Welcome! You have been invited by jjkabcdefgh to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 1887 Tìm chủ đề
Chương 73: Ghen tuông của đàn ông (1)

Ngôi nhà mà Diệp Vi Vi thuê ở là kiểu xưa cũ, nhà cũ, trang trí bài trí cũng cũ, ngay cả đèn cũng là màu vàng mờ, khó nhìn rõ, không sáng, nhưng lại làm người ta cảm giác ấm áp, Phong Sở Mạc nhìn khuôn mặt say ngủ ấy, dưới ánh đèn vàng mờ, ấm áp đến lạ.

Vừa rồi anh ngồi bên ngoài, trải qua đủ cảm giác đấu tranh, gút mắc, bây giờ những thứ tích tụ dưới đáy đó đều biến mất hết.

Anh không biết cô đang đợi anh hay là vì quên tắt đèn, anh thà tin rằng, cô là đang đợi anh, để lại một ngọn đèn cho anh về nhà.

"Vi Vi, anh về rồi."

Giống như người chồng, nói "anh về rồi" với người vợ đang đợi mình, môi của Phong Sở Mạc nhẹ nhàng tiến đến môi cô, một nụ hôn nhẹ và ấm rơi lên cánh môi nhợt nhạt của cô gái.

"Ưm."

Âm thanh như của động vật nhỏ, anh tỉnh táo lại, mới phát hiện cô ngủ trên sàn nhà, cách một lớp vải mỏng, có lẽ do lạnh, nên cơ thể cuộn tròn lại thành một cụm, dù mặc thêm mấy cái áo cái quần dày nhưng không có tác dụng gì, anh làm theo bản năng, ôm chặt cô, hai tay anh phủ kín đôi tay cô, cúi đầu, nhẹ thổi khí, tại khoảnh khắc kia, lông mày của người đàn ông cũng nghiêm túc đến lạ, nhưng khi cô run rẩy và kêu lạnh thì anh mới bàng hoàng buông tay ra.

Sao anh lại quên mất là mình không có hơi ấm, khí anh phà ra nhanh chóng ngưng kết thành sương, rõ ràng là đêm thu.

Anh đứng dậy, định tìm một chiếc chăn bông đắp cho cô, nhưng chiếc chăn bông mốc meo trên giường đã biến mất tăm, nhìn kỹ, mới phát hiện chăn bông đã bị cô lột ra, ruột chăn được đem đi phơi nắng ở ban công, còn vỏ chăn nằm trong thau giặt đồ, trong nhà này ngoại trừ chiếc chăn bông đó ra thì không hề có chiếc thứ hai, anh lờ mờ cũng hiểu được, tại sao lúc cô về lại giận như vậy.

Diệp Vi Vi cảm thấy rất lạnh, giống như nằm trên mặt tuyết, cuộn tay chân vào, đầu choáng váng, khó chịu muốn chết, nhịn không được bắt đầu mắng chửi, mắng anh hủy hoại chăn, bộ sưu tập và mì ăn liền của mình, tự mắng mình không biết những thứ rối bời kia.

Miệng cô lẩm bẩm, phần lớn không rõ lời, thứ duy nhất rõ là tên Phong Sở Mạc, chính cô cũng không ý thức được, cái tên ngang ngạnh xâm lấn vào cuộc sống của mình, đã để lại nhiều dấu vết quan trọng trong lòng mình rồi.

"Phong Sở Mạc."

Anh vừa đi mua chăn bông mới về rồi lấy nó bao bọc lấy người cô và ôm cô vào lòng mình, anh nghe cô gọi tên anh.

Diệp Vi Vi nhắm mắt lại, trong lúc ngủ mơ gọi tên anh, trong lúc nhất thời, lông mày Phong Sơ Mạt giãn ra như cười, anh áp trán mình lên trán cô:

"Vi Vi."

Em quan tâm anh, đúng không?

Ngay sau đó: "Phong Sở Mạc, đồ khốn! Anh trả lại bộ sưu tập, đồ tắm, trả Chu Chu lại cho tôi!"

Cô dùng lực múa may tay hai cái, vẻ mặt trông rất dữ tợn, nếu anh không ôm chặt lấy cô, thì liệu hai tay kia có đánh vào mặt anh không.

Mặt anh yểu xìu xuống, đột nhiên cảm thấy tất cả những xúc động, ấm áp và niềm vui kia đều bị đóng băng rồi nứt vỡ.

Mình lại tự đa tình rồi.

Điều quan trọng nhất là, hai tiếng Chu Chu khiến Phong Sở Mạc nắm chặt tay: "Diệp Vi Vi!"

Anh gằn giọng, nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô, tức thì ánh mắt lóe lên một tia nguy hiểm, sau đó, trước khi anh kịp phản ứng, đã cắn mạnh lên môi cô.

Cái miệng này, lúc gọi tên anh mới êm tai.

"Ưm ưm!"

Trong giấc mơ của cô không có đồ vật bay bay, cũng không phải khuôn mặt chết tiệt của anh, mà là con chó sói, mẹ kiếp, con chó sói vồ về phía cô với một tiếng gừ, hai mắt nó xanh miết, móng vuốt đang đè lên người cô, dù Diệp Vi Vi có giãy giụa thế nào, cũng không thể thoát ra được.

"A, cứu mạng."

Từ cứu mạng bị anh chặn lại trong miệng, con chó sói nhe hàm răng phát ra ánh sáng lạnh lẽo, nó gừ một tiếng, ngoài miệng liền đau nhói.

Cô choàng tỉnh dậy, trước mắt là khuôn mặt phóng đại của người đàn ông, còn trong đầu cô vẫn đang nghĩ về con chó sói lớn định nuốt cô vào bụng, thế là cô vô thức tát qua, còn anh không ngờ cô sẽ phản ứng như vậy nên né không kịp, ăn trọn bạt tay.

Lần đầu tiên anh cảm thấy may mắn là mình không phải thực thể, khuôn mặt tuấn tú đó giống như ảo ảnh để bàn tay cô xuyên qua.

Cô dùng hết sức lực, lại như lún vào bông, không, còn nhẹ hơn là lún vào bông, Diệp Vi Vi dùng lực quá mạnh nên không thể giữ được đà, lảo đảo người ngã vào lòng anh.

"Vi Vi, dù anh thích em nhào vào lòng anh, nhưng mà, thân thể em chịu không nổi đâu, chúng ta có thể đợi qua hai ngày."

Anh chớp mắt, cười với người đang sửng sốt.

Diệp Vi Vi liền rống lên: "Phong Sở Mạc, một ngày mà anh không kiếm chuyện là anh khó chịu lắm đúng không?"

Cô đau đớn sờ vào môi đã có lấm tấm vết máu, tức giận đến mức muốn giết người, ngay sau đó, anh ôm chặt lấy cô, hai tay cô bị người đàn ông giữ chặt, người bị giam trong lòng ngực kiên cố như nhà tù đúc bằng sắt thép, Diệp Vi Vi có giãy giụa thế nào cũng vô dụng:

"Vi Vi, nói cho anh biết, em vừa mơ thấy gì? Có phải mơ thấy anh không?"

Editor: Alissa
Cập nhật 10/10/23
 
Bài viết: 1887 Tìm chủ đề
Chương 73: Ghen tuông của đàn ông (2)

[Hide]
Môi anh vẫn nở nụ cười, nhưng trong mắt lại có tia sáng nguy hiểm, đáng tiếc, do bị anh ôm nên cô chỉ lo giãy giụa, trong lúc nhất thời không ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt người đàn ông:

"Buông ra, mau buông ra, Phong Sở Mạc, tôi nói cho anh biết, tôi đang rất tức giận, anh nhanh cút khỏi đây đi! Nơi này không chào đón anh!"

Vứt bỏ bộ sưu tập của cô, vứt đồ bơi, vứt mì gói, phá hủy giường đệm, chẳng biết hối cải thì thôi đi mà còn dám quay lại cắn mình, lúc này Diệp Vi Vi thực sự tức giận.

"Không buông! Vi Vi, anh sẽ không buông em!"

Sự giãy giụa của Diệp Vi Vi đã làm phá vỡ cái cách mà anh ta tự lừa bản thân, anh nhớ cái tên Chu Chu, người mà cô đã hét lên trong mộng vừa rồi, người đàn ông kia tốt chỗ nào, có chỗ nào xứng đáng để cô nhớ mãi không quên, còn mình ở trong mộng cô lại là tên khốn, người đàn trong giấc mơ của cô là Chu Chu, chỉ cần nghĩ đến cái tên ghê tởm này, gò má anh không khỏi giật giật, nụ cười anh cố ngụy trang với cô vừa rồi đã không thể ngụy trang được nữa.

"Phong Sở Mạc, đây là nhà của tôi, tôi nói anh mau biến đi, nơi này không hoan nghênh anh!"

Cô cáu gắt lên là nói hết ra, mà quên rằng nửa đêm hôm trước mình đuổi anh đi đã lo lắng thế nào, bây giờ cô chỉ muốn con quỷ ngu ngốc, quản đông quản tây này ra ngoài!

"Vi Vi, nơi này không hoan nghênh anh, vậy thì hoan nghênh ai? Hoan nghênh người đàn ông mà em thích sao?"

