Hiện Đại [Edit] Hệ Thống Trò Chơi Sinh Hoạt - Đốn Đốn Đốn Đốn Đốn

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Angels of Death, 17 Tháng tư 2024.

  1. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    [​IMG]

    Hệ Thống Trò Chơi Sinh Hoạt

    Thể loại:

    Nguyên sang, Nam sinh, Hiện đại, HE, Tình cảm, Hệ thống, Mỹ thực, Làm giàu, Sảng văn, Nhẹ nhàng, Hài hước, Đô thị tình duyên, Ấm áp, Duyên trời tác hợp, Thế giới song song, 1v1, Thị giác nam chủ

    Hán Việt: Sinh hoạt hệ du hí

    Tác giả: Đốn Đốn Đốn Đốn Đốn

    Tình trạng raw: Hoàn thành

    Edit: Team dịch Angels of Death

    Link covert: Tiểu Thuyết - [Convert] Sinh Hoạt Hệ Trò Chơi - Đốn Đốn Đốn Đốn Đốn

     
    Dương dương minhchiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 25 Tháng tư 2024
  2. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    【Một tờ tiền giả được chế tạo tinh xảo】

    Giang Phong không nhận tiền, mỉm cười ấy náy xin lỗi với người đàn ông có thân hình vạm vỡ, đầu trọc, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn nóng nảy ở trước mặt: "Xin lỗi quý khách, bây giờ cửa hàng chúng tôi không có tiền lẻ, một trăm chúng tôi cũng không có tiền để trả lại."

    "Không có tiền lẻ?" Vị khách hàng lấy lại tiền, bất đắc dĩ đưa cho Giang Phong một tờ tiền giấy hai mươi đồng, sau khi nhận được tiền lẻ thối lại anh ta không khỏi chửi bới mấy câu rồi mới rời khỏi cửa hàng.

    "Tiểu Phong, không phải trong hộp có tiền lẻ sao?" Nghe thấy tiếng động trong cửa hàng, đồng chí Vương Tú Liên, mẹ của Giang Phong nhô đầu từ trong bếp ra hỏi.

    "Anh ta đưa tiền giả." Giang Phong thuần thục thu dọn bàn sạch sẽ, kê lại ghế, chuẩn bị đóng cửa.

    "Tiền giả?" Trong nháy mắt nụ cười trên mặt đồng chí Vương Tú Liên lập tức tắt ngúm. Ngay cả ba chiếc cằm bốn đầu cũng biến thành hai chiếc cằm bởi vì sự căng cưng của khuôn mặt, "Cái tên khốn nạn này từ đâu đến mà dám lừa bịp con trai mẹ. Lần sau nó còn dám đến nữa mẹ sẽ dạy dỗ tên đó cho con!"

    Cũng đúng, với thân hình của đồng chí Vương Tú Liên thì tên đàn ông vạm vỡ vừa nãy chắc chắn cũng không phải là đối thủ của bà.

    "Con trai chúng ta là sinh viên đại học rồi, làm sao có thể bị loại người như vậy lừa được chứ." Đồng chí Giang Kiến Khang, ba ruột của Giang Phong, mỗi tay bưng một đĩa đi ra khỏi phòng bếp, trên mặt ông còn đang nở một nụ cười, "Đến đây đến đây, con trai, gà Cung Bảo con thích nhất này."

    【Một đĩa gà Cung Bảo trộn đầy dầu mỡ. 】

    "Con đang giảm cân." Sắc mặt Giang Phong không thay đổi từ chối, bắt đầu nghĩ cách thuyết phục ba mình lắp điều hòa không khí ở trong phòng bếp, đây mới là nhiệm vụ quan trọng.

    Với trọng tải 120 kg của đồng chí Giang Kiến Khang, vào mùa này, hàng ngày phải ở trong căn bếp nhỏ chưa đầy chục mét vuông cũng là một nỗi khổ đối với ông.

    "Đang yên đang lành tự nhiên đi học mấy cô gái trẻ giảm cân làm gì chứ. Cho dù con trai ba có tăng thêm năm chục cân nữa cũng không có béo!" Giang Kiến Khang cả đời này tự hào nhất chính là có thể sinh ra một đứa con trai vừa cao vừa gầy có thể cải thiện gen của nhà họ Giang bọn họ. Ba của ông sinh được năm người con trai, có bốn cháu trai và 2 cháu gái, ngoại trừ cô con gái 9 tuổi của gia đình người em trai ông ra thì chỉ có mỗi con trai của ông là dưới một trăm cân.

    Giang Phong chợt nghĩ đến cảnh bảy người không ngồi được trên chiếc bàn tròn lớn khi sang nhà ông nội chúc Tết hàng năm, cảnh mà nữ quyến và đời cháu chia ra ngồi riêng một bàn cũng không ngồi được, anh quyết định giữ im lặng.

    "Nào nào nào, ăn thịt đi!" Giang Kiến Khang gắp một miếng thịt lớn để vào trong bát của Giang Phong.

    "Đúng vậy, nghe theo ba con, con trai mẹ còn cần phải giảm cân sao?" Đồng chí Vương Tú Liên đáp lại.

    Thôi bỏ đi, vì tình yêu của ba.

    Giang Phong cam chịu cầm đũa lên.

    "Ba."

    "Ơi!"

    "Thời tiết như thế này cũng quá nóng, hay là ba lắp điều hòa không khí trong bếp đi."

    * * *

    Sau khi cơm nước xong xuôi, ba người nhà họ Giang thu dọn cửa hàng, dọn dẹp phòng bếp, đồng chí Vương Tú Liên và Giang Kiến Khang ở lại cửa hàng kiểm kê nguyên liệu nấu ăn, đuổi Giang Phong về nhà nghỉ ngơi.

    Trước khi đi, Giang Phong còn không quên liếc nhìn bảng hiệu của gia đình mình một cái.

    【Một bảng hiệu lâu năm chưa được tu sửa. 】

    Vừa quay đầu lại, Giang Phong đã không nhìn thấy bất cứ chữ nào giống như lời nhắc nhở nữa.

    Quả nhiên, phải ở trong cửa hàng của nhà mình mới có thể thấy sao?

    Sau hai ngày thử nghiệm, cuối cùng Giang Phong cũng xác định được phạm vi của những ghi chú nhắc nhở kỳ lạ này.

    "Tinh, chúc mừng người chơi Giang Phong đã kích hoạt trò chơi, trò chơi đang loading, xin vui lòng chờ trong giây lát."

    Một giọng nữ trong trẻo vang lên, khiến cho Giang Phong bị dọa đến giật cả mình.

    Khoảng hai phút sau, giọng nữ trong trẻo đó lại vang lên lần nữa: "Đã loading thành công, mời người chơi vui lòng kiểm tra bảng thuộc tính, độc lập khám phá, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ."

    Giang Phong chú ý thấy ở góc trên bên phải xuất hiện một dấu chấm than nhỏ, quỷ thần xui khiến chỉ tay một cái, vậy mà thực sự xuất hiện ra một giao diện thuộc tính.

    Tên người chơi: Giang Phong

    Cấp độ: 0 (0/100)

    Giá trị kinh nghiệm còn lại: 0

    Kỹ năng: Giám định (Sơ cấp) : Bạn chỉ có thể nhận được một số thông tin cơ bản

    Nhiệm vụ chính: ? (Mời người chơi tự khám phá)

    Nhiệm vụ phụ: Không có (kích hoạt sau khi chọn nhiệm vụ chính)

    Thành tích: Không có

    Danh hiệu: Không có

    Đạo cụ: Không có

    Đánh giá: Một tân thủ mới ra đời

    Hướng dẫn trò chơi:

    1. Bản trò chơi này có độ tự do rất cao, mời người chơi vui lòng tự khám phá.

    2. Bản trò chơi này sẽ không can thiệp vào bất kỳ sự lựa chọn nào của người chơi, mời người chơi cố gắng nỗ lực để mở khóa thành tựu.

