Ngôn Tình Khoảng Trời Riêng Của Hai Ta - Elaine

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Guinevere Elaine, 21 Tháng mười 2024.

  1. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 61: Cao Thuận Phát

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong ánh sáng mờ ảo của buổi tối, căn biệt thự sang trọng và u ám mang một vẻ đẹp huyền bí khó cưỡng. Ánh đèn từ chiếc đèn chùm pha lê rọi xuống phòng khách rộng lớn, hắt lên từng món nội thất cổ điển một ánh sáng lạnh lẽo và sắc sảo. Những bức tranh trên tường và các đồ trang trí bằng vàng óng ánh như muốn khoe vẻ xa hoa của nơi này.

    Trên chiếc sofa bọc nhung màu đen sâu lắng, Kiều Nhã Anh nằm tựa đầu lên đùi một người đàn ông tầm 27 tuổi, gương mặt anh ta sắc nét, lạnh lùng, tạo cảm giác bí ẩn.

    Người đàn ông khoác lên mình bộ vest đen hoàn hảo, từng đường may tinh tế, vừa vặn với cơ thể, tăng thêm phần cuốn hút. Anh ta nâng ly rượu vang đỏ, màu rượu như một dòng thẫm đỏ, sóng sánh dưới ánh đèn, tỏa ra một mùi hương nồng nàn và quyến rũ.

    Kiều Nhã Anh khẽ nhắm mắt, gương mặt thanh tú thả lỏng trên đùi người đàn ông, tựa như đang tận hưởng khoảnh khắc an yên hiếm hoi. Không khí trong phòng tĩnh lặng, tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cổ vang lên đều đặn như nhấn mạnh thêm sự yên bình pha lẫn chút huyền bí. Trong ánh đèn và màn đêm tĩnh lặng, hai người họ dường như cách biệt với thế giới bên ngoài, chìm đắm trong khoảnh khắc riêng tư mà bí ẩn.

    Kiều Nhã Anh nằm thoải mái trên đùi người đàn ông, khoác trên mình bộ đồ ngủ mỏng manh với lớp vải nhẹ nhàng phủ bên ngoài, khẽ phô bày làn da trắng nõn, mịn màng dưới ánh sáng lờ mờ trong căn phòng u tối.

    Lớp vải mỏng tựa như không thể che giấu hết vẻ quyến rũ của Kiều Nhã Anh, để lộ bờ vai thanh mảnh và làn da tỏa sáng như ngọc trai.

    Gương mặt Kiều Nhã Anh xinh đẹp, đôi mắt khép hờ, hơi thở nhẹ nhàng phả lên áo vest đen của người đàn ông, tạo nên một không gian ấm áp xen lẫn sự thân mật bí ẩn.

    Kiều Nhã Anh áp sát vào người đàn ông bên cạnh, đầu nghiêng khẽ để tựa lên ngực anh. Người đàn ông ngồi im, nét mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại thoáng nét dịu dàng, tay cầm ly rượu vang đỏ, khẽ nâng lên để thưởng thức từng ngụm nhỏ, như thể đang tận hưởng chính khoảnh khắc đầy mê hoặc này.

    Không khí trong căn biệt thự trầm lắng, tiếng gió nhẹ từ bên ngoài vọng vào, làm tăng thêm phần u ám và tĩnh mịch cho khung cảnh đầy ma mị và quyến rũ của đêm.

    Kiều Nhã Anh khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm, mang vẻ u buồn pha lẫn chút lạnh lẽo, nhìn thẳng vào Cao Thuận Phát. Cô nhẹ nhàng nhích người ra, để có thể đối diện anh rõ hơn. Giọng nói của cô vang lên, trầm và ma mị, như thể gói ghém cả một nỗi buồn xa xăm:

    "Em phải đi Mỹ rồi. Không thể ở đây mãi được.."

    Nét mặt Kiều Nhã Anh sắc sảo và khó đoán, đôi môi khẽ cong lên thành một nụ cười buồn. Cô tiếp tục, giọng hạ xuống, như một lời thầm thì đầy day dứt:

    "Em đã thử mọi cách.. nhưng cuối cùng cũng không thể khiến Cao Trình Ngôn rung động."

    Kiều Nhã Anh dừng lại, trong mắt hiện lên một chút thất vọng pha lẫn tự giễu, nhớ lại tất cả những lần cô cố gắng quyến rũ anh, chỉ để nhận lại sự lạnh lùng không lay chuyển.

    Cao Thuận Phát nghe lời nói của Kiều Nhã Anh, ánh mắt dường như trầm lại, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh. Anh chỉ ngồi lặng im, không tỏ ra bất ngờ, như thể đã hiểu rõ lòng Kiều Nhã Anh từ trước.

    Cao Thuận Phát khẽ nghiêng người, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Kiều Nhã Anh lên, ánh mắt anh sâu thẳm và sắc lạnh, nhưng chứa đựng một sự quyến rũ lạ kỳ. Giọng nói của anh vang lên, thấp và trầm, vừa lạnh lùng vừa an ủi:

    "Đừng thất vọng như vậy, Kiều Nhã Anh. Đôi khi những gì em không có được.. chỉ là vì em chưa nắm chắc mọi quân bài trong tay."

    Anh nhìn vào đôi mắt cô, lặng lẽ quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt kiều diễm nhưng mang vẻ cay đắng. Kiều Nhã Anh khẽ nhíu mày, rồi đáp, giọng đầy căm phẫn:

    "Tất cả là tại cô ta.. Nhạc Linh Âm. Nếu không vì cô ta, mọi thứ đã khác. Em muốn cô ta biến mất, vĩnh viễn.."

    Một tia lạnh lẽo xẹt qua ánh mắt Cao Thuận Phát khi nghe những lời ấy. Anh không đáp ngay, chỉ khẽ mỉm cười, một nụ cười mơ hồ khiến Kiều Nhã Anh như bị cuốn vào một mê cung không lối thoát. Anh siết nhẹ cằm cô, giọng nói trở nên mơ hồ nhưng đầy ma mị:

    "Vậy thì.. hãy để anh lo chuyện đó."

    Kiều Nhã Anh thoáng chau mày, ánh mắt lo lắng khi nghĩ đến Cao Trình Ngôn. Cô siết nhẹ tay áo Cao Thuận Phát, giọng căng thẳng:

    "Cao Trình Ngôn sẽ phá hỏng tất cả, hãy cẩn thận.. em không muốn mọi chuyện đổ vỡ."

    Cao Thuận Phát chỉ nhếch môi cười, một nụ cười nham hiểm ánh lên trong đôi mắt lạnh lẽo. Anh nghiêng người, đặt một nụ hôn nhẹ lên má cô, giọng nói trầm ấm nhưng chứa đầy sự toan tính:

    "Yên tâm đi, anh sẽ sắp xếp mọi thứ hoàn hảo. Cao Trình Ngôn.. cậu ta rồi sẽ chịu đau khổ, chính tay anh sẽ đẩy cậu ta đến chỗ chết."

    Cao Thuận Phát nhấn mạnh từng từ, như thể đã có kế hoạch trong đầu: "Và rồi.. cậu ta sẽ biến mất, cùng với Nhạc Linh Âm."

    Kiều Nhã Anh mỉm cười hài lòng, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng. Cô siết lấy tay Cao Thuận Phát, lòng đầy hả hê khi nghĩ đến cảnh Nhạc Linh Âm và Cao Trình Ngôn sẽ không còn được bên nhau nữa. Trong màn đêm tĩnh lặng của căn biệt thự, họ âm mưu một kế hoạch đầy mưu mô và hiểm ác, hướng về mục tiêu phá hủy hạnh phúc của những kẻ mà họ cho là kẻ thù của mình.

    Kiều Nhã Anh ánh mắt lấp lánh sự thích thú khi nghe kế hoạch của Cao Thuận Phát, cô không thể giấu được niềm hả hê. Không chần chừ, cô vươn người ôm chầm lấy cổ anh, áp sát thân mình vào anh, khẽ nghiêng đầu hôn nhẹ lên má anh. Đôi môi cô chạm nhẹ nhưng đầy quyến rũ, như một lời cảm ơn đầy ẩn ý.

    "Em biết anh sẽ không làm em thất vọng." Kiều Nhã Anh thì thầm, giọng ngọt ngào nhưng đầy mưu mô.

    Cao Thuận Phát nhìn Kiều Nhã Anh, ánh mắt lóe lên vẻ toan tính lẫn chút thích thú. Anh để yên cho cô vòng tay qua cổ mình, cười khẽ, vẻ đắc ý không che giấu được. Trong không gian trầm lắng của căn biệt thự, hai người chìm đắm trong những toan tính bí ẩn, như thể đã tạo nên một liên minh đầy hiểm ác để cùng nhau đạt được những điều mà họ khao khát.

    Cao Thuận Phát lặng lẽ lấy điện thoại ra, nét mặt điềm tĩnh và lạnh lùng. Anh bấm số gọi cho thư ký Ngô, người trợ lý đáng tin cậy luôn sẵn sàng thực hiện những nhiệm vụ đặc biệt cho anh. Sau vài tiếng chuông ngắn, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, và giọng nói chuyên nghiệp của thư ký Ngô vang lên.

    "Thưa giám đốc Cao, có gì cần tôi làm không ạ?"

    Cao Thuận Phát liếc nhìn Kiều Nhã Anh, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nham hiểm, rồi giọng nói trầm thấp và kiên định của anh vang lên:

    "Tôi muốn cậu điều tra toàn bộ thông tin về Nhạc Linh Âm, tất cả những mối quan hệ của cô ta, đặc biệt là mọi tương tác giữa cô ta và Cao Trình Ngôn. Đảm bảo không bỏ sót chi tiết nào."

    Thư ký Ngô đáp lại ngay lập tức, giọng nghiêm túc:

    "Rõ, thưa giám đốc. Tôi sẽ tiến hành ngay và báo cáo lại sớm nhất."

    Cao Thuận Phát gật đầu, rồi tiếp tục căn dặn:

    "Thêm một việc nữa, chuẩn bị kế hoạch để gây chút rắc rối cho Cao Trình Ngôn. Hãy xử lý mọi việc kín đáo, không để lại dấu vết nào liên quan đến tôi. Hiểu chưa?"

    Giọng thư ký Ngô nghiêm túc đáp lại, hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách cẩn trọng.

    Cúp máy, Cao Thuận Phát ngả người, vẻ mặt đầy toan tính. Anh quay sang nhìn Kiều Nhã Anh, đôi mắt ánh lên sự tự tin lạnh lùng như thể mọi thứ đã nằm trong tầm kiểm soát của mình.

    Cao Thuận Phát đưa tay chậm rãi vuốt nhẹ mái tóc dài mềm mại của Kiều Nhã Anh, ánh mắt sắc lạnh của anh thoáng dịu lại, pha chút ấm áp hiếm thấy. Bàn tay của anh di chuyển xuống, nắm lấy bàn tay thanh mảnh của cô, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên mu bàn tay, từng cử chỉ dịu dàng đầy quyến rũ.

    Kiều Nhã Anh cảm nhận sự chăm sóc nhẹ nhàng ấy, đôi mắt long lanh nhìn anh, như bị mê hoặc bởi khoảnh khắc đầy tình cảm này. Cô mỉm cười, không chút do dự, vòng tay ôm chặt lấy Cao Thuận Phát, cảm nhận hơi ấm từ anh lan tỏa. Cả hai như chìm trong không gian riêng tư của mình, giữa những tính toán và mưu đồ, phút giây ngắn ngủi ấy mang lại một chút dịu dàng và gắn kết trong màn đêm tĩnh lặng của căn biệt thự.
     
  2. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 62: Chiến tranh ngầm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi sáng sớm của trời tháng 11 mang theo hơi thở lạnh nhẹ, thoáng se lạnh nhưng không quá buốt giá. Trời thường âm u, một lớp sương mỏng giăng khắp nơi, phủ lên từng ngọn cỏ, nhánh cây. Mặt trời chưa ló hẳn, chỉ hé lộ vài tia sáng yếu ớt, khiến không gian khoác lên vẻ yên tĩnh và trầm mặc.

    Những chiếc lá vàng, cam và nâu của mùa thu vẫn còn sót lại, nằm lác đác trên mặt đất, nhẹ nhàng xao động khi có cơn gió nhẹ thoảng qua. Khí trời phảng phất hương thơm của đất ẩm, cây cỏ và một chút dịu ngọt của những bông hoa nở muộn. Tiếng chim hót líu lo còn yếu ớt, xa xa vọng lại âm thanh của phố thị bắt đầu thức giấc. Những con đường vắng vẻ, với ánh đèn đường còn lấp lánh mờ nhạt, tạo cảm giác bình yên lạ thường.

    Buổi sáng tháng 11 thật dịu dàng, như một cái chạm nhẹ của mùa đông nhưng vẫn còn ấm áp hơi thở của mùa thu, mang đến cảm giác vừa thân thuộc vừa thoáng nét luyến tiếc cho người thưởng ngoạn.

    Nhạc Linh Âm mặc đồng phục mùa đông của Nhị Trung, chiếc áo khoác dài màu hồng nhạt với viền cổ áo trắng gọn gàng và khăn quàng ấm áp. Chiếc áo khoác dày ôm lấy dáng người nhỏ nhắn, che chắn khỏi cái lạnh sáng sớm. Bên dưới, cô mặc váy xếp ly màu hồng cùng đôi tất dài màu trắng, đôi chân bước đều trên nền lá khô kêu rào rạo dưới chân, tạo nên âm thanh vui tai trong không gian yên tĩnh.

    Đôi tay của Nhạc Linh Âm thỉnh thoảng luồn vào túi áo, giữ cho ấm áp, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía con đường quen thuộc của Nhị Trung, ngắm nghía từng cảnh vật quen thuộc. Những chiếc lá vàng còn sót lại trên hàng cây ven đường, sương mờ giăng nhẹ trên các ngọn đèn đường và khung cảnh im lìm của phố phường buổi sớm sớm mang lại cho cô cảm giác bình yên.

    Nhạc Linh Âm hít một hơi thật sâu, để cái lạnh sớm mai và mùi hương ẩm mát của cây cỏ thấm vào lòng, rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng. Cô tiếp tục bước đi, từng bước chân nhẹ tênh, hòa cùng không khí tĩnh lặng của buổi sáng mùa đông trên con đường mà cô đã đi qua biết bao lần, mỗi bước lại dệt thêm những kỷ niệm mới trên hành trình tuổi trẻ của mình.

    Vừa bước vào lớp 1-A, Nhạc Linh Âm liền bắt gặp nụ cười tinh nghịch của Diêu Hiểu Vy đang quay xuống từ bàn trên. Đôi mắt Hiểu Vy sáng lên, khoé môi khẽ nhếch lên đầy vẻ trêu ghẹo, cô vừa cười vừa nhìn Nhạc Linh Âm nói:

    "Ô, hôm nay Linh Âm của chúng ta không có cùng đi học với Cao Trình Ngôn lạnh như băng đó sao? À.. Tớ còn thấy cậu lúc nào cũng đi cùng cậu ấy về nhà, không lẽ?"

