Đam Mỹ A Ly, Ngươi Là Tâm Can Bảo Bối Của Quả Nhân - Vu Quân Công Tử

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Nguyễn Ngọc Nguyên, 22 Tháng năm 2023.

  1. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 119: Huyết Tẩy Cung Rồng

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Màn đêm buông xuống gió lộng khắp cùng, mây đen che phủ kín bầu trời.

    Hồi chuông gióng lên ngân vang:

    "Doong Doong... Ding Doong..."

    Có kẻ lạ xâm nhập cung Rồng. Quân lính Hỉ Tích kiếm gươm tua tủa sẵn sàng nghênh chiến.

    Mộc Ma, Hắc Linh vai mang pháp khí dẫn đầu đoàn ma binh khát máu lũ lượt tràn vào trong sân ép dàn thị vệ dưới trướng Thượng tướng quân lùi về hướng điện thần, tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

    "Két..."

    Cửa điện mở toang bởi một lực đạo vô cùng mạnh. Kim Thần, Hoặc tướng quân, Thượng tướng quân, Xà Thần, Chu Sa, Hoàng Hôn, Băng Thần, Lục Hiểu Phụng, Diệp Y Phong, Mộ Bản Lật, nhị công chúa, Cố Vân Hi, tiểu muội cùng biểu đệ, tám vị nhi tử con cưng của Thổ Thần, Thần Hộ Mệnh Hoa Lãnh, Thư Phong, Phiến công chúa, Mộc Thần chạy ào ra, nhíu mày nhìn cảnh tượng hãi hùng dưới sân Rồng.

    Nữ Thần Bóng Đêm quyền uy một cõi, bà ta dẫn ma binh tới rồi.

    Một khi mệnh tinh của Ca Khúc suy yếu, thế lực bóng tối khuếch chương tạo đường cho ma binh xuất hiện. Sớm không đến, muộn không đến chọn ngay đêm nay, thật biết lựa ngày. Thiên Ca Khúc vừa mới bế quan ở trong kia nơi sâu nhất của điện thần, ba tháng sau mới trở ra vì thế bọn họ tập trung cả ở đây để gặp hắn thêm lần nữa sau ba tháng trời xa cách.

    Ca Khúc mới vừa bế quan tuyệt nhiên không thể kinh động hắn, phải bảo vệ hắn chu toàn.

    "Nữ Thần Bóng Đêm, đang yên đang lành thâm nhập Hỏa Long Cung mạo phạm nơi thánh địa, bà quả nhiên chán sống rồi." Suy trong đám nhi tử nghiến răng lớn giọng từ trên tam cấp cao ngút ngàn bay xuống chấn lối.

    Các vị thần cũng vừa vặn ập xuống đứng dàn hàng ở trên sân đối đầu với Nữ Thần Bóng Đêm, pháp khí siết chặt trong tay, mồ hôi rịn đẫm trán.

    "Ha ha ha ha..."

    Nữ Thần Bóng Đêm ngửa cổ bật cười vang. Không thấy Thần chủ Ngũ châu đâu cả bóng dáng, quả nhiên hắn đã bị trọng thương sau lần giáp đấu với Thủy Thần của biển cả rồi. Đúng là trời cũng giúp bà.

    Ai chán sống còn chưa có biết đâu. Đúng là một lũ ô hợp. Ngày tàn của các ngươi tới rồi.

    "SÁT."

    Gươm trắng trong tay Thần Bóng Đêm giương cao. Hô vang sát khí ngút trời. Mây đen quần chuyển. Ma binh lũ lượt điên cuồng xông tới, sân Rồng hỗn loạn inh ỏi.

    "Keng, keng.."

    "Chát. Binh."

    "Choang. Bốp."

    "Rẹt. Keng..."

    Thực lực hai bên không cân sức, sau hai canh giờ ma binh vơi đi chưa đầy phân nửa mà các vị thần nơi cung Rồng đã thương tích đầy mình, chỉ còn Hoa Lãnh, Cố Vân Hi, Kim Thần miễn cưỡng trụ vững.

    Thực lực đôi bên ngày càng chênh lệch. Xác binh lính Hỉ Tích nằm la liệt ở dưới chân. Nhị công chúa nhìn tới chóng cả mặt, lảo đảo ngã xuống. Xà Thần ngồi xụp đỡ dậy, từ phía sau có ma binh xả xuống một kiếm vào lưng nàng.

    Chu Sa cả kinh áp sát hỗ trợ, ba bốn tên ma binh liền đó vây lấy nàng Chu Sa. Các vị thần ở bên kia cũng không khá hơn là bao, ai cũng bị ma binh vây khốn không có cơ hội tiếp ứng nàng.

