Cổ Đại [Dịch] Nghịch Thiên Thần Y Phi - Phụng Tử

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi gia đình của tôi, 17 Tháng tư 2021.

  1. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 380: Thủ hạ bại tướng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam tử mặc một thân áo bào trắng, thân hình thon dài, đeo một cái mặt nạ.

    Sở Cửu Ca đưa ra một ngón tay đặt lên đôi môi của đối phương cười nói: "Được thôi! Gia, ta nhất định sẽ hầu hạ người thật tốt."

    Sở Cửu Ca bị bế lên, trực tiếp lấy một gian phòng đắt nhất, lão mụ tử của gian lầu nhìn vị thiếu nữ trong lòng nam tử, thân hình hoàn mỹ như vậy, sao bà ta không nhớ lâu mình có một vị cô nương như vậy.

    "Rầm!" Sau khi đi vào gian phòng đầy tình thú đó, nam tử dựa vào cửa, trực tiếp hôn lấy cô.

    "Dung yêu.. ưm.."

    Một nụ hôn cực kỳ kịch liệt, khiến cho tóc của Sở Cửu Ca cũng loạn cả lên, Dung Uyên giọng khàn đặc nói: "Cửu nhi có nhớ ta hay không?"

    Lần này Đồ Thiên đại đạo đoàn tổn thất hơn một nửa nhân thủ, sau khi chúng hội hợp: "Mấy thiếu chủ đó của Hội đấu giá Cửu Thiên, từng người một cũng không phải dễ đối phó! Rõ ràng đều chưa đến hai mươi tuổi, thực lực lại biến thái đến vậy, bối cảnh chúng quá mạnh rồi, đoàn trưởng, hay là chúng ta tránh một thời gian."

    "Chúng ta thực sự đã bị chúng giết không ít người,"

    Đồ Thiên đoàn trưởng nói: "Mối này làm xong, chúng ta có thể nghỉ ngơi rất lâu rồi! Tổng bộ chúng ta rất ẩn dật, mỗi một người cũng không có nơi dừng chân cố định, Hội đấu giá Cửu Thiên cho dù muốn báo thù chúng ta, cũng không dễ như thế, các ngươi đừng lo lắng quá."

    "Đoàn trưởng, cho chúng tôi xem, Hội đấu giá Cửu Thiên rốt cuộc có bao nhiêu bảo bối đi." Lâm Mĩ hiếu kỳ nói.

    Trên tay hắn là một chiếc nhẫn đơn giản, sau khi mở ra, Đồ Thiên đoàn trưởng phát hiện bên trong cái gì cũng không có.

    Đương nhiên, cũng không phải không có thứ gì, bên trong có một tấm băng rôn.

    Trên băng rôn có một dòng chữ, "Đồ Thiên đại đạo, thủ hạ bại tướng! Chào!"

    Tất cả mọi người trong Đồ Thiên đạo đoàn đều trợn tròn mắt, "Đây.. đây là giả đi! Đoàn trưởng ngươi đang đùa đúng không?"

    Chúng không dám tin, có người có thể trộm đi đồ trong tay đoàn trưởng của chúng.

    Lâm Mĩ nói: "Bút tích này ta biết, giống với bút tích lần trước để lại. Thực sự là Đệ nhất thần trộm.."

    "Roẹt!" Sắc mặt Đồ Thiên đoàn trưởng rất khó coi, trực tiếp đem băng rôn đó xé nát.

    Với dấu mực đó, băng rôn này đã được chuẩn bị từ ít nhất là ba ngày trước rồi, vẫn chưa động thủ mà tên Đệ nhất thần trộm đó đã có tự tin rằng mình sẽ đắc thủ, ngông cuồng đến thế là cùng.

    Đồ Thiên đoàn trưởng nhắm mắt lại, hắn là vào lúc nào bị tráo đi nhẫn rồi? Hơn nữa còn không bị ai phát hiện, cơ hội duy nhất chính là hoa lâu đó!

    "Đi theo ta!" Đoàn trưởng nói.

    Hắn dẫn theo một nhóm người hung thần ác sát giết vào hoa lâu, hoàn toàn không giống với lần vào trước đó,

    "Vị gia này, người.. người lại đến rồi, cần gì hay không?"

    Đồ Thiên đoàn trưởng nói: "Lục soát cho ta!"

    Mành trướng màu đỏ bay phấp phới, mặt Sở Cửu Ca như bị thiêu dốt, Dung Uyên trầm thấp nói: "Cửu nhi Đệ nhất thần trộm đem thứ rất quan trọng của Bổn Vương trộm đi, giấu đâu rồi? Bổn Vương phải từ từ tìm cho tốt.."

    Ngón tay thon dài lướt qua làn da như sứ của Sở Cửu Ca, từng tấc cũng không muốn bỏ qua, ngoài cửa truyền đến âm thanh ồn ào.

    Đồ Thiên đoàn trưởng nói: "Giết!"

    Hắn không cho rằng tên Đệ nhất thần trộm đó sau khi trộm được đồ còn ở lại hoa lâu này, nhưng hắn nuốt không trôi cục tức này, đang chuẩn bị phát tiết.

    "Toàn bộ giết hết cho ta!"

    "Aaaaaaaaaaa!" Một trận tiếng la hét truyền ra.

    Hắn, đoàn trưởng Đồ Thiên đại đạo đoàn, phàm là con mồi hắn nhắm trúng, chưa từng thất thủ qua, mà lần này đã đắc thủ rồi, nhưng lại thần không biết, quỷ không hay bị trộm mất.

    Đây tuyệt đối là khiêu khích và sự sỉ nhục lớn nhất hắn nhận được từ khi hắn làm đại đạo đến nay, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho Đệ nhất thần trộm.

    Ngay khi hắn muốn đại khai sát giới, cấm vệ quân của nữ hoàng và người của Hội đấu giá Cửu Thiên đến rồi, Đồ Thiên đoàn trưởng chửi rủa, "Đáng chết! Những gia hỏa này vậy mà lại đến nhanh như vậy."

    "Đoàn trưởng, sao đây? Còn tìm người hay không?"

    "Trước rút! Đệ nhất thần trộm, chúng ta thời gian còn dài."

    Kỳ thực Sở Cửu Ca vẫn luôn ở trong hoa lâu này, say dưới váy mỹ nhân, Tam Tiền nói: "Cửu muội muội ở bên trên, chúng ta.. các ngươi ai dẫn muội ấy ra đây!"

    Nhất Nặc nhàn nhạt nói: "Hội đấu giá Cửu Thiên đang loạn thành một đoàn, ta còn phải đi xử lý!"

    Nhị Lượng: "Ta vẫn còn muốn sống thêm vài năm."

    "Tiểu Cửu sẽ không vui nếu bị chúng ta phá đám." Tứ Sinh nói.

    Để lại một mình Tam Tiền, Tam Tiền nói: "Nếu Cửu thúc biết sẽ chém chết chúng ta đó!"

    Đợi Sở Cửu Ca lần nữa tỉnh lại đã trở lại biệt viện của Dung Uyên, lúc này cả Hồng Kinh đều đang hào hứng bán tán về chuyện đêm qua.

    "Mà nói đêm qua, một tiếng vang lớn, Đồ Thiên đại đạo đoàn xông vào Hội đấu giá Cửu Thiên.."

    Bị thuyết thư tiên sinh nói một cách sinh động, rất nhanh liền có chuyển biến.

    "Cái gì? Đệ nhất thần trộm ra tay rồi?"

    "Đồ Thiên đại đạo đoàn thua rồi, bảo vật rơi vào trong tay Đệ nhất thần trộm, hắn trở thành kẻ thắng lớn sau cùng?"

    "..."

    Không ít người hiếu kỳ quan sát chiến đấu, chúng ngay đến thân ảnh của Đệ nhất thần trộm cũng chưa được nhìn thấy, mà lần giao tranh này Đệ nhất thần trộm lại là người thắng, chúng làm thế nào cũng không dám tin!

    "Đây mới thực sự là thần trộm, thủ đoàn thần bí vô cùng, đến vô ảnh, đi vô tung! Vậy thì Đồ Thiên đại đạo đoàn hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn rồi!"

    "Điều này khẳng định là đúng rồi, nếu là tin đồn, Đồ Thiên đại đạo đoàn nhất định sẽ phản bác, sao có thể cho phép chúng ta làm xấu đi danh tiếng của chúng."

    "Đúng thế! Đêm đó chúng ta hình như nhìn thấy đám người Đồ Thiên đạo đoàn sau khi rời khỏi Hội đấu giá Cửu Thiên không hề rút lui mà đi đến hoa lâu tìm người, chẳng lẽ Đệ nhất thần trộm khi đó trộm được bảo vật lại lén trốn vào hoa lâu đó rồi."

    Không cần biết bên ngoài thảo luận về Đệ nhất thần trộm thế nào, Sở Cửu Ca và Dung Uyên đang trị liệu, trị liệu bệnh tương tư!

    Người của Đồ Thiên đạo đoàn tức điên rồi, Đệ nhất thần trộm, chúng ngay đến hắn là nam là nữ, là già hay trẻ, là cao hay thấp cũng không biết, liền vô duyên vô cớ như vậy bị trộm sạch chiến lợi phẩm.

    "Tìm! Nhất định phải tìm được hắn! Đồ Thiên đạo đoàn ta tuyệt đối nuốt không trôi cục tức này!" Chúng tổn thất cực lớn, chỉ vì bảo vật Hội đấu giá Cửu Thiên đó. Sau đó liền cho Đệ nhất thần trộm đó biết mặt.

    Chúng hoàn toàn không ngờ đến, bởi vì Đệ nhất thần trộm xen vào, hai đầu đều trắng tay.

    Việc lớn này qua ba ngày rồi, Hội đấu giá Cửu Thiên cũng khôi phục hiện trạng, đáng lý bảo vật Hội đấu giá Cửu Thiên bị Đệ nhất thần trộm trộm mất, Hội đấu giá Cửu Thiên nên phẫn nộ mà truy nã Đệ nhất thần trộm mới đúng, nhưng mà Hội đấu giá Cửu Thiên lại rất yên bình.

    Nhất Nặc lén trà trộn vào phủ đệ của Quỷ Vương tìm Sở Cửu Ca, hắn hỏi: "Cửu Ca, muội tính thế nào?"

    Sở Cửu Ca đáp: "Cứ nói Đệ nhất thần trộm ta có được quá nhiều bảo bối rồi, nên để ở chỗ Hội đấu giá Cửu Thiên bán đấu giá, sự việc lần này náo lớn như vậy, nhất định sẽ có không ít người đến đấu giá, cũng nhờ Đồ Thiên đạo đoàn, giúp Hội đấu giá Cửu Thiên làm quảng cáo tốt như thế!"

    "Để cám ơn chúng, thiệp mời lần bán đấu giá này, cũng tặng cho chúng một tấm đi." Khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ nâng lên.
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  2. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 381: Quá dễ dàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đối với ý kiến của Sở Cửu Ca, Nhất Nặc đáp: "Được!"

    Tổng bộ Đồ Thiên đại đạo đoàn không dễ tìm, nhưng muốn đem tấm thiệp mời này tặng ra ngoài, vẫn là có thể làm được.

    Đồ Thiên đoàn trưởng phẫn nộ nói: "Đáng ghét, chúng đây rox ràng là đang khiêu khích, Hội đấu giá Cửu Thiên, Đệ nhất thần trộm!"

    Lâm Mĩ hỏi: "Vậy đoàn trưởng, chúng ta có nên tham gia buổi đấu giá này không?"

    "Đi! Đương nhiên đi, nếu các ngươi nhìn trúng bảo vật gì, cũng có thể đấu giá, tính cho ta, lần này các ngươi cũng cực khổ rồi."

    "Được!"

    Lần này Hội đấu giá Cửu Thiên cực kỳ khiến người chú ý, có người nghe ngóng được nguyên nhân Hội đấu giá Cửu Thiên làm như vậy. Chúng trả lời rằng có tiền không kiếm ngốc sao, còn tốt hơn đống bảo bối này rơi vào tay đám đạo tặc.

    Hôm bán đấu giá, vô luận là gian phòng bao hay đại sảnh đều ngồi đầy người, chúng đều rất hiếu kỳ Đồ Thiên đạo đoàn có thể hay không trong lúc Hội đấu giá Cửu Thiên bán đấu giá lại cướp lần nữa.

    Lúc này trong gian phòng bao tầng chín, cả tầng chín chỉ có một gian phòng bao, đây tuyệt đối là thể hiện sự tài phú của Hội đấu giá Cửu Thiên, các loại đồ trang trí giá trị liên thành.

    Lúc này Tam Tiền đi vào nói: "Người của Đồ Thiên đạo đoàn quả nhiên đến rồi, ở tầng ba."

    Nhất Nặc nói: "Ở tầng ba, xem ra chúng không có ý định ra tay. Nếu muốn động thủ có lẽ nên ở đại sảnh, bởi vì nơi đó người nhiều hỗn loạn dễ động thủ."

    Sở Cửu Ca đáp: "Không cần biết chúng đến cướp hay đến tham gia đấu giá, lần này chúng đừng mong lấy đi bất kì món nào ở Hội đấu giá Cửu Thiên rời khỏi Hồng Kinh!"

