Bài viết: 31 

Chương 61: Cao Thuận Phát
Trong ánh sáng mờ ảo của buổi tối, căn biệt thự sang trọng và u ám mang một vẻ đẹp huyền bí khó cưỡng. Ánh đèn từ chiếc đèn chùm pha lê rọi xuống phòng khách rộng lớn, hắt lên từng món nội thất cổ điển một ánh sáng lạnh lẽo và sắc sảo. Những bức tranh trên tường và các đồ trang trí bằng vàng óng ánh như muốn khoe vẻ xa hoa của nơi này.
Trên chiếc sofa bọc nhung màu đen sâu lắng, Kiều Nhã Anh nằm tựa đầu lên đùi một người đàn ông tầm 27 tuổi, gương mặt anh ta sắc nét, lạnh lùng, tạo cảm giác bí ẩn.
Người đàn ông khoác lên mình bộ vest đen hoàn hảo, từng đường may tinh tế, vừa vặn với cơ thể, tăng thêm phần cuốn hút. Anh ta nâng ly rượu vang đỏ, màu rượu như một dòng thẫm đỏ, sóng sánh dưới ánh đèn, tỏa ra một mùi hương nồng nàn và quyến rũ.
Kiều Nhã Anh khẽ nhắm mắt, gương mặt thanh tú thả lỏng trên đùi người đàn ông, tựa như đang tận hưởng khoảnh khắc an yên hiếm hoi. Không khí trong phòng tĩnh lặng, tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cổ vang lên đều đặn như nhấn mạnh thêm sự yên bình pha lẫn chút huyền bí. Trong ánh đèn và màn đêm tĩnh lặng, hai người họ dường như cách biệt với thế giới bên ngoài, chìm đắm trong khoảnh khắc riêng tư mà bí ẩn.
Kiều Nhã Anh nằm thoải mái trên đùi người đàn ông, khoác trên mình bộ đồ ngủ mỏng manh với lớp vải nhẹ nhàng phủ bên ngoài, khẽ phô bày làn da trắng nõn, mịn màng dưới ánh sáng lờ mờ trong căn phòng u tối.
Lớp vải mỏng tựa như không thể che giấu hết vẻ quyến rũ của Kiều Nhã Anh, để lộ bờ vai thanh mảnh và làn da tỏa sáng như ngọc trai.
Gương mặt Kiều Nhã Anh xinh đẹp, đôi mắt khép hờ, hơi thở nhẹ nhàng phả lên áo vest đen của người đàn ông, tạo nên một không gian ấm áp xen lẫn sự thân mật bí ẩn.
Kiều Nhã Anh áp sát vào người đàn ông bên cạnh, đầu nghiêng khẽ để tựa lên ngực anh. Người đàn ông ngồi im, nét mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại thoáng nét dịu dàng, tay cầm ly rượu vang đỏ, khẽ nâng lên để thưởng thức từng ngụm nhỏ, như thể đang tận hưởng chính khoảnh khắc đầy mê hoặc này.
Không khí trong căn biệt thự trầm lắng, tiếng gió nhẹ từ bên ngoài vọng vào, làm tăng thêm phần u ám và tĩnh mịch cho khung cảnh đầy ma mị và quyến rũ của đêm.
Kiều Nhã Anh khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm, mang vẻ u buồn pha lẫn chút lạnh lẽo, nhìn thẳng vào Cao Thuận Phát. Cô nhẹ nhàng nhích người ra, để có thể đối diện anh rõ hơn. Giọng nói của cô vang lên, trầm và ma mị, như thể gói ghém cả một nỗi buồn xa xăm:
"Em phải đi Mỹ rồi. Không thể ở đây mãi được.."
Nét mặt Kiều Nhã Anh sắc sảo và khó đoán, đôi môi khẽ cong lên thành một nụ cười buồn. Cô tiếp tục, giọng hạ xuống, như một lời thầm thì đầy day dứt:
"Em đã thử mọi cách.. nhưng cuối cùng cũng không thể khiến Cao Trình Ngôn rung động."
Kiều Nhã Anh dừng lại, trong mắt hiện lên một chút thất vọng pha lẫn tự giễu, nhớ lại tất cả những lần cô cố gắng quyến rũ anh, chỉ để nhận lại sự lạnh lùng không lay chuyển.
Cao Thuận Phát nghe lời nói của Kiều Nhã Anh, ánh mắt dường như trầm lại, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh. Anh chỉ ngồi lặng im, không tỏ ra bất ngờ, như thể đã hiểu rõ lòng Kiều Nhã Anh từ trước.
