Tiểu Thuyết Sắc Đỏ Của Hòa Bình - Chì Đen

Discussion in 'Hoàn Thành' started by Chì Đen, Jan 19, 2024.

  1. Chì Đen

    Messages:
    117
    Chương 10: Hồi Kết Của Mười Năm

    "Cô quá mong manh, quá thuần khiết

    Sợ rằng sẽ vỡ tan nếu như anh chạm vào"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh nắng ban mai trải dài trên những mái nhà nhỏ cũ kĩ nơi ngôi làng, lướt nhẹ trên đầu ngọn cây những khu rừng bạt ngàn. Mang hơi ấm trong ánh mắt của Rill và Lack.

    - Cậu có vẻ quan tâm đến cô ấy.

    Lack nói. Rill quay qua nhìn anh, rồi lại đảo mắt về phía chân trời xa xôi.

    - Ý cậu là gì?

    - Ý tôi là cậu có thấy bản thân mình thay đổi không? Trước đây tôi chưa từng thấy cậu chú ý đến ai như thế.

    Rill hiểu lời nói của Lack, anh cũng chẳng có gì ngạc nhiên hay bất ngờ khi Lack hỏi anh trực tiếp như vậy. Lack nhìn sang Rill, nét mặt anh ta vẫn như thường lệ, thờ ơ với câu hỏi mà Lack đưa ra. Chẳng có gì thay đổi, chẳng điều gì có thể vực dậy cảm xúc thật của con người này.

    - Này! Tôi đang hỏi cậu đấy.

    Lack lên tiếng nhắc lại. Rill không chuyển hướng nhìn, mọi cơ mặt của anh giống như bị đông cứng, không điều gì có thể chuyển dời.

    - Chẳng có thay đổi gì ở đây cả. Tôi chỉ là không muốn cô ta gây ra việc gì rắc rối thôi.

    Rill nói, giọng lạnh nhạt. Lack quay mặt đi, thật sự là không cách nào có thể phân biệt được đâu là những lời nói thật, hay đâu là những lời nói ngụy tạo của Rill.

    Gió nhè nhẹ thổi, men theo từng hơi thở, kẻ bên cạnh mọi thứ quá phức tạp, khiến một người giản đơn như Lack không cách nào thấu hiểu. Bức tường chắn quá cao, khiến kẻ khác chưa xuất phát đã muốn bỏ cuộc.

    * * *

    Trời đã xế chiều nhưng Linux vẫn lang thang trong rừng. Đây là lần đầu tiên cô ở một mình thế này. Trời nhanh chóng xuống sắc, chẳng mấy chốc mọi thứ đã tối đen, không còn nhìn thấy lối đi. Linux bước đi, những cành cỏ khô cứa vào chân làm buốt rát. Cô bỗng cảm thấy có điều gì đó bất ổn, một mối lo sợ đang lớn dần, một ánh mắt nào đó đang dõi theo.

    Linux bước đi nhanh hơn, tiếng động do cô tạo ra cũng lớn hơn. Cô cảm nhận được mối nguy hiểm đang đến gần. Cảm giác này làm cô nhớ đến một điều gì đó.. sự truy lùng, đuổi theo của quân lính. Các hình ảnh mỗi lúc một rõ hơn trong đầu Linux. Rồi xáo trộn không còn theo một trật tự nào nữa. Nó khiến đầu cô cảm thấy đau buốt. Lại như thế, cứ mỗi lần cô sắp nhớ ra một chuyện gì đó thì nó lại thế. Đau buốt đến không thể chịu nổi. Linux đưa tay ôm lấy đầu, tay còn lại bám lấy thân cây, cố gắng giữ thăng bằng để có thể đi tiếp. Có tiếng gọi phía sau, nhưng Linux không thể nhận ra nữa. Một bóng đen đang đuổi theo cô, mỗi lúc một gần hơn.. Cô không thể tiếp tục được nữa, Linux ngã xuống. Bóng đen lao tới bắt lấy cô, Linux chỉ kịp thốt lên được vài tiếng.

    - Đừng.. hãy để tôi yên..

    - Cô sao thế? Là tôi đây mà.

    Linux ngất đi trong sự hoảng loạn.

    - Có lẽ cô ấy lại bị những điều đáng sợ đeo đuổi. - Rill đưa tay đỡ lấy đầu Linux, đưa tay khẽ vén những sợi tóc che phủ trên gương mặt cô. Một hành động vô thức.. Anh đã từng bảo rằng cô cần mạnh mẽ để bảo vệ bản thân mình. Anh vốn không ưa gì những kẻ yếu đuối, nhu nhược lúc nào cũng dựa dẫm vào kẻ khác. Anh biết rõ cô không phải là một kẻ yếu đuối, ý chí của cô rất vững mạnh, chỉ có điều nhìn cô quá mong manh, quá thuần khiết. Mọi thứ nơi cô chỉ khiến anh cảm thấy sợ, sợ rằng anh sẽ phá hoại mọi thứ, hoặc chúng có thể sẽ vỡ ngay nếu anh chạm vào.

    Càng cố gắng né tránh, phớt lờ bao nhiêu thì lại càng quan tâm, chú ý đến nhiều bấy nhiêu. Linux mang đến cho Rill đôi lúc là những cảm giác thân quen, đôi khi lại là những cảm giác lạ lẫm đến khó tả. Khi anh muốn đẩy cô ra xa thì cô lại gần ngay trước mắt, thế nhưng khi ngay cạnh cô thì cảm xúc trong anh lại là điều gì đó quá dỗi mơ hồ, xa xăm khó phân định.

    Rill để Linux ngồi tựa vào gốc cây. Khi cô nhắm mắt, mọi thứ thật bình yên, như một mặt hồ phẳng lặng.. Anh ngồi cạnh nhìn cô trong chốc lát rồi quay đi, những suy nghĩ trong anh là gì? Anh không thể hiểu. Rill đứng lên bước đi nơi khác, như trốn tránh một điều gì đó. Những thứ mà trước đây chưa từng tồn tại.

    Linux dần tỉnh lại, khi mở mắt cô thấy bóng lưng nơi Rill. Anh đứng đó, dáng người cao lớn. Cô chỉ im lặng nhìn, anh luôn xuất hiện mỗi lúc cô cần. Nhưng điều đó cũng chẳng mang ý nghĩa gì, bởi vì anh là kẻ lạnh lùng vô cùng khó hiểu, mọi thứ nơi anh rối ren và phức tạp, cô dù có muốn lại gần anh hơn thì cũng không thể.

    Khi Rill quay lại, ánh mắt họ chạm nhau, họ gần như có thể nhìn thấu được mọi suy nghĩ. Những điều mông lung ấy lại quá mờ nhạt, một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy đã không thể lưu giữ chúng.

    Rill vội lại đỡ cô dậy.

    - Cô không sao chứ? Chuyện gì đã xảy ra?

    Linux lắc đầu.

    - Tôi không sao. Tôi gần như nhớ được một cái gì đó.

    - Cô nhớ ra điều gì? - Rill vội hỏi.

    Linux đứng lên.

    - Không! Khi tưởng chừng như nhớ ra mọi thứ thì chúng lại biến mất một cách nhanh chóng.

    - Lần sau hãy cẩn thận hơn. Cô không nên ra ngoài một mình như thế.

    Rill bảo. Linux bất giác thay đổi thái độ. Cô cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.

    - Việc tôi ra ngoài thì có liên quan gì đến anh chứ? Tôi vốn đâu phải tù nhân.

    - Ý tôi không phải vậy. Nhưng như vậy sẽ rất nguy hiểm. Nếu cần thiết cô có thể gọi tôi.

    Linux nhìn Rill, cố gắng hạ mọi sự căm phẫn trong lòng xuống. Nhưng dù có cố thế nào thì cô vẫn không thể làm được, giờ đây mỗi lời nói của anh chỉ khiến cho cô càng thêm khó chịu.

    - Anh lo tôi sẽ gây rắc rối cho anh ư? Anh yên tâm, tôi sẽ chẳng làm điều gì ngu ngốc đâu.

    Linux nói một cách vô cùng bực dọc rồi quay mặt bỏ đi. Cô thật sự không muốn phải tranh chấp với Rill thêm một lời nào nữa.

    - Tôi..

    Rill đưa tay định giữ Linux nhưng lại thôi. Nghe Linux nói anh biết cô đã nghe thấy lời anh nói với Lack. Rill biết chính anh cũng không hề có ý đó, chỉ là anh không muốn chấp nhận rằng bản thân đang thực sự quan tâm đến một người khác. Anh theo sau Linux, cứ nhìn chăm chăm vào dáng vẻ của cô. Không suy nghĩ, hay cũng không biết được rằng người con gái trước mắt một ngày nào đó.. sẽ làm đảo lộn cuộc sống nơi anh.

    Cả hai trở về căn cứ. Eris, Lack từ trên nhìn xuống.

    - Cô có vẻ đánh giá cao về cô ấy.

    Lack nói với Eris.

    - Đó là lí do vì sao tôi nhờ Rill tìm hiểu thêm về cô ấy.

    Lack nhìn Eris.

    - Hóa ra là do cô nhờ cậy. Vậy mà tôi cứ nghĩ Rill đã thay đổi chứ.. Hóa ra là do tôi hiểu lầm. Cũng phải, một kẻ có trái tim sắt đá như Rill thì đâu dễ gì thay đổi. Tôi nói đúng chứ?

    Eris quay vào trong.

    - Cũng có thể như vậy lắm chứ.

    - Hả? Là sao?

    Lack hỏi nhưng Eris đã đi mất. Để Lack lại một mình nhìn theo. Anh lắc đầu khó hiểu.

    - Dạo này mọi người sao thế nhỉ? Lack lẩm nhẩm.

    Angela đứng ở một nơi khác nhìn xuống. - Có thật như vậy không? Anh Rill đang dần thay đổi ư? Cô có thể làm được điều đó sao?

    Angela quay trở vào trong, giật mình khi trông thấy Shel.

    - Anh.. anh làm gì ở đây?

    - Có vẻ như cô đang không vui nhỉ?

    Angela bỏ đi.

    - Việc đó không liên quan đến anh. Đừng có xen vào việc của tôi.

    Shel đưa mắt nhìn Rill và Linux, ánh mắt chứa đựng niềm phấn khích khó diễn tả.

    - Có lẽ cuộc vui chỉ mới bắt đầu.

    * * *

    Rill và Angela hôm nay cùng thực hiện một nhiệm vụ. Ít có dịp Angela được đi cùng anh thế này nên trong lòng luôn cảm thấy hồi hợp một cách khó nói. Nhìn Rill vẫn thế. Không nói, lạnh lùng đến vô cảm. Làn không khí lạnh quanh anh như một rào chắn ngăn cản mọi tình cảm của cô.

    - Anh đang nghĩ cái gì thế?

    Angela hỏi.

    - Không gì cả.

    Câu trả lời cộc lốc của Rill khiến Angela cảm thấy khó chịu.

    - Anh sao thế? Tại sao không dễ chịu với em một chút. Khi đi cùng Linux em đã thấy anh rất thoải mái mà.

    - Việc đó chẳng liên quan gì đến nhau cả.

    Lời nói của Rill vẫn lạnh băng, như chẳng hề quan tâm hay để ý đến những gì mà Angela nói.

    - Không liên quan ư? Với em anh lạnh lùng vô cảm, còn với Linux anh mở lòng quan tâm.

    Angela tỏ vẻ bức xúc. Rill đi nhanh hơn.

    - Đừng nói chuyện vớ vẫn. Chúng ta hãy trở về thôi.

    - Anh quan tâm đến Linux vì anh nghĩ cô ấy là Linux trước đây ư?

    Angela hét lên, nghe thấy thế Rill liền quay lại, trong ánh mắt có đôi chút đau lòng.

    - Angela này, tôi chưa từng nghĩ cô ấy là Linux trước đây. Chưa bao giờ nghĩ đến.

    Rill nhấn mạnh từng lời nói.

    - Vậy sao anh lại gọi cô ta là Linux chứ?

    Angela hỏi, Rill nhìn cô.

    - Đó chỉ là một sự ngẫu nhiên mà thôi.

    Angela bật cười.

    - Đúng vậy! Đó chỉ là một sự ngẫu nhiên. Vì dù có thế nào đi nữa thì cô ta không thể là Linux được, vì cô bé đó đã chết cách đây hơn mười năm rồi.

    Lời nói của Angela khiến Rill nổi giận. Anh lớn tiếng.

    - Cô dựa vào cái gì mà nói thế chứ? Chính mắt tôi đã thấy Linux được an toàn. Cô dựa vào đâu mà bảo Linux đã chết?

    Rill vừa nói vừa đưa hai tay nắm chặt lấy vai Angela đầy vẻ bức xúc. Thế nhưng anh càng lớn tiếng bao nhiêu thì cô lại càng mạnh miệng để khẳng định về cái chết của Linux bấy nhiêu.

    - Dựa vào đâu ư? Linux năm đó đã trở lại đền Malin tìm anh khi anh rời khỏi. Chính mắt em đã thấy, con bé đã được đưa lên đài hiến tế. Anh thử nghĩ đi, đã hơn mười năm rồi, nếu Linux còn sống thì tại sao cô ấy lại không xuất hiện? Anh hãy nói đi.

    Rill dần dịu xuống, lời nói của Angela dường như thuyết phục anh. Phải, nếu Linux còn sống chắc chắn cô bé sẽ xuất hiện tìm Rill, họ đã hứa sẽ gặp nhau trên cánh đồng hoa, Linux không xuất hiện việc đó có nghĩa là..

    Rill không dám nghĩ đến những điều tiếp theo. Anh buông hai tay khỏi Angela. Ánh mắt anh rơi xuống đáy vực, len lỏi sự đau thương và tuyệt vọng. Rill vẫn luôn ôm hi vọng, dù đôi lúc là vô vọng đi nữa, thì anh vẫn luôn mong một ngày nào đó có thể gặp lại Linux. Cô bé đã cho anh biết được thế nào là ý nghĩa của cuộc sống. Nhưng không ngờ sự thật lại quá nhẫn tâm như vậy.

    Đã hơn mười năm chờ đợi và đây có lẽ là hồi kết mà anh lo sợ nhất. Rill không biết nói gì hơn, chỉ biết quay lưng lẳng lặng bỏ đi. Angela nắm lấy tay Rill.

    - Xin anh.. hãy quên đi những quá khứ đau buồn đó.

    Rill rút tay ra khỏi và tiếp tục bước đi, ánh mắt lúc này đã trở nên hoang dại.

    - Không thể.. tôi không thể làm được điều đó.

    * * *
     
    Last edited: May 22, 2025
  2. Chì Đen

    Messages:
    117
    Chương 11: Băng Tan

    "Khi thực sự yêu thương một thứ gì đó thì nó lại biến mất.. chỉ còn sót lại sự tổn thương, trái tim rồi sẽ lại đau.."

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rill đứng tựa vào hành lang nhìn ra khoảng không tối ngoài sân. Trong bóng tối, mọi thứ như ẩn mình, trả lại những khoảng không trống rỗng. Trong Rill cũng thế, không mang màu của cảm xúc, mọi thứ nơi anh như đã bị ai đó lấy mất.. Bóng đêm ngự trị, đưa đôi tay khẽ lôi kéo linh hồn anh, từng bước từng bước vào nơi chỉ còn những chiếc lồng.. khóa nhốt giam giữ chính mình.

    Linux trông thấy Rill, anh đứng đó đôi tay khoanh vòng trước ngực. Bóng đêm bao trọn lấy anh. Người con trai đó, đôi mắt trôi dạt, dáng người tựa như đang thu mình trước bóng tối.. cô độc lẻ loi giữa đêm khuya tĩnh mịch.

    - Có vẻ như mùa xuân đã đến rồi nhỉ?

    Rill quay sang, lúc này Linux đã đứng cạnh anh. Anh ngước mắt nhìn lên, những cành cây rủ xuống mái hiên lớm chớm sắc đỏ. Anh chẳng bao giờ để ý đến chúng. Và cũng chẳng biết từ khi nào chúng đã bung nụ, chui ra khỏi lớp tuyết trắng, trở thành những cánh hoa khoe sắc đỏ thắm. Sắc đỏ ấy cứ như nung nấu, như muốn làm tan chảy hết lớp tuyết xung quanh vậy.

    - Khuya rồi, không ngủ sao?

    Rill hỏi. Linux nhướng vai.

    - Có lẽ tôi bị mất ngủ như ai đó..

    Đôi mắt Linux vẫn nhìn chăm chăm vào những bông hoa trên cao. Cô biết trong Rill luôn có những điều bất ổn. Lẽ ra cô chẳng nên quan tâm đến việc của anh, nhưng khi trông thấy dáng vẻ ấy, dáng vẻ cô độc nơi anh.. thì cô lại muốn bước đến cạnh anh, muốn có thể san sẻ bớt một phần nào đó nỗi muộn phiền trong anh.

    Gương mặt Rill giãn ra, cảm thấy vô cùng dễ chịu khi nghe câu nói đó của Linux. Gió thoáng qua khiến cành cây trên cao rung rinh, những cánh hoa đỏ nhẹ rơi tự do trong không trung. Chúng làm cho cả Rill và Linux dâng trào cảm xúc, sự rung động trước một khoảnh khắc tuyệt đẹp. Rill nhìn theo cánh hoa rồi dừng ánh mắt trên mái tóc Linux. Mái tóc vàng làm cánh hoa đỏ càng thêm nổi bật, thu hút ánh nhìn đến lạ kì. Ánh mắt anh chuyển dần về phía gương mặt Linux, đôi môi cô mỉm cười khi đưa tay hứng được một cánh hoa đang rơi xuống. Như bị cảm hóa trước vẻ rạng ngời của cô, khóe môi Rill nhẹ cong lên vẽ theo những đường viền của cảm xúc. Anh cười, một nụ cười đã rất lâu rồi chẳng còn tồn tại.

    - Anh nhìn này!

    Linux quay sang đưa tay cho Rill xem, cùng khi đó anh đưa tay đến. Bàn tay anh nhẹ lướt trên mái tóc cô, trên môi anh vẫn còn hiện hữu nụ cười. Linux bất chợt im bặt, trước mắt cô chẳng còn điều gì khác ngoài nụ cười của Rill. Cô cảm giác bản thân như một đứa bé đang bị chìm đắm trong sự ngọt ngào của một viên kẹo. Phải chăng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh cười? Nụ cười ấy quá đẹp, quá ấm áp.. khiến cô không thể nào rời mắt.

    - Này..

    Rill đặt lên tay Linux cánh hoa vừa lấy được. Giọng nói của anh kéo cô về thực tại, nụ cười trên môi anh đã biến mất từ lúc nào. Cô nhìn những cánh hoa trên tay, chợt nghĩ rồi chúng cũng sớm ngày khô héo mà thôi. Cô buông tay xuống, để mọi thứ rơi đi, trong lòng có đôi chút nuối tiếc.

    Rill quay mặt đi, vừa rồi anh đã cảm thấy mọi chuyện vô cùng thoải mái. Không hiểu sao bỗng cảm thấy mọi thứ thật dễ chịu khi đứng cạnh Linux như thế này? Chính anh cũng không hiểu cảm giác này là gì? Nhưng anh biết đó chỉ là những cảm giác thoáng qua. Vì đối với anh Linux là một cô gái vô cùng xa lạ, là điều gì đó quá xa xôi mà anh không thể chạm tới được.

    - Cô có khi nào thực sự hạnh phúc chưa?

    Rill bất chợt hỏi.

    - Tôi..

    Linux không nói nên lời. Câu hỏi của anh khiến cô khó trả lời. Cô vốn không hề nhớ gì về kí ức trước đây của mình nên cũng không biết rằng hạnh phúc thực sự là gì. Linux im lặng trong chốc lát. Rill chợt hiểu ra điều đó.

    - Xin lỗi! Lẽ ra tôi không nên hỏi cô chuyện đó..

    - Rill này..

    Linux gọi. Rill quay lại. Cô nhìn anh, nụ cười trên môi nhẹ như gió thoảng.

    - Hạnh phúc rồi sẽ mỉm cười. Không phải sao?

    Rill nhìn Linux như kẻ mất hồn. Một lần nữa, những lời nói của cô làm anh nhớ đến Linux trước đây. Cô bé cũng từng nói như thế với anh. Nhưng có thật là như thế không? Hạnh phúc liệu có thật sự mỉm cười với anh? Hay chỉ là một hơi ấm nhỏ nhoi.. thoáng qua để lại cho anh những hi vọng không điểm dừng, để anh chờ đợi những điều vốn dĩ không hề tồn tại..

    Linux quay đi, trở về phòng trước. Đôi lúc Rill dường như có thể xóa đi những hình ảnh cũ kĩ đó. Nhưng rồi, chúng lại tìm tới anh.. một cách nhẹ nhàng, làm anh cảm thấy thương nhớ da diết..

    Rill bước đi, không muốn trở về phòng nữa. Anh ngồi xuống ngọn đồi ngắm nhìn cánh đồng hoa Linux. Gió đêm lại kéo đến, phản phất hương hoa, pha lẫn sương đêm. Lạnh buốt, nhưng anh không hề cảm nhận được. Bởi lúc này trái tim anh còn lạnh hơn thế.

