Trọng Sinh [Edit] Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học - Tiểu Tiểu Đích Hiểu

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi lacvuphongca, 14 Tháng một 2024.

  1. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng mười hai 2024
  2. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
  3. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

    Chương 107: Người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ 2

    Editor: Lacvuphongca_ dembuon

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
  5. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng mười hai 2024
  6. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
  7. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

    Chương 109: Thật sự không phải tôi 2

    Editor: Lacvuphongca_ dembuon

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
  9. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

    Chương 110: Thâm tàng bất lộ 2

    Editor: Lacvuphongca_ dembuon

    "Mơ mơ màng màng nhìn thấy bạn chó dũng mãnh chạy tới chỗ mình, Lục Kiều cùng Chu Chí Cường lập tức xoay ngược lại.

    Người nào đó vốn mảnh mai đang ngủ gà ngủ gật oạch một cái bò lên trên cây.


    Mà người tuổi già sức yếu kia lại nhanh chân chạy như điên, phải nói là như một cơn gió."

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Chí Cường vẫn luôn ở bên cạnh không rời đi, nhìn thấy Lục Kiều cúp điện thoại mới muốn nói lại thôi nhìn cô một cái, một hồi lâu mới mở miệng an ủi một câu: "Đừng lo lắng, phẫu thuật lần thứ hai cũng không nguy hiểm như vậy, chỉ cần cắt bỏ đúng chỗ, điều trị tốt vẫn có thể sống thêm mười mấy hai mươi năm."

    "Vâng." Lục Kiều trả về một chữ.

    Sau đó trong lòng âm thầm mắng, phẫu thuật lần thứ hai cho dù tính nguy hiểm lớn hơn nữa, nhưng cũng giống như Chu Chí Cường nói vậy, cắt bỏ đúng chỗ cũng có thể sống.

    Mấu chốt ở chỗ sợ là Kim Phượng không đủ tiền để chống đỡ phẫu thuật lần thứ hai, lúc này đây, sợ là thật sự phải bán nhà.

    Nhân sinh trên đời không phải người không có tiền chưa xài xong, mà là người còn sống, tiền lại không có.

    Trong hai loại, người sau càng thống khổ hơn, đặc biệt là đối với loại người như Kim Phượng càng đúng như thế.

    Buổi chiều, tiếp tục chữa bệnh từ thiện.

    Căn cứ sắp xếp của ban tổ chức, cả ngày hôm nay đều là thời gian chữa bệnh từ thiện, ngày mai là tham quan phong cảnh bản địa.

    Sau đó là quan sát phẫu thuật ở bệnh viện.

    Hành trình kế tiếp đều đã sắp xếp tốt, cứ dựa theo lưu trình đi là được.

    Mà buổi chiều chữa bệnh từ thiện không có kinh tâm động phách như buổi sáng, nhưng Lục Kiều lại phát hiện thời gian buổi chiều bệnh nhân tìm cô xem bệnh càng nhiều.

    Căn bản không có thời gian nhàn rỗi, ngay cả uống miếng nước đều phải tốc chiến tốc thắng.

    Nhưng mà Lục Kiều không biết chính là, trải qua thời gian một buổi sáng lên men, tên tuổi của cô đã lan truyền giữa những bệnh nhân tới tham gia chữa bệnh từ thiện.

    Tất cả bệnh nhân đều biết hôm nay chữa bệnh từ thiện có một bác sĩ Lục cực kỳ lợi hại, Trung y và Tây y kết hợp, xem bệnh rất lợi hại.

    Thường xuyên qua lại, bệnh nhân tới tìm Lục Kiều xem bệnh càng ngày càng nhiều.

    Buổi chiều, vị trí của Kim Ân Chính vẫn ở bên cạnh vị trí của Lục Kiều như cũ, nhưng mà bên người hắn đã không có bóng dáng hai học sinh, một người nằm ở trên giường bệnh, một người khác bởi vì hành vi quá mức ác liệt, ban tổ chức đã xử phạt không cho phép Giang Tú Dân tiến vào bất cứ nơi nào trong giao lưu hội lần này.