    Nhị Lượng kích động nói: "Cửu muội muội vẫn dự tính ra tay lần nữa?"

    Chỉ là những món Đồ Thiên đạo đoàn nhìn trúng cũng không phải vật phẩm tầm thường, cũng có rất nhiều người muốn, cho nên giá cả bị nâng lên rất cao.

    Mắt thấy giá cả đấu giá bị điên cuồng nâng lên, Lâm Mĩ nói: "Đoàn trưởng, phải tốn nhiều tiền như vậy đấu giá được, hay là chúng ta trực tiếp cướp đi."

    "Đúng thế, đoàn trưởng, chúng ta trực tiếp cướp đi!" Những người khác cũng cảm thấy tức tối, xưa nay chúng đều là thích gì cướp đó, sao lại cần mua chứ!

    Bây giờ cảm thấy bức bối muốn chết, linh lực trên thân từng người cũng gần như áp chế không nổi rồi.

    Đồ Thiên đoàn trưởng lạnh giọng nói: "Tất cả các ngươi đều ngồi xuống cho ta, ta không để các ngươi hành động, các người hành động thử xem? Đây là cạm bẫy do Hội đấu giá Cửu Thiên bày ra, cố ý kích động để chúng ta ra tay, sau đó lần nữa đem chúng ta một mẻ diệt sạch."

    Nếu không phải lần trước tổn thất nhiều người đến vậy, hắn đúng là dám để thủ hạ mình làm như thế.

    Nhưng bây giờ không được, chỉ có thể nhịn!

    "Ba trăm vạn!" Đối mặt với giá cao, Đồ Thiên đoàn trưởng mặt không biểu cảm hét giá.

    "Muốn cái gì đấu giá là được, Đồ Thiên đạo đoàn chúng ta lại mua không nổi sao?"

    Đồ Thiên đạo đoàn tuyệt đối là khách nhân tốn nhiều tiền nhất trong lần đấu giá này cảu Hội đấu giá Cửu Thiên, mọi người cũng rất hiếu kỳ, tầng ba lại nhảy ra người giàu có như vậy.

    Trận bán đấu giá này kết thúc, bởi vì vật phẩm đấu giá quá nhiều, đại đa số người đều đấu giá được vật phẩm mình ưng ý.

    Sau khi đấu giá kết thúc, tất cả khách nhân rời khỏi, Đồ Thiên đại đoàn đoàn rời khỏi chung với đám khách nhân.

    Khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ nhếch, "Lựa chọn rời khỏi lúc này, không phải nói rõ bảo Đệ nhất thần trộm ta đây hãy đến trộm sao."

    "Ta đi đây, trở lại ngay."

    Lời vừa nói xong, Sở Cửu Ca đã biến mất rồi.

    Tam Tiền cười nói: "Nhất Nhất, đệ nói Cửu muội muội mất bao lâu thì đắc thủ?"

    "Đại khái một khắc đi!" Nhị Lượng đáp.

    Nhất Nặc nhìn Tứ Sinh, "Cái này, A Sinh chắc sẽ biết chính xác thời gian."

    Tứ Sinh đáp: "Đợi đoàn trưởng Đồ Thiên đạo đoàn rời khỏi Hội đấu giá Cửu Thiên liền phát hiện mình bị trộm rồi! Còn về tiểu Cửu khi nào ra tay đem bảo vật trộm đến tay, ta bói không ra."

    Nhị Lượng kinh ngạc nói: "Không phải chứ? Nhanh như vậy!"

    Đợi đoàn trưởng Đồ Thiên khoảnh khắc vừa bước chân khỏi Hội đấu giá Cửu Thiên, cảm thấy một tia dị thường, quả nhiên nhẫn không gian của hắn không thấy đâu nữa.

    Lần trước bởi vì nhẫn không gian bị tráo mà rất lâu hắn mới phát hiện, lần này đối phương ngay cả tráo cũng lười làm, quang minh chính đại trộm đi rồi.

    Uy áp khủng bố phút chốc tản ra, ánh mắt như chim ưng của Đồ Thiên đoàn trưởng quét qua tất cả mọi người đi ra từ Hội đấu giá Cửu Thiên, muốn tìm ra người trộm đi nhẫn không gian của hắn.

    Lâm Mĩ phát hiện điều không đúng, cô nói: "Đoàn trưởng, xảy ra chuyện.."

    Lời cô chưa dứt, liền phát hiện nhẫn không gian chứa vật phẩm chúng đấu giá được không thấy trên tay đoàn trưởng nữa, là khi nào được đoàn trưởng lấy xuống, hay là nói..

    Khí tức của Đồ Thiên đoàn trưởng cực kỳ nguy hiểm, hắn lạnh giọng nói: "Có người đem đồ của chúng ta trộm đi rồi."

    "Là Đệ nhất thần trộm!" Chúng thất kinh.

    "Ngoại trừ Đệ nhất thần trộm, cả Hồng Kinh, ta nghĩ không ra còn ai khác." Đồ Thiên đoàn trưởng âm trầm nói.

    "Nhưng lần này, ta có lưu lại vài thứ trong nhẫn không gian, Đệ nhất thần trộm chạm vào qua, vậy thì tuyệt đối thoát không khỏi cảm tri của ta, đuổi theo cho ta!"

    Đồ Thiên đoàn trưởng phóng ra ngoài, sai lầm như nhau hắn tuyệt đối không phạm hai lần.

    Hội đấu giá Cửu Thiên tổ chức lần đấu giá này, hơn nữa còn mời chúng đến, tuyệt đối không phải chỉ muốn kiếm tiền từ chúng đơn giản như vậy.

    Đệ nhất thần trộm dám để đồ ở Hội đấu giá Cửu Thiên, nhất định đã đạt thành thỏa thuận nào đó, thỏa thuận này nhất định có liên quan Đồ Thiên đại đạo đoàn chúng.

    Hiển nhiên Hội đấu giá Cửu Thiên và Đệ nhất thần trộm, lần trước sỉ nhục chúng, tạo cho chúng tổn thất to lớn vẫn chưa đủ, còn muốn tiếp tục báo thù chúng, cho nên Đệ nhất thần trộm ra tay trộm lần thứ ba rồi.

    Thủ đoạn của Đệ nhất thần trộm quá thần bí rồi, hắn không thể không đề phòng, cho nên đã lưu lại một tay, lần này nhất định đem Đệ nhất thần trộm bắt được.

    Những tên Đồ Thiên đạo đoàn rời xa Hội đấu giá Cửu Thiên, luồn lách như chớp giật trong một con hẻm nhỏ của Hồng Kinh.

    Rốt cuộc hắn cũng tìm thấy nhẫn không gian của hắn, lúc này nhẫn không gian của hắn bị một con chó hoang nhổ ra từ trong miệng.

    Manh mối đến đây bị đứt đoạn, Đồ Thiên đoàn trưởng phẫn nộ không thôi, "Đáng chết, chúng ta bị Đệ nhất thần trộm chơi khăm rồi. Khí tức ta lưu lại bị hắn phát hiện rồi, hắn cố ý."

    Không chỉ là cố ý, bên trong nhẫn không gian còn có một mảnh giấy, "Ba lần viếng thăm Đồ Thiên đại đạo, thu hoạch cũng không tồi, hy vọng các ngươi sẽ không quá nghèo, rất nhanh sẽ bị ta trộm sạch thôi"

    "Còn có nói với các ngươi một sự việc, muốn bắt được Đệ nhất thần trộm ta, đó là không thể nào! Từ bỏ đi!"

    Sự ngông cuồng ngụ ý trong lời nói không khiến người khác tức đến thất khiếu sinh khói không thôi.
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  3. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 382: Nửa đêm trèo tường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đúng là bị A Sinh đoán trúng rồi." Nhị Lượng cười nói.

    "A Sinh đoán cái gì rồi?" Vào lúc này, Sở Cửu Ca đã trở lại.

    Sở Cửu Ca sở hữu Bất tử sinh mệnh chi đồng, có thể phát hiện những chi tiết cực kỳ nhỏ

    Mà người thường không thể phát hiện, thứ đồ chơi mà Đồ Thiên đoàn trưởng lưu lại trên

    Nhẫn không gian, có thể khiến cô trúng chiêu mới lạ.

    Bây giờ cô đã có thể tưởng tượng ra dám đó tức điên đến mức nào.

    "A Sinh nói Đồ Thiên đạo đoàn vừa ra khỏi Hội đấu giá Cửu Thiên liền phát hiện bị

    Trộm." Nhị Lượng đáp.

    "Cái này không cần đoán cũng có thể biết rồi chứ! Nếu ở trong Hội đấu giá Cửu Thiên bị

    Trộm mất, chúng còn có thể tìm Hội đấu giá Cửu Thiên đòi bồi thường. Nhưng nếu ở bên

    Ngoài Hội đấu giá Cửu Thiên bị trộm, thì không liên quan gì đến chúng ta rồi." Sở Cửu

    Ca nói.

    Cô gần như canh chuẩn chúng vừa bước khỏi Hội đấu giá Cửu Thiên một khắc đó mà

    Động thủ, người của Đồ Thiên đạo đoàn làm thế nào cũng không ngờ cô sẽ chọn thời

    Điểm đó ra tay, nếu không cũng sẽ không chút phòng bị nào như thế.

    "Lần này ta lại thu hoạch được một vố lớn rồi! Tiền Tiền, ngươi tìm một nơi tốt, hôm nay

    Ta mời khách, tùy các ngươi ăn." Sở Cửu Ca cười nói.

    "May là do Tiền Tiền tìm chỗ!" Nhị Lượng có chút may mắn nói.

    Nên biết lần trước Sở Cửu Ca mời khách để họ khoái lạc khoái lạc, nhưng lại khiến cho

    Chúng để lại ám ảnh tâm lý.

    Lúc này đám người Đồ Thiên đạo đoàn đã điên tiết lên muốn giết người rồi, lại bị trộm

    Lần nữa, đây đã là lần thứ ba rồi.

    Lâm Mĩ nói: "Đệ nhất thần trộm này là muốn chống đối chúng ta đến cùng hay sao?

    Đáng chết!"

    "Những người khác đối với hắn hoàn toàn không có tính khiêu chiến, cho nên Đệ nhất

    Thần trộm đây là chuyên môn nhắm đến Đồ Thiên đạo đoàn chúng ta rồi, hơn nữa thái độ

    Lại rất kiêu căng, hay lắm!" Đồ Thiên đoàn trưởng cắn răng nghiến lợi nói.

    "Đoàn trưởng, chúng ta phải làm sao? Tiếp tục ở lại Hồng Kinh, đem tên Đệ nhất thần

    Trộm đó tìm ra?" Lâm Mĩ hỏi.

    "Tìm! Một người có thể dưới mí mắt của nhiều người chúng ta như vậy trộm đi đồ của ta,

    Hắn nếu muốn trốn, ngươi nghĩ ngươi có thể tìm được sao? Hồng Kinh này cũng không

    Phải là địa bàn của chúng ta." Đồ Thiên đoàn trưởng chân mày nhíu chặt lại.

    Là tìm không được, lòng chúng đều hiểu rõ, nhưng mà cứ thế bỏ qua cho Đệ nhất thần

    Trộm, chúng sao có thể cam tâm.

    Đồ Thiên đoàn trưởng nói: "Muốn dẫn dụ một con cá lớn cắn câu, chúng ta cần có một

    Mồi nhử đủ hấp dẫn. Bây giờ chúng ta chỉ cần không cẩn thận liền bị con cá này cắn sạch sẽ mồi mất. Thay vì ở đây không chút đầu mối tìm Đệ nhất thần trộm, chúng ta còn

    Không bằng chuẩn bị cho tốt mồi câu." Đồ Thiên đoàn trưởng nắm chặt nắm đấm.

    Nhịn xuống lửa giận trong lòng, đưa ra quyết định như vậy với hắn là rất khó khăn, lần

    Đầu bị người ức hiếp đến trên đầu như vậy, chúng vậy mà một chút biện pháp cũng chẳng

    Có.

    Đệ nhất thần trộm! Đệ nhất thần trộm! Đáng chết!

    "Vâng, đoàn trưởng!" Chúng vẫn là rất tin tưởng đoàn trưởng, đối với mệnh lệnh và quyết định của hắn cũng không phản đối.

    Tam Tiền cũng ngay lập tức nhận được tin tức, nói: "Người của Đồ Thiên đại đạo đoàn

    Rút lui rồi, xem ra lần này chúng là hoàn toàn không có biện pháp rồi, chuẩn bị trước

    Không trêu vào Hội đấu giá Cửu Thiên chúng ta và Đệ nhất thần trộm Cửu muội muội

    Rồi."

    "Việc cấp bách nhất bây giờ chúng ta phải làm là tìm được hộp bất tử trong tay cung chủ

    Nguyệt Ma Cung, mà không phải là đánh đến ngươi chết ta sống với đám Đồ Thiên đạo

    Đoàn." Nhất Nặc nói.

    "Đương nhiên, nếu chúng còn muốn đến tìm chết, nhổ đi ổ của chúng cũng không phải

    Không thể!" Sở Cửu Ca lạnh giọng nói.

