Đam Mỹ [Edit] Bé Mít Ướt Của Vương Gia Nóng Nảy Vừa Ngọt Vừa Mềm - Cửu Cửu Phát Tài

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Janet Damita, 23 Tháng tám 2024.

  1. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 10: Thất thường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phong Mục Đình nhanh tay lẹ mắt, vội vã ôm lấy eo thon của Tô Phù Liễu, kéo y trở lại an toàn.

    Vì quán tính, Tô Phù Liễu lao về phía trước, không lệch một chút nào mà mặt đối mặt với Phong Mục Đình, mũi chạm mũi, và môi..

    Tô Phù Liễu chỉ cảm thấy trên đầu có một đàn quạ bay qua, hôm nay trúng phải cái gì mà sao liên tiếp chạm mặt với đàn ông thế này!

    Y bối rối lùi ra khỏi vòng tay của Phong Mục Đình.

    Phong Mục Đình cũng khẽ ho một tiếng, thu tay lại, chỉ là cảm giác khi nãy bóp vào eo thon của Tô Phù Liễu khiến hắn bối rối trong giây lát.

    Không ngờ rằng, eo của một nam nhân cũng có thể có đường cong và cảm giác tuyệt như vậy.

    Hắn quay lại bàn làm việc và ngồi xuống, quát Tô Phù Liễu: "Còn đứng đó làm gì, mau qua đây!"

    Tô Phù Liễu bĩu môi, phồng má bước đến, đứng sau lưng Phong Mục Đình và bắt đầu xoa bóp vai cho hắn.

    "Chưa ăn cơm à?"

    Tô Phù Liễu chỉ dám lườm Phong Mục Đình từ phía sau.

    Y cảm thấy Phong Mục Đình đang cố tình làm khó y.

    Tối hôm đó, khi y đang xoa bóp cánh tay mỏi nhừ của mình và về chỗ ở, thì đột nhiên nghe thấy tiếng "vút", một phi tiêu mang theo thư được cắm vào đầu giường, suýt nữa thì làm y khiếp vía.

    Khi đó y vừa nằm xuống, nếu phi tiêu lệch thêm một chút thì đã cắm thẳng vào đầu y rồi!

    Y rút phi tiêu khỏi đầu giường, lấy ra tờ giấy cuốn quanh nó, mở ra xem: "Chúng ta bỏ ra số tiền lớn để ngươi đến quyến rũ Phong Mục Đình, nếu không thấy kết quả, ngươi sẽ mất đầu."

    Điều này..

    Tô Phù Liễu hoảng sợ và bất an, nhưng cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ. Y đến Đình Vương phủ này là để dùng "mỹ sắc" quyến rũ Phong Mục Đình!

    Trời ơi, lúc đó y nghĩ gì mà lại tham lam đồng ý một việc hoang đường như vậy!

    Tô Phù Liễu vò nát tờ giấy, tự lẩm bẩm: "Mình có thể hối hận không.."

    Hiện tại Tô Phù Liễu đang vô cùng mâu thuẫn, một mặt y khao khát số vàng sáng lấp lánh kia, mặt khác lại lo lắng về sự trong sạch của mình, nếu Phong Mục Đình thực sự có sở thích đồng tính..

    Y nuốt nước bọt, không biết phải làm gì!

    Suốt ngày hôm sau, Tô Phù Liễu hồn bay phách lạc, nếu không phải Phong Mục Đình biết y thường phản ứng chậm và làm việc lề mề, thì với tình trạng này, y đã sớm bị nghi ngờ.

    Dĩ nhiên, với trạng thái này, y cũng không tránh khỏi việc bị Phong Mục Đình mắng hết lần này đến lần khác.

    Đến khi màn đêm buông xuống, Phong Mục Đình chuẩn bị đi tắm, lần này hắn không dám để Tô Phù Liễu hầu hạ nữa, tránh lại gây ra tình huống xấu hổ như lần trước.

    Vì vậy, Tô Phù Liễu bị đuổi đứng ngoài cửa.

    Đứng bên ngoài, Tô Phù Liễu vẫn đang đấu tranh nội tâm.

    Giữa sống và trong sạch, cái nào quan trọng hơn?

    Là thà chết chứ không khuất phục, hay là chịu ấm ức để giữ mạng?

    Cuối cùng, Tô Phù Liễu nghĩ, nếu mất mạng rồi thì vàng cũng chẳng có ích gì!

    Vậy nên, mạng sống quan trọng hơn.

    Với quyết định đó, Tô Phù Liễu hít một hơi sâu, quay lại đẩy cửa phòng tắm..

    Lúc này, Phong Mục Đình đang ngâm mình trong nước, nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng động, hắn mở mắt, "Không phải bảo ngươi ở ngoài sao?"

    Tô Phù Liễu nuốt nước bọt, rồi bước tới, "Tiểu nhân ở ngoài nghĩ mãi, tiểu nhân đến đây là để hầu hạ Vương gia, tự nhiên phải hầu hạ Vương gia chu đáo."

    Nói xong, y đã đến sau lưng Phong Mục Đình, quỳ xuống, rồi cầm xà phòng bắt đầu kỳ lưng cho Phong Mục Đình.

    Phong Mục Đình hiếm khi không giận mà chỉ bình thản hơn so với trước đây, "Ngươi đã là đầu bảng của Vong Ưu Lâu, tại sao lại trà trộn vào Vương phủ làm hầu?"

    Đây là câu hỏi mà Phong Mục Đình luôn chưa hỏi Tô Phù Liễu, hôm nay hiếm khi hắn có tâm trạng bình tĩnh nên hỏi.

    Động tác kỳ lưng của Tô Phù Liễu chợt dừng lại..

    Phải rồi, đây là câu hỏi mâu thuẫn, sao y lại quên mất nhỉ, Phong Mục Đình chưa hỏi, nhưng chính y cũng chưa nghĩ tới.

    Giờ Phong Mục Đình hỏi, y phải trả lời thế nào đây?

    Thả Like để nhanh chóng biết đầu bảng trả lời như thế nào nhaaaa
     
    Hoa Nguyệt Phụng, chiqudollDana Lê thích bài này.
  2. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 11: Chuyện Không Nên Làm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Việc bịa đặt luôn là sở trường của Tô Phù Liễu.

    Y cười gượng một tiếng rồi nói: "Bẩm Vương gia, mặc dù tiểu nhân là đầu bài của Vong Ưu Lâu, nhưng nơi đó rốt cuộc cũng không phải là nơi trong sạch. Nói trắng ra là, tiểu nhân muốn hoàn lương, vì thế mới trốn khỏi Vong Ưu Lâu."

    "Vậy tại sao lại quay về?" Sau khi hỏi câu thứ hai này, Phong Mục Đình đã hối hận ngay. Câu hỏi này cần phải hỏi sao? Hắn vốn nên biết câu trả lời chứ.

    Quả nhiên, khi nghe câu hỏi này, Tô Phù Liễu ngượng ngùng đáp lại bằng một tiếng "ừm".

    "Thôi đi, coi như câu hỏi này bản vương chưa từng hỏi, tiếp tục tắm rửa." Phong Mục Đình cũng không hỏi thêm nữa. Dù gì, Tô Phù Liễu đã tự nguyện vào đây để hầu hạ y tắm rửa, hắn cũng không cần bận tâm đến sự lúng túng trước đó.

    Thực ra, Tô Phù Liễu rất ngượng ngùng, nhưng không còn cách nào khác, nhận tiền của người thì phải làm việc cho người.

