Hiện Đại [Edit] [Hệ Thống] Mỹ Thực Giang Hồ - Giả Nghi Chưng

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi SaltIsland, 28 Tháng tư 2022.

  1. SaltIsland

    Bài viết:
    0
    Chương 10: Cá nướng Ba Sở
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ông chủ nhiệt tình dẫn Vương Giai Kỳ và Dư Khả vào phòng, trên người mặc một chiếc áo sơ mi, trên đầu đội chiếc mũ "Thổ Mã Khắc", có vẻ là người Duy Ngô Nhĩ. Ông chủ dùng tiếng Trung lưu loát giới thiệu thực đơn cho hai người bọn họ.

    "Cho bọn tôi cá nướng Ba Sở, gà Tiêu Ma (*), cừu xào thì là, mì Laghman (**), canh thịt cừu."

    Hai người họ chưa từng ăn những món này. Trên thực đơn chỉ có tên chứ không có hình minh họa, Vương Giai Kỳ bảo Dư Khả gọi thử vài món.

    Sau khi hai người gọi món, ông chủ liền rời khỏi phòng. Sau một lúc, một cô bé khoảng mười bảy mười tám tuổi đem hai cốc nước ép cà chua vào cho bọn họ.

    Quả nhiên Tân Cương là vùng đất sản sinh ra mỹ nhân. Vương Giai Kỳ xúc động nhìn cô gái trước mặt. Cô ấy đang ở độ tuổi đẹp nhất. Khác với nét mặt tròn trịa, hiền hòa của người Hoa, cô có những đường nét đặc trưng của người Duy Ngô Nhĩ, đôi mắt rất sâu và cuốn hút, thân hình lại mảnh mai. Thật đúng là một tiểu mỹ nhân!

    "Mọi người là người Ngô Duy Nhĩ nhưng sao nói tiếng Trung lưu loát thế?" Vương Giai Kỳ không nhịn được hỏi một câu.

    "Chúng tôi đã ở Diêm Thành gần mười năm, tiếng Trung đương nhiên có thể nói lưu loát."

    Vương Giai Kỳ và Dư Khả trong khi chờ đồ ăn thì bắt được một cô gái xinh đẹp. Cô gái kia cũng không có ai buôn chuyện lại gặp được hai người họ. Bọn họ trò chuyện rất vui vẻ.

    Cô bé này tên là A Na Nhĩ Hãn, là sinh viên năm nhất của đại học L, lần này về nhà tiện thể giúp đỡ việc trong quán. Qua lời giới thiệu của A Na Nhĩ Hãn, Vương Giai Kỳ và Dư Khả cuối cùng cũng biết rõ về các món ăn trong thực đơn. Khi đang nói chuyện, A Na Nhĩ Hãn bị ông chủ gọi ra bê đồ ăn.

    Sau một lúc, A Na Nhĩ Hãn mang bát gà Tiêu Ma vào. Ông chủ theo sau mang cừu xào thì là, cá nướng Ba Sở, mì Laghman đặt lên bàn. Món canh thịt cừu phải đợi chút nữa mới làm xong.

    Một bàn thức ăn đủ gà, cá, cừu. Đây đúng là một bữa tiệc cho những kẻ cuồng thịt!

    Vương Giai Kỳ chọn ăn món gần mình nhất. Món gà Tiêu Ma này được nấu đến khi ngấm gia vị. Thịt gà mềm mà lại không bị nát, hương vị thanh đạm, không hề ngấy dầu, hậu vị tê cay. Không cần hệ thống kiểm định, Vương Giai Kỳ chắc chắn đây là một món ăn hạng ba.

    "Món thịt dê này thật mềm, hoàn toàn không bị hôi chút nào, có vẻ là dùng phần chân sau." Dư Khả gắp một miếng cừu xào thì là, không nhịn được lại gắp thêm một miếng.

    "Ừm, hương thơm và độ cay đều vừa đúng, thật là ngon quá đi!"

    Vương Giai Kỳ nghe lời nhận xét của Dư Khả cũng muốn nếm thử. Đúng là không hề có mùi hôi, vị cay và hương thơm của rau mùi ăn rất hợp với thịt cừu, ngon đến mức cắn vào lưỡi.

    Món mì Laghman càng không phải nói. Sợi mì dai, thịt cừu, bắp cải, cà chua, cà rốt, ớt làm cho màu sắc đĩa mì thêm rực rỡ. Trộn mì với món cá ngần ăn kèm và sốt dầu rồi cuốn vào đũa, khiến người ăn thỏa mãn. Phần mì này khá nhiều, Vương Giai Kỳ nhắm chừng hai người ăn cũng không hết.

    "Mì này ăn rất ngon nhưng nhiều quá. Làm sao bây giờ, nghe nói người Ngô Duy Nhĩ khi mời khách thì phải ăn hết đồ ăn, không được để thừa chút nào." Dư Khả phiền não nói.

    "Đúng là có tập tục này. Nhưng gia đình tôi mở tiệm ở đây, nhập gia tùy tục, hai người không cần phải quan tâm đến những thứ này." A Na Nhĩ Hãn hiểu lòng người nói.

    Vương Giai Kỳ không quên mục đích đến "Trụ Châu Đặc Sắc Thái", những món ăn kia có vẻ là đạt hạng ba, món cá nướng Ba Sở chắc chắn không kém cạnh.

    Khi nhắc đến đồ nướng Tân Cương, mọi người thường nghĩ tới món xiên cừu nướng, món cá nướng này không hề có ấn tượng. Nhiều người nghĩ người Tân Cương không ăn cá vì ở một vùng sa mạc, nguồn nước còn ít huống chi là cá. Nhưng người Duy Ngô Nhĩ sống gần lòng chảo Tarim lại tạo ra một món cá nướng đặc biệt.

    Món cá nướng Ba Sở này sử dụng cá nạng hồng. Phần bụng cá cắt đôi, sau đó rắc đều hồ tiêu, hạt thì là và bì nha tử (hành tây) lên hai mặt miếng cá rồi đổ nước muối lên trên. Miếng cá như thể một người phụ nữ xinh đẹp ngọc ngà đang quyến rũ sự thèm ăn của mọi người.

    Da cá giòn, thịt mềm mọng, chỉ hương thơm thôi cũng khiến người ta có dư vị vô tận. Những con cá đầy đặn giòn ngon quyện với thì là và ớt bột, ẩn chứa vô vàn hương vị trong miệng.

    Đĩa cá nướng Ba Sở này thật đáng đồng tiền bát gạo. Vương Giai Kỳ nhìn giao diện hệ thống, nhiệm vụ ăn mười món nướng đã hoàn thành. Việc còn lại là làm ra một món nướng hạng sáu, Vương Giai Kỳ thở phào nhẹ nhõm.

    Ông chủ cuối cùng cũng mang bát canh thịt cừu lên. Không giống món canh thịt cừu của Sơn Đông, canh thịt cừu của Tân Cương chú ý đến chữ "thịt".

    Mỡ cừu vàng ruộm nổi lên trong bát nước dùng đặc sệt màu trắng. Mùi thơm của thịt khiến người ăn chảy nước miếng.

    Xương cừu nhiều thịt, có thể chấm muối ăn mà không hề giắt răng. Ngay khi gặm xương cừu, nước xương nóng rất ngọt mà không hề mỡ. Dùng đũa gắp phần còn lại trên xương cừu thì nước cốt sẽ chảy xuống miệng.

    Vương Giai Kỳ để hệ thống giám định toàn bộ đồ ăn trên bàn. Quả nhiên những món ăn này đều đạt đến hạng ba. Lần trước Lão Triệu cũng dẫn cô ấy đi ăn món cá hạng ba. Không ngờ tại Diêm Thành ngoài món cá, tất cả đồ ăn đều đạt hạng ba.

    Tay nghề của ông chủ đạt hạng ba nhưng sao lại có ít người tới ăn đến vậy? Trong quán có đúng hai người khách, một là cô, người còn lại là Dư Khả.

    "Món ăn ngon thế này sao nhà ông lại không có khách vậy?" Vương Giai Kỳ hiếu kỳ hỏi.

    Nhiệt Giới nghe Vương Giai Kỳ hỏi thì bắt đầu kể khổ. Hóa ra "Trụ Châu Đặc Sắc Thái" vừa mới khai trương, vị trí cũng không phải là tốt. Hơn nữa Nhiệt Giới cũng không phải là đầu bếp nổi tiếng, lại là người Duy Ngô Nhĩ nên không có nhiều người muốn tới ăn thử. Nhưng những ai đã từng tới ăn thử đồ ăn chỗ bọn họ thì lập tức thành khách quen.

    "Xin chào ông chủ. Tôi là biên tập viên ẩm thực của tạp chí « Thời trang và Cuộc sống ». Không biết có thể viết một bài quảng bá món cá nướng của ông trên tạp chí của chúng tôi không?" Dư Khả ngập ngừng hỏi, sau đó lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Nhiệt Giới.

    "Cô là biên tập viên ẩm thực của tạp chí « Thời trang và Cuộc sống »? Tháng nào tôi cũng mua tạp chí của các cô, không ngờ hôm nay lại được gặp biên tập viên. Cô nói muốn để đồ ăn của tôi lên tạp chí sao?" Nhiệt Giới vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, muốn xác nhận việc Dư Khả muốn quảng bá món cá nướng của ông.

    Chủ đề của « Thời trang và Cuộc sống » là nâng cao chất lượng cuộc sống của mọi người. Dư Khả không ngờ Nhiệt Giới lại có phong cách sống như vậy, tháng nào cũng mua tạp chí của bọn họ.

    "Đúng vậy. Tôi đang làm chuyên đề về những món nướng, món cá nướng Ba Sở cũng sẽ xuất hiện trong danh sách đó." Dư Khả cẩn thận nói.

    "Đương nhiên là đồng ý rồi!" Có cơ hội tốt để quảng bá "Trụ Châu Đặc Sắc Thái" đương nhiên Nhiệt Giới không thể bỏ qua, liên tục gật đầu đồng ý.

    Dư Khả trao đổi phương thức liên lạc với Nhiệt Giới. Sau này khi tạp chí xuất bản sẽ gửi cho họ một cuốn.

    Nhiệt Giới hưng phấn bèn tặng cho hai người họ một đĩa trái cây gồm nho khô, hạt mơ và quả sung.

    Vương Giai Kỳ và Khả Dư ăn xong thì đứng dậy trả tiền. Tổng cộng bữa ăn hết 483 tệ, mỗi người khoảng hơn 200 tệ, nhiều đồ ăn ngon vậy mà chỉ tốn có chút tiền. Vương Giai Kỳ không biết giá này có phải ông chủ cố tình giảm giá không nhưng đây đúng là một bữa ăn ngon, bổ, rẻ, hơn nữa lại ăn rất no. Hai người họ còn gói đồ ăn thừa mang về.

    Sau khi ra ngoài, Vương Giai Kỳ cùng Dư Khả cũng nhanh chóng đường ai nấy đi. Dư Khả quay về Nam Kinh. Vương Giai Kỳ cũng phải về Lương Khê nghiên cứu món nướng hạng sáu.

    Trước nhà ga, hai người họ trao đổi số điện thoại. Dư Khả nói sau này có đồ ăn ngon sẽ gọi cho Vương Giai Kỳ. Vương Giai Kỳ cũng rất hào hứng, không biết chừng sau này cô còn cần đến sự giúp đỡ của Dư Khả.

    Sau khi chào tạm biệt Dư Khả, Vương Giai Kỳ ngồi tàu đi về Lương Khê.


    -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --

    Vương Giai Kỳ vừa tới Lương khê, chưa kịp ra khỏi ga tàu thì Phó Hiểu Mai đã gọi điện tới. Giọng Phó Hiểu Mai nghe ra có vẻ rất sốt ruột, giục Vương Giai Kỳ nhanh chóng về "Hảo Vị Đạo".

    Vương Giai Kỳ chưa kịp hỏi lý do thì Phó Hiểu Mai đã tắt máy, trước đó trong điện thoại nghe ra tiếng cãi vã.

    Nghĩ lại thì từ lúc giao lại Ma Lạt Thang cho Cốc Vũ, Vương Giai Kỳ bận xử lý nhiệm vụ của hệ thống nên cũng không ghé qua nhà hàng. Hơn nữa là có Phó Hiểu Mai quản lý nhà hàng nên Vương Giai Kỳ càng yên tâm. Không ngờ hôm nay Phó Hiểu Mai lại gọi điện cho cô. Rốt cuộc thì có chuyện gì mà Phó Hiểu Mai không giải quyết được mà phải cầu cứu cô?

    Vương Giai Kỳ nghĩ mãi cũng không ra bèn nhanh chóng ra khỏi ga tàu rồi bắt taxi quay về "Hảo Vị Đạo".

    (*) Gà Tiêu Ma là một trong những đại diện của ẩm thực Tứ Xuyên, cách chế biến chính là luộc. Thành phẩm có vị dịu, mặn và tươi, kết cấu mềm, tạo cảm giác sảng khoái và ngon miệng.

    (**) Mì Laghman là một món mì đặc biệt của vùng Tân Cương. Đây là loại mì nổi tiếng nhất và phổ biến nhất trong số hàng chục loại mì ở Tân Cương. Mì có màu sáng, nước súp nhiều dầu và sợi mì dính. Nguyên liệu thường sử dụng là thịt cừu và các loại rau củ quả tự chọn.
     
    Hanarine, AyuxinhMạnh Thăng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng tám 2022
  2. SaltIsland

    Bài viết:
    0
    Chương 11: Chả củ sen
    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đã bảo ta không ăn chực Ma Lạt Thang của mấy người. Ta sẽ dùng món ăn để trao đổi, mấy người còn có thể kiếm thêm tiền!"

    Vương Giai Kỳ vừa tới "Hảo Vị Đạo" đã thấy một ông lão đang tranh cãi với Phó Hiểu Mai. Phó Hiểu Mai cũng không biết làm sao với người này, nhìn thấy Vương Giai Kỳ như nhìn thấy cứu tinh, lập tức lao tới chỗ Vương Giai Kỳ.

    Nghe ra có vẻ như ông lão này định ăn chùa ở nhà cô. Nếu không có tiền thì coi như miễn phí cho ông lão một bữa cơm, sao Phó Hiểu Mai lại giục cô ấy tới đây làm gì?

    "Em đến rồi à? Ông lão này tới quán chúng ta ăn nhưng không thể trả tiền. Chị muốn miễn phí cho ông ấy một bữa nhưng ông ấy lại không đồng ý."

    Quả nhiên là như vậy, ông lão này thật sự đến ăn cơm chùa. Nhưng sao miễn phí cho ông ấy một bữa ông ấy lại từ chối?

    Phó Hiểu Mai thông báo tình hình quán cho Vương Giai Kỳ.

    "Trước đó không lâu luôn có mấy tên lưu manh chuyên đến quán chúng ta ăn chùa. May mà đại ca của bọn chúng là người hâm mộ trung thành của Ma Lạt Thang của chúng ta nên đã bảo đàn em không tới phá nữa. Chị tưởng rằng ông lão này với mấy người kia là một nên mới vội vàng thông báo cho em. Ai ngờ đâu ông ấy sống chết chỉ muốn dùng công thức món ăn để đổi lấy bữa cơm."

    Vương Giai Kỳ cau mày. Thật không ngờ cô mới không ở đây vài hôm đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nhưng ông lão này trông không giống người sẽ tới đây để gây chuyện.

    Quán của Vương Giai Kỳ kinh doanh rất tốt nên quyết định cho khách gọi món trước, sau đó in hóa đơn rồi thanh toán sau. Lúc ông lão này ăn uống xong xuôi mới phát hiện không có tiền trả nên mới nằng nặc đòi đổi công thức lấy bữa cơm.

    "Nếu không được thì đưa tới đồn công an đi." Vương Giai Kỳ không biết làm sao. Nhỡ ông lão này bị thương trong tiệm bọn họ, bọn họ cũng không bồi thường nổi.

    "Chị cũng nghĩ vậy. Nhưng khi ông lão nghe tới công an thì không chịu đi." Phó Hiểu Mai ủ rũ nói.

    "Không thì cứ để ông ấy đưa công thức đi." Vương Giai Kỳ cảm thấy ông lão này không chừng có vấn đề về thần kinh, để ông ấy làm những gì mình muốn có lẽ sẽ rời đi.

    "Ông ấy nói muốn chờ em về mới đưa công thức." Nếu có thể dễ dàng đưa cho nhân viên thì đã không cần gọi Vương Giai Kỳ về.

    "Được rồi. Để em nói chuyện với ông ấy." Vương Giai Kỳ tiến tới chỗ ông lão.

    Ông lão ngồi trên ghế trong quán, chân đi đôi giày vải màu xám, mặc áo Tôn Trung Sơn màu xanh hải quân, vai trái đeo một chiếc túi vải. Nhìn thấy Vương Giai Kỳ bước tới, ông ta tự mãn ngồi xuống, bày ra phong thái khác biệt.

    "Ông là.." Vương Giai Kỳ không biết xưng hô thế nào.

    "Ta họ Cổ."

    "Nghe nói ông muốn đem công thức cho chủ quán, cháu chính là chủ ở đây." Vương Giai Kỳ nói với ông lão.

    "Nếu không phải vì Ma Lạt Thang chỗ mấy người không tệ lắm, ta cũng không muốn đưa công thức. Nhà bếp ở đâu?" Ông lão lải nhải, giống như đang giấu gì đó, chỉ cho Vương Giai Kỳ đi cùng vào bếp.

