Chương 100: Tiện chẳng qua cũng chỉ đến thế!
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Tu sĩ có thể ký kết nhiều khế ước, nhưng điều kiện tiên quyết là thần thức phải đủ rộng, bằng không sẽ bị phản phệ, nếu quỷ anh nếu đã mạnh đến mức khởi động một mảnh lĩnh vực, vậy đại biểu cho thần thức của nó chắc chắn là mạnh hơn nàng.
Khoảnh khắc khế ước đạt thành, cảm giác thần thức tiêu hao quá độ quen thuộc truyền đến, máu mũi cùng tai của Diệp Kiều tí tách rơi xuống, nàng cúi đầu nhìn, rồi bình tĩnh lau đi.
Sau khi xác nhận khế ước đã đạt thành, Tiểu Tê không chút do dự ôm lấy Diệp Kiều, thuận thế bò lên vai nàng, cao hứng hoan hô một tiếng, giòn tan gọi: "Mẹ."
Hình ảnh thật đúng là mẫu từ tử hiếu, hai mắt Minh Huyền cũng sắp mù rồi. Thật thái quá!
"Diệp Kiều!" KFC bên cạnh muốn nứt ra, điên cuồng tiến đến trước mặt Diệp Kiều, phẫn nộ mà trực tiếp chất vấn ra tiếng: "Vì sao ngay cả quỷ ngươi cũng không buông tha?"
Nó sắp tức chết rồi, đang yên lành làm khế ước giả của nó, tuy nàng hơi lưu manh một chút, thích tìm đường chết một chút, nhưng ít nhất trước đó nàng chỉ có một mình nó mà thôi. Kết quả hiện tại nàng lại ký khế ước với một con quỷ, điều này làm cho KFC cảm thấy vị trí chính cung của mình đã chịu khiêu khích nghiêm trọng.
"Ngươi có thể nói?" Diệp Kiều từng nghe nói thần thú khai linh trí sớm hơn so với yêu thú, nhưng trước đó nàng vẫn luôn cho rằng nó là cái con chim câm.
KFC: "Mới vừa học được!"
Sau khi trở về từ bí cảnh Hỏa Diệm Sơn, nó ngủ một giấc liền học được cách nói chuyện, chỉ là trước đó lười để ý đến đám người này thôi, đừng tưởng rằng nó không biết, đám người Trường Minh Tông tất cả đều rất nhảm nhí.
Hai mắt Tiểu Tê sáng rực lên: "Gà!"
Con ngươi màu kim sắc của KFC dần dựng thẳng lên, đây là biểu hiện chuẩn bị công kích của thú loại mỗi khi tức giận: "Ngươi mới là gà! Cả nhà ngươi là gà!"
"Nó thật dọa người." Nam hài rụt rụt cổ, mặt vô cảm nối: "Không giống ta, chỉ mỗi ta là biết đau lòng mẫu thân."
Minh Huyền vốn đang sợ hãi, nghe vậy liền kinh ngạc nhìn sang, tuổi còn tuổi nhỏ mà đã trà xanh như vậy, tương lai sẽ rất có tiền đồ a. Về sau một mạch trà xanh đã có người kế nghiệp.
Một ngọn lửa chợt cháy sáng lên, nhiệt độ của lĩnh vực độ cũng theo đó mà tăng cao không ít, đây là ngọn lửa bản mạng của phượng hoàng.
Biểu tình đáng thương của Tiểu Tê cũng đã biến mất, nhiệt độ trong lĩnh vực cũng âm lãnh xuống, trông cậy tính tình quỷ anh kia tốt tuyệt đối là một lựa chọn sai lầm, một quỷ một thú tương ngộ, vậy tất nhiên sẽ là đánh một trận, oan gia ngõ hẹp, dũng giả thắng đạo lý.
Hai tên gia hỏa không ngừng điều tiết độ ấm, làm Diệp Kiều đứng giữa được thể nghiệm tư vị băng hỏa lưỡng trọng.
Mẹ nó, hai người các ngươi là trí năng điều hòa sao? Lúc nóng lúc lạnh!
"Muội nói thật nói cho ta nghe, Diệp Kiều." Nhìn hai giống loài quý hiếm đánh nhau túi bụi, Minh Huyền thọc thọc cánh tay Diệp Kiều, khóe miệng run rẩy: "Lúc trước muội cũng lừa đám Ma tộc đáng thương kia như vậy sao?"
"Minh Huyền." Diệp Kiều quay đầu lại nhìn hắn, sờ sờ cằm, vô cùng tự tin: "Đã nhìn thấy kĩ thuật diễn kinh thiên động địa quỷ thần khiếp vừa rồi của ta chưa?"
Nàng cảm thấy, năm đó Oscar không mời nàng đi lên đài lãnh thưởng, quả thực là chính là tổn thất lớn của bọn họ.
Minh Huyền vô cùng bội phục nàng, bởi vì hắn vĩnh viễn cũng không thể tưởng được, giây kế tiếp đi theo Diệp Kiều sẽ phát sinh cái gì, hắn chỉ chỉ hai đứa phía sau hỏi: "Nội bộ của muội mâu thuẫn kìa, Diệp Kiều."
Đúng lúc này, một quả cầu lửa hùng hổ quăng về phía Diệp Kiều, nàng lắc mình né tránh, quay đầu liền nhìn thấy phượng hoàng của nàng đang đánh đứa con trai mới nhặt cũng của nàng nốt.
Mẹ ơi!
Đồng tử của Diệp Kiều run lên: "Đợi chút, Tiểu Tê vẫn còn là một đứa trẻ, KFC ngươi đừng so đo với nó."
Tiểu Tê cũng không phải ăn chay, vĩnh viễn đừng có xem nhẹ trình độ tác oai tác quái của một đứa trẻ 6 tuổi, nó bắt lấy đuôi phượng hoàng, vươn tay nhổ lông của KFC, rất có xu thế muốn nhổ trọc lông chim, làm KFC hiểu rõ rốt cuộc nhà này là ai làm chủ.
Diệp Kiều như sắp nứt ra: "Ngươi cũng đừng kéo đuôi của nó!" Đây chính là đuôi phượng hoàng đấy, rất quý.
Hai sinh vật hi hữu đánh nhau, nhưng mà toàn bộ lĩnh vực lại chỉ vang vọng tiếng kêu gào của Diệp Kiều.
* * *
Một trận gà bay chó sủa qua đi, cuối cùng hai sư huynh muội, mỗi người bắt lấy một con, miễn cưỡng khống chế được tràng cảnh, lúc này Diệp Kiều mới có thể rảnh rồi hỏi rõ ràng tình hình bên ngoài.
"Lĩnh vực của con có thể duy trì bao lâu, Tiểu Tê?"
Tiểu Tê ghé trên đầu vai nàng, nghĩ nghĩ, nói giọng non nớt: "Một canh giờ sau sẽ tan."
Nói cách khác, lĩnh vực cũng không phải có thể duy trì vô hạn, cho dù là quỷ anh cũng chỉ có thể vây nhốt người trong một khoảng thời gian mà thôi, Minh Huyền nhăn nhăn mày: "Nhưng nếu hiện tại chúng ta đi ra ngoài, sẽ bị bên đám người ngoài đó bao vây tiễu trừ a."