Cao Thuận Phát khẽ nghiêng người, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Kiều Nhã Anh lên, ánh mắt anh sâu thẳm và sắc lạnh, nhưng chứa đựng một sự quyến rũ lạ kỳ. Giọng nói của anh vang lên, thấp và trầm, vừa lạnh lùng vừa an ủi:
"Đừng thất vọng như vậy, Kiều Nhã Anh. Đôi khi những gì em không có được.. chỉ là vì em chưa nắm chắc mọi quân bài trong tay."
Anh nhìn vào đôi mắt cô, lặng lẽ quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt kiều diễm nhưng mang vẻ cay đắng. Kiều Nhã Anh khẽ nhíu mày, rồi đáp, giọng đầy căm phẫn:
"Tất cả là tại cô ta.. Nhạc Linh Âm. Nếu không vì cô ta, mọi thứ đã khác. Em muốn cô ta biến mất, vĩnh viễn.."
Một tia lạnh lẽo xẹt qua ánh mắt Cao Thuận Phát khi nghe những lời ấy. Anh không đáp ngay, chỉ khẽ mỉm cười, một nụ cười mơ hồ khiến Kiều Nhã Anh như bị cuốn vào một mê cung không lối thoát. Anh siết nhẹ cằm cô, giọng nói trở nên mơ hồ nhưng đầy ma mị:
"Vậy thì.. hãy để anh lo chuyện đó."
Kiều Nhã Anh thoáng chau mày, ánh mắt lo lắng khi nghĩ đến Cao Trình Ngôn. Cô siết nhẹ tay áo Cao Thuận Phát, giọng căng thẳng:
"Cao Trình Ngôn sẽ phá hỏng tất cả, hãy cẩn thận.. em không muốn mọi chuyện đổ vỡ."
Cao Thuận Phát chỉ nhếch môi cười, một nụ cười nham hiểm ánh lên trong đôi mắt lạnh lẽo. Anh nghiêng người, đặt một nụ hôn nhẹ lên má cô, giọng nói trầm ấm nhưng chứa đầy sự toan tính:
"Yên tâm đi, anh sẽ sắp xếp mọi thứ hoàn hảo. Cao Trình Ngôn.. cậu ta rồi sẽ chịu đau khổ, chính tay anh sẽ đẩy cậu ta đến chỗ chết."
Cao Thuận Phát nhấn mạnh từng từ, như thể đã có kế hoạch trong đầu: "Và rồi.. cậu ta sẽ biến mất, cùng với Nhạc Linh Âm."
Kiều Nhã Anh mỉm cười hài lòng, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng. Cô siết lấy tay Cao Thuận Phát, lòng đầy hả hê khi nghĩ đến cảnh Nhạc Linh Âm và Cao Trình Ngôn sẽ không còn được bên nhau nữa. Trong màn đêm tĩnh lặng của căn biệt thự, họ âm mưu một kế hoạch đầy mưu mô và hiểm ác, hướng về mục tiêu phá hủy hạnh phúc của những kẻ mà họ cho là kẻ thù của mình.
Kiều Nhã Anh ánh mắt lấp lánh sự thích thú khi nghe kế hoạch của Cao Thuận Phát, cô không thể giấu được niềm hả hê. Không chần chừ, cô vươn người ôm chầm lấy cổ anh, áp sát thân mình vào anh, khẽ nghiêng đầu hôn nhẹ lên má anh. Đôi môi cô chạm nhẹ nhưng đầy quyến rũ, như một lời cảm ơn đầy ẩn ý.
"Em biết anh sẽ không làm em thất vọng." Kiều Nhã Anh thì thầm, giọng ngọt ngào nhưng đầy mưu mô.
Cao Thuận Phát nhìn Kiều Nhã Anh, ánh mắt lóe lên vẻ toan tính lẫn chút thích thú. Anh để yên cho cô vòng tay qua cổ mình, cười khẽ, vẻ đắc ý không che giấu được. Trong không gian trầm lắng của căn biệt thự, hai người chìm đắm trong những toan tính bí ẩn, như thể đã tạo nên một liên minh đầy hiểm ác để cùng nhau đạt được những điều mà họ khao khát.
Cao Thuận Phát lặng lẽ lấy điện thoại ra, nét mặt điềm tĩnh và lạnh lùng. Anh bấm số gọi cho thư ký Ngô, người trợ lý đáng tin cậy luôn sẵn sàng thực hiện những nhiệm vụ đặc biệt cho anh. Sau vài tiếng chuông ngắn, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, và giọng nói chuyên nghiệp của thư ký Ngô vang lên.