    Ông Cổ muốn Vương Giai kỳ chuẩn bị củ sen, ớt đỏ, ớt xanh, nấm hương, bột mì. Vương Giai Kỳ không biết trong hồ lô của ông Cổ chứa thứ gì, nghi ngờ nhìn về phía ông Cổ.

    Ông Cổ nhìn Vương Giai Kỳ không hiểu thì lắc đầu. Dáng vẻ của cô giống như một đứa trẻ con không thể dạy bảo.

    "Công thức đương nhiên không ghi trên tay mà được ghi hết ở đây." Ông Cổ chỉ chỉ vào đầu mình.

    Vương Giai Kỳ cũng không thèm để ý tới lão già kia nữa. Cô nhanh chóng thái nhỏ củ sen, ớt xanh, ớt đỏ, nấm hương rồi để vào trong bát. Sau đó cô cho thêm bột mì, chút muối và bột hồ tiêu vào bát rồi đảo đều.

    Ông Cổ đã lớn tuổi rồi nhưng kỹ năng hoàn toàn không thua người trẻ tuổi. Xét về sức lực, Vương Giai Kỳ hơn ông lão rất nhiều nhưng động tác của ông có thể trộn thức ăn và bột mì rất đều.

    Ông Cổ cầm cục bột trên tay, nặn thành những hình miếng bột tròn, kích thước và hình dáng gần như tương đương nhau.

    Đợi dầu nóng, ông Cổ đem chả đặt vào trong chảo, rán đến khi hai mặt vàng đều, có hương thơm và độ giòn.

    Ông Cổ thấm bớt dầu trên miếng chả, sau đó phết lên mặt loại nước sốt đã được chuẩn bị sẵn, rước dầu vừng lên trên, cuối cùng cho thêm mấy sợi rau mùi.

    Vương Giai Kỳ kinh ngạc với kỹ thuật của ông lão. Ông Cổ từ việc trộn bột đến rán chả củ sen đều làm rất thuần thục. Kỹ thuật của Vương Giai Kỳ không là gì so với ông lão này. Chẳng lẽ đây là cao nhân ẩn dật sao?

    Nhìn dáng vẻ bất ngờ của Vương Giai Kỳ, ông Cổ không thể giấu được dáng vẻ đắc ý.

    "Đến đây ăn thử món ta làm đi." Ông Cổ đưa đĩa chả củ sen cho Vương Giai Kỳ.

    Miếng chả ăn không bị nát mà lại rất xốp giòn. Cắn một miếng, bên trong hiện ra màu trắng của củ sen, màu xanh đỏ của ớt và màu nâu đen của nấm hương. Vương Giai Kỳ chấm thêm sốt, cắn miếng thứ hai, chua, ngọt, mặn, tươi, tất cả hương vị đều chứa đựng trong miếng chả củ sen này. Đây là món ngon nhất mà Vương Giai Kỳ từng ăn. Cô không thể đánh giá được món ăn này đạt hạng mấy.

    "Món này ta chỉ dạy một lần, coi như là tiền trả bữa cơm ở quán các người." Nói xong ông Cổ liền rời đi.


    -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --

    Vương Giai Kỳ quan sát trình độ nấu Ma Lạt Thang của Cốc Vũ, cảm giác tự hào về sự trưởng thành của hắn, mặc dù Cốc Vũ lớn hơn cô một tuổi.

    "Nhiệm vụ bái sư. Túc chủ trong một tháng phải trở thành học trò của một bậc thầy nấu nướng."

    Vương Giai Kỳ ấn mở giao diện hệ thống, quả nhiên có thêm một nhiệm vụ bái sư.

    Nhiệm vụ học trộm còn chưa hoàn thành, cô lấy đâu ra thời gian làm nhiệm vụ mới. Mà bậc thầy nấu nướng là cái gì, hệ thống cũng chẳng thèm nói rõ cho cô.

    "Bậc thầy nấu nướng là gì thế?" Vương Giai Kỳ muốn hỏi rõ ràng về trình độ của bậc thầy nấu nướng. Nhưng hệ thống từ trước đến nay đều không hé một lời.

    Vương Giai Kỳ mới chỉ là đầu bếp sơ cấp, cô chẳng biết bậc thầy nấu nướng là cái khỉ gì. Chỉ có một điều chắc chắn là nhiệm vụ của hệ thống không hề đơn giản, bậc thầy nấu nướng chắc cũng phải cao hơn cô mấy bậc.

    Nhiệm vụ còn một tháng nữa. Vương Giai Kỳ quyết định tối nay về phải hoàn thành nhiệm vụ học trộm.


    -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --

    Lúc Vương Giai Kỳ rời "Hảo Vị Đạo" cũng đã chín giờ tối. Giờ này vẫn còn xe buýt về nhà cô nhưng phải đợi 15 phút nữa mới có chuyến.

    Vương Giai Kỳ bỗng có ý nghĩ học lái xe. Sau này khi rảnh rỗi cô nhất định sẽ mua xe, không cần phải đi bộ cũng không phải đợi xe.

    Còn chưa đi tới trạm xe buýt, trong một hẻm nhỏ truyền tới tiếng người nói chuyện.

    "Này ông già, tôi muốn mượn chút tiền của ông để tiêu."

    Vương Giai Kỳ lặng lẽ đi tới đầu hẻm nhìn thấy một tên lưu manh tóc đỏ đang chặn một ông già mượn tiền nhưng thực chất là cướp bóc.

    "Đây không phải là lão Cổ ăn chực hôm nay sao?" Vương Giai Kỳ nhìn một cái liền nhận ra.

    "Cậu thanh niên đừng gấp. Cậu muốn bao nhiêu?" Ông Cổ không nhanh không chậm luồn tay vào túi vải.

    Vương Giai Kỳ thấy chuyện bất bình lập tức báo cảnh sát. Nếu hô to cảnh sát tới nói không chừng có thể dọa tên kia chạy mất.

    Lão Cổ lề mà lề mề rút một vật dài không xác định được bọc trong một tấm vải. Ông lão từng vòng gỡ miếng vải ra để lộ một con dao bếp, nhìn có chút chói mắt dưới ánh đèn đường mờ ảo.

    Tên tóc đỏ kia cảm thấy ông già này không phải dạng vừa. Kể cả hắn có quật ngã được lão già xuống đất thì cũng khó tránh khỏi mấy nhát dao. Ông già này thì không sống được mấy năm nhưng hắn ta còn trẻ, còn có bao nhiêu cô em trẻ đẹp đang đợi hắn.

    "Ông vừa già nghèo nên tôi không thèm mượn tiền." Tên kia khiếp đảm nói.

    Có lẽ cảm thấy cứ như vậy mà chạy sẽ rất mất mặt, tên tóc đò trước khi rời đi còn để lại câu "Kính già yêu trẻ."

    Vương Giai Kỳ cảm thấy ông Cổ là một người hung hãn. Người bình thường đâu ai mang dao theo người. Thấy ông lão không sao, Vương Giai Kỳ quyết định tiến lên trên xem thử.

    Lão Cổ cẩn thận bọc dao vào trong miếng vải rồi cất vào túi vải. Vừa mới ngẩng lên liền nhìn thấy Vương Giai Kỳ đang đi tới.

    "Sao muộn rồi mà ông vẫn chưa về? Nếu gặp phải người xấu thì gia đình ông sẽ lo lắng lắm đấy." Nhìn ông Cổ đêm khuya còn đi trên đường, Vương Giai Kỳ hảo tâm nhắc nhở.

    "Không có nơi nào để đi." Lão Cổ chỉ nói một câu.

    "Vậy cháu giúp ông liên hệ công an gọi người nhà tới đón nhé?"

    Lão Cổ không muốn tới đồn công an nên không trả lời Vương Giai Kỳ.

    "Hay cháu ở với ông một lát. Khi nào ông suy nghĩ thông suốt thì cháu giúp ông gọi người nhà tới đón." Ông lão thật đáng thương, đêm khuya ở một mình lại không biết đi đâu.

    Vương Giai Kỳ không biết nguyên nhân ông lão này không muốn về nhà là gì. Nhưng cô đã gặp thì cũng nên giúp một tay, coi như là làm việc tốt tích đức đi.

    Ông Cổ nghe thấy Vương Giai Kỳ mời mình về nhà thì có chút cảm động. Ông ấy bị móc túi ở nhà ga nên đành mặt dày tới quán của Vương Giai Kỳ đổi công thức lấy bữa cơm. Ông không hay vứt bỏ thể diện vì rất ít khi liên quan đến vấn đề sống còn, vừa rồi chỉ có một tên cướp, sau đó có thể sẽ không may mắn như vậy nếu gặp phải một nhóm cướp.

    Nghĩ vậy, lão Cổ bèn đồng ý với Vương Giai Kỳ.

    Nghe thấy vậy, Vương Giai Kỳ trút bỏ được gánh nặng. Một ông già tối như vậy lại phải ở bên ngoài rất không an toàn.


    -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --

    Về đến nhà, Vương Giai Kỳ định làm chút gì ăn. Cô bận cả ngày hôm nay, vừa xuống tàu liền bị gọi đến "Hảo Vị Đạo". Bữa ăn gần nhất cô ăn là ở "Trụ Châu Đặc Sắc Thái". Mặc dù hiện tại không đói nhưng không có nghĩa là sẽ không đói. Vì để tránh đau dạ dày, cô vẫn nên nấu gì đó ăn.

    Vương Giai Kỳ nhìn ông Cổ ngồi trên sofa thì thuận miệng hỏi ông có muốn ăn gì không. Ai ngờ lão già này thật sự không biết ngại, lập tức bảo cô nấu mấy món.
     
    louisale92, Hanarine, Ayuxinh1 người nữa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng tám 2022
  3. SaltIsland

    Bài viết:
    0
    Chương 12: Thịt nướng Bắc Kinh truyền thống
    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mì căn hầm củ niễng, cà tím om thịt kiểu Trung, canh tề thái đậu hũ, nấu ba món này đi."

    Đùa à? Nhà Vương Giai Kỳ vừa đúng lúc có nguyên liệu làm những món ăn này. Đêm hôm khuya khoắt lại còn muốn ăn uống thịnh soạn như thế?

    Vương Giai Kỳ thầm phàn nàn. Nhưng suy cho cùng, người cũng là cô đưa về. Dù sao cũng phải kính già yêu trẻ, Vương Giai Kỳ thuận theo yêu cầu của ông Cổ đi nấu ăn.

    Ông Cổ ngồi bên này cảm thấy hối hận. Bình thường ở nhà quen dạy học trò, nhất thời gọi món. Nhưng đã trót nói rồi cũng không thể rút lại, ông Cổ quyết định hướng dẫn Vương Giai Kỳ một chút. Nếu Vương Giai Kỳ được ông hướng dẫn, kỹ năng nấu nướng cũng có thể được tăng lên một chút. Vì vậy nó không gây phiền hà cho người khác.

    Vương Giai Kỳ rửa sạch toàn bộ chỗ nguyên liệu, sau đó cắt miếng thịt gà và củ niễng. Đúng lúc dầu sôi, Vương Giai Kỳ cho tỏi vào phi thơm rồi đổ gà vào. Cô ấy còn đặc biệt cho thêm chút rượu nấu ăn để khử mùi hôi của gà. Đợi gà săn lại, Vương Giai Kỳ thêm củ niễng và mì căn chiên giòn vào chảo đảo đều rồi đổ nước vào.

    Ban đầu lão Cổ định hướng dẫn Vương Giai Kỳ một chút nhưng không ngờ khả năng kiểm soát nhiệt độ của Vương Giai Kỳ cũng không tệ, có nền tảng tốt.

    Lão Cổ muốn kiểm tra khả năng sử dụng dao của Vương Giai Kỳ.

    Món ăn này cần phải khứa dọc thân của cà tím. Lật quả cà tím lại và khứa dọc một lần nữa sao cho mỗi rãnh trên quả cà tím có hình chữ thập và độ sâu giữa các đường là như nhau tạo thành hình xoắn ốc.

    Cà tím xoắn ốc quả thật là hơi khó so với Vương Giai Kỳ. Mặc dù động tác của Vương Giai Kỳ có chậm lại nhưng cô vẫn có thể xử lý đống cà tím này. Điều này làm ông Cổ cảm thấy ngạc nhiên.

    Vương Giai Kỳ tắt bếp, múc ra bát, sau đó rắc tỏi băm, ớt xanh và ớt đỏ lên trên. Lão Cổ vẫn không có cơ hội hướng dẫn Vương Giai Kỳ nấu ăn.

    Món cuối cùng là canh tề thái đậu hũ. Vương Giai Kỳ cầm dao cắt đậu phụ thành từng miếng vuông.

    "Tới ăn cơm đi lão Cổ." Vương Giai Kỳ gọi lão Cổ vào ăn cơm.

    Ông Cổ ăn thử một miếng củ niễng và một miếng cà tím. Vương Giai Kỳ thấy ông không có nhận xét gì thì cũng không chủ động hỏi thêm.

    Lúc này cô mới chợt nhớ tới món chả củ sen của lão Cổ hôm nay, tiêu chuẩn có vẻ cao hơn hạng ba. Vì quá ngon nên cô quên mất dùng hệ thống để xác định thứ hạng. Nhìn dáng vẻ thư thái của ông Cổ khi đó, không chừng ông ấy có trình độ của một đầu bếp bậc thầy.

    Nghĩ đến đây, Vương Giai Kỳ có chút nóng ruột. Nhiệm vụ bái sư của hệ thống có thể hoàn thành hay không là tùy thuộc vào ông lão này. Không, phải thêm nhiệm vụ học trộm nữa.

    "Ông Cổ. Cháu hỏi ông cái này được không?" Vương Giai Kỳ thấy ông Cổ ăn xong dùng khăn lau miệng thì thừa cơ dò hỏi.

    "Hỏi đi."

    "Ông biết làm thịt nướng Bắc Kinh truyền thống không?" Vương Giai Kỳ vào thẳng vấn đề chính.

    Đúng vậy, Vương Giai Kỳ đã quyết định học trộm món thịt nướng Bắc Kinh truyền thống. Hệ thống đưa ra giới hạn là mười quán, chắc chắn sẽ yêu cầu cô kết hợp ưu điểm của mười chỗ này để làm ra một món nướng với đặc trưng riêng của mình.

    Ông lão này có thể là một bậc thầy nấu ăn, hỏi ý kiến ông ấy về cách nướng thịt không nằm trong yêu cầu của hệ thống. Hơn nữa còn có thể biết được liệu ông ấy có phải là một bậc thầy nấu ăn hay không.

    Lão Cổ mừng thầm. Nhóc con này cuối cùng cũng có vấn đề hỏi ông. Ban nãy ông không có cơ hội để hướng dẫn cô. Kỹ năng và hương vị đồ ăn của cô ấy không tệ, ngang trình độ với học trò mới của ông ấy. Trên tay Vương Giai Kỳ không có vết chai, có lẽ là học nấu ăn chưa lâu hoặc không hay nấu ăn. Đây đúng là một nhân tài, ông Cổ có ý muốn nhận cô làm học trò của mình.

    "Thịt nướng Bắc Kinh truyền thống có thể dùng thịt bò hoặc thịt dê. Hiện tại không thể nói rõ được, trong nhà có thịt dê hay thịt bò không?"

    "Trong tủ lạnh có thăn nội bò." Vương Giai Kỳ bình thường đều luyện tập nấu ăn nên trong nhà lúc nào cũng có sẵn một số nguyên liệu.

    "Vừa hay làm món này cần phần thịt thăn nội. Ta làm mẫu một lần, cháu đứng bên cạnh quan sát đi." Mặc dù ông Cổ có ý định nhận Vương Giai Kỳ làm học trò nhưng vẫn muốn thử xem năng lực học tập của cô ra sao, xem khả năng tiếp thu của cô tới đâu.

    Ông Cổ thuần thục lọc mỡ miếng thịt bò sau đó cắt miếng.

    Vương Giai Kỳ thấy ông Cổ cắt thịt bò dựa vào phương pháp thông thường là thịt bò, thịt dê cắt ngang, thịt lợn cắt dọc. Chỉ là kỹ thuật dùng dao của lão Cổ khiến cho Vương Giai Kỳ ngạc nhiên. Lão Cổ có thể cắt những miếng thịt bò đều tăm tắp mà không hề run tay. Mặc dù kỹ năng dùng dao của Vương Giai Kỳ rất tốt nhưng cô ấy không thể cắt từng lát thịt bò một cách hoàn hảo như vậy.

    Cho gia vị vào thịt, ông Cổ cho bò vào chảo bắt đầu xào. Thịt bò vừa đổi màu, lão Cổ lập tức múc ra để ráo nước. Sau đó ông lại mang thịt bò đi xào lần nữa tới khi thịt bắt đầu hơi vàng thì cho tỏi đã được thái lát, nước gừng, nước tỏi vào chảo.

    Tuy vào sở thích mỗi người mà rắc hành lá cắt sợi hoặc rau mùi lên đĩa là đủ màu sắc và hương thơm.

    Vương Giai Kỳ nếm thử một miếng. Thịt bò ngon ngọt được nướng đến khi thơm, cách tẩm ướp bí mật khiến thịt bò có vị rất vừa miệng. Thịt bò nướng trượt giữa môi và răng, hương vị say lòng người. Lần này cô ấy thực sự có thể chắc chắn rằng ông Cổ là một đầu bậc thầy nấu nướng.