Giọng nói của anh rất trầm thấp, không có gào rống, không có phẫn nộ, có điều, dù cô đang tức giận vẫn cảm giác một hơi lạnh lẽo đánh úp từ phía sau, toàn bộ lông gáy liền dựng lên chót vót.

"Phong Sở Mạc, anh làm gì vậy!"

Cô hoảng sợ hét lên một tiếng, ngay sau đó, cơ thể cô bị người đàn ông đè, hai tay bị giữ.

Phụ nữ ngu ngốc nhất là khi họ ghen, và đàn ông phi lý nhất khi họ ghen.

Cô chứng kiến hiện trường cởi quần áo nhanh nhất.

Mẹ nó mình vừa chớp mắt, còn chưa nghĩ tới nên giãy giụa như thế nào, thì quần áo trên người anh đã biến mất, thành quỷ, đặc biệt là quỷ quá mạnh, thì khi muốn gì đó luôn dễ dàng như vậy.

Và sau đó, sau đó còn gì để nói sao?

Người đàn ông đáng chết đó là ai?

Chu Hàm Ngọc sao? Diệp Vi Vi nghĩ, mẹ nó vừa nghe cái tên này là đã cảm thấy đủ loại đau, đau ngực, đau eo, đau miệng, đau cổ và đau không thể tả xiết ở phần dưới.

Bị tra tấn suốt nửa đêm, cô tắt lửa, cô của hiện tại, chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc thật say, cô nghĩ, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao những tên tội phạm trong phim tra tấn hiện đại không cần nghiêm hình bức cung, chỉ cần một ánh đèn chiếu, một hai ngày không nhắm mắt ngủ là mẹ nó đều nhận tội hết, chỉ cần Phong Sở Mạc để cô ngủ, đừng nói khai, muốn cô tôn thờ cung Phong đại thiếu gia cũng được.

Phía chân trời ánh sáng lung linh mờ ảo, anh nhìn cô mệt mỏi đã ngủ thiếp đi, nhìn ánh sáng nhạt hắt từ rèm cửa lên mặt mày cô làm ấm, sự tức giận, lạnh lẽo trong mắt người đàn ông cùng dục vọng bốc lửa, dần dần tan biến đi, anh biết mình đã làm quá, cũng tại anh không khống chế được bản thân, vì ghen tuông, vì bất an, anh muốn giả vờ là một người bình thường, có thể hơi đi bộ song song với cô dưới ánh mặt trời, nhưng, lúc cô rét run, anh có nghĩ thì cũng không thể làm cho cô hết rét, mà còn mang thêm rét đến:

"Vi Vi."

Anh gọi tên cô, môi khẽ chạm môi cô.

Cô hừ hừ hai tiếng, mệt đến mức lười né tránh, ngoan ngoãn, hoàn toàn trái ngược với bộ dáng giương nanh múa vuốt kháng cự đêm qua.

"Vi Vi."

Anh lại gọi tên cô, sau đó, nắm lấy tay cô, ở trong lòng bàn tay cô, vẽ từng nét, nghiêm túc viết ra một chữ "Mạc", có đôi khi, anh thật sự muốn khắc chữ này vào xương cốt của cô, muốn làm cô vĩnh viễn nhớ về anh.

Diệp Vi Vi bị hấp dẫn bởi một mùi thơm, khi cô muốn ưỡn người, xương cốt dường như đã già đi, phát ra hai tiếng răng rắc, cô rên lên và liền ngã xuống giữa giường đệm mềm mại.

Bây giờ nên làm gì? Hẳn là nên tức giận mắng Phong Sở Mạc vài tiếng, nhưng tay cô vô tình chạm vào giường đệm dưới người, mềm như bông, đặc biệt thoải mái, chăn đệm mềm mại thoải mái như vậy, chỉ muốn nhắm mắt ngủ thêm một giấc nữa, còn về Phong Sở Mạc, là cái thá gì chớ, có thể ăn được không?

Đợi cô dậy rồi tính sau.

Anh nghe thấy giọng của cô, tay cầm muỗng (thìa) đi vào, sau đó thấy cô giống như con mèo nhỏ đáng yêu, dụi mặt đỏ hai lần lên chiếc gối mềm mại trên giường mà anh đặc biệt mua, sau đó, co co người, cuộn người lại.

Trong lúc nhất thời, anh không nỡ đánh thức cô dậy, có điều, nhớ lại hôm qua cô chỉ ăn một tô mì thịt bò, còn không uống giọt nước nào, thế là anh lay nhẹ người cô.

"Vi Vi, dậy đi, anh nấu chút cháo cho em rồi, dậy ăn đi."

Diệp Vi Vi quả quyết giả mù giả điếc, lúc này, không ai có thể quấy rầy mộng đẹp của cô trên chiếc giường rộng và chiếc gối êm này, sau một đêm dài bị lật tới lật lui, điều cô cần nhất chính là được nghỉ ngơi.

Anh lại gọi mấy tiếng, nhưng cô vẫn không dậy, thậm chí còn kéo chăn, trùm kín từ đầu đến mông, muốn chơi xấu.

Phong Sở Mạc nhíu mày, ngay sau đó, cô cảm thấy giữa cổ mình lạnh lẽo thấu tim: "Phong Sở Mạc, anh tàn nhẫn thế à?"

Cô bị bắt dậy, tất cả ký ức tối qua mà cô muốn quên đều ùa lại trong đầu, mặt Diệp Vi Vi đỏ lên như một mảnh lụa đỏ, chỉ nghĩ đến những tư thế bị bắt bày ra và những lời nói khùng điên vào tối qua thôi cũng làm cô muốn chui xuống lồng đất.
[/Hide]
 
Bài viết: 1887 Tìm chủ đề
Chương 73: Ghen tuông của đàn ông (3)

"Vi Vi, đừng xốc nổi nữa, kể từ bây giờ anh sẽ giám sát một ngày ba bữa cơm của em, ăn xong bữa sáng rồi ngủ tiếp đi."

Diệp Vi Vi liếc nhìn thoáng qua Phong Sở Mạc chính nhân quân tử đang làm như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, cô nghiến răng nghiến lợi, cô xốc nổi á hả? Diệp Vi Vi cô luôn là người lý trí biết phân rõ đúng sai, oki? Người xốc nổi nhất có tư cách gì để nói người khác xốc nổi hả.

Vứt hết đồ đạc của cô, làm hỏng giường đệm của cô, nửa đêm trở về lại chà đạp cô vài lần, Phong Sở Mạc, da mặt anh còn dày hơn nữa không?

"Ha ha, xin lỗi, tôi, không, thèm ăn!"

Đúng lúc này, bụng cô kêu ục ục khó chịu vì mùi thơm tỏa ra từ phòng bếp, cô tỏ vẻ, mình giận lẫy đó, không thèm ăn, chỉ là không thèm ăn.

Ánh mắt anh nhìn xuống bụng cô

"Anh, anh nhìn cái gì!"

Diệp Vi Vi kéo chăn bông che phần bụng nơi đó, tiếng vừa rồi nhỏ thế chắc là không nghe thấy đâu, cô cũng muốn tạo hình ảnh tôn nghiêm trong mắt Phong Sở Mạc!

Cô muốn cho anh ta biết, cho dù cô không thể dùng vũ lực đuổi anh đi, nhưng về mặt tinh thần, cô nhất định không thuận theo để anh ta làm bậy.

Phong Sở Mạc cau mày, không biết cô nghĩ gì, vẻ mặt kỳ lạ như vậy, thở dài, chỉ cần tốt cho thân thể cô, anh có thể làm quyết liệt với nguyên tắc, khi Diệp Vi Vi bị Phong Sở Mạc bế đưa vào phòng tắm, anh cẩn thận rửa mặt đánh răng cho cô như chăm một đứa trẻ, nhìn tư thế đó như sắp xi tiểu cho cô vậy, Diệp Vi Vi tức điên lên: "Tôi đầu hàng, thiếu gia khùng, ông cố nội khùng, tôi đầu hàng được chưa!"

Cô từ giữa hai cánh tay Phong Sở Mạc nhảy xuống, mặt đỏ đến mức có thể vắt ra máu: "Tôi cmm nó đời trước tôi nợ anh thì phải!"

Một tiếng rầm, cửa phòng tắm đóng sầm lại, vẻ nghiêm túc trên mặt anh nhạt dần, sau đó, anh dùng một tay che môi, mặt mày rạng rỡ, khụ khụ, anh có thể nói, thật ra, anh vừa rồi đang mong chờ cô làm khó mình?

Phong Sở Mạc có chút hối tiếc vì không ở bên cạnh chăm sóc Diệp Vi Vi trong hai ngày cô nhập viện, do mình bận một số chuyện, thật sự là, hối tiếc mà.

--

Cháo do anh nấu ngon đến bất ngờ, khi Diệp Vi Vi ngửi thấy mùi thơm còn nghĩ rằng là do mình đói, nhưng, sau khi ăn vào, suy nghĩ duy trì một chút rụt rè và tôn nghiêm dần dần bị thay bằng bản năng của đồ tham ăn.

