Bài viết: 0 

Chương 40: Nội tình (hạ)
Nghe được tin tức, Hách Như Nguyệt cũng không để ý nhiều, bởi vì nàng biết Đại A Ca trong lịch sử có sức khỏe rất tốt, cưỡi ngựa giỏi, bắn giỏi, chỉ là biết đi hơi muộn một chút mà thôi.
Vì vậy, khi Hách Như Nguyệt gặp đôi mắt ưu thương của Huệ Quý nhân, liền nở một nụ cười thiện lương với nàng ta. Huệ Quý nhân cũng miễn cưỡng cười, rồi rời đi.
Những chuyện đã xảy ra trong hậu điện, cũng nhanh chóng tới tai Thái hậu. Thái hậu quay ra cười với người tâm phúc của mình: "Các ngươi đều khuyên ta quản, ta không quản, nhiều lúc thêm một việc không bằng bớt một chuyện."
Nếu bà can thiệp, chuyện tốt cũng biến thành chuyện xấu.
Thấy tâm phúc của mình bối rối, Thái hậu cười nói: "Nhờ có nha đầu đó mà Từ Nhân Cung rốt cục cũng thanh tịnh rồi."
Ngày hôm đó, trong cung xảy ra một cuộc thay máu quy mô lớn, mười mấy cung nữ và thái giám trong Từ Nhân Cung không yên phận đã bị bắt đi, đưa đến Tân Giả Khố để lao động khổ sai.
Trong lúc lục cung rung chuyển, Vinh Quý nhân lại buồn bã thở dài, vừa mới nhét bọn họ vào Từ Nhân Cung, sao lại bị phạt đến Tân Giả Khố rồi.
Sau đó, một tin tức lớn khác lại đến. Vì đối xử tệ với người hầu bên cạnh Thái tử, Kính Quý nhân cung bị giáng cấp bậc giống như Nữu Hỗ Lộc thị, bị phạt tới cấm túc ở Cảnh Dương Cung.
Vinh Quý nhân lập tức chạy tới hỏi Huệ Quý nhân, nhưng Huệ Quý nhân lại không nói gì, chỉ liếc nhìn bụng nàng ta rồi nói: "Không sao đâu, cứ yên tâm dưỡng thai đi."
Tin tức nhanh chóng lan truyền từ Đông lục cung đến Tây lục cung rồi đến Từ Nhân Cung. Sau khi nghe báo cáo, Thái hoàng Thái hậu chỉ hỏi Thái tử có bị dọa không, sau khi nhận được câu trả lời thỏa đáng, bà chậm rãi nói: "Không bị dọa thì tốt."
Việc khác không quản tới.
Lần trước Nữu Hỗ Lộc thị phạm tội, người nhà đã vào cung thỉnh an. Lần này tới phiên Kính Đáp ứng, nhưng nàng ta không có may mắn như vậy. Người nhà không có ai đến cầu tình, ngược lại còn vì chuyện nàng ta bị đày vào lãnh cung mà cảm thấy mất mặt.
Nửa tháng sau, người bị cấm túc vĩnh viễn tại Cảnh Dương Cung là Kính Đáp ứng vẫn sống yên ổn, nhưng người chỉ bị phạt một năm bổng lộc là An Quý nhân lại lâm bệnh nặng, suýt chết.
Khi cơn bão dịu đi, Đại Tổng quản Phủ Nội vụ Cát Lộc mới nghỉ phép quay lại. Việc đầu tiên sau khi trở lại chính là tới hậu điện Từ Nhân Cung bồi lễ với Hách Như Nguyệt, đồng thời cũng mang theo rất nhiều đồ tốt.
So với trước khi bị đối xử tệ chỉ hơn chứ không kém.
Hách Như Nguyệt mỉm cười tiếp nhận tất cả, hỏi thăm tình huống của Đại A Ca giống như một câu chuyện phiếm bình thường. Nụ cười trên mặt Cát Lộc đột nhiên trở nên gượng ép, mơ hồ nói ra mấy lời khen ngợi.