Sở dĩ quỷ anh sở dĩ có thể vô thanh vô tức giết người, có thể là do trước đó Tiểu Tê cùng 'mẫu thân' của nó phối hợp ra tay, bên ngoài có sau tu sĩ Kim Đan kỳ, tuy có lĩnh vực hỗ trợ, bọn họ cũng không thể một lần liền giải quyết sạch sẽ được.
Diệp Kiều không tỏ ý kiến, bao vây tiễu trừ là khẳng định, nàng quay đầu nhìn Minh Huyền: "Có điều, hiện tại ta còn một phương án, muốn nghe không?"
"Phương án gì?" Minh Huyền hỏi.
"Hiện tại đêm tối gió lớn, dưới tình huống biết rõ Tống phủ có vấn đề, thần thức mọi người đều sẽ mẫn cảm hơn. Một chút gió thổi cỏ lay liền đủ để cho bọn họ tự hù dọa chính mình."
Diệp Kiều thành khẩn nhìn hắn: "Lúc này, ngươi chỉ cần mang Tiểu Tê lên, sau đó phát ra tiếng cười quỷ dị điên cuồng, bọn họ sẽ không rét mà run, cuống quít chạy trốn."
"..."
Đáy lòng Minh Huyền run lên.
Là một người sợ quỷ tiêu chuẩn, lại bắt hắn mang theo một tiểu quỷ đi ra ngoài dọa người, Minh Huyền cảm thấy người một nhà này đều không tốt.
"Đây là sứ mệnh ông Trời giáng xuống cho huynh a." Diệp Kiều vươn tay ôm lấy Tiểu Tê, đưa tới trước mặt Minh Huyền: "Cái này gọi là: Ngươi không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục."
"Nhị sư huynh." Nàng cổ vũ hắn: "Nam nhân, chính là phải kiên cường một chút."
"..."
Minh Huyền cùng Tiểu Tê mắt to trừng mắt nhỏ một lát, suy xét đến việc nếu còn không đi ra, thì lĩnh vực sẽ tiêu tán, cuối cùng hắn chỉ có thể gật đầu đáp ứng. Chẳng qua tấm lưng kia mang theo vài phần bi tráng cô tịch, một bộ tráng sĩ một đi không trở lại.
Tiểu Tê nhận thấy ý đồ của Diệp Kiều, nó ngoan ngoãn mở lĩnh vực ra, đám tu sĩ vốn ngồi canh ở bên ngoài, chuẩn bị nhìn xem Diệp Kiều có chết hay không, thình lình thấy một người sống lù lù xuất hiện, lập tức bị hãi lui về phía sau một bước.
"Người nào?"
Minh Huyền cúi đầu, không trả lời.
Người dẫn đầu bất động thanh sắc xê dịch bước chân, thời khắc chuẩn bị nếu tình hình không ổn thì liền trốn chạy: "Ngươi là ai?"
Đối phương đứng lẫn trong bóng đêm, không thấy rõ lắm diện, nhưng trong lòng lại ôm một đứa trẻ, y phục màu trắng tinh giữa đêm có vẻ hết sức quỷ dị.
"Đại ca." Tán tu bên cạnh tim đập như trống trận, nói: "Hắn xuất hiện từ giữa hư không đấy."
Minh Huyền nhớ kỹ lời Diệp Kiều nói, lập tức xả ra một tràng cười còn khó nghe hơn cả khóc, sau đó ngữ khí phiêu phù hỏi lại: "Ngươi cảm thấy ta là ai?"
"Nếu đã tới thì đều lưu lại đi."
Vừa dứt lời, một đám tu sĩ tới đuổi bắt Diệp Kiều lập tức bị dọa đến hồn phi phách tán.
".. Là con quỷ kia, quỷ tu!"
Một đám mồ hôi lạnh đầm đìa, phía sau lưng dường như có quỷ khí âm trầm lan tràn, làm cho bọn họ tay chân lạnh toát. Không phải nói là quỷ tu lẩn trốn trong Tống phủ sẽ không dễ dàng lộ diện sao? Sao vận khí của bọn họ lại tốt như vậy chứ!
"Chạy." Người dẫn đầu cắn chặt răng, run rẩy nói từng chữ: "Chạy mau lên."
"Không tìm Diệp Kiều nữa sao?" Có người vẫn chưa từ bỏ ý định, quay đầu nhìn thoáng qua vị trí lĩnh vực, Diệp Kiều kia đáng giá không ít tiền đâu.
"Diệp, Diệp cái mẹ gì, nói không chừng nàng sớm đã chết rồi." Sắc mặt nam nhân tối sầm, làm gì có ai còn có thể sống sót trong lĩnh vực, so với Diệp Kiều, bọn họ càng quan tâm sự sống chết trước mắt của bản thân hơn.
Sau khi ra khỏi lĩnh vực, Diệp Kiều thấy bọn họ đang mỗi người một ngã chạy rẽ đất, vô cùng vui vẻ thoải mái mà đuổi theo phía sau. Thi thoảng lại phát ra một trận tiếng cười the thé.
Tiểu Tê cũng rất vui sướng phối hợp với nàng, liên tục phát ra tiếng cười thanh thúy lại non nớt, một lớn một nhỏ đuổi theo một đám người, cười đến phát nghiện, trạng thái xuất quỷ nhập thần dọa cho đám tu sĩ liên tục kêu lên thảm thiết.
Lúc này, chỉ cần ở phía sau thi thoảng lại ném cho bọn họ một cục đá, chúng tu sĩ đang nghi thần nghi quỷ đó lập tức kêu gào như bị bóp cổ, các loại công pháp đều dùng tới, chỉ vì ngăn cản quỷ tu "Ám sát".
Mấy người chơi đến cực kỳ vui vẻ.
* * *
Sau khi Tống Hàn Thanh phát hiện sân nhà mình bị nổ, liền lâm vào trạng thái mờ mịt. Tống gia có tiền, một cái sân thật ra không đáng để hắn tức giận, nhưng làm Tống Hàn Thanh phẫn nộ chính là, người ở trong sân viện kia là đám người Trường Minh Tông! Đến khi hắn nổi giận đùng đùng trở lại Tàng Thư Lâu Tống gia, Vân Thước đang xem tâm pháp.
"Làm sao vậy?" Nghe được động tĩnh, Vân Thước không hiểu hỏi.
Tống Hàn Thanh âm lãnh nói: "Nhà ta bị nổ."
"Không có gì bất ngờ xảy ra thì là do Diệp Kiều làm." Dù sao có xảy ra chuyện gì, thì tuyệt đối không tránh khỏi có liên quan đến Diệp Kiều.
Ánh mắt Vân Thước hơi lóe, lơ đãng hỏi: "Diệp Kiều tới nơi này làm gì?"