Đậu và gạo nếp thơm, vị hơi ngọt, đặc sệt và mịn như kem, nếu không phải tận mắt nhìn thấy Phong Sở Mạc ở trong phòng bếp đi tới đi lui mấy lần, cô có lẽ sẽ hoài nghi, đây là do anh biến ra, thật sự, là ăn rất ngon.

Cái chén được giơ lên: "Thêm một chén nữa!"

Phong Sở Mạc cầm lấy cái chén không, sau đó, nhìn cô ngẩng đầu tỏ vẻ mình vẫn còn tức giận, thì anh bình tĩnh đem chén không đi rửa sạch sẽ, rồi cầm lấy nồi cháo, lấy đi.

Lấy đi, lấy đi, lấy đi rồi...

Tâm trí Diệp Vi Vi cứ xoay chuyển ba chữ này, đây là ngược đãi, nghĩ cô dễ bị bắt nạt đúng không!

Cô dứt khoát đập tay xuống bàn cái rầm, mặt mũi dữ tợn đứng dậy, sau đó đối diện với ánh mắt lãnh đạm của anh: "Tôi, tôi còn chưa ăn no."

Cô định nói câu này một cách khí thế, tiếng đầu tiên vẫn rất cao, nhưng phía sau càng lúc càng thấp, cuối cùng im bặt.

"Vi Vi, em đã húp ba chén cháo, đã đủ rồi."

Phong Sở Mạc nhìn cái chén lớn trong tay, cảm thấy mình đã dung túng cho cô rất nhiều, nếu không phải nghĩ đến tối hôm qua cô đã tiêu hao nhiều năng lượng, thì nhiều nhất chỉ được hai chén, đâu để Diệp Vi Vi không biết tiết chế như vậy.

"Ba chén là bao? Sao đủ hả? Tối hôm qua anh ăn uống no đủ, anh không thể bỏ đói tôi, tôi nói cho anh biết, anh có trách nhiệm cho tôi ăn no!"

Ngay khi tinh thần người thích ăn hàng xuất hiện, chỉ số IQ đã giảm nghiêm trọng, khi cô thấy hai mắt anh hơi mở to và vẻ mặt sững sờ ngạc nhiên, cuối cùng cô cũng phản ứng lại biết mình nói gì, cô liền che mặt, tỏ vẻ, người vừa nói chắc chắn không phải là mình, là do quỷ hồn bám vào người mình.

"Em thích món cháo anh nấu lắm sao?"

Phong Sở Mạc không nghĩ cô bị quỷ hồn bám vào người, sau một lúc sững sờ, cảm xúc vui mừng quá đỗi ấy đã cuốn đi tất cả nỗi buồn của anh, thân thể nhoáng lên, anh đã đứng trước mặt cô.

"Cháo anh nấu có vị bình thường thôi, do tôi đói bụng!"

Cô mạnh miệng, hơi thở ấm áp của người phụ nữ quét qua lòng bàn tay, anh nâng cằm cô lên: "Sau này, anh sẽ luôn nấu cơm cho em, được không?"

Giữa lông mày của Phong Sở Mạc, lóe lên ánh sáng dịu nhẹ, anh hỏi cô, được không?

Ánh nắng sớm lấp lánh trên mái tóc đen của người đàn ông, lại không bì được với sự dịu dàng trên hàng này và mong đợi trong ánh mắt anh: "Được không?"

Diệp Vi Vi nghe thế, đáp lại: "Được"

Nó giống như bị thứ gì đó mê hoặc.

Editor: Alissa
Đăng ngày 16/10 tại dembuon
 
Bài viết: 1887 Tìm chủ đề
Chương 74: Có thể gọi ta: Thúc tổ (1)

[Hide]
Diệp Vi Vi đáp lại anh một tiếng, chỉ cần một tiếng này, cũng đủ làm tâm trạng anh vui cả ngày, thậm chí còn lâu hơn, chẳng qua, dường như mọi chuyện sẽ luôn thay đổi đột ngột khi mà anh không hề hay biết, tâm trạng vui vẻ anh muốn giữ đã bị tiêu tan vì một cuộc điện thoại mà cô nhận được.

"Được, được, tôi chắc chắn sẽ mau chóng qua đó, địa chỉ là.. ừ, nhớ kỹ, sẽ không nhầm đâu."

Mặt cô thể hiện rõ vui mừng: "Tốt quá, vừa rồi giải trí Phi Tường gọi điện thoại cho tôi, nói hôm nay để tôi đến phim trường thử tạo hình, tôi, tôi chưa bao giờ đóng vai tốt như vậy, nhất định phải thể hiện tốt, nên mặc quần áo gì đây?"

Diệp Vi Vi vui vẻ, đi tới lui trong phòng, mở tủ quần áo ra, thỉnh thoảng lại lấy ra một bộ quần áo và ném đi, trông rất kích động, cũng vứt hết mọi việc sang bên, bao gồm cả anh.

Anh đang rửa chén đĩa, động tác vẫn chưa thành thạo lắm, nên nghiêm túc xử lý từng cái chén, Diệp Vi Vi vui vẻ chạy vào phòng, làm anh phải dừng động tác, gió nhẹ lướt qua tóc bên má người đàn ông, một khắc ấy tóc che đi sắc thái khuôn mặt của anh ta.

Tại sao, cô ấy có thể cười hạnh phúc như vậy vì mọi người mọi ngoại việc trừ anh.

"Á!"

Là một tiếng thét chói tai.

Miêu Linh đang ngủ bù chợt giật mình hoảng hốt, nhảy dựng lên, Phong Sở Mạc cũng nghĩ đã xảy ra chuyện gì đó, trong phút chốc, anh vứt bỏ mọi thứ trong đầu, lập tức nhoáng lên đến bên cạnh cô: "Làm sao vậy?"

Phong Sở Mạc ôm Diệp Vi Vi vào lòng, nhìn gương trang điểm trên ngăn tủ với ánh mắt lạnh lùng sắc bén rất muốn giết người, sau một khắc, anh đóng băng, vì bên trong không có gì.

"Phong Sở Mạc, anh xem chuyện tốt anh làm đi!"

Đẩy anh ra, cô chỉ vào môi mình, muốn khóc nhưng không ra nước mắt.

"Phong Sở Mạc, anh nói đi, anh cố ý đúng không, có phải cố ý chỉnh tôi không! Anh bảo tôi phải ra ngoài gặp người thế nào đây!"

Người phụ nữ này cảm thấy mình là người bị hại, là cây ngay không sợ chết đứng, thậm chí còn lớn gan túm lấy cổ áo anh, giật mạnh mấy cái.

"Anh giúp em."

Phong Sở Mạc nhìn bộ dáng cô thật sự khó xử, đồng thời cũng ngẫm nghĩ xem có phải mình quá đáng không, cho dù không muốn cô đến Phi Tường đóng phim đó, không cô gặp lại người đàn ông đó, nhưng anh vẫn duỗi tay ra, định dùng âm khí tiêu sưng cho cô.

"Anh mà giúp tôi sao, tôi thế này đến gặp Chu Chu, ấn tượng tôi để lại cho anh ấy sẽ rất xấu!"

Không biết đó có phải là tài năng thiên bẩm hay không, dù anh không biểu cảm ra gì nhưng cô có thể cảm nhận được anh đã chịu thua, mà anh mềm thì cô càng to gan, thốt ra câu nói tiếp theo đó.

"Em muốn có ấn tượng tốt với hắn để làm gì?"

M khí trên đầu ngón tay anh tự động tản đi, khuôn mặt vốn lạnh lẽo, nhưng lúc này lại lộ ra một chút ý cười, ngón tay trượt khỏi khóe môi xuống sợi tóc và nắm chặt.

"..."

Mái tóc hơi đau khiến người phụ nữ đang trút hết sự bất mãn trở lại tỉnh táo, đổ mồ hôi, làm sao vừa rồi mình lại buột miệng thốt ra điều cấm kỵ của anh ta!

Dưới mí mắt của anh, Diệp Vi Vi hạ xuống cái đuôi vừa giơ lên: "Anh vừa nghe lầm đó, tôi nói, anh mau giúp tôi tiêu vết sưng này đi!"

Cô vẫn chưa quên lần trước anh dùng âm khí đánh tan vết sưng đỏ trên tay mình.

Chống lại ánh mắt mong đợi của cô, anh lại bình tĩnh lấy ra một tuýp thuốc mỡ:

"Tiêu sưng, giảm đau, anh đặc biệt tìm người đặc chế."

Anh có thể nói cho tôi biết, anh chế thứ này để làm gì không? Ánh mắt sắc bén cô nhìn thấy tác dụng bôi trơn dán bên ngoài tuýp thuốc mỡ, liền muốn chửi *.

"Ha ha, thật ra tôi tin vào năng lực của anh hơn, nào, nhanh lên, mau thi triển ma pháp thần kỳ, tôi sẽ tha thứ tất cả những gì anh đã làm ngày vào hôm qua!"

"Vợ và chồng, có gì không đúng?"

Anh nhướng mắt: "Còn có, tối hôm qua anh bị người nào đó bóp mạnh, bây giờ không có cách thi triển sức mạnh."