    "Hạnh phúc rồi sẽ mỉm cười"

    Câu nói một lần nữa vang vọng trong tâm trí anh. Rill đưa tay ngắt lấy một bông hoa, ngắm nhìn nó rồi lại ngắm nhìn cánh đồng hoa. Những cánh hoa cứ theo gió bay khắp nơi. Anh đưa tay hứng lấy, nó làm anh nhớ lại lần đầu tiên gặp cô gái ấy. Nụ cười ấy như ánh nắng mặt trời, thật ấm áp. Lòng Rill dần ấm lên khi nghĩ đến điều ấy.

    Rill nhắm đôi mắt, mặt cúi gằm, cố gắng gạt đi những hình ảnh hiện tại. Vì sao anh lại có thể nghĩ đến nó chứ? Có phải anh đang cố gắng níu kéo và tìm lại cảm giác yêu thương? Trong suốt thời gian qua, kể từ ngày Linux rời xa anh. Anh đã cố gắng giữ lòng, cố gắng giam nhốt trái tim chính mình, để không phải rung động với bất cứ thứ gì nữa. Vì một điều đơn giản rằng: Rill sợ, sợ rằng khi anh yêu thương một thứ gì đó.. thì nó lại biến mất. Anh sợ sự tổn thương, sợ trái tim anh sẽ lại đau.. như trước kia.

    Rill không biết rằng, mùa xuân đang đến gần, hơi ấm đó sẽ làm tan đi lớp băng tuyết kia, vạn vật sẽ đâm chồi. Và lớp băng ngự trị trong lòng anh cũng không ngoại lệ.

    Thời gian chầm chậm trôi, trời sáng dần. Rill vẫn ngồi đó, lẳng lặng với ánh mắt nhìn về một nơi xa xôi. Những tia nắng đầu tiên chiếu xuống, mang một hơi ấm dễ chịu. Anh đứng lên định trở về, một bàn tay ôm lấy anh từ phía sau.

    - Anh hãy quên đi những chuyện đã qua. Hãy sống với hiện tại và tương lai.

    Rill nhắm mắt lại khi nghe giọng nói của Angela. Khẽ hít thở, anh đẩy hai tay cô ra.

    - Sao cô lại ở đây?

    Angela nắm chặt lấy tay Rill không buông.

    - Anh đừng như thế. Hãy nhìn em này. Tại sao anh lại tự dằn vặt như vậy chứ? Anh đã ở đây cả đêm rồi. Anh khiến em phải lo lắng. Anh biết không?

    Angela nói. Rill hiểu ý của cô. Nhưng điều đó khiến anh càng thêm khó xử.

    - Angela này. Cô không cần phải như thế. Tôi..

    - Tại sao lại không cần chứ? Anh có biết anh làm như vậy khiến em đau lòng lắm không? Tại sao anh lại không hiểu lòng em? Không hiểu được tình cảm mà em dành cho anh chứ?

    Rill giữ lấy Angela, đôi mắt đầy sự xót xa. Anh làm sao có thể không biết cơ chứ, nhưng anh có thể làm được gì đây. Trái tim anh không thể chấp nhận cô. Anh làm sao có thể trao cho cô hi vọng, khi chính anh là người không thể hoàn thành hi vọng đó.

    - Angela! Từ trước đến giờ tôi chỉ luôn xem cô là một người bạn thôi. Và sau này cũng thế. Cô hiểu chứ?

    Angela không nói nên lời. Rill quay đi. Cô nhìn theo, nước mắt ứa ra. - Tại sao chứ? Tại sao không thể là em? Tại sao?

    * * *

    Mọi thứ thật chậm rãi.. đi xuôi theo dòng thời gian, với những mâu thuẫn tình cảm khó có thể giải quyết của riêng từng người. Khoảng thời gian mà khi mọi rắc rối chỉ mới bắt đầu được nhen nhóm. Không ai biết rằng, mọi thứ sẽ bùng cháy với những biến cố không thể ngờ đến vào một ngày không xa.
     
    Last edited: May 22, 2025
  3. Chì Đen

    Messages:
    117
    Chương 12: Tàn Dư Malia

    "Sự vô cảm của anh đã làm tổn thương đến trái tim cô. Là do anh gây ra.. cách đây hơn mười năm và bây giờ chính anh lại làm nó rạng nứt thêm một lần nữa.."

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Alan được lệnh đem quân đi dẹp tàn dư của bọn phản loạn còn sót lại ở Malia. Alan biết đó là một tổ chức hoạt động ngầm, thâu tóm tàn dư của những kẻ từng bại trận, chúng giờ đây tập họp tạo nên một thế lực hùng mạnh, nhăm nhe đe dọa đến chính quyền hiện tại. Vậy nhưng hắn vốn dĩ không thể hiểu, hắn là quan đô đốc vùng lân cận, giờ muốn hắn vượt núi bắt thổ phỉ có phải là đang làm khó hắn không?

    Nhìn kẻ đem quân lệnh tới, hắn bất giác mỉm cười.

    - Có cần một lời giải thích khi cậu có mặt tại đây không nhỉ?

    Mặc dù chỉ gặp qua một lần, nhưng Alan không thể nào quên. Đặt biệt là lần đó kẻ đối diện đã đi cùng một người mà có thể cả đời này hắn cũng không quên được.

    - Ngài nghĩ khi tôi xuất hiện ở đây thì lời giải thích như thế nào là hợp lý nhỉ?

    Nghe thấy câu trả lời, Alan hạ người xuống, tựa hẳn vào lưng ghế.

    - Cậu biết đấy, phía Malia tôi không quản, hơn nữa địa hình nơi đó cũng không phải là nơi tôi am hiểu.

    Nghe thấy Alan nói thế, kẻ còn lại liền đưa cho tên hầu cận bên cạnh một vật để dâng lên.

    - Đây coi như là quà ra mắt, về quân đội tôi có thể hỗ trợ ngài, tuy nhiên nhiệm vụ lần này không phải là đồ sát. Phía nguyên soái có lệnh bắt sống những kẻ cầm đầu.

    Alan cầm tấm bản đồ vừa được đưa đến, trong đó rõ ràng đến từng chi tiết các đường đi nước bước tại Malia, kể cả vị trí đóng quân của bọn phản loạn.

    - Cậu dày công tốn sức như vậy, tại sao cuối cùng lại đưa món mồi béo bở như vậy cho ta chứ? Không muốn lập công sao?

    Alan nói, đôi mắt xám dò xét kẻ dưới sảnh. Kẻ này mưu mô xảo trá, nét mặt không để hở bất cứ manh mối nào.

    - Tất cả đều là quyết định từ trên ban xuống, kẻ tôi tớ như tôi nào dám làm sai thánh ý.

    Nhìn kẻ dưới sảnh thêm một lần nữa, Alan lại nhớ về đêm hôm đó, hương vị đêm hôm đó thật đáng nhớ và cũng thật đáng hận. Sự nhục nhã ấy hắn mãi không thể nào quên.

    * * *

    Angela phóng ngựa theo sau Rill, cả hai không nói với nhau bất cứ điều gì. Mặc dù cô luôn cố tìm cách tiếp cận, hay mở lòng với anh nhưng lại không thể. Cũng như lần này, cô đã tìm mọi cách để được đi cùng với Rill, mong rằng mọi thứ sẽ khá hơn nhưng sự mong đợi đó chỉ khiến cô càng thêm thất vọng. Kể từ ngày hôm đó, Rill dường như không mở miệng nói với cô câu nào ngoại trừ những lúc liên quan đến công việc. Anh luôn tỏ ra vô cùng điềm tĩnh, nhưng điều đó lại khiến cô vô cùng khó chịu. Tại sao Rill có thể phớt lờ cô như vậy? Xem cô không hề tồn tại, hay không một lần chấp nhận cô. Phải rồi! Rill chưa một lần chấp nhận cô, ở hiện tại này hay cả hơn mười năm về trước..

    Trên con đường trở về có điều gì đó khác thường. Rill bất giác đứng lại, ra hiệu cho quân lính phía sau.

    - Mọi người ở đây, tôi đi trước xem xét tình hình thế nào?

    - Em đi với anh.

    Rill và Angela đi trước.. cảnh vật trước mắt hiện ra khiến cả hai không thể tin nổi. Trong lúc họ không có mặt căn cứ đã bị tấn công. Cả hai vội chạy vào trong để xem xét tình hình. Số lượng người chết quá nhiều khiến Rill không thể đoán biết được những ai còn sống sót.

    Sau khi bị quân của vua Aftiji tấn công. Linux, Shel cùng một số người bị bắt giữ. Còn Eris và Lack dẫn theo đám người còn sống sót thoát ra vòng vây của kẻ thù. Với sự thông minh và lanh lợi, Eris đã nhanh chóng ổn định mọi người, tìm cách liên lạc với Rill và Angela.

    Khi những tù binh bị bắt được đưa về doanh trại, Alan đích thân ra nghênh đón. Lần lượt nhìn những kẻ trước mắt rồi dừng ánh mắt nơi Linux, khẽ nhếch môi.

    - Trừ cô ta, đưa bọn chúng đi.

    Shel bị áp giải đi, lúc này anh chỉ im lặng quay lại nhìn theo Linux. Trong khoảng khắc ấy trong lòng bỗng chốc trở nên lo sợ, cô gái ấy.. liệu có an toàn? Anh biết lúc này là thời khắc nguy hiểm, Alan không dễ gì bỏ qua món nợ lần trước, lúc này chỉ mong sao Alan có thể giữ được bình tĩnh, không vì cơn nóng giận nhất thời mà tước đi mạng sống của cô.

    Alan đưa Linux về lều trại chỉ huy, mạnh tay ném cô xuống sàn. Càng nhìn thấy cô lòng hắn lại càng trở nên tức giận.

    - Sao nàng im lặng thế? Nàng nói xem lần gặp mặt này ta nên làm gì với nàng?

    Linux ngước lên, mái tóc rũ xuống che bớt phần nào gương mặt.

    - Giết ta đi.

    Lúc này cô mới lên tiếng, ánh mắt ẩn sau lớp tóc nhìn Alan với sự căm phẫn. Thật không ngờ nữ nhân trước mắt đã có nhiều thay đổi như vậy. Hắn còn nhớ lần trước gặp mặt, ánh mắt cô nhìn hắn là sự sợ hãi tột độ, vậy mà giờ đây cô lại có thể nhìn hắn không một chút kiên dè như vậy. Alan cúi xuống đưa tay tóm lấy cổ cô siết chặt.

    - Nàng nghĩ rằng ta không thể giết nàng sao? Hôm nay ta sẽ cho nàng thấy, đâu mới là con người thật của ta.

    Bàn tay Alan ngày càng siết chặt, bông hoa trước mắt là một bông hoa đẹp nhất mà hắn từng thấy, tuy nhiên là nếu đã là một bông hoa độc thì hắn không nên giữ lại. Với sức mạnh của Alan, Linux không thể kháng cự, hơi thở thoi thóp nơi cô yếu dần, khi cận kề cái chết cô cầu mong ai đó sẽ xuất hiện, người luôn cứu giúp mỗi khi cô cần, trong một khoảnh khắc hình ảnh chàng trai ấy bất chợt hiện lên trong tâm trí cô, nụ cười nơi anh khi ấy, ấm áp và ngọt ngào biết bao.

    - Đại nhân, có quân lệnh khẩn từ triều đình.

    Có tiếng gọi gấp gáp bên ngoài, Alan buông tay khỏi Linux. Hắn bước ra khỏi lều nhận lấy quân lệnh mở ra đọc, xong lại nhìn vào cơ thể đang thoi thóp bên trong. Xem ra thì hắn không thể giết cô ngay lúc này.

    - Rút quân, đưa những tù binh bị bắt áp giải về Fances.

    * * *

    Rill và Angela vẫn tiếp tục tìm kiếm nhưng không một bóng người sống sót. Rill nhìn quanh, những xác chết khiến lòng anh đau nhói. Chiến tranh và quyền lực, anh căm thù nó. Vì nó mà đã gây ra biết bao tai họa, nhìn hoàn cảnh thực tại khiến anh càng thêm lo lắng cho mọi người.

    Khẽ nghe có tiếng động trong đống đổ nát, Rill và Angela vội lật lên với hi vọng tìm được manh mối gì đó. Thì ra đó là nhóc Luti, thằng nhóc từng được Eris cứu sống mang về căn cứ. Nghe thấy có tiếng động mạnh nó co người lại la hét.

    - Bọn bay đừng tưởng đông mà hiếp người. Ta không sợ đâu.

    - Này nhóc! Mọi người đâu cả rồi?

    Rill hỏi, nghe thấy giọng Rill nó nhận ra ngay. Luti mừng rỡ chui ra khỏi đống đổ nát. Nó bắt đầu kể lại mọi chuyện diễn ra mà nó đã nhìn thấy được khi ở bên trong. Rill rất lo lắng cho những người bị bắt nhưng vẫn giữ được tinh thần ổn định. Anh luôn sáng suốt trong mọi hành động và không để bất kì một sai sót nào có thể xảy ra. Điều cần làm đầu tiên là phải tìm cho ra Eris và mọi người.

    Đã vài ngày trôi qua nhưng Eris vẫn không tìm ra được dấu vết gì của Rill và Angela. Cô tạm thời đưa những người còn sống sót ẩn náu trong rừng. Về phía Rill, nhìn cục diện hiện tại, quân lính đã kiệt sức với trận chiến trước đó, vậy nên anh cũng tìm một nơi an toàn để họ có thể nghỉ ngơi. Họ dừng chân lại một con suối nhỏ, anh chấn chỉnh quân đội rồi nhìn về phía Angela, cô đang nhìn xuống con suối với ánh mắt bần thần.

    - Có chuyện gì sao?

    Rill hỏi, anh ngồi xuống cạnh cô. Angela quay đi, cô vẫn còn cảm thấy khó xử với những gì đã nói với anh.

    - Không!

    Angela trả lời một cách trống không, đôi mắt vẫn giữ nguyên hướng nhìn. Rill nhìn cô, trên gương mặt đó, anh thấy thoáng nét buồn. Trong cô, hoặc trong anh, những nổi niềm không thể thấu hiểu.

    - Tôi xin lỗi! - Rill nói.

    - Vì cái gì chứ?

    Câu hỏi đưa ra, chỉ là để hưởng ứng lời nói của Rill. Angela lúc này cũng không để tâm lắm đến những việc đó. Có lẽ cô đã quen với cái thái độ hờ hững đến lạnh nhạt của anh, nên giờ đây anh có nói gì đi nữa thì cô cũng xem như không.

    Rill im lặng. Anh không biết nói gì. Trước giờ anh ít nói, cũng như không biết cách thể hiện những cảm xúc trong lòng ra sao.

    - Vì tất cả.. tôi biết trong khoảng thời gian qua cô cũng rất khó khăn..

    Thật khó khăn, nhưng Rill cũng đã có thể nói nên được một phần nào đó những gì anh suy nghĩ, một lời xin lỗi chân thành. Angela lúc này mới chuyển hướng nhìn về phía anh trong chốc lát, rồi cô cũng nhanh chóng quay đi.. một chút thương đau, một chút cảm xúc dâng trào, và cũng một chút kìm nén mọi thứ trong sự lạnh nhạt.

    - Không có gì.. chỉ là em mất cha và trở thành một đứa trẻ mồ côi như anh. Trong khoảng thời gian tập luyện cho trận chiến sau này em mới có thể hiểu thêm phần nào về cuộc sống của anh. Nó không đơn giản như em từng nghĩ.. chỉ có điều là em không nghĩ anh đã thay đổi. Ngày chia tay anh, sự lạnh lùng ấy như bóp nghẹt trái tim em.. Thời gian dần qua, em vẫn luôn nghĩ rằng rồi anh sẽ bình tâm trở lại nhưng em đã sai. Khi gặp lại anh em mới biết.. trái tim ấm áp của cậu nhóc đó đã không còn..

    - Tôi..

    Angela đứng lên.

    - Không phải anh nói anh sẽ đến khu căn cứ tìm thêm manh mối sao? Chúng ta đi thôi.

    Câu nói của Angela cắt ngang dòng cảm xúc của Rill. Lần đầu tiên anh thấy cô cự tuyệt một cách lạnh lùng như vậy.. anh nhìn theo Angela, không nói thêm lời nào. Sự vô cảm của anh đã làm tổn thương đến trái tim Angela. Là do anh gây ra.. cách đây hơn mười năm và bây giờ chính anh lại làm cho nó rạn nứt thêm một lần nữa..

    Rill và Angela đến gần căn cứ, cả hai ngồi xuống con đường dẫn vào căn cứ và bắt đầu quan sát xung quanh. Rill biết Eris chắc chắn sẽ cho người quay trở lại căn cứ để tìm anh và Angela. Việc mà cả hai có thể làm bây giờ là chờ đợi.. Hoàng hôn dần buông, vệt nắng cuối cùng trải dài trên cảnh hoang tàn, màu ố vàng.. đỏ và liệm dần theo bóng tối. Đúng như Rill đã suy đoán, Lack đã quay lại tìm họ, nhờ vậy Rill đã đưa quân đội tái hợp cùng Eris trong rừng.

    Khi trông thấy Eris, Rill nhẹ mỉm cười, anh không biết thể hiện cảm xúc lúc này ra sao. Trước đây Rill thường vô cảm với những trường hợp như thế này. Nhưng hiện tại, có một niềm hưng phấn len lỏi bên trong anh, không biết gọi đó là gì? Chỉ biết rằng nó làm cho Rill cảm thấy nhẹ lòng, một chút ấm áp, và dễ dàng kéo khóe môi anh lên để hình thành một nụ cười. Khó nói nhưng Rill cảm nhận được bản thân đang dần thay đổi. Từ lúc nào chính anh cũng không hay biết.

    Cùng khi ấy mật báo của Eris cũng đã về tới, cô mở mật thư ra xem.

    - Sao thế?

    Lack hỏi, Eris im lặng trong chốc lát.

    - Bọn họ đã bị đưa về lâu đài tại Fances rồi.

    Câu nói của Eris khiến mọi người không khỏi bất ngờ. Với quân phản loạn, khi chinh phạt một là giết chết, hai là bị giam giữ bởi tướng tiến đánh, không có trường hợp đưa về tận lâu đài. Vua Aftiji ruốt cuộc muốn điều gì ở họ?

    - Nếu như vậy việc giải cứu họ cứ để tôi. Chị nên ở lại đây với mọi người.

    Rill nói, thấy thế cả Lack và Angela cũng lên tiếng.

    - Tôi sẽ đi với cậu. - Em sẽ đi cùng anh.

    - Nếu là ở lâu đài thì tôi nên là người đi cùng Rill, nói về nơi đó có lẽ không ai ở đây có thể hiểu hơn tôi đâu.

    Eris lên tiếng và quay sang nhìn Lack, đưa cho Lack một phong thư, cô nói thêm.

    - Ở đây phải nhờ cậu và Angela rồi. Tại Noma tôi đã bố trí người giúp đỡ, cậu và Angela hãy liên hệ và đưa quân đội về đó.

    Lack nắm chặt phong thư trong tay, còn Eris và Rill quay đi, tiến về phía tòa lâu đài, nơi vua Aftiji cai trị.

    * * *
     
    Last edited: May 22, 2025
  4. Chì Đen

    Messages:
    117
    Chương 13: Bên Trong Tòa Lâu Đài

    "Có những niềm tin chỉ đơn thuần là lòng tin tưởng.. và sự tin tưởng lẫn nhau trong cùng một đồng đội sẽ là nền móng vững chắc, để nó dễ dàng biến thành sức mạnh vượt ra ngoài tầm với một cách thần kì"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong lúc Rill và Eris đang tiến về phía tòa lâu đài thì Linux, Shel và những người khác đang bị giam giữ trong những song sắt. Hai tên lính mở cửa bước vào, một tên chỉ tay.

    - Ngươi! Đi với ta.

    Mọi người đưa mắt nhìn Shel, Linux đưa tay ngăn lại.

    - Các ngươi muốn gì?

    Shel bám lấy vai Linux, khẽ lắc đầu.

    - Không sao đâu. Tôi sẽ quay lại nhanh thôi.

    Mọi người nhìn theo Shel, không hiểu vì sao anh lại bị dẫn đi. Một vài giờ trôi qua nhưng Shel vẫn không quay lại, điều đó khiến Linux lo lắng. Cô đứng ngồi không yên, biết rằng nếu ở lại đây quá lâu sẽ không hay, nhưng việc thoát ra lúc này cũng không mấy khả thi. Nhìn quanh, mọi người ai nấy đều đã tìm cho mình một góc nhỏ và tranh thủ chợp mắt một lúc.

    Linux đưa đôi mắt ra khỏi những song sắt. Xem xét mọi thứ, lối ra chỉ có một, bóng tối sâu hun hút, ánh mắt Linux vô cùng tập trung, cô đang hình dung mọi thứ bên trong màn đêm bao phủ nơi ấy, những bậc thang đi xuống. Linux nhắm mắt, hình dung lại lối đi khi bị đưa tới đây, mặc dù khi đó bị che mắt, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được vị trí mà họ đang bị giam giữ. Một nhà giam biệt lập khi băng qua những tầng hầm. Tuy nhiên, muốn thoát ra thì phải qua được hai tên lính gác. Làm sao để xử hai tên này mà không gây ra sự náo động chứ?

