Bài viết: 0 

Chương 99. Mục tiêu là Hoắc Nghiên Từ 2.
[BOOK]"Nếu đã như vậy, tại sao anh không tự mình mang đi."
Mạc Tu Viễn liếc mắt về phía cô: "Mang cô tới đây cũng phải có chỗ dùng chứ?"
"Gánh trách nhiệm?"
"Cô cũng hiểu nhanh đó, còn không đi nhanh đi?"
"..."
Quên đi, như lời Mạc Tu Viễn nói, hạng mục thất bại cũng không liên quan tới cô.
Kiều Thời Niệm đi tới phòng bếp, khi nói phải đổi thực đơn, bếp trưởng thực sự không từ chối.
Trở lại đại sảnh, đôi chân dài của Mạc Tu Viễn đã gác lên chiếc ghế trống, ngồi một cách thoải mái, nhìn tâm trạng anh ta có vẻ không tồi.
Giống như đang chờ chuyện thú vị phát sinh.
Phục phụ mang đồ ăn lên cho bọn họ, Kiều Thời Niệm cũng không muốn nghĩ nhiều, cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Trong phòng bao số một.
Hương trúc thanh nhã bay khắp phòng. Trong phòng lúc này đang có bốn năm người.
Ngồi ở chính giữa là một người đàn ông gần sáu mươi tuổi, bên cạnh là hai người có vẻ như là trợ lý.
Một người đàn ông ngồi thẳng lưng, khí chất không tầm thường ở bên cạnh – Hoắc Nghiên Từ.
Chu Thiên Thành rót trà cho bọn họ.
"Hứa giáo sư, một lát nữa đồ ăn sẽ được mang lên, hãy uống chút trà. Trà ở đây đều là do người dân trồng trà tự tay thu hoạch. Hoắc tổng nghe nói người đặc biệt thích những hương vị mang phong cách cổ xưa này cho nên cố ý chuẩn bị cho người."
"Hoắc tổng thật là có tâm. Tuổi còn trẻ như vậy nhưng làm việc lại chu toàn." Hứa giáo sư nói.
Hoắc Nghiên Từ khéo léo lại khiêm tốn nở nụ cười: "Hứa giáo sư quá khen."
"Tôi nghiên dược phẩm nhiều năm rồi, càng ngày càng thich những thứ đơn giản" Hứa giáo sư thở dài: "Ngành dược ngày càng khó khăn. Anh Hoắc, may thay có anh xem được hạng mục nghiên cứu của chúng tồi, còn tự mình tới đây gặp mặt."
"Hứa giáo sư không nên tự hạ thấp mình. Hạng mục mọi người nghiên cứu có lợi cho nhân dân. Tôi tuy là thương nhân nhưng cũng muốn góp chút sức lực."
Sau vài câu nói vui vẻ, người phục vụ đã gõ cửa và nói: "Xin lỗi đã làm phiền, đồ ăn đã chuẩn bị xong ạ."
Sau đó người phục vụ bưng khay bước vào.
Có lẽ vì sợ món ăn bị nguội nên các đĩa trên khay đều được đậy kín.
Chu Thiên Thành nhìn bọn họ bưng thức ăn lên, lễ phép nói: "Hứa giáo sư, mọi người chắc chắn đói bụng ròi. Đây đều là những món ăn nhà làm, hy vọng mọi người không chê."
"Đồ ăn của mọi người đã lên đủ, mời dùng bữa."
Người phục vụ nói xong đem nắp đậy thức ăn lấy ra.
Khi họ nhìn thấy trên bàn là "Tiệc dưa xanh" toàn là màu xanh lá cây, giáo sư Hứa và hai trợ lý của ông nhìn nhau kinh ngạc. Chu Thiên Thành cũng sửng sốt. Anh ta không hiểu tại sao các món ăn mình đặt đều biến thành dưa xanh.
Nhận được ánh mắt lạnh lùng của ông chủ, Chu Thiên Thành không khỏi có chút hoảng sợ, hỏi người phục vụ: "Sao lại thế này? Rõ ràng tôi đã gọi những món khác."
Bọn họ nhanh chóng gọi quản lý.