    3. Tất cả các quyền giải thích đều thuộc về trò chơi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng tư 2024
  3. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trò chơi?

    Nhìn vào bảng giao diện thuộc tính, thật đúng là giống như một trò chơi.

    Giang Phong đưa tay bấm vào dấu chấm than ở góc trên bên phải, bảng thuộc tính liền biến mất.

    Giang Phong cứ như vậy đứng ở cửa nhà mình suy tư.

    Còn chưa hiểu rõ ràng nó là cái gì, Giang Phong đã bị tiếng nói lớn của đồng chí Vương Tú Liên kéo về thực tại.

    "Tiểu Phong, sao con lại đứng ngây ngốc ở cửa làm gì thế?" Vương Tú Liên đứng ở đầu cầu thang hỏi anh, bà và đồng chí Giang Kiến Khang một trước một sau đứng ở góc ngoặt của cầu thang nhỏ, tạo cho người ta có cảm giác hành lang bị chặn chật như nêm cối.

    "Con quên không mang chìa khóa." Thuận miệng nói một câu.

    "Con cũng thật là, cũng không biết gọi điện thoại gì cả, đợi bao lâu rồi?" Đồng chí Vương Tú Liên tiến lên mở cửa, Giang Phong vội vàng tránh sang một bên.

    "Đúng rồi, ba, con vừa nói với ba về việc lắp đặt điều hòa trong phòng bếp, ba thấy sao rồi ạ?" Giang Phong để đồng chí già Giang Kiến Khang tiến vào trước, vừa hỏi vừa đóng cửa.

    "Không cần thiết, bao nhiêu năm đều như vậy cần gì điều hòa không khí chứ. Phòng khám của bác hai con đã phá dỡ. Ông ấy cho ba vay 70 vạn, ba mua một cửa hàng bên cạnh trường học của con. Đợi khi nào con bắt đầu khai giảng thì ba và mẹ con cũng sẽ qua đó." Giang Kiến Khang vô tình nói ra, bắt đầu tưởng tượng về cuộc sống tương lai: "Con nhìn xem, mẹ con và ba chuyển cửa hàng qua đấy tốt bao nhiêu, con cũng không cần phải ăn cơm ở căng tin nữa. Ba nghe anh họ của con bảo thức ăn trong căng tin ở trường đại học khó nuốt lắm, nào là bánh nướng xào cà chua, mấy thứ đó là để cho người ăn sao? Ba với mẹ con.."

    Giang Phong thậm chí còn không có thời gian để nghĩ đến việc đồng chí già Giang Kiến Khang mới vay 70 vạn của bác hai để có thể mua được cửa hàng một tấc đất một tấc vàng ở bên cạnh trường học, rốt cuộc nhà mình có bao nhiêu tiền quyết định đến bản thân mình có thể tốt nghiệp đại học hay ở trong nhà làm cậu bé mập nhàn nhã, chuyện này liên quan đến vận mệnh tương lai thì nghe thấy giọng phụ nữ quen thuộc.

    "Tinh, phát hiện một nhiệm vụ chính không bắt buộc: 【Nâng cấp cửa hàng】 Hãy giúp quán cơm Kiện Khang ở đại học A đạt đến độ nổi tiếng 100."

    Tên cửa hàng nhỏ của gia đình nhà mình hiện nay là cửa hàng ăn vặt Kiện Khang.

    "Ba, tên cửa hàng mới của ba gọi là gì?" Giang Phong hỏi.

    "Tên sao?" Giang Kiến Khang sửng sốt, cười ha hả nói: "Quán cơm Kiện Khang, thế nào, không tệ nhỉ! Mẹ con lại bảo cái tên này quê mùa. Quán cơm của nhà chúng ta thì phải đặt cái tên dễ hiểu như vậy, lấy những cái tên nho nhã kia chẳng có khách nào thèm đến đâu."

    "Cửa hàng này vẫn là bác cả của con đã tìm giúp chúng ta. Tầng trên và tầng dưới rộng khoảng 180 mét vuông. Vốn dĩ tiền không đủ, mẹ con cũng không muốn vay muộn, còn muốn xem xem như thế nào. Ai biết được tiền phá dỡ di dời phòng khám của bác hai con vừa lúc chi trả, cho nhà chúng ta mượn 70 vạn, vừa vặn, con nói xem có trùng hợp hay không?"

    Thật trùng hợp, quả thật là rất trùng hợp.

    Giang Phong thậm chí còn nghi ngờ rằng kế hoạch này là trò chơi thiết kế.

    "Bác hai của con cũng mua một cửa hàng bên cạnh quán cơm của chúng ta. Giờ thì tốt rồi. Năm anh em chúng ta lại ở cùng một thành phối. Chuyện về cửa hàng mới con cũng đừng lo lắng, bác cả con sẽ giúp chúng ta xem trang trí!"

    Mấy người bác, chú của Giang Phong ban đầu đều làm việc ở thị trấn nhỏ này, bốn đời cháu của nhà họ Giang, bao gồm cả Giang Phong, đều tốt nghiệp cùng một trường tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông. Khi còn nhỏ ngoại trừ Giang Phong là người có hình thể bình thường ra thì ba người anh họ của anh đều là thân hình cao lớn, vạm vỡ, bốn anh em nhà bọn họ ở cạnh nhau chưa bao giờ có tên côn đồ nào dám chạy đến trêu chọc.

    Nhìn lại, ông nội của Giang Phong, Giang Vệ Quốc, trước khi về hưu là đầu bếp của một nhà hàng quốc doanh, ngay cả trong thời đại thiếu thốn vật tư thì ông cũng là một người béo nhất trong số những người gầy. Liên quan đến bà nội của Giang Phong và ba của anh, cùng với bốn người chú bác nhà anh cũng đã trở thành những người béo nổi tiếng trong thị trấn, ngay cả hai cô con gái của chú út Giang Phong cũng có thể mơ hồ nhìn ra được phong thái của nhà họ Giang.

    Năm anh em nhà họ Giang, ngoại trừ người thứ ba Giang Kiến Khang tiếp quản nghề của Giang Vệ Quốc ra, sau lại bởi vì tiệm cơm quốc doanh phải đóng cửa nên đã tự mình mở một quán cơm nhỏ. Anh cả Giang Kiến Quốc là một thợ may, vì buôn bán ế ẩm ở thị trấn nhỏ này, mấy năm trước ông ấy đã vay một khoản tiền đến thành phố A để mở hiệu may, bây giờ cũng có thể tính là hô mưa gọi gió. Người thứ hai Giang Kiến Đảng mở một phòng khám nhỏ, người thứ tư Giang Kiến Nghiệp và người thứ năm Giang Kiến Thiết cùng mở một cửa hàng thú cưng ở thành phố A.
     
    Dương dương minhLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng tư 2024
  4. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giang Phong nghĩ đến về sau, mấy vị bác, chú, thím còn có ba người anh họ và hai cô em họ sẽ thường xuyên đến tiệm cơm nhà mình tụ tập, liền cảm nhận được nỗi khổ của đồng chí Giang Kiến Khang khi tìm mua một gian cửa hàng diện tích lớn rồi.

    Ở trong phòng khách, nghe thấy đồng chí Giang Kiến Khang đang mặc sức tưởng tượng tới cháu trai mình sẽ tiếp quản nhà quán cơm Kiện Khang làm cho nó phát dương quang đại, đồng chí Vương Tú Liên đã tắm rửa sạch sẽ, đi tới phòng khách, ghét bỏ ngắt lời ông ấy: "Còn không mau đi tắm rồi ngủ đi, đã nợ anh hai một đống nợ rồi mà còn ở đây khoác lác với con trai ông nữa!"