    - Tôi cần đi giải quyết một chút.

    Một tên lính nói và bỏ đi. Tên lính còn lại ngáp ngắn, ngáp dài nhìn Linux và mọi người trong sự ngao ngán.

    - Có lẽ chợp mắt một chút cũng không sao. - Suy nghĩ và hắn ngồi xuống tựa lưng vào thành tường, nhắm hờ đôi mắt. Linux biết đó là cơ hội. Cô nhìn những chiếc giá nến dọc theo cầu thang lên của lối đi, suy nghĩ trong chốc lát rồi cũng nhanh chóng quyết định.

    - Này mọi người!

    Cô thì thào, mọi người đưa mắt nhìn cô.

    - Chúng ta cần ra khỏi đây.

    Linux nói và đưa tay tháo một chiếc vòng ra, đưa cho chàng trai bên cạnh.

    - Cậu có thể dùng nó đánh đổ cái giá nến đó không?

    Linux chỉ tay về cái giá nến phía lối ra. Chàng trai nhìn theo, mọi người cũng thế. Tất cả bọn họ trao cho Linux một ánh mắt khác thường.

    - Cô đùa à? Với góc độ này để ném chiếc vòng trúng cái giá nến đã khó, chứ đừng nói là đánh đổ được nó.

    Chàng trai nói. Linux nhìn lại cái giá nên lần nữa, cô cũng nghĩ đó là một điều quá khó nhưng cô vẫn đánh liều nhờ mọi người vì nghĩ sẽ có cơ hội, xem ra thì kế hoạch này không thể thực hiện.

    - Nếu như có đánh đổ được cái giá nến đó đi chăng nữa thì chúng ta làm sao có thể thoát ra khỏi đây.

    Ren đứng lên bước lại cầm lấy chiếc vòng trên tay chàng trai kia. Linux nhìn anh.

    - Có thể! Tôi cần một ít thời gian để có thể mở khóa, chỉ cần anh có thể làm được điều tôi nói.

    Ren nhìn cái giá nến, nắm chặt chiếc vòng trong tay.

    - Này! Cậu chắc chứ? Nếu như thất bại thì sao?

    Chàng trai kia nắm lấy tay Ren nói.

    - Thế thì đã sao chứ, không cá cược thì làm sao biết kết quả, thà thử một lần còn hơn.

    Mọi người nhìn Ren đổ mồ hôi. Sự liều lĩnh này liệu có mang đến kết quả mà họ mong muốn. Hơn nữa chẳng có gì chắc chắn rằng Linux có thể mở được cái ổ khóa. Linux nhìn Ren mỉm cười.

    - Đừng có nhìn tôi bằng vẻ mặt đó, chưa chắc là tôi làm được.

    - Tôi tin tưởng ở anh!

    Linux nói, cô đặt niềm tin tuyệt đối nơi Ren, và anh cũng có thể cảm nhận được điều đó. Lần đầu tiên anh cảm nhận được một niềm tin vững chắc đến như vậy, dành cho anh.

    - Đợi tôi một chút nhé! Khi nào tôi ra hiệu thì chúng ta bắt đầu.

    Linux nói thêm, cô tiếp tục tháo thêm một chiếc vòng tay nữa, nhanh chóng bẻ gãy nó và đưa lên miệng cắn dẹp một đầu. Loại việc như vậy, cô nhớ mình đã từng làm qua, cô từng bị bắt giữ, hay trước đây cô là một kẻ trộm?

    - Khá chuyên nghiệp rồi đó. Tôi tin ở cô.

    Giọng nói Ren kéo Linux ra những suy nghĩ mơ hồ. Cô nhìn lên, anh nháy mắt, cô khẽ gật đầu, lời nói chắc nịch.

    - Chúng ta sẽ làm được thôi!

    Ren đưa tay ra khỏi song sắt, canh một cách chuẩn xác và phóng mạnh chiếc vòng. Chiếc vòng theo một góc xiên bay qua khe hở hẹp và trúng cái giá nến gây một tiếng động không hề nhỏ, những cây nến rơi khỏi giá, chiếc vòng cũng rơi xuống những bậc thang tạo thành một chuỗi âm thanh vang vọng, xa dần và.. xa dần.

    - Ai đấy!

    Tên lính giật mình la lên. Hắn chộp lấy ngọn đuốc ngay trên tường, nhìn vào ngục, thấy mọi người vẫn ngồi im lặng, mắt nhắm dường như đã ngủ. Như thế hắn mới yên tâm mà bỏ đi xem xét tình hình. Ngay lập tức, Linux bật dậy đưa tay ra phía ngoài dùng chiếc vòng đã được bẻ ban nãy để mở khóa. Cô đun cái đầu dẹp vào lỗ khóa, mọi người hồi hợp trông chờ.. mồ hôi trên trán mỗi lúc một nhiều hơn vì sự căng thẳng, nó khó hơn Linux nghĩ, cô bị mắc kẹt và thời gian mở cái khóa dường như đã quá dự định.

    - Nếu không thể thì tốt nhất cô nên dừng lại trước khi tên lính gác quay lại.

    Một người nào đó lên tiếng, nhưng nó không đánh mất lòng kiên nhẫn của Linux, cô vẫn đang dồn hết sự tập trung vào nhiệm vụ của mình. Một bàn tay đưa đến định kéo Linux lên, ngăn chặn việc làm vô ích của cô nhưng Ren đã bắt lấy.

    - Hãy tin tưởng ở cô ấy!

    Anh nói, cũng như chính lúc Linux đặt niềm tin nơi anh. Và bây giờ anh lại đặt niềm tin tuyệt đối ở nơi cô. Không cần biết khả năng của Linux tới đâu, nhưng anh tin rằng để có thể cùng đạt được mục đích nào đó, thì cần có sự cộng hưởng và niềm tin tưởng lẫn nhau của cùng một đồng đội. Có những niềm tin chỉ đơn thuần là lòng tin tưởng.. và sự tin tưởng lẫn nhau trong cùng một đồng đội sẽ là nền móng vững chắc, để nó dễ dàng biến thành sức mạnh vượt ra ngoài tầm với một cách thần kì.

    - Rắc!

    Một âm thanh nhỏ vang lên, mọi người nhìn cô một cách mừng rỡ. - Cô ấy làm được rồi.

    Linux nhanh chóng tháo ổ khóa, Ren giúp cô kéo sợi xích to nặng. Mở cửa và mọi người cùng nhau thoát ra. Ngay lúc đó thì tên lính kia cũng quay trở lại. Họ nhanh chóng nép sát vào bức tường phía sau lối vào. Bước chân mỗi lúc một lớn dần cũng như ánh đèn đuốc mỗi lúc một sáng.

    Chờ tới khi hắn vừa ló mặt, Ren một kiếm xuyên qua giữa cổ họng tên lính khiến hắn không kịp hét lên tiếng nào, mọi người luồn qua hai bên, chạy xuống bên dưới trước, chỉ còn lại Ren và Linux. Tên lính lúc này vẫn còn thoi thóp, mắt hắn trợn to nhìn Linux, khóe miệng rỉ máu, tay với tới phía trước như cố gắng níu lấy một thứ gì đó, ú ớ vài tiếng rồi buông xuôi. Hắn chết trong khi mắt vẫn còn trợn to nhìn chằm chằm vào cô. Linux cảm thấy ám ảnh với hình ảnh đó, cô vẫn chưa thực sự quen với những cảnh tượng như thế này, sắc mặt cô dần tái đi.. suy cho cùng thì tên lính này cũng chỉ là một gã tay sai, chết như vậy liệu có đáng?

    Ren rút kiếm ra, đưa tay nắm lấy khuỷu tay Linux kéo đi.

    - Đi thôi! Mọi người đang đợi, cô còn đứng đó làm gì?

    Linux im lặng, chỉ biết chạy theo Ren. Lúc này chỉ còn cố gắng đẩy mọi thứ ra khỏi tâm trí để có thể tập trung vào việc cùng mọi người tìm lối thoát ra.

    Linux dường như thông thuộc lối đi trong tầng hầm lâu đài, mọi linh cảm của cô dường như chính xác. Mọi người đều ngạc nhiên với khả năng của cô. Chính cô cũng phải ngạc nhiên với chính mình. Linux chợt đứng lại.

    - Có chuyện gì thế? - Ren hỏi.

    - Tôi không thể để Shel lại được.

    Linux nói. Nhưng bây giờ cùng nhau quay lại thì sợ rằng khó có thể trốn thoát. Thế nên Linux quyết định quay lại một mình. Cô tin với khả năng của mình thì có thể quay lại và trở ra một cách dễ dàng. Mọi người cũng tin ở điều đó nên đã đồng ý để Linux đi. Nhưng Ren thì lại không cho phép điều đó.

    - Tôi sẽ đi cùng cô!

    Anh nói, chần chờ trong chốc lát rồi cả hai cũng cùng quay ngược trở lại. Linux bị phân vân giữa hai ngã rẽ. Thật kì lạ, mới lúc nãy đây mọi thứ còn hiện rõ trong đầu cô nhưng bây giờ chúng lại biến mất một cách nhanh chóng. Linux cố nhớ lại nhưng không thể. Trước mắt cô lúc này mọi thứ trở nên lạ lẫm, không còn thân thuộc như vừa nãy nữa.

    - Này sao thế?

    Ren hỏi khi thấy vẻ thất thường của Linux. Cô nhìn anh, không muốn làm Ren lo lắng với tình trạng hiện tại.

    - Không, tôi chỉ là..

    Chưa kịp nói hết câu thì bất chợt một vài tên quân lính xuất hiện ở cuối con đường. Ren rút kiếm ra.

    - Nhanh chân chạy qua lối đó và thoát ra khỏi đây, tôi sẽ chặn chúng lại.

    Anh chỉ tay qua một ngã rẽ trên con đường.

    - Nhưng..

    - Nhanh lên! Đừng nhiều lời.

    Ren hét lên và lao đến những tên lính. Linux không còn lựa chọn nào khác. Cô cũng lao đi, chạy nhanh hết sức có thể. Mọi thứ dồn dập như thúc ép lấy trái tim cô, đến mức không thể thở. Nhưng cô vẫn không dừng lại, không có thời gian suy nghĩ hay chần chờ, cô cứ rẽ bất cứ con đường nào mà cô trông thấy. Mọi thứ nghiêng ngã, điên đảo trong đầu cô. - Tại sao chứ? Tại sao mình không thể xác định được chúng nữa? Những con đường này..

    Linux cố gắng tìm lại những trực giác ban đầu, nhưng càng cố gắng bao nhiêu thì lại càng cảm thấy đau đầu bấy nhiêu. Cô đưa tay ôm lấy đầu. - Chuyện gì thế này?

    Trước mắt cô, mọi thứ trở nên mờ ảo, uốn lượn, như bị lôi kéo vào một vòng xoáy nào đó.. một bàn tay bắt lấy vai Linux. Cô quay lại, chưa kịp nhìn thấy người đó thì đã ngất đi.

    Shel đưa tay đỡ lấy Linux, ánh mắt nhìn cô có đôi chút khác lạ.

    - Thật là.. cô khiến tôi phải bận tâm nhiều đấy.

    Shel suy nghĩ, anh ôm Linux trên tay và tiếp tục tìm đường trở ra. Có tiếng người đang tới gần. Shel nép sát người vào vách tường. Ánh nến rọi bóng xuống giúp Shel có thể đoán biết được tình hình. Anh đặt Linux xuống tựa vào góc tường.

    - Hai tên, sẽ nhanh thôi. - Shel cầm sẵn thanh kiếm, vừa bước ra đã trố mắt nhìn vì kinh ngạc.

    - Là.. là hai người à?

    - Mọi người đâu cả rồi?

    Eris hỏi.

    - Không biết! Có lẽ là họ đã thoát ra rồi.

    Vừa nói Shel vừa đi lại gần chỗ Linux, anh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

    - Linux sao thế?

    Rill hỏi, Shel đỡ Linux lên và bước lại gần Rill.

    - À! Giao lại cho cậu đấy.

    Không để cho Rill kịp phản ứng Shel đã đặt Linux vào tay anh.

    - Bây giờ chúng ta phải tìm lối ra cái đã. Cái tòa lâu đài quái quỷ này, lối đi gì mà nhiều thế không biết.

    Shel nói.

    - Tôi biết lối ra.

    Linux lên tiếng, mọi người nhìn cô.

    - Cô tỉnh rồi sao?

    Shel hỏi. Linux giữ lấy vai Rill để giữ thăng bằng, cố gắng bước đi từng bước. Rill nắm lấy khuỷu tay cô.

    - Cô ổn chứ?

    - Tôi không sao. Chúng ta phải nhanh chóng ra khỏi đây nếu để quân lính phát hiện ra thì không hay đâu.

    Linux bước đi trước.

    - Này không phải là hướng đó.

    Shel gọi, cô quay lại nhìn.

    - Chúng ta cần quay lại giúp Ren, anh ta còn mắc kẹt trong đó.

    Dựa vào linh cảm của Linux, họ quay lại và cùng Ren thoát ra ngoài một cách dễ dàng. Mọi chuyện ổn thỏa, Eris khẽ vẫy đôi bàn tay ra hiệu cho mọi người. Hiểu ý, mọi người cùng nhau rút về. Tưởng chừng mọi việc êm xuôi nhưng ra khỏi tòa lâu đài chẳng được bao xa thì một đoàn quân lính truy đuổi theo phía sau. Vì trời quá tối nên cả nhóm đã bị phân tán ra khắp nơi, quân lính cũng chia nhau ra truy đuổi.

    * * *
     
    Last edited: May 22, 2025
  5. Chì Đen

    Messages:
    117
    Chương 14: Sự Rung Động

    "Tình yêu là điều anh luôn khao khát

    Nửa muốn có được, nửa sợ mất đi"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rill và Linux chạy về một hướng, bàn chân họ rảo bước trong bóng đêm. Tiếng gió rít bên tai cùng với tiếng quân lính ráo nhau đuổi theo. Trước mắt không có gì khác ngoài bóng tối đen hun hút, như một lỗ hổng không nhìn thấy điểm dừng. Linux dường như kiệt sức, đôi bàn chân lúc này không còn cảm giác nữa, mỏi rời, không còn nghe theo sự điều khiển của cô. Tưởng chừng như không thể tiếp tục được nữa. Rill bắt lấy tay Linux kéo bật lại. Có một hẻm nhỏ ngay sau vách núi. Cả hai nép mình vào, bọn lính chạy ngang qua. Rill và Linux đi băng qua con hẻm.

    - Không sao chứ?

    Rill hỏi, Linux lắc đầu. Tiếng quân lính xa dần, trả lại không gian tĩnh lặng của đêm tối. Cả hai dừng chân lại sau vách núi. Rill nắm lấy tay Linux.

    - Cô bị thương rồi.

    Linux vội rút tay lại, gương mặt khẽ nhăn vì đau.

    - Không sao. Chỉ là vết xước nhỏ thôi.

    Rill nhìn cô. Đó là một vết đứt khá sâu, máu vẫn còn rỉ ra, thế mà Linux chỉ bảo đó là một vết xước nhỏ. Trước đây Rill từng nghĩ cô là một cô gái yếu ớt, cái vẻ bề ngoài của Linux không khác gì một quý cô yếu đuối, khó có thể chịu đựng những điều khắc nghiệt trong chiến tranh. Nhưng với thực tại như bây giờ Rill biết anh đã nhầm. Cô gái trước mắt anh có ý chí vô cùng kiên cường, là một người gan dạ, không sợ hiểm nguy, hay quan tâm đến những vết thương gọi là cỏn con như thế này.

    Rill nhẹ thở, xong kéo Linux ngồi xuống tựa vào gốc cây. Anh xé lấy một tấm vải và băng bó vết thương trên tay cô.

    - Nếu đau thì cứ bảo đau, cũng không cần phải cố che giấu làm gì. Cái vết xước nhỏ này có thể hành hạ cô vài ngày nếu không được băng bó đàng hoàn đấy.

    Rill nói, Linux nhìn anh. Có lẽ lần đầu tiên cô quan sát anh gần và kĩ đến mức ấy. Gương mặt góc cạnh, ánh mắt lạnh, vẻ mặt lúc nào cũng tưởng chừng như khó gần kia giờ không ngờ lại ấm áp và hiền hòa đến thế. Rill đang rất chú tâm, không để ý đến cái nhìn của Linux, và anh không biết rằng ở khoảng cách này, mọi thứ nơi anh dường như bị bóc trần. Một tiếng cảm ơn rất nhỏ đủ để Rill nghe thấy.

    - Nếu muốn cảm ơn tôi thì lần sau nên biết quan tâm đến bản thân một chút.

    Rill nhìn lên, bất chợt chạm phải ánh mắt của Linux, lặng im trong chốc lát rồi anh đứng bật dậy.

    - Tôi sẽ tìm cái gì đó để nhóm lửa.

    Rill quay đi tìm một ít củi khô. Anh lo lắng, sợ rằng nếu ở lâu hơn bên cạnh Linux lúc này thì mọi thứ sẽ bại lộ mất..

    Khi lửa được nhóm lên, không khí xung quanh cũng dần thay đổi. Đêm tối giữa vùng hoang vu thanh vắng thế này, một chút ánh sáng khiến con người yên lòng đến lạ. Rill bẻ một vài cành lá hương thảo cho vào. Linux nhẹ ho vì khói, anh ngồi xuống cạnh cô.

    - Chịu khó một chút, làm như vậy để xua đuổi bớt côn trùng.

    Rill nói Linux mới để ý rằng mới khi nãy lũ côn trùng còn vây lấy cô mà giờ đã vãn bớt.

    - Kinh nghiệm đi rừng hả?

    Rill ném thêm củi vào lửa.

    - Có lẽ!

    Linux nhìn anh khẽ cười.

    - Có anh lúc này thật may mắn. Dù sao thì cũng rất cảm ơn anh. Cảm ơn vì anh đã đến cứu tôi.

    Lúc này Rill mới ngước mắt nhìn Linux.

    - Đừng nói thế. Đây là công sức và sự cố gắng của tất cả mọi người mà.

    Nghe Rill nói, cô quay đi nơi khác, không dám nhìn vào mắt anh.

    - Thật xin lỗi! Chỉ bởi vì tôi mà mọi người gặp chuyện không may như thế này. Tôi chỉ toàn mang lại phiền phức cho mọi người, lẽ ra tôi không nên xuất hiện thì có lẽ mọi người sẽ không bị truy sát như thế này.

    Những lời nói của Linux luôn tỏ ra rằng mọi lỗi lầm đều do cô tạo nên. Rill đưa hai tay nắm chặt lấy đôi vai của Linux, kéo cô quay về phía anh. Anh nhìn thẳng vào mắt cô.

    - Tại sao cô lại nói như vậy chứ? Cô có biết rằng sự xuất hiện của cô đã mang lại sự thay đổi cho tất cả mọi người và..

    Rill không nói nên lời những suy nghĩ tiếp theo. Ngập ngừng quay đi.

    - Và em cũng làm thay đổi cuộc đời tôi. - Những suy nghĩ đó lướt qua trong đầu Rill và biến mất một cách nhanh chóng.

    Linux nhìn khuôn mặt Rill nở một nụ cười, lúc này cô có thể cảm nhận được sự ấm áp từ trái tim anh. Không còn lạnh lùng như khi vừa gặp anh nữa. Linux không biết rằng, ngay lúc này đây, trái tim Rill đang dần tan chảy.. bởi chính cô.

    Trong bóng đêm, khuôn mặt Rill mờ dần. Mái tóc dài mềm mại nhẹ nhàng chạm vào vai anh, cảm thấy thật ấm áp, bình yên. Không một chút lo lắng, bận tâm hay suy nghĩ và chìm dần trong giấc ngủ. Rill đưa mắt nhìn Linux bên cạnh, trong lòng bỗng rạo rực, ngay lúc này đây họ đang rất gần, hương hoa dại vương trên tóc, nhẹ nhàng đi vào lòng anh.

    Mọi vật xung quanh như dừng lại, thời gian như ngưng đọng, những sinh linh đang nhen nhóm ánh sáng xung quanh họ, thứ ánh sáng của cảm xúc, niềm tin vốn dĩ không thể định hình. Ngay lúc này đây Rill không nghe được tiếng gì khác ngoài tiếng trái tim đang thổn thức của chính mình.

    Tình yêu là điều anh luôn khao khát

    Nửa muốn có được, nửa sợ mất đi

    Sợ rằng nhanh đến cũng sẽ nhanh đi

    Nguyện cầu xin một lần được đánh cược

    Mơ ước về những tháng ngày hạnh phúc.

    * * *

    Nắng sớm dần chiếu xuống, xua đi sự lạnh lẽo của bóng đêm. Ánh sáng làm Linux bừng tỉnh. Sau một giấc ngủ dài mọi mệt nhọc dường như tan biến. Cô ngồi dậy, nhìn quanh. Rill không có ở đó, anh đã biến mất. Linux đứng lên quay tới quay lui gọi Rill, cô đi xa dần nơi đêm qua cả hai nghỉ chân. Đôi mắt cô không ngừng quan sát xung quanh. Những hạt bụi nắng xuyên qua khe lá khiến vạn vật mang thứ ánh sáng huyền ảo. Cảnh vật trước mắt thật đẹp, như một ma lực lôi kéo Linux. Cô quên mất việc đang tìm kiếm Rill. Linux nghe có tiếng nước chảy, cô bước theo những âm thanh mình nghe thấy..