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng Vân Thước luôn vô thức muốn nghe ngóng tình hình của Diệp Kiều, sau đó lặng lẽ lấy Diệp Kiều so sánh với mình. Đã nhiều ngày nàng ta ở Tống gia, có một lão giả đi vào giấc mộng tìm nàng ta, nói muốn đem một phần truyền thừa cho nàng ta.
Đổi lại là Vân Thước trước đây, khả năng sẽ do dự một lát. Nàng ta không cho rằng mình sẽ luyện kiếm, rốt cuộc thì làm kiếm tu cũng rất mệt, còn phải đánh đánh giết giết, nhưng hiện giờ có Diệp Kiều làm so sánh, Vân Thước liền không chút do dự mà đồng ý.
Truyền thừa đều sẽ ưu tiên tìm những người có căn cốt tối trước, vì sao không tìm những người khác? Chỉ có thể cho thấy tư chất của nàng ta cao.
Tống Hàn Thanh: "Ai biết nàng ta lại làm ra chuyện gì."
Trong lúc hai sư huynh muội nói chuyện phiếm, cửa đột nhiên bị người một chân đá văng, Mộc Trọng Hi không chút tố chất trực tiếp xông vào, đi thẳng vào vấn đề: "Sư muội cùng sư huynh của ta mất tích."
"Người là bị mất tích ở chỗ các ngươi." Lúc mấy người Tiết Dư lộn trở lại, phát hiện hơi thở của hai người đều đã biến mất, điều này làm cho hắn sinh ra vài phần dự cảm không lành, hắn còn tính là có lễ phép, hỏi: "Có thể phái mấy tu sĩ Kim Đan đi hỗ trợ được không?"
Vân Thước đang ngồi ngay ngắn, nghe vậy khóe môi lặng yên cong lên, biết Diệp Kiều mất tích, phản ứng đầu tiên của nàng ta không phải là lo lắng, mà là mừng thầm, thiếu nữ miễn cưỡng đè nén cảm xúc này xuống, ngữ khí mềm nhẹ: "Đây là Tống gia, không phải Trường Minh Tông của các ngươi."
"Cho dù là năm đại tông môn, cũng không thể cưỡng bức đại sư huynh chúng ta đi tìm người."
Tống Hàn Thanh lạnh lùng giương mắt, không nhịn được hỏi: "Diệp Kiều?"
"Ngươi đang lo lắng cho Diệp Kiều?"
Phi! Đám người không biết xấu hổ, chẳng lẽ các ngươi không rõ năng lực gây chuyện của Diệp Kiều sao? Lo lắng cho Diệp Kiều, chi bằng lo lắng xem nhà hắn còn có thể chống đỡ đến khi đám bọn họ rời đi mà không bị nổ tan tành hay không!
"Nàng mới là Trúc Cơ trung kỳ." Tiết Dư vẫn không yên tâm, nhìn về phía Tống Hàn Thanh, nói: "Tống gia các ngươi có không ít cao thủ, cho chúng ta mượn vài người cũng sẽ không thành vấn đề gì, đến lúc đó linh thạch sẽ ghi lại cho Tiết gia."
Tống Hàn Thanh nghe vậy liền cười lạnh, chuẩn bị tăng giá vô tội vạ: "Một tu sĩ Kim Đan kỳ, ba vạn linh thạch thượng phẩm."
Tiết Dư bình tĩnh nói: "Linh thạch không là vấn đề, cho nên hiện tại có thể phái người đi chưa?"
Không có biện pháp, nhà hắn có tiền!
Tống Hàn Thanh rất thích nhìn bộ dáng sốt ruột này của đám người Trường Minh Tông, hắn nhếch môi, chuẩn bị kéo thời gian: "Trước không vội.."
Nhưng mà Chu Hành Vân căn bản lười nghe Tống Hàn Thanh dông dài, vươn tay túm lấy cổ áo hắn kéo đi, ngữ khí uể oải: "Các ngươi nói nhiều quá."
Có thể động thủ vì sao còn phải nói mấy lời vô nghĩa?
Chu Hành Vân bắt lấy cổ áo Tống Hàn Thanh, đi ra đến cửa, không nhanh không chậm giương giọng: "Nghe đây, Tống Hàn Thanh ở trong tay ta, muốn hắn còn sống, thì đi theo ta."
Trong nháy mắt một đám cao thủ Tống gia đều bị kinh động.
Trong tay xách theo con tin, ba người tự nhiên không sợ gì cả, dưới sự dẫn dắt của Chu Hành Vân, đoàn người đều là các cao thủ, lục tục chạy về nơi Diệp Kiều mất tích.
"..."
Tống Hàn Thanh bị bắt cóc đã sắp hộc máu rồi, hắn quả nhiên không thể xem nhẹ đám người Trường Minh Tông này.
Mẹ nó chứ, đám kiếm tu này, kẻ sau đều đê tiện hơn kẻ trước! Mà trước kia Chu Hành Vân không như vậy tiện a!
Tống Hàn Thanh đã từng giao thủ qua với hắn, khi đó là xuống núi rèn luyện, một người mang theo một, hai thân truyền, lúc ấy Tống Hàn Thanh ỷ vào Trường Minh Tông ít người, bày trận công khai bá chiếm linh thực. Đối phương tựa hồ cũng lười so đo, yên lặng mang theo một đội thân truyền đổi một vị trí khác tìm kiếm linh thực.
Trước kia rõ ràng Chu Hành Vân đều lười so đo mà! Sao hiện tại có sư muội rồi, lại thay đổi hoàn toàn như vậy chứ?
Tống Hàn Thanh thật sự không thể nào hiểu nổi!
(P/s: Thì chính là vì có sư muội, rồi bị nàng tiện hóa chứ làm sao nữa)
* * *
Bên kia Diệp Kiều nhìn tốc độ chạy trốn cảu các tu sĩ, khóe môi khẽ nhếch, trong đó, một tu sĩ quay đầu lại, đột nhiên phát hiện nữ nhân phía sau có chút quen mắt.
"Diệp Kiều?"
Thiếu nữ một thân tố y, bên hông treo một cây gậy, đặc điểm nhận dạng rõ ràng kia còn không phải là Diệp Kiều bị bọn họ đuổi giết hay sao?
"Nàng ta liên thủ với quỷ tu kia." Mọi người tức khắc hiểu rõ, sắc mặt đều âm trầm, đưa ra kết luận: "Cho nên nàng ta mới nói quỷ anh kia là con trai của nàng ta."
"Nàng ta là một đệ tử thân truyền thế mà lại sa đọa đến nỗi làm bạn cùng tà ám."
"..."
Minh Huyền, người duy nhất biết chân tướng: Mẹ nó, sao các ngươi càng đoán lại càng thái quá như thế hả!
Diệp Kiều mang theo quỷ anh, cùng Minh Huyền bức nhóm tu sĩ đến một gian phòng, sáu tu sĩ Kim Đan kỳ đều run bần bật, tựa như bị tiểu tức phụ bị ức hiếp, co rúm lại một chỗ.
Tiểu Tê yên lặng nói: "Ta đói bụng."
Muốn ăn!
Giọng nói của Quỷ anh sâu kín, hơn nữa không có biểu tình gì, dọa cho đám người kia sắp sợ điên rồi.
