Ngôn Tình [Dịch] Cứu Mạng, Vị Đại Thúc Này Sủng Tôi Quá Rồi - Hoa Vũ Linh Khê

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Bắp không hạt, 15 Tháng tư 2024.

  1. Bắp không hạt

    Bài viết:
    1
    Chương 19: Nội quy của Vương gia không có quy tắc kết hôn giả

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nói đi, có chuyện gì vậy? Tôi có thể giúp cô."

    Vương Nhất Hạt cũng có thể nhìn ra Diệp Vô Ưu có chuyện muốn hỏi anh, Diệp Vô Ưu khó có thể nói cho anh biết, chuyện này nhất định đối với cô có chút khó khăn.

    "Tôi có chuyện này, nhưng anh có thể từ chối!"

    Diệp Vô Ưu chưa kịp nói gì thì cô đã phủ nhận trước, sợ bị cự tuyệt một cách kiên quyết, thực ra cô cũng không mong đợi tới như vậy.

    "Không có chuyện đó, dù có chuyện gì, tôi cũng sẽ phải cố gắng giúp cô."

    Vương Nhất Hạt cho rằng đó là vấn đề bồi thường thiệt hại. Cô có một người mẹ kế như vậy, cuộc sống của cô có thể không tốt lắm, có lẽ cô cảm thấy số tiền bồi thường quá cao nên đã đến cầu xin.

    "Tôi, hãy để tôi giới thiệu bản thân mình trước."

    Diệp Vô Ưu hít một hơi thật sâu và quyết định làm theo những gì chú Nghiêm nói, dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng phải nói rõ lợi thế và tình thế của mình.

    "Tôi thấy cô rất căng thẳng, đừng sợ, uống chút cà phê thư giãn, ngồi xuống nói chuyện."

    Vương Nhất Hạt đẩy ly cà phê tới trước mặt Diệp Vô Ưu, đứng dậy kéo ghế cho Diệp Vô Ưu ngồi xuống.

    Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa. Họ không có mối quan hệ cấp trên-cấp dưới nên không cần phải nói chuyện cấp cao như vậy.

    Ngay khi Diệp Vô Ưu trở nên lo lắng, cô đã theo dòng suy nghĩ của Vương Nhất Hạt, mà không hề nhận ra rằng cà phê cô tự xay và đưa cho ông chủ đang nằm trong tay cô.

    Diệp Vô Ưu ngồi xuống, trong lòng căng thẳng tiêu tan một chút, bắt đầu kể lại tình cảnh của mình.

    "Mẹ tôi qua đời khi tôi sáu tuổi, anh trai tôi cũng mất tích. Mẹ kế Ninh Thanh Tiêu đã đưa chị gái vào nhà tôi. Từ đó, cuộc sống ở nhà của tôi rất khó khăn.

    Cha tôi là một doanh nhân chỉ quan tâm đến thể diện, ông ấy thích bất cứ ai có thể mang lại lợi ích cho ông ấy. Khi tôi 21 tuổi, chị kế của tôi được một người tìm kiếm tài năng phát hiện và đưa vào làng giải trí.

    Chị ta nhanh chóng trở thành một ngôi sao lớn.

    Chị kế của tôi đã trở thành một ngôi sao, điều này mang lại lợi nhuận cho công ty nhà họ Diệp, đồng thời cũng khiến bố nở mày nở mặt. Ông ấy đã dồn hết tâm sức để biến chị kế của tôi trở thành một ngôi sao nổi tiếng, và công ty của ông ấy cũng làm ăn phát đạt.

    Khi tôi lớn lên và em trai tôi chào đời, mẹ kế lo lắng khi tôi lớn lên tôi sẽ tước đoạt cổ phần của công ty nhà họ Diệp nên bao nhiêu năm nay bà đã chèn ép tôi và làm mất uy tín của tôi trước mặt bố tôi. Dần dần, bố tôi tin rằng tôi là rắc rối nên ông cũng phớt lờ tôi, bỏ mặc tôi cho mẹ kế.

