Trọng Sinh [Dịch] Nhật Ký Ta Thay Tỷ Chăm Thái Tử - Kiêm Gia Thị Thảo

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Trương Tuyết Dĩnh, 12 Tháng ba 2024.

  1. Trương Tuyết Dĩnh

    Bài viết:
    0
    Chương 40: Nội tình (hạ)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe được tin tức, Hách Như Nguyệt cũng không để ý nhiều, bởi vì nàng biết Đại A Ca trong lịch sử có sức khỏe rất tốt, cưỡi ngựa giỏi, bắn giỏi, chỉ là biết đi hơi muộn một chút mà thôi.

    Vì vậy, khi Hách Như Nguyệt gặp đôi mắt ưu thương của Huệ Quý nhân, liền nở một nụ cười thiện lương với nàng ta. Huệ Quý nhân cũng miễn cưỡng cười, rồi rời đi.

    Những chuyện đã xảy ra trong hậu điện, cũng nhanh chóng tới tai Thái hậu. Thái hậu quay ra cười với người tâm phúc của mình: "Các ngươi đều khuyên ta quản, ta không quản, nhiều lúc thêm một việc không bằng bớt một chuyện."

    Nếu bà can thiệp, chuyện tốt cũng biến thành chuyện xấu.

    Thấy tâm phúc của mình bối rối, Thái hậu cười nói: "Nhờ có nha đầu đó mà Từ Nhân Cung rốt cục cũng thanh tịnh rồi."

    Ngày hôm đó, trong cung xảy ra một cuộc thay máu quy mô lớn, mười mấy cung nữ và thái giám trong Từ Nhân Cung không yên phận đã bị bắt đi, đưa đến Tân Giả Khố để lao động khổ sai.

    Trong lúc lục cung rung chuyển, Vinh Quý nhân lại buồn bã thở dài, vừa mới nhét bọn họ vào Từ Nhân Cung, sao lại bị phạt đến Tân Giả Khố rồi.

    Sau đó, một tin tức lớn khác lại đến. Vì đối xử tệ với người hầu bên cạnh Thái tử, Kính Quý nhân cung bị giáng cấp bậc giống như Nữu Hỗ Lộc thị, bị phạt tới cấm túc ở Cảnh Dương Cung.

    Vinh Quý nhân lập tức chạy tới hỏi Huệ Quý nhân, nhưng Huệ Quý nhân lại không nói gì, chỉ liếc nhìn bụng nàng ta rồi nói: "Không sao đâu, cứ yên tâm dưỡng thai đi."

    Tin tức nhanh chóng lan truyền từ Đông lục cung đến Tây lục cung rồi đến Từ Nhân Cung. Sau khi nghe báo cáo, Thái hoàng Thái hậu chỉ hỏi Thái tử có bị dọa không, sau khi nhận được câu trả lời thỏa đáng, bà chậm rãi nói: "Không bị dọa thì tốt."

    Việc khác không quản tới.

    Lần trước Nữu Hỗ Lộc thị phạm tội, người nhà đã vào cung thỉnh an. Lần này tới phiên Kính Đáp ứng, nhưng nàng ta không có may mắn như vậy. Người nhà không có ai đến cầu tình, ngược lại còn vì chuyện nàng ta bị đày vào lãnh cung mà cảm thấy mất mặt.

    Nửa tháng sau, người bị cấm túc vĩnh viễn tại Cảnh Dương Cung là Kính Đáp ứng vẫn sống yên ổn, nhưng người chỉ bị phạt một năm bổng lộc là An Quý nhân lại lâm bệnh nặng, suýt chết.

    Khi cơn bão dịu đi, Đại Tổng quản Phủ Nội vụ Cát Lộc mới nghỉ phép quay lại. Việc đầu tiên sau khi trở lại chính là tới hậu điện Từ Nhân Cung bồi lễ với Hách Như Nguyệt, đồng thời cũng mang theo rất nhiều đồ tốt.

    So với trước khi bị đối xử tệ chỉ hơn chứ không kém.

    Hách Như Nguyệt mỉm cười tiếp nhận tất cả, hỏi thăm tình huống của Đại A Ca giống như một câu chuyện phiếm bình thường. Nụ cười trên mặt Cát Lộc đột nhiên trở nên gượng ép, mơ hồ nói ra mấy lời khen ngợi.

