Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 20: Thật Thú Vị

[BOOK]Tô Phù Liễu khoác gói hành lý rời khỏi thành.

Bây giờ không thể quay lại Vong Ưu Lâu, lại sợ bị Phong Mục Đình tìm thấy, nên y chỉ có thể rời khỏi Hoàng thành.

Chỉ là y vẫn chưa nghĩ ra sẽ đi đâu.

Nhưng đối với người không có ràng buộc như y, rời khỏi Vương phủ của Phong Mục Đình, đi đâu cũng giống nhau. Chỉ là không biết liệu Phong Mục Đình có nổi giận khi biết sự thật, rồi phái người truy sát y không?

Dù sao, Phong Mục Đình là người tính tình thất thường.

Với tính cách như vậy, tất nhiên hắn không thể chấp nhận bị lừa dối, huống hồ là người từng muốn hại hắn.

Nghĩ đến đây, Tô Phù Liễu cảm thấy, dù không biết đi đâu, nhưng chắc chắn phải rời khỏi Hoàng thành càng xa càng tốt.

Chỉ có đi xa Hoàng thành, Phong Mục Đình mới không tìm thấy y.

Lúc đó, mạng sống nhỏ bé của y mới coi như được bảo toàn.

Tuy nhiên, nhắc đến bảo toàn mạng sống, Tô Phù Liễu lại nghĩ đến một người. Trước đây y đã dùng tiền thuê Tần Thời, các chủ Hiên Viên Các, để bảo vệ sự an toàn của mình.

Chỉ là vì lúc đó Tần Thời đã giết chết kim chủ của y, nên y đã đuổi hắn ta đi.

Bây giờ nghĩ lại, y đã bỏ tiền ra, sao có thể để Tần Thời được lợi dễ dàng như vậy? Thế nên y phải đến Hiên Viên Các một chuyến nữa, rồi yêu cầu Tần Thời tiếp tục bảo vệ y một thời gian.

Cho dù Tần Thời không muốn, y cũng phải bắt hắn ta tìm người khác bảo vệ mình.

Dù sao cũng không thể để tiền bạc tiêu phí vô ích!

Vì vậy, y vội quay lại Hiên Viên Các.

Vẫn là người lần trước tiếp đón anh: "Sao ngươi lại đến nữa?"

"Ý ngươi là sao? Khách đến là khách." Tô Phù Liễu hừ một tiếng, dù y nhát gan, nhưng lúc này lại đặc biệt táo bạo.

".. Vậy xin hỏi ngươi đến đây làm gì?"

"Tìm các chủ của các ngươi, các chủ các ngươi nhận tiền không làm việc, là lý do gì?" Tô Phù Liễu hỏi.

"Chuyện đó không thể nào."

"Không thể cái gì? Nếu không có việc đó, ta dám đến đây lý luận với các ngươi sao? Nói chung, ngươi mau gọi các chủ của các ngươi ra đây, ta muốn gặp mặt trực tiếp lý luận!"

"Vậy ngươi phải đợi, các chủ của chúng ta không có trong các, chúng ta phải phái người đi thông báo."

"Vậy ngươi mau đi, ta còn có chuyện gấp, đừng để ta phải đợi quá lâu." Tô Phù Liễu đáp.

Y đã lén trốn khỏi Vương phủ của Phong Mục Đình.

Nếu chậm trễ quá lâu mà bị Phong Mục Đình tìm thấy thì làm sao đây.

Sau khi người đó rời đi, Tô Phù Liễu ngồi trong Hiên Viên Các chờ đợi.

Tưởng rằng sẽ phải đợi rất lâu, nhưng chỉ nửa canh giờ sau, y đã thấy Tần Thời, người đeo nửa mặt nạ vàng, đang bước nhanh về phía mình.

Hơn nữa, đi rất vội vàng.

Tần Thời đến trước mặt y, quan sát từ trên xuống dưới một lượt, rồi như thở phào nhẹ nhõm.

Tô Phù Liễu cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

"Tần đại các chủ, cuối cùng ngươi cũng đến!" Y đứng dậy nói.

Tần Thời nhìn chằm chằm vào y: "Trước đây chính ngươi đuổi ta đi, bây giờ sao lại đến tìm ta?"

Tô Phù Liễu bĩu môi: "Lúc đó xảy ra chuyện như vậy, ta cũng đang tức giận mà, ngươi thì hay rồi, thật sự bỏ đi luôn. Ngươi nhận tiền của ta mà lại nhàn hạ như vậy!"

Tần Thời cười khẽ: "Được rồi, không cần ở đây mỉa mai ta nữa. Để ta đoán xem, ngươi đặc biệt đến đây gọi ta, có phải muốn ta tiếp tục bảo vệ ngươi? Nếu không, ngươi sẽ cảm thấy số tiền đó coi như bỏ phí?"

Tô Phù Liễu ngừng lại một chút, sao hắn ta lại đoán trúng tâm ý của mình dễ dàng như vậy?

Tần Thời nhìn vẻ mặt của y, cảm thấy buồn cười.

"Sao rồi, ta đoán đúng chứ?"

Tô Phù Liễu cắn môi, dù không muốn, nhưng vẫn gật đầu: "Ừ, coi như ngươi đoán đúng."

Để gỡ gạc chút thể diện, y cố tình thêm vào hai chữ "coi như".

Tần Thời chỉ thấy càng buồn cười, cố tình trêu chọc: "Cái gì mà coi như? Đoán đúng là đoán đúng, đoán không đúng thì không đúng."

"Được được, ngươi đoán đúng rồi, đoán đúng rồi được chưa!" Tô Phù Liễu nghĩ, nếu không phải muốn Tần Thời tiếp tục bảo vệ mình, y đã chẳng buồn phí lời với hắn ta.

"Chứ sao nữa, đã đoán đúng rồi thì nói đúng đi." Tần Thời nhận thấy, trêu chọc Tô Phù Liễu thật thú vị.

Nghĩ đến đây, khóe miệng hắn ta khẽ nhếch lên..[/BOOK]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 21: Ước Pháp Tam Chương

[HIDE-THANKS][BOOK]Sau đó, Tần Thời tiến lại gần Tô Phù Liễu và nói: "Lần trước ngươi đã lợi dụng ta, chuyện này tính thế nào đây?"

Tô Phù Liễu đã quên mất chuyện này, giờ nghe Tần Thời nhắc lại, y mới nhớ ra và không khỏi xấu hổ, phẫn nộ: "Tính cái gì mà tính, rõ ràng là ngươi lợi dụng ta chứ không phải sao!"

Y chỉ vô tình hôn lên thôi, nhưng Tần Thời lại không chịu buông ra!

Vậy ai mới là người bị ức hiếp đây?

Thấy Tô Phù Liễu sốt ruột, Tần Thời liền cười: "Kích động gì chứ, vậy cứ cho là ta lợi dụng ngươi đi.."

