Chương 50: Hợp tác vui vẻ
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Trận bí cảnh thứ hai là chiến trường viễn cổ. Trận này không dễ dàng như trận đầu, gió cát tràn ngập, phóng mắt khắp nơi đều là di hài, cùng đao kiếm tàn khuyết, giống hệt chiến trường thời viễn cổ, trên mỗi món vũ khí cũ nát đều ẩn chứa tử khí.
Đệ tử năm tông mỗi người đều có trong tay một tờ bản đồ bí cảnh, phía trên còn đánh dấu nơi nào sẽ có yêu thú thường xuyên lui tới, có lẽ là suy xét đến Diệp Kiều quá nhiều thủ đoạn khác người, trận thứ hai, sau khi các trưởng lão thương nghị, đã hẹ lệnh cấm không được sử dụng đạo cụ ngoại lai.
"Nhằm vào chúng ta đúng không? Đám người Vấn Kiếm Tông cũng thật không biết xấu hổ." Nghe được tin tức này, người đầu tiên nổ tung chính là Mộc Trọng Hi. Ban tổ chức chính là đám trưởng lão của Vấn Kiếm Tông!
Diệp Kiều nhún vai, không có gì dị nghị. Nàng cũng không trông cậy vào mỗi trận đều có thể mượn dùng Đoạt Duẩn để làm việc, nếu thật sự chơi như vậy, phỏng chừng vừa ra khỏi bí cảnh đã bị fans của các tông môn khác vây đánh. Trận đầu các trưởng lão còn đang có cảm giác mới mẻ muốn xem náo nhiệt, nên mới không ngăn cản, nhưng nếu còn tiếp tục hành động như vậy, thì sự cân bằng của đại bị đều bị đánh vỡ mất.
Hơn nữa, độ nguy hiểm của chiến trường lớn hơn nhiều so với bí cảnh trước đó, Tiết Dư nhìn một đám thân truyền đều bước vào bí cảnh, nói: "Tốt nhất là muội cùng Minh Huyền tách ra."
Hai người đều là phù tu, đến lúc đó một người đi cùng một sư huynh, xác suất tồn tại được trong bí cảnh sẽ tăng lên rấ nhiều.
Nếu hai người vừa vào đã đi cùng nhau, vậy hiệu quả sẽ không tốt bằng tách nhau ra.
Sau khi nói xong, mấy người cũng lần lượt tiến vào bí cảnh, cảm giác trờ đất quay cuồng quen thuộc làm người ta đầu váng mắt hoa. Sau khi Diệp Kiều nhìn rõ tình huống xung quanh, không khỏi ủ rũ.
Nàng kêu một tiếng: "A. Nhị sư huynh."
"Là muội à."
Minh Huyền cùng Diệp Kiều hai mặt nhìn nhau: "Thật xui xẻo."
Hai phù tu đi chung với nhau, có thể thấy được mấy sư huynh kia đã bị thả xuống vị trí khác rồi.
"Đều là do cái miệng quạ đen của Tiết Dư." Minh Huyền bĩu môi, thật đúng là làm cho hai người bọn họ túm chung một chỗ.
Triệu trưởng lão khó hiểu hỏi: "Nha đầu Diệp Kiều kia sao lại có vẻ ghét bỏ Minh Huyền như vậy?"
Có một phù tu kết bạn đi cùng không phải là rất tốt sao?
Tần Phạn Phạn sửa lời: "Ta thấy hai người bọn họ đều rất ghét bỏ đối phương."
Thể hiện ra mặt kia kìa!
Triệu trưởng lão gật đầu: "Vận khí của đứa trẻ Diệp Kiều kia vẫn luôn không tồi, vào bí cảnh nào cũng không phải đi một mình, trận này còn cùng Minh Huyền rơi xuống cùng vị trí nữa."
Cái khác không nói, được ở cùng vơi phù tu, ít nhất có thể đảm bảo an toàn. Tần Phạn Phạn hiển nhiên cũng nghĩ như vậy.
* * *
Diệp Kiều ngồi dưới đất nghỉ ngơi trong chốc lát, Minh Huyền mở ra ngọc giản nhìn bảng xếp hạng: "Trước mắt mới vừa vào, Vấn Kiếm Tông đã săn giết được hai yêu thú."
"Tốc độ của bọn họ rất nhanh."
Bọn họ vừa mới tiến vào, kết quả Vấn Kiếm Tông đều đã tìm được yêu thú.
Hai sư huynh muội lần lượt lên tinh thần, lựa chọn đi về phía nam, khi hậu của chiến trường viễn cổ có chút khô ráo, mặt đất xuất hiện những vết nứt rõ ràng, còn có dấu hiệu từng đánh nhau qua.
"Phía trước có yêu thú."
Minh Huyền nói: "Là Trúc Cơ hậu kỳ."
Diệp Kiều mới Trúc Cơ sơ kỳ, có đầu vấn đề cũng không lớn, có Minh Huyền ở phía sau phụ trợ, nàng lưu loát rút kiếm, tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy sinh vật nọ nàng vẫn không khỏi nhăn nhăn mày.
"Nhện ăn thịt người!"
Tám cái chân lông xù, đôi mắt lóe ánh hồng quang tàn nhẫn, giống như giây tiếp theo nó sẽ nhào lên cắn chết bọn họ.
Diệp Kiều nghiêng người tránh thoát cú tấn công của con nhện, cùng lúc xoay người nhào tới, nhắm ngay vào mắt nó mà đâm, tu vi của nàng kém hơn con yêu thú rất nhiều, một kích tuy rằng không có thể thành công, nhưng lại cho Minh Huyền một cơ hội tốt để đánh lén.
