Huyền Ảo [Edit] Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi - Vô Tâm A Luân Hồi

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Alissa, 26 Tháng hai 2022.

  1. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,873
  2. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,873
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng ba 2024
  3. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,873
    Chương 94: Nam nhân ngốc manh hung tàn kiếp trước (cuối)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mà ở phòng trong, Cẩu Đản đáng thương uất ức lau nước mắt, tóc ngố trên đầu loẹt xoẹt hạ xuống, nó còn lại hơi thở thoi thóp, nhìn ngọc thạch trong tay của đại ma vương ở đối diện, đó là một khối ngọc thạch rất đẹp, trong suốt xuyên thấu, mang theo ánh sáng lập loè kỳ dị, nếu Diệp Vi Vi lúc này nhìn thấy, tất nhiên sẽ nhận ra ngay, vì đó là ngọc thạch gia truyền của cô, sau đó vô tình đánh mất.

    Có điều, ngọc thạch gia truyền của Diệp Vi Vi cũng có sức mạnh, tuy nhiên chỉ là sức mạnh phòng vệ, kém xa khối ngọc thạch ở hiện tại có ánh sáng chói lóa và sức mạnh ẩn chứa bên trong miếng ngọc này.

    Của con, của con.

    Trong mắt Cẩu Đản cũng có ánh sáng như thế, dù bề ngoài nó đang thoi thóp, nhưng vẫn với móng vuốt qua, đồng tử hơi hơi mở to, đó là bản năng muốn đồ vật của nó.

    Người đàn ông không xem tiểu quái vật đang ngụy trang, mà chỉ vuốt ve ngọc thạch trong lòng bàn tay.

    Đây chính là bản thể của anh, anh chưa từng nghĩ tới, có một ngày, sẽ có một tiểu quái vật khác, có thể hấp dẫn bản thể của anh, mượn dùng sức mạnh trong đó sinh ra, càng không ngờ..

    Anh đặt tay lên vị trí ở ngực: "Anh là ai?"

    Lúc đầu còn tưởng ý thức kia muốn đoạt bản thể, nhưng nếu ý thức kia không trợ giúp, tiểu quái vật còn ở trong bụng Diệp Vi Vi không có chút quan hệ nào với ngọc thạch, thì anh căn bản không thể lấy đi bản thể.

    Nhưng mà nếu ý thức kia hồi bản thể, thì trong khoảng ba năm ngày sau thì anh vẫn có thể loại trừ nó, bởi vì sức mạnh cùng thần hồn của anh sớm đã trải qua trăm ngàn năm dưới nền đất linh mạch cô đọng, do đó chỉ một sợi âm hồn kém cỏi thì anh căn bản chưa từng đặt ở trong lòng.

    Mà sự xuất hiện của Diệp Vi Vi lại là ngoài ý muốn, nhưng lại trở thành điều không thể tránh khỏi: "Anh là tôi."

    Cái ý thức kia chưa từng trả lời vấn đề của anh, chính anh tự đáp.

    "Vậy ra, tôi cũng là Mạc của cô ấy."

    Anh nói, môi hơi hơi gợi lên, nhìn tiểu quái vật đáng thương ngụy trang lại đang canh me, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới và muốn cắn xé anh, mà anh cảm thấy đáp án này không quá khó để tiếp thu, thậm chí còn vui vẻ chấp nhận: "Con là con của cô ấy, cũng là của ta."

    Cho nên về khối ngọc này.. Anh gỡ móng vuốt nhỏ cứng đờ của tiểu quái vật ra, đặt ngọc thạch vào lòng bàn tay nhỏ của bé.

    "Cẩu Đản, phải ngoan."

    Dù giọng anh cứng ngắc nhưng trong mắt lại ôn hòa.

    Ôm tiểu quái vật đang nắm chặt ngọc thạch vào trong ngực, vẫn ôm kiểu ôm đầu bỏ chân như vừa rồi, nhưng lại rất nghiêm túc, rất cẩn thận mà ôm.

    Rất nhanh đã đến chạng vạng, Diệp Vi Vi mới từ đám bà ba cô sáu hỏi thăm chuyện của cô cùng Phong Sở Mạc rời đi và quay về.