Dù sao thì Huệ Quý nhân cũng đã giúp đỡ nàng, thực sự quan tâm đến Thái tử, Hách Như Nguyệt lại hỏi một câu: "Nghe nói Đại A Ca đã hơn hai tuổi cũng chưa biết đi? Là bẩm sinh hay do con người?"
Khi Huệ Quý nhân, người có quyền hiệp trợ quản lý lục cung hỏi, nhưng cũng chỉ hỏi bóng gió, Cát Lộc không ngờ rằng Hách Như Nguyệt sẽ hỏi một câu hỏi thẳng thắn như vậy, nhưng chính sự thẳng thắn như vậy đã khiến ông ta đột nhiên thức tỉnh.
Đại A Ca không ai khác, chính là hoàng trưởng tử của hoàng đế, trong lòng dù không nói ra cũng phải có kỳ vọng.
Hiện tại, Đại A Ca đã hơn hai tuổi, vẫn chưa biết đi, mặc dù Đại A Ca cũng có vấn đề như mỗi lần tập đi thì ngã lên ngã xuống, sợ đau không chịu đi, nhưng rõ ràng vấn đề ở người nuôi dưỡng thì nghiêm trọng hơn.
Không cần biết là bẩm sinh hay do con người, ông sắp dạy hỏng hoảng trưởng tử rồi, khiến hoàng đế mất mặt.
Ông cũng đã từng rất nỗ lực để dạy Đại A Ca tập đi, bất chấp việc Đại A Ca khóc lóc. Kết quả là đến đêm, Đại A Ca bị sốt cao, liên tục kêu đau chân, dọa ông sợ mất mật.
Cát Lộc không dám nói gì, liền đích thân đi gặp một vị thái y quen biết để xem chân cho Đại A Ca, biết được không có vấn đề gì nên mới yên tâm.
Từ đó, ông không còn dám ép Đại A Ca học cách đi nữa.
Ông nhờ thái y xem thì biết chân của Đại A Ca không có vấn đề gì, nhưng triều thần không biết, cả thiên hạ cũng không biết!
Hoàng đế mất phụ thân khi mới tám tuổi và mất ngạch nương khi mới mười tuổi, mười hài tử đã chết bảy, đến hoàng trưởng tử đã hơn hai tuổi cũng chưa biết đi..
Các quan trong triều sẽ nghị luận thế nào, người trong thiên hạ sẽ nghị luận thế nào, hoàng thượng sẽ nghĩ gì, mũi Cát Lộc bắt đầu đổ mồ hôi, không dám nghĩ xa hơn.
Nhưng vừa nghĩ tới việc Đại A Ca khóc náo, Cát Lộc liền đau đầu, mặc kệ trong phòng còn có người, tại chỗ quỳ xuống trước Hách Như Nguyệt: "Cầu nữ quan nói với hoàng thượng, nói là ta bất tài, không thể nuôi nấng tốt Đại A Ca, phụ lòng mong đợi của hoàng thượng, cầu hoàng thượng đưa Đại A Ca về cung nuôi dưỡng!"
Nếu không chăm sóc tốt cho Đại A Ca, cùng lắm là mất đi chức, nhưng chuyện hoàng đế bị thiên hạ chỉ trích lại khác, ông sẽ mất đầu, liên lụy cửu tộc.
Cát Lộc không chút do dự lựa chọn.
Sở dĩ hắn không cầu xin Huệ Quý nhân mà cầu xin Hách Như Nguyệt, chủ yếu là vì Đại A Ca năm đó bị đưa ra khỏi cung, kỳ thực là do Huệ Quý nhân thỉnh cầu hoàng đế, hoàng đế miễn cưỡng đồng ý.
Huệ Quý nhân không phải là người đầu tiên vào cung, cũng không phải là người được sủng ái nhất, nhưng lại may mắn sinh ra trưởng hoàng tử cho hoàng đế, được nuôi dưỡng bình an đến hơn hai tuổi, qua vài năm nữa có thể đứng vững rồi.
Nhiều người cho rằng Huệ Quý nhân là người may mắn, nhưng Cát Lộc không nghĩ vậy. Đại A Ca có thể sống sót đến ngày nay chính là nhờ hắn có một ngạch nương khôn ngoan.