    "Không."

    Chu Sa gào lên khi móng vuốt của một cỗ thi thể bấu vào trong ngực mình, máu tuôn dầm dề nàng gục xuống. Các vị thần khoảnh khắc ngoái nhìn chấn kinh.

    "Ầm."

    Một luồng kình lực mạnh kinh hồn đánh văng tên ma binh ra xa nổ banh xác. Đám còn lại đang vây khốn Chu Sa cũng sợ hãi dạt lui mấy bước lớn.

    Thiên Ca Khúc xuất hiện ngồi thụp xuống vòng tay đỡ lấy Chu Sa ôm vào lòng, váy trắng đã bê bết máu. Chu Sa vươn tay run rẩy sờ lên bờ má của Ca Khúc, không tin chàng còn xuất hiện trong thời khắc sinh tử, là nàng đau quá nên gặp ảo giác rồi sao?

    "Thần Lửa, ta..."

    Khóe môi mỉm cười nhìn Thiên Ca Khúc, bàn tay kia từ từ hạ xuống rớt khỏi gương mặt chàng.

    "Chu Sa!"

    Thiên Ca Khúc gào lên, mọi người kinh hãi trợn mắt.

    "Đem nàng ấy vào trong gọi thái y. Nhanh." Điểm huyệt cho máu ngưng chảy tạm thời. Ca Khúc quát lớn giao nàng vào tay Kim Thần, người mà hắn tin tưởng nhất vào lúc này. Kim Thần nhoáng cái tan biến mất.

    Thần chủ Ngũ châu chẳng phải bị thương nặng nằm liệt giường sao giờ còn xuất hiện ở chốn này, đào đâu cái uy áp mạnh kinh hồn bạt vía đó. Hắc Linh nhíu mày siết chặt lưỡi hái ở trong tay.

    Vốn muốn nhân cơ hội hôm nay mượn binh lực của nữ Thần Bóng Đêm huyết tẩy cung Rồng chớp thời cơ mang Mộ Bản Lật đi, nào ngờ đâu Thiên Ca Khúc nửa chừng xuất hiện làm hỏng kế hoạch của Hắc Linh rồi.

    Ma binh vốn sợ ánh sáng, nhìn thấy kim thân đường bệ sáng ngời của vị quân chủ Ngũ châu, sợ hãi lui về sau mấy bộ.

    Nữ Thần Bóng Đêm giận dữ quát lớn:

    "Thần Lửa chỉ giỏi đóng kịch, hắn đã bị trọng thương linh lực vô cùng suy yếu chẳng qua chỉ là làm màu mà thôi, chẳng trụ được bao lâu nữa đâu. Các ngươi chớ xem bề ngoài mà kinh sợ, mau hưng chấn tinh thần tiến lên giết chết cả lũ ô hợp chúng nó, san bằng cung Rồng này thành bình địa cho bổn cung."

    "SÁT."

    Nữ Thần Bóng Đêm xốc dậy tinh thần lũ ma binh, hô to khẩu hiệu huyết tẩy cung Rồng đòi lại công đạo cho nghĩa tử. Lũ ma binh lần nữa ập đến như vũ bão.

    Lòng bàn tay ngửa lên một quả cầu lửa khổng lồ tung về phía chúng, lũ ma binh cháy sèo kêu la thảm thiết rồi chết cả tới manh giáp cũng chẳng còn thấy đâu. Số còn lại kinh hãi chẳng còn ai dám tiến lên nữa cả.

    Nghiệp Hỏa bậc thượng, Thần chủ Ngũ châu quá mức đáng sợ. Không muốn hồn phiêu phách tán dưới tay hắn. Đám ma binh nhìn nhau lui dần.

    Các vị thần mặt mày lấm lem thương tích khắp thân dắt díu nhau đứng dậy mỉm cười trước khung cảnh đó. Thiên Ca Khúc xuất hiện đảo ngược cục diện, ánh sáng của cuộc đời họ, đẩy lùi đi bóng đêm tăm tối. Cả thảy hân hoan nép mình dưới bóng lưng cao lớn như bách như tùng.

    Không thể thua trong nhục nhã như vậy. Nữ Thần Bóng Đêm rống như bò lồng lộn bay lên bầu trời đêm, bà dang hai tay ra hút lấy âm khí từ U Minh cõi giới, phút chốc hiện nguyên hình thành một con quái vật khổng lồ che lấp cả vùng trời.

