Tưởng rằng thơ chỉ vui chơi Mà lời và ý quá trời đều hay Mỗi người ghé lại chung tay Nối vần thơ đẹp là bay hết buồn
Chiều nay ngập bóng chuồn chuồn Mây đen kín lối nỗi buồn nhân đôi Đau lòng mẹ góa con côi Đèo nhau trên chiếc xe lôi giữa trời. Tôi ngồi nhìn đến rối bời Giọt mưa từng hạt nhẹ rơi trên người Nhìn con mẹ vội mỉm cười Rơi nơi mắt mẹ lệ đời chứa chan.
Trần đời lắm nỗi miên man Tránh sao cho khỏi ngập tràn suy tư Buồn vui một thoáng thực hư Yêu thương đong đủ dường như vẫn đầy
Thực hư cảnh vật còn đây Người đi kẻ ở sum vầy nơi nao? Một mình ôm trọn nỗi đau Gửi vần thơ nhỏ trời cao giãi bày.
Sầu thương cũng hết một ngày Đừng lo vui vẻ chẳng tày gang tay Lạc quan không ngại gió lay Vượt qua hết thảy đắng cay ngọt bùi Chẳng màng mưa gió sụt sùi Gọi ngay nắng tới đẩy lùi bão giông
Ngày ngày Sầu vẫn ngóng trông Thương thơ nhớ chữ, vấn vương một lòng. Chỉ mong đạo hữu gieo trồng Vườn thơ mơ mộng, rừng vần lưu niên.
Dẫu rằng có đóa hoàng liên Chơ vơ một bóng ngoài hiên cũng tàn Muốn luôn tươi thắm căng tràn Mỗi người góp chút, thành dàn hoa thơ
Hôm nay vừa tỉnh cơn mơ Bão bùng tự hỏi ngẩn ngơ mùa nào Hạ thì hay có mưa rào Đông thì gió thổi ào ào tái tê Xuân thì mưa ẩm dầm dề Hay là mình chọn thu về heo may? Mùa nào cũng có dở hay Có ghét ra mặt, có say cháy lòng Hẹn người chiều hạ thong dong Hoàng hôn gió lộng vài vòng Hồ Tây Thu vàng, hoa sữa ngất ngây Nhẩn nha hạt cốm ngắm mây ngắm trời Tay trong tay, mắt rạng ngời Gió đông dẫu lạnh cũng vơi đi nhiều Xuân sang hoa thắm mỹ miều Én hẹn làm tổ thương yêu tròn đầy