Nghe quản ly nói ở đại sảnh có một vị tự xưng là Hoắc phu nhân đã tới phòng bếp đổi thực đơn. Sắc mặt Hoắc Nghiên Từ trầm đi vài phần.
Chu Thiên Thành nghe xong thì nhẹ nhàng thở ra. Có thể là bởi vì phu nhân tức giận với ông chủ nên làm trò đùa dai.
Không phải lỗi do anh ta.
Chu Thiên Thành vừa trấn an nhóm người giáo sư Hứa vừa cho người đi làm lại thức ăn.
Nhóm người Hứa giáo sư mặc dù cảm thấy không ổn nhưng đoán được là sự tình có nguyên nhân nên cũng không phàn nàn gì.
Hoắc Nghiên Từ nói: "Xin lỗi, tôi ra ngoài một chút." Sau đó bước tới đại sảnh.
Khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở góc đại sảnh cổ xưa, đôi lông mày của Hoắc Nghiên Từ khẽ cau lại.
Lúc này, tóc của Kiều Thời Niệm đang được thắt lại bằng một dây nhỏ. Trong tay cô cầm một khúc xương, gặm một cách thích thú.
Mà bên cạnh cô còn có một người đàn ông – Mạc Tu Viễn.
Hiển nhiên Mạc Tu Viễn không có khẩu vị như cô. Lúc này anh ta đang nghịch điện thoại, có chút chán ghét bộ dáng ăn uống của Kiều Thời Niệm.
Hoắc Nghiên Từ đi về phía bọn họ, sắc mặt cạng lạnh lùng hơn.
"Tại sao hai người lại ở đây cùng nhau?"
Kiều Thời Niệm đang ăn uống vui vẻ thì đột nhiên một giọng đàn ông lạnh lùng vang lên.
Kiều Thời Niệm sốc đến mức khúc xương đam cầm trong tay rơi bịch xuống bát.
"Loảng xoảng" một tiếng, bát và thìa va chạm vào nhau phát ra tiếng giòn tan.
Nhìn đến sắc mặt lạnh lùng của Hoắc Nghiên Từ, Kiều Thời Niệm không quan tâm đến cái người đang đứng lù lù đó nữa, phóng ánh mắt như dao về phía Mạc Tu Viễn như thể vừa phát hiện ra chuyện gì.
Thì ra mục tiêu của Mạc Tu Viễn chính là Hoắc Nghiên Từ.
Còn nói đến việc khảo sát dự án mới? Anh ta nhất quyết kéo cô đến đây, còn bảo cô đến phòng bếp sửa thực đơn, chính là vì muốn lợi dụng cô đối phó với Hoắc Nghiên Từ.
Không ngờ anh ta lại trẻ con như vậy, còn dùng loại phương thức này để phá đám.
Nhìn thấy vẻ mặt của Kiều Thời Niệm, Hoắc Nghiên Từ cũng đại khái đoán được vài phần.
Đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Mạc Tu Viễn: "Không biết vì sao Mạc tổng lại mang theo phu nhân của tôi tới đây?"
Vẻ mặt Mạc Tu Viễn khó hiểu: "Anh ở đây bàn chuyện làm ăn, còn chúng tôi tới đây ăn cơm, có vấn đề gì sao?"
"Tới ăn cơm?" Hoắc Nghiên Từ xùy một tiếng: "Ăn cơm mà anh nói chính là đem thực đơn của chúng tôi đổi toàn bộ thành dưa chuột chay sao?"
Mạc Tu Viễn là một kẻ lừa đảo rất thẳng thắn: "Tôi nghe nói, anh Hoắc có hứng thú với kết quá nghiên cứu mới nhất của giáo sư Hứa. Nếu tôi không thể tham gia, vậy tôi phải quậy cho loạn một phen."
"Hứa giáo sư thực sự rất có khí chất. Ông ta lại không bị bữa cơm nhà làm của các anh dọa cho chạy mất." Mạc Tu Viễn cảm thấy tiếc nuối.
"Còn nữa, đồ ăn của các người là do phu nhân của anh bảo đổi. Có vấn đề cứ tìm cô ta." Mạc Tu Viễn không chút áp lực quăng trách nhiệm đi.[/BOOK]
[BOOK]"Nếu đã như vậy, tại sao anh không tự mình mang đi."
