Chương 70: Lại thêm một tên nữa bị lừa gạt
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
"Đúng rồi, Vân Thước đâu?" Minh Huyền vỗ vỗ đầu, đột nhiên nghĩ tới một người luôn bị bọn họ bỏ sót.
Hiện tại tất cả mọi người đang mở họp, trừ Diệp Thanh Hàn cùng Tống Hàn Thanh mất tích ra, hình như từ đầu tới cuối chưa từng nhìn thấy bóng dáng của Vân Thước.
"Nha." Miểu Miểu hơi mở to đôi mắt, cũng không biết nói cái gì cho phải: "Nàng lại biến mất?"
Tư Diệu Ngôn nhàn nhạt lên tiếng: "Trước đó ta nhìn thấy nàng đi cùng một nam nhân, tu vi của đối phương cao hơn ta."
Tu vi của nàng là Kim Đan trung kỳ, cao hơn nàng chỉ có Kim Đan hậu kỳ, Tư Diệu Ngôn muốn đi tìm Vân Thước đều phải ước lượng xem có nguy hiểm gì không.
Mộc Trọng Hi cầm lòng không đậu liếc nhìn Tô Trạc, chỉ cảm thấy đỉnh đầu hắn đã xanh rì như đại thảo nguyên: "Nam nhân bên người sư muội của ngươi thật nhiều nha."
Sắc mặt Tô Trạc cũng xanh mét, quật cường giải thích: "Tiểu sư muội chỉ là tuổi còn nhỏ."
Minh Huyền xem thường trợn mắt nhìn trời: "A đúng đúng đúng, một đám phù tu chúng ta mệt chết mệt sống bày trận, còn nàng thì chạy đi tìm hoa tiền nguyệt hạ."
"Chúng ta xứng đáng!"
Bận rộn nửa ngày, nếu được khen thưởng thì lại là Nguyệt Thanh Tông hưởng, Minh Huyền đều cảm thấy mình sắp buồn nôn chết rồi. Nhưng khen thưởng như thế nào là chuyện của các trưởng lão. Minh Huyền cảm thấy nếu không có gì bất ngờ thì khen thưởng cho nhiệm vụ lần này sẽ vào tay Nguyệt Thanh Tông, không nói đến chuyện Vân Thước mất tích, chỉ riêng tác dụng của phù tu thôi cũng là rất lớn rồi. Lại liên tưởng đến Thánh Nữ tu vi Nguyên Anh kỳ kia, mấy người Trường Minh Tông lại càng héo, ai cũng không có ý định nỗ lực, ủ rũ ghé vào trên bàn mà thở ngắn than dài. Lấy cái gì mà thắng đây, hoàn toàn vô vọng!
* * *
"Ta vẫn luôn cảm thấy không đúng lắm. Mấy thân truyền đào tẩu kia cũng không có động tĩnh gì, ngươi không cảm thấy đám người Thánh Nữ xuất hiện quá vừa khéo sao?"
A Đại lắc đầu, thần sắc thâm trầm: "Vừa rồi ta cảm giác được có linh khí dao động."
Bên kia, Diệp Kiều vừa thoát khỏi ảo cảnh của Sơn Hà Đồ, khoảnh khắc nàng phá vỡ ảo cảnh, đột nhiên cảm thấy dùng chuyện này để củng cố sự tín nhiệm của đám Ma tộc cũng khá tốt, vì thế trước một giây ảo cảnh hoàn toàn tan vỡ, Diệp Kiều còn cố ý tiết lộ ra một tia linh khí.
"Thánh Nữ, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?" A Đại thần sắc khẩn trương, vội vàng hỏi Diệp Kiều.
Diệp Kiều nâng cằm, mặt vô cảm đáp: "Vừa rồi có người dùng Sơn Hà Đồ, ý đồ vây khốn ta."
Sơn Hà Đồ? Tuy là Ma tộc không có nghiên cứu gì về pháp khí nhưng cũng nghe nói qua Sơn Hà Đồ đứng ở vị trí thứ 3 trên bảng xếp hạng khí linh. Cũng nghe nói hiện tại nó đang nằm trong tay Trường Minh Tông.
Loại pháp khí khó chơi này, tuy là đại năng Nguyên Anh kỳ cũng sẽ bị lạc một đoạn thời gian, kết quả Thánh Nữ của bọn họ lại có thể phá vỡ ảo cảnh trong khoảng thời gian ngắn như vậy?
