấy giọng nói, Ôn Mục đứng dậy và quay sang hỏi.

    "Tôi muốn đợi em chấp nhận tôi rồi mới nói cho em biết." Cố Lâm Chương thấp giọng nói.

    "Tôi không thể nào chấp nhận anh được, mặt dây chuyền tôi trả lại cho anh, tôi không muốn cuộc hôn nhân này."

    Ôn Mục vừa nói vừa đưa tay kéo mặt dây chuyền ngọc bích xuống ném nó cho anh ta sau đó quay người bỏ chạy.

    Ngay khi Ôn Mục vừa xoay người bỏ chạy, một cơn bão ập đến. Rõ ràng thời tiết vừa rồi rất đẹp, nhưng bấy giờ lại mây đen che phủ, mưa tầm tã, cô quay đầu nhìn lên đồi rồi tiếp tục đi về.

    "Ông nội, cháu về rồi." Ôn Mục hét lên khi đi vào nhà.

    "Cơ Cơ, cậu về rồi, cậu ướt hết rồi." Thẩm Chi đang lo lắng, theo sau là vẻ mặt lo lắng của ông nội Ôn và ông nội Thẩm.

    "Không sao, lát nữa tớ sẽ đi tắm" Ôn Mục nhìn Thẩm Chi rồi mỉm cười nói, sau đó bước tới trước mặt ông nội, trịnh trọng nói: "Ông nội, cháu hủy hôn rồi."

    "Con đã hủy hôn?" Ông nội hoài nghi nhìn cô và nói: "Con hủy như thế nào?"

    Nghe lời của Ôn Mục nói, ông nội Thẩm và Thẩm Chi cũng ngạc nhiên nhìn cô.

    "Cơ Cơ, con đi tắm và thay quần áo trước đi." Ông nội Ôn cất lời.

    Mặc dù ông cũng nóng lòng muốn biết mọi chuyện thế nào, nhưng vẫn nên để cô đi tắm trước, kẻo lại bệnh. Ôn Mục nghe lời quay về phòng tắm rửa, thay quần áo sau đó quay lại phòng khách.

    "Con đã trả lại mặt dây chuyền ngọc bích, con nói rằng hợp đồng hôn nhân không được tính." Ôn Mục mở lời với ông nội sau khi tắm xong.

    "Hắn đồng ý?" Ông nội lo lắng hỏi.

    "Dù sao cũng coi như là đồng ý, dù sao anh ta cũng nhận lấy mặt dây chuyền."

    "Lão Ôn, tôi nghĩ hiện tại con bé chưa thể xem là hủy hôn được, chúng ta tính từng bước một, hai lão già chúng ta không thể xen vào được. Cứ để Cơ Cơ tự mình làm, dù sao với khế ước hôn nhân này, Cơ Cơ sẽ không gặp nguy hiểm." Ông nội Thẩm an ủi ông nội Ôn.

    "Hừm, đó là cách duy nhất, chúng ta bỏ qua chuyện này trước đi, ông và Chi Chi cũng khá mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm đi, ở lại đây thêm vài ngày." Ông cụ Ôn thở dài rồi nói.

    "Được rồi, được rồi, vậy tôi và Chi Chi sẽ nghỉ ngơi trước." Vừa nói, ông vừa đưa Thẩm Chi trở về phòng.

    Buổi tối, khi mọi thứ đã làm xong, Thẩm Chi nằm trên giường nhìn qua Ôn Mục đang ngẩn ngơ bên cạnh.

    "Cơ Cơ, cậu nói anh ta thật sự đồng ý sao?"

    "Khi tớ trở về, trời mưa rất to, tớ nghĩ là anh ta tức giận. Lúc đó tớ sợ hãi và lo lắng, ném mặt dây chuyền cho anh ta rồi chạy trở lại." Ôn Mục quay mặt qua trả lời Thẩm Chi.

    Đêm khuya, những cơn gió lạnh thổi vào phòng, Ôn Mục ngồi dậy trong mơ màng, cô cảm thấy mình đang di chuyển và bước ra ngoài qua cửa sổ. Nhưng khi quay đầu nhìn lại thì thấy mình vẫn đang ngủ trên giường, cô sợ hãi muốn quay về, nhưng không thể tự điều khiển được mình, cô tự đi ra khỏi nhà và lên đồi.

    Bầu trời ảm đạm, Ôn Mục đi bộ đến nghĩa trang trọng làng, xung quanh là những tia sáng xanh mờ nhạt, cảm giác âm u lạnh lẽo bao trùm lấy người làm chân cô run rẩy, sau đó thì phải khóc lên vì sợ hãi.

    "Đừng la hét nữa, ngươi đang kêu gọi thêm ma sao?" Một câu truyền đến từ phía sau.

    Ôn Mục hoảng sợ quay đầu lại thì nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy cưới màu đỏ đang đứng lẳng lặng phía sau.

    "Cô là ai?" Ôn Mục vừa nói vừa lùi lại trong sự sợ hãi.

    "Trong cơ thể này ngươi có rất nhiều âm khí, ta gọi ngươi ra giúp ngươi hấp thu âm khí, ngươi là một con người, có nhiều âm khí như vậy cũng không tốt" Người phụ nữ áo đỏ mở miệng nói với một nụ cười kỳ lạ trên môi.

    Cô ta di chuyển đến trước mặt Ôn Mục, vừa đến gần thì hít sâu vài lần, ngay lập tức Ôn Mục cảm thấy toàn thân yếu ớt, dường như không còn sức lực sắp ngã quỵ trên mặt đất. Đầu óc cô trống rỗng, kinh hãi nhìn người phụ nữ áo đỏ trước mặt.

    Đột nhiên trong đầu lóe lên một hình bóng, cô mở miệng hét lớn: "Cố Lâm Chương, lại đây · · · Giúp tôi với."

    Vừa dứt lời, thì hình bóng của Cố Lâm Chương mặc đồ đen hiện ra từ phía sau màn sương mù đằng xa, Ôn Mục thở phào nhẹ nhõm sau đó trực tiếp ngã xuống đất rồi ngất đi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười một 2024
  7. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 5: Cứu anh ấy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Ôn Mục mở mắt ra lần nữa thì thấy Cố Lâm Chương đứng cách đó không xa đưa lưng về phía mình, cô muốn đứng dậy, nhưng chân lại không có sức lực, ngã ngồi xuống. Đưa mắt nhìn xung quanh, thấy vẫn còn ở nghĩa trang, xung quanh không còn ánh sáng xanh, chỉ có từng cơn gió âm thổi nhẹ.

    Cố Lâm Chương thấy cô đã tỉnh, xoay người đi tới, giữa lông mày và ánh mắt mơ hồ nhìn cô.

    Ôn Mục không nhịn được nhìn thẳng vào anh, yếu ớt nói: "Là anh cứu tôi?"

    Nghe Ôn Mục hỏi, Cố Lâm Chương chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô và không nói một lời.

    Không khí quá im lặng, Ôn Mục muốn rời khỏi nơi này, cô cố gắng đứng dậy nhưng lại ngã gục trên mặt đất lần nữa. Ôn mục sợ hãi ngồi ôm gối khóc thật to.

    "Đừng khóc." Cố Lâm Chương sắc bén nói.

    Nghe hắn cất tiếng nói, Ôn Mục lẳng lặng ngước lên nhìn, dường như phát hiện hắn đã trong suốt hơn trước một chút, nhưng hôm trước không phải đã có một bóng dáng mờ nhạt sao?

    Đang suy nghĩ, thì bỗng tiếng gà gáy vang lên, Ôn Mục giật mình, phát hiện trời đã hửng lên những tia sáng.

    "Trời sắp sáng rồi, tôi phải về nhà, anh có thể đưa tôi về nhà được không?" Cô thì thầm nói với Cố Lâm Chương.

    Nghe thấy lời cô, Cố Lâm Chương không nói một lời lập tức ôm lấy cô, Ôn Mục sợ đến mức vội vàng ôm cổ lấy anh.

    "Cảm ơn anh, cái đó · · · Còn người phụ nữ áo đỏ thì sao?"

    "Tro cốt đã biến mất." Cố Lâm Chương lạnh lùng đáp.