    Nhạc Linh Âm thoáng đỏ mặt, nhưng cô cố giữ bình tĩnh, đưa ánh mắt trêu chọc ngược lại bạn mình: "Cậu nói gì thế Hiểu Vy, chẳng qua chúng tớ đi cùng hướng thôi mà. Cậu ấy trông lúc nào cũng xa cách thế kia, có ai dám lại gần đâu."

    Hiểu Vy bật cười, chống cằm nhìn Nhạc Linh Âm, giọng nói như càng thêm phần trêu chọc: "Vậy sao tớ chẳng thấy cậu xa cách gì với Cao Trình Ngôn hết trơn? Ai nhìn cũng thấy là cậu ấy đối xử với cậu khác mà, phải không?"

    Nhạc Linh Âm chỉ cười nhẹ, không trả lời. Trong lòng cô, hình ảnh Cao Trình Ngôn với đôi mắt nâu đỏ lạnh lùng nhưng có chút dịu dàng mỗi khi quay sang nhìn mình lại hiện ra. Nhưng cô biết rõ, giữa cô và Cao Trình Ngôn chỉ là những cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, và có lẽ là.. một chút duyên phận nào đó.

    Cao Trình Ngôn bước vào lớp với dáng vẻ lạnh lùng, đôi mắt sắc lạnh thoáng qua, ánh nhìn dừng lại trên Diêu Hiểu Vy đang trêu chọc Nhạc Linh Âm.

    Ánh mắt đỏ nâu của Cao Trình Ngôn toát lên một luồng sát khí khiến Diêu Hiểu Vy khựng lại, nụ cười trêu ghẹo của cô nhanh chóng tan biến. Cô thoáng rùng mình, cảm nhận rõ rệt sự lạnh lẽo từ ánh mắt của Cao Trình Ngôn.

    Dù tiết trời tháng 11 mang theo cái lạnh, nhưng Cao Trình Ngôn như chẳng hề bận tâm đến, cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay, đeo chiếc balo đen trên vai, dáng vẻ bất cần nhưng không kém phần kiêu ngạo. Cao Trình Ngôn điềm nhiên tiến tới bàn mình, ngồi xuống cạnh Nhạc Linh Âm, chẳng nói lời nào.

    Không khí trở nên căng thẳng khi Cao Trình Ngôn quay lại, nhướng mày nhìn Diêu Hiểu Vy, giọng trầm lạnh vang lên: "Thấy vui khi trêu người khác vậy sao?"

    Diêu Hiểu Vy cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng cô biết rằng Trình Ngôn đang cố tình khiêu khích mình. Cô bĩu môi, nhưng không giấu được chút bực mình.

    "Đâu phải ai cũng mặt lạnh như cậu mà còn có người bầu bạn đi cùng về nhà mỗi ngày như thế." Diêu Hiểu Vy đáp lại, đôi mắt vẫn nheo lại đầy khiêu khích, nhưng giọng nói đã bớt đùa cợt hơn.

    Cao Trình Ngôn nhún vai, vẻ mặt lạnh lùng chẳng chút bận tâm: "Ai bảo cậu nhiều chuyện quá làm gì."

    Nhạc Linh Âm lặng lẽ ngồi giữa hai người, cảm thấy cả bầu không khí như hạ nhiệt vài độ. Cô đưa mắt nhìn Cao Trình Ngôn, rồi nhìn Diêu Hiểu Vy, định nói gì đó để hòa giải, nhưng chỉ lặng lẽ cười. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô thấy Diêu Hiểu Vy bị chính Cao Trình Ngôn làm cho cứng họng như vậy.

    Diêu Hiểu Vy và Cao Trình Ngôn ngồi đó, ánh mắt cả hai như tóe lửa, bắt đầu một cuộc "đối đầu" đầy ẩn ý, chỉ toàn những lời nói sắc bén mà không cần phải nâng cao giọng.

    Mỗi câu nói họ thốt ra đều ngấm ngầm công kích đối phương, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, khiến không khí càng trở nên căng thẳng và hấp dẫn như một trận chiến ngầm mà chỉ có người trong cuộc mới hiểu.

    Diêu Hiểu Vy mở miệng cười, đôi mắt lóe lên vẻ ranh mãnh, cô nói: "Nghe nói, những người lạnh lùng thường là những người có điều giấu kín. Cậu không thấy cô đơn khi lúc nào cũng tạo khoảng cách với mọi người xung quanh sao?"

    Cao Trình Ngôn đáp lại bằng vẻ mặt thản nhiên, khóe môi hơi nhếch lê: "Có lẽ cậu quá nhiều thời gian rảnh để quan sát người khác. Thay vì tò mò về chuyện của tôi, tại sao không tự nghĩ xem mình có vấn đề gì để phải bận tâm đến người khác như vậy?"

    Diêu Hiểu Vy mỉm cười, nhưng ánh mắt sắc lẹm, không chịu thua, cô nhẹ nhàng nói: "Ồ, thật ra thì tôi không có gì phải lo lắng cả. Chỉ là thấy thú vị khi một người như cậu, luôn lạnh nhạt như băng, lại luôn đi bên cạnh Linh Âm – cậu ấy quá tốt bụng và dịu dàng so với cậu."

    Cao Trình Ngôn nhìn thẳng vào Hiểu Vy, nụ cười thoáng hiện nhưng lạnh đến mức khiến người đối diện phải chột dạ: "Vậy sao? Cảm ơn vì sự lo lắng không cần thiết. Nhưng có lẽ cậu nên học cách đừng đánh giá người khác chỉ bằng vẻ bề ngoài, nếu không, cậu sẽ tự chuốc lấy phiền phức đấy."

    Nhạc Linh Âm lặng lẽ nhìn cả hai, lòng thầm lo lắng. Diêu Hiểu Vy rõ ràng đang cảnh giác, còn Cao Trình Ngôn thì lạnh lùng như một tảng băng. Trước màn đối đáp này, Nhạc Linh Âm chỉ biết ngồi im, cảm giác như một luồng khí lạnh toát ra từ đôi mắt của hai người. Cuộc "chiến tranh ngầm" giữa họ dường như không có hồi kết, mỗi lời nói đều sắc bén nhưng ẩn ý, tinh vi, cứ như chỉ cần một giây sơ hở là sẽ thua trong trận đấu trí này.

    Nhạc Linh Âm nhìn qua nhìn lại giữa hai người bạn của mình, cảm thấy không khí căng thẳng như một sợi dây cung kéo căng.

    Nhạc Linh Âm muốn phá vỡ bầu không khí nặng nề này, liền nhẹ nhàng đưa tay chọc chọc vào cánh tay Cao Trình Ngôn, thì thầm: "Này, đừng căng thẳng quá mà."

    Thế nhưng, đôi mắt đỏ nâu của Cao Trình Ngôn chỉ khẽ liếc qua Nhạc Linh Âm, ánh nhìn lạnh băng khiến cô bất giác rụt tay lại, lòng cảm thấy có chút run sợ. Trước sự im lặng đáng sợ của Cao Trình Ngôn, Nhạc Linh Âm lặng lẽ cúi đầu, còn cậu thì úp mặt xuống bàn, giả vờ như không thấy gì và quyết định chợp mắt nghỉ ngơi.

    Diêu Hiểu Vy nhận thấy sự ngượng ngùng của Nhạc Linh Âm và vẻ lạnh lùng không thèm đáp trả của Cao Trình Ngôn, bèn nở nụ cười đắc ý. Cô khẽ hắng giọng, chốt hạ bằng một câu trêu chọc cuối cùng: "Lạnh lùng cỡ nào thì cũng phải có lúc bối rối khi bị nhắm trúng điểm yếu thôi."

    Tưởng rằng câu nói này sẽ khiến Cao Trình Ngôn khó chịu hay ít nhất cũng phản ứng lại, nhưng cậu vẫn không thèm ngước lên nhìn, vẻ mặt không chút biểu cảm, hoàn toàn phớt lờ sự trêu chọc của Hiểu Vy. Đôi mắt cậu sâu thẳm và bình thản, như thể những lời nói sắc bén đó chẳng thể chạm tới cậu.

    Diêu Hiểu Vy có hơi bất mãn, nhưng trong lòng lại có chút thỏa mãn vì nghĩ mình đã chiếm thế thượng phong. Nhạc Linh Âm chẳng biết phải làm gì, trong khi Cao Trình Ngôn thì giữ nguyên vẻ bình tĩnh đáng sợ, như thể chẳng có gì hay ai có thể làm xáo trộn thế giới riêng lạnh lẽo của cậu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng mười 2024
  3. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 63: Những con người đáng sợ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong tiết học thể dục giữa khí trời tháng 11, không gian tràn ngập hơi lạnh, từng cơn gió se se thổi qua, mang theo mùi đất ẩm và lá khô. Trên sân trường rộng, các học sinh mặc đồng phục thể dục dài tay, hầu hết đều khoác thêm áo mỏng để chống lại cái lạnh đầu ngày. Đám mây xám nhạt lững lờ trôi trên bầu trời, che đi chút ánh nắng yếu ớt, khiến sân trường nhuốm màu trầm mặc.

    Các học sinh bắt đầu bài khởi động, tiếng cười nói rộn ràng hòa lẫn vào không khí buổi sớm khiến sân trường trở nên nhộn nhịp hơn. Những hơi thở phả ra làn khói mỏng trong không khí, ai cũng vỗ nhẹ vào cánh tay để làm ấm người trước khi chạy bộ. Hàng cây ven sân lác đác vài chiếc lá còn sót lại của mùa thu, khi có cơn gió lướt qua, lá vàng lại rơi lác đác, xoay vòng trong không khí rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

    Khi tiếng còi của thầy giáo vang lên, học sinh bắt đầu chạy đều vòng quanh sân. Những đôi chân đều đặn nhịp bước, tạo nên âm thanh của giày chạm đất, như hòa cùng tiếng xào xạc của lá rơi. Đôi má ai cũng ửng hồng vì vận động dưới thời tiết lành lạnh, không khí trong trẻo khiến từng hơi thở trở nên tươi mới hơn.

    Sau bài chạy, một số học sinh bắt đầu các môn khác như bóng chuyền, bóng rổ, trong khi một nhóm nhỏ tụ lại luyện tập nhảy dây hay đá cầu. Tiếng quả bóng đập vào mặt đất, tiếng hò reo khi ghi bàn hay thực hiện được động tác khó làm cho tiết học càng thêm sôi nổi. Tuy lạnh, nhưng không khí thể dục giữa trời tháng 11 lại mang đến một cảm giác hứng khởi, lành mạnh, tiếp thêm sức sống cho từng trái tim trẻ tuổi, để lại trong lòng mỗi học sinh những kỷ niệm khó quên về mùa đông học đường.

    Đang giữa tiết thể dục, Nhạc Linh Âm bỗng nhiên cảm thấy cơn đau nhói ở bụng dưới, kỳ kinh nguyệt bất chợt ập đến, lần này cơn đau dường như dữ dội hơn những tháng trước. Cô cảm thấy mặt mình dần tái nhợt, một lớp mồ hôi lạnh rịn ra trên trán. Nhưng Linh Âm cắn chặt môi, cố gắng đứng thẳng, cố không để lộ ra sự đau đớn đang âm ỉ bên trong.

    Nhạc Linh Âm nhìn quanh, thấy mọi người vẫn đang chạy và cười nói vui vẻ, cô không muốn ai phải bận tâm vì mình. Cô cố giữ vẻ bình tĩnh, đi từng bước chậm rãi đến băng ghế gần sân để ngồi xuống. Từng cơn đau lại dâng lên, nhưng cô vẫn kiên nhẫn, đặt tay lên bụng, nhắm mắt lại một lúc để cơn đau lắng xuống.

    Cô bạn Diêu Hiểu Vy vốn tinh ý, nhận ra sắc mặt xanh xao bất thường của Nhạc Linh Âm, vội chạy đến ngồi cạnh, khẽ chạm vào vai Nhạc Linh Âm hỏi nhỏ: "Linh Âm, cậu không sao chứ? Sắc mặt cậu kém quá."

    Linh Âm khẽ lắc đầu, cố mỉm cười để trấn an bạn: "Tớ không sao.. chỉ là hơi mệt chút thôi. Cậu đừng lo."

    Nhưng Diêu Hiểu Vy không dễ bị thuyết phục. Cô nhìn kỹ vẻ mặt nhợt nhạt và ánh mắt lộ rõ sự đau đớn của Nhạc Linh Âm. Hiểu Vy thở dài, nhẹ giọng nói: "Cậu không cần phải gắng gượng đâu. Để tớ xin phép thầy cho cậu nghỉ tiết này nhé."

    Nhạc Linh Âm muốn từ chối nhưng cơn đau lại bất ngờ dâng lên dữ dội hơn, khiến cô không thể giấu được nữa. Diêu Hiểu Vy nhanh chóng chạy đi xin phép thầy giáo, để Nhạc Linh Âm có thể nghỉ ngơi.

    Trong không gian lành lạnh của tiết thể dục, Diêu Hiểu Vy đứng ra che chở, giúp Nhạc Linh Âm có được chút yên tĩnh để chống chọi với cơn đau âm ỉ ấy, từng chút một.

    Thầy thể dục sau khi quan sát một lúc, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Nhạc Linh Âm thì liền gọi cô lại, giọng nói nghiêm nghị nhưng không kém phần quan tâm:

    "Nhạc Linh Âm, em trông không khỏe, nếu thấy mệt thì đến phòng y tế nghỉ đi. Diêu Hiểu Vy, em qua giúp các bạn chuyền bóng."

    Nhạc Linh Âm khẽ gật đầu, định mở lời xin Diêu Hiểu Vy đi cùng, nhưng thầy đã xoay đi, tiếp tục chỉ đạo các học sinh khác. Diêu Hiểu Vy cũng khó xử chỉ dặn dò Nhạc Linh Âm vài câu, cô thì không muốn làm phiền ai thêm, cô đành lặng lẽ rời sân thể dục một mình, bước từng bước nặng nề về phía phòng y tế.

    Nhạc Linh Âm chầm chậm bước trên con đường vắng vẻ dẫn về phòng y tế, tay vẫn đặt nhẹ lên bụng, cố gắng chịu đựng cơn đau dày vò. Nhưng khi vừa đi ngang qua khu vực sân sau, cô bất ngờ thấy Tiết Ly Hoa và Phùng Yên chặn đường mình. Cả hai nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh, có vẻ như đã đợi ở đây từ trước.

    "Nhạc Linh Âm, nghe nói cậu gần đây rất thân với Cao Trình Ngôn, phải không?" Tiết Ly Hoa cười nhạt, giọng nói đầy ẩn ý.

    Nhạc Linh Âm thoáng sững người, ánh mắt ngơ ngác nhìn bọn họ, không hiểu ý tứ của câu hỏi. Nhưng Phùng Yên với ánh mắt lạnh lùng, đã bước tới kéo mạnh tay Nhạc Linh Âm. Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bọn họ kéo về phía nhà kho dụng cụ thể dục.

    "Cậu nghĩ mình là ai mà lại dám tiếp cận Cao Trình Ngôn?" Phùng Yên nói, giọng đầy tức giận: "Cậu có biết Kiều Nhã Anh đã bị cậu ta từ chối vì ai không?"