Hoàng đế cũng thích sự khôn ngoan của Huệ Quý nhân nên đã trao quyền hiệp trợ quản lý lục cung với Vinh Quý nhân, Vinh Quý nhân chỉ là một kẻ ngốc, Huệ Quý nhân mới thực sự là người phụ trách.
Cát Lộc nghe nói lần này có thể lật đổ được An Quý nhân và Kính Quý nhân, Huệ Quý nhân đã xuất lực rất lớn, cũng giành được quyển quản lý hoàn toàn lục cung như ý nguyện.
Lúc cần nhẫn nhịn thì nhẫn nhịn, khi cần tàn nhẫn thì tàn nhẫn, điều này khiến Cát Lộc cũng phải kính sợ.
Chính vì sự khôn ngoan này mà Cát Lộc không thể nắm chắc được tính tình của Huệ Quý nhân, sợ nàng cũng giống như hoàng đế, bởi vì Đại A Ca không biết đi mà từ bỏ hắn, không muốn nhận củ khoai tây nóng hổi này.
Dù sao thì Huệ Quý nhân cũng vừa mới tiếp quản một nửa quyền quản lý Lục cung còn lại, nếu tiếp quản Đại A Ca vào lúc này, không những sẽ bị người khác chê cười, nói nàng sinh ra một hoàng tử bẩm sinh không hoàn hảo, còn có thể vị người khác phân quyền khi không đủ tinh lực chu toàn cho lục cung.
Cái mất nhiều hơn cái được.
Nhị cô nương của gia tộc Hách Xá Lí thì khác. Nàng ấy là người trong lòng hoàng đế.
Am Thịnh Tâm hồi đó là bằng chứng rõ ràng nhất.
Những người khác có thể không biết Thánh Tâm đã được đổi thành Thịnh Tâm, nhưng Cát Lộc thân là người đứng đầu Phủ Nội vụ, là người biết rõ ràng nhất.
Chỉ cần nhìn cách hoàng đế đối xử với Nữu Hỗ Lộc thị và Kính Quý nhân liền biết phân lượng của vị Nhị cô nương này trong lòng hoàng đế. Nàng nói một câu trước mặt hoàng đế, còn hữu dụng hơn trăm câu của ông. Đến lúc đó, không cần biết Huệ Quý nhân có nguyện ý hay không nguyện ý cũng phải nhận về.
Nếu may mắn, ông vẫn có thể giữ được chiếc mũ trên đầu.
Hách Như Nguyệt chỉ thản nhiên hỏi, nhưng trước sự ngạc nhiên của nàng, Cát Lộc lập tức quỳ xuống. Phải biết, Đại Tổng quản Phủ Nội vụ cấp bậc nhị phẩm, nàng chỉ mới tam phẩm, chức vụ của đối phương cao hơn nàng.
Nam nữ có sự khác biệt nên không thể tự mình giúp đỡ nên ra hiệu cho tiểu thái giám bên cạnh giúp đỡ. Kết quả Cát Lộc không chịu đứng dậy, nên Hách Như Nguyệt đành phải nói: "Thôi được, lát nữa ta sẽ bàn bạc với Huệ Quý nhân."
Đàn ông và phụ nữ suy nghĩ khác nhau. Cát Lộc cho rằng Huệ Quý nhân thông minh và tàn nhẫn, có thể không chấp nhận Đại A Ca không hoàn hảo, nhưng Hách Như Nguyệt lại không cảm thấy như vậy. Tất cả các bà mẹ trên thế giới đều giống nhau và sẽ không ghét con mình.
Hơn nữa, Đại A Ca chỉ là biết đi muộn, không hề bị khuyết tật bẩm sinh.
Sau khi đuổi Cát Lộc đi, thì Huệ Quý nhân đến. Như Nguyệt bế tiểu gia hỏa vỗ ợ hơi: "Hôm nay tiểu chủ đến sớm vậy, mọi chuyện trong cung đã giải quyết xong chưa?"
Hai người hợp tác để hạ gục An Quý nhân và Kính Quý nhân, đồng thời thiết lập tình chiến hữu sâu sắc.