    Khi nghe thấy điều này, Ôn Mục càng sợ hãi hơn và không dám hỏi tiếp.

    "Sao anh lại mờ nhạt như vậy, trước kia không phải đã có bộ dạng con người sao?" Cô yếu ớt hỏi.

    "Bởi vì hắn truyền một ít âm khí cho ngươi để cứu ngươi." Một câu nói phát ra từ phía sau.

    Ôn Mục nhanh chóng nhìn lại. Nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai mặc áo choàng xám, nhìn cô qua hàm răng nghiến chặt.

    "Câm miệng." Cố Lâm Chương khiển trách, người đàn ông phía sau bĩu môi, không nói nữa.

    "Tôi xin lỗi vì gây rắc rối một lần nữa." Cô nói một cách tự trách.

    "Mạc Thành, ngươi trở về trước đi." Cố Lâm Chương lạnh lùng nói.

    "Hừm, ta đi đây." Mạc Thành lẩm bẩm liếc nhìn Ôn Mục, rồi biến mất.

    Cố Lâm Chương bế Ôn Mục về nhà, lúc vào phòng thì nhìn Thẩm Chi cũng không tỉnh, thân thể của cô vẫn còn nằm kế bên.

    "Làm sao để trở về lại?" Thấy thân thể nằm trên giường, Ôn Mục hỏi.

    Cố Lâm Chương không nói gì, chỉ thấy anh cầm mặt dây chuyền ngọc bích mà cô đã trả lại, đặt lên đỉnh đầu, ánh sáng đỏ lóe lên, trong nháy mắt hút Ôn Mục trở về thân thể.

    Khi Ôn Mục mở mắt ngồi dậy, Cố Lâm Chương đã biến mất.

    Trải qua việc này, Ôn Mục quá sợ hãi không ngủ được nữa, nằm trên giường mở to mắt suy nghĩ vớ vẩn, khi mím miệng thì phát hiện môi mình sưng lên, nghĩ có thể là do muỗi đốt, nên không quan tâm.

    Sáng hôm sau, trong sân nhà họ Ôn, mọi thứ đều im đềm tĩnh lặng. Ông nội Thẩm dậy sớm, phát hiện tất cả gà trong sân đề đã ngủ thiếp đi.

    "Ông già Ôn, tối hôm qua có thứ gì ô uế xuất hiện à?" Ông nội thẩm quay lại nói chuyện với ông nộ Ôn vừa bước ra.

    "Đúng vậy, nó đã tới đây, bùa đã bị hỏng hết rồi."

    Vừa nói ông nội Ôn vội vàng gõ cửa phòng gọi Ôn Mục: "Cơ Cơ, Chi Chi, hai đứa không sao chứ?"

    "Ông nội, cháu không sao." Ôn Mục mở cửa và nhìn ông nội, người trông có vẻ lo lắng.

    "Mặt cháu bị sao vậy, sao lại tái nhợt như vậy." Ông nội Ôn lo lắng hỏi khi nhìn mặt cô.

    "Không sao đâu, ông đừng lo lắng, ông nội, tối qua cháu ngủ không ngon." Ôn Mục nói dối.

    "Cơ Cơ, đừng để ông nội lo lắng, tối hôm qua hắn có đến nữa không?" Ông nội Ôn vẻ mặt lo lắng.

    "Ông nội, tối qua anh ấy đã cứu con, có một chút nguy hiểm, nhưng không sao cả." Cô an ủi.

    Ông nội Thẩm ở bên cạnh đứng nhìn, thấy tình trạng của Ôn Mục cũng tiến lại bắt mạch giúp cô. Cảm thấy không có vấn đề gì mới nói với ông cụ Ôn đang lo lắng: "Ông già Ôn, đừng lo lắng, Cơ Cơ không sao, nghỉ ngơi một chút là ổn."

    "Cơ Cơ, cậu không sao chứ." Thẩm Chi cũng lo lắng hỏi.

    "Không sao, mau rửa mặt đi, chúng ta ăn sáng xong thì trở về trường học." Ôn Mục thúc giục Thẩm Chi.

    "Ông nội, hôm nay cháu sẽ về lại trường, đừng lo lắng." Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng và bất lực của ông nội, Ôn Mục không muốn kể cho ông nghe về đêm qua.

    Sau khi ăn sáng xong, Ôn Mục và Thẩm Chi cùng nhau chào tạm biệt hai ông cụ rồi lên xe buýt trở lại trường.

    Khi về đến ký túc xá, Ôn Mục cảm thấy mệt, lên giường đắp chăn lại và nói với Thẩm Chi: "Chi Chi, buổi chiều xin nghỉ phép giúp tớ, tớ cảm thấy không khỏe."

    "Cậu bị làm sao vậy." Thẩm Chi hỏi với vẻ mặt lo lắng.

    "Không sao đâu, tớ muốn ngủ một giấc." Cô nói và ngủ thiếp đi.

    "Này, dậy đi, dậy đi."

    Trong lúc đang mơ màng ngủ, có tiếng hét yếu ớt hét vào tai Ôn Mục. Cô giật mình tỉnh dậy trong cơn choáng váng và nhìn thấy người đàn ông đã đứng cạnh Cố Lâm Chương tối qua, cô kêu lên kinh hoàng và vội vã trốn vào góc giường.

    "Đừng la hét, đi với tôi, Cố Lâm Chương sắp chết rồi." Người đàn ông tức giận hét lên.

    "Anh ấy · ·· Bị làm sao?" Ôn Mục dừng hét vội vàng hỏi.

    "Nhanh lên, đi với tôi, tôi sẽ giải thích cho cô trên đường đi." Anh ta nói.

    Sau đó không đợi Ôn Mục kịp phản ứng, nắm lấy tay cô bay qua cửa sổ đi vào một nơi rất tối, rồi từ từ một ánh sáng đỏ nhỏ xuất hiện trước mặt.

    "Đến rồi."

    Mạc Thành buông tay Ôn Mục ra, cô nhìn lầu các trước mặt, đèn lồng đỏ treo quanh gác mái, mờ nhạt nhấp nháy trong đêm tối, sương mù trôi qua, lạnh lẽo, khiến người ta hoảng sợ.

    "Đừng nhìn, đi cứu hắn." Mạc Thành vừa hét vừa đi vào trong.

    Ôn Mục định thần kéo đôi chân run rẩy của mình và theo sát anh ta, khi vào trong sân thì nhìn thấy chiếc quan tài lớn màu đỏ đã xuất hiện trong phòng thờ tổ tiên lần trước.

    "Hắn ở trong quan tài, tối hôm qua hắn chuyển cho cô rất nhiều âm khí, khi trở lại đây thì dần dần trở nên trong suốt, bây giờ chỉ có cô mới có thể cứu hắn." Mạc Thành vừa nói vừa nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe.

    "Tôi.. Tôi phải làm thế nào?" Ôn Mục sợ hãi nói.

    "Cô cần phải kết hôn với hắn." Mạc Thành nói sắc bén liếc nhìn cô.

    "Không, không thể nào." Ôn Mục phản ứng sau một lúc ngập ngừng, mặt tái nhợt và run rẩy.

    "Cô biết đấy, trên thực tế, vào ngày cô 18 tuổi, thì phải kết hôn với hắn, nhưng hắn vẫn sẵn sàng chờ cô từ từ chấp nhận hắn, nhưng bây giờ hắn cần cô, hãy giúp hắn đi." Mạc Thành thấp giọng nói.

    "Nếu tôi luôn không chấp nhận anh ta thì sao?" Ôn Mục khẽ hỏi.

    "Ta nghĩ hắn sẽ từ bỏ, giây phút cuối cùng trước khi rơi vào hôn mê, hắn đã cảnh cáo ta không được đưa cô đến đây." Mạc Thành nói.

    "Anh ấy đã cứu tôi, lần này tôi sẽ cứu anh ấy, nhưng có thể nói anh ấy sau này tránh xa tôi không." Ôn Mục bình tĩnh hỏi khi nhìn vào chiếc quan tài lớn màu đỏ.

    "Ta hứa với cô." Mạc Thành hưng phấn nói.

    "Tôi nên làm gì." Cô hỏi một cách e ngại.

