CHƯƠNG 78 Bấm để xem Quintus phái hai mươi nghìn quân vây kín Zhao phủ, tiếng là yêu cầu mà thực chất ra lệnh cho toàn bộ gia tộc trong vòng nửa ngày phải theo đại quân rời lên Khu Bắc. Người trong gia tộc đi nhưng vệ sĩ phải ở lại hết. Từ nay Cá Voi Xanh đảm nhận việc đảm bảo an ninh cho nhà Zhao. Zhao Wu chỉ được mang thư ký và những người cực kỳ trọng yếu cho công việc kinh doanh. Mệnh lệnh này đến quá đột ngột, Tài không kịp trở tay. Trong nhất thời hắn không biết xử trí như thế nào, chỉ có thể ra lệnh cho đội của Augutus rút hết, còn mình đóng vai thư ký trực tiếp đi theo bảo vệ Zhao Wu. Hắn là người châu Á nên giả vai cũng dễ. Ngồi trên xe nhìn những con phố quen thuộc lùi xa sau lưng, Tài bắt đầu phân tích ý đồ của Quintus. Càng nghĩ, hắn càng nhận ra kế hoạch của Quintus quá thâm độc. Chỉ một động tác nhỏ như vậy đã tách hoàn toàn Zhao Wu khỏi Con Lợn Nái Sề và kiểm soát được dòng tiền của Thần Tài. Băng Con Lợn Nái Sề đã phát triển thành một tổ chức rất đông thành viên, nếu không có tiền của Thần Tài, ngay cả việc nuôi ăn đám này cũng khó. Tài dự báo rằng trong vòng một tháng nữa, băng Con Lợn Nái Sề sẽ trở nên hỗn loạn. Một người đã trải qua muôn vàn thử thách như Tài cũng không tránh khỏi cảm giác tuyệt vọng. Zhao Wu bắt chuyện: - Ngài biết lịch sử Trung Quốc chứ? Tài đáp: - Đại khái. Hồi còn bé tôi vẫn thích đọc sách. - Đây là chiêu hiệp thiên tử, nhi lệnh chư hầu. Khống chế được tôi, Quintus khống chế được thị trường y tế, thuốc men, lại khiến cho Liên Minh phải tôn trọng hắn hơn. Tào Tháo là người dùng chiêu này hay nhất. Quintus cũng như Tào Tháo vậy. Hắn là một chiến lược gia cự phách. - Đây đâu phải là thời Tam Quốc. - Các ngài nên cố gắng biến nó thành như vậy. Nếu để Quintus rảnh tay thì hắn sẽ đập cho các ngài chết tươi như một con gián. Tài lặng lẽ nhìn Zhao Wu. - Ông không sợ sao? Zhao Wu cười: - Tôi không có lý do gì để lo sợ. Tôi là người của Liên Minh, cho dù Quintus khống chế được tôi thì tôi vẫn là người của Liên Minh. Quintus có tám trăm nghìn quân, ngài biết Liên Minh có bao nhiêu quân không? Tài lắc đầu. - Tôi cũng không biết, nhưng rất nhiều, và vũ khí cũng hiện đại hơn rất nhiều. Súng so với dao, không cần nói cũng biết Quintus không thắng được. - Liên Minh là một tổ chức kỳ lạ. - Đúng vậy. Không ai hiểu được tại sao Liên Minh lại duy trì hình thái bán hoang dã trong thời gian lâu như vậy. Họ có đủ vị thế để trở thành một nhà nước, thậm chí là một nền độc tài tương đương với các nền độc tài hùng mạnh nhất trong lịch sử Trung Hoa và La Mã cổ đại, nhưng trước sau họ đều từ chối làm điều đó. Tôi thậm chí còn không biết mặt mũi Tư Lệnh như thế nào. Tài im lặng nhìn qua cửa sổ. Hắn cảm thấy bế tắc. Áp lực thời gian đang đè nặng lên vai hắn. Zhao Wu tìm cách trấn an Tài: - Ngài đừng quá lo lắng. Theo tôi được biết, T-rex sẽ sớm mở chiến dịch đánh lên Khu Bắc. Chiến dịch này rất lớn, gần như sẽ bao gồm toàn bộ quân lực của T-rex. Jackson cũng là nhân vật kỳ tài, xét về bản lĩnh có lẽ xuất chúng nhất trong số những người mà tôi biết, lại thêm nhóm Mũi Dao bách chiến bách thắng của Tavon, chiến tướng mạnh nhất của Vùng đất Tự Do, tuy Quintus bày binh bố trận khắp nơi nhưng chưa chắc đã thắng nổi đâu. Hai bên đánh nhau, ngài nên tìm cách tận dụng cơ hội mà nó mang lại. Điều quan trọng nhất là không được để cho một bên giành được ưu thế tuyệt đối. Cho dù ai là người bước ra khỏi cuộc chiến này với tư cách là người chiến thắng thì đối tượng tiếp theo cũng là ngài. Tài thở dài: - Chỉ mình tôi mà nghĩ đến việc cân bằng chiến cục. Zhao Wu, ông nghĩ tôi là thần tiên hay sao? - Tình thế biến động thất thường, ai mà biết được. Đi nửa ngày thì lên được Khu Bắc. Tài nhìn sững Đại Bản Doanh của Cá Voi Xanh. Đó là một tòa nhà lắp kính màu đen cao bảy chục tầng. Nghe nói Darius sống ở tầng bảy mươi, từ vị trí này có thể quan sát được toàn bộ Khu Bắc. Gia quyến của Zhao Wu được an bài tại một khu biệt thự cao cấp nằm ở gần Đại Bản Doanh. Tuy nó không rộng bằng Zhao phủ nhưng tiện nghi và có nhiều phòng ốc được thiết kế trang nhã. Zhao Wu nói nhỏ với Tài: - Hãy cẩn thận, chỗ này có thể bị nghe lén. Tài gật đầu. Nơi đây chỗ nào cũng là người của Quintus. Muốn bước chân ra khỏi biệt thự cũng khó. Khu Bắc được thiết kế cho mục đích quân sự. Lực lượng của Cá Voi Xanh không còn là các sát thủ hoạt động riêng lẻ mà đã được biên chế thành các Lữ Đoàn, người của mỗi Lữ Đoàn đều có đồng phục riêng trông khá bắt mắt. Bảo vệ cho Đại Bản Doanh là Lữ Đoàn Một của Thống Soái Timothy. Đây cũng là Lữ Đoàn đông nhất với hai trăm nghìn quân.