Có người thiếu chút nữa đã mềm nhũn cả chân, đương trường quỳ xuống trước mặt nàng: "Đại lão tha mạng, tha mạng a! Về sau ngài bảo chúng ta làm cái gì chúng ta liền làm cái đó, đừng ăn chúng ta, chúng ta đã bảy ngày không tắm rửa rồi."
Diệp Kiều nhìn chằm chằm bọn họ vài giây, cố tình dừng lại hồi lâu, điệu bộ chậm rì rì kia, làm cho trái tim của đám tu sĩ đều tọt lên tận cổ họng.
"Thật sự?" Sau đó nàng hỏi.
"Thật sự!" Mấy người điên cuồng gật đầu.
"Vậy các ngươi đánh một trận cho ta xem đi." Giọng nói của nàng bình tĩnh, vươn tay khẽ xoa đầu Tiểu Tê, tư thế kia là đã coi nơi này trở thành địa bàn của mình.
Những lời này của Diệp Kiều đã cho mấy người kia hy vọng, bọn họ liếc nhau, vì mạng sống mà lựa chọn trở mặt. Vốn dĩ chỉ là nửa đường tổ đội, lấy đâu ra cảm tình, hơn nữa nếu đã tới nhận Huyền Thưởng Lệnh liền chứng minh đều là người tàn nhẫn. Trong lúc nhất thời căn phòng cũng bắt đầu lung lay sắp đổ.
Thừa dịp sáu người đánh nhau, Tiểu Tê ghé vào bên tai Diệp Kiều, nhỏ giọng nói: "Có người đang tìm ta."
Diệp Kiều suy tư một lát: "Là mẹ trước của con sao?" Quỷ tu kia nhất định có phương thức liên hệ đặc thù với Tiểu Tê, vừa lúc nàng còn đang sầu nào không biết phải hoàn thành nhiệm vụ như thế nào, không ngờ quỷ tu kia lại không kìm nén được trước.
Nam hài gật gật đầu.
Diệp Kiều sờ sờ đầu nó: "Vậy con đi tìm nàng đi, chốc lát nữa, chờ đến lúc chúng ta đánh nhau, con lại qua đây được không?"
Nàng thực chờ mong được nhìn thấy biểu tình của quỷ tu kia chứng kiến quỷ anh phản bội mình.
"Được."
Nó là một con quỷ có mới nới cũ, sau khi có mẹ mới, đương nhiên là không chút do dự vứt bỏ người mẹ tàn nhẫn trước đây.
Minh Huyền đúng lúc hỏi: "Con trai của muội chạy rồi, chúng ta có chạy không?"
Sáu kiếm tu, Minh Huyền đều đã bất động thanh sắc bày trận ở xung quanh, dự đoán sau khi bị bọn họ vạch trần, dù thế nào cũng phải túm lấy Diệp Kiều chạy tước.
"Chạy cái gì?"
"Không động mà vẫn có thể đánh thắng được." Diệp Kiều lôi một cái đầu lâu ra khỏi túi trữ vật, khẽ mỉm cười: "Tin tưởng ta đi."
Dựa vào!
Thứ đồ trong tay nàng dọa cho Minh Huyền sợ run cả tay: "Đây là thứ gì?"
Diệp Kiều chọc chọc hắn: "Là xương yêu thú."
"Nguyên Anh kỳ, rất đáng giá đấy."
Các khí tu đều rất thèm loại xương này, bởi vậy nếu thả lên thị trường, giá cả chỉ có cao chứ không thấp, trong bí cảnh, mỗi khi Diệp Kiều giết được yêu thú có tu vi cao đều thu lại xương cốt, thả vào trong túi trữ vật. Trước đó vẫn luôn không rảnh đem xương cốt bán đi, hiện tại lại có chỗ dùng đến.
Minh Huyền: "Muội định làm gì?"
Cầm cái đầu lâu, vẻ mặt cùng khí chất của nàng thật chẳng khác nào tên biến thái!
Diệp Kiều tund tung cái đầu lâu trong tay, sau đó chậm rì rì đối diện với ánh mắt của đám tán tu. Giây tiếp theo bọn họ sợ tới mức đánh nhau càng thêm ra sức. A a a, Diệp Kiều là tên đại biến thái! Thế mà lại chặt đầu người xuống chơi!
Nàng có thể lấy được vị trí đệ nhất hai trận bí cảnh trong đại bỉ, mẹ nó, quả nhiên không phải là dựa vào chiêu số tốt đẹp gì!
"Huynh xem." Diệp Kiều rất vừa lòng với phản ứng của bọn họ, chậm rì rì ném cái đầu lâu của yêu thú cho Minh Huyền: "Học hỏi chút đi."
Minh Huyền: "Quấy rầy."
Tiện chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi!
Một đám tu sĩ bị bức cho nhảy nhót lung tung, thương tổn lẫn nhau, Diệp Kiều ở phía sau thi thoảng lại vô tình quất bọn họ, tình cảnh lại một lần nữa trở nên rất là náo nhiệt.
Vân Thước đi theo mấy người Mộc Trọng Hi tìm Diệp Kiều, ngay khi nhận thấy hơi thở xuất hiện, nàng cắn cắn môi, nhỏ giọng mở miệng: "Diệp Kiều sư tỷ sao lại chạy loạn khắp nơi như vậy, thật sự là gây nên quá nhiều phiền toái cho người khác."
Thấy không ai để ý tới mình, Vân Thước không ngừng cố gắng mở miệng: "Hơn nữa nàng mới Trúc Cơ, Minh Huyền sư huynh khẳng định là bị nàng liên lụy."
Ai nói không phải đâu. Các tu sĩ cũng đi theo bọn họ cũng có cùng suy nghĩ như vậy, dọc đường đi bọn họ nhìn Tống Hàn Thanh bị bắt cóc, phản ứng đầu tiên là tưởng có sát thủ. Sau mới ý thức được, là một thân truyền mới Trúc Cơ của Trường Minh Tông đã xảy ra chuyện.
"Trúc Cơ thì đừng có hồ nháo, ngoan ngoãn ngốc trong tông mình đi, hiện tại ra ngoài chỉ biết gây thêm phiền phức." Có tu sĩ khó chịu, hắn xem thường nhất chính là đám thân truyền đó.
Hắn chưa xem đại bỉ, ở trong mắt hắn, đám thân truyền năm tông đều chỉ hưởng thụ những tài nguyên tốt nhất, mãi mãi vẫn là một đám thân truyền ngu xuẩn.
Mấy người Mộc Trọng Hi mặc kệ đám người này lải nhải, tìm một vòng xung quanh vị trí xuất hiện hơi thở, cuối cùng mới khóa được vị trí chính xác.
"Đi mau!"
Hắn đều đã tưởng tượng ra cảnh, Diệp Kiều cùng Minh Huyền bị khi dễ. Đến lúc đó hắn nhất định sẽ hung hăng cười nhạo bọn họ, a không phải, là an ủi bọn họ tử tế.