Dưới sự quan tâm hết mực của Huệ Quý nhân, trăm ngày của tiểu gia hỏa được tổ chức khá xa hoa. Hách Như Nguyệt nhận quà mỏi cả tay.
Khi hoàng đế hỏi, Huệ Quý nhân đã sớm chuẩn bị lí do: "Khi Thái tử đầy tháng cũng đúng thời điểm quốc tang vừa xong, không thích hợp tổ chức lớn. Hiện nay, quốc tang đã qua, Thái tử thân thể khỏe mạnh, đương nhiên muốn tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết đích tử của hoàng thượng rất khỏe mạnh."
Người trong thiên hạ đương nhiên bao gồm cả những kẻ nổi loạn ở phía nam.
Thấy hoàng đế nhíu mày, Huệ Quý nhân bổ sung thêm: "Hoàng thượng không vui trước cái chết của hoàng hậu, Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu cũng không vui. Vừa hay tới lễ trăm ngày của Thái tử tổ chức náo nhiệt một chút, cũng là mong hoàng thượng, Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu vui vẻ."
Việc đưa Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu làm lí do quả thực rất hữu dụng, Hoàng đế không nói gì, giao cho Huệ Quý nhân lo liệu.
Lễ trăm ngày kết thúc, Huệ Quý nhân lại lấy ra một chiếc vòng cổ bằng vàng tặng riêng vào Thái tử, cũng không biết học đâu các từ đó, lẩm bẩm hồi lâu, cơ bản là chúc Thái tử bình an trưởng thành các thứ.
Hách Như Nguyệt rất cảm động nhưng cũng lo lắng tốn tiền:
"Tiểu Trang đã gửi quà qua rồi, sao còn tặng nữa?"
Huệ Quý nhân cầm chiếc vòng cổ lên, lật lại cho Hách Như Nguyêt xem: "Những cái trước đó đều là có dấu của hoàng cung. Cái này là ta nhờ Phủ Nội vụ làm riêng."
Không phải là đồ hoàng cung, có thể hoán đổi bất kì lúc nào.
Huệ Quý nhân không biết rằng Hách Như Nguyệt đã khoét túi riêng của hoàng đế để chữa bệnh cho Đồ Hải, chỉ nghĩ rằng Thái tử còn chưa được chính thức được sắc phong, không có nhiều tiền mỗi tháng nên sợ Hách Như Nguyệt không có đủ tiền tiêu.
Bây giờ Huệ Quý nhân đang nắm quyền lực lớn, được coi là một túi tiền lớn trong mắt Hách Như Nguyệt, vì vậy nàng không chút do dự thu chiếc vòng cổ vàng.
Họ hợp lực để đối phó người khác, trong tay có tiền, tình chiến hữu ngày càng sâu đậm hơn. Huệ Quý nhân hầu như ngày nào cũng đến Từ Nhân Cung để thỉnh an Thái hậu.
Chỉ là sẽ muộn một chút. Thứ nhất, trong hậu cung có rất nhiều việc cần giải quyết. Thứ hai, Thái tử sau khi cho con bú xong sẽ ngủ một giấc rất lâu, chỉ có đúng lúc hắn dậy thì có thể chơi với hắn.
Hôm nay có chút không bình thường, Thái tử vừa ăn xong chuẩn bị đi ngủ thì Huệ Quý nhân đã đến.
Khi được hỏi, Huệ Quý nhân chỉ cười nói: "Trong cung có vô số chuyện, ta không thể xử lý hết được. Ta chỉ đang nhân lúc có chút thời gian nên tới đây thôi."
Cũng không nói rõ mục đích.
Hách Như Nguyệt đoán rằng nàng ấy có lẽ có điều gì đó muốn nói nên đã đưa Thái tử đang ngái ngủ cho vú nuôi. Nhưng vừa đưa Thái tử cho vú nuôi, tiểu gia hỏa lại khóc ầm lên, Hách Như Nguyệt chỉ có thể ôm lại.
Thái tử vừa trở về vong tay của Như Nguyệt, liền nín.
Nàng áy náy nhìn Huệ Quý nhân, còn Huệ Quý nhân thì có vẻ hâm mộ: "Bảo Thành của chúng ta thật thông minh, chỉ trong một trăm ngày là có thể nhận mặt rồi. Không giống như Đại A Ca, đã hơn hai tuổi cũng chưa biết đi."