"Thưa giám đốc Cao, có gì cần tôi làm không ạ?"
Cao Thuận Phát liếc nhìn Kiều Nhã Anh, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nham hiểm, rồi giọng nói trầm thấp và kiên định của anh vang lên:
"Tôi muốn cậu điều tra toàn bộ thông tin về Nhạc Linh Âm, tất cả những mối quan hệ của cô ta, đặc biệt là mọi tương tác giữa cô ta và Cao Trình Ngôn. Đảm bảo không bỏ sót chi tiết nào."
Thư ký Ngô đáp lại ngay lập tức, giọng nghiêm túc:
"Rõ, thưa giám đốc. Tôi sẽ tiến hành ngay và báo cáo lại sớm nhất."
Cao Thuận Phát gật đầu, rồi tiếp tục căn dặn:
"Thêm một việc nữa, chuẩn bị kế hoạch để gây chút rắc rối cho Cao Trình Ngôn. Hãy xử lý mọi việc kín đáo, không để lại dấu vết nào liên quan đến tôi. Hiểu chưa?"
Giọng thư ký Ngô nghiêm túc đáp lại, hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách cẩn trọng.
Cúp máy, Cao Thuận Phát ngả người, vẻ mặt đầy toan tính. Anh quay sang nhìn Kiều Nhã Anh, đôi mắt ánh lên sự tự tin lạnh lùng như thể mọi thứ đã nằm trong tầm kiểm soát của mình.
Cao Thuận Phát đưa tay chậm rãi vuốt nhẹ mái tóc dài mềm mại của Kiều Nhã Anh, ánh mắt sắc lạnh của anh thoáng dịu lại, pha chút ấm áp hiếm thấy. Bàn tay của anh di chuyển xuống, nắm lấy bàn tay thanh mảnh của cô, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên mu bàn tay, từng cử chỉ dịu dàng đầy quyến rũ.
Kiều Nhã Anh cảm nhận sự chăm sóc nhẹ nhàng ấy, đôi mắt long lanh nhìn anh, như bị mê hoặc bởi khoảnh khắc đầy tình cảm này. Cô mỉm cười, không chút do dự, vòng tay ôm chặt lấy Cao Thuận Phát, cảm nhận hơi ấm từ anh lan tỏa. Cả hai như chìm trong không gian riêng tư của mình, giữa những tính toán và mưu đồ, phút giây ngắn ngủi ấy mang lại một chút dịu dàng và gắn kết trong màn đêm tĩnh lặng của căn biệt thự.
Trên chiếc sofa bọc nhung màu đen sâu lắng, Kiều Nhã Anh nằm tựa đầu lên đùi một người đàn ông tầm 27 tuổi, gương mặt anh ta sắc nét, lạnh lùng, tạo cảm giác bí ẩn.
Người đàn ông khoác lên mình bộ vest đen hoàn hảo, từng đường may tinh tế, vừa vặn với cơ thể, tăng thêm phần cuốn hút. Anh ta nâng ly rượu vang đỏ, màu rượu như một dòng thẫm đỏ, sóng sánh dưới ánh đèn, tỏa ra một mùi hương nồng nàn và quyến rũ.
Kiều Nhã Anh khẽ nhắm mắt, gương mặt thanh tú thả lỏng trên đùi người đàn ông, tựa như đang tận hưởng khoảnh khắc an yên hiếm hoi. Không khí trong phòng tĩnh lặng, tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cổ vang lên đều đặn như nhấn mạnh thêm sự yên bình pha lẫn chút huyền bí. Trong ánh đèn và màn đêm tĩnh lặng, hai người họ dường như cách biệt với thế giới bên ngoài, chìm đắm trong khoảnh khắc riêng tư mà bí ẩn.
Kiều Nhã Anh nằm thoải mái trên đùi người đàn ông, khoác trên mình bộ đồ ngủ mỏng manh với lớp vải nhẹ nhàng phủ bên ngoài, khẽ phô bày làn da trắng nõn, mịn màng dưới ánh sáng lờ mờ trong căn phòng u tối.
Lớp vải mỏng tựa như không thể che giấu hết vẻ quyến rũ của Kiều Nhã Anh, để lộ bờ vai thanh mảnh và làn da tỏa sáng như ngọc trai.
Gương mặt Kiều Nhã Anh xinh đẹp, đôi mắt khép hờ, hơi thở nhẹ nhàng phả lên áo vest đen của người đàn ông, tạo nên một không gian ấm áp xen lẫn sự thân mật bí ẩn.