    Dù sao thì Huệ Quý nhân cũng đã giúp đỡ nàng, thực sự quan tâm đến Thái tử, Hách Như Nguyệt lại hỏi một câu: "Nghe nói Đại A Ca đã hơn hai tuổi cũng chưa biết đi? Là bẩm sinh hay do con người?"

    Khi Huệ Quý nhân, người có quyền hiệp trợ quản lý lục cung hỏi, nhưng cũng chỉ hỏi bóng gió, Cát Lộc không ngờ rằng Hách Như Nguyệt sẽ hỏi một câu hỏi thẳng thắn như vậy, nhưng chính sự thẳng thắn như vậy đã khiến ông ta đột nhiên thức tỉnh.

    Đại A Ca không ai khác, chính là hoàng trưởng tử của hoàng đế, trong lòng dù không nói ra cũng phải có kỳ vọng.

    Hiện tại, Đại A Ca đã hơn hai tuổi, vẫn chưa biết đi, mặc dù Đại A Ca cũng có vấn đề như mỗi lần tập đi thì ngã lên ngã xuống, sợ đau không chịu đi, nhưng rõ ràng vấn đề ở người nuôi dưỡng thì nghiêm trọng hơn.

    Không cần biết là bẩm sinh hay do con người, ông sắp dạy hỏng hoảng trưởng tử rồi, khiến hoàng đế mất mặt.

    Ông cũng đã từng rất nỗ lực để dạy Đại A Ca tập đi, bất chấp việc Đại A Ca khóc lóc. Kết quả là đến đêm, Đại A Ca bị sốt cao, liên tục kêu đau chân, dọa ông sợ mất mật.

    Cát Lộc không dám nói gì, liền đích thân đi gặp một vị thái y quen biết để xem chân cho Đại A Ca, biết được không có vấn đề gì nên mới yên tâm.

    Từ đó, ông không còn dám ép Đại A Ca học cách đi nữa.

    Ông nhờ thái y xem thì biết chân của Đại A Ca không có vấn đề gì, nhưng triều thần không biết, cả thiên hạ cũng không biết!

    Hoàng đế mất phụ thân khi mới tám tuổi và mất ngạch nương khi mới mười tuổi, mười hài tử đã chết bảy, đến hoàng trưởng tử đã hơn hai tuổi cũng chưa biết đi..

    Các quan trong triều sẽ nghị luận thế nào, người trong thiên hạ sẽ nghị luận thế nào, hoàng thượng sẽ nghĩ gì, mũi Cát Lộc bắt đầu đổ mồ hôi, không dám nghĩ xa hơn.

    Nhưng vừa nghĩ tới việc Đại A Ca khóc náo, Cát Lộc liền đau đầu, mặc kệ trong phòng còn có người, tại chỗ quỳ xuống trước Hách Như Nguyệt: "Cầu nữ quan nói với hoàng thượng, nói là ta bất tài, không thể nuôi nấng tốt Đại A Ca, phụ lòng mong đợi của hoàng thượng, cầu hoàng thượng đưa Đại A Ca về cung nuôi dưỡng!"

    Nếu không chăm sóc tốt cho Đại A Ca, cùng lắm là mất đi chức, nhưng chuyện hoàng đế bị thiên hạ chỉ trích lại khác, ông sẽ mất đầu, liên lụy cửu tộc.

    Cát Lộc không chút do dự lựa chọn.

    Sở dĩ hắn không cầu xin Huệ Quý nhân mà cầu xin Hách Như Nguyệt, chủ yếu là vì Đại A Ca năm đó bị đưa ra khỏi cung, kỳ thực là do Huệ Quý nhân thỉnh cầu hoàng đế, hoàng đế miễn cưỡng đồng ý.

    Huệ Quý nhân không phải là người đầu tiên vào cung, cũng không phải là người được sủng ái nhất, nhưng lại may mắn sinh ra trưởng hoàng tử cho hoàng đế, được nuôi dưỡng bình an đến hơn hai tuổi, qua vài năm nữa có thể đứng vững rồi.

    Nhiều người cho rằng Huệ Quý nhân là người may mắn, nhưng Cát Lộc không nghĩ vậy. Đại A Ca có thể sống sót đến ngày nay chính là nhờ hắn có một ngạch nương khôn ngoan.

    Hoàng đế cũng thích sự khôn ngoan của Huệ Quý nhân nên đã trao quyền hiệp trợ quản lý lục cung với Vinh Quý nhân, Vinh Quý nhân chỉ là một kẻ ngốc, Huệ Quý nhân mới thực sự là người phụ trách.