Đã bị hoàng đế chán ghét rồi.
Vì vậy, khi Hách Như Nguyệt gặp đôi mắt ưu thương của Huệ Quý nhân, liền nở một nụ cười thiện lương với nàng ta. Huệ Quý nhân cũng miễn cưỡng cười, rồi rời đi.
Những chuyện đã xảy ra trong hậu điện, cũng nhanh chóng tới tai Thái hậu. Thái hậu quay ra cười với người tâm phúc của mình: "Các ngươi đều khuyên ta quản, ta không quản, nhiều lúc thêm một việc không bằng bớt một chuyện."
Nếu bà can thiệp, chuyện tốt cũng biến thành chuyện xấu.
Thấy tâm phúc của mình bối rối, Thái hậu cười nói: "Nhờ có nha đầu đó mà Từ Nhân Cung rốt cục cũng thanh tịnh rồi."
Ngày hôm đó, trong cung xảy ra một cuộc thay máu quy mô lớn, mười mấy cung nữ và thái giám trong Từ Nhân Cung không yên phận đã bị bắt đi, đưa đến Tân Giả Khố để lao động khổ sai.
Trong lúc lục cung rung chuyển, Vinh Quý nhân lại buồn bã thở dài, vừa mới nhét bọn họ vào Từ Nhân Cung, sao lại bị phạt đến Tân Giả Khố rồi.
Sau đó, một tin tức lớn khác lại đến. Vì đối xử tệ với người hầu bên cạnh Thái tử, Kính Quý nhân cung bị giáng cấp bậc giống như Nữu Hỗ Lộc thị, bị phạt tới cấm túc ở Cảnh Dương Cung.
Vinh Quý nhân lập tức chạy tới hỏi Huệ Quý nhân, nhưng Huệ Quý nhân lại không nói gì, chỉ liếc nhìn bụng nàng ta rồi nói: "Không sao đâu, cứ yên tâm dưỡng thai đi."
Tin tức nhanh chóng lan truyền từ Đông lục cung đến Tây lục cung rồi đến Từ Nhân Cung. Sau khi nghe báo cáo, Thái hoàng Thái hậu chỉ hỏi Thái tử có bị dọa không, sau khi nhận được câu trả lời thỏa đáng, bà chậm rãi nói: "Không bị dọa thì tốt."
Việc khác không quản tới.
Lần trước Nữu Hỗ Lộc thị phạm tội, người nhà đã vào cung thỉnh an. Lần này tới phiên Kính Đáp ứng, nhưng nàng ta không có may mắn như vậy. Người nhà không có ai đến cầu tình, ngược lại còn vì chuyện nàng ta bị đày vào lãnh cung mà cảm thấy mất mặt.
Nửa tháng sau, người bị cấm túc vĩnh viễn tại Cảnh Dương Cung là Kính Đáp ứng vẫn sống yên ổn, nhưng người chỉ bị phạt một năm bổng lộc là An Quý nhân lại lâm bệnh nặng, suýt chết.
Khi cơn bão dịu đi, Đại Tổng quản Phủ Nội vụ Cát Lộc mới nghỉ phép quay lại. Việc đầu tiên sau khi trở lại chính là tới hậu điện Từ Nhân Cung bồi lễ với Hách Như Nguyệt, đồng thời cũng mang theo rất nhiều đồ tốt.
So với trước khi bị đối xử tệ chỉ hơn chứ không kém.
Hách Như Nguyệt mỉm cười tiếp nhận tất cả, hỏi thăm tình huống của Đại A Ca giống như một câu chuyện phiếm bình thường. Nụ cười trên mặt Cát Lộc đột nhiên trở nên gượng ép, mơ hồ nói ra mấy lời khen ngợi.
Dù sao thì Huệ Quý nhân cũng đã giúp đỡ nàng, thực sự quan tâm đến Thái tử, Hách Như Nguyệt lại hỏi một câu: "Nghe nói Đại A Ca đã hơn hai tuổi cũng chưa biết đi? Là bẩm sinh hay do con người?"