    Rill trở về, nhưng không thấy Linux đâu. Anh gọi nhưng không một lời đáp trả. Rill đặt những quả cây rừng vừa kiếm được xuống đất và đi tìm Linux.

    Linux đứng nhìn con thác đang đổ xuống. Cảnh vật trước mắt quá đẹp, khiến cô nhất thời không tin vào mắt mình.

    Cô ngồi xuống cạnh con suối, đưa tay xuống dòng nước mát lạnh. Linux hất nhẹ những hạt nước tung lên, cô cười một cách thích thú. Rill cũng đang đến gần con suối, trông thấy cô anh nhẹ thở, cảm thấy yên tâm hơn. Anh đứng tựa vào gốc cây ngắm nhìn Linux, cô gái ấy trong mắt anh lúc này vô cùng xinh đẹp, rạng rỡ dưới ánh nắng ban mai, làm anh mê đắm ánh mắt không rời. Khóe môi Rill bất giác mỉm cười từ khi nào, cảm xúc trong anh, mỗi lúc một vô thức hơn, đến nỗi chính bản thân anh cũng không thể nhận biết.

    Có tiếng động gì đó khẽ vang lên trong bụi rậm. Linux đứng lên hướng mắt nhìn, tán lá cây lại nhẹ rung.

    - Gì vậy nhỉ? - Linux suy nghĩ, đột nhiên một con thú rừng lao thẳng về phía cô. Linux hoảng hốt hét lên, cô trượt chân xuống bờ suối. Rill nhanh chóng lao đến.

    - Cẩn thận!

    Anh bắt lấy tay cô, kéo lại và ôm lấy, đưa tay đỡ lấy đầu cô. Cả hai ngã xuống nước, ướt sũng. Họ nhìn theo con thú rừng, nó bất chợt lao ngang và mất hút trong một tán cây khác.

    - Không sao chứ?

    Rill hỏi, Linux không nói. Cô nhìn anh, ánh mắt họ chạm phải nhau, những giọt nước trên tóc anh rơi xuống, nhỏ giọt. Linux cũng thế, mái tóc ướt bám chặt vào cơ thể, làn da trắng hồng, trong làn nước mát lạnh nhìn cô càng thêm rạng ngời sức sống.

    Cảnh vật xung quanh như thu hẹp lại, không còn tiếng thác, không còn tiếng gió, chỉ còn đôi mắt ấy, hơi thở ấy, và đôi môi ấy.. như đang mê hoặc Rill. Anh ngây người, anh chưa từng nhìn ai như vậy, và cũng chưa từng để một ai gần đến thế. Gần đến mức.. chỉ cần nghiêng nhẹ thêm chút nữa thôi.. là có thể chạm môi..

    - Tôi.. tôi không thể thở được..

    Giọng của Linux vang lên khiến Rill bừng tỉnh. Anh vội vàng đứng dậy, quay mặt đi.

    - Xin lỗi!.. – Giọng anh khẽ đến mức gần như tan vào không khí.

    - Anh.. đã ướt hết rồi.

    Linux nhẹ chạm tay vào Rill. Điều đó khiến anh giật mình, anh bước lui vài bước.

    - Không.. không sao đâu.

    Từ lúc anh hiểu rõ lòng mình mọi thứ có điều gì đó khiến anh không thể tự nhiên đối với Linux. Chỉ một cái chạm nhẹ cũng khiến anh bối rối, cảm giác vô cùng phức tạp đến khó hiểu. Rill bước lên bờ và đưa tay kéo Linux lên. Cả hai một lần nữa, bất chợt nhìn vào mắt nhau, im lặng rồi vội quay đi.

    - Ban nãy Rill đã định.. . - Suy nghĩ và mặt Linux nóng bừng lên, cô cố gắng tìm cách gạt đi những suy nghĩ mơ hồ ấy. - Không phải! Có lẽ mình suy nghĩ quá nhiều rồi.

    - Lúc nãy anh đi đâu sao không gọi tôi cùng đi?

    Linux hỏi, muốn tìm cách phá tan bầu không khí căng thẳng.

    - Tôi chỉ đi tìm cái gì đó có thể ăn thôi. Thấy cô còn ngủ nên tôi đã không đánh thức..

    Rill trả lời rồi cả hai lại chìm trong sự im lặng, không biết phải nói gì thêm. Lúc này đây cảm xúc trong họ thật khó nói, không thể diễn tả bằng lời.

    * * *
     
    Last edited: May 22, 2025
  6. Chì Đen

    Messages:
    117
    Chương 15: Hoạn Nạn Cùng Kẻ Thù

    "Nếu đã không chung lối cớ sao lại gặp

    Nếu như đã gặp duyên phận không tan"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi bị quân tính truy đuổi, nhóm người do Eris dẫn đầu bị dồn đến ngõ cụt, bên dưới là vách núi sâu thẳm. Cả nhóm quay lại, quyết định chiến đấu. Tên cầm đầu là một kẻ vô cùng to lớn mạnh mẽ, hắn giao chiến với Eris. Với sự giằng co của hai bên đã khiến cả hai bị rơi xuống vách núi. Eris đã bất tỉnh, đôi mắt không thể mở ra được nữa, toàn thân trở nên ê ẩm. Tuy vậy cô vẫn có thể cảm nhận được ai đó đã cứu cô, hắn ôm cô trên tay và di chuyển.

    * * *

    Eris giật mình tỉnh dậy trong một hang núi nhỏ, cảm thấy đau buốt ở cánh tay trái. Cô nhìn xuống nhưng cánh tay đã được băng bó cẩn thận. Có ai đó đã giúp cô, bỗng có tiếng bước chân đang đến gần. Eris có thể cảm nhận được đó là kẻ thù của mình. Cô thận trọng nép sát mình vào vách núi. Tiếng bước chân lớn dần, mặt đất dưới chân Eris cũng chuyển động mạnh hơn. Chờ đợi đúng lúc, cô đưa con dao nhỏ đang cầm trên tay về phía kẻ thù. Hắn vội bắt lấy tay cô siết mạnh. Con dao nhỏ rơi khỏi tay Eris. Người đó không ai khác mà chính là kẻ cầm đầu quân Aftiji.

    - Xong rồi.. - Eris thầm nghĩ. Tên cầm đầu cúi xuống nhặt con dao lên đưa thẳng về phía cô. Cô nhắm nghiền mắt lại chờ cái chết.. nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra. Eris khẽ mở đôi mắt thì thấy con dao dừng lại ngay trước mắt.

    - Cô làm gì thế? Còn không mau cầm lấy?

    Hắn ta nói, giọng nói đầy sự điềm đạm. Eris mở to đôi mắt nhìn hắn.

    - Không phải anh đang muốn giết tôi sao?

    - Nếu tôi muốn giết cô thì cô nghĩ cô còn đứng đây được sao?

    Nghe những lời kẻ thù nói Eris càng thêm kinh ngạc vì biết rằng người cứu và băng bó viết thương cho cô lại chính là kẻ thù của cô.

    - Anh thực sự không muốn giết tôi sao? Nếu là vậy thì tôi cũng không biết ơn anh đâu.

    Eris nói, nghe thế kẻ đối diện cũng hừ nhẹ một tiếng rồi tiếp lời.

    - Tôi cần ư? Tôi nghĩ cô nên giữ lại để có đủ sức đi tiếp. Nếu không tôi sẽ để cô trong thung lũng này đấy.

    Eris nhẹ bật cười, giọng điệu có chút chế giễu.

    - Tôi đoán không sai. Anh đang cần đến sự giúp đỡ của tôi để có thể ra khỏi đây.

    Nghe Eris nói, hắn nhếch môi. Ít ra thì cô cũng có thể hiểu một phần nào đó với "lòng tốt" mà hắn dành cho cô.

    - Thông minh đấy! Biết điều thì hãy hợp tác với tôi. Cô nên nhớ rằng cô đang bị thương, sẽ không đủ sức ra khỏi đây nếu không có tôi. Thung lũng này là một nơi như thế nào thì chắc tôi không cần phải nói.

    Nói xong hắn bỏ đi trước, Eris nhìn theo, mặc dù ngoài mặt cô nói thế nhưng việc hắn để cô sống sót không thể chỉ với lí do đó. Trong hắn liệu còn có dự định gì khác chăng? Mãi suy nghĩ hắn đã đi xa, cô nhanh chóng đuổi theo. Họ đi vòng quanh trong thung lũng nhưng vẫn không tìm được lối ra. Eris không đi nổi nữa ngồi xuống gọi.

    - Này.. này.. tôi muốn nghỉ một chút.

    Cô ôm lấy cánh tay đau của mình. Hình như nó vừa bị va vào đâu đó. Trông thấy thế hắn liền quay lại.

    - Tay cô sao thế? Đưa tôi xem nào.

    - Đừng có chạm vào nó.

    Eris lớn tiếng. Chân mày nhíu lại đầy vẻ cáu gắt.

    - Tôi chỉ là muốn giúp, cô thật là khó chịu đấy Eris.

    Hắn nói, điều đó khiến cô ngạc nhiên. Mọi thứ giãn ra trên gương mặt cô một cách nhanh chóng. Đôi mắt đen nhìn kẻ đối diện có chút hoài nghi.

    - Anh.. anh biết tôi ư?

    Nghe câu hỏi của cô hắn liền bật cười.

    - Tôi cứ tưởng cô là người thông minh chứ? Xem ra tôi đã nhầm, cô nghĩ mình có thể che giấu được thân phận sao? Có chuyện gì mà tôi không biết chứ. Cô xem thường tôi quá đấy, cô không phải là người dẫn đầu tổ chức hoạt động bí mật phía sau khu rừng tại Malia đó sao. Một con người khó gần. Tôi nói đúng chứ?

    Hắn nói, phân giải, tỏ ra là kẻ hiểu biết nhiều về Eris. Mặc dù thế ánh mắt và nét mặt hắn vẫn không có gì gọi là ác ý. Từ lúc tỉnh lại và gặp hắn ở hang núi Eris không còn cảm thấy cái vẻ khát chiến của hắn như trước đó nữa. Điều đó chứng tỏ hắn không mảy may đề phòng hoặc có ý định trừ khử ít nhất là trong khoảng thời gian này.

    - Niels là tên của tôi, hãy cứ gọi như vậy.

    Hắn nói thêm.

    - Niels? - Mắt Eris bất chợt căng lên. Kẻ trước mặt cô là một trong những tướng quân được trọng dụng nhất tại triều đình. Thật không ngờ lúc này cô lại đang cùng chung hoạn nạn với một kẻ như hắn, người mà có nằm mơ cô cũng muốn giết. Suy nghĩ và rút bàn tay lại.

    - Được rồi! Đừng tưởng tôi bị thương không làm gì được anh. Tôi có thể cho anh lãnh trọn con dao bất cứ lúc nào. Và còn một điều nữa anh cần phải biết: Tôi không cần biết anh là ai. Tên gì. Điều đó chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả. Tôi chỉ cần biết một điều. Anh là kẻ thù, là kẻ thù của tôi. Thế là quá đủ.

    Niels không nói gì, anh nhìn Eris với một ánh mắt khác hẳn.. Xem ra anh phải biết rằng trong cô đã định hình sẵn vị trí của anh. Cô gái trước mắt anh, gương mặt sắt lạnh, ánh mắt cương định, lẽ ra anh phải nhớ rõ về thân phận của cô. Một cô gái, đứng đầu một tổ chức thì không thể tầm thường như những kẻ khác được. Nhưng rồi tất cả những đánh giá dò xét trong mắt Niels nhanh chóng tan biến chỉ bằng một cái chớp mắt. Anh quay đi, khẽ nhếch môi, trong lòng có đôi chút hứng thú với những gì sắp xảy ra, xem ra việc có cô bầu bạn tại nơi đây sẽ vô cùng thú vị.

    Họ tiếp tục lên đường, cả hai lại đi sâu vào khu rừng rậm. Eris bất chợt đứng lại phóng con dao về phía Niels. Anh quay lại, con dao nhỏ sượt qua mặt anh tạo một vết cắt nhỏ. Niels vội đưa tay tóm lấy cổ Eris, siết mạnh.

    - Cô định giết tôi à?

    - Bỏ tôi ra. Anh quay lại mà xem.

    Niels quay lại, thì ra đó là một con rắn. Nó bị mũi dao của Eris đâm xuyên qua giữa thân ghim vào gốc cây. Anh vội buông cô xuống.

    - Lần sau hãy kiềm chế bản tính cộc cằn của anh. Thật thô lỗ.

    Eris nói, cô đưa tay lên xoa cổ, bước lại gần gốc cây rút con dao ra.

    - Tôi nghĩ anh nợ tôi một lời xin lỗi đấy.

    Niels không nói gì, anh nhìn thấy vật gì đó khẽ lóe sáng bên dưới. Đưa mắt nhìn kĩ và nhận ra đó là chiếc khuyên tai của Eris do anh làm rơi lúc siết cổ cô. Niels cúi xuống nhặt chiếc khuyên tai, ngước mắt nhìn cô và nắm chặt nó trong lòng bàn tay.

    * * *

    Cả hai tiếp tục đi, băng sâu vào khu rừng già. Chúng mọc rậm rạp, chen lấn nhau đến nỗi không một ánh nắng mặt trời nào có thể xuyên qua được. Không gian xung quanh có vẻ rờn rợn khi càng về chiều, cùng với mùi ẩm mốc đến khó chịu của khu rừng xông vào mũi.. Rồi lối đi cũng mờ dần và biến mất trong bóng đêm.

    Đêm tối trong rừng sâu khiến cho mọi vật càng trở nên đáng sợ. Eris và Niels ngồi bên ngọn lửa đỏ đang cháy bập bùng. Cùng với sự tĩnh lặng đó là sự căng thẳng của hai người. Không ai nói lời nào, chỉ đưa đôi mắt trân trân nhìn nhau. Ngoài nơi họ ngồi ra thì xung quanh đang bị bóng tối bao trùm. Nguy hiểm có thể đến bất cứ lúc nào tại nơi này. Trước giờ không một ai có thể thoát ra được khi bị lạc vào đây. Điều đó khiến cho cả hai càng thêm lo lắng. Eris nhìn lên, đêm nay không trăng? Hoặc có mà cô không thể nhìn thấy được qua những tán lá cây rậm rạp. Cô đang suy nghĩ, bỗng nhiên có tiếng người đang đến gần chen ngang suy nghĩ của cô. Eris nhanh tay định dập tắt đám lửa nhưng Niels chụp lấy tay cô.

    - Cô định làm gì thế?

    - Anh không thấy lửa đã dụ họ đến đây sao?

    - Cô lầm rồi. Chúng ta có thể hỏi được lối ra từ họ.

    Niels nói, Eris thì lại không đồng tình với ý kiến đó của anh. Cô nghĩ họ không phải là người tốt. Đám người đó đến gần, cách ăn mặc vô cùng hoang dại. Eris lui về phía sau, gần với đống lửa hơn. Còn Niels cố gắng giải thích cho họ biết lí do anh và cô bị rơi vào đây, họ đang cần được giúp đỡ. Nhưng mặc cho anh ra công sức giải thích chúng vẫn hùng hổ tiến vào.

    Đuốc lửa đâm thẳng vào mắt một tên đang xông lại gần. Tiếng thét kinh hoàng, cùng mùi cháy khét của da thịt khiến đồng bọn hắn phải chú ý. Chính Eris vừa làm việc đó, sự đau đớn quằn quại của tên kia khiến những kẻ còn lại sợ hãi lùi về phía sau.

    - Giờ thì anh đã thấy tôi đúng rồi chứ?

    Eris nói.

    - Thôi được rồi, đừng nói giọng châm chọc tôi như thế. Tôi biết tôi đã không đúng khi ngăn cản cô.

    Niels nói, lúc này anh mới rút kiếm ra. Cả hai tựa lưng sát vào nhau, tư thế chuẩn bị nghênh chiến. Bọn người đó chần chờ một chút khi thấy những đuốc lửa sáng rồi cũng tiếp tục xông đến. Máu bắn ra ướt đẫm một vùng áo Niels, vung vẫy một chút trên gương mặt Eris, cô đưa tay lau đi vệt máu, lắc nhẹ đầu.

    - Anh hơi mạnh tay đấy!

    - Cẩn thận!

    Niels dùng một tay kéo Eris về phía sau, tay còn lại vung mạnh kiếm xuyên qua bụng tên lao đến phía trước. Eris quay lại nhìn, một chút bất ngờ về hành động của Niels. Định nói lời cảm ơn nhưng đám người kia không cho phép cô kịp mở lời. Eris nhanh chóng vùng ra khỏi vòng tay của Niels, kịp thời đánh đổi hơi thở của kẻ đang muốn tước đoạt nó. Niels nhìn cô khẽ nhếch môi.

    - Còn giá trị lợi dụng lẫn nhau nhỉ.

    Eris im lặng không nói, chân mày cô nhíu lại, rút mạnh con dao ra khỏi cổ tên kia, máu lại phụt ra, mau chóng đông lạnh trên thân xác tái nhợt.

    - Vậy thì anh hãy cố mà giữ lấy cái mạng cho mình.

    Cô nói, khi định cử động mạnh hơn chút nữa thì sắc mặt bất chợt biến đổi. Vết thương nơi cánh tay cô lúc này đang đau nhói.

    - Này! Cô bị gì vậy?

    Niels hét lên và đẩy mạnh Eris ra để tránh khỏi mũi giáo của những kẻ ma quái. Cô ngã mạnh trên nền đất khô cứng bởi lực đẩy của anh. Choáng váng, cô gượng dậy, cố gắng nhìn rõ mọi thứ. Hình ảnh Neils lờ mờ hiện lên, cùng với những kẻ quái dị.. anh đã bị thất thế và cả hai bị tóm gọn.

    Chúng đưa Eris và Niels đến những ngôi nhà gỗ được làm lụp sụp trong rừng. Có lẽ đó là nơi ẩn náu của bọn chúng. Cả hai bị buộc vào một cái cây, sau đó những tên lạ mặt lại bỏ đi đâu mất.

    - Cô nghĩ họ sẽ làm gì chúng ta?

    Niels hỏi.

    - Chúng sẽ có một bữa tối ngon lành nếu chúng ta không nhanh chóng thoát ra khỏi đây.

    Câu trả lời của Eris khiến Niels lạnh xương sống.

    - Cô đùa ư? Cô nghĩ họ là loại người gì chứ?

    Eris nhẹ nhướng hàng chân mày. - Nói vậy cũng tin thật sao?

    - Tôi không biết nhưng tôi sẽ thoát ra khỏi đây. - Eris nói.

    - Cô nói nghe hay đấy nhưng cô nên nhớ hiện giờ trong tay chúng ta không có lấy một tấc sắt.

    - Anh không có không có nghĩa là tôi cũng không.

    Nghe Eris nói Niels đưa mắt nhìn cô.

    - Nào hãy giúp tôi lấy cây trâm trên đầu tôi xuống.

    - Để làm gì chứ?

    Niels thắc mắc.

    - Đừng hỏi nhiều, muốn sống thì hãy giúp tôi.

    Niels đưa miệng cắn lấy cây trâm rút ra. Anh hơi cúi đầu thận trọng canh đúng tay Eris thả xuống. Bắt được nó Eris nhẹ nhàng tách lớp vỏ bên ngoài. Bây giờ thì Niels mới hiểu ý cô. Bên trong là một thanh sắt mỏng, nhỏ được mài dũa sắc bén không khác gì một lưỡi dao. Có nó cô có thể cắt dây một cách dễ dàng để giải thoát cho cả hai.

    - Quả thật nguy hiểm!

    Niels nhìn Eris bất chợt nói. Lời nói chỉ khiến cô nhẹ nheo mày, có đôi chút không hiểu ý anh.

    - Giờ tôi cảm thấy tính mạng mình không phải bị bọn người kia đe dọa mà lại chính là cô đấy.

    Niels tiếp tục nói.

    - Anh nghĩ tôi muốn giết anh ư?

    Lúc này Eris mới lên tiếng, Niels nhún vai tỏ vẻ không quan tâm đến vấn đề đó trả lời.

    - Không! Tôi chỉ nói vậy thôi. Tôi biết cô sẽ không làm thế vì dù sao đi nữa thì tôi cũng chính là người đã cứu cô khi cô rơi từ vách núi xuống.

    - Nếu anh biết vậy thì đừng nói nhiều nữa. Điều tiếp theo cần phải làm là tìm được lối thoát ra khỏi thung lũng nguy hiểm này.

    * * *

    Bóng đêm vẫn ôm trọn lấy khu rừng già, họ cố gắng lần mò lối đi. Được một khoảng thì Eris nắm lấy tay Niels kéo lại.

    - Khoang đã!

    - Chuyện gì vậy?

    Eris im lặng. Niels cũng đã nghe được điều mà cô nghe thấy. Tiếng gầm gừ của bọn sói hoang. Một con phóng tới cắn lấy tay Niels, anh hất mạnh nó ra.