    Tứ Sinh nói: "Đồ Thiên đạo đoàn nhất định sẽ không bỏ qua như vậy, nhưng bây giờ nếu

    Sống chết với chúng, đối với chúng ta mà nói tổn thất quá lớn rồi, không nên hành động."

    Sau khi giải quyết xong phiền phức lớn là Đồ Thiên đạo đoàn, mấy người bọn họ lại bắt

    Đầu bận việc của mình, nghe ngóng về hộp bất tử của đệ tứ tộc.

    Sở Cẩn Chi cũng trở lại rồi, thế là trực tiếp giết đến Quỷ Vương phủ tìm Dung Uyên

    Muốn người.

    Sở Cửu Ca phát hiện khí tức trên người thất thúc càng nguy hiểm hơn rồi, nhất định phải

    Đi Cẩn Vương phủ ở bên người nhiều hơn, thuận tiện giúp thất thúc khống chế ma chủng

    Đó.

    Dung Uyên đáp: "Vậy Cửu nhi qua với thất thúc đi! Nhưng nhớ là phải nhớ đến ta."

    Sở Cửu Ca hỏi: "Thất thúc, bên phía Nguyệt Ma Cung thuận lợi chứ?"

    "Người biết được tung tích của Dạ Du đều là thủ hạ trung thành tuyệt đối với hắn, không

    Có lệnh của Dạ Du chúng tuyệt đối sẽ không bại lộ ra hành tung của cung chủ chúng.

    Nhưng ta đã có dược chút manh mối rồi, ta nghi ngờ Dạ Du đang ở trong ba đại tông

    Môn." Sở Cẩn Chi đáp.

    "Ba đại tông môn!" Sở Cửu Ca có chút kinh ngạc.

    "Cũng đúng, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, hắn trốn ở nơi đó cũng có thể

    Lý giải được."

    Tứ đại gia tộc của Hồng Thiên vương triều chống đối Nguyệt Ma Cung, ba đại tông môn

    Càng hơn thế, hoàn toàn là tử địch với Nguyệt Ma Cung, e là đến cả người của chúng

    Cũng không ngờ, cung chủ Nguyệt Ma Cung sẽ trốn ở địa bàn của chúng.

    "Ta sẽ cho Tiền Tiền sắp xếp người lẩn vào ba đại tông môn nghe ngóng tin tức."

    Sở Cẩn Chi đem chất nữ của mình đưa về Cẩn Vương phủ, kết quả vẫn không phòng bị

    Được với con sói xám nào đó, Quỷ Vương điện hạ trèo tường đi vào rồi, vừa hay bị Sở

    Cẩn Chi gặp phải.

    "Thất thúc người đừng hiểu lầm, ta chỉ là đơn thuần đến làm ấm giường mà thôi."

    Sắc mặt Sở Cẩn Chi trầm xuống, hỗn đản này đã đến nước trèo lên giường rồi, còn nói

    Hắn đừng hiểu lầm, đáy mắt Sở Cẩn Chi lóe qua hàn quang, cảm xúc giết chóc đã không

    Áp chế nổi nữa rồi.

    Hắn như chớp điện phóng về phía Dung Uyên, trên mặt Dung Uyên lộ ra vẻ ngỡ ngàng,

    Nhanh chóng né tránh.

    "Ầm!" Một tiếng vang lớn truyền ra, kinh động đến Sở Cửu Ca đang luyện đan.

    Một đạo thân ảnh màu đỏ phóng ra ngoài, Sở Cửu Ca nói: "Dừng tay!"

    Thế nhưng lúc này Sở Cẩn Chi đã không nghe lọt tai lời của Sở Cửu Ca rồi, đôi mắt ôn

    Nhuận đó lúc này lạnh lẽo không chút hơi ấm, hắn chỉ muốn giết chóc, khiến người trước

    Mắt này chết.

    Sở Cửu Ca nói: "Dung yêu nghiệt, áp chế thất thúc! Chuyển dời sự chú ý của người,

    Nhưng đừng thương đến thất thúc."

    "Được!" Dung Uyên đáp.

    "Binh binh binh!" Sau mấy hồi giao đấu, Sở Cửu Ca tìm được cơ hội rồi.

    "Viu!" Mấy cây ngân châm đâm vào huyệt vị của Sở Cẩn Chi, khiến Sở Cẩn Chi lâm vào

    Hôn mê.

    Sở Cửu Ca nói: "Đem thất thúc đỡ vào trong."

    Lực lượng của 'Nguyệt Mang' lưu chuyển trong thân thể Sở Cẩn Chi, hóa giải đi lực

    Lượng bạo huyết.

    Sau khi mọi thứ khôi phục bình thường, Sở Cửu Ca nhìn Dung Uyên.

    Đôi mắt như tử thủy tinh của Dung Uyên lóe qua ám quang, hắn nói: "Là ma chủng! Thứ

    Nguy hiểm như vậy lại bị trồng vào trong thân thể hắn, chẳng trách vừa tức giận thất thúc

    Liền muốn giết chết ta."

    "Vậy chàng lại làm gì khiến thất thúc tức giận rồi?" Sở Cửu Ca hỏi.

    "Ta chỉ nói là đến làm ấm giường cho Cửu nhi!"

    "Chàng cảm thấy rất vô tội?"

    "Ta sai rồi, ta không vô tội, Cửu nhi ta không dễ gì mới đến đây được, nàng đừng đuổi ta

    Đi!" Dung Uyên nói.

    "Ồ! Vậy chàng nằm trên sàn đi!"

    Lần này Sở Cẩn Chi tỉnh lại nhanh hơn, hắn biết bản thân xảy ra chuyện rồi, hơn nữa còn

    Ở trước mặt Dung Uyên, điều này nhất định sẽ không giấu được Ca nhi.

    Lần này tỉnh lại tình trạng giống như lần trước, thân thể rất thoải mái, Sở Cẩn Chi mở

    Mắt ra.

    Lần trước cũng là Ca nhi giúp hắn, con bé đã biết từ sớm rồi.
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  4. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 383: Tung tích cung chủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở Cửu Ca nói: "Thất thúc, gia hỏa Dung yêu nghiệt này khiến người tức giận rồi?"

    "Ca nhi.." Sở Cần Chi nói.

    "Con biết rồi!"

    Sở Cửu Ca đáp: "Lần trước thất thúc xảy ra chuyện con đã biết rồi, là ma chủng, có

    Người đã đặt ma chủng vào thân thể thất thúc."

    Sở Cẩn Chi khẽ ngẩn ra, hắn khàn giọng nói: "Đúng! Thất thúc thực sự là một con quái

    Vật."

    "Con không cảm thấy như vậy, con vĩnh viễn sẽ không nghĩ như thế. Chất nữ nhà người

    Là thần y đó, có biện pháp đối phó với thứ đồ chơi này. Thất thúc người yên tâm, con nhất

    Định sẽ không để thứ đồ chơi này một mực hại người, ảnh hưởng người đâu." Sở Cửu Ca

    Nói.

    Hắn biết rất rõ thứ này lợi hại nhường nào, hắn không hề muốn Ca nhi bận tâm vì việc

    Của hắn.

    Dung Uyên đáp: "Thất thúc, thân thể ta ngươi cũng biết. Ca nhi là người sẽ chữa khỏi

    Cho ta, ma chủng kia so với độc mà ta trúng, không phải là vấn đề nan giải gì."

    "Cái gì?" Sở Cẩn Chi có chút kinh ngạc.

    Hắn biết thân thể Dung Uyên không tốt, nhưng không nghĩ đến lại không đơn giản như

    Trong tưởng tượng.

    "Cửu nhi không nỡ mất ta đâu, cho nên nàng ấy nhất định có thể chữa khỏi cho ta. Trước

    Khi chữa khỏi cho ta, ma chủng này của ngươi Cửu nhi sớm đã đủ thực lực giải quyết nó

    Rồi, cho nên ngươi không cần lo lắng." Dung Uyên nhàn nhạt nói.

    "Ma chủng là thứ hiếm thấy trên thế gian, nếu biết lợi dụng nó kỳ thực lại là chuyện tốt,

    Chí ít có thể giúp chúng ta mạnh hơn." Dung Uyên nhìn Sở Cẩn Chi nói.

    "Dung yêu nghiệt, loại mạnh một cách nhanh chóng đến kì lạ này, ta thà rằng thất thúc

    Không có." Sở Cửu Ca trầm thấp nói.

    "Đó là người cho thất thúc ma chủng không biết biện pháp tu luyện. Có được công pháp

    Tu luyện chính xác, thực lực thăng tiến có nhanh hơn nữa thì cũng bình thường. Đương

    Nhiên cho dù là có công pháp, ma chủng vẫn rất hung ác, không dễ đối phó, chỉ cần có

    Chút không cẩn thận liền cắn nuốt vật chủ. Nhưng Cửu nhi sẽ có biện pháp thôi." Dung

    Uyên cười nói, bởi vì Cửu nhi có Bất tử sinh mệnh chi đồng.

    "Công pháp như vậy, ở đâu có?" Sở Cửu Ca hỏi.

    "Nguyệt Ma Cung cũng không cách nào có được công pháp như thế, e là sớm đã thất

    Truyền rồi." Dung Uyên đáp.

    Dung Uyên chỉ vào đầu mình nói: "Ta có! Ở nơi này, Cửu nhi hôn ta một cái, ta liền nói

    Ra, thế nào?"

    Dung Uyên dựa rất gần Sở Cửu Ca, chỉ là ở trước mặt Sở Cẩn Chi trêu ghẹo Sở Cửu Ca,

    Khiến cho Sở Cẩn Chi nhịn không được muốn chém chết hắn.

    "Dung Uyên!" Sở Cẩn Chi âm lạnh nói.

    Dung Uyên hôn nhẹ một cái lên gò má Sở Cửu Ca, sau đó chuẩn bị tốt mọi thứ, đem một

    Bộ công pháp hoàn chỉnh viết ra.

    Sở Cẩn Chi xem xong bộ công pháp đó khẽ ngẩn ra, chỉ là vừa nãy khẽ thử vẩn chuyển

    Một chút, nhưng lại khiến cho toàn thân hắn thoải mái không ít, không như lúc trước tu

    Luyện cực khổ đến thế.

    Đây giống như là công pháp dành cho người có ma chủng mà tạo ra, công pháp như vậy

    Cho dù là Dạ Du cả đời cũng tìm không được.

    Sở Cẩn Chi nhìn chằm chằm Dung Uyên, người nam nhân này..

    Dung Uyên nói: "Thất thúc hãy nghiên cứu bộ công pháp này cho tốt, ta về làm ấm

    Giường cho Cửu nhi đây."

    Sở Cửu Ca cảm thấy khí tức của thất thúc mình lại loạn rồi, Sở Cửu Ca nói: "Thất thúc,

    Người đừng nghe hắn nói bậy, đêm nay con tuyệt đối bắt hắn nằm trên sàn."

    "Cửu nhi quá nhẫn tâm rồi!"

    Nhìn hai người họ rời khỏi, Sở Cẩn Chi rất bất lực, vấn đề tình cảm rất khó ngăn cản, cho

    Dù hắn nhìn tiểu tử này không thuận mắt, nhưng lại rất rõ hắn đối với Ca nhi là thật lòng,

    Ca nhi cũng rất thích hắn.

    Hắn tiếp tục nghiên cứu bộ công pháp này, thực lực bản thân nếu có thể thăng tiến một

    Cách vững chắc, việc muốn làm sẽ càng nhẹ nhàng hơn.

    Thực lực Hóa đan cảnh cửu trọng đỉnh phong, ở Hồng thiên vương triều này có rất ít

    Người có thể địch lại.

    Sở Cửu Ca đúng là đuổi Dung Uyên nằm trên sàn, nhưng chỉ là Dung Uyên nằm trên sàn

    Đến nửa đêm liền trèo lên giường, Sở Cửu Ca đang ngủ ngon lành, nên cũng không thèm

    Đá hắn xuống.

    Đợi ngày hôm sau Sở Cửu Ca tỉnh lại, cô được biết thất thúc lại bị nữ hoàng triệu kiến

    Rồi.

    Hồng Thiên nữ hoàng hỏi: "Cẩn nhi gần đây đang điều tra tung tích của tên khốn Dạ Du,

    Không biết là có manh mối gì rồi?"

    "Không có!" Trước kia có lẽ hắn sẽ lấy tung tích của Dạ Du đổi lấy một số lợi ích mà hắn

    Muốn, nhưng bây giờ nhóm Ca nhi cũng đang tìm Dạ Du, hắn đương nhiên sẽ không

    Cung cấp thông tin cho kẻ tranh giành với con bé.

    "Cẩn nhi, Nguyệt Ma Cung chỉ là một thế lực ma giáo bị chính đạo người người đòi

    Chém đòi giết. Ta để con trở thành thiếu cung chủ, nhưng không hề muốn con cả đời ở đó.

    Chỉ là muốn con trà trộn vào Nguyệt Ma Cung tra ra tung tích tên tra nam đó mà thôi, đợi

    Khi mọi thứ kết thúc, con chính là thái tử điện hạ của Hồng Thiên vương triều này, ta chỉ

    Có một người nhi tử, con chính là người kế vị hoàng vị Hồng thiên vương triều này, con

    Có hiểu hay không?" Hồng Thiên nữ hoàng nhìn Sở Cẩn Chi nói.