    Quái vật hình thù kì dị cánh như cánh dơi nhưng toàn thân đầy lông lá, lại nói gai nhọn xé thịt bao bọc khắp đỉnh đầu. Bốn chi trước sau móng vuốt mang theo vòng ma khí đen ngòm bao quanh.

    Trướng khí từ vòng thoát ra rơi xuống trúng vào vài cỗ thi thể nằm ở trên nền sân, chẳng mấy chốc những cỗ thi thể đó thối rửa phân hủy cả còn bốc mùi hôi thối. Cảnh tượng thập phần kinh dị.

    "Ối mau chạy đi, chạy đi đừng để thứ chất lỏng đó rơi trúng người sẽ chết cả đấy."

    Ai nấy hốt hoảng la hét, nhất là đám binh lính dưới trướng hai vị tướng lĩnh. Nói sao họ cũng là người phàm.

    "Vút."

    Nhanh như tia chớp cứu vãn tình cảnh nguy khốn. Thiên Ca Khúc phóng vút lên nền trời thị hiện chân thân trước cặp mắt ngỡ ngàng của cả thảy. Hàng vạn hỏa sinh kiếm mang theo tinh khí từ vảy rồng phóng vút về phía quái vật đâm xuyên qua tấm thân đầy lông lá của nó.

    "Ú... u..."

    Quái vật gầm rú dậy trời, bốn vòng ma khí từ tứ chi liên tiếp xé gió đánh tới vây chặt mình rồng thiêng ở bên trong trướng khí mù trời.

    Rồng thiêng há miệng phun ngọn lửa đỏ rực về phía quái vật. Nó quạc cánh né tránh nhưng vẫn bị cháy sém một bên nhất thời chao đảo.

    "Ù hú..."

    Đỉnh đầu nứt toạc, quái vật đem gai nhọn dạt sang hai bên tạo đường cho hàng ngàn dơi con mang theo trược khí cõi âm từ bên trong bay túa ra, lao đầu về phía mắt rồng hòng mổ khoét đôi mắt thâm sâu kì bí đó.

    Tiếng kêu, tiếng giũ cánh kêu la chí chóe râm ran inh tai nhức óc. Lửa đỏ một ngọn, rồi lại một ngọn liên tiếp phun ra từ miệng rồng.

    Lửa lan đến đâu lũ dơi tan chảy đến đó, vòng ma khí lập tức thu về quái vật dậy gào gầm rống, đỉnh đầu chực khép lại đau đớn khôn cùng.

    "Phốc."

    Bạch Hỏa Thiên long bất ngờ nhả hồn đan một đường len vào cánh cửa tiếp giáp với địa ngục nơi đỉnh đầu quái vật.

    "Uỳnh."

    Một tiếng nổ dậy trời vang lên, xác quái vật bị xé banh thành muôn ngàn mảnh vụn rơi như mưa xuống nền điện. Triệu hồi tan rã, ma binh lập tức bị đẩy lùi về cõi U Minh. Bông tuyết tuôn lã chã, bông tuyết rơi ngập sân Rồng phủ lên những cái xác nằm la liệt ở bên dưới.

    Trắng xóa.

    Các vị thần nở nụ cười, binh lính reo hò hân hoan.

    Hắc Linh, Mộc Ma cư nhiên đã bỏ trốn tự lúc nào các vị thần cũng không hay biết.

    Rồng thiêng uốn mình quay đầu hướng mọi người đáp xuống, chẳng mấy chốc trở lại hình hài dáng vẻ ban đầu, cả thảy xoắn xuýt vây quanh.

    "Khúc, Thiên Ca Khúc..."

    "Phụt."

    Một bụm máu túa xuống nền tuyết trắng xóa, Thiên Ca Khúc ngã quỵ trước cặp mắt của mọi người.

    Diệp Y Phong bật thét lên, lao tới. Có quá nhiều người giành đỡ lấy Ca Khúc, Cố Vân Hi nhanh chân nhất. Ai bảo hắn mạnh nhất ở đây và còn có đôi cánh thiên thần ở trên lưng, đôi cánh bung xõa ra có thể sưởi ấm cho Thiên Ca Khúc, chở che và ôm trọn vào lòng.

    Mọi người ghen tị song nén nhịn xuống bởi không phải lúc tranh hơn thua. Ca Khúc bị thương nặng lắm rồi cần chữa trị gấp.

    Biết bao vị thần có mặt đều nguyện dùng mạng đổi cho Thiên Ca Khúc đâu thể để hắn xảy ra chuyện. Vân Hi ôm hắn vào trong nội điện. Mọi người lật đật chạy theo sau, để lại trên nền sân nơi máu của Ca Khúc rơi xuống bấy giờ mọc lên những bông hoa đỏ thắm.