Diệp Vi Vi suýt chút nữa nhịn không được muốn mắng mẹ.

Anh không muốn ra sức, cô có thể ép anh ta dùng sao?

Vừa rồi không nên đắc tội đến nam quỷ keo kiệt.

"Hít hà."

Diệp Vi Vi thở khẽ một tiếng, đè mặt anh, sau đó ngửa mặt: "Anh không chạm nhẹ được à, bôi thuốc tính mưu sát người à!"

Lúc ăn cơm không có cảm giác vừa rồi cũng không, thuốc vừa bôi lên đã kích thích làm nóng rực đau đớn.

Mỗi lần cô nhìn miệng mình ở trong gương, đều cảm thấy đầu mình đầy vạch đen, vô cùng thê thảm cũng không đủ để hình dung đôi môi bị anh gặm đến sưng đỏ, còn hơn xúc xích.

"Trong thuốc mỡ này có tinh dầu bạc hà, bôi lên sẽ không đau."

Anh nhìn đôi môi lạp xưởng ấy tựa như đóa hoa tươi mê người, sâu thẳm trong đáy mắt lóe lên một tia thăng trầm, đầu ngón tay không khỏi tham lam sờ.

"Bốp!"

Một tiếng động vang lên, cô đập mạnh làm tay anh rớt xuống, tỏ ra rất bất mãn với hành vi động dục bừa bãi anh: "Tôi sẽ tự bôi, anh, đi ra ngoài!"

"Vi Vi, em nhìn không tới đâu."

"Tôi không bị mù."

Editor: Alissa cập nhật 17/10/2023 tại dembuon chấm vn
[/Hide]
 
Bài viết: 1887 Tìm chủ đề
Chương 74: Có thể gọi ta: Thúc tổ (2)

[hide]Mắt Diệp Vi Vi vừa nhìn vào gương, ngay sau đó, răng rắc một tiếng, Diệp Vi Vi trợn mắt há hốc mồm, trên gương là từng mảng vết nứt rậm rạp giống mạng nhện.

"Phong Sở Mạc!"

Diệp Vi Vi gần như không nhịn được muốn bùng nổ, tên nam quỷ này sao có thể ấu trĩ như vậy, nhỏ mọn như vậy, còn gạt người nữa!

Tiếc cho một gương mặt đẹp!

"Anh biết không? Tôi hiện tại là muốn đi làm, làm việc đó, chỉ cần giữ được công việc này, chúng ta về sau sẽ có thể ăn ngon mặc đẹp, lúc ăn sáng, hai phần sữa đậu nành, hai phần bánh quẩy, ăn một chén đổ một chén, ăn một cây ném một cây, anh biết đây là cỡ nào lớn lao, một lần bay lên? Chờ đến khi tôi trở thành ngôi sao lớn, chúng ta liền có thể sống thoải mái."

Nhịn, không thể nhịn được nữa, vẫn phải nhẫn, vì vị trí nào đó vẫn còn rất đau, chỗ eo vẫn cứng đờ, hôm nay là một ngày quan trọng đối với cô, cô không thể để con quỷ hẹp hòi nào đó cản trở, hiếm lắm người của giải trí Phi Tường không có so đo với cô về chuyện ngày hôm qua, thật tình không còn cơ hội nào tốt hơn nữa.

Xoa xoa mặt, Diệp Vi Vi nịnh nọt, cười: "Anh cũng muốn ở trong căn phòng lớn đúng chứ, anh xem căn phòng nhỏ này đi, làm cậu chủ như anh phải chịu tủi thân rồi."

Cô cố nói hết những lời giống như tiểu nha hoàn ở thời đại cũ, tích tắc đó, Diệp Vi Vi cảm thấy bản thân quá ngầu, quả nhiên tiềm lực của con người là vô tận, Diệp Vi Vi cố ý chớp chớp mắt to động lòng người của mình, cho nên, Phong Sở Mạc, cậu cả khùng điên này, anh đừng làm tôi bị chậm trễ, nhanh xéo đi.

Dưới đáy lòng cô đay nghiến nhắc mãi.

Phong Sở Mạc không có thuật đọc tâm, bởi vì lời nói của cô, lòng anh, mềm lại, Diệp Vi Vi nói không phải êm tai gì, Phong Sở Mạc cũng chưa bao giờ trông cậy cô đi kiếm tiền để có cuộc sống tốt hơn, bởi, một âm hồn như anh, muốn ăn ngon uống đã, ở chỗ tốt thì có ích lợi gì?

Có điều, trong câu nói của cô có chúng ta và cùng sống, đánh trúng vào điểm yếu của anh, anh âm thầm thở dài:

"Vi Vi, anh hiện tại liền có thể thực hiện nguyện vọng đó của em."

Anh bắt lấy tay cô, mở năm ngón tay của đối phương ra, sau đó, đặt vào đó tấm card có 5 triệu tệ bên trong: "Sau này."

Sau này anh nuôi em, sau này anh thực hiện tất cả nguyện vọng của em, sau này...

Diệp Vi Vi đem tấm card lại nhét vào trong lòng bàn tay Phong Sở Mạc: "Tôi có thể tự nuôi sống bản thân, anh là một con quỷ, không dễ kiếm tiền, giữ lại từ từ dùng đi."

Nộp tiền riêng? Diệp Vi Vi cảm thấy cái này phát triển theo chiều hướng rất quỷ dị, đổ mồ hôi lạnh, quyết đoán không thể thu, huống chi, tiền này là tiền riêng của anh, Diệp Vi Vi rất hoài nghi ngộ nhỡ mình thu rồi sẽ bị cảnh sát tìm tới cửa thì phải làm thế nào.

"Tiền bên trong hiện tại tuy ít, sau này anh sẽ kiếm nhiều hơn."

Phong Sở Mạc rất nghiêm túc, cho rằng Diệp Vi Vi là ghét bỏ tiền ít.

Phong Sở Mạc nghiêm túc như vậy, làm Diệp Vi Vi cảm thấy càng sợ hãi.

"Dù sao tôi không thể thu tiền này của anh, ây, tôi bị muộn rồi, tôi phải bắt xe, tôi đi trước ha."

Nói xong, Diệp Vi Vi xoay người hướng cửa, chạy ra ngoài, bất chấp vết thương trên môi, vì cảm thấy, còn ở đó nữa sẽ có đồ vật làm cô sợ hơn xuất hiện.

Sau này ở trong miệng Phong Sở Mạc, là điều cô chưa từng nghĩ đến cũng không muốn để ở trong lòng.

Lúc này, Diệp Vi Vi không biết, lúc này cô trốn tránh, làm cô thiếu chút nữa, thật sự mất đi Phong Sở Mạc.

Cô không có năng lực tiên đoán, cho nên, cô chỉ biết chạy thực mau thực mau, không cho người phía sau đuổi theo kịp.

Trong ánh mắt Phong Sở Mạc chợt lóe lên tia lạnh lùng bởi vì Diệp Vi Vi trốn tránh, thân ảnh của anh nhoáng lên, đã ra khỏi nhà, ngay sau đó, anh dừng lại, không có nhìn theo hướng bóng người Diệp Vi Vi chạy đi, mà chậm rãi, dời tầm mắt nhắm ngay người đàn ông trước mặt có nụ cười ấm áp, giống như bước ra từ bức họa cổ.

"Anh là ai!"

Anh không quen biết người đàn ông này, nhưng không biết vì sao, lại làm Phong Sở Mạc có loại cảm giác ghét bỏ, muốn gần gũi lại tiềm tàng sợ hãi.

Những cảm giác này, thật mâu thuẫn, làm anh nhíu mày.

Một lá chắn vô hình, làm Phong Sở Mạc không cách nào tiến lên trước một bước, âm khí trên người anh không ngừng quay và nổ mạnh, lại giống như gió nhẹ lay, người đàn ông đối diện vẫn cười, cười ôn nhu đầy hoài niệm: "Tôi là Khanh Nghiêu, cậu có thể gọi tôi là, thúc tổ."

Trong đôi mắt ấy, có thứ gì đang chậm rãi chuyển động, lập loè, giống như ngôi sao sáng dưới trời đêm, lại giống như vực sâu, vầng trăng ôn nhu nhất.

"Thúc...... Tổ."

Môi Phong Sở Mạc lẩm bẩm hai từ quen thuộc này, vẻ mặt, lúc hoảng hốt, có cái gì đó xâm nhập vào trong ý thức anh, quay cuồng, tàn sát bừa bãi.

Thân thể giống như không phải thân thể của mình, đầu giống như không phải đầu mình, thân thể Phong Sở Mạc, từ thật thể chậm rãi biến về quá mức hư ảo, ánh sáng chiết xạ qua thân hình anh, lên vách tường sau lưng, thoáng chốc, bóng dáng như ẩn như hiện.

Anh giống như đã quên cái gì đó, lại như là nhớ lại gì đó.

"Meo!"

Một tiếng kêu sắc bén, chân Phong Sở Mạc đau nhức, đầu óc giật mình, người đàn ông tự xưng Khanh Nghiêu có khuôn mặt tuấn tú cực kỳ ôn nhu, ở trước mắt nói: "Súc sinh xen vào việc người khác."