    Vừa dùng lợi ích dụ dỗ, vừa dùng tình cảm đánh dộng, ai có thể cự tuyệt chứ.

    "Hắn vẫn luôn là một người cẩn thận, Bệ hạ cũng không phải không biết. Ta tuy rằng trở

    Thành thiếu cung chủ của Nguyệt Ma Cung, nhưng cung chủ Nguyệt Ma Cung không

    Phải là ta, ta chưa có biện pháp hoàn toàn chưởng khống Nguyệt Ma Cung, rất khó đem

    Hắn từ trong bóng tối kéo ra." Sở Cẩn Chi chầm chậm đáp, biểu hiện của hắn, khiến nữ

    Hoàng không nhìn ra điểm đáng ngờ nào.

    "Nếu đã như thế, cần ta giúp con giành lấy chức cung chủ Nguyệt Ma Cung hay không?"

    Hồng Thiên nữ hoàng hỏi.

    "Vậy thì đa tạ bệ hạ rồi!" Sở Cẩn Chi nói.

    Rất dễ dàng liền chấp nhận sự giúp đỡ của bà ta, ngược lại khiến cho Hồng Thiên nữ

    Hoàng có chút kinh ngạc, "Cẩn nhi quả thật khác rồi, dù sao trước đó con đã từ chối ta rất

    Nhiều lần."

    "Đó là vì ta chưa biết việc này khó tiến hành đến thế, là ta khinh suất rồi." Sở Cẩn Chi

    Nói.

    Trước đó hắn không muốn trở thành công cụ cho bất kì ai lợi dụng, không muốn lún vào

    Quá sâu, nhưng để có thể giúp được Ca nhi, có thể lợi dụng người khác mượn đao giết

    Người, hắn không ngại mượn một chút.

    Hồng Thiên nữ hoàng nói: "Ba ngày sau, ta sẽ tổ chức bách hoa hội tại Bách Hoa viên.

    Con và vị chất nữ đó của con vẫn chưa có hôn phối, có lẽ có thể tìm được người thích

    Hợp ở Bách hoa hội, nói thế nào thì Cẩn nhi cũng sắp ba mươi rồi."

    Sở Cẩn Chi nói: "Ngươi biết ta không hứng thú với những việc này!"

    "Con không hứng thú, nhưng tiểu cô nương người ta lại rất hứng thú đó, việc này cứ định

    Như thế đi! Đợi lát ta sẽ cho người đưa thiệp mời đến Cẩn Vương phủ." Đừng thấy nữ

    Hoàng một bộ rất dễ nói chuyện với nhi tử của bà ta, một khi bá đạo, tuyệt đối không cho

    Phép bất kì ai cự tuyệt yêu cầu của bà ta.

    Sở Cẩn Chi cũng biết nói nhiều vô ích, liền gật đầu nói: "Ta biết rồi!"

    Hồng Thiên nữ hoàng nói: "Đúng rồi, còn phải đưa một tấm thiệp mời đến hành cung cho

    Dung công tử, trẫm đã rất lâu không được gặp Dung công tử rồi. Hắn không nhìn trúng ta, Hồng Thiên vương triều có nhiều tuyệt sắc quý nữ đến thế, ta không tin hắn đều không

    Nhìn trúng ai! Dù sao đừng để con cóc ghẻ Dung Hiểu đó ăn được thiên nga là được. Chỉ

    Cần lấy lòng được Dung công tử, ta còn sợ Dung Hiểu cô ta sao, dù thế nào Dung công tử cũng là người sẽ trở thành thánh tử! Dung Hiểu cô ta lại là thứ gì!"

    Bà ta đã trở thành nữ hoàng nói một không hai hơn chục năm nay, nay lại bị Dung Hiểu

    Xem như người hầu mà sai khiến, tuy chưa từng biểu hiện ra trước mặt Dung Hiểu, nhưng

    Nếu cho bà ta cơ hội, bà ta nhất định khiến Dung Hiểu biết mặt.
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  5. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 384: Bảo vệ vi phu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bách hoa hội! Lại là trò gì?" Dung Uyên sau khi nhận được tin tức truyền đến từ trong cung, chẳng chút hứng thú.

    "Chủ tử, nghe nói Hồng Thiên nữ hoàng còn đưa thêm một tấm thiệp mời đến Cẩn Vương phủ, mời Vương phi đi tham gia Bách hoa yến." Mặc Nhất báo cáo với chủ tử hắn.

    "Trước hãy nhận lấy thiệp mời, nếu Cửu nhi muốn đi, ta đương nhiên sẽ có chút hứng thú." Dung Uyên nói.

    "Nữ hoàng đây là muốn giới thiệu đối tượng cho thất thúc?" Sở Cửu Ca cười nói.

    "Bà ta chỉ là muốn chưởng khống ta càng tốt hơn mà thôi, ta vốn không muốn tham gia. Nhưng lần này bà ta đã quyết tâm bắt ta đi chuyến này, Ca nhi con đừng đi." Dù là nghịch ý nữ hoàng, hắn vẫn không muốn Ca nhi tham gia trận náo nhiệt này.

    Sở Cửu Ca nói: "Thất thúc phải đi, con đương nhiên cũng phải đi! Nếu thất thúc gặp phải gia hỏa phiền phức nào đó, con có thể chặn lại giúp thúc đó!"

    Dung Uyên lại trèo tường lần nữa, Sở Cửu Ca nói đến Bách hoa hội, Dung Uyên nói: "Cửu nhi muốn đi, ta đương nhiên cũng sẽ đi, tránh cho Cửu nhi bị tiểu yêu tinh nào đó câu dẫn mất."

    "Hồng Thiên nữ hoàng đến chàng cũng mời rồi?" Sở Cửu Ca ngẩn ra.

    "Đúng thế!" Dung Uyên đáp.

    "Nghe nói bà ta nhìn trúng chàng rồi?"

    "Cho nên Cửu nhi nàng nhất định phải bảo vệ vi phu thật tốt mới được."

    Bách hoa yến mở ra, không ít thiếu nữ yểu điệu đến tuổi gả chồng và thanh niên tài tuấn chuẩn bị cưới thê tử ở Hồng Thiên vương triều đều đến rồi, nữ hoàng bệ hạ thậm chí còn mời đến mấy vị thiếu chủ của Hội đấu giá Cửu Thiên.

    Nghe nói các vị thiếu chủ của Hội đấu giá Cửu Thiên từng người đều có điểm nổi bật riêng, từng người diện mạo đều cực tuấn mỹ.

    Hội trường của yến hội, trăm hoa đua nở, đủ loại tuấn nam giai nhân càng là khiến cho người khác nhìn đến hoa cả mắt.

    Đúng lúc này có người nói: "Các vị thiếu chủ của Hội đấu giá Cửu Thiên đến."

    Ba vị thiếu niên cùng lúc xuất hiện, cực hấp dẫn ánh mắt người khác, có tôn quý ưu nhã, có phong lưu mang chút tà tính, còn có phóng đãng.

    Việc này dẫn đến sự bất mãn của rất nhiều nam nhân, chúng thì thầm nói: "Có đẹp hơn nữa thì cũng chỉ là một đám người đầy mùi tiền mà thôi, đám nữ nhân này vậy mà chỉ biết xem mặt mũi."

    "Còn không phải sao?" Có người âm dương quái khí nói theo.

    Lúc này có người lên tiếng: "Cẩn Vương điện hạ đến."

    "Cẩn Vương điện hạ!"

    "Vị Cẩn Vương điện hạ đó cũng đến rồi, hắn không phải vẫn luôn không thích tham gia những yến hội như vậy sao?"

    Mọi người đều rất hiếu kỳ về vị Cẩn Vương điện hạ này, vị này xưa nay chưa bao giờ lộ diện ở trước mặt mọi người, mọi người thậm chí cũng không biết hắn rốt cuộc trông thế nào.

    Nhưng có một điểm chúng rất rõ, đó chính là vị Cẩn Vương điện hạ này là nhi tử duy nhất của nữ hoàng bệ hạ, là người có cơ hội kế thừa ngôi vị nhất, thân phận người này tại Hồng Thiên vương triều đương nhiên là phi thường tôn quý.

    Một thân ảnh máu trắng xuất hiện trước mắt mọi người, đó là một nam tử ôn nhuận như ngọc, trên mặt luôn giữ một nụ cười dịu dàng, khiến cho không ít người nhìn đến si mê.

    Một nam tử như ngọc không nhuốm chút bụi trần này, khiến cho người ta muốn dõi theo.

    Bên cạnh hắn còn đi theo một thiếu nữ áo đỏ, thiếu nữ đứng bên cạnh điện hạ nhưng vẫn không bị ánh hào quang của hắn che lấp đi.

    Vị này là ai? Hồng Thiên vậy mà lại có một nữ tử mỹ mạo như vậy, chúng vậy mà đều không biết.

    Sở Cửu Ca đứng bên cạnh thất thúc của mình kéo theo đầy sự thù hận, bị vô số nữ tử đố kỵ, đồng thời cũng thu hút không ít sự chú ý của những nam tử khác.

    Vào lúc đám nam tử đó nhìn chằm chằm Sở Cửu Ca, chúng không hề để ý đến vị Cẩn Vương điện hạ ôn nhuận này đáy mắt lóe qua hàn quang, nhiệt độ xung quanh cũng trở nên thấp hơn.

    "Dung công tử đến!" Sau khi Cẩn Vương đến, thì vẫn còn người đến nữa.

    Tràng diện người đến cực kỳ lớn, nội hộ vệ đã có một hàng, toàn bộ đều là cao thủ đỉnh cao.

    Người có tư cách tham gia Bách hoa yến này đương nhiên địa vị ở Hồng Kinh này sẽ không thấp, biết được một số tin đồn, chẳng hạn như vị Dung công tử này.

    Hắn là một khách quý tôn quý bên cạnh nữ hoàng, nghe nói nữ hoàng ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy hắn liền kinh ngạc không thôi.

    Người được nữ hoàng bệ hạ nhìn trúng, người nào không bị người nạp vào hậu cung, thế nhưng người lại không có động đến vị công tử này, chỉ là dùng đủ mọi thủ đoạn để lấy lòng hắn, có thể thấy vị Dung công tử này đặc biệt đến nhường nào.

    Bây giờ, Dung công tử lại đến tham gia Bách hoa yến này.

    Sau khi chúng nhìn thấy người, như thể nhìn thấy vị thần hoàn mỹ nhất, tương truyền rằng nữ hoàng khi nhìn thấy hắn đều cho là người trên trời, điều này hoàn toàn không phải thổi phồng, đây quả là sự thật.

    Nét tuấn mỹ của hắn, ngôn từ nào cũng không thể hình dung được.

    Nếu mà nói có điểm không được hoàn mỹ, đó chính là trên mặt mang theo vẻ bệnh tật, sắc mặt trắng một cách bất thường.

    Nghe nói thân thể Dung công tử không được tốt, xem ra là thật rồi, hắn trông rất ốm yếu, gió vừa thổi liền ngã dạng đó, khiến cho người khác không dám đến gần, không dám nói chuyện quá lớn tiếng, sợ kinh động đến vị Dung công tử này.

    Bách hoa yến chính là mọi người tụ lại thưởng thức hoa, ăn uống, nếu như có người nhìn trúng người nào, liền có thể qua trò chuyện.

    Nhất Nặc và Sở cẩn Chi tuyệt đối là hai nhóm người được hoan nghênh nhất, còn về Dung Uyên, có mấy tên thủ vệ mặt lạnh đứng canh, ai lại dám đến làm phiền Dung công tử.

    "Nữ hoàng bệ hạ đến!" Ngay lúc đó nữ hoàng mới chầm chậm đi đến.

    Trường bào màu đen bao lấy thân hình tuyệt đẹp của bà ta, chỉ vàng trên thân bào tạo nên hình phượng hoàng vàng.

    "Tham kiến nữ hoàng bệ hạ!"

    "Tham kiến nữ hoàng bệ hạ!"

    "..."

    Nữ hoàng vừa đến, chúng vội vàng hành lễ.

    Nữ hoàng quét mắt qua mọi người một lượt, đa phần ánh mắt đều rơi trên người những nam tử đó, bà ta chỉ có hứng thú với đám nam tử này!

    Còn về nữ tử, với diện mạo những tiểu nha đầu Hồng thiên này, ngoại trừ tên Sở Cửu Ca đó, những người khác hoàn toàn không lọt được vào mắt bà ta.

    Hậu cung nam sủng ba ngàn của nữ hoàng là sự thật, không ít nam nhân cố ý ăn diện thật lòe loẹt, thích hợp với khẩu vị của nữ hoàng bệ hạ, mục đích chính là thu hút sự chú ý của nữ hoàng.

    Rất nhiều nam nhân biết bản thân không phải là loại hình nữ hoàng thích, sẽ không được nữ hoàng nhìn trúng, cũng không sợ bản thân sẽ trở thành nam sủng của nữ hoàng.