Kiều Nhã Anh áp sát vào người đàn ông bên cạnh, đầu nghiêng khẽ để tựa lên ngực anh. Người đàn ông ngồi im, nét mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại thoáng nét dịu dàng, tay cầm ly rượu vang đỏ, khẽ nâng lên để thưởng thức từng ngụm nhỏ, như thể đang tận hưởng chính khoảnh khắc đầy mê hoặc này.
Không khí trong căn biệt thự trầm lắng, tiếng gió nhẹ từ bên ngoài vọng vào, làm tăng thêm phần u ám và tĩnh mịch cho khung cảnh đầy ma mị và quyến rũ của đêm.
Kiều Nhã Anh khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm, mang vẻ u buồn pha lẫn chút lạnh lẽo, nhìn thẳng vào Cao Thuận Phát. Cô nhẹ nhàng nhích người ra, để có thể đối diện anh rõ hơn. Giọng nói của cô vang lên, trầm và ma mị, như thể gói ghém cả một nỗi buồn xa xăm:
"Em phải đi Mỹ rồi. Không thể ở đây mãi được.."
Nét mặt Kiều Nhã Anh sắc sảo và khó đoán, đôi môi khẽ cong lên thành một nụ cười buồn. Cô tiếp tục, giọng hạ xuống, như một lời thầm thì đầy day dứt:
"Em đã thử mọi cách.. nhưng cuối cùng cũng không thể khiến Cao Trình Ngôn rung động."
Kiều Nhã Anh dừng lại, trong mắt hiện lên một chút thất vọng pha lẫn tự giễu, nhớ lại tất cả những lần cô cố gắng quyến rũ anh, chỉ để nhận lại sự lạnh lùng không lay chuyển.
Cao Thuận Phát nghe lời nói của Kiều Nhã Anh, ánh mắt dường như trầm lại, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh. Anh chỉ ngồi lặng im, không tỏ ra bất ngờ, như thể đã hiểu rõ lòng Kiều Nhã Anh từ trước.
Cao Thuận Phát khẽ nghiêng người, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Kiều Nhã Anh lên, ánh mắt anh sâu thẳm và sắc lạnh, nhưng chứa đựng một sự quyến rũ lạ kỳ. Giọng nói của anh vang lên, thấp và trầm, vừa lạnh lùng vừa an ủi:
"Đừng thất vọng như vậy, Kiều Nhã Anh. Đôi khi những gì em không có được.. chỉ là vì em chưa nắm chắc mọi quân bài trong tay."
Anh nhìn vào đôi mắt cô, lặng lẽ quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt kiều diễm nhưng mang vẻ cay đắng. Kiều Nhã Anh khẽ nhíu mày, rồi đáp, giọng đầy căm phẫn:
"Tất cả là tại cô ta.. Nhạc Linh Âm. Nếu không vì cô ta, mọi thứ đã khác. Em muốn cô ta biến mất, vĩnh viễn.."
Một tia lạnh lẽo xẹt qua ánh mắt Cao Thuận Phát khi nghe những lời ấy. Anh không đáp ngay, chỉ khẽ mỉm cười, một nụ cười mơ hồ khiến Kiều Nhã Anh như bị cuốn vào một mê cung không lối thoát. Anh siết nhẹ cằm cô, giọng nói trở nên mơ hồ nhưng đầy ma mị:
"Vậy thì.. hãy để anh lo chuyện đó."
Kiều Nhã Anh thoáng chau mày, ánh mắt lo lắng khi nghĩ đến Cao Trình Ngôn. Cô siết nhẹ tay áo Cao Thuận Phát, giọng căng thẳng:
"Cao Trình Ngôn sẽ phá hỏng tất cả, hãy cẩn thận.. em không muốn mọi chuyện đổ vỡ."
Cao Thuận Phát chỉ nhếch môi cười, một nụ cười nham hiểm ánh lên trong đôi mắt lạnh lẽo. Anh nghiêng người, đặt một nụ hôn nhẹ lên má cô, giọng nói trầm ấm nhưng chứa đầy sự toan tính:
"Yên tâm đi, anh sẽ sắp xếp mọi thứ hoàn hảo. Cao Trình Ngôn.. cậu ta rồi sẽ chịu đau khổ, chính tay anh sẽ đẩy cậu ta đến chỗ chết."
Cao Thuận Phát nhấn mạnh từng từ, như thể đã có kế hoạch trong đầu: "Và rồi.. cậu ta sẽ biến mất, cùng với Nhạc Linh Âm."