    - Chết tiệt!.. Trời quá tối chúng ta không thể thấy chúng tấn công hướng nào.

    Eris bất giác quay lại, vung cao con dao trong tay.

    - Im đi! Anh không biết cách lắng nghe à?

    Sau hành động của cô là tiếng thét kinh hoàng của loài thú dữ. Cô đã đâm trúng cổ con sói, nó chỉ kịp rú lên một tiếng trước khi chết. Niels hướng mắt về phía Eris. - Thính giác của cô ta nhạy bén quá.

    Eris lại lao ra phía trước Niels. Thêm một con sói nữa bị cô đâm chết, tiếng thét kinh hoàng của con sói dường như khiến đồng đội của chúng sợ. Chúng gầm gừ, lăm le nhưng vẫn không dám tấn công liền.

    - Nào hãy cố gắng mà cảm nhận đi chứ?

    Niels nhắm mắt lại, cố gắng nghe tiếng gió do lũ sói phát ra khi tấn công.. - Là phía sau.

    Niels quay lại giương kiếm chém mạnh. Khóe môi khẽ nhếch lên. - Được rồi!

    Eris kéo Niels bỏ chạy.

    - Đi thôi!

    - Sao vậy?

    - Anh không cảm thấy chúng quá đông sao?

    Niels quay lại chém vào con sói đang lao đến, rồi tiếp tục cùng Eris bỏ chạy.

    - Ánh sáng! Chúng ta chạy về hướng đó.

    Eris nói. Họ thoát ra khỏi khu rừng già. Ánh trăng chiếu xuống giúp họ có thể dễ dàng đi hơn. Nhưng bọn sói vẫn đuổi theo ngay phía sau.

    - Làm sao để thoát khỏi chúng đây? - Cô quay lại nhìn lũ sói.

    - Ôi không!

    Niels đứng lại thốt lên. Eris cũng dừng lại. Trước mắt họ là một con thác lớn, không có đường qua. Trong lúc cả hai chú ý đến cái thác, một con sói bất ngờ lao tới phía Eris, Niels một tay chụp lấy vai cô kéo lại, tay còn lại choàng qua người cô đỡ lấy, thanh kiếm rơi khỏi tay anh xuống thác nước, nanh vuốt cắm phập vào bắp tay.

    - Chết tiệt!

    Niels lớn tiếng, Eris thấy thế liền vung dao cắm phập vào cổ con sói.

    - Anh bị điên à, sao lại để rơi kiếm lúc này?

    Eris gằn giọng, Niels đảo mắt nhìn cô, ánh mắt lại có chút châm chọc.

    - Làm sao đây, để cứu kẻ thù như cô, ngay cả vũ khí tôi cũng không cần.

    Eris quay đi, vô cùng khó chịu với thái độ châm chọc của anh. Trong một hoàn cảnh như thế này mà hắn cũng không quên những lời mỉa mai cô. Eris hất mạnh con sói ra, cố gắng bước ra khỏi vòng tay của Niels, thật không may, mép đất ngay dưới chân cô bất ngờ sạt xuống, cô mất thăng bằng và rơi xuống thác.

    - Eris!

    Niels ngay lập tức lao theo bắt lấy tay cô.. cả hai rơi xuống con thác đang đổ xuống một cách hết sức dữ dội, và biến mất trong làn nước chảy xiết của con thác.

    * * *

    Nếu đã không chung lối cớ sao lại gặp

    Nếu như đã gặp duyên phận không tan.
     
    Last edited: May 22, 2025
  7. Chì Đen

    Messages:
    117
    Chương 16: Hoang Mạc Của Sự Chết Chóc

    "Đời người chỉ một như một trò chơi. Và một khi trò chơi đến hồi kết thúc thì sẽ không bao giờ có thể kéo dài hơn được"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại một vùng đất khô cằn sỏi đá. Rill và Linux vẫn đang tiếp tục đi. Mọi việc không có gì gọi là khả quan. Ngay cả việc bây giờ họ phải đi về đâu còn chưa biết. Cả hai đang bị mất phương hướng. Trưa nắng gắt khiến họ cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Linux nhìn quanh, cây cối khô cằn và chết khô trên sỏi đá. Nắng trưa chiếu xuống như giăng ngang một màn khói mỏng, mọi thứ như có vẻ chỉ là một ảo giác đang đánh lừa họ.

    Một điều không may mắn là họ chạm trán Alan. Vừa trông thấy họ, Alan ngay lập tức cho người đuổi theo. Phóng ngựa dẫn đầu, càng lúc càng ép sát con mồi, Alan không khỏi thấy trong lòng trở nên rạo rực và phấn khích.

    Quân lính mỗi lúc một đến gần hơn, phía trước là một đám cỏ bông lau khô, sau đám cỏ đó là một vách núi. Có vẻ như đó là đường cụt, tuy nhiên lúc này họ không còn lựa chọn nào khác. Rill và Linux đánh liều băng qua đám cỏ. Đám quân lính dừng lại nhìn cả hai mất hút trong đám cỏ khô.

    - Chúng ta có băng vào không?

    Một tên hỏi.

    - Phía bên kia là vách núi, chắc chắn chúng không có lối ra. Đám cỏ khô lớn thế này, bây giờ chúng ta vào trong đó khác gì mở lối cho chúng quay lại.

    Alan nói, ngẫm nghĩ trong chốc lát hắn nhếch môi, ánh mắt màu xám nhạt lóe lên sát khí của kẻ nắm bắt sự sống.

    - Ta có ý này hay hơn nhiều.. các ngươi bao bọc các góc, hãy châm lửa. Có lẽ chúng ta sẽ có trò vui để xem đấy.

    Alan phán, bọn lính nhanh chóng phóng ngựa bao vây các góc, sau đó châm lửa vào đám cỏ khô. Gió kéo đến khiến đám lửa lan nhanh hơn, bọn lính lúc này chỉ việc đứng nhìn và chờ đợi. Rill và Linux vẫn đang cố gắng chen qua những cây cỏ khô mọc cao vút, lá khô cứa vào da thịt tạo những vết trầy xước nhỏ, nhưng buốt rát, lửa đang đến gần, mỗi lúc một nóng hơn. Họ biết phía trước là vách núi không lối thoát, thế nhưng nếu quay lại cũng không thể thoát khỏi Alan. Cả hai vẫn chạy, không có quyền lựa chọn, hay không thể lựa chọn cho sự sống của chính mình. Chỉ biết bản thân đang cố gắng thoát khỏi đám lửa cho đến khi chạm vách núi..

    * * *

    Alan vẫn đang chờ đợi. Ngọn lửa dường như tàn dần, ánh mắt xám bỗng ánh lên sự ngạc nhiên.

    - Không thể nào. Chẳng lẽ bọn chúng chịu chết trong đó?

    Hắn lẩm nhẩm. Bởi hắn nghĩ rằng Rill và Linux sẽ bỏ mặc mọi nguy hiểm xông ra, còn hơn chịu chết trong đó, một sự lựa chọn ngu ngốc nhất mà hắn từng thấy. Chờ cho ngọn lửa lụi đi, hắn và những tên quân lính khác liền chạy đến xem xét tình hình. Phía vách núi có một hang động nhỏ, đó là lí do mà họ không thấy Rill và Linux trở ra. Một tên định xông vào nhưng bị Alan ngăn lại.

    - Khoang đã! Ta nhớ ra rồi. Nếu ta không lầm thì đây là lối dẫn đến hoang mạc Xatin.

    - Hoang mạc Xatin?

    - Đúng vậy. Dù chúng có thoát khỏi chúng ta đi nữa nhưng cũng không thể ra khỏi được nơi đó. Rồi chúng sẽ phải chết khô trong đó thôi.

    Alan thúc ngựa quay đi, đám quân lính theo sau. Hắn quay lại nhìn cái hang động một lần nữa.

    - Xem như các ngươi may mắn, thế nhưng có thoát ra được nơi đó không là tùy vào các ngươi.

    Hắn suy nghĩ rồi lại phóng nhanh trên lưng ngựa không chút chần chờ, bởi đối với hắn, việc truy bắt Rill và Linux chỉ là một trò giải trí. Hắn quan niệm đời người chỉ một như một trò chơi, và một khi trò chơi đến hồi kết thúc thì sẽ không bao giờ có thể kéo dài hơn được. Cá cược thì luôn có người thắng, kẻ thua. Và khi kết quả đã định thì không bao giờ có thể thay đổi.

    * * *

    Rill và Linux vẫn tiếp tục bỏ chạy. Mặc dù biết họ đang tự dấn thân vào nguy hiểm nhưng vẫn không lùi bước. Lúc này ý chí cần phải vững mạnh, quyết đoán..

    Ánh nắng giảm dần khi về chiều giúp Rill và Linux cảm thấy dễ chịu hơn. Đêm tối buông xuống, kéo đến hơi sương dày đặc. Mặc dù thế nhưng cả hai vẫn tiếp tục đi vì sợ rằng khi trời sáng sẽ không thể băng qua hoang mạc với ánh nắng như thiêu đốt đó. Linux khẽ run lên vì gió lạnh.

    - Có cần nghỉ ngơi một chút không?

    Rill hỏi, Linux lắc đầu.

    - Không đâu! Chúng ta cần ra khỏi đây càng sớm càng tốt. Anh cũng biết nơi này nguy hiểm thế nào mà.

    Những bước chân lún sâu hằn in trên nền cát mịn, rồi lại bị lấp đầy bởi các cơn gió tràn đến kéo theo những hạt cát tự do khác. Bên dưới vẫn còn ấp ủ cái hơi nóng còn sót lại của khí trời nóng bức ban ngày, phía trên là tiếng nức nẻ của vách đá treo leo do sự thay đổi nhiệt độ ngày và đêm. Một vài mảnh đá nhỏ không bám trụ nổi rơi xuống, lăn lóc đến cạnh chân Linux. Cô ngước lên, lại thêm một vài mảnh đá khác rơi xuống, những vết nứt to dần, chúng đang rơi xuống gần với cô và Rill. Hoảng hốt Linux chạy nhanh đến đẩy mạnh Rill.

    - Cẩn thận!

    Cả hai lao ra khỏi mảng đá to lớn vừa rơi xuống, lăn trên nền cát khô ráp. Rill gượng dậy trước, vội vã đưa tay đỡ lấy cô, vẻ mặt đầy lo lắng.

    - Này! Cô không sao chứ?

    Linux chống tay dậy, khẽ lắc đầu. Cả hai mắt hướng nhìn lên trên, một chút bàng hoàng với sự bất ngờ của sự việc. Nếu không sớm phát hiện ra chắc họ đã nằm dưới đống đá vụn vỡ đó. Những tiếng rên rỉ đến rùng rợn phát ra khi gió luồn qua các khe hở, như tiếng mời gọi từ tử thần, hắn ta mở cánh cổng sẵn và đang chờ đợi sự bước vào của những kẻ lạc lối.

    Linux khập khiễng đứng lên, Rill giữ lấy hai tay cô, hai người cùng tựa lấy nhau mà đứng dậy.

    Nhìn lại đống đá vụn, một vài con bọ cạp từ đó bò ra.

    - Cẩn thận!

    Rill đưa một tay luồn qua eo Linux nhấc bổng cô lên khỏi mặt cát, bước lui vài bước, nếu không chú ý họ có thể sẽ chết dưới nọc độc của nó. Cả hai lúc này mới chú ý đến xung quanh nhiều hơn, quanh đây có rất nhiều xương khô, của thú dữ nơi hoang mạc, và cũng có thể là của.. những kẻ lạc lối như họ.

    Linux nghe được từng hơi thở nơi Rill, rất gần. Lúc này cô mới nhìn xuống tay Rill, trong lòng lại dâng trào thứ cảm xúc khó nói, không ngờ anh lại chủ động bảo vệ cô đến như vậy. Cô đưa tay nhẹ chạm bắp tay rắn chắc nơi anh, như muốn xoa dịu bớt sự lo lắng trong anh.

    - Không sao đâu, để tôi xuống.. tôi tự lo được mà.

    Rill lúc này mới gượng gạo buông cô xuống. Có lẽ sự mong manh nơi cô, từ những ngày đầu gặp mặt đã hằn sâu trong tiềm thức nơi anh, khiến anh luôn trong tâm thế muốn che chở và bảo vệ cho cô.

    - Tôi xin lỗi.. chỉ là tôi sợ cô sẽ giẫm lên chúng.

    Linux vội quay đi, né tránh ánh mắt của Rill, những lúc thế này, cô lại càng cảm thấy khó xử hơn cả anh. Không biết từ khi nào, giữa họ lại trở nên khó đối mặt như thế này? Ngay cả nhìn thẳng vào mắt anh, cô cũng chẳng dám.

    - Chúng ta tiếp tục thôi. – Linux nói, cô đưa tay kéo tấm áo choàng quấn quanh người để bớt lạnh, chỉnh lại mũ trùm đầu che đi một phần gương mặt để bớt chạm phải mắt Rill hơn.

    - Cô có cần nghỉ ngơi..

    Rill đưa tay định giữ cô lại, nhưng cô đã bước ra khỏi tầm tay anh.

    - Không được! Nơi này quá nguy hiểm, chúng ta phải tìm cách thoát ra khỏi đây càng sớm càng tốt. Hơn nữa chúng ta chỉ có thể đi nhanh hơn vào trời đêm, khi mặt trời lên, chúng ta sẽ khô héo trong này mất, cần tìm được một ốc đảo trước khi mặt trời mọc.

    Linux đi trước, Rill bỏ tay xuống, nhìn theo.. người con gái đó.. dường như không bị sự mệt mỏi bào mòn.

    Việc đi theo vách núi xem chừng là điều quá nguy hiểm thế nên họ càng lúc càng tiến sâu vào lòng nội địa của hoang mạc Xatin.

    * * *

    Những gốc cây trơ trọi uốn éo mang hình thù đến kì quái, Linux đưa tay chạm vào. Cô nhắm mắt, nhẹ thở ra, như đọc được điều gì đó. Vô vọng! Không tồn tại những sự sống ở đây, ốc đảo này đã sớm bị nhấn chìm trong trong sự chết chóc của hoang mạc. Cô và Rill gần như sắp hết thời gian, chỉ trong chốc lát nữa thôi, mặt trời sẽ mọc và cả hai sẽ sớm chết khô dưới ánh nắng đó.

    - Này! Cô định đi đâu thế?

    Rill nắm lấy cánh tay Linux kéo lại.

    - Tôi muốn kiểm tra kĩ một chút, có thể chúng ta sẽ tìm được nguồn nước.

    - Với một nơi như thế này ư?

    Rill nói, đưa đôi mắt không chút hi vọng nhìn quanh, có lẽ không còn thứ gì tồi tàn hơn thế. Cây cối cũng quằn quại trước khi chết? Bằng chứng là sự đổ ngã, bị vùi dập trong lớp cát sỏi khô cứng. Những cơn bão cát đi qua và đã cuốn bay sự sống của chúng.

    - Xuống các nơi trũng, thấp một chút cơ may sẽ có.

    Linux nói, khi bước chân họ bắt đầu đặt tới nơi mà họ hi vọng cuối cùng, những bể nước đã sớm bốc hơi và bị lấp đầy bởi cát.

    - Chúng ta đi thôi! Không còn gì từ chúng đâu!

    Rill định quay đi thì Linux lên tiếng.

    - Khoang đã!

    Cô chạy tới những gốc cây, sắc lá sớm đã sậm đen vì khô. Rill bước lại gần, cô đưa tay rút lấy thanh kiếm của anh chặt mạnh vào gốc cây.

    - Này! Cô làm gì thế?

    Thả rơi thanh kiếm, Linux ngồi xuống đưa tay sờ vào vết chặt, một nụ cười bất chợt. - Là nhựa cây! Sự vui mừng hiện rõ trên gương mặt cô. Đưa tay sờ lên lớp cát bên dưới sát với gốc cây.

    - Giúp tôi nào! Bên dưới là nguồn nước đấy.

    Rill ngạc nhiên khi nghe cô nói.

    - Sao cô b..

    - Chúng còn sống đấy! Loại cây này chỉ có thể sống nếu nguồn nước cách nó không quá xa.

    Linux hào hứng giải thích, tay thì quơ lấy một nhánh cây khô bên cạnh để có thể đào bới lớp cát lên. Rill nhìn cô, những tưởng cô chẳng biết gì về những thứ này, nhưng xem ra cô biết nhiều hơn anh nghĩ. Điều này có lẽ anh phải cảm ơn cô rồi. Vào lúc này đây, anh thấy thật may mắn khi có Linux ở cạnh.

    Sau một lúc nổ lực đào bới thì họ cũng bắt gặp nguồn nước. Những giọt nước hiếm hoi trong hoang mạc này, trào ra như một thứ nhựa sống mãnh liệt, tinh khiết, mang đến niềm phấn chấn cho những kẻ tìm ra chúng.

    - Anh có mang thứ gì có thể đựng được nước không?

    Linux hỏi sau khi đã nếm thử thứ nước ngọt lịm đó. Rill lấy ra một chiếc túi da nhỏ. Ít nhất thì cũng có thứ đựng để dự trữ đi đường, để có thể cầm cự được cho đến khi họ tìm thấy một ốc đảo khác. Rill quan sát mọi hành động của Linux. Hình ảnh của cô từ lúc nào đã bắt đầu không thể rời khỏi mắt anh. Sự cảm mến đang lớn dần lên trong anh, nếu cứ để mọi chuyện diễn ra bình thường, thứ tình cảm ấy rồi sẽ dần biến thành thứ mà con người luôn khao khát và chờ đợi.

    * * *

    Những tia nắng đầu tiên bắt đầu chiếu xuống. Tuy chỉ là những tia nắng sớm nhưng Linux đã cảm nhận được cái nóng xuyên qua da thịt. Ánh nắng mặt trời bắt đầu mạnh mẽ hơn, nó như một ngọn lửa đang cháy trong Rill và Linux. Từng cơn gió bắt đầu kéo đến cuốn theo cát bụi khô ráp, và những giọt nước dự trữ cuối cùng cũng không còn.. Trước đó, họ đã nghĩ ngơi và tìm thấy một ít thức ăn tại một ốc đảo nhỏ, nhưng tất cả chẳng thấm vào đâu khi họ di chuyển trong khí trời khắc nghiệt như vậy.

    Thứ ánh nắng như thiêu đốt đâm xuyên qua lớp vải mỏng manh, tiến tới ăn sâu vào cơ thể. Những giọt mồ hôi trượt dài theo cơ thể, nóng bỏng và bốc hơi khi chưa kịp tiếp xúc với mặt cát. Cổ họng Linux bắt đầu cảm thấy rát, khô nóng vì thiếu nước. Đôi mắt cô thì bắt đầu mờ dần và không còn nhận ra cảnh vật xung quanh nữa.

    - Nước.. tôi thấy nước trước mắt..

    Linux chợt nói.

    - Không đâu. Đó chỉ là ảo giác, nơi này thì làm gì có nước chứ.

    Linux ngồi xuống, đưa tay hớt lấy những hạt cát.

    - Là nước đây mà.

    Rill vội kéo Linux lên trước khi cô kịp đưa nó vào miệng.

    - Không phải đâu. Chỉ là ảo giác thôi.. cố lên nào..

    Ngay lúc này, cả Rill và Linux đều chỉ thấy phía trước mắt hiện ra những cảnh vật mà mình mong muốn, những ngày vừa qua đã vắt kiệt sức lực và ý chí của họ, khiến họ dường như không thể chống lại thứ ảo ảnh mà họ đang thèm khát. Ảo giác mỗi lúc một lớn dần, đến nỗi họ không thể nhận ra được đâu là thật đâu là ảo. Phía xa, lờ mờ là một cơn lốc cát đang hướng tới thổi tung mọi thứ, như một lớp bụi mù, dày đặc và tiến về phía họ. Rill xoay lưng lại với hướng gió, kéo Linux ngồi xuống, dùng áo choàng để bao bọc lấy cả hai, đưa tay ôm chặt lấy cô vào lòng. Như thể sợ rằng nếu nới lỏng ra cô sẽ bị cơn gió kia cuốn đi mất. Sự ghì chặt của anh khiến cô có phần ngột ngạt, khẽ cựa quậy..

    - Ngồi yên nào, nó sẽ qua mau thôi.

    Rill thì thào, cả hai nhắm nghiền mắt.. bão cát đi qua, không hoàn toàn vùi họ trong đó.

    - Cô vẫn ổn?

    Linux nhìn anh, khẽ gật đầu.

    - Thế còn anh?

    Buông Linux ra, Rill đứng lên. Lớp cát phủ trên người anh đổ xuống.

    - Tôi ổn! Cô có thể đi tiếp được chứ?

    - Ừm!

    Linux cũng đứng lên, khẽ loạng choạng. Rill đưa tay giữ lấy, giọng nói vội vã.

    - Cô sao thế?

    Linux đẩy tay Rill, nhắm mắt lại cố trấn tỉnh.

    - Không! Tôi không sao, tôi vẫn ổn.. tôi ổn..

    Rill lẳng lặng đưa tay chỉnh lại chiếc áo choàng của Linux, rồi kéo cô nép vào sát mình.