    Cát Lộc nghe nói lần này có thể lật đổ được An Quý nhân và Kính Quý nhân, Huệ Quý nhân đã xuất lực rất lớn, cũng giành được quyển quản lý hoàn toàn lục cung như ý nguyện.

    Lúc cần nhẫn nhịn thì nhẫn nhịn, khi cần tàn nhẫn thì tàn nhẫn, điều này khiến Cát Lộc cũng phải kính sợ.

    Chính vì sự khôn ngoan này mà Cát Lộc không thể nắm chắc được tính tình của Huệ Quý nhân, sợ nàng cũng giống như hoàng đế, bởi vì Đại A Ca không biết đi mà từ bỏ hắn, không muốn nhận củ khoai tây nóng hổi này.

    Dù sao thì Huệ Quý nhân cũng vừa mới tiếp quản một nửa quyền quản lý Lục cung còn lại, nếu tiếp quản Đại A Ca vào lúc này, không những sẽ bị người khác chê cười, nói nàng sinh ra một hoàng tử bẩm sinh không hoàn hảo, còn có thể vị người khác phân quyền khi không đủ tinh lực chu toàn cho lục cung.

    Cái mất nhiều hơn cái được.

    Nhị cô nương của gia tộc Hách Xá Lí thì khác. Nàng ấy là người trong lòng hoàng đế.

    Am Thịnh Tâm hồi đó là bằng chứng rõ ràng nhất.

    Những người khác có thể không biết Thánh Tâm đã được đổi thành Thịnh Tâm, nhưng Cát Lộc thân là người đứng đầu Phủ Nội vụ, là người biết rõ ràng nhất.

    Chỉ cần nhìn cách hoàng đế đối xử với Nữu Hỗ Lộc thị và Kính Quý nhân liền biết phân lượng của vị Nhị cô nương này trong lòng hoàng đế. Nàng nói một câu trước mặt hoàng đế, còn hữu dụng hơn trăm câu của ông. Đến lúc đó, không cần biết Huệ Quý nhân có nguyện ý hay không nguyện ý cũng phải nhận về.

    Nếu may mắn, ông vẫn có thể giữ được chiếc mũ trên đầu.

    Hách Như Nguyệt chỉ thản nhiên hỏi, nhưng trước sự ngạc nhiên của nàng, Cát Lộc lập tức quỳ xuống. Phải biết, Đại Tổng quản Phủ Nội vụ cấp bậc nhị phẩm, nàng chỉ mới tam phẩm, chức vụ của đối phương cao hơn nàng.

    Nam nữ có sự khác biệt nên không thể tự mình giúp đỡ nên ra hiệu cho tiểu thái giám bên cạnh giúp đỡ. Kết quả Cát Lộc không chịu đứng dậy, nên Hách Như Nguyệt đành phải nói: "Thôi được, lát nữa ta sẽ bàn bạc với Huệ Quý nhân."

    Đàn ông và phụ nữ suy nghĩ khác nhau. Cát Lộc cho rằng Huệ Quý nhân thông minh và tàn nhẫn, có thể không chấp nhận Đại A Ca không hoàn hảo, nhưng Hách Như Nguyệt lại không cảm thấy như vậy. Tất cả các bà mẹ trên thế giới đều giống nhau và sẽ không ghét con mình.

    Hơn nữa, Đại A Ca chỉ là biết đi muộn, không hề bị khuyết tật bẩm sinh.

    Sau khi đuổi Cát Lộc đi, thì Huệ Quý nhân đến. Như Nguyệt bế tiểu gia hỏa vỗ ợ hơi: "Hôm nay tiểu chủ đến sớm vậy, mọi chuyện trong cung đã giải quyết xong chưa?"

    Hai người hợp tác để hạ gục An Quý nhân và Kính Quý nhân, đồng thời thiết lập tình chiến hữu sâu sắc.

    Dưới sự quan tâm hết mực của Huệ Quý nhân, trăm ngày của tiểu gia hỏa được tổ chức khá xa hoa. Hách Như Nguyệt nhận quà mỏi cả tay.