Mạc Tu Viễn liếc mắt về phía cô: "Mang cô tới đây cũng phải có chỗ dùng chứ?"
"Gánh trách nhiệm?"
"Cô cũng hiểu nhanh đó, còn không đi nhanh đi?"
"..."
Quên đi, như lời Mạc Tu Viễn nói, hạng mục thất bại cũng không liên quan tới cô.
Kiều Thời Niệm đi tới phòng bếp, khi nói phải đổi thực đơn, bếp trưởng thực sự không từ chối.
Trở lại đại sảnh, đôi chân dài của Mạc Tu Viễn đã gác lên chiếc ghế trống, ngồi một cách thoải mái, nhìn tâm trạng anh ta có vẻ không tồi.
Giống như đang chờ chuyện thú vị phát sinh.
Phục phụ mang đồ ăn lên cho bọn họ, Kiều Thời Niệm cũng không muốn nghĩ nhiều, cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Trong phòng bao số một.
Hương trúc thanh nhã bay khắp phòng. Trong phòng lúc này đang có bốn năm người.
Ngồi ở chính giữa là một người đàn ông gần sáu mươi tuổi, bên cạnh là hai người có vẻ như là trợ lý.
Một người đàn ông ngồi thẳng lưng, khí chất không tầm thường ở bên cạnh – Hoắc Nghiên Từ.
Chu Thiên Thành rót trà cho bọn họ.
"Hứa giáo sư, một lát nữa đồ ăn sẽ được mang lên, hãy uống chút trà. Trà ở đây đều là do người dân trồng trà tự tay thu hoạch. Hoắc tổng nghe nói người đặc biệt thích những hương vị mang phong cách cổ xưa này cho nên cố ý chuẩn bị cho người."
"Hoắc tổng thật là có tâm. Tuổi còn trẻ như vậy nhưng làm việc lại chu toàn." Hứa giáo sư nói.
Hoắc Nghiên Từ khéo léo lại khiêm tốn nở nụ cười: "Hứa giáo sư quá khen."
"Tôi nghiên dược phẩm nhiều năm rồi, càng ngày càng thich những thứ đơn giản" Hứa giáo sư thở dài: "Ngành dược ngày càng khó khăn. Anh Hoắc, may thay có anh xem được hạng mục nghiên cứu của chúng tồi, còn tự mình tới đây gặp mặt."
"Hứa giáo sư không nên tự hạ thấp mình. Hạng mục mọi người nghiên cứu có lợi cho nhân dân. Tôi tuy là thương nhân nhưng cũng muốn góp chút sức lực."
Sau vài câu nói vui vẻ, người phục vụ đã gõ cửa và nói: "Xin lỗi đã làm phiền, đồ ăn đã chuẩn bị xong ạ."
Sau đó người phục vụ bưng khay bước vào.
Có lẽ vì sợ món ăn bị nguội nên các đĩa trên khay đều được đậy kín.
Chu Thiên Thành nhìn bọn họ bưng thức ăn lên, lễ phép nói: "Hứa giáo sư, mọi người chắc chắn đói bụng ròi. Đây đều là những món ăn nhà làm, hy vọng mọi người không chê."
"Đồ ăn của mọi người đã lên đủ, mời dùng bữa."
Người phục vụ nói xong đem nắp đậy thức ăn lấy ra.
Khi họ nhìn thấy trên bàn là "Tiệc dưa xanh" toàn là màu xanh lá cây, giáo sư Hứa và hai trợ lý của ông nhìn nhau kinh ngạc. Chu Thiên Thành cũng sửng sốt. Anh ta không hiểu tại sao các món ăn mình đặt đều biến thành dưa xanh.
Nhận được ánh mắt lạnh lùng của ông chủ, Chu Thiên Thành không khỏi có chút hoảng sợ, hỏi người phục vụ: "Sao lại thế này? Rõ ràng tôi đã gọi những món khác."
Bọn họ nhanh chóng gọi quản lý.