    Nói thật, cô rất mệt, không chỉ mệt thân mà tâm cũng mệt nốt.

    Cái thôn này nằm dưới chân núi, nhà ở đây đều là nhà tranh, tốt hơn chút là làm từ đá và gỗ, với người trong thôn ăn mặc rất, rất là quê mùa, chính là áo dài váy dài.

    Diệp Vi Vi ban đầu còn cho rằng đây là một nông thôn nào đó rất xa xôi, dù ở hiện tại những nông thôn chẳng còn bộ mặt này.

    Chính là, khi cô bị bà ba cô sáu vây quanh hỏi thăm cả ngày, thì cô, người không cho mình là ngốc đã nghĩ đến một viễn cảnh không thể nào tưởng tượng được, rồi không thể không tin.

    Cô cần phải nói với anh gấp, mong trút ra hết những sầu lo phiền muộn khó chịu sâu trong lòng.

    Chỉ là, tất cả những sầu lo phiền muộn kia đều biến thành cảm động khi nhìn thấy người đàn ông ôm thằng nhóc màu lục, hai cha con an an tĩnh tĩnh nằm cạnh nhau.

    Anh nhắm mắt, phảng phất như đang ngủ say, lông mi dài rũ xuống đổ bóng râm, cảm giác này thực an bình.

    "Phong Sở Mạc. Chúng ta có lẽ đã xuyên qua thời không rồi, mà em cũng không chắc lắm."

    "Nơi này có thể là quá khứ, anh có biết thời dân quốc không? Em từng đóng phim về thời đó, dù có nhiều cái không giống lắm, nhưng mà, em có cảm giác, nơi này, có lẽ chính là dân quốc."

    Diệp Vi Vi nhẹ giọng nói, vừa cởi giày, chậm rãi bò tới bên cạnh anh, người đàn đúng lúc vươn một bàn tay, ôm lấy bả vai cô.

    Diệp Vi Vi mỉm cười: "May vẫn còn có anh"

    May mắn có anh, Phong Sở Mạc, may là anh còn đây, còn có Cẩu Đản, dù nơi này là dân quốc thật, thì em vẫn tin, chúng ta cũng có thể sống rất rất tốt.

    Lời editor: Mình không ra chap thường xuyên nữa, mình bận công việc kiếm thêm thu nhập rồi, kinh tế hơi khó khăn nên bạn nào thấy lâu quá có thể bỏ qua truyện, khi nào nhớ quay lại xem. Cảm ơn.
     
  4. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,873
  5. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,873
    Chương 95: Mạc, anh là một người cha tốt (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh không phát hiện ánh sáng loé lên trong mắt cẩu Đản mà dù có cũng chẳng để bụng, phất tay, ấm trà trên bàn trà giữa phòng như bị đôi tay vô hình nào đó nắm, nhấc lên, cột nước rót vào trong chung trà, sau đó chung trà vào trong tay anh.

    Một loạt hành động của Mạc làm Cẩu Đản mở to đôi mắt đen láy. Nó lật người lại, chỏm tóc trên đầu lại phất phơi, bay, bay, nó há to cái miệng đỏ nhỏ, rất nghiêm túc xem, ngoại trừ nước da màu lục ra thì các đường nét trên khuôn mặt Cẩu Đản rất đẹp, mắt đen long lanh, cái miệng nhỏ đỏ, mặt tròn tròn.

    Anh ném ngọc thạch kia vào trong chung (tách) trà để rửa sạch rồi nói: "Há miệng ra."

    Mạc nói một cách ra lệnh.

    Cẩu Đản tức thì mở miệng nhỏ đỏ, để lộ ra hàm răng nhòn nhọn trăng trắng, răng rất nhỏ, song ở dưới ánh trăng soi chiếu trong nó lập loè sáng bén.

    Mạc xem xét miệng cùng hàm răng mọc siêu cấp nhanh của nó, hài lòng gật gật đầu.

    "A ~"

    Cẩu Đản há miệng, mắt nhỏ thúc giục đại ma vương đang nghiêm túc kiểm tra răng mình.

    "Nhai nát rồi mới nuốt."