    Khi hoàng đế hỏi, Huệ Quý nhân đã sớm chuẩn bị lí do: "Khi Thái tử đầy tháng cũng đúng thời điểm quốc tang vừa xong, không thích hợp tổ chức lớn. Hiện nay, quốc tang đã qua, Thái tử thân thể khỏe mạnh, đương nhiên muốn tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết đích tử của hoàng thượng rất khỏe mạnh."

    Người trong thiên hạ đương nhiên bao gồm cả những kẻ nổi loạn ở phía nam.

    Thấy hoàng đế nhíu mày, Huệ Quý nhân bổ sung thêm: "Hoàng thượng không vui trước cái chết của hoàng hậu, Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu cũng không vui. Vừa hay tới lễ trăm ngày của Thái tử tổ chức náo nhiệt một chút, cũng là mong hoàng thượng, Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu vui vẻ."

    Việc đưa Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu làm lí do quả thực rất hữu dụng, Hoàng đế không nói gì, giao cho Huệ Quý nhân lo liệu.

    Lễ trăm ngày kết thúc, Huệ Quý nhân lại lấy ra một chiếc vòng cổ bằng vàng tặng riêng vào Thái tử, cũng không biết học đâu các từ đó, lẩm bẩm hồi lâu, cơ bản là chúc Thái tử bình an trưởng thành các thứ.

    Hách Như Nguyệt rất cảm động nhưng cũng lo lắng tốn tiền:

    "Tiểu Trang đã gửi quà qua rồi, sao còn tặng nữa?"

    Huệ Quý nhân cầm chiếc vòng cổ lên, lật lại cho Hách Như Nguyêt xem: "Những cái trước đó đều là có dấu của hoàng cung. Cái này là ta nhờ Phủ Nội vụ làm riêng."

    Không phải là đồ hoàng cung, có thể hoán đổi bất kì lúc nào.

    Huệ Quý nhân không biết rằng Hách Như Nguyệt đã khoét túi riêng của hoàng đế để chữa bệnh cho Đồ Hải, chỉ nghĩ rằng Thái tử còn chưa được chính thức được sắc phong, không có nhiều tiền mỗi tháng nên sợ Hách Như Nguyệt không có đủ tiền tiêu.

    Bây giờ Huệ Quý nhân đang nắm quyền lực lớn, được coi là một túi tiền lớn trong mắt Hách Như Nguyệt, vì vậy nàng không chút do dự thu chiếc vòng cổ vàng.

    Họ hợp lực để đối phó người khác, trong tay có tiền, tình chiến hữu ngày càng sâu đậm hơn. Huệ Quý nhân hầu như ngày nào cũng đến Từ Nhân Cung để thỉnh an Thái hậu.

    Chỉ là sẽ muộn một chút. Thứ nhất, trong hậu cung có rất nhiều việc cần giải quyết. Thứ hai, Thái tử sau khi cho con bú xong sẽ ngủ một giấc rất lâu, chỉ có đúng lúc hắn dậy thì có thể chơi với hắn.

    Hôm nay có chút không bình thường, Thái tử vừa ăn xong chuẩn bị đi ngủ thì Huệ Quý nhân đã đến.

    Khi được hỏi, Huệ Quý nhân chỉ cười nói: "Trong cung có vô số chuyện, ta không thể xử lý hết được. Ta chỉ đang nhân lúc có chút thời gian nên tới đây thôi."

    Cũng không nói rõ mục đích.

    Hách Như Nguyệt đoán rằng nàng ấy có lẽ có điều gì đó muốn nói nên đã đưa Thái tử đang ngái ngủ cho vú nuôi. Nhưng vừa đưa Thái tử cho vú nuôi, tiểu gia hỏa lại khóc ầm lên, Hách Như Nguyệt chỉ có thể ôm lại.

    Thái tử vừa trở về vong tay của Như Nguyệt, liền nín.

    Nàng áy náy nhìn Huệ Quý nhân, còn Huệ Quý nhân thì có vẻ hâm mộ: "Bảo Thành của chúng ta thật thông minh, chỉ trong một trăm ngày là có thể nhận mặt rồi. Không giống như Đại A Ca, đã hơn hai tuổi cũng chưa biết đi."

    Đã bị hoàng đế chán ghét rồi.

     
    chiqudoll thích bài này.
  2. Trương Tuyết Dĩnh

    Bài viết:
    0
    Chương 41: Con cua

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe nàng nói về Đại A ca, Hách Như Nguyệt cho lui tất cả những người hầu trong phòng, vừa ôm Thái tử dỗ ngủ, vừa nói: "Nếu vậy thì sao tiểu chủ không đem Đại A Ca về cung nuôi dưỡng bên cạnh?"