CHƯƠNG 79 Bấm để xem Trong nửa tháng sau đó, Tài cố gắng tận dụng tối đa những lúc đi cùng Zhao Wu thiết lập các điểm bán hàng mới để quan sát Khu Bắc. Khu Bắc nằm ở tận cùng phía Bắc của Vùng đất Tự Do, sau lưng là dãy núi Whitney cao nhất vùng nội địa Mỹ, cực kỳ hiểm trở. Đại Bản Doanh của Cá Voi Xanh đặt ở khu vực giáp núi, nên chỉ cần phòng thủ ba mặt còn lại. Hệ thống phòng ngự của Cá Voi Xanh bao gồm ba lớp, sắp xếp từ trong ra ngoài theo thứ tự con số. Lữ Đoàn Một bảo vệ Đại Bản Doanh, Lữ Đoàn Hai chiếm lĩnh vị trí ở giữa, Lữ Đoàn Ba nằm ngoài cùng. Ba Lữ Đoàn này tạo thành một hình bán nguyệt lấy Đại Bản Doanh làm tâm điểm. Tài không nắm được vị trí của Lữ Đoàn thứ tư. Thời tiết lạnh dần. Liên Minh dự báo chỉ mười ngày nữa không khí lạnh sẽ bao phủ khắp Vùng đất Tự Do. Nhiều khả năng tuyết sẽ rơi dày. Sau cuộc chiến tranh hạt nhân, thời tiết không còn diễn biến theo quy luật cũ. Lúc này mới là cuối tháng chín, cách đây mười năm từng là thời điểm nắng ấm, nhưng giờ đây lại trở thành điểm bắt đầu của thời kỳ băng giá. Mùa đông ở Vùng đất Tự Do cực kỳ khắc nghiệt. Những người không có áo ấm tất sẽ chết rét hết. Tài nhớ Emily Hà da diết. Hắn sống với cô như vợ chồng nhưng chưa bao giờ kết hôn. Cuộc sống thời đại này quá vô thường, việc kết hôn không còn ý nghĩa nữa. Liên Minh không chứng nhận cho bất kỳ đám cưới nào. Thêm vào đó, cái chết ập đến quá bất ngờ, tổ chức đám cưới nhiều khi cũng nguy hiểm như mời thần chết vào nhà. Hắn không biết nếu mình chết thì Emily Hà sẽ ra sao. Hắn chỉ có thể cầu mong những điều đẹp nhất sẽ đến với cô. Tình yêu của hắn dành cho cô tuy không hoa mỹ và phô trương nhưng chân thành và sâu thẳm như đại dương. Tài lại nghĩ về em trai mình. Hắn vẫn còn nhớ như in gương mặt của Trung trước khi bản thân hắn ngất đi. Đó là gương mặt tràn đầy nỗi sợ hãi, hoang mang và tuyệt vọng. Hắn đã bao nhiêu lần mơ thấy em trong giấc ngủ, lần nào cũng phải ngồi dậy và nhìn vào trong bóng tối mênh mông, tự hỏi thằng bé đang ở đâu. Chính vì vụ bắt cóc ngày nào mà hắn đã tự thúc đẩy mình lên như ngày hôm nay. Có lẽ Martin Mac không ngờ được rằng một tiểu yêu như gã lại dẫn đến những thay đổi lớn lao trong Vùng đất Tự Do. Tài biết mình chưa chạm được vào vạt áo của Tứ Đại Sát Thần. Các băng lớn ở Vùng đất Tự Do đã đánh nhau chí chết suốt một năm trời mà chưa một ai dám nhắc đến cái tên của những con người này. Chúng ở một đẳng cấp khác. Nhưng nếu cho hắn đủ thời gian, một ngày nào đó biết đâu hắn cũng sẽ giỏi như chúng. Đó là lòng quyết tâm mà cũng là một niềm hy vọng. Đã là hy vọng thì không có gì chắc chắn cả. Cứu em là mục tiêu lớn nhất trong đời hắn. Hắn sống chỉ vì mục tiêu này. Hắn không thiết điều gì khác. Hắn muốn ngày hắn chết đi được nhìn thấy nụ cười của em trai mình một lần nữa. Bầu không khí ở Khu Bắc rất khẩn trương. Mọi người đều bàn tán về cuộc chiến sắp tới. Ai cũng biết rằng chiến dịch của T-rex không thể diễn ra trong mùa đông, mùa đông đã đến thì không còn đánh nhau được gì nữa. Đây là khoảng lặng trước cơn bão. Tự bản thân Tài cũng đang chuẩn bị cho mình. Nhờ mối quan hệ của Zhao Wu mà hắn nhận được một thanh kiếm rất sắc bén. Hắn chưa bao giờ tập kiếm, nhưng trước kia sư phụ đã chỉ cho hắn một vài nguyên lý cơ bản, đây là lúc nhớ lại các lý thuyết cũ và áp dụng nó vào trong thực tế. Thanh kiếm của Tài có chuôi màu đỏ, khắc hình rồng. Tài đặt tên cho nó là Huyết Long. Bảo kiếm khó tìm, chứ dao thì vô số, nhặt đại cũng được chục con. Tài để chất đống trong phòng, lúc nào cần sẽ dùng. Hằng ngày, hắn nhìn thấy các đoàn xe chở hàng hóa đến Khu Bắc, đi cùng với chúng là hàng nghìn người di cư lên vùng đất mới. Họ được phân nhà và làm việc cho Cá Voi Xanh để đổi lại thực phẩm, quần áo ấm và tiền bạc. Họ trở thành một phần của Cá Voi Xanh. Những người không muốn làm thành viên của lực lượng quân sự này có thể kiếm sống bằng các nghề thủ công hoặc dịch vụ. Liên Minh độc quyền các hàng hóa cơ bản chứ không phải là mọi mặt hàng. Sức đâu mà bao hết được? Những thứ mà Liên Minh thả ra đã tạo nên thị trường cạnh tranh ở Vùng đất Tự Do. Vào một buổi tối nọ, đoàn xe chở lương thực của Luis đến Khu Bắc. Đoàn xe mới dài làm sao. Tài quan sát một lúc rất lâu vẫn thấy các xe nối đuôi nhau chạy vào. Hắn cảm thấy kỳ lạ. Các xe chạy rất tự do. Không hề có kiểm tra an ninh nào hết. Những chiếc xe đỗ ngay trước Đại Bản Doanh của Cá Voi Xanh, những người lái xe bắt đầu dỡ hàng xuống. Thùng xe vừa mở, hàng nghìn sát thủ đã lao ra. Như đã tính toán từ trước, chúng lập tức hướng thẳng đến tòa nhà Đại Bản Doanh. Tim Tài trầm xuống. Trận Khu Bắc đã bắt đầu rồi.
CHƯƠNG 80 Bấm để xem Tavon tay cầm trường kiếm, dao dắt quanh người, dẫn đầu mười nghìn thành viên Mũi Dao tấn công vào Đại Bản Doanh của Cá Voi Xanh. Nhiệm vụ của gã là chiếm Đại Bản Doanh, trái tim của Khu Bắc, và tiêu diệt đội ngũ chỉ huy của đối phương. Quintus quan sát cuộc tấn công từ một căn cứ bí mật gần đó. Gã sớm đoán ra được ý đồ của Jackson nên đã ra lệnh cho ba vòng an ninh mở ra để đoàn xe có điều kiện tiến vào. Đây là cái bẫy dành cho Mũi Dao. Hai trăm nghìn quân của Lữ Đoàn Một đã chia làm hai cánh, phục kích trong ngoài. Bản thân Timothy dẫn một trăm nghìn quân ém sẵn bên trong Đại Bản Doanh, chỉ chờ Mũi Dao đánh lên là sẽ ồ ạt ép xuống, một trăm nghìn quân còn lại đánh vào, tạo thành thế gọng kìm. Tỷ lệ lực lượng là hai mươi trên một, lại vây chặt hai đầu, Mũi Dao tựa như cá nằm trên thớt, thất bại là điều chắc chắn. Tiêu diệt được Mũi Dao sẽ là câu trả lời đanh thép của Cá Voi Xanh dành cho đối phương sau thời gian dài bị áp chế trên mọi mặt trận. Cho tinh binh vào chiếm Đại Bản Doanh nằm sâu trong lãnh thổ kẻ thù là hành động tự sát. Ai cũng nhìn ra điều đó. Tất nhiên bản thân Tavon cũng nhìn ra, nhưng gã vẫn đồng ý nhận nhiệm vụ bởi vì gã là Tavon "Người Điên". Tứ Đại Chiến Tướng của Jackson không ai bình thường, Tavon tuy mang tính người nhất nhưng vẫn là một vị tướng điên khùng. Chỉ có người điên mới dám nhận một nhiệm vụ bất khả thi như vậy. Mũi Dao là lực lượng tinh nhuệ nhất của T-rex, cũng là đội quân tinh nhuệ nhất tại Vùng đất Tự Do, cả mười nghìn thành viên không ai là tay mơ. Tất cả đều là các sát thủ giàu kinh nghiệm đã hành nghề tối thiểu ba năm, thành thạo các kỹ năng cá nhân lẫn tấn công hiệp đồng theo quy mô tổ, đội, nhóm. Tiêu chuẩn đầu vào Mũi Dao rất cao, chế độ luyện tập vô cùng khắc nghiệt, tỷ lệ đào thải còn hơn thi vào các trường đại học danh tiếng, từ sáu trăm nghìn người chỉ chọn ra được mười nghìn người. Mười nghìn quân Mũi Dao cùng xông vào Đại Bản Doanh. Toàn bộ Đại Bản Doanh từ tầng một đến tầng mười là đất trống. Lực lượng của Timothy chờ sẵn ở tầng mười một. Chỉ khi Mũi Dao vào hết bên trong thì Lữ Đoàn Một mới bắt đầu đánh xuống. Chúng có lợi thế về quân số và vị trí. Từ cao đánh xuống bao giờ cũng dễ hơn từ dưới đánh lên. Tất cả các tầng của Đại Bản Doanh đều bật đèn sáng trưng. Từ bên ngoài có thể quan sát được mọi diễn biến bên trong. Quintus cau mày. Gã nhận ra rằng Mũi Dao di chuyển rất nhanh nhưng không tản mát mà tạo thành một khối thống nhất đen đặc. Gã lẩm bẩm: - Chúng biết chúng ta đang chờ đón chúng. Chúng đã chuẩn bị sẵn sàng. Khá lắm Tavon. Nhưng khá đến đâu cũng phải chết. Đội tiền phương của Mũi Dao đã lên đến tầng mười một. Cuộc đụng độ bắt đầu. Cánh quân của Timothy ép xuống. Hai bên giao chiến. Tavon tựa như mãnh hổ. Cây trường kiếm của gã tới đâu đầu rơi tới đó. Không ai chống nổi. Timothy cũng cầm một thanh kiếm trên tay. Gã cao mét chín, cũng là mãnh tướng, nhưng vừa lao vào đã suýt bị chém bay mất một bên mặt. Timothy sợ mất vía. Cả đời gã chưa từng chạm trán đối thủ nào lợi hại như vậy. Để bảo toàn tính mạng gã buộc phải thối lui vào giữa đoàn quân, lấy đông để thủ thắng. Quân số bên gã là một trăm nghìn người, đông như kiến cỏ, nhưng diện tích tầng mười có hạn, không thể hình thành thế bao vây, cũng không thể chia cắt, chỉ có thể đối chọi trực diện. Thật bất ngờ, Mũi Dao đang ép ngược đối phương quay trở lại tầng mười một. Quintus giận quá, hét lớn: - Cánh ngoài đâu, tiến lên. Cánh quân hờm sẵn bên ngoài của Lữ Đoàn Một liền tràn vào. Quintus lập tức nhận ra sự khác biệt. Quân bên gã di chuyển như thủy triều, những người chạy nhanh đang bỏ lại những người chạy chậm. Điều này khác hẳn với cách di chuyển theo hình khối của Mũi Dao. Sự chênh lệch trình độ quá rõ ràng. Tuy nhiên gã không vì thế mà mất tinh thần. Đây là cuộc chiến hai mươi chọi một, giống như có tới hai mươi gã choai choai tấn công một người đàn ông trưởng thành, đến một mức độ nào đó số lượng sẽ chiến thắng chất lượng, người đàn ông cho dù trưởng thành đến đâu đi nữa cũng không thể đánh bại tụi choai choai. Tiếng hét của cánh ngoài Lữ Đoàn Một vang vọng khắp nơi. Đội hậu phương của Mũi Dao liền quay lại, thủ thế. Họ không mất bình tĩnh, cũng không tản ra. Vai kề vai, những người lính của Mũi Dao cùng nhau đón đỡ cuộc tấn công như thác đổ. Cuộc đụng độ diễn ra thật khốc liệt, nhưng càng đánh Mũi Dao càng trở nên cố kết. Những người đi đầu của Cá Voi Xanh thi nhau gục xuống. Cánh quân phía sau tràn lên, dẫm cả lên xác đồng đội. Dần dần, họ nhận ra rằng từ nãy đến giờ toàn là xác đồng đội, thi thoảng lắm mới thấy xác của đối phương. Rất dễ phân biệt quân sĩ hai bên, bởi Mũi Dao mặc đồng phục màu đen. Họ tựa như một khối thép nặng nề màu đen, cứ lao vào là chết, lao nhiều chết nhiều.