"Diệp Kiều! Chúng ta tới cứu muội." Cửa bị Mộc Trọng Hi một cước đá bay, cùng với tiếng gào đầy hưng phấn.
Giây tiếp theo cảnh tượng trước mắt lập tức khiến mọi người lâm vào trầm mặc.
Khoảnh khắc khế ước đạt thành, cảm giác thần thức tiêu hao quá độ quen thuộc truyền đến, máu mũi cùng tai của Diệp Kiều tí tách rơi xuống, nàng cúi đầu nhìn, rồi bình tĩnh lau đi.
Sau khi xác nhận khế ước đã đạt thành, Tiểu Tê không chút do dự ôm lấy Diệp Kiều, thuận thế bò lên vai nàng, cao hứng hoan hô một tiếng, giòn tan gọi: "Mẹ."
Hình ảnh thật đúng là mẫu từ tử hiếu, hai mắt Minh Huyền cũng sắp mù rồi. Thật thái quá!
"Diệp Kiều!" KFC bên cạnh muốn nứt ra, điên cuồng tiến đến trước mặt Diệp Kiều, phẫn nộ mà trực tiếp chất vấn ra tiếng: "Vì sao ngay cả quỷ ngươi cũng không buông tha?"
Nó sắp tức chết rồi, đang yên lành làm khế ước giả của nó, tuy nàng hơi lưu manh một chút, thích tìm đường chết một chút, nhưng ít nhất trước đó nàng chỉ có một mình nó mà thôi. Kết quả hiện tại nàng lại ký khế ước với một con quỷ, điều này làm cho KFC cảm thấy vị trí chính cung của mình đã chịu khiêu khích nghiêm trọng.
"Ngươi có thể nói?" Diệp Kiều từng nghe nói thần thú khai linh trí sớm hơn so với yêu thú, nhưng trước đó nàng vẫn luôn cho rằng nó là cái con chim câm.
KFC: "Mới vừa học được!"
Sau khi trở về từ bí cảnh Hỏa Diệm Sơn, nó ngủ một giấc liền học được cách nói chuyện, chỉ là trước đó lười để ý đến đám người này thôi, đừng tưởng rằng nó không biết, đám người Trường Minh Tông tất cả đều rất nhảm nhí.
Hai mắt Tiểu Tê sáng rực lên: "Gà!"
Con ngươi màu kim sắc của KFC dần dựng thẳng lên, đây là biểu hiện chuẩn bị công kích của thú loại mỗi khi tức giận: "Ngươi mới là gà! Cả nhà ngươi là gà!"
"Nó thật dọa người." Nam hài rụt rụt cổ, mặt vô cảm nối: "Không giống ta, chỉ mỗi ta là biết đau lòng mẫu thân."
Minh Huyền vốn đang sợ hãi, nghe vậy liền kinh ngạc nhìn sang, tuổi còn tuổi nhỏ mà đã trà xanh như vậy, tương lai sẽ rất có tiền đồ a. Về sau một mạch trà xanh đã có người kế nghiệp.
Một ngọn lửa chợt cháy sáng lên, nhiệt độ của lĩnh vực độ cũng theo đó mà tăng cao không ít, đây là ngọn lửa bản mạng của phượng hoàng.
Biểu tình đáng thương của Tiểu Tê cũng đã biến mất, nhiệt độ trong lĩnh vực cũng âm lãnh xuống, trông cậy tính tình quỷ anh kia tốt tuyệt đối là một lựa chọn sai lầm, một quỷ một thú tương ngộ, vậy tất nhiên sẽ là đánh một trận, oan gia ngõ hẹp, dũng giả thắng đạo lý.
Hai tên gia hỏa không ngừng điều tiết độ ấm, làm Diệp Kiều đứng giữa được thể nghiệm tư vị băng hỏa lưỡng trọng.
Mẹ nó, hai người các ngươi là trí năng điều hòa sao? Lúc nóng lúc lạnh!
"Muội nói thật nói cho ta nghe, Diệp Kiều." Nhìn hai giống loài quý hiếm đánh nhau túi bụi, Minh Huyền thọc thọc cánh tay Diệp Kiều, khóe miệng run rẩy: "Lúc trước muội cũng lừa đám Ma tộc đáng thương kia như vậy sao?"
"Minh Huyền." Diệp Kiều quay đầu lại nhìn hắn, sờ sờ cằm, vô cùng tự tin: "Đã nhìn thấy kĩ thuật diễn kinh thiên động địa quỷ thần khiếp vừa rồi của ta chưa?"
Nàng cảm thấy, năm đó Oscar không mời nàng đi lên đài lãnh thưởng, quả thực là chính là tổn thất lớn của bọn họ.
Minh Huyền vô cùng bội phục nàng, bởi vì hắn vĩnh viễn cũng không thể tưởng được, giây kế tiếp đi theo Diệp Kiều sẽ phát sinh cái gì, hắn chỉ chỉ hai đứa phía sau hỏi: "Nội bộ của muội mâu thuẫn kìa, Diệp Kiều."
Đúng lúc này, một quả cầu lửa hùng hổ quăng về phía Diệp Kiều, nàng lắc mình né tránh, quay đầu liền nhìn thấy phượng hoàng của nàng đang đánh đứa con trai mới nhặt cũng của nàng nốt.
Mẹ ơi!
Đồng tử của Diệp Kiều run lên: "Đợi chút, Tiểu Tê vẫn còn là một đứa trẻ, KFC ngươi đừng so đo với nó."
Tiểu Tê cũng không phải ăn chay, vĩnh viễn đừng có xem nhẹ trình độ tác oai tác quái của một đứa trẻ 6 tuổi, nó bắt lấy đuôi phượng hoàng, vươn tay nhổ lông của KFC, rất có xu thế muốn nhổ trọc lông chim, làm KFC hiểu rõ rốt cuộc nhà này là ai làm chủ.
Diệp Kiều như sắp nứt ra: "Ngươi cũng đừng kéo đuôi của nó!" Đây chính là đuôi phượng hoàng đấy, rất quý.
Hai sinh vật hi hữu đánh nhau, nhưng mà toàn bộ lĩnh vực lại chỉ vang vọng tiếng kêu gào của Diệp Kiều.
* * *
Một trận gà bay chó sủa qua đi, cuối cùng hai sư huynh muội, mỗi người bắt lấy một con, miễn cưỡng khống chế được tràng cảnh, lúc này Diệp Kiều mới có thể rảnh rồi hỏi rõ ràng tình hình bên ngoài.
"Lĩnh vực của con có thể duy trì bao lâu, Tiểu Tê?"
Tiểu Tê ghé trên đầu vai nàng, nghĩ nghĩ, nói giọng non nớt: "Một canh giờ sau sẽ tan."
Nói cách khác, lĩnh vực cũng không phải có thể duy trì vô hạn, cho dù là quỷ anh cũng chỉ có thể vây nhốt người trong một khoảng thời gian mà thôi, Minh Huyền nhăn nhăn mày: "Nhưng nếu hiện tại chúng ta đi ra ngoài, sẽ bị bên đám người ngoài đó bao vây tiễu trừ a."