Còn chưa kịp nói hết, Tô Phù Liễu liền lên tiếng ngay: "Cái gì mà cứ cho là, rõ ràng là vậy mà!"

"Được được, vậy thì là ta lợi dụng ngươi. Ta đây vốn không thích lợi dụng người khác, nên ngươi trả lại đi, không thì ta thấy áy náy lắm." Tần Thời đáp.

"Trả, trả lại?" Tô Phù Liễu chưa kịp phản ứng, trong lòng còn đang nghĩ làm sao mà trả lại được.

Kết quả là thấy Tần Thời tiến lại gần: "Ta lợi dụng ngươi thế nào thì ngươi trả lại y như vậy, cái này mà cũng không hiểu sao?"

Lúc này, Tô Phù Liễu mới hiểu ra, liền xấu hổ và tức giận, định cho hắn ta một bạt tai, nhưng có thể đoán trước, y làm sao mà đánh trúng được Tần Thời.

Cánh tay vừa mới giơ lên đã bị hắn ta nắm lấy.

"Ta bảo ngươi hôn lại, không phải bảo ngươi đánh, cái này khác nhau đấy." Tần Thời nói.

Tô Phù Liễu giật tay ra, giận dữ nói: "Biết ngươi vô sỉ như vậy, ta đã không tìm đến ngươi rồi!"

Nói xong, y liền chuẩn bị bỏ đi.

Y không muốn vì sự an toàn mà đánh mất danh dự.

An toàn thì còn có thể lánh đi, nhưng nếu phải mang Tần Thời theo bên mình, mà hắn ta có ý đồ xấu, thì đến lúc đó, y cũng không thoát nổi.

"Được rồi, không đùa với ngươi nữa. Nếu ngươi tìm ta để bảo vệ sự an toàn của ngươi, thì được thôi. Ta đã nói rồi, không thích lợi dụng người khác. Đã nhận vàng của ngươi thì phải làm việc cho ngươi cho đàng hoàng."

Nói xong, Tần Thời liền đi theo.

Tô Phù Liễu liếc nhìn hắn ta: "Ngươi muốn theo ta cũng được, nhưng chúng ta phải ước pháp tam chương!"

Tần Thời không khỏi cười: "Rõ ràng là ngươi đến tìm ta, sao cuối cùng lại giống như ta đang bám theo ngươi vậy?"

"Không được thì thôi, không được thì ta đi trước đây, cáo từ!" Tô Phù Liễu cũng không nói nhiều.

Nếu Tần Thời muốn theo, y nhất định phải ước pháp tam chương với hắn ta.

Y phải bảo vệ bản thân.

Nếu Tần Thời không muốn, thì thôi vậy. Y coi như mất đống vàng kia.

Dù sao nghĩ lại, đó cũng là số vàng y "lừa" được, y đã nhận vàng mà không làm việc cho người ta.

"Được được, ước pháp tam chương thì ước pháp tam chương!" Thấy Tô Phù Liễu định bỏ đi, Tần Thời liền nhanh chóng đồng ý.

Tô Phù Liễu hừ một tiếng: "Được, vậy chúng ta ước pháp tam chương. Thứ nhất, ngươi không được ở quá gần ta."

"Không ở gần thì làm sao bảo vệ ngươi?"

"Đó là vấn đề ngươi cần suy nghĩ, không phải ta." Tô Phù Liễu đáp.

Tần Thời nghẹn lời, không ngờ Tô Phù Liễu lại trả lời như vậy.

Sau đó, Tô Phù Liễu lại nói: "Thứ hai, ta nói gì thì ngươi phải nghe nấy, không được phản đối."

"Sai cũng phải nghe sao?" Tần Thời hỏi lại.

Tô Phù Liễu hừ: "Ta sao có thể sai được?"

".. Ngươi lấy đâu ra sự tự tin đó?" Tần Thời cười nói.

Tô Phù Liễu nhếch miệng, lập tức nói: "Thứ ba, không được chế giễu ta!"

"Rồi rồi, ta nhớ rồi, vậy ta có thể đi cùng ngươi chưa?" Tần Thời hỏi.

"Không được, ngươi phải thề trước. Chỉ nói miệng không đủ, ngươi phải thề một lời thề độc địa mới được." Tô Phù Liễu nghĩ rằng chỉ như vậy mới có thể kiềm chế được Tần Thời.

Y quá là thông minh![/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 22: Ngươi đành lòng sao

[BOOK]Tần Thời suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: "Vậy được, ta sẽ thề độc, một lời thề cực kỳ độc."

Nghe hắn ta nói vậy, Tô Phù Liễu không khỏi tò mò, lời thề nào có thể độc đến thế.

Ngay sau đó, Tần Thời nói: "Nếu ta vi phạm ba điều ngươi nói, thì để cho ta, Tần Thời, tuyệt tử tuyệt tôn!"

Tô Phù Liễu nhướng mày, quả thật là một lời thề cực kỳ độc.

Nhưng rồi y nghĩ lại, Tần Thời chẳng phải có sở thích đoạn tụ sao? Vậy theo một nghĩa nào đó, hắn ta đã coi như tuyệt tử tuyệt tôn rồi.

Vậy nên hắn ta thề độc như thế chỉ là muốn lợi dụng kẽ hở mà thôi.

Tô Phù Liễu lập tức phản đối: "Không được, thế vẫn chưa đủ độc."

"Thế này mà chưa đủ độc sao? Vậy ngươi nói đi, ngươi nói thề gì độc, ta sẽ thề theo." Tần Thời trao quyền quyết định cho Tô Phù Liễu.

Tô Phù Liễu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu ngươi vi phạm ước định, thì để ngươi trở thành thái giám!"

Tần Thời vừa nghe, lập tức phản đối: "Không được không được, thế này thì độc quá!"

"Độc chỗ nào chứ, ngươi vừa nói vi phạm ước định thì tuyệt tử tuyệt tôn, ta đây muốn ngươi làm thái giám, thực ra cũng vậy thôi, nếu ngươi dám vi phạm thì làm thái giám, vẫn là tuyệt tử tuyệt tôn mà."

Tô Phù Liễu biết y đoán không sai, Tần Thời này quả thật là đoạn tụ.

Tuyệt tử tuyệt tôn thì được, làm thái giám thì không, chẳng phải đã rõ ràng rồi sao!

"Đâu có giống nhau? Tuyệt tử tuyệt tôn là tuyệt tử tuyệt tôn, làm thái giám là làm thái giám, nếu làm thái giám rồi, sau này ta làm sao còn tìm vui được nữa?"

Tô Phù Liễu hừ một tiếng: "Vậy ngươi đừng vi phạm ước định nữa là được? Chỉ cần ngươi không vi phạm, thì ngươi vẫn là bình thường, sau này ngươi muốn tìm vui thế nào cũng được."

"Không được, nói chung là không được." Tần Thời không đời nào chịu thề như vậy.

Tô Phù Liễu thấy hắn ta không đồng ý, liền quay người: "Nếu đã vậy, cáo từ."

"..."