    Sau khi tắm xong lưng của Phong Mục Đình, Tô Phù Liễu nói: "Vương gia, giờ phải tắm phần phía trước."

    Phong Mục Đình cũng không nghĩ nhiều, vẫn nhắm mắt lại, chỉ khẽ "ừm" một tiếng.

    Rồi chỉ nghe một tiếng "bùm", Phong Mục Đình mở mắt ra nhìn, liền thấy Tô Phù Liễu, với nguyên cả y phục, đang đứng trong nước, đứng ngay trước mặt y..

    Phong Mục Đình chăm chú nhìn Tô Phù Liễu trước mặt, làn da của y rất trắng, khuôn mặt lúc này còn ửng đỏ, trông càng thêm tươi tắn.

    Phong Mục Đình bất giác cảm thấy khô miệng khô lưỡi.

    Tô Phù Liễu không dám nhìn thẳng vào mắt Phong Mục Đình, chỉ nhỏ giọng nói: "Tiểu nhân, tiểu nhân giúp Vương gia rửa phần trước."

    Phong Mục Đình không nói gì, y cũng không dám nhìn sắc mặt của Phong Mục Đình, vì vậy mặc kệ suy nghĩ của Phong Mục Đình ra sao, y đưa tay lên, lấy xà bông và bắt đầu cọ xát trên ngực Phong Mục Đình.

    Mắt y chỉ dám dán vào bàn tay của mình, không dám liếc nhìn xung quanh.

    Tim y đập như trống, không ngừng vang lên.

    Còn Phong Mục Đình vốn luôn tự hào về khả năng kiềm chế của mình, những nữ nhân trước đây đã dốc hết sức quyến rũ hắn mà hắn còn không thèm nhìn lấy một cái, vậy tại sao Tô Phù Liễu lại khiến khả năng kiềm chế của hắn tụt xuống con số không?

    Nghĩ đến điều này, Phong Mục Đình đột nhiên nắm lấy cổ tay của Tô Phù Liễu đột nhiên hỏi: "Ngươi có biết rằng, hầu hạ bản vương tắm rửa còn phải làm gì nữa không?"

    Tô Phù Liễu hoảng sợ nhìn hắn, không biết nên khóc hay cười: "Không, không, không biết."

    Y đã thành công làm cho Phong Mục Đình chú ý, nhưng tiếp theo y phải làm gì đây? Chẳng lẽ y phải dâng hiến bản thân?

    Chẳng lẽ vì số vàng kia mà y có thể làm ra việc đáng xấu hổ như vậy sao?

    Không!

    Tô Phù Liễu đột nhiên tỉnh ngộ, y đẩy mạnh Phong Mục Đình ra, ngượng ngùng cực độ.

    Khuôn mặt đỏ bừng như máu của y không dám nhìn thẳng Phong Mục Đình, chỉ vội vàng chỉnh trang lại y phục rồi trèo lên bờ, chạy đi trong bộ đồ ướt sũng.

    Phong Mục Đình lúc này mới tỉnh ra, nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi của y, chỉ cảm thấy chắc chắn mình đã phát điên.

    Sao hắn lại hết lần này đến lần khác dọa Tô Phù Liễu như vậy?

    Lần trước chỉ mới nói một câu, Tô Phù Liễu đã sợ hãi mà trốn khỏi phủ, lần này, lần này y sẽ làm gì đây?

    Nghĩ đến đây, Phong Mục Đình liền lên bờ, khoác chiếc áo choàng rộng và đuổi theo đến phòng của Tô Phù Liễu.

    Tô Phù Liễu vừa chạy về phòng, đóng cửa, cài then lại, rồi dựa vào cánh cửa mà thở dốc.

    Trong đầu y chỉ toàn là những hình ảnh vừa rồi, thật quá hoang đường!

    Y lại vì số vàng đó mà làm ra những chuyện như vậy, Tô Phù Liễu, ngươi điên rồi sao?

    "Tô Phù Liễu!" Phong Mục Đình đuổi đến, gõ cửa.

    Tô Phù Liễu vừa dựa vào cửa, nên những tiếng gõ mạnh của Phong Mục Đình dường như đập thẳng vào tim y.

    Y chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, không dám lên tiếng, không dám phản ứng, cứ thế tựa vào cửa, như thể hồn y bị người ta rút đi mất.
     
    Hoa Nguyệt PhụngDana Lê thích bài này.
  3. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 12: Ai Hầu Hạ Ai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phong Mục Đình đẩy cửa, phát hiện cửa đã bị chốt từ bên trong. Thấy vậy, hắn cảm thấyên tâm hơn nhiều, ít nhất thì Tô Phù Liễu không chạy trốn lần nữa.

    Hắn nhíu mày, do dự một chút rồi nói: "Xin lỗi, vừa rồi là do bản vương.. đã lỗ mãng."

    Phong Mục Đình cũng không biết tại sao hắn lại phải nói lời xin lỗi, và càng không hiểu tại sao hắn lại phải xin lỗi một kẻ hầu như Tô Phù Liễu.

    Trước giờ, Phong Mục Đình luôn hành sự bất chấp người khác nghĩ sao, tốt hay xấu đều để họ tự do đánh giá. Vậy mà tại sao hắn lại không kiềm chế được, mỗi khi nghĩ đến vẻ mặt uất ức của Tô Phù Liễu, hắn lại thấy mềm lòng, muốn đến an ủi y.

    Bên trong vẫn không có tiếng đáp lại của Tô Phù Liễu, Phong Mục Đình nghĩ, có lẽ để y bình tĩnh lại cũng tốt, hắn không nên đứng đây nữa, nếu không sẽ càng khiến Tô Phù Liễu khó xử hơn.

    Tuy nhiên, ngay khi Phong Mục Đình vừa quay người đi, thì nghe một tiếng "rầm" từ bên trong..

    Phong Mục Đình giật mình, ngay lập tức thô bạo đá tung cửa phòng của Tô Phù Liễu. Cửa mở ra, chỉ thấy Tô Phù Liễu nằm sõng soài trên sàn.

    Hắn bước vội đến, cúi xuống đỡ Tô Phù Liễu lên, "Sao người lại nóng như vậy?"

    Có lẽ là do Tô Phù Liễu mặc bộ quần áo ướt chạy về đây, lại đứng quá lâu nên đã bị cảm lạnh.

    Hắn bế Tô Phù Liễu lên, không khỏi mắng: "Với cái thân thể yếu đuối này mà còn dám chạy loạn!"

    Sau đó, hắn đặt y lên giường và ra lệnh gọi phủ y đến.

    Sau khi phủ y đến và kê thuốc giải cảm hạ sốt cho Tô Phù Liễu, Phong Mục Đình quyết định ở lại bên cạnh, tự tay vắt khăn ướt để đắp lên trán cho y, giúp y nhanh chóng hạ sốt.

    Quản gia Tô Diễn nhìn cảnh tượng này mà không khỏi kinh ngạc. Mặt trời hôm nay mọc từ phía Tây chăng? Vương gia của ông thực sự tự mình chăm sóc một kẻ hầu sao?

    Tô Diễn liếc nhìn Tô Phù Liễu đang nằm trên giường với vẻ mặt đau đớn. Tên nhóc này quả là có phúc mấy đời mới được Vương gia của ông chăm sóc như vậy.

    Phong Mục Đình liếc qua Tô Diễn đang nhìn ngó xung quanh, "Ngươi lui đi. Tối nay bản vương sẽ ngủ ở đây."

    Tô Diễn sững sờ, không tin vào tai mình, "Vương gia, ngài.. ngài sẽ ngủ ở đây tối nay?"