    Mẹ kế của tôi mong tôi chết đi, bà sẽ không bao giờ đối xử tốt với tôi. Tôi đã làm việc bán thời gian từ khi còn học trung học để trang trải cho việc học của mình. Bây giờ, tôi đã là một nhà văn viết tiểu thuyết cũng có chút tiếng tăm. Những năm gần đây cũng kiếm được không ít tiền.

    Nhưng tôi vẫn không thể cạnh tranh với nhà họ Diệp, cũng không thể để cho họ biết tôi có thể kiếm tiền. Cho đến khi tôi tốt nghiệp, mẹ kế sợ bố tôi sẽ cho tôi làm việc ở công ty. Trong lòng bà ta, công ty của Diệp gia chỉ có thể thuộc về em trai tôi.

    Tôi ra ngoài làm việc chỉ để thoát khỏi bọn họ, nhưng tôi không ngờ, tôi không đến làm việc ở công ty nhà họ Diệp, lại càng không thèm muốn cổ phần của công ty nhà họ Diệp. Thế nhưng, bà ta vẫn không chịu buông tha cho tôi.

    Bà muốn đưa tôi đến chỗ chị kế, để dùng tôi làm bàn đạp, làm bàn đạp để chị bước vào xã hội thượng lưu. Bố tôi rất nghe lời của chị ta.

    Vì vậy tôi hiểu rằng tôi không thể dựa vào bố mình, vì vậy tôi phải tìm người để dựa vào, tìm một lý do để bọn họ không thể kiểm soát được tôi nữa. Một khi tôi rời khỏi Hải Thị, thì tôi đã tưởng tượng ra số phận của mình rồi, tôi không muốn điều đó xảy ra. Tôi không muốn rời đi, tôi không muốn trở thành bàn đạp cho người khác.

    Tôi muốn ở lại Hải Thị, tôi có gần một triệu tiền tiết kiệm, nếu những cuốn tiểu thuyết này được chuyển thể thành phim hoạt hình và phim truyền hình thì tiền bản quyền tôi nhận được sẽ còn nhiều hơn nữa.

    Tôi đã tự lập từ khi học cấp hai, tôi có thể làm được mọi việc, kể cả việc nhà, tôi cũng không thua kém gì những người dì nội trợ kia. Nếu anh sẵn lòng, tôi có thể chia cho anh một nửa số tiền tiết kiệm được và một nửa thu nhập sau này.

    Nhưng tôi cũng có một yêu cầu, đó là anh không được nói cho ai biết về tôi, không cho ai biết, kể cả khi người khác đe dọa anh bằng tiền. Chúng ta có thể ký hợp đồng, như vậy tôi cũng không thể lấp liếm.

    Vì vậy, tôi muốn cầu xin anh giả vờ cưới tôi. Sau khi chuyện của tôi giải quyết xong, tôi sẽ đưa cho anh một khoản tiền lớn, sau đó chúng ta sẽ đường ai nấy đi, sau này chúng ta cũng sẽ không gặp nhau. Cũng không làm trì hoãn việc anh tìm kiếm một người vợ trong tương lai.

    Hơn nữa.. nếu anh yêu ai đó trong thời gian hợp đồng, chúng ta có thể chấm dứt hợp đồng, nhưng chuyện của tôi anh không được nói cho ai biết, được chứ? Tất nhiên bây giờ tôi có thể chuyển nửa triệu cho anh. Đây là sự chân thành của tôi.

    Trong suốt quá trình thỏa thuận, tôi sẽ không làm phiền anh bất cứ điều gì, sẽ không có ai khác biết về mối quan hệ của chúng ta. Nó sẽ không bị lan truyền hay bôi nhọ danh tiếng của anh. Sau khi đạt được thỏa thuận, hợp đồng sẽ tự động được xóa bỏ.