Ánh mắt nhìn Diệp Kiều của đám Ma tộc càng càng thêm tôn sùng, nàng cũng rất hài lòng với phản ứng này của bọn họ. Đúng đúng đúng, chính là như vậy! Tiếp tục tẩy não cho bọn họ, khiến bọn họ tin rằng Thánh Nữ Ma tộc không gì là không làm được. Như vậy lúc đánh nhau mới tiện cho nàng đục nước béo cò.
"..."
Diệp Thanh Hàn nghe không hiểu những người này đang nói cái gì, nhưng hắn cảm thấy Diệp Kiều thật đáng sợ. Có một tay tẩy não tuyệt hảo, còn rất biết lừa dối. Miệng Diệp Kiều rất giỏi lừa người gạt quỷ.
"Vân Thủy Thành truyền đến tin tức, nói có một thân truyền Bích Thủy Tông chui đầu vào lưới." Dừng một chút, Ma tộc tiếp tục bẩm báo: "Đám người thành chủ vừa lúc cũng muốn gặp ngài một lần."
Gặp hay là không gặp đây?
Diệp Thanh Hàn theo bản năng nhìn Diệp Kiều khẽ lắc đầu. Thành chủ kia đã từng gặp qua hắn cùng Tống Hàn Thanh, tuy hiện tại hai người đều đang đeo mặt nạ, nhưng thời gian bọn họ ở phủ Thành chủ dài như vậy, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng thấy, khó bảo đảm sẽ không bị phát hiện ra thân phận.
Diệp Kiều làm như không thấy ánh mắt hắn, đáp: "Gặp."
Sao lại không gặp chứ?
Nàng vẫy vẫy Tống Hàn Thanh, đè thấp giọng, nói: "Lát nữa, ngay sau khi tiến vào ngươi liền bày trận cách. Chúng ta vừa lúc có thể bắt ba ba trong rọ."
Tuy Tống Hàn Thanh bất mãn thái độ chỉ huy của nàng, nhưng mấy ngày nay, hai người đã quen nghe theo Diệp Kiều an bài. Thói quen thật là một thứ đáng sợ! Thế mà lại có thể khiến hắn dần dần thích ứng với loại người như Diệp Kiều.
Lúc đi gặp thành chủ Vân Thủy Thành, Diệp Kiều cố ý đuổi đám Ma tộc ra ngoài, nàng không ở cùng một chỗ với những thân truyền kia, tự nhiên cũng chưa từng gặp qua thành chủ Vân Thủy Thành. Người tới là một nam nhân trung niên.
Diệp Kiều híp híp mắt, đánh giá đối phương đồng thời cũng ngầm ra hiệu cho Tống Hàn Thanh nhanh bày trận cho tốt.
"Ngươi bắt được thân truyền Bích Thủy Tông?" Thiếu nữ đeo khăn che mặt, thấy không rõ thần sắc, thành chủ không khỏi nuốt nước miếng, vội vàng chắp tay thi lễ tỏ thái độ: "Đúng vậy, Thánh Nữ đại nhân."
"Bọn họ hẳn là đã ý thức được cái gì, âm thầm cảnh giác đối với chúng ta."
"Ta kiến nghị, thừa dịp cứu viện của bọn họ chưa tới, chúng ta phái người vây đánh đột ngột khiến bọn họ không kịp phòng ngừa."
Diệp Thanh Hàn: "Kiến nghị rất hay."
Hắn thiếu chút nữa không thể kìm nén, một kiếm bổ chết cái lão khốn nạn này.
Thành chủ lập tức dời mắt nhìn về phía Diệp Thanh Hàn, sau đó thần sắc hơi có chút biến hóa: "Có phải là ra đã gặp ngươi ở đâu rồi không?"
Hắn đã gặp qua đám người Diệp Thanh Hàn, cho dù đeo khăn che mặt, cũng mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc. Giọng nói nghe lại càng quen thuộc hơn.
Mọi người đều biết, giọng nói của nam chủ tiểu thuyết đều thanh lãnh tựa như toái ngọc, Diệp Thanh Hàn là nam chủ Long Ngạo Thiên tất nhiên cũng sẽ có giọng nói như vậy.
Giây tiếp theo thành chủ liền nghĩ ra giọng nói này hắn nghe được từ đâu, giọng nói đột nhiên đề cao: "Ngươi là thân truyền Vấn Kiếm Tông!"