    "Có ý kiến gì sao?" Phong Mục Đình lấy khăn trên trán của Tô Phù Liễu xuống rồi đứng dậy nhìn Tô Diễn.

    Tô Diễn vội vàng lắc đầu, "Không, thuộc hạ đâu dám có ý kiến gì. Vậy thuộc hạ cáo lui."

    "Ừ." Phong Mục Đình nhúng khăn vào chậu nước, rồi vắt bớt nước, sau đó đắp lại lên trán Tô Phù Liễu.

    Hắn ngồi bên giường, nhìn Tô Phù Liễu với gương mặt đỏ hồng, "Rốt cuộc là ai hầu hạ ai đây."

    Thở dài, hắn lại lật mặt khăn.

    Cứ như vậy, Phong Mục Đình đã thay khăn suốt cả đêm, đến sáng hôm sau, Tô Phù Liễu mới hạ sốt.

    Khi y tỉnh lại, quản gia Tô Diễn đang đứng bên cạnh, còn Phong Mục Đình đã đi sớm để lên triều.

    "Quản gia?" Tô Phù Liễu khẽ gọi, rồi khó nhọc ngồi dậy.

    Tô Diễn vội vàng đến giúp, kê chiếc gối lên đầu giường để y dựa vào, "Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi, ngươi đã sốt cả đêm đấy."

    "Thật sao? Ta thật sự xin lỗi, đã khiến quản gia phải vất vả, ở đây chăm sóc ta cả đêm." Tô Phù Liễu cảm thấy rất áy náy.

    Tô Diễn không dám nhận công lao của Phong Mục Đình, vội vàng xua tay: "Không phải ta, không phải ta, là Vương gia, chính Vương gia đã chăm sóc ngươi cả đêm. Vương gia cả đêm không ngủ, chỉ lo thay khăn đắp lên trán cho ngươi. Sáng nay ngài còn phải vào cung sớm, nên để ta ở đây đợi ngươi tỉnh lại."

    "Cái gì?" Tô Phù Liễu không dám tin, hóa ra Phong Mục Đình đã chăm sóc y cả đêm, hơn nữa còn không chợp mắt.

    "Ngươi ấy à, quả thật là người đầu tiên trong lịch sử đấy. Vương gia đã bao giờ chăm sóc ai như vậy đâu." Nói xong, Tô Diễn liền rời đi, nói là đi lấy thuốc cảm.

    Tô Phù Liễu ngồi ngẩn người, trong đầu chỉ nghĩ đến cảnh Phong Mục Đình chăm sóc y đêm qua. Nhưng y thực sự không thể hình dung nổi một người nóng nảy như Phong Mục Đình khi chăm sóc người khác thì sẽ như thế nào.

    Đúng lúc đó, y nghe thấy tiếng người hầu bên ngoài: "Vương gia."
     
    Hoa Nguyệt Phụng, THG NguyenDana Lê thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng một 2025
  4. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 13: Tiểu nhân đau lòng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phong Mục Đình đã trở về sau buổi triều sớm.

    Tô Phù Liễu không tự nhiên mà nhích người một chút, rồi nhìn ra cửa.

    Chẳng bao lâu, Phong Mục Đình với dáng vẻ oai nghiêm đã đi đến. Tô Phù Liễu lúc đó đã nghĩ rằng, Phong Mục Đình giống như cây tùng bách đứng sừng sững, mang lại cho người ta cảm giác an toàn và đáng tin cậy.

    "Đã tỉnh rồi à?" Phong Mục Đình tiến lại hỏi, rồi đưa tay đặt lên trán Tô Phù Liễu, thấy không còn nóng mới hạ tay xuống, "Ừm, cơn sốt đã lui, đã uống thuốc chưa?"

    Tô Phù Liễu lắc đầu, "Quản gia đi lấy thuốc rồi."

    "Ừ." Phong Mục Đình đáp một tiếng, rồi ngồi xuống bên giường.

    Tô Phù Liễu mím môi, không quen việc Phong Mục Đình ngồi bên giường, lại gần mình đến vậy.

    Phong Mục Đình nhìn thấy ánh mắt né tránh của Tô Phù Liễu, "Sao vậy, không muốn gặp bổn vương à?"

    Tô Phù Liễu cúi đầu, khẽ rung lên, "Sao dám."

    Phong Mục Đình còn định nói gì đó thì Tô Dương mang thuốc đến, hắn nhận lấy bát thuốc từ tay Tô Dương, "Ngươi lui xuống đi."

    "Dạ." Tô Dương nhìn Tô Phù Liễu một cái, rồi cúi đầu cung kính lui ra.

    Tô Phù Liễu thấy vậy định từ tay Phong Mục Đình nhận lấy bát thuốc, nhưng không ngờ bị hắn né tránh, "Bổn vương sẽ đút cho ngươi uống."

    Tô Phù Liễu cảm thấy được ưu ái, vội vàng xua tay, "Tiểu nhân sao dám làm phiền Vương gia, vẫn để tiểu nhân tự làm đi."

    Phong Mục Đình lại nhíu mày, "Sao, ngay cả lời của bổn vương cũng không nghe sao? Bổn vương đã nói bổn vương sẽ làm, ngươi cứ an tâm mà ngồi."

    Tô Phù Liễu chớp mắt, có chút bối rối, Phong Mục Đình múc một muỗng thuốc, thổi nhẹ rồi đưa đến miệng y, "Há miệng."

    Y đành phải ngoan ngoãn há miệng.

    Một muỗng rồi lại một muỗng, bát thuốc nhanh chóng cạn, dù thuốc rất đắng nhưng khyông dám lên tiếng, sợ Phong Mục Đình không vui.

    Nhưng dù y không nói, Phong Mục Đình vẫn biết, hắn ra lệnh cho người mang mứt đến, bốc một viên đưa vào miệng cậu, "Nhìn mặt ngươi kìa, nhăn nhó như cái bánh bao, sợ người khác không biết thuốc đắng hay sao."

    Tô Phù Liễu cúi đầu, không dám nói gì.

    Sau đó, Phong Mục Đình đứng dậy, phủi nhẹ vết nhăn trên áo, "Ngươi cứ nghỉ ngơi vài ngày, khỏe hẳn rồi mới đến bên bổn vương hầu hạ."

    Nói xong, hắn quay lưng rời đi.

    "Vương gia.." Tô Phù Liễu do dự một lúc, nhân lúc hắn chưa bước ra khỏi cửa, đã gọi lại.

    Phong Mục Đình dừng bước, quay lại nhìn Tô Phù Liễu đang tựa đầu vào thành giường, "Còn chuyện gì?"

    Tô Phù Liễu mím môi, rồi nói: "Vương gia, cảm, cảm ơn ngài, đã chăm sóc tiểu nhân suốt đêm qua, Vương gia mau trở về nghỉ ngơi đi, quầng thâm dưới mắt ngài, tiểu nhân nhìn mà đau lòng."

    Khi Phong Mục Đình đến, Tô Phù Liễu đã thấy quầng thâm dưới mắt hắn. Hắn đã thức trắng đêm, sáng sớm lại phải lên triều, dù là người sắt cũng sẽ lộ ra vẻ mệt mỏi.

    Phong Mục Đình cười nhẹ, không nói gì, quay lưng bước đi tiếp.

    Lúc này, Tô Phù Liễu mới thở phào một hơi. Y thừa nhận, sự quan tâm của Phong Mục Đình đã thực sự làm y cảm động, nên khi nhìn thấy quầng thâm dưới mắt hắn, y thật sự đau lòng.

    Chỉ là, đó chỉ là cảm kích, không có gì khác.