Tần Thời thấy hắn lại định bỏ đi, vội vàng đồng ý: "Được rồi được rồi, ta sẽ thề như vậy."

Bị vả mặt quá nhanh.

Giây trước còn nói không thể nào, giây sau đã thỏa hiệp rồi.

Nhưng, Tần Thời đảo mắt, lập tức cười: "Ta thề, nếu ta, Tần Thời, vi phạm ước định, sẽ trở thành thái giám!"

Dù sao, tên này cũng không phải là tên thật của hắn ta.

Người thề là Tần Thời, chứ không phải hắn ta thực sự.

Vậy nên lời thề này dù có thề cũng không hiệu nghiệm.

Tô Phù Liễu thấy hắn thực sự thề độc như vậy, hài lòng gật đầu, rồi yên tâm.

Có ba điều quy ước này rồi, y không sợ Tần Thời có ý định gì với y nữa.

"Được rồi, vậy chúng ta đi thôi!"

Tần Thời lắc đầu: "Rõ ràng là ngươi đến nhờ ta tiếp tục bảo vệ ngươi, kết quả lại như ta nhất quyết phải bảo vệ ngươi vậy."

"Hừ, bất kể thế nào, kết quả cũng vậy thôi, là ngươi phải bảo vệ ta!"

Rời khỏi Hiên Viên Các, Tần Thời hỏi: "Ngươi chẳng phải là người của phủ Vương gia sao? Giờ ngươi khoác túi hành lý là sao?"

"Ta đã rời khỏi phủ Vương gia rồi, ban đầu ta đến phủ Vương gia là có mục đích, giờ ta không muốn tiếp tục nữa, nên rời đi."

Ánh mắt Tần Thời lóe lên: "Ngươi đành lòng sao?"

Tô Phù Liễu ngẩn người, có chút khó hiểu: "Gì cơ?"

"Ta hỏi, ngươi đành lòng sao?"

"Đành lòng gì chứ?" Tô Phù Liễu vẫn chưa hiểu.

Tần Thời bĩu môi: "Ta hỏi, ngươi đành lòng rời khỏi phủ Vương gia, rời khỏi Vương gia sao?"

"Có gì mà không đành lòng, ta với Vương gia chẳng phải bằng hữu hay huynh đệ thân thiết gì."

Hơn nữa lúc đầu y trà trộn vào phủ, là để hại Phong Mục Đình, giờ y đã thú nhận mọi chuyện với Phong Mục Đình, Phong Mục Đình không biết tức giận thế nào nữa, không cho người đến bắt y về đã là rất nể mặt y rồi.

Nhưng Tô Phù Liễu biết, trong lòng y, thật ra vẫn có chút không đành lòng.

Còn tại sao không đành lòng, y cũng không nói rõ được.

Vậy nên, y bổ sung thêm một câu: "Hơn nữa, đây không phải chuyện ta có đành lòng hay không, mà là Vương gia, chỉ sợ bây giờ vẫn đang hận ta, giận ta, dù sao hắn cũng đã biết sự thật, biết ta trước đây muốn hại hắn mà.."[/BOOK]

Vãi chưởng, có khi nào có khi nào.. Mọi người có đang suy nghĩ giống tôi không?
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 23: Tự Chui Đầu Vào Lưới

[HIDE-THANKS][BOOK]Ánh mắt Tần Thời thoáng trầm xuống: "Có lẽ, Đình Vương không hề hận ngươi hay tức giận ngươi, ngược lại, hắn rất nhớ ngươi."

"Nhớ ta?" Tô Phù Liễu ngẩn người, lời này nghe sao mà kỳ lạ?

Sau đó, y cười tự giễu: "Làm sao có thể, Vương gia yêu ghét rõ ràng, ta đối xử với hắn như vậy, làm sao hắn có thể còn nhớ đến ta, hắn không giết ta là may lắm rồi."

"Ngươi dám đánh cược với ta không?"

"Đánh cược?" Tô Phù Liễu có chút không theo kịp tư duy nhảy vọt của Tần Thời, đột nhiên nói đánh cược là ý gì?

"Ừm, cược rằng Phong Mục Đình bây giờ nhất định rất buồn, hắn không hề hận ngươi hay tức giận ngươi, hắn chỉ muốn ngươi quay về."

Tô Phù Liễu cười cười: "Ngươi đừng đùa nữa."

"Nếu ngươi không tin, thì hãy đánh cược với ta đi, ta sẽ đưa ngươi trở về ngay bây giờ."

Tô Phù Liễu nhìn Tần Thời đột nhiên trở nên kích động, lòng đầy nghi hoặc.

Y biết Tần Thời không phải là người dễ dàng để lộ cảm xúc, hơn nữa, Tần Thời là sát thủ, điều tối kỵ của sát thủ chính là để lộ tình cảm thật.

Vì vậy y hỏi: "Tại sao ngươi lại quan tâm đến chuyện của ta với Phong Mục Đình đến vậy, lại còn kích động như thế?"

Tần Thời ho nhẹ một tiếng: "Ta kích động lúc nào? Ta chỉ vì trước đó đã nhận vàng của ngươi, nên nghĩ giúp ngươi làm chút việc, ngươi đừng không biết điều!"

Tô Phù Liễu ngay lập tức tỏ vẻ vô tội: "Ta, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, sao ngươi lại tức giận như vậy, ta, ta không hỏi nữa là được chứ gì."

Tần Thời hừ lạnh một tiếng, sau đó nói: "Dù sao ta cũng đã nói vậy, ngươi tự mình suy nghĩ đi!"

Tô Phù Liễu có chút khó xử: "Nhưng nhỡ đâu, Vương gia muốn lấy mạng ta thì sao, ta mà trở về chẳng phải là tự chui đầu vào lưới?"

"Vậy nên ta mới bảo ngươi đánh cược, ta cược rằng Vương gia tuyệt đối không hận ngươi, tức giận ngươi, hay muốn giết ngươi. Hơn nữa, lùi một bước mà nói, dù Vương gia thật sự muốn giết ngươi, có ta đi theo bảo vệ ngươi, ngươi sợ gì chứ?"

Tô Phù Liễu thực ra đã bị nói động lòng.

Y cũng tò mò, muốn trở về xem Phong Mục Đình có tức giận y không, có hận y không.

Vì vậy, sau một chút do dự, y nói: "Vậy, vậy ta sẽ trở về xem thử, ngươi, không cần đi theo."

"Được, vậy ta.. âm thầm bảo vệ ngươi, ngươi cứ yên tâm mà trở về đi. Nếu hắn dám động vào ngươi, có ta bảo vệ ngươi!"

"Được.." Sau khi Tô Phù Liễu nói xong, liền rời đi.

Y vừa mới đeo túi hành lý ra ngoài một vòng, giờ lại phải trở về Đình Vương phủ.

Nhưng chính y cũng không nhận ra, thực ra y rất nóng lòng muốn quay về gặp Phong Mục Đình.