Một tiếng nói thản nhiên, Miêu Linh bị người đàn ông nắm trong tay, trong tiếng kêu gào thê thảm, hắc khí bốc lên, thấy nó sắp hoàn toàn tiêu tán.

Đồng tử Phong Sở Mạc chợt mở lớn.

"Grừ!"

Tiếng hô mất đi lý trí, âm khí hóa thành lưỡi dao, mạnh mẽ xông về phía Khanh Nghiêu, muốn chém rớt cái tay bắt lấy Miêu Linh.

Editor: Alissa
Cập nhật 18/10/23 tại dembuon.[/hide]
[hide][/hide]
[hide][/hide]
 
Bài viết: 1887 Tìm chủ đề
Chương 75: Đàn ông không phong độ là đáng ghét nhất (1)

[Hide]
Diệp Vi Vi khó khăn dựa theo địa điểm trong điện thoại tìm được địa điểm quay phim, hóa ra là bể bơi, trong lúc nhất thời, cô đứng ở bên ngoài. Diệp Vi Vi sửng sốt, nghĩ ở bể bơi thì diễn gì? Có phải mình đi nhầm địa điểm không?

"Sao giờ mới đến? Là cô Diệp, đúng sao? Chào cô, tôi là Trịnh Phạm, nghe nói cô Diệp hiện tại còn chưa có người đại diện, tôi là người đại diện của cô do công ty an bài tạm thời, nhanh theo tôi vào, người bên trong đã chờ đến mất kiên nhẫn rồi."

Một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi mang kính đen, búi tóc chặt chẽ, cố định ở sau đầu. Thoạt nhìn, là người có dáng vẻ tương đối nghiêm túc.

Diệp Vi Vi nghe vậy, đâu dám chậm trễ, vội vàng đi tới chỗ Trịnh Phạm gọi một tiếng chị Trịnh, thuận tiện cũng hỏi một chút là hôm nay mình tới đây diễn cảnh nào.

Ánh mắt của Trịnh Phạm lướt qua đôi môi sưng đỏ của Diệp Vi Vi, chị ta không có cố tình chú ý tới, trong lòng lại âm thầm thở dài, thảo nào sắp xếp cho mình, cho rằng có tệ đến đâu cũng không đến mức này chứ, xem ra vẫn là bình hoa di động, còn là một cái bình hoa di động có vấn đề, đây là cảnh đầu tiên của cô ta, thế mà có bộ dạng này, lối sinh hoạt cá nhân cũng quá mức cởi mở rồi.

Dù đáy lòng có thất vọng, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Diệp Vi Vi. Trịnh Phạm vừa đi vừa nói về cảnh diễn hôm nay cô phải quay.

《 Trường Nhạc tiên tung 》 là một bộ phim tiên hiệp, cải biên từ con game nổi tiếng trong nước, có không ít fans hâm mộ. Trước khi phim bắt đầu quay thì trên mạng đã thảo luận sôi nổi rồi.

Bộ phim này chủ yếu kể về câu chuyện xưa của một thiếu niên sơn thôn (*) muốn tu tiên nhập đạo, trảm yêu trừ ma.

(*) sơn thôn là một thôn làng ở miền núi.

Nghe đúng là câu chuyện mô típ cũ kỹ, thật ra trong đó đầy cạm bẫy gian tình, chỗ nào cũng là máu chó, mở đầu đó là thiếu niên sơn thôn tên Đông Phương Trường Nhạc vô tình trong một lần cứu một nữ tiên môn là Huyễn Vô Tâm, lại bị yêu tộc đuổi giết, diệt toàn thôn, nên ngoài ý muốn được nhận vào tu tiên môn phái Đăng Tiên.

Và Huyễn Vô Tâm sau trở thành sư phụ của hắn, cũng là nữ chính.

Chỉ có như thế thôi đã máu chó rồi, trong đó còn xen kẽ chuyện tiểu sư muội yêu thầm Đông Phương Trường Nhạc, ghen ghét với Huyền Vô Tâm tạo thành tình huống máu chó.

Lúc Đông Phương Trường Nhạc lịch kiếp, là các tình huống mạo hiểm xuất sắc. Phân cảnh nảy sinh tình cảm gút mắt lộn xộn làm người chơi qua bộ game này hô to đã ghiền, năm trước con game này được giải trí Phi Tường mua bản quyền muốn quay thành phim truyền hình, làm cho một đám người chờ mong.

Bản thân kịch bản có tình tiết máu chó, bộ phim truyền hình tự nhiên không thể thiếu sự tham gia của mỹ nam mỹ nữ, sắm vai Đông Phương Trường Nhạc chính là diễn viên trẻ đang nổi trong giới giải trí Hà Trí Duy, sắm vai Huyễn Vô Tâm còn một trong tứ hoa đán của giải trí Phi Tường có danh xưng ngọc nữ là Triệu Minh.

Chỉ riêng hai nam nữ chính này cũng đã chiều lòng người, hơn nữa còn nghe nói nam nữ phụ cũng phải lựa chọn tuấn nam mỹ nữ tham gia, chưa chiếu đã nổi, toàn người có giá trị nhan sắc cao làm khán giả chờ phải hét lên.

Đương nhiên, Diệp Vi Vi không biết sao mình rời khỏi vận cứt chó mới có một vai tương đối quan trọng, không phải nữ chính nữ phụ, cô sắm vai nữ yêu lục hồ, chỉ là vai đêm nhạc trên đường lịch kiếp của nhân vật chính. Bởi vì ngoài ý muốn được nam chính cứu, mà phải lòng hắn.

Còn tại sao nói một nữ vai phụ như thế sao trở thành một nhân vật tương đối quan trọng, đó là vì nữ yêu lục hồ này là vai ác vô cực, vô cực đó là lúc ấy sai người đuổi giết Huyễn Vô Tâm, là boss sau lưng sát hại thôn trang của vai chính.

Diệp Vi Vi hôm nay đến đây chính là diễn nữ yêu lục hồ ác vô cực trong nước tán tỉnh.

Mà vừa nghe bốn chữ trong nước tán tỉnh này, Diệp Vi Vi vô thức liền cảm thấy nghẹn họng, cảm giác phía sau có khí lạnh bao phủ, cô xoay người, dùng sức ngưng thần, lại không phát hiện Phong Sở Mạc theo tới, lúc này mới thở phào, nhưng trong lòng lại hơi khó chịu, lẽ ra, Phong Sở Mạc hẳn là nên theo tới.

Trong vô ý thức cô đi theo Trịnh Phạm vào trong, trước mắt độ nhiên rộng rãi, nước xanh sâu thẳm, nhiều đóa mây trắng, đàn ông đẹp động lòng người, nếu không sao có nhiều nữ nhân ăn mặc mát mẻ như vậy tiến đến bên kia.

Diệp Vi Vi mở to hai mắt nhìn, nhìn người đàn ông mặc một thân màu đen thêu hoa văn sắc vàng, đỉnh đầu là mũ miện sắc ngọc, tóc đen đầy đầu tung bay, ngồi trên ghế nhìn cô, cười tà mị, trang điểm thế này, cô rốt cuộc cũng biết thần tượng mình thích sắm vai nhân vật thần bí trong phim, e hèm, cô cùng nam thần của mình diễn tình lữ, dù cô sắm vai nữ yêu lục hồ, sau này yêu sâu đậm nam chính, vì nam chính phản bội đại vai ác đến tự hại chết bản thân, nhưng, chỉ cần nghĩ đến chính mình có thể cùng nam thần đối diễn, Diệp Vi Vi liền cảm thấy trong lòng vui như nở hoa.

Phong Sở Mạc, liền bị Diệp Vi Vi vứt ra sau đầu.

Editor: Alissa

Cập nhật 19/10/23 tại dembuon.vn
[/Hide]
 
Bài viết: 1887 Tìm chủ đề
Chương 75: Đàn ông không phong độ là đáng ghét nhất (2)

Diệp Vi Vi không biết rằng, vào lúc đó, Phong Sở Mạc đã bị thương tích đầy mình, đang đấu với Khanh Nghiêu, mà anh không phải đối thủ của người ấy.

"Nhóc con, lại đây, tôi chỉ muốn từ từ ôn chuyện thôi, không phải muốn bắt nhóc về, nghe lời đi, tôi không nỡ làm nhóc bị thương nặng như thế đâu."

Khanh Nghiêu cười ôn hòa.

Hai mắt Phong Sở Mạc đỏ ngầu, đột nhiên hóa thành một bóng đen, lao vào vị trí ngực của Khanh Nghiêu như một tia chớp.

_____

"Cô Diệp? Diệp Vi Vi? Vi Vi!"

Trịnh Phạm vỗ mạnh lên vai cô, nhìn dáng vẻ mê trai của cô, thì cau mày: "Bên kia đang chờ diễn kìa, cô không đi hóa trang sao, ngẩn ngơ cái gì!"

Trịnh Phạm càng lúc càng không hài lòng về cô.