    Mạc dặn dò một câu, sau đó, ngọc thạch lớn nhỏ bằng hạt gạo dừng trong cái miệng mở to của nó.

    Cảm giác lạnh như băng, còn mang theo mùi hương bùn đất, nó cắn có cảm giác giòn. Mày của nó vừa rồi nhăn lại vì ấm ức thì giờ đã giãn ra, răng rắc răng rắc, nó miễn cưỡng nhai, cưỡng ép xúc động muốn nuốt gọn, tuy vậy nhưng nó vẫn chỉ nhai hai cái cho có rồi gấp gáp, không chờ nổi mà nuốt xuống, rồi nó cảm giác trong bụng mình có một dòng nhiệt nóng chạy, cảm giác no căng làm Cẩu Đản dùng móng vuốt nhỏ vuốt bụng nhỏ, rồi cười khanh khách.

    Mạc nhìn Cẩu Đản vui vẻ cười ngoác miệng thì anh cũng không khỏi nhếch môi, trong mắt một lớn một nhỏ đều chứa ý cười, có chút đặc biệt giống nhau.

    Nếu đã cho Cẩu Đản ăn no, như vậy thì chỉ còn mình ăn, người anh vẫn nóng và khi nghĩ đến Diệp Vi Vi lại càng nóng thêm.

    Anh nghĩ, muốn làm lại sự việc hiện trong đầu mình thêm một lần, thực sự rất mong đợi.

    "Phần còn lại không được phép nhìn."

    Đó vẫn là giọng điệu ra mệnh, nhưng anh nói cũng không rõ lắm.

    Nhưng mà, Cẩu Đản thông minh lập tức nghe hiểu, hừ hừ, mới không thích xem đâu, đại ma vương là một kẻ ngốc, dù nơi đó của mẹ có đồ ăn ngon, nhưng mà, món ăn ngon nhất trên thế giới chắc chắn là hòn đá nhỏ, nó rất thông minh nha, đại ma vương ăn no thì mới có thể tiết kiệm càng nhiều hòn đá nhỏ ngon lành kia.

    Cẩu Đản đã ăn no bụng vừa nghĩ thế liền cười khanh khách, sau đó tứ chi chống lên tấm chiếu, rất tự giác xoay vòng tại chỗ, để mông nhỏ hướng về phía Mạc, đầu hướng về phía cửa, bắt đầu nghiên cứu hoa văn trên cửa.

    Mạc rất hài lòng với ý thức tự giác của Cẩu Đản, nghĩ rằng ngày mai sẽ tiếp tục cho nó ăn một ít ngọc thạch cực phẩm.

    Anh cười và xoay người lại, nhưng người đàn ông lại bắt gặp đôi mắt trợn to của người phụ nữ.

    "... Anh."

    "Nó, nó đói bụng, anh cho nó ăn chút thứ kia, cái đó tốt cho nó."

    Anh luống cuống, không biết nên giải thích như thế nào, cũng không biết tại sao mình lại muốn giải thích, cô ấy vừa rồi có phải đã tỉnh từ trước rồi không? Cô ấy có phát hiện anh trộm làm chuyện này không? Có phát hiện điều bất thường không? Anh sợ, cô biết anh không phải là 'anh'.

    Tuy nhiên, anh rõ ràng là 'anh'. Năm ngón tay của Mạc từ từ nắm chặt, trong mắt hiện lên ánh sáng hung dữ, nếu anh nhìn vào gương sẽ phát hiện ánh sáng trong mắt vừa rồi rất giống Cẩu Đản, như một khuôn đúc ra.

    Nếu, nếu người phụ nữ này dám đuổi anh đi, bất hoà và không cười với anh, như vậy, anh liền bắt cô đi xuống địa phủ ở cùng anh, một ngày không được thì một tháng, một tháng không được thì một năm. Một năm không thể thì mười năm, anh có rất nhiều thời gian, sẽ làm cho người phụ nữ trước mặt nhận ra rõ hiện thực, cô là của anh, là tự cô đưa mình tới cửa, không được phép rời đi!

    Người đàn ông nghĩ như vậy, chỉ là vị trí trước ngực đau dữ dội.