Tần Thời nhìn bóng lưng Tô Phù Liễu rời đi, khẽ mỉm cười.

Tô Phù Liễu đi trên đường về, càng đi càng lo lắng.

Y vẫn sợ.

Dù cho Phong Mục Đình không tức giận hay hận y.

Nhưng y đã chạy trốn khỏi phủ Vương gia nhiều lần như vậy, Phong Mục Đình chắc chắn không vui.

Sau khi trở về, chắc chắn sẽ bị mắng chửi thậm tệ..

Vậy nên, lát nữa về đến nơi, y nên lén lút trở về để gặp Phong Mục Đình, hay đứng ngay trước mặt hắn đây?

Y càng nghĩ càng rối rắm, càng đi càng chậm.

Càng đi càng chậm, càng rối rắm hơn.

Cuối cùng y quyết định dừng lại, định khi nào nghĩ xong mới đi tiếp.

Lúc này, y nhìn thấy một bụi cỏ dại mọc từ khe đá ven đường, lá cỏ mọc khá nhiều, từ trên xuống dưới đều có.

Y nghĩ một lúc, rồi ngồi xổm xuống, bắt đầu nhổ từng chiếc lá, miệng lẩm bẩm: "Về, không về, về, không về.."

Kết quả, chiếc lá cuối cùng rơi vào "không về."

Tô Phù Liễu ngẩn người, nhìn chằm chằm vào bụi cỏ mà y đã nhổ gần hết lá, bỗng cảm thấy mơ hồ.

Vậy nên, ý của ông trời là bảo y không nên quay về sao?[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 24: Đồ Vô Tâm

[BOOK]Tô Phù Liễu suy nghĩ một lát, quyết định vẫn nên nghe theo ý trời.

Nếu trời đã bảo y đừng quay về, thì chắc chắn đó là vì lợi ích của y!

Thôi vậy, y tốt hơn hết là mau chóng rời đi.

Dù Phong Mục Đình nghĩ gì đi chăng nữa.

Nghĩ đến đây, y đeo túi hành lý lên, xoay người đi về hướng ra khỏi thành.

Tuy nhiên, điều khiến y cảm thấy kỳ lạ là Tần Thời không nói gì khi y quyết định không quay về, dù trước đó đã khăng khăng bảo y quay lại.

Nhưng khi y chưa đi được bao xa, đột nhiên cảm thấy đau nhói ở gáy, mắt tối sầm lại, rồi y ngất đi.

Lúc này, Phong Mục Đình đang dặn dò Tô Dương: "Hãy mở cổng chính Vương phủ, nếu thấy Tô Phù Liễu quay lại, thì cho y vào ngay."

Tô Dương ngẩn người: "Tô Phù Liễu? Cái tên vô tâm đó chẳng phải đã lén trốn đi rồi sao, làm sao y có thể quay lại được?"

Phong Mục Đình nhíu mày: "Ngươi nói ai vô tâm?"

Tô Dương giật mình: "Tiểu nhân nói là.. chính tiểu nhân.."

Phong Mục Đình lập tức lườm ông một cái.

Tô Dương kinh hãi, mồ hôi lạnh túa ra, lập tức đổi giọng: "Tiểu nhân, tiểu nhân đang nói bản thân mình vô tâm, biết rõ Tô Phù Liễu mất tích, Vương gia lo lắng, vậy mà còn dám nói nhảm."

"Biết mình nói nhảm rồi, còn không mau đi làm việc?"

"Dạ, dạ." Tô Dương vội vã gật đầu, rồi nhanh chóng đi mở cổng chính Vương phủ.

Phong Mục Đình ngồi chờ, đợi ai đó quay về.

Nhưng hắn không biết rằng người đó đã thay đổi ý định không quay về nữa, thậm chí còn xui xẻo bị bắt cóc.

Hắn ngồi đó đã uống hết sáu tách trà, mà vẫn không thấy bóng dáng Tô Phù Liễu đâu.

Lúc này, Tô Dương đi tới, mắt Phong Mục Đình sáng lên, tưởng rằng ông đến báo tin Tô Phù Liễu đã quay về, nhưng hóa ra là đến báo rằng cổng chính Vương phủ đã mở từ lâu, mà vẫn không thấy Tô Phù Liễu đâu.

Phong Mục Đình lập tức đập vỡ tách trà trên tay, mắng lớn: "Tô Phù Liễu, ngươi đúng là đồ vô tâm, lại còn thất thường!"

Chẳng phải đã nói sẽ quay về nhìn một chút sao, người đâu rồi!

Tô Dương thấy Phong Mục Đình tức giận như vậy, không dám thở mạnh, chỉ đứng yên run rẩy bên cạnh.

Khi Tô Phù Liễu tỉnh dậy, y phát hiện mình bị nhốt trong một căn phòng khá xa hoa, tay chân đều bị trói lại.

"Có ai không? Ai, ai đã bắt ta đến đây?" Y hét lên.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nặng nề.

Đúng vậy, là tiếng bước chân nặng nề, như thể có vài con voi đang chầm chậm tiến tới, tạo nên cảm giác rung động.

Khi cánh cửa phòng bị đẩy ra, y nhìn thấy người bước vào, và nhận ra cảm giác của mình không sai.

Quả nhiên là có cảm giác như những con voi.

Nhìn mấy người "đầy trọng lượng" trước mặt, y hỏi: "Các ngươi là ai, tại sao lại bắt ta?"

Người đàn ông trung niên mập mạp đứng đầu nói: "Tại sao? Ngươi hỏi tại sao ư? Ngươi đã hại chết con gái lớn của ta, ta không thể không tìm ngươi báo thù được sao?"

"Ta, ta hại chết con gái lớn của ngươi? Khi nào ta đã hại chết con gái lớn của ngươi, ta là người dân tốt tuân thủ pháp luật mà!" Tô Phù Liễu trả lời.

Người đàn ông mập mạp hừ lạnh: "Ngươi là loại dân tốt gì chứ, ngươi chỉ là một kẻ mua vui ở Vong Ưu Lâu, phục vụ cho người khác giải trí. Con gái lớn của ta đến tìm ngươi để vui vẻ, ngươi đáng lẽ phải hầu hạ cho tốt, vậy mà ngươi lại hại chết nó. Nó là con gái mập nhất của ta, ngươi có biết nuôi nó đến béo như vậy không dễ dàng chút nào không? Vậy mà ngươi đã lấy đi mạng sống của nó, khiến công sức bao năm của ta đổ sông đổ biển!"

Tô Phù Liễu dù không đồng ý với nửa câu sau của hắn ta, nhưng nghe xong cũng hiểu ra người này là ai và đang báo thù cho ai.

Thì ra đây là cha của người phụ nữ mập mạp kia.

Ông ta đến để báo thù sao?

Y nghĩ một lúc, rồi nói: "Ngươi to gan thật, dám bắt ta đến đây, ngươi không sợ Vương gia tìm đến đây và tiêu diệt cả nhà ngươi sao!"

