Đam Mỹ [Edit] Bé Mít Ướt Của Vương Gia Nóng Nảy Vừa Ngọt Vừa Mềm - Cửu Cửu Phát Tài

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Janet Damita, 23 Tháng tám 2024.

  1. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Bé Mít Ướt Của Vương Gia Nóng Nảy Vừa Ngọt Vừa Mềm

    Tác giả: Cửu Cửu Phát Tài

    Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại, Ngọt sủng.

    Editor: Janet Damita

    Số chương: 629 chương + 63 ngoại truyện

    [​IMG]

    Văn án:​

    [Ngọt Sủng] Là người đứng đầu bảng của Vong Ưu Lâu, Tô Phù Liễu uốn mình vì năm trăm lạng vàng, dùng "vẻ đẹp" của mình để chinh phục Đình Vương nổi tiếng có tính cách nóng nảy. Y nghĩ rằng mình có thể, nhưng cuối cùng lại bị Đình Vương tính tình thất thường dọa thành bé mít ướt.

    "Hu hu hu, Vương gia hung dữ quá, ta muốn về nhà, ta muốn về Vong Ưu Lâu!"

    "Được rồi, được rồi, vậy sau này ta sẽ cố gắng kiềm chế hơn."

    Tuy nhiên, bé mít ướt vẫn bỏ chạy.

    Vị Vương gia nóng nảy nào đó giận dữ nói: "Tô Phù Liễu, ngươi đúng là kẻ vô lương tâm, lại còn thất thường!"
     
    Dana Lêbubuchacha0405 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng tám 2024
  2. Đăng ký Binance
  3. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Đầu bảng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Biến!" Tiếng gầm giận dữ vang lên, vài nữ tử trang điểm lộng lẫy bị đuổi ra ngoài, ai nấy đều khóc lóc bỏ chạy.

    Trong bóng tối, một người nói: "Đình Vương quả thật không gần nữ sắc, đây đã là nhóm thứ ba chúng ta đổi rồi, đều là những nữ tử nhan sắc thượng thừa, nhưng kết quả vẫn bị Đình Vương đuổi ra ngoài, giờ phải làm sao đây?"

    "Hừm, nếu Đình Vương không gần nữ sắc, có khi nào lại thích nam sắc không?"

    Hai người trong bóng tối nhìn nhau, không nhịn được cười thầm, sau đó biến mất trong màn đêm.

    Tại một con phố phồn hoa ở kinh thành, có một nơi gọi là Vong Ưu Lâu, bên trong toàn là mỹ nam, từ mạnh mẽ, thanh tú, chín chắn, cho đến bí ẩn, đủ mọi loại đàn ông, cái gì cũng có.

    Còn người đứng đầu ở đó - Tô Phù Liễu, chính là đứa con cưng của trời, dung mạo hoàn hảo không thể chê vào đâu được, khiến đàn ông đàn bà đều ghen tị đến phát điên, chưa kể làn da trắng nõn đến khó tin, chỉ sợ ngay cả trong số phụ nữ cũng không thể tìm được ai sánh kịp.

    Huống chi đôi mắt và lông mày của y đều toát lên vẻ quyến rũ, ngay cả phụ nữ cũng tự cảm thấy không sánh bằng.

    Vừa mở miệng, giọng nói nhỏ nhẹ kia không chỉ khiến phụ nữ không chịu nổi, mà cả nam nhân cũng không thể cưỡng lại.

    Lúc này, Tô Phù Liễu vừa nhìn ngắm móng tay của mình vừa nhỏ nhẹ nói: "Chẳng lẽ các người không biết Vong Ưu Lâu chỉ tiếp đãi nữ khách sao, lại dám đến đây bắt ta đi quyến rũ một nam nhân?"

    Hai người đó nhìn nhau, một người bước lên nói: "Một trăm lạng vàng, đủ không?"

    Tô Phù Liễu thậm chí không thèm nâng mí mắt: "Ta, Tô Phù Liễu, là đầu bảng của Vong Ưu Lâu, ta là người sạch sẽ."

    Lời y nói rất thẳng thắn, hai người nghe đến từ "sạch sẽ" thì không khỏi cảm thấy ngượng ngùng, sau khi ho khan vài tiếng, một người lên tiếng: "Được, giá cuối cùng, năm trăm lạng vàng, nếu muốn cao hơn giá này, thì giao dịch này coi như xong."

    Tô Phù Liễu thu tay lại, ngước mắt nhìn lên, suýt nữa thì làm hồn hai người kia bay mất: "Được, thành giao, trước hết đưa một nửa tiền đặt cọc, sau khi xong việc, các người đưa nốt phần còn lại là được."

    "Được, không thành vấn đề, nhưng chúng ta phải nói trước, nếu việc không thành, ngươi phải cẩn thận mạng của mình."

    Tô Phù Liễu cười cười: "Không thành thì không thành thôi, các người lấy mạng của ta thì có ích gì?"

    Câu hỏi ngược lại của y khiến hai người kia cứng họng.

    Hôm sau, tại Đình Vương phủ.

    Phong Mục Đình lại đang nổi giận, tiện tay đập nát một cái cốc: "Tô Dương, đây là hạ nhân ngươi chọn à? Trà nóng đến thế mà dám đưa cho ta?"

    Quản gia Tô Dương cúi đầu khom lưng, "Xin Vương gia thứ lỗi, tiểu nhân sẽ lập tức tìm một thị nữ thân cận khác cho ngài."

    Phong Mục Đình liếc nhìn Tô Dương: "Còn không mau đi!"

    Phong Mục Đình nổi tiếng nóng tính, dù Tô Dương đã quen nhưng vẫn không khỏi lo sợ, bị quát như vậy liền vội vã ra ngoài tìm thị nữ, lần này phải tìm một người giỏi giang.

    Khi Tô Dương dẫn người đến trước mặt Phong Mục Đình, Phong Mục Đình nhìn qua, chạm mắt với Tô Phù Liễu đang giả trang thành nữ. Khoảnh khắc ấy, dường như trời đất đều ngừng lại.

    Nếu hai người thuê Tô Phù Liễu bằng số tiền lớn để quyến rũ Phong Mục Đình biết rằng, Tô Phù Liễu đã giả trang nữ vào phủ Phong Mục Đình, chắc chắn họ sẽ tức giận đến mức hộc máu.

    Có lẽ họ không nói rõ, chỉ bảo y quyến rũ Phong Mục Đình, nhưng không nói rằng trước đó họ đã dùng mỹ nhân kế không thành công, nên mới tìm đến y.

    Họ nhắm vào thân thể nam giới của Tô Phù Liễu, nhưng bây giờ, y lại bỏ thân nam, cải trang thành nữ để trà trộn vào bên cạnh Phong Mục Đình.

    Nhưng rất nhanh, Phong Mục Đình thu lại ánh mắt: "Ngươi làm việc cũng nhanh đấy, tìm người mau như vậy, được rồi, không còn chuyện của ngươi nữa, lui đi."

    "Tiểu nhân xin cáo lui."

    Tô Phù Liễu nhìn Tô Dương rời đi, rồi lại nhìn Phong Mục Đình: "Vương gia, nô tì phải làm gì ạ?"

    Phong Mục Đình đang xử lý công việc triều chính, nên tính tình càng thêm dễ bộc phát.