    - Đi cạnh tôi!

    Linux ngẩn lên, thân thể cường tráng của Rill cản bớt những tia nắng bỏng rát. Gương mặt anh lúc này không hiện hữu rõ trong mắt cô, nhưng cô có thể hình dung rõ ràng từng đường nét trên nó. Linux cúi xuống, không nói gì, khóe môi bỗng dưng chuyển động thành một nụ cười thật nhẹ trong vô thức. Trong lòng dâng lên thứ cảm giác kì lạ, mơ hồ như đầu óc cô lúc này, cô lúc này đã không còn đủ tỉnh táo để nhận thức mọi việc, cũng như cảm xúc của chính mình.

    Cả hai lại tiếp tục đi, nhưng với sức lực của họ, không nước, không lương thực thì không thể nào cầm cự lâu hơn được. Bước chân họ rệu rã, liêu xiêu trên nền cát nóng. Các bức màn vẩn đục mỗi lúc một phủ dày lên đôi mắt của Linux, mọi thứ trước mắt cô mờ dần, một chút đảo ngược và vặn vẹo trên màn mắt. Nhíu đôi mắt vì những hình ảnh lòa nhòa, vì cái rát của gió cát thổi vào. Nhưng đến khi nhắm lại thì cô lại không thể nào mở nó ra được nữa, mi mắt dính chặt vào nhau, bước đi không còn định hình, những quãng đường nóng khô đã làm cô tiêu hao hết sức lực. Cô ngã xuống với cái nóng và sự đói khát.

    Rill dùng những sức lực cuối cùng để có thể đưa Linux ra khỏi hoang mạc. Cơ thể Linux nóng bừng như thể đang cháy trên tay anh. Bây giờ, trước mắt Rill lại hiện ra những hàng cây xanh.

    - Nếu có cây sẽ có nước.

    Rill suy nghĩ và cứ thế bước theo những gì mà bản thân trông thấy. Đám cây đó ngay trước mắt rất gần nhưng sao đi mãi vẫn không đến được. Nó ngay trước mắt nhưng anh không thể đặt chân đến. Bước chân anh nặng dần.. nặng dần.. cho đến lúc không nhấc nổi đôi bàn chân và ngã quỵ. Rill có thể cảm nhận được cái nóng ăn sâu vào da thịt khi mặt anh chạm vào lớp cát. Giờ anh không còn nhìn thấy gì khác ngoài gương mặt của Linux. Anh cố gắng mở to đôi mắt để có thể ngắm nhìn Linux lâu hơn.. trong ánh nắng mặt trời anh nhìn thấy mái tóc vàng của Linux lấp lánh tỏa sáng rồi dần biến mất.. cũng như anh không còn đủ sức lực dù là để mở đôi mắt của chính mình..

    * * *
     
    Last edited: May 22, 2025
  8. Chì Đen

    Messages:
    117
    Chương 17: Thân Phận Thật Sự

    "Con người khi lựa chọn một điều gì đó, cũng luôn luôn cho rằng sự lựa chọn của họ là đúng.. cho đến khi họ nhận ra rằng nó sai"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cơn say nắng dần qua, Linux dần tỉnh lại.

    - Chuyện gì đã xảy ra?

    Trời đã xế chiều, cô nhớ mình đang ở trong hoang mạc Xatin. Cô có thể cảm nhận được trong cơ thể còn sót lại hơi nóng của ánh nắng mặt trời. Linux bỗng giật mình khi nghĩ đến Rill, nhưng anh vẫn ngay bên cạnh cô. Cô thở phào nhẹ nhõm, Rill vẫn còn đang mê man. Có lẽ anh đã mất quá nhiều sức lực để cả hai có thể đến đây. Linux đảo mắt nhìn xung quanh, cây cối, là một khu rừng. Cô loay hoay, dáo dác nhìn quanh thêm một lần nữa, cứ ngỡ như mình đang còn chìm sâu trong một giấc mơ. Linux cố gắng trấn tĩnh thì bất chợt nhìn thấy Shel và một kẻ lạ mặt đang trao đổi một cái gì đó từ phía bên kia.

    - Sao anh ta lại ở đây? - Cô đứng lên từ từ bước lại phía họ.

    - Được rồi, ngươi hãy đi đi ta biết phải làm gì mà.

    Shel nói, kẻ lạ mặt bỏ đi.

    - Ai thế?

    Linux hỏi khi kẻ lạ mặt đi khỏi. Shel giật mình quay sang, nhưng rất nhanh anh đã lấy lại sự bình tĩnh. Không để Linux phát hiện ra sự bối rối của mình. Một sự bình tĩnh đến tuyệt hảo.

    - Cô đã tỉnh rồi sao?

    - Anh làm gì ở đây? - Linux hỏi.

    Shel quay đi.

    - Còn gặng hỏi tôi ư? Lẽ ra cô phải cảm ơn tôi vì đã đưa cô và Rill đến đây.

    Linux ngạc nhiên khi nghe Shel nói.

    - Sao? Anh đã đưa tôi và Rill đến đây ư?

    - Đúng vậy, tôi đã phát hiện ra hai người ở bìa rừng.

    - Ra là vậy. - Linux nhìn Shel.

    - Cô lúc nào cũng khiến tôi bận tâm, lo lắng đấy.

    Shel tiến lại gần Linux hơn. Với thái độ của Shel lúc này làm cho cô cảm thấy có điều gì đó bất an. Cô bước lui và quay đi.

    - Vậy sao? Anh quan tâm tôi đến thế sao?

    - Linux!

    Shel gọi và nắm lấy tay cô kéo mạnh về phía mình, ôm chặt lấy cô. Anh liếc mắt nhìn lên trông thấy Rill khẽ mỉm cười.

    - Anh làm gì thế?

    Linux quát lên và đẩy Shel ra nhưng không thể. Đôi tay của anh lúc này như một gọng kìm khóa chặt lấy cô.

    - Tôi yêu cô!

    Shel cúi xuống hôn lên môi Linux. Rill nhìn thấy một chút bần thần vì kinh ngạc rồi cũng quay mặt đi nơi khác.

    Linux đẩy bật Shel ra. Đưa tay lên miệng.

    - Anh.. anh điên à?

    Shel nhìn vào mắt cô, giọng điềm tĩnh.

    - Sao thế? Tôi không thể yêu cô ư?

    - Tôi.. tôi..

    Linux quay đầu bỏ chạy, Shel nhìn theo. Anh đưa tay lên chạm vào đôi môi của chính mình, khẽ liếm nhẹ.

    - Cảm giác này..

    Linux quay lại chỗ Rill, thấy anh đứng đó.

    - Anh.. đã tỉnh rồi sao?

    Linux hỏi, Rill quay lại nhẹ gật đầu không nói.

    - Anh sao vậy? Còn mệt sao?

    Linux tiếp tục hỏi, trông Rill có vẻ lạ.

    - Mừng vì cậu đã tỉnh.

    Shel bước đến, Linux quay đi tránh chạm mắt với hắn ta. Rill nhìn Linux, nhẹ tay kéo cô về phía sau và quay sang Shel.

    - Thì ra cậu đã đưa tôi và cô ấy đến đây.

    - Thật bất ngờ phải không? - Shel mỉm cười.

    - Mọi người đâu cả rồi? - Rill hỏi.

    - Họ vẫn ổn, trở về Noma và đang chờ đợi sự quay về của chúng ta và Eris.

    - Eris? Chị ấy đã đi đâu.

    Rill ngạc nhiên với câu trả lời của Shel. Shel nhướng vai, lời nói bông đùa.

    - Có lẽ chị ta đang có vài phút thư giãn ở đâu đó.

    - Đây không phải là lúc đùa đâu.

    Nhìn thấy Rill gằn giọng Shel mới trở nên nghiêm túc hơn trong lời nói.

    - Sự biến mất của Eris khiến mọi người vô cùng hoang mang, nhưng tôi nghĩ rồi chị ta sẽ sớm quay trở lại thôi.

    Rill im lặng không hỏi gì thêm, cả ba lại tiếp tục lên đường. Họ cần trở về càng sớm càng tốt. Hương rừng quen thuộc, nó làm cho cả Rill và Shel nhớ đến những ngày tháng trinh chiến đã qua, gắn liền với Malia, dưới sự bao bọc của khu rừng già. Mọi thứ cuối cùng rồi cũng đến, họ đã bắt đầu bước ra khỏi ranh giới của sự bao bọc của nơi ấy.

    Lớp lá khô xốp, âm thanh giòn tan bên dưới từng bước chân. Rill bỗng nhiên dừng lại trong khi Shel và Linux vẫn tiếp tục đi.

    - Cẩn thân bên dưới!

    Lời nhắc nhở của Rill dường như quá muộn, lớp đất bên dưới chân Linux bất chợt sụp xuống. Shel đưa tay giữ lấy cô nhưng rồi anh cũng bị mất thăng bằng và cả hai đều bị rơi xuống. Rill chạy đến, thở phào nhẹ nhõm bởi bên dưới không có chông hay vật gì nguy hiểm. May mắn cho họ đó chỉ là một cái hố khá cạn dùng để bẫy thú rừng do ai đó bày ra.

    - Đợi tôi một lát, tôi sẽ giúp hai người lên.

    Rill nói vọng xuống và quay đi tìm vật gì có giúp họ leo lên. Linux mở mắt, hơi choáng khi ngã xuống. Shel khẽ nhăn mặt vì đau.

    - Anh không sao chứ?

    Cô hỏi, Shel nhìn cô trong chốc lát.

    - Tôi nghĩ tôi sẽ tắt thở nếu cô cứ nằm trên người tôi thế này.

    Linux vội vàng ngồi dậy.

    - Cám ơn anh đã đỡ tôi. – Cô nói.

    Shel cũng ngồi dậy, anh chồm người đến gần với cô hơn, ánh mắt đầy nét cười.

    - Tôi đâu có đỡ, tôi cứ tưởng cô cố tình ngã vào lòng tôi như thế chứ?

    - Anh..

    - Nhưng tôi rất thích như vậy. - Shel bật cười quay đi. Hắn lại bỡn cợt, thật không thể tin nổi hắn vẫn có thể đùa giỡn trong tình trạng như thế này.

    Rill chặt lấy một sợi dây rừng ném xuống kéo họ lên. Chân Linux bị trật nên không thể đi được nữa.

    - Để tôi giúp cô.

    Shel ngồi xuống đưa tay định ôm Linux lên nhưng cô đã kịp thời tránh khỏi.

    - Không cần đâu. Tôi.. tôi có thể tự đi.

    Linux cố gắng gượng đi từng bước. Cô không muốn Shel chạm vào cô, cảm giác hắn mang đến cho cô chỉ khiến cô cảm thấy khó chịu khi đứng gần. Bỏ mặc những lời nói của Linux ngoài tai, Shel vẫn cứ cúi xuống ôm cô lên.

    - Tôi đã bảo là tôi có thể tự đi cơ mà.

    - Cô không được phép nói không đâu.

    Shel gằn giọng trừng mắt nhìn Linux. Ánh mắt và gương mặt ấy khiến cô im bặt.

    - Tôi nghĩ tôi có thể làm việc này.

    Rill đứng trước mặt Shel. Shel dừng lại, cả hai đối mặt nhau, bầu không khí im lặng đến không ngờ. Trong chốc lát, khóe môi Shel khẽ nhếch lên.

    - Tốt thôi!

    Rill nhìn Linux, ánh mắt và thái độ thay đổi nhanh chóng.

    - Được chứ? - Anh nhẹ hỏi, một chút bỡ ngỡ với hành động và thái độ của Rill rồi Linux cũng gật đầu.

    Trong vòng tay Rill, cô cảm thấy thật dễ chịu. Cô nhìn lên, từ góc độ này, không thể nhìn thấy được hết gương mặt và đôi mắt đó. Nhưng rồi Linux lại tự hài lòng với hiện tại, nếu lúc này nhìn vào mắt anh, có lẽ cô sẽ cảm thấy ngại ngùng và khó xử vô cùng. Cô cúi xuống khẽ tựa đầu vào lồng ngực anh, thật gần.. như nghe được từng nhịp đập nơi con tim anh vậy. Có lẽ những ngày qua, ở cạnh Rill quá lâu, nên giờ đây trong tâm trí và suy nghĩ của cô lại ngập tràn hình ảnh của anh như vậy.

    Shel đi trước, tỏ vẻ không quan tâm nhưng đôi lúc cũng liếc mắt nhìn lại.

    - Nhiều khi ngươi thật quá trẻ con. Ngươi đã thực sự thay đổi.. vì cô ta. Và đó sẽ là điều khiến ngươi phải ân hận. - Suy nghĩ, trong tâm trí Shel lúc này lại nung nấu những dã tâm mà không ai có thể biết được, anh lại nhìn thẳng và tiếp tục bước đi.

    Rill và Linux theo sau, lúc này Rill đang nghĩ về Eris và mọi người. Sau một thời gian dài, việc chiến đấu chống lại vua Aftiji của họ gần như đổ vỡ. Eris biến mất một cách không rõ lí do, hiện tại họ đang nằm trong sự truy sát của vua Aftiji.

    - Cô có cảm thấy sợ không?

    Rill bỗng dưng hỏi.

    - Hửm?

    Linux ngạc nhiên trước câu hỏi của Rill.

    - Eris mất tích, còn tình trạng của chúng ta hiện giờ..

    Chỉ nói đến đó Rill chợt im lặng. Linux biết điều mà anh đang nghĩ đến.

    - Anh lo nghĩ quá xa rồi đấy. Sẽ không có chuyện gì xảy ra với chúng ta đâu. Rồi sẽ tìm thấy Eris thôi.

    - Ý tôi không phải vậy. Cô không cảm thấy cái chết có thể đến bất cứ lúc nào khi ở bên chúng tôi ư?

    Linux hiểu ý Rill, cô chỉ là không muốn phải nói ra những điều đó. Những thứ khiến lòng người phải sợ hãi và lo lắng. Thấy sự im lặng của cô, Rill nghĩ chắc cô cũng cảm nhận được mối nguy hiểm giống anh. Những suy nghĩ trong anh lúc này chỉ là sự lo sợ mất đi người mà anh đang động lòng yêu thương. - Phải! Có lẽ cô đã nhận ra điều ấy. Cô sẽ từ bỏ? Cô sẽ không thể tiếp tục được nữa.. sẽ dừng lại.. đúng không?

    Shel vẫn đi trước, Rill và Linux theo sau, tiếng của Linux nhẹ như gió thoáng qua, đủ để Rill có thể nghe thấy.

    - Rill này.. anh biết đấy, mỗi con người chúng ta đều có khát vọng được sống. Mọi người, tôi và cả anh nữa. Nhưng có khi nào anh nghĩ rằng: Muốn có một cuộc sống có ý nghĩa, một cuộc sống thực sự hạnh phúc thì phải có sự bình yên. Đối với tôi khát vọng sống chính là khát vọng hòa bình, sự bình yên.. vì vậy anh đừng bao giờ nói những lời như thế. Tôi sẽ không rời bỏ anh, không rời bỏ mọi người, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, được chứ?

    Rill dần buông lỏng Linux, rồi thả cô xuống. Anh nhìn cô, nhìn vào đôi mắt đầy ma lực, như mê hoặc lòng người. Anh phải làm sao đây? Làm sao để thoát khỏi những cảm xúc và sự rung động mà cô mang lại? Rill đưa tay, ôm chầm lấy cô. Linux mở to đôi mắt, rồi dần dịu xuống thả lỏng trong lòng anh. Trong đêm tối cơ thể Rill thật là ấm áp, đôi bàn tay từ từ đưa lên thật nhẹ nhàng ôm lấy Rill. Tiếng Rill thì thầm bên tai cô, như một lời hẹn ước, rằng họ sẽ không bao giờ rời xa nhau.

    - Phải! Tôi cũng vậy. Tôi cũng muốn ở bên cạnh cô mãi mãi.. và mãi mãi..

    * * *

    Niels dần tỉnh lại, bên bờ suối. Anh dường như kiệt sức, cố gắng có thể đứng lên nhưng không thể. Niels nằm yên, nghỉ ngơi trong chốc lát..

    - Eris!

    Anh giật mình khi nghĩ đến cô. Cố gắng gượng dậy. Trông thấy Eris anh liền bò lại gần. Nhẹ chạm tay vào cổ cô.

    - Cô ta vẫn ổn.

    Niels ngồi dậy, dùng những sức lực còn lại để có thể đưa Eris lên bờ. Anh đặt cô ngồi tựa vào gốc cây rồi cũng ngồi xuống cạnh cô. Anh thở phào nhẹ nhõm nhìn cô rồi nhắm mắt lại.

    - Tôi và cô.. nhất định sẽ thoát ra khỏi đây..

    Khi Eris mở mắt ra trời đã sáng, cô nhìn thấy Niels ngồi ngay bên cạnh.

    - An toàn rồi, có lẽ hắn đã đưa mình lên đây. - Cô suy nghĩ và nhìn quanh. Đây là vìa thung lũng, họ có thể thoát ra ngoài một cách dễ dàng từ đây.

    - Này! Chúng ta tiếp tục thôi.

    Eris đưa tay lay Niels.

    -?

    Cô sờ lên trán anh. - Nóng quá.. hắn sốt rồi.

    Eris xé lấy một miếng vải và xuống sông thấm nước. Cô quay lại nhìn Niels.

    - Anh phải cảm ơn tôi vì đã không để anh lại đây một mình đấy.

    Cô quỳ xuống thấm mồ hôi trên trán cho anh.

    - Coi như là trả anh việc đã cứu tôi ở chân núi.

    Eris lẩm bẩm. Niels nhíu đôi lông mày cố gắng mở mắt, mặc dù khó khăn.

    - Anh thấy sao? Đỡ hơn rồi chứ?

    Cô hỏi, nhưng Niels không trả lời. Anh ngẩn mặt lên nhìn cô với một ánh mắt khác hẳn bình thường. Eris ngưng tay lại khi thấy ánh mắt đó.

    - Hắn ta sao thế? Ánh mắt này..

    Niels đưa tay luồn qua tóc cô kéo xuống.. bất ngờ trước nụ hôn của Niels, cô vội đẩy anh ra.

    - Anh điên à?

    Eris quát lên, Niels gục đầu lên vai cô, bất tỉnh.

    - Hắn đang trong cơn mê sảng?

    Nhìn cánh tay anh rơi xuống, trên bắp tay là vết rách toạc bởi nanh sói, vết thương tái nhợt, có lẽ anh đã bị mất quá nhiều máu khi ngâm mình trong nước. Eris cực kì ghét bộ dạng này của kẻ thù, sao lại khiến lòng cô cảm thấy có chút tội lỗi cơ chứ. Cô để Niels tựa đầu vào gốc cây.

    - Lần này tôi bỏ qua. Anh mà chạm vào tôi lần nữa thì sẽ không yên đâu.

    * * *

    Chiều xuống, một ngày trôi qua. Niels tỉnh dậy thì thấy Eris ngồi bên một đống lửa nhỏ, cô đang nướng một vài con cá. Niels im lặng, quan sát cô trong chốc lát, gương mặt có chút nhợt nhạt, mái tóc đen dài bung xõa khiến đường nét trên gương mặt cô thêm phần dịu dàng. Anh nhẹ chớp mắt, môi nhẹ cười, có lẽ anh đói đến hoa mắt rồi nên mới nhìn ra được nét dịu dàng trên gương mặt sắt lạnh kia, mùi cá thơm khiến Niels khó có thể cưỡng lại.

    - Đừng nói là cô định ăn hết chúng khi tôi còn chưa tỉnh nha.

    Eris nhìn Niels, lấy xiên cá đưa về phía anh.

    - Của anh!

    Niels nhìn cánh tay đã được băng bó cẩn thận của mình có một chút lười nhác.

    - Tôi bị thương nặng đấy. Cô có thể lại gần tôi hơn không?

    Eris giương mắt nhìn, rồi thu tay lại.

    - Xem ra thì anh không đói rồi.

    Thấy thế Niels vội bật dậy, đưa tay còn lại chộp lấy xiên cá.

    - Đã hơn hai ngày rồi, tôi chưa có gì vào bụng.

    Eris im lặng quan sát Niels, hắn chỉ đang chú tâm ăn cá, nhìn thôi cũng thấy vô cùng đáng ghét. Niels đang ăn khi thấy cô nhìn thì cũng tạm ngưng tay.

    - Mặt tôi có dính gì à?

    Anh hỏi, Eris quay đi.

    - Không, lo việc của anh đi.

    Niels hình như không nhớ về những gì mà hắn đã làm trong cơn hôn mê, vậy việc gì cô phải bận tâm cơ chứ.

    Sau một lúc nghỉ ngơi lấy lại sức, cả hai tiếp tục tìm đường ra.

    - Này! Cô có vấn đề gì sao?

    Niels bỗng hỏi. Nhìn Eris có gì đó khác lạ. Cô đi nhanh hơn không nói, nụ hôn khi ấy.. vẫn ám ảnh trong tâm trí cô.

    - Chuyện gì thế nhỉ? - Niels tự hỏi rồi tiếp tục bám theo cô. Có vẻ như anh không nhớ gì về chuyện đó.