    "Cô vào quan tài, hắn hiện tại đã bất tỉnh, chỉ có thể dựa vào cô thôi." Mạc Thành nói.

    Khi nghe thấy câu trả lời của Mạc Thành, một luồng khí lạnh ùa qua người Ôn Mục, khiến cô ấy run rẩy không kiểm soát được, sau đó cô ấy hít một hơi và chỉ vào chiếc quan tài lớn màu đỏ: "Mở nắp ra, tôi sẽ đi vào."

    Mạc Thành xua tay, nhấc nắp lên, nhìn cô đầy cảm kích nói: "Cảm ơn cô."

    Ôn Mục bước tới, nhưng quan tài quá cao, cô quay lại và hét lên: "Đưa tôi vào đi."

    Lập tức, Mạc Thành đưa cô đi vào qua màn sương, cô nhìn thấy Cố Lâm Chương nằm trong đó, có chút đau khổ, nhưng lại không kiềm chế được sự sợ hãi, run rẩy, dù sao đây cũng là quan tài.

    "Cố Lâm Chương, đã nói rồi, lần này tôi cứu anh, sau này anh tránh xa tôi ra, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa." Ôn Mục cúi đầu thì thầm.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười một 2024
  8. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 6: Biến thành hình người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cơ thể Ôn Mục bị thân thể trong suốt của Cố Lâm Chương che khuất một nửa, cô chưa bao giờ được nhìn thấy mặt anh rõ như vậy. Mặc dù trong suốt, nhưng vẫn có hình dáng nên có, nếu tu luyện thành hình người thì chắc hẳn là rất đẹp trai.

    Cô chống hai tay run rẩy đặt lên hai bên sườn Cố Lâm Chương, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, phủ môi lên môi anh, cảm giác lạnh lẽo, khơi dậy sự run rẩy khắp người của cô.

    Trong lúc Ôn Mục hôn Cố Lâm Chương một cách lung tung, thì có cảm giác đôi môi bên dưới đang từ từ nóng lên, dường như có thứ gì đó khéo léo cạy mở hàm răng và vương vào sâu hơn.

    Ôn Mục sững sờ mở mắt ra, thấy một đôi mắt lạnh lẽo sâu thẳm đang nhìn mình, lạnh lùng nói: "Ôn Mục?"

    "Cố Lâm Chương, anh tỉnh rồi à?" Cô thốt lên.

    "Sao em lại ở đây, ai bảo em tới?"

    Cố Lâm Chương đẩy Ôn Mục ra, nhưng dường như anh không còn sức lực, cô chỉ hơi nghiêng người để chống đỡ bản thân và nói: "Đừng quan tâm tôi đến như thế nào, tôi muốn cứu anh."

    Ngay khi nói xong, cô lại tiến lại hôn lên môi anh lần nữa.

    Cố Lâm Chương nhìn cô hôn bừa bãi, lấy tay để cô ra và vịnh chặt vào vai cô gầm lên: "Là em khiêu khích tôi, đừng hối hận!"

    Sau đó cuối xuống dùng sức hôn Ôn Mục, làm sâu thêm nụ hôn này, hương thơm quấn lấy giữa môi và lưỡi, không ngừng thăm dò sâu sắc.

    Toàn thân bị anh hôn mềm nhũn, gục xuống người anh, anh chậm rãi cởi bỏ quần áo của cô và vuốt ve. Không biết bao lâu sau, một cơn đau ập đến làm cô suýt kêu lên, kèm những tiếng thở hổn hển nặng nề vang lên bên tai: "Ngoan, sẽ không đau đâu."

    Vừa nói, anh vừa hôn lên môi cô, Ôn Mục ghì chặt lấy vai anh, cô ngủ thiếp đi sau khi mọi thứ đã kết thúc.

    Khi tỉnh dậy, Ôn Mục thấy mình đã trở lại ký túc xá đại học, vừa ngồi dậy thì toàn thân đau nhức, cô nhấc chăn lên thì thấy những dấu vết đỏ sẫm hai bên eo.

    Ôn Mục chồm lại muốn lấy gương ra xem thì trên cổ rơi ra mặt dây chuyền ngọc bích mà cô đã trả lại cho Cố Lâm Chương trước đó. Sau đó nhìn thấy dưới cổ mình không có chỗ nào lành lặn, cô tức giận mắng: "Tên khốn, nếu tôi biết thế này thì tôi sẽ không cứu anh."

    Ôn Mục mặc đồ ngủ và đi xuống giường, hai chân run rẩy, không thể đứng vững, cô đập giường một cách giận dữ và đi vào phòng tắm để tắm bất chấp sự khó chịu trên người.

    Sau khi tắm xong thì đã quá năm giờ, cầm điện thoại lên xem thì có vài cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, bao gồm cả tin nhắn của ông nội và Thẩm Chi. Ôn Mục nhanh chóng gọi điện thoại cho ông nội để giải thích, rồi gửi lại tin nhắn cho Thẩm Chi.

    Cũng may Thẩm Chi vẫn chưa trở về, nếu không thật sự không biết nên giải thích như thế nào.

    Ôn Mục đang nằm trên giường suy nghĩ về cảnh đỏ mặt vừa xảy ra, cũng không biết có chuyện gì xảy ra với anh ta không.

    "Cơ Cơ, cậu tỉnh chưa? Đến giờ ăn rồi." Thẩm Chi mang bữa tối từ căng tin về sau giờ học.

    "Dậy rồi này!" Ôn Mục nói với một nụ cười khi kéo rèm giường ra.

    "Này, sao môi cậu lại sưng đỏ lên thế, có chuyện gì vậy?" Thẩm Chi nghi ngờ hỏi.

    "À, lúc nãy bị muỗi cắn, tớ gãi nhiều quá nên nó bị sưng rồi, không sao, mấy ngày nữa sẽ tốt thôi." Ôn Mục vừa nói vừa mắng thầm Cố Lâm Chương trong lòng.

    "Ồ, cậu đã ngủ cả buổi chiều, khí sắc của cậu nhìn tốt hơn trước, nhìn mềm mại. Có vẻ như ngủ rất có lợi, sau khi ăn xong, hôm nay tớ cũng sẽ đi ngủ sớm." Thẩm Chi nhìn mặt cô, cười nói.

    Trong lòng Ôn Mục bối rối, sợ Thẩm Chi nhìn ra, nên cũng không giải thích gì thêm.

    Ban đêm, nhìn Thẩm Chi kéo rèm giường đi ngủ sớm, Ôn Mục lại không buồn ngủ chút nào, rất có tinh thần.

    Khi cô chuẩn bị đặt điện thoại xuống và đi ngủ, thì cảm thấy ớn lạnh và ngay lập tức thì thầm: "Ai?"

    "Là tôi." Trả lời bằng một giọng trầm.

    Ôn Mục mở rèm ra, thấy Cố Lâm Chương vốn đã có hình dáng con người đang đứng cạnh giường mặc áo choàng trắng, sững sờ nhìn.

    Nét mặt góc cạnh, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt đen sâu thẳm, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, vô thức cho người ta cảm giác bị áp bức.

    Vừa nhìn thấy anh lại nghĩ đến cảnh tượng mặt đỏ, tim đập thình thịch vào buổi chiều, cô hỏi với khuôn mặt đỏ bừng: "Anh · · · · Anh đang làm gì ở đây?"

    "Tôi đến gặp em, xin lỗi, tôi không biết Mạc Thành sẽ đi tìm em." Cố Lâm Chương thấp giọng nói khi nhìn thấy cô như thế này.

    "Ừm, vì anh đã tu luyện thành hình người, chúng ta hãy bỏ qua cuộc hôn nhân bí mật của chúng ta đi." Ôn Mục thì thầm.

    "Có lẽ không thể, trên người em đã dính hơi thở của tôi, có thể sẽ rất nguy hiểm." Cố Lâm Chương cau mày, lạnh lùng nói.

    "Cái đó · · · · · Vậy tôi sẽ đi tắm?" Ôn Mục hoảng sợ.

    "E rằng sẽ không có tác dụng." Cố Lâm Chương nhìn cô, nghĩ đến việc gác lại mối quan hệ của hai người, lông mày lãnh lẽo nhíu lại.