Người đàn ông mập mạp cười khẩy: "Ngươi đừng có dọa người, ngươi đã mang hành lý ra khỏi Vương phủ rồi, rõ ràng là đã rời khỏi Phủ Vương gia. Nếu ngươi không còn là người của Vương phủ, thì ta có gì phải sợ khi bắt ngươi?"

Tô Phù Liễu sững sờ, sớm biết thế thì y đã không thu dọn hành lý mà bỏ đi ngay từ đầu, giờ thì tốt rồi, bị người đàn ông mập mạp này phát hiện ra sự thật rồi!

Vậy chẳng phải y tiêu đời rồi sao?[/BOOK]

Bằng một cách nào đó, em thụ sẽ rơi vào tình trạng sắp tiêu đời. Thả Like để giải cứu em thụ nào.
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 25: Ngoài cháy trong sống

[HIDE-THANKS][BOOK]Người đàn ông béo hừ một tiếng, sau đó đánh giá Tô Phù Liễu từ trên xuống dưới: "Ta không hiểu nổi, cái gã gầy guộc như cây tre này có gì đáng nhìn, gió thổi qua còn có thể bị cuốn bay, hành sự thì eo cũng có thể bị bẻ gãy."

"..."

Tô Phù Liễu có chút cạn lời, nghĩ rằng y là bài của Vong Ưu Lâu mà, bao nhiêu phụ nữ nhìn thấy y đều chảy nước miếng.

Ngay cả những người đàn ông háo sắc thấy y cũng không kìm nổi mà thèm thuồng.

Vậy mà cuối cùng lại bị người đàn ông béo như cái đầu lợn này chê bai không thương tiếc.

Người đàn ông béo lại nói với hai cô con gái của mình: "Hai đứa không được như chị các con, thích cái loại tre gầy guộc này, chẳng có phúc tướng gì cả. Các con phải tìm người giống như cha các con đây. Cha nói trước, sau này con rể không béo bằng cha thì cha không đồng ý đâu."

Tuy nhiên, hai cô con gái chỉ nhìn chăm chăm vào Tô Phù Liễu, mắt dán chặt vào y.

Còn đâu tâm trí mà nghe người cha béo của họ nói gì nữa.

"Mắt nhìn của chị thật là tốt, công tử này trông thật tuấn tú!" Cô con gái thứ hai vừa nói vừa không quên nuốt nước miếng.

"Đúng vậy, công tử này đẹp quá, tôi chưa từng thấy người đàn ông nào trắng trẻo mịn màng như vậy, không lạ gì chị phải bỏ ra nhiều tiền để tìm anh ta. Nếu tôi biết trước, tôi cũng đã đi tìm rồi." Cô con gái thứ ba cũng có vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống Tô Phù Liễu.

Người đàn ông béo nhìn hai cô con gái của mình, tức giận không chịu nổi: "Hai đứa có mắt không vậy? Đây mà gọi là đẹp? Chưa bằng một nửa vẻ đẹp của cha các con!"

Cô con gái thứ hai lập tức nói: "Cha nói thế là quá đáng rồi, cha đâu có đẹp bằng một phần vạn của vị công tử này, quả nhiên là dưới hoa mẫu đơn, chết làm quỷ cũng phong lưu."

Cô con gái thứ ba cũng gật đầu ngu ngơ: "Đúng vậy, nếu có thể cùng vị công tử này trải qua một đêm, dù ngày mai có phải chết tôi cũng vui lòng."

"Phì phì phì, hai đứa con gái hư, nói bậy bạ gì thế, chưa thấy đàn ông bao giờ à, sao lại nói ra những lời xằng bậy như vậy?" Người đàn ông béo tức giận nói.

Tuy nhiên, hai cô con gái của ông ta đã hoàn toàn không nhấc nổi chân, mắt không rời khỏi Tô Phù Liễu.

Người đàn ông béo thấy vậy thì tức giận nói: "Bây giờ ta sẽ giết hắn, báo thù cho chị các con!"

Tô Phù Liễu sợ đến tái mặt, nhưng tay chân đều bị trói lại, muốn chạy cũng không có cách nào.

Sớm biết sẽ chết ở đây, y đã không do dự trên đường, mà trở về Đình Vương phủ rồi.

Bây giờ có hối hận cũng không ích gì.

Chờ đã.

Tần Thời đâu?

Tần Thời chẳng phải đã nói sẽ âm thầm bảo vệ y sao?

Còn nói sẽ không để Phong Mục Đình làm tổn thương y.

Vậy mà giờ đây y bị bắt đến đây rồi, Tần Thời chết ở đâu rồi?

Thật đáng thất vọng khi chủ của Hiên Viên Các lại không chu đáo với khách hàng như vậy!

Nhìn thấy người đàn ông béo rút dao ra, tiến về phía y, Tô Phù Liễu muốn khóc nhưng không có nước mắt.

Nhưng ngay lúc này, hai cô con gái thứ hai và thứ ba đứng sát nhau chặn đường của người đàn ông béo.

Tô Phù Liễu nhìn hai ngọn núi lớn trước mặt, hoàn toàn chặn đứng người đàn ông béo.

"Cha, con cầu xin cha đừng giết y."

"Đúng vậy cha, đừng giết y, người đàn ông đẹp thế này mà bị giết thì thật đáng tiếc."

"Hai đứa đừng cản cha, hôm nay cha phải báo thù cho chị các con, cha đã tốn bao công sức mới nuôi chị các con béo như thế này, vậy mà y lại khiến chị phải gầy đi, tức chết cha rồi, hôm nay cha nhất định phải giết y."

Tô Phù Liễu thầm cảm ơn vì có một dung mạo đẹp, lúc quan trọng lại có thể cứu mạng.

Nhìn xem, hai cô con gái này bị y mê hoặc, dù nói gì cũng không cho cha họ giết y.

Trông cậy vào Tần Thời bảo vệ y, còn không bằng tự mình bảo vệ mình.

Nhưng, ngay khi y đang cảm thấy may mắn, một tiếng sét vang lên giữa trời quang khiến y ngoài cháy trong sống..[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 26: Cắn lưỡi tự tử

[BOOK]"Các con vô dụng thật, còn không tránh ra cho cha, cha phải báo thù cho chị các con!" Người đàn ông béo hét lên.

Nhưng hai cô con gái của ông ta không hề nhúc nhích, hoàn toàn không có ý định nhường đường.

"Cha, không thể giết y được, người đàn ông đẹp như vậy, giết đi thì quá đáng tiếc."

"Đúng vậy, nếu cha nhất định phải giết y, thì chờ con và nhị tỷ cùng y trải qua một đêm ân ái rồi giết cũng chưa muộn!"

Người đàn ông béo ngẩn ra: "Con nói gì?"

"Cha, tam muội nói chính là điều con muốn nói, chúng con muốn cùng vị công tử đẹp trai này trải qua một đêm ân ái."