CHƯƠNG 81 Bấm để xem Ánh sáng từ tòa tháp Đại Bản Doanh chiếu xa hàng chục dặm, tựa như thỏi nam châm thu hút sự chú ý của tất cả những người đang sống tại Khu Bắc. Dù ở phe nào thì họ cũng đều hiểu rằng mình đang chứng kiến bản thiên anh hùng ca của Mũi Dao. Với lực lượng chỉ bằng một phần hai mươi đối phương, Mũi Dao đã làm được điều không tưởng là ép Lữ Đoàn Một phải rút lên tầng hai mươi. Cách chiến đấu của Mũi Dao rất hiệu quả. Trong thế giới của các sát thủ, biết phi dao và biết cả chống phi dao là hai điều kiện tiên quyết để có thể tồn tại và chiến thắng. Không giống với các Hiệp Sĩ châu Âu thời xưa chỉ biết đấu kiếm, tất cả những con người đang hiện diện ở tòa tháp Đại Bản Doanh đều xuất thân là sát thủ, họ không được đào tạo dùng kiếm mà dùng dao. Một ưu thế của dao sắc là có thể ném sang phía đối phương và giết chết đối phương từ cự li khá xa. Dĩ nhiên không phải ai cũng sở hữu kỹ năng này. Việc ném trượt sẽ trở thành thảm họa. Vừa đánh mất vũ khí lại vừa dễ bị đối phương nhân cơ hội tấn công ngược lại. Bên phía Lữ Đoàn Một cũng có nhiều người ném dao rất tốt, nhưng trong bối cảnh hỗn loạn rất khó có thể đặt mình vào tư thế ném cho chuẩn xác. Thêm vào đó bộ đồng phục của Mũi Dao trên thực tế là một lớp giáp có khả năng kháng dao cực kỳ hiệu quả. Ở chiều ngược lại, Mũi Dao không phải mạnh ai nấy ném mà là ném theo nhịp điệu. Sau mỗi đợt xáp lá cà, khi hai bên giãn ra, dàn quân phía sau Mũi Dao lại đồng loạt ném những con dao trong tay đi, mỗi lần như thế hàng chục người bên Cá Voi Xanh lại gục xuống. Tình huống đó lặp đi lặp lại mà Timothy không tìm ra được giải pháp nào để ngăn cản. Timothy là một Thống Soái giỏi nhưng tình huống này đã vượt quá khả năng ứng phó của gã. Thêm vào đó Tavon đã trở thành một chiến thần bất khả chiến bại, ít nhất là trong trận này. Tavon cao lừng lững mà nhanh như báo, linh hoạt như sơn dương. Gã dùng kiếm như múa, bóng kiếm loang loáng, sức mạnh như bão táp, những kẻ liều mạng xông vào đều bật ra, cơ thể chỉ còn lại nửa thân dưới. Đánh suốt từ nãy đến giờ chưa từng có ngoại lệ. Dần dần người bên Cá Voi Xanh hễ thấy gã là dạt sang hai bên, tựa như thấy ác quỷ hiện hình. Trên người Tavon có mấy vết thương. Máu từ người gã hòa lẫn với máu kẻ thù khiến chiếc áo đen mặc bên ngoài trở nên nặng nề, nhưng không vì thế mà cản bước được Tavon. Một mình Tavon đã phải giết cả mấy trăm người. Cái tên Tavon vốn đã vang dội, giờ đây lại càng vang dội hơn nữa, trở thành một huyền thoại. Hai bên đánh nhau suốt đêm. Cánh trên của Lữ Đoàn Một đã lùi lên tầng bốn mươi. Quân số giảm mất một phần ba. Quintus nhận ra rằng quân số bên Mũi Dao cũng đã giảm nhiều. Cho dù tổ chức tốt đến đâu, bền bỉ đến đâu, thì cũng phải chết. Không vì lý do này thì cũng vì lý do khác. Có thể bị đối phương ném dao trúng mặt mà chết. Mệt quá không di chuyển được nữa, bị đối phương chém chết. Chịu nhiều vết thương quá chảy máu đến chết. Lực lượng của Mũi Dao mỏng đi trông thấy, nhưng họ vẫn duy trì là một khối cố kết như cũ. Ai cũng nhìn thấy Mũi Dao không thể bước ra khỏi trận này toàn mạng, nhưng ý nghĩ đó dường như không hề xuất hiện trong đầu họ, hoặc nếu xuất hiện cũng không ảnh hưởng gì đến sĩ khí. Họ vẫn duy trì lối đánh như cũ với tinh thần kiên cường như cũ. Sự bất khuất ấy thật đáng kinh ngạc. Dường như những con người này không sợ chết. Cái chết từ lâu với họ đã như một bài thơ viết sẵn để tiễn họ đến thiên đường. Trái ngược với Mũi Dao, tâm lý hoảng loạn đang lan tràn trong cánh quân do Timothy chỉ huy. Cho dù chúng cố gắng thế nào cũng không thể ngăn được bước tiến của Mũi Dao. Ngược lại tốc độ lui của Lữ Đoàn Một càng lúc càng lúc càng nhanh hơn. Không phải vì chúng quá yếu mà vì chúng quá sợ. Sợ hãi và mất tinh thần đã trở thành một thứ dịch bệnh. Khi chủ lực rút lui quá nhanh, tất có nhiều người bị bỏ lại sau. Những người này đều bị giết chết. Mũi Dao không giữ tù binh. Cứ sau một tiếng, những người ở bên trong Mũi Dao lại tiến lên, để những người bên ngoài hoặc bị thương lui vào dưỡng sức. Bằng cách này họ duy trì được sức khỏe và tinh thần để chiến đấu tiếp. Chỉ một mình Tavon vẫn đánh từ đầu đến cuối. Quintus bắt đầu tự hỏi gã là người hay là quái vật. Dường như nguồn năng lượng bên trong Tavon không bao giờ cạn. Gã vẫn nguy hiểm và bền bỉ như lúc trận chiến mới bắt đầu. Quintus có thể cảm nhận được những người bên cạnh mình vừa sợ vừa phục Tavon. Tròng mắt của gã trở nên hung dữ. Cho dù hy sinh tất cả cũng không thể để Tavon bước ra khỏi tòa tháp Đại Bản Doanh còn sống. Sự tồn tại của Tavon sẽ trở thành nỗi ám ảnh toàn quân. Chỉ cần nghe đến Tavon có khi cả một đạo quân đã tự động tan rã mà đối phương chẳng cần làm gì. Tavon nhất định phải chết. Quintus sẽ buộc gã phải chết.