    Phong Mục Đình trở về thư phòng, vừa bước vào thì một thị nữ đang dọn dẹp giật mình, làm rơi một cái bình hoa bên cạnh.

    Chỉ nghe một tiếng "choang", bình hoa vỡ tan tành.

    Thị nữ đó vô cùng hoảng sợ, lập tức quỳ trước mặt Phong Mục Đình, liên tục dập đầu xin tha.

    Tính khí của Phong Mục Đình nổi tiếng là nóng nảy, thị nữ này lo lắng đến cùng cực cho mạng sống của mình.

    Nhưng, tai ương đã không giáng xuống như nàng ta tưởng tượng, nàng ta thậm chí còn nghĩ liệu có phải mình vì quá sợ hãi mà nghe nhầm.

    Phong Mục Đình chỉ nói: "Không nhanh dọn dẹp đi, rồi cút."

    Giọng điệu tuy không dễ chịu, nhưng so với hậu quả mà thị nữ này đã nghĩ tới thì tốt hơn cả trăm lần.

    "Dạ, dạ, nô tỳ sẽ dọn ngay."

    Thị nữ đó không dám ngẩng đầu, nằm rạp xuống đất thu dọn mảnh vỡ, sau khi dọn xong, thật sự là vừa bò vừa chạy đi.

    Phong Mục Đình đến trước bàn làm việc ngồi xuống, cầm bản tấu định đọc tiếp, nhưng lại nghe văng vẳng bên tai lời của Tô Phù Liễu: Vương gia mau trở về nghỉ ngơi đi, quầng thâm dưới mắt ngài, tiểu nhân nhìn mà đau lòng.

    Hắn không khỏi mỉm cười, rồi gấp tấu chương lại, đi đến cạnh ghế nằm trong thư phòng, nằm xuống, nghe theo lời Tô Phù Liễu, ngủ bù.

    Sướng nhất anh Đình nhé, được người mình thích quan tâm
     
    Hoa Nguyệt Phụng, THG NguyenDana Lê thích bài này.
  5. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 14: Mã hậu pháo (*)

    (*) Raw là 马后炮. Hiểu sơ sơ là chỉ một thế cờ trong cờ tướng khi mã và pháo thẳng hàng với tướng của đối phương khiến cho tướng của đối phương không thể di chuyển. Trong trường hợp này thì tui hiểu là ông lớn kia muốn trêu ghẹo em thụ nhưng đằng sau em thụ là một người rất có quyền thế, có thể khiến cho ông kia đi đời.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Phù Liễu sau khi uống thuốc cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn nhiều, liền xuống giường. Y nghĩ đến việc Phong Mục Đình đã chăm sóc y cả đêm, chắc hẳn rất mệt mỏi, nên cảm thấy mình nên cảm ơn Phong Mục Đình thật tốt.

    Ngoài vẻ ngoài đẹp đẽ và tài nghệ cầm kỳ thi họa, y còn có một tay nấu ăn khá khéo léo.

    Vì vậy, Tô Phù Liễu quyết định tự tay vào bếp, làm một bữa ăn ngon cho Phong Mục Đình. Hiện tại, Phong Mục Đình đang trở về nghỉ ngơi, y phải nhanh chóng chuẩn bị để khi Phong Mục Đình tỉnh dậy có thể thưởng thức.

    Nghĩ vậy, y xách giỏ rồi ra khỏi cửa.

    Ngay cả bản thân y cũng không nhận ra rằng, dáng vẻ của y, một người đàn ông lớn xách giỏ, lại tự nhiên như vậy, hệt như một cô vợ nhỏ đi chợ mua rau.

    "Ông chủ, cho tôi một con cá trắm cỏ, con kia kìa, con kia nhảy nhót mạnh khỏe, nhìn là biết tươi rồi." Tô Phù Liễu đưa tay chỉ vào một con cá trắm cỏ không to không nhỏ trong chậu mà nói.

    Chỉ là tay cậu còn chưa kịp rút về thì đã bị ai đó nắm lấy.

    Y quay đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi, ăn mặc sang trọng, đang giữ chặt tay mình.

    Y muốn rút tay lại, nhưng người đó không chịu buông, "Ôi, công tử trông đẹp quá."

    Nói xong, người đó còn muốn đưa tay lên chạm vào mặt y.

    Y không vui, đập tay người đó ra, "Ngươi thật vô lễ, mau thả ta ra!"

    Giọng nói của Tô Phù Liễu mềm mại và nhỏ nhẹ.

    Nghe vậy, người đó cười sảng khoái, "Ở phủ của gia cũng có vài tiểu mỹ nhân đẹp đấy, nhưng chẳng ai sánh nổi với ngươi. Công tử có muốn theo gia về phủ không, ăn ngon uống sướng?"

    Dù Tô Phù Liễu là một người đàn ông, nhưng y yếu ớt chẳng khác nào một thư sinh mảnh mai, người đàn ông trước mặt sức lực lớn, y muốn rút tay ra nhưng không thể.

    "Ai muốn theo ngươi về, mau thả ta ra, không thì ta sẽ kêu người đấy!"

    Người đó lại cười lớn, như thể nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm, "Ngươi cứ kêu đi, xem thử có ai dám quản chuyện của gia không!"

    Những hộ vệ đi theo người đó cũng cười cợt theo.

    Tô Phù Liễu thật không còn gì để nói, sao lại gặp phải kẻ tệ hại thế này, y nhíu mày, ra sức cố gắng rút tay khỏi tay người đó.

    Không ngờ người đó chẳng quan tâm, kéo tay y rồi lôi về phía sau, dường như muốn ép buộc đưa y về phủ.

    "Ngươi thả ta ra, thả ra! Ta là người của Đình Vương phủ đấy!" Tô Phù Liễu lo lắng.

    Nhưng y càng lo, người đó càng cười vui vẻ hơn: "Ta chẳng quan tâm ngươi là người của đâu, chỉ sợ ngươi cùng lắm chỉ là một tên hầu cận, Đình Vương phủ thiếu đi một hầu cận cũng chẳng có gì to tát."

    "Nhìn khuôn mặt đỏ bừng này xem, thật là đẹp, ha ha ha." Người đó quay đầu nhìn Tô Phù Liễu, rồi định kéo y tiếp tục đi về phía trước.

    Không ngờ trước mặt đột nhiên có một người đứng ra, lạnh lùng nói: "Thả y ra!"

    Người đó ngẩng đầu lên nhìn, khinh thường hỏi: "Ngươi là ai, dám cản đường gia?"

    Tô Phù Liễu theo tiếng nhìn tới, thấy Phong Mục Đình đang đứng đó, khí chất mạnh mẽ, khiến người khác không dám đối diện.

    "Ngươi là ai, dám quản chuyện của gia?" Người đó thấy khí chất của Phong Mục Đình mạnh mẽ như vậy, tuy có chút sợ hãi nhưng đã quen với việc ngang tàng nên cũng chẳng e dè gì.

    "Phong Mục Đình."

    Chỉ ba chữ đơn giản đã khiến người đối diện sững sờ.

    Người hầu bên cạnh nói: "Gia, đây.. đây chính là Đình Vương.."

    "Ta tất nhiên biết đây là Đình Vương, ngươi không nói sớm, giờ thì nói làm gì!" Người đó giờ mới nhận ra mình đã đụng phải người mình không nên đụng, liền run rẩy, "Hóa.. Hóa ra là Đình Vương, là tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, không biết là Đình Vương giá lâm, xin Đình Vương lượng thứ."
     