"Đúng vậy, cha à, cha cứ xem như chúng con đang hoàn thành tâm nguyện mà đại tỷ chưa kịp thực hiện đi!"

Nghe những lời này, Tô Phù Liễu nằm trên giường ngớ người.

Hóa ra hai cô gái này giúp y là vì!

"Các ngươi đừng mơ, Tô Phù Liễu ta thà chết chứ không chịu nhục, dù chết ta cũng không để hai con yêu nữ các ngươi đạt được mục đích!"

Tô Phù Liễu cảm thấy gia đình này chẳng ai là bình thường cả.

"Hừ, bây giờ ngươi đã như thế này rồi, còn cứng miệng làm gì?" Cô con gái thứ hai quay đầu nhìn y một cái, cười nói.

Tô Phù Liễu hận không thể làm mù đôi mắt mình, để không phải nhìn thấy những cảnh ghê tởm này.

"Cha ơi, cha cứ để y lại thêm một đêm đi, sáng mai cha có thể cầm dao mổ lợn đến chặt y ra làm tám khúc, con cũng không ý kiến gì." Cô con gái thứ ba nói.

Cô con gái thứ hai lập tức gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, hãy để con gái cha vui vẻ một đêm thôi mà."

Người đàn ông béo suy nghĩ một lát, rồi nói: "Cũng được, cứ xem như các con đang thay chị các con thực hiện tâm nguyện, những gì chị các con chưa kịp hưởng, các con thay chị ấy hưởng đi!"

Hai cô con gái vui mừng khôn xiết, không ngừng gật đầu: "Cảm ơn cha!"

Nói xong, người đàn ông béo rời đi, thực sự để lại hai cô con gái ở đó với ý định xấu xa nhắm vào Tô Phù Liễu.

Tô Phù Liễu dùng hết sức mình để cố gắng thoát khỏi sự ràng buộc của dây trói.

Nhưng vô ích.

Hai "ngọn núi lớn" đột nhiên quay lại, ánh mắt thèm thuồng nhìn Tô Phù Liễu.

Chỉ còn thiếu chảy nước miếng nữa thôi.

"Chị là chị, chị sẽ đến trước." Cô con gái thứ hai nói.

"Em là em út, chị phải nhường cho em trước chứ, nên em sẽ đến trước." Cô con gái thứ ba nói.

Đột nhiên, hai người tranh cãi về việc ai sẽ được đến trước.

Tô Phù Liễu yếu đuối và bất lực nhìn hai người phụ nữ đã chiếm hết chỗ bên giường, anh muốn lợi dụng cơ hội này nhảy khỏi giường và chạy thoát cũng không thể.

Hoàn toàn không có khe hở để y đi qua.

Y chỉ có thể chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn hai người phụ nữ đang cãi nhau, hy vọng họ cứ tiếp tục tranh cãi như vậy, và cuối cùng đánh nhau thì càng tốt.

Như vậy, có lẽ y chẳng cần làm gì mà chỉ cần nhìn hai người phụ nữ này đánh bại nhau.

Lúc đó, cơ hội để y chạy trốn sẽ đến.

Nhưng mỗi khi Tô Phù Liễu có suy nghĩ lạc quan, thực tế lại tát anh một cái đau điếng.

Khi y đang nghĩ rằng mình chẳng cần làm gì mà cũng có thể an toàn, đột nhiên cô con gái thứ hai nói: "Chúng ta có phải ngu không, sao lại tranh cãi chuyện ai đến trước lâu thế? Chúng ta có thể cùng lên mà!"

Cô con gái thứ ba nghe vậy, mắt sáng lên: "Đúng rồi, đúng rồi, sao em lại không nghĩ ra nhỉ, thật là phí tình chị em, chúng ta hoàn toàn có thể cùng lên!"

Nghe đến đây, Tô Phù Liễu muốn khóc mà không có nước mắt: "Các ngươi giết ta đi còn hơn!"

"Hừ, muốn chết cũng phải đợi chúng ta tận hưởng đủ đã!" Cô con gái thứ hai liếm môi, như thể vừa nhìn thấy một bữa tiệc cực kỳ ngon lành.

"Đúng vậy, đúng vậy, người đàn ông trắng trẻo mịn màng thế này, chỉ cần hôn một cái cũng đủ khoái chí mấy ngày." Cô con gái thứ ba gật đầu nói.

Nhìn hai người phụ nữ đang chuẩn bị làm điều tồi tệ, Tô Phù Liễu biết lần này mình khó thoát, để giữ gìn sự trong sạch của mình, y chỉ còn cách cắn lưỡi tự tử!

Vậy nên, y mở miệng, cắn mạnh xuống..[/BOOK]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 27: Chàng trai này thật đáng thương

[HIDE-THANKS][BOOK]Chết tiệt!

Tô Phù Liễu đau đến chảy nước mắt, chết thì chưa chết được, nhưng lại cắn lưỡi chảy máu, đau đến tận xương tủy.

"Ơ, sao lại chảy máu thế này?" Cô con gái thứ hai phát hiện máu rỉ ra từ khóe miệng của Tô Phù Liễu, lo lắng hỏi.

"Hừ, chắc là định cắn lưỡi tự tử, nhưng không nắm được cách, cắn chảy máu rồi mà vẫn không chết." Cô con gái thứ ba đáp.

"..."

Tô Phù Liễu cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Ngay cả chết cũng không chết đúng cách.

Hơn nữa, trước đây chỉ bị trói tay chân, ít ra miệng còn có thể hét lên hoặc chửi rủa, nhưng bây giờ..

Tự mình làm mình bị thương, đau đến không chịu nổi, nói cũng không nói được rõ ràng.

"Vậy chúng ta phải nhanh lên, lỡ chúng ta chưa kịp chạm vào y mà y đã tự giết mình thì làm sao?"

"Đúng, đúng, nhanh lên, bắt đầu thôi!"

Tô Phù Liễu tròn mắt nhìn hai "ngọn núi lớn" lao về phía mình.

Chỉ nghe một tiếng *thình*, giường sập xuống..

Tô Phù Liễu bị đè dưới thân hai người họ, suýt nữa bị đè chết.

"Cái giường này tệ quá, có tí trọng lượng cũng không chịu nổi?" Cô con gái thứ hai mắng.

"Đúng đấy, chúng ta nặng bao nhiêu đâu mà nó không chịu được, cái giường này thật kém chất lượng!" Cô con gái thứ ba theo đó mắng thêm.

Bị đè dưới thân hai người, Tô Phù Liễu chỉ biết im lặng.

Dĩ nhiên, y cũng chẳng còn tâm trí để để ý đến những lời nói đó, y chỉ muốn hai ngọn núi này nhanh chóng đứng lên, nếu còn đè nữa, y thật sự sẽ tắt thở.

"Các ngươi 'nặng' quá, tôi 'không' thở nổi nữa!" Tô Phù Liễu nhịn đau mà nói.

Nhưng rồi y nhận ra mình đã tự cắn làm lưỡi phồng lên.. nói năng không rõ ràng nữa.