Sở dĩ quỷ anh sở dĩ có thể vô thanh vô tức giết người, có thể là do trước đó Tiểu Tê cùng 'mẫu thân' của nó phối hợp ra tay, bên ngoài có sau tu sĩ Kim Đan kỳ, tuy có lĩnh vực hỗ trợ, bọn họ cũng không thể một lần liền giải quyết sạch sẽ được.
Diệp Kiều không tỏ ý kiến, bao vây tiễu trừ là khẳng định, nàng quay đầu nhìn Minh Huyền: "Có điều, hiện tại ta còn một phương án, muốn nghe không?"
"Phương án gì?" Minh Huyền hỏi.
"Hiện tại đêm tối gió lớn, dưới tình huống biết rõ Tống phủ có vấn đề, thần thức mọi người đều sẽ mẫn cảm hơn. Một chút gió thổi cỏ lay liền đủ để cho bọn họ tự hù dọa chính mình."
Diệp Kiều thành khẩn nhìn hắn: "Lúc này, ngươi chỉ cần mang Tiểu Tê lên, sau đó phát ra tiếng cười quỷ dị điên cuồng, bọn họ sẽ không rét mà run, cuống quít chạy trốn."
"..."
Đáy lòng Minh Huyền run lên.
Là một người sợ quỷ tiêu chuẩn, lại bắt hắn mang theo một tiểu quỷ đi ra ngoài dọa người, Minh Huyền cảm thấy người một nhà này đều không tốt.
"Đây là sứ mệnh ông Trời giáng xuống cho huynh a." Diệp Kiều vươn tay ôm lấy Tiểu Tê, đưa tới trước mặt Minh Huyền: "Cái này gọi là: Ngươi không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục."
"Nhị sư huynh." Nàng cổ vũ hắn: "Nam nhân, chính là phải kiên cường một chút."
"..."
Minh Huyền cùng Tiểu Tê mắt to trừng mắt nhỏ một lát, suy xét đến việc nếu còn không đi ra, thì lĩnh vực sẽ tiêu tán, cuối cùng hắn chỉ có thể gật đầu đáp ứng. Chẳng qua tấm lưng kia mang theo vài phần bi tráng cô tịch, một bộ tráng sĩ một đi không trở lại.
Tiểu Tê nhận thấy ý đồ của Diệp Kiều, nó ngoan ngoãn mở lĩnh vực ra, đám tu sĩ vốn ngồi canh ở bên ngoài, chuẩn bị nhìn xem Diệp Kiều có chết hay không, thình lình thấy một người sống lù lù xuất hiện, lập tức bị hãi lui về phía sau một bước.
"Người nào?"
Minh Huyền cúi đầu, không trả lời.
Người dẫn đầu bất động thanh sắc xê dịch bước chân, thời khắc chuẩn bị nếu tình hình không ổn thì liền trốn chạy: "Ngươi là ai?"
Đối phương đứng lẫn trong bóng đêm, không thấy rõ lắm diện, nhưng trong lòng lại ôm một đứa trẻ, y phục màu trắng tinh giữa đêm có vẻ hết sức quỷ dị.
"Đại ca." Tán tu bên cạnh tim đập như trống trận, nói: "Hắn xuất hiện từ giữa hư không đấy."
Minh Huyền nhớ kỹ lời Diệp Kiều nói, lập tức xả ra một tràng cười còn khó nghe hơn cả khóc, sau đó ngữ khí phiêu phù hỏi lại: "Ngươi cảm thấy ta là ai?"
"Nếu đã tới thì đều lưu lại đi."
Vừa dứt lời, một đám tu sĩ tới đuổi bắt Diệp Kiều lập tức bị dọa đến hồn phi phách tán.
".. Là con quỷ kia, quỷ tu!"
Một đám mồ hôi lạnh đầm đìa, phía sau lưng dường như có quỷ khí âm trầm lan tràn, làm cho bọn họ tay chân lạnh toát. Không phải nói là quỷ tu lẩn trốn trong Tống phủ sẽ không dễ dàng lộ diện sao? Sao vận khí của bọn họ lại tốt như vậy chứ!
"Chạy." Người dẫn đầu cắn chặt răng, run rẩy nói từng chữ: "Chạy mau lên."
"Không tìm Diệp Kiều nữa sao?" Có người vẫn chưa từ bỏ ý định, quay đầu nhìn thoáng qua vị trí lĩnh vực, Diệp Kiều kia đáng giá không ít tiền đâu.
"Diệp, Diệp cái mẹ gì, nói không chừng nàng sớm đã chết rồi." Sắc mặt nam nhân tối sầm, làm gì có ai còn có thể sống sót trong lĩnh vực, so với Diệp Kiều, bọn họ càng quan tâm sự sống chết trước mắt của bản thân hơn.
Sau khi ra khỏi lĩnh vực, Diệp Kiều thấy bọn họ đang mỗi người một ngã chạy rẽ đất, vô cùng vui vẻ thoải mái mà đuổi theo phía sau. Thi thoảng lại phát ra một trận tiếng cười the thé.
Tiểu Tê cũng rất vui sướng phối hợp với nàng, liên tục phát ra tiếng cười thanh thúy lại non nớt, một lớn một nhỏ đuổi theo một đám người, cười đến phát nghiện, trạng thái xuất quỷ nhập thần dọa cho đám tu sĩ liên tục kêu lên thảm thiết.
Lúc này, chỉ cần ở phía sau thi thoảng lại ném cho bọn họ một cục đá, chúng tu sĩ đang nghi thần nghi quỷ đó lập tức kêu gào như bị bóp cổ, các loại công pháp đều dùng tới, chỉ vì ngăn cản quỷ tu "Ám sát".
Mấy người chơi đến cực kỳ vui vẻ.
* * *
Sau khi Tống Hàn Thanh phát hiện sân nhà mình bị nổ, liền lâm vào trạng thái mờ mịt. Tống gia có tiền, một cái sân thật ra không đáng để hắn tức giận, nhưng làm Tống Hàn Thanh phẫn nộ chính là, người ở trong sân viện kia là đám người Trường Minh Tông! Đến khi hắn nổi giận đùng đùng trở lại Tàng Thư Lâu Tống gia, Vân Thước đang xem tâm pháp.
"Làm sao vậy?" Nghe được động tĩnh, Vân Thước không hiểu hỏi.
Tống Hàn Thanh âm lãnh nói: "Nhà ta bị nổ."
"Không có gì bất ngờ xảy ra thì là do Diệp Kiều làm." Dù sao có xảy ra chuyện gì, thì tuyệt đối không tránh khỏi có liên quan đến Diệp Kiều.
Ánh mắt Vân Thước hơi lóe, lơ đãng hỏi: "Diệp Kiều tới nơi này làm gì?"
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng Vân Thước luôn vô thức muốn nghe ngóng tình hình của Diệp Kiều, sau đó lặng lẽ lấy Diệp Kiều so sánh với mình. Đã nhiều ngày nàng ta ở Tống gia, có một lão giả đi vào giấc mộng tìm nàng ta, nói muốn đem một phần truyền thừa cho nàng ta.