    "Vậy tôi nên làm cái gì đây, tại sao tôi không thể thoát khỏi anh chứ?" Ôn Mục sợ hãi thì thầm, sợ sẽ làm ồn ào đến Thẩm Chi, cho nên chỉ có thể che miệng mà khóc.

    Cố Lâm Chương nhìn cô khóc lóc thảm thiết, ánh mắt ảm đạm, thấp giọng nói: "Bạn em đang ngủ, tôi sẽ đưa em đến chỗ của tôi, em có thể khóc thoải mái."

    Nói xong, không đợi Ôn Mục phản ứng đã ôm cô lên. Ôn Mục sợ hãi ôm chặt cổ Cố Lâm Chương và khóc lớn: "Tôi sẽ không đến chỗ của anh, nơi đó âm u và lạnh lẽo, tôi sợ."

    Cố Lâm Chương không phản ứng lại lời cô nói, đưa cô đi. Nhoáng một cái, Ôn Mục mở mắt ra thấy mình ngồi trên một chiếc giường mềm mại trong ngôi nhà rất lớn và đặc biệt là ngôi nhà này là nơi cho con người sống, cô nhìn xung quanh thấy phòng ngủ rất lớn, ngạc nhiên nói: "Tôi không biết anh còn có nhà ở thế giới con người."

    Ôn Mục xuống giường đi đến bên cửa sổ, nhìn dòng xe cộ dưới lầu. Cố Lâm Chương đi về phía cô và lạnh lùng nói: "Ôn Mục, từ lúc em bước vào quan tài của tôi, thì em sẽ phải ở cùng tôi suốt quãng đời còn lại."

    Ôn Mục sửng sốt khi nghe thấy điều này và hét lên: "Nhưng tôi đã nói với Mạc Thành, lần này tôi cứu anh, anh sẽ tránh xa tôi, không đến làm phiền tôi nữa."

    "Ôn Mục, em dính hơi thở của tôi, thì em đã không còn là một người bình thường." Lông mày Cố Lâm Chương lạnh lùng.

    "Tại sao anh lại chọn tôi, anh không thể tìm được đồng loại của mình sao?" Ôn Mục kêu lên.

    "Sau này em sẽ biết tại sao." Cố Lâm Chương quay sang nhìn cô khóc, thở dốc rồi lạnh lùng nói.

    Ôn Mục nhìn vào khuôn mặt đẹp trai vô cảm và đôi mắt lạnh lùng đó, giơ tay lên đánh anh ta vài lần. Đến khi cảm thấy không khí xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cô mới run rẩy rút tay lại.

    "Em đã không sao rồi, tôi sẽ đưa em về ký túc xá." Cố Lâm Chương thấp giọng nói khi nhìn dáng vẻ sợ sệt của cô.

    Ôn Mục khó chịu nhìn anh ta và gật đầu, sự can đảm cô vừa dùng để đánh anh ta đã hoàn toàn biến mất.

    Trở lại ký túc xá, Ôn Mục nằm trên giường, suy nghĩ lại những gì Cố Lâm Chương vừa nói, dính hơi thở của anh, cô không phải là người bình thường nữa, vậy thì cô là người như thế nào, lần sau gặp phải hỏi anh.

    Sau đó, cô lại cầm mặt dây chuyền ngọc bích trên cổ lên và nhìn ánh sáng mờ ảo trên đó. Dường như mặt dây chuyền ngọc bích sáng hơn, khi nhìn kỹ như thể có một con côn trùng nhỏ bơi trong đó. Ôn Mục sợ hãi và nhìn kỹ lại lần nữa thì nó đã biến mất không còn. Cô không nghĩ về nó nữa, chắc có lẽ hôm nay quá mệt mỏi nên nhìn nhầm, cô đặt mặt dây chuyền ngọc xuống và ngủ thiếp đi trong cơn choáng váng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười một 2024
  9. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 7: Linh hồn ông nội bị lấy đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chi Chi, dậy đi, sắp đến giờ lên lớp rồi."

    Buổi sáng thức dậy, Ôn Mục dọn dẹp giường và nhìn thời gian, vội vàng gọi Thẩm Chi dậy.

    "Được, tớ sẽ dậy ngay." Thẩm Chi mơ màng đứng dậy dọn dẹp.

    Trong giờ học, Ôn Mục luôn cảm thấy một cơn gió thổi vào tai, nhưng nhìn xung quanh thì không có gì bất thường, cô quay lại và thì thầm: "Chi Chi, cậu có cảm thấy lạnh không?"

    Thẩm Chi nghi ngờ thì thầm: "Không, cậu bị làm sao vậy, bị cảm lạnh sao?"

    Ôn Mục lắc đầu và nói rằng không sao. Thẩm Chi thấy cô không sao thì tiếp tục lắng nghe bài giảng.

    Ôn Mục nghĩ chắc là do cô suy nghĩ nhiều, sau đó khi cô chuẩn bị tập trung nghe giảng thì điện thoại rung lên. Cô hoảng hốt cúp máy, liếc nhìn thì thấy là số điện thoại của ông nội, ông nội chỉ thường gọi điện vào ban đêm, nhưng gọi vào bây giờ thì chắc chắn đã có việc gì đó.

    "Thưa cô, em bị đau bụng, muốn đi vệ sinh." Ôn Mục vội vàng giơ tay lên.

    "Bạn học, vậy em đi vệ sinh trước đi. Em có vấn đề gì không, có cần đến phòng y tế không?" Cô giáo lo lắng.

    "Không cần đâu ạ, cảm ơn cô." Ôn Mục trả lời và cầm điện thoại lên chạy ra ngoài

    Trên đường đi cô nhận được tin nhắn của Thẩm Chi, hỏi cô có chuyện gì. Ôn Mục chỉ trả lời là đang vội, về rồi sẽ nói với cô ấy.

    Khi ra khỏi cổng trường, cô gọi vào điện thoại của ông tôi: "Ông nội."

    "Cơ Cơ, con mau về đi, ông nội con bất tỉnh rồi." Ông nội Thẩm lo lắng nói qua điện thoại.

    "Ông nội Thẩm, cháu sẽ quay lại ngay." Ôn Mục hoảng hốt cúp điện thoại, chạy ra khỏi trường bắt taxi.

    "Chi Chi, cậu giúp tớ xin nghỉ vài ngày, ông nội tớ bất tỉnh, tớ phải về nhà." Ôn Mục gửi tin nhắn cho Thẩm Chi với đôi tay run rẩy.

    Xe dừng trước cổng nhà, cửa xe mở ra, Ôn Mục bước xuống vội vàng chạy vào hô to: "Ông nội, ông nội Thẩm."

    Nhanh chóng chạy vào phòng ông nội, thì thấy ông nội Thẩm đang dán bùa chú lên người ông nội, miệng đọc lẩm nhẩm cái gì đó.

    Nhìn tiếp thì thấy ông nội Ôn nằm trên giường với khuôn mặt tái nhợt, cô khóc và hét lên: "Ông nội, ông sao vậy?"

    "Cơ Cơ, ông nội con đã bị những thứ ô uế rút cạn linh hồn, hiện tại ông ấy đã bất tỉnh, tính mạng tạm thời không gặp nguy hiểm, trước tiên đừng lo lắng." Mặc dù ông nội Thẩm đã quen nhìn thấy loại chuyện này, nhưng lần này chính ông ấy cũng không thể giải quyết nó trong một thời gian ngắn.

    Ôn Mục nhìn ông nội nằm bất động, khóc vì sợ hãi nói: "Ông nội Thẩm, con phải làm sao đây?"

    "Đừng lo lắng, tối nay vào 12h00 đêm, chúng ta gọi hắn ra xem hắn muốn gì." Ông nội Thẩm trịnh trọng nói.

    "Vâng." Cô khóc và gật đầu.

    "Cơ Cơ, con lấy một bát gạo nếp rồi ra sân bắt một con gà trống, buổi tối chờ nó đến." Ông nội Thẩm ra lệnh.

    "Vâng, cháu sẽ đi chuẩn bị." Ôn Mục trả lời, sau đó lau nước mắt và đi ra ngoài để chuẩn bị.

    12h00 đêm, bên trong sân nhà họ Ôn, ông nội Thẩm đang đứng trước một chiếc bàn, đặt bát gạo nếp lên bàn, thắp ba nén hương rồi cắm vào, trong miệng đọc thầm.