    Nữ hoàng nói: "Các vị không cần quá dè dặt, Bách hoa yến chính là cơ hội để người trẻ tuổi như các ngươi có cơ hội tiếp xúc với nhau, nếu như có được người ý hợp tâm đầu, ta có thể ban hôn cho các ngươi."

    "Đa tạ nữ hoàng bệ hạ!"

    Rất nhanh không ít nữ tử lần nữa tiếp cận Sở Cẩn Chi, có người hỏi: "Cẩn Vương điện hạ, vị muội muội này là ai? Chẳng lẽ là Cẩn vương phi tương lai sao?"

    Sở Cẩn Chi nói: "Không phải!"

    Sở Cửu Ca cười nói: "Ta đương nhiên không phải, nhìn dáng vẻ của các vị mỹ nữ, có lẽ là muốn trở thành thất thẩm của ta rồi!"

    Thất thẩm!

    Tiểu cô nương này là vãn bối của Cẩn Vương điện hạ, phút chốc những người này không còn địch ý với cô nữa, từng người đều cười tươi như hoa với Sở Cửu Ca.

    Không ít nam tử cảm thấy, họ không cách nào nịnh nọt Cẩn Vương, nếu như có thể đem chất nữ của Cẩn Vương điện hạ cưới về nhà, vậy thì..

    Nhìn thấy nhiều nam nhân chướng mắt như thế, đừng nói Dung Uyên không thể ngồi yên nữa, Nhất Nặc và Nhị Lượng cũng không ngồi yên được nữa.

    "Tiểu Cửu.." Nhị Lượng trực tiếp chạy đến bên cô.

    "Các ngươi chắc chắn không có cơ hội rồi! Muốn có cơ hội, chí ít phải trông đẹp hơn vị kia đi!" Nhị Lượng chỉ chỉ Dung Uyên nói.
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  6. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 385: Nam nhân của ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Khục khục khục!" Dung Uyên cũng đi qua, hắn trực tiếp kéo Sở Cửu Ca rời đi.

    Dung Uyên mở miệng nói: "Ta cảm thấy Cửu Nhi hợp ý ta nhất, nữ hoàng bệ hạ lần này đến tìm nhân duyên cho người khác, hay là đem hôn sự của chúng tôi định luôn tại đây đi. Để cho cả Hồng Thiên vương triều đều biết, Cửu nhi là nữ nhân của ta, tránh cho Cửu nhi nhà ta bị một số chó mèo rình rập."

    Lời Dung Uyên vừa nói ra, không biết là khiến cho bao nhiêu nữ tử thương tâm.

    Nữ hoàng biết trước đó Cửu Ca vốn là vị hôn thê của Dung Uyên, chỉ là thân phận cô ta Dung gia sẽ không thừa nhận, nay cũng đã mất hết kí ức rồi.

    Nữ hoàng nói: "Cái này, cũng phải xem Cửu Ca có đồng ý hay không!"

    "Cửu nhi.." Dung Uyên thấp giọng gọi bên tai cô.

    "Ta đồng ý!" Sở Cửu Ca đáp.

    Hồng Thiên nữ hoàng từng đố kỵ Sở Cửu Ca vì là vị hôn thê của Dung Uyên, bây giờ nghĩ lại tác hợp cho hai người họ cũng hợp lý.

    Đây là chất nữ của nhi tử bà, cho dù không có bất kì quan hệ huyết thống nào, cũng có thể nhìn ra cả hai đều rất quan tâm đối phương.

    Đây là thánh tử Dung gia trong tương lai, đừng nói Sở Cửu Ca trở thành thê tử của Dung Uyên, cho dù là một tiểu thiếp, sau này Dung Hiểu cũng không dám đắc tội cô ta.

    "Nếu đã đồng ý, vậy thì.."

    Chính vào lúc đó, một giọng giận dữ vang lên, "Dung Hồng, ta xem ngươi điên rồi! Rốt cuộc ai cho ngươi cái gan đó, để ngươi đưa ra quyết định như vậy! Bây giờ ta liền giết đi cô ta."

    Dung Hiểu chạy ra, cô ta khó khăn lắm mới khiến cho người nữ nhân Sở Cửu Ca biến mất trong tầm mắt của Dung Uyên, không ngờ Dung Hồng lại bày ra một cái Bách hoa yến, khiến cho họ lần nữa gặp nhau.

    Hiển nhiên, Dung Uyên lại lần nữa bị người nữ nhân này thu hút rồi.

    Đáy mắt Dung Uyên lóe qua hàn quang, "Dung Hiểu, nữ nhân của Dung Uyên ta, là người ngươi muốn giết là giết sao? Việc của ta, vẫn chưa đến phiên ngươi nhúng tay vào!"

    Trước đó do sợ Dung Hiểu làm bậy ở thất quốc, nay ở đây thì không còn phải cố kỵ gì nữa, hơn nữa bây giờ Dung Hồng hình như cũng rất tán đồng quyết định của hắn, Dung Hiểu tuyệt đối không dám làm gì.

    Dung Hiểu rất phẫn nộ, sớm biết như vậy thì nên giết luôn nữ nhân Sở Cửu Ca này.

    Dung Hồng nói: "Ta biết Dung công tử trông như thần tiên này khiến cho ngươi rất thích, nhưng hắn chính là không thích ngươi, đây cũng không còn cách nào khác."

    Sắc mặt Dung Hiểu càng ngày càng âm trầm, cô ta lạnh giọng nói: "Sở Cửu Ca cô ta không có tư cách đó!"

    "Không có tư cách, chất nữ Sở Cẩn Chi ta lại không có tư cách đó sao?" Sở Cẩn Chi giận rồi.

    "Những quý nữ có mặt tại đây, ta cảm thấy đều tốt hơn Sở Cửu Ca, Dung Uyên, chẳng lẽ ngươi không suy nghĩ thêm về lựa chọn của mình sao?" Dung Hiểu hỏi.

    Vào lúc đó, một nữ tử áo trắng đi ra nói: "Tiểu nữ tử cũng cảm thấy, Dung công tử hay là suy nghĩ thêm về những người khác đi. Tiểu nữ tử luận diện mạo, đương nhiên không so được với Sở tiểu thư. Thân phận, cũng không so được với thân phận bảo bối trong lòng Cẩn Vương điện hạ. Nhưng ta từ nhỏ thiên phú tu luyện cực cao, thực lực trong số những nữ tử tại Hồng Thiên cũng xem như nổi bật! Nhìn thấy Sở tiểu thư cướp đi nhân vật như thần trong lòng ta, ta thực không cam lòng, ta muốn khiêu chiến với Sở tiểu thư."

    Cho dù trước đó không ai dám đến gần Dung Uyên, nhưng nữ tử nhìn trúng Dung Uyên không ít, vị này là một trong số đó.

    Sở Cửu Ca thấp giọng nói: "Dung yêu nghiệt, nhiều người muốn giành chàng như vậy, thật phiền phức! Ngươi tự mình giải quyết, ta không thèm quản đâu."

    Dung Uyên đáp: "Cửu nhi nỡ sao?"

    Được thôi, nhìn thấy hắn bị nhiều nữ nhân lăm le, tâm tình của Sở Cửu Ca rất không tốt, tay cũng có chút ngứa rồi.

    "Lúc trước hôn ước của ta và ngươi cũng do đánh thắng lôi đài mà đạt được! Vậy lần này ở Hồng Thiên nếu muốn cho ngươi một thân phận xem ra là phải đánh thêm lần nữa rồi! Nhưng mà kéo giãn chút gân cốt cũng tốt, để ta xem chúng thiên tài của Hồng Thiên vương triều rốt cuộc lợi hại đến đâu." Sở Cửu Ca nói.

    Cô đi ra, nhìn người nữ nhân đó nói: "Được thôi! Ta mà thắng thì người nam nhân này là của ta rồi, các ngươi đánh không lại ta, giành không lại ta, sau này đều bỏ đi cái suy nghĩ đó cho ta."

    Họ cũng không ngờ rằng Sở Cửu Ca dám nói ra lời ngông cuồng như vậy, đánh thắng Dung công tử liền thuộc về cô ta.

    Nên biết thân phận Dung công tử không thấp, người mà nữ hoàng cũng không dám mạnh tay, sao có thể thành người của cô ta.

    Thế nhưng họ phát hiện Dung công tử không hề tức giận, thậm chí trên mặt còn lộ ra nụ cười nhạt, chẳng lẽ vị tuyệt mỹ công tử ốm yếu này lại chấp nhận cách này.

    Việc này khiến cho rất nhiều nữ tử không ngồi yên được nữa.

    Vị nữ tử áo trắng đó nói: "Tiểu nữ Khâu gia Khâu Sương, Sở tiểu thư, xin chỉ giáo!"

    Sở Cửu Ca gật đầu nói: "Được thôi!"

    Họ giờ mới biết vị này là vị thiên tài đại tiểu thư của Khâu gia.

    Mỹ lực của mỹ nam quả thực quá lớn rồi! Ngay đến đại tiểu thư Khâu gia xưa nay chỉ biết đến tu luyện cũng phải động tâm rồi.

    Khâu Sương sử dụng kiếm, vô số đạo kiếm khí vô hình chém về phía Sở Cửu Ca.

    Một kiếm đã chém ra, cô ta mới cố ý nhắc nhở: "Sở tiểu thư, ngươi phải cẩn thận."

    Đáy mắt Sở Cửu Ca lóe qua ám quang, một kiếm này Khâu gia đại tiểu thư tu luyện đã rất điêu luyện, căn bản không có bao nhiêu sơ hở, nhưng quỹ tích công kích của nó vẫn bị Sở Cửu Ca nhìn rõ mồn một.

    Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, liền phát hiện Sở Cửu Ca biến mất rồi, mà một kiếm này của Khâu gia đại tiểu thư đã chém hụt.

    "Luyện linh cảnh tam trọng, vị Khâu gia đại tiểu thư này quả là thiên tài."

    "Kỳ thực tu vi của Sở Cửu Ca chất nữ Cẩn Vương cũng không kém, luyện linh cảnh nhất trọng, dù sao tuổi tác cô ta cũng không lớn! Nhưng chênh lệch hai trọng, cô ta e là không cách nào thắng nổi."

    "Cô ta xem thường thực lực của những người khác rồi, cho rằng luyện linh cảnh nhất trọng liền có thể đánh bại tất cả mọi người, độc chiếm Dung công tử, cô ta quá tự phụ rồi."

    Lần đầu giao thủ, đã để cho mọi người hiểu được thực lực của hai bên.

    Đối với việc Sở Cửu Ca chỉ mới luyện linh cảnh nhất trọng mà tránh khỏi được công kích của cô, Khâu Sương cũng rất ngạc nhiên, kế đến cô ta tiếp tục vung kiếm.

    "Binh binh binh!" Thế nhưng mỗi một kiếm của cô, đều không cách nào thương đến Sở Cửu Ca.

    "Thân pháp này lợi hại quá!"

    "Thân pháp rất nhanh, cho dù thực lực có cách biệt, nhưng Khâu Sương cũng không cách nào thương đến cô ta."

    Đối diện công kích của một đối thủ thực lực luyện linh cảnh tam trọng, Sở Cửu Ca tránh né rất nhàn nhã.

    Linh kỹ của Khâu Sương càng ngày càng mạnh, Sở Cửu Ca vẫn là nhàn nhã như thế.

    Khâu Sương hít thở sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ, khí tức trên người lần nữa bạo phát, trở nên càng nguy hiểm hơn.

    Tốc độ của kiếm khí càng nhanh và càng quỷ dị hơn, mọi người đều rất kinh ngạc, vô số đạo kiếm khí đã giăng đầy thành một tấm lưới lớn, lần này Sở Cửu Ca tuyệt đối tránh không khỏi.

    Thân ảnh màu đỏ lóe qua, Sở Cửu Ca lần nữa tránh khỏi rồi.

    Với thực lực của cô ta đương nhiên không tránh khỏi được sự quan sát của Bất tử sinh mệnh chi đồng.

    Tròng mắt cô xoay chuyển, nhìn Khâu Sương nói: "Khâu đại tiểu thư, nếu ngươi chỉ có chút bản lĩnh này, muốn giành mỹ nam với ta vẫn chưa đủ đâu."

    Phút chốc, Sở Cửu Ca ra tay phản kích rồi, sử dụng linh kỹ cấp địa.
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  7. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 386: Định hôn lần nữa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, Khâu đại tiểu thư Khâu Sương liền trực tiếp bay ra ngoài rồi.

    "Rầm!" Cô ta ngã ra đất, có chút chật vật.

    Trong số những nữ tử cùng lứa, cô là lần đầu bị người ta đánh bay ra ngoài một cách dễ dàng như vậy, cô nắm chặt lấy kiếm của mình nói: "Sở Cửu Ca, ta còn chưa thua."

    "Vậy thì, tiếp tục ra tay đi!" Sở Cửu Ca nói.

    "Binh binh binh!" Lần nữa giao thủ, Khâu Sương không thay đổi được kết cục, ngược lại khiến cho vết thương trên người càng nhiều thêm.

    "Ta thua rồi!" Khâu Sương cuối cùng vẫn là nhận thua rồi.