Khi Huệ Quý nhân, người có quyền hiệp trợ quản lý lục cung hỏi, nhưng cũng chỉ hỏi bóng gió, Cát Lộc không ngờ rằng Hách Như Nguyệt sẽ hỏi một câu hỏi thẳng thắn như vậy, nhưng chính sự thẳng thắn như vậy đã khiến ông ta đột nhiên thức tỉnh.
Đại A Ca không ai khác, chính là hoàng trưởng tử của hoàng đế, trong lòng dù không nói ra cũng phải có kỳ vọng.
Hiện tại, Đại A Ca đã hơn hai tuổi, vẫn chưa biết đi, mặc dù Đại A Ca cũng có vấn đề như mỗi lần tập đi thì ngã lên ngã xuống, sợ đau không chịu đi, nhưng rõ ràng vấn đề ở người nuôi dưỡng thì nghiêm trọng hơn.
Không cần biết là bẩm sinh hay do con người, ông sắp dạy hỏng hoảng trưởng tử rồi, khiến hoàng đế mất mặt.
Ông cũng đã từng rất nỗ lực để dạy Đại A Ca tập đi, bất chấp việc Đại A Ca khóc lóc. Kết quả là đến đêm, Đại A Ca bị sốt cao, liên tục kêu đau chân, dọa ông sợ mất mật.
Cát Lộc không dám nói gì, liền đích thân đi gặp một vị thái y quen biết để xem chân cho Đại A Ca, biết được không có vấn đề gì nên mới yên tâm.
Từ đó, ông không còn dám ép Đại A Ca học cách đi nữa.
Ông nhờ thái y xem thì biết chân của Đại A Ca không có vấn đề gì, nhưng triều thần không biết, cả thiên hạ cũng không biết!
Hoàng đế mất phụ thân khi mới tám tuổi và mất ngạch nương khi mới mười tuổi, mười hài tử đã chết bảy, đến hoàng trưởng tử đã hơn hai tuổi cũng chưa biết đi..
Các quan trong triều sẽ nghị luận thế nào, người trong thiên hạ sẽ nghị luận thế nào, hoàng thượng sẽ nghĩ gì, mũi Cát Lộc bắt đầu đổ mồ hôi, không dám nghĩ xa hơn.
Nhưng vừa nghĩ tới việc Đại A Ca khóc náo, Cát Lộc liền đau đầu, mặc kệ trong phòng còn có người, tại chỗ quỳ xuống trước Hách Như Nguyệt: "Cầu nữ quan nói với hoàng thượng, nói là ta bất tài, không thể nuôi nấng tốt Đại A Ca, phụ lòng mong đợi của hoàng thượng, cầu hoàng thượng đưa Đại A Ca về cung nuôi dưỡng!"
Nếu không chăm sóc tốt cho Đại A Ca, cùng lắm là mất đi chức, nhưng chuyện hoàng đế bị thiên hạ chỉ trích lại khác, ông sẽ mất đầu, liên lụy cửu tộc.
Cát Lộc không chút do dự lựa chọn.
Sở dĩ hắn không cầu xin Huệ Quý nhân mà cầu xin Hách Như Nguyệt, chủ yếu là vì Đại A Ca năm đó bị đưa ra khỏi cung, kỳ thực là do Huệ Quý nhân thỉnh cầu hoàng đế, hoàng đế miễn cưỡng đồng ý.
Huệ Quý nhân không phải là người đầu tiên vào cung, cũng không phải là người được sủng ái nhất, nhưng lại may mắn sinh ra trưởng hoàng tử cho hoàng đế, được nuôi dưỡng bình an đến hơn hai tuổi, qua vài năm nữa có thể đứng vững rồi.
Nhiều người cho rằng Huệ Quý nhân là người may mắn, nhưng Cát Lộc không nghĩ vậy. Đại A Ca có thể sống sót đến ngày nay chính là nhờ hắn có một ngạch nương khôn ngoan.
Hoàng đế cũng thích sự khôn ngoan của Huệ Quý nhân nên đã trao quyền hiệp trợ quản lý lục cung với Vinh Quý nhân, Vinh Quý nhân chỉ là một kẻ ngốc, Huệ Quý nhân mới thực sự là người phụ trách.