Kiều Nhã Anh mỉm cười hài lòng, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng. Cô siết lấy tay Cao Thuận Phát, lòng đầy hả hê khi nghĩ đến cảnh Nhạc Linh Âm và Cao Trình Ngôn sẽ không còn được bên nhau nữa. Trong màn đêm tĩnh lặng của căn biệt thự, họ âm mưu một kế hoạch đầy mưu mô và hiểm ác, hướng về mục tiêu phá hủy hạnh phúc của những kẻ mà họ cho là kẻ thù của mình.
Kiều Nhã Anh ánh mắt lấp lánh sự thích thú khi nghe kế hoạch của Cao Thuận Phát, cô không thể giấu được niềm hả hê. Không chần chừ, cô vươn người ôm chầm lấy cổ anh, áp sát thân mình vào anh, khẽ nghiêng đầu hôn nhẹ lên má anh. Đôi môi cô chạm nhẹ nhưng đầy quyến rũ, như một lời cảm ơn đầy ẩn ý.
"Em biết anh sẽ không làm em thất vọng." Kiều Nhã Anh thì thầm, giọng ngọt ngào nhưng đầy mưu mô.
Cao Thuận Phát nhìn Kiều Nhã Anh, ánh mắt lóe lên vẻ toan tính lẫn chút thích thú. Anh để yên cho cô vòng tay qua cổ mình, cười khẽ, vẻ đắc ý không che giấu được. Trong không gian trầm lắng của căn biệt thự, hai người chìm đắm trong những toan tính bí ẩn, như thể đã tạo nên một liên minh đầy hiểm ác để cùng nhau đạt được những điều mà họ khao khát.
Cao Thuận Phát lặng lẽ lấy điện thoại ra, nét mặt điềm tĩnh và lạnh lùng. Anh bấm số gọi cho thư ký Ngô, người trợ lý đáng tin cậy luôn sẵn sàng thực hiện những nhiệm vụ đặc biệt cho anh. Sau vài tiếng chuông ngắn, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, và giọng nói chuyên nghiệp của thư ký Ngô vang lên.
"Thưa giám đốc Cao, có gì cần tôi làm không ạ?"
Cao Thuận Phát liếc nhìn Kiều Nhã Anh, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nham hiểm, rồi giọng nói trầm thấp và kiên định của anh vang lên:
"Tôi muốn cậu điều tra toàn bộ thông tin về Nhạc Linh Âm, tất cả những mối quan hệ của cô ta, đặc biệt là mọi tương tác giữa cô ta và Cao Trình Ngôn. Đảm bảo không bỏ sót chi tiết nào."
Thư ký Ngô đáp lại ngay lập tức, giọng nghiêm túc:
"Rõ, thưa giám đốc. Tôi sẽ tiến hành ngay và báo cáo lại sớm nhất."
Cao Thuận Phát gật đầu, rồi tiếp tục căn dặn:
"Thêm một việc nữa, chuẩn bị kế hoạch để gây chút rắc rối cho Cao Trình Ngôn. Hãy xử lý mọi việc kín đáo, không để lại dấu vết nào liên quan đến tôi. Hiểu chưa?"
Giọng thư ký Ngô nghiêm túc đáp lại, hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách cẩn trọng.
Cúp máy, Cao Thuận Phát ngả người, vẻ mặt đầy toan tính. Anh quay sang nhìn Kiều Nhã Anh, đôi mắt ánh lên sự tự tin lạnh lùng như thể mọi thứ đã nằm trong tầm kiểm soát của mình.
Cao Thuận Phát đưa tay chậm rãi vuốt nhẹ mái tóc dài mềm mại của Kiều Nhã Anh, ánh mắt sắc lạnh của anh thoáng dịu lại, pha chút ấm áp hiếm thấy. Bàn tay của anh di chuyển xuống, nắm lấy bàn tay thanh mảnh của cô, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên mu bàn tay, từng cử chỉ dịu dàng đầy quyến rũ.
Kiều Nhã Anh cảm nhận sự chăm sóc nhẹ nhàng ấy, đôi mắt long lanh nhìn anh, như bị mê hoặc bởi khoảnh khắc đầy tình cảm này. Cô mỉm cười, không chút do dự, vòng tay ôm chặt lấy Cao Thuận Phát, cảm nhận hơi ấm từ anh lan tỏa. Cả hai như chìm trong không gian riêng tư của mình, giữa những tính toán và mưu đồ, phút giây ngắn ngủi ấy mang lại một chút dịu dàng và gắn kết trong màn đêm tĩnh lặng của căn biệt thự.