Đạo diễn thấy Trịnh Phạm đã dẫn người tới, liền xua tay, đuổi đám diễn viên nữ đang vây quanh Chu Hàm Ngọc, sau đó bĩu môi nhìn Chu Hàm Ngọc vẫn luôn ngồi ở bên kia đang cười xấu xa:

"Nhân vật nữ yêu lục hồ này không phải linh hồn xuyên suốt toàn bộ phim, nhưng cũng là một nhánh quan trọng, liệu cô ta có diễn được không?"

Chu Hàm Ngọc bắt chéo hai chân:

"Có được hay không thì có gì quan trọng? Gương mặt đó của cô ta là một bình hoa, cũng coi như đủ tư cách rồi, nếu mà không được, thì thay người mới, chẳng lẽ ông không thấy bên kia vẫn còn nhiều người đang chờ được thay thế sao?"

Chu Hàm Ngọc cười với mấy cô gái bị đạo diễn đuổi sang một bên, họ lập tức hét lên, giống fan hâm mộ vậy, có trời mới biết, những cô gái hét lên đó, đã dấn thân vào giới giải trí được một thời gian rồi, nhưng đến tận bây giờ vẫn không chịu nổi hành động cố tình trêu chọc của Chu Hàm Ngọc.

Trên trán anh ta hiện lên đường đen, vì sợ tính khí của tên Chu Hàm Ngọc này.

"Ý cậu nói là muốn thay người là thay ư, không bàn về việc lãng phí thời gian, đây là bộ phim mà tôi nghiêm túc quay, sau này cậu kiềm lại tính khí của mình đi!"

Đạo diễn cũng không thể làm gì Chu Hàm Ngọc, ai bảo người ta là khách mời cũng là bạn đại học, suy xét kỹ năng diễn xuất cùng độ nổi tiếng của Chu Hàm Ngọc, đạo diễn nghĩ, anh ta có thể thông cảm cho Diệp Vi Vi, còn nếu quá kém thì nói sau vậy.

"Tôi, tôi mặc cái này á?"

Diệp Vi Vi cảm thấy mình sắp bị lạnh đến chết cóng, bây giờ là mùa thu, gió mát thổi vèo vèo, đặc biệt là bên cạnh bể bơi ngoài trời, cô lại mặc áo lụa mỏng, thật sự là rất lạnh và xấu hổ.

"Diễn ở trong nước mà cô còn đòi che toàn thân à?"

Diệp Vi Vi liếc nhìn dấu hôn trên ngực mình, lặng lẽ, lặng lẽ, túm vải lụa mỏng kia kéo vào chỗ đó, thôi vậy, muốn đóng phim thì phải chịu khó.

"Đây là..."

Chuyên viên trang điểm thấy miếng ngọc thạch trong đồng tâm kết ở trên chân cô, liền kêu cô tháo xuống, vì trang phục và đạo cụ đã được quy định sẵn.

Diệp Vi Vi giật mình, nhớ lúc ở bệnh viện không thấy thứ này, không biết nó đã trở lại từ khi nào: "Mang cái này chắc không sao đâu, thoạt nhìn, trông nó giống đổ cổ mà."

Cô cũng không biết tại sao mình không muốn tháo miếng ngọc trong đồng tâm kết.

Chuyên viên trang điểm không vui:

"Lát nữa mà đạo diễn khiển trách thì cô tự mà gánh hậu quả."

Diệp Vi Vi mỉm cười đáp được, nụ cười làm người ta không nỡ đánh, dù gì nó cũng chỉ là một khối ngọc thôi, cho nên, chuyên viên trang điểm không nói thêm gì nữa.

Trịnh Phạm ngạc nhiên nhìn Diệp Vi Vi, cô gái này không làm ầm ĩ lên với chuyên viên trang điểm sao, bởi vì cô ta nhớ những người tiến vào theo cửa sau khó hầu hạ hơn Diệp Vi Vi.

Diệp Vi Vi thay xong trang phục, chỉ là chưa tới phiên cô vào diễn, dù Trịnh Phạm có thúc giục, thì quay phim cũng phải được sắp theo từng cảnh diễn.

Diệp Vi Vi nhìn Chu Hàm Ngọc và mấy cô gái đóng vai yêu quái nhỏ đang tương tác qua lại ở giữa sân, thì xem đến xuất thần.

Dù là giơ tay nhấc chân, hay cười nhạt nói khẽ, ẩn bên trong là độc đoán, chỉ trong vài cảnh quay ngắn, phong thái đó chuyển rất mượt, Chu Hàm Ngọc dễ dàng diễn ra vai ác bí ẩn, cho nên, cô mới ngưỡng mộ kỹ năng diễn của anh ta.

Vừa xem, cô vừa nghĩ mình phải diễn nhân vật của mình thế nào, thấm thoát, đã qua nửa tiếng, mặt cô bị lạnh đến tái xanh, nhưng cô không muốn bỏ đi, tự lẩm bẩm, là tự nhẩm lại lời thoại mình sắp diễn, Trịnh Phạm ở gần nên nghe được, ban đầu cô ta cho rằng cô là bình hoa[*] còn mê trai, thì giờ đã bội phục.

[*] Đẹp nhưng không có tài, ý chỉ các cô gái não rỗng, vô dụng chỉ được vẻ bề ngoài.

Chu Hàm Ngọc chau mày, nhìn Diệp Vi Vi ở bên kia bị đông lạnh đến mặt tái xanh mà không hề than vãn thì hơi khó chịu.

"Cắt!"

Đạo diễn hô cắt, bởi vì Chu Hàm Ngọc vừa mới chau mày.

Chu Hàm Ngọc lại nhìn thoáng qua chỗ cỗ, thậm chí còn cười cười, sau đó, nói gì đó với đạo diễn.

Sức mạnh của thần tượng rất lớn, vừa rồi, cô còn đang nghiền ngẫm nhân vật trong kịch bản, liền tỉnh táo lại.

"Diệp Vi Vi, tới phiên cô diễn rồi."

Lúc Diệp Vi Vi vào chỗ, e hèm, cô đã thu hút quá nhiều sự chú ý, cô mặc đồ mỏng, dù có người còn mặc mỏng hơn thế, dáng người cô đẹp, nhưng cũng có không ít người còn đẹp hơn, mà điểm đáng chú ý là, phần da thịt ở ngực và cổ có vết đỏ.

Editor: Alissa
 
Bài viết: 1887 Tìm chủ đề
Chương 75: Đàn ông không phong độ là đáng ghét nhất (3)

Có mấy cô gái đã ở bĩu môi khinh thường và bàn tán, mấy nam nhân viên công tác thì nhìn sang Diệp Vi Vi, có hơi mờ ám, người này, chính là người bị bàn tán cái gì mà không có danh tiếng, không biết diễn ra sao, mà nhận được một suất diễn vai phụ quan trọng, nói không quy tắc ngầm thì không tin được.

Diệp Vi Vi không xấu hổ sao? Diệp Vi Vi không cảm thấy những ánh mắt đó chói mắt sao?

Không hề, vì trong lòng cô đã mắng Phong Sở Mạc đến tận chân núi Đông Nam rồi, cô dùng kem che khuyết điểm cũng không che được những dấu hôn của anh, chỉ là mờ đi thôi, có điều, dù thua người cũng không thể thua trận, cô ngần ấy năm ở trong giới giải trí không có học được gì, nhưng vẫn tự nhiên hiểu được, nếu bạn càng thể hiện mình sợ hãi thì người khác càng chú ý tới bạn, nên phải ngẩng cao đầu ưỡn ngực, đi đặc biệt có khí thế, càng đi càng tự tại, sẽ có phong thái phong lưu.

Chu Hàm Ngọc không thể không liếc mắt, quét lên người Diệp Vi Vi, đột nhiên cảm thấy, cô gái này lớn gan thật, thảo nào ngày hôm qua dám trêu chọc mình như vậy.

"Lục Nhi, lại đây."

Người đàn ông đứng trong ao nước, nước cao không qua khỏi eo, làm chiếc áo bào huyền sắc càng dính sát vào người, phô bày dáng người tuyệt mỹ, người đàn ông cười tà mị, duỗi tay, trong mắt đó có bá đạo và vô vị, tức thì, nơi này không còn là hồ bơi, trở thành hồ Ma La ở yêu giới, cô đối mặt không phải với Chu Hàm Ngọc, mà là nhân vật nguy hiểm khó lường trong kịch bản, là yêu chủ Vô Cực làm đông đảo nữ yêu phải mất hồn.

Diệp Vi Vi duỗi tay, hơi cúi thấp đầu, trên mặt là vẻ lạnh lùng, trong mắt lại là một chút tôn sùng cùng u buồn.

Nữ yêu Lục Hồ là con yêu được Vô Cực nuôi lớn, nàng kính trọng hắn, tôn sùng hắn, lại không yêu hắn, nàng là nữ nhân của Vô Cực, đến khi, nàng gặp được một thiếu niên tuấn lãng, vị thiếu niên kia, sẽ bảo hộ nàng ở phía sau trước nguy hiểm, sẽ bắt cá trong hồ, vui vẻ chia sẻ cá nướng cho nàng, khi trời mưa, sẽ cởi áo ngoài của mình che lên đầu nàng.

Đi từng bước một, vững vàng tiến đến cái tay kia, nhẹ nhàng, uyển chuyển, nhưng làm người ta cảm nhận được sự phiền muộn và đau thương trong bầu không khí vốn dĩ nên ái muội đó.