    Mặc dù nguyên liệu trong nhà Vương Giai Kỳ không nhiều, lão Cổ vẫn có thể tạo nên một món ăn hoàn hảo như vậy. Hệ thống giám định món ăn này đạt tới hạng hai. Đối với Vương Giai Kỳ, người có thể thuần thục nấu ra món ăn đạt hạng hai nhất định là bậc thầy nấu ăn.

    "Tự mình làm thử đi." Lão Cổ không đợi Vương Giai Kỳ ăn xong đã giục cô đi nấu thử.

    Vương Giai Kỳ lưu luyến không nỡ từ bỏ đĩa thịt bò ngon lành kia.

    Lão Cổ ở một bên quan sát Vương Giai Kỳ phát hiện cách làm của cô có chút khác biệt so với ông. Vương Giai Kỳ đem chỗ mỡ bò đã lọc trước đó xào qua một lần để mỡ bò có thể bám đều trên chảo. Vương Giai Kỳ ướp thịt bò với muối và tiêu rồi đổ bia mạch nha nguyên chất vào đảo đều.

    Thịt nướng của Vương Giai Kỳ so với của lão Cổ thì có phần thơm hơn. Thịt bò được ướp với bia thì càng mềm và mọng nước hơn.

    Vương Giai Kỳ ăn thử một miếng thịt bò. Mặc dù hương vị không bằng món ăn của lão Cổ nhưng khẳng định là có thể thỏa mãn yêu cầu của hệ thống. Lúc này hệ thống đang xác định xem cô ấy có dùng lão Cổ để gian lận hay không.

    "Nhiệm vụ học trộm hoàn thành, thưởng 1000 điểm kinh nghiệm, 1500 điểm tích lũy, mở khóa công thức thịt nướng mật ong."

    Hệ thống thông báo cô ấy hoàn thành nhiệm vụ. Cũng có nghĩa là có thể nhờ sự giúp đỡ của người khác, miễn là tự mình hoàn thành theo phong cách bản thân, không được ăn cắp của người khác.

    Vương Giai Kỳ một lần quan sát có thể làm ra được món thịt nướng Bắc Kinh truyền thống, hơn nữa còn mang bản sắc của cô vào món ăn. Cô ấy chính là viên ngọc thô cần được mài dũa. Lão Cổ cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, nóng lòng muốn đánh bóng viên ngọc này.

    Nếu Vương Giai Kỳ biết lão Cổ đang đánh giá mình, cô ấy nhất định sẽ làm theo cách của ông ấy mà không sáng tạo thêm gì.

    "Cháu học nấu ăn lâu chưa?" Lão Cổ không chờ đợi hỏi.

    "Ừm, tính ra mới hơn một năm." Vương Giai Kỳ không dám nói cô mới học có mấy tháng.

    "Vậy có ai hướng dẫn không?" Nghe Vương Giai Kỳ nói thế, ông Cổ càng chắc chắn cô ấy nhất định là thiên tài.

    "Không có, từ trước tới nay cháu đều tự học."

    "Có hứng thú theo ta học nấu ăn không?" Lão Cổ trực tiếp nói ra ý định của mình.

    Không lẽ lão Cổ muốn nhận cô làm học trò?

    "Được chứ, cháu đương nhiên đồng ý." Không ngờ Vương Giai Kỳ còn chưa mở miệng, ông Cổ đã tự chủ động muốn cô trở thành học trò của mình. Bỗng nhiên có chuyện tốt rơi từ trên trời xuống, Vương Giai Kỳ không thể không đồng ý.

    "Lão Cổ, ông tên là gì vậy?"

    "Cổ Danh Tuyền, Danh trong công danh lợi lộc, Tuyền trong thiện hữu thiện báo. Cứ gọi ta là thầy được rồi." Ông Cổ xua tay, để Vương Giai Kỳ trực tiếp gọi mình là thầy, coi như là chính thức thu nhận cô.

    "Thầy không cần biết tên của con sao?" Vương Giai Kỳ thấy Cổ Danh Tuyền gọi mình là cô nhóc thì thấy hơi khó chịu.

    "Ta thấy mấy người trong tiệm kêu con là Vương Giai Kỳ." Cổ Danh Tuyền quả nhiên tại quán của Vương Giai Kỳ mà biết tên cô.

    "Vậy thầy cũng gọi con là Giai Kỳ đi." Vương Giai Kỳ trực tiếp đề nghị.

    "Nhiệm vụ bái sư hoàn thành, thưởng 2000 điểm kinh nghiệm, 4000 điểm tích lũy, mở khóa công thức mực nướng phong cách Teppanyaki (nấu thức ăn trên một vỉ gang, sắt hoặc thép). "

    Âm thanh của hệ thống lại vang lên. Cổ Danh Tuyền vẫn còn ở đây, Vương Giai Kỳ hận không thể vào hệ thống để kiểm tra điểm tích lũy của mình.

    "Hơn mười hai giờ rồi, thầy đi nghỉ ngơi đi." Vương Giai Kỳ nhắc Cổ Danh Tuyền.

    "Con cũng đi nghỉ sớm đi Giai Kỳ."

    Cổ Danh Tuyền mệt rã rời. Đối với người già, hiện tại đã là quá muộn, Cổ Danh Tuyền nghe Vương Giai Kỳ liền đi rửa mặt rồi lên giường ngủ.

    Đợi Cổ Danh Tuyền vào phòng khách mình chuẩn bị, Vương Giai Kỳ đi rửa mặt xong liền về phòng nằm lên giường.

    Mở hệ thống ra, Vương Giai Kỳ giống như một con chuột lang, đếm đi đếm lại điểm của mình, trong một ngày hoàn thành hai nhiệm vụ, được 5500 điểm tích lũy.

    Vương Giai Kỳ nhìn thấy trên hệ thống có thêm một thanh thành tích được thu nhỏ lại ở góc dưới bên trái của hệ thống. Trước đây cô ấy không hề thấy thanh thành tích này.

    "Chẳng lẽ hệ thống sẽ giống như lúc trước, làm một việc để mở khóa một thành tựu?" Vương Giai Kỳ có một số phỏng đoán về điều này.

    Tuy nhiên, thành tích vừa mở ra này đối với Vương Giai Kỳ thật vô vị. Sau khi trở thành đầu bếp sơ cấp, cô ấy đã mở khóa thành tích "ma mới". Thành tích này cho mười phút BUFF, giúp người dùng có cơ hội có cảm hứng khi nấu ăn.

    Loại BUFF này không có tác dụng với Vương Giai Kỳ cho tới hiện tại. Thậm chí nó còn không bằng một Cổ Danh Tuyền.

    Không nghĩ tới cái BUFF vô vị này nữa. Vương Giai Kỳ bấm vào nhiệm vụ huấn luyện chưa có trước đó, phát hiện số điểm yêu cầu huấn luyện thật khủng khiếp, năm mươi điểm một giờ. Công thức Vương Giai Kỳ mua trước đó chưa từng quá con số này. Hiện tại cô đang có rất nhiều điểm vậy mà lại phải trả thêm nhiều điểm tích lũy tới vậy.

    Vương Gia Kỳ cứ tưởng cô là tỷ phú nhưng không ngờ cô chỉ là một người bình thường có chút keo kiệt. Sự chua chát này khiến Vương Giai Kỳ hét lên "đồ hệ thống lừa đảo".
     
    HanarineAyuxinh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng tám 2022
  4. SaltIsland

    Bài viết:
    0
    Chương 13: Mực nướng Teppanyaki
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặc dù số điểm phải trả cho huấn luyện đúng là lừa đảo nhưng Vương Giai Kỳ vẫn chọn trả điểm tích lũy. Cô ấy không thể phủ nhận lợi ích mà việc huấn luyện mang lại. Tuy rằng hiện tại cô chỉ có thể huấn luyện tới món ăn hạng sáu nhưng dù sao huấn luyện trong không gian vẫn có hiệu quả hơn tự luyện tập bên ngoài.

    Hơn nữa, sau khi kết thúc huấn luyện còn có thể kiếm được lượng điểm kinh nghiệm tương ứng. Coi như là dùng điểm tích lũy để đổi kinh nghiệm đi, kinh nghiệm nhận được cũng cao hơn nhiều so với kinh nghiệm có được khi hoàn thành một món ăn theo công thức trong thực tế.

    Hai lợi ích này khiến Vương Giai Kỳ can tâm tình nguyện giao nộp điểm tích lũy.

    Lần này được thưởng hai món ăn mới, Vương Giai Kỳ quyết định thử hai công thức này để xem hiệu quả của việc huấn luyện bằng điểm tới đâu.

    Sau khi quyết định thời gian huấn luyện là tám giờ sáng, Vương Giai Kỳ liền tiến vào không gian huấn luyện.


    -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --

    "Để tôi dạy cô nấu mực nướng Teppanyaki và thịt nướng mật ong."

    Lần này người huấn luyện cô là một thanh niên gầy gò. So với thầy Tạ, người này mặt mày tươi cười, có vẻ là người hòa đồng, dễ nói chuyện.

    "Xin hỏi xưng hô thế nào?" Vương Giai Kỳ đánh bạo hỏi.

    "Tôi họ Phương, cứ gọi là thầy Phương đi." Thầy Phương cười nói.

    "Vậy hai món này đều do anh dạy sao?" Vương Giai Kỳ thuận miệng hỏi.

    "Đương nhiên rồi." Thầy Phương nói chắc chắn.

    "Vậy nếu tôi không học được thì sao?" Vương Giai Kỳ thấy thầy Phương này có vẻ chạc tuổi mình, lại khá thân thiện, không giống thầy trò nên có thể hỏi những câu trước nay không dám hỏi.

    "Tôi dạy học trước nay đều là bao trọn gói, đảm bảo dạy tới khi nào được thì thôi."

    Thầy Phương vừa nói vừa cười nhưng Vương Giai Kỳ lại có cảm giác kinh hãi. Vương Giai Kỳ cũng không muốn gây thêm phiền phức nữa, ngoan ngoãn đứng sang một bên.

    Thấy Vương Giai Kỳ không hỏi gì nữa, thầy phương đi tới bếp bắt đầu dạy học.

    Teppanyaki bắt nguồn từ những người đi biển ở Tây Ban Nha vào thế kỷ XV, XVI. Sau đó người Nhật Bản đã cải tiến nó và làm cho Teppanyaki trở nên nổi tiếng.

    Các nguyên liệu dùng trong phương pháp Teppanyaki rất đa dạng từ cơm, đậu hũ, thịt.. Nhưng hải sản là nguyên liệu thể hiện rõ nhất tinh thần và hương vị của Teppanyaki.

    Mực nướng Teppanyaki là món ăn vặt hải sản Teppanyaki tương đối phổ biến, muốn chế biến ngon không chỉ phải quan tâm đến độ tươi của mực mà còn phải quan tâm đến chữ "ép".

    Thầy Phương đem mực đã luộc vào nước hầm đỏ (*), nấu với lửa nhỏ trong nửa tiếng. Thầy Phương thấy tấm sắt nóng khoảng 90% thì quét lên mặt một lớp dầu, sau đó đem mực để lên trên, dùng xẻng sắt ép xuống và quét nước sốt lên mặt, lặp lại thao tác này vài lần.

    Con mực được bảo vệ bởi dầu không bị khét, xẻng sắt ấn vào kêu "xèo xèo" nghe rất đã. Hương thơm phảng phất đem lại cảm giác như đang ở biển. Nếu không phải là đang huấn luyện trong không gian thì mùi thơm này có thể bay xa đến mười dặm.

    Tổng thời gian nấu mực không quá ba phút, vừa có thể nêm gia vị cho con mực vừa có thể giữ được độ tươi ngon vốn có của nó.

    Cuối cùng, thầy Phương rắc lên một ít hành lá băm và hạt vừng, nhiệt độ còn lại trên tấm sắt sẽ làm chín hành và hạt vừng.

    Thầy Phương cho phép Vương Giai Kỳ nếm thử món ăn. Con dao vừa cắt vào miếng mực đã khiến Vương Giai Kỳ chảy nước miếng.

    Con mực có màu nâu đỏ đẹp mắt, miếng râu mực nóng bỏng mềm trơn. Không giống với thịt nướng tươi mềm, râu mực có phần dai hơn, khiến cho người ta cứ muốn nhai mãi không muốn nuốt xuống.

    Khứu giác và vị giác của Vương Giai Kỳ nhạy bén liền đoán ra lượng nguyên liệu được sử dụng nhưng cô ấy vẫn để thầy Phương dạy lại năm lần. Khi thầy Phương cười thành tiếng, Vương Giai Kỳ nấu thành công món mực nướng Teppanyaki.

    Tiếp theo là món thịt nướng mật ong. Vương Giai Kỳ được Cổ Danh Tuyền dạy cơ bản, thầy Phương dạy thêm hai lần nữa thì hoàn thành làm ra món ăn đạt hạng sáu.

    Hiện tại Vương Giai Kỳ mới có thể làm ra một ít món hạng sáu, những món khác cô làm chỉ đạt hạng bảy trở xuống. Tương lai còn nhiều thử thách nhưng cô không sợ, có huấn luyện không gian hỗ trợ sẽ nhanh đạt tới trình độ trung cấp.

    "Thầy Phương có biết thầy Tạ lần trước huấn luyện cho tôi không?" Vương Giai Kỳ đột nhiên nhớ tới thầy Tạ bèn muốn hỏi thăm chút tình hình.

    "Ở đây có rất nhiều người. Cô hỏi thầy Tạ tôi cũng chẳng biết đó là ai."

    "Được rồi." Xem ra không chỉ có một người, những người huấn luyện này có thể có tay nghề cao siêu đến mức nào chứ?

    Vương Giai Kỳ bị kéo về thế giới thực. Vệ sinh cá nhân xong, Vương Giai Kỳ ra phòng khách thì phát hiện Cổ Danh Tuyền đã biến mất, chỉ để lại một tờ giấy trên bàn.

    "Giai Kỳ, ta ra ngoài khám phá ẩm thực, buổi tối sẽ về." Thầy của cô thật là..

    Vương Giai Kỳ hiểu rõ tính nết của lão Cổ nên đưa cho ông ấy 1000 tệ và điện thoại cũ của cô nên chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

    8: 30, Vương Giai Kỳ tới "Hảo Vị Đạo."


    -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --

    Vương Giai Kỳ định sẽ để thịt nướng Bắc Kinh truyền thống, thịt nướng mật ong và mực nướng Tappanyaki thành ba món ăn vặt ở quán, mỗi món giới hạn 100 phần.

    Ông chủ Giang Hà ở tiệm in sát vách đã từng ăn thử Ma Lạt Thang của Vương Giai Kỳ thì liền trở thành khách quen của quán, cũng có quen biết với nhân viên trong tiệm. Hiện tại trong "Hảo Vị Đạo" chưa có khách, Giang Hà bị mùi thơm câu dẫn bèn đi sang nói chuyện với Phó Hiểu Mai.

    "Quán của mấy người có phải là có món mới không, thật là thơm nha!" Giang Hà nhìn về hướng phòng bếp hỏi.

    "Bà chủ hôm nay làm thêm một số món ăn vặt." Thật ra Phó Hiểu Mai cũng không rõ tình hình, chỉ biết Vương Giai Kỳ vừa tới tiệm đã kéo Cốc Vũ vào bếp học nấu ăn.

    Cốc Vũ chú ý quan sát động tác của Vương Giai Kỳ, cẩn thận dùng xẻng sắt ép mực xuống.

    "Chỗ mực này không tệ." Vương Giai Kỳ mở miệng nói.

    Vương Giai Kỳ muốn đem mấy món ăn vặt học được trong hai ngày qua bán trong tiệm. Nhưng cô không có thời gian, không thể tự mình ngày nào cũng tới quán làm được nên đành nhờ cậy vào Cốc Vũ.

    Cốc Vũ cũng không phải toàn năng. Không có huấn luyện không gian của hệ thống, Cốc Vũ chỉ có thể tự học. Kể cả Vương Giai Kỳ có hướng dẫn cậu ấy thì cũng không thể ngày một ngày hai là làm được. Ba món này xem chừng sẽ mất vài tuần để Cốc Vũ có thể học được.

    Quan trọng là Cốc Vũ còn phải nấu Ma Lạt Thang mỗi ngày. Xem ra phải mở rộng "Hảo Vị Đạo".

    Vương Giai Kỳ muốn mở thêm chi nhánh của "Hảo Vị Đạo". Tháng này "Hảo Vị Đạo" lãi được 230 nghìn tệ. Mở thêm chi nhánh sẽ tốn khoảng 1 triệu tệ. Nếu tiết kiệm ước chừng năm sau cô mới có thể mở thêm chi nhánh.

    Vương Giai Kỳ mang ba món ăn kia ra cho Giang Hà đang ngồi trong tiệm ăn thử.

    "Tay nghề của Giai Kỳ tốt thật đấy. Ăn rồi vẫn muốn ăn thêm." Miệng Giang Hà ăn đến chảy mỡ vẫn còn muốn ăn thêm, ngượng ngùng nhìn Phó Hiểu Mai.

    "Tôi không làm chủ được, anh nói với Giai Kỳ đi." Phó Hiểu Mai muốn để Giang Hà tự đi hỏi Vương Giai Kỳ.