    Cơn đau bụng càng dữ dội hơn khi bị kéo đi, nhưng Nhạc Linh Âm chỉ biết cắn răng chịu đựng, lặng im nhìn bọn họ. Cô không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, chỉ biết cảm giác bất an đang dâng lên trong lòng khi cánh cửa nhà kho từ từ khép lại sau lưng, ánh sáng bên ngoài dần bị chặn lại, nhấn chìm cô vào bóng tối.

    Phùng Yên với vẻ mặt lạnh lùng và cơn giận bùng nổ, bỗng cầm trái bóng rổ lên, không do dự ném thẳng vào bụng Nhạc Linh Âm. Cô không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cơn đau dồn dập ập đến, rồi ngã xuống đất, thở hồng hộc, mắt nhòe đi vì đau đớn.

    "Cậu nghĩ mình là ai mà dám đứng cạnh Cao Trình Ngôn?" Phùng Yên hét lớn, giọng đầy căm hận. "Cậu ta không phải là loại người dành cho những người như cậu đâu!"

    Tiếng bóng rổ nảy lên sàn, Phùng Yên như phát điên, không ngừng cầm thêm vài trái bóng rổ, bóng chuyền dưới chân mình lên rồi điên cuồng ném vào người Nhạc Linh Âm. Những trái bóng lăn lóc quanh cô, mỗi lần trúng vào người đều mang lại một cơn đau nhói.

    "Cậu muốn gì hả? Tại sao lại làm như vậy?" Nhạc Linh Âm cố gắng nói, nhưng giọng cô đã nghẹn lại. Cô chỉ biết cuộn mình lại, gương mặt đau khổ.

    "Cậu không xứng với cậu ấy! Cậu sẽ phải trả giá vì sự ngu ngốc của mình!" Phùng Yên vừa ném bóng, vừa chửi rủa, ánh mắt đầy thù hận, hoàn toàn không có chút thương xót.

    Tiết Ly Hoa đứng bên cạnh, chứng kiến cảnh này mà không hề can thiệp, chỉ lặng lẽ quan sát, ánh mắt tràn đầy thích thú. Họ đã quyết định sẽ không cho Nhạc Linh Âm cơ hội nào, và giờ đây, những hành động thô bạo ấy chỉ khiến cô càng thêm hoảng loạn và đau đớn.

    Cơn đau bụng kinh ầm ỉ như sóng cuộn trào, khiến Nhạc Linh Âm cảm thấy như mình sắp không chịu đựng nổi nữa. Mỗi cơn co thắt như xé nát bụng, cô chỉ muốn buông xuôi, ngất xỉu để thoát khỏi những cơn đau đớn đang dồn dập.

    Nhưng khi Nhạc Linh Âm đang co người lại, bỗng dưng cảm thấy một cú đạp mạnh vào tay mình. Phùng Yên đứng đó, cười ha hả như thể đang chứng kiến một trò đùa thú vị.

    "Đồ ngốc nghếch! Cậu còn dám đứng cạnh Cao Trình Ngôn nữa không?" Phùng Yên ta chế nhạo, giọng điệu ngạo mạn không thể nào kiềm chế.

    Nhạc Linh Âm chỉ biết rít lên một tiếng trong đau đớn, nhưng Phùng Yên không quan tâm. Cô ta bước đi, để lại Nhạc Linh Âm nằm gục dưới đất, một mình giữa bóng tối ảm đạm của nhà kho, cơn đau quặn thắt vẫn không buông tha cho cô.

    Nhạc Linh Âm nhìn theo bóng dáng của Phùng Yên, lòng đầy tủi thân và sợ hãi. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết, không chỉ vì cơn đau thể xác, mà còn vì sự tàn nhẫn của những người bạn đồng trang lứa.

    Tiết Ly Hoa từ từ ngồi xuống bên cạnh Nhạc Linh Âm, gương mặt trắng bệch và đôi mắt lạnh lẽo như muốn đè nén mọi cảm xúc. Cô ta cầm trong tay một con dao rạch giấy, ánh sáng loang lổ chiếu vào lưỡi dao tạo nên một cái bóng sắc lẹm, như một lời hứa hẹn cho những điều kinh khủng sắp xảy ra.

    "Cậu nên biết vị trí của mình." Tiết Ly Hoa nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự uy hiếp: "Cao Trình Ngôn không dành cho cậu. Đừng có tự ý làm phiền cuộc sống của người khác."

    Tiết Ly Hoa từ từ lướt lưỡi dao lên làn da Nhạc Linh Âm, không thực sự đâm vào, nhưng đủ để khiến cô cảm nhận được sự lạnh lẽo của nó, như một lời cảnh cáo. Nhạc Linh Âm rùng mình, không thể kìm chế nổi nỗi sợ hãi, mắt cô mở to khi nhìn thấy ánh sáng phản chiếu trên lưỡi dao.

    "Cậu có thể tưởng tượng những gì mình phải chịu đựng nếu còn dám xuất hiện bên cạnh cậu ta không?" Tiết Ly Hoa tiếp tục, một nụ cười nửa miệng hiện lên trên gương mặt cô ta, trông vừa dịu dàng vừa ác độc, như một kẻ săn mồi đang hưởng thụ khoảnh khắc yếu đuối của con mồi.

    Sau khi nói xong, Tiết Ly Hoa đứng dậy, để lại Nhạc Linh Âm trong sự sợ hãi và tổn thương, một cảm giác lạnh lẽo bao trùm quanh cô. Những lời nói và hành động của Tiết Ly Hoa như một vết thương sâu hoắm trong tâm hồn cô, làm cho cô cảm thấy mình không chỉ đau đớn về thể xác, mà còn bị tổn thương sâu sắc về tinh thần. Cô lặng lẽ nhìn theo bóng dáng của Tiết Ly Hoa, lòng trĩu nặng và bế tắc, không biết tương lai mình sẽ ra sao khi phải đối mặt với những con người đáng sợ này.
     
  4. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 64: Những con người đáng sợ (phần 2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cao Trình Ngôn đứng bên ngoài sân bóng rổ, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào điện thoại của mình, hoàn toàn không tập trung vào trận đấu đang diễn ra. Âm thanh ồn ào của tiếng hò reo và tiếng bóng va chạm với nhau dường như không thể nào đánh thức cậu khỏi thế giới riêng của mình.

    Bất ngờ, một trái bóng rổ từ phía đối phương bay đến, ngay giữa lúc Cao Trình Ngôn đang mải mê. Cậu bạn từ xa hoảng hốt kêu lên:

    "Coi chừng!"

    Cao Trình Ngôn chỉ lạnh nhạt đưa tay ra, chặn lấy trái bóng rổ mà không hề thay đổi sắc mặt.

    Cao Trình Ngôn nhìn thẳng về phía đối phương, ánh mắt không có chút cảm xúc, như thể đang đánh giá tình hình trước mặt. Những ánh mắt xung quanh dõi theo cậu, một số bạn bè đứng bên ngoài cảm thấy hồi hộp, trong khi những người khác thậm chí phải rụt rè lùi lại.

    Không nói một lời, Cao Trình Ngôn ném mạnh trái bóng rổ ra, nó bay vút lên không trung, cuốn theo một đường mạnh mẽ. Âm thanh vang vọng khi bóng rổ lọt vào rổ, tạo nên một tiếng "đùng" rõ rệt. Cả đám con trai trên sân bỗng chốc lặng đi, nhìn cậu với ánh mắt vừa sợ hãi vừa ngưỡng mộ.

    Cao Trình Ngôn khẽ nhếch môi, một nụ cười thoáng qua, nhưng ngay lập tức lại quay về vẻ lạnh lùng. Cậu không quan tâm đến sự thán phục hay sợ hãi của mọi người xung quanh. Trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ: Những chuyện khác, kể cả bóng rổ, đều không quan trọng bằng những gì đang xảy ra với Nhạc Linh Âm.

    Những nam sinh trên sân nhận thấy sự kỳ lạ trong thái độ của Cao Trình Ngôn. Một vài người trong số họ bèn bước tới, vẻ mặt đầy băn khoăn.

    "Cao Trình Ngôn, cậu có ổn không?" Một trong số họ lên tiếng, lo lắng cho tình trạng của cậu.

    Cao Trình Ngôn chỉ liếc nhìn họ một cái, ánh mắt lạnh lùng không cho phép ai xâm phạm vào thế giới của mình.

    "Có việc rồi." Cao Trình Ngôn nói ngắn gọn, giọng điệu thờ ơ, không chút quan tâm đến những câu hỏi hay lo lắng của họ.

    Nói xong, Cao Trình Ngôn quay người, rời khỏi sân bóng rổ mà không cần quan tâm đến những ánh mắt thất vọng và ngạc nhiên của bạn bè. Họ đứng lại, một cảm giác hụt hẫng tràn ngập trong lòng khi chứng kiến sự lạnh lùng của cậu. Không ai dám lên tiếng hỏi thêm, họ chỉ biết nhìn theo bóng lưng của Cao Trình Ngôn, cảm thấy sự xa cách ngày càng lớn dần.

    Cao Trình Ngôn bước nhanh về phía nhà kho dụng cụ thể dục.

    Bên trong kho đồ dụng cụ thể dục, không khí u ám và chật chội, chỉ có vài tia sáng yếu ớt xuyên qua những khe hở trên cánh cửa gỗ cũ kỹ. Những dụng cụ thể thao lộn xộn nằm xung quanh, tạo nên một không gian bừa bộn, nhưng lúc này lại càng khiến Nhạc Linh Âm cảm thấy đơn độc và tuyệt vọng.

    Nhạc Linh Âm nằm co ro trên nền đất lạnh, từng cơn đau quặn thắt ở bụng khiến cho tâm trí trở nên mơ hồ. Ánh sáng mờ nhạt chiếu lên gương mặt nhợt nhạt của cô, đôi mắt cô rưng rưng, trong lòng tràn đầy nỗi u uất. Mỗi lần cơn đau ập đến, cô chỉ biết cắn môi, nghẹn ngào trong sự đau đớn không dứt.

    "Cao Trình Ngôn.."

    Nhạc Linh Âm thầm gọi tên cậu, nước mắt rơi xuống, lăn dài trên má. Trong những khoảnh khắc tăm tối này, hình ảnh của Cao Trình Ngôn hiện lên trong tâm trí cô như một ánh sáng le lói, nhưng cũng khiến lòng cô thêm tê tái. Cô nhớ những lúc cậu bảo vệ cô, những ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy quyết đoán.

    Nhưng giờ đây, Nhạc Linh Âm cảm thấy như đang ở trong một thế giới khác, nơi mà không có ai có thể đến cứu cô. Mặc dù lòng khao khát sự giúp đỡ, nhưng không có ai xuất hiện. Cô kêu cứu trong âm thầm, tiếng gọi của cô chỉ vọng lại trong không gian tĩnh lặng, không một ai nghe thấy.

    Bầu không khí nặng nề và sự cô đơn bao trùm khiến Nhạc Linh Âm cảm thấy mình như đang chìm vào vực thẳm, tuyệt vọng và không lối thoát. Cô nhắm mắt lại, cố gắng tìm kiếm một chút sức mạnh để vượt qua cơn đau, nhưng tâm hồn cô như bị xé toạc, không biết phải làm gì trong hoàn cảnh này.

    Cao Trình Ngôn đứng lặng yên bên cạnh bức tường nhà kho, bóng dáng cậu như một hình ảnh đầy cô đơn giữa không gian tĩnh mịch. Cậu đút tay vào túi quần, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước, không hề quan tâm đến những âm thanh ồn ào hay sự náo nhiệt bên ngoài. Trong lòng cậu, mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt.

    Cao Trình Ngôn ngước nhìn lên bầu trời, nơi những đám mây trôi lững lờ, và tâm trí cậu trôi theo những suy nghĩ hỗn loạn. Dù biết Nhạc Linh Âm đang phải đối mặt với những khó khăn không thể tưởng tượng nổi bên trong kho chứa đồ, nhưng cậu cảm thấy mình chưa thể hành động ngay lúc này. Cơn giận và sự lo lắng đan xen nhau, tạo thành một thứ cảm xúc khó chịu trong lòng cậu.

    Cao Trình Ngôn không muốn mạo hiểm khi không có sự chuẩn bị kỹ càng. Cậu biết rằng nếu lao vào lúc này, có thể mọi thứ sẽ chỉ càng tồi tệ hơn. Nhìn bầu trời, cậu cảm thấy như thời gian đang trôi chậm lại, mọi khoảnh khắc đều quan trọng. Cậu phải kiên nhẫn.

    Mặc dù biết rằng Nhạc Linh Âm đang phải chịu đựng, lòng Cao Trình Ngôn vẫn không nguôi nghỉ, một quyết tâm kiên định đã hình thành. Cậu sẽ không để những kẻ như Tiết Ly Hoa và Phùng Yên làm tổn thương cô thêm nữa.

    Trong kho đồ dụng cụ, Nhạc Linh Âm khẽ gọi tên Cao Trình Ngôn, giọng cô yếu ớt và nghẹn ngào: "Cao Trình Ngôn.. cứu tớ với.."

    Âm thanh của Nhạc Linh Âm vang lên trong không gian tĩnh lặng, như một tiếng vọng đau thương. Nghe thấy tiếng gọi, Cao Trình Ngôn từ bên ngoài lặng lẽ mở cửa bước vào nhà kho. Cậu không vội vã, chỉ từng bước một, ánh mắt lạnh lùng và điềm tĩnh như thường lệ.

    Khi Cao Trình Ngôn đến gần, Nhạc Linh Âm ngẩng đầu lên, ánh mắt cô ngập tràn hy vọng nhưng cũng đầy lo lắng. Tuy nhiên, điều mà cô nhận được lại là sự im lặng. Cao Trình Ngôn lặng lẽ ngồi xỏm xuống bên cạnh cô, không làm gì cả, chỉ đơn giản là nhìn cô như một người xa lạ.

    Cảm giác lạnh lẽo từ cái nhìn của Cao Trình Ngôn làm cho Nhạc Linh Âm cảm thấy hụt hẫng. Cô không hiểu vì sao cậu lại im lặng như vậy, tại sao không hề chạm vào cô hay nói một lời nào. Trong những khoảnh khắc đó, sự cô đơn lại dâng trào trong lòng cô, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

    "Cao Trình Ngôn.." Nhạc Linh Âm gọi lại, giọng cô yếu ớt và đầy cầu khẩn, như thể muốn tìm kiếm một lý do cho sự xa cách này. Nhưng Cao Trình Ngôn chỉ ngồi đó, vẫn giữ vẻ lạnh lùng, ánh mắt như một bức tường vững chắc, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

    Khoảng không giữa họ trở nên chật chội, Nhạc Linh Âm cảm thấy như có một khoảng cách vô hình đang ngăn cách họ. Cô muốn hiểu những gì cậu đang nghĩ, nhưng trong giây phút này, cậu như một bức tượng đá, không thể chạm tới.

    Cao Trình Ngôn im lặng nhìn Nhạc Linh Âm, lòng cậu dậy sóng khi thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má cô. Một phần trong cậu không thể kiềm chế được cảm xúc, trong khoảnh khắc ấy, cậu khẽ chạm vào má cô, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt tội nghiệp.