    Rõ ràng là vị trí cách vách, buổi chiều lại hiện ra hai tình trạng hoàn toàn trái ngược, Lục Kiều bên này nối liền không dứt, mà Kim Ân Chính bên kia lại là trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, có một hai bệnh nhân đi qua, nhưng mà sau khi Kim Ân Chính khám xong bệnh nhân còn không hài lòng, làm cho khuôn mặt của Kim Ân Chính hoàn toàn âm trầm xuống.

    Ngồi trên vị trí, Kim Ân Chính nhìn tình huống ở vị trí Lục Kiều bên kia, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

    Tham gia nhiều lần giao lưu hội như vậy, Kim Ân Chính hắn vẫn là lần đầu gặp phải loại tình huống ăn không ngồi rồi này.

    Chữa bệnh từ thiện kết thúc, Lục Kiều rất mệt, vừa kết thúc liền nâng lên tay đấm đấm bả vai, ngay sau đó cầm lấy ly nước uống ừng ực ừng ực một ly lớn, thân thể của cô cần cấp bách bổ sung nước.

    Có lẽ là tầm mắt của Kim Ân Chính quá nóng rực, đợi Lục Kiều uống nước xong liền đối mắt với tầm mắt nhìn chằm chằm qua của hắn.

    "Hắn đã nhìn chằm chằm cô cả một buổi." Chu Chí Cường phát hiện Lục Kiều đối mắt với Kim Ân Chính, vội vàng lại gần nhỏ giọng cáo trạng.

    Ông đã quan sát cả một buổi, chắc chắn khẳng định Kim Ân Chính nhìn chằm chằm Lục Kiều vài tiếng đồng hồ.

    Nghe được Chu Chí Cường nói, Lục Kiều hơi hơi nhướng mày, khẽ cười một tiếng, mở miệng nói: "Nhìn chằm chằm tôi làm gì?"

    "Ách, có lẽ là quá nhàn rỗi, cả một buổi chiều cũng chỉ có hai người bệnh đến khám." Chu Chí Cường tự hỏi một lát lại tự tìm ra câu trả lời.

    "Vậy thật đúng là hâm mộ hắn, được nghỉ ngơi một buổi chiều, không giống tôi thật sự rất mệt nha, người bệnh liền thích tìm tôi xem bệnh." Lục Kiều đã nắm giữ được tinh túy cao cấp của việc chọc ngoáy.

    Lục Kiều tỏ vẻ: Đắn đo!

    Chu Chí Cường nghe được lời này của Lục Kiều nhịn không được bật cười.

    Chậc chậc chậc, Lục Kiều nói lời này làm Kim Ân Chính muốn đánh cô đúng không?

    Chỉ có thể nói câu nói kia của Lục Kiều tính thương tổn tuy không lớn, nhưng tính vũ nhục lại cực kỳ mạnh.

    Không thấy được sắc mặt Kim Ân Chính đen thui có thể so sánh với đáy nồi sao.

    Mọi người xung quanh cũng nghe được lời nói "lặng lẽ" của Lục Kiều cùng Chu Chí Cường.

    Ầy, không muốn nghe cũng không được nha.

    Hai người này "Lặng lẽ" nói cũng không nhỏ tiếng đâu, trừ bỏ Kim Ân Chính nghe được, người xung quanh bọn họ cũng có thể nghe được rành mạch đó.

    Ha ha ha ha, bọn họ rất thích người trẻ tuổi Tiểu Lục này nha, cái miệng kia.. Thật biết "Nói chuyện" nha.

    Kim Ân Chính bên cạnh đã không có tả hữu hộ pháp, bị âm dương quái khí hắn cũng phải nhịn xuống.

    Có người liền bội phục Kim Ân Chính, thật sự là tiểu nhân co được dãn được a.

    Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

    Chữa bệnh từ thiện hoàn toàn kết thúc, Lục Kiều ăn xong cơm chiều liền trực tiếp về phòng nghỉ ngơi.

    Ngày mai đi tham quan, nghe nói ban tổ chức tổ chức leo núi, không phải nên ngủ sớm dậy sớm thân thể mới tốt sao, nếu không ngày mai leo núi đến giữa đường liền bất động thì mất mặt lắm.

    Lục Kiều là người trẻ tuổi nhất trong số các chuyên gia, nhất định phải xử lý tốt hơn những người khác, đệ nhất trừ cô ra không thể là ai khác.

    Một đêm ngủ ngon.

    Hôm sau, ánh nắng tươi sáng, trời trong nắng ấm.

    Là thời tiết rất tốt để leo núi.

    Sáng sớm tinh mơ Lục Kiều đã bị âm thanh gõ cửa bang bang đánh thức.

    "Lục Kiều, Lục Kiều, cô nhanh lên, chúng ta sắp phải xuất phát rồi." Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Chu Chí Cường.

    "Tới tới, tôi lập tức xong liền." Cách một cánh cửa Lục Kiều trả lời một câu.

    Vài phút lúc sau, Lục Kiều mở cửa đi ra ngoài, hai mắt còn buồn ngủ mê mang còn chưa thanh tỉnh.

    Hai người đi cùng xuống lầu, đến địa điểm tập hợp, Lục Kiều giơ tay che miệng ngáp một cái, Chu Chí Cường ở bên cạnh lải nhải nói gì đó, Lục Kiều cũng gật đầu phụ họa một hai câu.

    Tầm mắt những người khác dừng ở trên người hai người, nháy mắt cảm thấy hôm nay tổ đội hai người này tham gia hoạt động leo núi sợ là không được a.

    Một mảnh mai, một tuổi già sức yếu.

    Không đủ xem, không đủ xem.

    Nửa giờ lúc sau, thời điểm đến chân núi, mọi người vẫn không có thay đổi ý tưởng như cũ.

    Khi một đám người bọn họ tính toán xuất phát, một thân ảnh cao tráng lao từ trên núi xuống, lao đến rất nhanh, lông xù xù, cùng với động tĩnh gâu gâu gâu.

    Mơ mơ màng màng nhìn thấy bạn chó dũng mãnh chạy tới chỗ mình, Lục Kiều cùng Chu Chí Cường lập tức xoay ngược lại.

    Người nào đó vốn mảnh mai đang ngủ gà ngủ gật oạch một cái bò lên trên cây.

    Mà người tuổi già sức yếu kia lại nhanh chân chạy như điên, phải nói là như một cơn gió.

    Thân thể nhỏ bé của Lục Kiều trốn ở trên cây, nhìn bạn chó dũng mãnh đuổi ở phía sau Chu Chí Cường kia, vô cùng cảm tạ nơi tham quan này cái gì đều không nhiều lắm, nhưng mà cây to lại có rất nhiều, thật tốt thật tốt quá!

    A, đã quên nói, bác sĩ Lục từ nhỏ liền sợ chó.

    Bởi vì chó đáng yêu như vậy, đời trước Lục Kiều lại quá nghịch ngợm, tính tình hoang dã giống như con trai, cả ngày đi khắp nơi trong thôn, thích trêu mèo chọc chó, sau đó.. Cô đã bị chó cắn vào mông.

    Ký ức kia quá mức khắc sâu, nghĩ như vậy Lục Kiều cảm thấy cái mông của bản thân lạnh vèo vèo.

    Những người khác nhìn thấy động tác sét đánh không kịp bưng tai của hai người này, quả thực là trợn tròn mắt.

    Mảnh mai?

    Nhìn xem trên cây.

    Tuổi già?

    Lại nhìn xem Chu Chí Cường còn chạy như điên.

    Ây da ây da, hai người này, thâm tàng bất lộ nha!
     
  10. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng mười hai 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...