    "Đồ ăn hôm nay giới hạn mỗi món 100 suất, mỗi người chỉ được mua một phần, mỗi phần ba món." Vương Giai Kỳ nói một tiếng xin lỗi với Giang Hà.

    Giang Hà than thở, Vương Giai Kỳ bèn nói thêm.

    "Đợi Cốc Vũ học xong không chừng có thể ăn thêm."

    Nghe Vương Giai Kỳ nói vậy, Giang Hà cảm thấy được an ủi. Mặc dù hôm nay không thể ăn thêm nhưng đợi vài ngày nữa lại có thể tới ăn.


    -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --

    Một giờ trưa, phần xâu nướng đã hết sạch. Nghe nói mỗi người chỉ được mua một phần, thực khách biểu thị mong muốn "Hảo Vị Đạo" ra thêm đồ. Phó Hiểu Mai đành giải thích hôm nay chỉ cho ăn thử, nguyên liệu không chuẩn bị đủ, vài ngày nữa sẽ chính thức bán.

    Lời giải thích của Phó Hiểu Mai vẫn khiến thực khách không hài lòng, nhưng so với những người không ăn xiên que thì những điểm không hài lòng này chẳng là gì cả.

    "Sao trước khi làm cái này em không thương lượng với chị trước. Hiện tại xiên nướng không đủ cung cấp cho khách."

    Khoảng tám giờ tối, khách hàng bắt đầu giảm, Phó Hiểu Mai thừa cơ nói với Vương Giai Kỳ bất mãn của khách hàng.

    "Xin lỗi chị Hiểu Mai. Em lại mang đến rắc rối cho chị rồi, lần sau sẽ thương lượng trước với chị." Vương Giai Kỳ biết mình hôm nay tính toán không chu toàn bèn xin lỗi Phó Hiểu Mai.

    "Không sao, em là chủ của chị, việc này cũng là việc chị phải làm. Nhưng nếu thêm đồ mới vẫn nên bàn bạc trước với chị." Phó Hiểu Mai thấy Vương Giai Kỳ cúi đầu nên không muốn chỉ trích cô.

    "Chị thật là tốt." Vương Giai Kỳ kéo tay Phó Hiểu Mai, lại còn cho cô ấy thêm thẻ người tốt.

    Phó Hiểu Mai đành lắc đầu. Vương Giai Kỳ đôi khi không đáng tin cậy nhưng cô ấy lại rất tin tưởng nhân viên trong tiệm, đây là điều Phó Hiểu Mai không thể tìm được khi cô ấy làm việc tại những tiệm khác. Hơn nữa, tay nghề của Vương Giai Kỳ rất tốt, chỉ ba món nướng hôm nay thôi cũng khiến cho khách hàng thòm thèm đòi thêm.

    "Đinh đinh đong đong.." Một tiếng chuông vang lên.

    Vương Giai Kỳ cầm điện thoại lên, tên hiển thị là một người quen cũ

    (*) Nước hầm đỏ (Master stock) là một loại gia vị thường được sử dụng trong ẩm thực Quảng Đông (Triều Châu) và Phúc Kiến của Trung Quốc, là một loại nước dùng được nấu chậm với nhiều loại gia vị khác nhau.
     
    HanarineAyuxinh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng tám 2022
  5. SaltIsland

    Bài viết:
    0
    Chương 14: Bánh củ cải
    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Xin chào cô Vương, tôi là Chu Kiến Quân."

    "Ông chủ Chu phải không? Có chuyện gì thế?" Vương Giai Kỳ biết rõ con cá này đã cắn câu.

    "Lần trước chúng ta có bàn về việc mua rau củ. Cháu không đến mua mọi người mua hết rồi. Lần trước cháu bảo ta để lại một ít mà đúng không? Vậy bao giờ cháu tới lấy được?"

    Vương Giai Kỳ nghe xong liền biết Chu Kiến Quân đang nói phét.

    "Nghe nói ông định bán rau cho đại siêu thị nhưng họ không lấy vì không có giấy kiểm định." Vương Giai Kỳ hờ hững nói.

    "Nhất định là có người tung tin chơi xấu ta, đồ của tôi bán không quá chạy. Cô Vương đã không muốn mua đồ của tôi thì tôi đành để lại cho người khác." Chu Kiến Quân kích động la hét.

    "Vậy sao? Sao cháu lại nghe nói ông chủ Chu đây còn định mang nguyên liệu đi bán cho các nhà hàng khác nhưng họ đều đã có nhà cung cấp, về sau phải bày ra bán ở sạp."

    Nguyên liệu của Chu Kiến Quân đều khá tốt nhưng không phải ai cũng có hệ thống đánh giá như Vương Giai Kỳ. Hầu hết những quán ăn khác đều không thể phân biệt được cấp độ của đồ ăn. Hơn nữa Chu Kiến Quân keo kiệt như vậy khẳng định sẽ không chiết khấu một đồng nào.

    "Vậy mà cô Vương đây lại tin lời người khác chứ không chịu tin ta."

    Lần trước Vương Giai Kỳ mua nguyên liệu ở chỗ Chu Kiến Quân thì đã cho người theo dõi xem ông ấy định làm gì. Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Vương Giai Kỳ, Chu Kiến Quân thấy Vương Giai Kỳ muốn mua nguyên liệu của mình bèn nghĩ có thể bán cho các nhà hàng với giá cao. Dù sao Vương Giai Kỳ cũng chỉ mở quán bán Ma Lạt Thang, giá cả nhất định không cao.

    "Sao ông chủ Chu không nói thật đi?" Vương Giai Kỳ nắm thóp Chu Kiến Quân nói.

    "Cháu nói đồ của ta không ai mua, chứng cứ đâu. Đây không phải là muốn ép giá sao? Được thôi, vậy cô Vương ra giá đi." Chu Kiến Quân bị Vương Giai Kỳ ép đành phải xuống nước.

    "Không cần ưu đãi, chỉ cần ông chủ Chu dẫn cháu đến tham quan trang trại là được rồi." Vương Giai Kỳ muốn biết lí do tại sao chỉ có rau củ của Chu Kiến Quân là đạt chất lượng sơ cấp. Nếu có thể biết được cách trồng thì có thể phân tích tìm ra nguyên liệu nấu ăn trung cấp.

    "Cái này.." Chu Kiến Quân do dự. Ông không rõ là Vương Giai Kỳ thật sự muốn mua rau hay chỉ muốn học trộm phương pháp trồng rau.

    "Nếu ông chủ Chu không đồng ý thì vụ làm ăn này chúng ta không cần bàn nữa." Vương Giai Kỳ làm bộ tiếc nuối nói.

    "Khoan đã. Vậy lúc nào đến xem?" Chu Kiến Quân sợ mất mối làm ăn bèn đồng ý.

    "Vậy mười giờ ngày mai được không?" Vương Giai Kỳ trong lòng sớm đã có dự tính bèn nói.

    "Được chứ. Vậy ngày mai chúng ta gặp nhau tại nhà ga tàu hỏa."

    "Không thể đi xe buýt sao?" Vương Giai Kỳ ngờ vực hỏi.

    "Ta trồng rau ở quê."

    "Chốt như vậy đi. Ngày mai gặp." Vậy là Chu Kiến Quân không phải người Lương Khê, rau củ sơ cấp kia được trồng ở quê của ông ấy.

    Sau đó Vương Giai Kỳ gọi điện cho Phó Hiểu Mai báo nghỉ một ngày. Phó Hiểu Mai cau mày đồng ý. Ngày mai Vương Giai Kỳ không tới, quán họ sẽ không thể bán xiên ăn vặt nhưng ai bảo Vương Giai Kỳ là bà chủ chứ.


    -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --

    Vương Giai Kỳ cùng Chu Kiến Quân về quê của ông ấy. Thôn Thu Thủy Ngạn ở sát chân núi, chỉ có một con đường nhỏ dẫn thẳng tới thôn. Hai người họ đi ô tô đến gần thôn thì phải đổi xe máy hoặc xe ba gác mới có thể đi vào trong thôn.

    Ở thời điểm giao thông phát triển như này vẫn có một ngôi làng khép kín như vậy nhưng phong cảnh hai bên đường thật sự khá đẹp. Cây cối ven đường sinh trưởng tự nhiên, tiếng chim rừng thánh thót, xa xa còn thấy những bông hoa nhỏ màu trắng không biết tên.

    Vương Giai Kỳ cảm giác mình đã ra khỏi thành phố, không khí trong lành khiến cô ấy tận hưởng được bầu không khí tự nhiên này.

    "Vậy đến nhà ta ăn cơm trước hay ra trang trại trước?" Chu Kiến Quân hỏi.

    "Vậy chúng ta đến trang trại trước đi." Vương Giai Kỳ lấy lại tinh thần nói.

    "Được rồi, ta với cháu đi xem nơi trồng rau trước."

    Nói xong Chu Kiến Quân dẫn Vương Giai Kỳ tới khu ruộng cạnh chân núi.

    "Ba mẫu đất này đều là của ta, chuyên trồng cà rốt, củ cải, khoai tây, rau cải." Chu Kiến Quân chỉ vào mấy miếng đất giải thích cho Vương Giai Kỳ.

    "Vậy mấy mảnh đất bên cạnh thì sao?" Lần trước Chu Kiến Quân không chỉ bán những thứ này, Vương Giai Kỳ còn mua xà lách, rau mùi, cà chua với mấy loại rau khác.

    "Mấy mảnh kia là của người trong thôn giao cho ta đi bán hộ." Chu Kiến Quân đại khái đoán được sự lo lắng của Vương Giai Kỳ bèn giải thích.

    "Nguyên liệu này trông rất tươi ngon." Vương Giai Kỳ thấy chỗ rau này đều rất tươi. Mặc dù bên trên lá có lỗ sâu ăn nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự phát triển của cây.

    "Ta nghe nói trên thành phố rất thích ăn rau hữu cơ nên không hề phun thuốc trừ sâu, cũng không dùng phân bón hóa học." Nói đến đây Chu Kiến Quân vô cùng kích động.

    "Vậy còn vấn đề về sản lượng? Với cả những cây này có vẻ cũng đã được bón phân."

    "Phân bón này đều do ta điều chế. Cách điều chế thật sự không thể nói." Chu Kiến Quân nói xong nhìn qua Vương Giai Kỳ đứng cạnh không hề bất mãn.

    "Cái này cháu cũng không muốn biết." Vương Giai Kỳ bây giờ cũng đã rõ phương pháp Chu Kiến Quân trồng ra nguyên liệu sơ cấp, đất và khí hậu tốt, không sử dụng thuốc trừ sâu và sử dụng phân bón hữu cơ tự làm.

    Thôn Thu Thủy Ngạn này đúng là nơi thích hợp để trồng ra nguyên liệu sơ cấp. Cho dù có hiểu rõ thì Vương Giai Kỳ cũng không thể sản xuất ra loại nguyên liệu này. Rau của cửa hàng Ma Lạt Thang xem ra đành phải nhờ vào Chu Kiến Quân rồi.

    Vương Giai Kỳ trong lòng nghĩ vậy nhưng không hề biểu hiện ra ngoài. Chu Kiến Quân thấy Vương Giai Kỳ không nói gì thì liền thấy thấp thỏm trong lòng.

    "Vậy cháu có muốn về nhà ta ăn cơm không, cũng gần mười một giờ rồi." Chu Kiến Quân muốn lấy lòng Vương Giai Kỳ nhưng lại không muốn tốn tiền, chỉ có cách mời cô một bữa cơm.

    "Được thôi." Vương Giai Kỳ đồng ý ý kiến của Chu Kiến Quân. "


    -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --

    Vương Giai Kỳ thấy Chu Kiến Quân đem một chiếc bàn tròn ra phòng khách. Con dâu của lão Chu từ phòng bếp mang ra khâu nhục cải muối, vợ ông mang ra Tam Tiên chính gốc, sau đó lại mang lên món thịt kho mì căn, cá chép hấp, thịt cừu chín, canh bí sườn bí đao, đều là những món ăn nông thôn.

    Vương Giai Kỳ nếm thử đồ ăn, hương vị nông thôn không quá đặc biệt. Ăn đồ ăn mình nấu quen rồi nên Vương Giai Kỳ thấy những món ăn này khá bình thường.

    " Cô Vương, những nguyên liệu này của ta đều sạch. Ta còn nợ bà con mấy mẫu đất. Bà con trong thôn vì tin tưởng ta mới giao cho ta đem đi bán. Hiện tại không bán được, ta cũng không biết ăn nói với bọn họ như nào. "Thấy Vương Giai Kỳ không biểu hiện gì, Chu Kiến Quân chơi bài thương cảm, chua xót nói.

    Vương Giai Kỳ buông đũa, nhìn Chu Kiến Quân nói.

    " Ông chủ Chu, cháu sẽ bỏ qua việc chú lừa cháu. Toàn bộ nguyên liệu này cháu lấy hết, chú báo giá đi. "Vương Giai Kỳ thấy thời cơ thích hợp liền mua toàn bộ nguyên liệu.

    Chu Kiến Quân không dám không đồng ý, thương lượng giá với Vương Giai Kỳ xong thì lấy giấy viết hợp đồng.

    Vương Giai Kỳ đúng là phải nhìn Chu Kiến Quân bằng con mắt khác, không ngờ ông ấy còn viết cả hợp đồng mua bán. Đọc hợp đồng không thấy có vấn đề gì, Vương Giai Kỳ liền kí tên.

    Chu Kiến Quân vừa ký được hợp đồng thì cười toe toét. Lúc này con dâu của Chu Kiến Quân lại mang thêm đồ ăn.

    Vương Giai Kỳ nhìn đĩa bánh củ cải trên bàn thì thấy rất quái dị.

    " Ta thấy mọi người đều ăn đồ ngọt sau bữa cơm. Vợ ta chỉ làm bánh củ cải nên lấy bánh củ cải thay thế đồ ngọt. "Chu Kiến Quân giải thích.

    Vương Giai Kỳ được Chu Kiến Quân mời ăn cơm, không thể không nể mặt chủ nhà, cầm miếng bánh củ cải lên.

    Vừa mới cho vào miệng, Vương Giai Kỳ liền cảm thấy bánh củ cải này có chút khác biệt.

    Vỏ của bánh củ cải vụn là chuyện bình thường, thậm chí ở vài nơi có xuất hiện vết cháy đen. Nhưng củ cải bên trong rất thơm, mặn ngọt vừa miệng. Sợi củ cải trong nhân được trộn với bột mì rồi đem đi chiên ngập dầu nhưng không hề giòn mà lại rất mềm và dẻo. Sợi của cải thậm chí còn nếm ra được vị ngọt. Với vị giác của Vương Giai Kỳ, vị ngọt này lại càng nổi bật.

    Cũng đã lâu lắm rồi cô mới được ăn món bánh củ cải ngon như vậy. Nhớ năm đó, đồ ăn ngon không có nhiều như bây giờ, cô thích nhất là món bánh củ cải được bán trước cổng trường tiểu học.

    Vào mùa đông lạnh giá, một chiếc bánh củ cải chỉ mất 50 xu. Vương Giai Kỳ thấy cô bán bánh cho những chiếc bánh vào chảo dầu chiên liên tục. Ngọn lửa của bếp than tỏa đều dưới đáy chảo, bánh củ cải trong chảo vang lên tiếng" xèo ".

    Sợi củ cải kết hợp với tôm khô thơm ngon đọng lại trong miệng, nghĩ lại cũng thấy không gì sánh bằng với chiếc bánh củ cải ăn vào mùa đông. Lần cuối cùng cô ăn bánh củ cải là mười năm trước, giờ nghĩ lại lại có cảm giác khó tả.

    " Ông Chu, củ cải này ở đâu vậy? "Bánh củ cải này không giống với những món ăn kia, có vẻ là do sự khác biệt về nguyên liệu.

    " Những món khác đều do vợ ta lên thị trấn mua. Bánh củ cải này là đột xuất nên lấy củ cải trong nhà làm. "

    " Có phải là củ cải do chú trồng không? "Vương Giai Kỳ hỏi.

    " Đúng vậy. "

    Quả nhiên món này ngon như vậy là do sử dụng nguyên liệu tốt.

    " Nguyên liệu sơ cấp thôi đã khiến món ăn trở nên khác biệt như vậy. Lần này mua hết nguyên liệu của Chu Kiến Quân quả là đúng đắn. Nguyên liệu sau này của "Hảo Vị Đạo" đều dùng của Chu Kiến Quân. Sau này nếu có mở thêm chi nhánh, nguyên liệu này sẽ làm Ma Lạt Thang của mình được nâng thêm một bậc."Vương Giai Kỳ suy tư trong lòng.
     
    HanarineAyuxinh thích bài này.
  6. SaltIsland

    Bài viết:
    0
    Chương 15: Cá hộp
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong bếp của "Hảo Vị Đạo", một đầu bếp học việc đang chờ Cốc Vũ kiểm nghiệm món Ma Lạt Thang của mình. Cốc Vũ sinh ra đã không thể nói chuyện, người học việc kia cũng không hề khinh thường anh ấy, chăm chú nhìn Cốc Vũ nếm thử nước dùng món ăn của mình.

    Cốc Vũ thất vọng lắc đầu. Hiện tại chưa thể trở thành đầu bếp, đầu bếp học việc này chỉ có thể nhận được tiền lương học việc là 2500 tệ.