Nghe quản ly nói ở đại sảnh có một vị tự xưng là Hoắc phu nhân đã tới phòng bếp đổi thực đơn. Sắc mặt Hoắc Nghiên Từ trầm đi vài phần.
Chu Thiên Thành nghe xong thì nhẹ nhàng thở ra. Có thể là bởi vì phu nhân tức giận với ông chủ nên làm trò đùa dai.
Không phải lỗi do anh ta.
Chu Thiên Thành vừa trấn an nhóm người giáo sư Hứa vừa cho người đi làm lại thức ăn.
Nhóm người Hứa giáo sư mặc dù cảm thấy không ổn nhưng đoán được là sự tình có nguyên nhân nên cũng không phàn nàn gì.
Hoắc Nghiên Từ nói: "Xin lỗi, tôi ra ngoài một chút." Sau đó bước tới đại sảnh.
Khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở góc đại sảnh cổ xưa, đôi lông mày của Hoắc Nghiên Từ khẽ cau lại.
Lúc này, tóc của Kiều Thời Niệm đang được thắt lại bằng một dây nhỏ. Trong tay cô cầm một khúc xương, gặm một cách thích thú.
Mà bên cạnh cô còn có một người đàn ông – Mạc Tu Viễn.
Hiển nhiên Mạc Tu Viễn không có khẩu vị như cô. Lúc này anh ta đang nghịch điện thoại, có chút chán ghét bộ dáng ăn uống của Kiều Thời Niệm.
Hoắc Nghiên Từ đi về phía bọn họ, sắc mặt cạng lạnh lùng hơn.
"Tại sao hai người lại ở đây cùng nhau?"
Kiều Thời Niệm đang ăn uống vui vẻ thì đột nhiên một giọng đàn ông lạnh lùng vang lên.
Kiều Thời Niệm sốc đến mức khúc xương đam cầm trong tay rơi bịch xuống bát.
"Loảng xoảng" một tiếng, bát và thìa va chạm vào nhau phát ra tiếng giòn tan.
Nhìn đến sắc mặt lạnh lùng của Hoắc Nghiên Từ, Kiều Thời Niệm không quan tâm đến cái người đang đứng lù lù đó nữa, phóng ánh mắt như dao về phía Mạc Tu Viễn như thể vừa phát hiện ra chuyện gì.
Thì ra mục tiêu của Mạc Tu Viễn chính là Hoắc Nghiên Từ.
Còn nói đến việc khảo sát dự án mới? Anh ta nhất quyết kéo cô đến đây, còn bảo cô đến phòng bếp sửa thực đơn, chính là vì muốn lợi dụng cô đối phó với Hoắc Nghiên Từ.
Không ngờ anh ta lại trẻ con như vậy, còn dùng loại phương thức này để phá đám.
Nhìn thấy vẻ mặt của Kiều Thời Niệm, Hoắc Nghiên Từ cũng đại khái đoán được vài phần.
Đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Mạc Tu Viễn: "Không biết vì sao Mạc tổng lại mang theo phu nhân của tôi tới đây?"
Vẻ mặt Mạc Tu Viễn khó hiểu: "Anh ở đây bàn chuyện làm ăn, còn chúng tôi tới đây ăn cơm, có vấn đề gì sao?"
"Tới ăn cơm?" Hoắc Nghiên Từ xùy một tiếng: "Ăn cơm mà anh nói chính là đem thực đơn của chúng tôi đổi toàn bộ thành dưa chuột chay sao?"
Mạc Tu Viễn là một kẻ lừa đảo rất thẳng thắn: "Tôi nghe nói, anh Hoắc có hứng thú với kết quá nghiên cứu mới nhất của giáo sư Hứa. Nếu tôi không thể tham gia, vậy tôi phải quậy cho loạn một phen."
"Hứa giáo sư thực sự rất có khí chất. Ông ta lại không bị bữa cơm nhà làm của các anh dọa cho chạy mất." Mạc Tu Viễn cảm thấy tiếc nuối.
"Còn nữa, đồ ăn của các người là do phu nhân của anh bảo đổi. Có vấn đề cứ tìm cô ta." Mạc Tu Viễn không chút áp lực quăng trách nhiệm đi.[/BOOK]