    Nhìn xem, đồng chí Vương Tú Liên có lòng cầu tiến như thế nào chứ.

    Trở về phòng, Giang Phong click mở giao diện thuộc tính, giao diện đã biến thành--

    Tên người chơi: Giang Phong

    Cấp độ: 0 (0/100)

    Giá trị kinh nghiệm còn lại: 0

    Kỹ năng: Giám định (Sơ cấp) : Bạn chỉ có thể nhận được một số thông tin cơ bản.

    Nhiệm vụ chính: 1. (Tùy chọn) 【Nâng cấp nhà hàng】 Giúp quán cơm Kiện Khang ở đại học A đạt đến 100 độ nổi tiếng 【Lựa chọn: Có / Không】

    2? (Mời người chơi hãy tự khám phá)

    Nhiệm vụ phụ: Không có (kích hoạt sau khi chọn nhiệm vụ chính)

    Thành tích: Không có

    Danh hiệu: Không có

    Đạo cụ: Không có

    Đánh giá: Một ma mới vừa ra đời

    Giang Phong bấm vào có, nhiệm vụ chính bèn biến thành:

    1. 【Nâng cấp nhà hàng】 Giúp quán cơm Kiện Khang ở đại học A đạt đến 100 độ nổi tiếng, tiến độ nhiệm vụ (0/100).

    Nhắc nhở nhiệm vụ: Danh tiếng là chìa khóa để phát triển một cửa hàng mới và mức độ nổi tiếng chỉ giới hạn ở giáo viên và sinh viên Đại học A.

    Phần thưởng của nhiệm vụ: Không xác định

    Giáo viên và học sinh trong trường sao..

    Giang Phong rất rõ tay nghề của đồng chí Giang Kiến Khang, dù sao ông ấy cũng đã làm đầu bếp trong nhà hàng quốc doanh, còn có một tháng nữa trường đại học A sẽ khai giảng, nhiệm vụ chính này Giang Phong xem ra vẫn là khá dễ để hoàn thành.

    Đối với việc yêu cầu người chơi tự mình khám phá, anh vẫn còn một tháng để cẩn thận khám phá mà.

    Ngày hôm sau Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên dậy rất sớm để mở cửa hàng, vốn dĩ cửa hàng ăn vặt Kiện Khang không làm bữa sáng, nhưng dưới "áp lực to lớn" của nợ nần, Giang Kiến Khang quyết định từ bỏ sự lười nhác để chăm chỉ kiếm tiền, để đặt một nền móng thật tốt cho sự nghiệp ăn uống sau này của cháu trai ông ấy.

    Mặc dù kỹ thuật nấu nướng của Giang Phong cũng rất tốt, ít nhất khi còn bé anh đã được đồng chí lâu năm Giang Vệ Quốc tận tay chỉ dạy ra, nhưng Giang Kiến Khang luôn ở bên cạnh nhìn anh lại cảm thấy thằng con trai nhà mình không thể nối nghiệp mình được.

    Với khiếu thẩm mỹ đương thời, một cậu trai gầy đích thực là vui tai vui mắt, nhưng tuyệt đối không phải là lựa chọn tốt cho vị trí đầu bếp.

    Ở trong mắt nhìn của Giang Kiến Khang, ba đứa cháu trai của mình mới là những hạt giống tốt làm đầu bếp, nhưng không biết tại sao, thiên phú của ba người cộng lại cũng không thể địch nổi Giang Phong.

    Một chút tiếc nuối nho nhỏ vì Giang Phong, một người đã cải thiện gen di truyền vừa cao vừa béo của nhà họ Giang không thể trở thành một người đầu bếp ưu tú, Giang Kiến Khang bắt đầu việc buôn bán ngày hôm nay.

    * * *

    Với tư cách là con trai độc nhất của Giang Kiến Khang, Giang Phong di truyền được thói quen ngủ nướng tốt đẹp của ông ấy.

    Đúng mười giờ đồng hồ báo thức kêu lên, Giang Phong thuần thực nhắm mắt tắt đồng hồ báo thức, nhưng lại bị âm thanh nhắc nhở trong đầu làm cho tỉnh dậy.

    "Tinh, xuất hiện nhiệm vụ phụ có thể chọn, mời người chơi tự mình lựa chọn."

    Nằm trên giường híp mắt mở giao diện, quả nhiên ở chỗ nhiệm vụ phụ có sự thay đổi.

    Nhiệm vụ phụ :(Có thể chọn)

    1. 【 Tâm nguyện của ba 】Giang Kiến Khang vừa tự hào vì dáng người cao gầy của cậu con trai, lại vừa phiền muộn vì con trai không đủ cường tráng, mời người chơi hoàn thành tâm nguyện của ba, trở thành một thanh niên cường tráng có một thân hình cao gầy. 【 Lựa chọn: Có / Không 】

    2. 【 Tâm nguyện của mẹ 】Vương Tú Liên vẫn luôn mong muốn bản thân có thể có một cô con dâu vừa dịu dàng khéo hiểu lòng người vừa có dáng người thon thả, mời người chơi hoàn thành tâm nguyện của mẹ, tìm được một người bạn gái vừa dịu dàng khéo hiểu lòng người, vừa có dáng người thon thả. 【 Lựa chọn: Có / Không 】

    3. 【Tâm nguyện của hàng xóm】Con gái của Trần Đốc Tụ là Trần Tú Tú dạo này trầm mê vào chế độ ăn kiêng giảm béo, mời người chơi hoàn thành tâm nguyện của hàng xóm, giúp đỡ Trần Tú Tú khôi phục lại chế độ ăn bình thường. 【 Lựa chọn: Có / Không 】

    Giang Phong: .

    Yên lặng chọn "Không" ở nhiệm vụ thứ nhất và nhiệm vụ khá bình thường thứ ba, để lại nhiệm vụ thứ hai. Mặc dù không biết tại sao đồng chí Vương Tú Liên lại có yêu cầu kì quái với con dâu tương lai như vậy, nhưng việc anh cần một người bạn gái là điều không thể nghi ngờ.

    Nếu như trò chơi phân phát bạn gái thì tốt quá.
     
    Dương dương minh thích bài này.
  5. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhiệm vụ phụ :(Có thể chọn)

    1. 【 Tâm nguyện của mẹ 】Vương Tú Liên vẫn luôn mong muốn bản thân có thể có một cô con dâu vừa dịu dàng khéo hiểu lòng người vừa có dáng người thon thả, mời người chơi hoàn thành tâm nguyện của mẹ, tìm được một người bạn gái vừa dịu dàng khéo hiểu lòng người, vừa có dáng người thon thả. 【 Lựa chọn: Có / Không 】

    2. 【Tâm nguyện của hàng xóm】Con gái của Trần Đốc Tụ là Trần Tú Tú dạo này trầm mê vào chế độ ăn kiêng giảm béo, mời người chơi hoàn thành tâm nguyện của hàng xóm, giúp đỡ Trần Tú Tú khôi phục lại chế độ ăn bình thường. 【 Lựa chọn: Có / Không 】】

    Nhắc nhở nhiệm vụ: Bởi vì Trần Tú Tú ăn kiêng quá mức dẫn đến nôn mửa nên đã xuất hiện dấu hiệu của bệnh kén ăn, mời người chơi nắm chắc thời gian.

    Phần thưởng nhiệm vụ: Không biết.

    Trần Tú Tú lại bởi vì ăn kiêng quá mức dẫn đến xuất hiện dấu hiệu của bệnh kén ăn, Giang Phong khẽ nhíu mày, đóng cửa giao diện lại.

    Trong nồi vẫn còn hai cái bánh bao, là bữa sáng Vương Tú Liên để lại cho anh. Giang Phong ngồi bên bàn ăn, vừa yên lặng ăn mấy chiếc bánh bao hơi nguội, vừa suy nghĩ làm sao có thể khôi phục lại chế độ ăn uống bình thường của Trần Tú Tú.