    Ông rắc một nắm gạo nếp xuống đất, con gà dưới gầm bàn vừa rồi vẫn còn nằm im, nhưng bây giờ nó đang chậm rãi ăn nắm gạo nếp mà ông vừa rắc.

    Một lúc lâu sau, một cơn gió thổi mạnh thổi qua. Ôn Mục quay đầu nhìn ra cửa, mặc dù sợ hãi nhưng cô vẫn cố gắng nhìn.

    "Xin mời ra ngoài." Ông nội Thẩm nhìn cửa, lập tức châm bùa rồi hô vang.

    "He he, đứa con trai này đang ở đây." Một người đàn ông quý tộc mặc quần áo đỏ bước ra, với những nét mặt mê hoặc và một nụ cười cổ quái trên môi.

    "Vị tiền bối này, nguyện vọng ấp ủ bấy lâu nay của ngươi là gì, ta có thể thỏa mãn ngươi, nhưng xin hãy buông tha linh hồn của người bạn cũ Ôn Tĩnh Kiệt của ta." Ông nội Thẩm nhìn thẳng vào người đàn ông cao quý trước mặt, nhưng không thể chị nổi uy áp, sau đó hạ thấp tư thế nói.

    "Ta, ta muốn mặt dây chuyền ngọc bích trên người cô ta." Người đàn ông quý tộc chỉ vào Ôn Mục và lạnh lùng nói.

    "Vị tiền bối này, mặt dây chuyền ngọc bích này chính là mặt dây chuyền cứu mạng của cô gái này, ta thấy ngươi đã tu luyện thành người, nếu bức hại tính mạng của một cô gái nhỏ, ta sợ sau này ngươi khó có thể độ kiếp." Ông nội Thẩm mỉm cười nói khi thấy hắn đang để ý mặt dây chuyền ngọc.

    "Hừm, nếu ngươi không cho, thì ta chỉ có thể cướp nó và ăn luôn cả linh hồn của ông già kia." Người đàn ông quý tộc gầm lên giận dữ khi nghe thấy lời nói đó.

    Ngay lập tức hắn di chuyển đến chỗ Ôn Mục. Nhìn thấy hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, Ôn Mục cứng người sợ hãi nhìn và quên luôn việc bỏ chạy.

    Hắn ta định đưa tay ra lấy mặt dây chuyền, nhưng ông nội Thẩm đã cầm lấy lá bùa và nhanh chóng dán lên lưng hắn ta, làm hắn bất động. Ông nội Thẩm quay ra hét lên với Ôn Mục.

    "Cơ Cơ, chạy đi!"

    Nghe tiếng ông nội Thẩm hết tên mình, Ôn Mục tỉnh lại, kéo lê đôi chân không vâng lời của mình và chạy ra khỏi nhà trong hoảng loạn. Cô cứ chạy và chạy đến một nơi mà ngay cả cô cũng không biết là chỗ nào. Xung quanh vắng lặng, gió thổi lá cây phát ra âm thanh xào xạc, cô ngồi sụp xuống đất, đôi môi run rẩy vì sợ hãi.

    "Ồ, chạy cũng nhanh đấy!"

    Ôn Mục kinh hãi quay lại khi nghe thấy giọng nói, nhìn thấy người đàn ông mặc đồ đỏ đã mất đi dáng vẻ ban đầu, đầu hắn ta để lộ hộp sọ và cơ thể có đầy giòi.

    Hắn ta từ từ đi về phía Ôn Mục, cô lùi lại và run rẩy cất giọng nói: "Ngươi.. ngươi đừng đến đây."

    "Hôm nay ta không chỉ muốn lấy mặt dây chuyền ngọc, mà còn muốn nếm thử người phụ nữ của Đông Nguyệt Ma Gia." Người đàn ông áo đỏ gầm lên hung ác.

    Hắn ta túm lấy cổ Ôn Mục và nhất lên. Nhìn vào đầu và những con giòi treo trên người hắn, Ôn Mục muốn nôn mửa trong sự ghê tởm.

    Hắn ta ném Ôn Mục ngã xuống đất, cô cố gắng đứng dậy và chạy, nhưng không thể đứng dậy nổi.

    Ôn Mục lấy mặt dây chuyền ngọc ra, vừa khóc vừa hét lớn: "Cố Lâm Chương."

    Khuôn mặt của người đàn ông áo đỏ thay đổi, ngay lập tức anh ta di chuyển đến trước mặt cô và duỗi bàn tay đầy giòi của hắn - một bàn tay trơ xương giật lấy mặt dây chuyền ngọc bích.

    Người đàn ông áo đỏ ngẩng đầu nhìn lên trời, cười lạnh lùng nói: "Mặt dây chuyền này chính là mặt dây chuyền ngọc âm tinh khiết của Đông Nguyệt Ma Gia, có nó, ta không cần phải thường xuyên hít âm khí, ta có thể mãi mãi giữ được khuôn mặt đẹp trai và hình dạng con người."

    "Aaaa.."

    Bỗng một tiếng hét vang trời, khi nhìn lại thì thấy dường như người đàn ông áo đỏ đang bị thêu đốt, mặt dây chuyền ngọc bích rơi xuống đất. Ôn Mục thấy thế cố bò lại và nhặt mặt dây chuyền cầm trên tay.

    Người đàn ông áo đỏ không bỏ cuộc, cướp lại mặt dây chuyền ngọc bích trong tay Ôn Mục.

    Thấy hắn ta cầm lại mặt dây chuyền mà Cố Lâm Chương còn chưa xuất hiện, Ôn Mục nhắm mắt lại hét lớn: "Cố Lâm Chương, cứu tôi!"

    Người đàn ông áo đỏ chế nhạo: "Cố Lâm Chương? Không ngờ ngươi, một phàm nhân, lại có thể dính đến Đại quân chủ Đông Nguyệt, ngươi đáng chết."

    Nhìn thấy một luồng sương mù xuất hiện sau lưng hắn, Ôn Mục liền biết Cố Lâm Chương đang đến, cho nên không sợ: "Trả lại mặt dây chuyền ngọc cho ta."

    "Ta đã nói rằng ta không chỉ muốn mặt dây chuyền ngọc bích này, mà còn muốn ăn cả ngươi." Người đàn ông mặc đồ đỏ nói với giọng điệu lạnh lùng và đưa tay ra nắm cổ Ôn Mục.

    "Chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám mơ ước muốn đồ của ta." Giọng nói của Cố Lâm Chương phát ra sau lưng, lông mày và ánh mắt của anh lạnh lùng, vẫy tay, người đàn ông áo đỏ rơi xuống cách đó vài mét.

    Ôn Mục được Cố Lâm Chương ôm vào lòng trước khi ngã quỵ trên mặt đất. Cô ôm chặt lấy anh, lại ngửi thấy hương vị lạnh lẽo trên người anh.

    "Có sao không?" Cố Lâm Chương thấp giọng hỏi, nhìn xuống vết đỏ hằn trên cổ cô.

    "Không sao, nhưng anh ta đã cướp lấy mặt dây chuyền ngọc bích." Ôn Mục lên tiếng với giọng khàn đặc.

    Cố Lâm Chương hét lớn: "Mạc Thành, xử lí hắn ta đi."

    "Ngươi nói ngươi xem, chọc ai không chọc lại chọc phải hắn, hừ, đúng là muốn tìm chết mà." Mạc Thành vừa nói vừa đá người đàn ông áo đỏ nằm trên đất.

    Sau đó, người đàn ông áo đỏ sợ hãi hét lên: "Đông Nguyệt · · ·"

    Câu nói còn chưa nói xong, đồng tử của Mạc Thành đột nhiên chìm xuống, hắn giơ tay vẫy một ngọn lửa màu xanh, trong chốc lát, người đàn ông áo đỏ hét lên thảm thiết.

    Ôn Mục thấy thế vội vàng hét lên: "Đừng, linh hồn của ông nội tôi vẫn còn trong tay hắn ta."

    "Ôn Mục, vậy mà cô thật sự xem thường Đông Nguyệt Ma Gia bên cạnh mình, có hắn ở đó, cô còn sợ linh hồn của ông nội cô sẽ không trở về sao?" Mạc Thành mỉm cười nhìn cô.