Hai là bùa chú phân biệt đánh vào hai bên sườn con nhện, trong khoảnh khắc bùa chú có hiệu lực, Diệp Kiều tìm đúng khoảnh khắc nó đứng dại ra, kiếm khí nhanh chóng rót vào trường kiếm, hung hăng đâm vào bụng nhện.
Dưới sự phối hợp ăn ý của hai người, trên ngọc giản, con số của Trường Minh Tông đã từ không biến thành một.
"Nha." Minh Huyền nhìn đến thấy số '1' này, không có ý tốt mà cười: "Đại sư huynh khả năng sẽ phát cuồng đấy."
Hắn nhất định là muốn giết đủ một trăm mới cam tâm. Không ai đánh được con yêu thú nào còn đỡ, một khi có người đánh vỡ, Chu Hành Vân sẽ lập tức xách kiếm giết đủ số lượng yêu thú.
"Lúc này mới chỉ vừa tiến đã gặp phải yêu thú Trúc Cơ hậu kỳ." Diệp Kiều nghĩ đến cấp bậc của yêu thú vừa rồi, mở miệng nói: "Khó khăn hơn trận trước rất nhiều."
Minh Huyền đáp: "Dù sao cũng là chiến trường thượng cổ, yêu thú lưu lại thực lực đều không yếu, lúc này cũng chỉ mới vừa bắt đầu thôi."
Hai người tiếp tục dựa theo vị trí trên bản đồ, trên đường gió êm sóng lặng, cũng không biết là vận khí của họ tốt, hay là không tốt, một lúc sau liền đụng phải hai đệ tử Thành Phong Tông. Diệp Kiều chỉ nhận ra một người là Đoạn Hoành Đao. Một thân truyền khác nàng không biết mặt.
Minh Huyền đánh giá hai người nọ một lượt, nói: "Đó là một khí tu khác của Thành Phong Tông, kêu Thẩm Tử Vi."
Hai khí tu, tuy không quá mạnh, nhưng tốt xấu cũng là tu sĩ Kim Đan kỳ, Minh Huyền chỉ cảm thấy nên cảnh giác. Hiển nhiên hai người Thành Phong Tông cũng âm thầm đề phòng, không hẹn mà cùng sờ vào túi không gian, chuẩn bị móc ra pháp khí cùng bọn họ đánh một trận.
Bầu không khí căng thẳng như chạm vào là nổ ngay.
Diệp Kiều nghe thấy cái tên này, gắng nửa ngày vẫn không thể nhịn xuống được, vui vẻ.
"Thẩm Tử Vi!" Khóe miệng nàng khẽ nhếch, phất phất tay với hai người đối diện: "Ta là Hạ Vũ Hà bên hồ Đại Minh a."
(Chú thích: "Hoàng thượng, ngài còn nhớ Hạ Vũ Hà bên hồ Đại Minh năm xưa không?". Đây là câu nói cực kì nổi tiếng bắt nguồn từ bộ phim "Hoàn Châu cách cách". Khi Càn Long còn trẻ, trong một lần tuần hành đến Giang Nam, đã gặp và yêu một tài nữ tên Hạ Vũ Hà (mẹ của Hạ Tử Vi) bên hồ Đại Minh. Khi ấy mưa phùn Giang Nam đổ xuống lá sen xanh mướt mặt hồ, tài tử giai nhân đối mặt trong đình ước thề, cảnh như ý, như họa, như thơ. Trong câu nói này, có thể hiểu ý của Diệp Kiều là đôi bên gặp nhau là do duyên phận tác hợp, nàng rất vô hại, rất tử tế, rất vui sướng cũng như có lòng thành muốn được hợp tác. Có điều áp dụng trong hoàn cảnh của chiến trường viễn cổ, thì thật sự là không thể thẩm nổi cái suy nghĩ này của bả. )
Bên ngoài người xem: "?"
"Làm gì thế?"
"Nghiêm túc một chút thì chết hay sao."
"Diệp Vũ Hà là cái quỷ gì, mau đánh đi chứ!"
Đám thân truyền oan gia ngõ hẹp gặp nhau trong bí cảnh không phải là nên đánh một trận sao?
Bị Diệp Kiều pha trò, bầu không khí căng chặt thế mà lại quỷ dị tiêu tán đi vài phần.
Thẩm Tử Vi cũng bị bộ dáng thân thiện của nàng làm cho sửng sốt, Đoạn Hoành Đao không nhịn được quay đầu nhìn về phía nhị sư huynh nhà mình hỏi: "Huynh quen Diệp Kiều à?"
Thẩm Tử Vi lắc lắc đầu. Ai quen nàng chứ?
Diệp Vũ Hà lại là cái quỷ gì a.
Diệp Kiều hãy còn đang cười, nhìn đôi bên giằng co, nàng dẫn đầu nâng tay lên, đánh vỡ cục diện bế tắc: "Đừng vội."
"Chúng ta bàn chuyện chuyện hợp được không?"
Nói đoạn, Diệp Kiều tiến đến gần bọn họ một bước.
Đoạn Hoành Đao nhịn không được hoảng sợ lui về phía sau một bước: "Ngươi đừng tới đây. Ngươi mà còn qua đây ta sẽ bảo nhị sư huynh của ta đánh ngươi a."
Kết cục của những kẻ nói chuyện hợp tác với Diệp Kiều là gì? Hai người tay trong tay ngồi ở bị trí bị đào thải chính là ví dụ rõ nét nhất.
Sau khi trận đầu kết thúc, Đoạn Hoành Đao cũng tỉ mỉ xem lại toàn trận, sau khi xem xong, ý niệm duy nhất của hắn chính là, mình vẫn còn quá đơn thuần. Đại bỉ không phải là săn giết yêu thú sao? Như thế nào còn có cả âm mưu quỷ kế?
Đối với hai tiếng hợp tác trong miệng Diệp Kiều, hắn trực tiếp khịt mũi coi thường, tin ngươi mới là có quỷ đấy.