    Sau đó lại có thêm ba người đem thành quả của mình cho Cốc Vũ nếm thử. Nhóm người này được Cốc Vũ nghiêm khắc chỉ dạy từ những thứ cơ bản nhất, hai người làm Ma Lạt Thang, hai người làm đồ nướng.

    Người cuối cùng là Hàn Dương. Hàn Dương là người kém nhất trong nhóm người học việc. Những người còn lại trong nhóm cũng vô cùng xem thường anh ấy. Hàn Dương biết mình chậm chạp hơn những người khác nên quyết định chăm chỉ tập làm đồ nướng.

    Cốc Vũ nếm thử món mực nướng Teppanyaki của Hàn Dương thì lắc đầu. Mặc dù vậy anh ấy vẫn nhìn Hàn Dương gật đầu mỉm cười, ý chỉ món ăn của Hàn Dương ở một mức độ Cốc Vũ cảm thấy có thể công nhận.

    Ba người còn lại làm ra điệu bộ ghét bỏ Hàn Dương. Bốn người họ chỉ có thể giữ lại hai người, Hàn Dương được Cốc Vũ công nhận còn ba người họ chưa chạm tới ranh giới đó.

    Tuy nhiên, suy nghĩ của ba người họ không hề ảnh hưởng đến Cốc Vũ. Trước đó Cốc Vũ là một người tàn tật không ai tuyển, chính Vương Giai Kỳ đã dạy anh ấy nấu nướng. Hiện tại Cốc Vũ cũng đang làm công việc của Vương Giai Kỳ lúc đó. Anh ấy không hề nghĩ mình sẽ lười biếng bởi vì Vương Giai Kỳ đối với việc này kỳ vọng rất cao. Vì vậy anh ấy nhất định sẽ dùng tiêu chuẩn cao nhất để dạy dỗ những người học việc này.


    -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --

    "Cốc Vũ, nhóm người học viện này thế nào?" Vương Giai Kỳ tranh thủ hôm sau "Hảo Vị Đạo" nghỉ buổi sáng đến hỏi Cốc Vũ.

    Cốc Vũ lắc đầu viết lên giấy "Đều không được. Chỉ có Hàn Dương mặc dù vẫn còn hơi kém nhưng có triển vọng."

    Vương Giai Kỳ thở dài, không ngờ người có thiên phú như Cốc Vũ không dễ tìm. Nhóm đầu bếp học việc này đã học được ba tuần, ngay cả huấn luyện căn bản cũng không qua được thì làm sao có thể để họ sang chi nhánh khác được.

    Từ khi ký hợp đồng với Chu Kiến Quân, Vương Giai Kỳ muốn ưu tiên việc mở thêm chi nhánh. Một cửa hàng Ma Lạt Thang không thể dùng hết số nguyên liệu cô mua được ở chỗ Chu Kiến Quân.

    Bây giờ là giữa tháng mười một, Vương Giai Kỳ thử tính lợi nhuận của "Hảo Vị Đạo". Bán thêm đồ nướng thì lãi ròng lên tới 930 nghìn tệ. Đầu năm sau cô có thể mở thêm chi nhánh nhưng nhóm người học việc trong hai tháng nữa không biết có thể làm ra được món ăn đạt chuẩn không.

    Thật ra Vương Giai Kỳ cũng muốn tuyển đầu bếp có kinh nghiệm nhưng nghe tới tiệm Ma Lạt Thang nhỏ của Vương Giai Kỳ đều từ chối. Còn những người muốn nâng cao tay nghề cũng không chọn "Hảo Vị Đạo" của Vương Giai Kỳ. Cuối cùng cô phải nhờ Lâm Khải tìm người.

    Lần trước Vương Giai Kỳ giúp Lâm Khải giải quyết việc làm cho những người không ai muốn tuyển thì được thăng chức lên làm phó phòng thị trường nhân tài. Nghe Vương Giai Kỳ muốn tuyển người, Lâm Khải đề nghị hay là tuyển người mới, vừa dễ tuyển lại vừa có thể tự mình đào tạo từ đầu, điều này có lợi hơn với Vương Giai Kỳ.

    Vương Giai Kỳ thấy Lâm Khải nói đúng bèn nhờ Lâm Khải giúp mình tìm vài người. Lâm Khải đề cử với Vương Giai Kỳ bốn người đều thuộc hộ nghèo. Vương Giai Kỳ cũng không so đo với Lâm Khải việc anh ấy dùng cô để giải quyết vấn đề KPI của mình. Dù sao đôi bên đều có lợi, cô ấy tìm được người, Lâm Khải hoàn thành công việc.

    "Đinh đinh đong đong.." Chuông điện thoại của Vương Giai Kỳ vang lên.

    Vừa nghĩ tới Lâm Khải thì anh ta liền gọi đến.

    "Cô Vương, cửa hàng của cô vừa được chọn là" nhà tuyển dụng kiểu mẫu ". Người của bộ phận nhân lực và an sinh xã hội đang chuẩn bị làm hình mẫu cho đơn vị khó khăn về việc làm. Họ sẽ đến quán của cô kiểm tra, tôi gọi điện thông báo cho cô chuẩn bị trước.

    Vương Giai Kỳ kinh ngạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Kiểu gì mà quán cô lại trúng cái danh xưng đấy?

    " Sao tôi lại được vào danh sách này vậy? "Vương Giai Kỳ lo sợ hỏi.

    " Cấp trên yêu cầu danh sách của mấy người thuộc diện khó khăn tìm được việc nên tôi đưa mấy người cô nhận làm vào danh sách. "

    " Cái này.. Hình như không ổn. "Vương Giai Kỳ thấy mình không đủ tư cách nhận danh xưng này.

    " Thật ra nhờ cô lần trước nhận ba người kia vào làm mà tôi được lên chức. Hơn nữa cô Vương đây không phải đều tuyển những người thuộc diện khó khăn làm nhân viên sao? "

    Vương Giai Kỳ ban đầu nhận người vì cần người chứ không nghĩ nhiều. Ai ngờ Lâm Khải giúp cô ấy trở thành" nhà tuyển dụng kiểu mẫu ", Vương Giai Kỳ thật sự không nghĩ tới sẽ có ngày này.

    Mà thôi, dù sao đây cũng chỉ mới là đề cử, có được chọn hay không cũng chưa biết. Vương Giai Kỳ không muốn để ý đến nữa," Hảo Vị Đạo "của cô nổi tiếng do hương vị món ăn chứ không phải được chính phủ nâng đỡ.


    -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --

    Vương Giai Kỳ cúp điện thoại, việc mà cô đang quan tâm nhất là hương vị món ăn của mình.

    " Mọi người qua đây nếm thử đồ ăn tôi mới làm đi. "Vương Giai Kỳ mang món cá hộp cô mới làm ra.

    " Lại có món gì ngon vậy Giai Kỳ? "Làm nhân viên của Vương Giai Kỳ rất tốt, thỉnh thoảng cô ấy sẽ mang đồ ăn hoặc thức uống đến cho mọi người ăn thử giống như hôm nay, mấy nhân viên trong cửa hàng đều không ngạc nhiên.

    " Đâu có, chỉ là cá hộp làm từ cá đỏ dạ nhỏ thôi. Mọi người đến đây nếm thử đi. "

    Phó Hiểu Mai chỉ có thể nhìn thấy cá hộp ở trong siêu thị. Hộp cá trong siêu thị ăn rất ngon nhưng lại quá đắt.

    Thịt cá trong hộp rất tươi và mềm, có thể dùng đũa róc thịt ra. Phó Hiểu Mai nếm thử, vị chua cay ập ngay vào trong khoang miệng. Thịt cá ngoài vị chua cay còn nếm được một chút vị ngọt. Hương vị của món cá này rất cân bằng, hợp khẩu vị của mọi người.

    Mặc dù bề ngoài của món cá hộp này không được đẹp nhưng thịt cá mềm, hương vị rất tuyệt, bỏ xa những loại cá hộp trong siêu thị.

    Vương Giai Kỳ mang đến ba hộp cá, ngoài hộp chua cay Phó Hiểu Mai vừa nếm còn có cá ngũ vị và cá om đậu.

    Cốc Vũ và Phương Minh Lượng thích cá ngũ vị còn Lý Hồng Phương lại thích cá om đậu hơn.

    Cá ngũ vị có hương vị nồng đậm, cá om đậu lại thơm mùi đậu đen được hầm mềm, vừa mặn vừa tươi, ăn vào rất ngon.

    " Món này không hề giống đồ đóng hộp. "Phương Minh Lượng tán dương cá hộp của Vương Giai Kỳ.

    " Nếu thích ăn thì mỗi người lấy một phần đi. Món này ăn với cháo hay Paofan đều rất ngon. "Vương Giai Kỳ mang cá đến quán chủ yếu là muốn chia cho nhân viên. Đây chính là quyền lợi của những ai làm việc cho Vương Giai Kỳ, lúc nào cũng sẽ có đồ ăn ngon.

    Cốc Vũ nhìn chằm chằm vào hộp cá của Vương Giai Kỳ. Cốc Vũ theo Vương Giai Kỳ lâu như vậy, cô ấy vừa nhìn đã biết tên này muốn gì.

    " Cậu muốn học món này à Cốc Vũ? "Vương Giai Kỳ mở miệng hỏi.

    Cốc Vũ ngượng ngùng nhìn Vương Giai Kỳ gật đầu.

    " Vậy có thể dạy tôi nữa không? Món này ngon như vậy, sợ sau này không thể được ăn lại. "Phương Minh Lượng đối với hộp cá của Vương Giai Kỳ lưu luyến không rời, nghĩ tới sau này không được ăn bèn muốn học.

    Vương Giai Kỳ cũng không muốn giấu làm gì. Món này không tốn nhiều điểm tích lũy, bốn hương vị cũng chỉ mất mười điểm.

    Dạy một hay hai người cũng không khác mấy, Vương Giai Kỳ dứt khoát nói ra cách mình làm ra món cá hộp này.

    " Cách làm khá đơn giản. Nguyên liệu để làm món này có thể là cá diếc biển, cá dạ đỏ hoặc bất cứ loại cá nào thuộc họ cá ngừ. Đem cá đi rán vàng. Sau đó cho thêm các loại gia vị như đại hồi, lá nguyệt quế, tỏi miếng, hành lá đem chiên thơm. Cho chỗ cá đã rán vào nồi áp suất, đổ thêm sốt cà chua, giấm, dầu hào, chao, rượu xái, đường, nước cốt gà, xì dầu, muối và nước vào nấu trong hai tiếng với mức áp suất vừa. Nấu như thế này có thể làm cho xương cá mềm, hương vị của sốt cũng ngấm đẫm vào trong miếng cá. "

    Mấy người họ nghe tai này lọt qua tai khác. Phó Hiểu Mai cảm thấy nấu món này rất phức tạp chứ không đơn giản như Vương Giai Kỳ nói. Chỉ có Cốc Vũ là chuyên tâm lắng nghe và ghi nhớ cách làm, không hề quan tâm đến việc nấu món này có phức tạp hay không.

    " Bà chủ, món này tôi không thể học được. "Phương Minh Lượng chỉ đành tạm biệt món cá hộp ngon lành.

    " Mọi người yên tâm, hôm nào tôi rảnh lại làm món này khao mọi người. "Vương Giai Kỳ trước nay chưa từng keo kiệt phúc lợi ăn uống cho nhân viên.

    Phương Minh Lượng nghe thế thì hô to" bà chủ anh minh ", Phó Hiểu Mai thì ở bên cạnh mỉm cười.

    " Cá hộp này ăn rất ngon, chỉ là không ngon bằng món cà tím muối Vân Nam quê tôi. "Lý Hồng Phương đáng tiếc nói.

    " Cà tím muối là món gì? "Vương Giai Kỳ tò mò món Lý Hồng Phương nói là gì.

    " Đồ muối là món ăn đặc trưng của Vân Nam. Đậu que, cây tề thái, củ cải sợi, con tôm nhỏ đều có thể đem đi muối. Cà tím muối cũng là một loại đồ muối Vân Nam. Quả cà tím được phơi khô rồi mang đi muối, hương vị vừa thơm vừa cay, ăn rất ngon. "Lý Hồng Phương rất tự hào về đồ ăn quê hương.

    " Vậy có thể hướng dẫn tôi làm món đó không? "Vương Giai Kỳ hiện tại không có công thức để tăng kinh nghiệm, không biết món cà tím này có thể đạt chuẩn không.

    " Đương nhiên. Món này rất phổ biến ở chỗ chúng tôi, vừa hay tôi cũng biết làm. "Có vẻ món này rất nổi tiếng ở Vân Nam.

    Lý Hồng Phương định đem công thức cho Vương Giai Kỳ thì một vị khách không mời mà tới làm gián đoạn.

    Trước cổng" Hạo Vị Đạo"xuất hiện một người đàn ông lạ mặt. Người này từ từ tiến vào, trên tay cầm một chiếc cặp da, mặc bộ âu phục phẳng phiu, đeo một chiếc kính, nhìn vào cũng biết là một người ưu tú.
     
    HanarineAyuxinh thích bài này.
  7. SaltIsland

    Bài viết:
    0
    Chương 16: Cháo thịt băm trứng bắc thảo
    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cho hỏi vị nào là Vương Giai Kỳ?" Người đàn ông mở miệng hỏi.

    "Là tôi. Có chuyện gì sao?" Vương Giai Kỳ nhìn người đàn ông trả lời.

    "Tôi là Lý Vũ, cố vấn pháp luật của tập đoàn Như Hải. Chúng tôi muốn thu mua quán của cô. Không biết cô có ý định bán nơi này không?" Lý Vũ nở nụ cười thương mại nói.

    "Thật ngại quá. Tôi không có ý định bán nơi này." Vương Giai Kỳ biết Lý Vũ tới thu mua cửa hàng liền từ chối.

    "Hảo Vị Đạo" là tâm huyết của Vương Giai Kỳ. Nghe thấy có người muốn mua đứa con của mình, Vương Giai Kỳ hận không thể đá tên kia ra ngoài.

    "Cô Vương cứ nghe báo giá của chúng tôi rồi hẵng quyết định." Lý Vũ sớm đã có chuẩn bị, đảm bảo Vương Giai Kỳ sau khi nghe giá thì sẽ do dự. Cái gì cũng có giá của nó, huống hồ cái giá tập đoàn đưa ra vượt xa giá trị của "Hảo Vị Đạo".

    "Tôi không có ý nghĩ sẽ bán cửa hàng." Vương Giai Kỳ thấy Lý Vũ lải nhải, trên mặt bày ra thái độ gợi đòn thì lập tức muốn đánh anh ta rồi đạp ra cửa cho đỡ ngứa mắt.

    "1, 5 triệu tệ. Giá này cô có thấy hợp lý không?" Lỹ Vũ nhất định phải mua được "Hảo Vị Đạo". Giá anh ta đưa ra so với một quán Ma Lạt Thang nhỏ đã là quá cao rồi.

    Lý Vũ trong mắt mấy người Lý Hồng Phương không khác gì một tên cặn bã giả danh trí thức. Nếu nơi này đổi chủ, khẳng định mấy người bọn họ sẽ bị sa thải. Hơn nữa, đối với bọ họ, không ai có thể tốt như Vương Giai Kỳ. Giá trị của Vương Giai Kỳ đối với "Hảo Vị Đạo" không thể thay thế.

    "Cậu Lý có thể đi rồi." Vương Giai Kỳ muốn đuổi khách, kiên nhẫn của cô không còn nhiều.

    "1, 8 triệu tệ. Cô Vương, đây đã là giá cao nhất mà chúng tôi có thể ra rồi. Ngoài tập đoàn Như Hải ra không có nơi nào ra cái giá này đâu." Lý Vũ đẩy kính. Hắn ta đã nhìn thấy nhiều người như này trước đây, tỏ vẻ thanh cao để đẩy giá lên.

    "Phương Minh Lượng, tiễn khách." Vương Giai Kỳ cảm thấy nói chuyện với Lý Vũ như nước đổ đầu vịt. Cô đã nói không bán vậy mà hắn còn tự tin ra giá.

    Nói với loại như Lý Vũ chỉ tốn nước bọt, hắn ta căn bản không nghe. Vương Giai Kỳ không muốn tốn sức với loại người này nữa.

    Ngay từ đầu Phương Minh Lượng đã ngứa mắt với Lý Vũ, cùng Cốc Vũ ném hắn ta ra ngoài.

    Lý Vũ bị đuổi ra ngoài, loạng choạng đứng không vững ngã xuống đất. Lúc này, vẻ ngoài tri thức của Lý Vũ đã biến mất, hắn ta đứng dậy, mông còn dính bụi, cả người chật vật di chuyển.

    "Các người sẽ hối hận!" Lý Vũ thẹn quá hóa giận, cảm thấy đám người Vương Giai Kỳ thật dã man, trong đầu nghĩ xem làm sao để báo cáo với cấp trên.

    Vương Giai Kỳ thấy Lý Vũ tức giận bỏ đi thì muốn tiếp tục công việc còn dang giở trước đó.


    -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -​

    Vương Giai Kỳ lấy cà tím đã phơi nắng ở chỗ Lý Hồng Phương rồi đem hấp chín, để nguội rồi cho vào chậu ướp muối trong sáu tiếng.