    "Khúc..."

    "Thiên Ca Khúc..."

    Thủy Ngư Cung.

    Triệu Hoài Ly giật mình choàng tỉnh giấc, mồ hôi rịn đẫm thái dương. Tự dưng nằm mơ thấy Ca Khúc bị thương nặng ngất đi. Hoài Ly ngồi dậy ôm đầu bần thần, trách bản thân mình sao vẫn còn chưa quên được hắn, kẻ đã hại chết cốt nhục của cả hai, y còn tơ tưởng còn nhớ tới hắn, còn lo lắng cho hắn làm cái gì. Đã nói một chưởng kia không ép chết hắn cớ sao trong lòng mải bất an khó chịu tới mức này, là vì hắn đã đỡ thay y một chưởng nên khiến y cứ mải bận tâm về hắn sao.

    Triệu Hoài Ly ơi xin ngươi đó tỉnh mộng đi. Con tim này đừng ray rứt nữa có được không, đã là khi nào rồi ngươi còn chưa chịu từ bỏ.

    "Chủ nhân người tỉnh rồi dùng chút canh nóng cho ấm bụng đi ạ, lát nữa có buổi đại yến ở Tây cung cùng các vị đại thần." Sò cung nữ ngó thấy chủ nhân đã tỉnh dậy nên bước vào nội phòng đem canh nóng tới hầu hạ.

    Triệu Hoài Ly ừm ừ đem bát canh đoạt lấy tự uống một mình. Y không quen người khác hầu hạ Sò cung nữ mấy tháng nay cũng đã lãnh qua. Mỉm cười nhẹ nhàng xoay người nàng đi lấy y phục mới cho y. Vừa lúc này có trê binh canh ngoài cửa điện vội vã chạy vào cấp báo cấp báo. Sò cung nữ nhíu mày quở trách:

    "To gan, ngươi không thấy chủ quản đang nghỉ ngơi hay sao."

    Hoài Ly khoát tay ngăn lại: "Được rồi có chuyện gì mau nói."

    "Dạ bẩm chủ nhân là tin truyền tới từ đất liền. Nữ Thần Bóng Đêm đêm qua lợi dụng lúc tối trời dẫn theo ma binh xâm nhập cung Rồng cuối cùng thất thủ đã vong mạng, ma binh bị đẩy lui về U Minh giới rồi ạ. Bọn thủ hạ của Thần Chiến Tranh lại như rắn mất đầu giờ không biết đang chui nhủi ở góc nào. Thuộc hạ còn nghe ngóng được tin tức Thần chủ Ngũ châu vì bảo vệ cho các vị thần ở cung Rồng nên vừa mới nhập thất có vài canh giờ đã phải trở ra giáp chiến với Nữ Thần Bóng Đêm và bị trọng thương nguy ngập tính mạng. Tình hình ở cung Rồng hiện giờ đang như dầu sôi lửa bỏng. Nghe đâu các vị thần đồng loạt hợp lực cũng chưa cứu được ngài ấy."

    "Xoảng."

    Chiếc bát trong tay Triệu Hoài Ly rơi xuống nền vỡ tan tành, bờ môi run rẩy.

    Thiên Ca Khúc bế quan vì sao y giờ mới nghe ra chuyện này, chả nhẽ là vì đỡ thay y một chưởng kia nặng tới mức hắn phải bế quan điều thương sao. Còn có hiện tại hắn rơi vào nguy kịch, tính mạng đang bị đe dọa chỉ vì cứu đám tộc thần đang bế quan cũng liều mạng trở ra, trong mắt hắn đám tộc thần đó quan trọng tới vậy sao. Phải rồi, xưa nay hắn luôn bảo vệ bọn họ bằng mọi giá.

    Rồi thì hắn chết rồi thù của y đòi ở đâu đây. Không được, không thể để hắn chết dễ dàng như thế được.

    Triệu Hoài Ly tức tốc đứng phắc dậy lao ra ngoài quên cả mình đang còn mặc nội y. Bỏ lại tiếng gọi của Sò cung nữ ở mé sau lưng cùng một đám trê binh, y phóng lên đất liền, tốc độ đó khó có ai đuổi kịp.


    Thiên Ca Khúc gặp nạn

    Triệu Hoài Ly nôn nóng bức chàng tới đường cùng
     
  2. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 120: Nỗi Lòng Của Ly Tướng Quân

    [​IMG]


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Triệu Hoài Ly nội y trắng mỏng manh chạy tới điện Cảnh Nghi mới phát giác ra mình ăn mặc không chỉnh tề, bụng còn vô cùng đói. Y lén la lén lút nấp ở ngoài dòm vào quan sát lính tuần tra đông đúc đi qua đi lại, e rằng các vị thần đều đang có mặt ở bên trong. Xông vào giấc này khác chi nạp mạng, nhưng không biết tình hình Thiên Ca Khúc thế nào. Y nôn nóng phi thân lên nóc điện áp sát tai xuống nghe ngóng.