Diệp Thanh Hàn phản ứng nhanh hơn thành chủ, nhấc kiếm gác lên cổ hắn.
Tiếng kêu của Thành chủ tức khắc như gà bị bóp chặt cổ, một câu cũng không nói ra được.
"Ngươi cũng là thân truyền năm tông?" Hắn nhìn về phía Diệp Kiều, hỏi.
Chính là hắn chưa từng thấy qua Diệp Kiều, chẳng lẽ là binh chia làm hai đường? Một bên dùng đám thân truyền ngu xuẩn kia tới mê hoặc bọn họ, một bên thì đến Ma tộc làm gián điệp? Còn đóng giả thành Thánh Nữ?
Diệp Kiều nhìn bộ dáng tự giác tìm được chân tướng của hắn, cũng không phủ nhận, chỉ là vẫn duy trì dáng vẻ cao thâm khó đoán, cười hỏi: "Ngươi cảm thấy năm tông không biết được kế hoạch của các ngươi sao?"
"Bỏ gian tà theo chính nghĩa còn kịp, ngươi nghĩ sao?" Nàng lộ ra nụ cười ôn nhu, phảng phất có thể bao dung tất thảy, hóa thân thành thánh mẫu cứu vớt thế giới, hướng dẫn từng bước: "Ta có thể trà trộn vào tận đây, tự nhiên là bởi vì năm tông đã cung cấp đủ tin tức. Đồng nghĩa với tất cả kế hoạch của các ngươi cũng đều tiến hành ngay dưới mí mắt của chúng ta."
"Hiện tại hối hận còn kịp."
Xong rồi!.. Lại thêm một tên nữa bị lừa gạt! Bọn họ biết kế hoạch cái rắm ấy! Chính là bởi vì không biết đã xảy ra chuyện gì, lại không thể tự mình hạ tràng, mới cho đám nhỏ ngốc nghếch này đến đây. Đương nhiên năm tông cũng đã suy xét qua vấn đề an toàn của bọn trẻ, bọn họ cũng đã âm thầm an bài người bảo hộ, chỉ là không ai có thể nghĩ đến, nửa đường lại nhảy ra một biến số là Diệp Kiều, hoàn toàn đảo lộn kế hoạch của bọn họ. Cuối cùng các trưởng lão nhất trí quyết định án binh bất động, nhìn xem Diệp Kiều muốn chơi kiểu gì.
Hắn cứng cổ đáp: "Ma Tôn đại nhân nói, sau khi chuyện thành sẽ cho ta điều ta muốn."
"Năm đại tông môn, tám đại gia tộc các ngươi độc chiếm Tu chân giới, mọi chỗ tốt đều bị các ngươi chiếm lấy, các ngươi đương nhiên không hiểu nỗi khổ của những tiểu thành trì như chúng ta."
Diệp Kiều khịt mũi coi thường: "Ai mà không biết khoác lác chứ? Sau khi chuyện thành ta còn có thể phong ngươi là đại tướng quân trâu ngựa được đấy."
"Ngươi thả thân truyền Bích Thủy Tông kia ra." Ngữ khí của Diệp Kiều không chút phập phồng: "Đến lúc đó ta sẽ nói các tông chủ thả cho ngươi một con đường sống."
Bích Thủy Tông đều là nữ hài tử, đối với nữ tử Diệp Kiều vẫn có thiện ý, nếu người bị bắt là mấy sư huynh của nàng, vậy khẳng định không quan hệ, bọn họ da dày thịt béo, bị trói mấy ngày cũng chẳng sao.
Tống Hàn Thanh không thể tin tưởng: "Lúc chúng ta bị bắt trói sao ngươi nửa đêm mới đến?"
Diệp Kiều thấy dáng vẻ khuê phòng oán phụ của hắn, nhướng mày, đúng lý hợp tình đáp: "Ngươi lại không phải là nữ hài tử!"
"Chúng ta có thù oán, đừng cùng ta lôi kéo làm quen."
Tống Hàn Thanh lại càng tức giận.
"..."
Thành chủ không nói lời nào, rõ ràng là bị dao động.
"Ma tộc hiển nhiên sẽ không để ý đến sống chết của các ngươi." Diệp Kiều tiếp tục mỉm cười nói: "Nhưng ngươi nếu nghe ta, thả người của Bích Thủy Tông ra, ta bảo đảm sẽ không liên lụy đến những người vô tội."