    Trước đó, thị nữ kia bị phạt vì đã đưa cho hắn một cốc trà nóng khi hắn đang tập trung đọc tấu chương.

    Nhưng Tô Phù Liễu lại tỏ ra mơ hồ, hoàn toàn không biết phải làm gì tiếp theo.

    Phong Mục Đình nổi gân xanh trên trán, đặt tấu chương xuống, sau đó đứng dậy đi về phía Tô Phù Liễu, khí thế mạnh mẽ khiến Tô Phù Liễu sợ hãi: "Vương.. Vương gia."

    Phong Mục Đình bước đến trước mặt Tô Phù Liễu, nhìn chằm chằm vào y, không nói gì, trực tiếp nắm lấy tay phải của y..
     
    Dana Lê thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng tám 2024
  4. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Khóc lóc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sức Phong Mục Đình rất lớn, Tô Phù Liễu không thể vùng ra, chỉ có thể để mặc hắn nắm chặt tay mình.

    Hắn cúi đầu nhìn, tay Tô Phù Liễu thon gọn, không một vết chai sạn nào: "Tay ngươi chẳng giống tay người từng làm việc nặng nhọc chút nào."

    Tô Phù Liễu hơi sững người: "Nô.. nô tì do gia cảnh sa sút mới phải chịu cảnh làm nô làm tì."

    "Thật sao?" Đôi mắt Phong Mục Đình sắc như chim ưng, nhìn thẳng vào y.

    Tô Phù Liễu nuốt nước bọt: "Đúng.. đúng vậy."

    Nghe thế, Phong Mục Đình mới buông tay: "Vậy là ngươi chưa quen với việc hầu hạ người khác? Nếu vậy, ngươi có thể rời đi. Phủ của bản vương không cần kẻ không biết làm gì."

    Tô Phù Liễu sửng sốt, vừa mới đến đã bị đuổi, thế thì làm sao được? Y còn chưa lấy được nửa số vàng còn lại.

    Nhìn Phong Mục Đình như nhìn thấy một ngọn núi vàng sáng chói, Tô Phù Liễu không quan tâm nữa, dù có mất mặt cũng phải ở lại.

    Vì vậy, y quỳ sụp xuống, ôm chặt lấy chân Phong Mục Đình: "Vương gia, xin ngài đừng đuổi nô tì đi. Nô tì không nơi nương tựa, không một đồng xu dính túi. Nếu rời khỏi vương phủ, nô tì sẽ chết đói ngoài đường mất."

    Y cố gắng, nặn ra vài giọt nước mắt, Phong Mục Đình lập tức cau mày: "Buông ra!"

    "Không buông! Nếu vương gia không giữ nô tì lại, nô tì sẽ không buông tay. Dù có ra ngoài cũng là chết, chi bằng để vương gia đánh chết còn hơn." Tô Phù Liễu bắt đầu giở trò cù nhây.

    Nhưng cần biết rằng Phong Mục Đình là ai, hắn nổi tiếng với tính khí nóng nảy. Đối đầu với hắn nếu muốn động thủ thì không chỉ là nói thôi đâu.

    Phong Mục Đình siết chặt nắm tay, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay. Khi hắn định ra tay thì Tô Phù Liễu vội nói: "Vương gia, tuy nô tì chưa quen việc hầu hạ, nhưng nô tì rất chăm chỉ, việc gì cũng có thể làm. Vương gia cứ việc sai bảo, dù là lên núi đao hay xuống chảo dầu, nô tì cũng sẽ hoàn thành tốt mọi việc mà vương gia giao cho."

    Thế rồi, chuyện triều đình khiến Phong Mục Đình phiền muộn, lại gặp phải một thị nữ lì lợm như vậy, hắn quyết định chơi đùa với thị nữ này, để giải tỏa cơn tức giận trong lòng.

    "Được, ngươi hãy buông ra."

    Thấy Phong Mục Đình dịu lại, Tô Phù Liễu tưởng rằng mình đã thuyết phục được hắn, nhưng vừa buông tay, liền nghe Phong Mục Đình nói: "Người đâu, chuẩn bị núi đao và chảo dầu cho bản vương!"

    Tô Phù Liễu lập tức trợn tròn mắt, vị Thính Vương này điên rồi sao!

    Phong Mục Đình liếc nhìn Tô Phù Liễu, cười nhẹ, "Sao vậy? Vừa rồi ngươi còn thề thốt nói rằng dù lên núi đao xuống chảo dầu cũng không ngại cơ mà?"

    Tô Phù Liễu nuốt nước bọt, trong lòng thầm rủa, lời nói ấy rõ ràng chỉ là một cách để bày tỏ lòng trung thành, vậy mà Phong Mục Đình lại coi là thật!

    "Vương.. vương gia, chuyện này.."

    Tô Phù Liễu nhìn thấy đám gia nhân nhanh nhẹn mang đến một nồi dầu đang sôi sùng sục và một cái bàn dài hai mét, trên đó đầy rẫy những mũi dao nhọn hoắt.

    Không ngạc nhiên khi Phong Mục Đình lại khinh thường y như vậy, chỉ cần nhìn tốc độ làm việc của những người hầu bên cạnh hắn là đủ hiểu.

    Phong Mục Đình phất tay, ra hiệu cho người hầu lui xuống. Hắn hứng thú đi quanh núi đao và chảo dầu một vòng, rồi dừng lại trước mặt Tô Phù Liễu, "Đi đi, cơ hội thể hiện đã đến rồi. Nếu ngươi không chết, thì hãy ở lại phục vụ bản vương."

    Phong Mục Đình nói nhẹ như không, còn Tô Phù Liễu suýt ngất xỉu. Lên núi đao xuống chảo dầu mà còn sống được sao?

    Thấy Tô Phù Liễu do dự, Phong Mục Đình đột ngột thay đổi sắc mặt, kéo áo ngồi xuống rồi đập mạnh vào bàn, "Còn không mau đi!"

    Tô Phù Liễu đáng thương nhìn Phong Mục Đình, từ trước đến giờ y chưa bao giờ tỏ ra đáng thương như thế, hy vọng Phong Mục Đình sẽ mềm lòng mà tha cho mình. Nhưng y không biết rằng, điều Phong Mục Đình ghét nhất chính là nước mắt của nữ nhân.

    Phong Mục Đình tỏ vẻ khó chịu, phẩy tay: "Còn ngẩn ra làm gì, chính ngươi đã nói, dù khóc khô nước mắt cũng phải làm cho được!"

    Tô Phù Liễu không ngờ Phong Mục Đình lại nhẫn tâm đến vậy, nhất quyết bắt y lên núi đao xuống chảo dầu.

    Tô Phù Liễu tham tiền, nhưng không đến mức tham tiền mà bỏ mạng.

    Dù sao cũng đã cầm được hai trăm năm mươi lạng vàng, y có thể trốn đi sống ẩn danh.

    Thế là, Tô Phù Liễu không khóc nữa. Phong Mục Đình tưởng rằng y đã sẵn sàng, nhưng lại nghe y nói: "Nô tì vẫn nên tìm con đường khác thì hơn, chết đói ngoài đường còn hơn là bị chiên giòn trong chảo dầu."

    Phong Mục Đình cười nhạt, biết ngay là Tô Phù Liễu không thể thực hiện lời hứa đầy quyết tâm ban nãy.