"Mọi người thật vất vả mới gặp nhau một đường, đừng cứ mãi đánh đánh giết giết như thế." Diệp Kiều hơi hơi mỉm cười: "Chúng ta có thể liên thủ, đến lúc đó xử lý Nguyệt Thanh Tông trước."
Thấy hai khí tu Thành Phong Tông không dao động, Diệp Kiều bắt đầu đánh bài tình cảm: "Đoạn sư huynh, chẳng lẽ ngươi đã quên những ngày ba người chúng ta cùng nhau sống nương tựa trong một cái bụng sao?"
Đoạn Hoành Đao cạn lời cứng họng: "..."
Có thể nói chuyện tử tế được không! Rõ ràng là rơi vào trong bụng yêu thú, đừng có nói giống như chúng ta có quan hệ gì đó mập mờ như thế chứ.
Diệp Kiều vỗ vỗ tay, tiếp tục nói: "Trong chiến trường thượng cổ, đám phù tu kia là quỷ kế đa đoan lại phiền phức nhất. Nguyệt Thanh Tông ước chừng có đến bốn phù tu a, nếu chúng ta không liên thủ, vậy trận này đệ nhất tuyệt đối là Nguyệt Thanh Tông, các ngươi xác định muốn trơ mắt nhìn vị trí đệ nhất bị đoạt mất sao?"
Thành Phong Tông nằm mơ cũng muốn lấy được vị trí đệ nhất, nghe thấy Diệp Kiều nói, quả nhiên là hơi do dự.
Nhưng nghĩ nghĩ, Đoạn Hoành Đao vẫn vô cùng cảnh giác: "Chúng ta dựa vào cái gì để tin ngươi?"
Diệp Kiều phát hiện những người này xem mình giống như phần tử rất nguy hiểm, nàng nhún nhún vai: "Chúng ta chỉ có một phù tu, đối với các ngươi cũng không cấu thành nguy hiểm gì quá lớn đi?"
"Một khi đã như vậy, liên thủ giải quyết kình địch Nguyệt Thanh Tông trước không tốt sao?"
Đây là lời nói thật, ngoại trừ Bích Thủy Tông thì Trường Minh Tông là tông môn vô hại nhất, tuy rằng trận trước bị bọn họ nhặt được của hơi, nhưng trận thứ hai hệ số nguy hiểm tăng lên rất nhiều, ngay cả một phù tu như Minh Huyền cũng không tạo thành uy hiếp quá lớn với họ.
Trong bí cảnh đương nhiên cũng có hợp tác, còn đối phương có nguyện ý hay không, liền phải xem lợi thế ngươi đưa ra có thể làm đối phương động tâm hay không, mà Diệp Kiều nói, hiển nhiên đã thuyết phục được hai người Thành Phong Tông.
"Vậy, hợp tác vui vẻ?" Đoạn Hoành Đao do dự một lát, chủ động mở miệng.
Diệp Kiều: "Hợp tác vui vẻ."
Nếu đã thống nhất hợp tác, bước tiếp theo chính là thương lượng đối sách. Nàng cầm bản đồ trong tay, mở ra chỉ cho hai người Thành Phong Tông xem.
"Mấy chỗ này đều là sào huyệt yêu thú, nếu Nguyệt Thanh Tông muốn lấy vị trí đệ nhất, khẳng định là phải đi đến đây."
"Mà nếu tốc độ của chúng ta đủ nhanh, hoàn toàn có thể đến trước bọn họ, trước tiên mai phục."
Diệp Kiều chỉ vào vị trí giao điểm trên bản đồ: "Nơi này là con đường mà các thân truyền nhất định phải đi qua, Nguyệt Thanh Tông biết rõ trận pháp, cho nên bọn họ khẳng định sẽ là nhóm đầu tiên đuổi tới."
"Đến lúc đó chúng ta có thể mai phục ở chỗ này chờ bọn họ."
Nghe nàng thao thao bất tuyệt, khóe miệng Đoạn Hoành Đao khẽ giật giật: "..."
Âm ngoan, vẫn là ngươi âm ngoan a.
"Diệp Kiều này!" Trưởng lão Nguyệt Thanh Tông bên ngoài rốt cuộc nhịn không được nữa, nghe kế hoạch của hai đám người, ông ta tức giận chụp bàn đứng lên: "Không thi đấu cho tử tế, mỗi ngày chỉ nghĩ đến chuyện đi đường ngang ngõ tắt!"
Vô sỉ!
Cũng không thể trách ông ta có phản ứng lớn như vậy, thật sự là trước đó chưa từng xuất hiện qua loại chiến thuật này. Thử hỏi thân truyền tốt đẹp nhà ai mỗi ngày chỉ chăm chăm bày trò âm mưu quỷ kế?
"Ta lại cảm thấy khá tốt." Đoạn Dự nghe thấy kế hoạch của Diệp Kiều thiếu chút nữa đã mừng rỡ đến vỗ tay, ông giả mù sa mưa nói: "Đám nhãi ranh kia, quen thói thiên kiêu, phàm là ra cửa rèn luyện gặp được chút quỷ kế đa đoan tà tu, căn bản không chơi lại."
Ông ta lời lẽ chính đáng: "Như vậy không phải cũng khá tốt sao? Để Diệp Kiều rèn luyện cho bọn họ tính cảnh giác."
Hơn nữa, cái gì mà đường ngang ngõ tắt? Này rõ ràng là dùng trí thắng được!
* * *
Kế tiếp lại là Diệp Kiều rao giảng một hồi, ý đồ làm hai khí tu học được làm bẫy rập dùng để mai phục như thế nào.
"Từ từ!"