Cấu kết với Ma tộc ở Tu chân giới chính là chuyện đại nghịch bất đạo, nếu kế hoạch thành công thì thôi, nhưng nếu thất bại, một nhà già trẻ của hắn tuyệt đối sẽ không trốn được sự trả thù của các trưởng lão.
Lời nói này của Diệp Kiều nửa thật nửa giả, năm tông tuyệt đối là biết chút gì đó, nhưng không nhiều lắm. Có điều không quan hệ, không ảnh hưởng tới việc nàng đắp nặn hình tượng năm tông thành bộ dáng toàn trí toàn năng, cái gì cũng đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Điều này cũng đủ dọa cho thành chủ Vân Thủy Thành đến cả người run rẩy.
"Được.." Hắn giãy giụa hồi lâu, mới sợ hãi mở miệng: "Ta đáp ứng phối hợp với ngươi."
Kỳ thật nếu hắn không đồng ý phối hợp với mình, muốn cùng Ma tộc thông đồng làm bậy, vậy cùng lắm thì Diệp Kiều dùng phướng án đơn giản lại thô bạo, trói hắn lại rồi tẩn cho một trận, trước đó vì tránh để lộ thân phận, Diệp Kiều cũng đã bảo Tống Hàn Thanh bày ra cách âm trận rồi. Dù cho thành chủ có kêu rách cổ họng cũng sẽ không có người nghe được. Không thể không nói, tác phong hiện tại của ba người rất giống Ma tộc, trực tiếp nghênh ngang vào nhà, vừa đấm vừa xoa, không được thì trói đánh cho một trận.
Tông chủ Vấn Kiếm Tông quá đau lòng, kêu rên: "Ta đã nói không thể trộn lẫn cùng một chỗ với Diệp Kiều lâu rồi mà!"
Một đám đều biến dị cả rồi!
"Cái khác không nói." Tần Phạn Phạn cười lạnh: "Ngươi nói xem, có hiệu quả hay không đã."
Tông chủ Vấn Kiếm Tông lập tức hừ hừ hai tiếng, im lặng không nói. Hiển nhiên hiệu quả là có, thậm chí còn là vô cùng hiệu quả kìa.
Hiện tại tất cả mọi người đang mở họp, trừ Diệp Thanh Hàn cùng Tống Hàn Thanh mất tích ra, hình như từ đầu tới cuối chưa từng nhìn thấy bóng dáng của Vân Thước.
"Nha." Miểu Miểu hơi mở to đôi mắt, cũng không biết nói cái gì cho phải: "Nàng lại biến mất?"
Tư Diệu Ngôn nhàn nhạt lên tiếng: "Trước đó ta nhìn thấy nàng đi cùng một nam nhân, tu vi của đối phương cao hơn ta."
Tu vi của nàng là Kim Đan trung kỳ, cao hơn nàng chỉ có Kim Đan hậu kỳ, Tư Diệu Ngôn muốn đi tìm Vân Thước đều phải ước lượng xem có nguy hiểm gì không.
Mộc Trọng Hi cầm lòng không đậu liếc nhìn Tô Trạc, chỉ cảm thấy đỉnh đầu hắn đã xanh rì như đại thảo nguyên: "Nam nhân bên người sư muội của ngươi thật nhiều nha."
Sắc mặt Tô Trạc cũng xanh mét, quật cường giải thích: "Tiểu sư muội chỉ là tuổi còn nhỏ."
Minh Huyền xem thường trợn mắt nhìn trời: "A đúng đúng đúng, một đám phù tu chúng ta mệt chết mệt sống bày trận, còn nàng thì chạy đi tìm hoa tiền nguyệt hạ."
"Chúng ta xứng đáng!"
Bận rộn nửa ngày, nếu được khen thưởng thì lại là Nguyệt Thanh Tông hưởng, Minh Huyền đều cảm thấy mình sắp buồn nôn chết rồi. Nhưng khen thưởng như thế nào là chuyện của các trưởng lão. Minh Huyền cảm thấy nếu không có gì bất ngờ thì khen thưởng cho nhiệm vụ lần này sẽ vào tay Nguyệt Thanh Tông, không nói đến chuyện Vân Thước mất tích, chỉ riêng tác dụng của phù tu thôi cũng là rất lớn rồi. Lại liên tưởng đến Thánh Nữ tu vi Nguyên Anh kỳ kia, mấy người Trường Minh Tông lại càng héo, ai cũng không có ý định nỗ lực, ủ rũ ghé vào trên bàn mà thở ngắn than dài. Lấy cái gì mà thắng đây, hoàn toàn vô vọng!