    Sẽ không còn sự tiếp xúc nào giữa hai chúng ta nữa, tôi sẽ không gây rắc rối cho anh, chỉ cần anh đồng ý kết hôn giả với tôi, anh có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu nào khác."

    Diệp Vô Ưu cảm thấy bớt lo lắng hơn sau khi kể hết mọi chuyện trong một hơi.

    Khuôn mặt Diệp Vô Ưu rất bình tĩnh, nhưng những ngón tay đang cầm chiếc cốc của cô đã trở nên trắng bệch.

    Diệp Vô Ưu không đủ can đảm để nhìn vào mắt Vương Nhất Hạt, mặc dù cô đã đề nghị bồi thường tiền bạc, nhưng cô không chắc liệu Vương Nhất Hạt có chấp nhận hay không.

    Sau đó cô nhìn thấy đôi môi của anh ấy, rất mỏng, cô nghe nói những người có đôi môi mỏng là không tử tế, nhưng cô không biết điều đó có đúng trong trường hợp này không, liệu anh ấy có đồng ý không?

    Diệp Vô Ưu hồi hộp chờ đợi Vương Nhất Hạt chấp thuận, nhưng Vương Nhất Hạt lại không có trả lời, điều này khiến Diệp Vô Ưu trong lòng cảm thấy bi lương.

    Quả nhiên, hay là không được? Hơn nữa, ai lại thích một người phụ nữ có mục đích?

    Diệp Vô Ưu tuy đã đoán trước được kết quả, nhưng khi thật sự bị cự tuyệt, cô vẫn không khỏi đau lòng.

    Đây là khoảng thời gian dũng cảm nhất trong cuộc đời cô, cô đặt cược cả tương lai của mình vào một người đàn ông mà cô chỉ mới gặp vài lần.

    Thật không may, cuối cùng nó đã thất bại.

    Nước mắt của Diệp Vô Ưu lặng lẽ rơi vào tách cà phê, không gây ra gợn sóng nào. Giống như yêu cầu của cô như tép riu, cũng không quan trọng.

    "Ý cô là để tôi giả vờ kết hôn với cô, để đối phó với sự kiểm soát của Diệp gia đối với cô?"

    Ngay khi Diệp Vô Ưu gần như không còn gì để nuối tiếc Vương Nhất Hạt đã lên tiếng.

    Giọng nói của anh vẫn kiên định như cũ, không có bất kỳ thay đổi nào, như thể lời nói của Diệp Vô Ưu đối với anh không hề có chút tác dụng nào, có lẽ cũng không đáng để anh ngạc nhiên.

    Diệp Vô Ưu không nói chuyện, cô sợ khi nói chuyện sẽ khàn giọng nên chỉ gật đầu.

    "Xin lỗi, Vương gia gia quy không bao gồm hôn nhân giả."

    Ngay lập tức, Vương Nhất Hạt chậm rãi nói những lời này.

    Diệp Vô Ưu nghe được lời này, trong lòng như có người lấy búa đập nát, đau đến khó thở.

    Trái tim Diệp Vô Ưu đau đớn đến mức gần như ngừng đập, nhưng cô vẫn muốn giữ lấy chút tôn nghiêm cuối cùng, kìm nén nước mắt và bước ra ngoài một cách trang nghiêm bình tĩnh.

    Nhưng cô không biết chuyện gì đã xảy ra với đôi chân của mình, chúng không thể cử động được, như thể chúng bị đóng đinh vào cùng một chỗ.

    Diệp Vô Ưu sắp khóc vì bị từ chối, nhưng tại sao cô lại không thể cử động đượ? Điều này chẳng phải sẽ khiến mọi người hiểu lầm, cô không cam tâm, sẽ làm người khác thấy khó xử hay sao?

    "Vương gia chúng tôi có quy củ, sau khi kết hôn phải tôn trọng vợ mình, không được phép tùy tiện ly hôn, nếu không sẽ phải tuân theo luật gia đình. Vì vậy, tôi không thể đồng ý yêu cầu kết hôn giả của cô."