    Hắn đập mạnh bàn, vươn tay bóp chặt cổ Tô Phù Liễu. Động tác nhanh đến mức Tô Phù Liễu chưa kịp nhìn rõ, cổ đã bị hắn bóp chặt.

    "Hừ, phủ Đình Vương của bản vương há là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?"

    Phong Mục Đình bóp mạnh, Tô Phù Liễu gần như không thở nổi. Nhưng trước khi y kịp cầu xin, ánh mắt Phong Mục Đình bỗng nhiên mở lớn, bàn tay đang bóp cổ Tô Phù Liễu cũng khẽ cử động, như thể hắn đã chạm vào cái gì đó..

    Tô Phù Liễu cũng giật mình, xong rồi, bị lộ rồi!

    Chưa kịp phản ứng, tay còn lại của Phong Mục Đình đã hướng xuống phía dưới của y..
     
    Dana Lê thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng tám 2024
  5. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Tai qua nạn khỏi, tất có phúc về sau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Phong Mục Đình nắm bắt được thứ gì đó giống hệt như trên người mình, hắn không khỏi giật mình. Hắn nhìn về phía Tô Phù Liễu, lúc này Tô Phù Liễu cũng không biết là do bị hắn bóp cổ thiếu oxy mà mặt đỏ bừng, hay là vì xấu hổ mà mặt đỏ đến vậy.

    Phong Mục Đình như bị điện giật, vội vàng buông Tô Phù Liễu ra, tay hắn trong chốc lát không biết đặt vào đâu, vô cùng lúng túng.

    Tô Phù Liễu thở dốc, cúi thấp đầu, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

    Giọng của y vốn đã nhẹ nhàng, nên lúc nãy khi nói chuyện với Phong Mục Đình cũng không hề cố ý thay đổi giọng của mình.

    Lúc này Phong Mục Đình không nói gì, y cũng không biết nên nói gì.

    Phong Mục Đình vốn định bóp chết y, bây giờ lại phát hiện y là nam giả nữ, vậy có phải y chết chắc rồi không?

    Nhân lúc Phong Mục Đình đang phân tâm, Tô Phù Liễu nhẹ nhàng rút lui, chuẩn bị lặng lẽ rút lui đến cửa rồi quay đầu bỏ trốn.

    Nhưng vừa mới bước được một bước, Phong Mục Đình liền nhìn về phía y, đôi mắt sắc bén như đại bàng của hắn khiến Tô Phù Liễu cứng đờ tại chỗ, không dám nhúc nhích.

    Tô Phù Liễu thầm nghĩ: Xong rồi, xong rồi, y sắp chết đến nơi rồi!

    Sau khi nhìn Tô Phù Liễu từ đầu đến chân một lượt, Phong Mục Đình trầm giọng nói: "Đi rửa sạch phấn son trên mặt ngươi, thay bộ đồ thị tùng vào, từ nay về sau, theo bản vương, làm thị tùng thân cận của bản vương!"

    Cái gì?

    Tô Phù Liễu ngẩn người, đây gọi là "Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" sao? Không, chính xác mà nói phải là "Tai qua nạn khỏi, tất có phúc về sau"!

    Sớm biết Phong Mục Đình cần thị tùng nam, không cần nữ tì, y đã không phí công sức, tỉ mỉ giả thành nữ nhi để trà trộn vào đây.

    Phong Mục Đình lại ngồi xuống, sau khi giằng co một lúc lâu, tâm trạng phiền muộn của hắn cũng được giải tỏa, vì vậy hắn chuẩn bị tiếp tục xem những bản tấu khiến hắn đau đầu kia.

    Nhưng mới xem hai cái, Phong Mục Đình lại không nghe thấy chút động tĩnh nào bên cạnh, hắn ngước mắt nhìn, Tô Phù Liễu vẫn ngây người đứng yên tại chỗ.

    Hắn không khỏi cau mày, liệu hắn có làm sai không, tại sao lại chọn một người ngốc nghếch như vậy làm thị tùng thân cận?

    Nếu không phải vì hắn thực sự không thích những người phụ nữ cứ lượn qua lượn lại trước mắt, thì hắn cũng không cần tìm một kẻ hậu đậu như thế này.

    "Còn đứng ngẩn ra đó làm gì, lúc nãy bản vương nói ngươi không nghe thấy sao?" Phong Mục Đình bực bội quát lên.

    Tô Phù Liễu giật mình: "Ồ, nghe.. nghe thấy rồi, nô tỳ.. không, tiểu nhân lập tức đi ngay."

    Phong Mục Đình nhìn Tô Phù Liễu vội vã rời đi, không khỏi lắc đầu, hắn tìm người để hầu hạ mình sao? Đừng để cuối cùng thành ra hắn lại đi hầu hạ người ta.

    Phong Mục Đình không biết rằng, những gì hắn đang nghĩ lúc này, trong tương lai không xa, sẽ thực sự ứng nghiệm..

    Vậy là Tô Phù Liễu trở thành thị tùng thân cận của Phong Mục Đình, đi đâu cũng theo, từ ăn uống đến sinh hoạt, mọi việc đều không thiếu.

    Chỉ có điều Tô Phù Liễu trước nay ở Vong Ưu Lâu đều được người khác hầu hạ, y làm sao biết cách hầu hạ người khác, đương nhiên là khiến Phong Mục Đình, người luôn nhanh nhẹn và quyết đoán, tức giận không ít. Tính khí Phong Mục Đình lại nóng nảy, vì vậy hễ có chuyện gì là hắn liền quát mắng Tô Phù Liễu.

    Nhưng bất kể Phong Mục Đình có quát mắng thế nào, Tô Phù Liễu vẫn ngoan ngoãn hầu hạ, chắc là vì y vẫn còn quan tâm đến 250 lạng vàng còn lại.

    Nhưng điều kỳ lạ là, nếu là Phong Mục Đình trước đây, hạ nhân không làm được việc, hắn mắng một hồi rồi sẽ bảo Tô Dương đuổi kẻ đó đi.

    Nhưng Tô Phù Liễu đã làm hắn tức giận bao nhiêu lần rồi?

    Hôm ấy, Phong Mục Đình đang tắm trong hồ, hắn dựa vào bờ hồ, bảo Tô Phù Liễu lấy khăn lau người cho hắn. Tô Phù Liễu đương nhiên ngoan ngoãn cầm khăn lau khắp người Phong Mục Đình.

    Khi đã gần xong, Phong Mục Đình chuẩn bị đứng dậy, liền bảo Tô Phù Liễu đi lấy y phục cho hắn. Tô Phù Liễu vội vàng ném khăn đi, đứng dậy đi lấy y phục cho Phong Mục Đình, nhưng không ngờ khi quay lại không để ý, y giẫm phải vỏ xà phòng, ngã nhào ra sau rơi vào hồ nước.

    Khi Tô Phù Liễu đứng lên từ dưới nước, vừa vặn bốn mắt chạm nhau với Phong Mục Đình, khiến tim y đập nhanh vì xấu hổ, rõ ràng là trên người họ đều giống nhau.

    Tô Phù Liễu vốn dĩ có dáng vẻ nhu mì, khi rơi xuống nước lại giống như đóa hoa sen vừa nở, trông thật mềm mại, Phong Mục Đình không khỏi nuốt nước bọt, hắn đang phản ứng gì thế này!