    Khâu Sương thua rồi, không đại biểu những người khác sẽ bỏ qua cơ hội như vậy, một thiếu nữ mặt tròn dễ thương đi ra nói: "Ta là Tạ Như Ý của Tạ gia, cũng muốn so một trận với ngươi. Ngươi thật quá lợi hại rồi, nhưng nam tử tuấn mỹ tôn quý như Dung công tử, ta cũng không muốn bỏ qua!"

    "Được thôi! Vậy thì ra tay đi!" Sở Cửu Ca nhàn nhạt nói.

    Tạ Như Ý không hề lấy ra bất cứ binh khí nào, trên cổ tay cô ta có một con rắn hoa đang động đậy, cô ta nói: "Thực lực của ta không so được với Khâu đại tiểu thư, nhưng ta lại có khế ước linh thú nha! Linh thú cũng được xem như là một phần thực lực của ta, cho nên ngươi thua chắc rồi."

    Muốn đánh bại linh thú, chí ít phải có tu vi hóa đan cảnh, một luyện linh cảnh như Sở Cửu Ca, nếu như phải so sánh, một chút cơ hội cũng không có. Trừ khi Sở Cửu Ca cũng có linh thú..

    Muốn khế ước được linh thú không phải dễ, cho dù Cẩn Vương điện hạ có sủng ái cô hơn nữa, Sở Cửu Ca e là cũng không có cơ hội tốt như vậy.

    Chính vào lúc này, một đạo ánh sáng đỏ xuất hiện, một con hồ ly đỏ xuất hiện ở trước mặt mọi người, khí tức này chí ít cũng là lính thú.

    Khế ước thú của Tạ Như Ý trong khoảnh khắc hồ ly đỏ xuất hiện thân thể trở nên cứng đờ, đó là bản năng khiếp sợ của yêu thú.

    Sở Cửu Ca nói: "Thật trùng hợp! Ta cũng có một con linh thú, nó gần đây có chút vô vị, vừa hay ta đang sầu không biết chơi với nó thế nào!"

    "Khế ước thú nhà ta rất hung dữ đó! Hồ ly dễ thương nhà ngươi phải cẩn thận rồi, nếu trúng phải độc rắn mà chết, Sở tiểu thư sẽ phải đau lòng mất." Đối phương cũng có linh thú khiến cho cô rất ngạc nhiên, nhưng một con hồ ly cỡ lòng bàn tay tuyệt đối sẽ không có sức chiến đấu gì, không so được với rắn của cô.

    Khi Hắc Viêm xông lên, con rắn đó thảm rồi! Căn bản qua không được mấy hiệp, liền thua một cách triệt để, khiến cho mọi người nhìn đến trợn tròn mắt.

    "Một con thú dễ thương như vậy, thế mà.. Thế mà hung tàn đến thế!"

    "Quả nhiên thú không thể đánh giá dựa vào vẻ bề ngoài!"

    "..."

    "Hu hu hu!" Cuối cùng Tạ Như Ý khóc mà nhận thua rồi.

    Sở Cửu Ca nói: "Còn có người muốn khiêu chiến hay không?"

    "Ta!" Dung Hiểu không từ bỏ nói.

    Vào lúc đó Sở Cẩn Chi lên tiếng nói: "Thực lực ngươi, tuổi tác ngươi không phải là ức hiếp Ca nhi nhà ta sao? Nếu thực sự muốn đấu, ta thay Ca nhi đấu với ngươi một trận, thế nào?"

    Sắc mặt Dung Hiểu trướng đỏ, thực muốn một bạt tai đánh chết người nhi tử này của Dung Hồng.

    Dung Uyên nói: "Nói không sai, ngươi tuổi tác quá lớn rồi, so được với mẫu hoàng của thất thúc rồi, ta chút hứng thú cũng chẳng có."

    Đôi mắt Dung Hiểu đỏ lên, "Dung Uyên công tử, nếu ngươi đã quyết định rồi, ngươi vui là được."

    Dung Hiểu trừng họ một cái, phẫn nộ rời khỏi.

    Cả Bách Hoa yến chỉ thành công tác hợp được một đôi, đó chính là Dung Uyên và Sở Cửu Ca.

    "Thực lực Sở tiểu thư lợi hại như vậy, không biết Bách Triều đại hội không lâu sau có tham gia hay không?"

    "Đúng thế! Bách Triều đại hội chuẩn bị bắt đầu rồi, ta thấy với thực lực có thể đánh bại Khâu tiểu thư của Sở tiểu thư, có lẽ có tư cách tham gia."

    "..."

    Vào lúc Bách Hoa yến chuẩn bị kết thúc, có người nêu lên một vấn đề.

    Sở Cửu Ca ngẩn ra, nói: "Bách Triều đại hội!"

    "Sở tiểu thư không biết sao?"

    Nghe mọi người giải thích, Sở Cửu Ca mới biết Bách Triều đại hội là một trận so tài giữa các thiên tài của gần trăm vương triều.

    Người tham gia có thể giao lưu với thiên tài của những vương triều khác, đối với thiên tài của các vương triều mà nói, không thể không nói đây là một cơ hội không tồi.

    Sau khi thăng cấp lên luyện linh cảnh, thực lực tiến bộ có vẻ chậm hơn nhiều, cô cảm thấy cần có một cơ hội, để tốc độ tiến bộ càng nhanh hơn.

    Giao chiến với thiên tài khác, tích lũy kinh nghiệm thực chiến, cũng là một sự lựa chọn không sai.

    "Nếu có cơ hội, ta đương nhiên sẽ tham gia!" Sở Cửu Ca nói.

    Bởi vì hai người đã định hôn ước rồi, nữ hoàng bệ hạ cao hứng, liền trực tiếp cho Dung Uyên làm Dung Vương điện hạ của Hồng Thiên vương triều.

    Dung Hiểu khí thế hung hăng tìm Dung Hồng tính sổ, "Ngươi thật giỏi, lại dám chơi trò này với ta!"

    "Ta không có được Dung Uyên, ngươi cũng như thế, con người cần biết thân biết phận. Để nha đầu đó vui vẻ, cũng có thể an ủi Cẩn nhi, có gì mà không thể?" Dung Hồng nói.

    Dung Hồng thở dài nói: "Sớm muộn cũng phải để Dung công tử có một món đồ chơi, ngươi tức giận như vậy làm chi?"

    "Mau tìm ra hộp bất tử cho ta, nơi khỉ ho cò gáy này, ta không muốn tiếp tục nán lại nữa, ta cần phải đưa Dung công tử về Dung gia." Dung Hiểu phẫn nộ cảnh cáo.

    "Ta cũng muốn nhanh tìm ra, việc này không cần ngươi nhắc!" Dung Hồng đáp.

    Quan hệ của hai người công bố ra ngoài, đây tuyệt đối có điểm tốt, điểm tốt chính là Dung Uyên đến Cẩn Vương phủ tìm Sở Cửu Ca không cần phải trèo tường nữa, mà có thể quang minh chính đại đến rồi.

    Sở Cẩn Chi nhìn hắn không vừa mắt, cũng không thể đuổi người một cách lộ liễu.

    Đa số thời gian là Sở Cửu Ca đi tìm Dung Uyên, dù sao thân thể Dung Vương điện hạ cũng rất suy nhược, không tiện đi lại quá nhiều.

    Bên phía Thái Vân Tông truyền tin đến, Sở Cửu Ca nói: "Bách Triều đại hội!"

    Sau khi Liễu gia không còn là mối đe dọa, Thái Vân Tông đã thu hồi quyết định trục xuất họ ra khỏi tông môn, bọn Sở Cửu Ca vẫn là đệ tử của Thái Vân Tông.

    Bách Triều đại hội sắp đến, Hồng Thiên vương triều và các thế lực nhỏ xung quanh Hồng Thiên vương triều tranh giành danh ngạch tham gia.

    Đây là một cuộc lựa chọn, cần phải lựa ra thiên tài mạnh nhất Hồng Thiên vương triều, thiên tài như vậy mới có tư cách đại diện cho Hồng Thiên vương triều tham chiến, đi đối chiến với những thiên tài của các vương triều khác.

    Thái Vân Tông có bốn danh ngạch, hỏi bọn Sở Cửu Ca muốn tham gia hay không?

    Thiên tài Thái Vân Tông trong phạm vị Hồng Thiên vương triều chẳng là gì cả, e là buổi sơ tuyển cũng không lọt vào được, nhưng nếu Sở Cửu Ca có thể tham gia mà nói, có lẽ có thành tích không ngờ.

    Sở Cẩn Chi nói với Sở Cửu Ca: "Bà ta cũng tìm ta rồi, nếu con muốn tham gia, danh ngạch của Hồng Thiên vương triều sẽ trực tiếp cho con, không cần con tham gia buổi tuyển chọn nào hết."

    Bà ta cho Sở Cửu Ca đặc quyền như vậy, còn không phải là vì muốn thất thúc hết lòng làm việc cho bà ta, đồng thời cũng tạo nên rất nhiều kẻ địch cho họ.
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  8. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 387: Manh mối khác

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Như vậy đúng là rất tiện, nhưng Sở Cửu Ca lại không muốn đáp ứng.

    "Con là đệ tử Thái Vân Tông, cho nên sẽ lấy thân phận đệ tử thất quốc tham gia buổi tuyển chọn, chỉ có thể phụ đi lòng tốt của nữ hoàng rồi." Sở Cửu Ca nói.

    "Nếu Ca nhi đã quyết định rồi, vậy ta từ chối bà ta giúp con." Sở Cẩn Chi nói.

    Tin tức Bách Triều đại hội đã truyền ra khắp trăm vương triều lớn, điều khiến cho Dung Hiểu không ngờ đến, Dung Uyên vậy mà muốn một danh ngạch với cô.

    "Dung Uyên công tử, thân phận của ngươi căn bản không cần tham gia thi đấu như vậy. Hơn nữa thân thể ngươi cực kỳ yếu, nếu như trong lúc thi đấu có gì bất trắc, ta sẽ không giao phó được với đại tiểu thư và gia chủ đâu!" Sắc mặt Dung Hiểu ngưng trọng nói.

    "Các ngươi cũng không phải vẫn luôn nhìn chằm chằm Bách Triều đại hội sao? Bởi vì các ngươi có được một manh mối khác, ta cũng muốn giúp, muốn có chỗ đứng ở Bát đại thánh tộc, trở thành thánh tử, lập được công lao mới có thể ngồi vững được, huyết mạch chỉ là thứ yếu mà thôi, không phải sao?" Dung Uyên nói.

    "Dung Uyên công tử ngay đến việc như vậy cũng biết, xem ra ngươi thu phục được không ít tai mắt ở bên cạnh ta!" Dung Hiểu nói.

    "Huyết mạch và thân phận của ta, vốn dĩ so với người ở tộc nhánh như ngươi có ưu thế, ta cũng muốn ngươi biết điều một chút, sau này hành động của Dung gia tại Vô tận đại lục, ta nói mới tính." Dung Uyên nhàn nhạt nói.

    Dung Hiểu vốn tưởng người lớn lên ở vị diện bên dưới, thân thể suy yếu này là một người rất dễ chưởng khống, kết quả từ khi gặp hắn, cô cảm thấy mọi thứ đều vượt khỏi quỹ đạo chưởng khống của cô rồi.

    Dã tâm của vị Dung Uyên công tử này không nhỏ, Dung Hiểu cũng không phải là một người dễ dàng từ bỏ quyền hạn của mình, cô nói: "Dung Uyên công tử, thân phận ngươi tuy là ở đó, nhưng ngươi vẫn chưa có trở về Dung gia, còn chưa được đưa vào tộc phổ của Dung gia. Cho nên những việc này để ta xử lý thì tốt hơn, còn về danh ngạch ta sẽ lấy cho ngươi."

    Dung Uyên muốn có danh ngạch, nữ hoàng bệ hạ không nói hai lời liền đáp ứng.

    "Vốn muốn cho tiểu cô nương Sở Cửu Ca kia, nhưng tiểu cô nương đó là người háo thắng, muốn giết ra một con đường từ buổi tuyển chọn! Dung Uyên công tử thân thể không tốt, không chịu được hành hạ, trực tiếp cho danh ngạch để tránh hắn mệt quá." Hồng Thiên nữ hoàng nói.

    Nhất Nặc đến tìm Sở Cửu Ca, nói có tin tức mới.

    Chân trước hắn vừa đến, Dung Uyên cũng đến rồi, Dung Uyên mở miệng nói: "Nếu Đệ nhất thiếu chủ là muốn đến nói với Cửu nhi hộp bất tử của đệ ngũ tộc, vậy thì các ngươi có thể rời khỏi rồi. Ta cũng đã có được tình báo cụ thể, ta đến nói với Cửu nhi là được."

    Dung Uyên vừa đến liền trực tiếp đuổi người, Nhất Nặc cũng không tức giận, nói: "Có khi tình báo của chúng ta lại bù đắp chỗ thiếu cho nhau không chừng."

    Sở Cửu Ca nói: "Có tin tức của hộp bất tử đệ ngũ tộc rồi? Dung Uyên chàng nói trước đi!"