    Làn da Nhạc Linh Âm vẫn còn lạnh, Cao Trình Ngôn cảm nhận được sự yếu ớt của cô trong từng nhịp thở. Không một lời nói nào được thốt ra, cậu chỉ im lặng, nhưng ánh mắt cậu đầy sự quyết tâm. Rồi, với một cử chỉ đầy dứt khoát, cậu bế Nhạc Linh Âm lên trong vòng tay mình.

    Nhạc Linh Âm cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Cao Trình Ngôn, cô nắm chặt áo sơ mi trước ngực cậu, như một cách để tìm kiếm sự an toàn. Những tiếng khóc nhỏ nhẹ của cô vang lên, hòa quyện với không khí u ám trong kho đồ dụng cụ.

    Cao Trình Ngôn toát ra một khí lạnh, nhưng trong lòng cậu, sự ấm áp và lo lắng dành cho Nhạc Linh Âm đang dâng trào.

    "Không sao rồi."

    Cao Trình Ngôn nói nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu lạnh lùng của cậu vẫn không thể che giấu đi sự chăm sóc mà cậu dành cho Nhạc Linh Âm.

    Cao Trình Ngôn bế Nhạc Linh Âm ra khỏi nhà kho, từng bước đi vững chãi, hướng về phía phòng y tế. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh như bị ngưng đọng, chỉ còn lại hai người họ. Mặc cho sự lạnh lẽo bao trùm, Cao Trình Ngôn cảm thấy mình sẽ không để cho bất cứ ai làm tổn thương cô thêm nữa.

    Mỗi bước đi của Cao Trình Ngôn đều mang theo quyết tâm mạnh mẽ, như một lời hứa rằng cậu sẽ luôn ở bên Nhạc Linh Âm, bảo vệ cô khỏi những đau thương và tủi nhục.
     
  5. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 65: Thật muốn bên cạnh cậu mãi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhạc Linh Âm từ từ tỉnh lại, cảm giác như mình vừa bước ra từ một cơn ác mộng. Mở mắt ra, cô nhận ra mình đang ở trong phòng y tế, không gian yên tĩnh và dễ chịu hơn rất nhiều so với kho đồ dụng cụ. Cảm giác đau đớn vẫn còn âm ỉ, nhưng sự hiện diện của Cao Trình Ngôn bên cạnh làm cho lòng cô bớt lo âu.

    Cao Trình Ngôn ngồi cạnh giường, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng có phần dịu đi. Cậu đưa cho Nhạc Linh Âm một ly nước ấm, nhẹ nhàng hỏi thăm:

    "Cậu cảm thấy thế nào? Đỡ hơn chưa?"

    Nhạc Linh Âm nhìn ly nước trong tay, nhưng không nói gì. Cô cảm thấy khó chịu khi nghĩ về việc bị Tiết Ly Hoa và Phùng Yên bắt nạt. Tuy nhiên, cô không muốn làm Cao Trình Ngôn lo lắng thêm. Cô quyết định im lặng, không nói gì về những gì đã xảy ra.

    Cao Trình Ngôn quan sát Nhạc Linh Âm một lúc, sự im lặng của Nhạc Linh Âm khiến cậu cảm thấy bất an. Cậu biết có điều gì đó không ổn, nhưng không muốn ép cô nói ra nếu cô không sẵn lòng. Cậu chỉ thở dài nhẹ nhàng, cố gắng tạo ra một không khí thoải mái hơn.

    "Uống đi." Cao Trình Ngôn nói, nhẹ nhàng khuyến khích cô: "Nó sẽ giúp cậu cảm thấy tốt hơn."

    Nhạc Linh Âm nhìn Cao Trình Ngôn, ánh mắt cô như đang tìm kiếm một chút an ủi. Cuối cùng, cô nhẹ nhàng uống một ngụm nước ấm, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa trong cơ thể. Trong khoảnh khắc ấy, cô biết mình không đơn độc, điều đó đủ để khiến cô cảm thấy vững vàng hơn.

    Nhạc Linh Âm cảm thấy một chút ngại ngùng khi nhận ra sự quan tâm và chăm sóc của Cao Trình Ngôn dành cho mình. Cô quay sang nhìn cậu, lòng tràn đầy cảm xúc biết ơn.

    "Cảm ơn cậu." Nhạc Linh Âm nói nhẹ nhàng, giọng có chút run rẩy nhưng đầy chân thành.

    Khoảnh khắc ấy khiến Nhạc Linh Âm cảm thấy ấm áp trong lòng, đột nhiên, cô muốn ở bên Cao Trình Ngôn nhiều hơn. Cảm giác cô đơn và sợ hãi từ trước dường như tan biến, nhường chỗ cho sự an toàn mà Cao Trình Ngôn mang lại. Cô không thể hiểu nổi tại sao mình lại có cảm giác đó, nhưng trong lòng cô, sự hiện diện của cậu như một điểm tựa vững chắc.

    Cao Trình Ngôn nhìn Nhạc Linh Âm, đôi mắt lạnh lùng nhưng lại không giấu nổi sự dịu dàng trong đó.

    "Cậu không cần phải cảm ơn đâu." Cao Trình Ngôn nói, giọng nhẹ nhàng hơn thường lệ: "Cậu là bạn của tôi mà."

    Câu nói đơn giản nhưng lại khiến Nhạc Linh Âm cảm thấy ấm áp. Cô mỉm cười, không còn cảm giác ngại ngùng nữa, chỉ muốn được ở bên Cao Trình Ngôn lâu hơn. Cô nhẹ nhàng nghiêng đầu, tựa vào vai Cao Trình Ngôn, tận hưởng cảm giác an toàn và bình yên mà cậu mang lại.

    Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh dường như biến mất. Chỉ còn lại hai người họ, Nhạc Linh Âm biết rằng bên cạnh Cao Trình Ngôn, cô sẽ không phải đối mặt với bất kỳ nỗi sợ hãi nào nữa.

    Nhạc Linh Âm nhìn thấy rất nhiều túi đồ đặt bên bàn cạnh giường, cảm giác vừa ngạc nhiên vừa tò mò. Cô quay sang nhìn Cao Trình Ngôn, hỏi một cách thận trọng: "Nhưng thứ này là gì vậy?"

    Cao Trình Ngôn mang một vẻ mặt không có chút ngại ngùng nào: "Khi cậu đang bất tỉnh, tôi đã mua chút đồ cho cậu."

    Cao Trình Ngôn nói, giọng điệu vẫn lạnh lùng nhưng trong ánh mắt có chút dịu dàng: "Tôi không biết mua gì nên nghe những gì mà y tá tư vấn thì mua hết."

    Nhạc Linh Âm ngại ngùng mỉm cười trước sự chăm sóc chu đáo của Cao Trình Ngôn.

    Cao Trình Ngôn nói tiếp, một chút tự hào lấp lánh trong ánh mắt: "Y tá đã nói cho tôi những thứ cần thiết cho kỳ kinh nguyệt, vì vậy tôi đã cố gắng mua đầy đủ."

    Cao Trình Ngôn chỉ vào những túi đồ, có đủ thứ từ trà gừng, nước ép trái cây đến vài loại thuốc giảm đau.

    "Cảm ơn cậu nhiều." Nhạc Linh Âm nói, lòng cô ấm áp trước sự quan tâm của cậu. Cô không thể tin được rằng Cao Trình Ngôn đã dành thời gian để mua sắm cho mình như vậy: "Cậu thật sự không cần phải làm những điều này."

    "Nhưng tôi muốn." Cao Trình Ngôn trả lời đơn giản, ánh mắt kiên định: "Cậu không cần phải chịu đựng một mình. Tôi sẽ luôn ở đây nếu cậu cần."

    Câu nói của Cao Trình Ngôn như một lời hứa, khiến cho Nhạc Linh Âm cảm thấy yên lòng hơn. Sự chăm sóc và lo lắng của Cao Trình Ngôn làm cho cô hiểu rằng cô không còn cô đơn trong những khoảnh khắc khó khăn này nữa.

    Khi Nhạc Linh Âm đang ngồi bên giường, cảm giác ấm áp từ sự chăm sóc của Cao Trình Ngôn vẫn còn đọng lại trong lòng, thì y tá bước vào phòng y tế. Cô ấy có vẻ ngoài thân thiện, với nụ cười nhẹ nhàng và ánh mắt ân cần.

    "Chào em, hiện giờ em cảm thấy thế nào?" Cô hỏi, tiến lại gần và kiểm tra nhiệt độ của Nhạc Linh Âm.

    "Cảm ơn chị, em cảm thấy khá hơn rồi." Nhạc Linh Âm trả lời, cố gắng tỏ ra tự tin mặc dù trong lòng vẫn còn chút lo lắng.

    Y tá gật đầu, nhìn cô với sự quan tâm:

    "Tốt quá rồi! Tôi thấy cậu bạn này của em đây, cậu ấy rất lo cho em đấy." Y tá mỉm cười về phía Cao Trình Ngôn, rồi tiếp tục: "Nếu có gì không ổn, hãy cho tôi biết ngay nhé, em cần nghỉ ngơi đủ, nếu có cần gì, cứ nói với tôi."

    Nhạc Linh Âm cảm thấy dễ chịu hơn khi nghe những lời động viên từ y tá: "Vâng ạ." Nhạc Linh Âm nói, cảm giác lòng mình ấm áp khi nghĩ về sự quan tâm của Cao Trình Ngôn.

    Y tá sau đó kiểm tra huyết áp và các chỉ số khác của Nhạc Linh Âm, nhẹ nhàng hỏi thêm về tình trạng sức khỏe của cô: "Có cảm thấy đau bụng nhiều không? Hay có triệu chứng gì khác không?"

    Nhạc Linh Âm lắc đầu: "Dù vẫn còn chút đau, nhưng không nặng lắm. Chắc em sẽ ổn thôi."

    "Được rồi." Y tá ghi chú vào sổ tay: "Em hãy nhớ uống nhiều nước và nghỉ ngơi thật tốt nhé. Tôi sẽ để một số thuốc giảm đau cho em. Nếu cần gì thêm, đừng ngần ngại gọi tôi."

    Sau khi kiểm tra xong, y tá đứng dậy, gửi cho Nhạc Linh Âm một nụ cười ấm áp rồi rời khỏi phòng, để lại không gian yên tĩnh cho hai người. Nhạc Linh Âm cảm thấy nhẹ nhõm hơn, biết rằng mình không phải đối mặt với mọi thứ một mình. Sự quan tâm của Cao Trình Ngôn và những lời động viên từ y tá làm cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

    Cao Trình Ngôn dìu Nhạc Linh Âm đứng dậy, cảm giác thân mật trong khoảnh khắc ấy khiến Nhạc Linh Âm cảm thấy cả người cô dựa hết vào người cậu. Tuy cảm thấy ngại ngùng, nhưng cô không hề ghét cảm giác này. Trái lại, nó mang lại cho cô một sự an toàn và bình yên mà cô chưa từng trải qua.

    Khi Cao Trình Ngôn dìu Nhạc Linh Âm ra khỏi phòng y tế, từng bước đi vững chãi của cậu khiến Nhạc Linh Âm cảm thấy như mình không còn yếu đuối nữa. Cô thả lỏng, để mặc cơ thể mình tựa vào cậu, không cần phải lo lắng về những điều xung quanh.

    "Còn đau bụng không?"

    Cao Trình Ngôn hỏi, giọng nói vẫn bình thản như thường lệ nhưng có một chút lo lắng nhẹ nhàng bên trong.

    Nhạc Linh Âm gật đầu, cảm giác hạnh phúc lan tỏa trong lòng: "Không.. tớ thấy khá hơn rồi."

    Nhạc Linh Âm nhìn lên khuôn mặt Cao Trình Ngôn, ánh mắt lạnh lùng nhưng trong đó có sự dịu dàng ẩn hiện. Cô tự hỏi liệu có phải Cao Trình Ngôn đã lo lắng cho cô không chỉ trong khoảnh khắc này mà còn nhiều hơn thế nữa. Một phần trong lòng cô mong rằng những khoảnh khắc như thế này sẽ kéo dài mãi.

    Cao Trình Ngôn cảm nhận được sự căng thẳng của Nhạc Linh Âm, nên cố gắng tạo ra một không khí thoải mái hơn: "Nếu cần nghỉ ngơi, chúng ta có thể tìm chỗ nào đó yên tĩnh." Cậu nói, ý định muốn cô cảm thấy thoải mái hơn.

    Nhạc Linh Âm mỉm cười, trong lòng dâng trào một cảm giác ngọt ngào. Cô không biết những khoảnh khắc này có nghĩa gì, nhưng trong lòng, cô biết rằng bên cạnh Cao Trình Ngôn, mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.
     
  6. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 66: Có biết ghen là gì không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cảnh hoàng hôn ở khuôn viên biệt thự nhỏ ngoại ô thành phố mang đến một bầu không khí yên bình và thơ mộng. Khi mặt trời từ từ lặn xuống phía chân trời, bầu trời chuyển từ màu xanh lam sang những gam màu ấm áp, từ vàng nhạt đến cam rực rỡ, và cuối cùng là đỏ thẫm. Những tia sáng mặt trời yếu ớt chiếu qua các tán cây xanh mát, tạo ra những khoảng sáng và bóng mờ giao thoa tuyệt đẹp trên nền cỏ.

    Khuôn viên biệt thự được bao quanh bởi hàng rào cây xanh, với những bông hoa đủ màu sắc nở rộ trong ánh sáng vàng ấm áp của buổi hoàng hôn. Hương thơm dịu dàng của hoa hòa quyện với không khí trong lành, tạo nên một cảm giác thư giãn tuyệt đối. Cạnh đó, một hồ nước nhỏ lăn tăn gợn sóng phản chiếu ánh sáng hoàng hôn, như một tấm gương khổng lồ phản chiếu màu sắc của bầu trời.

    Tiếng chim hót líu lo từ xa cùng với làn gió nhẹ nhàng xua tan sự ồn ào của thành phố, mang đến cảm giác bình yên. Một vài chiếc lá vàng rơi nhẹ nhàng từ cành cây, tạo thành những vòng tròn nhỏ trên mặt nước. Trong không gian yên ắng ấy, biệt thự hiện lên với vẻ đẹp thanh lịch, mái ngói xám và những ô cửa kính sáng lấp lánh.

    Bên trong biệt thự, ánh đèn ấm áp bắt đầu được bật lên, tạo nên một không gian ấm cúng, chờ đón những người trở về sau một ngày dài. Hoàng hôn ở đây không chỉ là sự kết thúc của một ngày, mà còn là dấu hiệu của những khoảnh khắc đáng nhớ đang chờ đợi phía trước. Mọi thứ hòa quyện lại, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp của thiên nhiên và cuộc sống, mang đến cảm giác an yên và tĩnh lặng cho tâm hồn.

    Trong thư phòng của Cao Trình Ngôn, không khí trở nên thân mật và thoải mái khi Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát tụ tập lại. Căn phòng rộng rãi, được trang trí tinh tế với những kệ sách đầy ắp và ánh đèn ấm áp, nhưng lúc này lại biến thành một không gian riêng tư như ở nhà của họ.