    Nghe Mạc Thành nói thế, Ôn Mục quay đầu nhìn Cố Lâm Chương bên cạnh, thấy mặt dây chuyền ngọc bích tỏa sáng đỏ rực lơ lửng trên không trung. Cố Lâm Chương duỗi bàn tay trắng nõn mảnh khảnh có xương trong suốt ra, vẫy mặt dây chuyền ngọc trở lại tay mình.

    "Cố Lâm Chương, giúp tôi tìm linh hồn của ông nội đi." Ôn Mục thì thầm nhìn anh.

    "Đeo mặt dây chuyền ngọc trước đi." Cố Lâm Chương đưa mặt dây chuyền ngọc bích cho cô, lạnh lùng nói.

    "Ồ!" Cô ngoan ngoãn đeo mặt dây chuyền ngọc bích.

    "Ta đi trước đây, không cản trở các người nữa." Mạc Thành nhìn hai người đang ôm ấp bên kia, bĩu môi, xoay người biến mất.

    Ôn Mục nhận ra mình vẫn đang ôm eo Cố Lâm Chương, nhanh chóng buông tay ra, lùi lại một bước.

    "Đi thôi, linh hồn của ông nội em phải trở về trước khi gà trống gáy." Cố Lâm Chương lạnh lùng nói.

    Ôn Mục gật đầu.
     
    Last edited by a moderator: 5 Tháng mười một 2024
  10. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 8: Dì cả đến trễ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi về đến nhà, nhìn thấy những thứ nằm la liệt trong sân và con gà trống đã chết nằm ở đó. Ôn Mục vội vàng chạy vào trong nhà.

    "Ông nội Thẩm, ông không sao chứ?" thấy ông nội Thẩm đang ngồi trên ghế cầm bùa chú, cô thở phào nhẹ nhỏm.

    "Ông không sao, Cơ Cơ, con có bị thương không? Sau khi con chạy trốn, hắn đã thoát khỏi bùa chú và biến mất." ông nội Thẩm thấy cô quay lại, vội vàng đi tới hỏi.

    "Con không sao, ông nội Thẩm, đừng lo lắng, sẽ có người giúp con cứu ông nội." Cô vừa nói vừa chỉ vào Cố Lâm Chương phía sau.

    Ông nội Thẩm nhìn phía sau hỏi: "Ai?"

    Ôn Mục liếc nhìn Cố Lâm Chương đi vào cùng mình, nhưng ông nội Thẩm dường như không nhìn thấy anh ấy, cô đang định nói ra, chỉ thấy Cố Lâm Chương lắc đầu với cô.

    "Không phải con đi vào một mình sao?" Ông nội Thẩm nghi ngờ hỏi.

    "À, vâng, có lẽ do con chạy quá xa nên đầu óc còn hơi mơ hồ." Cô nhanh chóng nghĩ ra một lý do.

    "Ôn Mục, tìm một lý do để cho hắn ra ngoài." Cố Lâm Chương lạnh lùng nói.

    "Ông nội Thẩm, ông mệt mỏi một ngày, ông về phòng nghỉ ngơi trước đi, cháu sẽ nghĩ cách." Nghe lời Cố Lâm Chương nói, Ôn Mục quay sang nói với ông nội Thẩm.

    "Nhưng ông nội con phải trở về trước khi gà trống gáy, nếu không thì không kịp nữa." Ông nội Thẩm thở dài.

    "Không sao, vẫn còn vài giờ, ông bận rộn một ngày rồi, thân thể không chịu nổi. Để con ở đây chăm sóc ông nội trước, sau một tiếng sẽ gọi ông." Cô đỡ ông nội Thẩm trở về phòng.

    Sau khi đưa ông nội Thẩm về phòng thì Ôn Mục vội vàng quay trở lại.

    "Thế nào?" Cô hỏi cố Lâm Chương

    Chỉ thấy Cố Lâm Chương duỗi bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp ra vỗ vỗ lông mày của ông nội Ôn, có một luồng sáng đỏ mờ nhạt đi vào, sau đó có chút ánh sáng đỏ lọt vào vị trí của trái tim. Ông nội Ôn ho và thở ra một hơi dài.

    "Ông nội!" Ôn Mục vội vàng gọi.

    "Ông nội em bây giờ vẫn ổn, ông ấy về vừa kịp lúc rạng sáng." Cố Lâm Chương vừa nói vừa rút tay về.

    Cô thở phào nhẹ nhõm, đắp chăn cho ông nội, đứng dậy nhìn Cố Lâm Chương nói: "Ừm, cảm ơn anh."

    "Tôi đi trước." Cố Lâm Chương biến mất sau khi nói.

    Nhìn Cố Lâm Chương biến mất trong chớp mắt, cô lẩm bẩm: "Nói đi là đi."

    Sáng hôm sau, nghe tiếng gà trống gáy trong sân, ông nội Thẩm giật mình tỉnh dậy, vội vàng chạy ra hét lớn: "Hỏng rồi."

    "Có chuyện gì vậy, ông nội Thẩm?" Ôn Mục ngồi gục trên ghế ngủ, giật mình đứng dậy khi nghe thấy tiếng hét của ông nội Thẩm.

    "Gà trống gáy, linh hồn của ông nội con sẽ tan biến nếu không quay lại thân thể." Ông nội Thẩm lo lắng nói.

    "Ông nội Thẩm, đừng lo lắng, ông nội con vẫn ổn, ông ấy đã trở về trước khi trời sáng rồi." Ôn Mục đỡ ông nội Thẩm vào ghế ngồi và giải thích.

    "Con tìm về được?" Ông nội Thẩm ngạc nhiên hỏi.

    "Con không tìm được, mà do người đàn ông mà con đã kết hôn giúp." Ôn Mục thì thầm.

    "Hahaha, vậy là tối hôm qua anh ta trở về cùng con." Ông nội Thẩm mỉm cười nhìn dáng vẻ e thẹn của cô.

    "Ông nội Thẩm, ông đừng trêu chọc cháu nữa, ông có muốn ngủ thêm một lúc nữa không?" Cô nói một cách nũng nịu.

    "Ông nội con ổn rồi, vậy thì ông đi ngủ tiếp, lớn tuổi rồi nên không có nhiều năng lượng như người trẻ tuổi các con." Ông nội Thẩm nói khi trở về phòng.

    Sau khi ông nội Thẩm đi, Ôn Mục quay về ngồi lại ghế tiếp tục nhắm mắt ngủ.

    "Cơ Cơ."

    Trong lúc mơ màng, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi nhỏ bên tai, Ôn mục giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy ông nội Ôn đang ngồi trên giường nhìn cô cười.

    Mũi cô đột nhiên chua xót, vội chạy đến ôm lấy ông và khóc: "Ông nội, cuối cùng ông cũng tỉnh rồi, dọa con sợ chết khiếp."

    "Ông nội không sao, xin lỗi vì để cháu lo lắng." Ông nội sờ đầu cô và an ủi.

    "Con không sao!" Ôn mục lau nước mắt rồi nói.

    "Ai đã đem linh hồn của ông trở về?"

    Ông cụ biết, con ma lấy đi linh hồn của ông cũng không phải dạng vừa, lão Thẩm nhất định sẽ không nghĩ ra cách nào ngay được.

    "Vâng.. Là Cố Lâm Chương đã giúp." Ôn Mục gục đầu xuống nói.

    "Là hắn!" Ông nội ngạc nhiên khi nghe tên anh ta.

    "Con đã hứa với hắn chuyện gì, nếu không hắn làm sao có thể cứu ta?" Ông nội thắc mắc.

    "Ông nội, ông đã suy nghĩ quá nhiều, cháu có thể hứa gì với anh ấy chứ!"

    Ôn Mục gục đầu xuống để trốn tránh ánh nhìn của ông nội, không muốn để ông biết thật ra thì cô đã trở thành vợ chồng thật sự với Cố Lâm Chương, mọi thứ không nên làm cũng đã làm hết rồi.

    Bởi vì sợ ông nội nhìn ra sự trốn tránh của mình nên cô vội lảng sang chuyển khác: "Ông nội, mấy ngày nay ông nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, hồi phục tinh thần, cháu về trường trước đây."