    "... Mạc là một người cha tốt".

    Diệp Vi Vi cười cong cong đôi mắt, hoàn toàn không để ý đến ánh sáng hung dữ trong mắt người đàn ông, đứng dậy, đi đến trước mặt người đàn ông, duỗi tay ra nắm lấy tay anh.

    Diệp Vi Vi không nhìn thấy sóng ngầm mãnh liệt giữa anh và Cẩu Đản, tất cả những gì cô thấy là nửa đêm, người đàn ông thức dậy dỗ Cẩu Đản, giúp nó lật người, nói chuyện và sau đó cẩn thận rửa sạch ngọc thạch đút cho Cẩu Đản ăn, còn cười ấm áp như vậy, đây không phải là một người cha tốt thì còn là gì nữa.

    Khụ khụ, đến nỗi Cẩu Đản vì thích ăn ngọc thạch nên chỉ nhai hai cái giòn tan gì đó cô cũng không truy cứu vì thỉnh thoảng nghe tiếng cười khanh khách bên tai.

    Cẩu Đản như vậy, kỳ thật rất tốt, ít nhất nó dễ nuôi, bản thân Diệp Vi Vi cảm thấy mình không xứng làm mẹ, vì cô không biết Cẩu Đản thích ăn gì, khi nào đói bụng, còn mình cư nhiên còn ngủ say như vậy.

    "Xem ra em còn phải học nhiều hơn nữa, không thể thua Mạc."

    Diệp Vi Vi mỉm cười, có chút ghen tị: "Cũng không thể để sau này Cẩu Đản thân với anh hơn em, em là mẹ nó đó."
     
  6. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,873
    Chương 95: Mạc, anh là một người cha tốt (cuối)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,873
    Chương 96: Học vấn có thể mài ra cơm không? (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,873
    Chương 96: Học vấn có thể mài ra cơm không? (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  9. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,873
  10. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,873
    Chương 96: Học vấn có thể mài ra cơm không? (Cuối)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dù da mặt Diệp Vi Vi có dày đến đâu, cô cũng không thể để người đàn ông này dọn dẹp giúp mình. Chỉ là, cô hoàn toàn không biết rằng, điều người đàn ông nói là giúp, không phải là giúp cô dọn dẹp, mà là giúp cô cất đi.

    Mất một lúc lâu cô mới tháo hết mọi thứ cần giặt, rồi ôm chậu đồ ra ngoài, mà cảnh tượng trước mắt khiến cô dừng bước.

    Người đàn ông đang ôm một cái tả lót hoa màu đỏ quê mùa, làm hình ảnh cao quý của anh trở nên thật buồn cười, thế nhưng, anh rất nghiêm túc, buộc chặt tã lót hoa đỏ ấy trước ngực, chỉ để lộ ra đôi mắt to đen láy của Cẩu Đản. Anh chỉ vào cái cây và nói: "Cây"

    Chỉ vào con gà đang cục tác trong sân: "Gà"

    Chỉ vào cối xay đá lớn trong sân: "Cối đá."

    Chỉ vào cỏ dưới đất: "Cỏ"

    Chỉ lên mặt trời trên trời: "Mặt trời"

    Chỉ vào con sâu xanh trên đất: "Sâu"

    Rất đơn điệu. Không có chút tính từ nào hình dung, chỉ là chỉ vào cái gì nói cái đó, thế nhưng, Cẩu Đản nghe rất chăm chú, khi nhìn thấy cối đá lớn thì cười khúc khích, khi nhìn cái cây, đặc biệt là khi thấy những chiếc lá trên cây, nó còn vùng vẫy muốn ra ngoài, vỗ vỗ tay nhỏ muốn bắt lá chơi, nếu không phải ngay từ đầu đã được bọc chặt, có lẽ đã lộ ra từ lâu rồi, khi nhìn thấy con sâu xanh, Cẩu Đản rất tò mò, như một đứa trẻ bình thường.