    Tô Phù Liễu vốn đã lúng túng, không đợi Phong Mục Đình nói gì, y nhanh chóng bước về phía bờ hồ, nhưng nước khác với trên cạn, y lại vội vàng như vậy, đương nhiên là loạng choạng lao về phía trước, ngã vào vòng tay của Phong Mục Đình..
     
    Dana Lê thích bài này.
  6. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Long Dương Chi Hảo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong khoảnh khắc đó, Phong Mục Đình cảm thấy trái tim mình như bị gãi nhẹ, hắn liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tô Phù Liễu, lại không kìm được mà nuốt khan.

    Tô Phù Liễu vội vàng muốn lùi xa khỏi Phong Mục Đình, nhưng trong lúc hoảng loạn lại lỡ tay chạm vào thứ không nên chạm. Phong Mục Đình với giọng khàn khàn quát: "Tô Phù Liễu! Ngươi có biết mình đang làm gì không?"

    Bộ não của Tô Phù Liễu như muốn nổ tung, trời ơi, ai mà biết y đang làm cái gì, làm gì cũng không đúng: "Xin.. xin lỗi vương gia, ta.. tiểu nhân vụng về, xin vương gia tha tội.."

    "Tha tội?" Phong Mục Đình cúi xuống, ghé sát mặt Tô Phù Liễu, "Ngươi nghĩ làm sao để bản vương có thể tha thứ cho ngươi?"

    Tô Phù Liễu hoảng hốt lùi lại vài bước, lúc đó y như hiểu ra điều gì, tại sao hai người kia lại để y đến quyến rũ Phong Mục Đình.

    Ban đầu y nghĩ rằng họ chú ý đến vẻ ngoài nhu mì của y, muốn y giả làm nữ để dụ dỗ Phong Mục Đình, nhưng sau đó bị Phong Mục Đình phát hiện, y đành trở lại hình dáng nam nhi, đi theo Phong Mục Đình, chờ cơ hội ra tay.

    Không ngờ, hóa ra Phong Mục Đình lại thích nam nhân!

    Chả trách hai người kia tìm đến y, chả trách khi y nói mình trong sạch, hai người kia lại không hề do dự mà tăng giá.

    Trời ạ, khi y nói mình trong sạch, ý y là chưa từng có chuyện gì với đàn ông. Y chỉ nghĩ rằng nếu giúp hai người kia đối phó với Phong Mục Đình, nhất định sẽ phá vỡ nguyên tắc không tiếp xúc với đàn ông của y, chứ không có ý gì khác.

    Vậy hai người kia tăng giá là muốn y bán luôn cả bản thân mình sao?

    Không được!

    Tô Phù Liễu suy nghĩ xong, quyết định phải rời khỏi Đình Vương phủ, nếu không, sớm muộn gì y cũng gặp nguy hiểm!

    Phong Mục Đình nhìn thấy Tô Phù Liễu không ngừng lùi lại, nghĩ rằng do dáng vẻ của mình quá đáng sợ, khiến y sợ hãi, trong lòng lại sinh ra chút hối lỗi.

    Hắn khẽ hắng giọng, rồi quay người đi: "Ở đây không có chuyện gì của ngươi nữa, mau về nghỉ đi."

    Tô Phù Liễu như nhận được lệnh ân xá, lăn một vòng rồi leo lên bờ, chạy đi như cơn gió.

    Phong Mục Đình nhìn bóng lưng Tô Phù Liễu chạy trốn trong tình trạng nhếch nhác, không khỏi thở dài.

    Nhớ lại vẻ mặt kinh hoàng của Tô Phù Liễu lúc nãy, hắn cảm thấy áy náy, chắc là đã làm tên ngốc đó sợ hãi không ít.

    Ban đầu, sau khi tắm xong, hắn định đến thư phòng để tiếp tục xử lý công việc triều chính, nhưng trong đầu lại luôn hiện lên hình ảnh đôi mắt to tròn vô tội, đáng thương, sợ hãi và lo lắng của Tô Phù Liễu. Hắn nghĩ rằng có lẽ mình nên đi xem Tô Phù Liễu, và xin lỗi y.

    Phong Mục Đình mất tự nhiên mà liếm môi, do dự một hồi, cuối cùng thực sự bước đến phòng của Tô Phù Liễu, suốt đường đi, hắn suy nghĩ xem lát nữa gặp Tô Phù Liễu, nên xin lỗi như thế nào.

    Trong đầu hắn thậm chí tưởng tượng đến cảnh Tô Phù Liễu đang gục trên bàn khóc trong phòng.

    Nghĩ đến đây, hắn không khỏi bước nhanh hơn, khi đến trước cửa phòng của Tô Phù Liễu, chuẩn bị đẩy cửa bước vào thì lại nghĩ liệu làm như vậy có làm Tô Phù Liễu sợ hãi thêm không.

    Vì vậy, một người luôn nóng tính như Đình Vương lại ngoan ngoãn gõ cửa, chỉ khi người bên trong đáp lại thì hắn mới dám đẩy cửa vào.

    Nhưng, hắn gõ cửa vài lần cũng không thấy bên trong có bất kỳ phản hồi nào, Phong Mục Đình chột dạ, chẳng lẽ lúc nãy hắn thật sự quá đáng, Tô Phù Liễu không chịu nổi sự nhục nhã mà tự vẫn rồi sao?

    Trời biết tại sao Phong Mục Đình lại nghĩ vẩn vơ như vậy, nhưng hắn thực sự đã lo lắng, không nói một lời liền đạp cửa xông vào..
     
    Dana Lê thích bài này.
  7. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Mạnh vì gạo bạo vì tiền

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phong Mục Đình xông thẳng vào phòng: "Tô Phù Liễu!"

    Nhưng khi vào trong phòng, hắn không thấy bóng dáng của Tô Phù Liễu đâu cả. "Tô Phù Liễu?"

    Hắn lại gọi thêm một tiếng, nhưng căn phòng này nhỏ lắm, chỉ cần nhìn qua là thấy hết, rõ ràng là không có bóng dáng Tô Phù Liễu. Vậy Tô Phù Liễu đã đi đâu?

    Hắn lại cho người tìm kiếm một vòng trong phủ cũng không thấy Tô Phù Liễu, xem ra Tô Phù Liễu đã rời khỏi Đình Vương phủ rồi.

    Lúc này, hắn càng chắc chắn rằng mình đã thật sự dọa sợ Tô Phù Liễu, nếu không Tô Phù Liễu cũng sẽ không mạo hiểm bị bắt mà tự ý rời khỏi phủ như vậy.

    Phải nói rằng Tô Phù Liễu quả thật đã bị dọa không ít, không suy nghĩ gì mà đã trốn về Vong Ưu Lâu. Y nghĩ, Phong Mục Đình là một Vương gia cao cao tại thượng, chắc sẽ không vì một tên nô tài trốn đi mà làm lớn chuyện đâu?

    Trở về Vong Ưu Lân, nơi y ở đã lâu, Tô Phù Liễu mới cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Mặc dù đây là chốn đầy hoa lệ mê đắm, nhưng y luôn giữ mình trong sạch.

    Ngày thường chỉ là cùng các quý phu nhân uống rượu, hát hò chút ít. Dù đôi khi cũng bị mấy quý phu nhân sờ mó này nọ, nhưng ít nhất cũng chưa từng gặp phải người nào ngang ngược muốn mua y.