    Hoa Nguyệt Phụng, THG NguyenDana Lê thích bài này.
  6. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 15: Da đầu tê dại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lượng thứ? Ngươi dám động đến người của bổn vương, còn muốn bổn vương tha thứ? Lượng thứ cho ngươi cái gì, lột da ngươi rồi phơi khô à?" Phong Mục Đình giận dữ nói.

    Người kia sợ đến mức hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ sụp xuống đất: "Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng, tiểu nhân không biết y là người của Vương gia, nếu biết, tiểu nhân tuyệt đối không dám bắt nạt y đâu!"

    Tô Phù Liễu nghe vậy liền nói ngay: "Nói láo, ta đã nói rõ ràng rằng ta là người của Đình Vương phủ, vậy mà ngươi còn dám bảo không biết, ngươi đúng là dám nói dối trước mặt ta. Vương gia, người như thế này không thể tha thứ dễ dàng được!"

    Tô Phù Liễu cũng là người biết dựa vào thế lực, thấy có người chống lưng cho mình, liền xả hết cơn giận vừa bị áp bức.

    "Vậy ngươi muốn xử lý hắn thế nào?" Phong Mục Đình hỏi.

    Tô Phù Liễu bĩu môi, suy nghĩ nghiêm túc: "Bảo những tên hộ vệ mà hắn dẫn theo đánh hắn một trận!"

    "Chỉ vậy thôi?" Phong Mục Đình nhướng mày.

    Tô Phù Liễu gật đầu: "Đúng vậy, thế này chưa đủ sao, chẳng lẽ thật sự như Vương gia nói, lột da hắn rồi phơi khô à?"

    Y nghĩ đến thôi đã thấy da đầu tê dại.

    "Bổn vương thấy vậy cũng hay." Phong Mục Đình nói nhẹ nhàng, như thể lột da người cũng đơn giản như lột trứng gà.

    Người kia quỳ ở đó, nghe hai người họ bàn luận xem nên trừng phạt mình thế nào, đến đoạn lột da thì sợ đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, lập tức không ngừng dập đầu cầu xin: "Vương gia tha mạng, tha mạng cho tiểu nhân!"

    "Vậy cứ đánh một trận đi, đánh đến khi hắn không thể tự chăm sóc bản thân là được." Tô Phù Liễu nói.

    "Được thôi, nghe theo ngươi." Phong Mục Đình khẽ gật đầu, rồi quét mắt nhìn đám hộ vệ của người kia, "Có cần bổn vương phải lặp lại lần nữa không?"

    Đám hộ vệ bị ánh mắt đáng sợ của Phong Mục Đình làm cho run rẩy, chưa kịp nói gì thì đã nghe chủ nhân của họ nói: "Các ngươi còn ngây ra đó làm gì, Vương gia bảo các ngươi động thủ thì cứ động thủ đi!"

    So với bị lột da phơi khô, bị đánh đến không thể tự chăm sóc bản thân còn hơn nhiều.

    Đám vệ sĩ thấy chủ nhân đã nói thế, liền không ngần ngại bắt đầu ra tay.

    Tô Phù Liễu đứng nhìn người kia bị đánh đến mặt mày bầm dập, lòng y hả hê vô cùng, dám trêu chọc y, đúng là muốn chết!

    "Lần sau nhớ rõ, ta không phải loại dễ chọc đâu!" Y không quên lợi dụng sự hiện diện của Phong Mục Đình, nhỏ nhen kiêu ngạo một chút.

    Phong Mục Đình nhìn vẻ mặt kiêu căng của y, không nhịn được cười.

    Sau đó, Phong Mục Đình nói với đám người kia: "Nếu các ngươi không đánh hắn đến mức không thể tự chăm sóc bản thân, thì bổn vương sẽ cho người đánh các ngươi đến mức không thể tự chăm sóc bản thân, hiểu không?"

    "Dạ, dạ." Đám người vội vã đáp, sau đó càng đánh chủ nhân của họ mạnh hơn.

    Phong Mục Đình hài lòng gật đầu, rồi nhìn về phía Tô Phù Liễu: "Còn đứng đó làm gì, đi thôi."

    "Dạ." Tô Phù Liễu khựng lại một chút, sau đó nhanh chóng mua cá xong rồi đi theo Phong Mục Đình.

    "Vương gia không phải đang ngủ sao?" Trên đường đi, Tô Phù Liễu không nhịn được hỏi.

    "Ta ngủ rồi lại tỉnh, nghe nói ngươi lén ra khỏi phủ, sợ ngươi làm chuyện gì xấu nên đi theo xem thử, cũng may bổn vương theo kịp, nếu không, ngươi đã bị người ta lôi về nhà ăn thịt rồi." Phong Mục Đình đáp.

    Tô Phù Liễu nghẹn lời, không biết nói gì.

    Phong Mục Đình nhìn qua con cá trong giỏ của y: "Vương phủ không có đầu bếp tốt sao, mà ngươi phải chạy ra ngoài mua cá?"

    Tô Phù Liễu khựng lại một chút, rồi lắc đầu: "Không phải, tiểu nhân đặc biệt ra ngoài mua cá, muốn về nấu canh cá cho Vương gia. Tiểu nhân nấu canh cá là nhất đấy!"

    "Thật sao?" Phong Mục Đình tỏ vẻ không tin.

    Tô Phù Liễu thấy vẻ mặt nghi ngờ của hắn, liền không hài lòng: "Đợi về tiểu nhân nấu xong canh cá mang tới cho Vương gia, Vương gia nếm thử rồi hãy đánh giá!"

    Dám nghi ngờ tài nghệ nấu ăn của y, đây là một trong những kỹ năng y tự hào nhất!
     
    Hoa Nguyệt Phụng, THG NguyenDana Lê thích bài này.
  7. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 16: Cười ngây ngô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bổn vương sẽ chờ xem." Khóe miệng Phong Mục Đình khẽ nhếch lên.

    Tô Phù Liễu hừ nhẹ một tiếng, xem ra nếu y không thể hiện tài nghệ, thì không cách nào chứng minh bản thân.

    Sau khi trở về phủ Đình Vương, Tô Phù Liễu liền chui vào bếp, bắt đầu bận rộn.

    Còn Phong Mục Đình thì đi đến thư phòng, tuy vẫn chưa ngủ đủ giấc, nhưng đã tỉnh rồi thì không muốn ngủ tiếp.

    Vì vậy, hắn chỉ có thể đến thư phòng để tiếp tục xử lý công việc.

    Thời gian thấm thoát trôi qua, Phong Mục Đình nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài cùng mùi thơm nồng nàn của cá, liền biết rằng Tô Phù Liễu đã đến.

    Ngay sau đó, Tô Phù Liễu bưng chén canh cá đã nấu xong bước vào, đặt canh cá lên bàn rồi mời Phong Mục Đình: "Vương gia, mau qua uống canh cá đi, nhất định sẽ khiến ngài không ngớt lời khen ngợi!"

    Phong Mục Đình cười cười rồi bước tới, nhìn thoáng qua chén canh cá trên bàn, sau đó nói: "Nhìn cũng không tệ, ngửi cũng rất thơm, chỉ là không biết mùi vị ra sao."

    "Canh cá này tiểu nhân đã nấu suốt một canh giờ, nước canh đục trắng, rất tươi ngon và bổ dưỡng. Tiểu nhân còn cố ý cho thêm đậu hũ nấu cùng, mùi thơm của đậu hũ và cá đã hòa quyện vào nhau, Vương gia chỉ cần nếm thử là biết ngay nó ngon đến mức nào."