    Họ đã tìm thấy con đường mòn. Cả hai lần theo nó và thoát ra khỏi thung lũng. Niels lên tiếng.

    - Chúng ta đã thoát ra khỏi thung lũng rồi tôi nghĩ..

    - Đường ai nấy đi.

    Eris trả lời tiếp câu nói của Niels. Cô rẽ sang một lối khác đi ngay không nói thêm một lời từ biệt nào.

    Niels nhẹ nhếch môi cười nhìn theo cô, dự định sẽ trở về lâu đài, nhưng đi được mấy bước bất chợt anh nghĩ đến một cái gì đó. Niels liền quay lại thận trọng bám theo Eris. Không biết được sự theo dõi của Niels, Eris vẫn tiếp tục đi tìm mọi người mà không biết rằng chính cô đang mang lại sự nguy hiểm cho họ.

    Eris nhanh chóng hội ngộ Shel và mọi người tại một khe núi, Rill mừng khi nhìn thấy Eris, cô khiến anh cảm thấy yên lòng hơn. Niels vẫn đứng sau gốc cây quan sát và bất giác trông thấy Linux.

    - Đó là? Không lẽ.. không đúng, cô ấy không thể ở đây được.. .

    Niels muốn nhìn rõ hơn Linux, anh muốn biết phải chăng là do mắt anh nhìn nhầm. Bởi con người mà anh nghĩ đến không thể nào đi cùng với đám người của Eris được.

    Khoảng cách quá xa khiến Niels không thể nhìn rõ được Linux. Mà anh không thể lại gần hơn, họ sẽ phát hiện ra anh. Niels tìm mọi cách để có thể tiếp cận Linux, nhưng họ luôn đi chung và Niels khó có cơ hội đó. Mọi người tạm dừng chân lại để nghỉ ngơi. Trong khi đó, Linux tìm xuống con suối nhỏ để rửa mặt. Đó chính là cơ hội tốt cho Niels.

    Shel bước ngang qua Rill khẽ thì thầm.

    - Tôi có chuyện muốn nói với cậu.

    Rill im lặng, quay lại theo Shel, họ đi sang một nơi yên tĩnh để có thể nói chuyện.

    - Có chuyện gì mà không thể nói trước mặt mọi người.

    Rill hỏi.

    - Dĩ nhiên đó là chuyện riêng giữa hai chúng ta.

    Shel quay lại nhìn anh, Rill không nói. Đợi chờ vấn đề của Shel.

    - Cậu yêu Linux?

    Rill bất ngờ trước câu hỏi thẳng thừng của Shel. Rill chần chừ, không thể nói ra những gì bản thân đang suy nghĩ.

    - Cậu không thể nói ư? Vậy thì..

    - Phải! Tôi yêu cô ấy. Thế nên tôi sẽ không để cậu cướp mất đâu.

    Nghe câu trả lời bất chợt của anh, Shel mỉm cười.

    - Vậy sao? Tôi cũng sẽ không buông cô ấy ra đâu. Linux không phải là người hợp với cậu. Tôi khuyên cậu không nên dấn thân sâu vào rồi phải hối hận.

    Rill bước lại gần Shel.

    - Tôi sẽ không hối hận về quyết định của tôi.

    Rill bỏ đi. Bóng Rill xa dần, để mình Shel đứng lại nhìn theo. Anh đưa tay nhẹ chạm vào bờ môi, cảm giác của nụ hôn đêm hôm trước vẫn còn vẹn nguyên.

    - Vậy sao? Cậu sẽ không hối hận.. ngay cả khi biết được thân phận thực sự của Linux sao? Tôi không tin cậu có thể làm được điều ấy.

    Vẫn cái vẻ nửa cười nửa không, nơi ánh mắt là những toan tính, dự định khó đoán.

    - Có lẽ cậu không biết rằng con người khi lựa chọn một điều gì đó, cũng luôn luôn cho rằng sự lựa chọn của họ là đúng.. cho đến khi họ nhận ra rằng nó sai.. và cậu chính là một kẻ như thế.

    ..
     
    Last edited: May 22, 2025
  9. Chì Đen

    Messages:
    117
    Chương 18: Nụ Hôn

    "Con người cứ mãi khao khát có được thứ mình cần, nhưng đến khi gần chạm vào điều đó thì lại là nỗi sợ hãi sẽ mất đi nó"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Linux ngồi xuống dòng suối nhỏ, cô hòa đôi bàn tay mình xuống dòng nước mát lạnh. - Thật dễ chịu.

    - Neor.. là Người phải không?

    Niels gọi khiến Linux giật mình lao thẳng xuống nước. Cả người ướt sũng, cô quay lại.. khi Linux quay lại Niels có thể nhìn rõ hơn khuôn mặt của cô.

    - Công chúa. Tại sao Người lại ở đây?

    Linux nhìn Niels một cách ngạc nhiên, trước mắt cô là một gã vô cùng xa lạ. Hắn to lớn, khoác lên mình một bộ giáp đen đồ sộ, gương mặt có nét hung dữ, tạo sự áp đảo cho cô khi lần đầu gặp mặt. Trong ánh mắt hắn là một sự ngỡ ngàng, như không thể tin vào một điều gì đó. Và hắn đang nhìn cô, không rời, ánh mắt xoáy sâu, đang chờ đợi câu trả lời.

    - Neor là ai? Có lẽ anh nhầm rồi, tôi không phải là Neor.

    Niels chụp lấy tay cô, siết chặt một cách mạnh bạo.

    - Tại Người sao lại đi với đám người kia chứ?

    - Này! Anh là ai? Tôi đã bảo tôi không phải là Neor hay công chúa gì hết.

    Linux quát lên, rút mạnh tay lại. Những lời nói và hành động kì quái của Neils khiến cô cảm thấy khó chịu.

    - Thật.. không thể tin nổi. Người là công chúa Neor, con gái vua Aftiji, không phải sao?

    Lời nói của Niels khiến Linux càng thêm bàng hoàng. - Công chúa? Là.. là con gái vua Aftiji?

    Linux nhìn Niels không nói nên lời. - Không thể nào..

    Cô đẩy mạnh anh bỏ chạy. - Không! Đó không phải là sự thật.

    Niels đứng lại bên con suối nhỏ nhìn Linux khẽ lẩm nhẩm.

    - Rồi tôi sẽ có cách đưa Người trở về, Ati -Laua cần có Người.

    Xong Niels nhìn dòng nước chảy trong chốc lát rồi bỏ đi về phía tòa lâu đài Ati -Laua. Linux cùng với bộ đồ ướt chạy đến chỗ mọi người. Gương mặt vẫn còn hiện rõ sự bàng hoàng.

    - Cô sao vậy?

    Rill hỏi khi trông thấy vẻ mặt kì lạ của Linux. Cô ngập ngừng không nói nên lời. Trong phút chốc bối rối cô không biết phải nói gì. Cô không thể nói sự thật, rằng cô vừa biết được cô chính là con gái của vua Ati-Laua. Khi mọi người biết được điều đó, họ sẽ như thế nào? Họ sẽ nghĩ gì khi trước giờ đã cưu mang một kẻ như cô? Một chút rối loạn trong suy nghĩ, rồi cũng rất nhanh Linux lấy lại sự bình tĩnh.

    - Không có gì. Tôi chỉ sơ ý trượt chân xuống sông thôi.

    Linux trả lời, cô ra một góc khuất ngồi suy nghĩ những việc Niels nói với cô. Mọi việc còn quá mơ hồ. Nhưng nếu đúng như Niels nói thì cô chính là con gái vua Aftiji, kẻ mà mọi người đang muốn lật đổ. Thật khó nghĩ, Linux luôn tự cho rằng đó chỉ là những lời nói bịa đặt nhằm chia rẽ mọi người. Nhưng điều đó cũng không thể nào che lấp đi nỗi lo thực sự trong lòng cô. Không trông thấy Linux, Rill định đi tìm, nhưng bị Eris giữ lại.

    - Tôi có việc muốn nói với cô ấy, cậu hãy cứ ở đây.

    Linux đứng lên định quay lại chổ mọi người thì bất chợt thấy Eris.

    - Chị..

    Eris bước lại gần Linux hơn, Linux nhìn cô. - Chị ấy là người tinh ý nhất, chị ấy đã nghi ngờ điều gì sao? Nếu chị ấy biết được sự thật thì sao?

    - Linux này!

    Linux giật mình khi Eris gọi.

    - Cô hiểu việc chúng ta đang làm chứ?

    -?

    Linux ngạc nhiên với câu chất vấn của Eris. Eris nhìn vào mắt cô, ánh mắt chờ đợi câu trả lời. Linux khẽ gật đầu.

    - Vậy cô có đủ niềm tin để vượt qua nó?

    - Vâng!

    Eris nhẹ cười nắm lấy bàn tay của Linux đặt vào đó một con dao nhỏ.

    - Cầm lấy. Cố gắng tự bảo vệ bản thân.

    - Sao lại..

    Eris quay đi. Mặc dù có đôi chút bất ổn về Linux nhưng cô vẫn muốn đặt niềm tin lên cô gái này. Phải! Cô tin ở Linux, từ khi Linux xuất hiện một cách không rõ ràng, kể cả những lúc có những hành động bất thường như hiện tại. Nhưng không hiểu sao Eris vẫn tin ở cô.. một điều chưa từng xảy ra với những người trước đây Eris từng gặp.

    - Có lẽ mọi chuyện của những ngày qua khiến cô cảm thấy bất an. Nhưng tôi tin cô có đủ can đảm để có thể vượt qua.

    Lời nói của Eris để lại trước khi đi.

    - Là một lời động viên.. chị ấy nghĩ mình mất tinh thần vì những gì đã trải qua.. chị ấy vẫn tin tưởng mình.. - Suy nghĩ và nhìn theo Eris, Linux nắm chặt con dao trong tay. Đó là một sự tin tưởng vô cùng kì diệu. Có lẽ chính Eris cũng biết rằng: Lòng tin nếu đặt đúng chỗ sẽ tạo thành một sự liên kết vô cùng bền vững. Hoặc ngược lại, nó có thể sẽ tạo ra những sai lầm đến chết người. Nhưng rồi mặc dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, thì cô vẫn muốn đánh cược với trực giác của chính mình một lần.

    Ánh mắt Linux vẫn nhìn theo Eris, cảm xúc trong cô thay đổi liên tục. Sợ hãi, lo lắng, bừa bộn, trống rỗng, và hiện tại là một cảm xúc vô cùng khó tả ập đến, đánh bay những cảm xúc trước đó, sự dao động và cảm kích đến tột độ. Cô chợt nghĩ: Tất cả con người tồn tại đều có một kí ức dù hạnh phúc hay đau khổ. Những kí ức đó luôn in sâu trong tâm trí mỗi người để họ có thể vươn đến ước vọng của bản thân. Còn Linux, cô nghĩ thượng đế đã ban cho cô một sự may mắn. Đã để cô gặp Eris và mọi người, để tạo dựng một kí ức mới, một kí ức tốt đẹp với những con người mang trái tim chân chính. Những quá khứ giờ đây đối với Linux không quan trọng nữa. Cô muốn được ở cạnh Rill, ở cạnh mọi người để tiếp tục đi tìm khát vọng sống của mình.

    Trong bước ngoặc cuộc đời mỗi con người, cần có sự lựa chọn cho bước đi tiếp theo của chính mình. Và Linux đã tìm ra được sự lựa chọn đó.

    Thời gian nghĩ ngơi rồi cũng kết thúc, mọi người trở về Noma, vị trí mới của căn cứ, ở đó họ có thể dễ dàng ổn định lại đội hình và triển khai những kế hoạch mới. Mọi người ra chào đón nhóm người của Eris tận cổng. Thấy Rill, Lack vui mừng lại gần.

    - Lâu ngày không được thấy vẻ mặt lầm lì của cậu tôi mới nhớ làm sao.

    Rill của lúc này đã khác, anh nhẹ cười thay cho lời chào hỏi. Eris trông thấy Linbel liền kéo cô lại gần.

    - Giới thiệu với mọi người đây là Linbel, người đã giúp tôi sắp xếp mọi chuyện ở Noma trong thời gian qua.

    Linbel cúi chào mọi người, khi cô nhìn thấy Rill, trong ánh mắt bất giác có chút thay đổi.

    * * *

    Trời đã về khuya, tuy mọi người đã chìm trong giấc ngủ nhưng Rill vẫn cảm thấy có một điều gì đó bất an và không thể ngủ được. Anh nằm gối đầu lên tay, mắt nhìn qua khung cửa sổ, gió lùa đến, thổi tung tấm màn mỏng manh. Trăng sáng khẽ luồn qua từng đám mây mù, cùng những tiếng u u vang vọng xa xăm trong đêm tối. Chúng mang đến những cảm giác lo âu không định hình.

    Rill ngồi bật dậy, đưa tay với lấy chiếc áo choàng, anh muốn ngắm cảnh đêm một chút. Rill bước từng bước lên cầu thang, khi gần đến sân thượng anh bất chợt đứng lại. Quay lại, trong chớp nhoáng tóm lấy tay kẻ theo sau anh ép vào sát vách tường.

    - Vì sao cô theo tôi?

    Gương mặt và ánh mắt sắc lạnh kề sát của Rill khiến tim Linbel lỗi đi một nhịp, không biết vì lo sợ hay vì một điều gì khác. Bàn tay thô ráp và sự mạnh bạo của anh khiến cô không cách nào cử động được. Mắt cô vẫn mở to nhìn vào đôi mắt không chút cảm xúc của Rill, anh ta quả thực quá lạnh lùng. Đó là tất cả những gì cô được biết về anh.

    - Tôi..

    Linbel khẽ chớp mắt đi nơi khác, cô thực sự không đủ dũng cảm để nhìn thẳng vào đôi mắt đó.

    - Tôi.. cũng chỉ là cảm thấy khó ngủ, khi thấy anh chỉ có đôi chút tò mò không biết anh sẽ đi đâu thôi.

    Anh nhìn cô trong chốc lát, gằn giọng buông lời cảnh cáo.

    - Tốt nhất cô nên thu lại sự tò mò của chính mình đi. Đừng bao giờ bước vào ranh giới của tôi.

    Rill buông tay, quay đầu bỏ đi. Linbel vẫn đứng đó nhìn theo, đưa tay lên xoa nắn cổ tay. Nếu Rill mạnh tay thêm chút nữa thì có thể anh sẽ khiến nó gãy mất. Cô cũng quay đi, khẽ càu nhàu.

    - Anh nghĩ anh là cái gì mà lại mạnh tay như thế chứ?

    Một vài ngày trôi qua, cuối cùng Eris cũng sắp xếp ổn thỏa mọi việc tại Noma, khoảng thời gian này có lẽ sẽ là khoảng thời gian khó khăn nhất của tổ chức.

    - Hôm nay tôi gọi mọi người đến là muốn cho mọi người biết về kế hoạch sắp tới.

    Eris nói. Mọi người im lặng lắng nghe.

    - Có lẽ ai cũng có thể hiểu được tình trạng của chúng ta hiện tại như thế nào. Chúng ta cần phải chấn chỉnh lại lực lượng hiện tại. Nhưng đó không phải là một điều dễ thực hiện.

    - Có phải cô muốn chúng tôi tìm kiếm thêm chiến hữu không?

    Shel lên tiếng.

    - Ý kiến đó không tồi chút nào. Tôi có ba địa điểm. - Eris nói.

    - Thế chúng tôi cần đến đâu tìm đồng minh đây? - Lack hỏi.

    - Địa điểm tôi muốn mọi người đến nằm ở ba thị trấn. Chanry, Narro và một thị trấn cách đây khá xa đó là Koala.

    - Hay thật. Tôi sẽ đến Koala.

    Shel lướt lên phía trước và nói, mọi người nhìn anh. Anh cười.

    - Chỉ là tôi từng sống ở đấy.

    Shel đưa tay nắm lấy tay Linux kéo về phía mình.

    - Và người đi cùng với tôi phải là người thông minh và xinh đẹp nhất, đúng không Linux?

    - Ơ.. Tôi?

    - Hình như chưa bao giờ chúng ta làm việc chung nhỉ?

    Anh nhìn Rill nhếch môi cười như truyền tải thông điệp. - Tôi sẽ không để cậu bắt lấy cô ấy trước đâu.

    - Tôi sẽ đi cùng Lack đến Chanry, dù gì tôi cũng đến từ đó, sẽ dễ dàng hơn người khác đi nhỉ.

    Angela bước lại cạnh Lack. Rill nhìn cô. Angela chủ động chọn người đi cùng là Lack, cô đang muốn tránh mặt Rill.

    - Như vậy nơi cuối cùng phải nhờ đến cậu rồi.

    Eris quay sang Rill.

    - Cậu sẽ đi cùng ai?

    - Tôi! Tôi cũng muốn được tham gia.

    Linbel bước đến cạnh Rill.

    - Cậu nghĩ sao?

    Eris hỏi Rill. Anh im lặng trong chốc lát rồi cũng trả lời.

    - Mọi chuyện coi như đã quyết định xong.

    - Trước khi đi các cậu hãy đến chỗ trưởng làng Malia, ông ấy là người móc nối trung gian, tại đó các cậu sẽ nhận được thư giới thiệu.

    Eris dặn dò trước khi mọi người bước ra khỏi phòng. Rill quay đi trước, Linux nhìn theo anh. - Anh ta hôm nay trông có vẻ lạ.

    - Tôi cũng xin rút lui đây.

    Shel nói, quay sang nháy mắt với Linux.

    - Cô cũng nên nghĩ ngơi sớm nhé. Bạn đồng hành của tôi.

    * * *

    Khi họ đến làng Malia thì đã là đêm muộn, vậy nên họ quyết định nghỉ ngơi một đêm tại đó. Rill dạo quanh khuôn viên, cảnh sắc và bầu không khí nơi đây khác hẳn Noma, mang hương vị quen thuộc. Chính anh cũng không ngờ rằng có ngày phải rời xa nơi này. Malia không phải nơi Rill sinh ra, nhưng nó được coi như quê hương của anh vậy, khi còn bé anh theo người thân lưu lạc khắp nơi, mãi cho đến khi đặt chân đến đây, anh mới có một nơi gọi là để về.

    Mãi suy nghĩ Rill đã đến trước cửa phòng Linux. Anh đứng đó im lặng nhìn cánh cửa, đưa tay lên một chút do dự rồi lại buông xuống. Sương đêm nhẹ thấm ướt lớp áo bên ngoài, Rill cuối cùng cũng không biết mình muốn gì, hay nghĩ gì. Anh có thật sự mong muốn điều đó? Muốn một lần vượt quá giới hạn, một lần nếm thử trái cấm, một lần thử chạm vào thứ mà con người luôn khao khát? Nhưng anh sợ, sợ sự tham lam của bản thân sẽ vùi chôn chính anh xuống đáy vực của địa ngục.

    Con người cứ mãi khao khát có được thứ mình cần, nhưng đến khi gần chạm vào điều đó thì lại là nỗi sợ hãi sẽ mất đi nó.

    Nhẹ đặt tay lên cánh cửa trước mặt, đừng lại ở đó, thế là quá đủ đối với anh. Anh biết bản thân anh không thể tiến xa hơn được nữa, cho dù phía bên kia là thứ anh khao khát có được. Linux bất chợt mở cửa bước ra thì chạm phải tay Rill, bàn tay anh khẽ chạm lên gò má cô, một hơi ấm giữa đêm khuya giá lạnh. Cả hai vô cùng bất ngờ khi trông thấy nhau. Họ vẫn chưa kịp nói lên lời, chỉ bốn mắt chạm nhau, im lặng trong sự ngỡ ngàng. Khi Rill định quay đi thì Linux lại mở cánh cửa đó.. và đó là một sự sắp đặt khiến anh không thể do dự hay suy nghĩ thêm bất kì một điều gì nữa.

    - Anh.. tìm tôi.. có việc gì ư?

    Linux ngập ngừng, Rill nắm lấy tay cô kéo đi.

    - Đi cùng với tôi một chút..

    -?

    Anh thật ngu ngốc. Vì sao chứ? Vì cái gì mà anh cứ phải kìm nén mọi tình cảm như thế? Anh sợ bản thân mình chìm đắm trong nó hay anh sợ sự tổn thương? Mọi thứ thật nực cười, anh luôn tự cho bản thân mình những lí đó khiến anh dằn vặt, đau khổ. Mọi khổ đau là do anh tạo ra, vậy anh nên kết thúc nó đi thôi.. Rill kéo Linux đi trên con đường quen thuộc. Linux nhìn anh, vẻ mặt ấy thật kì lạ. Chuyện gì đang xảy ra? Linux tự hỏi, cô không biết anh đang định dẫn mình đi đâu.

    - Chúng ta đang đi đâu thế?

    Linux hỏi, Rill vẫn im lặng. Anh bỗng nhiên đứng lại, Linux nhìn trước mắt.

    - Nơi này.. thật đẹp!

    Anh và cô đang đứng trước cánh đồng hoa Linux.

    - Có lẽ cô còn nhớ nơi này?

    Rill hỏi, Linux hơi phân vân.

    - Nơi này..

    - Đây là nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau..