    Từ ý nghĩa của việc này mà nói, Trần Tú Tú có thể xem như thanh mai của Giang Phong, Trần Tú Tú nhỏ hơn Giang Phong một tuổi, bởi vì là gia đình đơn thân, công việc của ba cô ấy thường xuyên bận, cho nên bữa trưa bữa tối đều sẽ giải quyết ở cửa hàng nhỏ nhà Giang Phong, dưới tình yêu và sự nuôi nấng của đồng chí Giang Kiến Khang, Trần Tú Tú này đã có được đặc điểm cao béo của nhà họ Giang.

    Bây giờ nghĩ lại, Giang Phong cũng đã hơn một năm chưa gặp Trần Tú Tú, làm hàng xóm lâu năm, đây hiển nhiên là một chuyện không hề bình thường.

    Ăn xong bữa sáng, thu dọn quần áo, đồng hồ chỉ đúng lúc vào 10 giờ 40, đi đến tiệm là 11 giờ, đúng là thời gian trong tiệm cực kỳ bận rộn cần giúp đỡ và cần nhân viên bán bên ngoài. Bây giờ là nghỉ hè, thuê học sinh giá rẻ không dễ tìm, chỉ có thể tìm người nhà làm miễn phí.

    Đẩy cửa ra, người ngồi bàn đầu tiên là Trần Đốc Tụ và một cô gái trẻ hơi mập.

    Là Trần Tú Tú.

    Năm đó Trần Tú Tú được xem như em gái họ của Giang Phong cùng đi ra ngoài chơi với anh và ba người anh họ nữa của anh, bây giờ dáng người này hình dung ra là thay da đổi thịt cũng không đủ.

    Trên bàn đặ bốn món ăn, đều là đồ ăn sở trường của Giang Kiến Khang tự tay làm.

    Nhìn thấy Giang Phong tiến vào, Trần Tú Tú nhẹ nhàng gật đầu với anh, vẫn rầu rĩ như cũ.

    【 Một đĩa gà Cung Bảo đầy đủ hương vị 】

    【 Một đĩa ớt chuông áp chảo lửa vừa đủ 】

    【 Một đĩa ruột già chín khúc hơi mặn 】

    【 Một đĩa củ sen thái lát xào mới mẻ 】

    Đồng chí Giang Kiến Khang một năm chả làm được mấy lần ruột già chín khúc, có vài khuyết điểm nhỏ cũng là chuyện bình thường.

    "Tú Tú, ruột già này là chú Giang của con đặc biệt làm cho con đấy, con ăn một miếng đi, một miếng thôi." Trần Đốc Tụ khuyên bảo.

    "Con không ăn!" Trần Tú Tú nhỏ giọng nói, trên mặt tràn đầy vẻ không kiên nhẫn: "Con đã nói là con giảm cân rồi mà ba còn đưa con đến tiệm của chú Giang gọi bao nhiêu món chính như vậy! Không phải là ba cố ý muốn con béo chết đấy chứ!"

    "Ngày nào con cũng ở nhà ăn cháo trắng, còn tập yoga cái gì đó, sao cơ thể con có thể chịu được chứ, vốn dĩ vẫn đang tốt đẹp, từ khi lên đại học là bắt đầu ồn ào muốn giảm cân. Bây giờ con đã gầy lắm rồi, không cần phải giảm cân nữa!" Trần Đốc Tụ vẫn hết nước hết cái khuyên bảo.

    "Trời nóng như này, không ăn được đồ ăn chứa dầu mỡ cũng là bình thường." Nhìn thấy hai ba con sắp nổ ra chiến tranh, Giang Phong đi ra giảng hòa: "Ăn chút củ sen xào đi, cháu đi gọt cho hai người đĩa dưa leo."

    Lúc còn nhỏ cơm tối của Trần Tú Tú đều bắt đầu từ một đĩa dưa leo.

    Trong tiệm chỉ có một bàn khách này, Giang Phong cũng không cần chào hỏi làm gì, trực tiếp vào phòng bếp, cái nóng đập thẳng vào mặt.

    Vương Tú Liên đang rửa rau, ngẩng đầu nhìn thấy Giang Phong bèn muốn đuổi anh ra ngoài.

    "Con vào đây làm gì hả, nóng bức như này, không phải Tú Tú đang ở bên ngoài sao? Con đi khuyên ba con bé đi, con gái muốn đẹp nên giảm cân là chuyện bình thường mà, làm gì phải ép nó ăn như thế. Hơn nữa con đã nhìn thấy mấy món mà ba con xào hay chưa, vừa dầu vừa ngấy, mẹ cũng không nuốt nổi."

    Người có tài nghệ siêu quần Giang Kiến Khang phát huy: .

    "Ba cảm thấy dáng người trước đây của Tú Tú cũng khá ổn, mặc dù có béo một chút nhưng nhìn rất rắn chắc." Giang Kiến Khang nhỏ giọng lầm bầm, biểu đạt một chút hoài niệm về một Trần Tú Tú đã từng cao to béo tốt như thế nào.
     
  6. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giang Phong thuần thục rút một quả dưa leo từ chỗ rau đồng chí Vương Tú Liên vừa rửa ra, gọt vỏ, chặt khúc, sau đó lại dùng dao đập bẹp.

    "Con trộn dưa leo cho con bé." Giang Phong giải thích.

    Đổ giấm, rồi lại cho thêm nước ớt mà Giang Kiến Khang tự điều chế, Giang Phong bưng bộ chén đĩa mà tối hôm qua anh rửa sạch sẽ bóng loáng đi ra ngoài.

    【 Một đĩa dưa leo trộn quy củ 】

    Đem đĩa leo trộn đến trước mặt Trần Tú Tú, cô ấy vẫn hờn dỗi với ba mình như cũ, ngang ngược không chịu cầm đũa ăn.

    "Con, cái đứa trẻ này, lúc bé không phải thích ăn dưa leo trộn nhất sao?" Thấy Trần Tú Tú vẫn không chịu ăn gì, Trần Đốc Tụ có chút nóng nảy.

    Trần Tú Tú cúi đầu không nhìn ông ta.

    Hai ba con lại giằng co một lúc lâu, trong tiệm bắt đầu có khách lục tục tới, Giang Phong cũng bắt đầu chào hỏi khách hàng, không ngừng đưa thực đơn gọi món vào phòng bếp.

    "Tinh, đạt được ba điểm kinh nghiệm." Nghe thấy âm thanh nhắc nhở, Giang Phong vô thức nhìn về phía Trần Tú Tú.

    Cô ấy đang ăn dưa leo trộn.

    "Tiểu Phong, phiền con gói lại hộ chú nhé." Trần Đốc Tụ bất đắc dĩ nói.

    Giang Phong đi lấy hộp gói đồ, nhìn thấy Trần Tú Tú lại gắp thêm một đũa dưa leo trộn nữa.

    "Tinh, đạt được ba điểm kinh nghiệm."

    Người khác ăn đồ ăn mình làm sẽ đạt được điểm kinh nghiệm.

    Trong lòng Giang Phong đang phán đoán suy luận.

    Trần Đốc Tụ có việc phải rời đi trước, chỉ còn Trần Tú Tú ngồi ở tại chỗ đóng gói đồ ăn vào hộp cùng với Giang Phong.

    "Không phải em chê đồ ăn của chú Giang không ngon đâu." Trần Tú Tú rầu rĩ nói: "Chỉ là em sợ, ăn một miếng thì sẽ không thể quản được cái miệng của mình nữa."

    "Ăn kiêng giảm béo không tốt cho cơ thể." Giang Phong nói: "Mà ăn xong nôn ra lại càng không tốt."

    Trần Tú Tú không nói gì, nhấc hộp đồ ăn lên rời đi.