    Cát Lộc mới ban nãy còn ở chỗ nàng khóc lóc tố khổ, năm lần bảy lượt đảm bảo Đại A Ca vẫn ăn tốt, ngủ tốt, chỉ có điều lúc tập đi thì dễ ngã. Đại A Ca sợ đau, cho nên mới không chịu tập.

    Đại A Ca là hoàng trưởng tử của hoàng đế, là chủ nhân, còn Cát Lộc chỉ là nô tài nên không dám ép buộc Đại A Ca vì sợ phải chịu trách nhiệm.

    Huệ Quý nhân là ngạch nương ruột của Đại A Ca, Cát Lộc không dám ép buộc, nhưng Huệ Quý nhân thì khác. Nếu ngay cả Huệ Quý nhân cũng không nỡ thì trong cung vẫn còn hoàng đế.

    Đây là lần thứ hai Hách Như Nguyệt hỏi như vậy.

    Lần đầu tiên, lúc bọn họ vẫn chưa thân thiết, nên Huệ Quý nhân hàm hồ cho qua, lần này, hai mắt Huệ Quý nhân đỏ bừng: "Đại A Ca đã hơn hai tuổi, còn chưa biết đi. Ta nóng lòng hơn bất cứ ai khác, muốn đón về cung. Ta đã cầu xin hoàng đế, Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu, nhưng họ đều nói rằng giữ Đại A Ca ở ngoài cung vẫn tốt hơn, nói ta đừng lo lắng quá."

    Nói xong thì òa khóc: "Nhìn hoàng thượng sắp muốn vứt bỏ Đại A Ca, sao ta có thể không lo lắng! Hôm nay ta tới đây là muốn nhờ ngươi trước mặt hoàng thượng nói giúp ta, cầu xin hoàng thượng đón Đại A Ca hồi cung. Hắn bẩm sinh không hoàn mỹ hay là rụt rè nhút nhát, ta đều chấp nhận, ta chỉ muốn nuôi dưỡng Đại A Ca ở bên người!"

    Sau hơn hai năm ngày đêm lo lắng, cuối cùng vào thời điểm này nàng cũng tìm được bước đột phá. Người thường điềm tĩnh và tự chủ, giờ phút này Huệ Quý nhân khóc như một đứa trẻ.

    Hách Như Nguyệt cũng lau nước mắt, từ khi chăm sóc tiểu gia hỏa, tâm của nàng càng ngày càng mềm mại hơn, chán ghét khi thất điều này: "Được, thần sẽ thử. Tiểu chủ đừng lo, thần sẽ cố gắng hết sức."

    Tiểu gia hỏa đã được hơn ba tháng, được hơn 10 cân. Mỗi ngày bú sữa tám lần, ngủ năm cữ, mỗi lần ngủ đều phải Hách Như Nguyệt dỗ dành mới chịu.

    Vú nuôi cũng không chịu.

    Mặc dù mỗi lần chỉ cần mười lăm phút là có thể đưa hắn vào giấc ngủ, nhưng nguyên chủ rât gầy.

    Sau hơn ba tháng luyện tập, hai cánh tay cũng lên cơ rồi, đây cũng là lần đầu tiên nàng biết thế nào là "phụ nữ vốn yếu đuối nhưng làm mẹ sẽ khác".

    Một ngày nọ, tiểu gia hỏa khó ngủ. Hách Như Nguyệt bế đến mức cánh tay đau nhức, sắp vào giấc thì hoàng đế đến gặp Thái tử, phải vừa ôm Thái tử, vừa thỉnh an hoàng đế.

    Khang Hy thấy trên thái dương nàng ướt đẫm mồ hôi, liền nói: "Thái tử là A Ca, không nên quá nuông chiều. Một đứa trẻ được nuông chiều và trưởng thành sẽ khó trưởng thành."

    Không biết tiểu gia hỏa có hiểu hay bị tiếng động đó đánh thức. Đôi mắt tiểu gia hỏa mở to, miệng bắt đầu gào lên, khóc lớn.

    Sớm không đến, muộn không đến, đến ngay vào lúc này. Đã không giúp được, còn gây thêm phiền toái, Hách Như Nguyệt không khỏi chửi bới, giả lơ, lại bắt đầu dỗ lại từ đầu.