"Chúng ta là khí tu, không phải mỗi ngày không có việc gì lại đi làm bẫy rập chơi người khác." Đoạn Hoành Đao thật sự nhịn không được.
Nàng biết khí tu là cái gì không? Luyện khí, rèn pháp khí, tăng thêm chú ấn a. Tung hoành Tu chân giới mấy ngàn năm, khí tu đứng đắn nhà ai lại đi cân nhắc làm bẫy rập như thế nào để ám toán người khác?
"Nhưng các ngươi cũng có thể chơi người khác mà." Diệp Kiều thấy hắn cứng nhắc như vậy, nhịn không được thở dài.
Cho nên mới nói, khó trách Thành Phong Tông luôn chỉ xếp thứ hai mà thôi.
Nàng bắt đầu điên cuồng tẩy não cho hắn, ám chỉ khí tu bọn hắn không gì là không làm được, mấy cái bẫy rập nhỏ bé thì chỉ như chơi đùa thôi.
Đoạn Hoành Đao vẫn do dự: "Ta cảm thấy.."
"Vì vị trí đệ nhất." Nàng trịnh trọng hô.
Đoạn Hoành Đao đáng xấu hổ dao động, cuối cùng gật đầu: "Được."
Thỏa hiệp có chút nhanh.
"Dây thừng trói yêu trước kia của ngươi đâu?" Diệp Kiều ý bảo hắn lấy ra: "Đến lúc đó có thể dùng để trói người."
Chuyện xưa nhắc lại, Đoạn Hoành Đao khóe miệng khẽ giật, lấy ra dây thừng trói tiên: "Dây thừng này không khác biệt lắm với thừng trói yêu trước kia ta từng đưa cho ngươi, chỉ cần có người sống, nó sẽ tự động bó chặt lấy đối phương."
Diệp Kiều càng cười tươi hơn: "Cái này là đồ tốt đấy."
Thế này mà còn không phải là thứ tốt sao? Dùng làm bẫy rập là số một đấy.
Người của hai tông tạm thời triển khai hợp tác, Diệp Kiều ở một bên phụ trách bầy mưu tính kế, hai khí tu phụ trách thiết trí bẫy rập cùng ám khí. Trong lúc nhất thời không khí đạt tới cảnh giới hài hòa xưa nay chưa từng có.
Khán giả bân ngoài chứng kiến cảnh này, bàn tán vô cùng sôi nổi.
"Diệp Kiều này, trước kia từng bán hàng đa cấp sao?"
"Cười chết mất. Trước xử lí Nguyệt Thanh Tông, ý nghĩ đều rất minh xác."
"A a a Đoạn Hoành Đao, ngươi sa đọa mẹ nó rồi! Người tốt nào mà lại đi theo Diệp Kiều làm loại chuyện này chứ."
Đánh chết bọn họ cũng không thể tưởng được, người ta là khí tu chính thức, là tương lai hi vọng của Thành Phong Tông. Thế nhưng lại bị con sâu làm rầu nồi canh Diệp Kiều này khuyến khích đi làm bẫy rập.
* * *
Nhóm thân truyền Nguyệt Thanh Tông vô cùng thuận lợi, bọn họ biết rõ Ngũ Hành trận pháp, trước tiên tránh những pháp trận nguy cơ tứ phía đó, ở trong bí cảnh có thể nói là như cá gặp nước, dọc đường đi thẳng tiến mạnh mẽ, xếp hạng bỏ xa Vấn Kiếm Tông một khoảng lớn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đến bí cảnh kết thúc, bọn họ đều sẽ thuận lợi như vậy.
Thẳng đến lộ trình kế tiếp, Tống Hàn Thanh dẫn theo sư đệ đi về phía bên phải, giây tiếp theo, lọt hố. Quan trọng nhất chính là bên trong hố còn cất giấu lưới, Tống Hàn Thanh phản ứng nhanh chóng, trước khi bị lưới trói chặt đã dùng bùa chú chạy thoát ra ngoài. Đi về phía bên trái. Hắn lại lọt hố. Lại là một cái lưới chụp xuống, Tống Hàn Thanh vội vàng dùng trận pháp thoát ra khỏi hố.
Lần này, Tống Hàn Thanh rốt cuộc học được thông minh, hắn lưu loát nhặt một cục đá ném qua dò đường. Sau khi xác nhận không có hố to, hắn nhẹ nhàng thở ra, dẫn theo sư đệ tiếp tục đi tới. Kết quả Tống Hàn Thanh vừa dẫm một chân xuống đất, đã bị một sợi dây trói tiên giấu dưới nhánh cây trói lấy, chặt chẽ bó trụ lấy chân bọn họ, trong khoảnh khắc hai người đều bị treo ngược lên cây.
Tống Hàn Thanh ngây ngốc trong chốc lát, dưới tình huống đầu óc thiếu oxy, hắn rốt cuộc ý thức được có chỗ không thích hợp.
"Nha." Phía sau Diệp Kiều nhẹ nhàng kêu lên.
Nàng khom lưng, đánh giá hai người đang bị treo ngược trên cây, hết sức vui mừng: "Đều treo rồi sao?"
Giọng điệu như là lãnh đạo xuống nông thôn an ủi nhân dân, bị Diệp Kiều nói ra vô cùng tiện.
Con ngươi Tống Hàn Thanh khẽ động, nhìn thấy hai đệ tử Thành Phong Tông phía sau nàng, thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu: "Lại là các ngươi!"
Hắn coi như đã hiểu, chỗ bẫy rập này là từ đâu ra! Cũng không trách hắn không sớm ý thức được đây là bẫy rập. Trước kia thân truyền đều là những người xem trọng mặt mũi, ai lại đi suy nghĩ cách ám toán, đánh lén ở trong bí cảnh chứ?