    Phát hiện ra phương pháp để đạt được điểm kinh nghiệm, Giang Phong bắt đầu ngo ngoe rục rịch với vị trí đầu bếp chính.

    Thế nhưng phòng bếp là địa bàn của đồng chí Giang Kiến Khang, ông ấy chính là quân vương của phòng bếp, từ nhỏ là dao gọt vỏ, dao chặt xương, dao gọt hoa quả, đến lớn là nồi sắt, thớt gỗ, bếp ga, đều là thần tử của ông ấy. Khả năng Giang Phong muốn mưu nghịch dưới trướng của ông ấy là không thể nào.

    Suốt cả ngày trời, Giang Phong mới tìm được một cơ hội để nấu một bát canh trứng rong biển. Đây vẫn là Giang Phong thừa dịp đồng chí Giang Kiến Khang bận tối mắt tối mũi làm, nếu không ngay cả nồi Giang Phong cũng không động đến được.

    Mười giờ tối, cửa hàng đóng cửa, đồng chí Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên thu dọn phòng bếp, như thường lệ đẩy Giang Phong về nhà trước.

    Trước khi rời đi, Giang Phong thuận tay mang theo hai quả dưa leo từ phòng bếp.

    Một đĩa dưa leo trộn quy củ, cái từ hình dung này đúng là quá tầm thường. Giang Phong cảm thấy, bản thân mình từ nhỏ đã làm dưa leo trộn cho Vương Tú Liên, khổ luyện làm món này mấy chục năm rồi, đánh giá ít nhất cũng phải là sắc hương vị đầy đủ, có một không hai v. V..

    Dưa leo trộn Trần Tú Tú đã ăn đủ để cả một vườn dưa leo của một gia tộc bị diệt tộc.

    Về đến nhà, Giang Phong đứng trong phòng bếp cẩn thận đánh giá dưa leo thuận tay lấy từ chỗ của Vương Tú Liên.

    Một to một nhỏ, một dài một ngắn, mặt ngoài thô ráp, trên màu vàng xanh lá của vỏ còn có mấy vết rạch do quá trình cọ rửa mạnh mẽ bạo lực của đồng chí Vương Tú Liên.

    Dưa leo trộn.. Thì phải đập như nào?

    Đã từng đập vỡ qua vô số dưa leo, tất cả to, nhỏ, dài, ngắn, Giang Phong đều đẫ chứng kiến lâm vào mê mang.

    Đập dưa leo trộn thì còn phải đập như nào chứ? Lẽ nào bản thân còn phải giống như tiểu thuyết võ hiệp, dồn khí đan điền, dùng chân khí do thám cấu tạo bên trong của dưa leo một lần, lấy dao phay như ở trong truyền thuyết ra, thi triển một chút, kỹ xảo, lúc đập dưa leo phải xoay tròn sống dao..

    Thôi đi, anh cũng không làm nổi.

    Lấy dao phay ra, để dưa leo lên cái thớt gỗ, đập đập đập.

    Không có mùi thơm mê người, cũng không có màu sắc mê người, lại càng chẳng có phát sáng.

    Dưa leo vẫn là dưa leo, chỉ là bị đập nát ra thôi.

    Đổ giấm, cho vài giọt nước ớt, vậy là hai đĩa dưa leo trộn đã hoàn thành.

    Giấm là do đồng chí lâu năm Giang Vệ Quốc tự mình làm ra, nước ớt thì do đồng chí Giang Kiến Khang tự mình làm.

    【 Một phần dưa leo trộn bình thường không có gì lạ 】

    【 Một phần dưa leo trộn cho nhiều dấm chua】

    Giang Phong: .

    Mặc dù không biết tại sao ở trong nhà cũng có thể nhìn thấy ghi chú, nhưng hai ghi chú này hiển nhiên làm cho người khác không hề vui vẻ tí nào.

    Sau mười phút đồng hồ, Giang Phong bưng đĩa dưa leo trộn cho nhiều dấm chua hơn, đi gõ cửa nhà hàng xóm.
     
    Nghiên Di, Mạnh ThăngLieuDuong thích bài này.
  7. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm phút trước đó, sau khi thu dọn xong nhà bếp trở về, đồng chí Vương Tú Liên mãnh liệt khiển trách hành vi đêm hôm khuya khoắt rồi còn đưa dưa leo trộn của Giang Phong là lãng phí thức ăn, con mắt tinh tường ăn hết đĩa dưa leo bình thường không có gì lạ rồi dặn dò Giang Phong đưa một cái đĩa khác đến cho Trần Tú Tú ở bên cạnh ăn.

    "Tú Tú, con bé đó không phải thích ăn dưa leo trộn nhất hay sao? Lúc nhỏ con đập dưa leo còn cho nhiều dấm chua như thế con bé đều có thể ăn hết sạch sành sanh!"

    Giang Phong hoài nghi giọng nói lớn của đồng chí Vương Tú Liên, Trần Tú Tú ở sát vách chắc chắn đã nghe rõ mồm một.

    Khi Trần Tú Tú mở cửa ra, nhìn thấy Giang Phong bê một đĩa dưa leo trộn rõ ràng có chút ngây ngẩn cả người.

    "Ăn không?" Câu nói này đã xuất hiện vô số lần trong những cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ.

    "Ăn." Trần Tú Tú vô thức nói.

    Trần Đốc Tụ không ở nhà, nhưng mà đây là chuyện bình thường, bắt đầu từ khi Giang Phong có kí ức, ông ấy ba ngày thì đến hai ngày là đi công tác.

    Giang Phong để đĩa dưa leo trộn ở trên bàn ăn, trên bàn ăn đã có một bát cháo nguội lạnh để trong lồng bàn, không có thức ăn đi kèm.

    Hơn nữa lại còn là một bát cháo, có vẻ bề ngoài không hề đẹp mắt, nhìn giống như đã bị cháy.

    Giang Phong nhíu nhíu mày, hỏi: "Em không ăn cơm tối à?"

    "Em không ăn nổi." Trần Tú Tú đầy vẻ buồn rầu.

    Nhìn dáng vẻ này của cô ấy, Giang Phong không nhiều lời, trực tiếp đi vào phòng bếp.

    Phòng bếp của nhà Trần Tú Tú so với phòng bếp của hậu trù khách sạn của nhà họ Giang thì đơn giản hơn rất nhiều. Hai cái dao phay, thớt gỗ đều có chút ẩm ướt và hơi nứt ra, một cái nồi, một bình muối, một hũ dầu, rõ ràng là không có bất kì gia vị nào khác nữa.

    "Anh muốn nấu cơm à?" Trần Tú Tú không ngăn anh lại, châm chọc cười cười: "Nhà em không có gì cả, chỉ có một cái nồi, một túi gạo, còn có bột thay cơm."

    Quả nhiên, mở tủ lạnh ra, bên trong ngoại trừ bia thì rỗng tuếch chả có gì cả.

    "Ừ, đúng rồi, còn có bia của ông già nữa." Trần Tú Tú nhìn anh: "Nguyên liệu nấu ăn của nhà anh chắc đều để hết ở tiệm rồi, em mà muốn ăn thì hâm nóng lại bát cháo này là được rồi."

    Những lời này được phát ra từ miệng Trần Tú Tú đủ để cho các vị chủ của tất cả các cửa hàng mà cô ấy từng đến ăn bị dọa cho chết khϊếp.

    Trước đây cái miệng nhỏ của Trần Tú Tú từ nhỏ đã bị đồng chí Giang Kiến Khang chiều cho sinh hư, sao có thể sẽ ăn một bát cháo thất bại sền sệt lại còn khét lẹt như thế kia chứ?

    "Anh nấu một bát cháo trắng cho em." Giang Phong cũng biết không thể nấu đồ ăn được, liền đưa ánh mắt về phía bao gạo duy nhất trong phòng bếp.