    Lúc này Vương Nhất Hạt lại giải thích.

    Nhưng lời giải thích này còn tệ hơn là không cần lời giải thích nào, càng khiến Diệp Vô Ưu càng thêm ngạt thở.
     
  2. Bắp không hạt

    Bài viết:
    1
    Chương 20: Con sắp kết hôn rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vì vậy, chúng ta kết hôn thật, tôi cũng không ghét cô. Bố mẹ tôi luôn nói rằng tôi đã lớn như thế mà còn chưa kết hôn nếu còn trì hoãn sẽ không có ai thèm lấy, vì vậy tôi hy vọng có thể cùng cô thử xem sao.

    Nếu không phù hợp thì tôi sẽ bồi thường cho cô, chúng ta hợp tan trong tình yêu, cô thấy sao?"

    Ngay tại thời điểm Diệp Vô Ưu gần như ngạt thở, lời nói tiếp theo của Vương Nhất Hạt khiến Diệp Vô Ưu cảm thấy tim mình sắp ngừng đập.

    Cô đã nghe thấy gì thế?

    Kết hôn thật? Với cô?

    Diệp Vô Ưu thậm chí còn hoài nghi tai mình có vấn đề.

    "Anh, chúng ta kết hôn thật?"

    Có lẽ biểu cảm của Diệp Vô Ưu quá kinh ngạc, Vương Nhất Hạt bắt đầu tự hỏi anh từ khi nào lại trở nên không đáng tin cậy như vậy.

    "Đúng vậy, chúng ta sắp kết hôn thật. Thời gian tùy cô, nhưng có điều cô phải đợi sổ hộ khẩu của tôi được giao tới. Quê tôi không ở Hải Thị, tôi mới đến Hải Thị gần đây."

    Vương Nhất Hạt lại trịnh trọng nói.

    "Ừ, được rồi, được rồi." Sự ngạc nhiên đến nhanh đến mức CPU của Diệp Vô Ưu sắp nổ tung.

    Suốt buổi chiều, Diệp Vô làm việc rất nghiêm túc, chăm chỉ để báo đáp ơn cứu mạng của ông chủ.

    Sau khi tan sở, Diệp Vô Ưu nóng lòng gọi điện cho bạn thân Nghiêm Như Ngọc để báo tin vui.

    "Cậu nói thật đấy à?" Nghiêm Như Ngọc kinh hãi nhảy khỏi giường.

    "Tất nhiên đó là sự thật. Mình đã bao giờ nói dối cậu chưa?"

    Diệp Vô Ưu không hề ngạc nhiên trước phản ứng của Như Ngọc, dù sao phản ứng của bản thân khi đó cũng không tốt hơn cô ấy là bao, chỉ là sự việc được thực hiện quá đơn giản, đơn giản đến mức không thể tin được.

    "Cậu không bị đe dọa phải không? Anh ta có đưa ra điều kiện gì không? Cậu không nhượng bộ gì đúng không?"

    Sau khi Như Ngọc ngạc nhiên, cô lập tức lo lắng cho người bạn thân nhất của mình, nếu bị lừa ký hợp đồng thì sẽ rất tệ.

    "Không, anh ấy không hề đề cập đến điều gì, hơn nữa anh ấy còn nói nếu sau này không thành thì anh ấy sẽ bồi thường cho mình một ít. Mình có linh cảm rằng anh ấy không hề nói dối.

    Mình có thể cảm nhận được anh ấy rất nghiêm túc, hơn nữa mình có cái gì để người ta tơ tưởng đến chứ? Chú Nghiêm không phải đã nói rồi sao, ông chủ của công ty Sáng Thần cũng không đơn giản, vậy thì Vương tiên sinh có thể tiếp quản công thì anh ấy cũng không kém gì.

    Mình đến báo với cậu vì muốn cậu giúp mình tìm cách. Mình cần sổ hộ khẩu và CMND để kết hôn. Mình có CMND trên tay nhưng sổ hộ khẩu để ở phòng bố đã bị mẹ kế của mình thu đi rồi.