    "Hộp bất tử của đệ ngũ tộc ở trong bí cảnh Bách Triều, người trộm đi hộp bất tử đệ ngũ tộc để tránh khỏi truy sát của Bất tử cửu tộc, tham gia Bách Triều đại hội và có được cơ hội đi vào bí cảnh Bách Triều. Sau đó người đó liền không còn tung tích nữa, không biết là chết trong đó hay là đã ẩn nấp rồi, nếu hắn chết trong đó, hộp bất tử của đệ ngũ tộc e là cũng rơi trong bí cảnh Bách Triều rồi." Dung Uyên đáp.

    "Xem ra tình báo của ngươi cũng không được hoàn chỉnh đâu, Quỷ Vương đại nhân." Khóe miệng Nhất Nặc lộ ra nụ cười.

    Dung Uyên khẽ nhướng mày, "Vậy ngươi nói."

    "Người trộm đi hộp bất tử của đệ ngũ tộc cũng được xem như là một nhân vật, thiên tài thiếu chủ của Thượng Quan gia. Ta nhận được tin mệnh bài của hắn tại Thương Quan gia đã vỡ rồi. Cũng chính là hắn đã chết trong bí cảnh, nên khả năng rất lớn hộp bất tử của đệ ngũ tộc đang ở trong bí cảnh Bách Triều."

    Từ năm mươi phần trăm, nay đã nắm chắc bày mươi phần trăm.

    Dung Uyên nói: "Xem ra Bất tử cửu tộc các ngươi để tìm được hộp bất tử, đúng là tốn không ít công sức."

    "Đó là đương nhiên, chỉ bảo tộc ta, sao có thể để rơi vào tay kẻ khác." Nhất Nặc lạnh giọng nói.

    "Chỉ có cực kỳ nổi bật ở Bách Triều đại hội, lọt vào một trăm người đầu mới có tư cách đi vào bí cảnh. Đối thủ cần phải đối mặt rất nhiều, lần này ngoại trừ ta, ba người bọn họ cũng sẽ tham gia Bách Triều đại hội!" Nhất Nặc nói.

    Luôn cần lưu lại một người chưởng khống toàn cục, nếu không hắn cũng sẽ đi.

    "A Sinh cũng đi?" Sở Cửu Ca ngẩn ra.

    Tứ Sinh nói: "Tiểu Cửu, tuy rằng thân thể ta yếu, nhưng không phải là người vô dụng! Chiến đấu vì tộc ta, đoạt lại chí bảo, là sứ mệnh của ta!"

    "Hơn nữa, Quỷ Vương đại nhân thân thể cũng là rất yếu, không phải cũng sẽ đi sao?" Tứ Sinh nói.

    "Dung yêu nghiệt, ngươi cũng muốn đi!"

    "Đúng thế! Ta đã lấy đi danh ngạch của Hồng Thiên vương triều, không cần tham gia buổi tuyển chọn. Ta đợi Cửu nhi giết ra vòng tuyển chọn, sau đó chúng ta cùng nhau tham gia Bách Triều đại hội." Dung Uyên cười nói với Sở Cửu Ca.

    Cẩn Vương phủ truyền ra một trận biến động linh lực, Sở Cửu Ca nói: "Tinh Châu cuối cùng cũng đột phá rồi!"

    Tử Tinh Châu đột phá đến luyện linh cảnh nhất trọng, biết được đám Sở Cửu Ca muốn tham gia Bách Triều đại hội, hắn đương nhiên cũng tích cực tham gia cùng.

    Sở Cửu Ca, Tử Tinh Châu và Nhị Lượng, sẽ lấy thân phận đệ tử Thái Vân Tông tham gia tuyển chọn.

    Dung Uyên đã có được danh ngạch, không cần tham gia tuyển chọn.

    Tam Tiền nói: "Còn về ta và A Sinh, cũng không muốn tham gia tuyển chọn, như vậy quá ức hiếp người rồi, Hội đấu giá Cửu Thiên chúng ta muốn lấy được hai danh ngạch không khó, dù sao cái mà Hội đấu giá Cửu Thiên chúng ta có là tiền."

    Thiên tài Hồng Thiên vương triều và một số quốc gia lân cận đều tụ tập đến Hồng Kinh, các phương thế lực đều hội tụ ở Hồng Kinh, khiến cho bầu không khí nơi này sôi sục hẳn lên.

    Bởi vì người quá nhiều, dẫn đến việc khách điếm đều đầy người.

    Một thanh niên mới phất nói: "Cái gì? Khách điếm này toàn bộ đều bị người ta đặt trước rồi? Ta ra tiền gấp đôi, nhường cho chúng ta!"

    "Xin lỗi quý khách, đây không phù hợp với quy định!"

    "Cái gì mà không phù hợp quy định, người đâu, kêu người đã bao hết cả khách điếm này ra đây, ta sẽ bắt chúng nhường ra."

    "Họ vẫn chưa đến Hồng Kinh!"

    "Người vẫn chưa đến mà chiếm đi một khách điếm tốt như vậy, ta cũng muốn xem là người của thế lực nào?" Khẩu khí hắn không thiện nói.

    Những người này rất hiển nhiên là không đạt được mục đích không thôi.

    Mà vào ngay lúc đó, có một nhóm người đến khách điếm này, đi đầu là một nam tử tuấn mỹ nói: "Vân Lai khách điếm, chính là nơi này rồi."

    Họ đi vào trong khách điếm, chưởng quầy ra nghênh đón nói: "Các vị là đến từ Thái Vân Tông đúng không?"

    "Đúng thế!" Vân Hồng lấy ra một khối lệnh bài của Thái Vân Tông.

    "Các vị mời vào trong, ta lập tức sắp xếp phòng cho các vị." Tiểu nhị lên tiếng.

    "Đợi chút! Ta nói các ngươi đem chúng ta bỏ quên rồi sao? Nếu chính chủ đã đến vậy thì ta thương lượng với họ, khách điếm này chúng tôi sẽ ra gấp đôi để có được, các ngươi cút ra ngoài cho ta!" Chúng hung hăng nói

    Chân mày Vân Hồng khẽ nhíu lại, không ngờ vừa đến Hồng Kinh liền có người gây sự.

    "Ta nói! Nên cút ra ngoài chính là các ngươi mới đúng!" Bên ngoài truyền đến.
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  9. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 388: Ý thế hiếp người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vân Hồng ngẩn ra, quay đầu lại nhìn thấy người đến, liền cười lên nói: "Sở sư muội, Nhị Lượng sư đệ, Tử sư đệ, các ngươi đến rồi!"

    "Tiểu tử, ngươi nói gì?" Thanh niên kia nói.

    "Cút ra ngoài! Lỗ tai ngươi điếc rồi à? Lời này các ngươi cũng không nghe thấy." Nhị Lượng nói.

    Bao hết cả gian khách điếm, cách làm khoa trương như vậy đương nhiên chỉ có Tam Tiền. Không ngờ Tam Tiền làm như vậy, lại trêu chọc đến phiền phức.

    "Cái gì mà Thái Vân Tông, một tông môn như vậy cũng không nổi danh gì, ta nói với các ngươi, chúng tôi chính là thế lực lớn thứ tư ngoài ba đại tông môn của Hồng Thiên vương triều, người của Huyết Thiên Môn. Tiểu gia hỏa thế lực nhỏ các ngươi không đắc tội nổi đâu, cho nên các ngươi tốt nhất nên biết điều, lập tức xin lỗi và cút ra ngoài!" Những người này huênh hoang nói.

    Vào lúc này, Sở Cửu Ca nhàn nhạt nói: "Đại sư huynh các ngươi từ xa đến cũng mệt rồi, đừng vì một số chó mèo mà lãng phí đi thời gian nghỉ ngơi của mọi người, nếu các ngươi đã không muốn tự mình cút ra ngoài, vậy thì đánh chúng ra ngoài cho ta."

    Diện mạo của thiếu nữ trước mắt cực đẹp, là tuyệt sắc mà cả đời họ cũng chưa gặp qua, đôi mắt chúng đều sáng hẳn lên, nói: "Khẩu khí không nhỏ, xem ra cần để các ngươi biết sự lợi hại của ta! Các ngươi thua rồi, những người khác có thể cút, người đẹp này ở lại chơi với chúng tôi đi!"

    Những tên này đúng là tự tìm đường chết, đây là suy nghĩ của những sư huynh Thái Vân Tông.

    Có lẽ lứa thanh niên của các vương triều rất mạnh, nhưng họ tuyệt đối tin tưởng vào thực lực đám người Sở sư muội.

    Những gia hỏa của Huyết Thiên Môn động thủ rồi, chúng nhảy về phía đám người Thái Vân Tông, mục đích chính là Sở Cửu Ca.

    Đám Vân Hồng muốn động thủ, Sở Cửu Ca nói: "Sư huynh các ngươi vội lên đường cũng mệt rồi, nên đừng động thủ nữa, những tên này cứ giao cho bọn ta."

    "Luyện linh cảnh!" Thực lực của đám người này cũng khiến họ kinh ngạc, đối thủ luyện linh cảnh họ đối phó không nổi, đương nhiên trực tiếp tránh sang một bên, tránh gây rối thêm cho đám Sở sư muội.

    Lứa thanh niên của đại quốc thực lực quả nhiên mạnh hơn họ rất nhiều, đám đệ tử Thái Vân Tông nắm chặt lấy nắm đấm, xem ra họ cần phải nỗ lực nhiều hơn mới được.

    "Ba người liền muốn đối phó nhiều người chúng tôi như vậy, các ngươi nằm mơ đi!"

    "Rầm!" Lực lượng hai bên cứ như vậy va chạm vào nhau, đám Sở Cửu Ca đỡ được rồi.

    "Luyện linh cảnh nhất trọng! Ba người đều thế!" Những người của Huyết Thiên Môn đều rất kinh ngạc nhìn đám Sở Cửu Ca.

    Sở Cửu Ca vẫn chưa đột phá nhị trọng, còn về Nhị Lượng vì để duy trì nhất quán đội hình của họ, cho nên trực tiếp đem thực lực của mình áp đến luyện linh cảnh nhất trọng.

    Ba luyện linh cảnh nhất trọng khẩu xuất cuồng ngôn muốn đối phó chúng, đám người Huyết Thiên Môn khinh miệt nhìn đám Sở Cửu Ca, lần nữa giao đấu..

    "Uỳnh!" Một tiếng vang lớn truyền ra, ba người đám Sở Cửu Ca lần nữa ra tay phối hợp với nhau, hiệu quả đương nhiên vẫn tốt như trước.

    Vẫn cho rằng luyện linh cảnh nhị, tam, tứ trọng liền có thể thắng ba người họ sao, thật ngây thơ, khi chúng có sư huynh đệ bị đánh ra ngoài, vẫn là không dám tin đây là thật!

    Thực lực cách biệt lớn như vậy, họ rốt cuộc là làm như thế nào?

    Tiếp đến Sở Cửu Ca và Nhị Lượng liền bắt đầu hành hạ đám người Huyết Thiên Môn, những tên Huyết Thiên Môn khổ không thể tả.

    "Aaaaaaa!" Chúng như trái bóng lăn ra khỏi khách điếm, từng người một rên rỉ không ngừng.

    Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Không có thực lực thì khiêm tốn chút, mau cút đi!"

    Thế nhưng chúng lại không muốn ngoan ngoãn cút đi, chúng hô lên: "Trưởng lão!"

    Đánh nhỏ, thì già ngồi không yên nữa.

    Bên phía Thái Vân Tông không phải là không có trưởng lão, họ cũng đứng ra rồi, nhưng đúng là thực lực hai bên cách biệt rất lớn.

    Những trưởng lão bên phía Huyết Thiên Môn khinh miệt nói: "Một tông môn ngay đến cường giả Hóa đan cảnh cũng không có, lại dám kiêu ngạo, bảo các ngươi nhường lại khách điếm là cho các ngươi mặt mũi, các ngươi đừng không biết điều."

    Thực là thượng bất chính, hạ tắc loạn, những tên trưởng lão của Huyết Thiên Môn với đệ tử đều có chung một đức hạnh.

    Chúng cũng nhìn thấy Thái Vân Tông không mạnh, nên muốn ức hiếp.

    Sắc mặt Sở Cửu Ca trầm xuống, "Các ngươi đây là ỷ thế hiếp người?"

    Chúng nói: "Thực lực Huyết Thiên Môn ta cường đại, ức hiếp các ngươi thì thế nào! Chỉ dựa vào mấy lão già vô dụng đó, một mình lão phu đã có thể đối phó rồi. Các ngươi nếu không biết điều, là phải chịu đau khổ đó, đừng trách chúng tôi không nhắc nhở."

    "Đi, hay là không đi!" Những tên này từng người đều rất hung hăng.

    "Cho rằng chỉ có các ngươi có thể ỷ thế hiếp người à?" Khóe miệng Sở Cửu Ca nhếch lên.

    "Ngươi muốn ỷ thế hiếp người cũng không có bản lĩnh đó, chỉ dựa vào tiểu tông môn có thực lực cao nhất cũng chỉ là luyện linh cảnh cửu trọng đỉnh phong, không bị diệt đi đã phải thắp hương rồi."

    Sự mỉa mai của những tên này khiến cho những người của Thái Vân Tông vô cùng phẫn nộ.