* * *
"Ta vẫn luôn cảm thấy không đúng lắm. Mấy thân truyền đào tẩu kia cũng không có động tĩnh gì, ngươi không cảm thấy đám người Thánh Nữ xuất hiện quá vừa khéo sao?"
A Đại lắc đầu, thần sắc thâm trầm: "Vừa rồi ta cảm giác được có linh khí dao động."
Bên kia, Diệp Kiều vừa thoát khỏi ảo cảnh của Sơn Hà Đồ, khoảnh khắc nàng phá vỡ ảo cảnh, đột nhiên cảm thấy dùng chuyện này để củng cố sự tín nhiệm của đám Ma tộc cũng khá tốt, vì thế trước một giây ảo cảnh hoàn toàn tan vỡ, Diệp Kiều còn cố ý tiết lộ ra một tia linh khí.
"Thánh Nữ, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?" A Đại thần sắc khẩn trương, vội vàng hỏi Diệp Kiều.
Diệp Kiều nâng cằm, mặt vô cảm đáp: "Vừa rồi có người dùng Sơn Hà Đồ, ý đồ vây khốn ta."
Sơn Hà Đồ? Tuy là Ma tộc không có nghiên cứu gì về pháp khí nhưng cũng nghe nói qua Sơn Hà Đồ đứng ở vị trí thứ 3 trên bảng xếp hạng khí linh. Cũng nghe nói hiện tại nó đang nằm trong tay Trường Minh Tông.
Loại pháp khí khó chơi này, tuy là đại năng Nguyên Anh kỳ cũng sẽ bị lạc một đoạn thời gian, kết quả Thánh Nữ của bọn họ lại có thể phá vỡ ảo cảnh trong khoảng thời gian ngắn như vậy?
Ánh mắt nhìn Diệp Kiều của đám Ma tộc càng càng thêm tôn sùng, nàng cũng rất hài lòng với phản ứng này của bọn họ. Đúng đúng đúng, chính là như vậy! Tiếp tục tẩy não cho bọn họ, khiến bọn họ tin rằng Thánh Nữ Ma tộc không gì là không làm được. Như vậy lúc đánh nhau mới tiện cho nàng đục nước béo cò.
"..."
Diệp Thanh Hàn nghe không hiểu những người này đang nói cái gì, nhưng hắn cảm thấy Diệp Kiều thật đáng sợ. Có một tay tẩy não tuyệt hảo, còn rất biết lừa dối. Miệng Diệp Kiều rất giỏi lừa người gạt quỷ.
"Vân Thủy Thành truyền đến tin tức, nói có một thân truyền Bích Thủy Tông chui đầu vào lưới." Dừng một chút, Ma tộc tiếp tục bẩm báo: "Đám người thành chủ vừa lúc cũng muốn gặp ngài một lần."
Gặp hay là không gặp đây?
Diệp Thanh Hàn theo bản năng nhìn Diệp Kiều khẽ lắc đầu. Thành chủ kia đã từng gặp qua hắn cùng Tống Hàn Thanh, tuy hiện tại hai người đều đang đeo mặt nạ, nhưng thời gian bọn họ ở phủ Thành chủ dài như vậy, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng thấy, khó bảo đảm sẽ không bị phát hiện ra thân phận.
Diệp Kiều làm như không thấy ánh mắt hắn, đáp: "Gặp."
Sao lại không gặp chứ?
Nàng vẫy vẫy Tống Hàn Thanh, đè thấp giọng, nói: "Lát nữa, ngay sau khi tiến vào ngươi liền bày trận cách. Chúng ta vừa lúc có thể bắt ba ba trong rọ."
Tuy Tống Hàn Thanh bất mãn thái độ chỉ huy của nàng, nhưng mấy ngày nay, hai người đã quen nghe theo Diệp Kiều an bài. Thói quen thật là một thứ đáng sợ! Thế mà lại có thể khiến hắn dần dần thích ứng với loại người như Diệp Kiều.