    Trần Tú Tú ngồi trên ghế, lẳng lặng yên tĩnh nhìn Giang Phong nấu cháo.

    Người nhà họ Giang không thích ăn cháo, mà muốn ăn cũng sẽ không bao giờ ăn cháo trắng, ít nhất cũng phải là cháo thịt tôm tươi ngon, hoặc cháo thịt bò.. Cái loại có thể khiến cho người ta cảm nhận được vị cháo thịt tuyệt vời. Loại cháo trắng nhạt nhẽo vô vị này, là món ăn không thể nào xuất hiện trên bàn cơm của nhà họ Giang.

    Nấu cháo phải cẩn thận, cần phải nắm chắc tỉ lệ của gạo và nước, nắm chắc thời cơ chuyển lửa, quấy đều một cách cân xứng, khiến cho hạt gạo nào cũng tròn tròn no đủ, xốp giòn.

    Đương nhiên, những thứ này Giang Phong đều không làm được.

    Anh chỉ có thể nấu được một bát cháo làm cho người ta cảm thấy có thể ăn được hơn nữa còn là một bát cháo trắng nhạt nhẽo vô vị ăn không chết người.

    "Chúng ta cũng lâu rồi không gặp nhau nhỉ?" Trần Tú Tú đột nhiên nói.

    "Ừ, chắc cũng phải một năm rồi. Sau khi em vào đại học là chúng ta không còn gặp nhau nữa." Giang Phong cẩn thận nghĩ lại.

    "Buổi trưa hôm nay khi anh nhìn thấy em có phải suýt chút nữa đã không nhận ra em hay không, vốn dĩ em đã béo.. không ra hình người, giống như là một viên thịt hình tròng vậy." Trần Tú Tú nói, nhìn nhìn cánh tay của mình.

    "Thực ra em cũng không béo." Giang Phong vừa quấy nồi cháo, vừa nói chuyện: "Ít nhất ở trong mắt của ba mẹ anh thì em không béo chút nào."

    Định nghĩa đối với người béo của người nhà họ Giang là nhỏ hơn 100 cân đều không được coi là béo, chỉ có thể coi là cường tráng.

    Trần Tú Tú phụt một cái nở nụ cười: "Cũng đúng, cũng chỉ có bọn họ mới không xem em là đứa béo phì."

    "Ăn kiêng giảm béo có hại cho cơ thể, đây là em nói đó." Giang Phong nói.

    Khi học cấp 3, mỗi lần tan học, Trần Tú Tú đều đến tiệm nhỏ của nhà họ Giang ăn cơm, lúc nào cũng vừa ăn thịt vừa híp híp mắt cười tủm tỉm nói: "Em cũng biết là ăn nhiều thịt sẽ bị béo phì, nhưng lượng cơm em ăn vào lớn như vậy, nếu ăn kiêng giảm béo thì sẽ có hại cho cơ thể."

    "Em biết."
     
    Nghiên Di, Mạnh ThăngLieuDuong thích bài này.
  8. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngay từ đầu em cũng muốn vận động giảm béo, nhưng thật sự là quá khó khăn, anh không thể nào tưởng tượng được một đứa béo 85 cân chạy một vòng quanh sân điền kinh khó đến mức nào đâu. Ăn kiêng thì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần mua thuốc nôn mửa, nôn nôn tí là có thể gầy rồi."

    "Cũng không cần phải đi đến của hàng bán quần áo đặc biệt để mua quần áo nữa, đi trên đường cũng không bị người khác nhìn chằm chằm em như sinh vật lạ, sau này thuốc nôn mửa cũng không cần dùng nữa, nhìn thấy đồ ăn mặn đầy dầu mỡ sẽ tự khắc muốn nôn, tốt hơn nhiều."

    Giang Phong không biết nói gì nữa, nhà họ Giang từ trước đến giờ không thiếu người béo, hơn nữa mỗi người đều là cao to vạm vỡ có thể đánh mười tên mập mạp, cũng không có người nào đui mù nói ra mấy tin đồn nhảm nhí như thế, càng sẽ không có người đi trên đường phố dùng ánh mắt quái dị nhìn bọn họ, càng có rất nhiều gã to con mặt bự vẻ mặt dữ tợn ở trước mặt còn trốn đi chỗ khác.

    Giang Phong chỉ có thể yên lặng nấu cháo.

    Rất nhanh, một nồi cháo trắng bình thường không có gì nổi bật được ra lò.

    【 Một nồi cháo trắng hương vị không tệ】

    Đây là lời đánh giá cao nhất mà trò chơi dành cho tất cả món ăn của Giang Phong trước đây rồi đấy.

    Đặt chén cháo trắng đến trước mặt Trần Tú Tú, trên mặt Trần Tú Tú viết đầy hai chữ từ chối.

    Cô ấy không muốn ăn bất cứ cái gì, cô cũng muốn không bao giờ ăn đồ ăn nữa.

    Nhưng cô ấy lại không thể từ chối ý tốt của Giang Phong.

    Cháo trắng vẫn còn bốc lên hơi nóng, Trần Tú Tú cầm đũa, gắp một miếng dưa leo nhỏ nhất.

    "Đạt C."

    "Tinh, đạt được 10 điểm giá trị kinh nghiệm." "

    Ngon lắm." Trần Tú Tú nhỏ giọng nói.

    Giang Phong: ?

    Anh nhớ không nhầm thì mình đã tăng thêm nhiều giấm hơn vào dưa leo trộn này mà!

    Trần Tú Tú ăn hết nửa đĩa dưa leo trộn, mỗi lần cô ấy ăn một miếng thì Giang Phong sẽ nghe thấy âm thanh nhắc nhở tốt đẹp của hệ thống.

    "Tinh, thu được 10 điểm giá trị kinh nghiệm."

    "Tinh, thu được 8 điểm giá trị kinh nghiệm."

    "Tinh, thu được 8 điểm giá trị kinh nghiệm."

    * * *

    So với một điểm kinh nghiệm của đồng chí Vương Tú Liên keo kiệt bủn xỉn thì Trần Tú Tú không khác gì một khách hàng cực kỳ hào phóng. Âm thanh nhắc nhở tốt đẹp không ngừng liên tiếp vang lên, làm cho Giang Phong không kìm được mà nhớ lại thời cấp ba, là quãng thời gian ở chung với Trần Tú Tú.

    Dồi nướng, đậu hũ chiên, bánh bao chiên, bánh cuốn, lòng nướng, bánh bao hấp, bánh bao nhân, xíu mại, sủi cảo chiên..

    Khi nghĩ lại thì anh liền cảm thấy có chút đói bụng.

    Trong bất tri bất giác, Trần Tú Tú đã vô thức uống cạn hết bát cháo.

    Cô ấy nấc lên một cái.

    Có lẽ bát cháo này hẳn là cảm thấy rất vinh hạnh vì trước đó chỉ có đồng chí Giang Kiến Khang làm móng giò hầm thì mới có thể nhận được đãi ngộ như vậy.

    "Không ổn!" Một giây trước trên mặt Trần Tú Tú còn tràn đầy nụ cười hạnh phúc vì được ăn no thì một giây tiếp theo, sắc mặt của cô ấy lại thay đổi rất lớn: "Hôm nay lượng calo vượt quá mức cho phép rồi!"

    Giang Phong không thể hiểu tại sao một bát cháo trắng không hề có một chút dầu mỡ nào lại có thể khiến lượng calo vượt quá mức cho phép.

    "Chết tiệt!" Trần Tú Tú tức giận nắm chặt nắm đấm nhỏ rồi đập bàn một cái.

    "Chỉ là một bát cháo thôi mà, không có vấn đề gì đâu." Giang Phong khuyên nhủ.

    Trần Tú Tú lắc đầu.

    "Anh không hiểu đâu, giảm béo là như vậy, nếu như anh buông thả một lần thì sẽ có lần thứ hai, công sức từ trước đến giờ sẽ thành công cốc luôn đó."