    Vậy mà người phụ thân kia vẫn chưa ngừng, tiếp tục lôi một đống đạo lý ra nói. Hách Như Nguyệt khó chịu đến mức xoay người đem Thái tử đang khóc đặt lên trên giường: "Hoàng thượng, tùy ý ngài."

    Nhân vật trà xanh vừa lên sóng đã tắt điện.

    Lúc bình thường, tiểu gia hỏa rất thích cười, nhưng khi ngủ lại rất biết hành người, lá phổi thật lớn.

    Bị đặt xuống, tiểu gia hỏa càng khóc to hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm khóc đến tím tái, khó thở nhìn Hách Như Nguyệt, Hách Như Nguyệt nghiến răng nghiến lợi giả vờ như không phát hiện.

    Khang Hy đành phải cúi xuống bế Thái tử lên, vừa vỗ về vừa nói với Hách Như Nguyệt: "Ngươi mệt thì đi nghỉ đi, trẫm sẽ dỗ hắn."

    Rất kỳ lạ thay, bình thường nàng là người duy nhất có thể dỗ tiểu gia hỏa ngủ. Hôm qua, nàng vẫn lo lắng nếu tiểu gia hỏa lớn thêm chút nữa, nàng không thể bồng được nổi nữa. Thì giờ đây lại xuất hiện một người có thể giúp nàng.

    Tiểu gia hỏa lại nhanh chóng ngủ say trong vòng tay của hoàng đế, mà lại không tốn nhiều công sức lắm.

    Đưa Thái tử vào giấc ngủ chỉ là bước đầu tiên. Có thể đặt Thái tử lên giường và chìm vào giấc ngủ mới là bước quan trọng nhất.

    Nếu muốn thành công ở bước này, đảm bảo xung quanh đủ yên tĩnh. Hắn có đôi tai rất thính, một chiếc kim rơi xuống đất cũng có thể đánh thức.

    Một khi thức dậy, mọi nỗ lực đều bị lãng phí.

    Khi hắn đã vào giấc, Hách Như Nguyệt dẫn hoàng đế tới bên cạnh giường, lật chăn lên, ra hiệu cho hoàng đế đặt xuống. Hoàng đế làm theo, sau đó Hách Như Nguyệt đắp chăn lại.

    Một loạt các động tác được thực hiện trôi chảy mà không có bất kỳ sai sót nào. Việc bây giờ là chờ đợi.

    Hách Như Nguyệt lấy ra chiếc đồng hồ bỏ túi bằng vàng của mình, chỉ cần sau năm phút mà Thái tử không dậy, thì hắn đã ngủ say, ai gọi cũng không được.

    Tuy nhiên, chỉ một phút sau, trong sân không biết có ai bước đi hơi mạnh, mí mắt tiểu gia hỏa khẽ động, miệng nhếch lên sắp khóc, toàn thân Hách Như Nguyệt liền cảm thấy mệt mỏi.

    Khang Hy dịu dàng nhìn nàng một cái, vén quần áo ngồi ở mép giường, lật lại, nhẹ nhàng vỗ mông hắn, nhẹ nhàng dỗ dành: "Bảo Thành, Hoàng A Mã ở đây, đừng sợ, ngủ đi."

    Câu nói này dường như có ma lực nào đó, tiểu gia hỏa chỉ rên rỉ hai tiếng rồi lại chìm vào giấc ngủ.

    Khang Hy đứng dậy rời đi. Hách Như Nguyệt ôm quyền bái phục, rồi giơ chiếc đồng hồ lắc lắc. Khang Hy bất đắc dĩ ngồi xuống, mỉm cười vỗ vỗ Thái tử.

    Năm phút sau, vú nuôi đi vào thay ca, Hách Như Nguyệt mời Khang Hy ra ngoài phòng, đích thân phục vụ Bích La Xuân: "Thái tử rất thân thiết với hoàng thượng. Từ nay về sau, khi hoàng thượng hạ triều liền tới đây gặp Thái tử có được không?"

    Khang Hy nhấp một ngụm trà, làm dịu cổ họng, sau đó nói: "Trẫm thấy nàng đây là muốn tìm một người đến dỗ Thái tử ngủ."

    Hách Như Nguyệt vội vã tâng bốc: "Hoàng thượng đúng là có đôi mắt tin tường. Thái tử đã hơn 10 cân rồi, thần ôm cũng hơi mệt."