    Xem ra tiền tài nhiều quá cũng không tốt, tốt hơn hết là cứ ở lại Vong Ưu Lâu yên ổn làm vị trí đầu bảng của mình.

    Tô Phù Liễu trở về, bà chủ của Vong Ưu Lâu mừng rỡ không thể nói hết. Trước đây Tô Phù Liễu bỏ tiền chuộc thân mà đi, bà chỉ có thể trơ mắt nhìn cây tiền của mình rời đi. Nay Tô Phù Liễu tự trở về, bà sao lại không vui cho được.

    "Phù Liễu à, ngươi trở về là tốt rồi, lão nương đã nói từ lâu rồi, trời đất rộng lớn không bằng Vong Ưu Lâu của chúng ta. Ngươi xem, ở Vong Ưu Lâu, ngươi có ăn có mặc, không lo lắng gì, cuộc sống này đâu có kém gì các quan lại quý tộc đâu, không phải là ngươi vẫn muốn trở về đó sao?"

    Tô Phù Liễu thay bộ y phục hoa lệ lộng lẫy mà y thường mặc ở Vong Ưu Lâu, ngả người nằm trên chiếc giường mềm mại. "Ta mệt rồi, nếu không có việc gì khác, ngươi đi trước đi. Ta đã về rồi thì không định đi nữa, ngươi cứ yên tâm."

    "Ừ ừ, được được, không đi là tốt rồi, không đi là tốt rồi. Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, lão nương sẽ đi ngay đây." Bà chủ vừa gật đầu vừa cúi chào rồi rời khỏi, người không hiểu tình hình còn tưởng rằng Tô Phù Liễu mới là chủ nhân của Vong Ưu Lâu.

    Tô Phù Liễu với tay lấy một quả nho bỏ vào miệng, quả nhiên, với tính cách của y, vẫn là hợp ở lại Vong Ưu Lâu hơn.

    Việc hầu hạ người khác thì y không phải là không biết, chỉ là y luôn tránh suy nghĩ khi không cần thiết, những việc mưu mô tranh đấu, đoán ý chủ nhân là việc mà y ghét nhất.

    Nếu không phải vì số vàng năm trăm lượng, có nói thế nào y cũng không dính vào chuyện này. Nào ngờ, đã dính vào thì không thể rút chân ra được nữa.

    Nghĩ đến số vàng năm trăm lượng kia, y đã nhận một nửa, nhưng việc này còn chưa xong. Chẳng lẽ hai người đó sẽ thực sự lấy mạng y sao?

    Đột nhiên, Tô Phù Liễu không còn bình thản được nữa, sau khi nhổ hai hạt nho ra, y liền ngồi dậy. Dù sao bây giờ y cũng có nhiều vàng như vậy, sao không thuê một bảo tiêu để bảo vệ mình?

    Nói đến giết người hay bảo vệ mạng sống, không thể không nhắc đến Hiên Viên Các.

    Mạng sống là quan trọng nhất, Tô Phù Liễu không dám chậm trễ chút nào, tìm đến nơi của phân bộ Hiên Viên Các, mang theo một túi nhỏ vàng tìm đến đó.

    "Các hạ có việc cần?"

    Tô Phù Liễu gật đầu: "Lời của ngươi không phải vô nghĩa sao, ta không có việc gì mà đến Hiên Viên Các, chẳng lẽ ta chán sống sao?"

    "..."

    Một câu của Tô Phù Liễu làm đối phương không nói nên lời. Y ném túi tiền vàng lên bàn. "Ta muốn thuê người giỏi nhất ở đây để bảo vệ an toàn cho ta!"

    "Người giỏi nhất ở đây đương nhiên là các chủ của chúng tôi rồi, ý ngài là muốn thuê các chủ của chúng tôi?"

    "Vậy à, cũng được, thuê các chủ của các ngươi." Tô Phù Liễu cũng nhờ có tiền nhiều nên không sợ, một từ khác gần gũi hơn để mô tả chính là mạnh vì gạo bạo vì tiền.

    Người kia nhìn Tô Phù Liễu từ trên xuống dưới: "Vị cô nương này, ngài có biết rằng.."

    Chưa đợi người kia nói xong, Tô Phù Liễu đã lườm: "Phì phì phì, ngươi không có mắt à, nhìn đâu mà bảo ta là cô nương?"

    "Ờ, xin lỗi, mắt nhìn nhầm thôi. Vậy công tử có biết, để thuê các chủ của chúng tôi, ít nhất phải có ngần này?" Người đó giơ ba ngón tay lên.

    Tô Phù Liễu liếc qua: "Chẳng phải chỉ là ba trăm lượng thôi sao, có, thiếu gia ta nhiều bạc lắm, ngươi nhìn xem, trong túi này toàn là vàng, đủ rồi."

    Người đó lắc đầu: "Không phải không phải, giá khởi điểm của các chủ chúng tôi là ba nghìn lượng vàng."

    Nếu lúc này trong miệng Tô Phù Liễu có trà, chắc chắn sẽ phun hết lên mặt người kia: "Cái gì? Ba nghìn lượng vàng, các ngươi cướp tiền à?"

    Người đó vừa định nói gì, bỗng cung kính chắp tay chào về phía sau lưng Tô Phù Liễu: "Cung kiến các chủ."

    Tô Phù Liễu khựng lại, không ngờ ở phân bộ mà cũng có thể gặp các chủ của Hiên Viên Các. Y phải xem thử, người gì mà đáng giá ba nghìn lượng vàng!

    Tô Phù Liễu quay lại nhìn, ngay lập tức sững sờ..
     
    Dana Lê thích bài này.
  8. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Người nổi tiếng lắm thị phi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một người đàn ông cao lớn đeo mặt nạ vàng che nửa khuôn mặt xuất hiện trong tầm mắt của Tô Phù Liễu, khí thế của hắn ta thật sự làm Tô Phù Liễu giật mình.

    "Sao? Ngươi nghĩ rằng bản các chủ không xứng đáng với ba nghìn lượng vàng sao?"

    Tô Phù Liễu nuốt nước bọt, liên tục xua tay: "Không không không, ta không có ý đó. Vậy, các chủ, ngài xem, túi vàng này của ta có thể thuê được vị cao nhân nào của Hiên Viên Các để bảo vệ an toàn cho ta không?"

    Các chủ Hiên Viên Các, Tần Thời, nhận lấy túi tiền từ tay Tô Phù Liễu, cân nhắc một chút trong lòng bàn tay: "Xem xét công tử có diện mạo tuấn tú, bản các chủ tự mình bảo vệ ngươi thì thế nào?"

    Tô Phù Liễu vui mừng khôn xiết, không ngờ các chủ của Hiên Viên Các lại nói muốn tự mình bảo vệ y. Phải biết rằng, người khác muốn thuê các chủ của Hiên Viên Các thì ít nhất phải bỏ ra ba nghìn lượng vàng.

    Nhưng y lại chỉ cần dùng một túi nhỏ, chỉ khoảng trăm lượng vàng để đổi lấy sự bảo vệ của Tần Thời, thật là một việc quá hời cho y.

    Chỉ là, trong lúc vui mừng, khi y lại đối diện với ánh mắt của Tần Thời, tim gan y khẽ run rẩy, mới nhớ ra hai chữ "tại sao."

    Tại sao người mà cần ba nghìn lượng vàng mới mời được lại chỉ cần một chút tiền là đã đồng ý bảo vệ y?