Đoạn Hoành Đao cúi đầu, không quá đối diện với ánh mắt khó có thể tin của Tống Hàn Thanh. Phải biết rằng, hắn cũng đã từng là người xem trọng thể diện đấy. Thẳng đến khi hắn gặp Diệp Kiều.
Đệ tử năm tông mỗi người đều có trong tay một tờ bản đồ bí cảnh, phía trên còn đánh dấu nơi nào sẽ có yêu thú thường xuyên lui tới, có lẽ là suy xét đến Diệp Kiều quá nhiều thủ đoạn khác người, trận thứ hai, sau khi các trưởng lão thương nghị, đã hẹ lệnh cấm không được sử dụng đạo cụ ngoại lai.
"Nhằm vào chúng ta đúng không? Đám người Vấn Kiếm Tông cũng thật không biết xấu hổ." Nghe được tin tức này, người đầu tiên nổ tung chính là Mộc Trọng Hi. Ban tổ chức chính là đám trưởng lão của Vấn Kiếm Tông!
Diệp Kiều nhún vai, không có gì dị nghị. Nàng cũng không trông cậy vào mỗi trận đều có thể mượn dùng Đoạt Duẩn để làm việc, nếu thật sự chơi như vậy, phỏng chừng vừa ra khỏi bí cảnh đã bị fans của các tông môn khác vây đánh. Trận đầu các trưởng lão còn đang có cảm giác mới mẻ muốn xem náo nhiệt, nên mới không ngăn cản, nhưng nếu còn tiếp tục hành động như vậy, thì sự cân bằng của đại bị đều bị đánh vỡ mất.
Hơn nữa, độ nguy hiểm của chiến trường lớn hơn nhiều so với bí cảnh trước đó, Tiết Dư nhìn một đám thân truyền đều bước vào bí cảnh, nói: "Tốt nhất là muội cùng Minh Huyền tách ra."
Hai người đều là phù tu, đến lúc đó một người đi cùng một sư huynh, xác suất tồn tại được trong bí cảnh sẽ tăng lên rấ nhiều.
Nếu hai người vừa vào đã đi cùng nhau, vậy hiệu quả sẽ không tốt bằng tách nhau ra.
Sau khi nói xong, mấy người cũng lần lượt tiến vào bí cảnh, cảm giác trờ đất quay cuồng quen thuộc làm người ta đầu váng mắt hoa. Sau khi Diệp Kiều nhìn rõ tình huống xung quanh, không khỏi ủ rũ.
Nàng kêu một tiếng: "A. Nhị sư huynh."
"Là muội à."
Minh Huyền cùng Diệp Kiều hai mặt nhìn nhau: "Thật xui xẻo."
Hai phù tu đi chung với nhau, có thể thấy được mấy sư huynh kia đã bị thả xuống vị trí khác rồi.
"Đều là do cái miệng quạ đen của Tiết Dư." Minh Huyền bĩu môi, thật đúng là làm cho hai người bọn họ túm chung một chỗ.
Triệu trưởng lão khó hiểu hỏi: "Nha đầu Diệp Kiều kia sao lại có vẻ ghét bỏ Minh Huyền như vậy?"
Có một phù tu kết bạn đi cùng không phải là rất tốt sao?
Tần Phạn Phạn sửa lời: "Ta thấy hai người bọn họ đều rất ghét bỏ đối phương."
Thể hiện ra mặt kia kìa!
Triệu trưởng lão gật đầu: "Vận khí của đứa trẻ Diệp Kiều kia vẫn luôn không tồi, vào bí cảnh nào cũng không phải đi một mình, trận này còn cùng Minh Huyền rơi xuống cùng vị trí nữa."
Cái khác không nói, được ở cùng vơi phù tu, ít nhất có thể đảm bảo an toàn. Tần Phạn Phạn hiển nhiên cũng nghĩ như vậy.
* * *
Diệp Kiều ngồi dưới đất nghỉ ngơi trong chốc lát, Minh Huyền mở ra ngọc giản nhìn bảng xếp hạng: "Trước mắt mới vừa vào, Vấn Kiếm Tông đã săn giết được hai yêu thú."
"Tốc độ của bọn họ rất nhanh."
Bọn họ vừa mới tiến vào, kết quả Vấn Kiếm Tông đều đã tìm được yêu thú.
Hai sư huynh muội lần lượt lên tinh thần, lựa chọn đi về phía nam, khi hậu của chiến trường viễn cổ có chút khô ráo, mặt đất xuất hiện những vết nứt rõ ràng, còn có dấu hiệu từng đánh nhau qua.
"Phía trước có yêu thú."
Minh Huyền nói: "Là Trúc Cơ hậu kỳ."
Diệp Kiều mới Trúc Cơ sơ kỳ, có đầu vấn đề cũng không lớn, có Minh Huyền ở phía sau phụ trợ, nàng lưu loát rút kiếm, tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy sinh vật nọ nàng vẫn không khỏi nhăn nhăn mày.
"Nhện ăn thịt người!"
Tám cái chân lông xù, đôi mắt lóe ánh hồng quang tàn nhẫn, giống như giây tiếp theo nó sẽ nhào lên cắn chết bọn họ.
Diệp Kiều nghiêng người tránh thoát cú tấn công của con nhện, cùng lúc xoay người nhào tới, nhắm ngay vào mắt nó mà đâm, tu vi của nàng kém hơn con yêu thú rất nhiều, một kích tuy rằng không có thể thành công, nhưng lại cho Minh Huyền một cơ hội tốt để đánh lén.
Hai là bùa chú phân biệt đánh vào hai bên sườn con nhện, trong khoảnh khắc bùa chú có hiệu lực, Diệp Kiều tìm đúng khoảnh khắc nó đứng dại ra, kiếm khí nhanh chóng rót vào trường kiếm, hung hăng đâm vào bụng nhện.