Đổi lại là Vân Thước trước đây, khả năng sẽ do dự một lát. Nàng ta không cho rằng mình sẽ luyện kiếm, rốt cuộc thì làm kiếm tu cũng rất mệt, còn phải đánh đánh giết giết, nhưng hiện giờ có Diệp Kiều làm so sánh, Vân Thước liền không chút do dự mà đồng ý.
Truyền thừa đều sẽ ưu tiên tìm những người có căn cốt tối trước, vì sao không tìm những người khác? Chỉ có thể cho thấy tư chất của nàng ta cao.
Tống Hàn Thanh: "Ai biết nàng ta lại làm ra chuyện gì."
Trong lúc hai sư huynh muội nói chuyện phiếm, cửa đột nhiên bị người một chân đá văng, Mộc Trọng Hi không chút tố chất trực tiếp xông vào, đi thẳng vào vấn đề: "Sư muội cùng sư huynh của ta mất tích."
"Người là bị mất tích ở chỗ các ngươi." Lúc mấy người Tiết Dư lộn trở lại, phát hiện hơi thở của hai người đều đã biến mất, điều này làm cho hắn sinh ra vài phần dự cảm không lành, hắn còn tính là có lễ phép, hỏi: "Có thể phái mấy tu sĩ Kim Đan đi hỗ trợ được không?"
Vân Thước đang ngồi ngay ngắn, nghe vậy khóe môi lặng yên cong lên, biết Diệp Kiều mất tích, phản ứng đầu tiên của nàng ta không phải là lo lắng, mà là mừng thầm, thiếu nữ miễn cưỡng đè nén cảm xúc này xuống, ngữ khí mềm nhẹ: "Đây là Tống gia, không phải Trường Minh Tông của các ngươi."
"Cho dù là năm đại tông môn, cũng không thể cưỡng bức đại sư huynh chúng ta đi tìm người."
Tống Hàn Thanh lạnh lùng giương mắt, không nhịn được hỏi: "Diệp Kiều?"
"Ngươi đang lo lắng cho Diệp Kiều?"
Phi! Đám người không biết xấu hổ, chẳng lẽ các ngươi không rõ năng lực gây chuyện của Diệp Kiều sao? Lo lắng cho Diệp Kiều, chi bằng lo lắng xem nhà hắn còn có thể chống đỡ đến khi đám bọn họ rời đi mà không bị nổ tan tành hay không!
"Nàng mới là Trúc Cơ trung kỳ." Tiết Dư vẫn không yên tâm, nhìn về phía Tống Hàn Thanh, nói: "Tống gia các ngươi có không ít cao thủ, cho chúng ta mượn vài người cũng sẽ không thành vấn đề gì, đến lúc đó linh thạch sẽ ghi lại cho Tiết gia."
Tống Hàn Thanh nghe vậy liền cười lạnh, chuẩn bị tăng giá vô tội vạ: "Một tu sĩ Kim Đan kỳ, ba vạn linh thạch thượng phẩm."
Tiết Dư bình tĩnh nói: "Linh thạch không là vấn đề, cho nên hiện tại có thể phái người đi chưa?"
Không có biện pháp, nhà hắn có tiền!
Tống Hàn Thanh rất thích nhìn bộ dáng sốt ruột này của đám người Trường Minh Tông, hắn nhếch môi, chuẩn bị kéo thời gian: "Trước không vội.."
Nhưng mà Chu Hành Vân căn bản lười nghe Tống Hàn Thanh dông dài, vươn tay túm lấy cổ áo hắn kéo đi, ngữ khí uể oải: "Các ngươi nói nhiều quá."
Có thể động thủ vì sao còn phải nói mấy lời vô nghĩa?
Chu Hành Vân bắt lấy cổ áo Tống Hàn Thanh, đi ra đến cửa, không nhanh không chậm giương giọng: "Nghe đây, Tống Hàn Thanh ở trong tay ta, muốn hắn còn sống, thì đi theo ta."
Trong nháy mắt một đám cao thủ Tống gia đều bị kinh động.
Trong tay xách theo con tin, ba người tự nhiên không sợ gì cả, dưới sự dẫn dắt của Chu Hành Vân, đoàn người đều là các cao thủ, lục tục chạy về nơi Diệp Kiều mất tích.
"..."
Tống Hàn Thanh bị bắt cóc đã sắp hộc máu rồi, hắn quả nhiên không thể xem nhẹ đám người Trường Minh Tông này.
Mẹ nó chứ, đám kiếm tu này, kẻ sau đều đê tiện hơn kẻ trước! Mà trước kia Chu Hành Vân không như vậy tiện a!
Tống Hàn Thanh đã từng giao thủ qua với hắn, khi đó là xuống núi rèn luyện, một người mang theo một, hai thân truyền, lúc ấy Tống Hàn Thanh ỷ vào Trường Minh Tông ít người, bày trận công khai bá chiếm linh thực. Đối phương tựa hồ cũng lười so đo, yên lặng mang theo một đội thân truyền đổi một vị trí khác tìm kiếm linh thực.
Trước kia rõ ràng Chu Hành Vân đều lười so đo mà! Sao hiện tại có sư muội rồi, lại thay đổi hoàn toàn như vậy chứ?
Tống Hàn Thanh thật sự không thể nào hiểu nổi!
(P/s: Thì chính là vì có sư muội, rồi bị nàng tiện hóa chứ làm sao nữa)
* * *
Bên kia Diệp Kiều nhìn tốc độ chạy trốn cảu các tu sĩ, khóe môi khẽ nhếch, trong đó, một tu sĩ quay đầu lại, đột nhiên phát hiện nữ nhân phía sau có chút quen mắt.
"Diệp Kiều?"
Thiếu nữ một thân tố y, bên hông treo một cây gậy, đặc điểm nhận dạng rõ ràng kia còn không phải là Diệp Kiều bị bọn họ đuổi giết hay sao?
"Nàng ta liên thủ với quỷ tu kia." Mọi người tức khắc hiểu rõ, sắc mặt đều âm trầm, đưa ra kết luận: "Cho nên nàng ta mới nói quỷ anh kia là con trai của nàng ta."
"Nàng ta là một đệ tử thân truyền thế mà lại sa đọa đến nỗi làm bạn cùng tà ám."
"..."
Minh Huyền, người duy nhất biết chân tướng: Mẹ nó, sao các ngươi càng đoán lại càng thái quá như thế hả!
Diệp Kiều mang theo quỷ anh, cùng Minh Huyền bức nhóm tu sĩ đến một gian phòng, sáu tu sĩ Kim Đan kỳ đều run bần bật, tựa như bị tiểu tức phụ bị ức hiếp, co rúm lại một chỗ.
Tiểu Tê yên lặng nói: "Ta đói bụng."
Muốn ăn!
Giọng nói của Quỷ anh sâu kín, hơn nữa không có biểu tình gì, dọa cho đám người kia sắp sợ điên rồi.
Có người thiếu chút nữa đã mềm nhũn cả chân, đương trường quỳ xuống trước mặt nàng: "Đại lão tha mạng, tha mạng a! Về sau ngài bảo chúng ta làm cái gì chúng ta liền làm cái đó, đừng ăn chúng ta, chúng ta đã bảy ngày không tắm rửa rồi."