    Khang Hi nhướng mày nhìn nàng: "Ban ngày ta có thể tới, nhưng ban đêm thì sao?"

    "Ban đêm.."

    Rõ ràng là hắn thẳng thắn hỏi vấn đề, nhưng Hách Như Nguyệt lại cảm thấy bị trêu chọc một cách khó hiểu: "Ban ngày hắn ở với hoàng thượng, ban đêm ở với thần. Thái tử là nhi tử của hoàng đế, là cháu ngoại của thần. Theo mối quan hệ thì hoàng thượng cần chú tâm nhiều hơn."

    Còn chưa kịp nói ra từ "phạm thượng" thì Lương Cửu Công đã bị ánh mắt của hoàng đế chặn lại, mỉm cười lý lẽ: "Ngươi là ngự tiền nữ quan, có lương."

    Chăm sóc Thái tử là phận sự, không phải thân hay không thân.

    Khang Hy nói xong, mắt nhìn vào ly trà đang uống trà chờ tiểu cô nương cầu xin. Hách Như Nguyệt tuy bằng tuổi hắn nhưng Khang Hy luôn cảm thấy mình đã trưởng thành, còn người kia vẫn là cô bé mười bốn tuổi năm đó.

    Không ngờ, Hách Như Nguyệt đảo mắt, vỗ tay cười nói: "Hoàng thượng, thần có biện pháp rồi, hoàng thượng có nhiều việc phải giải quyết, thần sẽ không quấy rầy bệ hạ nữa, thần có thể giải quyết được."

    Khang Hi: "..."

    Trong lúc Thái tử đang ngủ, Hách Như Nguyệt vốn muốn đề cập đến chuyện của Đại A Ca, dù sao hoàng đế cũng chỉ thỉnh thoảng tới đây, không dễ gặp.

    Kết quả là mới cử động miệng, phát hiện hoàng đế đứng dậy chuẩn bị rời đi, thế là lời nói đến trong miệng biến thành: "Cung tiễn hoàng thượng."

    Sau khi tiễn hoàng đế rời đi, Hách Như Nguyệt đi đến thư phòng nhỏ vẽ một bức vẽ rồi sai người gửi đến Phủ Nội vụ. Thược Dược cầm bản vẽ đi qua, đem con cua quay lại, cười nói với Hách Như Nguyệt: "Người trong Phủ Nội vụ nghe nói là để cho Thái tử, nói sẽ nhanh chóng làm nhanh nhất có thể. Nô tỳ đưa bạc nhưng không nhận."

    Vừa nói vừa đưa bạc lại cho Đinh Hương: "Phía nam cống nạp cua của hồ Dương bành, tổng cộng có ba mươi ký. Có sáu con cua lớn nhất, đi đường chết mất hai con, còn bốn. Một con được đưa đến Càn Thanh Cung, một con đưa tới từ Ninh Cung, hai con mang tới Từ Nhân Cung. Một con cho Thái hậu, một con cho Thái tử, ngoài ra còn thêm năm cân cua nhỏ."

    Hoàng tử mới ba tháng tuổi, làm sao có thể ăn cua được? Hách Như Nguyệt nghĩ đến lòng tốt của Huệ Quý nhân, cho nên lần sau gặp hoàng đế, nàng nhất định sẽ nói về chuyện của Đại A Ca.

    Bữa tối vừa được dọn lên bàn, hoàng đế liền tới. Hách Như Nguyệt nhìn con cua trước mặt, nội tâm gào thét.

    Cất đi, có vẻ thành keo kiệt, nhưng để đó chắc chắn sẽ không được ăn.

    Thôi được rồi, cũng chỉ là một con cua thôi, dâng nó cho hoàng đế vậy.

    Vì vậy, sau khi Khang Hy ngồi xuống, một con cua to bằng cái bát được đặt trước mặt hắn, Hách Như Nguyệt oán hận nói: "Mời hoàng thượng ăn cua."

    Khang Hi nhìn Hách Như Nguyệt, lại cúi đầu nhìn cua: "Nàng có thể gỡ cua cho trẫm được không?"

    Hách Như Nguyệt: Như vậy có phải là quá đáng không? Tới bữa đến cướp cua của nàng, rồi còn muốn nàng gỡ cua?