    Tô Phù Liễu không phải tự khen, nhưng y rất tự tin vào tay nghề nấu nướng của mình, nghĩ rằng chỉ với một chén canh cá đơn giản này cũng đủ để chiếm được khẩu vị của Phong Mục Đình.

    Vừa nói, y vừa cầm lấy một cái bát nhỏ, múc một bát canh cá đưa đến trước mặt Phong Mục Đình, "Vương gia nếm thử đi, nhất định là ngon tuyệt, lại còn bổ dưỡng nữa."

    Phong Mục Đình nhận lấy bát canh cá, uống một ngụm, rồi nhấm nháp một lúc, mới nói: "Thật sự rất ngon, có vẻ như bổn vương đã chọn đúng khi để ngươi làm thị vệ thân cận. Sau này nếu bổn vương muốn đổi khẩu vị, ngươi phải đứng ra nấu vài món sở trường để bổn vương thưởng thức."

    "Không vấn đề gì, chỉ cần Vương gia muốn ăn, cứ gọi tiểu nhân nấu là được." Tô Phù Liễu cười tươi đáp.

    Nhìn thấy Phong Mục Đình thích canh cá y nấu, Tô Phù Liễu trong lòng vui mừng không thôi. Y vốn chỉ muốn cảm ơn Phong Mục Đình, chỉ cần hắn thích là y đã vui rồi.

    Thêm vào đó, khi Phong Mục Đình khen ngợi, Tô Phù Liễu không chỉ vui mừng mà còn có chút tự mãn.

    Hơn nữa, đây là lần đầu tiên hai người họ ở chung hòa hợp như vậy, khi Phong Mục Đình không nổi giận, hắn thực sự rất tốt.

    Phong Mục Đình nhìn thoáng qua Tô Phù Liễu đang cười ngây ngô ở một bên: "Ngươi cười cái gì?"

    Tô Phù Liễu không suy nghĩ gì mà buột miệng nói: "Vương gia khi không nóng tính thì rất tốt."

    Nói xong, y chợt bịt miệng lại, những lời này y chỉ nghĩ trong lòng thôi cũng được, sao lại nói ra chứ.

    Sau đó, y lo lắng xua tay: "Xin lỗi Vương gia, tiểu nhân, tiểu nhân không có ý gì khác, tiểu nhân không nói Vương gia nóng tính, Vương gia, Vương gia không hề nóng tính, chỉ là, chỉ là tính khí có hơi xấu.. một chút thôi.. mà."

    Tô Phù Liễu cảm thấy, càng giải thích càng tệ.

    Y lo lắng nhìn Phong Mục Đình, sợ rằng hắn sẽ nổi giận mắng y.

    Nhưng kết quả là Phong Mục Đình lại nói: "Sau này.. bổn vương sẽ cố gắng kiềm chế một chút."

    Tô Phù Liễu sững sờ, tưởng mình nghe nhầm.

    Phong Mục Đình nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của y, cảm thấy dở khóc dở cười: "Bổn vương uống xong rồi, thêm một bát nữa đi."

    Tô Phù Liễu chớp mắt, hoàn hồn lại, vội vàng gật đầu, nhận lấy cái bát trống từ tay Phong Mục Đình rồi múc thêm một bát.

    Xem ra canh cá mà Tô Phù Liễu nấu quả thật rất ngon, cả bát lớn đều bị Phong Mục Đình uống hết, cá và đậu hũ cũng không còn lại gì, chỉ còn lại bộ xương cá.

    Phong Mục Đình rất hài lòng.

    Tô Phù Liễu cũng rất hài lòng.

    Tối đến, khi Tô Phù Liễu trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, cảm thấy hơi khát nước, y liền đi rót một ly nước để uống.

    Khi nhìn thấy nước trong ly trong suốt, cậu đột nhiên cảm thấy có chút bực bội.

    Bởi vì y nhớ đến mục đích ban đầu khi đến Đình Vương phủ, y đến đây là để quyến rũ Phong Mục Đình, nhưng thật sự y không làm được.

    Mục đích của những người kia rất rõ ràng, họ muốn lợi dụng y để quyến rũ Phong Mục Đình, sau đó sẽ dễ dàng ra tay tiêu diệt hắn.

    Và trước đó y cũng vì tham tiền mà đồng ý tham gia vào việc này.

    Nhưng sau một thời gian tiếp xúc với Phong Mục Đình, y phát hiện, ngoài tính khí có hơi xấu, Phong Mục Đình thật ra không có gì là không tốt.

    Phong Mục Đình làm việc nghiêm túc, xử lý mọi chuyện nhanh gọn, là một vị vương gia tốt, vì nước vì dân, nếu y trợ giúp kẻ ác, giúp họ thành công giết Phong Mục Đình, thì chẳng phải sẽ bị trời phạt sao.

    Nghĩ đến đây, Tô Phù Liễu quyết định..

    Em thụ định làm gì, hãy thả like để biết sớm nhaaa
     
    Hoa Nguyệt Phụng, THG NguyenDana Lê thích bài này.
  8. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 17: Đến dự Hồng Môn Yến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Phù Liễu quyết định "bỏ tối theo sáng," y chuẩn bị đến chỗ Phong Mục Đình để "tự thú."

    Vì vậy, sáng hôm sau, y dậy sớm đi tìm Phong Mục Đình.

    Nhưng khi đến phòng Phong Mục Đình, y không thấy người đâu, đến thư phòng cũng không gặp.

    Y hỏi thăm mới biết Phong Mục Đình đã ra ngoài.

    Tô Phù Liễu quay lại phòng, ngồi ngẩn ngơ ở đó, thở dài và lẩm bẩm: "Không biết khi nào vương gia mới về."

    "Vương gia của các ngươi không về được nữa rồi."

    Bất ngờ một giọng nói vang lên, Tô Phù Liễu giật mình đứng bật dậy nhìn quanh.

    Thì ra là một trong hai người đã từng bảo y quyến rũ Phong Mục Đình.

    "Ngươi nói gì? Sao lại nói vương gia không về được nữa?" Tô Phù Liễu lao tới nắm chặt cánh tay người đó và hỏi.

    Người đó đẩy Tô Phù Liễu ra, Tô Phù Liễu yếu đuối liền bị đẩy ngã xuống đất.

    "Sao hả, ngươi đang lo lắng cho Phong Mục Đình à? Thật nực cười, ngươi đã nhận vàng của bọn ta, nhưng không làm việc cho bọn ta. Lần trước bọn ta đã cảnh cáo ngươi rồi, nếu không có kết quả, kết cục của ngươi sẽ là mất đầu!"

    Lẽ ra Tô Phù Liễu phải sợ hãi, nhưng lúc này y không có tâm trí để nghĩ về điều đó, y chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Phong Mục Đình.

    Y lo lắng và gấp gáp hỏi: "Ngươi mau nói cho ta biết, vương gia làm sao rồi? Các ngươi đã làm gì với hắn?"

    "Phong Mục Đình đã đi dự Hồng Môn Yến, e rằng không thể trở về nữa, vì vậy, ngươi cũng không cần phải ở lại nữa. Chủ nhân của chúng ta bảo ta đến lấy mạng ngươi."

    Nói xong, người đó không để Tô Phù Liễu có cơ hội hỏi thêm, liền đánh mạnh một chưởng vào y, khiến Tô Phù Liễu bị đẩy văng ra vài mét, phun ra một ngụm máu tươi và nhắm mắt lại.

    Người đó khựng lại, sau đó cười: "Thật yếu ớt, chỉ một chưởng đã mất mạng rồi."