Cát Lộc nghe nói lần này có thể lật đổ được An Quý nhân và Kính Quý nhân, Huệ Quý nhân đã xuất lực rất lớn, cũng giành được quyển quản lý hoàn toàn lục cung như ý nguyện.
Lúc cần nhẫn nhịn thì nhẫn nhịn, khi cần tàn nhẫn thì tàn nhẫn, điều này khiến Cát Lộc cũng phải kính sợ.
Chính vì sự khôn ngoan này mà Cát Lộc không thể nắm chắc được tính tình của Huệ Quý nhân, sợ nàng cũng giống như hoàng đế, bởi vì Đại A Ca không biết đi mà từ bỏ hắn, không muốn nhận củ khoai tây nóng hổi này.
Dù sao thì Huệ Quý nhân cũng vừa mới tiếp quản một nửa quyền quản lý Lục cung còn lại, nếu tiếp quản Đại A Ca vào lúc này, không những sẽ bị người khác chê cười, nói nàng sinh ra một hoàng tử bẩm sinh không hoàn hảo, còn có thể vị người khác phân quyền khi không đủ tinh lực chu toàn cho lục cung.
Cái mất nhiều hơn cái được.
Nhị cô nương của gia tộc Hách Xá Lí thì khác. Nàng ấy là người trong lòng hoàng đế.
Am Thịnh Tâm hồi đó là bằng chứng rõ ràng nhất.
Những người khác có thể không biết Thánh Tâm đã được đổi thành Thịnh Tâm, nhưng Cát Lộc thân là người đứng đầu Phủ Nội vụ, là người biết rõ ràng nhất.
Chỉ cần nhìn cách hoàng đế đối xử với Nữu Hỗ Lộc thị và Kính Quý nhân liền biết phân lượng của vị Nhị cô nương này trong lòng hoàng đế. Nàng nói một câu trước mặt hoàng đế, còn hữu dụng hơn trăm câu của ông. Đến lúc đó, không cần biết Huệ Quý nhân có nguyện ý hay không nguyện ý cũng phải nhận về.
Nếu may mắn, ông vẫn có thể giữ được chiếc mũ trên đầu.
Hách Như Nguyệt chỉ thản nhiên hỏi, nhưng trước sự ngạc nhiên của nàng, Cát Lộc lập tức quỳ xuống. Phải biết, Đại Tổng quản Phủ Nội vụ cấp bậc nhị phẩm, nàng chỉ mới tam phẩm, chức vụ của đối phương cao hơn nàng.
Nam nữ có sự khác biệt nên không thể tự mình giúp đỡ nên ra hiệu cho tiểu thái giám bên cạnh giúp đỡ. Kết quả Cát Lộc không chịu đứng dậy, nên Hách Như Nguyệt đành phải nói: "Thôi được, lát nữa ta sẽ bàn bạc với Huệ Quý nhân."
Đàn ông và phụ nữ suy nghĩ khác nhau. Cát Lộc cho rằng Huệ Quý nhân thông minh và tàn nhẫn, có thể không chấp nhận Đại A Ca không hoàn hảo, nhưng Hách Như Nguyệt lại không cảm thấy như vậy. Tất cả các bà mẹ trên thế giới đều giống nhau và sẽ không ghét con mình.
Hơn nữa, Đại A Ca chỉ là biết đi muộn, không hề bị khuyết tật bẩm sinh.
Sau khi đuổi Cát Lộc đi, thì Huệ Quý nhân đến. Như Nguyệt bế tiểu gia hỏa vỗ ợ hơi: "Hôm nay tiểu chủ đến sớm vậy, mọi chuyện trong cung đã giải quyết xong chưa?"
Hai người hợp tác để hạ gục An Quý nhân và Kính Quý nhân, đồng thời thiết lập tình chiến hữu sâu sắc.
Dưới sự quan tâm hết mực của Huệ Quý nhân, trăm ngày của tiểu gia hỏa được tổ chức khá xa hoa. Hách Như Nguyệt nhận quà mỏi cả tay.