CHƯƠNG 82 Bấm để xem Lúc này Mũi Dao đã đánh lên tầng năm mươi. Cánh trên của Lữ Đoàn Một chết hơn một nửa, cánh dưới cũng thiệt hại nặng. Quintus quay lại, nhìn các Thống Soái. Gã ra lệnh: - Thống Soái Vivian Anderson, ông vào Đại Bản Doanh, yêu cầu cánh dưới của Lữ Đoàn Một lập tức rút quân, sau đó tẩm xăng đốt các tầng lầu trên để hỏa thiêu quân địch. Các Thống Soái nhìn nhau kinh hãi. Vivian Anderson đáp: - Thưa Đại Thống Soái, xin ngài nghĩ lại. Timothy vẫn còn sống, hàng chục nghìn người vẫn đang chiến đấu. Làm như vậy là phản bội những người anh em của chúng ta. - Họ đã mất hết ý chí, không còn trụ thêm được bao lâu nữa. - Chỉ cần Đại Thống Soái cho phép, tôi xin dẫn quân tiếp viện. - Để làm gì? Diện tích các tầng chật hẹp, đối phương thủ quá chắc, dồn thêm quân lên cũng không thay đổi được cục diện. Chúng ta cần phải tiêu diệt Tavon và Mũi Dao. Đó là mục tiêu quan trọng nhất. Vivian Anderson cúi đầu: - Thứ lỗi tôi không thể thực hiện mệnh lệnh ấy được. Quintus trừng mắt nhìn gã. Cơn giận tuy đã bùng lên, nhưng vẫn cố nén lại. - Thống Soái Vivian Anderson, ông có còn là một người lính nữa không? - Chính vì là một người lính nên tôi không thể giết hại đồng đội. Tôi chấp nhận mọi hình phạt vì quyết định này. Quintus nhìn sang các Thống Soái khác: - Max Alistar? Max Alistar lắc đầu. - George Vandes? George Vandes im lặng không trả lời. - Khá lắm. – Quintus cười rộ. – Các ông định làm phản sao? Gã nhìn sang những tên lính quèn trong phòng. - Nghe đây, bất kỳ ai trong số các ngươi dám nhận nhiệm vụ này, ta lập tức thăng lên chức Thống Soái, thay Timothy chỉ huy Lữ Đoàn Một. Nghe câu ấy, mọi người đều sững sờ. Không ai có thể ngờ lòng căm thù của Quintus với Tavon và Mũi Dao lại lớn đến thế. Gã chỉ cần một kẻ biết nhắm mắt nghe lời, bất kể kẻ đó là ai, trình độ thấp kém đến đâu. Kẻ nào chấp nhận làm theo ý muốn hung bạo của gã, gã sẽ ban thưởng hậu hĩnh. Những tên lính quèn vẫn đứng yên, căn phòng yên lặng như tờ. Người bình thường không dám làm một điều độc ác đến thế và nhận một phần thưởng lớn đến thế. Ai cũng hiểu rằng các Thống Soái còn lại không chấp nhận mình, binh sĩ dưới quyền không nghe lời mình, nhưng đó vẫn chưa phải là điều quan trọng nhất. Điều quan trọng nhất là quyền cao đi cùng với trọng trách, người trình độ kém cỏi mà dám nhận nhiệm vụ quá lớn, quá khó, trước sau gì cũng thất bại, nhẹ thì trở thành trò cười cho tất cả, nặng thì mất mạng. Giữa những người lính đang sợ hãi, một tên lính bất ngờ bước ra. Gương mặt hắn đẹp đẽ, quai hàm vuông vắn kiên định, dáng người cao và vững chãi. Hắn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt của Quintus. - Tôi xin được tiếp nhận nhiệm vụ. Quintus thoáng vẻ ngạc nhiên, nhưng lập tức tỏ ý khen ngợi. - Mày tên là gì? - Tôi là Erich Von Daniken. - Một cái tên quý tộc? Gốc Đức à? - Vâng, tôi là hậu duệ của các Thống chế Đệ tam đế chế. - Mày bao nhiêu tuổi? - Hai mươi tuổi. - Mày biết mày đang làm gì không? - Tôi biết và tôi cam đoan sẽ làm được. - Tốt lắm, Thống Soái Erich Von Daniken, từ nay anh là chỉ huy trưởng Lữ Đoàn Một. Cơ hội đã đến. Hãy làm rạng danh cha ông của anh. Ta ra lệnh cho anh lập tức dẫn người vào bên trong tòa tháp Đại Bản Doanh, rút hết cánh quân dưới ra ngoài và hỏa thiêu tòa tháp. - Trong trường hợp có kẻ kháng lệnh thì sao? - Mệnh lệnh này là tối thượng. Kẻ nào kháng lệnh, được quyền giết ngay tại chỗ. - Tuân lệnh Đại Thống Soái. Xin Đại Thống Soái ban cho Soái phục và người để tôi thực hiện nhiệm vụ. Các Thống Soái khác bật cười. Vivian Anderson chế giễu: - Những kẻ tham lam sẽ chết vì mắc nghẹn. Quintus coi như không nghe thấy. - Sẽ có Soái phục. Thống Soái Erich Von Daniken cần bao nhiêu người? - Hai trăm người là đủ rồi. - Được. Ta cấp cho anh hai trăm quân, đây đều là người tin cậy của ta, họ sẽ làm tất cả những gì anh yêu cầu. Erich Von Daniken giơ tay chào rồi xoay người, bước ra khỏi phòng chỉ huy. Từ nay Vùng đất Tự Do sẽ biết đến cái tên của gã thanh niên này, bởi sự tàn bạo và quyết đoán hiếm thấy. Erich Von Daniken dẫn hai trăm người do Quintus giao cho lên thẳng tầng bốn mươi tám của tòa tháp Đại Bản Doanh. Ở đó có hậu quân của cánh dưới Lữ Đoàn Một. Oai phong trong bộ Soái phục, Erich Von Daniken truyền lệnh: - Đại Thống Soái Quintus đã phong cho ta là tân Thống Soái Lữ Đoàn Một. Ngài có một mệnh lệnh buộc tất cả phải thực hiện. Ta thay mặt ngài, ra lệnh cho các anh lập tức rút lui, không chiến đấu nữa. Những người lính Lữ Đoàn Một chỉ biết Timothy là chỉ huy của họ, đâu biết Erich Von Daniken là thằng nào? Họ nhìn bộ Soái phục của Erich một cách dè chừng. Ai đó hét lên: - Thằng này là Erich Von Daniken, một thằng tiểu tốt chuyên đi pha trà. Những tiếng cười vang lên. - Cút con mẹ mày về pha trà tiếp đi. Bọn tao chỉ nghe lệnh Thống Soái Timothy. Ông ấy vẫn đang chiến đấu trên kia. Erich lạnh nhạt đáp: - Timothy không còn là Thống Soái của các anh nữa. Ông ta sẽ chết. Tôi là chỉ huy của các anh. - Chỉ huy con mẹ mày. Ranh con vắt mũi chưa sạch. Cút nhanh không bọn ông đấm chết bây giờ. Erich nhìn những kẻ đang chửi mình, tròng mắt xanh thẫm đẹp lạ lùng nhưng bên trong chỉ có sự cứng rắn và vô cảm.
CHƯƠNG 83 Bấm để xem Cuộc giao tranh đang diễn ra trên tầng sáu mươi. Lực lượng của Timothy còn lại hai mươi nghìn người, Mũi Dao còn sáu nghìn người. Sự chênh lệch vẫn nhiều nhưng không còn nhiều như lúc mới bắt đầu cuộc giao tranh. Timothy nhận ra rằng mình đã bị dồn vào đường cùng. Gã hét lên: - Anh em, chúng ta không thể lùi thêm được nữa. Chúng ta cần phải tấn công. Tất cả theo tôi. Tiếng thét của Timothy đã mang lại dũng khí cho những người trung thành với gã. Hai mươi sát thủ theo chân Timothy lao về phía Tavon lúc này đang chống kiếm đứng thở. Gã đã kiệt sức. Ngay cả việc nâng thanh kiếm nặng hai cân lên cũng trở thành một thách thức không nhỏ. Gã đang chiến đấu bằng ý chí. Ý chí của gã vô cùng mãnh liệt. Timothy nhìn thấy cơ hội, chỉ cần Tavon chết là gã có thể lật ngược tình thế. Tavon đang tách biệt với đại quân. Gã tiến nhanh quá, lực lượng phía sau chưa theo kịp, nên gã phải đứng chờ. Gã có thể chọn cách quay trở lại với đại quân, nhưng Tavon không muốn như vậy. Từ đầu trận đến giờ gã chỉ tiến không lùi. Việc lùi lại phía sau mười mét dĩ nhiên không phải là dấu hiệu của sự hèn nhát, không ai có thể nói một người như Tavon là hèn nhát, nhưng Tavon "Người Điên" không thích thế. Người đầu tiên bên phía Timothy lao lên. Bay đầu. Tavon lại chống kiếm xuống đất. Người thứ hai, người thứ ba và người thứ tư tiến đến một lượt. Kết quả không đổi. Tavon lại chống kiếm thở. Gã không diễn kịch. Gã không cố tỏ ra coi thường đối thủ. Gã chỉ quá mệt mà thôi. Bởi vì quá mệt nên gã phải căn thật chuẩn xác lúc đối phương lao đến để ra đòn sát thủ, giết người xong là lập tức buông kiếm xuống nghỉ ngơi. Gã nghỉ ngơi giữa một trận kịch chiến mà các đợt tấn công chỉ cách nhau có vài giây đồng hồ. Đến lượt Timothy. Bên cạnh gã là mười lăm đàn em. Tavon tiến nhanh về phía Timothy. Hai thanh kiếm giao nhau. Lực chém của Tavon quá mạnh, thanh kiếm của Timothy gãy làm đôi, nửa thân trên của Timothy văng ngược về phía sau, phần thân dưới vẫn đang trong tư thế chạy về phía trước thêm ba mét mới ngã xuống. Cảnh tượng quá đỗi kinh hoàng. Những người đang tiến lên cùng Timothy rú lên một tiếng khiếp