    "Thế nào rồi tình hình sức khỏe của ngài ấy đã khá hơn chưa?" Các vị thần sốt ruột hỏi Trương thái y. Sau khi đã dồn lực cùng nhau điều thương cho ngài ấy.

    "Cũng may nhờ có các vị liên hợp Thần chủ mới qua cơn nguy hiểm, mạch đập hiện tại đã ổn định hơn rồi. Các vị chăm sóc ngài ấy đi. Lão đi hốt ít thuốc cho ngài ấy mau hồi phục." Trương thái y khều khào bảo, ông ta già lắm rồi nhưng tay chân vẫn còn vô cùng nhanh nhẹn.

    Các vị thần nghe thế thở phào ra. Đôi mắt đăm đăm nhìn Thiên Ca Khúc đang nằm ở trên long sàng.

    "Khúc ngươi nghỉ ngơi nhiều vào, bọn ta ở bên cạnh ngươi. Mọi chuyện đã qua cả rồi, thế lực bóng tối bị đẩy lui từ nay không còn ai có thể đe dọa sự sống của chúng ta được nữa." Vân Hi ôn nhu nhìn Ca Khúc. Ngồi sát mép giường cạnh hắn. Muốn vuốt ve gương mặt hắn nhưng ngại ở đây có quá nhiều người.

    "Các ngươi cũng mau đi băng bó vết thương đi không cần lo cho quả nhân." Ca Khúc yếu ớt bảo. Nhìn mọi người mặt mày lấm lem còn đang thương tích khắp thân mà cứ mải vây quanh hắn. Hắn cũng mủi lòng.

    "À mà Chu Sa nàng ấy thế nào rồi?" Ca Khúc chợt nhớ tới nàng sau khi cơ thể vừa khỏe lại.

    "Ngươi đừng lo, Chu Sa đã qua cơn nguy kịch, đang hồi phục rất tốt." Vân Hi tiếp tục nói:

    "Trái lại là ngươi nghĩ tới bản thân mình nhiều hơn đi, bế quan còn chạy ra giúp đỡ bọn ta, ngươi có mệnh hệ nào bọn ta sống sao đây, Ca Khúc?" Vân Hi kìm nén cảm xúc tức giận lẫn yêu thương tột độ khi nói những lời này. Các vị thần ai cũng đỏ mắt ươn ướt nhớ lại cảnh tượng Ca Khúc gục ngã ban nãy, dọa bọn họ một phen kinh sợ. Tuy nhiên nếu hắn không xuất hiện cả thảy giờ có lẽ đã chết dưới ma khí của Nữ Thần Bóng Đêm rồi, bị cướp hồn đan không còn cơ hội quay lại dương thế.

    "Các ngươi đều là người nhà của quả nhân, không mạo hiểm vì các ngươi còn có thể là ai nữa. Với cả quả nhân có hồn đan hộ thể sao có thể xảy ra chuyện gì được. Mấy ngày nữa dưỡng lành thương quả nhân nhập thất hai tháng, trong hai tháng này sự vụ triều chính giao lại cho các ngươi hỗ trợ Kim Thần và Hoặc Thương, các ngươi làm được không?"

    "Được, bọn ta đảm đương được. Ngươi bế quan cho tốt sớm ngày ra với bọn ta. Không thể sống mà không có ngươi, Ca Khúc." Mọi người xúc động khi Ca Khúc xem bọn họ là người nhà.

    "Nào nào bọn ta đỡ ngươi dậy ăn cháo nhé." Vân Hi đỡ Ca Khúc dậy dựa lưng vào chiếc gối bông cạnh đầu giường. Mộ Bản Lật đem cháo tới cẩn thận thổi vù qua đút cho Ca Khúc từng muỗng.

    Triệu Hoài Ly phía trên nóc điện đã khoét một lỗ dòm xuống tự khi nào, chứng kiến cảnh tượng thâm tình ở bên dưới hốc mắt y nóng ran. Bàn tay siết chặt.

    Ca Khúc coi các vị thần là người nhà, nhưng giờ y cũng trở thành thần rồi vì sao lại bị hắn hắt hủi. Ghen tị mất mát đau thương dâng ngập ở trong tim. Tựa hồ như con sói con bị người ta dồn tới bước đường cùng không lối thoát, càng không có câu trả lời. Bàn tay Triệu Hoài Ly siết chặt thành đấm. Thù hận sâu nặng chất chồng.