    Vũ Từ Minh ngồi thoải mái trên ghế sofa, một tay cầm điện thoại, tay còn lại thì thỉnh thoảng nhón lên một miếng snack từ đĩa bánh kẹo bày đầy trên bàn. Cậu cười khúc khích trước những video hài hước trên mạng, thi thoảng quay sang nói đùa với những người bạn bên cạnh.

    Tường Quốc Lam nằm dài trên một chiếc ghế bành, chân treo lơ lửng, cũng không kém phần thoải mái. Cậu vừa lướt điện thoại vừa liếc nhìn Vũ Từ Minh, ánh mắt có phần châm chọc. "Cậu có phải là đang xem cái gì vậy?" Cậu hỏi, giọng điệu nửa đùa nửa thật.

    Hoàn Phát ngồi trên thảm, dựa lưng vào chiếc bàn trà, với một đống đồ ăn vặt xung quanh. Cậu nhấp nháp một miếng khoai tây chiên, nhìn lên với vẻ mặt nhàn nhã. "Cứ thoải mái đi, ở đây như nhà mình mà." Cậu nói, ý muốn thể hiện sự quen thuộc và tự do trong không gian này.

    Những tiếng cười và tiếng nói đùa vang vọng khắp phòng, tạo nên bầu không khí vui vẻ và gắn kết. Mặc dù họ đang ở trong thư phòng của Cao Trình Ngôn, nhưng mọi người đều cảm thấy như đang ở trong một buổi tiệc tùng tại nhà riêng. Thư phòng trở thành một nơi trú ẩn cho họ, nơi mà những lo âu và căng thẳng bên ngoài có thể bị gác lại, để chỉ còn lại những khoảnh khắc thư giãn và những câu chuyện vui vẻ.

    Cao Trình Ngôn thì vẫn ngồi ở một góc, ánh mắt lạnh lùng nhưng không giấu được nụ cười nhẹ khi nhìn bạn bè mình. Cậu có thể không tham gia vào những trò đùa của họ, nhưng sự hiện diện của bọn họ làm cho không gian trở nên sống động hơn, khiến cậu cảm thấy ấm áp hơn giữa sự im lặng của thư phòng.

    Vũ Từ Minh đặt điện thoại xuống, nhướng mày nhìn Cao Trình Ngôn với vẻ tò mò và quan tâm: "Này, Trình Ngôn, chuyện của Nhạc Linh Âm thế nào rồi? Nghe nói cô ấy không khỏe, có nghiêm trọng không?"

    Tường Quốc Lam cũng ngồi dậy, nét mặt lo lắng hiện rõ: "Ừ, cậu nói cho rõ đi. Bọn này cũng lo cho chị dâu mà." Cậu nói, cố gắng tỏ ra nghiêm túc nhưng không thể che giấu chút hóm hỉnh trong giọng nói khi nhắc đến "chị dâu."

    Hoàn Phát thì nghiêng đầu, nửa đùa nửa thật, nhưng ánh mắt vẫn chứa đầy sự quan tâm thật lòng: "Cậu chăm sóc Nhạc Linh Âm rồi chứ? Nếu không thì bọn này phải giúp một tay đấy."

    Cao Trình Ngôn ngước lên, thoáng ngập ngừng nhưng rồi đáp bằng giọng điềm tĩnh, cố giữ cho nét mặt không biểu lộ nhiều cảm xúc: "Không có gì đâu. Cô ấy chỉ cần nghỉ ngơi thôi, tôi đã đưa cô ấy đến phòng y tế và đảm bảo có đủ thứ cần thiết rồi."

    Vũ Từ Minh nhìn chằm chằm vào Cao Trình Ngôn, như muốn chắc chắn rằng cậu thật sự đã lo lắng cho Nhạc Linh Âm chu đáo.

    "Vậy là ổn rồi." Vũ Từ Minh nói, gật gù: "Nhưng mà nhớ để ý kỹ nhé. Chúng tôi không muốn chị dâu có thêm chuyện gì không hay."

    Tường Quốc Lam và Hoàn Phát cùng gật đầu, đồng thanh hùa vào: "Đúng đấy! Chăm sóc cho chị dâu cẩn thận nhé, Ngôn ca!"

    Cao Trình Ngôn chỉ thở dài, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn khi biết bạn bè mình thật sự quan tâm đến Nhạc Linh Âm. Tuy ngoài mặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt, nhưng sâu bên trong, cậu cảm nhận được một chút ấm áp lạ lùng.

    Cao Trình Ngôn khẽ nhíu mày, giọng lạnh lùng nhưng đầy ẩn ý: "Cậu bớt quan tâm chuyện của tôi đi, Vũ Từ Minh. Thay vào đó, lo mà dỗ bạn gái cậu đi, cô ấy đâu dễ chiều."

    Vũ Từ Minh thở dài một cách nặng nề, nhún vai: "Nói thì dễ đấy! Cậu không biết thôi, dạo này cô ấy càng giận hờn vô cớ. Nói một câu không vừa ý là mặt nặng mày nhẹ ngay." Cậu than thở, làm cả bọn bật cười.

    Tường Quốc Lam vỗ vai Vũ Từ Minh, cười nói: "Là tại cậu chiều hư cô ấy đấy, chứ ai bảo!"

    Vũ Từ Minh chỉ biết cười trừ, nhưng trong ánh mắt không giấu được sự phiền muộn pha lẫn chút yêu thương dành cho bạn gái mình.

    Vũ Từ Minh nhìn Cao Trình Ngôn với ánh mắt đầy tò mò và châm chọc: "Này, cậu đã từng ghen bao giờ chưa? Thật ra, tôi cũng cần học hỏi chút từ cậu. Cao Trình Ngôn đây, liệu có bí quyết nào để cua gái không?"

    Cao Trình Ngôn ngước mắt lên, một nụ cười lạnh thoáng qua.

    "Ghen? Để làm gì?" Cao Trình Ngôn nhếch mép, giọng nói có chút cao ngạo: "Còn cách cua gái thì đơn giản thôi. Không cần phải tỏ ra quan tâm quá mức, làm cho cô ấy hiểu rằng mình có thể đi bất cứ lúc nào. Đôi khi sự thờ ơ lại là thứ khiến họ không ngừng nghĩ đến mình."

    Vũ Từ Minh há hốc miệng, không biết nên phản ứng ra sao trước cách "cua gái" quá lạnh lùng này.

    "Cậu không sợ làm cô ấy tổn thương sao?" Vũ Từ Minh hỏi, có chút nghi hoặc.

    Cao Trình Ngôn nhún vai, ánh mắt vẫn bình thản như thể điều này là hiển nhiên: "Người nào không chịu nổi thì không cần ở bên cạnh mình. Còn ai có thể chấp nhận được thì họ sẽ tìm cách bước vào cuộc sống của mình. Mọi thứ phải là tự nhiên, không phải cố gắng quá mức."

    Vũ Từ Minh vừa cảm thấy phục sát đất, vừa cảm thấy cách của Trình Ngôn có gì đó "tàn nhẫn" quá mức.

    "Được rồi, chắc tôi không học nổi cách cua gái lạnh lùng này đâu." Vũ Từ Minh cười khổ, trong lòng thầm nghĩ mình có lẽ sẽ mãi bị bạn gái quay như chong chóng.

    Chữ "ghen" vang lên trong đầu Cao Trình Ngôn, trong khoảnh khắc, ánh mắt cậu thoáng hiện một tia sắc lạnh. Ghen? Tất nhiên là có, nhưng cảm giác ấy không giống như những gì người khác tưởng tượng. Cậu vốn là người ít bộc lộ cảm xúc, nếu có ghen, đó cũng chỉ là sự khẳng định chủ quyền đầy lạnh lùng và quyết đoán. Những thứ đã thuộc về cậu thì sẽ luôn thuộc về cậu – không có ngoại lệ.

    Trong đầu Cao Trình Ngôn hiện lên ý nghĩ, nếu có ai dám chạm vào món đồ quan trọng của mình, người đó sẽ không còn lý do để tồn tại. Cậu không cần dùng đến lời nói hay những hành động phô trương; sự im lặng và thái độ lạnh nhạt của cậu đã là một lời cảnh báo ngầm đầy uy lực.

    Với Cao Trình Ngôn, người nào đủ dũng cảm xâm phạm đến những gì cậu muốn giữ lấy sẽ nhanh chóng "bốc hơi" khỏi thế giới này. Không cần nhiều lời, cũng chẳng cần phải bận tâm.

    Cao Trình Ngôn liếc mắt lạnh lùng nhìn sang đám bạn, ánh mắt ấy như một lưỡi dao sắc bén lướt qua không gian, khiến không khí xung quanh chợt trở nên căng thẳng. Cậu chậm rãi nói, giọng đều đều nhưng lại mang theo sự lạnh lẽo đến đáng sợ:

    "Còn về việc ghen tuông, đơn giản thôi, nếu ai đó dám đến gần đồ của tôi, tôi sẽ khiến họ biến mất mà không để lại dấu vết. Những gì thuộc về tôi thì phải luôn thuộc về tôi, và tôi không có thói quen chia sẻ."

    Không gian đột nhiên trở nên im lặng đến rợn người. Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát nhìn nhau, ánh mắt họ lấp đầy sự hoang mang và chút rùng mình trước lời nói của Cao Trình Ngôn. Mỗi từ cậu nói ra như toát lên một sự chắc chắn và đe dọa ngầm, khiến bất cứ ai cũng phải suy nghĩ kỹ trước khi có ý định động vào "lãnh địa" của cậu.

    Vũ Từ Minh nuốt khan, gượng gạo bật ra một tiếng cười nhưng cũng chẳng thể che giấu nổi cảm giác lo lắng: "Cậu.. thật không biết nhẹ nhàng là gì, Trình Ngôn."

    Cao Trình Ngôn chỉ nhếch nhẹ khóe môi, không phủ nhận cũng chẳng xác nhận.
     
  7. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 67: Đây có phải là sự chiếm hữu không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phòng ngủ của Nhạc Linh Âm mang đến cảm giác nhẹ nhàng và ấm áp ngay từ khi bước vào. Tường được sơn màu xanh pastel dịu mắt, với những chi tiết trang trí nhỏ nhắn, tinh tế như những hình vẽ bông hoa và chú mèo đáng yêu trên khung cửa sổ. Chiếc giường của cô phủ tấm chăn mềm mại màu trắng, với những chiếc gối nhiều kích cỡ được sắp xếp gọn gàng, một số có hoa văn hoa nhỏ xinh hoặc hình thú ngộ nghĩnh.

    Bên cạnh giường là chiếc bàn học nhỏ, nơi Nhạc Linh Âm sắp xếp sách vở, bút viết và những vật dụng cá nhân một cách ngăn nắp. Đèn bàn hình nấm dễ thương tỏa ra ánh sáng ấm áp, tạo nên một góc đọc sách rất lý tưởng. Trên tường gần bàn học treo vài bức ảnh chụp cùng bạn bè, cùng một lịch treo nhỏ nơi cô thường đánh dấu những ngày quan trọng.

    Góc cửa sổ treo một tấm rèm trắng trong, từ đó có thể nhìn ra khu vườn nhỏ ngoài kia. Một vài chậu cây xanh được đặt trên bệ cửa, cùng với một hộp nhạc xinh xắn – món đồ yêu thích của cô. Bên cạnh là một tủ gỗ nhỏ, nơi cô để những món đồ kỷ niệm quý giá. Căn phòng không rộng lớn, nhưng được sắp xếp ấm cúng, tinh tế, phản ánh vẻ đáng yêu, ngăn nắp và dịu dàng của Nhạc Linh Âm.

    Nhạc Linh Âm nằm cuộn tròn trên giường, ôm gấu bông trong lòng, ngón tay khẽ vuốt ve bộ lông mềm mại của nó. Cô cắn môi, ngại ngùng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, trong lòng như có chút hồi hộp lẫn háo hức. Cuối cùng, không thể kìm nén cảm xúc, cô nhấn gọi vào số của Cao Trình Ngôn.

    Tiếng chuông vang lên, từng hồi đều đặn. Nhạc Linh Âm cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, tay vô thức siết chặt chú gấu bông. Khi bên kia nhấc máy, giọng trầm thấp và lạnh lùng quen thuộc của Cao Trình Ngôn vang lên.

    "Có chuyện gì à?" Giọng của Cao Trình Ngôn vẫn mang chút xa cách, nhưng qua từng âm điệu, Nhạc Linh Âm lại thấy yên tâm đến kỳ lạ.

    Nhạc Linh Âm khẽ thở ra, rồi nói bằng giọng nhỏ nhẹ, "Không có gì.. chỉ là muốn nghe giọng cậu thôi."

    Một khoảnh khắc yên lặng. Cao Trình Ngôn dường như hơi ngạc nhiên nhưng không nói gì thêm, chỉ đáp lại một cách đơn giản: "Nghe giọng tôi rồi thì ngủ đi, không có gì phải lo."

    Nhạc Linh Âm bật cười, cảm thấy ấm áp và an toàn hơn bao giờ hết.

    Ngay khi vừa nghe thấy giọng Cao Trình Ngôn, Nhạc Linh Âm cảm thấy tim mình yên bình trở lại. Nhưng ngay sau đó, tiếng cười và lời trêu chọc của Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát vang lên qua điện thoại, làm cô hơi ngỡ ngàng.

    "Trình Ngôn, cậu nói chuyện với ai mà dịu dàng vậy? Có phải chị dâu không đấy?" Giọng của Tường Quốc Lam hóm hỉnh vang lên.

    "Chị dâu gọi đấy, mau nói chuyện cho đàng hoàng!" Hoàn Phát giả vờ nghiêm túc nhưng không giấu nổi giọng cười.

    Vũ Từ Minh thì thêm vào: "Đúng rồi, đừng có lạnh lùng quá, chị dâu mà chạy mất thì đừng có khóc!"

    Nhạc Linh Âm đỏ bừng cả mặt, chỉ biết lặng yên nghe tiếng trêu ghẹo qua điện thoại, trong khi Cao Trình Ngôn thở dài đầy bất lực.

    "Các cậu im lặng đi." Giọng của Cao Trình Ngôn sắc lạnh, nhưng không che giấu được chút bối rối hiếm hoi.

    Ở đầu dây bên kia, Nhạc Linh Âm nén một nụ cười, cảm thấy mọi căng thẳng tan biến đi, trong lòng chỉ còn lại cảm giác ấm áp và vui vẻ khi biết rằng, có lẽ cậu cũng cảm thấy điều gì đó đặc biệt với cô.

    Cao Trình Ngôn im lặng bước vào phòng ngủ, khóa cửa lại, không để bất kỳ tiếng ồn nào lọt vào. Giọng nói của cậu trở nên dịu dàng hơn khi hỏi: "Bụng cậu còn đau không? Có cần gì không?"

    Nhạc Linh Âm nghe giọng Cao Trình Ngôn, khẽ mỉm cười, rồi nhìn đồng hồ thấy đã hơn 7 giờ tối, cô nhẹ nhàng đáp: "Không cần đâu, đã trễ rồi, cậu không phải lo lắng đâu."

    Nhưng Cao Trình Ngôn không chút do dự nói: "Nếu cậu cần bất cứ gì, dù là nửa đêm, chỉ cần gọi, tôi sẽ đến ngay."