    "Con không cần lo lắng, ông nội không sao, con trở về học đi, việc học rất quan trọng." Ông cụ mỉm cười an ủi.

    Ôn Mục vội vàng gật đầu, thu dọn đồ đạc và đi ra khỏi nhà.

    Trên thực tế, ông cụ đã già như vậy, khi linh hồn rời khỏi thân thể thì làm sao có thể ổn được, chắc chắn sẽ có một số tổn thương cho cơ thể khi linh hồn bị xuất ra.

    Ôn Mục bắt chuyến xe buýt sớm nhất để trở lại trường, khi vào đến ký túc xá thì thấy Thẩm Chi vẫn còn đang nằm ngủ trên giường.

    Cô cười bước lại và hét lên: "Chi Chi, dậy đi, sắp muộn giờ học rồi kìa."

    "Cậu về rồi à, ông nội không sao chứ?" Thẩm Chi kéo rèm ra hỏi khi nghe thấy giọng nói của Ôn Mục.

    "Không sao rồi, dậy ăn sáng còn đi học nữa." Ôn Mục vừa trả lời vừa cầm quần áo vào phòng tắm.

    "Cơ Cơ, cậu nói tớ có nên đi học bùa với ông nội lần nữa không, sau chuyện kia tớ rất sợ."

    Ôn Mục đang tắm rửa bên trong, thì nghe thấy tiếng Thẩm Chi nói chuyện với cô từ bên ngoài.

    "Tớ cũng nghĩ vậy, cậu hỏi ông nội xem có muốn nhận thêm học trò không, tớ cũng muốn học một chút." Ôn Mục từ bên trong nói vọng ra.

    Cô nghĩ thầm, dù sau thì sau chuyện tối hôm qua, nếu cô hiểu biết một chút thì cũng có thể tự bảo vệ mình, cũng không thể lần nào gặp nguy hiểm cũng gọi Cố Lâm Chương đến giúp được.

    Trong tháng này, cũng không có chuyện gì xảy ra, mỗi ngày Ôn Mục đi học cùng Thẩm Chi, thỉnh thoảng sẽ đi dạo, mua sắm với nhau. Sau đó trở về căn hộ bên ngoài trường của Thẩm Chi để học sử dụng bùa chú, cuộc sống trôi qua rất êm đềm.

    Kể từ sau ngày ông nội Ôn xảy ra chuyện đến nay, Cố Lâm Chương cũng không xuất hiện lần nào nữa, dường như anh ta đã biến mất khỏi cuộc sống của Ôn Mục.

    Vào một đêm nọ, khi Ôn Mục mang đồ vào nhà vệ sinh chuẩn bị đi tắm, vô tình nhìn vào thùng rác, cô bỗng nhiên giật mình hoảng hốt chạy ra ngoài.

    Thấy Thẩm Chi đang ngồi bên ngoài cô vội vàng hỏi: "Chi Chi, bà dì của cậu đến à?"

    "Ừ, đến từ hôm qua, có chuyện gì sao?" Thẩm Chi nghi ngờ hỏi.

    "Ồ không, tại vì dì cả của tớ thường đến trước cậu vài ngày, nhưng tới hôm nay vẫn chưa có." Ôn Mục trả lời trong hoảng sợ.

    "Không sao đâu, chắc là do trời lạnh nên đến muộn một chút, lát nữa tớ pha cho cậu một ly nước đường đỏ để uống." Thẩm Chi nói.

    Ôn Mục ngồi trên giường tuyệt vọng, cô đang nghĩ đến sự việc xảy ra với Cố Lâm Chương ngày hôm đó, sẽ không, tay đưa lên sờ sờ bụng. Không không, cô lắc đầu thật mạnh đẩy những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, là cô suy nghĩ nhiều rồi, cô là người, anh ấy là ma, làm sao tôi có thể mang thai.

    Ôn Mục tự điều chỉnh lại tâm trạng, chờ vài ngày nữa khi dì cả đến là sẽ ổn thôi. Nhưng càng chờ lại chờ đến nửa tháng nhưng vẫn không có, lúc này cô hoang mang. Tự mình che dấu Thẩm Chi chạy đến hiệu thuốc để mua que thử thai. Sau khi mua về, cô tự nhốt mình trong nhà vệ sinh để thử, chờ một lúc lâu sau thì kết quả vẫn bình thường, lúc này cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.

    Ngày mai là bắt đầu nghỉ Tết, Ôn Mục và Thẩm Chi sắp xếp đồ đạc để về nhà. Trước đó ông nội nói cha mẹ cô Tết này họ bận công việc sẽ không trở về. Ôn Mục cũng đã quen với điều đó, trước giờ họ luôn chu cấp mọi thứ đầy đủ để cho cô có một cuộc sống tốt, nhưng thứ mà cô cần thật sự là được ở gần họ và nhận được tình thương từ họ.

    "Ông nội, chú nhỏ hẹn ngày mai cùng ăn tối với chúng ta, các anh họ cũng đã trở về." Ôn Mục nói khi ngồi vào ghế và nhìn ông nội cho gà ăn.

    "Anh họ cả và anh họ hai của con cũng trở về à!" Ông nội nói.

    Chú của Ôn Mục vì để thuận tiện làm việc nên đã dời về thành phố sống, còn cô nhỏ thì ở lại để thuận tiện chăm sóc ông cụ nên chỉ tìm việc gần nhà. Anh họ cả lớn hơn Ôn Mục 7 tuổi, anh họ hai lớn hơn cô 4 tuổi, đều đang làm việc ở thành phố. Một năm hầu như rất ít khi được gặp mặt, nên mối quan hệ cũng không thân thiết lắm.

    Ông nội Ôn rất ít khi chăm sóc anh họ cả và anh họ hai, bọn họ đều do một tay cô nhỏ nuôi lớn. Lúc họ còn nhỏ, ông cụ rất bận rộn, hay đi ra ngoài xem phong thủy, bói toán cho người khác nên hầu như họ gặp mặt nhau rất ít.

    Chỉ từ sự việc của Cố Lâm Chương xảy ra và Ôn mục ra đời, thì ông cụ không còn ra ngoài làm việc nữa. Ông luôn tự trách chỉ vì sơ xuất của mình mà đem lại rắc rối cho Ôn Mục, nên từ nhỏ ông luôn tận tay chăm sóc và cưng chiều cô.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười một 2024
  11. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 9: Bị thương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Mục và ông nội cùng nhau trở về sau khi ăn xong bữa tối ở nhà chú. Ngước lên nhìn mặt trăng trên bầu trời, rất tròn và sáng, Ôn Mục có một dự cảm không lành, cô nói với ông nội bên cạnh.

    "Ông nội, con muốn đến phòng thờ tổ tiên ngồi một chút."

    "Phòng thờ tổ tiên rất tối, hôm nay là đêm trăng tròn, để ông đi cùng cháu." Ông cụ ngước nhìn trăng trên bầu trời và nói.

    "Ông nội, không sao, bây giờ mới tám giờ, một chút nữa con về, cũng không muộn lắm, hơn nữa đó là phòng thờ tổ tiên của nhà chúng ta, có gì phải sợ chứ!" Ôn Mục vừa nói vừa lắc cánh tay ông cụ.

    "Vậy con mặc nhiều quần áo vào, buổi tối hơi lạnh, nhớ về sớm đó, đừng ở lại quá muộn." Ông nói rồi trở về phòng.

    Ôn Mục nghe thế đi vào phòng mặc thêm áo khoác, sau đó đi đến phòng thờ tổ tiên. Ôn Mục đẩy của đi vào và dâng hương, sau đó mang một chiếc ghế đặt trong sân và ngồi xuống nhìn mặt trăng trên bầu trời.

    Đột nhiên, mặt dây chuyền đeo trên cổ lóe lên ánh sáng đỏ rực, bình thường chỉ khi cô gặp nguy hiểm thì mặt dây chuyền mới sáng lên, nhưng không biết tại sao bây giờ lại như thế.

    Ôn Mục đang chăm chú nhìn mặt dây chuyền thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa. Cô ngước lên nhìn, rõ ràng lúc nảy khi vào cô đã đóng chặt của nhưng tại sao bây giờ nó tự mở ra. Vừa nghĩ, cô vừa đi tới vừa muốn đóng cửa lại thì thấy ông nội đang quay lưng về phía cô.