Hai người phụ nữ nhìn y với ánh mắt ngơ ngác: "Ngươi nói gì?"

Tô Phù Liễu nào dám mở miệng lần nữa.

Đau đã đành, lại còn nói không rõ, thật là mất mặt đến tận cùng.

"Nhị tỷ, chúng ta nên đứng lên trước đã, nhìn kìa, y bị chúng ta đè đến nỗi mặt trắng bệch thành mặt đỏ rồi." Cô con gái thứ ba nói.

"Được rồi, được rồi, đứng lên trước đã."

Khi hai ngọn núi đứng dậy, Tô Phù Liễu cảm giác như được tái sinh.

Giống như miếng bọt biển bị đè nén nay bật trở lại.

"Giờ giường đã sập, làm sao đây?" Cô con gái thứ hai hỏi.

"Vậy thì trực tiếp đè y xuống đất!" Cô con gái thứ ba hăm hở.

"Cũng được." Cô con gái thứ hai đồng ý, cả hai người liền một đầu một đuôi, nhẹ nhàng nhấc Tô Phù Liễu lên.

Sau đó, như vận chuyển hàng hóa, họ đặt y xuống đất.

Chưa kịp nghỉ ngơi, họ đã thấy Tô Phù Liễu như con sâu bướm, cố gắng bò về phía trước.

Y quả là người tàn nhưng chí không tàn.

"Còn muốn chạy sao?" Cô con gái thứ hai cúi xuống nắm lấy mắt cá chân của Tô Phù Liễu, rồi kéo ngược lại.

Kết quả là làm Tô Phù Liễu va cằm xuống đất, làm trầy cả da.

Đúng là một chàng trai đáng thương.

"Tam muội, lên đi, còn ngây ra đó làm gì, cởi quần áo y đi!"

"Được rồi!"

Tô Phù Liễu giờ đây vừa đau đớn vừa tuyệt vọng.

Y sắp khóc đến nơi rồi.

Chẳng lẽ đây là ý trời sao?

Hu hu, Tần Thời, đồ khốn, ngươi đâu rồi! Đã hứa sẽ bảo vệ ta mà!

Tô Phù Liễu gào thét trong lòng.

Khi y đang chìm vào tuyệt vọng, đột nhiên cửa phòng bị ai đó đá văng.

Tô Phù Liễu ngẩng đầu lên, thấy Tần Thời như vị thần giáng thế từ trên trời xuống.

Mắt y sáng lên, xúc động vô cùng, quên mất rằng mình hiện giờ vẫn là một người nói lắp, liền hét lên: "Tần Thời, đồ khốn, sao giờ ngươi mới đến!"

Tần Thời ngớ người: "Ngươi nói gì?"

Hắn ta nhìn Tô Phù Liễu, sao giọng của y lại trở nên như vậy?

"..."

Lại mất mặt nữa rồi.

Tô Phù Liễu cạn lời, y quyết định không nói gì nữa cho đến khi lưỡi y lành lại!

Ngay lúc Tần Thời đang mất tập trung, đột nhiên ánh sáng trước mắt hắn ta tối sầm lại..[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 28: Máu chó đầy đầu (*)

(*) Vào thời xa xưa, máu chó được rắc lên đồ vật để mang lại điều xui xẻo. Đó là một phép ẩn dụ cho việc mắng mỏ ai đó một cách rất gay gắt.

[BOOK]Tần Thời nhìn kỹ, liền thấy hai "ngọn núi" lao thẳng về phía mình, không ngạc nhiên khi ánh sáng trước mặt bị che khuất.

Hai người phụ nữ này, tưởng rằng mình "cao lớn oai vệ" là có thể vô địch hay sao?

Hắn ta chỉ cần một cú đá, đã khiến họ bay văng ra xa.

Phải biết rằng, chị gái của họ cũng bị Tần Thời đá văng xuống lầu chỉ với một cú đá.

Mà chị gái của họ còn béo hơn cả hai người này.

Cả hai bị đá văng lên cái giường đã sập, vốn chỉ có tấm ván giường sập xuống, giờ thì toàn bộ giường đều sập đổ.

Ngay cả khung giường trên cũng rơi xuống, đè lên hai người, khiến họ ngất xỉu.

Sau đó, Tần Thời nhanh chóng chạy đến cởi trói cho Tô Phù Liễu.

Cuối cùng được tự do, Tô Phù Liễu trừng mắt nhìn Tần Thời, rồi bước ra ngoài.

Nếu không phải lưỡi và cằm đều đau, chắc chắn lúc này y sẽ mắng Tần Thời đến xối xả.

Tần Thời đi theo sau: "Sao vậy, sao cậu lại không thèm để ý đến ta nữa?"

"Hừ." Tô Phù Liễu chỉ hừ một tiếng.

"Ngươi trách ta không bảo vệ tốt cho ngươi phải không?" Tần Thời hỏi.

Tô Phù Liễu liếc hắn ta một cái, ánh mắt như muốn nói: Đúng rồi.

Tần Thời giải thích: "Ta chỉ lo nếu có ta ở đó, khi ngươi gặp Vương gia sẽ không tiện, nên ta đã ẩn mình. Nhưng khi phát hiện ngươi mất tích, thì đã muộn rồi. Ngươi đừng giận nữa, ta đã đến kịp thời mà."

Tô Phù Liễu rất muốn nói vài câu, nhưng lưỡi thật sự rất đau, cằm cũng rất đau, mà nếu cố chịu đau để nói, những gì y nói ra cũng không rõ ràng.

Vì vậy, y quyết định không nói gì để tránh xấu hổ thêm.

Tần Thời thấy y không nói gì, biết rằng Tô Phù Liễu thực sự đang giận, nên cảm thấy lo lắng, trong lòng cứ mãi suy nghĩ cách để dỗ dành y.

Tô Phù Liễu bước đi trong sân, nhận ra rằng tất cả mọi người đều bị đánh ngất, không ai là ngoại lệ.

Vậy nên bây giờ y đi ra ngoài chẳng khác nào đi qua một nơi không có người.

Không cần nghĩ cũng biết, những người này chắc chắn là do Tần Thời giải quyết.

Tô Phù Liễu bực bội bước ra khỏi cổng phủ, nhưng khi ra đến ngoài, y lại ngớ người, không biết nên quay về hay không.

Tần Thời, người đã nghĩ thông suốt, bước tới và nói: "Ta biết ngươi chắc chắn vẫn còn giận ta."

Tô Phù Liễu lườm hắn ta một cái, thực sự có rất nhiều điều muốn nói.

Nhưng nghĩ đến cái lưỡi cứng đơ của mình, y lại từ bỏ.

Tránh để mình không mắng nổi mà lại khiến Tần Thời cười nhạo.