    Giọng nói của Cao Trình Ngôn trầm ấm, pha chút nghiêm túc lạ thường, khiến Nhạc Linh Âm cảm thấy trái tim mình đập rộn ràng.

    Cô khẽ đáp lại: "Ừ.. cảm ơn cậu, Trình Ngôn." Trong lòng dấy lên một cảm giác ấm áp khó tả, như thể chỉ cần Cao Trình Ngôn ở bên, mọi đau đớn đều có thể tan biến.

    Cao Trình Ngôn đột nhiên phá tan bầu không khí nghiêm túc bằng một giọng nói pha chút trêu chọc: "Mà này, cậu gọi điện thoại cho tôi vào nửa đêm thật cũng được.. nhưng đừng có gọi chỉ để nghe giọng thôi đấy nhé."

    Nhạc Linh Âm đỏ bừng mặt, vội vã phản bác: "Ai thèm gọi chỉ để nghe giọng cậu chứ!"

    Nhưng âm điệu lắp bắp của Nhạc Linh Âm lại khiến Cao Trình Ngôn bật cười khẽ, một tiếng cười hiếm hoi nhưng đầy trêu chọc.

    "Thế mà lúc nãy ai bảo chỉ muốn nghe giọng tôi nhỉ?" Cao Trình Ngôn hạ giọng, giọng nói chứa đầy ẩn ý, khiến Nhạc Linh Âm chỉ biết ôm mặt, không biết làm gì ngoài cắn môi xấu hổ.

    "Thôi không nói nữa! Ngủ đi!" Nhạc Linh Âm bối rối nói rồi định dập máy.

    Cao Trình Ngôn chỉ cười nhè nhẹ: "Được rồi, không chọc cậu nữa. Ngủ ngon nhé, Nhạc Linh Âm."

    Sau cuộc gọi đầy ngại ngùng với Cao Trình Ngôn, Nhạc Linh Âm cảm thấy trái tim mình vẫn đập nhanh không ngừng. Cô nằm trên giường, ôm chặt gấu bông, nhưng tâm trí lại không thể nào bình yên. Những lời nói đùa của Cao Trình Ngôn vẫn văng vẳng trong đầu, khiến Nhạc Linh Âm không khỏi mỉm cười, nhưng cũng cảm thấy xấu hổ.

    Mặt Nhạc Linh Âm ửng hồng, như thể còn vương vấn ánh nhìn của Cao Trình Ngôn. Cô nghĩ về giọng nói trầm ấm, đầy sự quan tâm của Cao Trình Ngôn khi hỏi han về sức khỏe của mình. Cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng, khiến cô cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, không ít lần cô tự hỏi liệu những lời cậu nói có phải chỉ là lời trêu đùa hay không.

    Nhạc Linh Âm bắt đầu cảm nhận rõ ràng hơn về những gì mình dành cho Cao Trình Ngôn. Không chỉ đơn thuần là sự quý mến hay cảm mến, mà còn là một thứ tình cảm sâu sắc hơn mà cô chưa bao giờ dám thừa nhận. Cô thở dài, ngắm nhìn trần nhà và tự hỏi liệu mình có đủ can đảm để bước ra khỏi cái vỏ bọc ngại ngùng này không.

    Cuối cùng, Nhạc Linh Âm quyết định nhắm mắt lại, cố gắng để giấc ngủ cuốn mình đi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy phấn khích và hồi hộp, như thể đêm nay sẽ không chỉ là một đêm bình thường. Cô không thể không mong chờ những điều thú vị sẽ xảy ra trong tương lai gần, nhất là khi có Cao Trình Ngôn bên cạnh.

    Cao Trình Ngôn mở cửa phòng, ánh mắt lạnh lùng quét qua ba người bạn đang cúi người, cố gắng nghe lén. Họ đồng loạt ngẩng lên, biểu cảm như bị bắt quả tang. Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ bước ra ngoài, khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh.

    Vũ Từ Minh, không kiềm chế được sự tò mò, liền hỏi: "Làm sao để Nhạc Linh Âm tự chủ động gọi điện cho cậu vậy?"

    Cao Trình Ngôn nhếch môi, đôi mắt lấp lánh một cách đầy tự tin: "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ để cô ấy tự chủ động đến bên tôi thôi."

    Giọng Cao Trình Ngôn lạnh lùng nhưng mang theo chút đắc thắng, khiến cho không khí xung quanh đột nhiên trở nên căng thẳng.

    Cả ba người bạn đồng loạt rùng mình, cảm giác vừa sợ hãi vừa khâm phục trước sự tự tin và cách tiếp cận của Cao Trình Ngôn. Vũ Từ Minh lắc đầu: "Cậu làm như mình là một bậc thầy trong tình yêu vậy!"

    Tường Quốc Lam và Hoàn Phát cũng gật gù, không thể tin nổi trước sự quyết đoán của Cao Trình Ngôn. Cao Trình Ngôn đứng đó, vẫn với vẻ lạnh lùng như thường lệ, nhưng trong sâu thẳm, một phần của cậu cũng đang hồi hộp chờ đợi xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo giữa mình và Nhạc Linh Âm.

    Cao Trình Ngôn vừa đi vừa nói với giọng lạnh nhạt: "Không cần phải lo, tôi sẽ khiến cô ấy tự đến bên tôi." Từng lời của Cao Trình Ngôn như một lời tuyên bố chắc chắn, đầy quyền lực và kiêu hãnh.

    Ba người bạn Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát đứng đằng sau, cảm nhận được sự chiếm hữu mạnh mẽ tỏa ra từ Cao Trình Ngôn, như một luồng khí lạnh thấu xương. Họ không khỏi ớn da gà trước sự tự tin đến đáng sợ của Cao Trình Ngôn, như thể cậu đang định nắm giữ mọi thứ trong tay mình, bao gồm cả trái tim của Nhạc Linh Âm.

    "Cậu không sợ cô ấy sẽ sợ hãi mà chạy mất sao?" Vũ Từ Minh thăm dò, nhưng giọng điệu của cậu rõ ràng vẫn mang chút lo lắng.

    Cao Trình Ngôn chỉ khẽ liếc qua, đôi mắt sắc lạnh lộ ra một sự kiên định mạnh mẽ.

    "Không, nếu cô ấy thực sự muốn ở lại, cô ấy sẽ không rời đi." Câu nói của Cao Trình Ngôn mang theo sự tự tin như một lời hứa, như thể mọi thứ đã được cậu sắp đặt sẵn trong đầu và không ai có thể thay đổi điều đó.

    Tường Quốc Lam và Hoàn Phát nhìn nhau, ánh mắt chứa đựng sự kính nể và lo sợ. Họ cảm nhận rõ ràng sức mạnh chiếm hữu tỏa ra từ Cao Trình Ngôn, như thể cậu không chỉ muốn có Nhạc Linh Âm mà còn quyết tâm nắm giữ cô trong tay, không để bất kỳ ai khác có cơ hội tiếp cận.

    Họ tự hỏi liệu có phải Cao Trình Ngôn đang nắm giữ chìa khóa cho một cuộc tình đầy sóng gió sắp tới hay không. Trong sâu thẳm, họ không thể phủ nhận rằng, giữa bầu không khí căng thẳng này, một phần trong họ cũng ao ước được chứng kiến một cuộc chiến tình cảm đầy kịch tính, nhưng cũng đầy băn khoăn về việc liệu mọi chuyện có trở nên quá phức tạp hay không khi có một người như Cao Trình Ngôn.
     
  8. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 68: Bộ sưu tập của Nhạc Linh Âm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một buổi sáng chủ nhật thường rất bình yên và dễ chịu. Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu rọi qua các ô cửa, tạo ra những vệt sáng ấm áp trên sàn nhà. Không khí trong lành, có chút se lạnh, khiến người ta cảm thấy thư giãn.

    Mọi người thường có thói quen dậy muộn hơn một chút, thưởng thức một ly cà phê hoặc trà nóng trong khi đọc sách hoặc nghe nhạc. Những tiếng chim hót líu lo bên ngoài làm cho không gian thêm phần sống động. Một số gia đình có thể chuẩn bị bữa sáng cùng nhau, với những món ăn đơn giản nhưng ấm áp như bánh mì nướng, trứng ốp la, hoặc bánh pancake.

    Ngoài ra, nhiều người cũng dành thời gian cho các hoạt động ngoài trời, như đi bộ trong công viên, chạy bộ, hoặc đạp xe. Mọi người thường cảm thấy thư giãn hơn, với những cuộc trò chuyện vui vẻ, không gấp gáp. Buổi sáng chủ nhật thật sự là khoảng thời gian lý tưởng để tái tạo năng lượng trước khi bước vào tuần làm việc mới.

    Ngồi trong quán cà phê nhỏ xinh, Nhạc Linh Âm nhìn ra cửa sổ, ánh nắng chiếu xuống làm nổi bật những giọt nước trên mặt bàn. Trong lúc chờ Diêu Hiểu Vy, tâm trí cô lại bay bổng về những khoảnh khắc ngọt ngào với Cao Trình Ngôn. Hình ảnh cậu chăm sóc cô hôm qua vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí.

    Mỗi lần nhớ lại, Cao Trình Ngôn lại khiến trái tim Nhạc Linh Âm đập nhanh hơn. Cô cảm nhận được sự quan tâm chân thành, điều mà cô luôn khao khát. Cô tưởng tượng ra những cuộc trò chuyện thú vị mà hai người có thể chia sẻ, không thể ngăn bản thân mơ mộng về một ngày nào đó, họ có thể cùng nhau chia sẻ cuộc sống đời thường với nhau.

    Nhạc Linh Âm thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía cửa, chờ đợi bạn mình đến. Cô không chỉ háo hức với việc mua sắm mà còn mong chờ được chia sẻ những suy nghĩ, những giấc mơ của mình với Diêu Hiểu Vy.

    Diêu Hiểu Vy bước vào quán cà phê với một nụ cười tươi rói, ánh mắt lập tức tìm thấy Nhạc Linh Âm đang ngồi mơ màng. Cô đi tới, nghiêng đầu với vẻ mặt tinh nghịch.

    "Ơ, Nhạc Linh Âm, cậu đang mơ mộng về ai thế?" Diêu Hiểu Vy trêu chọc, ánh mắt lấp lánh: "Có phải là Cao Trình Ngôn không? Hôm qua cậu bị đau bụng và cậu ta lại chăm sóc cậu tận tình có đúng không?"

    Nhạc Linh Âm giật mình, đôi má cô chợt đỏ bừng.

    "Cái.. cái gì mà mơ mộng chứ!" Nhạc Linh Âm lắp bắp, cố gắng xua đi cái nhìn tinh quái của bạn mình: "Tớ chỉ đang suy nghĩ về việc mua sắm thôi mà."

    Diêu Hiểu Vy cười to, ngồi xuống cạnh Nhạc Linh Âm: "Chắc chắn là không chỉ có vậy! Có điều gì bí mật mà tớ không biết à? Nói cho tớ nghe đi, tớ rất thích những câu chuyện tình yêu lãng mạn!"

    Nhạc Linh Âm đành bật cười, không thể giấu nổi sự xao xuyến trong lòng: "Thôi nào, đừng trêu tớ nữa! Chúng ta đi mua sắm thôi!"

    Cả hai cùng cười, không khí trở nên vui vẻ hơn.

    Trung tâm thương mại nhộn nhịp, nơi có đủ loại cửa hàng và gian hàng bày biện lung linh. Nhạc Linh Âm đi bên cạnh Diêu Hiểu Vy, nhưng tâm trí cô không mấy hứng thú với quần áo hay nữ trang. Ánh mắt cô bất ngờ sáng lên khi nhìn thấy một gian hàng nhỏ gọn đang trưng bày những hộp thẻ bài gacha Pokémon.

    Nhạc Linh Âm dừng bước, ánh mắt lấp lánh như trẻ nhỏ thấy đồ chơi yêu thích. Những chiếc hộp đủ màu sắc, hình ảnh các nhân vật dễ thương cùng những mô hình thẻ bài hấp dẫn làm cô không thể rời mắt. Cô nhón chân lên, cố gắng xem kỹ từng sản phẩm, lòng tràn đầy háo hức.

    Diêu Hiểu Vy nhận thấy sự thay đổi của bạn mình, cô dừng lại bên cạnh và hỏi với sự tò mò:

    "Này, cậu thích thẻ bài Pokémon à? Tại sao lại lại có sở thích như con trai vậy?"

    Nhạc Linh Âm quay sang, nụ cười rạng rỡ trên môi: "Tớ yêu thích sưu tập thẻ bài, cảm giác háo hức mỗi khi mở một hộp thật tuyệt vời, cậu không hiểu đâu."

    Diêu Hiểu Vy nhìn Nhạc Linh Âm với ánh mắt khó hiểu, cô nhíu mày và nói: "Thực sự, tớ không hiểu sao cậu lại thích những thứ này đến vậy. Thẻ bài này tốn tiền lắm, sao không chọn quần áo hay trang sức để làm mới bản thân?"

    Nhạc Linh Âm mỉm cười, cảm nhận được sự chân thành trong câu hỏi của bạn mình: "Tớ biết, nhưng đối với tớ, mỗi thẻ bài đều có giá trị riêng và câu chuyện riêng, tớ yêu thích cảm giác đó!"

    Diêu Hiểu Vy vẫn tỏ ra nghi ngờ: "Nhưng nếu cậu mua quá nhiều, thì không phải là lãng phí sao? Tại sao không dùng số tiền đó cho một thứ gì đó thực sự hữu ích hơn?"

    Nhạc Linh Âm nhún vai, cô thấu hiểu những lo lắng của Diêu Hiểu Vy: "Mỗi người có sở thích riêng mà, đối với tớ, những thẻ bài này mang lại niềm vui. Đó là cách tớ giải trí, như cách cậu thích mua sắm quần áo và trang sức. Tớ chỉ muốn sống theo cách mình thích mà thôi."

    Diêu Hiểu Vy gật đầu, mặc dù cô không hoàn toàn đồng ý, nhưng cũng không muốn làm Nhạc Linh Âm buồn.

    "Được rồi, nếu cậu thấy vui thì cứ mua đi. Nhưng nhớ đừng mua nhiều quá nhé!" Diêu Hiểu Vy cười, tỏ ra đồng tình hơn.

    Nhạc Linh Âm cẩn thận chọn ra hai hộp thẻ bài Pokémon đặc biệt từ kệ, dù giá của chúng khá cao. Cô nhìn hộp thẻ với vẻ hài lòng, tay cầm chắc như thể sợ ai đó sẽ giành mất.

    Diêu Hiểu Vy đứng bên cạnh, mắt tròn xoe nhìn giá và không giấu nổi vẻ kinh ngạc:

    "Cái gì đây? Tại sao lại chọn mấy hộp đắt như vậy? Sao không mua mấy hộp rẻ hơn? Nhìn này, chỗ này có cả một kệ hộp khác giá thấp hơn nhiều!"

    Nhạc Linh Âm mỉm cười, giải thích với vẻ kiên nhẫn: "Những hộp thẻ này là phiên bản đặc biệt, tỉ lệ ra thẻ hiếm cao hơn nhiều. Trong giới sưu tập, có được thẻ hiếm không chỉ may mắn mà còn là niềm vui to lớn. Với những người sưu tầm như tớ, chất lượng và tỉ lệ mở được thẻ độc đáo quan trọng hơn rất nhiều."