    Tô Phù Liễu cẩn thận ngẫm lại câu nói của Tần Thời vừa rồi: "Xem xét công tử có diện mạo tuấn tú.."

    Ngay lập tức, mồ hôi lạnh toát ra, cảm giác như mình vừa thoát khỏi Đình Vương phủ lại tự mình nhảy vào một cái hố khác?

    "Thôi, thôi, ta.. ta vẫn nên về suy nghĩ kỹ rồi mới quay lại."

    Tần Thời trừng mắt, khiến Tô Phù Liễu rụt cổ lại: "Ngươi nghĩ Hiên Viên Các của ta là nơi nào? Là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi? Huống hồ, bản các chủ đã đồng ý tự mình nhận lấy vụ làm ăn lỗ vốn này, mà ngươi còn do dự? Ngươi bị nước vào não rồi à?"

    Một loạt câu hỏi dồn dập khiến Tô Phù Liễu suýt không chống đỡ nổi. "Ta, ta đồng ý rồi có được chưa!"

    Tô Phù Liễu nghĩ rằng số mệnh của mình sao lại đen đủi thế này, gặp phải người đàn ông nào cũng bạo lực hơn người trước!

    Rõ ràng là y đến đây để trả tiền nhờ người giúp, sao cuối cùng lại giống như mời phải một tổ tông vậy!

    Khi y trở về Vong Ưu Lâu, bà chủ lại đến: "Ôi trời ơi, Phù Liễu của ta ơi, lần sau ngươi ra ngoài nhớ báo cho lão nương một tiếng nhé, lão nương sợ chết khiếp rồi đấy!"

    Y phẩy tay: "Ta đã nói là về rồi sẽ không đi nữa, chẳng lẽ lại lừa ngươi sao. Nhìn ngươi xem, chẳng lẽ Tô Phù Liễu ta không có chút lòng tin nào sao?"

    Bà chủ quả thật đã sợ hết hồn, Tô Phù Liễu chính là ngôi sao sáng của Vong Ưu Lâu, cây tiền của bà! Khó khăn lắm cây tiền này mới tự mình quay về, sao bà có thể không luôn dõi theo được.

    Lúc này, bà chủ mới nhận ra Tần Thời đang theo sau Tô Phù Liễu: "Vị này là?"

    "À, hắn ta hả, hắn ta là bảo tiêu mà ta thuê. Ngươi cũng biết đấy, người nổi tiếng lắm thị phi, như ta là ngôi sao sáng, có bao nhiêu người ghen ghét, nên ta tất nhiên phải cẩn thận với mạng sống của mình rồi."

    Bà chủ gật đầu: "Đúng đúng, nói rất đúng, Phù Liễu đúng là suy nghĩ thấu đáo, có người bảo vệ ngươi, lão nương cũng yên tâm hơn."

    "Được rồi, được rồi, ta đi nghỉ đây."

    Tô Phù Liễu nhún vai, sau một hồi xoay vòng vất vả, y mệt lắm rồi.

    Khi về phòng, y lại nằm xuống, tiếp tục ăn chỗ nho còn chưa ăn hết.

    Tần Thời đứng một bên, khoanh tay trước ngực, cúi nhìn y một cách thoải mái: "Ngươi sống cuộc đời ngôi sao này cũng sung sướng nhỉ."

    Y nhổ mấy hạt nho ra rồi nói: "Đó là đương nhiên, chẳng phải nghĩ gì, chỉ cần trò chuyện với khách, làm họ vui vẻ là được rồi."

    Tần Thời cau mày: "Làm họ vui vẻ?"

    "Ừ, khách đến đây không phải để tìm niềm vui sao? Vậy thì ta tất nhiên phải khiến khách cảm thấy vui vẻ, khách vui vẻ thì bạc mới chảy vào túi ào ào chứ."

    Lông mày của Tần Thời càng nhíu chặt hơn: "Mỗi vị khách đến, ngươi đều phải vui vẻ với họ trên giường?"

    "Khụ!" Tô Phù Liễu suýt bị nghẹn chết vì quả nho.

    Nhổ vội hạt nho ra, y ngồi thẳng dậy, trừng mắt nhìn Tần Thời: "Ngươi nghĩ ta là cái gì chứ!"

    "Ngôi sao sáng."

    "..."

    Tô Phù Liễu bị nghẹn lời, sau đó nói: "Đúng, không sai, ta là ngôi sao sáng, và chính vì ta là ngôi sao sáng nên ta không giống với những người khác trong Vong Ưu Lâu, ta có nguyên tắc của mình!"

    Tần Thời đột nhiên hạ tay xuống, cúi người sát lại gần y..
     
    Dana Lê thích bài này.
  9. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Tảng đá

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Phù Liễu trợn to mắt, nhìn Tần Thời đang gần như sát mặt mình, không khỏi nuốt một ít nước bọt.

    Tần Thời nói: "Nguyên tắc của ngươi? Nếu ngươi không hầu hạ được mấy nữ nhân kia, chẳng lẽ lại thích hầu hạ nam nhân?"

    Tô Phù Liễu ngả người ra sau, giữ khoảng cách với hắn ta: "Ngươi, nếu muốn nói thì cứ nói, dựa gần như thế làm gì!"

    "Hừ." Tần Thời khẽ cười, rồi đứng dậy, "Bộ dạng đỏ mặt của ngươi giống hệt như nữ nhân!"

    "Ngươi!" Tô Phù Liễu chỉ vào hắn ta, tức đến mức không nói nên lời.

    Tần Thời lại như không có chuyện gì xảy ra, đứng một bên, tay khoanh trước ngực.

    Một lúc sau, bà chủ lại đến: "Ôi chao, Phù Liễu à, có khách quý đến, đích thân gọi ngươi tiếp đấy!"

    Tô Phù Liễu hết giận, liền mỉm cười với bà chủ: "Thật sao, vậy ngươi bảo khách quý đợi một lát, ta chuẩn bị rồi đến ngay."

    "Ai, được rồi."

    Tô Phù Liễu đứng dậy đi đến trước gương, lắc đầu qua lại hai bên, nhìn ngắm. Sau đó lại xem xét trang phục trên người, vẫn còn chỉnh tề.

    "Này, ta phải đi gặp đại tài chủ của ta rồi, ngươi không cần theo đâu." Nói với Tần Thời một câu xong, y liền xoay người bỏ đi.

    Nhưng Tô Phù Liễu bảo không đi, Tần Thời sẽ không đi sao? Người ta đường đường là các chủ của Hiên Viên Các, có ai cản được hắn ta?

    Tô Phù Liễu uyển chuyển bước vào một phòng riêng, liền thấy một người phụ nữ béo mập đang ăn thịt uống rượu.

    Y sững sờ, chỉ thấy người phụ nữ đó nuốt miếng thịt xuống, sau đó mắt lóe lên ánh vàng, tiện tay lau miệng đầy dầu mỡ: "Tô công tử đến rồi, mau, mau, qua đây ngồi nào."

    Người phụ nữ đó vỗ vào chiếc đệm bên cạnh, ra hiệu Tô Phù Liễu ngồi xuống.

    Tô Phù Liễu nuốt nước bọt, trong lòng đã thầm than trời, bà chủ tìm cho y loại khách quý gì đây!

    "Không, không cần đâu." Tô Phù Liễu thực sự lo lắng nếu ngồi xuống, sẽ bị người phụ nữ đó nuốt chửng.

