- Xu
- 1
Trước đây không tin vào ma quỷ cho đến khi gặp chuyện tâm linh trong gia đình, đến lúc đó mình mới cẩn thận trong việc nói chuyện về ma
Bạn nào hay gặp ma, ới mình, nếu ở miền Bắc, mình thu xếp phi qua xử lý liền :D

Tui có gặp một lần rồi thì phải. Hồi đó nhà tui làm bánh đa nên thường làm từ sớm rồi mang ra phơi (Lúc đó phơi ngoài đường). Hôm đấy tự nhiên tui dậy sớm, mà chẳng có gì làm nên đi phơi bánh với ông ngoại. Lúc đó khoảng 4 giờ sáng, đoạn đường tui đi phơi đối diện với một đoạn đường khác cách một dòng sông nhỏ. Thì ở bụi tre đường bên kia (nó nhỏ thôi chứ không to) có cái bóng trắng đứng đó. Lúc đầu tui nghĩ nhìn nhầm là mảnh vải trắng gì đó nhưng quay lại nhìn kĩ thì thấy rõ từ đầu đến chân luôn, chân hơi mờ mờ, tất nhiên là không rõ mặt mũi rồi. Nói chung là cái bóng trắng nó cứ đứng đấy thôi, sáng nó mờ mờ dần rồi mất luôn.
Thật ra tui sợ lắm, nhưng đi với ông nên đỡ, mà cái bóng đấy cũng không làm gì tui. Đi phơi nhiều lần nên thấy được chứ không phải tui đứng đấy xem xem đến sáng nó có mất hay không đâu. Khá là có thiện cảm với mấy cái bóng như vậy..![]()
Nói chung quan điểm của em là mình ăn ở tử tếm không hại ai thì tự nhiên mình cũng không sợ ma, mặc dù chưa gặp ma bao giờ đâu nhưng mình tin chắc là có


Vào đây nghe mọi người kể xong Sầu bỗng nhớ tới câu chuyện vào tuần trước.
Đầu tuần trước Sầu đi thể dục với mấy bạn nữa vào buổi tối, xong lúc về thì cũng hơi muộn. Vì đi cùng em trai nên Sầu cùng em ấy đưa 2 bạn nữ kia về nhà. Lúc đi quá 1 đoạn đường vắng thì bất chợt có một cơn gió thổi qua. Lúc ấy, tớ cảm thấy giống như có 1 ai đó đã thổi khí vào tai phải của mình và nói cái gì đó nhưng tớ không nghe rõ, eo ơiiii thề là giây phút ấy làm tớ lạnh cả sống lưng. Nhưng tớ lại nghĩ thầm là mấy đứa bạn đang trêu đùa nên ngay lập tức Sầu đã quay qua tính mắng tụi nó. Tuy nhiên, lúc quay qua thì chúng nó đứng cách tớ khoảng 2-3 bước chân và đang cười đùa với nhau. Lúc đó, tớ cũng có kể và hỏi xem tụi nó có trêu không ấy, thì không có một ai tin tớ cả.
Tối hôm thứ bảy vừa rồi, bọn tớ lại đi thể dục thì tớ có hỏi lại, hóa ra không phải các cậu ấy không tin tớ mà bởi vì lúc đấy các cậu ấy không muốn nói. Sau đó thì các cậu ấy nói với tớ có khi tớ bị người âm trêu, tại vì đoạn đường ấy hay có tngt và đã từng có người mat ở đó.
Tớ bảo tớ "sợ vãi" thì chúng nó còn trêu lại là "chắc ngta thấy mày dễ thương nên trêu tí, ai ngờ mày nhát vậy".
Tức không chứ.
Chuyện có thật nha cả nhà, tớ không thêm thắt cái gì đâu. Nghĩ lại vẫn thấy sợ nhưng giờ cũng đỡ rồi, tớ đã hạn chế đi đoạn đường đó lại. Và tâm Sầu bây giờ đã hướng Phật, Phật sẽ che chở cho chúng ta vì vậy mọi người cũng đừng quá lo khi gặp chuyện tương tự nha!
Mô phật!
![]()
Nghe nói ánh mắt của con nít thường dễ nhìn thấy các sinh mệnh ở tầng cấp vô hình hơn người lớn nhiều á. Ba mẹ mình kể lúc mình còn bé ban đêm ngủ cứ khóc suốt thôi, bế trên tay dỗ dành kiểu gì cũng không chịu nín.
Hồi ấy vùng quê chưa có điện vẫn còn xài đèn dầu, chỉ cần tắt đèn là mình khóc, mà khóc từ đêm này qua đêm khác cứ vậy hoài luôn.
Mẹ hỏi làm sao vậy con thì mình cứ chỉ hết góc này đến góc khác nói nhìn thấy con con mèo màu đỏ. Nhà mình không nuôi mèo, hàng xóm xung quanh có nuôi cũng chả ai có con mèo màu đỏ cả.
Giờ mình lớn tướng già đầu rồi vẫn chưa nhìn thấy con mèo đỏ ở ngoài đời thực bao giờ.
Ba mẹ ôm đi bệnh viện thì bác sĩ cũng chả khám ra mình bị làm sao hết á. Cuối cùng người nhà phải dùng đến biện pháp tâm linh thì ban đêm mình mới hết quấy như vậy.
Kiểu như nhận ba nuôi là thầy pháp, nghe ba mẹ kể phải cúng lễ ghi tên mình vào gia phả vô hình gì đấy của nhà ba nuôi, làm xong thủ tục thì mình hết giở chứng luôn.
Mình chưa gặp ma, nhưng người thân mình hay gặp ma nên mình cũng hóng hớt được nhiều chuyện ma có thật.
Chiqudoll có nhắc đến con mèo đỏ. Nên khiến mình nhớ đến câu chuyện "Chó cõng ma". Buổi tối hôm đó, cô mình và mấy người bạn thấy một con chó trắng đi bằng hai chân, mắt nó đỏ lừ, như cõng ai sau lưng nó vậy.
Xong rồi mọi người lấy roi dâu, cộng với nước đó đó trong người. Quất vào người con chó đó, nó mới trở lại hình dáng đáng yêu như ngày nào.
Hihi mình rất tin chuyện tâm linh nha. Người âm họ cũng có thế giới của họ, họ cũng sống và hoạt động như cuộc sống của người dương vậy đó. Có khi họ đang bên mình mà mình chẳng biết đó chứ. Cũng tại mình chưa đủ cơ để thấy đó thôi.
Họ cũng cần được giúp đỡ, có khi được gặp lại là một cái duyên. Vì họ cần mình giúp họ điều gì thì sao. Cầu nguyện cho họ chẳng hạn.
Nghe mà run á bé, đụng phải chị là chạy mất dép rồi không có chuyện đứng lại "giải cứu" gì đó đâu. 
.