    Diêu Hiểu Vy gật gù, vẫn có chút băn khoăn nhưng cũng dần hiểu hơn: "Thế ra đó là lý do cậu chọn loại này. Cậu đầu tư hẳn hoi cho sở thích của mình thật đấy."

    Nhạc Linh Âm cười khẽ: "Đúng vậy! Đôi khi để có được thứ mình yêu thích, mình phải đầu tư một chút. Tớ xem đây là một trải nghiệm, không phải là lãng phí. Với tớ, thẻ bài là những món quà bất ngờ thú vị, mỗi lần mở hộp đều là một cuộc phiêu lưu nhỏ trong ngày."

    Diêu Hiểu Vy mỉm cười hiểu ý, cuối cùng cũng thấy nhẹ lòng hơn khi thấy bạn mình thực sự vui vẻ với lựa chọn này.

    Khi đã cầm chắc hai hộp thẻ bài Pokémon trong tay, Nhạc Linh Âm nhìn sang Diêu Hiểu Vy, ánh mắt lấp lánh. Cô mỉm cười tinh nghịch và hỏi: "Cậu có muốn thử mở một hộp không? Cảm giác hồi hộp khi mở thẻ lần đầu sẽ thú vị lắm đấy!"

    Diêu Hiểu Vy có chút lưỡng lự, nhưng sự tò mò nhanh chóng chiến thắng. Cô gật đầu với nụ cười hứng khởi: "Được rồi, thử xem thế nào, tớ cũng muốn biết cảm giác mà cậu luôn kể."

    Hai người quyết định quay về nhà Nhạc Linh Âm để mở thẻ trong không gian thoải mái hơn. Cả hai ngồi xuống sàn, trước mặt là hai hộp thẻ bài được đặt ngay ngắn, ánh mắt đều ánh lên vẻ háo hức. Nhạc Linh Âm chọn một hộp và nhẹ nhàng mở lớp bao bì, tay run nhẹ vì hồi hộp. Cô lôi ra từng thẻ bài một, ánh mắt chăm chú như thể đang mở ra một kho báu.

    Diêu Hiểu Vy cũng mở hộp của mình, tò mò theo từng tấm thẻ. Cô bật cười thích thú khi nhìn thấy những hình ảnh Pokémon đủ màu sắc và biểu cảm đáng yêu: "Tớ hiểu rồi, mở thẻ cũng có gì đó rất cuốn hút! Cảm giác hồi hộp thật sự khi không biết sẽ có gì bên trong."

    Nhạc Linh Âm gật đầu, mỉm cười rạng rỡ: "Đúng không? Chính cái cảm giác bất ngờ này là thứ khiến tớ say mê. Đôi khi may mắn còn mỉm cười, cho mình một thẻ hiếm mà không ngờ tới!"

    Hai người cùng chia sẻ niềm vui, từng tấm thẻ bài mở ra đều mang lại tiếng cười và sự ngạc nhiên. Diêu Hiểu Vy lần đầu tiên cảm nhận được sự hào hứng đặc biệt này và càng hiểu rõ hơn lý do Nhạc Linh Âm yêu thích thẻ bài đến vậy.

    Nhạc Linh Âm nhẹ nhàng rút từng lá bài ra, cẩn thận như thể mỗi tấm đều là báu vật quý giá. Lá đầu tiên là một Pokémon phổ thông với hình ảnh đáng yêu; cô mỉm cười, đặt nó sang một bên.

    Lá thứ hai cũng là một Pokémon dễ thương nhưng chưa phải loại hiếm mà Nhạc Linh Âm mong đợi. Cô tiếp tục rút lá thứ ba, rồi lá thứ tư, cảm giác hồi hộp tăng dần lên khi số thẻ còn lại ngày càng ít.

    Khi rút đến lá bài thứ năm, ánh mắt Nhạc Linh Âm chợt sáng lên – đó là một thẻ Pokémon hiếm với hiệu ứng lấp lánh đặc biệt. Cô không thể ngăn được tiếng reo vui.

    "Diêu Hiểu Vy, nhìn này! Tớ thực sự rút được một lá hiếm!"

    Diêu Hiểu Vy ngạc nhiên, tiến lại gần để nhìn rõ hơn: "Wow, đẹp quá! Không ngờ cảm giác này lại thú vị đến vậy. Tớ không nghĩ rằng mình cũng thấy hồi hộp khi cậu mở thẻ!"

    Nhạc Linh Âm tiếp tục mở những lá còn lại trong niềm vui sướng. Mỗi tấm thẻ đều có một sự bất ngờ riêng, khoảnh khắc này khiến cô cảm thấy như đang trải qua một cuộc phiêu lưu nhỏ với Diêu Hiểu Vy bên cạnh.
     
  9. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 69: Bộ sưu tập của Nhạc Linh Âm (phần 2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi mở hết thẻ bài, Nhạc Linh Âm hào hứng cầm lấy những lá hiếm, ánh mắt chăm chú và cẩn thận. Cô lấy ra một xấp bọc thẻ bảo vệ trong suốt, từng chiếc bọc được cô lồng vào từng lá bài hiếm một cách nhẹ nhàng, tỉ mỉ như đang bảo vệ kho báu của riêng mình.

    Sau đó, Nhạc Linh Âm mở cuốn album sưu tầm, một cuốn sách đặc biệt với nhiều ngăn đựng thẻ được sắp xếp gọn gàng. Những lá bài hiếm từ các lần mở trước được xếp ở các trang đầu, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Nhạc Linh Âm đặt những lá bài mới vào từng ô trống, đảm bảo chúng được lưu giữ an toàn và đẹp đẽ nhất.

    Diêu Hiểu Vy đứng bên cạnh, ngạc nhiên trước sự cẩn thận và niềm vui của Nhạc Linh Âm:

    "Cậu thực sự đầu tư vào sở thích này nhỉ? Nhìn những lá thẻ được sắp xếp đẹp đẽ thế này, tớ cũng hiểu tại sao cậu thích sưu tập rồi."

    Nhạc Linh Âm mỉm cười, nhìn cuốn album với ánh mắt đầy tự hào: "Mỗi lá bài đều là một câu chuyện nhỏ, khi tớ mở cuốn sưu tầm này ra, tớ thấy lại tất cả những khoảnh khắc may mắn và hạnh phúc mà tớ đã có. Nó làm tớ cảm thấy thực sự rất vui."

    Nhạc Linh Âm nhìn cuốn sưu tầm của mình với ánh mắt đầy tự hào và chút bí ẩn, rồi bất ngờ quay sang Diêu Hiểu Vy, giọng cô hạ thấp và có chút rợn người.

    "Cậu biết không, bộ sưu tầm này có giá trị không hề nhỏ đâu." Nhạc Linh Âm nói, đôi mắt lấp lánh: "Nếu tính cả những thẻ hiếm nhất, tổng giá trị có thể lên đến cả chục ngàn đô la Mỹ."

    Diêu Hiểu Vy mở to mắt, gần như không thể tin nổi: "Gì cơ? Cả chục ngàn đô á?"

    Diêu Hiểu Vy lắp bắp: "Tớ không nghĩ rằng mấy lá thẻ bài này lại đáng giá đến vậy!"

    Nhạc Linh Âm gật đầu, tỏ ra bí hiểm: "Đúng vậy, nhưng chỉ những người thật sự đam mê và hiểu giá trị của từng lá bài mới thấy được ý nghĩa của nó. Mỗi lần tớ có được một lá hiếm, giá trị của bộ sưu tầm lại tăng lên một chút. Có người còn sẵn sàng trả giá rất cao để có được một bộ sưu tầm như thế này."

    Diêu Hiểu Vy nhìn cuốn album trong tay Nhạc Linh Âm với ánh mắt pha lẫn sự ngạc nhiên và kính phục: "Cậu không chỉ chơi gacha, mà còn đang đầu tư đúng không? Ai mà ngờ được mấy lá thẻ bài Pokémon này lại có giá trị đến vậy!"

    Nhạc Linh Âm chỉ mỉm cười bí hiểm, lặng lẽ đóng cuốn sưu tầm lại, như thể cô đang giữ trong tay cả một kho báu đầy bí mật.

    Nhạc Linh Âm cẩn thận mở cuốn sưu tầm, lướt ngón tay qua vài lá thẻ đặc biệt nhất rồi dừng lại, chỉ cho Diêu Hiểu Vy xem từng lá một với vẻ mặt tự hào.

    "Đây là một trong những lá hiếm nhất của tớ."

    Nhạc Linh Âm nói, chỉ vào một lá bài Pokémon với hình ảnh sống động, hiệu ứng lấp lánh và một chữ ký nhỏ gọn góc dưới: "Nó có chữ ký của chính nghệ sĩ đã vẽ nên lá này. Những lá bài có chữ ký trực tiếp như thế này cực kỳ hiếm, chỉ có tỷ lệ mở ra dưới 0.1%, gần như là một món quà may mắn bất ngờ!"

    Diêu Hiểu Vy tròn mắt nhìn: "Cậu đã may mắn đến vậy sao? Thế là cậu có cả một phần lịch sử Pokémon trong tay đấy!"

    Nhạc Linh Âm gật đầu, lật sang một lá khác và tiếp tục giới thiệu: "Còn đây là một lá thẻ huyền thoại, chỉ được phát hành vào một sự kiện đặc biệt vài năm trước. Nó không chỉ khó săn mà còn là một biểu tượng của cả một giai đoạn trong lịch sử Pokémon."

    Hình ảnh trên lá bài tỏa sáng dưới ánh đèn, khiến Diêu Hiểu Vy như chìm vào thế giới huyền bí của Pokémon.

    Nhạc Linh Âm tiếp tục với một lá bài khác, màu sắc độc đáo và được bao quanh bởi một viền vàng:

    "Đây là lá bài kỷ niệm, nó chỉ được sản xuất giới hạn và phát hành trong khoảng thời gian ngắn. Tỷ lệ mở được một lá thế này thấp đến mức chỉ có vài người trên thế giới sở hữu chúng."

    Diêu Hiểu Vy kinh ngạc và nở một nụ cười thán phục: "Thật không ngờ rằng mỗi lá bài đều có một câu chuyện thú vị và giá trị đến vậy. Tớ không thể tin được cậu may mắn mở được chúng đấy!"

    Nhạc Linh Âm cười nhẹ: "Đó là cả một sự kiên nhẫn và may mắn tích lũy đấy."

    Nhạc Linh Âm đột nhiên nhớ ra gì đó liền nói: "Đi theo tớ, tớ cho cậu xem cái này!"

    Nhạc Linh Âm dẫn Diêu Hiểu Vy đến căn phòng cuối dãy hành lang, nơi cô đã cẩn thận khóa bằng mật khẩu. Khi cửa mở ra, Diêu Hiểu Vy lập tức bị choáng ngợp bởi khung cảnh bên trong.

    Căn phòng được sắp xếp một cách tỉ mỉ với hàng loạt album thẻ bài từ các bộ anime nổi tiếng, kệ mô hình đắt tiền của các nhân vật quen thuộc, nổi bật nhất là một căn nhà gỗ đồ chơi thủ công với từng chi tiết được làm tinh xảo.

    Diêu Hiểu Vy mở to mắt, lặng người trước sự xa hoa bất ngờ này: "Cậu có.. tất cả những thứ này sao? Làm sao cậu có thể sưu tập nhiều thứ hiếm và đắt đỏ như vậy?"

    Nhạc Linh Âm mỉm cười nhưng không trả lời ngay, chỉ tiếp tục dẫn Diêu Hiểu Vy ngắm căn phòng. Mỗi album thẻ bài đều được bày trí cẩn thận, mỗi mô hình đều như mới tinh, sáng bóng. Diêu Hiểu Vy bắt đầu đặt nghi vấn về gia cảnh của Nhạc Linh Âm, thậm chí có chút bối rối. Những vật phẩm này không phải ai cũng dễ dàng sở hữu, với sự quý hiếm cũng như giá trị của chúng, cô hiểu rằng người bình thường khó mà mua nổi.

    Diêu Hiểu Vy quay lại nhìn bạn mình với ánh mắt dò hỏi: "Nhạc Linh Âm, cậu.. gia đình cậu không phải là gia đình bình thường, đúng không? Những thứ này, giá trị của chúng chắc chắn phải rất cao."

    Nhạc Linh Âm cười nhẹ, nụ cười hơi bí ẩn: "Tớ không khoe khoang gia thế đâu, nhưng đây là một phần của niềm đam mê mà tớ đã tích lũy theo thời gian. Đúng là một phần nhờ vào gia đình tớ ủng hộ, nên tớ có thể theo đuổi sở thích này mà không gặp khó khăn quá lớn."

    Diêu Hiểu Vy nhìn quanh và ánh mắt dừng lại ở một kệ tủ kính bày những con búp bê dòng Super Dollfie (SD) của thương hiệu nổi tiếng Volks. Những con búp bê này được trưng bày trang trọng, với từng con búp bê mặc trang phục chi tiết, từ váy voan lộng lẫy đến những bộ đồ cổ điển tinh tế. Mỗi con đều sở hữu một vẻ đẹp riêng, gương mặt được trang điểm cầu kỳ, đôi mắt long lanh như thể có hồn.

    Diêu Hiểu Vy bước lại gần, không giấu nổi sự kinh ngạc: "Nhạc Linh Âm, những con búp bê này là Super Dollfie sao? Tớ từng nghe nói về chúng, nhưng chưa bao giờ thấy ai sở hữu bộ sưu tập đầy đủ và đẹp như vậy, chúng đắt đỏ và hiếm thấy lắm!"

    Nhạc Linh Âm mỉm cười, chậm rãi gật đầu: "Đúng vậy, chúng là dòng búp bê thủ công của Volks. Mỗi con đều có thể tuỳ chỉnh, từ khuôn mặt, kiểu tóc đến trang phục, tạo nên một cá tính riêng. Tớ phải dành rất nhiều thời gian và công sức để chăm sóc chúng."

    Diêu Hiểu Vy kinh ngạc và đầy kính phục, ánh mắt vẫn không thể rời khỏi kệ tủ: "Cậu thực sự nghiêm túc với sở thích này nhỉ! Tớ chưa từng nghĩ rằng có thể thấy chúng đẹp và sống động đến vậy. Cậu đúng là người đặc biệt đấy, Nhạc Linh Âm."

    Nhạc Linh Âm chỉ cười nhẹ, đôi mắt sáng lên khi nhìn vào những con búp bê yêu quý của mình: "Đối với tớ, chúng không chỉ là đồ sưu tầm, mà còn là một phần kỷ niệm và đam mê được gửi gắm vào từng chi tiết. Đó là lý do tớ luôn nâng niu chúng."

    Nhạc Linh Âm mỉm cười và giải thích với Diêu Hiểu Vy: "Thực ra, những con búp bê SD này tớ đã sở hữu từ khi còn nhỏ. Ông bà ngoại luôn tặng chúng cho tớ vào những dịp đặc biệt. Ông bà ngoại tớ hiện đang sống ở Nhật, ông bà ngoại còn là một trong những khách hàng quan trọng của nhà Volks. Nhờ vậy, ông bà ngoại luôn có thể tìm được những phiên bản đặc biệt nhất cho tớ."