    Cô giật mình bước ra khỏi cửa lại gần ông hỏi: "Ông nội, ông đang làm gì vậy?"

    Ông cụ quay đầu lại mỉm cười nhìn cô, sau đó bước đi về phía trước, vì sợ linh hồn ông nội lại bị dẫn đi, nên cô vội vàng đuổi theo và hét lên: "Ông nội, muộn như vậy rồi, nếu có việc gì gấp để mai hẳn làm."

    Ôn Mục vừa hét vừa đuổi theo, đột nhiên ông cụ quay đầu nhìn cô nở một nụ cười ghê rợn, vươn tay túm lấy cô với khuôn mặt u ám và nói với một nụ cười tàn nhẫn: "Ta không phải ông nội của ngươi, ta không thể vào phòng thờ tổ tiên của ngươi, nên chỉ có thể dẫn ngươi ra ngoài. Trên người ngươi có âm khí thuần khiết, ăn ngươi, ta không cần phải mang mặt người khác sống nữa!"

    Vừa nói xong hắn mở miệng định cắn cổ Ôn Mục, nhưng đột nhiên trên người cô phát ra ánh sáng đỏ mãnh liệt đánh bay hắn ra ngoài và hiện nguyên hình về dáng vẻ ban đầu.

    Toàn thân trắng bệch, đôi mắt phát ra ánh sáng xanh lục yếu ớt, Ôn Mục nhìn thấy trực tiếp sợ hãi ngây ngốc, đứng hình một lúc lâu, không nói nên lời.

    "Ngươi mang theo cái gì?" Bộ xương hỏi bằng giọng khàn khàn, cũng không đợi Ôn Mục phản ứng nó một lần nữa muốn cắn lên cổ cô, nhưng lại bị đánh bay ra ngoài.

    Đột nhiên, bộ xương duỗi bàn tay xương xẩu ra bẻ một nhánh cây bên đường, bay qua muốn đánh rớt dây chuyền đang đeo trên cổ. Ôn Mục hoảng sợ vội đẩy cành cây ra, tay nắm chặt mặt dây chuyền ngọc và quay đầu chạy trở về.

    Bộ xương trắng thấy Ôn Mục chạy đi, hắn cười mỉa mai một cách không vội vã, nói với một giọng nghiệt ngã: "Hahaha, ngươi không thể chạy ra khỏi đây đâu."

    Ôn Mục cố gắng chạy một lúc lâu, thấy phòng thờ tổ tiên đang ở phía trước, nhưng lại không thể cử động, cô xoay người lại, thấy bộ xương đang lao về phía mình. Sau lưng bị chụp một phát, Ôn Mục đau đớn ngã trên mặt đất, cẩm giác nóng rát làm cô hoảng sợ, lui từng chút một về sau.

    Bộ xương đi đến trước mặt cô, nhìn vào mặt dây chuyền ngọc bích và cười lạnh lẽo: "Hahaha, mặt dây chuyền này của ngươi còn tốt hơn cơ thể âm khí thuần khiết của ngươi."

    Nói xong, hắn trực tiếp duỗi tay ra và giật lấy sợ dây chuyền. Nhưng chỉ trong chốc lát, bàn tay của hắn trực tiếp bị hóa thành tro bụi, hắn đau đớn ngã xuống đất và hét lên một tiếng thảm thiết.

    Ôn Mục nhìn ánh sáng xung quanh bộ xương lan rộng, biết hắn đang tức giận, cô chịu đựng đau đớn ngồi dậy nhặt mặt dây chuyền lên quay đầu bỏ chạy. Bộ xương gầm lên tức giận rồi đuổi theo phía sau, duỗi bàn tay xương còn lại đẩy cô ngã xuống đất, mặt dây chuyền cũng rơi khỏi tay và lăn về phía trước.

    Đột nhiên Ôn Mục nhìn thấy mặt dây chuyền trên mặt đất phát ra sáng màu đỏ, sau đó cô thấy có một con côn trùng nhỏ đang bơi bên trong, lần này nó còn lớn hơn con mà lần trước cô vô tình nhìn thấy.

    Nghe tiếng bộ xương phía sau hét lên điên cuồng, Ôn Mục sợ hãi nhắm mắt lại chờ đợi cái chết rơi xuống.

    "Muốn tìm chết?" Một giọng nói lạnh lùng sắc bén vang lên.

    Cố Lâm Chương liếc mắt nhìn Ôn Mục sắp bất tỉnh, quay đầu lại trực tiếp đánh vào bộ xương, bộ xương phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi hóa thành tro bụi.

    "Ôn Mục!" Cố Lâm Chương ôm lấy Ôn Mục, khẽ hét lên.

    Ôn Mục khẽ mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Cố Lâm Chương có chút lo lắng, yếu ớt nói: "Lưng tôi nóng quá, không chịu nổi nữa," sau đó ngất đi.

    Khi mở mắt ra lần nữa và thấy xung quanh tối tăm, nơi mình đang nằm rất cứng, Ôn Mục ngồi dậy dưới ánh trăng, chỉ thấy mình nằm trong một chiếc quan tài, cô đỡ cơ thể yếu ớt của mình và hét lên: "A.. Cố Lâm Chương, Cố Lâm Chương."

    "Tôi ở đây!" Cố Lâm Chương từ bên ngoài quan tài nhìn xuống cô từ trên cao.

    "Tại sao anh lại đưa tôi đến đây, tôi là con người, không phải người chết." Ôn Mục kêu lên trong sự sỡ hãi.

    "Vết thương của em là do âm khí gây ra, nơi này là nơi âm khí thuần túy, chỉ có thể trị liệu ở đây." Cố Lâm Chương lạnh giọng giải thích.

    Ôn Mục muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện mình không có sức lực, nhìn Cố Lâm Chương khóc nói: "Anh đưa tôi ra ngoài, tôi không muốn ở lại đây, tôi sợ."

    "Không thể, em không thể ra khỏi quan tài này cho đến khi em được chữa lành." Cố Lâm Chương trực tiếp từ chối.

    "Tất cả là tại anh, nếu không phải vì anh, tôi cũng không thể bị thương hết lần này đến lần khác, bọn họ đều tìm đến tôi, tại sao những thứ ô uế đó không tìm đến anh." Ôn Mục khóc nấc khi nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Cố Lâm Chương.

    "Ôn Mục, đừng khóc nữa." Mạc Thành cũng đứng ở mép quan tài an ủi, nói: "Hơ, thật ra còn có một cách khác là.."

    Ôn Mục đang khóc cũng sững sờ khi nghe lời Mạc Thành nói, làm vợ chồng lần nữa là có ý gì?

    "Câm miệng, ra ngoài." Cố Lâm Chương sắc bén nói.

    "Cậu nhìn xem, Ôn Mục chỉ có một mình, cậu để cô ấy nằm trong quan tài này, ở lại đây trong một nơi tối tăm và u ám như vậy, cô ấy có thể chịu à!" Mạc Thành nói rồi bay xuống quan tài.

    "Dù sao cũng tùy cậu, hơ.. Tôi đi đây." Mạc Thành nói rồi biến mất.

    "Những gì hắn nói có đúng không?" Ôn Mục hỏi.

    "Thật ra, nơi này không đáng sợ như em nghĩ, tôi sẽ ở bên cạnh em, em.. Đừng sợ." Cố Lâm Chương nhìn Ôn Mục với đôi mặt đẫm lệ, khẽ nói.

    Cố Lâm Chương đã sống mấy ngàn năm, đây là lần đầu tiên an ủi một người.

    "Nhưng.. Tôi sợ, quan tài này là của người chết, tôi là người sống, anh nghĩ rằng tôi không sợ sao?" Ôn Mục nghĩ rằng tất cả đều tại tên yêu ma trước mặt, tự nhiên lại khiến cô rơi vào hoàn cảnh này, tức giận nói.

    Cố Lâm Chương lạnh lùng nhìn Ôn Mục đang ngồi trong quan tài, tức giận trừng mắt nhìn mình.
     
    Last edited by a moderator: 11 Tháng mười một 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...