Dưới sự phối hợp ăn ý của hai người, trên ngọc giản, con số của Trường Minh Tông đã từ không biến thành một.
"Nha." Minh Huyền nhìn đến thấy số '1' này, không có ý tốt mà cười: "Đại sư huynh khả năng sẽ phát cuồng đấy."
Hắn nhất định là muốn giết đủ một trăm mới cam tâm. Không ai đánh được con yêu thú nào còn đỡ, một khi có người đánh vỡ, Chu Hành Vân sẽ lập tức xách kiếm giết đủ số lượng yêu thú.
"Lúc này mới chỉ vừa tiến đã gặp phải yêu thú Trúc Cơ hậu kỳ." Diệp Kiều nghĩ đến cấp bậc của yêu thú vừa rồi, mở miệng nói: "Khó khăn hơn trận trước rất nhiều."
Minh Huyền đáp: "Dù sao cũng là chiến trường thượng cổ, yêu thú lưu lại thực lực đều không yếu, lúc này cũng chỉ mới vừa bắt đầu thôi."
Hai người tiếp tục dựa theo vị trí trên bản đồ, trên đường gió êm sóng lặng, cũng không biết là vận khí của họ tốt, hay là không tốt, một lúc sau liền đụng phải hai đệ tử Thành Phong Tông. Diệp Kiều chỉ nhận ra một người là Đoạn Hoành Đao. Một thân truyền khác nàng không biết mặt.
Minh Huyền đánh giá hai người nọ một lượt, nói: "Đó là một khí tu khác của Thành Phong Tông, kêu Thẩm Tử Vi."
Hai khí tu, tuy không quá mạnh, nhưng tốt xấu cũng là tu sĩ Kim Đan kỳ, Minh Huyền chỉ cảm thấy nên cảnh giác. Hiển nhiên hai người Thành Phong Tông cũng âm thầm đề phòng, không hẹn mà cùng sờ vào túi không gian, chuẩn bị móc ra pháp khí cùng bọn họ đánh một trận.
Bầu không khí căng thẳng như chạm vào là nổ ngay.
Diệp Kiều nghe thấy cái tên này, gắng nửa ngày vẫn không thể nhịn xuống được, vui vẻ.
"Thẩm Tử Vi!" Khóe miệng nàng khẽ nhếch, phất phất tay với hai người đối diện: "Ta là Hạ Vũ Hà bên hồ Đại Minh a."
(Chú thích: "Hoàng thượng, ngài còn nhớ Hạ Vũ Hà bên hồ Đại Minh năm xưa không?". Đây là câu nói cực kì nổi tiếng bắt nguồn từ bộ phim "Hoàn Châu cách cách". Khi Càn Long còn trẻ, trong một lần tuần hành đến Giang Nam, đã gặp và yêu một tài nữ tên Hạ Vũ Hà (mẹ của Hạ Tử Vi) bên hồ Đại Minh. Khi ấy mưa phùn Giang Nam đổ xuống lá sen xanh mướt mặt hồ, tài tử giai nhân đối mặt trong đình ước thề, cảnh như ý, như họa, như thơ. Trong câu nói này, có thể hiểu ý của Diệp Kiều là đôi bên gặp nhau là do duyên phận tác hợp, nàng rất vô hại, rất tử tế, rất vui sướng cũng như có lòng thành muốn được hợp tác. Có điều áp dụng trong hoàn cảnh của chiến trường viễn cổ, thì thật sự là không thể thẩm nổi cái suy nghĩ này của bả. )
Bên ngoài người xem: "?"
"Làm gì thế?"
"Nghiêm túc một chút thì chết hay sao."
"Diệp Vũ Hà là cái quỷ gì, mau đánh đi chứ!"
Đám thân truyền oan gia ngõ hẹp gặp nhau trong bí cảnh không phải là nên đánh một trận sao?
Bị Diệp Kiều pha trò, bầu không khí căng chặt thế mà lại quỷ dị tiêu tán đi vài phần.
Thẩm Tử Vi cũng bị bộ dáng thân thiện của nàng làm cho sửng sốt, Đoạn Hoành Đao không nhịn được quay đầu nhìn về phía nhị sư huynh nhà mình hỏi: "Huynh quen Diệp Kiều à?"
Thẩm Tử Vi lắc lắc đầu. Ai quen nàng chứ?
Diệp Vũ Hà lại là cái quỷ gì a.
Diệp Kiều hãy còn đang cười, nhìn đôi bên giằng co, nàng dẫn đầu nâng tay lên, đánh vỡ cục diện bế tắc: "Đừng vội."
"Chúng ta bàn chuyện chuyện hợp được không?"
Nói đoạn, Diệp Kiều tiến đến gần bọn họ một bước.
Đoạn Hoành Đao nhịn không được hoảng sợ lui về phía sau một bước: "Ngươi đừng tới đây. Ngươi mà còn qua đây ta sẽ bảo nhị sư huynh của ta đánh ngươi a."
Kết cục của những kẻ nói chuyện hợp tác với Diệp Kiều là gì? Hai người tay trong tay ngồi ở bị trí bị đào thải chính là ví dụ rõ nét nhất.
Sau khi trận đầu kết thúc, Đoạn Hoành Đao cũng tỉ mỉ xem lại toàn trận, sau khi xem xong, ý niệm duy nhất của hắn chính là, mình vẫn còn quá đơn thuần. Đại bỉ không phải là săn giết yêu thú sao? Như thế nào còn có cả âm mưu quỷ kế?
Đối với hai tiếng hợp tác trong miệng Diệp Kiều, hắn trực tiếp khịt mũi coi thường, tin ngươi mới là có quỷ đấy.