    Mình muốn lấy hộ khẩu thì rất khó khăn, mẹ kế ngày nào cũng ở nhà nên mình không tìm được cơ hội đi tìm. Có cách nào dẫn dụ mẹ kế của mình để bọn họ ra ngoài không?"

    Diệp Vô Ưu đi trên đường, bước đi chậm rãi, vừa đi vừa nói chuyện với người bạn thân nhất của mình.

    "Sổ hộ khẩu? Đây là một vấn đề khó khăn. Để mình hỏi bố. Bằng không, để bố mình dùng việc hợp tác làm ăn để dụ bố cậu và những người khác ra ngoài?"

    Nghiêm Như Ngọc trong miệng ngậm thìa, một tay cầm nửa quả dưa hấu, một tay cầm điện thoại di động đi ra ban công, nằm trong nôi.

    "Đây là một giải pháp, nhưng chỉ có bố mình chú ý đến việc kinh doanh. Mẹ kế của mình không bao giờ quan tâm đến việc kinh doanh, bà ta chỉ quản các cô ở nhà hàng ngày.

    Khi không có việc gì làm, cùng với mấy vị phu nhân kia ra ngoài làm móng tay. Đi uống trà. Nhưng ở nhà có camera giám sát và người hầu, nếu mẹ kế về giữa chừng. Mình sẽ gặp rắc rối."

    Diệp Vô Ưu rên rỉ.

    "Cách này thì thế nào? Mình sẽ đến gặp bố để bàn bạc. Còn cậu, cứ đi bàn với Vương tiên sinh xem khi nào sổ hộ khẩu của anh ta sẽ đến. Sau đó chúng ta bàn việc lấy sổ hộ khẩu."

    "Cũng được. Mình về nhà trước, nếu không hôm nay mình sẽ không có gì ăn?"

    "Cậu nên ghé vào quán ở lề đường rồi hẵn quay về. Hôm nay cậu chạy ra ngoài, bố cậu chắc chắn sẽ không vui. Còn nữa, nếu hôm nay mẹ kế của cậu gây chuyện không thành công, nhất định bà ta sẽ lại diễn kịch trước mặt bố cậu.

    Tối nay cậu không có gì để ăn. Hãy ăn gì đó trước để không bị đói vào buổi tối. Ngoài ra, cậu phải nói chuyện với sếp trước nếu hôm nay cậu có thể bỏ chạy, ngày mai họ sẽ dùng những thủ đoạn mạnh mẽ hơn để gài bẫy cậu.

    Nếu cả nhà bị chặn, người hầu theo dõi cậu, cậu sẽ không thể chạy trốn. Ngoài ra, mình nhớ rằng cậu có một chiếc điện thoại di động cũ kỹ, tối nay hãy sạc đầy pin để có thể gửi tin nhắn.

    Nếu cậu cần hỗ trợ hãy gọi cho mình, mình luôn sẵn sàng!"

    Như Ngọc nhếch môi, cô biết rõ gia đình của bạn thân, Vô Ưu nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp khi trở về, vì vậy nên ăn một bữa no nê trước khi về.

    "Được rồi, mình nghe lời câu. Hẹn gặp lại vào ngày mai."

    Diệp Vô Ưu mỉm cười, có người quan tâm là tốt rồi.

    Diệp Vô Ưu ở ven đường mua một ít bánh xèo, trái cây, vừa đi vừa ăn.

    Vương Nhất Hạt ở bên kia vừa về đến nhà đã gọi lại cho mẹ.

    "Mẹ ơi, con sắp kết hôn."

    Vừa mới nghe qua, mẹ anh như sét đánh bên tai.

    "Ý gì?" Bà Vương đằng kia trợn mắt, giọng có chút choáng váng, còn chưa kịp bình tĩnh lại sau lời nói của đứa con ngoan.