đảm. Chúng đồng loạt ngã lăn quay ra đất, chân tay co quắp. Tavon cũng không có ý truy sát. Gã lại chống thanh kiếm, vừa thở vừa nhìn những người mới lúc nãy còn định giết gã tranh nhau bò bằng bốn chi trên sàn nhà, mãi sau mới đứng dậy được. Mấy nghìn con người phía sau cùng hò nhau bỏ trốn. Lần này là chạy trốn chứ không phải là rút lui nữa. Tin Timothy chết lan truyền khắp trong quân. Dòng người bỏ trốn như thác đổ. Mọi người dẫm đạp lên nhau mà chạy, những người yếu sức hoặc không may trượt chân ngã xuống bị đám loạn quân nghiền nát trong cơn điên loạn. Người chết vô số. Những người còn lại cố hết sức chạy lên tầng bảy mươi. Tầng bảy mươi là tầng cuối cùng tòa tháp Đại Bản Doanh. Quintus chứng kiến thảm cảnh này từ đầu đến cuối mà mắt không chớp lấy một lần. Gã hiểu rằng mình đã có quyết định chính xác. Cánh trên của Lữ Đoàn Một sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn. Vấn đề nằm ở chỗ Erich Von Daniken có đủ khả năng khống chế đám kiêu quân bên dưới hay không mà thôi. Nếu Erich thất bại, rất có thể Tavon sẽ dẫn quân đánh xuống, và khi ấy lại chết thêm mớ nữa. Erich Von Daniken không hề hay biết điều gì đang xảy ra ở các tầng trên. Gã cũng chẳng quan tâm. Trong đầu gã chỉ có ý nghĩ làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ. Gã trầm giọng nói: - Chống lệnh cấp trên là tội chết. Kẻ nào muốn chết tiến lên đứng trước mặt ta. Một người rút con dao gài thắt lưng, dùng hết sức ném mạnh về phía Erich. - Mày đỡ được con dao này không đã. Không thấy Erich làm gì, nhưng từ phía hắn một con dao đã phóng ra, chặn đường bay của con dao kia. Cả hai con dao cùng rơi xuống đất. Cùng thời điểm ấy kẻ vừa ném dao bật ngửa ra đằng sau chết tốt, trên trán cắm một con dao khác. Tài sững sờ. Người khác không nhìn kịp, chứ hắn quan sát thấy hết. Vừa nãy Erich Von Daniken đã sử dụng một kỹ thuật phi dao chặn dao cực kỳ quen thuộc với hắn. Kỹ năng này là sư phụ dạy cho hắn. Các cao thủ hàng đầu đều có thể ném một con dao đi để chặn con dao đang bay đến, nhưng mỗi người sẽ sử dụng một kỹ thuật khác nhau, với điểm phát lực và ngón điều hướng khác nhau. Kỹ thuật của Sát Thần Adonis không giống kỹ thuật của hắn. Không thể nói kỹ thuật nào tốt hơn kỹ thuật nào, chỉ là người dùng kỹ thuật ấy đạt trình độ đến đâu. Việc Erich Von Daniken dùng kỹ thuật giống hệt với hắn chỉ chứng minh một điều duy nhất. Hai người là đồng môn. Họ tuy không thể gọi nhau là huynh đệ, nhưng chắc chắn có chung một thầy.
CHƯƠNG 84 Bấm để xem Tài không biết Erich Von Daniken tên gì và là nhân vật thế nào, nhưng hắn cảm nhận được mối liên hệ thần bí với con người này, tất cả chỉ vì ông ấy đã chọn hai người bọn hắn. Erich chẳng có điểm gì giống hắn. Sự lạnh lùng của gã không giống sự lạnh lùng của Tài. Sự lạnh lùng của Tài là biểu hiện của thái độ bình tĩnh còn của Erich đơn giản là vô cảm. Gã là người không có cảm xúc. Gã là một cỗ máy. Nhưng đó là một cỗ máy rất lợi hại. Kỹ năng của Erich rất điêu luyện, hẳn gã đã tập luyện miệt mài trong nhiều năm. Gã giết người mà cứ như không. Lúc ra tay, động tác của cả hai người đều đơn giản và hiệu quả, nhưng trong cái đơn giản của Tài ẩn chứa sự mềm mại còn với Erich là sự khô cứng. Erich xứng đáng là hậu duệ mang đầy chất thép của những người lính Đức từng khuynh đảo thế giới. Một điều nữa Tài nhận ra được là Erich rất nhanh. Hắn biết rằng tốc độ cao là một biểu hiện của trình độ thượng thặng, bởi ra tay nhanh đã khó, ra tay nhanh mà vẫn duy trì được độ chuẩn xác lại càng khó. Tài không chắc mình có thể nhanh hơn con người này. Hơn nữa, lúc nãy Erich còn chưa dùng hết sức. Những người lính Lữ Đoàn Một trở nên hoang mang. Họ đã thấy rõ bản lĩnh của Erich. Erich không phải là một thằng pha trà. Ngay cả nếu gã có thực sự phải pha trà đi nữa thì việc này chẳng qua cũng chỉ là bước quá độ để gã bước đến đài vinh quang mà số phận đã dành sẵn cho gã. Gã đúng là sủng vật của ông trời. Ngoại hình đẹp đẽ như thần thánh, nguồn gốc quý tộc cao quý, tài năng siêu phàm, thậm chí còn có sư phụ là một trong Tứ Đại Sát Thần hoặc ít nhất cũng ở đẳng cấp tương đương. Người ta không thể mong chờ điều gì hơn được nữa. Từ Erich toát lên sự áp chế mang tính tự nhiên, sự áp chế ấy dần dần lan rộng trong những người lính Lữ Đoàn Một. Ai đó chợt lên tiếng: - Thống Soái đã ra lệnh. Chúng ta phải nghe lời. Erich tiến về phía trước, những người lính rẽ ra, mở đường cho gã đi. Nhưng thế vẫn chưa phải là tất cả. Có vài người bị hắn lôi cuốn, liền chạy theo, tự nguyện trở thành người dẫn đường cho gã. Họ hô hoán, thông báo cho những người khác biết rằng Erich là tân thống soái Lữ Đoàn Một, là chỉ huy mới của bọn họ, rồi dần dần những người vây quanh Erich ngày một đông. Cứ thế, Lữ Đoàn Một đã thuộc về gã. Gã đã tự xây dựng được đội quân trung thành cho mình mà chẳng cần làm gì nhiều. Một con dao đã đủ để làm nên bá nghiệp. Bá nghiệp của Thống Soái Erich Von Daniken. Một lúc sau, Erich được những người lính dẫn đến gặp Arthur, một gã gốc Ai Len có cái tên trùng với Vua Arthur lừng lẫy. Arthur là Phó Thống, được Timothy giao nhiệm vụ chỉ huy cánh dưới của Lữ Đoàn Một. Arthur nhìn Erich Von Daniken với vẻ dè dặt. - Báo cáo Thống Soái, chúng tôi đang cố giải vây cho Thống, à là ông Timothy. Ngài có thể thấy kẻ địch của chúng ta ở đằng kia. Xin ngài hãy dẫn đầu Lữ Đoàn đánh tan bọn chúng. Erich nhìn lên phía trước. Gã thấy những sát thủ của nhóm Mũi Dao đang chiến đấu một cách quả cảm. Họ đã mệt mỏi đến nỗi nhiều người bắt đầu loạng choạng, xem ra chỉ cần huy động một lực lượng mạnh đánh dấn lên là hậu quân Mũi Dao sẽ tan vỡ. Gã có thể làm được điều đó. Gã đủ sức phá tan hậu quân của Mũi Dao, từ đó xộc thẳng vào trung tâm của đội quân đã khiến Cá Voi Xanh điên đảo. Nhưng thay vì làm thế, gã quay sang nhìn Arthur với vẻ lạnh lùng. - Mệnh lệnh của Đại Thống Soái là hỏa thiêu bọn chúng. Đã là mệnh lệnh thì phải toàn tâm thi hành, không được tự ý làm khác. Các anh lập tức rút lui, chỉ để ta và hai trăm người của Đại Thống Soái ở lại. Arthur bối rối: - Nhưng mà.. Erich Von Daniken lại nhìn Arthur. Ánh mắt không khác gì ánh mắt lúc nãy nhưng bên trong ẩn chứa một lực áp chế không thể giải thích bằng lời. Arthur lập tức gục ngã. - Tuân lệnh. Tất cả rút quân, ngay lập tức. Hậu quân Mũi Dao ngạc nhiên nhìn tiền quân cánh dưới của Lữ Đoàn Một rút lui. Nhất thời họ chưa hiểu vì sao, nhưng ngay sau đó họ nhận ra ý đồ của đối phương. Hai trăm binh sĩ theo mệnh lệnh của Erich đổ xăng kín sàn nhà rồi châm lửa đốt. Ngọn lửa bùng lên, chặn đường rút của Mũi Dao. Những người lính Mũi Dao nhìn nhau, cảm nhận nỗi tuyệt vọng đầy chất thơ trong mắt đồng đội. Họ đã cùng nhau tập luyện, cùng nhau chiến đấu, cùng nhau cười, cùng nhau khóc, giờ đây họ sẽ chết cùng nhau. Cuộc đời còn điều gì đẹp đẽ hơn thế? Bạn bè dù có thân thiết đến đâu cũng không thể chia sẻ những kỷ niệm sâu sắc như những người lính chung một chiến hào. Những kỷ niệm đã in dấu trong trái tim quả cảm của họ, những kỷ niệm làm nên ý nghĩa cuộc đời họ. Những người lính Mũi Dao quay mặt đi, hướng lên phía trước, nơi những người đồng đội của họ đang tử chiến. Từ nay họ không cần phải lo chặn hậu nữa. Sau lưng họ là ngọn lửa đang bùng lên dữ dội. Trước mặt họ là cuộc chiến cuối cùng. Bất kể cuộc chiến ấy diễn ra như thế nào, thì họ cũng đã sẵn sàng cho nó.