    Sau đó, người đó bước đến kiểm tra hơi thở của Tô Phù Liễu, khi chắc chắn rằng y không còn thở nữa mới rời đi.

    Người đó vừa đi, Tô Phù Liễu liền mở mắt, không nhịn được lại ho ra một ít máu. Y khó khăn bò dậy, sau đó loạng choạng chạy đi tìm Tô Dương.

    Tô Dương thấy khóe miệng Tô Phù Liễu vẫn còn máu, hoảng sợ không ít: "Ngươi sao vậy?"

    Tô Phù Liễu thở dốc nói: "Đừng.. đừng lo cho ta, vương gia.. vương gia đi đâu rồi?"

    "Vương gia à, ngài nhận được thiệp mời từ phủ Hộ Quốc Công đến dự tiệc ở Túy Hương Lâu."

    Tô Phù Liễu giật mình, đúng là Hồng Môn Yến: "Mau, có âm mưu, nhanh phái người đi cứu vương gia!"

    Tô Dương mặc dù không biết trong đó có âm mưu gì, Hộ Quốc Công và vương gia của họ không thù không oán, nhưng nhìn dáng vẻ Tô Phù Liễu phun máu, cũng không giống như đang nói đùa.

    Dù chuyện thật hay giả, tính mạng của vương gia vẫn là quan trọng nhất, ông quyết định tin lời Tô Phù Liễu, vội vàng phái người đi Túy Hương Lâu.

    Sau đó, Tô Dương nhanh chóng rời đi để điều động nhân lực, còn Tô Phù Liễu thì cố gắng kìm nén cơn đau dâng trào trong lồng ngực, gắng sức chạy đến Túy Hương Lâu. Điều duy nhất giữ y đi tiếp chính là niềm tin: Phong Mục Đình, ngươi không thể có chuyện gì.

    Tô Phù Liễu dồn hết sức lực, đến được Túy Hương Lâu.

    Ngày thường Túy Hương Lâu rất nhộn nhịp, nhưng hôm nay lại vắng lặng, y bước vào hỏi thăm, ông chủ Túy Hương Lâu nói rằng có người đã bao trọn nơi này, không cho khách khác vào, nên y cũng bị mời ra ngoài, dù ban đầu bị nhầm tưởng là khách đến ăn.

    Tô Phù Liễu đứng ở cửa, cũng không biết bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tình thế cấp bách, y đành đứng ở cửa lớn tiếng gọi: "Phong Mục Đình, ngươi mau ra đây!"

    Phong Mục Đình, đang ở trên tầng hai chờ Hộ Quốc Công, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Tô Phù Liễu kêu la ngoài cửa. Hắn đứng dậy, đang định đi đến cửa sổ để xem, thì thấy Hộ Quốc Công tới.

    "Vương gia, mời ngồi."

    Phong Mục Đình nhìn ra cửa sổ, rồi ngồi xuống: "Không biết tại sao Hộ Quốc Công lại đột nhiên mời ta dùng bữa?"

    Hộ Quốc Công mỉm cười, nói: "Lão phu sẽ nói thẳng. Thật ra tiểu nữ đã luôn ngưỡng mộ vương gia, lão phu có tư tâm, nghĩ rằng vương gia chưa lập gia đình, tiểu nữ cũng chưa gả ai, không biết.."
     
    Hoa Nguyệt Phụng, THG NguyenDana Lê thích bài này.
  9. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 18: Ngũ Tạng Đều Bị Tổn Thương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không cần đâu." Chưa để Hộ Quốc Công nói hết, Phong Mục Đình đã trực tiếp từ chối.

    Hộ Quốc Công ngẩn người, sau đó cười nhẹ, nâng chén rượu lên, ra hiệu cho Phong Mục Đình uống trước rồi nói tiếp.

    Phong Mục Đình cũng nâng chén rượu, chạm cốc từ xa với ông ta.

    Còn Tô Phù Liễu đang la hét ở cổng thì bắt đầu lo lắng. Y đã kêu đến mức này rồi, chẳng lẽ Phong Mục Đình không nghe thấy sao? Tại sao hắn vẫn chưa ra xem?

    Y cắn răng, dồn chút sức lực cuối cùng, lớn tiếng hét: "Phong Mục Đình, ngươi bị điếc rồi sao!"

    Chén rượu của Phong Mục Đình đã gần kề môi, nhưng khi nghe thấy Tô Phù Liễu đang mắng mình bên ngoài, hắn nhíu mày, đặt chén rượu xuống và bước tới cửa sổ, mở cửa ra.

    Tô Phù Liễu thấy Phong Mục Đình cuối cùng cũng nghe thấy tiếng mình, nhìn thấy hắn vẫn an toàn, trái tim y mới tạm yên. Lúc này, Tô Dương cũng đã mang người đến.

    Tô Phù Liễu vốn đã bị thương nặng, giờ đây sức lực đã cạn kiệt, hơi thở yếu ớt.

    Y nhìn Phong Mục Đình, cố gắng mở miệng định nói to với anh về nguy hiểm, nhưng không còn sức nữa.

    Trước khi ngất đi, Tô Phù Liễu thì thầm yếu ớt: "Vương gia.. mau chạy.."

    Nói xong, mắt y tối sầm và ngất lịm.

    Phong Mục Đình giật mình: "Tô Phù Liễu!"

    Khi hắn định nhảy ra ngoài qua cửa sổ thì đột nhiên một nhóm sát thủ xông vào từ phía sau..

    Phong Mục Đình nhíu mày, ánh mắt trở nên sắc bén: "Tìm cái chết!"

    Nói xong, hắn nhanh như chớp lao vào giữa bọn sát thủ, chỉ trong chốc lát, tất cả đều ngã gục.

    Hộ Quốc Công, vốn ẩn náu phía sau, mặt đầy hoảng sợ. Ông ta biết Phong Mục Đình võ công cao cường, nhưng không ngờ lại mạnh đến thế này. Vì để đề phòng, ông ta đã chuẩn bị sẵn, trong chén rượu đó đã bị bỏ độc, chỉ cần Phong Mục Đình uống vào, sẽ bị trúng độc và trở thành con mồi dễ dàng.

    Không ngờ tất cả đều bị tên nhãi con bên ngoài phá hỏng, nhìn Phong Mục Đình sắp uống chén rượu độc kia, giờ thì công cốc hết rồi.

    "Hộ Quốc Công, ngươi và bổn vương vốn không thù không oán, hôm nay ngươi làm vậy là có ý gì?"

    Hộ Quốc Công ánh mắt đầy lo lắng, đang nghĩ cách để trốn thoát.

    Phong Mục Đình không cho ông ta cơ hội trốn chạy, lập tức lao tới, giật mạnh chiếc mặt nạ da người trên mặt ông ta.

    Không ngờ, hóa ra có người giả mạo Hộ Quốc Công để lấy mạng hắn.

    Phong Mục Đình vung tay, người đó lập tức phun máu chết ngay tại chỗ. Sau đó, hắn nhảy ra khỏi cửa sổ.

    Tô Phù Liễu bất tỉnh nằm trên mặt đất, Phong Mục Đình chạy tới ôm chặt y, phi nhanh về vương phủ.

    Về đến vương phủ, hắn gọi ngay đại phu.

    Đại phu bắt mạch cho Tô Phù Liễu xong, nói: "Bẩm vương gia, Tô Phù Liễu bị thương nội rất nặng, hơn nữa cơ thể của y không mạnh mẽ như người luyện võ như vương gia, giờ lại kéo dài như vậy, chỉ e là.."

    Phong Mục Đình lập tức túm lấy áo của đại phu, "Chỉ e là gì!"