    Đến tối, sau khi về tới nhà, Vương Giai Kỳ đem gạo, hồ tiêu, tiểu hồi và đại hồi đảo trên chảo cho dậy mùi sau đó nghiền nhỏ rồi rắc vào cà tím. Cuối cùng cho ớt tươi vào trộn đều và bỏ vào lọ.

    Lý Hồng Phương nói món cà tím muối này nếu để trong lọ có thể ăn trong vòng hai năm, vừa có thể ăn trực tiếp, vừa có thể xào lên thay cho món rau.

    Vương Giai Kỳ còn đang suy nghĩ món này lúc nào ăn ngon nhất thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

    Vương Giai Kỳ ra mở cửa, hóa ra là Lý Tấn. Cô còn tưởng là tên điên Lý Vũ đuổi tới nhà mình.

    "Cậu gõ cửa kiểu gì thế?" Từ trước đến giờ, Lý Tấn đều chỉ gõ cửa mà không mở miệng.

    "Sao cơ? Chẳng lẽ cô muốn tôi gọi" Phó Văn Bội, mở cửa mau "à?" Lý Tấn ngồi trong phòng khách nhưng lại hướng ra phòng bếp hít hà.

    "Cô lại làm món ngon mà không gọi tôi. Cô quên rằng chúng ta là đồng chí à?"

    "Biến. Ai là đồng chí của cậu? Cậu là chó à? Mũi thính như vậy."

    "Sai rồi. So với chó, mũi lợn nhạy hơn." Lý Tấn theo thói quen tranh cãi với Vương Giai Kỳ.

    "Ra vậy. Hóa ra cậu không phải chó mà là lợn." Vương Giai Kỳ chặn họng Lý Tấn.

    "À đúng rồi. Nghe nói cô đã bái sư, người đâu rồi?" Lý Tấn đổi chủ đề.

    "Haha, cậu không thể che giấu bản chất của mình." Vương Giai Kỳ thấy Lý Tấn giả vờ không nghe thấy thì cũng không muốn trêu hắn nữa.

    "Thầy đi thăm bạn rồi, chắc ở chỗ đó luôn, thấy bảo đang bàn luận gì đó nên tạm thời sẽ không về."

    "Cô làm món gì thế? Còn cho thêm cả ớt." Lý Tấn cảm thấy mất mặt trước Vương Giai Kỳ cũng chẳng sao miễn là được ăn ngon.

    "Tôi học món mới từ Lý Hồng Phương. Món cà tím muối này khá giống món dưa muối, mới ướp nên chưa ăn được." Vương Giai Kỳ thấy Lý Tấn thất vọng bèn mang món cá hộp ra cho cậu ta ăn. "Chỗ tôi còn một ít cá hộp. Cậu có ăn không?"

    "Cô đúng là bạn tốt của tôi." Lý Tấn vội vàng gắp cá lên ăn.

    "Mà cậu đến đây làm gì?" Vương Giai Kỳ hỏi.

    "Tới ăn chực, được không?" Lý Tấn thẳng thắn đáp.

    "Thẳng thắn vậy?" Nghĩ lại thì, mỗi lần Lý Tấn đến đều để ăn chực. Chỉ không ngờ tên này có thể nói toẹt ra thế.

    "Tôi hết tiền rồi, phòng cũng không còn đồ ăn, đương nhiên phải qua đây ăn chực rồi. Mà món này hơi mặn, nhà cô còn Paofan không?" Cá hộp ăn ngon nhưng lại không thể ăn vã được.

    "Không có. Nhà tôi chỉ có cháo trắng trứng bắc thảo thôi. Ăn không?" Vương Giai Kỳ làm cà tím muối còn thuận tay nấu thêm nồi cháo.

    "Có."

    Lý Tấn ăn cháo trứng bắc thảo với cá hộp.

    "Vương Giai Kỳ, tay nghề của cô càng ngày càng tốt." Lý Tấn tinh tế cảm nhận đồ ăn.

    Bát cháo trắng được nấu nhừ hòa quyện với thịt nạc và trứng bắc thảo, lại được tô điểm thêm màu xanh của hành lá trông thật ngon mắt.

    "Mùi thơm, thịt nấu vừa tới, trứng bắc thảo không ngon lắm nhưng cũng được, nên cho thêm rau mùi sẽ ngon hơn." Lý Tấn nói xong liền ăn thêm một thìa cháo.

    Vương Giai Kỳ đột nhiên nhớ tới người tới thu mua cửa hàng lúc chiều.

    "Này, cậu có biết tập đoàn Như Hải không?" Vương Giai Kỳ muốn biết tập đoàn đó như nào.

    "Tập đoàn Như Hải? Nghe quen quen." Lý Tấn gãi đầu.

    "Hình như lần trước có nghe người anh trong nhóm nhắc đến."

    "Cậu đừng chỉ biết ăn, nhớ rõ đi." Vương Giai Kỳ muốn moi một chút thông tin từ Lý Tấn.

    "Cô thế mà lại phỉ báng tôi. Tôi thích ăn nhưng không có nghĩa trong đầu toàn thức ăn." Lý Tấn thấy Vương Giai Kỳ khích đểu mình liền cầm điện thoại lên gọi cho ai đó.


    -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -

    "Xin chào. À không sao, hỏi hộ bạn. Vậy à?" Lý Tấn kết thúc cuộc gọi thì nhìn Vương Giai Kỳ.

    "Sao cô lại hỏi về tập đoàn Như Hải?" Lý Tấn nghi hoặc hỏi Vương Giai Kỳ.

    "Hôm nay có người của tập đoàn đó xuống thu mua quán, bị tôi đuổi đi rồi." Vương Giai Kỳ giải thích.

    "Có vẻ cô gặp chuyện lớn rồi." Lý Tấn nghiêm túc nói.

    "Đừng có dọa tôi. Có gì nói hết đi." Vương Giai Kỳ trong lòng thấp thỏm hỏi.

    "Tập đoàn Như Hải không có danh tiếng nhưng ông chủ lại là một người có tiền, hay làm chuyện xấu, ra tay tàn nhẫn phá hủy không biết bao nhiêu công ty, tiền đều kiếm từ mồ hôi xương máu của người khác. Nghe nói ông chủ bên đó hiện nay muốn chuyển sang loại hình ăn uống, nói thẳng ra là muốn cướp công thức của cô."

    Lý Tấn càng nói, Vương Giai Kỳ càng cảm thấy run, không ngờ tập đoàn đó lại có địa vị lớn như thế.

    "Hôm nay cô từ chối là đúng. Mặc dù người này không từ thủ đoạn nhưng mắt nhìn không tệ, Ma Lạt Thang của cô rất có triển vọng."

    "Quán của tôi bị người xấu để mắt tới mà cậu còn nói thế?" Vương Giai Kỳ không biết liệu cô có thể giữ cửa hàng được không, với tình hình hiện tại, chỉ sợ tập đoàn đó sẽ đá bay cô ra khỏi "Hảo Vị Đạo" mất.

    "Không sao. Mặc dù tên đó chắc chắn sẽ không tha cho" Hảo Vị Đạo "nhưng giặc đến nhà thì chúng ta đánh thôi, chắc chắn sẽ không có chuyện gì." Lý Tấn tự tin nói.

    "Cảm ơn lời chúc tốt đẹp của cậu." Vương Giai Kỳ cảm thấy Lý Tấn đang an ủi mình, dù sao thì tới đâu hay tới đó, xem ra chỉ có thể phó mặc cho số phận.

    Lý Tấn thấy Vương Giai Kỳ lo lắng cũng không nói thêm gì, dù sao cậu vẫn cảm thấy "Hảo Vị Đạo" sẽ không có vấn đề gì.
     
    HanarineAyuxinh thích bài này.
  8. SaltIsland

    Bài viết:
    0
    Chương 17: Bánh Flan quýt
    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh Tiền. Em ra giá 1 triệu tám nhưng Vương Giai Kỳ không đồng ý bán cửa hàng cho chúng ta. Tóm lại là chê giá chúng ta đưa ra quá thấp."

    Lý Vũ báo cáo với một người đàn ông trung niên bụng phệ.
    Người này chính là Tiền Như Hải nổi tiếng xấu xa.

    "Hừ. Rượu mời không muốn uống lại muốn uống rượu phạt. Muốn lấy thêm tiền từ chỗ này đâu có dễ. Vậy đành phải tác động một chút với đám người đó rồi." Tiền Như Hải muốn xem một quán bán Ma Lạt Thang nhỏ như vậy có thể tồn tại bao lâu

    -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --

    Hơn chín giờ tối, "Hảo Vị Đạo" đón tiếp một người mặc áo đen bí ẩn.

    "Hôm nay lại làm món gì ngon thế?" Người đàn ông mặc áo đen này thường xuyên đến "Hảo Vị Đạo" dùng bữa vào lúc nhà hàng sắp đóng cừa.

    "Mau đến đây ăn thử đi anh Lực. Đây là bánh Flan quýt em vừa mới làm xong." Vương Giai Kỳ đem phần bánh Flan đến trước mặt người đàn ông.

    Tháng mười một là mùa quýt, ăn vào chua ngọt không thể dừng lại. Mấy ngày trước, Phương Minh Lượng mang quýt ở nhà lên cho mọi người trong quán nhưng không ăn hết, Vương Giai Kỳ liền từ hệ thống mua mấy công thức có sử dụng quýt tiện tay làm món mới cho quán.

    Vương Giai Kỳ đã làm mấy lần mấy món như quýt ngào đường, mứt quýt, bánh Flan quýt, trà quýt táo gai, rượu quýt. Cũng may là tay nghề cô tốt, nếu không nhân viên của "Hảo Vị Đạo" chắc chắn nhìn thấy quýt là sợ.

    "Đây là bánh Flan gì thế?" Anh Lực múc một muỗng lên ăn thử.

    "Bánh Flan quýt." Vương Giai Kỳ nhắc lại.

    "Không quan trọng. Món này rất ngon, kết cấu đàn hồi, lại có thêm vị chua ngọt, khác hẳn với những loại anh thường ăn, vừa nát vừa tanh." Anh Lực chỉ biết nói món ăn rất ngon.

    Nếu chí ăn quýt không thì sẽ hơi chua răng nhưng khi kết hợp với sữa, trứng và phần đường caramel ở phía dưới thì lại hòa hợp vô cùng.

    "Em dùng Pectin (*) nên hương vị sẽ nhẹ hơn bình thường. Trong bếp vẫn còn, anh thích thì cứ lấy ăn thêm." Vương Giai Kỳ cũng muốn anh Lực ăn nhiều một chút. Thật ra, hôm nay Phương Minh Lượng có việc nên về sớm, phần của cậu ấy hiện tại không có ai ăn.

    Vương Giai Kỳ ép Phó Hiểu Mai ăn ba phần, Lý Hồng Phương ăn hai phần, Cốc Vũ ăn bốn phần, trong bếp còn thừa năm phần. Nhân viên trong quán đều chắc chắn đây là lỗi của Phương Minh Lượng, tự nhiên không đâu lại mang lên một đống quýt. Vương Giai Kỳ thấy chỗ quýt thì hào hứng làm ra một đống đồ ăn, báo hại họ phải ăn bánh Flan nhiều như thế.

    Vương Giai Kỳ đang tính đem chỗ còn lại sang cho Lý Tấn thì anh Lực tới ăn cơm, coi như đây là món tráng miệng tặng cho khách ăn thử. Anh Lực là người đã giúp Vương Giai Kỳ giải quyết đám lưu manh hay tới "Hảo Vị Đạo" quấy rối.

    Anh Lực theo một nghĩa nào đó thì là một tên cặn bã nhưng lại vô cùng sành ăn. Hắn thích tới "Hảo Vị Đạo" lúc gần đóng cửa để ăn Ma Lạt Thang, vừa không phải chen chúc xếp hàng với những khách khác mà thỉnh thoảng lại được Vương Giai Kỳ đãi ăn thử món mới của cô.

    "Nghe nói đang có người định thu mua quán của em. Mấy tên lần trước tới cũng là do người đó chỉ định." Anh Lực ăn xong nghiêm túc nói.

    "Vậy anh có biết người đó là ai không?" Vương Giai Kỳ trong lòng đã gần như đoán được người đó là ai.

    "Tiền Như Hải."

    "Cảm ơn anh nhiều." Thật sự là hắn. Tên này lần trước muốn thu mua quán của cô không được thì lại cử người tới phá quán, xem ra muốn ép giá đây mà.

    "Em không phải lo đâu. Anh đã cho mấy người để mắt xung quanh đây rồi, đảm bảo không ai dám tới làm loạn. Nhưng em vẫn phải cẩn thận tên Tiền Như Hải đó, không biết chừng hắn ta còn làm ra nhiều chuyện nữa." Anh Lực nhắc nhở Vương Giai Kỳ.

    "Anh giúp em quá nhiều rồi. Thật không biết phải cảm ơn anh như nào nữa." Vương Giai Kỳ cảm thấy cực kỳ biết ơn những việc anh Lực đã làm cho "Hảo Vị Đạo".

    "Vậy thì cứ nấu nhiều món ngon là được rồi. Hôm nào không có đồ ăn, anh nhất định sẽ tìm em để tính sổ." Anh Lực đùa giỡn nói. Thật ra việc này anh ấy làm chỉ vì tiện tay mà thôi.

    "Vậy anh có muốn ăn thêm bánh Flan không?" Vương Giai Kỳ cũng không có gì để tặng cho anh Lực cả.

    "Anh về luôn đây. Anh ăn no rồi không còn bụng để ăn thêm đâu." Anh Lực hơi sợ sự nhiệt tình của Vương Giai Kỳ, tranh thủ thời gian thì về luôn.

    Vương Giai Kỳ hơi tiếc, đành phải mang chỗ còn lại sang cho Lý Tấn vậy.


    -- -- -- -- -- -- -- -- -- --

    Vương Giai Kỳ cau mày. Đúng như những gì anh Lực nói hôm qua, Tiền Như Hải thật sự đã làm ra không ít chuyện. Bốn người tới, ba người đã rời đi, giờ chỉ còn lại Hàn Dương.

    Nghe Hàn Dương nói thì người của tập đoàn Như Hải đã tới tìm mấy người bọn họ muốn cướp người, tiền lương 5000 tệ. Tiền lương Vương Giai Kỳ trả cho bọn họ chỉ có 2000 tệ, đây đúng là lời đề nghị tốt.

    "Vậy sao cậu không đồng ý?" Vương Giai Kỳ thấy lạ với lựa chọn của Hàn Dương.

    "Bọn họ muốn tìm trợ lý, tôi chỉ muốn làm đầu bếp." Hàn Dương buồn buồn nói.

    Hàn Dương chính là người Cốc Vũ đã để ý. So với những người khác, năng lực học tập cùa Hàn Dương không được tốt, thường xuyên nướng cháy đồ. Nhưng trong khi những người khác làm việc qua loa thì Hàn Dương lại rất tập trung, mỗi lần anh ấy đều ở lại để nghiên cứu.

    Chỉ với sự quyết tâm của Hàn Dương, Vương Giai Kỳ quyết định sẽ đào tạo cậu ta thành một đầu bếp giỏi.

    "Giai Kỳ này. Em phải cẩn thận với Tiền Như Hải. Người của tập đoàn Như Hải đang muốn kéo hết nhân viên trong quán sang chỗ bọn họ. Bọn chị đều đã từ chối rồi." Phó Hiểu Mai đem tình huống này nói rõ với Vương Giai Kỳ.

    "Mọi người đều là nhân viên lâu năm của" Hảo Vị Đạo ". Tôi quyết định tăng lương cho mọi người, nhân viên chính thức đều được tăng 3000 tệ, nhân viên thực tập được tăng thêm 1000 tệ." Vương Giai Kỳ mặc dù rất cảm động với tấm lòng của nhân viên nhưng vẫn cần phải mua chuộc lòng người một chút, trước mắt sẽ tăng lương cho mấy người bọn họ.

    "Cửa hàng chúng ta mới mở ba tháng sao đã tăng lương rồi?" Phó Hiểu Mai đã quyết định sẽ đi theo Vương Giai Kỳ, tiền lương nhiều ít không quan trọng, hơn nữa lương hiện tại của cô cũng là 4000 tệ một tháng.

    Cốc Vũ là người nhận lương cao nhất trong tiệm, một tháng 7000 tệ. Bây giờ tăng thêm 3000 thì lương sẽ là 10.000 tệ, đầu bếp khách sạn cao cấp cũng chỉ nhận được nhiêu đó tiền lương.

    Cốc Vũ nghe thấy Vương Giai Kỳ muốn tăng lương cho mình liền lắc đầu chạy đi tìm giấy, muốn từ chối ý tốt này. Cốc Vũ vội vàng, mặt đỏ hết cả lên, loay hoay tìm mãi không thấy cuốn sổ mọi ngày hay viết.

    "Được rồi, nếu coi tôi là bà chủ thì cứ an tâm nhận lương đi, những gì mọi người làm vì" Hảo Vị Đạo "tôi đều nhìn thấy hết. Hơn nữa mấy tháng này quán chúng ta cũng ăn nên làm ra, tôi cũng định sẽ tăng lương cho mọi người." Vương Giai Kỳ không muốn mấy nhân viên nguyện ý đi theo mình lại phải nhận mức lương thấp hơn của tập đoàn Như Hải.

    Lý Hồng Phương và Phương Minh Lượng có chút ngượng ngùng. Hai người họ thật sự có chút dao động. Tập đoàn Như Hải vì muốn thu mua "Hảo Vị Đạo" mà trả cho họ 5000 tệ.