CHƯƠNG 85 Bấm để xem Tài tin rằng Jackson sẽ cứu Tavon. Tavon là chiến tướng hiếm có. Gã ở đẳng cấp rất cao, có thể đánh ngang tay với bốn, năm chiến tướng các băng khác hợp sức lại. Có lẽ không thua kém các Á Sát Thần. Nhưng Tavon không đơn thuần là một chiến tướng. Gã còn là biểu tượng chiến thắng của T-rex. Lực lượng Mũi Dao dưới sự lãnh đạo của gã là đoàn quân bất khả chiến bại. Mặc dù chỉ có mười nghìn người nhưng khí thế như chẻ tre, các băng khác không cách nào đương cự nổi. T-rex không còn bất kỳ chiến tướng nào có trình độ tương đương Tavon. Mất Tavon như mất đi động cơ của cả cỗ máy. Jackson cần phải cứu Tavon. Chỉ có điều Tài chưa nhìn ra được lão sẽ cứu Tavon bằng cách nào. Lửa đang lan dần lên các tầng trên cùng, trong khi đại quân của T-rex vẫn đang án binh bất động ở đâu đó. Tài không tin chiến dịch Khu Bắc của T-rex chỉ có thế. Ý nghĩ tương tự cũng xuất hiện trong đầu của các nhà lãnh đạo Cá Voi Xanh. Mọi người đều hồi hộp chờ đợi cú đánh tiếp theo của T-rex. Tất cả đều biết rằng cú đánh ấy sẽ long trời lở đất. Câu hỏi duy nhất đặt ra là nó sẽ nhằm vào đâu. Đoàn quân cánh trên của Lữ Đoàn Một lúc này như rắn mất đầu, chúng hoảng loạn rút lên tầng bảy mươi, nhưng tầng bảy mươi cũng là tầng cuối cùng, từ đây không thể chạy đi đâu được nữa. Lẽ tự nhiên những kẻ còn sống muốn được đầu hàng. Chúng lần lượt quăng vũ khí sang một bên, bày tỏ mong muốn được trở thành một phần của T-rex. Tavon quát lớn: - Chúng mày không được hàng. Đánh tiếp đi. Câu nói ấy thật quá ngỡ ngàng. Những người lính bên phía Cá Voi Xanh thốt lên: - Làm sao mà đánh được nữa? Sức đâu mà đánh? - Nghỉ một lúc, bao giờ khỏe lại đánh tiếp. - Nhưng để làm gì? Các ông muốn chiếm Đại Bản Doanh, giờ đã chiếm được rồi. - Trận này không phải nhằm để chiếm Đại Bản Doanh. Nó chưa bao giờ là để chiếm Đại Bản Doanh của chúng mày. Mau nhặt vũ khí lên, không tao chém chết cụ mày bây giờ. Những người lính Lữ Đoàn Một nhìn nhau bàng hoàng. Họ không phải là những người khôn ngoan hay thông thái. Họ cũng đã quá mệt để sẵn lòng dùng chút năng lượng còn sót lại nhằm tìm hiểu một cách thấu đáo ý nghĩa đằng sau câu nói dường như đầy hàm ý của Tavon. Họ chỉ mơ hồ nhận ra rằng từ đầu đến giờ họ đã hiểu sai hoàn toàn mục tiêu của cuộc chiến này. Tavon không muốn chiếm Đại Bản Doanh. Tavon chỉ muốn đánh nhau. Đại ý nó là như thế. Những người lính Lữ Đoàn Một mệt mỏi nhặt lên những dao và kiếm mà họ vừa vứt đi, cầm chắc trên tay một lần nữa. Thôi được, nếu đây đã là số phận của họ. Một ai đó lao lên, bị chém chết ngay. Máu bắn ra tung tóe, máu kích thích hung tính trong con người, máu khơi dậy tinh thần chiến binh mà chỉ ít phút trước đây tất cả đã sẵn lòng từ bỏ. Người thứ hai lao lên, lần này với một tiếng thét. Thêm nhiều máu phụt ra vung vãi. Lần thứ ba là cả một đạo quân. Với tàn quân Lữ Đoàn Một, cuộc chiến lần này khác hẳn so với lần trước. Cuộc chiến lần trước là giữa những người lính còn cuộc chiến lần này là giữa những người đàn ông. Cuộc chiến lần trước là để chiến thắng còn cuộc chiến lần này là để tìm sự giải thoát. Cũng vì để tìm sự giải thoát mà họ lao thẳng vào lưỡi kiếm đối phương như con thiêu thân. Người này chết người kia lại lao lên, vẫn tìm đúng thanh kiếm ấy, cầu mong nó giáng xuống đầu mình lần nữa. Cánh trên của Lữ Đoàn Một tuy gọi là tàn quân nhưng vẫn còn đến mười lăm nghìn người, gấp ba lần Mũi Dao. Những người xung phong theo hình thức tự sát đã mở ra cơ hội cho những người tiếp theo chia tách lực lượng của Mũi Dao. Lần đầu tiên kể từ khi cuộc chiến nổ ra, khối thống nhất của Mũi Dao lung lay. Họ bị đẩy xa rời đồng đội, họ phải độc lập chiến đấu thay vì dựa vào nhau để gia tăng sức mạnh. Trận chiến trên tầng bảy mươi của tòa tháp Đại Bản Doanh là một cuộc xáp lá cà hoang dại. Trong trận chiến này Tavon tựa như một con thú hoang. Gã đã thoát khỏi vai trò của một vị tướng để quay trở lại với các khao khát thú tính nguyên thủy. Gã tắm trong máu của đối phương. Những dòng máu tanh tưởi tràn vào mồm, thẩm thấu qua da, gã tiêu hóa chúng để lấy tinh thần và năng lượng tả xung hữu đột giữa đám loạn quân. Đầu óc của Tavon dần trở nên điên cuồng, nhưng càng điên cuồng thì thanh kiếm trong tay gã lại càng sống động lạ thường. Những nhát gươm tắm trong máu, khi vung lên trời sẽ tạo thành những đường cong màu đỏ tuyệt đẹp, đường cong này chưa kịp rơi xuống đường cong khác đã tiếp nối, cảnh tượng chẳng khác gì một họa sĩ theo trường phái ấn tượng đang thỏa sức vung nét bút để vẽ nên bức tranh đẹp nhất trong cuộc đời mình. Đây là một bức tranh máu. Lấy máu làm màu, lấy không gian làm toan. Bức tranh độc nhất vô nhị trong lịch sử.