    Phụ nữ thật đúng là đáng sợ.

    Giang Phong không kìm được mà cảm thán ở trong lòng.

    "Em có thể chạy bộ." Giang Phong đột nhiên nhạy bén mà đề nghị: "Bạn cùng phòng của anh giảm béo bằng cách chạy bộ, rất có hiệu quả. Hiện giờ em nhẹ cân như vậy nên sẽ không quá khó khăn, anh tùy ý là có thể chạy được mười ki lô mét."

    "Thật vậy sao?" Khuôn mặt của Trần Tú Tú tràn đầy vẻ nghi ngờ, từ nhỏ cô ấy đã nhìn thấy khả năng nói phét của Giang Phong.

    "Đương nhiên." Vẻ mặt của Giang Phong rất chân thành.

    Đúng là bạn cùng phòng của anh đã chạy để giảm béo, nhưng chỉ là anh vì chạy mà gầy xuống thôi.

    "Ngày mai bảy giờ sáng, hẹn gặp ở dưới tầng." Giang Phong nói một cách dứt khoát.

    Trần Tú Tú do dự một chút rồi gật đầu, coi như là đã đồng ý rồi.

    Nói đến việc chạy bộ để giảm béo thì không thể không nói đến Vương Hạo, người bạn cùng phòng của Giang Phong đã trở nên càng ngày càng béo dưới sự tác động của tình yêu và rồi cuối cùng bị bạn gái đá đít. Một chuyện tình kết thúc làm cho anh ta chả thu được cái gì ngoại trừ đống thịt mỡ.

    Sau khi thu hoạch một cơ thể đầy thịt mỡ như vậy, Vương Hạo đã rút ra một bài học xương máu và quyết định chạy bộ để giảm cân. Nhưng anh ta lại lo lắng rằng bản thân không thể kiên trì được nên ngày nào cũng lôi kéo Giang Phong đi để chạy cùng, nhân tiện giám sát mình.

    Cứ bước đi là bắt đầu chạy, nhưng lại vẫn không ăn ít cơm đi.
     
    LieuDuongNghiên Di thích bài này.
  9. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dạ dày bị bạn gái cũ cung cấp và nuôi dưỡng được mở rộng cực lớn, sau khi vận động xong thì lại biến thành một cái hang không đáy. Điều này thành công khiến cho Vương Hạo từ một người béo phệ trở thành một người mập mạp cường tráng.

    Trải nghiệm giảm béo bi thảm của người bạn cùng phòng đã nhắc nhở Giang Phong rằng tập thể dục thậm chí còn có thể làm tăng cảm giác thèm ăn của con người.

    Sắc mặt hiện tại của Trần Tú Tú có vẻ ốm yếu, chỉ trong một năm ngắn ngủi mà cô ấy đã bỏ đói bản thân thành như vậy, khiến cho cái dạ dày voi của cô dần trở thành dạ dày của một chú chim nhỏ, dáng vẻ thì giống như muốn quăng chính mình vào chỗ chết.

    Giang Phong không thể không cảm thán rằng chú Trần đúng là một người có tấm lòng bao dung. Nếu anh làm như vậy thì đồng chí Giang Kiến Khang sẽ sử dụng phương thức nhồi cho vịt ăn, dùng cái phễu để nhét cả đống thức ăn vào bụng của anh mỗi ngày mất.

    Hai đồng chí Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên đã ngủ. Sau khi tắm rửa xong, Giang Phong bước đi một cách nhẹ nhàng và chậm rãi mà đi về phòng, rồi anh kiểm tra giao diện thuộc tính của mình.

    Tên người chơi: Giang Phong

    Cấp độ: 0 (100/100) 【có thể nâng cấp: Có / không】

    Giá trị kinh nghiệm còn lại: 109

    Kỹ năng: Nhận dạng (Sơ cấp) : Bạn chỉ có thể nhận được một số thông tin cơ bản.

    Nhiệm vụ chính:

    1. 【Nâng cấp nhà hàng】 Giúp quán cơm Kiện Khang ở đại học A đạt đến 100 độ nổi tiếng. Tiến độ của nhiệm vụ (0/100).

    Nhắc nhở nhiệm vụ: Danh tiếng là chìa khóa để phát triển một cửa hàng mới và độ nổi tiếng chỉ giới hạn ở giáo viên và sinh viên Đại học A.

    Phần thưởng của nhiệm vụ: Không xác định

    Nhiệm vụ phụ :(có thể chọn)

    1. 【 Tâm nguyện của mẹ 】Vương Tú Liên vẫn luôn mong muốn bản thân có thể có một cô con dâu vừa dịu dàng khéo hiểu lòng người vừa có dáng người thon thả, mời người chơi hoàn thành tâm nguyện của mẹ, tìm được một người bạn gái vừa dịu dàng khéo hiểu lòng người, vừa có dáng người thon thả. 【 Lựa chọn: Có / Không 】

    2. 【Tâm nguyện của hàng xóm】Con gái của Trần Đốc Tụ là Trần Tú Tú dạo này trầm mê vào chế độ ăn kiêng giảm béo, mời người chơi hoàn thành tâm nguyện của hàng xóm, giúp đỡ Trần Tú Tú khôi phục lại chế độ ăn bình thường.

    Nhắc nhở nhiệm vụ: Bởi vì Trần Tú Tú ăn kiêng quá mức dẫn đến nôn mửa nên đã xuất hiện dấu hiệu của bệnh kén ăn, mời người chơi nắm chắc thời gian. (Trần Tú Tú thích ăn dưa chuột trộn chua)

    Phần thưởng của nhiệm vụ: Không xác định

    Thành tích: Không

    Danh hiệu: Không

    Đạo cụ: Không

    Đánh giá: Một ma mới non nớt

    Trong lời gợi ý của nhiệm vụ có thêm một câu nữa, đồng thời nó cũng giải thích tại sao việc Trần Tú Tú ăn đĩa dưa chuột vào buổi tối lại cho rất nhiều điểm kinh nghiệm như vậy.

    Xin mời người chơi tự khám phá, chính là ý này sao?

    Chỉ khi phát hiện ra điều gì đó thì trò chơi mới có thể đưa ra lời giải thích. Còn nếu không phát hiện ra thì trò chơi sẽ không chỉ ra điều đó.

    Đã trôi qua nhiều năm như vậy, Giang Phong chỉ biết Trần Tú Tú thích ăn một đĩa dưa chuột trộn trước khi ăn cơm và còn đặc biệt thích tự mình sắp xếp dưa chuột. Hóa ra không phải là bởi vì anh đã chăm chỉ luyện tập vất vả làm dưa leo trộn trở nên cực kỳ ngon miệng, mà là do khi thêm giấm, anh luôn không thể kiểm soát được và tăng số lượng lên.

    Biết được sự thật, Giang Phong suýt chút nữa rơi nước mắt.

    Bấm một cái vào Có trong cột cấp độ, ngoại trừ cấp độ thì điểm giá trị kinh nghiệm còn lại trở thành:

    Cấp độ: 1 (109/200)

    Giá trị kinh nghiệm còn lại: 0Không có bất cứ thay đổi nào trong bảng giao diện thuộc tính.

    Điểm kinh nghiệm và cấp độ không có tác dụng gì sao?

    Giang Phong cảm thấy rằng điều đó là không thể, chắc là bởi vì cấp độ của anh quá thấp nên mới không đủ tư cách để kích hoạt.

    Sáng mai có hẹn đi chạy bộ với Trần Tú Tú, Giang Phong không tiếp tục nghiên cứu giao diện thuộc tính nữa. Anh đặt đồng hồ báo thức vào lúc sáu giờ ba mươi phút rồi nằm xuống ngủ.