    Hai người họ không đáng giá đến thế. Chỉ sợ sau khi thu mua được nhà hàng, ông chủ mới sẽ đá họ ra ngoài. Như thế thà ở lại đây đi theo Vương Giai Kỳ nhận lương tháng 3000 tệ còn chắc chắn hơn.

    "Đinh đinh thùng thùng.."

    Vương Giai Kỳ bắt máy.

    "Đồng chí Vương Giai Kỳ. Tôi muốn báo cho cô một tin tốt." Lý Tấn lên tiếng.

    "Sao?" Vương Giai Kỳ không biết Lý Tấn rốt cuộc muốn là gì.

    "Đến lúc đó cô sẽ biết thôi. Tôi có việc rồi. Cúp trước đây."

    "Ơ. Này!" Vương Giai Kỳ chưa nói được mấy câu thì Lý Tấn đã cúp máy. Tên điên này!


    -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --

    "Lũ phế vật. Thế mà các người lại không có công thức của" Hảo Vị Đạo ". Tiền tôi bỏ ra để các người đem mấy tên kia về cuối cùng lại chẳng lấy được gì." Tiền Như Hải đứng trong văn phòng quát tháo.

    "Bọn em thật sự không biết mấy tên kia chỉ là đầu bếp học việc. Lúc hỏi thì bọn nó bảo biết cách làm, nhưng hương vị làm ra lại thua xa hương vị của" Hảo Vị Đạo "." Một người trẻ tuổi lên tiếng.

    "Thế những người còn lại đâu?" Tiền Như Hải mặc kệ mấy tên học việc kia, dù sao cũng không có giá trị lợi dụng, hắn ta cũng chẳng cần nữa.

    "Chúng ta đã đưa giá cao hơn nhưng tất cả bọn họ đều không đồng ý." Tiền Như Hải tra hỏi, người kia cũng không dám không nói.

    "Không phải chúng mày đều tự cho là mình giỏi à? Có chút chuyện mà cũng không làm xong." Nói xong, Tiền Như Hải ném quyển từ điển trên bàn vào người bọn họ.

    Người trẻ tuổi kia vừa hay đứng gần Tiền Như Hải, cả quyển từ điển ném thẳng vào người.

    Sau khi cho lũ đàn em một trận, tâm trạng Tiền Như Hải đã thoải mái hơn.

    "Tất cả đều là đám phế vật. Lý Vũ, gọi điện cho giám đốc Hà, đến lúc hắn phải trả nợ rồi." Tiền Như Hải mắng xong đám đàn em quyết định tự mình ra mặt.

    Nhân viên "Hảo Vị Đạo" đều được tăng tiền lương nên ai nấy đều cao hứng, tâm tình của Vương Giai Kỳ cũng không tệ, coi như thoát được Tiền Như Hải một lần.

    Lúc này, Vương Giai Kỳ còn chưa biết Tiền Như Hải đã âm thầm hành động, "Hảo Vị Đạo" chuẩn bị rơi vào tình huống nghiêm trọng.

    (*) Pectin là một chất bột có màu được chiết xuất chủ yếu từ các loại trái cây họ cam quýt, cùng một số loại trái cây khác như táo, cà chua, mận.. Pectin là một phụ gia an toàn và được sử dụng nhiều trong công nghệ thực phẩm. Pectin có tác dụng tương tự với Gelatin và được dùng thay Gelatin với những người dị ứng với Gelatin. Pectin có thể làm giảm cholesterol trong máu, tăng cường hoạt động tiêu hóa, hỗ trợ điều trị tiểu đường, kiểm soát mức độ tiêu chảy và hỗ trợ giảm cân.
     
    HanarineAyuxinh thích bài này.
  9. SaltIsland

    Bài viết:
    0
    Chương 18: Gà đá
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mười giờ sáng, "Hảo Vị Đạo" treo biển hiệu tạm đóng cừa.

    Một người đàn ông trung niên đặt tay sau lưng, nhìn quanh dò xét "Hảo Vị Đạo".

    "Giám đốc Hà. Đây chính là giấy phép của chúng tôi." Vương Giai Kỳ mang giấy phép kinh doanh và giấy khám sức khỏe của nhân viên ra cho giám đốc Hà xem.

    Giám đốc Hà xem xét từng giấy tờ, trên mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào.

    Vương Giai Kỳ đứng sang một bên. Cô ấy đã làm đủ những giấy tờ cần thiết, mỗi tháng đều nộp đủ tiền thuế. Nhưng người này lại đúng lúc Tiền Như Hải muốn thu mua quán của cô tới kiểm tra, xem ra là không có ý tốt.

    Giám đốc Hà không ngờ một quán ăn nhỏ như "Hảo Vị Đạo" lại có đầy đủ giấy tờ, ông không có cách nào phản bác.

    "Mấy nguyên liệu này sao không có nhãn mác?" Giám đốc Hà nhìn thấy nguyên liệu trên bàn đều được đựng trong âu sắt, chỉ có thể bắt lỗi chỗ này.

    "Đây đều là do quán tự tay làm, không mua ở ngoài." Mặc dù giám đốc Hà cố tình bắt bẻ nhưng Vương Giai Kỳ không thể nổi giận.

    "Đây đều là đồ tự nấu, không có qua kiểm tra, nếu khách hàng ăn phải gặp vấn đề gì thì sao?" Giám đốc Hà được nước lấn tới, dùng sức nói chuyện mặc dù ông ta không hề quan tâm đến vấn đề an toàn vệ sinh thực phẩm.

    Vương Giai Kỳ thấy người này cố tình gây sự cũng không biết làm thế nào, chỉ đành giải thích nguyên liệu của quán không có vấn đề gì.


    -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --

    Văn phòng nội bộ của tập đoàn Như Hải.

    "Anh Tiền. Giám đốc Hà đã tới kiểm tra" Hảo Vị Đạo "." Lý Vũ báo cáo với Tiền Như Hải.

    "Hắn ta bình thường ăn sung mặc sướng, đã tới lúc phải trả lại rồi." Tiền Như Hải vuốt vuốt quả óc chó trong tay.

    "Anh Tiền thật lợi hại. Có thể nghĩ ra mỗi ngày mời một người tới" Hảo Vị Đạo "kiểm tra, hôm nay là bộ Công Thương, mai là Trật tự Đô thị, e là nhà hàng đó không thể buôn bán bình thường được." Lý Vũ nịnh nọt tán thưởng Tiền Như Hải.

    "Cậu xem mà học tập, đôi khi luật pháp còn không bằng dùng thủ đoạn." Tiền Như Hải nghe thấy mấy lời nịnh nọt của Lý Vũ thì tâm trí lên mây.

    "Đúng vậy. So với anh Tiền thì Lý Vũ em còn phải học tập nhiều." Lý Vũ có thể đi theo Tiền Như Hải lâu như vậy là do hắn biết khua môi múa mép, có thể nịnh nọt làm cho Tiền Như Hải vui sướng.


    -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --

    Bên này, giám đốc Hà hết chê nguồn gốc nguyên liệu có vấn đề thì lại chê bếp của Vương Giai Kỳ sắp xếp không hợp lý, dễ xảy ra hỏa hoạn.

    Vương Giai Kỳ chắc chắn tên này do Tiền Như Hải phái tới phá việc kinh doanh của cô nhưng không có biện pháp nào đối phó.

    "Giai Kỳ. Trước cửa hàng có một người tự xưng là phó giám đốc Lý tới kiểm tra vệ sinh an toàn thực phẩm." Phó Hiểu Mai tiến tới nói thầm vào tai Vương Giai Kỳ.

    Vương Giai Kỳ tê dại đầu óc, không ngờ tên Tiền Như Hải này không từ thủ đoạn nào. Cô ấy định ra ngoài đón tiếp thì phó giám đốc Lý tự mình bước vào.

    "Giám đốc Hà." Phó giám đốc Lý thấy giám đốc Hà liền lên tiếng chào hỏi.

    "Ông cũng tới kiểm tra à?" Giám đốc Hà dò hỏi.

    "Đúng vậy. Thành phố gần đây đang kiểm tra ngẫu nhiên một số quán ăn. Không ngờ có thể gặp giám đốc Hà tại đây."

    Giám đốc Hà cứ nghĩ lão Lý là do Tiền Như Hải gọi tới, không ngờ lời nói của lão Lý làm giám đốc Hà nghĩ cảm thấy khó xử.

    "Kiểm tra nhiều nhà hàng rồi nhưng chỉ có ở đây là khiến tôi hài lòng. Bếp không bị tràn dầu, dụng cụ sạch sẽ, vị trí hợp lý, đồ ăn thừa cũng được đặt ở cửa sau. Cô gái vừa lập nghiệp mà giữ được chất lượng vệ sinh như này đúng là không dễ dàng.

    " Đúng vậy. Vệ sinh an toàn thực phẩm rất quan trọng. "Vương Giai Kỳ không đoán được nguồn gốc của người này đành thuận theo mà nói.

    Lúc này, Phó Hiểu Mai lại tiếp tục đi vào phòng bếp, vẻ mặt quái dị.

    " À Giai Kì. Lại có một nhóm người nữa tới, hình như là người của đài truyền hình. "

    Vương Giai Kỳ mặc kệ hai người kia ở trong bếp với nhau, lập tức chạy ra ngoài. Một đám lãnh đạo bị vây bởi một đám phóng viên. Một người trong số họ thấy Vương Giai Kỳ lập tức chạy ra bắt tay.

    " Cô Vương. Cảm ơn cô đã giúp xã hội chúng ta giải quyết vấn đề việc làm. Tôi đại diện cho hội tư xã cảm kích một người chủ như cô. "

    Ra là người của bộ phận an sinh xã hội lần trước muốn trao cờ" Đơn vị gương mẫu giải quyết vấn đề việc làm "cho cô.

    Vương Giai Kỳ chẳng hiểu mô tê gì thì bị kéo lên nhận cờ, sau đó bị một đám phóng viên vây vào hỏi cảm nghĩ.

    " Ờ.. Tôi cũng không ngờ mình lại có vinh dự này. Thời điểm tuyển dụng cũng không nghĩ tới có ngày này. "

    Vương Giai Kỳ không biết phải nói gì. Đây là lần đầu tiên có nhiều camera chĩa về phía cô như vậy.

    Phóng viên nhanh mắt nhìn thấy giám đốc Hà và phó giám đốc Lý bên trong" Hảo Vị Đạo "lập tức chạy lại trước mặt hai người họ.

    " Xin hỏi hai ông tới đây vì sự kiện trao cờ đơn vị gương mẫu hay sao ạ? "

    " Theo lệnh của thành phố, tôi tới một số đơn vị để kiểm tra vệ sinh an toàn thực phẩm, "Phó giám đốc Lý lên tiếng.

    " Kết quả như nào vậy ạ? "

    " Tiêu chuẩn vệ sinh đều rất tốt. "Phó giám đốc Lý mỉm cười nói.

    " Vậy giám đốc Hà cũng tới để kiểm tra sao ạ? "

    " Đúng, đúng. Giấy tờ đầy đủ, thủ tục cũng làm rất tốt. "Giám đốc Hà lúc này không thể bắt lỗi nguyên liệu của quán được, lão Lý cũng đã xác nhận vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm rồi. Nếu ông ấy còn muốn ở đây so đo thì khẳng định sẽ dính vào phiền phức.

    Cứ thế, rắc rối đã được giải quyết.

    Sau khi phóng viên và các lãnh đạo rời đi, Vương Giai Kỳ bảo Phương Minh Lượng treo cờ khen thưởng lên tường, còn mình thì ra ngoài gọi một cuộc điện thoại.

    " Xin chào anh Lâm, tôi là Vương Giai Kỳ. Tôi không nhận được thông báo nhưng hôm nay lại có người tới trao cờ khen. "Vương Giai Kỳ dò hỏi chuyện từ chỗ Lâm Khải.

    " Vốn dĩ quán của cô không nhận được cờ nhưng có một nơi khai gian về việc tuyển người nên nhà hàng của cô được đưa vào thay thế. "Lâm Khải giải thích.

    " Thế còn phó giám đốc Lý tới kiểm tra vệ sinh an toàn thực phẩm thì sao? "Vương Giai Kỳ biết người của an sinh xã hội là do Lâm Khải gọi đến. Nhưng còn lão Lý, ông ấy thậm chí còn nói tốt cho nhà hàng, cô thật sự không hiểu.

    " Người của cục vệ sinh an toàn thực phẩm? Tôi không biết. "Lâm Khải cũng không biết tại sao lại có người tới kiểm tra an toàn vệ sinh thực phẩm.

    Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp sao? Vương Giai Kỳ vừa cúp máy thì Lý Tấn gọi điện tới.

    " Đã thấy sự bất ngờ của tôi chưa? "Lý Tấn không thể chờ đợi hỏi.

    " Bất ngờ nào? Chắc không phải? "Vương Giai Kỳ nghe thấy giọng điệu của Lý Tấn thì nhớ lại tên này từng nói nhà hàng của cô sẽ không có vấn đề gì.

    " Lão Lý là do cậu mời tới à? "

    " Đúng vậy. Cô nợ tôi một lần nhé! "

    " Vậy cậu muốn tôi trả nợ như nào? "Mặc dù không có Lý Tấn cô cũng sẽ giải quyết êm đẹp chuyện này. Nhưng cơ hội mà Lý Tấn mang đến lại giúp Vương Giai Kỳ đánh một đòn thật mạnh vào những người kia.

    " Thật ra tôi không yêu cầu cô trả nợ, lời là do cô tự nói ra nhé! "Lý Tấn đắc ý nói.

    " Có yêu cầu gì mau nói. "Vương Giai Ký không muốn nghe Lý Tấn lải nhải, lập tức nói thẳng vào chủ đề chính.

    " Ở chỗ tôi có món hàng tốt muốn cô giúp tôi giải quyết. "Lý Tấn thần bí nói.

    " Cái gì? "Hàng tốt là cái khỉ gì? Lại còn muốn cô xử lý, xử lý thế nào?

    " Cô tới chỗ tôi đi. "

    Vương Giai Kỳ cúp máy, dặn dò nhân viên hôm nay nghỉ một hôm, sau đó đi tới chỗ Lý Tấn.


    -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --

    " Hàng tốt mà cậu nói đây à? "Vương Giai Kỳ trên tay cầm một cái nồi đá hỏi.

    " Ôi, nhẹ tay thôi, cái nồi này tôi mang về từ Lỗ Lãng đấy, ở đây không mua được đâu. "Lý Tấn thấy Vương Giai Kỳ nhẹ nhàng cầm chiếc bát đá trên tay, lòng đau như cắt.

    " Rồi cái này có gì đặc biệt? "Vương Giai Kỳ không trêu Lý Tấn nữa, đem chiếc bát đá đặt lại lên bếp.

    " Đây là bát đá Mặc Thoát, nấu đồ ăn trong này có thể đem lại lợi ích cho sức khỏe lại còn ngon hơn khi nấu bằng nồi thường. Lần trước tôi cùng bạn đến thị trấn Lỗ Lãng, Tây Tạng. Ở đó người ta dùng cái bát đá này nấu gà, hương vị khó quên. Món gà đá này phải nhờ cô rồi, tôi cũng chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu rồi. "Lý Tấn mắt sáng như sao quay sang nhìn Vương Giai Kỳ.

    Vương Giai Kỳ nhìn ánh mắt của Lý Tấn liền thấy buồn nôn.

    " Thần kỳ vậy sao? Nếu tôi nấu dở thì cậu cũng đừng càu nhàu đấy. "Vương Giai Kỳ thấy Lý Tấn tâng bốc cái bát này như vậy thì cũng nóng lòng muốn thử nhưng vẫn sợ bản thân không thể nấu ra được món ăn đó.

    " Không sao. Cô cứ làm đi, tôi đợi đồ ăn của cô. "Lý Tấn tín nhiệm nói với Vương Giai Kỳ.

    " Vậy còn nguyên liệu thì sao? Chỉ nghe tên món ăn tôi không thể làm được. "Vương Giai Kỳ bất đắc dĩ thỏa hiệp.

    " Đều chuẩn bị xong rồi. "Nói xong, Lý Tấn đưa một chiếc túi cho Vương Giai Kỳ.

    Vương Giai Kỳ mở túi ra, bên trong có một số loại thuốc bắc như hà thủ ô đỏ, đẳng sâm, nhân sâm, đương quy, thiên ma, lan cẩm nha, chi bối mẫu Tây Tạng, khoai mỡ, hoài sơn, ý dĩ.

    " Đây đều là thuốc bắc tôi mang từ Lỗ Lãng về. "Lý Tấn tự hào nói.

    " Bảo sao cậu lại nói là hàng tốt. Nhiều gia vị tốt như vậy đem đi hầm gà, không tốt mới lạ. "Món gà đá này chưa biết hương vị ra sao nhưng giá trị dinh dưỡng không hề nhỏ.

    " Nhưng tôi không thể mang gà Tây Tạng về được. "Lý Tấn nuối tiếc nói.

    Vương Giai Kỳ không thèm để ý tới Lý Tấn, đăng nhập vào cửa hàng của hệ thống tìm món gà đá. Món này cô chưa được nếm qua, nếu không có sự giúp đỡ của hệ thống sợ là không thể nấu nổi.