    Diêu Hiểu Vy tròn mắt, ngạc nhiên xen lẫn ngưỡng mộ: "Không ngờ cậu lại có một sợi dây tình cảm gia đình gắn liền với bộ sưu tập này. Điều đó khiến chúng càng ý nghĩa hơn nhiều."

    Nghe Diêu Hiểu Vy hỏi về giá của một con búp bê SD, Nhạc Linh Âm thoáng cười rồi đáp:

    "Những con búp bê SD không hề rẻ đâu. Giá của một con có thể dao động từ vài trăm đến vài ngàn đô la Mỹ, tùy thuộc vào độ hiếm và độ chi tiết. Những phiên bản đặc biệt hoặc được tuỳ chỉnh riêng có thể đắt hơn rất nhiều."

    Diêu Hiểu Vy ngạc nhiên nhìn những con búp bê trong tủ kính: "Vài ngàn đô sao? Vậy bộ sưu tập này của cậu đáng giá cả gia tài rồi còn gì!"

    Nhạc Linh Âm khẽ cười: "Có thể nói là vậy, nhưng với tớ, chúng không chỉ có giá trị về tiền bạc mà còn là những kỷ niệm quý giá. Từng con búp bê đều là món quà ý nghĩa từ ông bà ngoại và là một phần tuổi thơ của tớ."

    Nhạc Linh Âm mở tủ kính cẩn thận, chọn ra một con búp bê SD đang được trưng bày trong sự kiện mùa thu tháng 9, cách đây hai tháng. Cô nhẹ nhàng bỏ con búp bê vào một hộp giấy đẹp và đưa cho Diêu Hiểu Vy với nụ cười tươi tắn: "Tặng cậu, đây là món quà nhỏ từ tớ."

    Diêu Hiểu Vy nhìn con búp bê, kinh ngạc và đầy cảm kích: "Cảm ơn cậu, Nhạc Linh Âm. Nhưng con này có giá bao nhiêu vậy?"

    Nhạc Linh Âm ngập ngừng một chút, rồi đáp: "Con này đáng giá khoảng một ngàn đô la. Nhưng với tớ, tặng cậu là điều quan trọng hơn. Tớ muốn cậu cũng có một phần kỷ niệm từ sở thích của tớ."

    Diêu Hiểu Vy há hốc mồm, không thể tin vào tai mình: "Một ngàn đô? Cậu.. cậu thật sự tặng cho tớ một món quà đắt giá như vậy sao? Tớ không thể nhận món quà lớn thế này đâu!"

    Nhạc Linh Âm chỉ mỉm cười, đầy kiên quyết: "Cậu xứng đáng với nó, Diêu Hiểu Vy. Tớ muốn chia sẻ niềm đam mê của mình với cậu. Hãy coi đây như một dấu ấn cho tình bạn của chúng ta."
     
  10. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 70: Bộ sưu tập của Nhạc Linh Âm (phần 3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Con búp bê SD mà Nhạc Linh Âm tặng cho Diêu Hiểu Vy có vẻ đẹp hoàn mỹ, được thiết kế tinh tế để kỷ niệm sự kiện mùa thu.

    Đầu tiên, mái tóc của búp bê được làm từ sợi nhân tạo cao cấp, mềm mượt và có màu nâu sáng, được tạo kiểu thành những lọn xoăn nhẹ nhàng, tạo nên vẻ dịu dàng và thanh thoát.

    Khuôn mặt của búp bê được vẽ rất chi tiết với đôi mắt to, long lanh màu xanh biển, như thể chứa đựng cả bầu trời mùa thu. Đôi môi hồng nhẹ nhàng được vẽ với một nụ cười tươi tắn, mang lại cảm giác gần gũi và ấm áp.

    Búp bê mặc một bộ trang phục mùa thu được làm từ chất liệu vải mềm mại, với gam màu ấm áp như cam và vàng, tạo nên sự hài hòa với không khí của mùa thu. Chiếc váy có những họa tiết hoa lá nhỏ xinh xắn, cùng với những chi tiết thêu tinh tế ở cổ áo và tay áo, khiến cho con búp bê trở nên nổi bật và đầy sức sống.

    Đôi giày của búp bê được làm từ da nhân tạo, với kiểu dáng dễ thương và được trang trí bằng một chiếc nơ nhỏ, làm tăng thêm phần đáng yêu. Từng chi tiết nhỏ của búp bê đều được chăm chút kỹ lưỡng, tạo nên một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp mà Diêu Hiểu Vy không thể không yêu thích.

    Khi cầm con búp bê trong tay, Diêu Hiểu Vy cảm nhận được sự tinh tế và tâm huyết mà Nhạc Linh Âm đã dành cho món quà này, khiến nó trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết.

    Diêu Hiểu Vy nhìn con búp bê trong tay rồi ngẩng lên hỏi: "Nhạc Linh Âm, cậu có thể nói cho tớ biết về gia cảnh của cậu không? Tớ thấy những thứ cậu sở hữu đều rất đắt giá, có vẻ như gia đình cậu có điều kiện tốt hơn rất nhiều người."

    Nhạc Linh Âm khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt cô lại có chút ngại ngùng: "Thật ra, nhà tớ điều kiện tốt hơn một chút, nên ông bà ngoại mới có thể tặng cho tớ những món quà như thế này. Tớ không tự mình mua chúng ngoài thẻ bài đâu."

    Nhạc Linh Âm dừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Tớ biết giá trị của những món đồ này rất cao, nhưng đối với tớ, nó không chỉ là tiền bạc. Đó là những kỷ niệm quý giá và tình yêu thương từ gia đình. Tớ trân trọng từng món quà mà họ dành cho tớ."

    Diêu Hiểu Vy gật đầu, thấu hiểu hơn về nguồn gốc của những thứ xung quanh mình: "Tớ hiểu rồi, đối với cậu, những món quà này không chỉ là đồ sưu tầm, mà còn là một phần quan trọng của cuộc sống và gia đình."

    Nhạc Linh Âm thở dài nhẹ nhàng, rồi tiếp tục giải thích với Diêu Hiểu Vy: "Ông bà ngoại và ông bà nội của tớ có điều kiện rất tốt, họ thực sự giàu có. Nhưng họ đã giáo dục ba mẹ tớ rằng không nên lãng phí tiền bạc. Chính vì vậy, gia đình nhỏ của tớ chỉ sống trong một căn nhà bình thường, không phải là biệt thự hay những nơi sang trọng."

    Nhạc Linh Âm nhìn xa xăm, như thể đang nhớ lại những bài học từ ba mẹ: "Họ dạy rằng giá trị không chỉ nằm ở tiền bạc mà còn ở cách sử dụng và quản lý nó. Tớ thấy điều đó thật ý nghĩa. Vì vậy, nhà tớ thường tiết kiệm và gửi tiền vào ngân hàng, thay vì chi tiêu cho những thứ không cần thiết."

    Diêu Hiểu Vy gật đầu, cảm nhận được sự sâu sắc trong suy nghĩ của bạn mình: "Cậu thật sự biết cách trân trọng những gì mình có, tớ nghĩ đó là điều rất đáng quý."

    Nhạc Linh Âm cười nhẹ: "Cảm ơn cậu, tớ tin rằng chính những kỷ niệm và những món quà ý nghĩa từ gia đình mới là điều quan trọng nhất."

    Nhạc Linh Âm tiến đến tủ gỗ ở góc phòng và mở ra, bên trong là một xấp thư mời sự kiện từ các nhà mô hình đồ chơi dành cho giới thượng lưu. Những phong bì được thiết kế đẹp mắt, mỗi cái đều mang phong cách riêng, thể hiện sự sang trọng và đẳng cấp của các sự kiện mà cô đã tham dự.

    Nhạc Linh Âm nhẹ nhàng lật từng phong bì, nhớ lại những buổi tiệc và sự kiện đầy hào nhoáng, nơi mà cô được gặp gỡ những người cùng đam mê sưu tầm. Nhưng giờ đây, xấp thư mời đã tích tụ khá nhiều, cô nhận ra rằng không còn chỗ để lưu trữ chúng. Nhạc Linh Âm quyết định đã đến lúc dọn dẹp.

    "Chắc tớ phải sắp xếp lại những cái này." Nhạc Linh Âm nói với Diêu Hiểu Vy, giọng có chút trăn trở: "Mỗi lần tới mùa sự kiện, tớ đều nhận được rất nhiều thư mời, nhưng không thể giữ mãi tất cả. Tớ cần phải chọn lựa những cái quan trọng nhất thôi."

    Nhạc Linh Âm bắt đầu phân loại, quyết định giữ lại những thư mời từ những sự kiện đặc biệt hoặc những nơi mà cô đã có kỷ niệm đáng nhớ. Diêu Hiểu Vy quan sát, cảm thấy hào hứng: "Cậu có muốn tớ giúp không? Có thể chúng ta có thể làm một cuốn album cho chúng đấy."

    Nhạc Linh Âm nhìn Diêu Hiểu Vy, ánh mắt sáng lên với ý tưởng đó: "Ok! Chúng ta có thể làm một cuốn album kỷ niệm về những sự kiện mà tớ đã tham dự, cùng với những trải nghiệm đáng nhớ."

    Nhạc Linh Âm gật đầu, cảm thấy phấn khích với việc sắp xếp lại những kỷ niệm quý giá này.

    Diêu Hiểu Vy nhìn Nhạc Linh Âm một cách chăm chú, cảm giác nghi ngờ dâng lên trong lòng cô. Với những gì cô đã thấy – từ bộ sưu tập búp bê SD đắt tiền, thẻ bài quý hiếm cho đến những thư mời sự kiện thượng lưu.

    Diêu Hiểu Vy bắt đầu đặt câu hỏi về gia thế thực sự của Nhạc Linh Âm.

    Có lẽ, Nhạc Linh Âm chính là đại tiểu thư của một gia tộc giàu có nào đó, chỉ đang ẩn mình không xuất hiện trước công chúng.

    Suy nghĩ này khiến Diêu Hiểu Vy rùng mình. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng người bạn thân của mình lại có thể là một người thuộc tầng lớp thượng lưu, sống trong một thế giới xa hoa và bí ẩn như vậy. Từng món đồ trong bộ sưu tập của Nhạc Linh Âm giờ đây không chỉ đơn thuần là sở thích; chúng giống như những chứng nhân của một cuộc sống mà cô không thể tưởng tượng nổi.

    Diêu Hiểu Vy cố gắng xóa bỏ những suy nghĩ này, nhưng những hình ảnh về cuộc sống xa hoa, về những bữa tiệc sang trọng và những mối quan hệ trong giới thượng lưu cứ ám ảnh cô.

    "Nhưng sao cậu lại muốn sống một cách bình thường như vậy, Nhạc Linh Âm?"

    Diêu Hiểu Vy hỏi, cố gắng tìm hiểu tâm tư của bạn mình: "Tại sao cậu không muốn công khai gia thế của mình mà lại sống như một người bình thường?"

    Nhạc Linh Âm ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh nhưng sâu sắc: "Tớ thích được là chính mình, không bị ràng buộc bởi những kỳ vọng của xã hội hay gia đình. Tớ muốn tự do theo đuổi sở thích của mình mà không phải lo lắng về hình ảnh hay địa vị."

    Diêu Hiểu Vy lắng nghe, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Nhạc Linh Âm. Cô nhận ra rằng, dù gia thế của bạn mình có ra sao, điều quan trọng nhất là tình bạn và những kỷ niệm mà họ đang tạo ra cùng nhau.

    Diêu Hiểu Vy quan sát biểu hiện của Nhạc Linh Âm, rồi hỏi: "Cao Trình Ngôn có biết về gia thế thật sự của cậu không? Cậu ấy có biết rằng cậu đang sống trong một thế giới khác biệt như vậy không?"

    Nhạc Linh Âm cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Diêu Hiểu Vy. Cô ấp úng, không biết phải trả lời như thế nào:

    "Tớ.. chưa nói với cậu ấy về điều đó. Tớ không biết làm thế nào để giải thích. Tớ chỉ muốn cậu ấy thấy tớ như một người bình thường, chứ không phải là một đại tiểu thư hay cái gì đó tương tự."

    Diêu Hiểu Vy gật đầu, hiểu được nỗi lo lắng của bạn mình: "Tớ hiểu, nhưng đôi khi sự thật cũng có thể giúp cậu gần gũi hơn với cậu ấy. Nếu cậu ấy thích cậu vì con người cậu, thì không có lý do gì để cậu phải giấu giếm điều đó cả."

    Nhạc Linh Âm thở dài, vẫn cảm thấy bối rối: "Tớ biết, nhưng tớ sợ rằng khi biết được, cậu ấy sẽ thay đổi cách nhìn về tớ. Tớ muốn giữ mối quan hệ này thật tự nhiên."

    Diêu Hiểu Vy khuyến khích: "Thật ra, cậu không cần phải cảm thấy áp lực về điều đó. Chỉ cần là chính mình, mọi chuyện sẽ tự nhiên xảy ra. Nếu cậu ấy thật lòng thích cậu, cậu ấy sẽ hiểu và chấp nhận cậu."

    Nhạc Linh Âm vẫn không chắc chắn, nhưng lời nói của Diêu Hiểu Vy khiến cô cảm thấy có chút an ủi: "Cảm ơn cậu, Diêu Hiểu Vy. Tớ sẽ suy nghĩ về điều đó."

    Diêu Hiểu Vy vỗ vai Nhạc Linh Âm, cố gắng động viên cô:

    "Cậu biết không, Cao Trình Ngôn cũng thuộc gia cảnh thượng lưu đấy. Gia đình cậu ấy là một phần của Cao gia, một tập đoàn lớn. Sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ biết sự thật này. Khi đó, mọi thứ sẽ khó giải thích lắm."

    Nhạc Linh Âm cảm thấy lòng nặng trĩu hơn: "Thật sao? Tớ không biết về gia thế của cậu ấy nhiều như vậy."

    Nhạc Linh Âm dừng lại một chút, suy nghĩ về những gì Diêu Hiểu Vy vừa nói: "Nếu là vậy, thì có lẽ cậu nói đúng. Một ngày nào đó, cậu ấy sẽ phát hiện ra điều đó."

    Diêu Hiểu Vy khẽ gật đầu: "Đúng vậy. Nếu điều đó xảy ra, cậu hãy nhớ rằng thành thật với chính mình và cậu ấy là điều quan trọng nhất. Dù sao, tớ vẫn tin rằng nếu cậu ấy thực sự thích cậu, thì cậu ấy sẽ hiểu và chấp nhận cậu."

    Nhạc Linh Âm thở dài, nhưng cô cảm thấy một chút an ủi từ sự động viên của bạn mình: "Cảm ơn cậu, Diêu Hiểu Vy, tớ sẽ cố gắng suy nghĩ và chuẩn bị tâm lý."

    Nhạc Linh Âm biết rằng con đường phía trước có thể sẽ không dễ dàng, nhưng với sự hỗ trợ của Diêu Hiểu Vy, ít nhất cô cũng cảm thấy bớt cô đơn trong những lo lắng của mình.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...