    "Cẩn thận ngươi ăn chậm thôi nóng a." Mộ Bản Lật dịu dàng ân cần.

    Nhìn bàn tay cầm muỗng của gã đang bị thương còn chăm chăm đút cháo cho mình, Ca Khúc mềm lòng.

    "Ngươi cũng bị thương rồi. Lật nhi." Ca Khúc cầm lấy bàn tay Mộ Bản Lật khiến mọi người dâng lên ghen tị ở trong lòng.

    Vừa lúc này nghe có tiếng động chấn kinh ở trên mái điện. Cả thảy vội ngó lên.

    "Là ai đó mau ra mặt đi. Thích khách to gan ngay cả tẩm điện cũng dám lẻn vào." Các vị thần quát lớn. Hai tướng lĩnh lập tức xông ra ngoài đuổi theo.

    Tiếng động lớn đó còn không phải tiếng giộng tay cái rầm xuống mái vòm của Hoài Ly sao. Y ghen tới phát điên rồi. Cả đám tộc thần còn đang ở đây, trên cạn không phải địa bàn của mình, biết đấu không lại Triệu Hoài Ly đương nhiên bỏ chạy.

    Ca Khúc vội ngăn mọi người lại. Không cho đuổi theo.

    "Đừng đuổi nữa, là em ấy, là A Ly." Dù cho ban nãy em ấy đã ém đi khí tức hắn vẫn ngửi ra chút ít.

    "Các ngươi để em ấy đi đi. Quả nhân và em ấy đã không còn gì, thời gian sẽ làm phôi phai tất cả, rồi có một ngày em ấy sẽ lãng quên quả nhân thôi."

    Ca Khúc thương tâm. Các vị thần ẩn nhẫn nhìn hắn, bèn không đi nữa. Ở lại với hắn. Song Thần Hộ Mệnh Hoa Lãnh đã đuổi theo. Mong chờ được gặp y bao ngày nay người tới trước mắt sao có thể để vụt mất.

    "A Ly, đừng chạy. Đứng lại nghe ta nói đã A Ly. Ta có chuyện muốn nói với em."

    Hoa Lãnh đuổi theo Triệu Hoài Ly, Thư Phong trong lòng nổi bão cũng cấp tốc lao theo. Mộc Thần và Phiến Phiến khinh công sao bì kịp theo hai sư huynh nửa chừng thì bị mất dấu.

    Triệu Hoài Ly chạy ra tới Vọng Thác Lâm hai nam nhân tuấn tú đã bắt kịp. Đối diện nhìn Triệu Hoài Ly y áo mong manh vóc người gầy mảnh. Hoa Lãnh thương tâm vô vàn. Mấy tháng không gặp em ấy ốm đi nhiều rồi.

    "A Ly tốt xấu gì cũng nên nói với ta vài câu, ta ở cung Rồng đợi em lâu lắm rồi. Thời gian qua em sống thế nào chỗ ở mới đã thích ứng được chưa, bọn ta từng vài lần tìm xuống cung điện nhưng binh lính ngăn cản không cho vào, em kế vị rồi không muốn gặp ta nữa sao A Ly?" Hoa Lãnh mất mát dâng ngập trong đôi mắt nhìn y.

    Triệu Hoài Ly bối rối, cảm thấy bản thân có hơi tệ. Mấy tháng qua vì hận thù, vì đau lòng mà quên béng chủ quản, người có ân nặng như núi suốt năm tháng ấu thơ đã chăm sóc bảo bọc mình, cưu mang cho tới ngày khôn lớn.

    "Chủ quản à, ta có phải vô tâm quá rồi không. Xin lỗi ngươi ta hành xử không đúng. Ca ca của ta đã mất rồi, ngươi đương nhiên là người thân nhất trong cuộc đời ta, làm sao ta có thể không muốn gặp ngươi cho được. Thời gian qua tâm trạng ta không được ổn định, khiến ngươi lo lắng rồi. Chủ quản, có cơ hội tới cung điện của ta một chuyến, ta lúc nào cũng chào đón ngươi." Hoài Ly cười xòa nhìn Hoa Lãnh. Hoa Lãnh bất chợt bước lớn tới ôm chầm lấy y, ôm y vào lòng.