    "Mẹ, con sắp lấy vợ, mẹ sắp có con dâu, mẹ gửi sổ hộ khẩu cho con nhé."

    Vương Nhất Hạt nghiêm túc nói. Anh biết rất rõ tính tình của mẹ mình, nếu không nói xong chuyện này một câu, đêm nay có lẽ anh sẽ không ngủ được.

    Mọi người trong gia đình sẽ gọi điện để hỏi thăm.

    "Con, con không phạm pháp phải không?" Vương phu nhân cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nói lắp bắp.

    "Không đâu mẹ, con nói thật đấy, nhưng con dâu của mẹ hơi nhút nhát, chưa thể chấp nhận việc được giới thiệu với mẹ ngay bây giờ. Cô ấy có một số việc phải làm.

    Khi nào ổn định xong con sẽ đưa cô ấy về gặp mẹ. Vậy mẹ có thể gửi sổ hộ khẩu được không?"

    Vương Nhất Hạt đứng thẳng tắp, bám chặt vào cầu thang khi bước lên cầu thang. Anh hoàn toàn không quan tâm lời nói của mình sẽ có ảnh hưởng như thế nào đối với mẹ anh.

    "Vậy chúng ta tổ chức hôn lễ đi, con xem trong nhà có bao nhiêu người. Bố vợ con sống chúng thế nào?"

    Trước những lời đảm bảo liên tục của con trai, Vương phu nhân nhanh chóng phản ứng, ngay lập tức nhận ra rằng bà muốn giữ thể diện cho con trai mình.

    Bà biết rõ nhất con trai bà có đức tính gì, vì nó đã nói muốn lấy vợ nên đã quyết định rồi, nên việc gia đình phải làm là ủng hộ nó.

    "Không cần, hoàn cảnh gia đình cô ấy hơi phức tạp, có thể cô ấy không muốn người khác biết, hơn nữa, cô ấy có thể chưa biết thân phận của con, cô ấy coi con như là một giám đốc mới."

    Vương Nhất Hạt cự tuyệt lòng tốt của mẹ, nhưng xét đến tình huống giữa anh và Diệp Vô Ưu, anh tạm thời chỉ có thể gác chuyện này sang một bên.

    "Ừm, mẹ tin tưởng con có thể xử lý được, tuy rằng không có hôn lễ, nhưng con cũng không thể đối xử lạnh nhạc với con gái nhà người ta. Con có nghe thấy không? Nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện cho mẹ."

    Bà Vương cũng rất tin tưởng con trai mình, đứa con trai này chưa bao giờ khiến bà phải lo lắng quá nhiều, ngoại trừ sự việc này.

    "Nhân tiện, Pangpang, dạ dày của con thế nào rồi? Con vẫn đang uống thuốc à? Đừng quá mệt mỏi, đừng làm việc như trước, nếu không mẹ sẽ lo lắng."

    Nghĩ đến tình trạng thể chất của con trai, người mẹ già không khỏi lo lắng. Bà ước gì có thể lấy điện thoại di động ra để xem tình hình hiện tại của con trai mình.

    Nhưng bà cũng hiểu đứa con trai này không thích bị quấy rầy quá nhiều.

    "Ừm, con luôn làm theo lời bác sĩ. Mẹ yên tâm, con luôn chăm sóc cơ thể thật tốt. Hơn nữa, con sắp có vợ rồi, sẽ không như trước nữa."

    "Được rồi, mẹ yên tâm rồi, nếu không mẹ sẽ thuật lại cho vợ con biết."
     
  3. Bắp không hạt

    Bài viết:
    1
    Chương 21: Trộm sổ hộ khẩu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. Bắp không hạt

    Bài viết:
    1
    Chương 22: Nhà mới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. Bắp không hạt

    Bài viết:
    1
    Chương 23: Lần cuối cùng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    LieuDuong thích bài này.
  6. Bắp không hạt

    Bài viết:
    1
    Chương 24: Chào mừng đến nhà mới của chúng ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    LieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...