Chỉ là một ánh mắt như vậy, chỉ là một đoạn đường như vậy? Ánh mắt đạo diễn đã thay đổi, anh ta tiến đến trước máy quay, nhìn yêu nữ bi ai đi về số phận mình không thể phản kháng cũng không muốn phản kháng, tốt quá, anh ta vốn dĩ đã cho rằng cảnh diễn hôm nay chỉ xem được mỗi Chu Hàm Ngọc, không ngờ, cái cô Diệp này, cũng khá giỏi.

"Bùm!"

Tiếng rơi xuống nước rất nặng nề, Diệp Vi Vi bị Chu Hàm Ngọc nắm lấy cổ tay, anh ta cười? Trong lòng Diệp Vi Vi sinh ra bất an, tức thì, anh ta kéo mạnh cô xuống nước, đồng tâm kết mang trên chân móc vào thành tường, rồi rơi xuống, tơ đỏ liền thành màu đen trong tích tắc, ngọc thạch lóe sáng, đốt cháy đồng tâm kết, ngọc thạch liền rơi xuống đáy hồ, mà tất cả biến hóa này chỉ xảy ra trong mấy giây, không có ai thấy.

Diệp Vi Vi ho sặc sụa, cô không biết bơi, tay chân vùng vẫy loạn xạ, theo bản năng với tay về phía Chu Hàm Ngọc, nhưng người đàn ông nheo nheo mắt, dứt khoát lui về phía sau một bước, tay cô chụp vào không trung.

Diệp Vi Vi ngụp lặn qua rất lâu mới từ trong nước ngoi lên, mặc kệ vẻ mặt, mặc kệ hình tượng, hiện tại cô chính là con gà chật vật rớt vào nồi canh: "Anh cố ý!"

Diệp Vi Vi nhìn Chu Hàm Ngọc, nghĩ đến đối phương là thần tượng của mình, nên mới không trực tiếp đánh, nhưng sắc mặt đã khó coi và cứng ngắc.

Mà cảnh này vốn dĩ là Vô Cực giữ chặt tay nữ yêu Lục Hồ, rồi xoay người ôm đối phương vào trong lòng, một cảnh tuyệt đẹp thế, mẹ kiếp, giờ thành trò hài.

"Xin lỗi, lỡ dùng lực quá mạnh."

Chu Hàm Ngọc buông tay, nói như thế.

Nên cô quyết định tin đối phương một lần.

Sau đó, Chu Hàm Ngọc lần lượt xin lỗi và cô rơi xuống nước hết lần này đến lần khác, Diệp Vi Vi cảm thấy, việc mình coi Chu Hàm Ngọc như thần tượng để tôn sùng và tin anh ta không cố ý, chính là ngu ngốc.

Người trên phim trường đều nhìn ra Chu Hàm Ngọc đang bắt nạt Diệp Vi Vi, nhưng không ai dám nói, Chu Hàm Ngọc là ai chứ? Và Diệp Vi Vi lại là ai, trên trời dưới đất, cô chỉ có nhẫn nhịn, hoặc là chịu thua xin khoan dung, chắc có lẽ ai cũng nghĩ như vậy.

Người cô lạnh, lạnh đến sắp cứng đờ, Diệp Vi Vi chợt nhớ Phong Sở Mạc, ít ra, sự lạnh lùng của anh làm cô quyến luyến.

Khoảnh khắc tiếp theo, cô cho mọi người thấy thế nào là sức mạnh của phụ nữ.

Cô một lần nữa đưa tay cho Chu Hàm Ngọc, khi đối phương lại cười không có ý tốt, Diệp Vi Vi dùng hết sức lực toàn thân, bùm một tiếng, đẩy anh ta xuống hồ bơi.

Editor: Alissa
Cập nhật 24/10
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1887 Tìm chủ đề
Chương 76: Tôi bị chứng rối loạn tiêu hóa. (1)

"Khụ"

Người phát ra tiếng này chính là Chu Hàm Ngọc, thực bất hạnh, Chu Hàm Ngọc cũng là một con vịt lên cạn(*), Diệp Vi Vi đè anh ta rất chặt. Chính là không cho Chu Hàm Ngọc xoay người đi lên, trong mắt cô có ánh sáng hung ác.

(*)không biết bơi.

Cô cũng không biết bản thân bị làm sao, chính là cảm thấy trong lòng hoảng loạn, toàn thân lạnh buốt đến tận xương tủy, giờ phút này, cô chỉ muốn làm gì đó để trút hết ra.

Chu Hàm Ngọc dự tính đẩy cô ra, như mình là vịt lên cạn, uống đầy một bụng nước, anh ta không có sức bùng nổ để đột phá như Diệp Vi Vi. Vùng vẫy loạn xạ, căn bản không chống lại được sức mạnh của cô.

"Diệp Vi Vi, cô làm cái gì vậy!"

"Cô muốn giết người đấy à!"

"Mau đi xuống cứu người."

"Chu Chu!"

"Ảnh đế Chu!"

"Hàm Ngọc!"

Bên tai là tiếng la hét thất thanh hoang mang, bối rối, có tiếng người xuống nước bùm bùm, họ muốn kéo cô ra, muốn lôi Chu Hàm Ngọc ra khỏi tay cô, nhưng không có người nào thành công cả, cô giống như bị thứ gì đó nhập vào người, mạnh đến hù dọa người.

Chu Hàm Ngọc chưa từng có cảm giác cái chết cách gần mình như thế, trong lồng ngực bị đè nén, hít thở không thông, chỉ cần anh ta mở miệng, nước hồ sẽ tràn vào, anh ta choáng váng, mở mắt thật to, trông thấy mặt dữ tợn của cô, nhưng lại có vẻ bi ai không rõ.

Trông giống với Lục Nhi trong kịch bản. Khi phản bội Vô Cực, khi bị Vô Cực giết chết, rất giống.

"Khụ khụ"

"Khụ khụ khụ khụ."

Một trận bọt nước cuồn cuộn. Trước khi Chu Hàm Ngọc mất đi ý thức Diệp Vi Vi mới kéo anh ta lên.

Không khí tươi mới tràn vào phổi, cảm giác có thể hít thở thoải mái thật tốt, trong đầu Chu Hàm Ngọc trong lúc nhất thời không còn suy nghĩ gì, chỉ muốn tham lam hít thở như vậy.

"Cô tránh ra!"

"Chu Chu, anh không sao chứ"

"Chu Đại, tôi lo lắng chết mất!"

Một đống người vây quanh ở Chu Hàm Ngọc, tàn nhẫn đẩy Diệp Vi Vi ra bên ngoài.

"Xin lỗi, tôi trượt tay!"

Diệp Vi Vi nói, nói những lời giống như Chu Hàm Ngọc vừa nói với cô, nhìn bộ dáng Chu Hàm Ngọc chật vật ho khan, cảm thấy rất đúng tình hợp lý.

"Diệp Vi Vi. Cô quá đáng rồi đó."

Đạo diễn Tề có sắc mặt khó coi, tuy rằng không phải muốn giết người gì đó, nhưng hành vi vừa rồi của Diệp Vi Vi, thật sự thực quá đáng, nếu Chu Hàm Ngọc ở đoàn phim xảy ra chuyện gì, thì ai sẽ phụ trách đây.

Cô chà xát tay, như thể chỉ có làm như vậy, mới có thể lấy được chút hơi ấm:

"Tôi vừa mới bị anh ta trượt tay kéo vào trong hồ bảy lần, một lần dài nhất là hơn ba mươi mấy giây, ngắn nhất cũng là mười mấy giây, tôi vừa rồi trượt tay kéo ảnh đế Cảnh xuống nước, tổng cộng là 30 giây."

Toàn thân ướt sũng, quần áo mỏng dán sát vào người, nước từ sợi tóc không ngừng nhỏ xuống, môi xanh trắng. Da thịt bị lạnh đến nhăn nheo, đó chính là bộ dáng Diệp Vi Vi, may mắn bây giờ vẫn là ban ngày, nếu là buổi tối, người ta sẽ nghĩ đó mà ma da.

"Không giống nhau!"

Đạo diễn Tề theo bản năng phản bác lại cô.

"Đúng là không giống."

Diệp Vi Vi cười cười, dù cười nhưng trên mặt không có chút ấm áp nào, cô tiến về phía trước vài bước, đẩy mấy người muốn ngăn cản cô.

Đi đến trước mặt Chu Hàm Ngọc, người vẫn còn ho khan không dứt:

"Tôi khỏe hơn anh!"

"Khụ khụ."

Chu Hàm Ngọc vất vả mới ngừng ho, nghe được câu này, mặt liền đỏ lên vì xấu hổ.

Diệp Vi Vi bị anh ta kéo vào trong nước bảy lần, không có chật vật như anh ta, cô cũng không cần bất luận kẻ nào hỗ trợ, đã trả thù anh ta, so với anh ta, cô nghiêm túc diễn hơn.

"Tôi rất hối hận, vì đã từng xem anh là thần tượng."

Vì người không tôn trọng diễn xuất, dù có kỹ năng diễn tốt, cũng không đáng để cô tôn sùng.