"Mọi người thật vất vả mới gặp nhau một đường, đừng cứ mãi đánh đánh giết giết như thế." Diệp Kiều hơi hơi mỉm cười: "Chúng ta có thể liên thủ, đến lúc đó xử lý Nguyệt Thanh Tông trước."
Thấy hai khí tu Thành Phong Tông không dao động, Diệp Kiều bắt đầu đánh bài tình cảm: "Đoạn sư huynh, chẳng lẽ ngươi đã quên những ngày ba người chúng ta cùng nhau sống nương tựa trong một cái bụng sao?"
Đoạn Hoành Đao cạn lời cứng họng: "..."
Có thể nói chuyện tử tế được không! Rõ ràng là rơi vào trong bụng yêu thú, đừng có nói giống như chúng ta có quan hệ gì đó mập mờ như thế chứ.
Diệp Kiều vỗ vỗ tay, tiếp tục nói: "Trong chiến trường thượng cổ, đám phù tu kia là quỷ kế đa đoan lại phiền phức nhất. Nguyệt Thanh Tông ước chừng có đến bốn phù tu a, nếu chúng ta không liên thủ, vậy trận này đệ nhất tuyệt đối là Nguyệt Thanh Tông, các ngươi xác định muốn trơ mắt nhìn vị trí đệ nhất bị đoạt mất sao?"
Thành Phong Tông nằm mơ cũng muốn lấy được vị trí đệ nhất, nghe thấy Diệp Kiều nói, quả nhiên là hơi do dự.
Nhưng nghĩ nghĩ, Đoạn Hoành Đao vẫn vô cùng cảnh giác: "Chúng ta dựa vào cái gì để tin ngươi?"
Diệp Kiều phát hiện những người này xem mình giống như phần tử rất nguy hiểm, nàng nhún nhún vai: "Chúng ta chỉ có một phù tu, đối với các ngươi cũng không cấu thành nguy hiểm gì quá lớn đi?"
"Một khi đã như vậy, liên thủ giải quyết kình địch Nguyệt Thanh Tông trước không tốt sao?"
Đây là lời nói thật, ngoại trừ Bích Thủy Tông thì Trường Minh Tông là tông môn vô hại nhất, tuy rằng trận trước bị bọn họ nhặt được của hơi, nhưng trận thứ hai hệ số nguy hiểm tăng lên rất nhiều, ngay cả một phù tu như Minh Huyền cũng không tạo thành uy hiếp quá lớn với họ.
Trong bí cảnh đương nhiên cũng có hợp tác, còn đối phương có nguyện ý hay không, liền phải xem lợi thế ngươi đưa ra có thể làm đối phương động tâm hay không, mà Diệp Kiều nói, hiển nhiên đã thuyết phục được hai người Thành Phong Tông.
"Vậy, hợp tác vui vẻ?" Đoạn Hoành Đao do dự một lát, chủ động mở miệng.
Diệp Kiều: "Hợp tác vui vẻ."
Nếu đã thống nhất hợp tác, bước tiếp theo chính là thương lượng đối sách. Nàng cầm bản đồ trong tay, mở ra chỉ cho hai người Thành Phong Tông xem.
"Mấy chỗ này đều là sào huyệt yêu thú, nếu Nguyệt Thanh Tông muốn lấy vị trí đệ nhất, khẳng định là phải đi đến đây."
"Mà nếu tốc độ của chúng ta đủ nhanh, hoàn toàn có thể đến trước bọn họ, trước tiên mai phục."
Diệp Kiều chỉ vào vị trí giao điểm trên bản đồ: "Nơi này là con đường mà các thân truyền nhất định phải đi qua, Nguyệt Thanh Tông biết rõ trận pháp, cho nên bọn họ khẳng định sẽ là nhóm đầu tiên đuổi tới."
"Đến lúc đó chúng ta có thể mai phục ở chỗ này chờ bọn họ."
Nghe nàng thao thao bất tuyệt, khóe miệng Đoạn Hoành Đao khẽ giật giật: "..."
Âm ngoan, vẫn là ngươi âm ngoan a.
"Diệp Kiều này!" Trưởng lão Nguyệt Thanh Tông bên ngoài rốt cuộc nhịn không được nữa, nghe kế hoạch của hai đám người, ông ta tức giận chụp bàn đứng lên: "Không thi đấu cho tử tế, mỗi ngày chỉ nghĩ đến chuyện đi đường ngang ngõ tắt!"
Vô sỉ!
Cũng không thể trách ông ta có phản ứng lớn như vậy, thật sự là trước đó chưa từng xuất hiện qua loại chiến thuật này. Thử hỏi thân truyền tốt đẹp nhà ai mỗi ngày chỉ chăm chăm bày trò âm mưu quỷ kế?
"Ta lại cảm thấy khá tốt." Đoạn Dự nghe thấy kế hoạch của Diệp Kiều thiếu chút nữa đã mừng rỡ đến vỗ tay, ông giả mù sa mưa nói: "Đám nhãi ranh kia, quen thói thiên kiêu, phàm là ra cửa rèn luyện gặp được chút quỷ kế đa đoan tà tu, căn bản không chơi lại."
Ông ta lời lẽ chính đáng: "Như vậy không phải cũng khá tốt sao? Để Diệp Kiều rèn luyện cho bọn họ tính cảnh giác."
Hơn nữa, cái gì mà đường ngang ngõ tắt? Này rõ ràng là dùng trí thắng được!
* * *
Kế tiếp lại là Diệp Kiều rao giảng một hồi, ý đồ làm hai khí tu học được làm bẫy rập dùng để mai phục như thế nào.
"Từ từ!"
"Chúng ta là khí tu, không phải mỗi ngày không có việc gì lại đi làm bẫy rập chơi người khác." Đoạn Hoành Đao thật sự nhịn không được.