    "A Ly, em không ghét ta. Tốt quá rồi. A Ly." Hoài Ly mở to mắt bất ngờ. Lại nhìn thấy Thư Phong đứng đực đó mặt mày đen như than. Không muốn phá gia can nhà người ta, Hoài Ly nhẹ chút tách Hoa Lãnh ra, giữ khoảng cách với hắn.

    "Đi, gọi Phiến tỷ và Triệt tỷ cùng tới cung điện của ta chơi. Ta thếch đãi mọi người không say không về."

    .

    .

    .


    Triệu Hoài Ly đưa Hoa Lãnh, Thư Phong và hai tiểu muội xuống Thủy Ngư Cung Hoài Ly bày dạ yến, dẫn họ đi thăm thú cảnh đẹp khắp nơi, tham dự lễ hội khiến họ rất thích thú nhất là hai vị tiểu muội chẳng muốn trở lại đất liền nữa, dù sao Vân Thiên Sơn các tiên nga đi cả rồi về đó giờ rất buồn. Hoa Lãnh đương nhiên cũng muốn ở lại đây vì người thân của hắn đều ở đây cả rồi.

    Hiểu được tâm trạng của chủ quản và mọi người. Hoài Ly đề nghị họ ở lại sống với y luôn. Thỉnh thoảng có dịp sẽ cùng họ quay về Vân Thiên Sơn. Với cả Hoài Ly còn ngỏ ý muốn đứng ra tổ chức hôn lễ cho hai người họ. Thư Phong bất ngờ cảm kích vô cùng. Hoa Lãnh gật đầu đồng ý. Thư Phong càng thêm xúc động mặt mày đỏ bừng.

    Hôn lễ không rườm rà cầu kì chỉ tổ chức trong cung với vài ba người chứng kiến đó là Hoài Ly, hai tiểu muội và Ly tướng quân, nhưng chúng cung nhân thì rất nhiều. Tân lang tân nương mặc hỉ phục duyên dáng đẹp đẽ. Trao nhau nhẫn cưới và một nụ hôn nồng nàn. Cuối cùng cũng được gả cho ngươi rồi, lang quân. Thư Phong rươm rướm nước mắt hạnh phúc, trong lòng càng biết ơn Triệu Hoài Ly vạn phần. Nếu không nhờ y đốc xúi không biết còn phải trì hoãn tới bao giờ.

    "Phong nhi, hôn lễ đơn giản ủy khuất cho em rồi." Hoa Lãnh hôn lên trán Thư Phong một cái, nhỏ giọng.

    "Không ủy khuất. Ta đời này kiếp này vĩnh viễn ở bên ngươi!"

    Cả hai ôm nhau mọi người vỗ tay rầm trời chúc mừng. Sau đó kéo họ vào hỉ phòng náo động suốt nửa buổi mới cho họ ở bên nhau.

    Trời đêm yên tĩnh, Triệu Hoài Ly ngồi ở khuôn viên một mình cô đơn buồn tủi. Y ngửa cổ nốc rượu ừng ực. Chủ quản à, chúc ngươi và Thần Gió hạnh phúc bên nhau mãi nhé, đừng giống như ta nửa đường bị hất hủi ghẻ lạnh.

    "Chủ nhân người uống nhiều quá rồi đêm cũng đã khuya người mệt mỏi cả ngày nên đi nghỉ ngơi được rồi. Đừng uống nữa chủ nhân."

    Ly tướng Quân bước ra can ngăn sau khi từ Thư Phòng xử lí chút chuyện trở về.

    Hoài Ly chẳng những không nghe còn kéo tay hắn ngồi xuống. Rót rượu đầy tràn ly cho hắn.

    "Nào nào ngươi ngồi xuống đây uống với bổn quân vài ly cho ấm bụng. Như thế ngủ mới ngon."

    Ly tướng quân bất đắc dĩ phải cụng ly với y.

    "Cạn. Chúc mừng chủ quản và Phong Thần bách niên hảo hợp."

    Hoài Ly ngửa cổ nốc ừng ực một ly rồi lại hai ba ly nữa cuối cùng đổ gục xuống mặt bàn.

    "Chủ nhân." Ly tướng quân nhíu mày đỡ đối phương dậy dìu vào trong, rất tiếc Hoài Ly say quá rồi chân mềm nhũn đi không nổi nữa. Ly tướng quân dứt khoát bồng người lên đem vào.

    Nội phòng của Hoài Ly có lẽ cũng chỉ có Ly tướng quân có quyền hạn vào bất cứ lúc nào.

    Khẽ đặt Hoài Ly xuống giường nệm xinh xắn. Ly tướng quân kéo chăn đắp lên cho y. Đối phương trở mình đạp chăn xuống.