Khi hoàng đế hỏi, Huệ Quý nhân đã sớm chuẩn bị lí do: "Khi Thái tử đầy tháng cũng đúng thời điểm quốc tang vừa xong, không thích hợp tổ chức lớn. Hiện nay, quốc tang đã qua, Thái tử thân thể khỏe mạnh, đương nhiên muốn tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết đích tử của hoàng thượng rất khỏe mạnh."
Người trong thiên hạ đương nhiên bao gồm cả những kẻ nổi loạn ở phía nam.
Thấy hoàng đế nhíu mày, Huệ Quý nhân bổ sung thêm: "Hoàng thượng không vui trước cái chết của hoàng hậu, Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu cũng không vui. Vừa hay tới lễ trăm ngày của Thái tử tổ chức náo nhiệt một chút, cũng là mong hoàng thượng, Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu vui vẻ."
Việc đưa Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu làm lí do quả thực rất hữu dụng, Hoàng đế không nói gì, giao cho Huệ Quý nhân lo liệu.
Lễ trăm ngày kết thúc, Huệ Quý nhân lại lấy ra một chiếc vòng cổ bằng vàng tặng riêng vào Thái tử, cũng không biết học đâu các từ đó, lẩm bẩm hồi lâu, cơ bản là chúc Thái tử bình an trưởng thành các thứ.
Hách Như Nguyệt rất cảm động nhưng cũng lo lắng tốn tiền:
"Tiểu Trang đã gửi quà qua rồi, sao còn tặng nữa?"
Huệ Quý nhân cầm chiếc vòng cổ lên, lật lại cho Hách Như Nguyêt xem: "Những cái trước đó đều là có dấu của hoàng cung. Cái này là ta nhờ Phủ Nội vụ làm riêng."
Không phải là đồ hoàng cung, có thể hoán đổi bất kì lúc nào.
Huệ Quý nhân không biết rằng Hách Như Nguyệt đã khoét túi riêng của hoàng đế để chữa bệnh cho Đồ Hải, chỉ nghĩ rằng Thái tử còn chưa được chính thức được sắc phong, không có nhiều tiền mỗi tháng nên sợ Hách Như Nguyệt không có đủ tiền tiêu.
Bây giờ Huệ Quý nhân đang nắm quyền lực lớn, được coi là một túi tiền lớn trong mắt Hách Như Nguyệt, vì vậy nàng không chút do dự thu chiếc vòng cổ vàng.
Họ hợp lực để đối phó người khác, trong tay có tiền, tình chiến hữu ngày càng sâu đậm hơn. Huệ Quý nhân hầu như ngày nào cũng đến Từ Nhân Cung để thỉnh an Thái hậu.
Chỉ là sẽ muộn một chút. Thứ nhất, trong hậu cung có rất nhiều việc cần giải quyết. Thứ hai, Thái tử sau khi cho con bú xong sẽ ngủ một giấc rất lâu, chỉ có đúng lúc hắn dậy thì có thể chơi với hắn.
Hôm nay có chút không bình thường, Thái tử vừa ăn xong chuẩn bị đi ngủ thì Huệ Quý nhân đã đến.
Khi được hỏi, Huệ Quý nhân chỉ cười nói: "Trong cung có vô số chuyện, ta không thể xử lý hết được. Ta chỉ đang nhân lúc có chút thời gian nên tới đây thôi."
Cũng không nói rõ mục đích.
Hách Như Nguyệt đoán rằng nàng ấy có lẽ có điều gì đó muốn nói nên đã đưa Thái tử đang ngái ngủ cho vú nuôi. Nhưng vừa đưa Thái tử cho vú nuôi, tiểu gia hỏa lại khóc ầm lên, Hách Như Nguyệt chỉ có thể ôm lại.
Thái tử vừa trở về vong tay của Như Nguyệt, liền nín.
Nàng áy náy nhìn Huệ Quý nhân, còn Huệ Quý nhân thì có vẻ hâm mộ: "Bảo Thành của chúng ta thật thông minh, chỉ trong một trăm ngày là có thể nhận mặt rồi. Không giống như Đại A Ca, đã hơn hai tuổi cũng chưa biết đi."
Đã bị hoàng đế chán ghét rồi.