CHƯƠNG 86+87 Bấm để xem Bấm để xem Trận chiến ở tòa tháp đã đi đến giai đoạn cuối cùng. Không nhiều người còn sống, những người còn sống cũng không khác gì đã chết. Người ta có thể nhìn thấy thi thể nằm ngổn ngang dọc lối đi từ tầng mười lên tầng bảy mươi. Đâu đâu cũng có xác chết. Xác nọ chồng lên xác kia. Nơi duy nhất từ bên ngoài nhìn vào không thấy xác là những tầng mà ngọn lửa đang cuộn lên sôi sục. Ngọn lửa dùng xác người làm vật dẫn để leo lên các tầng cao hơn. Bây giờ nó đã ở tầng sáu chín. Khói bay mù mịt. Nhưng chẳng ai để ý. Họ cần phải hoàn thành nốt cuộc chiến này. Cuộc chiến chỉ chấm dứt khi chính bản thân họ chết đi hoặc không còn ai để giết nữa. Tavon lê thanh gươm bằng một tay. Chân gã bị thương chi chít, chỉ có thể bước đi một cách tập tễnh. Thỉnh thoảng gặp người còn sống gã lại vung gươm lên chém chết, rồi lại lê tiếp. Gã đã lê bước như thế được vài vòng. Rồi gã dừng lại, nhận ra vòng vừa rồi gã không giết được thêm người nào. Mười lăm nghìn quân Lữ Đoàn Một đã chết sạch. Năm nghìn quân Mũi Dao cũng chỉ còn lại vài chục người. Thế là tất cả đều chết. Bản anh hùng ca của Mũi Dao đã tấu lên đến cao trào, đây là lúc hạ xuống nốt trầm để tiễn biệt những người đã khuất. Tavon đã hoàn thành xong nhiệm vụ, gã đã có thể nghỉ ngơi. Nhưng gã không muốn ngồi xuống. Những chiến binh vĩ đại chết đứng chứ không chết ngồi. Ngay cả khi chết gã cũng phải giữ được tư thế của một người lính. Lửa đã bắt lên đến tầng bảy mươi. Tầng bảy mươi có nhiều thi thể nhất, là nơi mà ngọn lửa trở nên cuồng loạn nhất. Những tai lửa vươn cao đến tận trần nhà, hơi lửa quá nóng làm cửa kính vỡ ra và tan chảy. Gió từ bên ngoài lùa vào, tiếp thêm sức mạnh, càng làm cho ngọn lửa bốc lên dữ dội hơn. Đôi chỗ người ta thấy lửa đỏ chuyển sang màu xanh. Những tiếng nổ lép bép nối nhau không dứt. Quang cảnh như ở địa ngục. Địa ngục cũng không thể khủng khiếp hơn thế. Những người lính Mũi Dao tập trung lại đầu bên này của tòa tháp. Thời gian sống không còn nhiều. Họ lấy máu từ những thi thể gần đó để viết lên kính thông điệp để lại cho hậu thế. Đó là lời vĩnh biệt với cuộc sống, lời yêu thương gửi đến một ai đó mà chỉ họ biết, lời xin lỗi vì đã không thể cùng nhau đi đến cuối cuộc đời. Những lời này nói ra chỉ cho nhẹ tấm lòng, mọi người đều biết người mà những thông điệp kia hướng đến sẽ không bao giờ biết được nội dung của lời trăn trối. Tavon cũng viết lên kính một dòng chữ, nét chữ dữ dội và phóng túng. Tavon Dale King. Vì T-rex. T-rex bất tử. Một giọt nước mắt bất giác rơi trên má của Tài. Bây giờ hắn mới biết tên đầy đủ của Tavon. Hắn cũng mang máng đoán ra được mục tiêu của T-rex. Mười nghìn quân Mũi Dao là vật hy sinh. Trận Đại Bản Doanh dữ dội đến thế cũng chỉ là đòn nghi binh, đem lại thời gian và cơ hội cho T-rex hướng đến các mục tiêu khác lớn hơn. Tavon đã chấp nhận chết để đổi lấy chiến thắng cho T-rex. Tài không hiểu tại sao Tavon phải làm như vậy, cũng không muốn hiểu. Đôi khi người ta không cần phải truy cầu lý do cặn kẽ cho những hành động phi thường mà chỉ cần dùng cảm xúc để trân trọng một người anh hùng. Hắn giơ tay lên chào Tavon. Tavon không nhìn thấy gã, cũng chưa từng biết một người như Tài từng tồn tại trên đời. Nhưng Tài khâm phục tài năng và lòng quả cảm của con người này. King chỉ là một cái họ, nhưng Tavon đã chết đi như một ông vua. Gã là ông vua trên chiến trường, chiến tích của gã thật chói lọi. Người ta có thể căm ghét gã nhưng không thể khinh thường gã. Tất cả những kẻ dám khinh thường gã đều đã bị gã giết sạch. Ngọn lửa đã liếm đến chỗ của Tavon. Hơi nóng và khói trùm lên người gã, như muốn cảnh báo gã về sự nguy hiểm của nó. Gã vẫn đứng nguyên tại chỗ, không buồn nhìn lại. Trước mặt gã là bầu trời nắng chói chang. Ở phía sau gã, những người anh em Mũi Dao đang quằn quại trong biển lửa. Ngọn lửa gặm nhấm họ một cách từ tốn nhưng tàn bạo, cơ thể của họ bốc cháy và trở nên khét lẹt. Ngọn lửa bao trùm lên người Tavon. Tavon biến thành một bó đuốc khổng lổ. Mọi thứ xung quanh gã đều cháy. Chỉ thấy toàn lửa là lửa. Dần dần không thể phân biệt đâu là Tavon đâu là lửa. Gã đã chết. Bản anh hùng ca đã chấm dứt. Nhưng cuộc chiến thực sự chỉ vừa mới bắt đầu. Thiếu chữ, bạn bổ sung thêm đạt tối thiểu 950 từ/chương. CHƯƠNG 87 Bấm để xem Trong phòng chỉ huy, Quintus nhận về một lúc ba tin báo. Cả ba đều là tin dữ. Tin dữ đầu tiên là việc nhà riêng của Darius đã bị đột nhập. Chưa biết Hoàng Đế Cá Voi Xanh sống chết thế nào. Thông tin liên lạc với Darius đã bị cắt đứt. Cùng thời điểm ấy, quân T-rex đồng loạt tấn công vào phòng tuyến thứ nhất theo hai hướng Đông Bắc và Tây Bắc. Nhờ ưu thế vượt trội về lực lượng mà chúng đã phá vỡ được phòng tuyến của Lữ Đoàn Ba. Gương mặt của Quintus trở nên nhợt nhạt. Cả ngày hôm nay gã bị hút vào cuộc chiến trên tòa tháp Đại Bản Doanh quá mức mà lơ là các điểm trọng yếu khác. Gã chợt nhận ra lý do tại sao đối phương lại chọn Đại Bản Doanh làm nơi khai chiến. Không phải vì tầm quan trọng đặc biệt mà chỉ vì nó dễ quan sát. Mọi người đều có thể chứng kiến những gì đang diễn ra bên trong tòa tháp theo thời gian thực. Tất cả đều bị hút vào đó giống như đang xem một show diễn truyền hình hấp dẫn, từ đó quên đi cuộc sống thực tế của họ. Quintus cố tỏ ra bình tĩnh: - Chúng huy động bao nhiêu quân tấn công phòng tuyến? Max Alistar đáp: - Không nắm được. Khoảng vài trăm nghìn. - Làm sao chúng đến được chỗ bố tôi? Làm sao chúng vượt qua được vô số hàng rào an ninh của chúng ta? Không ai trả lời. Quintus đập bàn, quát: - Cái gì cũng không biết. Tôi bổ nhiệm các người làm Thống Soái để làm gì? Mọi người nghe mắng chỉ biết cúi đầu hổ thẹn. Giữa đám Thống Soái, Erich Von Daniken đứng thẳng người, đầu ngẩng cao. Gã không chịu bất kỳ trách nhiệm nào với tình huống bi đát hiện nay, những kẻ đã sỉ nhục gã mới là tội đồ. Nhưng nói thế không có nghĩa là Erich đang hạnh tai lạc họa. Mừng giận, buồn vui đều là các dạng tình cảm xa lạ với gã, gã chỉ biết làm theo lệnh với tất cả sự nỗ lực và tận tâm vì một lý tưởng cao cả. Lý tưởng của gã là lập nên những chiến công hiển hách để làm rạng danh dòng dõi và đem lại chiến thắng cuối cùng cho Cá Voi Xanh. Quintus ôm đầu. Hắn biết rằng đây là thời khắc sống còn. Một quyết định sai lầm lúc này sẽ khiến Cá Voi Xanh vĩnh viễn biến mất trong dòng chảy của lịch sử. Nhưng quyết định thế nào bây giờ? Lực lượng tình báo của gã đã thất bại thảm hại. Gã không nắm được bất kỳ thông tin nào về đối phương. Gã chỉ có thể đoán. Bản thân việc bị đặt vào tình thế buộc phải phán đoán đã là một thảm họa, nhưng gã không còn lựa chọn nào khác. Đây là thời điểm phân định giữa một thiên tài với một kẻ ăn hại, một nhà quân sự tài ba với một kẻ được cất nhắc vào ghế cao chỉ vì dòng dõi của hắn ta. Những suy nghĩ bắt đầu hiện ra trong đầu Quintus, dần dần trở nên mạch lạc. Gã nói một cách không mấy chắc chắn: - Jackson đang tập kích bố tôi. Các Thống Soái nhìn nhau sửng sốt. Vivian Anderson vội hỏi: - Làm sao ngài biết? - Tôi đoán. Chúng ta đã bố trí hàng trăm điểm kiểm tra an ninh mà vẫn không phát hiện ra được sự di chuyển của đối phương. Điều đó thật vô lý. Cách giải thích duy nhất là chúng đã mạo hiểm vượt qua dãy Whitney để tập hậu, nhưng Whitney rất hiểm trở, không thể di chuyển thành đoàn đông người được. Huy động ít người thì lại vô nghĩa, bởi bố tôi là Á Sát Thần, vài chục tên sát thủ tất không làm gì được ông ấy. Vậy thì Jackson phải đích thân ra tay. - Có lý lắm. - Về phần lực lượng mà chúng đã dùng để tấn công phòng tuyến của chúng ta. Tôi cho rằng chúng đã huy động toàn bộ nhân lực. Các chiến tướng còn lại của chúng đều bình thường, Mũi Dao đã bị xóa sổ, nhưng chúng lại phá vỡ được phòng tuyến thứ nhất với hai trăm nghìn quân của chúng ta chỉ trong chốc lát. Chắc chắn chúng đã huy động toàn bộ lực lượng. Lấy năm trăm nghìn bên tấn công để đánh hai trăm nghìn bên phòng ngự là con số hợp lý. - Đại Thống Soát nói rất phải. Bây giờ chúng ta phải làm sao? Quintus chỉ tay lên bản đồ: - Tôi đã tính trước tình huống này nên đã sai Lữ Đoàn Bốn cắm ở bên ngoài Khu Bắc. Bây giờ chính là lúc phù hợp để đánh ngược vào bên trong, nội công ngoại kích. Điểm khó bây giờ là cần cầm chân đối phương đủ lâu chờ Lữ Đoàn Bốn đến. Thống Soái Max Alistar, ông tập hợp lại lực lượng Lữ Đoàn Ba, sau đó cùng Thống Soái Erich Von Daniken hỗ trợ Lữ Đoàn của Thống Soái Vivian Anderson củng cố phòng tuyến số hai. Tất cả trông cậy vào các ông. Trận này nếu thắng, chúng ta xóa sổ T-rex. George Vandes thắc mắc: - Vậy còn Hoàng Đế thì sao? - Tôi sẽ dẫn người của tôi đến cứu bố tôi. - Điều đó có mạo hiểm quá không? Đại Thống Soái không thể rời nơi này. - Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Các ông cứ yên tâm, bố tôi ngang ngửa với Jackson, lại có thêm tôi phụ vào nữa chắc chắn giết được lão nhanh thôi. Chỉ cần cắt được đầu Jackson, trưng ra trước đại quân thì T-rex sẽ tự động tan rã mà không cần đánh đấm gì hết. Quintus tin tưởng vào điều đó. Tavon đã chết, T-rex trông cậy hết vào Jackson, nếu Jackson cũng chết thì T-rex coi như hết đời. Lúc nãy còn đang ở vực sâu, nhờ khả năng nhìn nhận tình hình một cách thấu triệt mà bây giờ cơ hội chiến thắng lại mở ra trước mắt.