Diệp Kiều nhìn chằm chằm bọn họ vài giây, cố tình dừng lại hồi lâu, điệu bộ chậm rì rì kia, làm cho trái tim của đám tu sĩ đều tọt lên tận cổ họng.
"Thật sự?" Sau đó nàng hỏi.
"Thật sự!" Mấy người điên cuồng gật đầu.
"Vậy các ngươi đánh một trận cho ta xem đi." Giọng nói của nàng bình tĩnh, vươn tay khẽ xoa đầu Tiểu Tê, tư thế kia là đã coi nơi này trở thành địa bàn của mình.
Những lời này của Diệp Kiều đã cho mấy người kia hy vọng, bọn họ liếc nhau, vì mạng sống mà lựa chọn trở mặt. Vốn dĩ chỉ là nửa đường tổ đội, lấy đâu ra cảm tình, hơn nữa nếu đã tới nhận Huyền Thưởng Lệnh liền chứng minh đều là người tàn nhẫn. Trong lúc nhất thời căn phòng cũng bắt đầu lung lay sắp đổ.
Thừa dịp sáu người đánh nhau, Tiểu Tê ghé vào bên tai Diệp Kiều, nhỏ giọng nói: "Có người đang tìm ta."
Diệp Kiều suy tư một lát: "Là mẹ trước của con sao?" Quỷ tu kia nhất định có phương thức liên hệ đặc thù với Tiểu Tê, vừa lúc nàng còn đang sầu nào không biết phải hoàn thành nhiệm vụ như thế nào, không ngờ quỷ tu kia lại không kìm nén được trước.
Nam hài gật gật đầu.
Diệp Kiều sờ sờ đầu nó: "Vậy con đi tìm nàng đi, chốc lát nữa, chờ đến lúc chúng ta đánh nhau, con lại qua đây được không?"
Nàng thực chờ mong được nhìn thấy biểu tình của quỷ tu kia chứng kiến quỷ anh phản bội mình.
"Được."
Nó là một con quỷ có mới nới cũ, sau khi có mẹ mới, đương nhiên là không chút do dự vứt bỏ người mẹ tàn nhẫn trước đây.
Minh Huyền đúng lúc hỏi: "Con trai của muội chạy rồi, chúng ta có chạy không?"
Sáu kiếm tu, Minh Huyền đều đã bất động thanh sắc bày trận ở xung quanh, dự đoán sau khi bị bọn họ vạch trần, dù thế nào cũng phải túm lấy Diệp Kiều chạy tước.
"Chạy cái gì?"
"Không động mà vẫn có thể đánh thắng được." Diệp Kiều lôi một cái đầu lâu ra khỏi túi trữ vật, khẽ mỉm cười: "Tin tưởng ta đi."
Dựa vào!
Thứ đồ trong tay nàng dọa cho Minh Huyền sợ run cả tay: "Đây là thứ gì?"
Diệp Kiều chọc chọc hắn: "Là xương yêu thú."
"Nguyên Anh kỳ, rất đáng giá đấy."
Các khí tu đều rất thèm loại xương này, bởi vậy nếu thả lên thị trường, giá cả chỉ có cao chứ không thấp, trong bí cảnh, mỗi khi Diệp Kiều giết được yêu thú có tu vi cao đều thu lại xương cốt, thả vào trong túi trữ vật. Trước đó vẫn luôn không rảnh đem xương cốt bán đi, hiện tại lại có chỗ dùng đến.
Minh Huyền: "Muội định làm gì?"
Cầm cái đầu lâu, vẻ mặt cùng khí chất của nàng thật chẳng khác nào tên biến thái!
Diệp Kiều tund tung cái đầu lâu trong tay, sau đó chậm rì rì đối diện với ánh mắt của đám tán tu. Giây tiếp theo bọn họ sợ tới mức đánh nhau càng thêm ra sức. A a a, Diệp Kiều là tên đại biến thái! Thế mà lại chặt đầu người xuống chơi!
Nàng có thể lấy được vị trí đệ nhất hai trận bí cảnh trong đại bỉ, mẹ nó, quả nhiên không phải là dựa vào chiêu số tốt đẹp gì!
"Huynh xem." Diệp Kiều rất vừa lòng với phản ứng của bọn họ, chậm rì rì ném cái đầu lâu của yêu thú cho Minh Huyền: "Học hỏi chút đi."
Minh Huyền: "Quấy rầy."
Tiện chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi!
Một đám tu sĩ bị bức cho nhảy nhót lung tung, thương tổn lẫn nhau, Diệp Kiều ở phía sau thi thoảng lại vô tình quất bọn họ, tình cảnh lại một lần nữa trở nên rất là náo nhiệt.
Vân Thước đi theo mấy người Mộc Trọng Hi tìm Diệp Kiều, ngay khi nhận thấy hơi thở xuất hiện, nàng cắn cắn môi, nhỏ giọng mở miệng: "Diệp Kiều sư tỷ sao lại chạy loạn khắp nơi như vậy, thật sự là gây nên quá nhiều phiền toái cho người khác."
Thấy không ai để ý tới mình, Vân Thước không ngừng cố gắng mở miệng: "Hơn nữa nàng mới Trúc Cơ, Minh Huyền sư huynh khẳng định là bị nàng liên lụy."
Ai nói không phải đâu. Các tu sĩ cũng đi theo bọn họ cũng có cùng suy nghĩ như vậy, dọc đường đi bọn họ nhìn Tống Hàn Thanh bị bắt cóc, phản ứng đầu tiên là tưởng có sát thủ. Sau mới ý thức được, là một thân truyền mới Trúc Cơ của Trường Minh Tông đã xảy ra chuyện.
"Trúc Cơ thì đừng có hồ nháo, ngoan ngoãn ngốc trong tông mình đi, hiện tại ra ngoài chỉ biết gây thêm phiền phức." Có tu sĩ khó chịu, hắn xem thường nhất chính là đám thân truyền đó.
Hắn chưa xem đại bỉ, ở trong mắt hắn, đám thân truyền năm tông đều chỉ hưởng thụ những tài nguyên tốt nhất, mãi mãi vẫn là một đám thân truyền ngu xuẩn.
Mấy người Mộc Trọng Hi mặc kệ đám người này lải nhải, tìm một vòng xung quanh vị trí xuất hiện hơi thở, cuối cùng mới khóa được vị trí chính xác.
"Đi mau!"
Hắn đều đã tưởng tượng ra cảnh, Diệp Kiều cùng Minh Huyền bị khi dễ. Đến lúc đó hắn nhất định sẽ hung hăng cười nhạo bọn họ, a không phải, là an ủi bọn họ tử tế.
"Diệp Kiều! Chúng ta tới cứu muội." Cửa bị Mộc Trọng Hi một cước đá bay, cùng với tiếng gào đầy hưng phấn.
Giây tiếp theo cảnh tượng trước mắt lập tức khiến mọi người lâm vào trầm mặc.