    Hắn biết mình đang cố tình hỏi, nhưng hắn không dám tin rằng Tô Phù Liễu sẽ rời xa hắn.

    Đại phu run rẩy đáp: "Chỉ e là, không qua khỏi."

    "Vớ vẩn!" Phong Mục Đình vung tay, đại phu ngã nhào xuống đất.

    "Vương gia, thương nội khác thương ngoại mà, y tổn thương đến ngũ tạng, đương nhiên khó mà.."

    Chưa để đại phu nói hết, Phong Mục Đình lại lao tới túm lấy ông, "Nói, rốt cuộc có cách nào cứu Tô Phù Liễu không?"

    "Cách, cách thì không phải không có, chỉ là."

    "Đừng nói chỉ là, ngươi cứ nói thẳng ra."

    Đại phu do dự một lúc, rồi nói: "Muốn cứu người như Tô Phù Liễu, cần có người nội lực thâm hậu truyền nội lực để trị thương cho y."

    "Cái đó thì dễ, bổn vương sẽ làm."

    Đại phu lắc đầu: "Đâu có dễ vậy, Tô Phù Liễu tổn thương ngũ tạng, cần không chỉ một ít nội lực, dù vương gia nội lực thâm hậu đến đâu, cũng có thể cứu được Tô Phù Liễu, nhưng vương gia sẽ đối mặt với nguy cơ cạn kiệt nội lực mà chết."

    "Bớt nói nhảm, ngươi ra ngoài đi, chuẩn bị thuốc bổ dưỡng, đợi y tỉnh lại rồi uống."

    "Nhưng, vương gia thì.."

    Đại phu còn muốn ngăn cản, nhưng bị Phong Mục Đình quát: "Cút đi!"
     
    Hoa Nguyệt Phụng, THG NguyenDana Lê thích bài này.
  10. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 19: Đồ Ngốc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đại phu bất đắc dĩ, đành phải rời đi.

    Phong Mục Đình không dám chậm trễ, lập tức đỡ Tô Phù Liễu dậy, để y ngồi xếp bằng, còn mình cũng ngồi xếp bằng phía sau Tô Phù Liễu, sau đó bắt đầu vận nội lực.

    Hắn truyền nội lực liên tục vào cơ thể Tô Phù Liễu, không biết đã bao lâu, cả hai đều đổ mồ hôi đầm đìa.

    Nhưng Tô Phù Liễu vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Phong Mục Đình nhíu chặt mày, tiếp tục tập trung truyền nội lực.

    Như lời đại phu đã nói, dù Phong Mục Đình có nội lực thâm hậu, nhưng vết thương của Tô Phù Liễu quá nặng, không chỉ cần một ít nội lực là có thể cứu sống.

    Tuy nhiên, hắn vẫn không chịu buông tay, dù phải hy sinh tính mạng, hắn cũng quyết cứu Tô Phù Liễu.

    Ngay khi Phong Mục Đình sắp không chịu nổi nữa, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng Tô Phù Liễu ho khan.

    Có vẻ như y đã tỉnh lại.

    Phong Mục Đình lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thu lại nội lực.

    Hắn cũng thở dốc vài hơi, sau đó đỡ Tô Phù Liễu nằm xuống.

    Tô Phù Liễu lại ho vài tiếng, dù chưa mở mắt, nhưng có phản ứng là điều tốt.

    Sau đó, Phong Mục Đình gọi đại phu đến kiểm tra lại cho Tô Phù Liễu. Sau khi kiểm tra xong, đại phu mỉm cười: "Được rồi, được rồi, mạng y coi như đã giữ được."

    Phong Mục Đình lúc này mới an tâm, nhưng hắn cũng đã kiệt sức, suýt ngã.

    Đại phu vội đỡ lấy hắn: "Vương gia, ngài hao tổn quá nhiều nội lực rồi, thuốc bổ mà tiểu nhân nấu chắc đã xong, vương gia uống thuốc rồi mau chóng nghỉ ngơi đi."

    "Nhưng y.."

    "Vương gia yên tâm, Tô Phù Liễu đã ổn rồi, ngài nên nghỉ ngơi trước đi. Nếu không, ngài mà gục xuống, y tỉnh lại biết ngài vì y mà ngã bệnh, chắc chắn sẽ tự trách mình đến chết mất."

    Phong Mục Đình cảm thấy lời đại phu nói rất có lý. Hiện giờ, hắn còn không hiểu Tô Phù Liễu sao? Đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển.

    Nếu không nói chuyện, trông còn như người khôn khéo.

    Nhưng một khi mở miệng, lập tức lộ ra mình là một kẻ ngốc, hơn nữa lại là loại rất dễ bị lừa.

    Nhưng y lại rất tốt bụng, nếu biết hắn vì cứu mình mà ngã bệnh, chắc chắn sẽ tự trách đến phát khóc.

    Vì vậy, Phong Mục Đình gật đầu, cho người mang thuốc bổ đến uống rồi nhìn Tô Phù Liễu một lát trước khi đi nghỉ.

    Không lâu sau khi Phong Mục Đình rời đi, Tô Phù Liễu hoàn toàn tỉnh lại.

    Y mở mắt, chớp chớp vài cái, rồi nâng tay lên xem xét.

    Y đã nghĩ mình sẽ chết.

    Nhưng cuối cùng lại không.

    Chắc chắn là Phong Mục Đình đã kịp thời tìm đại phu cứu y.

    Nghĩ đến Phong Mục Đình, y vẫn còn sợ hãi.

    Lần này, suýt chút nữa Phong Mục Đình đã không trở về được.

    Dù y không tham gia, không nỡ ra tay với Phong Mục Đình, nhưng dù sao việc y đến Vương phủ của Phong Mục Đình cũng là do những người muốn giết Phong Mục Đình thuê mướn.

    Chỉ là lương tâm của y trỗi dậy, không muốn hại Phong Mục Đình.

    Càng nghĩ, y càng cảm thấy không còn mặt mũi ở lại Vương phủ nữa.

    Nếu Phong Mục Đình biết được sự thật, chắc chắn cũng sẽ nổi giận.

    Vì vậy, y đứng dậy ra khỏi giường, dù thân thể còn yếu nhưng vẫn có thể đi lại.

    Y lấy giấy bút, viết toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối trên giấy, tổng cộng hai trang giấy.

    Viết xong, y dùng nghiên mực đè lên hai trang giấy, sau đó thu dọn vài bộ quần áo, đóng gói lại.

    Tô Phù Liễu nhìn quanh căn phòng mà mình đã ở một thời gian, mím môi, rồi thở dài, khoác gói đồ lên vai, lặng lẽ rời đi.

    Sau khi Phong Mục Đình tỉnh lại, việc đầu tiên hắn làm là đến thăm Tô Phù Liễu, không biết y đã tỉnh chưa.

    Nhưng khi hắn đến phòng của Tô Phù Liễu, chỉ thấy chăn gối được xếp gọn gàng, không thấy bóng dáng Tô Phù Liễu đâu.

    Hắn nhíu mày, tình cờ liếc thấy bức thư trên bàn, liền bước nhanh tới, cầm bức thư dài hai trang lên đọc.

    Đọc xong, Phong Mục Đình đập lá thư xuống bàn: "Tô Phù Liễu, đồ ngốc này!"

    Nói xong, hắn quay người chạy ra khỏi phòng.

    * * *

    Lời tác giả:

    Ầu, bé mít ướt lại bỏ chạy rồi..
     
    Hoa Nguyệt Phụng, THG NguyenDana Lê thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...