    Vì vậy, y ngồi xuống đối diện: "Không biết cô nương gọi Phù Liễu đến, muốn nghe một bài hát hay là nghe một khúc đàn?"

    Người phụ nữ đó rất chủ động, Tô Phù Liễu không ngồi gần, ả ta liền tự mình ngồi gần.

    "Tối nay, ta không cần ngươi hát cũng không cần ngươi đàn, chỉ muốn ngươi ngồi cạnh ta thôi." Người phụ nữ như con gấu lao vào y.

    Trước nay, Tô Phù Liễu cũng từng bị những cô gái không đàng hoàng trêu ghẹo, nhưng người phụ nữ mạnh bạo như hôm nay thì y chưa từng gặp qua.

    Hơn nữa, người phụ nữ này nặng như gấu, đè lên y rồi thì không chịu xuống.

    Y thử đẩy nhưng không động đậy được, người phụ nữ này như một tảng đá lớn đè lên y, suýt nữa khiến hắn nghẹt thở.

    Người phụ nữ hơi mở miệng, ánh mắt nhìn hắn như thấy món ăn ngon, rồi cười ngây ngô, "Tô công tử, ngươi quả thật rất đẹp, ta chưa từng thấy ai đẹp như ngươi."

    "Cha ta là đại phú ông, có rất nhiều tiền, chi bằng Tô công tử theo ta, ta giúp công tử chuộc thân, để công tử trở về cuộc sống lương thiện thế nào?"

    Tô Phù Liễu suýt nữa phun ra một ngụm máu già: "Cô nương này, làm ơn, trước tiên xuống giùm ta đã."

    Y thật sự không chịu nổi trọng lượng này.

    Nhưng không ngờ người phụ nữ đó lại uốn éo thân mình, nũng nịu nói, "Ta không muốn, ta cứ muốn nằm lên người ngươi thế này, rồi cùng ngươi.. hì hì hì.."

    Khi Tô Phù Liễu nghe thấy mấy tiếng "hì hì hì" đó, đầu y như nổ tung, tình huống gì đây, làm việc lâu như vậy, cuối cùng lại gặp phải người phụ nữ cưỡng bức?

    Không!

    Y lại thử, muốn đẩy người phụ nữ đó xuống, nhưng ả ta như phiến đá, không hề nhúc nhích.

    Người phụ nữ đỏ mặt, "Tô công tử đã gấp lắm rồi sao?"

    Tô Phù Liễu nghe xong, sợ hãi vội rụt tay lại, không dám đẩy ả ta nữa.

    Y gấp gáp sao?

    "Tô công tử!" Người phụ nữ đột nhiên nhắm mắt, chu môi đầy dầu mỡ, định hôn y..
     
    Dana Lê thích bài này.
  10. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Một Mạng Đổi Một Mạng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Phù Liễu sắp phát điên rồi, tình huống gì thế này!

    Y hối hận đến mức ruột gan xanh lè, hối hận vì không để Tần Thời theo cùng. Nếu có Tần Thời, y chỉ cần kêu một tiếng là Tần Thời có thể một cước đá bay người phụ nữ kia.

    "Tần Thời!" Tô Phù Liễu nhắm chặt mắt, quay đầu hét lớn tên của Tần Thời.

    Đột nhiên, y cảm thấy thân mình nhẹ bẫng, vội vàng mở mắt ra, liền thấy một vật thể khổng lồ từ trên người y bay lên, rồi bay thẳng ra ngoài cửa sổ..

    Cuối cùng chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn.

    Y vội vàng chạy đến cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy người phụ nữ vừa muốn làm chuyện không đứng đắn với y đã biến thành một đống thịt nhão.

    Xong rồi, có người chết rồi!

    Y vừa lo lắng vừa tức giận, Tần Thời ra tay chẳng nhẹ nhàng gì cả!

    Tô Phù Liễu vừa định quay lại để chất vấn Tần Thời giờ phải làm sao, không ngờ Tần Thời đã đứng ngay sau lưng y từ lúc nào, y vừa xoay người lại đã đâm sầm vào ngực Tần Thời.

    Cái miệng đang định mắng người cũng không trượt đi đâu được, lại đúng lúc chạm vào môi của Tần Thời.

    Y chỉ cảm thấy đầu óc ù ù, mọi suy nghĩ đều biến mất.

    Tần Thời cũng hơi mở to mắt, cảm giác kỳ lạ đó lập tức tràn ngập trong lòng hắn ta.

    Tô Phù Liễu hoảng loạn muốn lùi lại, nhưng Tần Thời nhanh mắt tay nhanh đã ngăn hắn lại.

    "Ưm!" Đôi mắt y mở to, y không dám tin, mình lại..

    Y đã nói Tần Thời có ý đồ xấu, rõ ràng người mà ba ngàn lượng vàng mới mời được, vậy mà lại giải quyết bằng trăm lượng vàng, không ngờ, Tần Thời lại là một kẻ háo sắc!

    Không đúng, phải nói hắn ta cũng là một kẻ có sở thích Long Dương háo sắc!

    Mãi lâu sau, Tần Thời mới buông Tô Phù Liễu ra.

    "Ngươi, ngươi là đồ vô liêm sỉ! Ta không cần ngươi bảo vệ nữa, ngươi dám sỉ nhục ta thế này, ta, ta Tô Phù Liễu thà để người khác giết chết còn hơn là để ngươi bảo vệ!"

    "Thật sao? Vừa rồi nếu không có ta, ngươi đã chẳng giữ được sự trong sạch của mình rồi."

    Tô Phù Liễu ngực phập phồng kịch liệt, thật là quá nhục nhã, quá tức giận.

    "Ngươi còn dám nói, giờ xảy ra án mạng rồi, ngươi không phải đang cứu ta, ngươi chính là đang hại ta! Ngươi cút đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!"

    Tô Phù Liễu chỉ tay ra cửa, y không muốn nhìn thấy người đàn ông này thêm một giây nào nữa.

    Y không bao giờ nghĩ đến việc nụ hôn đầu của mình không dành cho người phụ nữ mà mình yêu sau này, mà lại dành cho người đàn ông trước mặt mà hắn còn chưa biết mặt mũi thế nào!

    Tần Thời nhướn mày, nhưng cũng không nói gì, xoay người rồi rời đi thật.

    Sau khi Tần Thời đi, Tô Phù Liễu như một quả bóng bị xì hơi, sụp xuống. Bây giờ có người chết, chẳng lẽ y sẽ bị nhốt vào đại lao, rồi chọn ngày xử tử?

    Trời ơi, y chạy trốn mãi, cuối cùng cũng không trốn được số mệnh phải chết.

    Bà chủ la lối chạy đến, "Ôi trời ơi, tổ tông của ta ơi, bảo ngươi tiếp khách, sao ngươi lại tiếp khách đến chết luôn rồi, lần này xong đời rồi, xong đời rồi!"

    Tô Phù Liễu trong lòng cũng sợ hãi lắm, tuy không phải y giết người, nhưng người phụ nữ đó chết vì y mà chết, Tần Thời đi rồi, quan sai cần bắt người, tự nhiên chỉ có thể bắt Tô Phù Liễu.

    Y nên làm gì đây? Trốn? Hay đến nhận tội?