    Linux nhìn Rill, anh im lặng nhìn cánh đồng hoa. Rill chưa một lần muốn kẻ khác bước vào thế giới của anh. Nhưng hiện tại anh đang ở đây, cùng với Linux, anh muốn người con gái này có thể hiểu hơn về anh, về con người thật sự sau lớp vỏ bọc lạnh lùng kia. Anh muốn được hạnh phúc, cho dù chỉ trong thời khắc này thôi.

    Ánh mắt Rill nhìn về một nơi nào đó, vô tận, không điểm dừng. Gương mặt ấy, ánh mắt ấy khiến Linux không thể kiềm lòng được. Dáng vẻ anh vẫn thế, như khắc sâu vào tiềm thức của cô.. anh thu mình trước bóng đêm, anh lẻ loi đơn độc. Và điều đó làm cho cô muốn bước đến, muốn sánh vai cạnh anh để có thể chia sẻ bớt một phần nào nỗi cô đơn trong anh.

    Linux đưa tay muốn nắm lấy tay Rill nhưng bất chợt dừng lại. Những lời nói của Niels lại vang lên trong đầu cô. Nó như là rào cảng, như một sợi dây vô hình trói buộc cô, không cho phép cô tiến đến gần anh, vậy nên Linux đưa tay lên giữ lấy tim mình. Trái tim cô rung động trước anh mất rồi, không thể nói thành lời, hay thể hiện. Cô có thể đến với anh nếu như anh biết được thân phận thật sự của cô hay không?

    Một cách thật nhẹ nhàng, Rill nắm lấy bàn tay còn lại của Linux, thật khẽ thôi nhưng cô cảm nhận nó đang dần siết chặt lại.

    - Hãy ở bên tôi.. mãi mãi!

    Linux nhìn vào mắt Rill, không nói nên lời. Bất ngờ trước lời nói và hành động ấy của anh. Bàn tay ấy của anh thật ấm áp. Những cánh hoa tím mềm mại bay ngang mắt, lòa nhòa, huyền ảo như một giấc mơ. Hiện thực hay chỉ là một giấc mơ? Chính Linux cũng không biết điều đó, và cũng không còn tâm trí đâu để suy nghĩ đến điều đó. Rill đưa tay lên nhẹ vén mái tóc xòa xuống mặt Linux. Nhẹ chạm vào gương mặt cô, vào làn môi mềm mại. Tất cả cử chỉ, hành động của anh thật nhẹ nhàng. Luồn từng ngón tay qua mái tóc dài óng ả, anh cúi xuống và đặt một nụ hôn lên môi cô..

    Mờ ảo ẩn hiện qua từng tán hoa

    Hai bóng người dưới một vầng trăng sáng

    Nụ hôn thật ngọt ngào khẽ trao nhau

    Nhẹ thoảng hương hoa theo gió cuốn trôi

    Trôi đi những lo lắng về quá khứ

    Trôi đi những nỗi sợ về tương lai

    Chỉ còn vương lại đây những hi vọng

    Về một chuyện tình yêu đang rực cháy.
     
    Last edited: May 22, 2025
  10. Chì Đen

    Messages:
    117
    Chương 19: Gặp Lại Linux

    "Thứ duy nhất con người không thể nắm bắt được.. đó chính là trái tim"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Angela đứng tựa mình vào hành lang nhìn vào bóng tối vô tận đang bao trùm lên cô. Cô đứng đó, suy nghĩ vẫn vơ, trong Angela lúc này cảm xúc thật khó diễn tả. Buồn ư? Đau khổ? Không hẳn. Một sự trống rỗng trong lòng, là cô đơn hay lạc lõng? Angela nghĩ về quá khứ, về những gì đã từng trải qua. Hạnh phúc có, khổ đau có, pha lẫn cả sự tuyệt vọng. Nhớ đến mẹ, nhớ đến cái ngày bà đã bỏ đi biệt tâm để lại hai cha con bơ vơ. Bà không còn yêu cha? Chẳng lẽ bà cũng không yêu đứa con gái do chính bà sinh ra? Angela bật cười một cách thầm lặng khi nghĩ đến điều đó.

    - Bà ấy làm gì yêu mình khi mà đã ra đi biền biệt không quay về chứ.

    Thật khó diễn tả rằng lúc này đây cô lại muốn lại muốn có mẹ ở bên, muốn lại là một đứa trẻ như ngày nào, vẫn nằm trong vòng tay ấm áp của mẹ, như khi còn bé thơ.. Hình ảnh ấy mặc dùng không còn rõ ràng, mặc dù đã mờ nhạt theo thời gian, nhưng đôi lúc chúng vẫn nhẹ nhàng chạm vào trái tim Angela, vào tâm hồn cô. Thật khẽ nhưng lại mang lại một nỗi đau vô cùng..

    Angela sống cạnh cha, mặc dù tính tình nóng nảy, hay quát tháo, mặc dù trong mắt những người xung quanh ông không phải là một người tốt. Xong, đối với cô ông vẫn là một người cha tuyệt vời, vì ông đã yêu thương và chăm sóc cô bằng tình yêu của một người cha thực sự. Angela thực sự hạnh phúc vì điều đó, những tưởng đó là những gì được bù đắp lại cho phần mất mát kia nhưng nào ngờ cuộc đời lại cướp đi mất người thân duy nhất còn lại của cô. Angela bật cười một cách chua xót, cuối cùng thì cuộc đời chỉ như một con rối để cho sợi dây số phận tự do giật.. Một bàn tay nhẹ chạm lên vai Angela, cô quay đầu lại.

    - Cậu lại thế rồi!

    Angela nhẹ mỉm cười khi nhìn thấy Linbel.

    - Thì ra là cậu..

    - Cậu mong tớ là một ai khác ư?

    Angela nhẹ lắc đầu.. vì cô biết người đó không bao giờ xuất hiện trước mặt cô vào lúc này.

    - Cậu thay đổi nhiều quá.

    Linbel nói, ánh mắt nhìn Angela, trầm lặng đầy sự thấu hiểu. Angela nhìn cô, chỉ biết im lặng. Linbel lại tiếp tục nói.

    - Trong cái ánh mắt ấy của cậu đã mất đi tia hi vọng cuối cùng rồi.

    Angela không nói. Chỉ lẳng lặng quay đi như một sự thừa nhận. Cô và Linbel quen biết nhau đã lâu. Khi còn trong đội huấn luyện cách đây bốn năm. Là người đồng cam chịu khổ cùng nhau khi ấy, ít nhiều cũng biết được một phần tâm tư và tình cảm của Angela.

    - Cậu đã biết người đó ư?

    Angela hỏi.

    - Tớ biết cậu đến đây là vì cái gì. Tớ biết khi nhìn thấy ánh mắt của cậu. Không khó để nhận ra điều đó chút nào.

    Angela mỉm cười.. một cách bình thản.

    - Như vậy thì đã sao chứ? Tất cả chẳng còn ý nghĩa gì nữa, sẽ không còn những suy nghĩ trẻ thơ đó nữa, không bao giờ..

    Linbel nhìn Angela, cô không nỡ nhìn người bạn của mình thế này, thật sự không muốn. - Thật chứ? Có thật cậu sẽ vượt qua? tất cả không?

    * * *

    - Rill này!

    Eris gọi khiến Rill giật mình, anh đang nghĩ đến một chuyện khác với công việc đang bàn với cô.

    - Lần này đến Narro cậu phải cẩn trọng, ở đó có nhiều tai mắt của vua Aftiji đấy.

    - Chị lo lắng điều gì sao?

    Rill hỏi, Eris im lặng trong chốc lát.

    - Không!

    Eris biết Rill có thể tự lo liệu ổn thỏa mọi chuyện. Nhưng cô vẫn cảm thấy có một điều gì đó bất an.. Đêm hôm ấy, quân Aftiji đã đổ ập đến, nhắm vào đúng điểm yếu nhất của tổ chức. Làm sao chúng biết được điều ấy? Phải chăng thông tin nội bộ bị rò rỉ là do một ai đó mà Eris tin tưởng? Thật khó nói. Những con người này, là một phần của tổ chức. Tài năng, thông minh, độc đoán? Họ mang tất cả những bản chất đó. Đó là điều có lợi cho tổ chức khi có những tài năng như vậy? Tất nhiên, nhưng đó cũng là mối đe dọa kinh khủng nhất nếu có một ai đó mang trong mình tham vọng khác.

    - Mọi người có lẽ đã chuẩn bị xong, cậu nên cùng họ xuất phát đi.

    Eris nói cho qua chuyện, một điều gì đó ngăn cô không cho Rill biết những suy nghĩ của mình. Mặc dù anh là người cô tin tưởng nhất.

    Dù Eris không nói, nhưng điều đó không có nghĩa là Rill không biết điều gì đang xảy ra. Mặc dù đêm đó anh không có mặt nhưng anh cũng nắm bắt được điều ấy qua nhiều suy luận. Sau khi nắm bắt được Noma trong tay, một phần lực lượng đã được đưa về đây. Chỉ trong một lần tiến công ư? Nếu không phải là kẻ nắm rõ tình hình trong tổ chức thì có làm được không? Lúc này, Rill là người cảnh giác hơn ai hết. Anh hiểu và nắm rõ tình hình hiện tại. Nhưng Rill biết không dễ để kẻ bí ẩn kia có thể lộ diện. Phải! Rất khó là đằng khác.. bởi kẻ đó đâu phải loại tầm thường..

    - Mọi người đã đi từ sớm, chúng ta cũng nên xuất phát thôi.

    Linbel lên tiếng, mãi suy nghĩ về những gì Eris nói mà Rill quên mất kẻ hiện diện bên cạnh. Cả hai lên ngựa và bắt đầu nhiệm vụ của mình.

    Lúc này Shel và Linux đã đi được một đoạn khá xa. Vì đó là đoạn đường dài nên họ cần phải tranh thủ.

    - Cô không nghĩ chúng ta nên nghỉ ngơi sao?

    Shel nói. Linux thúc cho ngựa đi nhanh hơn.

    - Tôi không nghĩ là tôi cảm thấy mệt.

    Shel nhếch môi với thái độ lạnh nhạt của Linux, anh nhìn theo.

    - Có nhất thiết phải như vậy không?

    Bất chợt "vút" một âm thanh lạ vang lên.

    - Cẩn thận!

    Shel hoảng hốt la lên, lao nhanh sang ôm lấy Linux. Cả hai rơi khỏi yên ngựa, lăn nhào trên đám lá khô. Linux nhìn lên. - Một sợi dây thép mãnh? mình.. suýt nữa thì mất đầu vì nó.

    Shel nhìn quanh. Chẳng có ai cả, đó chỉ là một cái bẫy, của bọn cướp ư? Không phải! Không có một tên cướp nào cả. Thật đáng ngờ. Một bóng đen biến mất trong lùm cây, ánh mắt nhàn nhạt lóe lên. - Đó là lời cảnh cáo cho ngươi, tên ngạo mạng.

    Shel phút chốc lấy lại được bình tĩnh, anh mỉm cười một cách bí ẩn. Dường như anh đã đoán biết được kẻ giăng bẫy là ai.

    - Chỉ là một cái bẫy. Có lẽ nó muốn chúng ta nghỉ ngơi một chút.

    Anh quay sang nói với Linux. Cô ngồi bật dậy khỏi vòng tay của anh.

    - Anh nghĩ mọi chuyện đơn giản vậy sao? Tôi thì lại nghĩ khác đấy.

    Shel cũng đứng lên nhìn Linux im lặng. Linux không phải là một cô gái tầm thường, dĩ nhiên chuyện này không thể qua được mắt cô. Nhưng Shel cũng đâu phải là một kẻ dễ dàng cho người khác nắm bắt được điểm yếu.

    - Vậy cô nghĩ sao? Kẻ nào đó muốn giết chúng ta à?

    Linux không nói, cô biết Shel không dễ gì để lộ sơ hở của mình. Cuối cùng thì hắn là người như thế nào? Hắn có thực sự là một thành viên trung thành với tổ chức? Linux không biết, cô thực sự không thể đọc hay đoán được những suy nghĩ trong đôi mắt kia, một đôi mắt tinh ranh và không chứa đựng bất kì cảm xúc chân thật nào.

    - Hay cô nghĩ sẽ hay hơn nếu đi cùng Rill?

    Shel đột nhiên thay đổi đề tài, nhắc đến Rill khiến Linux ngạc nhiên.

    - Rill thì có liên quan gì đến chuyện này?

    Shel tiến lại gần hơn Linux, đưa tay lên nhẹ chạm vào cằm cô chuyển hướng nhìn của cô vào mắt anh.

    - Nó có liên quan đến trái tim của tôi đấy.

    Câu nói của Shel khiến Linux phân tâm, cô chợt nghĩ đến chuyện đêm qua.. giữa Rill và cô. Nhìn vẻ mặt Linux, Shel mỉm cười.

    - Trái tim Rill rồi sẽ rạn vỡ một lần nữa.. vì cô.

    - Lời nói đó của Shel.. cuối cùng có hàm ý gì? Hắn ta đã biết được điều gì từ mình chăng? Không phải. Nếu biết tại sao Shel không thông báo cho mọi người biết? Hay hắn còn có một mục đích nào khác? - Linux suy nghĩ.

    Shel bất chợt quay đi, nụ cười trên mặt hắn biến mất một cách nhanh chóng. Khác hẳn với cái vẻ luôn tự đắc vốn có của hắn. Chuyện gì đã xảy ra? Điều gì đã chen ngang niềm phấn khích vừa rồi. Tất cả chẳng phải đã như những gì mà Shel mong muốn: Rill và Linux, và rồi mọi chuyện sẽ đổ vỡ khi Rill biết được thân phận thật sự của cô. Rill sẽ phải ân hận, phải hối tiếc suốt đời. Đó là việc của Rill, Shel không quan tâm. Nhưng còn Linux, cho đến cuối cùng thì người mà cô quan tâm cũng vẫn chỉ là Rill. Shel làm sao biết được sau nụ hôn lần đó mà hắn trao cho cô.. thì trái tim hắn đã không còn nghe theo hắn nữa. Shel có thể hình dung được mọi thứ diễn ra theo đúng những gì mình đã nghĩ. Chỉ trừ một thứ, thứ duy nhất con người không thể nắm bắt được.. đó chính là trái tim.

    * * *

    Rill và Linbel chẳng mất quá nhiều thời gian để hoàn thành nhiệm vụ của mình. Đó là việc quá dễ dàng với Rill. Có điều Rill vẫn còn nghĩ đến những lời nhắc nhở của Eris. Cô dường như ngần ngại một điều gì đó. Tại sao lại thế? Có điều gì khó nói ư?

    - Rill này!

    Linbel gọi. Rill quay lại, thoát ra khỏi những điều đang suy nghĩ.

    - Chúng ta khoang hãy trở về, có được không?

    Cô tiếp tục nói. Rill lấy làm ngạc nhiên với điều đó.

    - Có chuyện gì sao?

    - Tôi bỗng nhiên muốn đến một nơi.

    Linbel nói, Rill nhẹ chớp mắt, anh còn tưởng là có vấn đề hệ trọng, hóa ra là thế.

    - Vậy thì cô có thể đến đó một mình. Tôi sẽ trở về trước để thông báo tình hình cho Eris biết.

    Rill nói và quay đi một cách hết sức bình thản. Anh chẳng có tâm trí nào mà lo những chyện không đâu. Việc Linbel muốn đi đâu là quyền của cô ấy, anh vốn không quan tâm.

    - Rill này! Anh biết cánh đồng hoa ấy chứ?

    Câu hỏi bất chợt của Linbel vang lên khiến Rill sựng lại. Cánh đồng hoa? Ý của Linbel là gì?

    - Cánh đồng hoa Linux?

    Không để Rill phải đắn đo suy nghĩ. Linbel tiếp tục nói, và điều đó khiến Rill trở nên kinh ngạc, Linbel đang nhắc đến cánh đồng hoa Linux. Điều đó có ý nghĩa gì? Linbel dẫn anh đi, băng qua bìa rừng, đi trên con đường quen thuộc đối với anh, rồi cánh đồng hoa bát ngát hiện ra trước mắt anh. Linbel dẫn anh đến đây, cô muốn chứng tỏ điều gì? Họ xuống ngựa, đi đến gần hơn.

    - Hay thật! Linh cảm của tôi. Những hình ảnh chập chờn lướt qua trong đầu tôi là có thật.

    Linbel nói, cô quay sang Rill, gương mặt tràn ngập niềm phấn khích. Rill vẫn chưa hiểu lắm về những gì mình đang nghe thấy, hay nói cách khác anh vẫn chưa kịp tiếp thu một sự thật nào đó về cô.

    - Đẹp thật! Anh thấy không?

    Linbel hỏi, Rill không trả lời. Thay vào đó anh đang muốn khẳng định một điều gì khác.

    - Cô.. làm sao biết nơi này?

    Linbel hướng mắt nhìn xuống cánh đồng hoa, một cái nhìn xa xăm.

    - Đó là giấc mơ của tôi.. về tuổi thơ..

    - Giấc mơ? - Rill ngạc nhiên. Linbel quay sang nhìn anh.

    - Thật là buồn cười khi tôi đã rời xa nơi này hơn mười năm mà không hề nhớ đến nó.

    Những lời nói của Linbel mỗi lúc càng khiến Rill trở nên kinh ngạc. Cô chỉ tay về phía đền Malin xa xôi.

    - Nếu tôi nhớ không lầm thì đó là nơi tôi sinh ra, những thứ nơi đây, tôi đã rời xa nó một cách vô tình. Tôi để lại đây những kí ức của tuổi thơ, mặc dù không muốn nhưng có lẽ số phận là thế. Mọi người tìm thấy tôi dưới một chân đồi nhỏ. Tôi bị thương và không còn nhớ được điều gì nữa.. cho đến khi tôi quay lại đây thì những giấc mơ, những kí ức đó lại ập tới.. một cách mơ hồ nhưng dai dẳng.. hạnh phúc, khổ đau.. mọi thứ như đang đến với tôi, đang muốn tôi biết đến chúng là một phần trong cuộc đời của tôi..

    Linbel nói. Rill nhìn cô. Im lặng hay nói chính xác: Sững sờ. Cô gái này, đang đứng trước mặt anh. Không thể nhầm lẫn được. Phải! Chính là Linux - Người mà anh luôn mong chờ, luôn muốn được gặp lại. Linux chưa chết. Cô bé không quay lại tìm Rill là vì bị mất trí nhớ, một lí do hoàn toàn hợp lí. Ngay lúc này đây, anh mới để ý, Linbel cũng sở hữu mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh như chính Linux trước kia vậy.

    Tại sao? Tại sao bây giờ anh mới chú ý? Tại sao bây giờ anh mới nhận ra những điểm tương đồng đó? Vì thứ gì mà khiến anh đã quên đi những thứ đó? Quên đi Linux trước đây? Thứ gì đã bao phủ lên màn kí ức của anh, khiến anh trở nên mụ mị như thế? Ánh mắt anh nhìn Linbel đầy oán trách, trách vì sao đến bây giờ cô mới xuất hiện, trách vì sao cô để anh đau khổ dằn vặt trong khoảng thời gian dài đến như thế, và anh cũng trách chính bản thân mình.. vì sao trong khoảng thời gian gần đây, anh lại không còn nhớ đến hình bóng của cô bé năm xưa nữa..

    Anh đang rất vui? Hạnh phúc? Không hoàn toàn như vậy. Rill nghĩ mình sẽ như thế nếu gặp lại Linux. Nhưng không, mọi thứ không hề như Rill đã từng nghĩ. Chính Rill cũng không hiểu được điều ấy, trong anh lúc này có một cảm giác rất lạ. Người con gái này, trước mắt anh, thật xa lạ. Mặc dù là Linux trước kia nhưng cô ấy không hề khơi gợi những cảm xúc trước đây trong lòng anh. Đứng trước mặt Linbel, Rill không thể tìm lại được những cảm xúc đã mất.

    Hình ảnh Linux chợt thoáng qua trong đầu anh, người mà anh đang yêu thực sự, của hiện tại này. Đúng vậy! Là Linux của hiện tại. Lần đầu tiên anh gặp cô tại đây, cảm giác đó thật thân quen. Hơi ấm từ cô như chấn áp lấy trái tim băng giá của Rill từ cái nhìn đầu tiên. Khác với những gì đang diễn ra, anh thực sự vô cảm trước cô gái này, vô cảm với Linux trước đây ư? Tại sao lại có thể như thế? Anh không hiểu nổi chính mình. Trong anh lúc này chỉ toàn là hình ảnh của Linux hiện tại. Có phải vì tình yêu của anh dành cho Linux của hiện tại đã lấn áp cái tình cảm ấy. Cái mà vốn dĩ anh phải chôn nó vào quá khứ.. không thuộc vào thực tại này..

    Lòng mãi chờ đợi người sẽ quay lại

    Tưởng rằng lòng này sẽ mãi sắt son

    Gặp lại người chỉ có sự hụt hẫn

    Thời gian trôi khiến lòng quên đi mất

    Những cảm xúc những ước vọng khi xưa

    Gặp lại người chỉ còn sự xa cách

    Than trách người vì rời đi quá lâu

    Tự trách mình vì lòng đã đổi thay..
     
    Last edited: May 22, 2025
Trả lời qua Facebook
Loading...