    Được rồi, ai bảo nàng có việc cần nhờ đây? Cũng chỉ là gỡ cua thôi, nhưng.. Hách Như Nguyệt trước giờ cũng chỉ biết ăn chứ chưa tự gỡ bao giờ.

    Không sao, Hách Như Nguyệt cố gắng nhớ lại hành động của người phục vụ đẹp trai khi tới ăn trong nhà hàng, nhưng rồi nhận ra rằng nàng chỉ nhớ được khuôn mặt và cơ bụng tám múi của anh ta.

    Có vẻ như là phải bóc mang của con cua trước. Hách Như Nguyệt dùng sức tách mang ra, kết quả là mang còn chưa tách ra thì tay đã bị cứa đứt.

    Khang Hy nhìn thấy chỉ cau mày, giơ tay nắm lấy cổ tay nàng, nói với Lương Cửu Công: "Truyền thái y."

    Hách Như Nguyệt: Không, nàng không muốn trở thành người đầu tiên trong cung gọi thái y vì ăn cua.

    "Hoàng thượng, thần không sao." Hách Như Nguyệt muốn rút lại cổ tay của mình nhưng không dược, đành phải ngăn Lương Cửu Công lại nói: "Lương tổng quản đừng đi, vết thương này chỉ cần cho vào miệng ngậm chút là được, không cần.. ah!"

    Hách Như Nguyệt trợn tròn mắt nhìn hoàng đế, nàng không hiểu người đàn ông này muốn làm gì.

    Có thể nói hắn thích nguyên chủ, nhưng sống chết không chịu cho nguyên chủ một danh phận mà mở mắt nhìn nàng hương tiêu ngọc vẫn. Còn nói không thích, hắn lại rất thích là các hành động mập mờ trước mặt người khác.

    Đúng vậy, chỉ là trước mặt người khác, khi ở riêng với nhau, hắn cư xử rất tốt.

    "Thật là một nha đầu ngu ngốc!"

    Khang Hy buông Hách Như Nguyệt ra, không nhìn nàng nữa mà cầm dụng cụ gỡ cua lên, tự mình tách mang cua, lộ ra gạch cua, nửa con cua được đưa cho Hách Như Nguyệt: "Ăn đi, không ai tranh giành với nàng đâu."

    Hách Như Nguyệt lúc này chỉ muốn rửa tay, nhưng nếu rửa tay sẽ xúc phạm đến hoàng thượng, không thể nói đến chuyện cảu Đại A ca.

    Kệ vậy, ăn bẩn sống lâu, Huệ Quý nhân giúp nàng nhiều như vậy, nàng cũng nên báo đáp.

    Lương Cửu Công đi tới cửa, quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, khuôn mặt đỏ bừng.

    Nếu hoàng đế thích Nhị cô nương, lâm hạnh sau đó phong tước vị Quý nhân là được, còn không phải muốn làm gì thì làm.

    Nhưng hoàng đế cũng thật là, ngủ không chịu ngủ, phong cũng không phong, mà lại luôn quấn lấy Nhị cô nương không rõ ràng, càng ngày càng khó hiểu.

    Hách Như Nguyệt rất thích ăn cua, ăn một lượt hai con, háo hức nhìn sang con thứ ba, nhưng Khang Hy dừng lại nói: "Cua rất lạnh, không cho phép ăn nữa."

    Không cho ăn thì không ăn nữa, Hách Như Nguyệt vô thức co giật ngón tay, đau tới mức muốn khóc, mắt đỏ lên.

    Lúc kịp phản ứng lại, khuôn mặt xinh đẹp đã đỏ bừng.
     
    chiqudoll thích bài này.
  3. Trương Tuyết Dĩnh

    Bài viết:
    0
    Các bạn thông cảm. Truyện này cần có phí mới đọc được. Đợi tác giả mở khóa VIP rồi mình dịch tiếp cho các bạn đọc nha :))
     
    Creprick thích bài này.
  4. Creprick

    Bài viết:
    0
    Mình thấy trên wikidich có 134 chương rồi đó editor ơi. Đánh tên tác giả là tìm ra á "

    Thanh xuyên chi tiểu dì mang oa hằng ngày"
     
  5. Trương Tuyết Dĩnh

    Bài viết:
    0
    Bạn đọc tạm trên đó nhé. M dịch trực tiếp, k chuyên dịch bản convert. Về phần nguyên bản hiện tại cần có tài khoản đóng phí mới mở đọc được nhé ạ
     
    Creprick thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...