    Lúc này, một người mặc trang phục nha dịch đến, "Có người rơi chết dưới Vong Ưu Lâu, các ngươi có biết ai là hung thủ không? Trên đường đến ta đã nghe, người phụ nữ đó là khách quen của đầu bài Tô Phù Liễu ở Vong Ưu Lâu, Tô Phù Liễu đâu?"

    Tô Phù Liễu run lên bần bật, "Có, có ta đây."

    "Là ngươi à, vậy theo ta về nha môn một chuyến."

    Tô Phù Liễu cắn môi, giờ có muốn trốn cũng không kịp nữa rồi.

    Y đành phải theo nha dịch ra khỏi Vong Ưu Lâu, nhìn người phụ nữ bị ngã chết đến nát bét kia, lòng y run lên, lần này e rằng phải một mạng đổi một mạng rồi.

    Ngay lúc y đang tuyệt vọng, trong đám đông bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc..

    Ban đầu tui nghĩ nó là truyện 1v1, giờ thì tui cũng khum biết nữa : <
     
    Dana Lê thích bài này.
  11. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Thay đổi mùi vị

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ai muốn mang người của bản vương đi?" Đó là Phong Mục Đình, hắn mặc mãng bào uy phong lẫm liệt bước ra từ đám đông.

    Khi nha dịch nhìn thấy Phong Mục Đình, vội vàng cúi rạp người, "Tiểu nhân tham kiến Vương gia."

    "Ừ, người của bản vương phạm tội gì mà ngươi muốn dẫn về nha môn?" Phong Mục Đình nhìn Tô Phù Liễu, hỏi.

    "Người này có thể liên quan đến cái chết của người phụ nữ trên mặt đất này." Nha dịch chắp tay nói.

    Tô Phù Liễu thấy Phong Mục Đình, như thấy được cứu tinh, hắn chạy tới nắm lấy ống tay áo của Phong Mục Đình, "Vương gia, cứu tiểu nhân với, tiểu nhân, tiểu nhân bị oan uổng."

    Chỉ cần có thể sống, Tô Phù Liễu cũng chẳng màng nữa, dù sao người phụ nữ này vốn không phải do y giết.

    Phong Mục Đình nhìn Tô Phù Liễu, "Ngươi tự ý bỏ trốn khỏi phủ, bản vương còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi còn dám đến cầu cứu bản vương?"

    Tô Phù Liễu bị nghẹn lời, y, y bỏ trốn khỏi phủ chẳng phải vì!

    Thấy y im lặng, Phong Mục Đình quay đầu nhìn nha dịch, "Tô Phù Liễu này là người trong phủ của bản vương, người của bản vương xưa nay không làm những chuyện giết người phóng hỏa, chuyện này chắc hẳn có kẻ khác gây ra."

    Phong Mục Đình lên tiếng, nha dịch tự nhiên không dám phản bác, "Vâng, vâng, người của Vương gia đương nhiên không làm những chuyện như vậy, vậy tiểu nhân xin giao lại người này cho Vương gia, tiểu nhân sẽ đi điều tra lại hung thủ."

    "Ừm." Phong Mục Đình đáp, sau đó rút tay áo ra khỏi tay Tô Phù Liễu.

    Tô Phù Liễu thở phào nhẹ nhõm, đúng là phúc lớn mạng lớn, gặp được Phong Mục Đình, nếu không thì thật sự đã xong đời rồi.

    Phong Mục Đình quay người bước đi vài bước, phát hiện Tô Phù Liễu vẫn đứng yên tại chỗ, liền khó chịu nói: "Ngươi đứng ngẩn ở đó làm gì, không mau theo bản vương về phủ?"

    Tô Phù Liễu nào dám không nghe, Phong Mục Đình đâu phải người dễ trêu chọc, thôi thì theo Phong Mục Đình về phủ, ít ra cũng không lo hai kẻ đã thuê y đến giết y nữa.

    Còn về Vong Ưu Lâu, y coi như không thể quay lại nữa. Đã có người chết, quay lại chẳng phải lại để người ta bắt được hay sao.

    Bà chủ đứng trước cửa Vong Ưu Lâu kêu than, cái cây hái ra tiền lại mọc chân chạy mất, mà bà ta lại không dám ngăn cản, ai mà không biết tính khí của Đình Vương, người dám ngăn cản hắn chắc chưa ra đời đâu.

    Tô Phù Liễu cứ thế theo sau Phong Mục Đình mà đi, y lặng lẽ nuốt vài ngụm nước bọt, cũng là đàn ông, sao y lại sợ Phong Mục Đình như vậy?

    Nghĩ đến đây, Tô Phù Liễu hít một hơi sâu, thẳng lưng lên, kết quả là Phong Mục Đình chỉ khẽ ho một tiếng, liền khiến y hoảng sợ đến nỗi vội vàng rụt cổ lại.

    Khi về đến Vương phủ, Tô Phù Liễu định lẻn về chỗ ở, nhưng Phong Mục Đình liền quát y: "Ngươi định đi đâu, đừng quên ngươi là đến đây để hầu hạ bản vương!"

    Tô Phù Liễu bĩu môi, vâng một tiếng.

    Chỉ là lời của Phong Mục Đình có phần mơ hồ, nói gì mà y đến đây để hầu hạ Phong Mục Đình, dù sao thì nghe qua không có gì sai, y vốn là một người hầu, là đến để hầu hạ chủ nhân.

    Nhưng bây giờ nghe những lời này, y vẫn cảm thấy có gì đó không đúng..

    Y rụt cổ lại, chẳng lẽ sớm muộn gì cũng mất sạch trong trắng sao..

    Sau khi theo Phong Mục Đình vào thư phòng, Phong Mục Đình ngồi xuống bàn làm việc xem tấu chương, nhưng đợi mãi không thấy động tĩnh gì từ Tô Phù Liễu, ngẩng đầu lên thì thấy Tô Phù Liễu vẫn đứng ngẩn ra như thần cửa.

    Hắn nhíu mày, "Tô Phù Liễu!"

    Tô Phù Liễu giật mình, "Vương, Vương gia có gì sai bảo?"

    "Lăn qua đây bóp vai cho bản vương." Phong Mục Đình tức đến mức không còn gì để nói với Tô Phù Liễu nữa, thường thì khi các người hầu thấy hắn ngồi đây xem tấu chương, đều vội vàng dâng trà.

    Nhưng Tô Phù Liễu thì hay rồi, gọi y đến hầu hạ, y lại đứng ngẩn ở cửa không nhúc nhích.

    Sau khi ra lệnh, Phong Mục Đình tiếp tục cúi đầu xem tấu chương, nhưng Tô Phù Liễu lại lắp bắp nói: "Vương gia, đất, đất bẩn quá, tiểu nhân có thể không lăn mà đi được không?"

    Nghe vậy, suýt chút nữa Phong Mục Đình phun cả ngụm máu già lên tấu chương, hắn trợn mắt nhìn Tô Phù Liễu, ngày khác nhất định phải hỏi kỹ Tô Dương, lúc đầu làm sao thấy Tô Phù Liễu là người thích hợp làm nô tài!

    Hắn ném tấu chương trong tay, đứng phắt dậy, sau đó bước về phía Tô Phù Liễu.

    Tô Phù Liễu sợ hãi lùi lại, nhưng lại vô tình vấp phải bậu cửa, ngã ngửa ra sau..
     
    Dana Lê thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...