    Món ăn này có hai mức độ, loại bình thường cần 28 điểm, loại cao cấp hơn cần 210 điểm.

    Có vẻ như loại 210 điểm mới là gà đá ở Lỗ Lãng, điểm tích lũy chắc chắn cũng cao hơn.

    Lần trước Vương Giai Kỳ cố gắng hoàn thành món da cá chiên giòn nhưng đều không đạt tới hạng ba như món cô ăn trong nhà hàng. Món gà đá này có lẽ chỉ có thể hoàn thành phù hợp với trình độ hiện tại của cô ấy.

    Hít một hơi thật sâu, Vương Giai Kỳ đem hết tim gan vào việc nấu món này, đây chính là thực đơn giá trị cao nhất mà cô từng làm.


    -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --

    Vương Giai Ký mở nắp, bỏ hành băm và rau mùi vào rồi lại đóng nắp.

    " Tới ăn đi. "Vương Giai Ký gọi Lý Tấn đang chơi máy tính.

    " Cuối cùng cũng được ăn rồi. "Lý Tấn nghe Vương Giai Kỳ gọi vội vã chạy vào phòng bếp.

    Ròng rã cả một buổi chiều cuối cùng Vương Giai Kỳ cũng nấu xong món này. Bốn tiếng ngâm thuốc bắc, nửa tiếng hầm gà rồi đem các nguyên liệu hầm tiếp trong một tiếng. Toàn bộ quá trình có thể so sánh với hành trình dài 25 nghìn dặm, vô cùng tẻ nhạt. Đây là lần gần nhất Vương Giai Kỳ chuyên tâm nấu nướng đến vậy, trán đổ đầy mồ hôi, hy vọng món ăn có thể thành công.

    " Chính là hương vị này rồi. Vị thuốc bắc nhẹ, thịt gà mềm nhưng đàn hồi, nước súp cũng giống hương vị lần trước tôi ăn."Lý Tấn uống xong một bát cảm thấy không đủ liền múc thêm một bát nữa.

    Vương Giai Kỳ nếm thử, hương vị tuy đặc biệt nhưng chắc chắn không thể đạt tới hạng ba. Hệ thống giám định món ăn, quả nhiên chỉ đạt tới hạng sáu.

    Vương Giai Kỳ có chút thất vọng. Nhưng nghĩ kĩ lại thì có thể dễ dàng làm ra món ăn hạng ba đúng là chỉ có trong mơ. Cô ấy hiện tại là đầu bếp sơ cấp, muốn làm ra món ăn đạt hạng ba có lẽ phải trở thành đầu bếp cao cấp.

    Vương Giai Kỳ vốn không nhận ra tâm tình của mình đã thay đổi. Ban đầu là do hệ thống ép cô ấy nấu ăn nhưng hiện tại cô lại có khát vọng trở thành đầu bếp cao cấp, làm ra những món ăn cao cấp, trái tim càng yêu quý công việc này hơn.
     
    HanarineAyuxinh thích bài này.
  10. SaltIsland

    Bài viết:
    0
    Chương 19: Nộm củ cải tứ sắc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ khi thành lập tập đoàn Như Hải, Tiền Như Hải cố gắng để trở thành người có học thức. Trên bàn làm việc sẽ luôn đặt cuốn từ điển tiếng Anh mặc dù không bao giờ đọc, đúng giờ sẽ xem bản tin thời sự.

    Tiền Như Hải lúc này đang tập trung xem tin tức trên đài địa phương Lương Khê, nghe tới một tin tức mặt liền biến sắc.

    "Sáng nay, tôi đại diện cho cục an sinh xã hội tới trao cờ thưởng. Nhà hàng đã góp phần giải quyết công việc cho những người khó khăn.."

    Tiền Như Hải thấy giám đốc Hà nói mấy câu khen ngợi thì nổi điên, lập tức gọi cho Lý Vũ.

    "Cậu làm việc kiểu gì thế? Bà chủ của nhà hàng đó lai lịch như nào cậu không điều tra à?" Tiền Như Hải thấy phó giám đốc Lý và người của cục an sinh xã hội đều đứng về phe Vương Giai Kỳ liền khẳng định lai lịch của cô gái này không hề đơn giản.

    "Cái này em cũng không rõ. Em chỉ biết bố mẹ Vương Giai Kỳ đã ly hôn. Mấy năm trước mẹ cô ấy đã qua đời, những thứ khác không điều tra ra được." Kết quả điều tra của Lý Vũ hoàn toàn chính xác, mỗi tội không đủ.

    "Đồ ngu. Thế còn bạn bè của cô ta, gia đình bình thường thì bạn bè phải tầm thường chắc!" Tiền Như Hải sau lần này không dám mời thêm người tới gây khó dễ "Hảo Vị Đạo".

    "Lỗi của em." Lý Vũ khúm núm nói.

    "Biến!" Tiền Như Hải nhất định không từ bỏ, những gì hắn ta muốn đều phải có cho bằng được.

    Tiền Như Hải sau đó gọi thêm mấy cuộc điện thoại, thủ đoạn kia không dùng được vậy chỉ có thể sử dụng mưu hèn kế bẩn thôi.


    -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --

    "Tay nghề đầu bếp nhà hàng này quá tệ. Thịt nướng quá chín, vị ngọt mềm của thịt không còn, chẳng khác gì ăn một miếng gia vị nướng." Cổ Danh Tuyền đang nhận xét món thịt nướng mật ong trong "Hảo Vị Đạo".

    "Chỗ chúng ta chỉ là một nhà hàng nhỏ, đâu thể làm ra món thịt nướng đạt chất lượng nhà hàng năm sao." Vương Giai Kỳ biết sư phụ cô ấy là một người cổ quái nhưng đối với thức ăn thì luôn nghiêm túc nhận xét và đánh giá.

    Món thịt này là do Cốc Vũ làm. Tay nghề của Cốc Vũ khá tốt nhưng qua cái miệng của Cổ Danh Tuyền lại trở thành không tốt.

    Cốc Vũ đưa tờ giấy cho Vương Giai Kỳ, bên trên viết: "Tôi nhất định sẽ cố gắng hơn."

    Vương Giai Kỳ thở dài. Cốc Vũ không hề biết cô ấy còn chưa từng nhận được lời khen từ thầy của mình.

    "Giai Kỳ, thời gian tới có rảnh không?" Cổ Danh Tuyền lau miệng hỏi.

    "Có việc gì thế ạ?" Từ trước đến nay, Cổ Danh Tuyền đối với Vương Giai Kỳ đều thẳng thắn yêu cầu, hôm nay lại bày ra thái độ thăm dò.

    "Không phải ta vừa đi thăm bạn sao? Lão ấy nghe nói ta mới nhận học trò thì muốn học trò của lão cùng con trao đổi một chút." Cổ Danh Tuyền nói thật.

    "Thầy thật sự dám để học trò một tháng đi trao đổi trù nghệ với người khác?" Vương Giai Kỳ dám chắc thầy của cô chính là người khởi xướng việc này.

    "Ta tin con mà, dù sao cũng không quan trọng thắng thua." Cổ Danh Tuyền giải thích.

    "Vậy người học trò kia đã học bao lâu rồi?"

    "Một năm."

    Hệ thống lúc này vang lên nhiệm vụ mới.

    "Nhiệm vụ giao đấu. Cùng người khác thi đấu trù nghệ và phải giành chiến thắng."

    Hệ thống hời hợt tuyên bố nhiệm vụ, không giới hạn thời gian, tự động kích hoạt.

    Vương Giai Kỳ đang buồn rầu vì hệ thống cho rất ít nhiệm vụ, thời gian thăng cấp lên đầu bếp trung cấp ngày càng kéo dài. Vương Giai Kỳ hiện tại đang rất khao khát những nhiệm vụ như vậy, khẳng định số điểm tích lũy không hề ít.

    "Vậy lúc nào thì bắt đầu?" Vương Giai Kỳ đồng ý với Cổ Danh Tuyền. Một mặt là không đâu có thể có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống. Mặt khác, cô biết thầy của mình rất cố chấp, tuyệt đối sẽ lải nhải cho tới khi nào cô đồng ý mới thôi.

    "Thời gian là chủ nhật tuần này."

    Vương Giai Kỳ đem hết công việc của "Hảo Vị Đạo" ném lại cho Phó Hiểu Mai, chuyên tâm dành một tuần tới để luyện tập với Cổ Danh Tuyền.

    Cổ Danh Tuyền đưa ra một số món ăn cho Vương Giai Kỳ luyện tập. Vương Giai Kỳ không biết tại sao mình lại phải học những món ăn này nhưng kệ đi, cô ấy tự nhiên lại được học thêm mấy món, không cần phải bỏ tiền ra mua trên hệ thống nữa.


    -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --

    Chủ nhật, Cổ Danh Tuyền cùng Vương Giai Kỳ ngồi xe tới một rừng trúc ở thành phố Nghi Hưng.

    Vương Giai Kỳ ban đầu muốn đi tàu hỏa nhưng Cổ Danh Tuyền lại nhất định mang theo con dao phay, nói gì mà huyết mạch của bản thân, cô đành phải ngồi xe hơi tới Nghi Hưng.

    Không khí trên xe buýt thật sự rất bí bách. Sau khi đặt chân xuống rừng tre, Vương Giai Kỳ hít một hơi, bầu không khí trong lành này khiến cô cảm thấy rất thoải mái.

    Hai người họ đi tới một ngôi nhà tre tên là "Trúc Diệp Đình".

    Ông chủ "Trúc Diệp Đình" là bạn cũ của Cổ Danh Tuyền. Hai người họ được đưa vào sảnh ngồi chờ.

    Ông chủ pha hai chén trà cho Cổ Danh Tuyền và Vương Giai Kỳ, vừa uống trà vừa tám chuyện.

    "Tiểu Tam, tay nghề pha trà quả thật rất tốt."

    Cổ Danh Tuyền đưa chén trà lên thưởng thức hương thơm rồi mới uống. Vương Giai Kỳ cũng bắt chước Cổ Danh Tuyền uống vài ngụm nhỏ.

    "Đừng gọi em là tiểu Tam, hiện tại tuổi cũng không còn nhỏ nữa." Mạnh Tam Thì nghe Cổ Danh Tuyền gọi mình là tiểu Tam không biết nói gì hơn.

    "Gọi quen mồm rồi. Hơn nữa cậu cũng nhỏ tuổi hơn tôi, trong mắt tôi cậu vẫn là tiểu Tam." Cổ Danh Tuyền bác bỏ.

    "Vậy đây là học trò của anh à?" Mạnh Tam Thì không thể nói lại Cổ Danh Tuyền bèn lái sang chuyện khác.

    Vương Giai Kỳ đang ngồi yên lặng uống trà bỗng bị Mạnh Tam Thì nhắc đến.

    "Đây là học trò mới của tôi, Vương Giai Kỳ, trình độ nấu nướng trung bình." Mạnh Tam Thì chọc đúng chỗ ngứa của Cổ Danh Tuyền. Ông ấy cảm thấy Vương Giai Kỳ là một thiên tài nấu nướng nhưng không muốn khen ngợi trước mặt cô.

    "Bạn ta, bác Mạnh." Vương Giai Kỳ gật đầu chào.

    "Lão Cổ xưa nay chưa từng khen ngợi ai nên cháu đừng lo." Mạnh Tam Thì quen biết Cổ Danh Tuyền nhiều năm như vậy nhưng chưa từng nghe ông ấy khen ngợi ai.

    "Cháu cũng quen rồi." Vương Giai Kỳ bình tĩnh trả lời.

    Mạnh Tam Thì thấy Vương Giai Kỳ khá bình tĩnh, cảm thấy cô nhóc này khá được.

    "Hừ." Cổ Danh Tuyền tỏ ra bất mãn.

    "Cháu cảm thấy tay nghề pha trà của ta thế nào?" Mạnh Tam thì nói lái sang chuyện khác.


    "Thật ngại quá. Bình thường cháu không hay uống trà, nếu uống cũng chỉ uống trà nhài, chén trà này..." Vương Giai Kỳ vốn không thích những loại trà đắng như này.

    "Haha. Có phải là hơi đắng không? Đây là trà Khổ Đinh. Lão Cổ hay uống loại trà này. Lúc trước ta uống không cảm thấy vị gì ngoài vị đắng, còn đắng hơn cả uống thuốc nam. Nhưng lâu dần lại thấy hậu vị ngọt, uống nhiều thành nghiện, mỗi ngày ta đều pha một chén uống."

    Vương Giai Kỳ nghe bài ca Amway (tập đoàn đa cấp) của Mạnh Tam Thì thì uống thêm một hụp. Quả nhiên cô ấy chỉ là người bình thường, toàn vị đắng.

    "Lão Cổ, chờ lâu chưa?"

    Vương Giai Kỳ vẫn còn chưa cảm nhận được vị ngọt của chén trà thì một ông lão mặc bộ quần áo tập Thái Cực Quyền màu xanh đậm bước vào.

    "Tôi chờ được nửa tiếng mới thấy ông tới." Cổ Danh Tuyền không khách sáo nói.

    "Do ông tới sớm thôi. Tôi đây tới rất đúng giờ."

    "Đừng cãi nhau nữa. Có chuyện gì để sau khi hai học trò xong việc rồi tính sau." Mạnh Tam Thì chạy tới hòa giải.

    Người này là Từ Lâm, bạn tốt của Cổ Danh Tuyền, cũng là một bậc thầy nấu ăn nổi tiếng.

    Hai người họ từng học việc trong một nhà hàng, luôn cạnh tranh đấu đá nhau. Bây giờ cả hai đều trở thành bậc thầy nấu ăn, họ không còn so tài với nhau nữa mà để học trò của họ làm điều đó.

    Đáng tiếc, học trò của Cổ Danh Tuyền luôn yếu hơn học trò của Từ Lâm. Mặc dù bọn họ rất chăm chỉ nhưng vẫn không so được sự sáng tạo của học trò Từ Lâm.

    Cổ Danh Tuyền bị Từ Lâm khiêu khích liền đồng ý tỉ thí, chủ đề và địa điểm đều do ông chọn. Dù sao Vương Giai Kỳ mới học không bao lâu, dù không thể thắng được học trò của Từ Lâm thì cũng có thể cho ông ta sáng mắt, Cổ Danh Tuyền cũng có những học trò không phải dạng vừa.

    Dưới sự hòa giải của Mạnh Tam Thì, hai người ngừng cãi nhau.

    "Sao chỉ có mình ông? Học trò đâu? Hay sợ rồi?" Cổ Danh Tuyền thấy Từ Lâm đi một mình bèn khích đểu.

    "Học trò của ta đang đi đỗ xe, chờ chút."

    Sau khi Từ Lâm nói có một thanh niên cao gầy bước vào.

    "Xin lỗi vì để mọi người đợi lâu." Người kia sau đó lại quay sang chào Mạnh Tam Thì.

    "Ừm." Học trò của Từ Lâm đều nói như vậy, Cổ Danh Tuyền không hài lòng.

    Vương Giai Kỳ đứng một bên vô cùng khiếp đảm. Tên này không phải là Vương Miêu sao?


    -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --

    Khi Vương Giai Kỳ học cấp ba, vì trường học tương đối gần nhà của cha nên mẹ cô bàn với cha cô để ăn trưa ở chỗ của ông ấy. Lúc đó, dù rất ngại nhưng thấy mẹ hàng ngày bận đi làm kiếm tiền nuôi mình, không nỡ bắt mẹ vất vả nên cô đã ăn cơm trưa ở nhà bố trong ba năm.

    Khi đó, vì thường xuyên lui tới chỗ ở của cha nên cô thường xuyên nhìn thấy Vương Miểu - em trai cùng cha khác mẹ của cô. Vương Miểu khi đó vẫn còn học trung học cơ sở đã bắt đầu được cha dạy nấu ăn nhưng Vương Gia Kỳ không hề ghen tị với mối quan hệ cha con của họ.

    Cô nhớ có lần Vương Miểu đang tập làm món nộm củ cải tứ sắc. Có nhiều cách để làm món này. Nói chung, bạn có thể cắt củ cải thành khối vuông hoặc cắt nhỏ sau đó trộn chúng với nhau. Nó khá đơn giản nhưng cần phải sử dụng dao thành thạo.

    Vương Miểu đem cà rốt và củ cải xanh đã cắt sợi để sang một bên, tiếp theo xử lý củ cải trắng.

    Cha cô, Vương Đức Thắng đứng sau thấy Vương Miểu tay chân lóng ngóng liền mắng vài câu. Vương Miểu bị mắng tay chân liền run rẩy. Cũng phải thôi, Vương Miểu khi ấy mới chỉ là một cậu bé, tâm lý không thể vững vàng được.

    Trong phòng bếp phát ra một âm thanh. Vương Miểu bị đứt tay, máu chảy làm đỏ những miếng củ cải trắng trên thớt. Vương Giai Kỳ có thể thấy Vương Miểu rất muốn khóc nhưng không dám.

    Vương Đức Thắng thấy Vương Miểu bị đứt tay thì lấy băng cá nhân băng lại sau đó lại tiếp tục luyện tập. Trên bàn hôm ấy, món ăn này được làm rất tinh xảo, độ dày của những miếng củ cải gần tương đương nhau. Vương Giai Kỳ vốn không ăn món đó vì cô luôn cảm giác những sợi củ cải trên đĩa có vị máu tươi.
     
    HanarineAyuxinh thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...