Tần Thời thấy Tô Phù Liễu vẫn không chịu nói gì, liền tiếp tục nói: "Ta đã không bảo vệ tốt cho ngươi, để ngươi bị tổn thương. Để tỏ lòng xin lỗi, ta sẽ trả lại số vàng trước đây đã nhận từ ngươi, rồi rời đi. Còn ngươi, tốt nhất đừng lang thang nữa, mau quay lại Đình Vương phủ đi. Có Vương gia bảo vệ, chắc chắn sẽ tốt hơn ta nhiều."

Tô Phù Liễu hừ một tiếng, vẫn không nói gì.

Tần Thời tưởng rằng y đã chán ghét mình đến cực điểm, nên nói xong liền rời đi.

Tô Phù Liễu thấy hắn ta đi như vậy, không khỏi ngỡ ngàng, trong lòng có chút muốn gọi hắn ta lại.

Nhưng khi lời sắp thốt ra thì lại không thể nói được, thêm vào đó, lưỡi của y đang đau, sợ rằng những gì nói ra càng khó hiểu hơn, nên cuối cùng, y chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Thời rời đi.

Giờ Tần Thời đã đi rồi, liệu y có nên quay về Đình Vương phủ ngay không?

Ban đầu y còn định chần chừ thêm chút, nhưng rồi trong đầu như có một giọng nói mắng y: Suýt nữa đã trở thành thức ăn cho người khác rồi, bây giờ may mắn thoát nạn, ngươi còn không mau chóng trở về nơi an toàn nhất.

Vì vậy, Tô Phù Liễu không dám chần chừ thêm nữa, bước chân đi về phía Đình Vương phủ.

Trong khi đó, Phong Mục Đình nghĩ rằng lần này cuối cùng cũng có thể chờ được người đàn ông vô tâm kia quay về, nhưng kết quả là..[/BOOK]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 29: Bức Tường Thịt

[HIDE-THANKS][BOOK]Tô Phù Liễu đang thấp thỏm đi đến Đình Vương phủ.

Vì trong lòng cứ mãi nghĩ đến Phong Mục Đình, nên không chú ý đường phía trước, kết quả là va phải một bức tường thịt.

Chỉ nghe đối phương rên khẽ một tiếng, y ngẩng đầu lên thì thấy một công tử tuấn tú, gương mặt có chút tái nhợt, đang ôm lấy ngực.

Tô Phù Liễu định xin lỗi, dù sao cũng là do y đâm vào người ta trước, nhưng nghĩ đến cái lưỡi đau không nói rõ được, nói ra cũng không ai hiểu, y chỉ đành dùng tay ra dấu xin lỗi.

Đối phương ngẩn ra, còn tưởng Tô Phù Liễu là người câm.

Tên tùy tùng bên cạnh nói: "Ngươi đi đứng kiểu gì thế, Thế tử gia của ta trên người có vết thương, bị ngươi va vào, e là vết thương lại toạc ra mất rồi."

Tô Phù Liễu nghe vậy, trong lòng đầy áy náy, nhưng tình cảnh hiện tại khiến y không thể nói chuyện rõ ràng, dù có nói cũng chẳng ai hiểu.

Tiêu Niệm lắc đầu: "Không sao, không đáng lo."

"Không sao là sao chứ, ôi chao, Thế tử gia, vết thương của ngài lại chảy máu rồi!" Tên tùy tùng kinh hô.

Tô Phù Liễu nhìn theo ánh mắt của gã, quả nhiên thấy trước ngực Tiêu Niệm in ra vết máu đỏ.

Y vội vàng bước đến đỡ Tiêu Niệm, rồi đảo mắt nhìn quanh, thấy phía trước có một tiệm thuốc, liền lập tức chỉ tay về phía đó.

Tiêu Niệm nhìn theo, rồi gật đầu.

Tô Phù Liễu liền đỡ Tiêu Niệm đến tiệm thuốc trước mặt, đến nơi rồi, y vội kéo đại phu tới, chỉ vào vết máu trên ngực Tiêu Niệm.

Đại phu gật đầu: "Đỡ người vào hậu đường, cởi áo ra để ta xem."

Nghe vậy, Tô Phù Liễu liền đỡ Tiêu Niệm vào hậu đường, còn giúp Tiêu Niệm cởi áo.

Tiêu Niệm không phản kháng, để mặc cho Tô Phù Liễu giúp cởi áo, ánh mắt y vẫn dừng lại trên khuôn mặt Tô Phù Liễu.

Sau khi giúp Tiêu Niệm cởi áo xong, Tô Phù Liễu lui sang một bên, nhường chỗ cho đại phu.

Đại phu tiến đến, kiểm tra vết thương.

"Vết thương này gần lành rồi, sao lại bị thương trở lại?"

Nghe đại phu nói vậy, Tô Phù Liễu cảm thấy rất tự trách, nếu không phải y bất cẩn va vào, vết thương của Tiêu Niệm cũng không tái phát.

Sau khi đại phu bôi thuốc lên vết thương của Tiêu Niệm, Tô Phù Liễu lại nhanh chóng bước tới giúp người mặc áo.

Phục vụ rất chu đáo.

Tiêu Niệm nhìn y, vốn muốn hỏi tên y là gì, nhưng thấy y không nói được, nên thôi, sợ hỏi rồi, y lại phải dùng tay ra dấu, mà bản thân lại không hiểu.

Sau đó, Tô Phù Liễu còn giúp trả tiền khám.

Trả tiền xong, y lại đến đỡ Tiêu Niệm, nhìn dáng vẻ ấy, có ý muốn đưa Tiêu Niệm về nhà.

Tiêu Niệm cũng không từ chối, để Tô Phù Liễu đỡ mình về.

Khi đến trước cửa nhà Tiêu Niệm, Tô Phù Liễu ngước lên nhìn bảng hiệu, liền giật mình, chỉ va phải một người thôi mà đã gặp được một nhân vật quyền quý thế này?

Không ngạc nhiên khi nhìn khí chất của Tiêu Niệm bất phàm, không giống những công tử nhà bình thường.

Cũng nhớ lại rằng vừa rồi tên tùy tùng đã gọi là "Thế tử gia".

Tiêu Niệm thấy y đứng trước cửa không đi tiếp, bèn hỏi: "Sao vậy? Ngươi định đưa ta đến đây thôi sao? Không vào trong à?"

Tô Phù Liễu thật sự không muốn vào trong, nhưng y, một người dân thường nhỏ bé, vào nhà của bậc vương hầu đại thần như thế này, tự nhiên sẽ thấy sợ hãi.

Giống như lần đầu vào Đình Vương phủ vậy, lo lắng không yên.

Nhưng y đã vô tình làm Tiêu Niệm bị thương, nếu đã đưa người về, thì tất nhiên phải đưa đến nơi đến chốn, phải đưa về phòng nghỉ ngơi đàng hoàng.

Vì vậy, y không nói gì, đỡ Tiêu Niệm vào trong.

Nhưng vừa vào trong chưa được bao lâu, y liền thấy..[/BOOK][/HIDE-THANKS]

Đường về Đình Vương phủ sao lắm gian truân: <
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back