Nàng biết khí tu là cái gì không? Luyện khí, rèn pháp khí, tăng thêm chú ấn a. Tung hoành Tu chân giới mấy ngàn năm, khí tu đứng đắn nhà ai lại đi cân nhắc làm bẫy rập như thế nào để ám toán người khác?
"Nhưng các ngươi cũng có thể chơi người khác mà." Diệp Kiều thấy hắn cứng nhắc như vậy, nhịn không được thở dài.
Cho nên mới nói, khó trách Thành Phong Tông luôn chỉ xếp thứ hai mà thôi.
Nàng bắt đầu điên cuồng tẩy não cho hắn, ám chỉ khí tu bọn hắn không gì là không làm được, mấy cái bẫy rập nhỏ bé thì chỉ như chơi đùa thôi.
Đoạn Hoành Đao vẫn do dự: "Ta cảm thấy.."
"Vì vị trí đệ nhất." Nàng trịnh trọng hô.
Đoạn Hoành Đao đáng xấu hổ dao động, cuối cùng gật đầu: "Được."
Thỏa hiệp có chút nhanh.
"Dây thừng trói yêu trước kia của ngươi đâu?" Diệp Kiều ý bảo hắn lấy ra: "Đến lúc đó có thể dùng để trói người."
Chuyện xưa nhắc lại, Đoạn Hoành Đao khóe miệng khẽ giật, lấy ra dây thừng trói tiên: "Dây thừng này không khác biệt lắm với thừng trói yêu trước kia ta từng đưa cho ngươi, chỉ cần có người sống, nó sẽ tự động bó chặt lấy đối phương."
Diệp Kiều càng cười tươi hơn: "Cái này là đồ tốt đấy."
Thế này mà còn không phải là thứ tốt sao? Dùng làm bẫy rập là số một đấy.
Người của hai tông tạm thời triển khai hợp tác, Diệp Kiều ở một bên phụ trách bầy mưu tính kế, hai khí tu phụ trách thiết trí bẫy rập cùng ám khí. Trong lúc nhất thời không khí đạt tới cảnh giới hài hòa xưa nay chưa từng có.
Khán giả bân ngoài chứng kiến cảnh này, bàn tán vô cùng sôi nổi.
"Diệp Kiều này, trước kia từng bán hàng đa cấp sao?"
"Cười chết mất. Trước xử lí Nguyệt Thanh Tông, ý nghĩ đều rất minh xác."
"A a a Đoạn Hoành Đao, ngươi sa đọa mẹ nó rồi! Người tốt nào mà lại đi theo Diệp Kiều làm loại chuyện này chứ."
Đánh chết bọn họ cũng không thể tưởng được, người ta là khí tu chính thức, là tương lai hi vọng của Thành Phong Tông. Thế nhưng lại bị con sâu làm rầu nồi canh Diệp Kiều này khuyến khích đi làm bẫy rập.
* * *
Nhóm thân truyền Nguyệt Thanh Tông vô cùng thuận lợi, bọn họ biết rõ Ngũ Hành trận pháp, trước tiên tránh những pháp trận nguy cơ tứ phía đó, ở trong bí cảnh có thể nói là như cá gặp nước, dọc đường đi thẳng tiến mạnh mẽ, xếp hạng bỏ xa Vấn Kiếm Tông một khoảng lớn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đến bí cảnh kết thúc, bọn họ đều sẽ thuận lợi như vậy.
Thẳng đến lộ trình kế tiếp, Tống Hàn Thanh dẫn theo sư đệ đi về phía bên phải, giây tiếp theo, lọt hố. Quan trọng nhất chính là bên trong hố còn cất giấu lưới, Tống Hàn Thanh phản ứng nhanh chóng, trước khi bị lưới trói chặt đã dùng bùa chú chạy thoát ra ngoài. Đi về phía bên trái. Hắn lại lọt hố. Lại là một cái lưới chụp xuống, Tống Hàn Thanh vội vàng dùng trận pháp thoát ra khỏi hố.
Lần này, Tống Hàn Thanh rốt cuộc học được thông minh, hắn lưu loát nhặt một cục đá ném qua dò đường. Sau khi xác nhận không có hố to, hắn nhẹ nhàng thở ra, dẫn theo sư đệ tiếp tục đi tới. Kết quả Tống Hàn Thanh vừa dẫm một chân xuống đất, đã bị một sợi dây trói tiên giấu dưới nhánh cây trói lấy, chặt chẽ bó trụ lấy chân bọn họ, trong khoảnh khắc hai người đều bị treo ngược lên cây.
Tống Hàn Thanh ngây ngốc trong chốc lát, dưới tình huống đầu óc thiếu oxy, hắn rốt cuộc ý thức được có chỗ không thích hợp.
"Nha." Phía sau Diệp Kiều nhẹ nhàng kêu lên.
Nàng khom lưng, đánh giá hai người đang bị treo ngược trên cây, hết sức vui mừng: "Đều treo rồi sao?"
Giọng điệu như là lãnh đạo xuống nông thôn an ủi nhân dân, bị Diệp Kiều nói ra vô cùng tiện.
Con ngươi Tống Hàn Thanh khẽ động, nhìn thấy hai đệ tử Thành Phong Tông phía sau nàng, thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu: "Lại là các ngươi!"
Hắn coi như đã hiểu, chỗ bẫy rập này là từ đâu ra! Cũng không trách hắn không sớm ý thức được đây là bẫy rập. Trước kia thân truyền đều là những người xem trọng mặt mũi, ai lại đi suy nghĩ cách ám toán, đánh lén ở trong bí cảnh chứ?
Đoạn Hoành Đao cúi đầu, không quá đối diện với ánh mắt khó có thể tin của Tống Hàn Thanh. Phải biết rằng, hắn cũng đã từng là người xem trọng thể diện đấy. Thẳng đến khi hắn gặp Diệp Kiều.