    Sáng sớm hôm sau, Giang Phong thay một bộ quần áo thể thao, mở cửa ra với đôi mắt ngái ngủ.

    Trần Tú Tú đang đứng ở cửa. Cô ấy mặc một bộ quần áo tương đối rộng rãi và đi một đôi giày thể thao.

    Vì để chạy bộ, cô ấy còn cố ý buộc tóc thành đuôi ngựa.

    Nhìn thấy người, Giang Phong khựng lại một chút.

    "Tại sao em đến sớm mà lại không gọi anh?"

    Trần Tú Tú liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Nếu như bảy giờ anh còn chưa đi ra thì em sẽ gõ cửa. Chạy bộ đến đâu?"

    Nhìn Trần Tú Tú có vẻ hơi kích động.

    Chạy bộ ở trong khu vực này sẽ làm cho cô ấy có loại cảm giác mở mày mở mặt.

    Giống như cảm giác thành tựu của một lão nương 60 cân trở xuống, cũng không còn là 85 cân của lúc trước nữa vậy.

    Dù ba ngày không ăn cơm và gầy đi hai cân thì cũng không thể có được loại cảm giác này.
     
    LieuDuongNghiên Di thích bài này.
  10. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chạy đến Trường tiểu học đi". Trường tiểu học là trường học cũ của Giang Phong và Trần Tú Tú. Những người bán đồ ăn ở xung quanh Trường tiểu học có thể không biết hiệu trưởng của trường là ai, nhưng chắc chắn không có ai không biết Trần Tú Tú là ai.

    Dù gì thì cô ấy cũng từng là "bá chủ" đồ ăn ở cái vùng đó.

    "Vừa hay đi ra cửa sau ăn sáng." Giang Phong giống như vô ý nói.

    "Ăn sáng ư?" Trần Tú Tú hơi nhíu mày. Hôm nay cô ấy chạy bộ vốn chính là bởi vì để tiểu hao hết bát cháo tối hôm qua, giờ mà lại ăn sáng thì có vẻ như cái được không bù được cho cái mất.

    Trong từ điển của những người ăn kiêng không có hai chữ ăn sáng.

    "Phải vận động nhiều như vậy, không ăn sáng thì cẩn thận sẽ bị ngất xỉu đấy." Giang Phong nói. Khoảng cách từ chỗ bọn họ đến Trường tiểu học là gần ba ki lô mét, dù có chạy chậm cũng không phải là quãng đường ngắn đối với một người mới tập chạy như Trần Tú Tú.

    "Tôi uống một cốc sữa đậu nành là được rồi." Trần Tú Tú lựa chọn thỏa hiệp.

    Chạy bộ nghe có vẻ rất dễ dàng, nhưng thật sự không thuận lợi một chút nào đối với những người mới tập chạy bộ.

    Giống như ngày đầu tiên Vương Hạo chạy bộ, anh ta quyết tâm đặt mục tiêu phải chạy được mười ki lô mét, nhưng kết quả là vừa mới chạy được bốn vòng thì xám xịt đi đến căn tin rồi tự thưởng cho chính mình món sườn xào chua ngọt.

    Ba ki lô mét ngắn ngủi chạy trong khoảng một tiếng đồng hồ.

    Cả người Trần Tú Tú chảy đầy mồ hôi, cô ấy ngồi trước một cái quạt điện ở một cửa hàng bán đồ ăn nhỏ ở huyện S tại cửa sau của trường tiểu học.

    Sau khi giảm xuống được 60 cân thì cô ấy không còn đổ mồ hôi nhiều như vậy nữa.

    "Muốn ăn cái gì không?" Giọng nói của Giang Phong giống như ma quỷ thì thầm với Trần Tú Tú.

    Tất nhiên là cô ấy muốn ăn rồi, cô ấy muốn uống sữa đậu nành mới được say của bà Trương bán ở cửa Trường tiểu học và thêm hai thìa đường, muốn ăn trứng luộc trong nước trà đến mức thấm đẫm nước sốt ở đầu ngõ, muốn ăn mì tương đen hành thái nhỏ với dưa leo, còn muốn ăn sủi cảo hấp của cửa hàng ăn vặt ở huyện S này.

    "Một cốc sữa đậu nành là được, không có đường nhé." Trần Tú Tú gần như nghi ngờ Giang Phong cố ý đặt ra mục đích chạy bộ là ở chỗ này.

    "Cô gái nhỏ không muốn ăn thử sủi cảo hấp ở trong cửa hàng ăn của chúng tôi sao? Chúng rất ngon đấy. Trước đây có một cô gái nhỏ ở Trường tiểu học mỗi ngày đều đến ăn vài lồng!" Bà chủ trước sau như một luôn luôn giới thiệu món sủi cảo hấp của cửa hàng ăn nhà mình cho các khách hàng mới.

    "Giang Phong, cháu cũng không khuyên nhủ bạn gái của mình gì cả. Hiện tại cô gái nhỏ vận động nhiều như vậy mà lại không ăn cơm thì cơ thể sẽ không thể chịu được mất."

    "Bà chủ, cô ấy là Trần Tú Tú." Giang Phong cười nói, sau đó anh gọi hai lồng sủi cảo hấp và một bát canh đậu xanh.

    "Tú Tú ư?" Giọng nói của bà chủ lúc này có thể sánh ngang với giọng nói của đồng chí Vương Tú Liên.

    "Tú Tú biến xinh đẹp rồi nha! Thật đúng là con gái mười tám tuổi sẽ có thay đổi lớn, bác gái không thể nhận ra được nữa rồi, đã đến cửa hàng ăn của bác gái thì làm sao có thể không ăn sủi cảo hấp được chứ? Nào, nào, ăn một lồng đi, không nên để bản thân bị đói lat, làm sao mà một cô gái nhỏ như vậy có thể không ăn sáng chứ? Nếu không đủ thì bác gái sẽ cho thêm sáu lồng nữa, nếu vẫn không đủ thì bác sẽ đi gói ngay bây giờ!"

    Dưới sự nhiệt tình của bà chủ, Trần Tú Tú chỉ có thể liên tiếp bại lui, từ một cốc sữa đậu nành lúc ban đầu biến thành một lồng sủi cảo hấp và một cốc sữa đậu nành.

    Trần Tú Tú gắp một cái sủi cảo, hung hăng trừng mắt nhìn Giang Phong: "Có phải anh cố tình lừa em tới đây để ăn uống đúng không?"

    "Sao vậy? Sủi cảo hấp của cửa hàng ăn nhà bọn họ ăn không ngon sao?" Vẻ mặt Giang Phong vô tội: "Trước kia còn nhỏ tuổi nên không hiểu chuyện, vẫn luôn cho rằng món sủi cảo hấp của nhà này là món ăn ngon nhất trên đời."

    Giang Phong cắn một cái sủi cảo hấp, nhai vài lần rồi nuốt xuống.

    "Sau này lên đại học, đi ra ngoài thì anh mới phát hiện ra rằng sủi cảo hấp của nhà bọn họ thực sự là ngon nhất trên thế giới."

    Trần Tú Tú không thể phản bác lại, sau khi vận động, máu lưu thông và insulin tiết ra, dạ dày vốn dĩ trống rỗng đã bắt đầu chuyển động nhanh chóng và không ngừng phát sinh kháng nghị với cơ thể của cô ấy.

    Khiến cho bản thân nhịn ăn một năm, cô ấy vốn đã quen với việc đói bụng rồi.

    Nhìn thấy Trần Tú Tú không hề ăn thong thả chậm rãi giống như ăn dưa leo tối hôm qua, thay vào đó là có chút vội vàng mà ăn sủi cảo hấp, Giang Phong thừa thắng xông lên: "Ngày mai tiếp tục chứ?"

    "Ừ."

    Trần Tú Tú hung hăng cắn một cái sủi cảo hấp.
     
    Mạnh Thăng thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...