Lúc đi gặp thành chủ Vân Thủy Thành, Diệp Kiều cố ý đuổi đám Ma tộc ra ngoài, nàng không ở cùng một chỗ với những thân truyền kia, tự nhiên cũng chưa từng gặp qua thành chủ Vân Thủy Thành. Người tới là một nam nhân trung niên.
Diệp Kiều híp híp mắt, đánh giá đối phương đồng thời cũng ngầm ra hiệu cho Tống Hàn Thanh nhanh bày trận cho tốt.
"Ngươi bắt được thân truyền Bích Thủy Tông?" Thiếu nữ đeo khăn che mặt, thấy không rõ thần sắc, thành chủ không khỏi nuốt nước miếng, vội vàng chắp tay thi lễ tỏ thái độ: "Đúng vậy, Thánh Nữ đại nhân."
"Bọn họ hẳn là đã ý thức được cái gì, âm thầm cảnh giác đối với chúng ta."
"Ta kiến nghị, thừa dịp cứu viện của bọn họ chưa tới, chúng ta phái người vây đánh đột ngột khiến bọn họ không kịp phòng ngừa."
Diệp Thanh Hàn: "Kiến nghị rất hay."
Hắn thiếu chút nữa không thể kìm nén, một kiếm bổ chết cái lão khốn nạn này.
Thành chủ lập tức dời mắt nhìn về phía Diệp Thanh Hàn, sau đó thần sắc hơi có chút biến hóa: "Có phải là ra đã gặp ngươi ở đâu rồi không?"
Hắn đã gặp qua đám người Diệp Thanh Hàn, cho dù đeo khăn che mặt, cũng mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc. Giọng nói nghe lại càng quen thuộc hơn.
Mọi người đều biết, giọng nói của nam chủ tiểu thuyết đều thanh lãnh tựa như toái ngọc, Diệp Thanh Hàn là nam chủ Long Ngạo Thiên tất nhiên cũng sẽ có giọng nói như vậy.
Giây tiếp theo thành chủ liền nghĩ ra giọng nói này hắn nghe được từ đâu, giọng nói đột nhiên đề cao: "Ngươi là thân truyền Vấn Kiếm Tông!"
Diệp Thanh Hàn phản ứng nhanh hơn thành chủ, nhấc kiếm gác lên cổ hắn.
Tiếng kêu của Thành chủ tức khắc như gà bị bóp chặt cổ, một câu cũng không nói ra được.
"Ngươi cũng là thân truyền năm tông?" Hắn nhìn về phía Diệp Kiều, hỏi.
Chính là hắn chưa từng thấy qua Diệp Kiều, chẳng lẽ là binh chia làm hai đường? Một bên dùng đám thân truyền ngu xuẩn kia tới mê hoặc bọn họ, một bên thì đến Ma tộc làm gián điệp? Còn đóng giả thành Thánh Nữ?
Diệp Kiều nhìn bộ dáng tự giác tìm được chân tướng của hắn, cũng không phủ nhận, chỉ là vẫn duy trì dáng vẻ cao thâm khó đoán, cười hỏi: "Ngươi cảm thấy năm tông không biết được kế hoạch của các ngươi sao?"
"Bỏ gian tà theo chính nghĩa còn kịp, ngươi nghĩ sao?" Nàng lộ ra nụ cười ôn nhu, phảng phất có thể bao dung tất thảy, hóa thân thành thánh mẫu cứu vớt thế giới, hướng dẫn từng bước: "Ta có thể trà trộn vào tận đây, tự nhiên là bởi vì năm tông đã cung cấp đủ tin tức. Đồng nghĩa với tất cả kế hoạch của các ngươi cũng đều tiến hành ngay dưới mí mắt của chúng ta."
"Hiện tại hối hận còn kịp."
Xong rồi!.. Lại thêm một tên nữa bị lừa gạt! Bọn họ biết kế hoạch cái rắm ấy! Chính là bởi vì không biết đã xảy ra chuyện gì, lại không thể tự mình hạ tràng, mới cho đám nhỏ ngốc nghếch này đến đây. Đương nhiên năm tông cũng đã suy xét qua vấn đề an toàn của bọn trẻ, bọn họ cũng đã âm thầm an bài người bảo hộ, chỉ là không ai có thể nghĩ đến, nửa đường lại nhảy ra một biến số là Diệp Kiều, hoàn toàn đảo lộn kế hoạch của bọn họ. Cuối cùng các trưởng lão nhất trí quyết định án binh bất động, nhìn xem Diệp Kiều muốn chơi kiểu gì.