    Trong lúc chúng muốn động thủ, đột nhiên xuất hiện một đội cấm vệ quân đi tuần thành.

    Dù sao Hồng Kinh đột nhiên đến nhiều người như vậy, sẽ rất hỗn loạn, vì để đảm bảo trật tự nơi này, nữ hoàng đã phái ra cấm vệ quân phụ trách trật tự.

    "Nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ai đang gây náo loạn?"

    Người của Huyết Thiên Môn nói: "Đại nhân, chúng đánh người! Chúng tôi đều bị thương rất nghiêm trọng, vừa đến Hồng Kinh liền gây ra chuyện như vậy, chúng quả thực trong mắt không có vương pháp."

    Cấm vệ quân đến nên chúng liền thu liễm lại khí thế của mình, giả bộ đáng thương, lại đi cáo trạng trước.

    Sở Cửu Ca nhìn người đến nói: "Ngươi chắc là Tạ Phong rồi! Đến vừa hay, đám người Huyết Thiên Môn này lại dám ra tay với ta, ngươi mau đưa chúng xử lý theo quy định đi, đừng để chúng ở trước mặt chướng mắt ta."

    Người của Huyết Thiên Môn ngẩn ra, tiểu nha đầu này có biết cô ta đang nói chuyện với ai không?

    Vị đại nhân này chúng có biết, đây là hồng nhan ở hậu cung của nữ hoàng, hơn nữa còn là công tử của tứ đại gia tộc Tạ gia.

    Mà tiểu nha đầu này lại dám kêu hắn làm việc như là cấp dưới, chẳng lẽ không sợ Tạ Phong đem cô ta chém chết sao?

    Chính vào lúc chúng cho rằng Tạ Phong sẽ nổi giận, Tạ Phong lại cung cung kính kính nói: "Tiểu điện hạ, ngươi sao lại ở nơi này?"

    Sở Cửu Ca nói: "Sư huynh đệ của tông môn ta đến tham gia và quan sát lần tuyển chọn này, ta đây là vừa hội hợp với họ, đám người không có mắt này lại muốn giành lấy khách điếm mà ta đã đặt trước, còn ra tay với ta! Còn đám lão già này ỷ chúng có thực lực Hóa đan cảnh nên ức hiếp người, ngươi xem mà làm! Đám người này đã lãng phí của ta rất nhiều thời gian rồi."

    Lúc này đám người Huyết Thiên Môn đều ngẩn ra hết, đây.. đây có gì đó không đúng!

    Người mà đến cả Tạ Phong cũng phải cung cung kính kính đối đãi, tại sao lại gia nhập vào một tiểu tông môn không có gì nổi bật, tiểu nha đầu này rốt cuộc là thần thánh phương nào!

    Tạ Phong thấy qua kết cục của Liễu gia, biết Cẩn Vương điện hạ nâng niu vị cô nãi nãi này trên lòng bàn tay như thế nào, người này không đắc tội được, hắn hạ lệnh: "Người đâu, đem đám người gây náo loạn này dẫn đi cho ta!"
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  10. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 389: Đến đào góc tường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người của Huyết Thiên Môn sợ đến mặt trắng bệch, sau đó vội vàng xin lỗi nói: "Chúng tôi sai rồi, chỉ là chút xô xát nhỏ, vẫn mong đại nhân tha cho đám tiểu nhân chúng tôi!"

    Giờ mới biết hối hận, đã muộn rồi.

    Chúng trực tiếp bị người của Tạ Phong dắt đi rồi, Sở Cửu Ca nói: "Cuối cùng cũng giải quyết xong, các vị sư huynh sư tỷ nghỉ ngơi cho tốt nhé!"

    "Sở sư muội quá lợi hại rồi!" Họ kích động nói.

    "Không cách nào, phía trên ta có người, hơn nữa lại cực kỳ bao che ta, cho nên đệ tử Thái Vân tông chúng ta ở Hồng Thiên vương triều không cần sợ ai hết! Ai dám đối phó các ngươi, đánh là được!" Sở Cửu Ca cười nói.

    Họ cũng không phải là người thích tìm người khác phiền phức, nhưng nếu có người ức hiếp đến trên đầu họ, nhất định không chút khách khí mà phản kích lại.

    Có đám người đi đầu Huyết Thiên Môn, những người khác đương nhiên không dám gây sự với Thái Vân Tông nữa, cho dù Thái Vân Tông chỉ là một tông môn nhỏ nhoi.

    Ngày tuyển chọn sắp đến, nơi này tụ tập hơn vạn thiên tài.

    Tứ đại gia tộc, ba đại tông môn đều phái người đến rồi, ngoại trừ trong tay nữ hoàng có danh ngạch trực tiếp ra, trong tay họ nắm giữ không ít danh ngạch chung cuộc.

    Nhưng trong những thế lực của họ cũng có không ít đệ tử thiên phú không tồi đến tham gia tuyển chọn, họ là đến chủ trì trận tuyển chọn này, chỉ có duy nhất trận chung kết, mới do đích thân nữ hoàng đến chủ trì.

    Đấu tuyển chọn số lượng người rất đông, bị loại cũng rất nhiều, vừa bắt đầu chính là hỗn chiến.

    Một trăm người, cuối cùng chỉ giữ lại mười người.

    Trên lôi đài của Sở Cửu Ca, vừa hay có không ít thiên tài nổi danh của Hồng Thiên vương triều, chúng nhìn thấy Sở Cửu Ca hai mắt liền sáng lên.

    "Cửu tiểu thư, không ngờ lại may như vậy, được phân chung nhóm với ngươi!"

    "Cửu tiểu thư chào!"

    "..."

    Một đám thiên tài đi nịnh nọt một thiếu nữ cỡ mười lăm, mười sáu tuổi, điều này khiến cho rất nhiều người không vui, cũng không biết tiểu nha đầu này là thiên kim của gia tộc nào.

    Chúng bở đỡ Sở Cửu Ca một là vì thất thúc của cô là Cẩn Vương điện hạ, cho dù cô đã là hoa đã có chủ, chúng không còn cơ hội, vì để có được hảo cảm của Cẩn Vương điện hạ, chúng đương nhiên khách khách khí khí với Sở Cửu Ca rồi.

    Thứ hai là Sở Cửu Ca rất mạnh, trên trận này chỉ có thể lưu lại mười người, nếu Sở Cửu Ca ra tay với chúng, chúng sẽ bị loại mất.

    "Thi đấu bắt đầu!" Vào lúc đó, trọng tài lên tiếng nói.

    "Có Cửu tiểu thư, trận đấu như vậy không cần ngươi ra tay, để chúng tôi là được!"

    "Ngươi yên tâm, trong số mười người, tuyệt đối có ngươi trong đó, ai cũng giành không được."

    "..."

    Một tên trong số chúng làm hộ hoa sứ giả, thủ hộ bên người Sở Cửu Ca, biểu hiện hết mức có thể.

    Chúng thuần túy là vì lợi ích bản thân nên mới làm vậy, nhưng Dung Uyên lại rất tức giận, cực kỳ tức giận.

    "Đám người đó có chút chướng mắt rồi!" Dung Uyên lạnh giọng nói.

    Trên lôi đài của Sở Cửu Ca, không ít người đố kỵ cô đến đỏ cả mắt, những người khác từng người một bị loại, mà Sở Cửu Ca tay cũng không cần động, nhưng lại không có ai có thể đến gần cô.

    "Không phải chỉ là một đại tiểu thư có thân phận tôn quý thôi sao, một đại tiểu thư như vậy đến tham gia thi đấu làm cái gì?"

    "Loại thi đấu như vậy cũng cần có người bảo vệ, có thể đi xa được bao nhiêu! Ta nghĩ chắc là chơi đùa thôi!"

    "..."

    Nhất thời trên lôi đài người bị loại cũng tương đối rồi, Sở Cửu Ca vẫn như cũ không có cơ hội động thủ, có người rất không biết điều đánh lén cô, điều này khiến cho những người khác âm thầm cầu phúc cho hắn.

    "Ở đâu ngoi ra gia hỏa này, đến Cửu tiểu thư cũng dám đánh lén!"

    "Hắn chết chắc rồi!"

    Bởi vì Sở Cửu Ca chưa từng ra tay trên lôi đài, chúng đương nhiên không biết thực lực cô, nhưng đám người tham gia Bách Hoa yến đều thấy qua cô đối phó với Khâu Sương, nên biết rất rõ thực lực cô rất mạnh.

    "Rầm!" Quả nhiên, tên đánh lén đó bị Sở Cửu Ca vặn gãy tay, sau đó bị Sở Cửu Ca ném khỏi lôi đài theo đường vòng cung.

    Nhưng không ai nhìn thấy rõ cô rốt cuộc ra tay thế nào.

    Những người trước đó bất mãn với Sở Cửu Ca đều ngẩn ra rồi, Sở Cửu Ca nói: "Các ngươi đánh mau lên! Hay là nói cần ta giúp đỡ?"

    Chúng vội vàng lắc đầu nói: "Không! Không cần đâu, Cửu tiểu thư tiếp tục nghỉ ngơi đi!"

    Đùa à, để vị này giúp đỡ, nói không chừng cô nhất thời lỡ tay, khiến cho tất cả chúng đều bị loại thì không tốt.

    Nếu cô ta không ra tay, chúng chí ít vẫn còn tranh thủ được chín danh ngạch.

    Những lôi đài khác vẫn rất náo nhiệt, thế lực lớn gặp phải người đồng môn mình có thể tạo thành một nhóm, thế lực nhỏ chỉ có thể thảm thương đơn đả độc đấu rồi.

    Thái Vân Tông lúc này không bị loại chỉ còn lại có bốn người, Sở Cửu Ca, Nhị Lượng, Tử Tinh Châu, còn có Vân Hồng.

    "Tiễn toàn bộ các ngươi xuống là vừa! Thực cho rằng ta rất dễ ức hiếp sao?" Nhị Lượng bị người khác xem như quả hồng mềm, hắn rất tức giận, không còn lười biếng không động thủ nữa, mà là càn quét đối thủ với khí thế lôi đình.

    Hổ không phát uy, lại cho là mèo con à!

    Bên phía Tử Tinh Châu cũng thế, vừa đột phá chưa được bao lâu, bây giờ vừa hay là cơ hội để hắn luyện luyện tay.

    Thực lực của Vân Hồng chưa đạt đến luyện linh cảnh, ngưng hồn cảnh cửu trọng trong số những người này vẫn được xem là trung cấp, nhưng hắn có được sự liều lĩnh, khiến cho những người khác không dám trêu vào.

    Trận hỗn chiến của buổi sơ tuyển cuối cùng cũng kết thúc, người thắng cuộc có được tư cách tham gia trận chiến ngày mai, sau khi thi đấu kết thúc, Nhị Lượng nói: "Trận đấu hôm nay chán quá."

    Thiên kiêu thực sự của Hồng Thiên vương triều, e là chỉ có đến trận chung kết mới có thể gặp được.

    "Mấy sư huynh đều bị thương rồi, phải mau trở về trị thương!" Sở Cửu Ca nói.

    Trong lúc họ rời khỏi, gặp được một nam tử áo xanh, hắn đi về phía Sở Cửu Ca.

    Nam tử này trông rất tuấn tú, hắn nói với Sở Cửu Ca: "Ngươi chính là Sở Cửu Ca đệ tử của Thái Vân Tông kia, trong lúc thi đấu ta vẫn luôn quan sát ngươi, phát hiện ngươi rất lợi hại. Ở lại Thái Vân Tông đó thiệt là mai một tài năng quá, ta muốn mời ngươi gia nhập Thanh Tiêu Tông! Ta là nội môn Nguyệt trưởng lão của Thanh Tiêu Tông."

    Đây chỉ là một trận hỗn hiến của sơ tuyển, liền có người mắt đủ sáng nhìn trúng Sở sư muội rồi, nắm tay Vân Hồng nắm thật chặt.

    Hắn rất rõ, Sở sư muội thiên phú cỡ đó, thực lực lại mạnh, ở lại Thái Vân Tông của họ, Thái Vân Tông họ không giúp cô ấy được bao nhiêu, cô ấy nên được đi đến nơi to lớn hơn để phát triển.

    Thanh Tiêu Tông, là một trong ba đại tông môn của Hồng Thiên vương triều, thực lực mạnh hơn Thái Vân Tông họ rất nhiều.

    "Nguyệt trưởng lão, sơ tuyển đều là một số rác rưởi, cô ta thắng cũng chẳng có gì giỏi! Hơn nữa cô ta từ đầu đến cuối đều được người bảo vệ, người rốt cuộc nhìn trúng cô ta ở điểm nào?" Biết được trưởng lão nhà mình đi đào góc tường nhà người ta, hơn nữa còn là góc tường của một tông môn nhỏ không ra gì, đệ tử Thanh Tiêu Tông rất không vui.

    Nên biết Nguyệt trưởng lão là trưởng lão có gương mặt thanh tú nhất Thanh Tiêu Tông họ, đồng thời thực lực cũng rất cao, đại bộ phận đệ tử Thanh Tiêu Tông đều rất sùng bái hắn, chúng vẫn chưa từng thấy qua trưởng lão xem trọng ai đến vậy.
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...