CHƯƠNG 88 Bấm để xem Nhà riêng của Darius có ba mươi người canh giữ, lúc này cả ba mươi người đều đã chết hết. Jackson Jay dẫn theo đoàn quân hai trăm người vượt qua dãy Whitney, nhân lúc đối phương lơ là mà tiến hành cuộc tập kích. Để tỏ lòng tôn trọng với kẻ thù lớn nhất trong cuộc đời, Jackson Jay ra lệnh cho đoàn quân đứng bên ngoài cửa, mình lão tiến vào bên trong phòng khách, nơi lão nhìn thấy Darius đang ngồi trên chiếc ghế sofa, trên mặt bàn để cốc rượu uống dở. Bộ dạng của Darius rất bình tĩnh. Jackson Jay mỉm cười: - Darius, không có cốc rượu nào cho tôi sao? - Rượu của tôi, ông có dám uống không? - Tôi sẽ không uống, nhưng không phải vì sợ trong rượu có độc, mà là đang trong lúc làm việc không nên uống rượu. Jackson ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Darius. Cảnh tượng như hai người bạn già đang ôn lại kỷ niệm cũ. - Darius, chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi nhỉ? - Bốn mươi năm. - Quả vậy. Chúng ta đã từng là những người bạn thân thiết, vậy mà kết cục lại là kẻ thù không đội trời chung. Điều đó chẳng đáng buồn hay sao? Darius nhìn Jackson với ánh mắt căm hận. - Không người bạn nào lại đi cướp vợ của người khác. - Maria chưa bao giờ yêu ông, cô ấy yêu tôi. Mối quan hệ này đã làm tôi rất khó xử, nhưng ông không thể nói rằng tôi đã cướp vợ của ông. Giữa ông và Maria chỉ là tình cảm một chiều. - Jackson, nếu ông là bạn tốt của tôi thì ông đã từ chối Maria. Nhưng ông đã đặt ham muốn cá nhân lên trên tình bạn của chúng ta. Ông là một thằng bạn đểu và là một kẻ cơ hội. - Thôi nào, cô ấy đã chết từ lâu lắm rồi. Hãy quên những việc cũ đi. - Ông nghĩ tại sao tôi lại không lấy vợ, Jackson? Jackson thở dài. Darius là một người ngạo mạn nhưng chung tình. Tình cảm quá sâu đậm khi không được đáp ứng sẽ biến thành lòng hận thù, người như Darius sẽ ôm mối thù cho đến lúc chết. - Darius, tôi tự hỏi tại sao ông lại tìm con nuôi và sau bao nhiêu vất vả đã chọn một người như Quintus. Thằng bé ấy nào có điểm gì giống ông? Ông nóng nảy, nó bình tĩnh, ông trực tính, nó mưu mô. Nhưng nó thực sự rất giỏi. Vô cùng giỏi. Đó phải chăng là lý do? Có phải để cho tôi thấy rằng mặc dù thế hệ này tôi đã thắng ông, nhưng thế hệ sau sẽ thua? - Quintus là một thằng bé tuyệt vời, hơn đứt Logan nhà ông. Quintus sẽ cho thấy ai mới là người chiến thắng sau cùng. - Đó chính là điều tôi nghĩ. Ông nhận nuôi thằng bé không phải vì ông quý mến gì nó mà chỉ vì ông muốn sử dụng nó như một thứ vũ khí cho cuộc đấu truyền kiếp giữa hai chúng ta. Việc ấy sao mà tàn nhẫn và bệnh hoạn. Ông không chỉ muốn giết tôi mà còn muốn giết Logan. Một nửa dòng máu của Logan thuộc về Maria. Ông đã bao giờ nghĩ về điều đó chưa? - Dòng máu thuần khiết của cô ấy đã bị ông vấy bẩn. Những kẻ bị vấy bẩn không được quyền sống sót. Khi nói câu ấy, gương mặt của Darius trở nên dúm dó lại, tựa như chỉ cần nghĩ về việc đó thôi đã khiến cho lão bị tổn thương sâu sắc. Jackson lắc đầu, rồi lại lắc đầu. - Thật không ngờ, Darius, lẽ ra tôi không nên quen biết ông. Người mang trong lòng cảm xúc quá mãnh liệt có thể là người bạn tốt nhất trên đời mà cũng có thể là kẻ thù đáng sợ nhất. Tôi đã rất nhiều lần nương tay với ông. Dĩ nhiên ông không biết điều đó mà dẫu có biết chắc gì ông đã thèm quan tâm? Ông nghĩ làm sao hai băng lớn như chúng ta đã cạnh tranh trong suốt mười năm mà thủ lĩnh của hai phe chỉ đụng đầu trực tiếp mỗi một lần duy nhất? Đó là vì tôi tránh mặt ông đấy, Darius. Tôi đã bỏ qua nhiều cơ hội làm ăn tuyệt vời vì tôi không muốn thách thức ông thêm nữa. Lý do khiến Cá Voi Xanh vượt qua T-rex để trở thành tổ chức sát thủ lớn nhất Vùng đất Tự Do là vì tôi đã cố tình nhường ông chứ không phải vì ông giỏi hơn tôi. Thật đáng tiếc khi ông không hề đếm xỉa gì đến những nỗ lực hòa giải từ phía tôi. Nếu tôi chỉ có một mình thì thôi đi, tôi không chấp ông đâu. Sự nhường nhịn này xem như cái giá phải trả cho tình cảm mà Maria đã giành cho tôi. Tôi cũng yêu cô ấy nhiều như ông vậy. Nhưng ông lại âm mưu giết hại con trai độc nhất của tôi, đứa con mà Maria đã để lại cho tôi, thì tôi không thể tha thứ được. Ngày hôm nay tôi đến đây là để kết thúc mối thâm thù này. Chuyện của hai chúng ta phải được giải quyết một lần cho mãi mãi. Darius nhìn Jackson, khóe miệng hơi nhếch lên. - Ông tự tin quá đỗi, Jackson. Ông nghĩ thắng được tôi sao? Jackson đặt một con dao lên bàn. Đây là lần đầu tiên lão dùng dao sau rất nhiều năm lùi sâu vào trong hậu trường và để Tavon chiếm trọn ánh sáng của T-rex. - Vũ khí của ông đâu? Darius cũng đặt lên bàn một con dao. Hai con dao trông giống hệt nhau. Jackson lại thở dài. - Ông đã đặt làm đôi dao này trong dịp kỷ niệm sinh nhật mười tám tuổi của tôi. Đôi dao này được đặt tên là Chí Hữu Song Dao. Thậm chí ông còn khắc tên lên chuôi dao nữa. Dao ông cầm khắc tên tôi và dao tôi cầm khắc tên ông. Bây giờ chúng ta sẽ dùng dao này để giết nhau. Làm sao một việc đáng buồn như vậy có thể xảy ra, Darius, bạn ơi? - Hãy xem đó là số phận. Hãy xem đó là cái giá cho sự phản bội. Jackson lấy từ ngăn bàn bên dưới một cốc rượu rồi tự rót cho mình một cốc đầy, sau đó lại rót cho Darius một cốc rượu đầy. - Nâng ly, được chứ? Hãy xem đây là món quà cuối cùng mà chúng ta dành cho nhau, là lần chạm cốc xóa bỏ tình bạn giữa hai ta. Darius hơi chần chừ, nhưng rồi cũng cầm cốc lên, chạm khẽ vào cốc của Jackson đã đưa ra sẵn. Hai người đàn ông nâng ly và uống cạn cốc rượu vang có màu đỏ như máu.