Hắn cứng cổ đáp: "Ma Tôn đại nhân nói, sau khi chuyện thành sẽ cho ta điều ta muốn."
"Năm đại tông môn, tám đại gia tộc các ngươi độc chiếm Tu chân giới, mọi chỗ tốt đều bị các ngươi chiếm lấy, các ngươi đương nhiên không hiểu nỗi khổ của những tiểu thành trì như chúng ta."
Diệp Kiều khịt mũi coi thường: "Ai mà không biết khoác lác chứ? Sau khi chuyện thành ta còn có thể phong ngươi là đại tướng quân trâu ngựa được đấy."
"Ngươi thả thân truyền Bích Thủy Tông kia ra." Ngữ khí của Diệp Kiều không chút phập phồng: "Đến lúc đó ta sẽ nói các tông chủ thả cho ngươi một con đường sống."
Bích Thủy Tông đều là nữ hài tử, đối với nữ tử Diệp Kiều vẫn có thiện ý, nếu người bị bắt là mấy sư huynh của nàng, vậy khẳng định không quan hệ, bọn họ da dày thịt béo, bị trói mấy ngày cũng chẳng sao.
Tống Hàn Thanh không thể tin tưởng: "Lúc chúng ta bị bắt trói sao ngươi nửa đêm mới đến?"
Diệp Kiều thấy dáng vẻ khuê phòng oán phụ của hắn, nhướng mày, đúng lý hợp tình đáp: "Ngươi lại không phải là nữ hài tử!"
"Chúng ta có thù oán, đừng cùng ta lôi kéo làm quen."
Tống Hàn Thanh lại càng tức giận.
"..."
Thành chủ không nói lời nào, rõ ràng là bị dao động.
"Ma tộc hiển nhiên sẽ không để ý đến sống chết của các ngươi." Diệp Kiều tiếp tục mỉm cười nói: "Nhưng ngươi nếu nghe ta, thả người của Bích Thủy Tông ra, ta bảo đảm sẽ không liên lụy đến những người vô tội."
Cấu kết với Ma tộc ở Tu chân giới chính là chuyện đại nghịch bất đạo, nếu kế hoạch thành công thì thôi, nhưng nếu thất bại, một nhà già trẻ của hắn tuyệt đối sẽ không trốn được sự trả thù của các trưởng lão.
Lời nói này của Diệp Kiều nửa thật nửa giả, năm tông tuyệt đối là biết chút gì đó, nhưng không nhiều lắm. Có điều không quan hệ, không ảnh hưởng tới việc nàng đắp nặn hình tượng năm tông thành bộ dáng toàn trí toàn năng, cái gì cũng đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Điều này cũng đủ dọa cho thành chủ Vân Thủy Thành đến cả người run rẩy.
"Được.." Hắn giãy giụa hồi lâu, mới sợ hãi mở miệng: "Ta đáp ứng phối hợp với ngươi."
Kỳ thật nếu hắn không đồng ý phối hợp với mình, muốn cùng Ma tộc thông đồng làm bậy, vậy cùng lắm thì Diệp Kiều dùng phướng án đơn giản lại thô bạo, trói hắn lại rồi tẩn cho một trận, trước đó vì tránh để lộ thân phận, Diệp Kiều cũng đã bảo Tống Hàn Thanh bày ra cách âm trận rồi. Dù cho thành chủ có kêu rách cổ họng cũng sẽ không có người nghe được. Không thể không nói, tác phong hiện tại của ba người rất giống Ma tộc, trực tiếp nghênh ngang vào nhà, vừa đấm vừa xoa, không được thì trói đánh cho một trận.
Tông chủ Vấn Kiếm Tông quá đau lòng, kêu rên: "Ta đã nói không thể trộn lẫn cùng một chỗ với Diệp Kiều lâu rồi mà!"
Một đám đều biến dị cả rồi!
"Cái khác không nói." Tần Phạn Phạn cười lạnh: "Ngươi nói xem, có hiệu quả hay không đã."
Tông chủ Vấn Kiếm Tông lập tức hừ hừ hai tiếng, im lặng không nói. Hiển nhiên hiệu quả là có, thậm chí còn là vô cùng hiệu quả kìa.