    Thật sự, rất hài hòa, rất hài hòa, ở chung rất tốt. Truyện đăng tại dembuon

    Diệp Vi Vi nhìn khí chất nhu nhoà tỏa ra từ người đàn ông, một góc trong lòng cô vốn dĩ lo lắng đã lặng lẽ được xoa dịu. Chính cô cũng không nhận ra, trong tiềm thức của mình, có một khoảnh khắc mà cô từng nghĩ người đàn ông trước mặt không phải là Phong Sở Mạc.

    "Ấy, sao thím Phong không ngủ thêm chút nữa? Người ở quê chúng tôi dậy sớm, tôi còn dặn đám Nhị Cẩu không được quấy rầy hai người mà."

    Thím Ba hấp tấp tiến vào sân nhỏ, tay cầm một cái sàng, bên trong có một ít ngũ cốc, có lẽ để cho gà ăn.

    "Không cần đâu ạ, chúng cháu đã làm phiền thím Ba nhiều rồi, đừng kiêng dè ạ, mà dậy sớm cũng tốt, có thể hít thở không khí trong lành nhất, rất tốt cho sức khoẻ."

    Dù nghe bao nhiêu lần, Diệp Vi Vi vẫn cảm thấy khó chịu với cách gọi là "thím Phong", vì cảm giác mình như một bà thím bốn, năm chục tuổi rồi vậy, mà Diệp Vi Vi kiên quyết phản đối cách gọi "mẹ Cẩu Đản", cho nên gọi là "thím Phong" dù không quen cũng còn dễ chịu hơn một chút, nhân tiện, Diệp Vi Vi đang cân nhắc kỹ lưỡng về việc đặt tên cho con trai mình.

    Ít nhất, khi được gọi là mẹ của ai đó, cô sẽ không cảm thấy muốn ói, Diệp Vi Vi đã chuẩn bị tâm lý để sống lâu dài ở đây.

    "Cục cục cục cục, cục cục cục cục"

    Thím Ba vừa trò chuyện với Diệp Vi Vi, vừa cho gà ăn. Điều khiến Diệp Vi Vi yên tâm là sau khi thím Ba vào, anh đã bế Cẩu Đản chuyển sang chỗ khác, nhìn cách anh chỉ trỏ có lẽ đang dạy Cẩu Đản nhận biết những thứ đó.

    "Thím Phong, chồng cô tốt quá. Nhìn xem, sáng sớm đã bế, dỗ con giúp cô, chắc là đang dạy bé nhận biết chữ, phải không? Nhìn là biết người có học vấn cao. Cẩu Đản có người cha như vậy, sau này chắc chắn cũng sẽ là người tài, chứ đâu như thằng Nhị Cẩu, suốt ngày chỉ biết chơi bời."

    Thím Ba cũng nhìn thấy, cười tươi nói, đây không phải là khen suông, khí chất và ngoại hình của Mạc làm người ta nhìn vào liền thấy như một bức tranh, cảm giác như là một người có học vấn cao, trong thôn đang bàn tán về ba người họ, đặc biệt là Mạc.

    Phụ nữ sau khi có gia đình, tất nhiên, Diệp Vi Vi bây giờ cũng cảm thấy mình đã có gia đình, mà điều họ thích nghe nhất là gì? Chính là những lời khen về chồng và con, lời của thím Ba thật sự làm Diệp Vi Vi rất vui, cô nói lại Nhị Cẩu Tử sau này sẽ hiểu chuyện thôi, Cẩu Đản còn chưa biết gì mà, lại nhịn không giấu được nụ cười hạnh phúc.

    Mạc nhìn Diệp Vi Vi cười rạng rỡ dưới ánh nắng ban mai, dù đứng cách xa nhưng anh vẫn nghe rõ cuộc trò chuyện bên kia, thấy mọi biểu cảm trên gương mặt cô. Anh cúi đầu, đối diện với đôi mắt đen láy của Cẩu Đản: "Mẹ con thích những người có học vấn?"

    Mạc bắt đầu suy nghĩ về những món đồ sưu tập của mình, tất cả đều là tác phẩm của các danh gia, nếu tặng Diệp Vi Vi, có lẽ cô sẽ cười vui hơn nữa chứ?

    Còn Cẩu Đản thì ngơ ngác, người có học vấn là gì, có ăn được không?

    Edit: Alissa
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...