Nói xong lời này, Diệp Vi Vi xoay người liền rời đi, cô ấn Chu Hàm Ngọc vào trong nước như vậy, e là cũng mất luôn vai này, dù cô có khó khăn, nhưng không muốn sống dở chết dở với vai diễn này, chỉ là, cô nhận ra mình thích sai người rồi, nếu sớm biết Chu Hàm Ngọc là loại người này, cô sẽ không vì Chu Hàm Ngọc mà gây gỗ với Phong Sở Mạc như vậy.

Người cô vẫn rất lạnh, nhưng cô muốn đi tìm Phong Sở Mạc.

"Đứng lại!"

Chu Hàm Ngọc gắt gọng: "Tôi để cô đi rồi sao!"

Anh ta đẩy mấy người vây quanh mình đang ríu rít hỏi han, tức giận mắng Diệp Vi Vi, rồi anh ta ung dung đứng dậy, nhìn cô:

"Đừng quên, cô đã ký hợp đồng."

Diệp Vi Vi có chút kinh ngạc:

"Tôi đương nhiên không quên, nếu ảnh đế Chu muốn đá tôi ra khỏi đoàn phim, đừng quên chuyển tiền vi phạm hợp đồng cho tôi."

Chu Hàm Ngọc cau mày:

"Ai nói tôi muốn đá cô ra khỏi đoàn phim?"

Anh ta cảm thấy ngực chỗ phổi đau âm ỉ, Diệp Vi Vi, anh ta sẽ nhớ kỹ cái tên này:

"Chúng ta tiếp tục diễn!"

Diệp Vi Vi nhìn mặt Chu Hàm Ngọc nghiêm túc đến nghiến răng nghiến lợi, thì thu lại vẻ mặt thờ ơ.

Cô im lặng một lát mới nói "được", mặc dù dưới đáy lòng không hiểu vì sao cảm giác bức rức, muốn rời khỏi nơi này để về nhà, nhưng vừa rồi cô còn nói Chu Hàm Ngọc không nên vì bất kỳ chuyện gì mà không tôn trọng diễn xuất, đã nói vậy, nên cô phải làm theo.

Editor: Alissa
Cập nhật 1/11/23
 
Bài viết: 1887 Tìm chủ đề
Chương 76: Tôi bị chứng rối loạn tiêu hóa. (2)

[Hide]
Chu Hàm Ngọc được mệnh danh là ảnh đế, tất nhiên không phải hư danh, anh ta tuyệt đối là nam chính trên màn ảnh lớn, bắt đầu từ khi debut đến nay, đường anh ta đi là đường cầu vòng, là người mà ai ai cũng yêu thích.

Sau đó, Diệp Vi Vi đối diễn với Chu Hàm Ngọc, đa số một lần là qua, dù là cảnh kiss khó diễn nhất, sau hai lần lấy thế, đến lần thứ ba cũng qua, điều đó làm cho đạo diễn Tề và quần chúng vây xem có cái nhìn khác về Diệp Vi Vi, nữ nghệ sĩ ít tên tuổi này, thế mà lại đủ vững chắc chịu được áp lực từ Chu Hàm Ngọc, đối diễn rất tốt, đối lập với những người đối diễn khác với anh ta, Diệp Vi Vi thật sự rất giỏi, phải biết rằng, với kỹ thuật diễn, thanh danh, địa vị của Chu Hàm Ngọc, đừng nói là nữ, dù đó là nam, thì cũng bị anh ta lấn lướt, trở thành cái nền cho anh ta, mà cô vừa diễn, thật sự làm mọi người thản thốt như gặp được nữ yêu Lục Hồ chân thật vậy, đối mặt với yêu chủ cao cao tại thượng, tâm tư khó lường, cô mỹ lệ, cô nhu thuận, cô bi ai, cô có thói quen phục tùng, còn có ánh mắt mơ hồ muốn phá tan trói buộc, tất cả đều được thể hiện ra, vô cùng sống động.

Nhưng nghĩ đến Diệp Vi Vi vừa mới ở trước mặt mọi người dám ấn Chu Hàm Ngọc xuống bể bơi, đạo diễn Tề nghĩ lạ là sao cô không ngang ngược với anh ta, mà phát huy tốt như vậy.

Khi tiếng hô cắt vang lên, Chu Hàm Ngọc nhanh chóng buông Diệp Vi Vi ra, như là buông ra một thứ bẩn thỉu, Diệp Vi Vi cũng né tránh lùi lại, làm cho đạo diễn Tề định tiến lên khích lệ hai người họ ăn ý cảm thấy bất lực.

"Hàm Ngọc, kỹ thuật diễn của cậu trước sau như một, rất tốt, Vi Vi cũng không tồi, tiếp tục nỗ lực."

Đạo diễn Tề nói lời hay, muốn giảm bớt bầu không khí giữa hai người.

"Ồ, đúng là không tồi, quả cảm cũng không tồi, cô Diệp, có hứng thú đi ăn cùng tôi không?"

Chu Hàm Ngọc cảm giác tim mình đau khi Diệp Vi Vi né tránh mình, cái cô gái đáng chết này, vừa rồi còn thẳng thắng nói sùng bái mình, không phải sao?

Nghĩ nghĩ, Chu Hàm Ngọc cố nén chán ghét, mỉm cười và mời Diệp Vi Vi.

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt, Diệp Vi Vi mơ hồ cảm nhận được ánh mắt giết người từ bốn phương tám hướng quét qua đây.

"Xin lỗi, tôi lo mình bị chứng rối loạn tiêu hóa."

Diệp Vi Vi cười, không do dự đã cự tuyệt.

Cô nguyện ý về húp cháo của Phong Sở Mạc, cũng không muốn đi ăn bữa tiệc thịnh soạn cùng người đàn ông này.

Diệp Vi Vi đi mà không do dự, không để bụng chút nào, Chu Hàm Ngọc xác định chắc chắn mình bị cô làm mất mặt, cô nói sùng bái ngưỡng mộ anh ta, tất cả đều là chó má!

"Chu Đại. Thật ra hôm nay em rảnh, không biết có được vinh hạnh ăn tối cùng anh không?"

Một cô gái tự cho mình thông minh tiến đến trước mặt người đang có sắc mặt khó coi, vừa nói, vừa kéo váy trước ngực xuống, cô ta vẫn đang mặc đồ diễn, đồ đó vốn dĩ mát mẽ, thoạt nhìn càng mát hơn.

Trong giới giải trí không có người xấu, huống chi 《 Trường Nhạc tiên tung 》 ghi rõ tìm diễn viên đều là tuấn nam mỹ nữ, nên nam nữ ở đây, đều là mỗi người mỗi vẻ. Mập ốm cao thấp, mặc sức chọn lựa, dù không phải ai cùng trực tiếp phóng khoáng kéo váy hướng Chu Hàm Ngọc, nhưng trong mắt mỗi người đều có ánh sáng khác thường, họ nghĩ phải làm như thế nào kín đáo thu hút ánh mắt Chu Hàm Ngọc.

"Xin lỗi, tối nay tôi có hẹn."

Chu Hàm Ngọc miễn cưỡng cười, không nhìn cô gái mặt đỏ trắng. Anh ta thản nhiên đưa tay cởi đồ diễn đã ướt đẫm trên người, liền tiến vào phòng thay đồ.

Ngày xưa, Chu Hàm Ngọc rất có hứng thú dây dưa cùng những cô gái này một phen, nhìn bọn họ vì mình mà đấu đá nhau, mà hiện tại, trong đầu anh ta chỉ nghĩ đến Diệp Vi Vi. Tất cả đều là ý niệm muốn Diệp Vi Vi đẹp mặt!

Đạo diễn Tề quen biết Chu Hàm Ngọc nhiều năm, biết rõ anh ta nên lắc đầu, không biết nên khen Diệp Vi Vi vì cô có thể dễ dàng thu hút ánh mắt Chu Hàm Ngọc, hay là nên đồng cảm vì sau này cô sẽ bị làm khó dễ.

Khoan hãy nói chuyện Chu Hàm Ngọc từ khi debut luôn thuận buồm xuôi gió, mà trước khi debut, người ta cũng là cậu chủ ngậm thìa vàng từ khi sinh ra đó, quả thật không có người nào dám đắc tội anh ta.

Những người đắc tội Chu Hàm Ngọc, bị chỉnh đến sống không bằng chết.

"Tôi muốn tất cả thông tin của người phụ nữ đó."

Chu Hàm Ngọc không có bốc đồng, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, ở trong phòng thay đồ, anh ta ra lệnh cho trợ lý nhỏ.

"Hả? Người phụ nữ nào?"

Trợ lý nhỏ nhất thời không kịp phản ứng.

"Diệp Vi Vi!"

Chu Hàm Ngọc lạnh lùng trừng mắt nhìn trợ lý ngu ngốc, nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói ra cái tên đó.

"Ách chiu."

Diệp Vi Vi xoa xoa cái mũi, cảm thấy đầu hơi choáng. Cô thầm mắng Chu Hàm Ngọc đáng chết làm mình ngâm trong nước lạnh lâu như vậy, rồi lại do dự dừng bước.
[/Hide]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back