    Nết ngủ thật xấu. Ly Quy phì cười nhặt chăn lên lần nữa đắp lại. Đối với thiếu niên này hắn vô cùng kiên nhẫn.

    "Uống, uống nữa đi. Cạn li, cạn li." Hoài Ly nhe răng cười nói trong lúc Ly tướng quân cúi thấp xuống đắp chăn cho mình. Khoảng cách khá gần mùi rượu cùng hơi thở nồng đậm từ khoang miệng Hoài Ly phả ra khiến tướng quân nuốt ực. Khó mà kềm chế được.

    Chủ nhân vì sao không chút phòng bị thế này. Nếu như say mèm trước mặt người khác mà không phải là hắn thì hậu quả thế nào chủ nhân có biết hay không?

    Đợi mai chủ nhân tỉnh rượu nhất định phải nhắc nhở người mới được. Ít ra khi không có hắn bên cạnh đừng nên uống rượu. Đừng tin tưởng bất cứ ai.

    Chủ nhân người vì sao ngốc thế này. Hay nói rằng người luôn tin tưởng ta, tin ta sẽ không làm ra chuyện quá phận với người.

    Ly tướng quân vuốt ve sườn mặt nóng hổi của Hoài Ly, ánh mắt da diết.

    "Ấm, thật ấm quá. Khúc." Hoài Ly ngỡ bàn tay to lớn đó là của phu quân, vừa níu kéo lại vừa dụi mặt mũi vào. Ly tướng quân rút không ra lòng càng đau quặn thắt khi đối phương nhầm lẫn mình với Thần chủ Ngũ châu. Thì ra người vẫn không quên được ngài ấy.

    "Hức ức... Khúc tại sao ngươi xem bọn chúng là người nhà còn ta thì không phải. Tại sao vậy Khúc... hu hu hu..." Hoài Ly đột nhiên bật khóc rấm rứt, rõ ràng đã chịu quá nhiều ấm ức vì Thần chủ Ngũ châu. Hận nhưng vẫn rất yêu thương ngài ấy, trong cơn say mới bộc lộ ra.

    "Đừng đi, đừng bỏ ta một mình ta nhớ ngươi lắm Khúc ơi. Hu hu hu..." Hoài Ly níu đối phương lại ôm thật chặt. Ly tướng quân dứt không ra, căn bản cũng không muốn dứt. Bèn thuận theo Hoài Ly nằm xuống bên cạnh xoay người qua ôm y vào lòng, xoa xoa tấm lưng nóng hổi của y mà tay tướng quân đang rất run. Không tin có ngày mình được nằm ôm Hoài Ly thế này.

    "Được, ta không đi, ngươi ngủ đi. Ta ở đây với ngươi." Ly tướng quân đóng cho tròn vai. Nhưng lòng thì đau như cắt.

    Hắn nhân lúc người ta say mà ôm ấp thế này có phải vô sỉ quá rồi không?

    .

    .


    .



    Sáng sớm hôm sau Triệu Hoài Ly tỉnh dậy thì tướng quân đã rời đi trước rồi. Căn bản cả đêm cũng chỉ ôm y ngủ không làm ra cái gì vượt rào quá phận.

    Sò cung nữ mang canh nóng vào cho y húp giải rượu và lót dạ trước. Sau đó chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn.

    Tin từ đất liền đã truyền tới cửa.




     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng một 2024
  3. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 121: Tranh Giành

    [​IMG]

    Nam nhân lãnh diễm bị vây giữa bầy sói đói

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng hai 2024
  4. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 122: Chờ Ngày Tuyết Tan Ươm Mầm Xanh

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng hai 2024
  5. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 123: Mộc Liên Sơn Ánh Tà Dương Tắt Lịm

    [​IMG]

    Bóng người thương khuất dạng núi non xa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng hai 2024
  6. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 124: Tim Vỡ

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng hai 2024
  7. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 125: Các Vị Thần Chạy Tới Li Ba Cung

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng hai 2024
  8. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 126: Trai Cò Cắn Nhau, Ngư Ông Đắc Lợi

    [​IMG]

    Nhàn nhã ôm cây

    Triệu Hoài Ly thu lưới lớn


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng hai 2024
  9. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 127: Trả Thù Rửa Hận

    [​IMG]

    Gieo nhân gặt quả

    Yêu Vương phơi thây giữa đại ngàn

    Chủ quản giống loài không người thay thế

    Truyền nhân huyễn thuật há còn chăng?


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng hai 2024
  10. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 128: Hùng Bá Một Phương

    [​IMG]

    Đại dương mênh mông nơi giống loài ta ngự trị

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng hai 2024
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...